1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 113.1: Thêm lần cơ hội

      Bữa tối hôm nay rất đặc biệt, An Noãn nhận ra bàn có mấy món Giang thành. Hôm nay, ngồi bên cạnh lão gia tử, lão gia tử ngồi ở chủ vị, đại cữu, nhị cữu phân ngồi hai bên trái phải, An Noãn ngồi bên cạnh Thẩm Diệc Minh. Thẩm Diệc Minh gắp rất nhiều đồ ăn cho , vẻ mặt khi nhìn An Noãn toát lên vẻ từ ái.

      Tiết Ngọc Lan cười : "An Noãn, nhị cữu cháu đúng thương cháu, ngay cả mợ cũng ghen tị. Hôm nay, ông đặc biệt mời đầu bếp giỏi nhất của Giang thành để nấu cho cháu bàn thức ăn này, thế nào, có phải rất nhớ mùi vị kia?"

      An Noãn nhìn Thẩm Diệc Minh : "Cám ơn nhị cữu."

      Thẩm Diệc Minh nhàng xoa đầu , cưng chìu: "Cám ơn cần, con chỉ cần bình thường đừng chọc giận cậu là tốt rồi, trái tim của cậu vì con mà yếu rất nhiều."

      Thẩm Diệc Minh xong chỉ nghe Thẩm Thần Bằng kêu rên, trào phúng : " biết có phải tự mình đa tình hay , ông nội còn chưa , cha cần gì phải quan tâm như vậy, tính ra ngay cả trực hệ cũng phải, cũng chỉ có chút hệ quan hệ huyết thống. Nhưng chưa từng thấy cha quan tâm con của mình như vậy."

      Lời của Thẩm Thần Bằng thành công khiến cho Thẩm Diệc Minh phẫn nộ, chỉ thấy mày rậm nhíu lại, mặt nổi gân xanh.

      Tiết Ngọc Lan vội vàng hoà giải, gõ mạnh lên đầu Thẩm Thần Bằng cái mắng: "Con bậy cái gì, cái gì là chút quan hệ huyết thống, An Noãn chính là bảo bối của Thẩm gia. Chúng ta giúp con giải quyết bao nhiêu chuyện còn chưa đủ sao? Năm đó con ra nước ngoài du học làm nên cái chuyện gì, nếu phải cha con tự mình bay qua giúp con xử lý, con đứa con có lương tâm."

      Lời của Tiết Ngọc Lan làm giảm bớt cơn giận của Thẩm Diệc Minh, mày dần dần giãn ra, tiếp tục gắp thức ăn cho An Noãn.

      Thẩm Thần Bằng cũng từ bỏ ý đồ, cười nhạo tiếng, dương quái khí : "Cái các người gọi là quan tâm chính là sợ con cưới người phụ nữ môn đăng hộ đối về nhà, làm các người lo lắng rồi, còn phải lấy chi phiếu đem người đuổi ."

      Thẩm Diệc Minh giận tím mặt, hung hăng đập mạnh lên bàn cơm, lực đạo mạnh đến chén bát bàn cũng va vào nhau phát ra tiếng động.

      "Nếu con về nhà chỉ để gây , sớm cút cho lão tử!"

      Thẩm Diệc Minh tức giận đến cả Tiết Ngọc Lan cũng dám lên tiếng khuyên can.

      Lão gia tử khẽ thở dài, cúi đầu : "Lão Nhị, quên , đứa khó được về ăn bữa cơm, đừng làm rộn, ngồi xuống ăn với ta bữa cơm ."

      Lão gia tử lên tiếng, Thẩm Diệc Minh đành phải ngồi xuống.

      An Noãn gắp thức ăn vào chén ông, cười : "Cữu, bớt giận."

      Thẩm Thần Bằng ngồi ở đối diện An Noãn, hung hăng trừng mắt nhìn . Nha đầu kia hoàn toàn theo kế hoạch làm việc, chịuphối hợp. An Noãn làm bộ thấy ánh mắt nhìn mình, cúi đầu ăn.

      Thẩm Thần Bằng kiếm chuyện, xuất đòn sát thủ, nghĩ thầm, nhất định có thể hoàn toàn chọc giận Thẩm Diệc Minh, từ từ mở miệng: "Con có bạn , tính đưa về gặp người nhà."

      Lão gia tử đến đây hứng thú, cười hỏi: "Nga, là như thế nào, rốt cục làm cho cháu hồi tâm."

      " người mẫu, bất quá bộ dạng rất được."

      Lão gia tử trầm xuống mặt.

      Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh hung ác nham hiểm, trầm gằn từng tiếng nghiến răng nghiến lợi: "Con dám mang về thử."

      "Như thế nào? Thẩm thủ trưởng của chúng ta phải luôn luôn vì nhân dân sao? Ngài đây là kỳ thị người mẫu sao?"

      Thẩm Diệc Minh vỗ bàn đứng lên: "Thẩm Thần Bằng, con muốn cha đưa con đến quân đội? Hay muốn bị giam lại?"

      Thẩm Thần Bằng sợ hãi chút nào, khinh thường: "T Thẩm thủ trưởng của chúng ta quả nhiên là kỳ thị người mẫu, con hiểu, địa vị của cha rất cao, đâu cần dựa vào hôn của con cái mình giành giang sơn. khi như vậy, con kết hôn với ai phải giống nhau sao, ngài cần gì phải nhất quyết phản đối?"

      Thẩm Diệc Minh hai tay nắm chặt thành quyền.

      "Con vẫn là câu kia, tình cảm của con, hôn nhân của con, con tự mình làm chủ, có lẽ cho đến chết con cũng ai nữa, cho nên với con mà kết hôn với ai cũng quan trọng, nhưng chỉ cần là các người an bài, con nhất định đồng ý. Lúc còn , các các người đem con đưa ra nước ngoài, tất cả đều an bài rất tốt, nhưng mỗi ngày tan học về đến nhà, trong nhà có người nhà, chỉ có bảo mẫu cùng lái xe, cuối cùng chỉ có mình con độc, lúc con gọi điện thoại về với các người con nhớ nhà. Làm cha mẹ, nghe được con của các người khẩn cầu các người như vậy, trong lòng từng có tia do dự nào ? tại nhìn thấy cha đối xử với An Noãn tốt đến vậy, con rất hâm mộ, khi nào ngài cũng có thể đối tốt với con được chút."

      Thẩm Thần Bằng tới đây, hơi dừng chút, cúi đầu sâu chào lão gia tử: "Ông nội thực xin lỗi, hôm khác cháu về thăm ông."

      Nhìn bóng dáng Thẩm Thần Bằng đơn rời , An Noãn bỗng nhiên nhận ra tâm tình của là giả.

      Lão gia tử thở dài sâu, khoát tay kêu Thẩm Diệc Minh ngồi xuống: "Lão Nhị, ngồi xuống , trong lòng đứa bé kia cũng rất đau khổ, trách chúng ta lúc trước đưa nó ra nước ngoài."

      Đại cữu Thẩm Diệc Bái cũng an ủi: "Lão gia tử, cha đừng thở dài, mấy người ... đứa sớm muộn gì cũng hiểu, chúng ta làm vậy tất cả đều vì bảo vệ bọn chúng."

      Thẩm Thần Bằng chạy xe ra khỏi cổng, nhưng đợi mười mấy phút đồng hồ, An Noãn kia nha đầu chết tiệt kia vẫn ra.

      Cảnh vệ viên phát quái dị, tiến lên đây cung kính hỏi: "Nhị công tử, cậu chờ ai sao?"

      Thẩm Thần Bằng hung hăng trừng mắt nhìn cảnh vệ viên, chiếc xe nhanh như chớp chạy . Gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, mình thu phục được An Noãn.

      Đầu bên kia, Mạc Trọng Huy tựa hồ rất bình tĩnh, con thản nhiên : " sao, hợp tác giữa chúng ta cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm."

      Thẩm Thần Bằng ngược lại cảm thấy ngượng ngùng. Kỳ vừa rồi ở Thẩm gia náo loạn phen, tất cả đều là lời trong lòng của , vẫn còn ít chưa ra, chuyện sau khi về nước thương người con kia.

      rất đẹp, đó cũng là nguyên nhân đầu tiên để ý đến . Vốn chỉ muốn vui đùa chút, muốn ở cái thành thị xa lạ này kiếm người cho đỡ tịch mịch, nhưng sau khi ở chung phát giống những người phụ nữ khác. rất đẹp, cho dù người chỉ mặc quần áo đơn giản cũng thể có khác với người thường. là người thứ nhất ở ngày sinh nhật của tự tay làm bánh ngọt tặng . Sau đó, bọn họ ở chung thời gian ngắn, rất thích làm công việc nhà, luôn dọn dẹp sạch . cũng rất thích nấu ăn, chỉ vài món đơn giản ở nhà nhưng lại cảm thấy có hương vị rất khác. Có lẽ là ở bên ngoài lang thang quá lâu, cái khát vọng là cảm giác gia đình. Thời gian kia, rất ít cùng bạn bè ở bên ngoài uống rượu, làm việc xong rất thích chạy về nhà, nhìn bóng dáng cột tóc đuôi ngựa ở trong bếp bận rộn.

      Ý thức được mình suy nghĩ nhiều quá, Thẩm Thần Bằng nhấn mạnh chân ga, chạy về hướng quán bar.
      ——

      An Noãn cơm nước xong bồi lão gia tử chơi cờ, thua thực thảm hại, Thẩm Diệc Minh ở bên cạnh nhìn, cười dở tệ.

      "Với kì nghệ này của con, còn dám cùng lão gia tử quyết đấu, cũng nghĩ đến khả năng chơi cờ cả đời của ông."

      Lão gia tử vỗ vỗ vai An Noãn an ủi: " sao, ngoại công tin tưởng vào cháu, luyện nhiều hơn chút là được. Trước kia kĩ thuật đánh cờ của mẹ cháu là do ta dạy, khả năng của mẹ cháu là thiên phú, những gì tiếp xúc qua lần là hiểu, rất ít người là đối thủ của mẹ cháu."

      đến mẹ của An Noãn, lão gia tử tự giác lại thương cảm.

      "Nha đầu, ngày mai bồi ngoại công đến mộ viên thăm mẹ cháu được ? Ngoại công nhớ mẹ cháu."

      An Noãn khẽ gật đầu.

      "Đưa ta về phòng nghỉ ngơi , mệt mỏi."

      An Noãn và Thẩm Diệc Minh cùng nhau đưa lão gia tử về phòng.

      Lão gia tử nhìn Thẩm Diệc Minh, thấm thía : "Thần Bằng đối với chúng ta có nhiều oán khí, năm đó chia rẽ nó và kia, là có chút quá đáng, bất quá thân là người của Thẩm gia, rất nhiều chuyện than bất do kĩ, về sau con dành thời gian chuyện với nó, ngàn vạn lần thể để cho tình cảm cha con chuyển thành xấu, cũng chỉ có đứa con trai, con đối xử cho tốt ."

      "Con biết rồi, cha."

      "Tính của con ta còn biết sao, có đôi khi thực táo bạo, tức giận liền tức giận, vô luận là chính giới, hay là gia đình, đều phải khống chế tốt tính tình của mình, miễn cho thương tổn người khác cũng xúc phạm tới bản thân mình."

      An Noãn ngẫm lại, Thẩm gia người nào tính tình nóng nảy, lão gia tử người khác thực nhàng, nhưng chính ông lại là người tính tình nóng nảy nhất.

      An Noãn nhịn được trêu ghẹo : "Ngoại công, tính tình của ông cũng được khá lắm đâu, về sau đừng nổi giận với cháu nữa."

      Lão nhân gia cười sang sảng ra tiếng: "Nha đầu kia trách ta sao, , ta thừa nhận, mỗi đứa cháu của Thẩm gia, phàm là tính tình nóng nảy, đều là di truyền từ ta, ngay cả cháu tiểu nha đầu này."

      Dỗ lão gia tử ngủ xong, Thẩm Diệc Minh nắm tay nhàng ra khỏi phòng.

      "Cữu, khó được buổi tối có công phải làm, nghỉ ngơi sớm chút, hôm nay chắc cửu mệt lắm rồi."

      Thẩm Diệc Minh cười lắc lắc đầu, cúi đầu : " sao, cũng quen rồi. Hôm nay khó được có rảnh, con bồi cữu tán gẫu lát ."

      An Noãn và Thẩm Diệc Minh ngồi ở phòng khách, người hầu mang cho mỗi người tách trà.

      Thẩm Diệc Minh nhàng uống ngụm, chút để ý hỏi câu: "Bệnh của đứa bé kia thế nào rồi?"

      " xuất viện, bất quá còn cần tĩnh dưỡng."

      Thẩm Diệc Minh đơn giản đích ‘ Ừ ’ tiếng, An Noãn cũng hiểu ý tứ của ông.

      "Cữu, vài ngày nữa cháu muốn đến thăm thằng bé."

      Thẩm Diệc Minh khẽ nâng đầu, thản nhiên nhìn , cười : " có việc gì, chỉ cần thằng bé ở Bắc Kinh, con cũng có thể đến thăm nó. Bất quá cữu tin cậu ta có thể vì con buông tha tất cả ở Luân Đôn, tình hẳn là có vĩ đại như vậy."

      An Noãn nhấp mím môi, gì.

      "Gần đây có liên lạc với Huy tử ?"

      An Noãn theo bản năng lắc đầu: " có."

      biết Thẩm Diệc Minh có nghe ra giọng do dự khẩn trương có chút run rẩy của .

      " có là tốt rồi, sau này cách xa cậu ta chút, cữu càng ngày càng thích cậu ta."

      An Noãn cắn cắn môi, câu cũng nên lời.

      "Đúng rồi, ngày mai cữu có việc gì cần làm, cùng con và lão gia tử mộ viên thăm mẹ cháu."

      An Noãn nhìn Thẩm Diệc Minh sâu, thấy trong mắt ông đau thương, cũng gì.

      Bồi Thẩm Diệc Minh hàn huyên hồi lâu, thấy bắt đầu ngáp, Thẩm Diệc Minh mới để cho trở về phòng ngủ.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113.2:

      An Noãn tắm xong vừa nằm xuống giường bao lâu, chuông điện thoại di động vang lên, tưởng Mạc Trọng Huy gọi tới, màn ảnh là tên của Thẩm Thần Bằng. nghe máy, nhưng rất nhanh lại có dãy số xa lạ gọi tới.

      An Noãn nghĩ nhất định là Thẩm Thần Bằng giở trò, bắt máy mở miệng liền mắng: "Thẩm Thần Bằng, thể để em yên sao! Em muốn gặp , đừng ép em nữa."

      "An tiểu thư, tôi phải Thẩm Thần Bằng." giọng nữ rất êm tai vang lên. An Noãn hoàn toàn ngơ ngẩn.

      "Chúng ta gặp qua, tôi là Cố Thu, Thần Bằng tại ở chỗ của tôi, ấy rất say, tôi gọi điện thoại cho Thần Phong, ta nghe điện thoại của tôi, tôi có cách nào đành phải gọi cho , có thể kêu lái xe đến đón ấy ."

      An Noãn trợn tròn mắt, trong đầu ra hiền thục ở Mellie.

      An Noãn hắng giọng cái : "Cố tiểu thư, nếu của tôi đến chỗ , vậy phiền chăm sóc ấy, trễ thế này, lái xe cũng nghỉ ngơi, mình tôi cũng làm gì được."

      "An tiểu thư, xin đến đây được ?"

      Giọng điệu van nài từ đầu dây bên kia truyền đến, An Noãn lập tức liền mềm lòng. Nhưng, cảnh vệ viên canh gác bên ngoài, phải chuồn ra như thế nào.

      suy nghĩ lại, thể đánh thức lão gia tử, càng thể kinh động Thẩm Diệc Minh, đột nhiên nghĩ đến đại cữu đêm nay ở nhà.

      chạy tới gõ cửa phòng đại cữu, Đậu Nhã Quyên ra mở cửa, thấy An Noãn, ánh mắt bà dịu thấy , thấy đúng là , bà kinh hô: “Noãn Noãn, mấy giờ rồi, cháu đến dọa dì sao?”

      An Noãn lắc lắc đầu, giọng điệu cầu xin: “Đại cữu mẹ, cháu có việc muốn nhờ đại cửu giúp.”

      Thẩm Diệc Bái lúc này cũng khoác quần áo ra, cười hỏi: “Chuyện gì?”

      hai ở ngoài say rượu kêu cháu đến đón, nhưng cảnh vệ cho cháu ra ngoài, đại cữu cho cháu giấy ra cửa .”

      Thẩm Diệc Bái ha ha cười ra tiếng: “Cháu cho rằng cháu là học sinh trung học muốn ra cửa cần giấy ra cửa đưa cho giáo viên sao, Thần Bằng say rượu? Ở nơi nào, cửu kêu người đón về.”

      được, cửu đưa ấy về, nhị cữu tức giận, cháu sợ cha con họ phụ tử có chuyện, cháu muốn đưa ấy đến khách sạn, sau đó chăm sóc ấy.”

      “Nhưng trễ thế này làm sao cửu thể để cháu mình ra ngoài. Như vậy , cửu phái nhân đến, Thần Bằng trưởng thành rồi, uống chút rượu có việc gì, cháu đừng lo lắng quá.”

      An Noãn bĩu môi, mất hứng đứng ngoài cửa.

      Thẩm Diệc Bái có biện pháp, chỉ thỏa hiệp: “Như vậy , cửu phái cái cảnh vệ viên theo cháu.”

      “Cám ơn đại cữu.”

      Thẩm Diệc Bái xoa xoa đầu , lập tức an bài.

      ——

      An Noãn đưa địa chỉ của Cố Thu cho lái xe, lái xe nhìn qua rồi : "Tiểu thư, nơi này có chút xa, Nhị thiếu gia sao có thể tới."

      "Tôi biết, chúng ta rồi sau."

      Xe chạy chừng giờ, mới tới nhà trọ của Cố Thu. Cảnh vệ viên và lên lầu sáu, đè chuông cửa, rất nhanh có người ra.

      Cửa mở ra, Cố Thu thân quần áo mặc nhà nhàng khoan khoái, tóc cột thành đuôi ngựa, nhìn qua rất đẹp mắt, giống học sinh trung học thuần khiết.

      "An tiểu thư, mời vào."

      An Noãn liếc mắt thấy Thẩm Thần Bằng nằm so pha ở phòng khách, lúc này say bất tỉnh nhân .

      An Noãn chỉ chỉ người ghế sa lon với cảnh vệ viên: "Thấy được , người ở đây, ấy như vậy chúng ta thể đưa , chỉ có thể chờ sáng mai ấy tỉnh lại ."

      Cảnh vệ viên gật gật đầu.

      " và lái xe về trước , sáng mai đến đón tôi, phải bồi lão gia tử đến mộ viên."

      Cảnh vệ viên do dự chút, gọi điện thoại xin chỉ thị Thẩm Diệc Bái, đầu kia Thẩm Diệc Bái kêu An Noãn nghe, dặn dò hai câu đơn giản, mới đồng ý.

      Sau khi cảnh vệ viên rời , An Noãn vào nhà, căn phòng trọ rất , nhìn lần có thể thấy hết toàn bộ, nhưng chủ nhà lại bài trí rất trang nhã ấm áp, rất có cảm giác gia đình.

      "Tôi mới vừa ăn cơm xong, đột nhiên có người mạnh mẽ gõ cửa, chạy tới mở cửa, vừa vào gục dưới sàn, tôi mất rất nhiều công sức mới có thể đặt ấy lên ghế sa lon."

      An Noãn cười hỏi: "Hai người ở cùng chỗ?"

      Sắc mặt Cố Thu trầm xuống, lên tiếng: "Chúng tôi có, lâu liên lạc, tôi biết tại sao ấy đột nhiên tới tìm tôi."

      Nhìn bi thương mặt Cố Thu, lòng An Noãn tiếng động thở dài, lời an ủi thể , ai cũng biết, bất luận như thế nào, hai người kia cũng thể đến với nhau, Thẩm gia tuyệt đối đồng ý. Cho dù Thẩm Thần Bằng có mạnh mẽ như thế nào nữa, cũng thoát khỏi khống chế của Thẩm gia.

      Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, hai nhìn nhau, An Noãn sợ người của Thẩm gia đến, bình tĩnh : "Tô mở cửa."

      An Noãn chạy tới mở cửa, như thế nào cũng nghĩ người đứng bên ngoài là Mạc Trọng Huy. nhìn về phía Cố Thu, vẻ mặt Cố Thu cũng mờ mịt. An Noãn lại nhìn nhìn người đàn ông say bất tỉnh nhân , lập tức hiểu hết.

      "Mạc Trọng Huy, đê tiện."

      An Noãn dùng sức đẩy ra, chạy ra khỏi nhà trọ của Cố Thu. Mạc Trọng Huy chỉ dám theo ở khoảng cách rất xa, rất sợ nếu gần quá, chạy quá mau, vấp ngã xuống lầu. Khu nhà chết tiệt này ngay cả thang máy cũng có, lại là tầng cao nhất, Thẩm Thần Bằng đúng là quan tâm người phụ nữ của mình. Rốt cục cũng xuống hết cầu thang, Mạc Trọng Huy mới chạy tới nắm cổ tay , tay kéo vào ngực mình.

      "Thấy liền bỏ chạy, là dã thú sao?"

      "Dã thú cũng hèn hạ như , trễ như thế còn lừa tôi ra ngoài, nếu để cho ngoại công và nhị cữu tôi biết làm sao bây giờ?"

      Mạc Trọng Huy gắt gao ôm , chút buông lỏng: " an bài tốt lắm, chỉ muốn gặp em."

      " tại gặp được rồi, tôi có thể về chưa?"

      "Đương nhiên thể." Mạc Trọng Huy cúi đầu cười ra tiếng, hai tay càng ôm chặt hơn, cười : " vất vả mới gặp được em, làm sao thả em về được."

      "Vậy muốn như thế nào?"

      "Em abg muốn như thế nào?" nhàng cắn cắn môi .

      Cả người An Noãn tê dại, dùng sức đẩy ra, gầm : "Mạc Trọng Huy, thiếu phụ nữ sao? Thiên Đường rất nhiều phụ nữ tụy chọn lựa."

      Mạc Trọng Huy chút tức giận, giống như quen rồi, lời này là An Noãn.

      nhàng nắm cổ tay của , thấp giọng : " thôi, lên xe trước sau."

      Thấy An Noãn muốn giãy dụa, Mạc Trọng Huy hèn mọn : " ra em cũng bị lữa ra rồi, thể ở với thêm chút sao?"

      Lên xe của , Trương Húc ngồi ghế lái xe chào : "An tiểu thư, lâu gặp."

      An Noãn hừ tiếng, quay mặt miết ra ngoài của sổ xe. Xe cuối cùng chạy đến Shine, An Noãn biết lên kế hoạch hết rồi, giãy dụa nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

      Tới phòng, Mạc Trọng Huy thậm chí kịp đóng cửa lại, áp vào tường hung hăng hôn. Đây là tầng trống, ai có thể lên đây, nhưng An Noãn vẫn cảm thấy được tự nhiên, giống như ở trước mặt mọi người biểu diễn hôn môi.

      giãy dụa muốn đẩy ra, Mạc Trọng Huy tay chế trụ hai tay , hai chân cố định hai chân , cho cơ hội nhúc nhích. An Noãn bị hôn đến hô hấp dồn dập, nụ hôn của mới dời đến mặt .

      "Mạc Trọng Huy, có nhân tính hay ? Nhất định phải ở trong này biểu diễn sao?"

      Mạc Trọng Huy kêu lên tiếng đau đớn, đem ôm vào phòng, cước đá lên cánh cửa. Đem thân thể gầy yếu để ở cửa, dùng sức xé rách y phục của .

      "Mạc Trọng Huy, tốn nhiều công sức như vậy, chính là vì cơ thể của tôi sao?"

      Mạc Trọng Huy dừng tất cả động tác ngẩn ra. liều mạng áp chế dục vọng, đem đến phòng tắm.

      "Trong phòng có quần áo của em chuẩn bị đầy đủ, em tắm rồi thay áo ngủ , hứa với em cái gì cũng làm, chỉ ôm em ngủ giấc, được ?"

      An Noãn có chút động lòng, cúi đầu thản nhiên : "Tôi tắm rồi."

      "Vậy vào thay áo ngủ . cần giúp em chứ."

      An Noãn đảo cặp mắt trắng dã, vào phòng thay quần áo.

      Phòng chứa quần áo rất rộng, có rất nhiều tủ lớn, mở ra toàn là quần áo phụ nữ, Xuân Hạ Thu Đông đều có, váy, áo ba-đờ-xuy, lễ phục dạ hội, áo ngủ, được treo rất tương xứng cái gì cần có đều có. Toàn là những thiết kế nổi tiếng của những thương hiệu lớn số lượng giới hạn, quả thực làm chói mắt An Noãn.

      Lấy bộ áo ngủ tương đối bảo thủ thay vào, An Noãn luôn luôn có cảm giác mình như tình nhân được bao dưỡng. An Noãn thay xong quần áo ra ngoài, nghe được trong phòng tắm có tiếng nước róc rách.

      Khẽ thở dài, leo lên giường. Mạc Trọng Huy tắm rửa xong, lau khô tóc, nhìn nha đầu kia giả bộ ngủ. Cho dù cái gì cũng làm, có thể đứng xa xa nhìn , cảm thấy hạnh phúc.

      Cảm giác được bên cạnh có người nằm xuống, tiếp theo cánh tay đặt lên hông , bị mùi sữa tắm quen thuộc người vây quanh, hô hấp của An Noãn trở nên nặng nề.

      Mạc Trọng Huy kéo sát vào người mình, đáng thương hề hề : " cho làm gì, ít nhất cũng để nhìn mặt em, sau đêm nay, biết khi nào mới có thể gặp lại ... em."

      An Noãn rốt cuộc giả bộ được nữa, cúi đầu : "Sáng mai làm sao bây giờ? Tôi muốn cùng ngoại công và nhị cữu đến mộ viên thăm mẹ tôi."

      gắt gao đem kéo vào ngực, cằm gác lên đầu , giọng an ủi: " có việc gì, sáng mai Thẩm Thần Bằng đến đây đón ngươi quay về Thẩm gia."

      " ấy say rượu vạn nhất tỉnh được làm sao?"

      An Noãn xong nghe Mạc Trọng Huy cười ra tiếng.

      "A, tôi biết rồi, Thẩm Thần Bằng giả bộ say."

      "Bằng sao, nếu say rượu làm sao có thể chuẩn xác tìm được nhà trọ củangười đàn bà kia, rất hẻo lánh."

      "Hai người giống nhau cùng là dạng người, đáng thương nhất là Cố Thu, biết có bị ấy khi dễ ."

      An Noãn càng nghĩ càng tức giận, cước muốn đá xuống giường, lại ngoài ý muốn đá được xuống giường, ngược lại đá lầm chỗ khác.

      Mạc Trọng Huy thở dốc vì kinh ngạc, nhẫn tức giận mắng: "Em làm gì? đoạn tử tuyệt tôn đối với em rất tốt sao?"

      Mặt An Noãn đỏ bừng, lãng tránh : "Tôi phải cố ý, đến ngủ ở sô pha , bằng sáng mai tôi với nhị cữu, làm gì tôi."

      "Em muốn ở bên cạnh sao?"

      "Chúng ta làm sao ở bên cạnh nhau? Người nhà đồng ý, người nhà của tôi cũng đồng ý, chúng ta còn có quá khứ như vậy. . . . . ."

      "Đủ rồi, đừng nữa, để ôm em ngủ, bằng biết làm ra chuyện gì với em."

      "Cái đó .. .. sao chứ?"

      xong lập tức liền hối hận. Bởi vì giây tiếp theo Mạc Trọng Huy động thân đè lên người , cho có cơ hội phản kháng, cúi đầu ngậm môi , chế trụ cổ tay , phút chần chờ lập tức vào trong .

      Xong việc, Mạc Trọng Huy ra có chút sợ hãi, nhìn gương mặt nha đầu kia đỏ bừng, có thể là xấu hổ, lại cảm thấy buồn cười.

      hắng giọng cái, ra vẻ cường thế: "Về sau ngàn vạn lần đừng ở trước mặt đàn ông ta được, đàn ông chịu nổi nhất là chuyện này."

      " biết, ngã lần, về sau tôi ở trước mặt người đàn ông khác lời như thế." An Noãn cố ý nhấn mạnh chữ ‘ đàn ông khác ’.

      Quả nhiên, sắc mặt người đàn ông xanh mét, rống giận: "Em có cơ hội, em là của ."

      Ôm chặt lấy vào lòng, đêm hôm đó, mặc dù ngắn, lại thỏa mãn.

      Sáng sớm hôm sau, An Noãn bị hôn đến tỉnh, mở to mắt, đùa giỡn: "Mạc Trọng Huy, như vậy có tính là đương vụng trộm ?"

      " tính, chúng ta tâm nhau, cố gắng để nhị cữu của em chấp nhận . Còn em, có thể cho phép em chăm sóc đứa bé kia, nhưng tốt nhất em nên tránh cha của đứa bé ra, đừng để nhìn thấy em và ta có chuyện gì, nếu . . . . . ."

      "Nếu như thế nào?" nhướng mày hỏi.

      " làm cho JM ở Bắc Kinh đóng cửa."

      An Noãn cười nhạo tiếng: " cho là công ty ở Bắc Kinh ảnh hưởng tới Lâm Dịch Xuyên? Đó chính là công ty kiến trúc nổi tiếng nhất thế giới."

      Đôi con ngươi đen như mực của Mạc Trọng Huy híp lại, mày kiếm nhíu lại.

      An Noãn lười phản ứng , xuống giường mặc quần áo tử tế rửa mặt, mặc lại bộ đồ tối hôm qua, rất sợ Thẩm Diệc Minh hoài nghi.

      Từ phòng tắm ra, thấy Thẩm Thần Bằng biết khi nào ngồi ở phòng khách, huýt sáo với An Noãn.

      "Tối hôm qua rất vui vẻ? Có phải rất mãnh liệt? Ân ân ái ái?"

      Mặt An Noãn vẫn bình tĩnh, lạnh lùng : "Ta đem chuyện hôm qua các người làm hết với nhị cữu, để nhị cữu xử trí các người."

      Thẩm Thần Bằng biết đùa, cười : " ràng rất vui vẻ, lại giả bộ với ."

      Trước khi , An Noãn nghiêm trang với với Mạc Trọng Huy: "Loại chuyện này tôi hy vọng có lần sau, tôi có thể cho cơ hội, điều kiện tiên quyết là người nhà , người nhà của tôi đều đồng ý chúng ta cùng chỗ."

      ——

      Từ Shine ra, Thẩm Thần Bằng lái xe, An Noãn ngồi bên cạnh, tầm mắt ở ngoài cửa sổ, thấy phía trước có hiệu thuốc, An Noãn vội vàng kêu ngừng xe. Thẩm Thần Bằng biết chuyện gì xảy ra, xe còn chưa ngừng hằn, nha đầu kia xuống xe. Thấy vào hiệu thuốc, mới hiểu.

      An Noãn mua xong thuốc lên xe, Thẩm Thần Bằng khuyên nhủ: "Đừng uống thuốc, sinh đứa ra, chắc giống như Sớm rất đáng ."

      "Em uống trong hiệu thuốc."

      Thẩm Thần Bằng khẽ thở dài, rất là bất đắc dĩ.

      "Cùng Huy tử cùng chỗ phải rất tốt sao, em còn tại do dự cái gì? thực hâm mộ các người, môn đương hộ đối, ở bên nhau hoàn toàn có gì trở ngại. Người giống như chúng ta, gặp người mình thích, lại là loại người giống như mình, còn môn đương hộ đối, rất dễ dàng. phải là em chưa bỏ xuống được Lâm Dịch Xuyên ? ta rất tài giỏi, nhưng ta là người quốc, em cùng ta có khả năng, cùng Huy tử ở bên nhau, sống cho tốt, hai người cũng còn ."

      An Noãn cắn cắn môi, gì.

      "Trong lòng em rốt cuộc còn kiêng kị cái gì? bỏ xuống được Lâm Dịch Xuyên? Hỏi em hai lần rồi, trả lời cho ."

      "Em bỏ được Sớm."

      Giọng An Noãn rất .

      Thẩm Thần Bằng hít sâu hơi, khuyên nhủ: "Em có luyến tiếc thằng bé thế nào nữa, cũng thể vì thằng bé lựa chọn người mà mình thương? Em và Lâm Dịch Xuyên ở bên nhau bốn năm, cũng chưa tu thành chính quả, chứng minh hai người thể nào, miễn cưỡng đến với nhau chỉ làm ủy khuất chính mình. Tình cảm của em đối với đứa bé, có thể hiểu được, có thể chờ sau này em và Huy tử có đứa con của mình, cảm tình kia khẳng định phai nhạt."

      "Vậy Sớm làm sao bây giờ?"

      "Thằng bé rồi lớn, em cũng thể bồi nó cả đời."

      Thẩm Thần Bằng xong giọng trở nên phiêu miểu: "Lúc , cũng thực muốn xa rời mẹ , bảy tuổi bọn họ đưa ra nước ngoài du học, khi đó rất đau khổ, vừa mới bắt đầu dùng đủ loại biện pháp, chết cũng chịu . Cuối cùng, bọn họ vẫn là cường ngạnh đưa tống xuất , ban đầu chịu nổi, sau đó cũng từ từ thích ứng với hoàn cảnh mới. Cho nên, em phải tin tưởng đứa bé kia, nó cũng có thể làm được."

      An Noãn đưa tay chống chán, bộ dạng mệt mõi.

      "Trừ bỏ Sớm, chuyện năm đó, em hoàn toàn bỏ xuống sao?"

      An Noãn khẽ lắc đầu: "Nào có dễ dàng buông xuống tất cả, em cũng muốn ở bên cạnh ấy, nhưng mỗi lần chỉ cần ấy ở bên cạnh em, em nhớ tới cha em, nhớ tới đứa của chúng tôi. Em có thể so đo ba năm lao ngục tai ương kia, nhưng em lại có biện pháp quên cha em và đứa . Có lẽ em và ấy còn liên quan gì với nhau mới là loại giải thoát, nhưng rất khó, trong lòng giống như thiếu cái gì đó, như thế nào cũng toàn vẹn."

      Thẩm Thần Bằng xoa xoa đầu , cảm tính : "Quên , cái gì cũng hỏi, em cũng đừng cho mình áp lực quá lớn, tất cả thuận theo tự nhiên, tương lai cứ để Huy tử lo liệu."

      Lúc về gần đến nhà, An Noãn thuận miệng hỏi : " và Cố Thu thế nào ?"

      "Tối hôm qua giả say tìm ấy, kết quả sáng nay bị đóng cửa tiễn khách, người ta coi giống như đồ thừa vứt bỏ , từ lúc ra khỏi ghế sa lon, liền vội vàng tháo khăn trải ra giặt, giống như người có bệnh."

      "Ai kêu Hoa Hoa Công Tử (Play Boy)!"

      Thẩm Thần Bằng gõ lên trán cái, hừ : "Con mắt nào của em nhìn thấy là Hoa Hoa Công Tử (Play Boy), Cố Thu là mối tình đầu của , mấy năm nay trừ bỏ ấy, bất cứ nào."

      An Noãn lắp bắp kinh hãi, khó tin nhìn .

      "Trước kia ở nước ngoài đích xác thực hỗn, chơi đùa rất nhiều phụ nữ, bất quá khi đó chỉ vì phản nghịch. Sau khi về nước rất nhanh gặp được Cố Thu, sau khi đến với ấy, trong mắt còn người nào khác. Đáng tiếc ấy làm thay đổi, rồi lại chấp nhận . biết người trong nhà tìm ấy, nhưng ấy với , sau khi mẹ tìm ấy, ngày hôm sau ấy chia tay với , có cầu xin cách nào ấy cũng nhất quyết chia tay, Thẩm Thần Bằng khi nào phải cầu xin người ta, cũng chỉ chưa quỳ xuống van xin ấy cần chia tay. Quên , chuyện này đề cập tới nữa, nhắc tới tim cũng vẫn còn đau."

      Trở lại Thẩm gia, bọn họ cùng trở về phòng tử, Thẩm Thần Bằng nhắc nhở bên tai : "Nếu cha mắng , em phải đỡ thay đó."

      "Bản thân em còn chưa lo xong, sao có thể đỡ cho ?"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113.3:

      vào phòng khách, quả nhiên thấy Thẩm Diệc Minh tức giận, ngồi nghiêm chỉnh ghế sa lon, mày gắt gao nhíu lại.

      Thấy bọn họ vào, ông ra lệnh cho cảnh vệ bên cạnh: "Lão Từ, đến thư phòng lấy roi của tôi đến đây."

      Lão Từ vừa nghe lắp bắp : "Thủ trưởng, ngài phải roi phải . . . . ."

      "Tôi muốn lấy roi đánh tên nghịch tử này!"

      An Noãn vội vàng chạy tới, kéo cánh tay Thẩm Diệc Minh nụng nịu: "Cữu, ngày hôm qua tâm tình họ tốt, uống nhiều quá, tại có việc gì, về sau ấy cũng như vậy nữa, cậu đừng nóng giận được ? Ngoại công đâu, chúng ta đến mộ viên ."

      Thẩm Diệc Minh quay đầu liếc mắt nhìn An Noãn, đúng lúc thấy cổ loáng thoáng dấu hôn.

      Cơn giận của Thẩm Diệc Minh đến cực điểm, ông ‘ đằng ’ đứng lên, hai tay nắm chặt thành quyền, cố gắng nhẫn hừ : "Tối hôm qua con ở chung với ai? Mạc Trọng Huy hay Lâm Dịch Xuyên? !"

      An Noãn bị dọa toàn thân đổ mồ hôi.

      Thẩm Diệc Minh rống giận cảnh vệ: "Lão Từ, roi đâu? Hôm nay tôi phải đánh hai đứa nghịch tử này!"

      Lão Từ sợ tới mức vội vàng lên lầu lấy roi.

      Cầm roi tay, Thẩm Diệc Minh lưu tình chút dùng sức đánh lên lưng Thẩm Thần Bằng: ", con đưa Noãn Noãn gặp Mạc Trọng Huy hay Lâm Dịch Xuyên?"

      Thẩm Thần Bằng đau đến cả người cứng đờ.

      Cũng may lúc này, Đậu Nhã Quyên kéo lão gia tử về, nhìn màn giương cung bạt kiếm, lão nhân gia thở dài sâu: "Đây lại là chuyện gì?"

      Thẩm Thần Bằng chạy đến bên cạnh lão gia tử khóc lóc kể lể: "Ông nội, cha đánh cháu và An Noãn."

      "Ngay cả Noãn Noãn cũng đánh?" Lão gia tử nhíu mày sâu: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Thẩm Diệc Minh hừ : "Cha hỏi con bé ? Tối hôm qua làm cái gì?"

      Lão gia tử đến trước mặt An Noãn, dùng sức cầm tay , hiền lành hỏi: "Nha đầu, xảy ra chuyện gì, cho ngoại công, ngoại công làm chủ cho cháu."

      "Đêm qua chuồn ngoài, cha hỏi con bé là ở bên cạnh Mạc Trọng Huy hay Lâm Dịch Xuyên?"

      Lão gia tử vừa nghe mày mặt nhăn càng chặt hơn, ôn nhu hỏi An Noãn: "Có phải lén ra ngoài thăm đứa bé kia?"

      An Noãn lắc lắc đầu.

      " gặp Mạc Trọng Huy?"

      An Noãn cúi đầu lên tiếng.

      Mọi người lập tức hiểu, lão gia tử vỗ tay , cười : "Chuyện này dễ thôi, dù sao Huy tử đến đây xin cưới, để ông gọi người của Mạc gia tới đây, hai nhà thương lượng hôn của hai cháu."

      An Noãn ngẩng đầu, khó tin nhìn lão gia tử.

      Thẩm Diệc Minh lại rống giận: "Con đồng ý, con đồng ý Noãn Noãn cùng Mạc gia tiểu tử kia đến với nhau."

      Lão gia tử liếc mắt nhìn ông, hừ : "Cho dù con ở bên ngoài địa vị cao tới đâu, nhà này vẫn là cha làm chủ, Noãn Noãn là cháu ngoại của cha, con bé muốn gả cho ai cha đều tôn trọng con bé."

      Lão gia tử có thể như vậy, đơn giản vì đối phương là Mạc Trọng Huy, là người ông đắc ý nhất.

      Thẩm Diệc Minh bị lão gia tử rống á khẩu trả lời được.

      "Cha, rất nhiều chuyện cha hiểu, An Noãn thể gả cho Mạc gia."

      "Ta hiểu, rất nhiều chuyện ta đều ràng, tuy ta lớn tuổi, nhưng phải biết gì. An Noãn kết hôn với Huy tử, chuyện con lo lắng xảy ra. Cũng chỉ để hai đứa đến với nhau, rất nhiều chuyện có thể giải quyết dễ dàng."

      An Noãn bọn họ cái gì, ngay cả Thẩm Thần Bằng cũng là nghi hoặc.

      "Tóm lại, chuyện hôn này con đáp ứng, nếu cha cố ý làm như vậy, hôn lễ của bọn họ con tham gia."

      Thẩm Diệc Minh xong tức giận ra ngoài.

      Lão gia tử rống lên sau lưng ông: " gả cho Huy tử, chẳng lẻ gả cho người quốc kia sao? Nhất định phải đem Noãn Noãn của ta đuổi ra nước ngoài con mới cam tâm sao?"

      Thẩm Diệc Minh dừng bước, nhưng xoay người lại, hùng hậu trả lời: " lấy gả cho Huy tử, cũng gả cho người quốc kia, con chọn người thich hợp cho con bé."

      Lão gia tử nhìn bóng dáng ông quyết tuyệt rời , tiếng động thở dài.

      ——

      Hôm nay, bọn họ cũng đến mộ viên, lão gia tử hơi mệt, muốn về phòng nằm, kêu An Noãn cùng ông.

      Nằm ở giường, lão nhân gia vẫn nắm chặt tay : "Đứa , cháu nên trách nhị cữu cháu, cũng là quá thương cháu."

      An Noãn lắc đầu: "Cháu trách cậu."

      "Cháu yên tâm, nếu cháu thực thích Huy tử, ngoại công nhất định giúp cháu chủ trì công đạo, ngoại công thực thưởng thức đứa bé kia. giống như cha nó, thái độ làm người chính trực, có đầy đủ năng lực, cho dù ngày nào đó ngoại công mất, ta tin tưởng Huy tử cũng có thể chăm sóc tốt cho cháu."

      "Ngoại công, cháu nhất định phải đến với ấy."

      "Ngoại công lại hi vọng hai người có thể ở bên nhau, ta biết năm đó rất nhiều chuyện có lẽ cháu còn bỏ xuống được, ngoại công khuyên cháu nên rộng lượng, theo con tim mình. Cuộc sống ngắn ngủn vài chục năm, cần làm chuyện khiến cho mình tiếc nuối. Cuộc đời ta có hai chuyện tiếc nuối nhất, là khi bà ngoại cháu sinh bệnh, ta chỉ lo làm việc, thể bồi bên cạnh bà ấy đến cuối cùng. Người thứ hai chính là mẹ cháu, ta nên để cho mẹ cháu rời khỏi ta, ta cũng nên sớm đem cháu tìm về. Nếu ta tìm cháu sớm hơn, cháu cũng có nhiều cừu hận với Huy tử như vậy."

      Nhìn lão gia tử thương tâm, An Noãn an ủi: "Ngoại công yên tâm, nên quên cháu nhất định thử chậm rãi quên, cháu cũng nắm chắc hạnh phúc của cháu."

      Lão gia tử vui mừng gật gật đầu.

      "Cháu nhìn Thần Bằng , ngoại công vui mừng, quan hệ hai người có thể tốt như vậy, với tính cách của Thần Bằng, ta vẫn nghĩ nó chấp nhận cháu, nghĩ tới các cháu so với trong tưởng tượng tốt hơn rất nhiều. Thần Bằng giống thần Phong, Thần Phong phóng khoáng hơn rất nhiều, bên ngoài bạn bè cũng nhiều, đến lúc đó tìm cho nó môn đương hộ đối, chỉ cần xinh đẹp chút, vóc người đẹp chút, khí chất cao điểm, người nay khẳng định đồng ý. Trong chuyện tình cảm Thần Bằng với cháu lại giống nhau, mắt thấy hết hy vọng, nhưng vẫn khăn khăng cố giữ, cũng giống như tính cách của nhị cữu cháu, Thần Bằng cùng bé kia hoàn toàn thể nào, cho nên cháu nên thường xuyên khuyên nhủ Thần Bằng."

      An Noãn gật gật đầu, tâm tình có chút nặng nề.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 114.1: Chúng ta có thể có đứa bé

      An Noãn đến phòng của Thẩm Thần Bằng thăm , giờ phút này nửa người của mặc gì, Tiết Ngọc Lan đau lòng giúp thoa thuốc.

      "Cha con ra tay cũng nặng, roi mà da thịt rạn nứt , sau này con bớt chọc giận ông ấy, nếu chịu thiệt là chính mình.”

      An Noãn đứng ở cạnh cửa, nhìn Thẩm Thần Bằng giường, tấm lưng trắng nõn có vết máu rất sâu, có vẻ dị thường nhìn thấy ghê người.

      nhàng gõ gõ cửa, Tiết Ngọc Lan quay đầu nhìn thấy , khóe miệng ngoéo cái, cười : "Noãn Noãn, cháu đến rồi, may mắn lão gia tử trở về kịp, bằng nếu đánh lên người cháu tốt, người đàn ông có sẹo sao, con con nếu có sẹo rất khó coi, mặc váy cũng được.”

      Thẩm Thần Bằng kêu rên: "Mặc váy cũng đây có lộ lưng của Noãn Noãn, bằng bị Huy tử bỏ rơi.”

      Tiết Ngọc Lan phản bác: " Lúc tham gia yến hội phải mặc lễ phục dạ hội, tóm lại con được có sẹo.”

      “Được, được, được, mẹ cái gì chính là cái đó, mẹ ra ngoài trước , để An Noãn thoa thuốc cho con là được rồi.”

      “Được rồi, mẹ xuống nhà làm chút gì cho con ăn lót dạ.”

      Tiết Ngọc Lan đem chai thuốc giao cho An Noãn, cười : "Làm phiền cháu, em hai người cảm tình tốt như vậy, thực vui vẻ.”

      Sau khi Tiết Ngọc Lan rời , phòng ngủ cực đại chỉ còn lại An Noãn và Thẩm Thần Bằng.

      An Noãn muốn giúp thoa thuốc, Thẩm Thần Bằng đột nhiên ngồi dậy: " cần thoa thuốc, vết thương đó có là gì, mẹ chỉ quá lo lắng.”

      An Noãn bĩu môi, có chút xấu hổ. Thẩm Thần Bằng xoay người, đối mặt với An Noãn, An Noãn theo bản năng xoay đầu qua hướng khác, nam nữ thụ thụ bất thân, người này chút cũng chú ý.

      Thấy An Noãn thẹn thùng, Thẩm Thần Bằng cười đến dậy nổi, cố ý tới gần , hỏi: "Dáng người của so với Huy tử thế nào, ai hơn gợi cảm? cũng thường xuyên tập thể hình, em nhìn nè cơ bụng có tám múi.”

      “Thẩm Thần Bằng, mặc quần áo vào.” An Noãn nhìn , gầm .

      “Nhưng Tiết Ngọc Lan vết thương bị hở miệng, thể mặc quần áo, bằng nhiễm trùng.”

      “Vậy nằm xuống , em giúp thoa thuốc.”

      “Quên , đùa em nữa.”

      Thẩm Thần Bằng thực lưu loát mặc quần áo mặc vào.

      phải mặc quần áo nhiễm trùng sao?”

      Thẩm Thần Bằng gõ trán cái, cười : "Ngốc, lừa em thôi. Vết thương đó tính là cái gì, trước kia ít lần bị cha đánh. Có lần còn bị ông đánh ngay ót.”

      Thấy ánh mắt An Noãn có vẻ tin, cười nhạt : "Đừng tin, bên ngoài ông hòa ái dễ gần, đây chỉ là hình tượng để ông đối ngoại, thân phận của ông nhất định phải ngụy trang cẩn thận. Kỳ tính tình ông rất táo bạo, nghĩ em cũng có cảm giác đó, bất quá , ông rất thương em, cho tới bây giờ cũng chưa thấy ông thương ai như vậy, có lẽ tình cảm của ông và mẹ em rất sâu nặng.”

      An Noãn do dự, nhưng vẫn mở miệng: “Thực xin lỗi."

      Con ngươi đen như mực của Thẩm Thần Bằng hơi đổi, đột nhiên nghiêm mặt : "Nếu em muốn xin lỗi , giúp gọi điện thoại .”

      “Gọi cho ai?”

      “Cố Thu.”

      An Noãn giật mình, lập tức hỏi: "Gọi cho ấy làm gì? ấy có thể tới đây thăm sao? Gia đình này chừng cả đời ấy cũng vào được.”

      Con ngươi đen như mực của Thẩm Thần Bằng dần dần ảm đạm, mím môi, trầm giọng : " chỉ muốn biết bị thương, ấy có phản ứng gì.”

      “Cho dù ấy có phản ứng sao, kia lại như thế nào? ấy vĩnh viễn cũng khả năng, nếu ấy, nên quên ấy , để cho ấy cuộc sống thanh thản. có biết, chỉ cần ấy ngày nào con liên lạc với nhau, Thẩm gia tuyệt đối bỏ qua cho ấy.

      Thẩm Thần Bằng sâu thở dài, cúi đầu : "Đúng vậy, coi như chưa .”

      Buổi chiều, An Noãn và lão gia tử hai người đến mộ viên, ở trước mộ mẹ , lão nhân gia lệ tung hoành. biết khi nào, ảnh mẹ được đổi thành tấm hình bà cười rực rỡ dưới ánh mặt trời,chắc là nhị cữu đổi. Có thể nhị cữu cho người làm, nhìn tấm ảnh làm cho người ta có chút thương cảm. Dù sao có nụ cười xinh đẹp kia cũng mất, hình ảnh mỉm cười lại trở thành vĩnh hằng.

      “Ngoại công, ông đừng buồn, mẹ cháu trời có linh, nhất định tha thứ ông.”

      Lão gia tử gật gật đầu: "Diệc Nhu rất thiện lương, rất hiếu thuận, khẳng định tha thứ cho ta, nhưng trong lòng thế nào cũng qua được.”

      “Ngoại công, sống chết có mệnh, vận mệnh mẹ cháu như vậy, ông cần tự trách. Có lẽ cho dù mẹ cháu ở Bắc Kinh, vào bệnh viện tốt nhất, bà vẫn rời khỏi chúng ta.”

      An Noãn đau lòng giúp lão nhân gia lau nước mắt.

      Giọng lão gia tử nghẹn ngào: "May mắn mẹ cháu còn để lại cháu cho ta.”

      Đứng trước mộ cha, đáy lòng An Noãn xấu hổ cuồn cuộn ngừng bừng lên.

      Lão gia tử tựa hồ thấy được nỗi lòng của , an ủi : "Nha đầu, sao, nếu cha cháu thương cháu, ủng hộ cháu, lựa chọn người mình , để mình hạnh phúc, mới là báo đáp tốt nhất đối với ông ấy. Nếu , cháu vui, ông ấy cũng an tâm.”

      An Noãn mím môi, mặc dù tự an ủi chính mình, trong lòng vẫn khó chịu, xấu hổ vô cùng. Từ mộ viên trở về, An Noãn cùng lão gia tử đều có vẻ mệt mỏi, Thẩm Diệc Minh vào lúc ban đêm cũng trở lại.

      bàn cơm, lão gia tử có chút mỏi mệt dặn mọi người: "Chiều nay, ta cùng An Noãn đến mộ viên thăm Diệc Như, ba em các người có thời gian cũng đến thăm Diệc Như , ta sợ Diệc Như cảm thấy đơn.”

      đến mẹ An Noãn, lòng của mọi người đều trầm xuống.

      “Bất quá Diệc Như mất, chúng ta còn có Noãn Noãn, về sau các người dành nhiều thời gian bồi nha đầu kia.”

      Đại cữu cười gắp cho An Noãn miếng thịt, cười : "Nha đầu ăn nhiều chút, cữu về sau dành nhiều thời gian với cháu.”

      Tiểu cữu cũng cầm cái chén sạch múc cho An Noãn chén canh nấm gà, An Noãn tiếp nhận, có chút xấu hổ : "Tiểu cữu, cháu dị ứng với nấm.”

      An Noãn vừa ra, đại cữu tiểu cữu lão gia tử đều giật mình.

      Chỉ có Tiết Ngọc Lan cười : "Quả nhiên là người của Thẩm gia, nhị cữu cháu cũng dị ứng với nấm.”

      An Noãn nhìn Thẩm Diệc Minh, chỉ thấy giờ phút này thần sắc ông phức tạp, đại khái còn tại tức giận An Noãn.

      An Noãn ôm lấy cánh tay Thẩm Diệc Minh, làm nũng: "Nhị cữu, nể tình cậu và cháu đều dị ứng với nấm, cậu đừng giận cháu nữa được ?”

      Ý tứ của An Noãn rất ràng, Thẩm Diệc Minh đè mi tâm, nhàng ‘Ừ’ tiếng.

      “Chuyện tình càm, về sau để cháu tự mình làm chủ được ?” An Noãn được tấc lại muốn tiến thước.

      Thẩm Diệc Minh mắt lạnh liếc .

      An Noãn bĩu môi, thỏa hiệp :"Chuyện tình cảm về sau rồi sau, ăn cơm, mọi người ăn cơm.”

      Thẩm Diệc Minh tựa hồ vì biểu đạt ông tha thứ cho An Noãn, ngừng gắp thức ăn cho An Noãn, tất cả đều là thức ăn An Noãn thích nhất.

      “Vẫn nhị cữu thương chau, biết cháu thích ăn cái gì nhất.”

      câu dỗ cho Thẩm Diệc Minh kìm lòng được khóe miệng giơ lên.

      Miêu Dung cười trêu ghẹo chồng mình: "Chồng à, xem ra về sau phải dùng nhiều thời gian bồi An Noãn mới được, xem đối với Noãn Noãn hiểu biết ít như vậy.”

      Thẩm Diệc Bác cũng áy náy : "Cả ngày ở quân đội, rất ít có thời gian trở về, về sau tận lực dành nhiều thời gian bồi Noãn Noãn, Noãn Noãn, đừng giận tiểu cữu nha.”

      “Cháu mới giận tiểu cữu, mọi người đều rất thương cháu.” xong cảm tính lên: "Sau khi cha cháu mất, cháu luôn nghĩ mình là nhi, còn có người nhà. Nhưng mọi người lại tìm được cháu, làm cho cháu biết thế giới này còn có nhiều người nhà thương cháu, cháu nằm mơ cũng nghĩ tới. Cháu rất hạnh phúc, bởi vì cháu có mọi người.”

      “Đứa này, hiếm có dịp ăn bữa cơm đoàn viên, thế nào lại làm cho mọi người khóc lóc sao?”

      Tiết Ngọc Lan lau mắt, Đậu Nhã Quyên và Miêu Dung cũng lần lượt dụi mắt.

      Thẩm Diệc Minh hít hơi sâu, khoát tay lên vai An Noãn.

      An Noãn vì muốn làm dịu khí, quay đầu hỏi Thẩm Diệc Minh: "Cữu, về sau cháu làm sai, cậu cũng dùng roi đánh cháu sao?”

      Vốn nghĩ ông cười cho qua chuyện, Thẩm Diệc Minh lại nhìn , vô cùng lòng : " , vĩnh viễn cũng , lần trước cũng chỉ là dọa con.”

      “Cháu bị dọa, cậu tính như thế nào bù lại cho cháu.”

      Thẩm Diệc Minh cười cười, sủng nịch : "Con cứ muốn cái gì cậu đều cho con.”

      “Cháu muốn tự do, tùy thời có thể ra cửa, tùy lúc có thể về nhà.”

      “Tốt, cậu tiếng với cảnh vệ và gác cổng, sau mười giờ phải về nhà, sau mười giờ cho phép ra ngoài.”

      An Noãn cò kè mặc cả: "Ngẫu nhiên có tình huống đặc biệt hẳn là có thể khác?”

      có tình huống đặc biệt.” Thẩm Diệc Minh gằn từng tiếng.

      An Noãn bĩu môi, tiếp tục cò kè làm mất mặt.
      Hoaithao thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 114.2:

      Có được tự do, sáng sớm hôm sau An Noãn chờ Thẩm Diệc Minh , tiếng với lão gia tử, liền ra cửa. khách sạn thăm Sớm, gõ cửa phòng, lúc lâu cửa mới mở. Lâm Dịch Xuyên thản nhiên nhìn hỏi: “Như thế nào lại đến đây?”

      An Noãn cố gắng nặn nụ cười: “Em đến thăm Sớm.”

      “Ừ, thằng bé cáu kỉnh với , giúp khuyên nhủ nó .”

      “Làm sao vậy?”

      đặt vé máy bay ngày mai về Luân Đôn, thằng bé cáu kỉnh chịu về.”

      Ngực An Noãn bị kiềm hãm, có loại khó chịu nên lời. Vào phòng, lập tức đến phòng ngủ, tiểu tử kia giận dỗi ngồi giường, bộ dáng tức giận làm cho người ta đau lòng.

      “Sớm.” An Noãn nhàng gọi, ngồi xổm xuống giang tay đón.

      Tiểu tử kia dường như phản xạ có điều kiện quay đầu, thấy An Noãn, khuôn mặt nở nụ cười, từ giường chạy xuống, nhào vào lòng An Noãn.

      “Mẹ, ngày hôm qua mẹ tới thăm con? Sớm nhớ mẹ.”

      An Noãn ôm chặt thằng bé, ngực co rút đau đớn.

      “Sớm, mẹ cũng nhớ con, gặp được con cũng nhớ con.”

      “Về sau mẹ đừng xa Sớm nữa có được ?”

      An Noãn rất muốn đồng ý với thằng bé, môi giật giật nhưng vẫn nên lời.

      Lâm Dịch Xuyên đứng ở cửa nhìn bên trong lớn , chỉ hận mình đủ sức quyến rũ, thể chiếm được lòng . Nếu cả hai người này đều thuộc về mình, đời người còn có tiếc nuối.

      Có lẽ nên học chút tâm cơ, cho tới nay nên cho cơ hội lùi bước. Lại có lẽ nên sớm cưỡng bức , tình cũng biến thành như vậy. Này đó phải nghĩ tới, chính là luyến tiếc, luyến tiếc bắt buộc , luyến tiếc thấy rơi nước mắt. Nếu ở bên cạnh Mạc Trọng Huy có thể làm cho hạnh phúc, tình nguyện tất cả đau khổ mình gánh chịu. Cho dù mỗi đêm nhớ nhớ đến mất ngủ. Cho dù đường đường người đàn ông nhìn ảnh của nhìn đến rơi nước mắt. Cho dù biết hề thuộc về mình, vẫn muốn ở lại cái thành thị này, ngẫu nhiên có thể gặp được nhìn cái là tốt rồi. Nếu giờ phút này, với : ‘Lâm Dịch Xuyên, chỉ cần bỏ tất cả ở Luân Đôn, em ở bên cạnh ’, Lâm Dịch Xuyên chút do dự với , cho dù vì buông tha tất cả thế giới này cũng nguyện ý.

      phải loại người tham luyến phú quý, tham luyến quyền thế, cho tới nay giữ JM, là vì gia tộc thành lập công ty, có trách nhiệm làm cho nó càng ngày càng tốt. Có được công ty, mất , như mất tất cả. Mất công ty, có được , vẫn như cũ vui vẻ hạnh phúc.

      “Sớm, mẹ đưa con ra ngoài ăn chút gì được ?”

      Tiểu tử kia nhìn về phía Lâm Dịch Xuyên, tựa hồ đợi gật đầu. Lâm Dịch Xuyên thu hồi suy nghĩ, hơi hơi gật gật đầu.

      đưa hai người đến quán ăn, đúng lúc có việc phải đến công ty.”

      Lâm Dịch Xuyên thả bọn họ xuống trước nhà hàng Tây, còn mình tắc lái xe rời . An Noãn và Sớm hai người ngồi ở nhà hàng, gọi vài món điểm tâm, đồ ngọt và nước uống.

      Tiểu tử kia vừa uống nước, vừa : “Mẹ, ngày mai Rừng già muốn dẫn con về Luân Đôn, mẹ giúp con với cha, con muốn về Luân Đôn, về Luân Đôn được gặp mẹ.”

      An Noãn cắn môi, trong khoảng thời gian ngắn được câu nào.

      “Sớm, con còn nhớ dì lần trước chơi với chúng ta ?”

      nhớ , chỉ nhớ con thích dì ấy.”

      An Noãn thối ngụm, trách mắng: “ cho phép như vậy, lễ phép.”

      Mấy ngày nay Tô Nhiên thường xuyên gọi điện thoại cho , hỏi ngày nào rảnh, An Noãn đều cự tuyệt. Cũng muốn cho ấy biết Sớm sinh bệnh chuyện, cũng muốn chọc giận Lâm Dịch Xuyên.

      Vừa mới ở đường, An Noãn gửi tin nhắn cho Tô Nhiên, cho ấy địa chỉ nhà hàng. Rất nhanh, Tô Nhiên chạy tới.

      Có mặt An Noãn, Sớm lễ phép : ‘Dì tốt’.

      Tô Nhiên nhìn chằm chằm Sớm, An Noãn khụ khụ, ấy mới thu hồi ánh mắt, ngồi xuống đối diện bọn họ. ấy mua quần áo cho Sớm, An Noãn nhìn ra, tất cả đều là hàng hiệu thời trang trẻ em nổi tiếng nhất, An Noãn luyến tiếc mua đồ đắt tiền, Tô Nhiên còn mua đến mấy bộ.

      “Chỗ này tốn của ít tiền, kỳ chỉ là đứa bé, cần thiết mua quần áo đắt tiền như vậy, mặc năm, đến năm thứ hai ăn mặc vừa, quá lãng phí.”

      Tô Nhiên chua xót cười cười: “ sao, cho tới bây giờ tôi ...... chưa từng mua quần áo cho thằng bé, đây là lần đầu tiên, xài bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý, chỉ cần tôi có tiền.”

      An Noãn khẽ thở dài: “ mình rất vất vả, lần sau đừng mua đắt tiền như vậy, chỉ cần mặc vừa người, thoải mái là được rồi.”

      “Tốt, lần sau tôi chú ý.”

      Họ chuyện huyên thuyên, biết lần sau còn có cơ hội gặp nhau nữa .

      ăn, bỗng nhiên Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại tới, An Noãn nhìn màn hình tên ‘Rừng già’, trong lòng phát run, bấm nghe máy giọng cũng run run: “Có gì ?”

      “Em và Sớm chuẩn bị chút đến đón hai người ăn lẩu, Sớm vẫn la hét muốn ăn.”

      “Khi nào đến?”

      “Rất nhanh, hai phút.”

      An Noãn bị dọa đến đổ mồ hôi, gác điện thoại, vội vàng kêu Tô Nhiên trốn . Tô Nhiên chỗ trốn, phải khẩn cầu quản lí nhà hàng, cho trốn trong phòng bếp.

      Lúc Lâm Dịch Xuyên vào, An Noãn thu thập này nọ. nhìn bàn bao lớn bao thời trang trẻ em, hơi nhíu mày, rành nhãn hiệu thời trang trẻ em lắm, nhưng hiệu Armani có thể nhận ra.

      Ở nhà hàng Lâm Dịch Xuyên cũng gì, đến bãi đỗ xe mới thuận miệng hỏi câu: “Sao lại mua quần áo đắt tiền như vậy cho Sớm?”

      càng nghĩ càng giống của phong cách, trước kia luôn nhắc nhở , con nít cần quần áo nhiều, nhưng cần quá đắt, mặc đến năm mặc vừa, rất lãng phí. mỗi lần đều cười : ‘Em giống như quản gia, chút tiền đó thiếu.’

      An Noãn ấp úng biết nên trả lời như thế nào.

      Sớm xen mồm : “ phải mẹ mua.”

      An Noãn thở hốc vì kinh ngạc.

      Lâm Dịch Xuyên híp mắt nhìn An Noãn, trầm giọng gằn từng tiếng hỏi: “Ai mua?”

      Sớm lại cướp lời: “Là dì, dì ấy trốn trong bếp của nhà hàng.”

      Lâm Dịch Xuyên cầm lấy bao lớn bao dùng sức quăng xuống đất, quay ngược vào trong. An Noãn chạy tới kéo tay , nhưng như thế nào cũng túm được, dễ dàng bỏ qua . Lâm Dịch Xuyên vào trong nhà hàng liền gặp Tô Nhiên từ bên trong ra.

      Tô Nhiên dừng bước, nhìn Lâm Dịch Xuyên, khóe mắt đỏ lên.

      Lâm Dịch Xuyên tiến lên từng bước bóp cổ Tô Nhiên, giọng điệu trầm: “Thiết kế hại tôi lần còn chưa đủ, còn dám xuống tay với người bên cạnh tôi, muốn sống nữa phải ?”

      Nước mắt của Tô Nhiên cuồn cuộn chảy xuống, nhưng lực đạo tay Lâm Dịch Xuyên chút cũng giảm.

      Lúc An Noãn ôm Sớm chạy tới, khuôn mặt trắng nõn của Tô Nhiên đỏ bừng, nước mắt trong suốt chảy như mưa.

      “Lâm Dịch Xuyên, điên rồi sao?”

      An Noãn vội vàng buông Sớm ra, chạy tới mở tay Lâm Dịch Xuyên ra.

      Lâm Dịch Xuyên quay đầu nhìn An Noãn, lửa giận trong mắt hừng hực thiêu đốt, An Noãn cũng bị dọa. Đem tất cả trách nhiệm về mình: “Thực xin lỗi, muốn trách trách em , liên quan đến ấy, là em nhắn tin cho ấy kêu ấy tới.”

      Lâm Dịch Xuyên quay lai nhìn Tô Nhiên,thanh lạnh như băng cảnh cáo: “Tô Nhiên, nếu có lần sau, tôi bỏ qua như vậy.”

      “Vì sao đối xử với tôi như vậy?” Tô Nhiên khóc như Lê Hoa mang vũ": “Rốt cuộc tôi làm sai cái gì?”

      câm miệng, cần ở trước mặt Sớm những lời vô nghĩa!”

      Tô Nhiên nhìn đứa bé đáng bên cạnh, lời muốn toàn bộ nuốt xuống. Lâm Dịch Xuyên tay ôm Sớm, tay nắm cổ tay An Noãn, kéo đến bãi đậu xe. An Noãn theo kịp bước chân , nghiêng ngả lảo đảo cơ hồ muốn té, Lâm Dịch Xuyên mới thả chậm bước chân.

      Đến bãi đỗ xe, mở cửa xe nhét Sớm vào.

      “Rừng già, nghe em giải thích.”

      Lâm Dịch Xuyên cố gắng áp chế cơn giận, trước khi về nước, thầm nghĩ cùng ăn bữa cơm, cho rằng nhà ba người ở bên nhau ngày cuối. tính toán rồi, giữa trưa ăn món lẩu mà Sớm thích nhất, buổi tối ăn thức ăn Giang thành mà thích, khuya ăn bánh ngọt mà thích nhất. Nhưng, giờ này khắc này, trừ bỏ phẫn nộ, càng nhiều là đau lòng.

      “Rừng già, Tô Nhiên cũng thực đáng thương, gia cảnh của ấy rất đáng thương, năm đó thiết kế cũng là bất đắc dĩ.”

      Đôi mắt phẫn nộ của Lâm Dịch Xuyên bỗng nhiên lên tầng đau thương, khẽ mở miệng, giọng điệu trầm thấp mà lạnh nhạt: “ quyết định ra , thành toàn hạnh phúc cho em, vé máy bay cũng đặt xong. An Noãn, em hoàn toàn cần như vậy, cần cảm thấy áy náy, cũng cần nóng lòng tìm người phụ nữ khác cho . còn có người nhà, chúng tôi nhất định chăm sóc tốt cho Sớm.”

      “Rừng già, phải như nghĩ.”

      cần bởi vì áy náy mà tùy tiện tìm người phụ nữ khác cho , hiểu chưa? Tim rất đau, em còn muốn làm cho vết thương sâu hơn sao?”

      “Thực xin lỗi.” An Noãn biết nên trấn an cảm xúc của như thế nào mới đúng: “Rừng già, em phải muốn tùy tiện tìm người phụ nữ cho , tình cảm là chuyện thể miễn cưỡng, em rất ràng, nhưng ấy rất đáng thương, dù sao ấy cũng là mẹ của Sớm ...... ấy có quyền gặp sớm, tại chỉ muốn mua vài bộ quần áo cho Sớm mà thôi, em từng thiếu chút nữa trở thành mẹ người ta, em có thể hiểu được nỗi đau của người mẹ. Rừng già, đừng đối xử với ấy như vậy được , lâu lâu để ấy thăm Sớm được .”

      “An Noãn, em cút, bao giờ muốn gặp em nữa.”

      Lâm Dịch Xuyên xong lên xe, khởi động xe, An Noãn nghe Sớm ở bên trong khóc gọi: ‘Mẹ, mẹ’, tiếng tiếng khàn cả giọng.

      Lâm Dịch Xuyên cho xe chạy ngang qua đống quần áo trẻ em rồi chạy thẳng. An Noãn ngồi xổm xuống, lấy quần áo từ trong túi ra.

      Có lẽ nên tự chủ trương, nhưng cảm thấy Tô Nhiên đáng thương, người mẹ, biết mình và con mình ở cùng thành phố, nhưng thể gặp nhau, ôm được, hôn được, cái loại đau này An Noãn rất hiểu. Từng mất đứa , dường như mất tất cả sức lực để đứng lên.

      An Noãn cầm quần áo ra khỏi bãi đỗ xe, lại nhìn thấy xe Lâm Dịch Xuyên đứng ở bên ngoài. kinh hỉ chạy tới, cần đồng ý, mở cửa chui vào.

      Mặt Lâm Dịch Xuyên xanh mét, gầm tiếng: “Vứt đống quần áo kia , bằng em cũng xuống.”

      thể quăng bừa bãi nha, ít nhất cũng phải bỏ vào thùng rác.”

      Lâm Dịch Xuyên kêu rên: “Vứt hay ?”

      An Noãn bĩu môi, thực bất đắc dĩ đem quần áo ném ra ngoài cửa kính xe. Sớm khóc đến còn sức, mệt mõi mềm nhũn cả người.

      An Noãn đau lòng ôm Sớm lên đùi: “Sớm ngoan, mẹ ở đây.”

      Sớm trong lòng An Noãn oán giận: “Rừng già đáng ghét, Rừng già xấu xa.”

      Chương 114.3:

      Buổi trưa bọn họ đến nhà hàng ăn lẩu mà Sớm thích nhất. An Noãn ăn rất ít, luôn luôn gắp thức ăn cho Sớm. tại, tâm tình Lâm Dịch Xuyên khá hơn nhiều, thấy An Noãn cứ gắp thức ăn cho Sớm, lại gắp thức ăn vào chén . Trong lúc ăn, bọn họ rất vui vẻ, ai nhắc đến chuyện vui lúc nãy, giống như chưa từng phát sinh.

      Sắp ăn xong, di động trong túi An Noãn vang lên, Lâm Dịch Xuyên giữ túi của , liền lấy di động đưa . Là dãy số, An Noãn lưu số Mạc Trọng Huy trong máy.

      “Em ra ngoài nghe điện thoại.”

      ngại ngùng với Lâm Dịch Xuyên rồi ra khỏi phòng.

      ra bên ngoài còn ồn hơn, nhưng muốn chuyện với Mạc Trọng Huy trước mặt Lâm Dịch Xuyên.

      “Có việc sao?” Điện thoại thông, giọng điệu An Noãn tốt hỏi.

      “Ở đâu? Rất ồn.”

      “Em ăn cơm với bạn.”

      Kia đầu đơn giản lên tiếng, lập tức hỏi: “ ăn với ai?”

      “Liên quan gì đến .”

      Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ nhíu mày, thỏa hiệp: “Được rồi, hỏi, có thời gian gặp ?”

      thời gian, hôm nay bận rất nhiều việc.”

      Mạc Trọng Huy thực đoán ra bận việc gì, có thể nghĩ đến cũng là thằng bé kia, nhất định là ở cùng đứa bé kia.

      “Mạc Trọng Huy, em cúp điện thoại ăn đây.”

      “Ừ, ăn nhiều chút......”

      chưa dứt câu, bên kia đầu liền quyết đoán cắt điện thoại.

      Mạc Trọng Huy nhìn điện thoại, rất là bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      --

      Ăn lẩu xong, nghỉ ngơi lát, bọn họ đưa Sớm đến vườn bách thú. Tuy phải lần đầu tiên đến vườn bách thú, Sớm vẫn thực hưng phấn, ngừng chuyện với những con động vật , con nít luôn thiện lương đáng như vậy. An Noãn nhìn Sớm vui vẻ bộ, ở trong đầu đem này màn ghi nhớ sâu.

      “Rừng già, có chuyện này em biết ra rất quá đáng, nhưng em cũng thể với .”

      Lâm Dịch Xuyên liếc mắt nhìn , lại nhìn Sớm chuyện với con gấu trúc to lớn.

      “Em muốn ...... Trước khi tìm được người mẹ mới cho Sớm, có thể để Sớm ở lại Bắc Kinh để em chăm sóc thằng bé.”

      Đôi mắt Lâm Dịch Xuyên híp lại, cười lạnh : “An Noãn, em đùa với sao?”

      “Em , bận làm việc, ông bà nội của Sớm cũng có cuộc sống của mình, để em chăm sóc Sớm .”

      Lâm Dịch Xuyên đè mi tâm đau nhức, hừ : “ mẹ nó muốn giết chết em, Sớm là gì của em? À? Em rời khỏi , Sớm với em có nửa điểm quan hệ.”

      “Rừng già, đừng như vậy được ? Mặc kệ chúng ta có đến với nhau hay , ở trong lòng em, Sớm cũng là con em.”

      Lâm Dịch Xuyên cười lạnh ra tiếng, giọng điệu lạnh nhạt : “ để Sớm cho em, đến khi các người có đứa bé riêng của mình, đem Sớm trả lại cho phải ?”

      “Lâm Dịch Xuyên, nghĩ em là loại người nào?”

      “Nếu biết em giết chết em rời, những lời này sau này muốn nghe nữa.”

      An Noãn bĩu môi, vốn cũng dám ôm hy vọng.

      “Lần này mang Sớm trở về, khi nào đến Bắc Kinh nữa?”

      Lâm Dịch Xuyên nhìn cách đó xa bóng dáng nho , từ nay về sau chỉ còn lại Sớm, người phụ nữ này còn ngây thơ đến nổi muốn cướp nó từ bên cạnh .

      Lâm Dịch Xuyên dừng lâu, mới cúi đầu mở miệng: “Có lẻ quay lại đây, cũng với Ethan, chờ trở về tổng bộ, triệu cậu ta về, còn CEO ở Bắc Kinh cử người khác đến thay, sau này giao toàn quyền cho ta quản lý. có tình huống đặc biệt, và Ethan quay lại đây.”

      “Vậy em làm sao bây giờ, lúc em nhớ Sớm phải làm sao bây giờ?” An Noãn kích động chất vấn, trong lòng rất khó chịu.

      Lâm Dịch Xuyên nhìn sâu, ôn nhu an ủi: “Nếu em nhớ Sớm, có thể đến Luân Đôn thăm nó, để em gặp Sớm.”

      --

      Ra khỏi công viên, An Noãn có chút yên lòng. Ngồi ở xe, ôm Sớm chặt, tiểu tử kia ở trong lòng giật giật, oán giận: “Mẹ, mẹ ôm con chặt quá, đau.”

      Lúc này An Noãn mới buông tay, nhưng vẫn ôm thằng bé, giống như nếu buông tay, mất nó. Lâm Dịch Xuyên lái xe đưa bọn họ đến quán ăn Giang Thành của Mạc Trọng Huy.

      An Noãn trong lòng có chút phức tạp: “Sao lại đến đây?”

      “Ừ, giữa trưa ăn lẩu Sớm thích, buổi tối ăn thức ăn em thích nhất.”

      “Sao biết em thích thức ăn ở đây?”

      Lâm Dịch Xuyên lại bình tĩnh trả lời: “Đoán.”

      Ông chủ biết An Noãn, liền chọn căn phòng tốt nhất cho họ. bàn thức ăn Giang thành mà thích, An Noãn ăn nhưng lại có cảm giác gì, chút cũng ăn vô. Trong lòng giống như bị cái gì đánh trúng, chậm rãi trầm xuống.

      “Sao ăn, đều là món mà em thích nhất.”

      Lâm Dịch Xuyên gắp rất nhiều đồ ăn vào chén .

      Đại khái cũng nhìn ra cảm xúc của , Lâm Dịch Xuyên cười nhạt : “Ăn , thích nghe em vô tâm vô phế , em ăn cái gì cũng mập được.”

      An Noãn vẫn gục đầu, ăn cũng thấy hương vị. cũng biết, lúc này Mạc Trọng Huy chạy tới đây, ông chủ gọi cho .

      Bọn họ ăn đến nửa, Mạc Trọng Huy đột nhiên đẩy cửa tiến vào. An Noãn tưởng phục vụ, lại thấy Lâm Dịch Xuyên mày nhíu, mới quay đầu nhìn, thấy Mạc Trọng Huy, liền như mắc nghẹn trong cổ họng.

      Mạc Trọng Huy vội vàng chạy tới, nhưng Lâm Dịch Xuyên ngổi cạnh , khẩn trương giúp vỗ phía sau lưng. Miệng oán giận: “Luôn cẩn thận, khi nào có thể thành thục chút.”

      Mạc Trọng Huy qua, tay lấy An Noãn kéo vào lòng mình, giống nhau tuyên cáo quyền sở hữu của với Lâm Dịch Xuyên. Lâm Dịch Xuyên lắc lắc đầu, đem tất cả chua xót nuốt xuống.

      “Sao lại đến đây? Sao biết em ở trong này?”

      Sắc mặt Mạc Trọng Huy có chút mất hứng, trầm giọng : “Cùng bạn đến ăn cơm cũng tiếng, dù sao cũng là địa bàn của , phải đến.”

      An Noãn hung hăng trừng mắt liếc , người này đúng là......

      “Lâm tiên sinh, để ý tôi ngồi xuống cùng ăn chứ?”

      Lâm Dịch Xuyên giống lần trước cự tuyệt , mà rất thân sĩ cười lắc lắc đầu. Mạc Trọng ngồi xuống bên cạnh An Noãn.

      An Noãn hừ : “Chúng tôi ăn xong sắp tính tiền, chạy đến đây làm gì.”

      còn chưa ăn, ngồi với chút.”

      An Noãn bĩu môi: “Chúng tôi ăn xong rồi, muốn ăn tự ăn . Đúng rồi, phải căn phòng riêng sao? Sao lại đến phòng chúng tôi, sợ chúng tôi ăn xong trốn trả tiền sao?”

      “Em là bà chủ, vốn cần trả tiền.”

      Khóe miệng An Noãn trề ra. Người này biết phát điên cái gì.

      kêu ông chủ mang thức ăn lên .”

      cần, ăn của em là được.”

      Mạc Trọng Huy lại cổ quái, luôn thích thức ăn dư của .

      An Noãn hắng giọng, cúi đầu : “Mạc Trọng Huy, từ từ ăn, chúng tôi trước.”

      Mạc Trọng Huy ngẩng đầu hung hăng trừng .

      An Noãn đành phải : “Tối nay đến khách sạn đón em.”

      “Ở đây với ăn cho xong bữa cơm này.”

      Mạc Trọng Huy nắm tay buông, An Noãn có biện pháp, chỉ ngại ngùng nhìn Lâm Dịch Xuyên.

      Vốn còn bữa ăn khuya, nhưng chuyện đến nước này, Lâm Dịch Xuyên đứng lên, bình tĩnh : “ đưa Sớm về khách sạn trước, An Noãn em ở lại đây , còn kể chuyện cổ tích cho Sớm nghe.”

      Kể chuyện cổ tích cho Sớm nghe, câu đánh trúng yếu điểm của An Noãn.

      Sau khi Lâm Dịch Xuyên ôm sớm rời , An Noãn yên lặng rơi nước mắt.

      Mạc Trọng Huy buồn bực hỏng rồi: “Ăn với bữa cơm ủy khuất như vậy sao?”

      Chương 114.4:

      Lâm Dịch Xuyên đưa Sớm về khách sạn trước, Mạc Trọng Huy cũng rất nhanh ăn cơm xong, cũng đưa An Noãn , biết ngày mai hai cha con kia phải , trong lòng Mạc Trọng Huy kích động nhưng cũng biết, nha đầu kia nhất định rất thương tâm, bởi vậy muốn ở bên cạnh .

      đường đến khách sạn, lão gia tử gọi điện thoại cho , hỏi khi nào về nhà. An Noãn trái lại hỏi lão gia tử, Thẩm Diệc Minh có ở nhà . Biết Thẩm Diệc Minh ở nhà, An Noãn mới mở miệng: “Ngoại công, sáng mai Sớm về Luân Đôn, về sau cháu muốn gặp Sớm rất khó, đêm nay cháu muốn ở lại với thằng bé, ở lại khách sạn, về.”

      “Được rồi, ngày mai hãy về, ngoại công hiểu.”

      Gác điện thoại, Mạc Trọng Huy mất hứng cau mày hờn giận : “Đêm nay em muốn ở khách sạn?”

      An Noãn đơn giản ‘Ừ’ tiếng.

      hừ hừ,“Em có biết tại em tiện ở chung với họ ?”

      sao, hai phòng, em ngủ với Sớm.”

      Mạc Trọng Huy thở phì phò, lại tìm ra lý do để phản bác, lẽ tùy ý để và Lâm Dịch Xuyên ở chung phòng.

      Đến khách sạn, An Noãn lạnh nhạt : “Mạc Trọng Huy, về , đêm nay em ở lại với Sớm.”

      Mạc Trọng Huy hừ tiếng, kéo vào lòng, thầm bên tai : “Vậy làm sao bây giờ? Em ở với bọn họ, để mình sao?”

      An Noãn dùng sức đẩy ra , đảo cặp mắt trắng dã, tức giận : “ đừng bức em nổi giận.”

      Mạc Trọng Huy mím môi, rằng hôn lên môi .

      “Mạc Trọng Huy, phát điên cái gì?”

      “Ở xe thỏa mãn , liền cho phép em ở lại khách sạn với thằng bé kia.”

      An Noãn nhíu mày mắng: “Mạc Trọng Huy, điên rồi sao? Đây là đâu biết ?”

      biết, xe, xe rất rộng, có thể.”

      An Noãn muốn tát cái tát, ngay lúc Mạc Trọng Huy lại muốn hôn , An Noãn ở hung hăng cắn lên mặt , ngạnh sinh sinh để lại vết răng sâu.

      “Mạc Trọng Huy, đừng làm em ghê tởm, muốn chơi trò xe chán tìm người phụ nữ khác.”

      Mạc Trọng Huy xoa xoa huyệt thái dương, tùy ý để xuống xe. phát càng ngày càng bị động, nếu là trước kia, sao có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình ở bên cạnh người đàn ông khác còn có thêm đứa .

      --

      An Noãn đến phòng, Sớm náo loạn, Lâm Dịch Xuyên mở cửa cho , bất đắc dĩ với : “Sớm làm loạn muốn em tắm cho thằng bé.”

      An Noãn vào phòng, thấy thằng bé ngồi sô pha, cái miệng chu dài.

      Thấy An Noãn, Sớm cười mà là lớn tiếng chất vấn: “Mẹ, chú kia là ai? Có phải mẹ vì chú mà cần con với Rừng già.”

      phải, mẹ phải cần Sớm.”

      An Noãn ôm đứa đến phòng tắm, tiểu tử kia lúc này mới an phận. Tắm rửa xong lên giường, An Noãn nằm xuống bên cạnh Sớm, tiểu tử kia gắt gao ôm cổ , rất sợ An Noãn biến mất.

      “Mẹ, hôm nay con thích nghe kể chuyện cổ tích, nghe chuyện con ngủ, Sớm muốn chuyện với mẹ lát.”

      An Noãn cố gắng nuốt nước mắt, ôm thằng bé vào lòng.

      “Sớm muốn với mẹ chuyện gì?”

      “Con muốn với mẹ có thể mỗi ngày ngủ với con , có mẹ ngủ bên cạnh, Sớm thấy ác mộng.”

      “Tốt, hôm nay mẹ ngủ với Sớm.”

      “Sớm phải hôm nay, mà là mỗi ngày.”

      Ngực An Noãn co rút.

      “Mẹ, chờ Sớm trưởng thành, Sớm muốn tìm mẹ đâu để tìm? Mẹ cho Sớm biết nhà mẹ ở đâu được ?”

      “Được.”

      An Noãn để ở trong lòng, viết địa chỉ của Thẩm trạch cho Sớm. chơi mệt mỏi, tiểu tử kia chưa được mấy câu, liền ở trong lòng An Noãn ngủ.

      Chờ Sớm ngủ say, Lâm Dịch Xuyên mới vào phòng, thản nhiên với An Noãn: “Đứng lên , ta còn chờ em.”

      , em kêu ấy rồi, tối nay em ngủ với Sớm.”

      Lâm Dịch Xuyên nhíu nhíu mày kiếm, nhưng vẫn giữ giọng điệu bình thản : “ thôi, đưa em về.”

      “Vì sao muốn đuổi em , em đồng ý với Sớm.”

      “Thằng bé rất ỷ lại vào em, sáng mai tỉnh lại nếu thấy em, nó chịu .”

      “Nhưng......”

      thôi, xin em, sáng mai thể để Sớm thấy em được.”

      An Noãn xuống giường, bước chân nặng nề tiêu sái ra khỏi phòng ngủ, mỗi bước đều quay đầu nhìn nhìn về phía giường, khi đến cạnh cửa, đột nhiên chạy lại bên giường, gắt gao ôm Sớm chặt, nước mắt lạnh lẽo rơi như mưa xuống gương mặt trắng nõn của thằng bé.

      Lâm Dịch Xuyên nhẫn tâm nhìn tiếp, lập tức ra khỏi phòng. Đợi An Noãn chừng giờ, giờ này, ở bên ngoài hút hết gói thuốc lá. Từ phòng ngủ ra, An Noãn bị mùi khói thuốc nồng nặc làm ho sặc sụa.

      Lâm Dịch Xuyên dụi điếu thuốc tay, đứng lên, thản nhiên : “ thôi, đưa em về.”

      An Noãn liếc mắt nhìn cái gạt tàn thuốc, nghẹn ngào: “Lâm Dịch Xuyên, cần đưa em, ấy ở dưới chờ em.”

      “Được, đưa em xuống.”

      cần, chúng ta chia tay ở đây . Chúc và Sớm ngày mai thuận buồm xuôi gió.”

      “Cám ơn.”

      Xa lạ lắm cũng chỉ như lúc này.

      “Lâm Dịch Xuyên, về sau đừng hút thuốc nữa.”

      “Ừ, chưa bao giờ hút, chỉ hôm nay thôi, về sau .”

      “Gặp được tốt, thử chấp nhận ấy, đừng luôn lạnh lùng như vậy, làm cho người ta sinh ra ra cảm giác khó gần, như vậysẽ dễ dàng tìm được vợ.”

      Lâm Dịch Xuyên nhợt nhạt cười cười, gì.

      “Về sau triệu Hứa Vĩ Thần về tổng bộ, ta cũng nên giữ khoảng cách, bằng người khác hiểu lầm các người là gay.”

      cúi đầu : “Em là tốn ít tâm tư.”

      “Lâm Dịch Xuyên, thực xin lỗi!”

      An Noãn khàn giọng xong, chạy ra khỏi phòng. Nước mắt rơi như mưa, nợ nhiều lắm, đời này như thế nào cũng trả hết. An Noãn chạy đến đại sảnh, thấy Mạc Trọng Huy vẫn còn ở quầy phục vụ.

      dừng chân, theo bản năng nhíu mày, thấy khóc, tâm nhịn được liền đau. luôn sợ phải nhìn thấy nước mắt luyến tiếc làm đau, lại luôn tùy ý rơi xuống vì người khác. Mạc Trọng Huy từng bước đến trước mặt , nhàng đem ôm vào lòng.

      “Mạc Trọng Huy, em muốn Sớm, em muốn xa Sớm.” trong lòng khóc khàn cả giọng.

      vỗ về đầu , ôn nhu an ủi: “ sao, khi nào em nhớ thằng bé, đưa em đến Luân Đôn thăm nó. Hoặc là chúng ta có đứa bé của mình.”

      An Noãn ôm chặt thắt lưng , vùi đầu vào lòng , khóc như đứa con nít, nước mắt thấm ướt áo sơmi trắng tinh của .

      -----

      Trích đoạn nào đó trong chương .. rất ... xa... nào đó:

      Mạc Trọng Huy tự giễu cười cười: “Khi nào chúng ta trở thành đương vụng trộm, còn phải xem thời gian, giống như ăn trộm.”

      nghĩ trong lòng em dễ chịu lắm sao, nhưng tại nhị cữu rất kiên quyết phản đối, chờ cậu mềm lòng chút, em cho cậu biết, bằng chúng ta hoàn toàn có phần thắng.”

      Mạc Trọng Huy xoa xoa đầu , thản nhiên : “ trách em, kích động như vậy làm gì? Muốn trách cũng chỉ có thể trách vô dụng.”

      An Noãn cười an ủi: “Sao có thể trách vô dụng được, chỉ có thể nhị cữu quá lợi hại, vốn có người có thể trở thành đối thủ của ông.”

      Xe yên lặng chạy đến chân núi, An Noãn nhịn được hỏi: “Mạc Trọng Huy, cảm thấy em đẹp, hay kinh thành đệ nhấtmỹ nhân Doãn Thi Hàm đẹp.”

      Mạc Trọng Huy cảm thấy buồn cười, trêu ghẹo : “ phải em ta phẫu thuật thẩm mỹ sao? Trước khi ta phẫu thuật khẳng định đẹp bằng em.”

      An Noãn bĩu môi, phục hừ : “Ý của ta đẹp hơn em?”

      Mạc Trọng Huy ôm chặt vào lòng, cằm đặt lên đỉnh đầu , từ tính xong: “Em biết ở trong lòng ai bằng được em, còn cố ý hỏi như vậy, là muốn nghe em sao, hả?”

      An Noãn ôm chặt thắt lưng của , tham luyến độ ấm của , cỡ nào hy vọng hương vị của có thể quanh quẩn bên cả đời.

      “Mạc Trọng Huy, em thích nghe em.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :