1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 105.3: Nằm mơ cũng gọi tên em (3)

      Editor: Trương Nguyễn

      Ông nhàng vuốt tóc , thanh có chút mơ hồ :"Ta thừa nhận ta ích kỷ, ta hận cha cháu cướp đứa em mà ta thương nhất, ta hận cha cháu bảo vệ tốt cho mẹ cháu, ta cam lòng để bọn họ được bên cạnh nhau, kể cả sau khi chết. Bây giờ nghĩ lại, mẹ cháu cũng còn nữa, nếu lúc sống nó lựa chọn như vậy rồi ta chỉ có thể tôn trọng thôi."

      "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu chia rời họ."

      An Noãn cọ xát vào lòng ông, nước mắt đẫm áo sơ mi của ông.

      Thẩm Diệc Minh đau lòng, vỗ lưng :"Nha đầu ngốc, cậu đồng ý hết với cháu rồi, sao vẫn còn khóc vậy?"

      "Chỉ là cháu vui quá thôi. Hóa ra cậu và ông ngoại lại thương cháu như vậy."

      Thẩm Diệc Minh gõ cái vào trán :"Giờ mới biết sao, ông và cậu luôn thương cháu, vậy mà...cháu lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương ông và cậu. Cháu có biết ông ngoại bị cháu làm tức giận đến đau tim, suýt chút nữa nằm viện ?"

      " xin lỗi cậu, lần sau cháu bao giờ như vậy nữa."

      "Cháu đó, luôn khiến người khác phải phiền lòng."

      ——

      Thẩm Diệc Minh ở lại biệt thự đêm, hôm sau cùng An Noãn đến nghĩa trang.

      Thẩm Diệc Minh rất bận rộn, có thể dành ra 2 ngày với An Noãn dễ, cho nên mấy ngày này phải cho người thi công ngay.

      Bọn họ tiến hành được nửa, sau lưng đột nhiên có tiếng quát giận dữ:"Mấy người làm gì?"

      An Noãn nghe thấy tiếng của chú Thường, vội vàng xoay người, thấy chú Thường những bước chân run rẩy tới.

      An Noãn vội nghênh đón.

      "An Noãn, sao lại là cháu? Cháu ở đây làm cái gì?"

      "Chú Thường,chú đừng kích động,cháu chỉ muốn dời mộ cha về Bắc Kinh thôi, cháu tìm được cậu và ông ngoại nên muốn dời mộ của cha mẹ về Bắc Kinh."

      Thường Bách chỉ tay về bóng dáng cao lớn cách đó xa, hỏi:"Vị kia là cậu của cháu?"

      An Noãn gật đầu cái.

      "Đưa chú đến chào hỏi . Mọi người đến Giang thành, sao đến nhà chú ăn bữa cơm."

      An ấm khẽ nhíu mày, ra rất nhiều việc cũng muốn cho Thường gia biết, nhưng hình như bây giờ còn cách nào để tránh khỏi rồi.

      Cùng lúc đó Thẩm Diệc Minh tới, giây phút Thẩm Diệc Minh xoay người lại, cả người Thẩm Bách run rẩy, hai chân lại càng run hơn.

      "An Noãn, cháu ông ấy là cậu cháu? Ông ấy phải là. . . . . ."

      "Chú Thường,chẳng lẽ chú quên rồi sao, mẹ cháu là Thẩm Diệc Như."

      Thường Bách tưởng chừng như suýt ngã xuống mặt đất.

      Thẩm Diệc Minh tới, khách sáo đưa tay ra:"Xin chào,tôi vẫn thường nghe An Noãn nhắc đến nhưng nay mới có dịp gặp mặt, cảm ơn chăm sóc cho An Noãn nhà chúng tôi."

      Thường Bách nào dám bắt tay với ông, nhưng nếu bắt tay có vẻ được lịch cho lắm.

      Hai bàn tay nắm vào nhau, tay của Thẩm Diệc Minh rất ấm nhưng Thường Bách lại sợ tới mức chân tay lạnh ngắt.

      " Thẩm....Thẩm thủ trưởng, nếu ngài rảnh rỗi mời đến nhà tôi ăn bữa cơm."

      "Hay lắm,nếu rảnh rỗi ta nhất định đến, nhưng lần này hình như kịp rồi, trưa nay tôi phải lên máy bay về Bắc Kinh."

      " sao, sao, lần sau....lần sau ngài đến nhất đinh phải tới nhà tôi ăn cơm đấy,tôi nhìn An Noãn lớn lên, nó rất hiền lành lương thiện."

      "Tôi biết."Thẩm Diệc Minh trước sau vẫn duy trì nụ cười như cũ, cưng chiều vuốt vuốt tóc An Noãn, cười :"Mỗi người trong nhà chúng tôi đều xem An Noãn như bảo bối nâng niu trong tay,cưng chiều bao nhiêu cũng đủ."

      Thường Bách chỉ cần nhìn ánh mắt cưng chiều của ông là biết ông .

      ——

      Thường Bách hồn bay phách lạc trở về nhà, vừa tới cửa biệt thự nghe thấy tiếng the thé của Nghê Tuệ ở bên trong.

      "Thiến Nhu trở lại, về sau con cũng đừng trở lại, đem cười cười người ở lại chỗ này là được, gặp lại ngươi ta liền phiền lòng."

      Tiếp đến là thanh trầm thấp của Thường Tử Phi:"Mẹ, con và ta thể sống chung được nữa."

      Thường Bách có chút kích động vào nhà.

      Thường Tử Phi nhìn ông cái, nghiêm túc :"Cha, cha trở về đúng lúc lắm, con muốn trao đổi với hai người về chuyện ly hôn với Thiến Nhu."

      Hai người hoàn toàn giật mình, Nghê Tuệ phản ứng kịp trước, giận dữ quát:"Kết hôn nhiều năm như vậy rồi, đâu thể ly hôn là ly hôn, các ngươi có nghĩ tới cảm nhận của Tiếu nhi ? Con bé mới bốn tuổi mà phải chịu cảnh tan vỡ của gia đình sao? Còn công ty nữa, con ở Giang thành này phấn đấu nhiều năm như vậy, ly hôn rồi làm gì còn chỗ dựa nữa?"

      "Mẹ, con và ta thể sống chung được nữa rồi."

      " sống chung được hãy nhịn ! Nếu ly hôn với Thiến Nhu con mất tất cả."

      Thường Tử Phi day mi tâm, thản nhiên :"Mẹ, chuyện thương trường mẹ hiểu được đâu, con vẫn muốn độc lập mình,mấy năm nay con trưởng thành hơn nhiều rồi, dành dụm được ít tiền của, mình ra ngoài rèn luyện qua thực tế và tích lũy thêm được nhiều hơn."

      "Được, chuyện thương trường ta hiểu, vậy còn Tiếu nhi sao đây? Về sau nó sống với ai? theo chúng ta con bé có mẹ. theo Giang gia, bằng giết chết ta cho rồi. Tiếu nhi mới bốn tuổi, nếu hai người sinh nó ra phải có trách nhiệm với nó."

      Thường Tử Phi thấy hơi mệt ngồi xuống ghế salon, thản nhiên :"Mẹ, con cố gắng rồi, nhưng thể chịu được nữa. Con xã giao ở bên ngoài,về nhà hơi trễ chút, ta liền nghi ngờ con có người khác bên ngoài. Mỗi lần cãi nhau, ta lại con là loại "ăn cơm Chùa", dựa vào Giang gia bọn họ mới có ngày hôm nay. Mẹ,con là người đàn ông, con phải chịu hiểu lầm,chịu nhục nhã đủ rồi, con cũng có lòng tự trọng của mình, con cảm thấy rất mệt mỏi. Ta Tiếu nhi, cho tới nay, con vì con bé mà nhẫn nhịn, nhưng bây giờ, thể nhịn được nữa rồi."

      Nghê Tuệ vừa muốn gì đó, Thường Bách thanh mờ ảo :"Muốn ly hôn, là bởi vì con vẫn chưa thể quên được An Noãn đúng ?"

      "Cha, chuyện ly hôn và An Noãn liên quan đến nhau."

      "Con cho cha biết, có phải trong lòng con vẫn còn An Noãn ? Mấy năm này con chưa từng chấp nhận Thiến Nhu."

      Thường Tử Phi lấy tay đè trán, lâu cũng chuyện.
      AnAnChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      105.4: Nằm mơ cũng gọi tên em (4)

      Thường Bách có chút tức giận, tới trước mặt Thường Tử Phi, gầm , "Nếu như con còn chưa quên được An Noãn, sớm chết tâm này , đời này nhà họ Thường chúng ta cũng thể trèo cao đến con bé ấy được, con bé là cháu ngoại của Thẩm Diệc Minh."

      Thường Tử Phi từ ghế sofa nhảy dựng lên, Nghê Tuệ cũng kích động chạy tới, nắm chặt lấy quần áo của Thường Bách, giọng run rẩy hỏi, "Ông An Noãn là cháu ngoại của ai."

      "Thẩm Diệc Minh, đại thủ trưởng, bà quên tên của mẹ An Noãn là Thẩm Diệc Như."

      Nghê Tuệ ngã ngồi ở ghế sofa, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét.

      Thường Bách khẽ thở dài cái, thản nhiên , "Vừa mới bắt đầu chúng ta xứng, con bé là thiên kim thị trưởng, tôi chỉ là thư ký của ông, thân phận bây giờ của con bé càng thêm cao quý, đời này của chúng ta cũng đừng đặt hy vọng lên con bé. Hôm nay Thẩm Diệc Minh cùng con bé đến Giang Thành, đem mộ thị trưởng An cùng An phu nhân dời đến Bắc Kinh, sau này chúng ta muốn thăm thị trưởng An cũng phải chạy đến Bắc Kinh, người ta có mộ phần riêng, chừng còn cho chúng ta tiến vào."

      Khóe miệng Nghê Tuệ co rúm, giọng hối hận tự trách , "Đều do tôi, tất cả đều trách tôi, năm đó Tử Phi chúng ta với An Noãn có thể ở cùng chỗ, đều là bị tôi chia rẽ, là tôi ghét bỏ con bé ngồi tù qua, đều do tôi tốt, tất cả là tôi tốt."

      Nghê Tuệ hung hăng tát mình hai bạt tay.

      "Năm đó, Tử Phi cùng An Noãn cũng nhau, thậm chí ở chung, là tôi chia rẽ hai đứa nó, kiên quyết tác hợp Tử Phi chúng ta với Thiến Nhu. đến cùng, nhà họ Thường chúng ta có cái có phúc này, bỏ lỡ An Noãn."

      Giang Thiến Nhu đứng ở mép cửa, đem màn này nghe ràng vào trong tai. ta quả thực thể tin vào lỗ tai của mình, đây là người nhà của , bốn năm ở cùng chỗ. Bốn năm này, tự nhận hiếu thuận đối với bọn họ, mọi chuyện đều nhân nhượng bọn họ, lại nghĩ rằng đổi lấy là kết cục như vậy.

      "Mẹ, con rốt cuộc có chỗ nào làm tốt, người phải chán ghét con như vậy?"Giang Thiến Nhu từng bước chậm rãi đến bên cạnh Nghê Tuệ.

      Nghê Tuệ mới phát tồn tại của ta, vội vàng giải thích , "Mẹ phải có ý này, con hiểu lầm rồi."

      "Hiểu lầm, người vừa rồi đau lòng như vậy, con làm sao có thể hiểu lầm. Người cảm thấy An Noãn càng thích hợp với Tử Phi, con hiểu, con đến cùng có chỗ nào kém ta? Bốn năm này, con rất cố gắng làm vợ Tử Phi, làm mẹ, con dâu của các ngươi. Có thể chồng của con thích con, con con thân thiết với con, đến ngay cả ba mẹ cũng thích con. Trong khoảng thời gian này, Tử Phi vẫn ầm ĩ muốn ly hôn với con, con nghĩ muốn về nhà tìm các người, để cho ba mẹ khuyên nhủ ấy, nghĩ tới ngay cả các người đều vẫn nhớ đến An Noãn. khi như vậy, lúc trước vì sao phải cố hết sức tác hợp chúng con như thế? Con rất tổn thương các người biết ?"

      Nghê Tuệ vội vàng qua cầm tay ta, "Thiến Nhu, con hiểu lầm, chúng ta thích, chúng ta cũng khuyên Tử Phi được cùng con ly hôn."

      "Đủ rồi!" Giang Thiến Nhu dùng lực đẩy bà ta ra, "Muốn ly hôn có thể, thứ nhất, Tiếu Tiếu thuộc về con. Thứ hai, tài sản nhà họ Giang các người phần cũng đừng nghĩ lấy. Thứ ba, mỗi tháng các người còn phải trả tiền nuôi dưỡng Tiếu Tiếu. Có thể làm được ba điều này, chúng ta liền ly hôn, làm được, đừng mơ mà ly hôn."

      Giang Thiến Nhu hung hăng xong, lập tức chạy lên lầu.

      Nghê Tuệ vội vàng đuổi theo, "Con muốn đâu?"

      "Tôi đưa Tiếu Tiếu ."

      Nghê Tuệ nóng nảy, ngăn ta lại." Tiếu Tiếu ngủ, con đừng đánh thức con bé."

      Giang Thiến Nhu ngừng, trực tiếp vào phòng trẻ con.

      còn giường ngủ, Nghê Tuệ tiến lên gọi bé tỉnh.

      "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.

      "Tiếu Tiếu ngoan, mẹ mặc quần áo cho con, đưa con ra ngoài ăn ngon."

      Nghê Tuệ tiến lên ngăn lại, "Thiến Nhu, đừng làm loạn, cần phải ở trước mặt đứa bé ầm ĩ sao?"

      "Tôi nháo, tôi là nghiêm túc."

      Giang Thiến Nhu hai ba lần giúo con mặc quần áo xong, liền ôm .

      Nghê Tuệ nóng nảy, chắn ở trước mặt Giang Thiến Nhu cho ta , giận dữ "Hai con muốn cãi nhau về nhà mà ầm ĩ, đừng ở nhà của mẹ gây chuyện, trả cháu cho mẹ."

      Giang Thiến Nhu kêu lên tiếng đau đớn, "Con là của con."

      Nghê Tuệ đến giằng lấy, Giang Thiến Nhu hung hăng đẩy bà cái, Nghê Tuệ té lăn đất.

      Thường Tử Phi cùng Thường Bách cũng lên đây, thấy Nghê Tuệ té ngã đất, Thường Tử Phi rống giận, "Giang Thiến Nhu, điên rồi, dám đẩy mẹ tôi, còn muốn sống nữa sao?"

      "Tôi có đẩy, tự bà ấy ngã."

      Giang Thiến Nhu ôm con rời , bé ghé vào vai ta gào khóc, có thể là bị dọa sợ.

      Thường Bách đỡ Nghê Tuệ dậy, miệng trầm thấp cảm khái câu, "Nếu là Noãn Noãn, nhất định làm như vậy, con bé thiện lương như thế, nhất định đành lòng làm khổ đứa bé."

      Nghê Tuệ lau nước mắt, "Đừng nữa, tôi rất hối hận."

      Lúc trước, là bà ham hư vinh, chia rẽ hai người nhau. tại mới phát , bọn họ để cho người cao quý như vậy chạy .

      Nếu từ trước đến nay Tử Phi cùng ở chỗ với An Noãn, tại có thể cũng thành đôi, đừng đời này, tất cả mấy đời sau nhà bọn họ cũng cần phải lo âu rồi.

      " cái này là số phận, số phận của chúng ta tốt như vậy."

      Có hối hận tự trách nhiều hơn nữa cũng vô ích, vận mệnh như vậy, ai cũng thể xoay chuyển.

      - -

      Mộ An Hồng Minh dời đến mộ viên nhà họ Thẩm, được sắp đặt ở bên cạnh Thẩm Diệc Như. Nhìn cha mẹ lại ở cùng nhau, trong lòng An Noãn cảm động nên lời.

      Thẩm Diệc Minh vỗ lên bờ vai , cười , "Nha đầu, lần này con hài lòng rồi chứ?"

      An Noãn gật gật đầu, làm nũng , "Cám ơn cậu tác thành, về sau con nhất định ngoan ngoãn nghe lời người, hiếu thuận với người."

      "Hiếu thuận miễn, con chỉ cần đừng để ý đến cậu nữa là được."

      An Noãn cười cười xấu hổ. Dựa vào trong lòng ông, ôn nhu , "Con sai rồi, về sau con bao giờ làm cậu tức giận nữa, cậu là người tốt nhất thế giới này."

      Thẩm Diệc Minh giang hai tay ôm vào trong lòng, giọng có chút trầm thấp , "Như vậy mẹ con cũng càng vui vẻ hơn."

      Từ mộ viên ra, Thẩm Diệc Minh tự mình đưa về nhà họ Thẩm, đưa trở về ông còn phải chạy ra sân bay luôn.
      Last edited: 4/5/16
      AnAnChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      105.5 <Tiếp>

      Nhìn cậu vất vả như vậy, An Noãn rất đau lòng, còn có chút muốn.

      "Cậu, ở nhà ăn cơm tối rồi , bận rộn nữa cũng cần phải ăn cơm."

      "Lên máy bay ăn cũng được, phải nhanh nếu muộn mất, qua hai ngày nữa cậu trở về bớt thời giờ chuyện với con."

      An Noãn mấp máy môi, từ trong túi xách lấy ra hộp quà được đóng gói đẹp đẽ, đưa cho Thẩm Diệc Minh.

      "Cậu, đây là quà cho cậu."

      "Tiểu nha đầu này, còn biết dụ dỗ cậu."

      Khóe miệng Thẩm Diệc Minh nhếch lên, có chút vội vã mở hộp quà ra. Hộp vừa mở ra, chiếc máy ảnh kiểu cũ im lặng nằm bên trong, quen thuộc như vậy, cả người ông bỗng nhiên dừng lại.

      An Noãn nhìn vẻ mặt cậu bi thương như vậy, hỏi, "Cậu, cậu làm sao vậy? Đây là con tìm được trong thư phòng ba con, cái này có phải cậu từng tặng cho mẹ con hay ?"

      Thẩm Diệc Minh khẽ gật đầu, "Đúng vậy, là chiếc máy ảnh này, những bức ảnh trong phòng lão gia tử, rất nhiều ảnh đều dùng chiếc máy ảnh này chụp. Cái máy ảnh này chứa quá nhiều kỷ niệm, đa số đều là tốt đẹp cùng đau thương."

      Tay An Noãn khoác ở cánh tay ông, an ủi, "Cậu, mặc dù mẹ mất, nhưng mọi người còn có con. Con thay mẹ hiếu thuận với ông ngoại, và chăm sóc người."

      Đầu Thẩm Diệc Minh cụng vào đầu An Noãn, giọng trầm thấp bùi ngùi , "Đúng vậy, may mắn có con ở đây, nhiệm vụ lớn nhất của cậu đời này là chăm sóc tốt cho con."

      ", cậu là người của quốc gia, nhiệm vụ lớn nhất của người là vì nhân dân phục vụ."

      Thẩm Diệc Minh bị chọc làm cho cười ha ha.

      "Nha đầu kia, con với mẹ con đúng là rất giống nhau."

      Xe đến nhà họ Thẩm, Thẩm Diệc Minh nhàng hôn lên trán của , vỗ bờ vai , " xuống nha đầu, hai ngày sau cậu trở lại thăm con."

      "Cậu, người cũng đến cửa nhà, cũng vào chút."

      Thẩm Diệc Minh đùa , "Cậu làm cho con tức giận mà bỏ , lão gia tử nhìn chòng chọc cậu mắng mấy ngày, dám về nhà."

      An Noãn bĩu bĩu môi, tự mình người xuống xe.

      ——

      Vào nhà, thấy Mạc Trọng Huy ngồi ở phòng khách chơi cờ với lão gia tử, cũng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì xe dừng ở bên ngoài.

      ThấyAn Noãn vào, lão gia tử lập tức buông quân cờ trong tay xuống, vẫy vẫy tay về phía An Noãn, " Nha đầu, lại đây, để cho ông ngoại nhìn chút."

      An Noãn chạy đến bên cạnh lão gia tử ngồi xuống, nhàng ôm lấy ông.

      Ông cụ bất đắc dĩ oán giận, "Con bé này cái tính rời nhà trốn là học của mẹ con à?"

      An Noãn xấu hổ ra lời.

      "Ông đoán nha, con ra là có mưu tính trước, dùng phương thức như vậy làm cho cậu con thỏa hiệp, lão hai gặp con, đúng là gặp phải cường địch, bị con ăn sạch sành sanh."

      "Ông ngoại, người con giống như người xấu vậy."

      Lão gia tử gõ lên đầu cái, cười , "Chẳng lẽ đúng sao?"

      An Noãn ôm của cổ ông làm nũng, "Mới phải, con là người hiền lành."

      Mạc Trọng Huy ngồi ở đối diện, khóe miệng giật giật.

      Thời gian bữa tối, bác cả trở về, Thẩm Thần Phong trở về, Mạc Trọng Huy cũng bị lão gia tử giữ lại ăn cơm.

      Tần suất Mạc Trọng Huy ở nhà họ Thẩm ăn cơm rất cao, An Noãn cũng quen, cùng ngồimột bàn, có thể coi như tồn tại.

      Dáng vẻ Thẩm Thần Phong vẫn là bộ cà lơ phất phơ, cánh tay dài ôm lấy bả vai An Noãn, trêu chọc , "Em , cũng là em lợi hại, có thể làm cho chú hai thỏa hiệp, thiên hạ đệ nhất nha."

      An Noãn để ý , ngồi xuống ăn cơm.

      An Noãn ngồi ở bên cạnh lão gia tử, lão gia tử dường như rất thích gắp thức ăn, Mạc Trọng Huy ngồi ở bên tay trái , cho nên cũng gắp thức ăn cho , lại vẫn vẻ mặt thản nhiên. An Noãn ở dưới bàn hung hăng đá cước, MạcTrọng Huy cười cười, tiếp tục gắp thức ăn cho .

      màn này nhìn ở trong mắt lão gia tử, ông rất vui mừng.

      Thẩm Thần Phong ngồi ở đối diện bọn họ, ánh mắt hơi nheo lại.

      "Noãn, có người bạn, chuẩn bị triển khai dự án mới, cần tìm người thiết kế, em có hứng thú hay ? Có hứng thú để với tiếng, để cho tìm công ty JM các em làm."

      An Noãn hơi nhíu mày, thản nhiên , "Em từ chức rồi."

      Thẩm Thần Phong nhíu mày, lập tức hiểu tất cả.

      Lão gia tử vừa nghe An Noãn từ chức, khóe miệng toe toét, cười , "Tốt nhất từ chức, làm thiết kế cái gì, theo ông, ở nhà với ông, ở Bắc Kinh này, rồi gả cho người đàn ông môn đăng hộ đối với nhà chúng ta."

      "Ông ngoại, người chịu để cho con lập gia đình sao?"

      Lão gia tử khẽ thở dài, thản nhiên , " chịu con cũng phải lấy chồng, chỉ cần lấy chồng nước ngoài sao. Giống như gả cho Huy tử, ông mỗi ngày có thể nhìn thấy con như cũ."

      "Ông ngoại..."

      "Được rồi, chuyện trẻ tuổi các con ông xen vào."

      - -

      Cơm nước xong, Mạc Trọng Huy xem tin tức với lão gia tử, An Noãn vốn cũng ngồi cùng xem, bị Thẩm Thần Phong thần thần bí bí kéo lên lầu.

      "Em cùng Huy tử tốt lên rồi hả ?"Thẩm Thần Phong ôm lấy bờ vai , thẳng vào vấn đề hỏi.

      An Noãn lắc đầu, " có, em với Mạc Trọng Huy là thể nào."

      nhíu mày, giống như đùa, "Nghe em những lời này, thế nào cảm thấy vui vẻ như thế. Noãn a, có cảm giác biến thái, em ."

      "Cút!"An Noãn lưu tình chút nào cho quyền.

      Thẩm Thần Phong mừng như điên rồi, cười lát, , "Nha đầu, đừng trách nhắc nhở em, nếu muốn cùng Huy tử ở chung chỗ, trước hết để cho ta hủy hôn ước với nhà họ Lý, tránh cho đến lúc đó em phải chịu ủy khuất. Nhà họ Lý là trùm ở Hongkong, Lý Hân Như lại là con , cũng đính hôn, nếu muốn triệt để chặt đứt quan hệ phải chuyện dễ dàng như vậy, lúc cần thiết có thể cho chú hai ra mặt, vấn đề càng dễ dàng giải quyết."

      "Thẩm Thần Phong có phiền hay , em em ở cùng với ấy. Vì sao muốn cậu hai ra mặt, vì Mạc Trọng Huy tính cái gì?"

      Khóe miệng Thẩm Thần Phong khẽ nhếch, hỏi, "Em thích Huy tử? Vậy vì sao em chia tay với Lâm Dịch Xuyên, phải vì Huy tử sao?"

      " phải, em chia tay với Lâm Dịch Xuyên là vì..."An Noãn mấp máy môi, được, "Tóm lại em chia tay với Lâm Dịch Xuyên phải là vì Mạc Trọng Huy."

      "Ý của em là, em vẫn lâm Lâm Dịch Xuyên?"

      Mạc Trọng Huy rốt cục chịu được, ho khan hai tiếng, lúc này An Noãn mới chú ý đến, Mạc Trọng Huy chẳng biết từ lúc nào đứng ở cửa phòng của .

      Thẩm Thần Phong cái ngườinham hiểmnày, vừa rồi hỏi loạt vấn đề đều là cố ý.

      " quấy rầy hai người hẹn hò, cũng phải hẹn hò với người đẹp rồi."

      Thẩm Thần Phong chuồn mất, khi đến bên cạnh Mạc Trọng Huy, vỗ vai của , vẻ mặt thành , "Người em, cố lên!"

      Thẩm Thần Phong hư hỏng đến mức tận cùng, lúc lại còn giúp bọn họ đóng cửa lại, quên cười dâm đãng , "Đóng cửa lại dễ chuyện."

      Gian phòng to lớn chỉ còn lại AnNoãn và Mạc Trọng Huy, trong khí dường như phát huy hơi thở ái muội. An Noãn bởi vì câu cuối cùng của Thẩm Thần Phong mà mặt đỏ bừng, cảm giác nóng lợi hại.

      Mạc Trọng Huy chậm rãi đến bên cạnh . Đưa tay muốn ôm vào trong ngực, An Noãn lui về sau hai bước.

      "Mạc Trọng Huy, đừng chạm vào tôi. Mời ra ngoài, người khác nhìn đến hiểu lầm."

      "Ưm, hiểu lầm cũng sao, là ông ngoại em để cho lên."

      Khóe miệng An Noãn giật giật.

      "An Noãn, em cũng chia tay với Lâm Dịch Xuyên, nếu người nhà của em cũng ủng hộ chúng ta như vậy, giữa chúng ta có bất kỳ trở ngại gì, vì sao vẫn còn trốn tránh ?"

      "Mạc Trọng Huy, tôi , giữa chúng ta chỉ là tình đêm do say rượu, xin quên đêm hôm đó , trở về cuộc sống của ."

      Mạc Trọng Huy nhíu nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ.

      "Mạc Trọng Huy, ra ngoài ."

      " ra." ngồi xuống ở giường .

      "Mạc Trọng Huy, đừng ép tôi nổi giận, cút ra ngoài."

      An Noãn tiến lên túm , muốn để cho anhrời .

      Cánh tay dài Mạc Trọng Huy ôm vào eo , dễ dàng đem ngã nhào xuống giường.

      Bị đè ở dưới thân, hô hấp An Noãn trở nên dồn dập.

      Ánh mắt nhìn quá mức thâm tình, quá mức nóng bỏng, An Noãn dám nhìn thẳng .

      thăm dò tính mổ mổ khóe miệng của , An Noãn chỉ nghe đến tim mình đập 'Bùm bùm' rất nhanh. dùng lực đẩy ra, gầm lên, "Mạc Trọng Huy, cút ngay, đừng làm cho tôi hận ."

      chút nào để ý phản kháng của , vùi đầu ở cổ điên cuồng hút.

      "Mạc Trọng Huy, điên rồi! Mau dừng lại!"

      "An Noãn, nhịn bốn năm, cũng nhịn được nữa."

      Thân thể buộc chặt đến cực hạn, giống như giây sau sụp đổ.

      Khi cảm nhận được dục vọng như lửa của , An Noãn sợ hãi. Dùng lực níu lấy tóc của , cho thực được.

      Mạc Trọng Huy kêu rên, "Cuối cùng muốn làm như thế nào, em mới có thể tiếp nhận ?"

      Ngực của lên xuống lợi hại, cố gắng giữ vững bình tĩnh, "Mạc Trọng Huy, vẫn là câu kia, chúng ta có khả năng."

      Chuông điện thoại di động đột nhiên du dương vang lên.

      "Mạc Trọng Huy, xuống, tôi muốn nghe điện thoại."

      Dục vọng của anhhoàn toàn xuống, mắng tiếng, rời khỏi thân thể của .

      An Noãn lấy điện thoại di động, là số điện thoại bàn ở Luân Đôn.

      Đè xuống nút nghe, khắc kia, tâm tình nặng nề.

      Giọng thanh thúy của Sớm truyền đến, "Mẹ, con là Sớm."

      Nghe được giọng Sớm, An Noãncó cảm giác cả trái tim đều hòa tan.

      "Mẹ, bà nội cũng ở nhà, bởi vì Rừng Già uống quá nhiều rượu, ba sinh bệnh, bác sỹ truyền dịch cho ba."

      Lòng An Noãnchìm xuống.

      "Mẹ, chừng nào mẹ trở về thăm chúng con, Rừng Già rất nhớ mẹ, tại ba ngủ thiếp , nằm mơ đều gọi tên của mẹ."

      An Noãn phản bác được.

      "Mẹ, Rừng Già mẹ cần chúng con nữa, ba nhất định là uống rượu đúng ? Mẹ làm sao có thể cần chúng con, mẹ Sớm nhất mà."

      Tay An Noãn cầm điện thoại di động khẽ run.

      Đầu điện thoại bên kia dường như bị mẹ Lâm đoạt , giọng mẹ Lâm dễ nghe , " xin lỗi Noãn, Sớm lại gây phiền phức cho cháu rồi. Đứa này, ầm ĩ muốn gọi điện thoại cho cháu, hi vọng có quấy rầy cháu làm việc."

      "Bác , Aaron ấy có khỏe ?"

      Đầu bên kia khẽ thở dài, thản nhiên , "Có thể tốt sao? Vài ngày rồi ăn cái gì, dùng rượu để gây tê chính mình. Ngày hôm qua ói đến mật cũng phải ra, bây giờ truyền dịch.Nhưng cháu yên tâm , bác chăm sóc nó tốt.Chuyện tình cảm, thể miễn cưỡng, bác hi vọng các cháu đều hạnh phúc.Mặc kệ cháu cùng Aaron về sau như thế nào, vẫn hi vọng cháu có thể ngẫu nhiên trở vềthămSớm, đứa này quá cháu rồi."

      Trong lòng An Noãn chua xót nên lời, giọng trầm thấp , "Cháu ."
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      106. Cướp trở về

      Cúp điện thoại, An Noãn bắt đầu nôn nóng bất an, mặt Mạc Trọng Huy lại trầm xuống, đoạt lấy di động của , mở ra xem hai cái, sắc mặt càng khó coi.

      "Em vẫn còn liên hệ với người bên Luân Đôn?" dùng giọng điệu chất vấn.

      An Noãn tức giận trả lời câu, "Chuyện của tôi có quan hệ gì với ."

      nhàng nắm cằm của , vui hừ , " Dùng thái độ này chuyện với , cuộc gọi điện thoại từ bên kia qua đây, giọng liền thay đổi phải ?"

      An Noãn dùng lực đẩy tay ra, rống giận, "Mạc Trọng Huy, cút cho tôi, tôi muốn nhìn thấy , thấy liền phiền lòng."

      Nghĩ Mạc Trọng Huy tức giận vô cùng, nhưng ngược lại rất bình tĩnh.

      đến giường ngồi xuống, giọng trầm thấp thản nhiên , "Đêm nay , ông ngoại em mời ở lại đây đêm."

      "Ông ngoại giữ lại, tìm ông ngoại, đừng ở phòng tôi."

      "Ông chuẩn bị phòng cho , nên thích ngủ chỗ nào ngủ chỗ đó."

      Người này tắm rửa cũng cỡi quần áo, trực tiếp ở giường nằm xuống.

      An Noãn muốn hộc máu rồi.

      "Mạc Trọng Huy, hay , tôi , tôi đến khách sạn."

      Mạc Trọng Huy hoàn toàn khẩn trương, xoay người đưa lưng về phía , lạnh lùng , "Em phải xem bảo vệ có để em ra ngoài !"

      An Noãn dứt khoát để ý , vào nhà vệ sinh tắm rửa cái. Đợi lúc từ phòng tắm ra, thấy Mạc Trọng Huy vẫn vững vàng nằm ở giường.

      nổi cáu, tức giận mắng, "Mạc Trọng Huy, là điên rồi."

      Người nằm ở giường chút động tĩnh cũng có, An Noãn qua, thấy cứ như vậy mà ngủ thiếp . Truyện được đăng tải ***************.com Bình thường thích sạch như thế, người tắm rửa mặc quần áo ngủ thoải mái tuyệt đối ngủ được, mà lại ngủ an nhàn như vậy.

      Có thể là mệt mỏi, cũng rất yên, ngay cả lúc ngủ mày cũng hơi nhíu lại.

      An Noãn nhịn được đưa tay giúp vuốt chân mày, lại đắp chăn giúp , đành lòng đánh thức .

      An Noãn cảm thấy hành vi của mình hôm nay giống người chồng, để cho Mạc Trọng Huy ngủ ở giường, còn chính lại làm tổ ở ghế sofa.

      Cũng biết có phải ngủ sofa được thoải mái hay , An Noãn có chút ngủ được.

      Khoác bộ quần áo lên xuống lầu, muốn uống ly sữa.

      Bưng ly sữa mình ngồi ở phòng ăn, bật chiếc đèn tường.

      "An Noãn, làm thế nào còn chưa ngủ?" Thẩm Diệc Phái tới, có chút giật mình hỏi.

      "Bác. Con ngủ được, uống chén sữa rồi lên."

      Thẩm Diệc Phái ngồi xuống bên cạnh , cưng chiều vuốt tóc của , cười , "Ngủ được, vậy nhất định là có điều suy nghĩ, cho bác, có lẽ bác có thể lấy là thân phận người từng trải cho con chút đề nghị có ích."

      "Con chỉ ngủ được, với chuyện tình cảm liên quan."

      "Cháu nha, ở trước mặt bác cũng chịu chút lời trong lòng, có phải tín nhiệm bác hay ?"

      " phải, chỉ là biết từ đâu, quá phức tạp."

      Khóe môi Thẩm Diệc Phái hơi giật giật cái, thản nhiên , "Chuyện tình cảm ra rất đơn giản, , thích là thích, chỉ là rất nhiều khi, chúng ta nghĩ nó quá mức phức tạp, lo lắng cái này sợ hãi cái kia, cuối cùng mất tất cả, hối hận cũng muộn."

      "Bác, con cảm thấy con rất có lỗi với Lâm Dịch Xuyên, bốn năm này, nếu ấy, con thể nào còn sống tốt được như vậy. Con làm tổn thương ấy, bây giờ ấy rất khổ sở, con cũng rất khổ tâm, rất tự trách." Truyện được đăng tải ***************.com

      Thẩm Diệc Phái lại vuốt tóc của , giọng trầm thấp an ủi, "Tình , vốn là ích kỷ, nếu con đem cảm ơn trở thành tình , có lẽ cũng có thể sống tốt, nhưng con tuyệt đối hạnh phúc. Bác ủng hộ con cùng người mình ở chung chỗ, mọi người chúng ta bao bọc con như vậy, có gì phải sợ hãi. Con là người của nhà họ Thẩm, dũng cảm đứng lên."

      câu dũng cảm đứng lên cho An Noãn ít sức mạnh.

      Trở về phòng, Mạc Trọng Huy vẫn ở giường ngáy ò ó o.

      An Noãn nằm ở ghế sofa, khắc kia, cảm thấy vô cùng yên tâm.

      Vừa ngủ mạch đến sáng, mở mắt, phát mình nằm ở giường. Trong phòng còn bóng dáng của Mạc Trọng Huy, giống như tất cả tối hôm qua chỉ là giấc mộng.

      rửa mặt xong xuống lầu, thấy Mạc Trọng Huy ở phòng ăn.

      ra phải trong mơ.

      An Noãn mới vừa ngồi xuống ghế, lão gia tử được mợ hai đỡ vào phòng ăn.

      "Ông ngoại sớm."

      Lão gia tử đơn giản 'Ừ' tiếng, liếc mắt Mạc Trọng Huy, thuận miệng hỏi, "Tối hôm qua ngủ ở đâu?"

      "Ông ngoại, ấy ngủ ở phòng khách cạnh phòng con."

      Lão gia tử trừng mắt nhìn An Noãn cái, kêu rên, "Bên cạnh phòng con là thư phòng của cậu hai con."

      An Noãn lời nào để , muốn đào cái hang để chui vào.

      Lão gia tử đẩy sữa tươi đến trước mặt , mặt chút thay đổi , "Uống sữa hết. Giữa trưa để bác con hầm cho con chút canh bồi bổ."

      Mặc dù lão gia tử hi vọng An Noãn cùng ở chỗ với Mạc Trọng Huy, nhưng trong lòng vẫn có chút ê ẩm, cảm giác mình mới tìm được bảo bối trở về, rất nhanh phải thuộc về người khác.

      An Noãn vừa nghe biết lão gia tử hiểu sai, nhưng chuyện này còn có thể làm thế nào để giải thích.

      "Huy tử, chuyện cháu cùng nhà họ Lý xử lý chưa?"

      Mạc Trọng Huy nghiêm túc trả lời, " việc giải trừ hôn ước với Lý Hân Như xong. Chẳng qua là nghi thức đính hôn, có gì."

      "Ừ, dầu gì nhà họ Lý cũng là nhân vật có mặt mũi, chuyện này nhất định phải xử lý tốt, đừng lưu lại phiền toái cho sau này."

      "Cháu biết, ông ngoại."

      Thằng nhãi này vậy mà chữa lại rồi.

      "Hai ngày này để cho nha đầu kia ở nhà với ông, cháu làm việc của cháu, buổi tối có thể qua đây ăn bữa cơm."

      Ham muốn chiếm hữu của lão gia tử nổi loạn, Mạc Trọng Huy thận trọng , "Ông ngoại, hai ngày này đúng lúc công ty cháu có việc, buổi tối có lẽ cũng rảnh đến đây, để cho An Noãn ở với người nhiều hơn."

      Ông cụ vừa nghe lời này lại vui vẻ rồi. Xem ra lựa chọn Mạc Trọng Huy thực sai, sau này bất luận khi nào, muốn gặp An Noãn, chỉ cần ra lệnh tiếng được rồi.

      Nhưng Mạc Trọng Huy rất giảo hoạt, có thể nhìn ra tâm tư lão gia tử, muốn thăm dò .

      Ăn xong bữa sáng, Mạc Trọng Huy đến công ty, An Noãn ở nhà với lão gia tử.
      - -

      Mạc Trọng Huy đúng là được làm được, hai ngày có đến nhà họ Thẩm. Buổi tối mỗi ngày gọi điện thoại cho An Noãn, An Noãn vừa thấy số cũng nhận.

      cũng từng phiền phức gửi tin nhắn đến, nhưng lại từng chữ từng chữ soạn tin nhắn cho , bắt đầu là "Mau nghe điện thoại!", giọng rất kiên quyết, tiếp theo lại là "Nghe điện thoại có được hay ?", sau cùng biến thành giọng cầu xin, "Xin em nhận điện thoại của , được ?"

      Về sau, người bình tĩnh là lão gia tử, trước bữa tối hôm nay, lão gia tử mặt chút thay đổi dặn An Noãn, "Cháu gọi điện thoại cho Huy tử, bảo nó chiều nay qua đây ăn cơm, cậu hai con tối nay cũng trở về."

      An Noãn , "Tại sao phải gọi ta đến ăn cơm, ta lại phải người nhà họ Thẩm chúng ta."
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiếp.

      "Nha đầu kia, bây giờ phải, sau này phải, nhanh gọi điện thoại cho nó."

      "Cháu mới gọi."

      Cuối cùng lão gia tử có biện pháp, tự mình gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy.

      Người này chạy ngừng vó tới đây, đem lời của lão gia tử như thánh chỉ, phút đồng hồ cũng dám trì hoãn. Lại còn hợp ý tặng cho lão gia tử hai bức tranh quý.

      "Ông ngoại, đây là con ở trong lần đấu giá được, hi vọng người có thể thích."

      "Thích, thích." Lão gia tử liên tục khen ngợi, "Nhưng đắt tiền quá."

      " sao, chỉ cần ông ngoại thích là được."

      "Các con trước chuyện lát, ông đem cất ở thư phòng."

      Lão gia tử nhìn thấy tranh chữ, tựa như đứa bé nhìn thấy kẹo, vô cùng vui vẻ.

      Sau khi lão gia tử vào trong thư phòng, An Noãn nhịn được châm chọc , " là càng ngày càng vuốt mông ngựa rồi."

      Mạc Trọng Huy buồn bực , " lấy lòng lão gia tử là vì người nào?" Chuyện chợt xoay chuyển, "Vì sao nhận điện thoại của ?"

      "Tôi tại sao phải nhận điện thoại của ?" An Noãn chút khách khí hỏi lại, cằm giương lên cao.

      "Xem ra lần sau gọi điện cho lão gia tử, để cho lão gia tử chuyển cho em."

      "Mạc Trọng Huy!"

      khẽ thở dài, đưa tay đem ôm vào trong lòng, giọng trầm thấp ở bên tai khẽ, "Chúng ta tách ra cũng bốn năm, tại sao mới hai ngày gặp, lại nhớ em như vậy, nhớ đến sắp phát điên rồi. Nếu lão gia tử gọi điện thoại cho , cũng tính đêm khuya hôm nay xông vào nhà họ Thẩm."

      An Noãn dùng sức đẩy ra, mắng, " biến thái."

      cười , "Đúng, bởi vì em, càng ngày càng biến thái, em nên làm cái gì bây giờ?"

      "Có thể làm sao, đến bệnh tâm thần để bệnh viện trị, đúng lúc cùng Hà Tư Kỳ làm bạn."

      An Noãn xong, sắc mặt Mạc Trọng Huy lập tức trầm xuống, Hà Tư Kỳ thành vết thương trong lòng .

      An Noãn nhìn bộ dáng này của , cũng tức giận, hừ lạnh, "Thế nào, tôi nhắc tới Hà Tư Kỳ, liền tức giận?"

      lại thở dài, thản nhiên , "Được, đề cập đến cái này, cho biết, hai ngày này ở nhà làm gì?"

      An Noãn cười lạnh hai tiếng, rất châm chọc , "Mạc Trọng Huy, đừng ảo tưởng trở thành bạn trai của tôi được ? Quan hệ chúng ta còn chưa có tốt đến mức tôi cần báo cáo cho ngày hành trình của tôi! Thôi ảo tưởng của !"

      Ngón tay thon dài của Mạc Trọng Huy dùng lực đè mi tâm, vẻ mặt vốn nhõm giờ phút này có chút phức tạp, sắc mặt cũng nhất thời trở nên xanh mét.

      Ngoài cửa vang lên hai tiếng còi ô tô, An Noãn đứng lên, chạy ra ngoài.

      Thẩm Diệc Minh dừng xe xong, nhân viên bảo vệ giúp ông mở cửa xe, dáng người cao ngất của ông từ xe bước xuống, thân áo khoác ngoài màu đen, càng làm bóng dáng ông càng cao lớn. Lúc còn trẻ cậu hai có thể cũng hấp dẫn ít , mợ hai người có phúc.

      Vẻ mặt ôn hòa của Thẩm Diệc Minh trước sau như , thấy ai dường như đều mỉm cười. Lúc nhìn thấy An Noãn đứng ở cạnh cửa, khóe miệng của ông giương cao lên, ánh mắt tràn đầy ý cười, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

      "Cậu." An Noãn gọi tiếng, chạy lên trước nghênh đón ông.

      Thẩm Diệc Minh dừng bước lại, bàn tay cài sợi tóc bị gió thổi loạn, cánh tay dài đem ôm vào trong lòng.

      Giống như, ba mỗi khi tan tầm về nhà, An Noãn cũng như thế này đứng ở cạnh cửa nghênh đón ông.

      "Nha đầu, hai ngày này ở nhà có ngoan ngoãn ?"

      Giọng Thẩm Diệc Minh hùng hậu cười hỏi, trong lời đều là cưng chiều.

      Tay An Noãn kéo cánh tay ông, cực kì khẳng định , "Con rất ngoan, mỗi ngày bồi ông ngoại chơi cờ, xem tin tức, rèn luyện thân thể."

      Thẩm Diệc Minh giống như khen thưởng vỗ vỗ đầu , cười , "Thực ngoan!"
      --
      Buổi tối người nhà hầu như đều trở lại, cả cũng mang con đến, Thẩm Tử Mặc xuất , càng làm cho trong nhà trở nên càng náo nhiệt.

      An Noãn nhìn bé, khống chế được nhớ đến Sớm.

      So với hoạt bát hiếu động của Thẩm Tử Mặc, Sớm có vẻ an tĩnh hơn. Thẩm Tử Mặc đến chỗ nào cũng phải mang theo điều khiển ô tô, máy bay, bay khắp nơi trong nhà. Sớm lại thích chơi chơi xếp gỗ cùng ghép hình, lúc cùng Lâm Dịch Xuyên bận rộn, Sớm có thể mình lẳng lặng ngồi dưới đất chơi xếp gỗ, ghép hình. Chăm sóc Sớm phải lo lắng chút nào.

      Có đôi khi nhìn những đứa trẻ khác hoạt bát cởi mở, vừa vừa cười, An Noãn tự trách, có phải mình đủ quan tâm đến Sớm , có phải giành nhiều thời gian chơi với bé , dẫn đến bé có vẻ nội tâm, thích chuyện, thích cùng người khác kết giao. Lâm Dịch Xuyên luôn luôn an ủi , tính cách là do trời sinh.

      " ơi, có tin cháu có thể để cho máy bay bay cao được như vậy ."

      Thẩm Tử Mặc kiễng chân lên khoa tay múa chân, so với đỉnh đầu của mình cao chút.

      An Noãn ngồi xổm người xuống, sờ đầu của bé, cười , "Có ? Vậy cháu bay cho nhìn xem."

      Đứa bé kia đắc ý nhấn chốt mở, máy bay cất cánh, càng bay càng cao.

      ", cháu còn có thể để cho nó bay qua đây."

      Đứa bé kia ấn hộp điều khiển, thân thể cũng lay động theo, miệng còn bắt chước thanh máy bay.

      An Noãn thấy bé vui vẻ, trong lòng bỗng nhiên đau đớn. Sớm của vốn hướng nội, ít thấy tươi cười mặt rất, rời cũng biết có thể lưu lại ám ảnh ở trong lòng bé .

      Bỗng nhiên, điều khiển máy bay thể khống chế bay về phía An Noãn, kịp né tránh, phản xạ có điều kiện đưa tay lên ngăn cản, mu bàn tay va chạm cái mạnh, lòng bàn tay chảy máu ra.

      An Noãn đau đến nỗi mày nhíu lại ở chỗ, miệng 'Hí - -' kêu tiếng.

      Mọi người chuyện phiếm, nghe được động tĩnh nhao nhao chạy ra ngoài.

      Đứa bé bị dọa phát khóc, còn xin lỗi với An Noãn, ", xin lỗi, cháu cố ý."

      An Noãn nhịn đau, dùng cánh tay khác sờ tóc của bé, cười , " sao, trách cháu."

      Lão gia tử càng khẩn trương, mày cau chặt, vẻ mặt hắc tuyến, run rẩy chạy tới, cầm tay An Noãn xem xét.

      "Ông ngoại, có việc gì, đừng khẩn trương."

      Lão gia tử giận trừng mắt nhìn , đau lòng , " vết thương lớn như vậy, còn có việc gì, mau gọi cho bác sỹ đến đây."

      "Ông ngoại, để cháu, cháu đưa ấy trở về phòng bôi thuốc." Giọng của Mạc Trọng Huy cực kỳ bình tĩnh, qua nét mặt của nhận ra cảm xúc của lúc này.

      Mạc Trọng Huy mang trở về phòng, cửa phòng đóng lại, có chút bối rối tìm hòm thuốc, có ngăn kéo vậy mà kiểm tra đến hai lần.

      Nhìn tay chân luống cuống, An Noãn khẽ thở dài, cúi đầu , "Hòm thuốc ở trong phòng tắm."

      Mạc Trọng Huy vọt vào phòng tắm, mang hòm thuốc tìm tới đây. ngồi ở bên cạnh An Noãn, cầm tay , cực kỳ cẩn thận giúp xử lý miệng vết thương.

      Thấy mày của nhíu chặt lại như vậy, lâu cũng có giãn ra, An Noãn nhịn được , " đau, cần lo lắng."

      Vết thương lớn như vậy, có đau hay , có thể biết sao.

      Nếu phải người gây ra vết thương cho là đứa bé hiểu chuyện, bỏ qua .

      Mạc Trọng Huy giúp xử lý miệng vết thương xong, cầm tay còn chịu buông ra.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :