1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 104.2:

      An Noãn vào phòng bếp giúp bà rửa thức ăn, mẹ Lâm cũng giống như Lâm Dịch Xuyên hỏi : “Noãn, lần này trở về nữa chứ?”

      An Noãn cúi đầu trả lời: “Cháu còn phải về lại bên kia.”

      “Bác nghe Aaron muốn triệu cháu đến Luân Đôn, sao lại còn muốn về Bắc Kinh?”

      “Người nhà cháu vẫn còn bên đó, ngoại công cháu tuổi cũng lớn lớn, cháu phải ở bên cạnh ông.”

      Mẹ Lâm nhíu mày: “Ý của cháu là?”

      “Bác , lần này trở về cháu chỉ muốn thăm Sớm, cháu rất nhớ thằng bé, vài ngày nữa cháu về lại Bắc Kinh, hơn nữa tương lai cháu ở lại Bắc Kinh thời gian dài, bồi ở bên cạnh người nhà của cháu.”

      Mẹ Lâm nhíu mày càng chặt: “Còn Aaron sao? Aaron cũng còn tuổi, chúng ta hy vọng Aaron thành gia lập thất, cháu còn muốn Aaron chờ cháu bao lâu nữa?”

      An Noãn mím môi, gì.

      “Noãn, bác hiểu người nhà đối với cháu rất quan trọng, nhưng bác cũng hy vọng cháu có thể nghĩ đến cảm nhận của Aaron, Aaron đợi cháu nhiều năm, cháu thể ích kỷ để cho Aaron tiếp tục chờ đợi cháu. tại giao thông cũng rất tiện lợi, cho dù cháu cùng Aaron kết hôn, lúc nào cháu muốn cũng có thể về Bắc Kinh thăm người nhà, cháu cũng có thể đưa người nhà cháu đến Luân Đôn đến, chúng ta rất hoan nghênh.”

      “Bác , thực xin lỗi, có thể cháu làm hai người thất vọng.”

      Mẹ Lâm bình thản nhìn nhìn hỏi: “Ý cháu là gì?”

      “Bác , nếu có ngày cháu làm Aaron bị tổn thương, cháu hy vọng bác có thể chăm sóc ấy, chăm sóc Sớm.”

      “Noãn!”

      “Bác , cháu có thể ra ngoài chơi với Sớm .”

      tại, An Noãn rất quý trọng mỗi phút mỗi giây bên cạnh Sớm. muốn đem tất cả những chuyện này lưu vào trí nhớ, sau này lúc nhớ lại, có thể nhớ được nhiều hơn.

      --

      Sau khi ăn cơm xong ở nhà bà nội của Sớm về đến nhà Lâm Dịch Xuyên cũng khuya, ban ngày tiểu tử kia vui chơi quá nhiều, ngủ khi còn xe. Cái đầu nép vào lòng An Noãn, ngủ rất hồn nhiên.

      Đến nhà, Lâm Dịch Xuyên ôm thằng bé về phòng, nhàng đặt lên giường. An Noãn ngồi ở bên giường, nhìn thằng bé ngủ, chậm chạp chịu rời . Cho đến khi Lâm Dịch Xuyên tắm rửa xong vào, nhàng xoa đầu , thấp giọng : “, ngủ .”

      ngẩng đầu nhìn , thản nhiên : “Hôm nay, em muốn ngủ với Sớm.”

      Mặt Lâm Dịch Xuyên trầm xuống, thét lớn tiếng: “Thằng bé ngủ rồi em còn muốn ở đây? mới là chồng tương lai của em, người em cần ở bên cạnh cũng là .”

      xong trực tiếp kéo ra khỏi giường.

      “Lâm Dịch Xuyên, đừng như vậy, hiếm khi em được trở về, rất muốn ở bên cạnh Sớm.”

      “Còn sao?”

      là người lớn, Sớm vẫn là đứa bé, ăn giấm chua với con mình làm gì.”

      Lâm Dịch Xuyên cuối cùng thỏa hiệp : “Như vậy , đem Sớm cũng ôm qua kia, ba người chúng ta cùng ngủ.”

      .” An Noãn nhanh chóng cự tuyệt: “Lâm Dịch Xuyên, đừng náo loạn, mau về phòng nghỉ ngơi , cần phải ngủ.”

      Lâm Dịch Xuyên thực tức giận, nhướng mày hờn giận : “Em sợ ăn em sao? nhiều năm cũng nhịn được, còn có thể ở thời điểm cuối cùng bắt buộc em sao?”

      “Em phải ý này, em chỉ muốn ở bên cạnh Sớm, Lâm Dịch Xuyên, đừng bức em được ?”

      Lâm Dịch Xuyên cuối cùng bị tức bỏ .

      An Noãn tắm xong, lên giường năm bên cạnh Sớm, kéo thân thể bé ôm vào ngực, kia khắc, nội tâm vô cùng thỏa mãn.

      --

      An Noãn đưa Sớm chơi hai ngày, mấy công viên, mua cho Sớm rất nhiều quần áo và đồ chơi, tiểu tử kia miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Lâm Dịch Xuyên vẫn bận rộn với hạng mục thua mua kia, hai ngày nay cũng chưa có thời gian bồi bọn họ.

      Tối nay, công việc thu mua tạm thời ổn định, Lâm Dịch Xuyên đưa bọn họ ra ngoài ăn tối. Trong khi ăn, tiếng chuông di động của An Noãn đột nhiên vang lên, màn hình là dãy số của Mạc Trọng Huy. Hai ngày nay, Mạc Trọng Huy gọi điện thoại cho , An Noãn cũng bắt máy.

      “Ai gọi đến?” Lâm Dịch Xuyên thuận miệng hỏi.

      “Ngoại công gọi, em ra ngoài nghe, nơi này rất ồn.”

      An Noãn cầm di động ra ngoài. Bắt máy, giọng hùng hậu của Mạc Trọng Huy lập tức truyền đến: “ ở đâu?”

      Ba chữ đơn giản lại hoàn toàn lộ ra cảm xúc của , nôn nóng, bất an.

      “Mạc Trọng Huy, tra ra được tôi ở đâu sao?”

      khẽ thở dài hỏi: “Khi nào về? An Noãn, em nhất định phải chọc tức giận sao?”

      “Ngày mai, ngày mai trở về.”

      “Tốt, đến sân bay đón em. Tốt nhất em và Lâm Dịch Xuyên xảy ra chuyện gì, bằng bỏ qua cho ta.”

      An Noãn ‘Phách’ cắt đứt điện thoại, mang theo tức giận. Trở lại bàn ăn, Sớm vẫn ăn rất ngon, Lâm Dịch Xuyên nhíu mày như có điều suy nghĩ.

      cũng hỏi An Noãn chuyện gì, chỉ gắp thức ăn cho , trầm giọng : “Ăn nhiều chút, em gầy nhiều.”

      Nhìn thức ăn trong chén, An Noãn cảm thấy nhạt như nước ốc, trong lòng khó chịu. Tối đó, Sớm ồn ào muốn lắp ráp đồ chơi, là do trước kia An Noãn mua, được gọi là ‘Nhà’. Ba người ngồi ở phòng khách, mất giờ mới ráp xong. Tiểu tử kia đắc ý , muốn đặt căn nhà này trong phòng.

      Buổi tối, An Noãn ôm Sớm nằm giường kể chuyện xưa.

      “Mẹ, mẹ có thể mỗi ngày đều kể chuyện cho con nghe , lúc mẹ có ở đây, Rừng già kể chuyện cho con nghe, nhưng ba kể thú vị, con nghe đến nhàm chán buồn ngủ.”

      An Noãn nhịn được ôm chặt Sớm.Khàn giọng : “Sớm, về sau lúc mẹ ở đây, con phải nghe lời Rừng già biết ?”

      “Được, về sau Sớm nghe lời Rừng già.”

      “Rừng già thích thức đêm, Sớm phải nhắc nhở ba ngủ sớm.”

      “Được, Sớm nhắc nhở ba.”

      “Rừng già còn thích uống rượu, Sớm phải Thường nhắc nhở ba, uống rượu tốt cho sức khỏe.”

      “Được, Sớm vẫn nhắc nhở ba.”

      “Sớm, Rừng già tính tình tốt, nhưng ba rất con, bất luận khi nào, con cũng phải tin tưởng, Rừng già thực con.”

      Sớm ngủ trong lòng , đứa này, ngủ liền ngủ, An Noãn cảm thấy còn rất nhiều lời muốn với thằng bé. Đêm hôm đó, An Noãn cơ hồ nhắm mắt, cứ như vậy nằm bên cạnh Sớm, nhìn khuôn mặt của Sớm. Còn nhớ lúc Sớm mới sinh ra, rất , mới hơn năm cân. Khi đó, bọn họ đều rất lo lắng, dù sao lần đó cũng do Lâm Dịch Xuyên bị hạ dược.

      Cũng may đứa sau ngày lớn hơn, rất khỏe mạnh, rất đáng .

      Lúc mới đầu, Lâm Dịch Xuyên đối với thằng bé cũng tốt, có lẻ do mẹ của Sớm, trong nội tâm Lâm Dịch Xuyên vẫn chưa tiếp nhận được. Sau đó có lần, Sớm sinh bệnh phát sốt, bác sĩ phải chích thuốc, An Noãn đau lòng khóc như mưa, cảm giác như kim đâm vào tim mình. Đứng ở bên cạnh Lâm Dịch Xuyên rất bình tĩnh, mặt tia gợn sóng. Ngày đó An Noãn nổi giận với , thậm chí còn động thủ với Lâm Dịch Xuyên.

      “Sớm thể quyết định mẹ mình là ai, đưa thằng bé về, phải có trách nhiệm, tại là người thân duy nhất của thằng bé, người duy nhất để thằng bé dựa vào, phải thương Sớm, chăm sóc cho Sớm, nếu làm được, bằng trả Sớm về bên cạnh mẹ.”

      Có thể lần đó bị mắng đến tỉnh, thái độ của Lâm Dịch Xuyên đối với Sớm dần dần thay đổi. Nhiều năm trôi qua, tình cảm sâu nặng. biểu , nhưng rất nhiều chuyện có thể nhìn ra rất Sớm.

      --

      Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, An Noãn thu dọn hành lý xong. nặng nề đến trước cửa phòng Lâm Dịch Xuyên, nhàng gõ cửa, Lâm Dịch Xuyên còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng tới mở cửa.

      “Mấy giờ rồi?” nhíu mày hỏi.

      “Hôm nay em phải về Bắc Kinh, nên đến chào .”

      Lúc này, Lâm Dịch Xuyên hoàn toàn thanh tỉnh, kêu rên: “Phát điên chuyện gì?”

      “Lâm Dịch Xuyên, em còn có chuyện muốn với .”

      An Noãn dừng chút, lấy dũng khí, bình tĩnh : “Chúng ta chia tay !”

      Lâm Dịch Xuyên vương tay nắm lấy vai , ôn nhu : “Ngoan, đừng náo.”

      An Noãn giãy ra khỏi tay : “Lâm Dịch Xuyên, em , chúng ta chia tay . Em vất vả mới tìm được người nhà, ngoại công và cậu mợ đều đối với em rất tốt, ngoại công tuổi lớn, biết còn sống được bao nhiêu năm, em muốn ở bên cạnh ông trong khoảng thời gian này, muốn làm cho ông khổ sở.”

      Lâm Dịch Xuyên đè mi tâm, trầm giọng : “Chúng ta đến với nhau và chuyện này đâu liên quan nhau, sau khi kết hôn em có thể bồi ở bên cạnh ông, chúng ta Luân Đôn Bắc Kinh hai nơi.”

      , ngoại công muốn em gả đến quốc xa xôi, em cũng muốn ở lại Bắc Kinh làm bạn bên cạnh ông. Lâm Dịch Xuyên, thực xin lỗi, em làm ông tức giận, nếu như chọn lựa ngoại công và , em chọn ngoại công.”

      Đôi mắt thâm thúy của Lâm Dịch Xuyên trừng to.

      “Lâm Dịch Xuyên, em cám ơn mấy năm nay chăm sóc em, nếu , vốn có em của tại. Nhưng cuộc sống là như vậy, thể vẹn toàn đôi bên, muôn phải hy sinh cái gì đó. Mẹ em khi còn sống làm cho lão gia tử đau buồn, em thể làm lão nhân gia thương tâm nữa.”

      “Vậy em nhẫn tâm làm tổn thương ?” Giọng rất .

      “Lâm Dịch Xuyên, thực xin lỗi.”

      xong định xoay người rời , Lâm Dịch Xuyên nắm lấy cổ tay .

      câu thực xin lỗi muốn chấm dứt tất cả? An Noãn, chúng ta ở bên nhau bốn năm, dùng thời gian bốn năm, cuối cùng đổi lấy câu thực xin lỗi của em?”

      “Lâm Dịch Xuyên, nên ép em.”

      rống giận: “ ép buộc em khi nào? Em kêu cho em thời gian năm, cho. Em trước khi kết hôn thể đụng vào em, cũng nhịn. Em có biết người đàn ông có thể làm đến như vậy, phải đến cỡ nào ?”

      An Noãn cũng rống: “Lâm Dịch Xuyên, nếu có thể bỏ tất cả nghiệp ở Luân Đôn, đến Bắc Kinh phát triển, em lập tức theo đăng kí kết hôn, có thể làm ?”

      Lâm Dịch Xuyên lẳng lặng nhìn phút đồng hồ, tiếp theo chậm rãi buông tay.

      “Thực xin lỗi, hy vọng tất cả tốt, sau này lúc em nhớ Sớm, xin có thể cho em gặp Sớm.”

      An Noãn xong xoay người rời . Lâm Dịch Xuyên cũng đuổi theo. An Noãn biết mình ích kỷ, lấy lão gia tử làm cái cớ, chính là, có dũng khí, rốt cuộc mặt mũi ở lại bên cạnh .

      muốn trở lại với Mạc Trọng Huy, đêm kia là ngoài ý muốn, thân thể ô uế, giải thích thêm nữa cũng vô dụng. muốn đem với , bởi vì rất tàn khốc. Cứ như vậy chấm dứt, đến mức chật vật.
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 104.3:

      Từ Luân Đôn đến Bắc Kinh, mười giờ liền An Noãn thấy giống như dài cả thế kỷ. Có lẻ cả đời bao giờ về lại Luân Đôn nữa, nơi này có qua nhiều kỷ niệm đẹp, có lẽ chỉ có thể vĩnh viễn chôn sâu tận đáy lòng.

      thực may mắn, và Lâm Dịch Xuyên chia tay nhau trong bình tĩnh như vậy, cũng phát điên như trong tưởng tượng của . biết khi Sớm tỉnh dậy, thấy khóc đến thế nào? Nghĩ đến về sau còn được gặp được Sớm, tim như bị kim châm đau đớn.

      Tới Bắc Kinh, ra khỏi sân bay, trong đám đông nhưng chỉ cần liếc mắt thấy thân hình cao lớn của Mạc Trọng Huy, có thể dễ dàng nhận ra , bất luận mặc đơn giản cỡ nào. Thấy , Mạc Trọng Huy nhàng thở ra, về phía .

      “Chờ tôi lâu chưa?”

      thản nhiên trả lời: “ lâu.”

      lấy hành lý trong tay , tay kia thực tự nhiên ôm lấy vai . An Noãn cũng phản kháng.

      Lên xe, An Noãn mới cúi đầu : “Phiền đưa tôi đến khách sạn.”

      “Ngoại công em muốn đón em về nhà, đêm nay nhị cữu em cũng về.”

      “Đưa tôi đến khách sạn trước, buổi tối về.”

      Mạc Trọng Huy đem xe chạy đến khách sạn. An Noãn lập tức xuống xe.

      “Mạc Trọng Huy, chúng ta chuyện .”

      có loại dự cảm bất hảo, cúi đầu : “Xuống xe trước , về khách sạn sau.”

      , ở đây.” An Noãn chịu xuống xe.

      “Tôi và Lâm Dịch Xuyên chia tay.”

      Mạc Trọng Huy khống chế được vui mừng trong tim: “ ?”

      nghĩ An Noãn lại quyết đoán như thế.

      “Nhưng tôi và ấy chia tay phải vì .”

      Sắc mặt Mạc Trọng Huy nhất thời trầm xuống.

      “Tôi cũng phải vì muốn trở lại bên cạnh mới chia tay với ấy. Tôi chỉ qua được bản thân mình, tôi còn xứng đáng với ấy.”

      Ngón tay nắm tay lái của Mạc Trọng Huy trở nên trắng bệch.

      “Mạc Trọng Huy, hạnh phúc cuối cùng của tôi cũng bị phá hỏng, cả đời tôi cũng còn cơ hội gả , vừa lòng đẹp ý chưa.”

      Mạc Trọng Huy khẩn trương xoay mặt lại nhìn thẳng vào mắt , gằn từng tiếng trịnh trọng : “ cưới em, bất cứ lúc nào em muốn.”

      dời tay ra, thản nhiên ,“Chúng ta đến bước đường này, tôi mệt mỏi, nếu còn tiếp tục dây dưa, ngoại trừ tổn thương cũng chỉ là tổn thương, coi như cho nhau con đường sống .”

      “Mạc Trọng Huy, cuối cùng tôi còn muốn nhờ chuyện. Tặng lại cho tôi căn biệt thự của tôi và cha tôi từng sống hoặc bán lại cho tôi cũng được.”

      “Em muốn cái gì cũng có thể cho em, nhưng em thể rời khỏi . mất em lần, rất khó khăn mới tìm được em, để mất em lần nữa.”

      Mạc Trọng Huy xong kéo vào ngực, liều lĩnh hôn lên môi .

      Ban đầu An Noãn còn phản kháng, giống như phát điên đánh vào người đầu . Nhưng vẫn ngừng lai, thôi giãy dụa nữa. Lạnh lùng : “Mạc Trọng Huy, nếu muốn ép chết tôi cứ tiếp tục.”

      Nháy mắt ngừng lại hành động của mình.

      “Mạc Trọng Huy, chúng ta đến đây chấm dứt , nên tiếp tục dây dưa.”

      --

      An Noãn về đến khách sạn, liền đánh thư từ chức. Lúc giao thư cho Hứa Vĩ Thần, rất khiếp sợ, nhìn hồi lâu cũng dám tin vào hai mắt mình.

      “Noãn, hôm nay là ngày cá tháng tư sao? đùa với tôi sao?”

      là của lãnh đạo trực tiếp của tôi, bởi vậy thư từ chức này tôi giao cho .”

      Hứa Vĩ Thần vội vàng nhét lại vào tay : “Đừng, đừng, trăm ngàn lần đừng, tôi cũng dám nhận, tôi sợ Rừng già của lột da ttôi.”

      An Noãn bất đắc dĩ cười cười: “Yên tâm , , tôi với ấy.”

      “Rừng già đồng ý cho từ chức?” Hứa Vĩ Thần mở to hai mắt nhìn: “À, tôi biết rồi, nhất định là chuẩn bị ở nhà làm phu nhân. Chậc chậc, đáng tiếc tài năng của , ngành thiết kế mất nhân tài.”

      An Noãn giải thích nhiều, chỉ kêu nhận thư từ chức.

      Hứa Vĩ Thần nghĩ nghĩ vẫn trả lại cho : “Noãn, vẫn tự mình giao cho Rừng già của , tôi muốn tham gia vào chuyện này.”

      “Cho dù nhận hay , tôi cũng lại tới công ty nữa.”

      Hứa Vĩ Thần cảm thấy tình đơn giản như vậy, liền gọi điện thoại cho Lâm Dịch Xuyên, gọi vài lần bên kia cũng ai nghe máy, cảm thấy chuyện này đơn giản.

      --

      Tối hôm đó, lão gia tử gọi điện thoại kêu về nhà ăn cơm. An Noãn muốn về nhà chuyến, có số việc nên cho ràng, trốn tránh giải quyết được vấn đề. Vừa ra khỏi khách sạn, nhìn thấy xe của Thẩm Diệc Minh ở bên ngoài.

      Mày theo bản năng nhíu lại, lái xe xuống xe tới: “An tiểu thư, thủ trưởng chờ lâu, vừa xuống máy bay tới đây.”

      An Noãn lên xe, thấy Thẩm Diệc Minh nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn rất mệt mõi.

      Lái xe lên tiếng gọi: “Thủ trưởng, An tiểu thư tới.”

      Thẩm Diệc Minh mở mắt, theo thói quen nắm tay An Noãn, ôn nhu : “Vừa mới ngủ lát, gần đây quá mệt mõi.”

      An Noãn rút về tay về thản nhiên : “Cữu giữ gìn sức khỏe.”

      Thấy xa cách, Thẩm Diệc Minh nhíu mày chặt, bất đắc dĩ : “Nha đầu, vẫn còn giận cữu?”

      “Cháu dám giận cữu.”

      Thẩm Diệc Minh buồn bực, xoa xoa đầu dụ dỗ: “Được rồi, cữu biết trong lòng con thoải mái vì chuyện kia, tất cả đều nghe theo con? Ngoan, tức giận, được ?”

      An Noãn vẫn lạnh lùng: “Cháu cháu dám giận dỗi với cữu.”

      Từ khách sạn đến Thẩm gia, vẫn là thái độ xa cách, Thẩm Diệc Minh cố gắng kiếm đề tài chuyện với , nhưng An Noãn luôn trả lời qua loa, làm ông cảm thấy đau đầu.

      Đến Thẩm gia, An Noãn cũng dùng thái độ lạnh lùng thản nhiên với tất cả mọi người. Người nhà ăn cơm, mọi người đều về, ba người cữu, ba người họ, vắng mặt ai.

      Lão gia tử gắp rất nhiều đồ ăn cho An Noãn, miệng oán giận: “Đứa này, tiếng chạy tới quốc, còn tưởng rằng cháu trở lại, chuẩn bị kêu người đến quốc bắt người. Lần sau muốn đâu, có thể trước tiếng để ta yên.”

      An Noãn buông đũa, nhìn lão gia tử bình tĩnh : “Ngoại công, cháu muốn chuyện với ông.”

      Lão gia tử lại gắp đồ ăn cho , cười : “Chuyện gì nghiêm túc vậy, ăn xong rồi , còn rất nhiều thời gian. Lần này trở về cho phép cháu nữa, mỗi ngày phải ở nhà cho ta.”

      “Ngoại công, cháu quyết định, cháu muốn về Giang thành.”

      An Noãn vừa ra, tất cả mọi người giật mình, đều buông đũa xuống.

      Lão gia tử thét lớn tiếng, tức giận : “Nha đầu, bừa cái gì, ta làm sao có thể để cháu về Giang thành, vất vả mới tìm được cháu.”

      “Cháu thường xuyên về thăm ông.”

      “An Noãn!” Lão gia tử tức giận kêu tên .

      “Cháu muốn về Giang thành, bởi vì cha cháu ở đó. Trước kia có mẹ cháu, cháu sợ ông đơn. Nhưng tại mẹ cháu còn, cháu thể để ông mình, cháu nhất định phải ở bên cạnh cha.”

      Lão gia tử đập mạnh tay lên bàn, rống giận: “An Hồng Minh cướp con của ta, tại ngay cả cháu cũng vì mà phản lại ta? hại chết con của ta, ta làm sao có thể để vào mộ viên của Thẩm gia?”

      An Noãn chút sợ hãi nhìn lão gia tử, gằn từng tiếng: “Ông cũng từng làm cha, ngày trước khi mẹ cháu rời khỏi ông, ông đau lòng như thế nào. Cháu nghĩ cha cháu cũng có cảm giác như ông, cha cháu bởi vì cháu nên mới mất , nếu cháu và mẹ đều rời khỏi ông, để ông chết rồi còn đơn mình cháu làm được.”

      “An Hồng Minh chết liên quan đến cháu, làm chuyện phạm pháp, có thể trách ai?”

      , cha cháu bị oan, ông là người thanh liêm chính trực.”

      Lão gia tử bị tức hỏng rồi, tay vẫn đặt tại ngực.

      Thẩm Diệc Minh nhíu nhíu mày, cúi đầu : “Nếu là người thanh chính liêm, sao lại có nhược điểm ở trong tay người khác? Tự cháu nghĩ lại, ngắn ngủn mười năm, có thể thăng tiến nhanh như vậy, bằng vào năng lực của sao? An Noãn, con rất ngay thơ, quan trường có rất nhiều chuyện mà con biết.”

      An Noãn rống giận: “Cha cháu chết, cữu còn muốn ông chịu tiếng oan? Cháu mặc kệ ông có là thị trưởng tốt hay , ít nhất ông là người cha tốt. Ông thương cháu cháu, đối với cháu mà đủ rồi. Tóm lại, bất luận như thế nào, cháu thể để ông mình ở Giang thành.”

      Thẩm Diệc Minh đè mi tâm, giận dữ : “ đến cùng con vẫn muốn đưa vào mộ viên của Thẩm gia.”

      , cháu có suy nghĩ này, cháu chỉ là muốn cha mẹ được ở cạnh nhau. Nếu phải chia cách họ, như vậy cháu ở Giang thành làm bạn với ông. Giang thành tuy là địa phương , nhưng địa linh nhân kiệt, nơi đó cháu có rất nhiều kỷ niệm đẹp, trở lại nơi đó, cháu nghĩ cháu càng vui vẻ.”

      “Nha đầu hư hỏng này, làm ta tức chết mới chịu sao?”

      Lão gia tử tức giận đến tái mắt.

      “Cháu tình nguyện ở bên cạnh người chết, cũng muốn bồi bên cạnh người sống như ta sao. Ta còn có thể sống được bao nhiêu năm, cháu thể chìu ta chút sao? Có phải chờ tới ngày ta chết, cháu mới hối hận trước mộ của ta?”

      An Noãn cắn cắn môi, cúi đầu : “Ngoại công, cháu thường xuyên về thăm ông.”

      “Thực xin lỗi, cháu ăn no, các người từ từ.”

      An Noãn rời khỏi bàn, chạy tới phòng khách ngồi. Bị làm màn như vậy, ai nấy đều muốn ăn tiếp.

      Thẩm Thần Phong đến ngồi bên cạnh An Noãn, lòng hỏi: “Em ? muốn mình đến Giang thành?”

      An Noãn đơn giản 'Ừ' tiếng.

      “Nha đầu, em cũng đừng làm bậy, Giang thành có cái gì tốt, có thể hơn được Bắc Kinh, nơi này có nhiều người chăm sóc em, đến Giang thành, bị người khác khi dễ chỉ có thể trốn trong chăn khóc thầm. Em quên khi còn ở Giang thành, sống qua ngày như thế nào sao. Vừa ngồi tù, vừa sanh non, những cái này được gọi là kỷ niệm đẹp sao? Cái nơi kia thương tâm cũng cần về lại, ở Bắc Kinh, mọi người bảo vệ em.”

      An Noãn bĩu môi, lười quan tâm .

      ”Ừ, đừng đến Giang thành được ? Chúng ta đều luyến tiếc em. Vả lại em cũng nên đứng vào vị trí của lão gia tử mà suy nghĩ thử, tuổi cũng lớn, còn phải lo lắng cho em.”

      An Noãn hít sâu hơi, thản nhiên : ”Thẩm Thần Phong, phải là em, hiểu được cảm giác của em, cũng thể hiểu tình cảm của cha mẹ em. Khi em còn , mỗi tối cha đều kể về mẹ cho em nghe, qua đó em biết mẹ là người thông minh lại xinh đẹp. Sau đó lớn hơn chút, cha kể cho em về chuyện tình của hai người, rất cảm động. Bọn họ vất vả mới có thể ở bên nhau, tại chia cách, có biết trong lòng em khó chịu đến cỡ nào ."
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 105.1: Nằm mơ cũng kêu tên em (1)

      Đêm hôm đó, từ Thẩm gia rất vui vẻ trở về khách sạn, trở về phòng thời điểm bị Hứa Vĩ thần cản xuống tới. Phương diện tốc độ Nhạc Văn tiểu thuyết Internet Cập Nhật chờ ngươi a (www. lwxs. org) Baidu Search Nhạc Văn là được rồi ồ!

      Sắc mặt xanh mét, lạnh lùng chất vấn:"Ta cấp lão Lâm gọi điện thoại, có đả thông."

      An Noãn liếc cái, lên tiếng.

      "Rừng Già vừa mới gọi điện cho tôi."

      An Noãn lại nhàn nhạt liếc cái.

      "Chuyện Rừng Già và chia tay, là sao?"

      An Noãn mím môi, gì.

      " đừng nghĩ tôi biết!" Hứa Vĩ Thần tức giận:"Rừng Già , ấy bị dằn vặt đến còn là người nữa rồi, An Noãn, sao có thể tàn nhẫn với ấy hai chữ 'chia tay' ? Chẳng lẽ biết ấy vì mà phải chịu bao nhiêu bi thảm ? Chẳng lẽ nhớ mấy năm nay, ai là người chăm sóc cho chu đáo từng li từng tí sao? Là ai cho mái nhà đầy đủ ấm áp sao? Là ai cho nghiệp, cho can đảm để sống tiếp? Những điều này quên hết rồi sao?"

      An Noãn cúi đầu, răng cắn chặt môi.

      " đừng ở trước mặt tôi giả bộ vô tội! Có phải vì bây giờ có Thẩm gia làm hậu thuẫn, nên còn vừa ý với Rừng Già nữa ?"

      " phải." An Noãn theo bản năng cãi lại.

      "Vậy , tại sao lại chia tay với ấy."

      An Noãn thản nhiên giải thích:" vất vả tìm được người nhà, tôi muốn ở lại Bắc Kinh, sống bên cạnh người nhà của tôi."

      "Vớ vẩn!" Hứa Vĩ Thần tức giận quát to:" cho rằng tôi có thể tin những lời xằng bậy của sao? cho tôi biết lý do thực ."

      "Đây chính là lý do, còn tin hay tùy ."

      An Noãn mở cửa vào.

      Hứa Vĩ Thần giữ chặt cổ tay , kêu rên:"Hôm nay, nếu cho ràng đừng hòng đâu. , có phải thích Mạc Trọng Huy hơn ?"

      " có." An ấm phản ứng rất mạnh.

      Hứa Vĩ Thần cười lạnh:"Kích động như thế, xem ra tôi đoán sai. Rừng Già đáng thương, những năm này vì mà phải bỏ ra bao nhiêu, quay đầu lại vẫn thua Mạc Trọng Huy. Ta cảm thấy uất ức thay ấy."

      "Tôi ở cùng với Mạc Trọng Huy."

      "Tôi cứ nghĩ An Noãn tấm lòng lương thiện, dũng cảm kiên cường. Xem ra tôi sai rồi, làm cho tôi quá thất vọng. ra bốn năm cũng đủ để hiểu người."

      "Hứa Vĩ thần, tôi. . . . . ."

      cắt lời :"An Noãn, nếu như và Rừng Già chia tay, tình bằng hữu của chúng ta cũng chấm dứt từ đây."

      ——

      Ngày hôm sau,An Noãn mua vé máy bay để bay về Giang thành, lại nghĩ 'vô tình gặp được' mạc Trọng Huy máy bay.

      Trương trợ lý rất thân thiện chào :"An tiểu thư, trùng hợp thế nào cũng đến Giang thành, tôi theo Mạc tiên sinh trở về xử lý số chuyện."

      An Noãn tức giận trợn mắt nhìn Mạc Trọng Huy cái.

      Từ Bắc Kinh đến Giang thành, An Noãn vẫn nhắm mắt ngủ, muốn chuyện cùng bon họ.

      Nhưng Trương trợ lý thỉnh thoảng lại tới hỏi :"An tiểu thư, muốn ăn chút gì hay ? uống cốc cà phê?"

      An Noãn quát to:"Trương trợ lý, thể ít chút à?"

      Trương trợ lý khóe miệng giật giật, ảo não trở về chỗ ngồi của mình.

      Đến Giang thành, bọn họ cùng lúc ra sân bay.

      Trương trợ lý đuổi theo bước chân của , lấy lòng hỏi, "An tiểu thư, xe của chúng tôi đến, muốn đâu, chúng tôi cũng thuận đường tiễn đoạn."

      An Noãn liếc nhìn chiếc xe Bentley ven đường, lạnh lùng trả lời:"Xin lỗi, tôi thuận đường với ."

      "An tiểu thư, lên xe , coi như nể mặt mũi tôi? lên xe, Mạc tiên sinh chỉ biết trách tôi hoàn thành nhiệm vụ."

      An Noãn hừ lạnh tiếng:"Trương trợ lý, cho là có bao nhiêu mặt mũi?"

      " dám dám."

      Trương trợ lý lại lần nữa ảo não trở về bên cạnh Mạc Trọng Huy.

      "Mạc tiên sinh, tôi giải quyết được, hình như An tiểu thư rất ghét tôi."

      Mạc Trọng Huy bước nhanh, đuổi theo bước chân của An Noãn, giữ chặt cánh tay của , thanh trầm thấp : " phải em muốn bộ đến biệt thự so, tôi làm cho người ta chuẩn bị xong, tối nay có thể ở rồi."

      An Noãn lộ vẻ do dự.

      " lên xe thôi."

      Mạc trọng huy để lại câu, thẳng lên xe.

      ——

      Lên chiếc xe Bentley, An Noãn thủy chung ngồi gần cửa sổ, cặp mắt vô hồn nhìn ra ngoài.

      Đường về nhà quá mức quen thuộc, từng qua vô số lần. Trước kia mỗi lần ra ngoài du lịch, đều ở được mấy ngày, trong lòng vô cùng nhớ ngôi nhà của cha. Nhà hai người rất ấm áp, quá mức ấm áp, đến nỗi muốn rời .

      Năm đó từ trong tù ra, cũng còn dũng khí trở lại lần nữa. Nhiều năm về sau,lần nữa bước lên mảnh đất này, trong lòng cũng còn mảnh gợn sóng nào nữa. Trong đầu chỉ còn lại những kí ức tốt đẹp, còn qua lại tổn thương.

      Xe dừng hẳn ở trong sân, bên trong có người ra, vẫn còn có chút rất quen thuộc.

      An Noãn xuống xe, bọn họ hào hứng hô ta:"An tiểu thư,cuối cùng cũng trở lại."

      Là tài xế trong biệt thự, người giúp việc, đầu bếp, còn có mấy khuôn mặt xa lạ.

      Mạc Trọng Huy đơn giản giới thiệu cho :"Có chút ngươi biết, có chút là bọn người thân, bên này biệt thự cùng bên kia biệt thự, vẫn có người ở chăm sóc."

      An Noãn gật đầu cái, trực tiếp vào phòng.

      khắc kia, thời gian giống như trở về mười năm trước, đây là cảm giác về nhà.

      Lên lầu, chưa trở về phòng mình, mà là qua phòng khách.

      Mạc Trọng Huy theo bước chân của , chân mày khẽ nhíu lại , ra là trong lòng vẫn có vướng mắc. Có trí nhớ, có lẽ dù cố ý thế nào, dù cố gắng thế nào, cũng thể xóa mất .

      " Mạc Trọng Huy, nơi này cần quá nhiều người giúp việc, cũng cần tài xế, đầu bếp, mình tôi là được rồi."

      " được, cho tới bây giờ em vẫn biết cách tự chăm sóc bản thân mình."

      An Noãn cười lạnh thành tiếng, thản nhiên :"Chắc hẳn phải hiểu bốn năm này, tôi chăm sóc cho cha con họ rất tốt, chẳng lẽ lại thể tự chăm sóc cho bản thân mình?"

      Mạc Trọng Huy con mắt ảm đạm xuống, mím chặt môi, gì nữa.

      "Căn phòng này, hãy ra giá , tôi gọi người đem tiền đến cho , coi như là tôi mua của . Về phần người giúp việc, mời toàn bộ mang , tôi phải là tình nhân bị bao nuôi, cần ai chăm sóc."

      Mạc Trọng Huy nhàng đè trán, bất đắc dĩ :"Em nhất định phải cùng phân ranh giới như vậy sao? Nhất định phải so sánh quan hệ của chúng ta với cái quan hệ bẩn thỉu kia sao?"

      "Chẳng lẽ bẩn sao? Trước đây tôi bị bao nuôi, bây giờ lại uống rượu say xảy ra tình đêm với , như vậy vẫn được coi là bẩn sao?"

      Mạc Trọng Huy đột nhiên đến gần nàng,cánh tay giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của ,thân thể gầy của lập tức bị kéo vào trong ngực của , thanh từ tính dịu dàng :"Nếu giữa chúng ta có quan hệ thiên ty vạn lũ,vậy đời này cũng thể phân ra rồi."

      "Buông tay!" lạnh lùng cảnh cáo.

      chẳng những buông tay, ngược lại cúi người xuống hôn lên môi .

      Trong nháy mắt bị đoạt hô hấp, An Noãn vùng vẫy, đôi tay vỗ bờ vai của .

      Mạc Trọng Huy vẫn buông tay, đầu lưỡi trượt vào trong miệng của nàng tùy ý liếm láp bú, cho đến khi hô hấp của trở nên khó khăn, mới lưu luyến rời khỏi môi .

      "Xem , chúng ta chỉ hôn môi mà lên giường,cũng đều ăn ý như vậy."

      An Noãn tát cái, giận dữ quát to:"Đồ súc sinh, cút !"

      Mạc Trọng Huy chân mày nhíu chặt lại, nha đầu này xuống tay với cho tới bây giờ cũng mềm lòng, gương mặt đau rát , nhưng mà trong lòng lại vô cùng thỏa mãn.

      "Xuống ăn chút gì trước , ở máy bay em chưa ăn gì rồi."

      " cần quan tâm,mau cút ."

      Mạc Trọng Huy thở dài sâu, thản nhiên :" đâu cả, ở phòng bên cạnh cách vách tường."

      "Mạc Trọng Huy, nếu như , vậy tôi ."

      "An Noãn!" có chút trách cứ trong giọng .

      " Tôi rất nghiêm túc, , tôi . Còn có người giúp việc của nữa, chỉ cần có người ở đây, tôi ."

      Mạc Trọng Huy ép được , cho tất cả người hầu nghỉ việc
      " mua cho em chiếc xe, Trương trợ lý , nơi này tương đối xa, có xe dễ dàng hơn chút. Thời gian rất gấp gáp, trước hết em cứ dùng tạm, hôm nào mua cho em chiếc khác tốt hơn."

      ra Mạc Trọng Huy rất muốn nhìn cơm nước xong mới , nhưng mà ở đây, An Noãn vẫn ngơ ngác ngồi ở giường, ăn bất cứ cái gì, ngay cả nước cũng uống hớp.

      Mạc Trọng Huy rất bồn chồn buồn bực,bất đắc dĩ câu cuối cùng:" cho người ta chuẩn bị chút đồ ăn để trong phòng bếp, em muốn ăn cái gì mình lấy, nhớ nhất định phải ăn cơm đấy. trước, mai tới thăm em."

      Lúc Mạc Trọng Huy , An Noãn làm như để ý .
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 105.2: Nằm mơ cũng gọi tên em (2)

      Editor: Trương Nguyễn

      Trong bếp, Mạc Trọng Huy cho người chuẩn bị rất nhiều món ăn, cái gì cũng có.

      An Noãn tùy tiện ăn hai món đơn giản cho xong bữa tối.

      Dù nhiều năm chưa quay về, nhưng đến khi quy lại, dường như mọi cảm giác quen thuộc khi xưa lại chợt ùa về.

      còn nhớ rất , trước đây luôn ở trong phòng mình chơi trò chơi, nấu xong cơm cha gọi to kêu xuống"

      "An Noãn, xuống ăn cơm con."

      thanh quen thuộc giống như vẫn còn ở bên tai vang vọng. thanh quen thuộc ấy như vẫn còn văng vẳng bên tai.

      An ấm lắc đầu, để cho mình tỉnh táo chút. An Noãn lắc lắc đầu, khiến cho cho bản thân tỉnh táo chút.

      đến thư phòng của cha, biệt thự có rất nhiều chỗ được sửa chữa và trang bị mới hơn rất nhiều nhưng dường như thư phòng vẫn khác gì ngày xưa.

      An Noãn cảm thấy may mắn, ít nhất khi trở về nơi này còn có thể tìm về những mảnh kí ức ngày xưa của mình.

      Tất cả những quyển sách giá đều là những sách trước kia cha thường hay hay đọc, ngoài ra ông còn cất giữ rất nhiều tranh cổ và sách quý giá.

      An Noãn lục tung tìm kiếm, nhớ mình từng thấy chiếc máy ảnh thời xưa ở đây. Cuối cùng cũng tìm thấy nó trong ngăn kéo phía dưới bàn làm việc.Nếu như đoán sai chắc là Thẩm Diệc Minh đưa cho mẹ cái máy đó.

      Đối với mẹ mà , chắc chắn gia đình phải tạo áp lực quá nặng nề, đòi hỏi quá nhiều,nếu mẹ phải bỏ trốn cùng với cha, còn mang theo đồ vật kỉ niệm với gia đình.Đáng tiếc là, giữa tình và gia đình, chỉ có lựa chọn.

      ——

      Mỗi ngày An Noãn đều đến nghĩa trang trò chuyện với cha, dù là nửa ngày hay cả ngày An Noãn vẫn hết chuyện để .

      Cha lúc còn sống là đứa trẻ mồ côi, cha mẹ, bây giờ người mất rồi, bia mộ trở nên đơn lẻ loi.

      biết người Thẩm gia khi dời mộ của mẹ , có chút đâu đớn xót xa nào ?

      Mấy ngày nay, mỗi ngày đều có người của Thẩm gia gọi tới, có ông ngoại gọi đến, có cậu hai cậu ba gọi đến, có Bác gọi tới. Theo phép lịch , An Noãn đều nhận điện thoại, bọn họ gọi cho , còn mục đích nào khác ngoài việc thuyết phục quay về Bắc Kinh. Nhưng An Noãn rất kiên quyết, lúc nào cũng chỉ câu:" Cháu muốn ở Giang thành với cha"

      Ngày nào Mạc Trọng Huy cũng xuất , có lúc đến nghĩa trang với An Noãn, có lúc đến biệt thự ngồi chơi chút.

      An Noãn chỉ coi như người tagf hình tồn tại.

      Ngày hôm đó, An Noãn ở nghĩa trang nhớ nhung, chăm sóc cha, khi trở về trời tới rồi. Vốn dĩ Mạc Trọng Huy cùng , sau đó nhận được cú điện thoại lập tức trở về.An Noãn quên mất thời gian nên mới về trễ thế này.

      Lái xe về biệt thự, từ xa An Noãn nhìn thấy ánh đèn sáng trong biệt thự. Đến gần có thể thấy xe của Mạc Trọng Huy dừng ở trong sân, còn có cả chiếc xe đặc biệt mang biển số của quân đội.

      An Noãn vừa mới dừng xe, mạc Trọng Huy từ trong ra, trực tiếp kéo ra phía cửa xe, cau mày quát :"Sao bây giờ mới trở về? Gọi điện thoại cho em em cũng nhận."

      An Noãn xuống xe, nhàn nhạt hỏi:"Ai tới vậy?"

      "Nhị cữu của em."

      Đúng như An Noãn dự đoán.

      An Noãn cùng vào phòng với Mạc Trọng Huy, Thẩm Diệc Minh ngồi ghế sofa của phòng khách, vẻ mặt mệt mỏi, thanh trầm thấp bất đắc dĩ :"Nha đầu, cháu thắng."

      An Noãn nhất thời chưa kịp phản ứng.

      Thẩm Diệc Minh đứng lên, chậm rãi tới bên , giọng hỏi:" Có phải nếu ta đòng ý dời mộ của An Hồng Minh đến nghĩa trang Thẩm gia cháu dồng ý quay về bắc Kinh với ta đúng ?"

      "Cậu. . . . . ."

      Lời của ông nằm ngoài ý muốn của An Noãn.

      Thẩm Diệc Minh đưa tay ôm vào ngực, than thở : " Cháu đến Giang thành, ông cụ ngày ngày ở bên tai ta mãi, mọi người trong nhà sắp bị cháu đả kích đến chết rồi. Thôi, ta nhận thua, cháu muoons sao như vậy, cậu nghe lời cháu ."

      "Cậu à...."An Noãn thanh có chút nghẹn ngào.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :