1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: Giọng êm tai

      Thường Tử Phi đưa đến thương xá, trong tiệm mọi người đều vui vẻ đùa: "Chậc chậc, rốt cuộc cũng tu thành chính quả nha, Thường tổng dù sao cũng phải mời khách nha."

      Thường Tử Phi tâm tình tốt, vỗ ngực : "Phải nha, mọi người chọn quán , chọn xong với An Noãn, đến đặt bàn."

      " hổ là làm đại , đúng là tốt nha. Vì cám ơn thịnh tình của Thường tổng, chúng tôi phải lựa chọn chỗ sang nhất nha."

      Cuối cùng các nàng quyết định đến Thiên Đường.

      An Noãn bất mãn, trong lòng buồn bực, Thiên Đường phải là nơi ăn chơi của đàn ông sao, các nàng này lại muốn đến đây.

      Elle như biết được suy nghĩ của , đắc ý : "Noãn Noãn, em nhất định chưa hiểu hết về Thiên Đường. cho em biết, Thiên Đường thần bí nhất là tầng 10, tầng 10 phải người bình thường có thể lên được. Nghe đó phục vụ đều là sinh viên học viện nghệ thuật, phụ nữ lầu 10 đều là hoa hậu của giảng đường cao đẳng. Người có thể lên tầng 10 của Thiên Đường phải có thẻ hội viên, phí năm cũng hơn trăm vạn. Chúng tôi là muốn theo Thường tổng của em lên tầng 10 Thiên Đường nhìn chút, đời này chừng có cơ hội thứ hai."

      An Noãn lại càng thêm bất mãn, năm tiêu phí cũng hơn trăm vạn. Số tiền này, bao nhiêu người phấn đấu cả đời cũng mua nổi căn nhà trăm vạn để ở. Giữa người với người chênh lệch quá lớn.

      "Sao vậy Noãn Noãn, em là đau lòng à? Còn chưa gả cho người ta tiếc tiền dùm rồi."

      An Noãn mím môi, cười : "Em mới là có, chính là bộng nhiên cảm thấy em cùng ấy chênh lệch nhau quá lớn."

      Elle vỗ lưng , an ủi : "Noãn Noãn, em cũng đừng suy nghĩ lung tung, chúng tôi đều nhìn ra được, Thường tổng đối xử tốt với em, nên biết làm sao quý trọng ấy, nắm giữ tốt."

      Lâm Mạn cũng khuyên nhủ: "Noãn Noãn, nếu chị là em quan tâm đến cái khoảng cách đó, chị nhất định đem ấy cột chặt bên mình, cho người khác có cơ hội cướp ."

      An Noãn sợ Thường Tử Phi thay lòng đổi dạ, duy nhất là dám đối mặt với người nhà của , nhất là dì Nghê.
      --

      10g tối, Thường Tử Phi đúng giờ đến thương xá dắt các nàng đến Thiên Đường.

      Ở bãi đổ xe, liếc thấy chiếc Bentley quen thuộc của Mạc Trọng Huy, tim tựa hồ nhảy khỏi ngực.

      Thường Tử Phi tay vẫn gắt gao ôm lấy eo , dường như rất sợ bỏ .

      Đến tầng 10 thần bí, thể phục xa hoa của ông chủ Thiên Đường, ngay cả cửa của mỗi gian phòng đều làm bằng vàng rồng.

      hành lang ngẫu nhiên qua đều là phục vụ sinh cùng tiểu thư, có ai phải là mỹ nữ, thân cũng là con như các nhưng nhìn đều có chút hít thở được.

      Hà Hinh nhịn được hừ : "Làm ra Thiên Đường như vậy, phải là bắt tất cả đàn ông Giang Thành phạm tội hết sao?"

      "Bởi vậy, đàn ông có tiền càng dễ dàng ở bên ngoài lêu lổng, chỗ này đầy dụ hoặc, có bao nhiêu người đàn ông có thể chống cự được."

      An Noãn nghe các như vậy, theo bản năng liếc Thường Tử Phi cái. vẻ mặt vô tội, kề sát tai , giọng : " rất ít khi đến đây. Ở trong mắt , em so với bất cứ người nào đều xinh đẹp hơn."

      An Noãn đỏ bừng mặt, thèm quan tâm .

      Lúc đó, mọi người đều chơi rất vui vẻ, An Noãn cũng bị các vô ép uống rượu. ngượng ngùng đây là lần đầu tiên uống rượu. Trước kia là ngoan ngoan, học tập thành tích tốt, lúc còn rất nghe lời. Từ lúc gặp Mạc Trọng Huy, mới làm ra nhiều chuyện đên cuồng vì , nhưng cũng vì vậy phải trả giá đắt.

      Nghĩ đến đây, có chút ảo não, biết Mạc Trọng Huy ở cách xa, nhưng lại có cách nào báo thù cho cha.

      "Em muốn toilet."

      quay qua tiếng với Thường Tử Phi, rồi ra khỏi phòng.

      khí bên ngoài thoải mái hơn bên trong rất nhiều, hít sâu vào cái cho tỉnh táo.

      Ở toilet dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, giống như làm như vậy cho lòng bớt phiền não.

      Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy trong gương là trợ lý cuả Mạc Trọng Huy.

      cũng cảm thấy ngạc nhiên, người này là trợ lý bên mình của Mạc Trọng Huy, ở đâu người này ở đó.

      "An tiểu thư, Mạc tiên sinh cho mời."
      --
      An Noãn bị Trương Húc đưa vào phòng sát góc, là phòng chứ bên trong xa hoa như là phòng tổng thống, có phòng khách lớn. Mạc Trọng Huy an vị ngồi sopha, mặt chút thay đổi nhìn .

      "Mạc tiên sinh tìm tôi lần này lại vì chuyện gì.?"

      An Noãn bình tĩnh hỏi, giờ phút này thấy hối hận, đem dao bên mình. Nếu nhất định xong đến hung hăng đâm vào tim nhát.

      " cùng Thường Tử Phi ở bên nhau?"

      vẫn là như trước giọng đầy từ tính, ngày xưa thích nhất là mỗi ngày đều có thể nghe được giọng đó.

      An Noãn thản nhiên cười, trả lời: "Đúng vậy, chúng tôi ở bên nhau, Mạc tiên sinh có ý kiến gì sao?"

      Được khẳng định trả lời, Mạc Trọng Huy mày hơi nhếch lên.

      "Thường Tử Phi thích hợp với , rời khỏi ta "

      An Noãn cười lạnh ra tiếng, trào phúng : " ấy thích hợp với tôi? lẽ Mạc tiên sinh thích hợp với tôi sao??"

      nhướng mày, gầm : "An Noãn."

      Trước kia, rất thích chọc ghẹo thân , mỗi lần đều thở hỗn hển quát lớn: "An Noãn."

      Lúc đó, cảm thấy mỗi lần quát lớn "An Noãn" hai chữ, là toàn thế giới chỉ còn giọng êm tai này thôi.

      Bỗng nhiên, cửa bên ngoài bị đẩy mạnh đánh vào tường, ngay sau đó liền nghe được giọng phẫn nộ của Hà Tư Kỳ: " ra là có hồ ly tinh, tôi muốn nhìn xem hồ ly tinh dụ dỗ người này là ai?"

      Hà Tư Kỳ bước vô nhìn đến An Noãn, trong chớp mắt cả người đều giựt mình, bước chân đứng yên tại chỗ.

      "Là , làm thế nào nhanh như vậy ra khỏi tù."

      An Noãn khoé miệng hơi nhếch lên, cười chào hỏi: "Hà Tư Kỳ, lâu gặp."

      Hà Tư Kỳ đôi môi run rẩy, đến chỗ ngồi của Mạc Trọng Huy, hai tay ôm lấy cổ làm nũng: " Trọng Huy, sao cho em biết An Noãn ra tù, tai sao gạt em gặp riêng ấy. quên lúc trước xém chút nữa ta dùng dao đâm chết em. Em ghét ."

      An Noãn cắt đứt giọng làm nũng kia, lạnh lùng nhìn Mạc Trọng Huy : "Mạc tiên sinh còn có chuyện gì sao? có gì tôi quấy rầy hai vị âu yếm."

      Cho đến khi ra khỏi phòng, Mạc Trọng Huy cũng thêm câu nào.
      --
      An Noãn trở về phòng cũ, Thường Tử Phi lại đột nhiên chạy đến, gắt gao cầm lấy tay , cực kỳ khẩn trương : " đâu vậy? ở toilet tìm em nhưng thấy."

      An Noãn cảm thấy có lỗi : "Vừa rồi lạc đường."

      "Xem ra mai mốt cho em uống rượu nữa, làm sợ muốn chết."

      gắt gao ôm mang trở về phòng.

      Mạc Trọng Huy Thường Tử Phi thích hợp với , nhưng thế giới này, tìm được người nào hơn Thường Tử Phi.

      Bởi vì từng mất , nên mới càng hiểu được quý trọng, quý trọng từng người bên cạnh đối xử tốt vối .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: Tìm phiền toái

      Hà Tư Kỳ rốt cuộc cũng tìm đến chỗ làm, An Noãn muốn cùng ta cãi vả, Phù Thu đối với rất tốt, muốn ở cửa hàng gây chuyện.

      "Ah, đây phải là con của An thị trưởng sao? Chậc, chậc, An thị trưởng lúc sinh thời hối lộ nhiều như vậy, lại để lại đường rút lui cho con ông sao?"

      Hà Tư Kỳ giọng bén nhọn như muốn cho tất cả người trong thương xá nghe được.

      An Noãn nhìn đến vẻ mặt của đồng nghiệp mỗi người biểu tình khác nhau, nhưng hết vẫn là kinh ngạc.

      "Các người đều biết nha, An Noãn đây là con của thị trường tiền nhiệm An Hồng Minh. Ba năm trước đây, con thị trưởng đâm bị thương tình địch ra sao các người còn nhớ ? Chính là người trước mặt điềm đạm đáng An tiểu thư. Các người nên cẩn thận giám sát chặt chẽ chồng hoặc bạn trai nha, nếu làm cho An tiểu thư để mắt giết các người."

      An Noãn cắn chặt môi dưới, từ đầu đến cuối câu nào, trong tiệm cũng người nào dám hé răng.

      Hà Tư Kỳ càng càng hăng: "An Noãn, ba năm trước đây, lúc vẫn còn là con thị trưởng, Mạc Trọng Huy cũng . Giờ đây, hai bàn tay trắng, lại mới từ trong tù ra, nghĩ Mạc Trọng Huy liếc mắt nghĩ đến sao."

      An Noãn vẫn thèm nhìn đến ta, vẫn đều tay sắp xếp quần áo trong tiệm.

      "An Noãn, đừng nghĩ gì tôi buông tha cho , hôm nay tôi cảnh cáo , nếu còn dám dây dưa với Mạc Trọng Huy, tôi làm cho chết thảm, đến lúc đó có thẻ cùng cha chôn chung chỗ."

      An Noãn hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền, trong lòng luôn tự cảnh tỉnh mình đây là tiệm của Phu Thu, tuyệt đối phải nhịn, gây loạn.

      Đúng là trời phụ, Hà Tư Kỳ quấy rối lúc nhận được đáp trả cũng rời .

      Hà Tư Kỳ rồi, trong tiệm đột nhiên im lặng, im lặng đến quỷ dị.

      Trong đám đồng nghiệp, chỉ có Elle biết từng ngồi tù qua, mà dối với thân phận con thị trường cả Phù Thu cũng biết, biết tại người trong tiệm nghĩ về như thế nào, dù sao chuyện xấu ba năm trước đây cũng chấn động Giang Thành.

      "Noãn Noãn, ra em chính là con của An thị trưởng. Khó trách lại có khí chất như vậy nha."

      Lâm Mạn cũng phụ hoạ: "Ừa nha, nhìn qua em cùng chúng tôi giống nhau, khí chất cao quý lại tao nhã."

      An Noãn kéo kéo khoé miệng, thản nhiên : "Em nào có tốt như các chị ."

      "Đương nhiên là có, so với nữ ma đầu Hà Tư Kỳ kia, em tốt hơn cả vạn lần, đàn ông biết quý trọng em cũng coi như có mắt như mù."

      Đồng nghiệp trong tiệm mỗi người câu cổ vũ, An Noãn tâm tình rất nhiều.

      là may mắn, đồng nghiệp trong tiệm vì khá khứ của mà ghét bỏ, ngược lại còn quan tâm nhiều hơn.
      --

      Nhưng thế nào cũng nghĩ tới, Hà Tư Kỳ lại liên tục đến quấy rầy đến .

      Có đôi khi ta dùng lời ác độc hạ nhục , có đôi khi tới để chọc ghẹo .

      Hôm nay, Hà Tư Kỳ lại đến tiệm mua quần áo, đại tiểu thư ngồi ghế sopha, ngoắc ngoắc ngón tay, sai An Noãn lấy cái này , chốc lại lấy cái kia, rồi lại thử váy đầm. Suốt cả buổi sáng, An Noãn chạy ngược chạy xui với đống quần áo.

      Đồng nghiệp trong tiệm đều giận dữ nhưng dám gì, ai cũng thay An Noãn bất bình, nhưng ai dám phản ứng. An Noãn cũng có kiên nhẫn, Hà Tư Kỳ gì, liền nghe theo, hầu hạ những cầu vô lý của Hà Tư Kỳ.

      Vừa vặn, Phù Thu đến tiệm, thấy được hết việc. người luôn quan tâm đến nhân viên của mình, liền đến trước mặt Hà Tư Kỳ giựt quần áo tay ta, lạnh lùng : "Thực xin lỗi, vị tiểu thư này, quần áo trong tiệm bán cho , mặc dù muốn mua tôi cũng bán, mời rời ."

      Chuyện này như là vuốt nhằm râu hổ, Hà Tư Kỳ vỗ vỗ tay, đem ly trà bàn đập mạnh xuống đất, chỉ vào Phù Thu tức giận: " cái gì, có biết tôi là ai ?"

      Phù Thu hừ lạnh tiếng, trầm giọng : " biết, cũng có hứng thú biết."

      ", , tôi cho biết, tôi là bạn của Mạc Trọng Huy, người có biết Giang Thành có câu , đắc tội ai cũng đứng đắc tội Hà Tư Kỳ, nếu Mạc Trọng Huy bỏ qua."

      Phù Thu khẽ thở dài, quay đầu : " nghĩ tới ánh mắt Mạc tiên sinh lại tệ thế, vị tiểu thư này mời rời , tiệm chúng tôi chào đón ."

      Đại khái chưa từng có người nào dám dùng thái độ cùng lời này với Hà Tư Kỳ, đại tiểu thư tức giận đến mặt cũng tái , quát lớn: " chờ đó cho tôi, tôi làm cho tiệm đóng cửa trong Trăm Nhạc ngay ngày mai, biến mất khỏi Giang Thành."

      Khí thế của Phù Thu rung động đến từng người trong tiệm, Hà Tư Kỳ về rồi mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

      An Noãn có chút lo lắng, mày hơi nhíu nhíu lại.

      Phù Thu vỗ bả vai , cười an ủi: "Yên tâm , chị cùng Mạc Trọng Huy cũng có chút giao tình, cũng làm gì chị. Đúng rồi em tại sao lại trêu chọc đến ta?"

      Elle ở bên cạnh xem miệng vào: "Bà chủ, chị biết sao An Noãn chính là con của An thị trưởng."

      Phù Thu trong mắt có chút giựt mình, ngẩn ra làm An Noãn có chút khẩn trương.

      "Thảo nào chị nhìn thấy em quen mắt như vậy. An Noãn, em cứ ở đây làm việc cho tốt, chị tuy rằng phải là nhân vật lợi hại gì, nhưng ở Giang Thành cũng ít người biết chị. Hà Tư Kỳ lần sau mà đến tìm em, em cứ gọi điện thoại cho chị, chị tới xử lý."

      An Noãn cả người như có dòng nước ấm chảy qua, đối mặt với Phu Thu, cảm kích: "Chị Phu Thu, làm phiền đến chị rồi." An Noãn tự giác giọng có chút nghẹn ngào.

      "Đồ ngốc, khách khí với chị làm gì." Phù Thu vỗ bả vai quay , người ngoài nhìn ra suy nghĩ.
      --

      "Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư hôm nay lại đến Trăm Nhạc." Trương Húc đứng kế bên Mạc Trọng Huy giọng nhắc nhở.

      Mạc Trọng Huy mặt chút thay đổi, tay múa bàn phím, như là nghe thấy gì.

      "Hà tiểu thư Trăm Nhạc tìm An tiểu thư gây rối, đây cũng là lần thứ 5 rồi."

      Mạc Trọng Huy ngừng tay, mày cũng tự giác nhếch lên.

      "Mạc tiên sinh, ngài có muốn ra mặt cho An tiểu thư?"

      Mạc Trọng Huy liếc Trương Húc cái, lạnh lùng : "Trương Húc, cậu cũng quan tâm An tiểu thư, nếu cậu ra mặt giúp ấy ."

      Trương Húc cuối đầu, cũng dám thêm cái gì.

      Điện thoại vang lên, thư ký bên ngoài báo lại, Hà Tư Kỳ đến. Mạc Trọng Huy khi làm việc cho phép bất cứ kẻ nào đến làm phiền, chỉ có Hà Tư Kỳ cứ lần lại lần đến quấy rối mà cũng gì với ta. Điểm này, Trương Húc nghĩ thế nào cũng đúng, hiểu, Hà Tư Kỳ cao ngạo tuỳ hứng, lại có thể được Mạc tiên sinh ưu ái đến vậy. Ông trời dường như hết sức chiếu cố người phụ nữ này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Được sao?

      Hà Tư kỳ dùng sức đẩy mạnh cửa, giày cao gót gõ mạnh nên nền gạch phát ra tiếng chói tai, Trương Húc thức thời lui ra.

      Mạc Trọng Huy mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thản nhiên : " phải , trong lúc làm việc em được đến đây sao."

      Hà Tư Kỳ bước lên che trước mặt , thở phì phì quát: "Em bị người ta ăn hiếp, còn cho em tìm ."

      Mạc Trọng Huy ngẩn đầu nhìn cái, nhìn đến mắt ngân ngấn nước, mày hơi nhướng lên, trầm thấp: "Ai ăn hiếp em?"

      "Chính là bà chủ của tiệm quần áo trong Trăm Nhạc, ta hoàn toàn coi em ra gì, hung hăng nhục mạ em. Em muốn ta biến mất ở Trăng Nhạc."

      Mạc Trọng Huy dùng tay đè đè huyệt thái dương, cúi đầu : " ấy là người phụ nữ của Lương Trạch Minh."

      " sao, Lương Trạch Minh phải làm việc gì cũng đều phải nhìn sắc mặt sao, ông ta được làm thị trưởng là do đề bạt. Còn có người phụ nữ kia cũng biết phân biệt, dám nhục mạ em, em cần biết nhất định phaỉ báo thù cho em."

      Mạc Trọng Huy rất kiên nhẫn khuyên nhủ: "Người phụ nữ đó cũng gặp qua, cũng phải là người biết đạo lý."

      Hà Tư Kỳ nghe vậy kích động lên, hét lớn: " có ý gì, em tự mình gây chuyện sao, đạo lý sao? Vì cái gì sao khi gặp An Noãn đối với em giống lúc trước, vẫn còn nhớ thương ta? Lúc trước là ai đời này cũng làm tổn thương đến em."

      Hà Tư Kỳ xong nước mắt ngắn dài.

      Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, đứng lên kéo vào trong lòng.

      Hà Tử Kỳ ra sức giẫy dụa ở trong lòng : "Buông, cần ôm em, ôm vị hôn thê của ."

      "Được rồi, phải là em muốn Phù Thu biến mất khỏi Trăm Nhạc sao, ngày mai làm như vậy được chưa."

      Hà Tư Kỳ mừng thầm, hai tay gắt gao ôm lấy cổ nũng nịu: "Em biết để em chịu uỷ khuất, biết , An Noãn hôm nay cũng đáng giận, em cũng bị ta khi dễ.."
      --
      Phù Thu ngờ, Lương Trạch Minh nhanh chóng như vậy đến tìm , người đàn ông này vĩnh viễn xem lợi ích của là quan trọng nhất.

      ngồi ghế sopha, lạnh lùng liếc cái, khoé miệng cong lên mỉa mai: "Lương thi trưởng hôm nay rãnh rỗi vậy."

      Lương Trạch Minh thét lên tiếng, gầm : "Sao em cứ thích mang phiền toái đến cho , em trêu chọc ai chọc, lại trêu chọc người phụ nữ của Mạc Trọng Huy, em có biết hay , chức thị trưởng này của do mà có, chỉ cần câu, còn ngồi được vị trí này."

      Phù Thu khoé miệng càng cong lên, lạnh lùng châm chọc: "Các ngươi hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu, khó trách tại sao tôi lại chán ghét ."

      Lương Minh Trạch cũng tỏ ra giận dữ, đến trước mặt , nghiêm túc : "Hôm nay Mạc Trọng Huy gọi điện cho , hy vọng em có thể rời khỏi Trăm Nhạc."

      "Vậy ngươi trả lời ra sao? nhất định cũng đồng ý với , Lương Trạch Minh, đường đường trị trưởng Giang Thành, ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo vệ được, vẫn còn được gọi là đàn ông sao?"

      "Phù Thu"

      "Tôi sai rồi sao?? có biết Thu Fashion là tâm huyết của tôi ? Rời Trăm Nhạc, tiếp theo là biến mất khỏi Giang Thành, tiếp theo nữa có phải là tôi cũng phải hoàn toàn biến mất."

      Lương Trạch Minh hơi hơi nhíu mi, rốt cuộc cũng cảm thấy đau lòng.

      "Phù Thu, em muốn cái gì đều có thể cho em, nhưng lúc này em thể nghe lời , Mạc Trọng Huy là người chúng ta thể đắc tội."

      Phù Thu cười lạnh ra tiếng: "Tôi muốn cái gì đều làm sao? Tôi muốn cùng vợ ly dị, làm được ?"

      Kiên nhẫn của Lương Trạch Minh hoàn toàn mất sạch, điên lên rống to: "Phù Thu quá đáng. Hai ngày này, hãy ở yên trong nhà, còn Thu Fashion tôi cho người lo liệu."

      Lương Trạch Minh lạnh lùng xong, mở cửa nhà trọ rời .
      --

      Ngày hôm sau, An Noãn yên tâm làm, đến tiệm mới thấy có mấy người lạ đến dọn hết quần áo.

      "Các người dừng tay." An Noãn vội vàng chạy đến ngăn cản họ.

      Elle kéo tay qua bên, nghẹn ngào : "Noãn Noãn, đừng làm chuyện vô ích, Phù Thu hôm qua đắc tội với đại ma đầu, hôm nay Mạc tiên sinh liền phái người đến dọn tiệm, thực chưa thấy qua người bá đạo như vậy."

      An Noãn trái tim đau như bị ai đánh.

      "Noãn Noãn, em cũng đừng tự trách, chuyện này liên quan đến em, đều là tại đại ma đầu Hàn Tư Kỳ, ta nhất định bị báo ứng, Noãn Noãn, aida, Noãn Noãn, em đâu?"

      An Noãn dùng sức lau nước mắt, chạy ra khỏi Trăm Nhạc.

      Sau ba năm, Giang Thành thay đổi quá lớn, nhưng lại như thế nào tìm đúng công ty của , nghĩ đến là mĩa mai.

      Tại đại sảnh tiếp tân ngăn cản , mười phần : "Tiểu thư, có hẹn trước thể vào."

      "Tôi tìm Mạc Trọng Huy."

      An Noãn vừa thở vừa vội vàng .

      Trương Húc từ ngoài cổng bước vào, thấy hết tình cảnh này.

      An Noãn chạy đến nắm lấy cánh tay Trương Húc: "Trương trợ lý, tôi là An Noãn, xin dẫn tôi gặp Mạc Trọng Huy, tôi tìm ta có chuyện rất quan trọng."

      Trương Húc biết mục đích của là gì cũng dám chủ trương.

      "Tôi biết khó xử, nhưng tôi cam đoan với , nếu Mạc Trọng Huy trách , tôi mình chịu trách nhiệm."

      Trương Húc rốt cuộc mềm lòng, đưa vào thang máy.
      --

      Văn phòng của cũng như ba năm trước đây, ra vào vô số lần, bên trong là những lúc tươi cười vui vẻ, còn có những kỷ niệm ngọt ngào. từng nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh , là cảm thấy hạnh phúc. Nhưng cũng chính người đàn ông này cho hạnh phúc cũng là người lấy của tất cả.

      An Noãn chuẩn bị tốt, gõ cửa, có tiếng trầm thấp vọng ra: "Mời vào."

      Mạc Trọng Huy như thế nào cũng nghĩ người tới là An Noãn, là đứng trước mặt , chỉ cảm thấy giống như ba năm về trước chỉ là đơn thuần thích quấn quít .

      "Mạc Trọng Huy, buông tha cho Phù Thu, buông tha cho Thu Fashion, là tôi đắc tội Hà Tư Kỳ, có chuyện gì cứ tìm tôi. cần đổ lên đầu người vô tội."

      An Noãn thẳng vào vấn đề , hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền.

      Mạc Trọng Huy cong khoé môi, tay để trước ngực nhìn , thản nhiên : " lấy thân phận gì đứng ở đây chuyện với tôi?"

      An Noãn nắm chặt hai tay, chút cũng buông, nhẫn hỏi: "Mạc Trọng Huy, muốn làm gì tôi làm, chỉ cần buông tha Phù Thu."

      " cái gì cũng đều có thể?" ý vị .

      An Noãn rất khẳng định gật đầu.

      "Tôi muốn thân thể , được sao?"

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: Cho ai mặt mũi.

      "Tôi muốn thân thể , được sao?"

      An Noãn bị chấn động vì lời của , ngơ ngác đứng trước mặt .

      Mạc Trọng Huy cúi đầu, cười hai tiếng giống như đùa đủ: "Được rồi, tôi chỉ đùa chút. Lần này nể tình , chỉ là nợ tôi lần. Nếu ngày nào tôi muốn, mặc kệ là cầu gì, đều phải chấp nhận."

      "Tốt." An Noãn yên tâm gật gật đầu.

      Mạc Trọng Huy chuyện như vậy, An Noãn có chút được tự nhiên, giống như mưu nào đó.

      "Sao vậy, còn , hay lại nghĩ cùng tôi ăn tối."

      Mạc Trọng Huy tâm tình thoải mái lại trêu đùa .

      An Noãn hơi mím môi, thản nhiên : "Cám ơn ." xong như chạy ra khỏi văn phòng .

      Mạc Trong Huy nhìn theo bóng dáng gầy yếu của , mày sâu, sau đó đứng lên.

      Lúc trước, nha đầu này đáng , như là chỉ cần nhìn thấy , sung sướng, lại rất thích líu ríu ghé vào tai , làm vui vẻ. Nhưng thời gian rốt cuộc cũng thể quay lại.
      --

      An Noãn vừa , Trương Húc cũng gõ cửa vào, gặp Mạc Trọng Huy chống cằm trầm tư, cẩn thận hỏi: "Mạc tiên sinh, Thu Fashion.."

      "Cậu gọi điện cho Lương Trạch Minh, để cho Thu Fashion ở lại Trăm Nhạc."

      "Còn Hà tiểu thư..?"

      " cần quan tâm, để tôi xử lý."

      Trương Húc cũng có lập tức rời , đứng đó ấp á ấp úng : "Mạc tiên sinh, có chuyện này tôi biết có nên hay ?"

      Mạc Trọng Huy liếc cái, hừ : " nên cũng đừng ."

      Trương Húc rốt cuộc cũng nhịn được, nghiêm trang : "Lấy tính cách của Hà tiểu thư, ấy nhất định còn đến Trăm Nhạc gây , chỉ sợ tình càng náo loạn hơn."

      Mạc Trọng Huy ánh mặt hơi hơi mị lên, lạnh lùng chất vấn: "Cậu là lo lắng cho Trăm Nhạc, hay là An Noãn?"

      "Mạc tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm, tôi phải có ý đó, chỉ là thấy An tiểu thư đáng thương. rơi từ thiên đường xuống địa ngục, còn có thể sống lạc quan như vậy, tôi rấy khâm phục ấy. So với ba năm trước đây, ấy trưởng thành ít."

      Mạc Trọng Huy tầm mắt trở nên phiêu miểu đứng lên, ba năm có thể làm cho thay đổi rất nhiều chuyện.
      --

      An Noãn trở lại Trăm Nhạc, còn dám tin Mạc Trọng Huy đáp ứng . bước vào tiệm dường như chưa có gì phát sinh, Elle và Lam Mạn làm bình thường.

      "Noãn Noãn, em chạy đâu, chúng ta tìm được em." Elle tay nắm kéo vào trong tiệm : "Bà chủ lợi hại nha, ngay cả Mạc tiên sinh cũng nể mặt."

      " tốt." An Noãn cười , đến giờ mới tin đây là .

      "Noãn Noãn, lâu rồi sao thấy Thường Tổng, phải em chịu gặp người ta chứ?"

      An Noãn nở nụ cười gượng, giải thích: " ấy ra nước ngoài công tác, tuần mới về."

      "Khó trách, lúc theo đuổi em cứ cuốn lấy, giờ được rồi lại quý trọng."

      An Noãn nhịn được thay Thường Tử Phi giải thích: "Elle, ấy phải người như thế."

      "Chậc chậc, còn chưa cưới nhau, em vội vã binh người ta, sau này gả cho rồi, còn phải trở thành ông trời sao. Thường Tử Phi biết nhìn, cũng có phúc, chị cảm thấy ai cưới được Noãn Noãn, người đó có phúc."

      Câu này rất quen thuộc, An Noãn cảm thấy trong lòng thực khó chịu. Ngày trước, thích ôm cổ Mạc Trọng Huy, lần ghé tai thầm: "Em xem , vừa đẹp trai, hiền lành, lại hào phóng, ai thích người đó có phúc nha, em mau nhanh lấy mang về nhà, cho thay lòng đổi dạ."

      Sau đó, Mạc Trọng Huy cũng làm như vậy, ngay trong lễ đính hôn bọn họ lại mang đến cho "kinh hỉ"

      Còn chìm đắm trong quá khứ đau khổ, phát Hà Tư Kỳ nhàn nhã bước đến chỗ .

      "Chậc chậc, còn có ngày cuối cùng cũng mở cửa à, đúng là chuyên nghiệp nha. Các người biết tiệm này phải đóng cửa sao?"

      Lâm Mạn thích nhìn ta vênh váo tự đắc, nhịn được trả lời: "Giám đốc Trăm Nhạc vừa đến chào hỏi, quan tâm đến tiệm của chúng tôi."

      Hà Tư Kỳ mặt tươi cười nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng : " ?"

      Lâm Mạn khinh khỉnh : "Tôi sao dám láo với Hà tiểu thư, tin cứ tự hỏi."

      Hà Tư Kỳ mặt tinh xảo trở nên vặn vẹo, hai tay nắm chặt thành quyền, quay người bước .

      hơi chạy đến Mạc thị, lễ tân ở đại sảnh báo cho biết Mạc tiên sinh ở đây. tức giận xông lên thẳng phòng Tổng giám đốc, kết quả Mạc Trọng Huy ra ngoài. Gọi điện thoại cũng tiếp.
      --

      Ngồi sopha, đợi đến 2 giờ sáng, bên ngoài biệt thự mới vang lên tiếng động cơ xe.

      Mạc Trọng Huy vào biệt thự, nhìn đến Hà Tư Kỳ lẵng lặng ngồi ở sopha, lòng như có cảm xúc nào đó chảy qua.

      "Sao vẫn còn chưa ngủ, chờ ?"

      Hà Tư Hà lau nước mắt, nghẹn ngào cúi đầu : "Đúng vậy, từ chiều đợi cho đến đêm. Em còn nghĩ cả đời này cũng muốn về."

      " bừa đâu vậy, nhất thời có chuyện quan trọng phải làm, chưa kịp với em."

      "Chưa kịp báo với em?" Hà Tư Kỳ tự giễu nở nụ cười: " muốn em biết nên báo với em, muốn , nghĩ về về. Mạc Trọng Huy, trong lòng , em rốt cuộc là cái gì? Người? hay vật thay thế?"

      Mạc Trọng Huy ngồi xuống sopha kế , ôm lấy eo, giọng an ủi: " biết em vì chuyện Thu Fashion mà tức giận, nhưng có cái khó của , gần đây có dự án quan trọng, cần Lương Trạch Minh ký tên, bởi vậy ta đến tìm chuyện, chỉ nể mặt ta chút. Dù sao Lương Trạch Minh cũng là thị trưởng đương nhiệm của Giang Thành, rất nhiều chuyện cần ta giúp đỡ, hy vọng em có thể hiểu."

      " là chỉ vì quan hệ với Lương Trạch Minh sao?" Hà Tư Kỳ ràng tin, mắt lại ngân ngấn nước.

      Mạc Trọng Huy cười lắc đầu: "Chứ em nghĩ vì sao? cảm thấy vì An Noãn? Nha đầu ngốc, ba năm trước có thể vì em đối xử với ta như vậy, ba năm sau ta làm sao có thể thay đổi được điều đó. Đừng suy nghĩ lung tung, ngày mai có buổi đấu giá trang sức, dẫn em xem, nếu muốn thứ nào tặng em thứ đó."

      Hà Tư Kỳ hừ hừ: " nghĩ rằng mỗi lần chọc giận em, tặng em trang sức em hết giận sao?"

      mặc dù vậy nhưng thái độ cũng ôn hòa.

      Mạc Trọng Huy nhíu mày hỏi: "Vậy em còn muốn cái gì, mua hết cho em?"

      Hà Tư Kỳ thét lớn tiếng, oán giận : " luôn nghĩ dùng vật chất thoả mãn em, nhưng em chỉ muốn chân chính làm người , em muốn mỗi ngày đều ở cùng em, muốn mỗi phút đều nghĩ đến em."

      "Được rồi, cố gắng sắp xếp thời gian ở bên cạnh em."

      Hà Tư Kỳ lúc này mời vừa lòng tiến sát vào ngực .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Lời thề

      An Noãn ngủ bị tiếng đập cửa làm thức, lấy di dộng ra nhìn, mới 3g sáng. La Hiểu Yến có chìa khóa nhà, có chuyện đêm về gõ cửa.

      Nghĩ đến đây, An Noãn sợ đến mức chui vào chăn, lúc này tiếng di động vang lên, nhìn màn hình thấy ba chữ Thường Tử Phi, như tìm được người cứu mạng, lập tức nghe điện thoại, giọng nghẹn ngào : "Có người gõ cửa, em sợ quá."

      Đầu dây bên kia thế lại có tiếng cười: "Nha đầu ngốc, mở cửa, là ."

      Chạy xuống mở cửa, người đứng bê ngoài quả nhiên là Thường Tử Phi.

      muốn mở miệng mắng to, Thường Tử Phi đột nhiên ôm chặt lấy , hung hăng hôn .

      An Noãn dùng sức giẫy dụa, nhưng ôm rất chặt. Từ khi đồng ý ở bên cạnh , bình thường Thường Tử Phi chỉ hôn trán, hai má , giống như giờ thân mật như vậy là lần đầu tiên.

      Thường Tử Phi hôn xong lưu luyến rồi môi An Noãn, lúc này hai má hồng lên.

      " ngốc, nếu phải , em nghĩ là ai."

      An Noãn nắm tay thành quyền đặt trước ngực mắng: "Khuya như vậy sao lại tới đây, làm em sợ muốn chết."

      Thường Tử Phi lại đem kéo vào trong lòng, giọng từ tính thầm: " vừa xuống máy bay, nghĩ đến đợi đến sáng mới kiếm em, nhưng đợi được hai tiếng, thể khống chế được. Bảo bối, rất nhớ em."

      Bên ngoài trời rất lạnh, Thường Tử Phi lại như dòng nước ấm chảy qua lòng . Bên cạnh có người mình như vậy, là hạnh phúc.

      "Tiểu Noãn, cho biết, tuần nay, em có nghĩ đến ?"

      An Noãn lảng tránh vấn đề, chui vào trong ổ chăn.

      "Ngày mai em còn làm, cứ tự nhiên."

      Thường Tử Phi cũng tức giận, đến ngồi xuống mép giường.

      mẫn cảm hỏi: " muốn làm gì?"

      sờ sờ vào hai má nóng bỏng của , cười : "Đừng khẩn trương, làm gì em, em cứ an tâm ngủ, ở đây trông chừng em."

      " đúng là người điên."

      An Noãn liếc cái, cũng quan tâm nữa.

      Nhắm mắt lại, bàn tay to lớn của nãy giờ vẫn ở mặt ấm áp. Trước kia, cha cũng thích ngồi ở đầu giường kể chuyện xưa cho nghe, luôn thích ôm bàn tay to lớn của cha yên tâm vào giấc ngủ. Giống như giờ, cảm giác ấm áp, an tâm vào giấc ngủ.
      --

      An Noãn ngủ thẳng giấc đến trời sáng, thấy Thường Tử Phi bận rộn trong bếp làm bữa ăn sáng thơm ngát.

      Như cảm nhận được phía sau có đôi mắt nhìn mình, Thường Tử Phi quay người lại mĩm cười với An Noãn.

      "Mau đánh răng rửa mặt, điểm tâm sắp xong rồi."

      "Thường Tử Phi, điên rồi sao? cả đêm ngủ?"

      Thường Tử Phi cười cười đùa: "Nhìn em ngủ là đủ rồi, cần ngủ."

      An Noãn bĩu môi, nhưng gì.

      Ăn xong bữa sáng, Thường Tử Phi kiên trì muốn đưa làm, An Noãn phát , ở trước mặt , thể nào cự tuyệt nổi.

      Đến Trăm Nhạc, An Noãn ngàn dặn vạn dò, kêu Thường Tử Phi về nhà ngủ giấc cho tốt. phải hứa mãi, mới an tâm vào làm.

      vào tiệm, Elle trêu chọc : "Noãn Noãn, sắc mặt tốt nha, chắc là tối hôm qua được Thường tổng chiếu cố rất tốt nha."

      An Noãn đỏ mặt, vội vàng phản bác: " có."

      Lâm Mạn cười : "Noãn Noãn, em cũng đừng có sạo nha, chúng tôi vừa thấy xe của Thường tổng. nam quả nữ ở chung phòng, lại vừa mới xa nhau lâu như vậy, có thể giải thích được nha."

      "Chúng tôi có gì."

      Hà Hân chạy đến nắm tay , an ủi : "Noãn Noãn, đừng để ý các người ấy, lời của người có chồng thể ngăn cản được. cho chị biết, Thường tổng về cái chuyện kia có phải rất lợi hại ?"

      An Noãn dùng sức đẩy Hà Hân ra, gấp đến độ muốn vấp ngã.

      Xem thẹn thùng mắc cỡ như vậy, ba người kia cười đến ngồi nổi.
      --

      3g chiều, An Noãn tan ca ra khỏi Trăm Nhạc, xa xa liền nhìn thấy Thường Tử Phi đứng ở cửa. Sợ Elle cùng mấy người kia thấy, chạy nhanh đến kéo tay Thường Tử Phi bỏ chạy.

      Chạy được đoạn xác định có ai đuổi theo, mới nhàng thở ra.

      Thường Tử Phi có điểm mất hứng, hừ : " như vậy thể để người ta gặp sao?"

      " phải vậy nha, mấy người kia miệng rất lợi hại, buổi sáng thấy đưa em đến đây, mấy người kia em .."

      An Noãn xấu hổ dám tiếp.

      Thường Tử Phi như hiểu ra, nắm lấy bả vai , nhìn :"Mấy người kia gì?"

      " gì."

      Nhìn An Noãn tức giận, Thường Tử Phi khoé miệng cong lên. biết thẹn thùng, bởi vậy trêu ghẹo nữa. ngày nào đó thuộc về mình, hoàn toàn thuộc về mình .
      ---

      Hai người ở bên ngoài ăn tối, Thường Tử Phi thần thần bí bí muốn dẫn đến chỗ. Đến nơi mới biết là buổi đấu giá trang sức.

      cũng ngờ ở đây gặp Mạc Trọng Huy và Hà Tư Kỳ. Quả là ông trời luôn cố ý tạo cơ hội để họ gặp nhau mà.

      Từ đầu tới cuối, tay Thường Tử Phi vẫn gắt gao nắm lấy tay .

      Cuối cùng của buổi đấu giá là cái châm cài áo bằng kim cương, người giới thiệu là của hoàng gia Quốc, đây là vật phẩm được lưu ý nhất hôm nay. trăm vạn khởi điểm, An Noãn sợ đến mức ngây người.

      Lúc này Thường Tử Phi đột nhiên ghé sát người hỏi: "Có thích hay ?"

      "Đừng náo loạn, em cần."

      Còn chưa xong, Thường Tử Phi ra giá ba trăm vạn.

      trường xuất xôn xao.

      Lại giọng truyền tới: "Năm trăm vạn."

      An Noãn nhìn trợ lý của Mạc Trọng Huy Trương Húc giơ thẻ bài, Hà Tư Kỳ ở bên khiêu khích nhìn .

      "Thường Tử Phi, chúng ta thôi, em thích cái này, đem ba trăm vạn mai mua cho em chiếc nhẫn kim cương lớn ."

      An Noãn lôi Thường Tử Phi bước .

      Ở hội đấu giá ra, đối điện có cửa hàng trang sức, Thường Tử Phi phải đem tiền vô mua nhẫn kim cương.

      An Noãn nhìn : " liền như vậy muốn mua nhẫn, em còn có thể ở bên cạnh mà chạy thoát sao?"

      Thường Tử Phi ôm bả vai : " thực vẫn có chút sợ hãi."

      "Thường Tử Phi, em cho biết, lo lắng của là dư thừa."

      An Noãn xong bước về phía trước hai bước, đối diện màn đêm hô lớn: "Thường Tử Phi, em ở bên cạnh phải vì tiền, ở thế giới này, trừ cha em ra, là người thương em nhất. Em thề, đời này em đối xử tốt với , tốt."

      Lúc này bên trong chiếc Bentley, Hà Tư Kỳ cầm trong tay châm cài áo, nghe tiếng thổ lộ của An Noãn bên ngoài, tâm tình càng tốt: "Trương trợ lý, dừng xe, đó phải là An Noãn sao?"

      "Két", xe dừng bên đường, Hà Tư Kỳ thầm quan sát sắc mặt của Mạc Trọng Huy.

      Bên ngoài, những lời của An Noãn làm cho Thường Tử Phi có chút thụ sủng nhược kinh, lo lắng cũng còn tồn tại. kích động ôm lấy An Noãn, nâng gương mặt lên hung hăn hôn xuống môi . Thời gian như dừng lại ở giây phút này.

      "Trương trợ lý, lái xe, An Noãn này là thủ đoạn, từ trong tù ra chưa lâu, lại quen với Tổng giám đốc Phi Vũ tập đoàn Thường Tử Phi, biết có phải hay công phu giường hơn người."

      Hà Tư Kỳ vừa , bên tinh tế quan sát sắc mặt của Mạc Trọng Huy, thấy biểu tình của có gì thay đổi, xem ra quan tam.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :