1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. samsam123

      samsam123 New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      20
      Chương 101.1: Thân phận có thể phá tan Mạc gia

      An Noãn lên xe Thẩm Diệc Minh, Thẩm Diệc Minh theo thói quen nắm tay , cười oán giận : “Đứa này, ở bên ngoài chơi đến điên rồi, chịu về nhà? Ngoại công cũng cần, cữu cũng cần.”

      An Noãn bĩu môi, cúi đầu : “Là ngoại công cần cháu.”

      “Lời này mà con cũng có thể , con biết lão nhân gia hai ngày nay gầy thành cái dạng gì? Từ sáng cho đến tối, nhìn chằm chằm ra cửa, chúng ta đều biết ông chờ ai, nhưng nha đầu có lương tâm này lại xuất . Lão gia tử mấy ngày nay bắt đầu phiền não, ồn ào muốn xuất viện. Bây giờ chúng ta gặp lão gia tử, dỗ ông, đừng chọc ông tức giận nữa. Tuổi lớn, sống cũng còn bao nhiêu năm.”

      An Noãn nhịn được hỏi: “Năm đó, ngoại công cũng phản đối mẹ và cha cháu như vậy sao?”

      Thẩm Diệc Minh nhướng mày thản nhiên : “Chúng ta đều vì muốn tốt cho mẹ con.”

      “Muốn tốt cho người, phải là thành toàn để người đó hạnh phúc sao?”

      Thẩm Diệc Minh nhàng đè mi tâm, cúi đầu : “Truyện trước kia nữa, vất vả mới tìm được con về, nên ngoan ngoãn, đừng làm chúng ta thương tâm nữa.”

      An Noãn dừng chút, lập tức còn : “Cữu, nếu ngoại công vẫn đồng ý cháu cùng Lâm Dịch Xuyên, có lẻ cháu còn chọc cho ông tức giận.”

      Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài: “Nha đầu, chuyện này đề cập tới nữa được ? Cho dù con muốn đến với ta, cũng phải cho lão gia tử chút thời gian. tại nhất định phải đến với ta, trong khoảng thời gian ngắn lão gia tử tiếp nhận được.”

      An Noãn tay rút trở về, ôm cánh tay xoay mặt nhìn ngoài cửa xe, vẻ mặt mất hứng.

      Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ cười cười, xoa xoa đầu dỗ: “Tốt lắm, đừng ủ rũ, nhìn thấy làm cữu đau lòng. Chờ lão gia tử dưỡng tốt xuất viện, cữu giúp con từ từ thuyết phục ông.”

      An Noãn lập tức vui vẻ, kéo cánh tay Thẩm Diệc Minh làm nũng: “Cữu, phải cữu muốn gặp Lâm Dịch Xuyên sao, khi nào cữu rảnh?”

      “Đứa này!” Thẩm Diệc Minh đối với hoàn toàn có biện pháp: “Tối nay cữu phải lên máy bay ra nước ngoài, chờ lần này cữu khảo sát trở về, gặp ta.”

      “Cữu, mỗi ngày cữu bay tới bay lui, mệt mõi sao?”

      Thẩm Diệc Minh nhíu mày, thán cả giận: “Con gì?”

      “Cữu, cữu vất vả, cháu đại biểu cho toàn thể nhân dân cảm tạ cữu.”

      Thẩm Diệc Minh kéo vào lòng : “Conkhông cần cảm tạ cữu, chỉ cần bớt chọc cữu tức giận là tốt rồi.”

      “Chỉ cần cữu đồng ý cháu và Lâm Dịch Xuyên, cháu cam đoan vĩnh viễn để cữu tức giận.”

      Nha đầu kia, hai ba câu liền đến Lâm Dịch Xuyên, còn có thể chia rẽ được sao.

      --

      Đến bệnh viện, An Noãn cố ý mua cho lão gia tử bó hoa, Thẩm Diệc Minh với : "Trong phòng bệnh có rất nhiều.”

      “Đó là người khác tặng, cũng phải của cháu.”

      “Nếu con muốn mua, mua hoa bách hợp .”

      An Noãn gật gật đầu, thuận miệng : “Mẹ cháu cũng thích hoa bách hợp.”

      Thẩm Diệc Minh cười cười, đùa: “Trong nhà ai cũng thích hoa bách hợp, bởi vì trong tên của bà ngoại có hai chữ ‘Bách hợp’.”

      An Noãn mua bó hoa bách hợp, Thẩm Diệc Minh nắm tay tới phòng bệnh. Phòng bệnh của lão gia tử nằm tầng lầu vắng lặng, bên ngoài có cảnh vệ canh giữ, ngoại trừ bác sĩ và y tá, những người được phép ra vào. Thẩm Diệc Minh mang theo vào, đường thẳng, người người đều tất cung tất kính chào hỏi thủ trưởng.

      Đến cửa phòng bệnh, An Noãn nghe tiếng cười sang sảng của lão gia tử truyền ra, còn có giọng khác rất quen thuộc. Bước chân An Noãn tự giác dừng lại, tức giận nhìn Thẩm Diệc Minh.

      Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ cười cười: “Cữu đến sân bay đón con, Huy tử còn chưa đến.”

      “Ngoại công nhìn qua rất vui vẻ, cháu vào, miễn cho ông thấy ngột ngạt.”

      Thẩm Diệc Minh làm sao để đổi ý, ôm lấy vai trụ vừa kéo vào phòng bệnh. Bọn họ xông vào làm cho tiếng cười bên trong im bặt, lão gia tử liếc An Noãn cái, lạnh lùng thét lớn tiếng.

      “Huy tử, đến đây, chơi xong bàn cờ này với gia gia.”

      Mạc Trọng Huy kinh ngạc đứng tại chỗ, con ngươi thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm An Noãn. An Noãn hít sâu hơi, ôm hoa đến bên giường lão gia tử. Trong phòng bệnh xác thực rất nhiều hoa, cũng may phòng bệnh đủ lớn, bằng ngay cả muốn lại cũng khó khăn.

      “Ngoại công, cháu đến thăm ông, chúc ông mau chóng khỏe lại.”

      Trong tay An Noãn ôm hoa, trong khoảng thời gian ngắn cũng biết đặt ở đâu, nhìn đâu đâu cũng có hoa có người dọn dẹp. đem hoa đặt lên tủ ở đầu giường, rồi ngồi xuống giường với lão gia tử.

      Lão gia tử vô cùng ghét bỏ nhướng mắt, tiếp đón Mạc Trọng Huy: “Huy tử, cháu đến đây ngồi, chơi xong bàn cờ này với gia gia.”

      Mạc Trọng Huy dám làm trái ý lão nhân gia, cũng ngồi xuống giường bên cạnh An Noãn, hai người cơ hồ tựa vào nhau. An Noãn im lặng ngồi bên cạnh lão gia tử, nhìn bọn họ chơi xong bàn cờ. Lúc lão gia tử chơi cờ, thích bên cạnh có người chuyện.

      Nhưng như vậy làm khí có chút quỷ dị, Mạc Trọng Huy thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn , mỗi lần An Noãn đều hung hăng trừng mắt với . Mạc Trọng Huy rất giảo hoạt, lén lút nhường cấp lão gia tử vài bước, kết quả lão gia tử thắng, làm ông rất vui vẻ.

      “Huy tử, kỹ thuật của cháu phải rèn luyện thêm, bình thường đừng chỉ lo kiếm tiền, đánh cờ phải luyện thêm nữa.”

      Mạc Trọng Huy cũng vuốt theo lão gia tử: “Gia gia đúng, kỳ nghệ của cháu dám so với gia gia.”

      Lão gia tử rất là kiêu ngạo : “Ta đánh chờ cả đời, cháu còn trẻ, chờ cháu bằng tuổi ta bây giờ, cũng rất lợi hại. Đến, đánh với gia gia thêm bàn nữa, hôm nay tâm tình tốt.”

      Mạc Trọng Huy lại nhìn về phía An Noãn, như là ở trưng cầu ý kiến của .

      An Noãn bĩu môi, oán giận : “Ngoại công, đừng chơi, cháu ngồi nhìn rất nhàm chán.”

      Lão gia tử liếc hừ : “Ta chơi cờ cháu cũng có ý kiến, có phải ta muốn gì cháu đều phải làm trái ý ta?”

      “Cháu dám làm trái ý ông.”

      Lão gia tử lại kêu rên: “Cháu còn có chuyện sợ hãi? Ta nhìn cháu là sợ trời sợ đất.”

      “Ngoại công.” An Noãn kéo cánh tay ông làm nũng.

      Lão gia tử dùng sức gạt ra, giận dỗi : “Đừng làm nũng với ta, ta thích bộ dáng này của cháu.”

      “Ngoại công, đừng nóng giận, chúng ta ăn cơm chiều , đói bụng.”

      Lão gia tử đau lòng nhìn : “Cháu đặc biệt đến ăn ké?”

      “Đúng vậy đúng vậy, cháu nhớ tay nghề của đại cữu mẹ.”

      Đậu Nhã Quyên ở phòng bếp hô tiếng: “Cha, có thể ăn cơm chưa? Đừng để Noãn Noãn bị đói, kết quả cha lại đau lòng.”

      Lão gia tử để ý, quay sang Mạc Trọng Huy hòa ái: “Huy tử, ở lại ăn cơm, cơm nước xong rồi .”

      Mạc Trọng Huy lại nhìn về phía An Noãn.

      An Noãn lạnh lùng hừ : “Giữ người ngoài ở lại ăn cơm làm gì nha.”

      Lão gia tử bùng nổ: “Cháu ai là người ngoài? Huy tử là người ngoài sao? Huy tử giống như cháu của ta, là người nhà của ta.”

      An Noãn mím môi, dám thêm nữa.

      “Huy tử, ăn cơm với gia gia.”

      Mạc Trọng Huy thấp giọng uyển cự (uyển chuyển cự tuyệt): “Gia gia, bữa khác cháu đến thăm ông, công ty còn có chút chuyện phải xử lý.”

      Lão gia tử cau mày: “Khuya như vậy còn muốn đến công ty?”

      “Dạ, có chút việc phải xử lý.”

      Lão gia tử cầm tay , lời thấm thía: “Đứa , đừng quá liều mạng, cháu rất thành công, những người đồng trang lứa với cháu đều thể so được, phải chú ý sức khỏe của mình, ta nghe trước đây lâu cháu nằm viện, người trẻ tuổi, nhất định phải bảo trọng thân thể của mình cho tốt, bằng đợi bằng tuổi ta, giống như ta, thân bệnh tật.”

      Mạc Trọng Huy cười : “Gia gia, về sau cháu chú ý thân thể.”

      Lão gia tử vẫn đành lòng, khuyên nhủ: “Vẫn ở lại ăn chút gì rồi , mặc kệ bận rộn như thế nào, cơm cũng phải ăn.”

      Mạc Trọng Huy lại nhìn An Noãn.

      Lão gia tử bị chọc tức: “Cháu nhìn Noãn Noãn làm gì, trong nhà này tạm thời ta vẫn tính. , ăn cơm với gia gia.”

      An Noãn từ đầu đến cuối cũng mở miệng giữ .

      “Gia gia, bữa khác cháu lại đến thăm ông, có việc, cháu trước.”

      Khi nhìn bóng dáng Mạc Trọng Huy đơn rời , lão gia tử rống lên với An Noãn: “Nha đầu kia, cháu đúng là có trái tim.”

      An Noãn cũng phát hỏa, lão gia tử trăm phương nghìn kế muốn tác hợp và Mạc Trọng Huy, phải nhìn ra.

      “Nếu ông chán ghét cháu, cháu là được.”

      Lão gia tử chỉ ra cửa, thở ra hơi : “Cháu , cháu rồi cũng cần đến đây nữa, Thẩm gia, cháu cũng cần về.”

      “Thẩm gia có gì đặc biệt hơn người, cháu và Lâm Dịch Xuyên về quốc là được, ông muốn tác hợp cháu và Mạc Trọng Huy sao, cháu cho ông biết bao giờ, đời này cũng thể nào, ngày mai cháu cùng Lâm Dịch Xuyên về quốc kết hôn, bao giờ về Trung Quốc nữa.”

      An Noãn rống xong, lão gia tử bị tức tay đè lên ngực.

      Tất cả mọi người chạy tới khuyên, Thẩm Diệc Minh tới khuyên An Noãn, Đậu Nhã Quyên, Tiết Ngọc Lan đỡ lão gia tử.

      “Noãn Noãn, mau xin lỗi ngoại công.” Thẩm Diệc Minh rất nghiêm túc ra lệnh cho .

      Tiết Ngọc Lan cũng phụ họa: “Noãn Noãn, mau xin lỗi ngoại công, sau cháu có thể những lời như vậy với ông, làm lão gia tử thương tâm.”

      An Noãn cũng ý thức được mình rất kích động, cung kính đến trước mặt lão gia tử, ôm lấy thắt lưng lão gia tử, vùi đầu vào lòng ông, nghẹn ngào: “Thực xin lỗi ngoại công, cháu xin ông, xin ông về sau đừng tác hợp cháu và Mạc Trọng Huy nữa, chúng cháu có biện pháp đến với nhau.”

      Trong lòng lão gia tử rất tức giận, nhưng thấy An Noãn chịu thua, ông chỉ thấy đau lòng. Trong lúc cơm với lão gia tử, lão nhân gia ăn vẫn rất ít, bất quá An Noãn gặp thức ăn cho ông, ông đều ăn hết.

      Đậu Nhã Quyên nhịn được trêu chọc ông: “Cha, cháu ngoại gắp đồ ăn có phải ngon hơn , lần sau để Noãn Noãn nấu cơm cho cha, cha chắc ăn hết tất cả.”

      Lão nhân gia thán cả giận: “Nha đầu kia sao, trông cậy nấu cơm cho ta, chỉ hy vọng bớt chọc ta tức giận là tốt rồi.”

      --

      Cơm nước xong, An Noãn bồi lão gia tử xem tin tức, Thẩm Diệc Minh lại phải ra sân bay ra nước ngoài.

      “Cữu thực vất vả, cháu đau lòng cho cữu.”

      Lão gia tử ê ẩm : “Cũng thấy cháu đau lòng cho ta, ta bị cháu làm cho tức giận phải vào bệnh viện, cháu lại tuần cũng đến liếc mắt nhìn ta cái, ta trông cháu muốn mòn con mắt.”

      “Cháu đến thang Giang thành thăm cha mẹ cháu.”

      Lão gia tử gật gật đầu, cúi đầu : “Ta cũng rất nhớ mẹ cháu, đúng rồi, nhị cữu cháu muốn dời mộ của mẹ cháu về đây, đến lúc đó tiện cho chúng ta gặp mẹ cháu.”

      được, thể đưa về.”

      “Chuyện này chờ đại cữu nhị cữu tam cữu của cháu có mặt, chúng ta họp mặt gia đình bàn lại.”

      tại, lão gia tử cũng vì chuyện này cùng cãi nhau.

      “Hôm nay cháu ở đây với ông , còn phòng trống, kêu đại cữu mẹ giúp cháu dọn dẹp chút.”

      An Noãn do dự, trong lòng nghĩ đến hai cha con chờ ở khách sạn.

      “Ngoại công, cháu muốn ở lại bệnh viện, hơn nữa đồ dùng sinh hoạt của cháu cũng có, sáng mai cháu đến thăm ông, được ?”

      Lão gia tử nhíu mày, thản nhiên : “Cháu là muốn về với người đàn ông kia, cháu cháu là , ở chung với người đàn ông, truyền ra ngoài, như thế nào?”

      “Chàu và ấy cũng ở bên cạnh nhau bốn năm.”

      Lão gia tử lại bị lời này của chọc tức, khoát tay áo, bất đắc dĩ hừ : “ thôi thôi, về với người đàn ông quốc kia , địa vị của ngoại công ở trong lòng cháu vĩnh viễn thể so với ta.”

      Sau khi An Noãn , mọi người lại an ủi lão gia tử. Lão gia tử liếc bó hoa bách hợp tủ đầu giường, thản nhiên phân phó: “Nhã Quyên, con tìm hai người xử lý hết hoa trong phòng.”

      Đậu Nhã Quyên rất nhanh tìm cảnh vệ viên đem hết hoa trong phòng .

      Bà cố ý đùa với lão gia tử, chỉ chỉ bó hoa An Noãn mang tới hỏi: “Cha, bó hoa mới này có phải cũng mang ?”

      Lão gia tử nhìn bà xem thường, tức giận hỏi lại: “Con gì nha? Mau tìm cái bình cắm hoa vào.”

      --

      Tài xế của lão gia tử lái xe đưa An Noãn về khách sạn, khi An Noãn xuống xe hỏi : “Tiểu thư, ngày mai khi nào đến bệnh viện thăm thủ trưởng, tôi tới đón .”

      An Noãn cười khoát tay: “ cần, tôi tự .”

      “An tiểu thư, nhất định phải đến nha, vừa đến thủ trưởng liền vui vẻ, mỗi ngày ông ấy đều ngóng trông .”

      An Noãn gật gật đầu, xoay người vào khách sạn.

      Đến phòng, phát Lâm Dịch Xuyên còn chưa ngủ, ngồi sô pha, nhàm chán bấm điều khiển từ xa của TV.

      An Noãn theo bản năng nhíu mày: “ mấy giờ? Sao còn chưa nghỉ ngơi?”

      đợi em.”

      Ba chữ dơn giản, lại làm cho lòng An Noãn ấm áp. chậm rãi đến trước mặt , ngồi xuống bên cạnh , gác đầu lên bờ vai rộng lớn của .

      rất tự nhiên vươn tay, gắt gao ôm vào lòng, đau lòng hỏi: “Ngoại công em có phải lại làm khó dễ em?”

      Giọng có chút mệt mỏi, ôn nhu xong: “Rừng già, đừng giận ngoại công, ông chỉ muốn gả em xa quá.”

      Lâm Dịch Xuyên sủng nịch : “ làm sao dám giận ông, biết ông thương em. Còn em, về sau cần vì mà cãi nhau với ông, lão nhân gia thân thể tốt, xảy ra chuyện gì, cả đời này em tha thứ cho mình.”

      “Rừng già, em cảm thấy mệt mỏi, ước định năm bỏ , chúng ta về Luân Đôn, sống cuộc sống yên bình ấm áp.”

      Lâm Dịch Xuyên đột nhiên kích động nâng mặt lên, hưng phấn hỏi: “ ?”

      An Noãn rất lòng gật đầu.

      “Em muốn nghiệp gì nữa, chỉ muốn chuyên tâm làm người phụ nữ sau lưng , chăm sóc tốt cho Sớm. Chúng ta cũng có thể sinh thêm đứa bé, nhà bốn người sống hạnh phúc mỹ mãn.”

      “Đây chính là em , cho phép hối hận.”

      Lâm Dịch Xuyên đem ôm chặt vào lòng, giống như muốn dung nạp vào thân thể của mình, cảm thấy như thế nào cũng đủ.

      --

      Sáng sớm hôm sau, Đậu Nhã Quyên gọi điện thoại đến: “Noãn, khi nào cháu đến? Sáng sớm, lão gia tử nhìn ra cửa chờ cháu.”

      “Dì, cháu muốn đưa Lâm Dịch Xuyên tới đó, dì giúp cháu hỏi ngoại công, được ?”

      Đậu Nhã Quyên hơi giật mình, lập tức cười : “Noãn Noãn, lão gia tử bệnh đừng làm cho lòng ông khó chịu, mình cháu tới đây, dì kêu tài xế đến đón cháu.”

      An Noãn nhìn người nào đó rửa mặt trong phòng tắm, tâm tình phức tạp.

      Lâm Dịch Xuyên từ phòng tắm ra, lạnh nhạt hỏi: “Ngoại công lại muốn gặp em?”

      An Noãn gật gật đầu, qua nhàng ôm lấy thắt lưng : “Rừng già, cho em chút thời gian, em nhất định thuyết phục ngoại công.”

      Lâm Dịch Xuyên sủng nịch xoa đầu an ủi: “ sao, có thể hiểu được, tính mang Sớm về chuyến để triệu hồi em và Hứa Vĩ Thần về Luân Đôn, trong khoảng thời gian này ở bên cạnh ngoại công em, để lão nhân gia mau chóng xuất viện.”

      Hứa Vĩ Thần vừa nghe được triệu hồi, lòng trầm xuống.

      An Noãn buồn bực: “Hứa vĩ thần, đừng giả tạo, phải vẫn muốn về Luân Đôn sao?”

      Hứa vĩ thần mày mặt nhăn nhó, thập phần nghiêm túc : “Bây giờ giống ngày xưa, tôi muốn ở lại.”

      vì nữ thần nhất kiến chung tình chứ.”

      Hứa Vĩ Thần khó được đứng đắn: “Xem như vậy , sống ba mươi năm lần đầu tiên động tâm với , mặc kệ trả giá lớn như thế nào, tôi cũng phải có được ấy. Rừng già, nể tình bạn bè của chúng ta, cậu triệu hồi mình An Noãn thôi, khi nào tôi muốn về với cậu sau. Hơn nữa cậu triệu hồi mình An Noãn về, có thể trực tiếp thăng làm trợ lý đặc biệt của cậu, đề nghị của tôi rất tốt phải .”

      Lâm Dịch Xuyên từ chối cho ý kiến, vỗ bả vai Hứa Vĩ Thần, từ tính : “Cố lên!”

      An Noãn đưa bọn họ đến sân bay, thích cảnh chia tay. Sớm vừa lên xe bắt đầu dụi mắt, An Noãn dám nhìn thằng bé.
      Last edited by a moderator: 18/2/16
      Chris thích bài này.

    2. samsam123

      samsam123 New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      20
      Chương 101.2:

      Lái xe đón An Noãn đến bệnh viện, khi An Noãn đến, Mạc Trọng Huy cũng tới trước. tại gần như lấy lòng lão gia tử, riêng chơi cờ, còn đọc báo cho lão gia tử nghe, An Noãn cảm thấy làm cháu ngoại cũng chưa hiếu thuận đến vậy.

      “Nha đầu, tới đây ngồi bên cạnh ngoại công.”

      Lão gia tử vừa thấy An Noãn đến, tự giác mặt tràn ra ý cười. An Noãn nhíu mày, qua ngồi xuống mép giường.

      “Sáng sớm, Huy tử tới thăm ta, còn cháu giờ này mới đến.”

      Tuy rằng ngoài miệng lão nhân gia oán giận, khóe miệng lại giương cao, nắm chặt tay An Noãn, khuôn mặt hòa ái.

      “Đêm qua kêu cháu ở lại ngủ cháu chịu, làm ta mất ngủ, trong lòng luôn nhớ cháu.”

      An Noãn cười cười: “Đêm nay, cháu ở lại với ông.”

      ?” Lão gia tử nhìn nghi hoặc, tựa hồ tin tưởng.

      “Lâm Dịch Xuyên và đứa bé về Luân Đôn.”

      câu đơn giản, lại làm cho khí trong phòng nháy mắt trở nên lạnh lẽo. tại, ba chữ Lâm Dịch Xuyên giống như cái gai trong lòng lão gia tử, muốn ai nhắc tới.

      “Về sau đừng nhắc tới người quốc kia trước mặt ta được ?” Lão nhân gia gằn từng tiếng, giọng mạnh mẽ.

      An Noãn cắn cắn môi, nhìn lão gia tử gằn từng tiếng: “Ngoại công, cháu có chuyện muốn thương lượng với ông.”

      Lão gia tử hừ : “Chỉ cần phải chuyện của người quốc kia, tất cả đều có thể thương lượng, cho dù cháu muốn sao trời, ngoại công cũng tìm người hái xuống cho cháu.”

      Nghe xong An Noãn liền im lặng, cũng dám mở miệng tiếp.

      --

      Ở bệnh viện bồi lão gia tử tuần, mỗi ngày Mạc Trọng Huy cũng đến đây, có khi bồi lão gia tử chơi cờ, có khi ngồi chuyện với lão gia tử. Hết tuần, bác sĩ trạng thái của lão gia tử rất tốt, có thể xuất viện. Đều này làm ông vui vẻ tối ngày vẫn la hét ở bệnh viện buồn muốn chết. Hôm nay, lão gia tử xuất viện, ba người cậu ai có thời gian đón ông.

      Ông nhịn được cảm khái: “Con trai bao giờ bằng được con , mẹ cháu là người hiểu ý người nhất, nếu mẹ cháu còn sống thấy ta nằm viện, nhất định đau lòng đến rơi nước mắt. Ta nhớ trước kia, có lần ta ở bộ đội bị thương, mẹ cháu ở trước giường bệnh khóc như mưa, giống như ta sắp chết.”

      Mỗi khi tới mẹ của An Noãn, mặt lão gia tử luôn đau thương và tự trách.

      “Nha đầu, tại ngoại công chỉ còn có cháu, trước khi ta chết, ngoại công ích kỷ hy vọng mỗi ngày cháu đều có thể bồi ở bên cạnh ta, như vậy, cho dù ngày nào đó ta chết , cũng tiếc nuối.”

      An Noãn kéo cánh tay lão gia tử, trong lòng có loại cảm giác nên lời.

      “Ngoại công, ông bảo trọng thân thể, nhất định sống trăm tuổi.”

      Lão gia tử vỗ vỗ tay cả thán: “Cơ thể của ta, ta ràng nhất, bên ngoài nhìn có gì nhưng bên trong lại rất nhiều bệnh, nếu chú ý, ta bị tiểu nha đầu con làm tức chết.”

      An Noãn mím môi, nhưng nên lời phản bác. Mạc Trọng Huy tự mình lái xe, đưa lão gia tử về nhà cũ.

      Vừa đến cửa, lão nhân gia hít sâu hơi, cảm khái: “Ở đâu cũng bằng nhà mình, cho dù ta chết cũng muốn chết ở chỗ này.”

      An Noãn thối ông ngụm: “Ngoại công, ông có thể đừng luôn đến chữ chết?”

      “Được, được, , về sau cũng .”

      Giữ Mạc Trọng Huy ăn cơm tối, lại bồi lão gia tử chơi hai ván cờ. An Noãn dỗ lão gia tử ngủ, khi từ phòng ông ra, Mạc Trọng Huy vẫn còn ngồi ở phòng khách.

      “Sao còn chưa về?” An Noãn theo bản năng nhíu mày, hờn giận hỏi.

      với ra ngoài chút, có chút chuyện muốn với em.”

      An Noãn dừng chút, cùng ra khỏi nhà. Đêm nay, ánh trăng đặc biệt sáng, ánh trăng sáng tỏ cả vùng, trời cũng đầy sao, đẹp sao tả xiết.

      Bóng dáng hai người bên nhau trãi dài mặt đất, nhìn rất đẹp đôi.

      “Mạc Trọng Huy, có phải gần đây rất rãnh rỗi?” An Noãn trào phúng hỏi.

      Mạc Trọng Huy trả lời .

      đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, hẳn là rất bận rộn, vì sao cứ mỗi ngày chạy tới chơi cờ với ngoại công tôi? cho là như vậy có thể thay đổi được cái gì?”

      Mạc Trọng Huy đột nhiên dừng bước, thân hình cao lớn chắn trước mặt trong bóng đêm, gằn từng tiếng với : “An Noãn, em và Lâm Dịch Xuyên chia tay !”

      An Noãn cười lạnh ra tiếng, nâng cằm nhìn thẳng mắt , khiêu khích hỏi,“ dựa vào đâu để với tôi những lời này? Xin hỏi, là gì của tôi? Mạc Trọng Huy, cho biết, tôi quyết định kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, ấy triệu tôi về tổng bộ, chờ tôi về tới Quốc chúng tôi tổ chức hôn lễ.”

      Mạc Trọng Huy nhíu mày sâu cúi đầu : “An Noãn, chia tay với ta , hy vọng có ngày em hối hận.”

      Lúc này đây, lại gọi thẳng tên .

      An Noãn cười nhạt : “Gả cho ấy, tôi hối hận.”

      Mạc Trọng Huy đè mi tâm, trầm giọng bất đắc dĩ : “Ý phải vậy, ngoại công em lớn tuổi, hy vọng em có thể bồi ở bên cạnh ông, cần chờ đến lúc mất mới hối hận tự trách, đến lúc có làm gì cũng thể bù đắp được.”

      “Tôi giành thời gian bồi ngoại công, cho dù tôi và Lâm Dịch Xuyên kết hôn, tôi cũng thường xuyên bay về thăm ông.”

      Bàn tay to lớn của Mạc Trọng Huy đột nhiên dùng sức đặt lên vai , nghiêm túc : “Ngoại công em muốn phải những cái này, phải em ngẫu nhiên trở về thăm ông lần. người tám mươi tuổi, còn có thể sống được bao nhiêu năm, hy vọng mỗi ngày em đều có thể bồi bên cạnh ông, em hiểu chưa?”

      dùng sức gạt tay ra, rống giận: “Nhưng chung quy tôi muốn kết hôn, Lâm Dịch Xuyên đợi tôi bốn năm, tôi thể tái để ấy chờ thêm bốn năm nữa.”

      “Em ta như vậy?” Mạc Trọng Huy nhướng mày: “Cảm động phải là tình , cho dù các người kết hôn ở bên cạnh nhau, cũng hạnh phúc.”

      “Vậy cảm thấy tôi kết hôn với ai hạnh phúc? sao?”

      Mạc Trọng Huy bị hỏi, chậm chạp trả lời.

      “Mạc Trọng Huy, tôi hy vọng về sau làm chuyện có ý nghĩa hơn, cần mỗi ngày đến đây với ngoại công tôi, cho dù ngày ngày đến đây, dỗ lão nhân gia vui vẻ, chúng ta cũng thể nào. Quý trọng Lý Hân Như cho tốt, ta mới xứng đáng để .”

      An Noãn xong xoay người bỏ . Mạc Trọng Huy vương tay nhưng lại rụt trở về, chung quy có dũng khí giữ lại.

      --

      Ngày hôm sau, Mạc Trọng Huy đến, lão gia tử thích ứng, cả ngày đều thầm: “Đứa kia phỏng chừng có việc, bằng khẳng định đến thăm ta.”

      An Noãn bĩu môi, hờn giận : “Ngoại công, dù sao ta cũng là người ngoài, thể mỗi ngày đều đến thăm ông.”

      “Cái gì là người ngoài, ta biết Huy tử từ đến lớn, xem Huy tử như cháu ngoại của mình.”

      “Vậy chẳng phải cháu lại có thêm người họ?”

      Lão gia tử liếc trắng mắt, tức giận hừ : “Ta càng hy vọng Huy tử có thể thành cháu rể của ta.”

      An Noãn kéo cánh tay lão gia tử, sang chuyện khác: “Ngoại công, cháu đánh cờ với ông.”

      Lão gia tử sủng nịch cười : “Với trình độ này của cháu, dám đánh cờ với ta, là to gan.”

      “Cháu đánh cờ cũng rất giỏi nha, là tay cha cháu dạy.”

      An Noãn xong, lão gia tử trầm mặt. Lão nhân gia có thể nhận , nội tâm lại thể tiếp nhận cha An Noãn.

      Hôm nay, Thẩm Diệc Minh từ nước ngoài khảo sát trở về, tài xế lái xe trong nhà đến sân bay đợi trước mấy tiếng. Thẩm Diệc Minh khó được trở về, đại cữu tiểu cữu cũng về. em ba người giống như hẹn từ trước, cùng lúc trở về nhà.

      Thẩm Diệc Minh còn mua quà tặng cho An Noãn, là gói to đồ ăn vặt.

      An Noãn bĩu môi: “Cháu phải con nít, sao lại mua đồ ăn vặt cho cháu.”

      Thẩm Diệc Minh cười ha ha, xoa đầu sủng nịch : “Ở trong mắt cữu, con vĩnh viễn đều là đứa bé.”

      Câu này, lâu trước kia, cha cũng thường xuyên với . Nhớ lúc trước cố ý muốn theo đuổi Mạc Trọng Huy, cha kiên trì phản đối, lúc ấy An Noãn rống lên với ông: “Con phải con nít, con có suy nghĩ của mình.”

      Cha vạn phần bất đắc dĩ : “Ở trong mắt cha, con vĩnh viễn là đứa bé, cần người bảo vệ.”

      --

      Bữa tối khó được đông đúc, lão gia tử oán giận: “Con cái đều là người hữu dụng với quốc gia, nhưng ta sinh bệnh nằm viện cũng gặp các người, xuất viện là đứa của Mạc gia xử lý. Lại , ta thực rất thưởng thức đứa kia, nếu lúc nào đó Huy tử cần, các người tận lực giúp thằng bé, Huy tử là đứa có năng lực, tiền đồ vô lượng.”

      Con lớn nhất Thẩm Diệc Bái đột nhiên : “Lão gia tử, con quên báo với cha, hôm nay Mạc lão gia tử đột nhiên hộc máu được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nghe còn bao nhiêu ngày.”

      “Có chuyện này?” Lão gia tử rất kích động : “Khó trách Huy tử hôm nay đến thăm ta. Có biết nguyên nhân cụ thể hộc máu , là phát bệnh sao?”

      Thẩm Diệc Bái lắc đầu: “Lần trước con đến thăm Mạc lão gia tử, tinh thần ông cũng rất tốt, bác sĩ chủ trị cũng lão gia tử trạng thái rất tốt. Hôm nay đột nhiên nghe được tin tức, lão gia tử được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nghe vì Huy tử đột nhiên muốn giải trừ hôn ước với Lý gia, lão nhân gia tức giận ngã bệnh.”

      Thẩm lão gia tử hít sâu hơi, bất đắc dĩ : “Huy tử cũng đáng thương, Mạc lão nhân cho tới nay đều lấy chuyện này làm lợi thế, đem con mình trở thành công cụ lợi dụng, Mạc Bình Sơn cũng di truyền tính cách của ông ấy, khổ Huy tử, là đứa con hiếu thuận, muốn vi phạm ý nguyện của người trong nhà. Như vậy , Diệc Minh, ngày mai con đưa Noãn Noãn đến thăm Mạc lão nhân.”

      An Noãn giật mình, lập tức phản ứng : “Ngoại công, mình cậu được rồi, cháu .”

      Lão gia tử thực nghiêm túc : “Làm tiểu bối, cháu phải . Trong lúc ta sinh bệnh nằm viện , mỗi ngày Huy tử đều đến thăm ta. tại Mạc lão nhân cũng còn bao nhiêu ngày, cháu cũng phải đếm thăm ông ấy, đây là cấp bậc lễ nghĩa.”

      “Nhưng nhà bọn họ người biết cháu.”

      “Vậy càng phải để họ gặp cháu.”

      “Ngoại công......”

      Lão nhân gia xua tay, thực kiên định : “Cái gì cũng cần , cứ quyết định như vậy, sáng mai cháu với nhị cữu cháu.”

      An Noãn còn muốn cái gì đó, thấy lão gia tử thực tức giận, dám thêm. Ăn xong cơm chiều, khó được ba đứa con ở nhà, lão gia tử họp gia đình, thương lượng chuyện dời mộ của mẹ An Noãn.

      An Noãn trước: “Cháu đồng ý dời mộ cha mẹ cháu đến Bắc Kinh, bởi vì bọn họ có rất nhiều kỷ niệm đẹp ở Giang thành.”

      Thẩm Diệc Minh xoa đầu , cười : “Noãn Noãn, thể xử trí theo cảm tính, mẹ cháu là người của Thẩm gia, nên lá rụng về cội.”

      Thẩm Diệc Bái cũng : “Noãn Noãn, chúng ta đều ở Bắc Kinh, cháu cũng rất ít khi đến Giang thành, dời mộ mẹ cháu về Bắc Kinh, chúng ta muốn gặp mẹ cháu cũng tiện hơn.”

      Lão gia tử ra quyết định: “Mọi người cũng có ý kiến xong, việc này cứ quyết định như vậy, Diệc Minh bình thường bận rộn, chuyện này Diệc Bái làm.”

      Thẩm Diệc Minh lại : “Cha, việc này để con, đúng lúc có việc con cũng phải đến Giang thành.”

      “Cũng tốt.”

      Lúc này, An Noãn cảm thấy mình hoàn toàn có quyền lên tiếng. Lão gia tử vỗ bàn, tình liền quyết định.

      --

      Sáng sớm hôm sau, An Noãn còn trong giấc mơ, bị Thẩm Diệc Minh đánh thức. An Noãn mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Thẩm Diệc Minh ngồi ở mép giường, trước sau như vẫn là khuôn mặt hòa ái.

      “Cữu, sớm như vậy?”

      Thẩm Diệc Minh cười cười : “Đưa con đến bệnh viện thăm Mạc lão gia tử, sau đó cữu còn phải đến Giang thành.”

      “Nhanh như vậy?” An Noãn nhíu nhíu mày, cảm giác mỗi ngày ông đều phải ở máy bay.

      “Cữu, mình cữu đến gặp Mạc lão gia tử , cháu muốn , bọn họ có lẽ cũng thích cháu.”

      Thẩm Diệc Minh sủng nịch xoa đầu , cười : “Vậy càng phải đưa con , nể tình Huy tử, cữu truy cứu lúc trước bọn họ làm gì con, nhưng về sau cũng đừng mơ tưởng khi dễ con nữa.”

      An Noãn cuối cùng vẫn bị Thẩm Diệc Minh kéo ra khỏi giường.

      Thẩm Diệc Minh đột nhiên đến thăm, Mạc gia hoàn toàn có chuẩn bị.

      Mạc Bình Giang và Mạc Bình Sơn tự ra nghênh đón, thái độ tất cung tất kính của Mạc Bình Sơn khác hẳn với lúc ông gặp An Noãn. Ông ta vừa nhìn thấy An Noãn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu.

      Thẩm Diệc Minh bắt tay Mạc Bình Giang hỏi: “Lão gia tử thân thể thế nào?”

      Mạc Bình Giang khẽ thở dài: “Cám ơn thủ trưởng quan tâm, bác xĩ còn được bao nhiêu ngày, có thể sống ngày biết ngày.”

      Thẩm Diệc Minh cau mày, kéo tay An Noãn đến phòng bệnh. Mạc Bình Giang và Mạc Bình Sơ nhìn nhau, đều rất ngạc nhiên, lại dám hỏi ra miệng.

      Thẩm Diệc Minh dẫn An Noãn vào phòng bệnh, lúc này Mạc Trọng Huy đứng ở bên giường, Đường Tĩnh Vi đút lão gia tử ăn cháo. Hai người nhìn thấy An Noãn đều giật mình.

      Nằm ở giường, lão nhân giãy dụa ngồi dậy, thân thiện tiếp đón: “Diệc Minh, cháu đến thăm ta, đúng là vinh hạnh cho lão nhân ta. Cho dù chết, cũng có mặt mũi.”

      Thẩm Diệc Minh đến bên giường cầm tay ông, cười : “Lão gia tử an tâm dưỡng bệnh, cha cháu vẫn luôn đợi đánh vài ván cờ với ông.”

      “Ta chỉ sợ ta ngay cả ngồi cũng được, làm sao còn có thể chơi cờ?”

      Lão gia tử rất là thương cảm , mỗi câu đều gần như phải dùng hết sức lực.

      này là? Trước kia chưa thấy qua.”

      Thẩm Diệc Minh kéo An Noãn đến trước giường bệnh của lão gia tửn, sủng nịch ôm lấy vai , cười giới thiệu: “Lão gia tử, hôm nay giới thiệu cho ông người, đây là cháu bên ngoại của cháu An Noãn.”

      Tất cả mọi người đều giật mình, hai chân Mạc Bình Sơn run run, Đường Tĩnh Vi lại như hiểu ra chuyện gì, khó trách lần đầu tiên gặp liền cảm thấy nhìn quen mắt. tại nghĩ đến, An Noãn rất giống Thẩm Diệc Như.

      “Cháu bên ngoại? Con của Diệc Như?”

      Thẩm Diệc Minh cười gật đầu: “Lão gia nhà cháu gần đây rất nhớ con , chỉ tiếc Diệc Như còn, may mắn Diệc Như còn để lại nha đầu này, lão gia tử nhà cháu sủng Noãn Noãn đến vô pháp vô thiên, ngày gặp nha đầu kia, liền ăn ngon, cả người yên. Đừng lão gia nhà cháu, liền ngay cháu thân làm cậu, cũng hận thể mang theo Noãn Noãn cùng ra nước ngoài làm việc, ở bên ngoài vài ngày gặp được Noãn Noãn liền nhớ lợi hại.”

      Hai chân Mạc Bình Sơn càng run lợi hại hơn.

      Lão gia tử còn nhìn An Noãn như muốn đánh giá, tiếp theo cố hết sức : “ rất giống Diệc Như, nghĩ Diệc Như còn, đứa thiện lương. Ngoại tôn nữ nhận thức tổ về tông, chuyện lớn như vậy sao cho chúng tôi biết, chúng tôi chúc mừng lão thủ trưởng.”

      Thẩm Diệc Minh cười : “Hôm nay phải đặc biệt mang nha đầu kia đến thăm ông sao, Noãn Noãn nhận thức tổ về tông nhà cháu cũng tính để nhiều người biết, miễn cho nha đầu kia gặp nhiều phiền toái, chỉ vài người thân thiết biết là được rồi.”

      “Cũng tốt, các người là muốn bảo vệ đứa .”

      “Lão gia tử, chín giờ cháu phải lên máy bay đến Giang thành, chờ cháu trở lại đến thăm ông.”

      Mạc lão gia tử khoát tay: “Diệc Minh, ta biết cháu bề bộn nhiều việc, cần phải đến thăm ta, cháu có thể tới đây lần, ta cảm thấy rất có mặt mũi.”

      Thẩm Diệc Minh vẫn mỉm cười, thản nhiên : “Vậy để Noãn Noãn của cháu ở đây bồi ông thêm chút, đứa này gần đây rất rãnh rỗi.”

      An Noãn kéo áo Thẩm Diệc Minh: “Cữu......”

      Thẩm Diệc Minh sủng nịch xoa đầu An Noãn dỗ: “Ngoan, ở đây bồi gia gia, sau đó Huy tử đưa con về nhà.”

      “Cữu rồi, trở về mang cho cháu đặc sản của Giang thành, muốn ăn cái gì nghĩ xong gọi điện thoại cho cữu.”

      An Noãn bĩu môi.

      “Ngoan ngoãn, chờ cữu về.”

      Thẩm Diệc Minh nhàng hôn lên trán An Noãn, mỗi ánh mắt mỗi động tác của ông, đều giống như An Noãn là trân bảo ông nâng trong lòng bàn tay. Tất cả mọi người nhìn thấy màn này, trong lòng cũng đều ràng địa vị của nha đầu kia ở Thẩm gia.

      Thẩm Diệc Minh là ai chứ, trước kia rất thương em , tại chỉ còn cháu , có thể sủng sao? Sau khi Thẩm Diệc Minh rời , An Noãn chỉ cảm thấy ở đây rất xấu hổ.

      Mạc lão gia tử vẫy tay gọi An Noãn: “Đứa , đến đây ngồi với gia gia, trò chuyện với gia gia.”

      Lúc này Mạc lão gia tử rất hiền lành, An Noãn biết, nếu xuất với thân phận khác, có lẽ cảnh tượng khác. An Noãn có biện pháp, đành phải ngồi xuống giường, cũng biết cvì sao, thích Mạc lão gia tử.

      “Cháu là An Noãn? Tên nghe có chút quen thuộc, gia gia tuổi lớn, nhớ nổi. Cháu lớn lên ở Giang thành? Huy tử cũng ở Giang thành thời gian dài.”

      Đường Tĩnh Vi đứng ở bên cạnh, miệng giật giật, cuối cùng dám gì.

      “Đáng tiếc Huy tử nhà ta đính hôn, bằng có thể giới thiệu cho hai người, gia gia giới thiệu với cháu người, Huy tử, lại đây.”

      Mạc Trọng Huy nhíu nhíu mày, chậm rãi đến bên giường của lão gia tử.

      “Nha đầu, đây là cháu nội của ta Mạc Trọng Huy, tên này có lẽ cháu từng nghe qua, chính là chủ tịch của tập đoàn Mạc thị.”

      “Xin chào, nghe danh lâu.” An Noãn trêu chọc vươn tayra .

      Mạc Trọng Huy nhíu mày càng sâu,dùng sức nắm tay , ngón cái đè chặt lên mu bàn tay giống như giận dỗi.

      Đường Tĩnh Vi ở bên nhìn, ra thân mồ hôi.

      Lão nhân gia cầm tay An Noãn cảm khái: “Đứa , mẹ cháu là hiền lành nhất mà ta từng gặp, năm đó, chúng ta đều rất thích Diệc Như, ta còn trăm phương nghìn kế tác hợp quá mẹ cháu với con trai lớn của ta, chỉ tiếc hai người rất thân nhau, nên đồng ý. Đến nay ta cũng hiểu, mẹ cháu là người con hiếu thuận, sao có thể đoạn tuyệt quan hệ với lão thủ trưởng? Nhất định Diệc Như có nỗi khổ. Có lẽ vĩnh viễn đây là điều bí , chỉ có mình mẹ cháu biết.”
      Last edited by a moderator: 18/2/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 102.1: Mạc lão gia rời trần (1)

      Lão tử gia cùng An Noãn chuyện phiếm, chợt thấy sắc mặt của Mạc Bình Sơn tái nhợt, ông cúi đầu hỏi,“Bình Sơn, ngươi bị làm sao vậy?”

      Chân Mạc Bình Sơn lại tự chủ được run run , làm thế nào cũng dừng được, phun ra nuốt vào thanh xong,“...tôi sao, có thể do lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư An Noãn nên lòng có chút khẩn trương.”

      Mạc lão gia mắng trận, tức giận :“Có gì đâu mà phải khẩn trương , Noãn Noãn là đứa trẻ tốt.”

      “Đúng vậy đúng vậy, Noãn Noãn chắc chắn rất giống mẹ, là con người lương thiện.”

      Nghe xong lời của Mạc Bình Sơn, An Noãn cảm thấy có chút ghê tởm. Chính người đàn ông này, từng nhục mạ , súy quá trăm vạn chi phiếu cấp nàng , thậm chí còn cho cái tát. Bây giờ lại ở đây con người lương thiện. Thứ thân phận này, đúng là cường đại tượng trưng ( từ này ko biết edit sao nữa, sau này đợi mấy bạn khác beta lại rồi sửa sau nha).

      Cũng biết Thẩm Diệc Minh biết cái gì hay , mà hôm nay trong mỗi câu đều rất thâm ý.

      Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Mạc Bình Sơn ra mở cửa, đứng ở ngoài cửa lại chính là Lí Hân Như, sắc mặt hào hứng, cười tươi như hoa. Có lẽ là chạy tới, nên tóc bị gió thổi có chút lộn xộn.

      Nhìn thấy An Noãn, khuôn mặt nhắn đỏ bừng nhất thời trở nên trắng bệch, thấp giọng hỏi:“An Noãn, sao lại ở đây?”

      Lão tử gia vẫn còn nắm tay làm lòng Lí Hân Như có chút kích động.

      Lão tử gia vẫy tay về phía ta, :”Hân Như, lại đây, gia gia giới thiệu với con chút.”

      Từ giọng điệu của lão tử gia có thể nhìn ra, ông rất thương Lí Hân Như .

      Lí Hân Như bĩu môi đến trước mặt lão tử gia:“Gia gia, tại sao ta lại ở đây?”

      “ Con biết An Noãn sao?”

      Lí Hân Như cúi đầu :“ chỉ là biết thôi đâu, mà còn rất thân quen nữa là đằng khác.”

      “Quen biết là tốt rồi, bất quá con chắc chắn vẫn chưa biết, ấy chính là Thẩm lão thủ trưởng ngoại tôn nữ, Thẩm thủ trưởng ngoại sinh nữ.”

      Lí Hân Như hoàn toàn giật mình, ngơ ngác đứng yên chỗ hề nhúc nhích. đương nhiên biết Thẩm thủ trưởng ngoại sinh nữ có ý nghĩa gì, thân phận kia, địa vị kia phải ai cũng có thể so sánh được.
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 102.2: Mạc lão gia qua đời (2)

      “Hân Như, Thẩm thủ trưởng từng dặn dò, chuyện này thể ra ngoài, chúng ta phải bảo vệ cho An Noãn tốt.”

      Lí Hân Như vẫn đứng yên tại chỗ, nước mắt như muốn rơi ra ngoài. từng cảm thấy ít nhất địa vị An Noãn so ra kém nàng, cho dù Mạc Trọng Huy vẫn ta, Mạc gia cũng bao giờ chấp. Nhưng bây giờ, cháu của Thẩm này thân phận quả thực có thể giây sát bất luận kẻ nào.

      Mạc gia nhân có bao nhiêu lợi thế, nàng ở chung quá, rất ràng. Điểm chốt là, có được Mạc Trọng Huy .

      An Noãn có thể tưởng tượng ra Lí Hân Như thế khắc tâm tình, nàng đứng lên, cười đối Mạc lão gia tử ,“Mạc lão gia, cháu trước nhé, ngoại công còn chờ cháu về ăn cơm nữa.”

      “Ở lại ăn cơm , hiếm khi mới có dịp tới đây chơi, ăn bữa cơm rồi .”

      An Noãn cười khéo, từ chối:“ được đâu, bây giờ ngoại công cháu như đứa trẻ vậy, nếu cháu bồi ông ấy ăn cơm, ông ấy giận dỗi.”

      “Lão thủ trưởng đó rất là thương cháu nha.”

      Đừng lão gia tử vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại của An Noãn vang lên, là Thẩm lão gia gọi.

      Ấn phím nghe điện, thanh hùng hậu của lão tử gia truyền đến:“Nha đầu, nên về ăn cơm trưa thôi.”

      “Cháu biết rồi, cháu cũng muốn về đây.”

      “Để ta cho tài xế đón cháu.”

      cần đâu, để cháu tự về được rồi.”

      Lão tử gia nghĩ rằng Mạc gia xác định vững chắc đưa An Noãn trở về an toàn, lại lập tức có kiên trì, thanh thúc giục:“Nhanh lên nha, ta chờ cháu về ăn cơm.”

      Cúp điện thoại, mọi người cũng hiểu , Mạc lão gia tử cười cười, :“Nếu lão thủ trưởng gọi điện thoại đến đây, ta cũng muốn ép cháu nữa, Huy Tử, cháu phụ trách đưa An Noãn về .”

      “Gia gia, cần đâu, cháu tự về cũng được mà.”

      “Nếu mà xảy ra chuyện gì ta còn mặt mũi nào để với lão tử gia đây.”

      An Noãn còn muốn cái gì đó, nhưng Mạc Trọng Huy nhanh tay cầm xe cái chìa khóa, thúc giục :“ thôi.”

      An Noãn liếc nhìn Lí Hân Như cái, rồi theo Mạc Trọng Huy ra ngoài.

      Bọn họ mới vừa đến cửa, Lí Hân Như đột nhiên đuổi theo:“Huy, em muốn cùng đưa An Noãn về nhà.”

      Mạc Trọng Huy dừng chân lại, có chút bực mình nhìn , lạnh lùng :“ ở lại chăm sóc gia gia , tôi rồi về liền.”

      “Vì sao thể cho em cùng chứ?” Lí Hân Như nóng nảy, nước mắt lại dâng lên.

      Là thiên kim đại tiểu thư, chưa từng chịu quá nhiều ủy khuất, cũng bởi vậy mà mỗi lần đối phương to tiếng hơn chút,là lại cảm thấy bị tổn thương.

      Ngay lúc này, Đường Tĩnh Vi tới, kéo tay Lí Hân Như lại, cười :“Hân Như à, Huy nhi chút rồi về, con đừng theo làm gì, giúp ta trò chuyện với lão tử gia , cũng tới lúc An Noan phải về rồi .”

      Lí Hân Như định cự tuyệt, nhưng dưới tình cảnh này, cũng thể được gì thêm nữa.

      Đường Tĩnh Vi đưa trở lại phòng bệnh.

      An Noãn còn ngẩn ngơ, Mạc Trọng Huy nắm tay ra phòng bệnh.

      Khôi phục lại ý thức, An Noãn dùng sức hất tay ra.

      Ngồi ở xe, An Noãn nhịn được trêu chọc:“Vị hôn thê của rất giống búp bê nha, vừa xinh đẹp hòa nhã lại mong manh dễ vỡ.”

      Mạc Trọng Huy vẫn kiên trì lái xe, lời nào.

      “Nghe lần này gia gia của nôn ra máu phải nằm viện là bị làm cho tức giận.”

      Mạc Trọng Huy chỉ đơn giản ‘Ừ’ tiếng.

      “Gia gia của bị như vậy rồi, sao vẫn còn nhẫn tâm chọc tức ông?”

      muốn hủy hôn ước với Lí Hân Như, nhưng ông ấy đồng ý.”

      Thanh của Mạc Trọng Huy vẫn rất bình tĩnh, giống như là chuyện hề liên qua đến mình vậy.

      “Lí Hân Như tốt như vậy, tại sao lại muốn giải trừ hôn ước ? Cưới ấy, cũng tương đương đem nửa cái đất nước Hongkong mang về nhà, sao lại làm vậy.”

      “Em cũng biết mà, tôi hề ta.”

      An Noãn còn gì để nữa.

      “Gia gia đồng ý, tại nghe ông , chờ ông (qua đời) rồi, hôn ước bị hủy bỏ. Cho dù cả đời này kết hôn, tôi cũng kết hôn với người tôi .”

      Mạc Trọng Huy những lời này như cố tình để cho An Noãn nghe.

      An Noãn bĩu môi, thản nhiên :“Đúng vậy, kết hôn với người mình chắc chắn rất thống khổ , may mắn vì tôi tìm được Lâm Dịch Xuyên, bởi vậy cho dù ngoại công của tôi đồng ý, tôi cũng muốn cùng ấy ở chung chỗ, bởi vì tôi ấy.”

      “Két --” tiếng, ô tô ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang cực kỳ chói tai, những chiếc xe phía sau cũng đồng loạt phát ra tiếng vang như vậy, còi xe kêu ngừng.

      “Mạc Trọng Huy, nổi điên cái gì vậy, nhìn những chiếc xe phía sau , thiếu chút nữa là đâm rồi đấy.” An Noãn giận dữ, hổn hển thét lên:“ muốn chết, nhưng tôi vẫn còn muốn sống nha.”

      khởi động lại xe lần nữa, An Noãn mới lại lấy lại được bình tĩnh.

      Trong thời gian sau đó, để tránh Mạc Trọng Huy lại nổi điên, An Noãn cũng dám câu nào nữa.

      Cuối cùng cũng đến Thẩm gia, thở phào nhõm.

      Lão gia tử chờ ở cửa, thấy xe bọn họ tới, lão tử gia lập tức qua đó.

      Mạc Trọng Huy cũng xuống xe, lễ phép chào hỏi lão tử gia.

      “Đứa này, gia gia cháu có bị làm sao ?”

      “Bác dĩ bất kì lúc nào cũng có thể qua đời.”

      Lão tử gia nắm chặt tay Mạc Trọng Huy, vẻ mặt đau lòng.

      “Thôi, ở lại ăn bữa cơm rồi .”

      Mạc Trọng Huy theo bản năng nhìn về phía An Noãn. An Noãn gật gật đầu, người đưa về tận nhà, chẳng lẽ ngay cả bữa cơm cung thể mời được sao. Kỳ nàng cũng có chút lo lắng cho Mạc Trọng Huy, vừa rồi lái xe cũng được chuyên tâm.

      Ở lại Thẩm gia ăn cơm trưa, lại chơi với lão tử gia hai ván cờ, đến lão tử gia ngủ trưa được lúc, Mạc Trọng Huy mới rời .

      --- ------ ----

      An Noãn nghĩ tới Lí Hân Như lại tìm nhanh như vậy, vào ban đêm, khi xem tin tức cùng với lão gia tử, đột nhiên nhận được điện thoại của Lí Hân Như.

      An Noãn muốn cùng ta qua lại, trực tiếp cúp máy, tắt nguồn.

      Lão gia tử thuận miệng hỏi:“Ai điện vậy? Sao lại nghe?”

      quá quen biết, cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, cháu muốn nghe.”

      “Nhỡ đâu họ có việc quan trọng sao?”

      An Noãn thân thiết kéo cánh tay của lão tử gia, làm nũng :“Việc nào cũng quan trọng bằng việc chăm sóc ông.”

      “Cái đứa này, càng ngày càng biết lấy lòng người khác.”

      Mặc dù lão tử gia như vậy, nhưng khóe miệng lại giương lên cao, cực kì vui vẻ.

      “Nha đầu, hôm nay gặp Mạc lão gia, cháu cảm thấy ông ấy là người thế nào?”

      An Noãn suy nghĩ chút, lập tức bĩu môi :“ thích.”

      “Sao lại thích ? Người nhà họ khi dễ cháu sao? Hay là trước kia họ từng khi dễ cháu?”

      có lí do nào hết, chỉ là cảm thấy thích bọn họ thôi, cũng chỉ có ngoại công và cữu cữu là cháu nhất.”

      Lão tử gia vui vẻ nắm chặt tay nàng, thanh trầm thấp thản nhiên :“Cháu biết vậy là tốt rồi, thế giới này có ai thương cháu bằng ngoại công đâu. Ngoại công giúp cháu định đoạt mọi việc, mỗi thứ đều là muốn tốt cho cháu, về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, được làm trái ý ta nữa .”

      An Noãn kéo cánh tay của lão tử gia, gối đầu lên vai ông, cúi đầu nhàng ,“Ngoại công, ông biết ? Rất nhiều năm trước cháu từng ở trong nhà lao.”

      “Biết.” Lão gia tử tâm tình có chút trầm trọng.

      “Vậy ông có biết là ai hại cháu vào ngục giam ?”

      Lão tử gia thở hơi dài, :“Nha đầu, cháu muốn cái gì ông đều biết rồi, chuyện năm ấy, qua lâu rồi, người phụ nữ hại cháu giờ cũng trở nên điên loạn rồi, ông và nhị cữu cũng muốn truy cứu chuyện cũ nữa.”

      , người hại cháu là Mạc Trọng Huy, là ta tự tay đưa cháu vào ngục giam, cũng chính ta, hại chết cha cháu.”

      Lão tử gia gắt gao đem kéo vào trong lòng, hơi bực bội :“Đứa này, thời gian trôi qua lâu rồi, giờ lại, hại cháu thành như vậy , là ngoại công mới đúng, là do ngoại công tìm lại cháu sớm hơn, nếu trước kia giữ cháu bên cạnh, có lẽ bây giờ cháu phải chịu khổ nhiều như vậy. Mỗi khi nhớ tới chuyện đó, lòng ông như có kim đâm vào, vô cùng đau lòng,thương tiếc.”

      “Ngoại công, cháu trách ông, cháu chỉ là muốn cho ông biết, cháu và Mạc Trọng Huy từng sống chung, nhưng cái giả phải trả lại vô cùng lơn,phải hy sinh mấy sinh mệnh, còn làm con người bình thường trở nên điên khùng. Cũng bởi vậy, cả đời này, cháu cũng muốn có quan hệ gì với ta nữa.”
      ____________________________________
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 102.3: Mạc lão gia qua đời (3)

      Editor: TrươngNguyễn

      Lão tử gia nhíu chặt mày lại, đứng bật dậy, :“Đứa này, quá khứ qua lâu rồi, bây giờ cháu trở về Thẩm gia, có ta và cậu cháu bảo vệ, ai có thể ăn hiếp cháu, chỉ cần ta câu, đồng ý cho cháu kết hôn với Huy tử, người Mạc gia ai dám đứng ra câu, thậm chí mọi người còn vỗ tay chúc mừng. Có điều, ông ngoại rất xem trọng Huy tử, ta nhìn nó lớn lên từng ngày , là người chững chạc, bây giờ cũng trưởng thành hơn nhiều rồi, điều quan trọng là nó rất cháu, [trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường]*, ta có thể nhìn ra nó đối với cháu là lòng, ông ngoại hy vọng cháu có thể biết quý trọng.”

      [trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường]*: Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê

      An Noãn cũng tức giận, dựa vào trong lòng lão tử gia, cúi đầu :“Ông ngọai, người biết ? Nhớ lại năm đó, khi cháu mất đứa bé, lẻ loi mình đến Luân Đôn. Tháng thứ nhất, cháu quen với khí hậu ở đó, nhiều lần muốn buông xuôi tất cả, chết cho rồi. Chính cháu cũng thể hiểu nổi, rốt cục là vì cái gì mà cháu có thể duy trì cho đến tận bây giờ. Mãi đến khi cháu được gặp Lâm Dịch Xuyên, ấy cho cháu công việc mới, cháu mới cảm thấy có hứng thú hơn. Cuộc sống sau đó, ấy cho cháu tình bạn, lại cho cháu tình thân. Đứa bé kia được sinh ra, vẫn luôn ở bên cạnh cháu, cháu cảm thấy nó giống như là báu vật mà ông trời ban cho cháu vậy. Mấy năm nay, cháu vì đứa bé trả giá rất nhiều, ta vẫn đem làm thân sinh đứa . Ông ngoại, cháu biết ông chắc chắn có thể hiểu được thứ tình cảm này.”

      Lần đầu tiên, lão tử gia vì Lâm Dịch Xuyên mà tức giận.


      Qua hồi lâu, lão tử gia thở dài, thản nhiên :“Ông ngoại rất ích kỷ khi chỉ muốn cháu luôn ở bên cạnh mình. Ông ngoại chỉ mới tìm được cháu trở về, nghĩ lại phải gả cháu đến nước xa xôi, mỗi năm chỉ được gặp nhau vài lần, ông ngoại cũng còn nhiều năm nữa rồi .”

      Lão tử gia xong ánh mắt thế nhưng ươn ướt.

      An Noãn dùng sức ôm ông chặt, vùi đầu vào trong lòng ông, cảm động :“Ông ngoại, cháu có thể cam đoan với ông, dù cháu có kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, cháu cũng lấy ở tại Bắc Kinh vì chủ.”

      “Sau này kết hôn rồi, ta có thể đồng ý sao?”

      ấy cháu như vậy, cháu cái gì ấy cũng đều đồng ý.”

      Lão tử gia lại thở dài:“Đứa này, suy nghĩ của cháu quá đơn giản , cho dù cậu ta đồng ý, người nhà của cậu ta đồng ý, ta có công ty lớn như vậy, lúc nào cũng cần có người quản lý, đâu có nhiều thời gian chạy từ Luân Đôn đến Bắc Kinh như vậy. Tóm lại, việc cũng đơn giản như cháu nghĩ đâu. Ông ngoại chỉ sợ sau này cháu sang rồi, có người bảo vệ, bị người ta bắt nạt, phải chịu nhiều ấm ức thôi.”

      An Noãn cười cười, tự tin :“Ông ngoại, như vậy đâu, cho tới bây giờ chỉ có cháu bắt nạt ấy, ấy dám khi dễ cháu đâu, hơn nữa, đứa bé vẫn còn đứng về phía cháu .”

      “Vậy Huy tử ở đâu? Chẳng lẽ cháu còn nó chút nào nữa sao ?”

      An Noãn trả lời.

      “Đứa , ông ngoại vẫn muốn với cháu, nếu cháu còn Huy tử, có lẽ trước kia có rất nhiều băn khoăn, dù sao cũng môn đăng hậu đối, sống với nó phải chịu nhiều ủy khuất. Bây giờ cũng còn giống với trước nữa, cháu là người của Thẩm gia chúng ta, đến đâu cũng cao quý, Huy Tử ở bên cạn cháu mới là trèo cao.”

      An Noãn bị từ ‘Trèo cao’ kia là cho sợ hãi, ôm lão gia tử làm nũng:“Ông ngoại , về sau ông đừng tác hợp cho chúng cháu nữa, cháu muốn sống với ta.”

      Lão tử gia thở dài, thêm gì nữa.

      An Noãn biết, nhiều chuyện đến rất nhanh, phải từ từ, từ từ thuyết phục lão tử gia.

      --- ------ ------ ------ -------

      Thẩm Diệc Minhlàm việc hiệu suất rất cao, đem mộ của Thẩm Diệc Như trở về mộ viên Thẩm gia. Nghe theo lão tử gia căn dặn, tất cả mọi người trong Thẩm gia đều trở về.

      Mọi người thay quần áo đẹp chuẩn bị mộ viên, An Noãn bảo lái xe đưa mua hai bó hoa.

      Thẩm Diệc Minh cứng lại, nghiêm túc :”Noãn Noãn, cậu chỉ đem mộ của mẹ cháu trở lại thôi.”

      Lòng An Noãn chợt trở nên lạnh lẽo, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
      "Cậu, cậu có ý gì?” An Noãn thanh run run hỏi.

      “Ý ta là mộ của cha cháu vẫn ở Giang thành, Thẩm gia mộ viên của chúng ta chỉ mai táng người của Thẩm gia thôi.”

      An Noãn nháy mắt bùng nổ:"Sao lại như vậy? Cha và mẹ cháu là , bây giờ họ cũng còn sống nữa, sao cậu lại nhẫn tâm tách rời họ ra như thế? Cậu muốn mẹ cháu ở trời lẻ loi mình, cháu có chết cũng đồng ý.”

      Thẩm Diệc Minhnhíu mày chặt.

      Lão tử gia thanh trầm thấp :“Nha đầu, chuyện này ông và mọi người bàn bạc kĩ rồi, mộ viên Thẩm gia chỉ có thể mai táng người họ Thẩm, thể mai táng người ngoài.”

      “ Cháu cũng mang họ Thẩm, chờ sau này cháu chết rồi có phải cũng thể táng ở mộ viên Thẩm gia?”

      “An Noãn!” Lão tử gia tức giận quát to.

      Giờ phút này, An Noãn sắp sụp đổ ‘tường thành’ của trái tim (câu này ko biết dịch sao cho thoát ý nữa)

      Thẩm Thần Phong thấy thế ôm lấy An Noãn nổi điên.

      “Buông ra, tôi ghét các người.”

      An Noãn điên cuồng giãy dụa.

      Thẩm Thần Phong ôm chặt, trầm giọng :“An Noãn, ngoan, đừng náo nữa, chúng ta mộ viên xem bác trước, chuyện này để sau hãng .”

      An Noãn như bị bện tâm thần, giận dữ gào thét:“Muốn các người , tôi mộ viên Thẩm gia của các người, tôi muốn đến Giang thành xem cha tôi.”

      An Noãn dùng sức đẩy Thẩm Thần Phong ra, Thẩm Thần Phong vẫn ôm chặt, làm thế nào cũng thôi buông ra.

      “Thẩm Thần Phong, mau buông tay.” An Noãn thét lên.

      Thẩm Diệc Minh nhíu mày chậm rãi tới, nắm chặt cánh tay An Noãn, cố gắng trấn an .

      An Noãn cùng mẫn cảm gào thét:"Đừng chạm vào cháu .”

      Bàn tay Thẩm Diệc Minh đến giữa trung lại rụt về.

      “Noãn Noãn, bất kể như thế nào cha cháu cũng thể tới mộ viên Thẩm gia, mong cháu hiểu cho ta.”

      “Cháu nghĩ cho cha cháu trèo cao tới Thẩm gia các người, nhưng các người cũng thể tách mẹ cháu ra, họ phải rất vất vả mới đến được với nhau, sao các người có thể tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ Thẩm gia các người có tiền, có thế, có địa vị, là cần để ý đến cảm nhận của người khác sao? Ta chỉ tưởng phụ mẫu ta đãi cùng chỗ, vô luận táng ở nơi nào.”

      Lão tử gia thét lớn tiếng, có chút buồn bực :“Mẹ cháu là người của Thẩm gia, phải táng ở mộ viên Thẩm gia. Cha cháu phải người của Thẩm gia, hơn nữa Thẩm gia chúng ta từ trước tới giờ cũng thừa nhận nó, bởi vậy nó được đến mộ viên Thẩm gia, việc chỉ đơn giản như vậy thôi, cháu đừng cố tình gây nữa.”

      An Noãn dùng sức lau nước mắt, thanh nghẹn ngào :“Là cháu cố tình gây , cháu cứ nghĩ các người thương người nhà của cháu, bây giờ nghĩ lại, các người đối tốt với cháu, chính bởi vì các người mắc nợ mẹ cháu.Để có thể ở bên cạnh cha , mẹ cần vinh hoa phú quý, thậm chí ngay cả tính mạng cũng cần, giờ bà ấy mất rồi, các người lại nhẫn tâm chia rẽ bọn họ, các người quá đáng, cháu nghĩ rằng các người lại ích kỉ như vậy.”

      An Noãn dùng sức lấy giày cao gót giẫm lên chân Thẩm Thần Phong, ta đau quá lập tức buông tay, An Noãn chạy như điên rời khỏi nhà họ Thẩm.

      Thẩm Diệc Minh dùng sức đè mi tâm,bộ dạng đau đầu.

      “Gia gia, có đuổi theo ?”

      Thẩm Thần Phong đau đớn hỏi, tiểu nha đầu kia vừa rồi đúng là khỏe mạnh nha, đau đến nỗi gượng dậy nổi.

      “Đương nhiên phải đuổi theo rồi, ngộ nhỡ nó xảy ra chuyện sao, Thần Phong, cháu lái xe đuổi theo nó , nhất định thể để nó có việc gì.”

      Nhiệm vụ gian khổ như vậy, Thẩm Thần Phong có chút sợ hãi.

      Ngay sau đó liền mở cửa xe, đuổi theo An Noãn chạy nhanh đường, nha đầu kia vừa chạy lại vừa dụi mắt, làm cho người ta đau lòng.

      Tay lái của rất tốt, chạy tới liền chế trụ cổ tay nàng.

      “Thẩm Thần Phong, buông ra.”

      An Noãn nhìn bằng ánh mắt đỏ tươi, hai mắt đẫm lệ mù mịt.

      Thẩm Thần Phong khẽ thở dài, đau lòng :“Em muốn đâu, đưa em , em có thể hận bọn họ, nhưng thể hận , mãi mãi đứng về phía em. , cũng biết việc cậu hai làm lần này có hơi quá đáng.”

      Nghe xong lời đó, An Noãn mới bình tĩnh trở lại.

      “Ngoan, lên xe , em muốn đâu, hôm nay cùng em.”

      Thẩm Thần Phong ôm lên xe.

      An Noãn cũng còn giãy dụa nữa, xe thản nhiên câu:“Đưa em tới sân bay .”

      Thẩm Thần Phong cười trêu ghẹo:“Em Luân Đôn để tìm bạn trai khóc lóc kể lể chứ?”

      Giang thành, mẹ cũng rồi, em muốn ở bên cạnh cha, thể để cho ông ấy đơn mình được.”

      Nhìn đôi mắt trong veo của dâng lên nước mắt, Thẩm Thần Phong rất đau lòng.

      “Ông ấy đối tốt với em lắm sao?”

      An Noãn ghé đầu vào cửa xe, muốn nhớ lại.

      Người đàn ông vĩ đại ấy, ông luôn cố gắng phấn đấu vì , thậm chí cuối cùng cũng vì mà hi sinh tính mạng.

      Mãi cho đến tận sân bay, An Noãn cũng chưa thêm chữ nào.

      “Thẩm Thần Phong, trở về , mình em Giang thành là được rồi.”
      _____________________________
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :