1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 83.2:

      Từ đêm đó, sau khi thành công kêu Mạc Trọng Huy ra ngoài mua đồ ăn cho , An Noãn kiêu căng hơn, cơ hồ mỗi đêm giật mình tỉnh giấc đều tra tấn Mạc Trọng Huy, có đôi khi kêu đến chợ đêm mua thịt dê, có đôi khi kêu mua cá nướng, bánh mật, cháo hải sản....

      Mạc Trọng Huy này thân phận, này địa vị, mỗi đêm bị sai chạy khắp nơi, người khác nhìn đều nhịn được ngầm đánh giá. Nhưng quan trọng nhất là, có mấy món ăn rất vệ sinh.

      có hỏi qua Thẩm Cầm Phong, Thẩm Cầm Phong với , phụ nữ có thai khẩu vị giống với bình thường, An Noãn đột nhiên thích ăn mấy thứ này rất bình thường, nhưng nên tận lực kêu ăn ít, những thứ vệ sinh đó tốt cho sức khỏe.

      Đêm nay, An Noãn vừa tỉnh lại liền đánh thức Mạc Trọng Huy trong giấc ngủ say, theo thói quen tính kêu mua cá nướng.

      Rốt cuộc Mạc Trọng Huy hoàn toàn bạo phát: “An Noãn em đừng quá đáng, đúng là được tấc lại muốn tiến thước. Làm gì mỗi đêm đều kêu ra ngoài mua này nọ, em cố ý tra tấn phải . Em muốn ngủ, nhưng muốn.”

      An Noãn bĩu môi, bị đột nhiên tức giận hù dọa.

      Mạc Trọng Huy thấy bị kinh ngạc, lập tức hạ giọng: “Ngoan, nấu cái gì cho em ăn, mỗi ngày đều ăn những thức ăn ở chợ đêm rất vệ sinh, đối với thân thể tốt, đối với cục cưng cũng tốt.”

      “Quên , ăn, ngủ .”

      An Noãn thản nhiên rồi nằm xuống giường. Mạc Trọng Huy sắp phát điên, thái độ như vậy làm sao còn có thể ngủ được.

      nhịn được lại dụ dỗ : “Ngoan, biết em đói bụng, xuống nấu cho em chén cháo hoa được ? Ban đêm ăn , để dạ dày thoải mái.”

      An Noãn tức giận rống : “ ăn, ngủ .”

      Mạc Trọng Huy có biện pháp, xuống giường mặc quần áo lấy tiền ra cửa, giờ sau đem mấy xâu có nướng về.

      An Noãn rất cảm động nhưng vẫn giận dỗi .

      “Ngoan, ngồi dậy, em muốn ăn cá xiên nướng mua cho em, chỉ cho ăn năm xâu, nấu cháo ở phòng bếp, lấy mang lên cho em.”

      ăn, đừng phiền tôi.”

      Mạc Trọng Huy tiếp tục hạ mình ôm giọng dụ dỗ: “Tốt lắm tốt lắm, vừa rồi là tốt, nên nổi giận với em về sau , em muốn ăn cái gì đều mua cho em bất luận khi nào . Ngoan, em ăn cá trước lấy cháo.”

      “Tôi ăn còn mua làm gì.”

      sủng nịch vỗ vỗ khuôn mặt của : “Được rồi được rồi, có chừng có mực, biết em tại rất muốn ăn, mau ăn xuống lấy cháo.”

      Mạc Trọng Huy xuống nhà, An Noãn đem tất cả xâu cá nướng ăn hết. tức giận đến muốn đánh người.

      “An Noãn, muốn đánh em, chỉ cho em ăn năm xâu, em lại ăn hết tất cả.”

      An Noãn lơ đễnh : “Ai kêu mua nhiều như vậy, cho phép tôi ăn năm xâu, vậy sao mua năm xâu thôi.”

      , em như vậy hiểu, về sau mua ít em đừng hô to gọi với .”

      bưng cháo đến trước mặt tức giận hừ : “Cháo này em ăn được bao nhiêu ăn, cũng quản được em.” Cuối cùng, thêm câu: “ nấu hơn giờ.”

      An Noãn ăn hơn nửa chén ăn vô nữa. Bụng no rồi ngủ được, Mạc Trọng Huy cũng bị ép buộc ngủ được.

      Mạc Trọng Huy trêu ghẹo: “An Noãn, biết có thể đợi đến ngày đứa bé sinh ra hay .”

      “A?”

      sợ đến ngày nào đó, cũng bị em tra tấn đến chết, mặc dù chết nhưng cũng bị tra tấn chỉ còn xương bọc da.”

      An Noãn lấy tay chỉ vào ngực cười : “ , mỗi ngày đều tập thể hình, lại rất chú trọng bảo dưỡng, thân hình của rất rốt.”

      “Đừng lộn xộn.” tức giận gạt tay ra.

      “Chậc chậc, tôi chỉ đụng vào có hai ba cái cũng bị cái gì nha.”

      An Noãn đâu biết rằng, chỉ chỉ vào ngực , phía dưới của muốn có phản ứng. Đoán chắc ăn no cũng ngủ được, Mạc Trọng Huy hành động theo bản năng, xoay người cái hôn lên môi .

      An Noãn bị dọa đẩy ra: “ cầm thú, tại tôi là phụ nữ có thai, ngay cả phụ nữ có thai cũng buông tha sao?”

      Mạc Trọng Huy ồ ồ xong: “Thẩm Cầm Phong , sau ba tháng là có thể.”

      tự nhiên lấy chuyện này hỏi Thẩm Cầm Phong, nhưng Thẩm Cầm Phong chắc sợ nghẹn hỏng rồi, chủ động với .

      Mạc Trọng Huy cắn lên ngực , đột nhiên nghiêm trang : “Sau khi đứa sinh ra, cho phép bú sữa mẹ.”

      An Noãn dừng vài giây mới phản ứng dùng sức vỗ lên đầu tức giận mắng: “ bệnh thần kinh a.”

      Mạc Trọng Huy để ý đến phản kháng của An Noãn, cẩn thận phát tiết ở người , sau đó lại ôm giải thích dụ dỗ.

      “Nể tình mỗi đêm đều mua thức ăn cho em đừng nóng giận, cũng làm em đau. rất nhẫn, chỉ làm lần, nghiền đâu.”

      An Noãn tức giận đến đỏ mặt tức giận mắng: “Mạc Trọng Huy, đứa bé trong bụng tôi phải của cho nên đau lòng, sợ hãi phải ? Cho dù bị muốn đến chết, cũng sao đúng ?”

      An Noãn xong, Mạc Trọng Huy trầm mặc. Mấy ngày này, quá ấm áp, trong lòng bọn họ như ngầm thỏa thuận ai cũng nhắc đến chuyện cha đứa bé là ai. nghĩ biện pháp dụ vui vẻ, cho dù mỗi đêm phải ra ngoài mua đồ ăn cho , ngoài miệng oán giận nhưng trong lòng lại đắc ý. Nhất là khi nhìn ăn rất thỏa mãn, từ trong nội tâm rất cao hứng, cảm thấy hạnh phúc. hy vọng cảnh ấm áp này vẫn liên tục đến khi sinh đứa bé.

      “An Noãn, em vĩnh viễn đều sống vô tâm vô phế.”

      Cuối cùng hai người quay lưng ngủ, ở giữa là khoảng cách lớn. Trời cũng gần sáng, cả hai người đều ngủ tiếp.

      --

      Ngày hôm sau, Mạc Trọng Huy rời giường trước, đợi ra khỏi phòng, An Noãn mới đứng lên. cũng biết mình sai, nhất thời xúc động, nhưng lại biết nên giải thích như thế nào.

      Nguyên bản hôm nay Mạc Trọng Huy đưa mua đồ cho em bé, An Noãn rửa mặt xong xuống lầu, người hầu với , Mạc tiên sinh ra ngoài làm việc, kêu lái xe cùng người hầu với đến thương xá An Noãn.

      “An tiểu thư, và Mạc tiên sinh có phải cãi nhau, nhìn Mạc tiên sinh tâm tình tốt, điểm tâm cũng chưa ăn .”

      An Noãn thản nhiên cười trả lời: “Chúng tôi có cãi nhau.”

      “Tôi cảm thấy cũng , đêm qua Mạc tiên sinh con nấu cháo cho , An tiểu thư thực hạnh phúc, Mạc tiên sinh càng ngày càng thận trọng, càng ngày càng săn sóc. Đều đàn ông khi làm cha thay đổi, tôi thấy Mạc tiên sinh thay đổi rất lớn.”

      Ăn xong bữa sáng, hai người hầu cùng An Noãn đến thương xá. tính đến tiệm bán đồ trẻ em mua vài thứ cho đứa bé. Mang thai hơn ba tháng, bụng cũng lớn hơn chút, An Noãn mặc quần áo rộng thùng thình cho thoải mái.

      đến quán cà phê trước, tại giao cho Lương Mộ Tình quản lý, nghe Mạc Trọng Huy , ấy quản lý rất tốt. An Noãn vào quán cà phê, thấy Lương Mộ Tình lớn tiếng mắng người, giống với tính cách ôn nhu của ta trước đây.

      Thấy An Noãn, ta rất kích động: “Chị An Noãn lâu gặp, sao đột nhiên đến đây, em nghe Mạc tiên sinh chị mang thai.”

      An Noãn cười gật đầu, chỉ phục vụ vừa bị mắng hỏi: “ ấy làm sao vậy?”

      “Mới tới cũng làm được hơn tuần, nhưng mỗi ngày đều làm đổ cà phê lên người khách. Mỗi lần ta hai câu, liền làm ra bộ dáng điềm đạm đáng .”

      “Quên có thể chưa thích ứng, ai vừa tới làm đều như vậy, cho ấy thời gian từ từ học.”

      Lương Mộ Tình hề để ý tới phục vụ kia, kéo cánh tay An Noãn hỏi: “An Noãn, chị mang thai sao?”

      “Đúng vậy, tại hơn ba tháng, bụng chỉ mới nhô lên chút.”

      “Khó trách Mạc tiên sinh cho chị đến quán, ấy kêu em quản lý tiệm, làm em mệt muốn chết.”

      “Mạc Trọng Huy, ta thường xuyên đến đây sao?” An Noãn thuận miệng hỏi.

      Lương Mộ Tình nghiêm trang trả lời: “ ấy tới vài lần, có thể là lo lắng em quản lý tốt, sợ em làm rối loạn quán cà phê của chị, mỗi lần ấy tới đây đều dạy em cách kinh doanh.”

      An Noãn nhướng mày, Mạc Trọng Huy nên quan tâm đến quán cà phê này như vậy, mỗi ngày đều ở nhà, cũng rất ít ra cửa.

      “An Noãn, hôm nay chi đến đây có chuyện gì ?Còn mang theo hai người hầu?”

      “À, các ấy với chị đến tiệm mẹ và bé, rất nhiều cái hiểu, trước kia họ làm qua bà vú, so với chị biết nhiều hơn.”

      Lương Mộ Tình vừa nghe kích động : “ mua đồ cho em bé em với chị nha, em rất thích tiểu bảo bảo, cảm thấy quần áo của tiểu bảo bảo rất đáng .”

      “Em cần coi quán sao?”

      sao, lúc này khách nhiều lắm, các ấy có thể ứng phó.”

      --

      Lần đầu tiên An Noãn đến tiệm bán đồ trẻ em, cảm thấy quần áo con nít rất đáng , sao lại có chuyện thần kỳ như vậy, cục cưng vừa sinh ra lại lớn như vậy.

      Người hầu nhịn được trêu chọc: “An tiểu thư, nếu có thích em bé có thể sinh thêm vài đứa.”

      An Noãn nhịn được cảm thán, sinh mệnh đúng là thần kỳ.

      “An Noãn, chị mang thai ra ngoài dạo phố sao Mạc tiên sinh với chị, trước kia phải ấy rất khẩn trương chị sao?”

      Lương Mộ Tình đột nhiên câu, An Noãn cảm thấy có gì, nhưng hai người hầu ra mất hứng, nhịn được giúp Mạc Trọng Huy: “Vốn Mạc tiên sinh muốn với An tiểu thư, nhưng nhất thời có việc, Mạc tiên sinh là chủ của công ty lớn nhưng mỗi ngày đều ở bên cạnh An tiểu thư, đây chính là người bình thường thể làm được.”

      người hầu khác cũng : “Mạc tiên sinh rất thương An tiểu thư, người ngoài nhìn vào hiểu đâu, có ngườiđàn ông nào có thể đêm khuya lái xe hơn mua thức ăn cho vợ, lại là ngày ngày đều . An tiểu thư của chúng tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất mà tôi từng gặp, Mạc tiên sinh còn là người đàn ông tốt nhất thế giới.”

      Lương Mộ Tình giật mình cười : “An Noãn, em chỉ hỏi câu nhưng chị xem hai hầu lại rất kích động, phải hai người đều ái mộ Mạc tiên sinh.”

      Hai người hầu cũng tức giận ngược lại nở nụ cười: “Vị tiểu thư này, muốn châm ngòi cũng phải tìm đối đối tượng, ở trong mắt chúng tôi Mạc tiên sinh và An tiểu thư là trời đất tạo đôi, chúng tôi đối với Mạc tiên sinh là tôn kính cùng kính , Mạc tiên sinh như ân nhân của chúng tôi, chẳng những trả lương cao cho chúng tôi, còn chiếu cố người nhà của chúng tôi, phần ân tình này muốn cũng được. Chúng tôi An tiểu thư, bởi vì An tiểu thư thiện lương, bởi vì An tiểu thư là người phụ nữ Mạc tiên sinh nhất.”

      “Con , vị tiểu thư này, vì sao muốn chia rẽ quan hệ của An tiểu thư cùng Mạc tiên sinh?”

      Sắc mặt Lương Mộ Tình trắng bệch xấu hổ nhìn An Noãn: “An Noãn, em có.”

      An Noãn cười cười hoà giải: “Tốt lắm, hôm nay là dạo phố mua đồ với tôi, sao lại ồn ào, nếu còn như vậy mình tôi dạo.”

      Sau đó An Noãn thu hoạch rất lớn, mua cho tiểu bảo bảo rất nhiều quần áo, còn có vài món đồ chơi .

      Còn mấy cái đồ lớn gì đó chờ Mạc Trọng Huy , gần đây mời thiết kế sư về nhà, tính làm ra phòng cho trẻ con, chuẩn bị sửa chữa. ra An Noãn rất muốn tự mình thiết kế, chỉ tiếc luôn cảm thấy mình học chưa đủ, cũng chưa bao giờ thiết kế qua.

      Sắp ra về, hai người hầu đề nghị: “An tiểu thư, mua quà tặng cho Mạc tiên sinh , mỗi ngày ngài ấy vất vả chăm sóc , cũng nên tạo kinh ngạc cho ngài ấy. Nếu mua áo sơmi , Mạc tiên sinh nhất định rất vui vẻ.”

      An Noãn còn do dự, bị các kéo vào tiệm quần áo của nam.

      Lương Mộ Tình ở bên trào phúng: “Mạc tiên sinh của các người ở đây, làm sao có thể thử?”

      Cuối cùng An Noãn chọn bộ màu lam nhạt, An Noãn tưởng tượng nếu Mạc Trọng Huy mặc vàog, nhất định rất đẹp mắt, dáng người rất đẹp.

      Đến giờ cơm trưa, Lương Mộ Tình mời ăn, hai người hầu cũng chịu, luôn luôn cường điệu: “Mạc tiên sinh phân phó, ngày ba bữa của An tiểu thư phải về nhà ăn, có bác sĩ dinh dưỡng lo chuyện đó, còn tốt hơn so với khách sạn.”

      An Noãn cuối cùng nhún vai, cùng các trở về. Lương Mộ Tình nhìn theo xe bọn họ hai tay gắt gao nắm thành quyền.

      So với An Noãn, muốn cái gì có cái đó, là con của thị trưởng, dung mạo dáng người đều kém ai, thậm chí còn trẻ tuổi hơn An Noãn. Nhưng Mạc Trọng Huy ngay cả nhìn cũng tình nguyện liếc nhìn cái. muốn cha ra mặt, Lương Trạch Minh lại khinh phiêu phiêu bỏ lại câu: ‘Mạc Trọng Huy thích hợp với con, con bỏ ý định đó .’

      hiểu, có chỗ nào xứng, đường đường con của thị trưởng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lại lưu lạc đến quán cà phê làm công, phải là vì muốn gặp Mạc Trọng Huy nhiều hơn sao.

      Khi An Noãn chưa mang thai, Mạc Trọng Huy có khi tới đón An Noãn, đều có thể rất xa nhìn thấy . tại An Noãn mang thai, ít đến quán cà phê, Mạc Trọng Huy cũng hoàn toàn biến mất, đem cục diện rối rắm này bỏ lại cho , là ai nha, căn bản thiếu tiền, dựa vào cái gì ở trong này chịu tội.

      Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, ghê tởm hơn là, trước kia Hà Tư Kỳ thường xuyên đến gây . Có mấy lần, Hà Tư Kỳ đem phẫn nộ đối với An Noãn phát tiết người , tức giận đến muốn tát chết ta, nhưng cha sớm nhắc nhở , mỗi phụ nữ bên cạnh Mạc Trọng Huy, nên đắc tội.

      --

      Hà Tư Kỳ đến cũng thực đúng lúc, buổi sángAn Noãn đến, buổi chiều Hà Tư Kỳ chạy tới, Lương Mộ Tình muốn thấy cảnh hai người đó gặp nhau, người cũ người mới đem chuyện náo loạn lớn.

      “Lương tiểu thư, Hà tiểu thư lại tới đây, cà phê chúng ta rất đắng.”

      Lương Mộ Tình có giận chỗ phát, hôm nay gặp Hà Tư Kỳ. Người như ta bị vứt bỏ giữa đường, dựa vào cái gì nhiều lần tới tìm gây .

      Lương Mộ Tình đến bên cạnh Hà Tư Kỳ thập phần khách khí : “Hà tiểu thư, cà phê vốn là rất đáng, nhưng trong đắng có ngọt, tựa như đoạn tình cảm thất bại, tuy rằng thống khổ, nhưng nhớ lại trong hỗn loạn vẫn nhè ngọt ngào.”

      Sắc mặt Hà Tư Kỳ lập tức thay đổi: “Lương Mộ Tình, có ý gì? châm chọc tôi sao?”

      “Hà tiểu thư là người phụ nữ của Mạc tiên sinh, tôi làm sao dám châm chọc , đắc tội Mạc tiên sinh tôi gánh nổi.”

      biết là tốt rồi, đừng nghĩ là con của Lương Trạch Minh, tài trí hơn người. Đừng , cho dù là cha , ở trước mặt Mạc Trọng Huy đều cúi đầu khom lưng, khúm núm.”

      Lương Mộ Tình hít sâu hơi, hai tay nắm thành quyền.

      “Hà tiểu thư, tôi đúng là hiểu, có việc gì tới tìm ta gây làm gì, tôi chẳng qua chỉ làm công cho An tiểu thư, đổi miếng cơm ăn mà thôi. hai ba ngày lại chạy đến đây, phải là muốn tìm An tiểu thư sao? Tôi với , về sau An tiểu thư cũng đến quán cà phê nữa, bởi vì ấy mang thai.”

      cái gì? lại lần? Ai mang thai?”

      Hà Tư Kỳ kích động hai mắt mở lớn đỏ tươi mảnh.

      biết? An tiểu thư, An Noãn, ấy mang thai hơn ba tháng, Mạc tiên sinh rất khẩn trương, cho phép ấy đến đây, cho nên sau này ấy cũng đến đây, đến chờ ấy cũng uổng công. Kỳ cũng khéo, sáng nay ấy mới đến chuyến, nhưng là tới tiệm bán đồ trẻ em, Mạc tiên sinh có việc thể cùng , phái vài người hầu lái xe theo ấy, rất sợ xảy ra chuyện, rất khẩn trương, quả thực xem ấy như bảo bối.”

      Hà Tư Kỳ cắn chặt răng rống giận: “ có khả năng, An Noãn có thể nào mang thai.”

      Lương Mộ Tình cười lạnh: “Vì sao ấy thể mang thai? Nghe Mạc tiên sinh bỏ hết công việc ở Mạc thị, mỗi ngày đều bồi ở bên cạnh ấy, đôi nam nữ bình thường sao lại thể mang thai. An tiểu thư lần đầu tiên mang thai, Mạc tiên sinh rất hưng phấn lại kích động, tôi còn nghe họ , mỗi đêm Mạc tiên sinh đều mua thức ăn cho An tiểu thư, lái xe hơn giờ, chưa có ai được thương đến như vậy, An tiểu thư đúng tu luyện mấy đời phúc khí.”

      Sắc mặt Hà Tư Kỳ trắng bệch, lắc lắc đầu : “ có khả năng, thể nào.”

      Lương Mộ Tình thấy lời của mình có hiệu quả, than hơi, thản nhiên : “Hà tiểu thư, tôi biết trong lòng rất bất bình, con của bị An Noãn giết chết, Mạc tiên sinh trừng phạt ấy, trái lại còn trách , tại An Noãn mang thai, Mạc tiên sinh còn đem ấy sủng lên trời. Là phụ nữ, tôi có thể hiểu tâm tình của . Nhưng tôi cũng hy vọng có thể buông tha mấy người dân bé như chúng tôi, ai có thù với tìm người đó báo, đừng liên lụy người vô tội. Mọi người đều là người đáng thương, sao lại tự giết lẫn nhau.”

      “Lương Mộ Tình, tất cả những gì đều là , nếu tôi nhất định giết chết .” Hà Tư Kỳ gằn từng tiếng, gần như nghiến răng nghiến lợi .

      Lương Mộ Tình nhún vai vô tội : “Cho dù lá gan của tôi có lớn đến cỡ nào cũng dám lấy chuyện này ra giỡn, sáng nay tôi bồi An tiểu thư đến tiệm quần áo, mua quần áo cho tiểu bảo bối, rất đáng . Đúng rồi, An tiểu thư còn , Mạc tiên sinh tìm người thiết kế phòng trẻ con, thế giới nàythật công bằng, có tiểu hài tử sinh ra chỉ có hai bàn tay trắng, có tiểu hài tử sinh ra lại được ngàn vạn sủng ái, có biện pháp, người ta mệnh tốt, chúng ta hâm mộ cũng được.”

      Hà Tư Kỳ cơ hồ cắn nát môi đến chảy máu.

      “Tôi nhất định để ta sinh ra đứa bé, An Noãn hại chết con tôi, đứa của ta cũng đừng hòng sống.”

      Hà Tư Kỳ lúc này giống như người điên, Lương Mộ Tình thấy trong mắt ta cừu hận cùng sát khí.

      Lương Mộ Tình cố ý : “Hà tiểu thư, vẫn nên suy nghĩ lại chút, đấu lại An Noãn, An Noãn có Mạc tiên sinh sủng, người bình thường thể đến gần ấy. Mạc tiên sinh bảo vệ ấy rất tốt, phần lớn thời điểm Mạc tiên sinh đều ở bên cạnh ấy, người hầu bảo tiêu đếm hết. vẫn đừng nên gây chuyện, chấp nhận số mạng .”

      “Câm miệng, cho dù tôi vì bản thân, tôi cũng muốn báo thù cho con của tôi.”

      Hà Tư Kỳ rống xong chạy ra khỏi quán cà phê. Lương Mộ Tình nhìn điên cuồng, khóe miệng gợi lên nụ cười xinh đẹp.

      chờ hai người họ tranh đấu chém giết, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi. Hà Tư Kỳ, người phụ nữ ngu xuẩn này, ta vốn có điều kiện rất tốt, được Mạc Trọng Huy thích, đáng tiếc ta biết quý trọng, bóp chết tình đó. Phụ nữ như vậy đáng trở nên nghèo túng, xứng đáng mất tất cả.

      Nếu Hà Tư Kỳ thành công, với tính cách của An Noãn, ta chết cũng ở bên cạnh Mạc Trọng Huy nữa. Hà Tư Kỳ người phụ nữ ngu xuẩn này, đời này cũng đừng mơ tưởng được Mạc Trọng Huy nhìn đến lần nữa.

      Nghĩ đến đây, Lương Mộ Tình cười đến sáng lạn, ngồi chờ xem màn kịch hay.
      Chris, AnAnthuyt thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 84.1: Chúng ta cùng nhau sống vui vẻ

      Hà Tư Kỳ xúc động chạy tới Mạc thị, bảo vệ trước đại sảnh của Mạc thị biết mặt , rất lễ phép với : “Hà tiểu thư, Mạc tiên sinh lâu có tới công ty.”

      Hà Tư Kỳ kéo áo somi của tiếp tân trước đại sảnh kích động hỏi: “Vì sao ấy đến công ty? Vì sao đến?”

      tiếp tân sợ hãi ấp a ấp úng xong: “Hà tiểu thư, tôi chỉ là làm công, tôi biết vì sao Mạc tiên sinh đến công ty.”

      “Có phải vì An Noãn mang thai ? Có phải hay ?”

      Hà Tư Kỳ rống xong chạy mất.

      tiếp tân thở phì phò hỏi bảo vệ đứng bên cạnh: “Tinh thần của Hà tiểu thư hình như có chút dị thường, có nên gọi điện thoại cho Mạc tiên sinh ?”

      “Tôi thấy hình như ta bị bỏ rơi, Mạc tiên sinh còn muốn ta nữa, cho dù tinh thần ta thất thường hay cũng như nhau thôi. Kẻ có tiền đều giống nhau, chỉ chơi đùa phụ nữ mà thôi, có bao nhiêu người lòng. ta có thể đem nâng niu trong lòng bàn tay, cũng có thể đem tàn nhẫn đạp xuống. Bởi vậy các nên từ bỏ , đừng mê luyến Mạc tiên sinh nữa.”

      đứng kế bên phục : “Đời này chỉ cần có thể được Mạc tiên sinh sủng ái lần, cho dù tan xương nát thịt tôi cũng thấy thỏa mãn.”

      “Ai, hết cách cứu.”

      Bảo vệ thở dài bỏ .

      Hà Tư Kỳ ở Mạc thị tìm được người, lại chạy tới Thiên Đường, trực tiếp vọt tới văn phòng của Phan Bình, trong phòng có tiếng phụ nữ khóc, người này Hà Tư Kỳ biết, chính là bạn tốt của tiện nhân An Noãn.

      “Phan Bình, cho tôi biết, Mạc Trọng Huy ở đâu?”

      Hà Tư Kỳ gầm lên giận dữ, La Hiểu Yến ngừng tiếng khóc.

      Phan Bình nhíu mày lạnh ra lệnh với La Hiểu Yến: “Em ra ngoài trước , về sau làm tốt bổn phận của em, có việc gì đừng tới tìm tôi.”

      La Hiểu Yến ủy khuất mím môi rồi ra ngoài.

      Đối mặt với Hà Tư Kỳ, Phan Bình vẫn còn khúm núm, dù sao cũng là người phụ nữ từng được Mạc tiên sinh sủng ái, chừng ngày nào đó lại ta được quay trở lại, bây giờ nên đắc tội.

      “Hà tiểu thư, biết đây đến có việc gì.”

      “Đừng lời nghĩa, mau, Mạc Trọng Huy có ở Thiên Đường hay ?”

      “Mạc tiên sinh có ở Thiên Đường, lâu gặp Mạc tiên sinh.”

      Hà Tư Kỳ tức giận đè ngực, bỗng nhiên bình tĩnh hỏi: “An Noãn có phải mang thai?”

      Phan Bình cười rất chuyên nghiệp, thành : “ có lỗi, chuyện An tiểu thư tôi lắm, đừng Mạc tiên sinh và An tiểu thư, ngay cả Trương trợ lý tôi cũng rất ít gặp.”

      Hà Tư Kỳ cắn chặt răng, ra khỏi văn phòng ta.

      Ngay khúc cua nhìn thấy La Hiểu Yến, người phụ nữ này nữ thực giả tạo, vừa rồi ở văn phòng của Phan Bình làm bộ điềm đạm đáng , bộ dáng như .

      Hà Tư Kỳ mặc dù phải sinh ra danh môn, nhưng từ lớn lên ở Mạc gia, thấy La Hiểu Yến như vậy liền chán ghét. An Noãn rất thân thiết với ta, làm sao có thể là người tốt, thực hiểu Mạc Trọng Huy coi trọng An Noãn ở điểm nào. Có lẽ cũng giống với La Hiểu Yến, An Noãn ở trước mặt Mạc Trọng Huy cũng giả bộ điềm đạm đáng .

      Hà Tư Kỳ tâm tình tốt, cũng muốn tìm La Hiểu Yến phiền toái, giờ này khắc này, chỉ muốn tìm được Mạc Trọng Huy, giáp mặt hỏi ràng.

      Nhưng mà khi ngang qua ta, La Hiểu Yến nghe ta gọi: ,“Hà tiểu thư, muốn biết tình hình gần đây của An Noãn sao?”

      Nghe được cái kia tên, cước bộ theo bản năng dừng lại, trong mắt tràn đầy nộ khí.

      “An Noãn mang thai, Hà tiểu thư có biết ? Còn có tin tức lớn hơn, Hà tiểu thư có hứng thú muốn biết ?”

      Hà Tư Kỳ cùng La Hiểu Yến vào quán cà phê đối diện Thiên Đường.

      “An Noãn mang thai hơn ba tháng, nhưng biết đứa bé có phải là của Mạc tiên sinh hay .”

      có ý gì, phải của Mạc Trọng Huy, vậy của ai?” Tim Hà Tư Kỳ đột nhiên đập rất nhanh, hy vọng có thể nghe được đáp án mà muốn.

      La Hiểu Yến uống ngụm cà phê từ từ mở miệng: “Hơn ba tháng trước, An Noãn lấy cớ mua bánh kẹo cưới với tôi rồi chạy tìm Thường Tử Phi, ở trong nhà trọ của Thường Tử Phi xảy ra quan hệ, bị Mạc tiên sinh bắt tại trận, Mạc tiên sinh nổi giận đem tập đoàn Phi Vũ làm cho phá sản, rồi đánh Thường Tử Phi phải vào bệnh viện. lâu sau, An Noãn liền mang thai, đứa là của ai cũng biết, chỉ biết lúc đầu Mạc tiên sinh bắt ta phá thai, nhưng sau đó biết tại sao luyến tiếc, tại lại đem ta chăm sóc rất tốt.”

      Hai tay Hà Tư Kỳ nắm chặt ly cà phê, đầu ngón tay cũng trắng bệch, giọng lạnh như băng lầm bầm lầu bầu: “Nhất định đứa bé là của Thường Tử Phi, nhưng Mạc Trọng Huy lại nuôi con cho Thường Tử Phi, người phụ nữ hạ lưu kia còn có mặt mũi ở bên cạnh Mạc Trọng Huy bên.”

      Mất hồi lâu để bình tĩnh mới hoài nghi hỏi: “An Noãn phải là bạn của sao? Vì sao lại với tôi những chuyện này?”

      “Bạn bè? Nếu coi tôi là bạn, An Noãn lại hại tôi được kết hôn? Hôn lễ của tôi và Phan Bình bởi vì ta phải hủy bỏ, còn ta lời giải thích cũng có.”

      Thấy biểu thù hận của La Hiểu Yến, Hà Tư Kỳ nhướng mày : “ như vậy và An Noãn trở mặt thành thù, biết chúng ta có thể làm bạn hay ?”

      --

      Hôm nay, Mạc Trọng Huy về trễ, An Noãn cơm nước xong trở về phòng, người hầu thần thần bí bí với : “Mạc tiên sinh, hôm nay An tiểu thư có quà tặng cho ngài.”

      Mạc Trọng Huy quen với hành động to của bọn họ. Cơm nước xong trực tiếp trở về phòng, An Noãn ngồi ở giường đọc sách. Mạc Trọng Huy loay hoay ở trong phòng hai vòng, cũng phát cái gọi là quà tặng.

      An Noãn thấy qua lại choáng váng đầu tức giận hỏi: “ tìm cái gì? tới lui có thấy phiền hay ?”

      Mạc Trọng Huy bĩu môi, cuối cùng cũng nhịn được hỏi: “Họ em có quà muốn tặng .”

      An Noãn nhìn lúc này giống như con nít, nhịn được cười ra tiếng: “Quà tặng gì chứ, chỉ là hôm nay khi dạo phố, thuận tiện mua cho cái áo sơmi, mua về nhìn lại mới thấy cùng nhãn hiệu với loại thường mặc, đoán chắc cũng mặc, nên tôi để vào trong tủ quần áo.”

      Mạc Trọng Huy chạy tới tủ quần áo lấy ra, nhãn hiệu này cũng tốt nhưng so với nhãn hiệu anht hường mặc vẫn chênh lệch, màu này cũng chưa từng mặc qua.

      An Noãn tới, thấy nhíu mày thét lớn tiếng, hờn giận : “Tôi có lòng tốt mua quần áo cho , thích quên , nhíu mày làm gì. Thực chưa thấy qua người nào lại khó chịu như , tôi thấy người mẫu mặc người rất được, đoán rằng mặc người rất tuấn tú.”

      “Giúp thử chút.”

      Mạc Trọng Huy đem áo sơmi đưa cho An Noãn.

      An Noãn cũng muốn xem mặc vào so với người mẫu ai đẹp hơn, động thủ giúp cởi áo somi người, chứng minh ánh mắt của nhìn rất chuẩn.

      “Mạc Trọng Huy, mặc rất đẹp.”

      An Noãn nhịn được giơ ngón tay cái lên, trong lòng oán thầm, lão thiên gia đúng là công bằng, tất cả những gì đẹp nhất đều ban tặng cho .

      “Cám ơn, rất thích.”

      Mạc Trọng Huy đột nhiên lên tiếng, làm An Noãn kinh ngạc, đây là đường đường Mạc Trọng Huy sao?

      An Noãn mím môi, khắc kia làm cho tim rung động.

      vừa định cần cảm ơn’, Mạc Trọng Huy đột nhiên kích động ôm lấy , ôm chặt vào trong ngực.

      “Mạc Trọng Huy, làm sao vậy?”

      thanh ôn nhu của vang lên bên tai : “An Noãn, về sau chúng ta đừng cãi nhau, sống bên nhau vui vẻ có được ?”

      Hai tay An Noãn từ từ vòng ở vòng eo tinh tráng của .

      “Mạc Trọng Huy, tôi cãi nhau với khi nào, đều là khi dễ tôi.”

      Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ cười cười, tiếng cười sang sảng: “Tốt, về sau bao giờ khi dễ em, nâng niu em trong lòng bàn tay, thương nhiều.”

      tiếng động thở dài, cho tới nay biết là ai khi dễ ai.

      --

      Buổi tối, hai người nằm ở giường, có loại ấm áp nên lời.

      Mạc Trọng Huy chủ động : “Đêm nay muốn ăn cái gì, mua về để sẵn cho em.”

      cần, người nào đó tâm cam lòng tình muốn, về sau ban đêm tôi ăn.”

      Mạc Trọng Huy cúi đầu cười cười, ôm chặt vào lòng sủng nịch : “Còn giận chuyện tối hôm qua sao, mọn như vậy.”

      An Noãn hừ hừ: “Tôi là người keo kiệt, về sau đừng đắc tội tôi.”

      “Được được, cũng dám nữa, tại có đói bụng ? Có muốn ăn cái gì?”

      An Noãn ghé vào trong lòng, cười xấu xa : “Tôi muốn ăn bánh ngọt, lại muốn mua ở tiệm, rất nhiều dầu mỡ.”

      Mạc Trọng Huy có loại dự cảm tốt: “Em có ý gì?”

      xuống làm bánh ngọt cho tôi ăn .” gằn từng tiếng ra lệnh.

      Trán Mạc Trọng Huy lên vài vạch đen: “Em có thấy từng làm qua bánh ngọ chưa, làm.”

      rất thông minh, chỉ cần đọc qua cách làm mạng, hay có thành ý muốn tôi ăn, vừa rồi chỉ muốn dỗ ngọt tôi mà thôi.”

      Mạc Trọng Huy buồn bực hỏng rồi, cả buổi tối tìm mạng cách làm bánh ngọt, rồi lại chạy ra ngoài mua nguyên liệu, đợi mất sức chín trâu hai hổ làm xong bánh ngọt, An Noãn ngủ từ lâu.

      nhất thời cảm thấy mình bị lừa, nha đầu kia ràng muốn trêu đùa . Nhìn trong tay hỗn loạn vừa mồ hôi vừa bánh ngọt, hận thể gọi thức, hành hung chút. Nhưng đảo mắt thấy ngây thơ của khi ngủ say, lại cảm thấy làm cái gì đều đáng giá.

      Khi nào bắt đầu, trở nên hèn mọn như vậy, chỉ nhìn cũng cảm thấy thỏa mãn, đan cho khăn quàng cổ, mua áo sơmi, liền hạnh phúc ai sánh bằng, có loại cảm giác như đôi vợ chồng.

      Mạc Trọng Huy lúc này cũng muốn ngủ, ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn của ngủ, cảm thấy rất thỏa mãn. An Noãn thói quen ban đêm tỉnh lại lần, kỳ cũng phải đói bụng, chỉ muốn làm khó , nghĩ đủ mọi cách tra tấn .

      Mạc Trọng Huy ý chí kiên định, mặc làm ầm ĩ.

      Mở to mắt lại thấy Mạc Trọng Huy ngồi, ngủ. xoa xoa đôi mắt nhập nhèm còn ngái ngủ cười hỏi: “Bánh ngọt làm xong rồi?”

      Mạc Trọng Huy gật gật đầu, đem bánh ngọt đến. An Noãn để ý , cầm miếng bánh cắn cái lớn.

      Mạc Trọng Huy thấy vậy nhướng mày : “ rất trễ, ăn nhiều dầu mỡ có gì sao?”

      An Noãn vừa ăn, vừa thảnh thơi : “ dám tin đây là lần đầu tiên làm bánh ngọt, là ngon, Mạc Trọng Huy sao cái gì cũng làm được, bữa sau làm thêm mấy món khác cho tôi ăn, khẳng định rất ngon.”

      Mạc Trọng Huy trầm mặt, rót cho ly nước.

      “Ăn ít thôi, nếu em thích ăn, về sau mỗi ngày làm cho em.”

      An Noãn nghe , lấy tốc độ nhanh như gió ăn hết miếng bánh ngọt. Kết quả báo ứng đến, ăn xong bánh ngọt nằm xuống bao lâu, bụng lâm râm đau, chạy đến phòng tắm ói đến rối tinh rối mù.

      Mạc Trọng Huy biết làm sao, liền gọi Thẩm Cầm Phong đến, cũng kinh động tất cả người hầu trong nhà, Trương Húc nghe thấy cũng chạy tới.

      Thẩm Cầm Phong nửa đêm chạy tới, trong lòng bụng lửa giận, cũng cố nhịn nhưng được quay sáng giáo huấn Mạc Trọng Huy: “ trễ như vậy còn cho ấy ăn nhiều bánh ngọt, cơm chiều vốn ăn rất nhiều, còn chưa kịp tiêu hóa, tại tốt rồi, dạ dày khoẻ, phụ nữ có thai cũng thể uống thuốc, cứ như vậy chịu đau .”

      Mạc Trọng Huy nhíu mày, nhìn sắc mặt An Noãn trắng bệch đau lòng thôi: “ có cách nào?”

      “Còn có cách nào, trừ phi uống thuốc.”

      An Noãn đau nắm chặt tay Mạc Trọng Huy ngừng : “Tôi uống thuốc.”

      “An Noãn, đúng là chút trách nhiệm làm mẹ cũng có, khi nào có thể ăn, ăn cái gì, ăn bao nhiêu, cũng biết suy nghĩ. Còn có Mạc tiên sinh, phải tôi , An Noãn hồ nháo, cũng để mặc ấy hồ nháo, còn làm cho ấy khối bánh ngọt lớn, người mang thai ăn cũng thoải mái.”

      Sau khi An Noãn ói thêm hai lần, ôm Mạc Trọng Huy cánh tay ngủ. Còn lo lắng cả đêm ngủ.

      Cũng may ngày hôm sau sao, trải qua lần này, hai người bọn họ nhớ rất kỹ, Mạc Trọng Huy bao giờ chìu theo nữa, An Noãn cũng hồ nháo, ngẫu nhiên ban đêm cảm thấy đói bụng, cũng chỉ kêu Mạc Trọng Huy nấu chén cháo ăn.

      --

      An Noãn mỗi lần kiểm tra thai sản, đều là Mạc Trọng Huy đưa . Bác sĩ cục cưng ở trong bụng mẹ rất khỏe mạnh. Khi hơn bốn tháng, lần đầu tiên cảm giác được thai máy, khi đó mọi người ăn cơm, Trương Húc và Thẩm Cầm Phong cũng tới nhà ăn cơm.

      Thấy An Noãn đột nhiên hét lên tiếng, làm mọi người đều sợ tới mức .

      “Cục cưng động, vừa rồi đá tôi.”

      Mọi người có thực kích động, chỉ có Thẩm Cầm Phong bình tĩnh vô cùng: “Chuyện này rất bình Thường, cái này gọi là thai máy.”

      Sau khi về phòng, An Noãn kêu Mạc Trọng Huy ghé vào bụng nghe, bảo bối đặc biệt bướng bỉnh, lúc Mạc Trọng Huy nằm úp sấp nghe động, Mạc Trọng Huy vừa kiên nhẫn ngồi dậy, đột nhiên đá cái.

      “Mạc Trọng Huy, nhân phẩm tốt, bảo bối thích .”

      An Noãn vô tình trêu chọc, lại thấy trong nháy mặt sắc mặt Mạc Trọng Huy tái nhợt.

      An Noãn giật giật môi muốn giải thích, Mạc Trọng Huy lại đột nhiên hừ lạnh tiếng: “Về sau loại chuyện nhàm chán này đừng kêu , ngây thơ.”

      An Noãn mím môi, cuối cùng cái gì cũng , giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng, tin chính là tin. Nhưng cũng muốn thấy lạnh lùng, chủ động ôm lấy thắt lưng , trong nháy mắt, Mạc Trọng Huy quay người lại, dùng sức kéo vào lòng.

      “Mạc Trọng Huy, kỳ ......”

      ngắt lời : “Ngày mai đưa em đến bệnh viện làm kiểm tra, Thẩm Cầm Phong , ngày mai có thể nhìn thấy bộ dáng của cục cưng.”

      mong đợi sao?”

      “Ừ, có chút.”

      Trong lòng lại đau, cũng chỉ có thể an ủi bản thân, đứa nửa là của , có lẽ sinh ra giống , như vậy có khúc mắc. Ngày hôm sau, Mạc Trọng Huy đưa bệnh viện, khi thấy ảnh chụp của cục cưng, An Noãn kích động đến rơi nước mắt.

      “Mạc Trọng Huy, xem, đây là cái mũi, tôi cảm giác cái mũi của nó giống .”

      Mạc Trọng Huy hơi dừng chút, lập tức tiếng động thở dài, lấy tay lau nước mặt cho .

      “Đứa ngốc, qua mấy tháng nữa cục cưng được sinh ra, tại cần phải kích động.”

      thừa nhận, thấy ảnh chụp hoàn toàn kích động, muốn giả tạo cũng được. Chỉ cảm thấy sinh mệnh thực thần kỳ, bụng vẫn thực bằng phẳng, nhưng trong đó lại có cái đứa bé.

      Đêm đó, sau khi An Noãn ngủ, cầm phong bì chứa ảnh chụp ngồi ở ban công cẩn thận quan sát.

      Có đôi khi, nghĩ đến đứa bé là của và Thường Tử Phi, tim rất đau, giống như bị ai dùng dao đâm vào, đao đao đem trái tim cắt thành từng mãnh từng mãnh. Nhưng về sau, cho dù luôn an ủi và động viên mình, nhưng đau, vẫn chính là đau.

      cố gắng muốn làm mang thai, nên làm tất cả, nhưng điều đó lại tiện nghi cho Thường Tử Phi. Mỗi khi nghĩ đến đây, đều cảm thấy đánh gãy chân Thường Tử Phi cũng đủ hết giận.

      Đôi khi, cũng nghĩ, có lẽ trong lúc đó bọn họ làm chuyện gì, nhưng ngày ấy tận mắt nhìn thấy tình cảnh đó muốn biện hộ cũng có cách, còn có những lời bọn họ rất giống nhau.

      An Noãn mơ mơ màng màng tỉnh lại, tay vô thức đưa qua, phát bên cạnh người. xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ gọi: “Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy.”

      biết ở trong phòng, muốn kêu đến bên cạnh mình.

      Quả nhiên, Mạc Trọng Huy rất nhanh từ ban công chạy tới: “Làm sao vậy? Có phải lại đau bụng?”

      An Noãn lắc đầu: “ ở đây, tôi thấy quen. Về sau ban đêm tôi ăn này nọ,thói quen này tốt.”

      Mạc Trọng Huy khó được dung túng , sờ soạng tóc sủng nịch : “ sao, đừng nghe Thẩm Cầm Phong, em muốn ăn làm hoặc mua cho em.”

      An Noãn mím môi: “ đừng hại tôi, cục cưng kháng nghị.”

      An Noãn vừa như vậy, cục cưng ở trong bụng cử động.

      “Mạc Trọng Huy, mau nghe, cục cưng lại động.”

      Mạc Trọng Huy ghé tai lên bụng , tiếp theo cau mày : “ nghe được, nhưng đứa bé đá bụng em đau sao?”

      An Noãn cười lắc đầu: “ đau, chỉ cảm thấy hạnh phúc.”

      Mạc Trọng Huy cảm thấy tinh thần An Noãn trong khoảng thời gian này rất tốt, riêng sắc mặt, tâm tình, tính cách cũng thay đổi rất nhiều, nhất là khi đối mặt với , cũng rất ôn nhu.

      biết có phải người mang thai nhân dễ dàng thiếu cảm giác an toàn, tại luôn thích ôm thắt lưng ngủ, thân thể nhắn dính sát vào . chỉ cần xuống giường bao lâu, rất nhanh tỉnh lại, lớn tiếng gọi tên , giọng kia rất bất lực, làm cho người ta đau lòng.

      Ban ngày chỗ nào cũng , mỗi ngày ở nhà cùng , luôn ở trong tầm mắt nơi có thể nhìn thấy. Có đôi khi bơi lội, để ngồi ở bên cạnh đọc sách. tập thể hình, cũng để ngồi ở bên. luyện yoga, ngồi bên xem, uống cà phê. Sau khi ăn cơm, kéo ra ngoài tản bộ, vừa đến giờ liền bồi về phòng nghỉ ngơi.

      tại cuộc sống của hai người rất hạnh phúc. Ngẫm lại nếu hai người vĩnh viễn ấm áp hài hòa như vậy là có bao nhiêu tốt. Cũng biết đây có phải là ước muốn quá xa xỉ hay .
      Chris, AnAnthuyt thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 84.2:

      Cuộc sống hằng ngày vẫn bình yên trôi qua cho đến khi An Noãn mang thai năm tháng. Đột nhiên ngày, Hà Tư Kỳ tìm tới nhà. Lúc ấy An Noãn và Mạc Trọng Huy ở trong phòng trẻ em coi người ta ráp giường. Hơn tháng nay, phòng trẻ trẻ em được trang trí xong, tại cũng còn bày biện vật phẩm nữa là hoàn tất.

      Thấy phòng được trang trí theo phong cách phim hoạt hình, An Noãn rất vừa lòng.

      Trương Húc đột nhiên đến, giọng bên tai Mạc Trọng Huy: “Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư đến.”

      An Noãn cũng nghe thấy. Lúc Mạc Trọng Huy ôm An Noãn xuống lầu, sắc mặt khó chịu.

      Hà Tư Kỳ ngồi ở sô pha, thấy bụng An Noãn lớn, khắc đó thực muốn chạy lên đấm mấy quyền giết chết đứa bé kia. Nhưng cắn chặt răng nhịn xuống. La Hiểu Yến đúng, ở trước mặt Mạc Trọng Huy thể cứng rắn, nếu hoàn toàn có phần thắng. Có Mạc Trọng Huy bên cạnh, có thể đánh lén An Noãn thành công sao?

      tới đây làm gì?” Mạc Trọng Huy mày vẫn có giãn ra.

      Hà Tư Kỳ cúi đầu, ra vẻ ủy khuất đáng thương: “Em gọi điện thoại nghe, đến Mạc thị tìm thấy , Thiên Đường cũng có, đâu cũng gặp , em còn cách nào, chỉ có thể tới đây. Tiền cho em xài hết, tại em có tiền để dùng.”

      Hà Tư Kỳ thấy Mạc Trọng Huy hoài nghi phẫn hận giải thích: “Trước kia mua cho em rất nhiều đồ, châu báu trang sức, em chưa bao giờ tự mình trả tiền. tại, mua cho em cái gì, ngay cả đồ dùng hằng ngày trong cuộc sống em đều phải dùng tiền mua, trong nhà lại rất nhiều người hầu chi tiêu cũng lớn, hơn nữa, người em nhàn rỗi nhàm chán, mỗi ngày shopping giết thời gian, phát tiết cảm xúc.”

      Mạc Trọng Huy khẽ thở dài lạnh lùng : “ về trước , mỗi tháng tôi kêu người chuyển tiền vào tài khoản của .”

      “Mạc Trọng Huy, coi em là tình nhân được bao dưỡng sao?”

      Hà Tư Kỳ đột nhiên chất vấn, khí trong phòng khách trở nên quỷ dị. An Noãn giãy ra khỏi cánh tay Mạc Trọng Huy, trong lòng cảm thấy ê ẩm.

      “Hà Tư Kỳ, nếu tới gây chuyện tôi kêu người đuổi ra ngoài.” Giọng của Mạc Trọng Huy bắt đầu trở nên lạnh như băng kiên nhẫn.

      Hà Tư Kỳ bĩu môi cười : “Tùy tiện hỏi mà thôi, An Noãn cũng ghen, sao lại kích động như vậy.”

      Hà Tư Kỳ xong đến bên cạnh An Noãn, Mạc Trọng Huy mẫn cảm ôm An Noãn vào ngực.

      cười lạnh: “Chậc chậc, em có thể ở trước mặt làm ta bị thương sao, em chỉ muốn với An Noãn, ta thắng, đợi tương lai đứa sinh ra, chừng ta gả cho . Dù sao em cũng là người phụ nữ của , tương lai còn phải dựa vào chu cấp cho em, em thể đắc tội với nữ chủ nhân cấp. Hôm nay đến chỉ muốn lời xin lỗi với An Noãn, hy vọng có thể tha thứ cho những hành vi ngây thơ của em trước đây, sau này chúng ta là chị em, chung sống hoà bình.”

      An Noãn có chút xấu hổ, khóe miệng trề ra lui hai bước, cách xa Hà Tư Kỳ.

      Mạc Trọng Huy vui mở miệng: “Hà Tư Kỳ, , tiền được chuyển qua cho .”

      Hà Tư Kỳ chu chu miệng, vẻ mặt đáng thương: “Em đói bụng, em thấy người hầu dọn cơm, để em ở lại ăn bữa cơm .”

      “Hà Tư Kỳ, nếu muốn đùa giỡn, tôi khách khí với .”

      mọn như vậy, trước kia sủng em lên tận trời, tại ngay cả bữa cơm cũng chịu cho em ăn, An Noãn, thấy tôi đáng thương hay , có nghĩ ngày cũng giống như tôi.”

      An Noãn nhún vai thản nhiên : “Các người từ từ chuyện, tôi ăn cơm trước.”

      Hà Tư Kỳ lại tỉnh bơ như , thèm nhìn tới sắc mặt của Mạc Trọng Huy, trực tiếp ngồi ở giữa bàn ăn ra lệnh người hầu: “Bới giúp tôi chén cơm, điểm tâm chưa ăn, đói bụng lắm.”

      Người hầu nhìn nhìn Mạc Trọng Huy, thấy phản ứng, cũng phải lấy chén cơm đưa đến.

      Lúc trước mỗi khi ăn cơm, sở thích lớn nhất của Mạc Trọng Huy là gắp thức ăn cho An Noãn, nhìn ăn hết thức ăn do đưa tới. Hôm nay, ngồi cử động cũng nhúc nhích, nhíu mày chặt, sắc mặt ngưng trọng.

      Hà Tư Kỳ bên to mồm ăn cơm, giống như đói bụng mấy trăm năm, bên : “Nhìn bụng chắc cũng hơn năm tháng, tôi muốn biết bảo bảo sinh ra giống ai? Giống An Noãn nhiều hơn, hay giống Trọng Huy nhiều hơn? Tôi đoán hẳn là giống Trọng Huy nhiều hơn.”

      Hai tay Mạc Trọng Huy nắm chặt thành quyền. An Noãn đột nhiên có khẩu vị, chỉ cảm thấy rất khó chịu.

      “A đúng rồi, cuối tuần sao là ngày giỗ của chị, năm nay dẫn em cùng Bắc Kinh thăm chị , em rất nhớ chị, từ khi đến Giang thành với bảy năm, em cũng chưa về lần nào. luôn mình lén thăm chị, cũng mang theo em. Là muốn cùng chị yên tịnh chuyện, sợ em nghe được sao?”

      Mạc Trọng Huy đập mạnh tay lên bàn, kéo Hà Tư Kỳ ra ngoài.

      làm gì, em còn chưa ăn xong.”

      Hà Tư Kỳ bị Mạc Trọng Huy kéo ra khỏi biệt thự.

      đừng kéo em, em tự .”

      sửa sang tóc và quần áo lại nghiêm trang : “Em , cuối tuần thăm chị, mang em cùng , em rất nhớ chị. Chị rời khỏi chúng ta bảy năm, em làm em cũng nên thăm chị, với chị cuộc sống tại của em, bằng chị lo lắng cho em.”

      Mạc Trọng Huy dùng sức đè mi tâm: “Hà Tư Kỳ, náo loạn đủ chưa?”

      “Em có náo loạn, em đều là .” Nước mắt xoạch xoạch chảy xuống: “ đáp ứng chị chăm sóc em, xem chăm sóc em thành cái dạng gì, tại em người giống người, quỷ giống quỷ, mỗi ngày ban đêm đều nằm ác mộng, mơ thấy con của chúng ta. Tỉnh lại em nghĩ đến , nhớ . Em rất hy vọng có thể đến thăm em, tháng gặp lần cũng được.”

      “Tôi kêu lái xe đưa về.”

      Mạc Trọng Huy xoay người muốn kêu lái xe, Hà Tư Kỳ đột nhiên tiến lên từ phía sau ôm thắt lưng .

      đưa em về, đưa em lần được ? kêu ai đưa, em cũng .”

      Mạc Trọng Huy gỡ tay ra, lại ôm chặt khóc cầu xin: “Em còn đủ thấp kém sao? Em giải thích với An Noãn, kỳ em làm sai cái gì, em mới là người bị hại, con của em đột nhiên mất , giải phẫu đối thân thể tổn thương rất lớn, nhưng đến thăm em được lần nào, thời gian ở cữ cảm xúc tốt, làm cho tại thân ốm đau. Mắc mưa chút cũng sinh bệnh. thể thương hại em chút sao? Em cũng là người trước kia từng sủng ái Hà Tư Kỳ nha, em vẫn thay đổi, luôn luôn chờ hồi tâm chuyển ý.”

      Mạc Trọng Huy quay lại phòng khách, thấy An Noãn còn ăn cơm, mặt chút thay đổi, rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn thèm để ý đến trò khôi hài của Hà Tư Kỳ.

      Mạc Trọng Huy có chút tức giận, tình nguyện An Noãn phát giận với , tình nguyện chỉ tay vào Hà Tư Kỳ kêu ta cút . Nhưng chút để ý, tựa hồ tất cả những gì xảy ra chút quan hệ với .

      ra ngoài với ấy.”

      Mạc Trọng Huy cầm chìa khóa xe rời .

      “An tiểu thư, sao ngăn cản, ràng có thể cho Mạc tiên sinh .”

      An Noãn tự giễu cười cười: “Tôi có thể ngăn cản ta với ta sao, tôi còn có thể ngăn cản ta từng tháng đưa tiền cho Hà Tư Kỳ sao, còn có thể ngăn cản ta đá Hà Tư Kỳ ra khỏi hậu cung của ta sao.”

      Nhóm người hầu ai cũng bĩu môi, nhưng cũng dám cái gì nữa.

      --

      Mạc Trọng Huy đưa Hà Tư Kỳ về nhà, nhưng cũng làm lo sợ đến hỏng rồi. cố gắng bình tĩnh lại, thể quá khoa trương, đắc tội với Mạc Trọng Huy.

      Trọng Huy, cuối tuần sau về Bắc Kinh sao?” cẩn thận hỏi.

      về.”

      “Ngày giỗ của chị cũng về sao? Vậy tính khi nào trở về thăm chị.”

      Hà Tư Kỳ có chút phẫn hận, con tiện nhân An Noãn kia làm thay đổi hoàn toàn.

      “Chờ sau khi An Noãn sinh ra đứa bé, tôi dẫn ấy đến Bắc Kinh.”

      Hà Tư Kỳ càng kích động rống giận: “ muốn mang ta gặp lão gia tử sao? đừng nằm mơ, cháu dâu trong lòng lão gia tử phải môn đăng hộ đối với Mạc gia của các người, An Noãn ta có khả năng.”

      Mạc Trọng Huy cười lạnh lơ đễnh : “Tôi cần bọn họ đồng ý, chỉ để bọn họ gặp nhau lần, sau này có gặp An Noãn cũng biết ấy là vợ của Mạc Trọng Huy tôi.”

      muốn kết hôn với An Noãn? thế nhưng muốn kết hôn với An Noãn?”

      Hà Tư Kỳ điên rồi, vẫn luôn tự với mình phải bình tĩnh, nhưng giờ phút này có làm như thế nào cũng bình tĩnh được.

      “Mạc Trọng Huy, có nghĩ tới người chị chết của em , chị ấy có thể chấp nhận sao?”

      Mạc Trọng Huy liếc mắt nhín thản nhiên : “Tư Nghiên chết, muốn tôi vì ấy thủ tiết cả đời sao?”

      “Nhưng vì sao là An Noãn? Em nghe đứa bé trong bụng An Noãn là của Thường Tử Phi!”

      “Chi --” tiếng, Mạc Trọng Huy ngừng xe giữa đường.

      “Xuống xe.”

      , em xuống, nơi này hoang sơn dã lĩnh, kêu em làm sao trở về. Trọng Huy, trốn tránh sao? Bất luận trốn tránh như thế nào, đứa cũng phải là của , có thể cam tâm tình nguyện thay người khác nuôi con sao?”

      “Xuống xe! Cút!”

      Mạc Trọng Huy bị chạm đến chỗ đau, gần như rít gào ra tiếng.

      Hà Tư Kỳ sợ tới mức ngoan ngoãn xuống xe.

      Xe quay trăm tám mươi độ rồi chạy mất.

      Hà Tư Kỳ tức giận đến cắn răng, gọi điện thoại cho La Hiểu Yến: ,“Này, tôi thành công nửa, Mạc Trọng Huy đưa tôi về nhà, An Noãn chắc tức giận, nhưng được nửa đường, tôi khống chế được miệng mình, cãi nhau, tại ấy bỏ mình tôi bên đường.”

      La Hiểu Yến ở bên kia đầu chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Tôi trước với đừng dùng cứng đối cứng với Mạc Trọng Huy, ta thích mềm mỏng, phải làm nũng với ta, ta chìu theo ý .”

      “Lần sau tôi sửa.”

      “Còn có lần sau? Lần sau lấy lý do gì gặp ta?”

      Hà Tư Kỳ hít sâu hơi thản nhiên : “Chúng ta có phần thắng, Mạc Trọng Huy ngay cả ngày giỗ của chị tôi cũng , chỉ vì bồi con tiện nhân kia mang thai. Bất quá, ấy vừa nghe tôi đứa là của Thường Tử Phi, phi thường kích động, xem ra trong lòng vẫn rất để ý.”

      “Vô nghĩa, nuôi con cho người khác, trong lòng có thể có khúc mắc sao.”

      --

      Mạc Trọng Huy về nhà, người hầu với An tiểu thư thoải mái, về phòng nghỉ ngơi. Mạc Trọng Huy thở dài sâu, chạy lên lầu.

      Vào phòng, thấy An Noãn ngồi ở ban công ngẩn người, hai tay ôm chân mình. Mỗi lần ở tư thế này, chính là muốn tự bảo vệ mình.

      qua vỗ đầu : “Tức giận?”

      An Noãn dùng sức gạt tay ra kêu rên: “Đừng đụng tôi.”

      “Rất tức giận?” Mạc Trọng Huy ôm ngồi lên đùi mình.

      phát hỏa: “ phát điên cái gì, cút ngay, đừng phiền tôi.”

      xong trực tiếp nhảy ra khỏi đùi .

      Mạc Trọng Huy nhướng mày : “Nếu em có cái gì vui ra, đừng dùng sắc mặt cho xem.”

      “Mạc Trọng Huy, là kêu tôi , vậy tôi thẳng. Cùng Hà Tư Kỳ chặt đứt, đoạn còn mảnh.”

      Mạc Trọng Huy nhàng thở ra cười : “ sớm chặt đứt, có liên hệ gì với ta nữa.”

      “Tôi phải chỉ chuyện này, ý của tôi là đoạn tuyệt tất cả quan hệ với ta, kêu ta dọn ra khỏi biệt thự của , cho phép đưa tiền cho ta hàng tháng.”

      Mạc Trọng Huy vừa nghe mày nhất thời nhíu lại: “Biệt thự đứng tên ấy.”

      “Biệt thự cho ta cũng được, dù sao ta theo thời gian rất dài, nhưng về sau cho phép đưa tiền cho ta, chuyện này được xem gì nha, là muốn bao dưỡng ta sao?”

      Mạc Trọng Huy kéo vào lòng, thấp giọng : “Ngoan, đừng làm loạn, có nghĩa vụ chiếu cố ấy, lại chút tiền đó đối với cũng bao nhiêu.”

      An Noãn dùng sức đẩy rống giận: “Mạc Trọng Huy, vấn đề phải là tiền, nếu muốn hai chúng ta sống tốt bên nhau, phải hoàn toàn chấm dứt với ta. Hà Tư Kỳ là người lớn, có tay có chân, chu cấp ta làm gì. ta còn trẻ, ta có thể cam tâm cứ như vậy từ từ già sao, tại tiền có thể cho ta, ngày khác cảm thấy trống vắng, lại thỏa mãn nhu cầu sinh lý của ta sao, sau này tuổi tác ta lớn chút, muốn đứa con, lại giúp ta có đứa sao, Mạc Trọng Huy, chuyện này hoàn toàn có điểm dừng.”

      Mặt Mạc Trọng Huy trầm xuống hừ : “Em suy nghĩ lung tung cái gì? rồi liên quan hệ với ấy nữa, mặc kệ như thế nào, ấy theo theo nhiều năm, từ Bắc Kinh theo đến Giang thành, có nghĩa vụ chăm sóc cho ấy.”

      đến cùng, còn vì đáp ứng người chị chết của ta, phải chăm sóc ta cho tốt đúng ?”

      Mạc Trọng Huy nhíu mày chặt hờn giận : “Nhất định phải lấy người chết ra để sao?”

      “Mạc Trọng Huy, biết là và Hà Tư Kỳ thực ghê tởm sao? cùng Hà Tư Kỳ còn dây dưa nữa, Hà Tư Nghiên trời có linh thiêng cũng tha thứ cho các người.”

      Mạc Trọng Huy đè mi tâm đau nhức lạnh lùng : “ có nghĩa vụ chăm sóc Hà Tư Kỳ, hy vọng em lấy chuyện này để cãi nhau với .”

      Mạc Trọng Huy xong tức giận rời .

      “Mạc Trọng Huy, tôi cũng cho biết, nếu và Hà Tư Kỳ chấm dứt, chúng ta liền chấm dứt . Chờ đứa bé sinh ra, tôi dẫn cục cưng rời khỏi nơi này.”

      Bước chân Mạc Trọng Huy nhất thời dừng lại, xoay người híp mắt nhìn gằn từng chữ: “Lặp lại lần nữa!”

      Mạc Trọng Huy mỗi lần nhíu lại mày, híp mắt, là điềm báo tức giận.

      Nhưng hôm nay, An Noãn chút sợ hãi: “Chờ cục cưng sinh ra, mời thả chúng tôi rời .”

      Mạc Trọng Huy giận quá hóa cười: “An Noãn, em coi tôi là cái gì? Sinh xong đứa bé , mẹ nó có vô dụng nữa cũng thể cho em lợi dụng, nếu phải tại em liền cút cho .”

      An Noãn thản nhiên : “ ? xác định đổi ý?”

      Mạc Trọng Huy bị hỏi cũng bình tĩnh lại hỏi: “An Noãn, rời khỏi em lấy cái gì sống? Lấy cái gì nuôi nấng đứa bé? Được rồi, đừng náo loạn. Thành thành ở chỗ này, sống vui vẻ bên cạnh .”

      An Noãn trào phúng nở nụ cười: “Mạc Trọng Huy, đừng luôn cho mình là đúng, cho là mỗi người rời khỏi đều sống được sao? Tôi có tay có chân, có thể làm công kiếm tiền, giống Hà Tư Kỳ của , cần người bao dưỡng.”

      “An Noãn, muốn thảo luận việc này với em nữa, những gì cho Hà Tư Kỳ so với đưa cho em, đều đáng kể, em bàn cãi với loại tình này. Cũng đừng lấy chuyện Hà Tư Nghiên nữa, ấy chết, xin em tôn trọng ấy.”

      Mạc Trọng Huy xong cũng quay đầu lại ra khỏi phòng.

      Qua lúc lâu An Noãn mới hiểu được ý . Hà Tư Nghiên với , rốt cuộc là cao nhất, ai có thể thay thế được.

      Mấy ngày này, luôn luôn khuyên mình, cho đứa bé gia đình đầy đủ, tha thứ cho những gì lúc trước Mạc Trọng Huy làm tổn thương , cho đứa bé cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Thậm chí còn nghĩ, Mạc Trọng Huy tin đứa bé là của , đợi đứa bé sinh ra, làm xét nghiệm, để tin tưởng.

      Có trời mới biết để quyết định như vậy cần nhiều dũng khí, nhưng kết quả phát , tưởng tượng luôn luôn tốt đẹp, nhưng bao giờ cũng là tàn khốc.

      Khi ở bên cạnh Thường Tử Phi, vô điều kiện tin tưởng và Giang Thiến Nhu. Cùng Mạc Trọng Huy ở bên nhau, ngay cả chi tiết nho cũng nguyện ủy khuất chính mình.

      phải tin tưởng, mà là thương đủ.

      --

      An Noãn phát mình xứng làm mẹ, cảm xúc luôn dao động rất lớn, cục cưng đại khái có ý kiến, đá vào bụng cũng mạnh hơn trước kia. Từ ngày cãi nhau, chiến tranh lạnh với Mạc Trọng Huy hai ngày, nằm ở cái giường, ai cũng quan tâm ai.

      Cho đến sáng nay, lúc ăn sáng Mạc Trọng Huy đột nhiên với : “ muốn công tác hai ngày, hai ngày này em tự chăm sóc bản thân, có việc gì tìm Trương Húc.”

      Bắc Kinh tìm Hà Tư Nghiên đúng ?”

      Mạc Trọng Huy nhướng mày hờn giận hừ : “Em đừng mẫn cảm, về Bắc Kinh chuyến, đại thọ của lão gia tử.”

      “Cũng thuận tiện nhìn Hà Tư Nghiên đúng ?” An Noãn vẫn chịu thua.

      Mạc Trọng Huy phiền não xoa mi tâm: “An Noãn, đừng lấy người chết ra được ? ấy vô tội. đối với em như thế nào em còn hiểu?”

      “Mạc Trọng Huy, đột nhiên cảm thấy tôi rất phiền phức phải ? giống với An Noãn luôn ngoan ngoãn tin lời của trước kia phải ? quên được Hà Tư Nghiên, nên phải thực lời hứa với ta, chăm sóc tốt cho Hà Tư Kỳ. Thả tôi rời , tôi cần phân tiền của .”

      Mạc Trọng Huy thở dài, nhàng kéo ôm vào lòng ôn nhu : “An Noãn, em nên cao hứng hay tức giận đây? Em ghen đúng ? Nha đầu ngốc, tại trong lòng cũng chỉ có em. muốn lấy tim của ra cho em nhìn thử, nhìn xem trái tim của có phải chỉ viết hai chữ An Noãn.”

      “Mạc Trọng Huy, tôi phải muốn làm loạn, tôi chỉ thích Hà Tư Kỳ, thích bao dưỡng ta.”

      Mạc Trọng Huy nhíu mày cả giận: “Ai mang thai cũng trở nên phân phải trái sao? Hà Tư Kỳ theo nhiều năm, tại cho ấy chút tiền có sao đâu? An Noãn, nhất định phải bức ấy đến tuyệt cảnh sao? An Noãn thiện lương đâu mất rồi?”

      “Lúc trước tôi chính là thiện lương, rất ngu xuẩn, mới có thể bị các người đùa giỡn, Hà Tư Kỳ như bây giờ liền đau lòng, vậy lúc trước có đau lòng tôi ? có đau lòng chuyện tôi ngồi tù ?”

      “An Noãn, quá khứ trôi qua, muốn rối rắm chuyện quá khứ nữa. Chiếu cố tốt bản thân mình, hai ngày nữa về.”
      Chris, AnAnthuyt thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 85.1: Mạc Trọng Huy, cảm thấy đau sao?

      Hôm nay là đại thọ của lão gia tử, khi đại thọ bảy mươi tuổi của lão nhân gia cũng chưa tổ chức lớn như vậy, lần này thuần túy là muốn gặp tôn tử. Bữa trước ông và mấy lão chiến hữu ngồi uống trà, đột nhiên có người đả kích câu: “Lão Mạc, lâu gặp cháu nội của ông, cháu của tôi cả ngày ở bên tai tôi nhắc tới , con bé vẫn chung tình với cháu nội của ông.”

      “Đúng vậy, cũng bảy năm, ông đúng là bỏ được nha, chỉ có cháu nội bảo bối, người trẻ tuổi có chuyện gì từ từ , người nhà sao có thể giận dỗi lâu được. Ông cũng bảy mươi lăm, phải tôi chuyện may chứ ông còn có thể có sống được bao nhiêu năm nữa đâu, sao phải lãng phí thời gian giận dỗi làm gì.”

      Hôm đó, Lão gia tử về nhà cả đêm ngủ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, ông bây giờ là hờn dỗi với ai nữa chứ, xú tiểu tử kia xấu tính phải do ông bức đến bỏ sao. chừng ngày nào đó phải tiến quan tài cũng có con cháu đưa tiễn sao.

      Chính vì vậy mới có buổi thọ yến long trọng này.

      Dù vậy, Mạc Trọng Huy cũng muốn về Bắc Kinh, nhưng mẹ Đường Tĩnh Vi, cha Mạc Bình Sơn, bác Mạc Bạch Linh lần lượt gọi điện thoại oanh tạc , ngay cả đại bá quyền lợi ngập trời Mạc Bình Giang cũng gọi điện thoại cho . Rơi vào đường cùng, mới thỏa hiệp.

      Lão gia tử đức cao vọng trọng như thái sơn bắc đẩu, người đến chúc thọ rất đông, đều là những nhân vật thường xuyên được đưa tin tức TV. Nhưng trong lòng lão gia tử yên, tầm mắt luôn nhìn ra cửa chính.

      Đường Tĩnh Vi theo bên cạnh ông, bất đắc dĩ khuyên: “Cha, cha chờ Huy nhi sao, về nhất định về, có lẽ máy bay bị trễ.”

      Lão gia tử phục hừ tiếng: “Ai ta đợi tên bất hiếu tử kia.”

      “Cha, cha còn chịu thừa nhận còn muốn sĩ diện sao, chúng ta rồi, làm Huy nhi tức giận nữa, lúc này nếu để quan hệ tồi tệ hơn, ai có thể giúp được cha.”

      “Được rồi được rồi, ta biết.”

      Lão gia tử phiền não nhìn ra cửa. Rốt cục cũng thấy bóng dáng quen thuộc, mặt lão gia tử cuối cùng cũng có nụ cười.

      Mạc Trọng Huy lập tức đến trước mặt lão gia tử, giọng điệu xa lạ thản nhiên : “Gia gia, chúc ông sinh nhật vui vẻ.”

      Lão gia tử nhớ lời của Đường Tĩnh Vi, cầm tay Mạc Trọng Huy: “Tốt, tốt, trở về là tốt rồi.”

      Mạc Bình Sơn và Mạc Bình Giang chiêu đãi khách, thấy Mạc Trọng Huy cũng tới.

      “Cha, đại bá.”

      Mạc Trọng Huy lễ phép chào hỏi.

      “Còn biết đường về?” Mạc Bình Sơn tức giận hừ lạnh.

      Tương đối mà , Mạc Bình Giang hiền lành hơn, vỗ vai Mạc Trọng Huy cười : “Trở về là tốt rồi, lão gia tử rất nhớ cháu, mấy ngày được đâu, ở nhà bồi bồi lão gia tử .”

      Mạc Trọng Huy gì, Mạc Bạch linh bỗng nhiên động chạy tới báo: “Cha, Thẩm gia có người đến, cháu của Thẩm lão gia tử.”

      Thẩm Thần Phong xuất , lập tức trở thành tiêu điểm của buổi tiệc, cháu nội của Thẩm tướng quân, ở kinh thành có tiếng là hoa công tử, chơi đùa phụ nữ nhiều đến nổi có thể xếp hàng dài đến Trường thành. Nhưng là người có gia thế sau lưng, ai thấy cúi đầu khom lưng tất cung tất kính.

      Thẩm Thần Phong tới trước mặt lão gia tử, khác với bộ dáng phong lưu bình thường, rất cung kính : “Mạc lão gia tử, ông nội của cháu gần đây sức khỏe tốt, tĩnh tâm dưỡng bệnh, cha cháu ở phần đất bên ngoài thị sát, thể tự mình đến đây, nên kêu cháu đến chúc thọ ông, đây là lễ vật ông nội cháu chuẩn bị cho ông.”

      Lão gia tử vỗ vỗ vao Thẩm Thần Phong cảm khái: “Cháu là Thần Phong sao, nháy mắt cao lớn như vậy rồi, thời gian đúng là buông tha ai. Cháu đến đây, gia gia rất vui vẻ, còn mang lễ vật làm gì. Lão thủ trưởng thân thể tốt, bữa khác ông đến thăm. Hôm nay Huy nhi cũng về, em các người từ từ tâm .”

      Mạc Trọng Huy và Thẩm Thần Phong mỗi người cầm ly rượu đứng trong góc.

      lâu gặp, nghe ở Giang thành rất vui vẻ! Giang thành như thế nào?”

      Mạc Trọng Huy cười nhạt, trước mắt ra hình ảnh An Noãn giương nanh múa vuốt.

      “Nhìn cười dâm đãng nhất định là sai, ông nội của tôi gần đây biết phát điên cái gì, ồn ào muốn đến Giang thành, nếu thực đến Giang thành, tôi tìm .”

      “Được.”

      “Hôm nay tôi làm chủ, buổi tối đến câu lạc bộ đêm, có nhớ phụ nữ Bắc Kinh ?”

      Mạc Trọng Huy lắc đầu cự tuyệt: “ được, ngày mai , nên đêm nay phải bồi lão gia tử.”

      “Chậc chậc, sao lại vội vả như vậy, Huy tử, phải tôi đùa mà chứ, ở Giang thành có người.”

      Mạc Trọng Huy giống như giỡn: “Cả con cũng có.”

      Thẩm Thần Phong ràng tin trêu chọc: “Tôi có thể tin ? Nếu có con, Bắc Kinh có bao nhiêu thương tâm đến chết, đừng đùa.”

      Mạc Trọng Huy muốn tiếp tục đề tài này. Sau đó, bọn họ vừa tán gẫu vừa uống rất nhiều rượu.Kỳ Mạc Trọng Huy và Thẩm Thần Phong cũng phải đặc biệt thân, Thẩm Thần Phong từ ở nước ngoài du học, khi du học trở về Mạc Trọng Huy đến Giang thành.

      Buổi tiệc chấm dứt, và lão gia tử trở về nhà cũ của Mạc gia, từ lúc lên xe lão gia tử cằn nhằn liên tục bên tai : “Cháu nhìn Thẩm Thần Phong , Thẩm lão thủ trưởng ra lệnh tiếng, kêu làm gì liền làm cái đó, trước đó lâu nghe qua lại với , lão thủ trưởng phát hỏa, lập tức buông tay. Còn cháu, vì người phụ nữ bỏ nhà ra , vừa bảy năm, làm gì có tôn tử giận dỗi gia gia nhiều năm như vậy năm, người ngoài nhìn vào ai cũng vụng trộm cười nhạo ta.”

      Có lẽ uống rượu hơi nhiều, Mạc Trọng Huy cảm thấy đau đầu, ngồi ở xe, tay vẫn xoa trán.

      “Lần này trở về nên bỏ nữa, Giang thành dù sao cũng là địa phương , về Bắc Kinh .”

      Từ đầu tới cuối, Mạc Trọng Huy cũng chưa lên tiếng. Về tới biệt thự, lão gia tử nhìn khí sắc tốt, kêu nghỉ ngơi trước.

      Vì muốn thấy tâm ý mình, lão gia tử thản nhiên với : “Ngày mai là ngày giỗ của Tư Nghiên, cháu thăm ta , gia gia thực xin lỗi vì tất cả những chuyện làm trước kia của mình, sau này trong chuyện cảm tình, đem tư tưởng của ông áp đặt lên người cháu, cháu cũng đừng giận gia gia nữa.”

      Mạc Trọng Huy quả thực thể tin những lời lão gia tử vừa , tưởng uống say nên nghe được những lời này.

      Phòng , Đường Tĩnh Vi chuẩn bị từ trước, nhàng khoan khoái vẫn giống như nhiều năm trước. Tắm rửa xong đầu óc cũng tỉnh táo hơn, cầm di động gọi về biệt thự, chuông reo hai tiếng, nghĩ lại rất trễ, An Noãn chắc ngủ, vì thế phẫn nộ tắt máy.

      Nằm ở giường lại ngủ được, nghĩ đến An Noãn có phải cũng mất ngủ vì bên cạnh, có phải cảm thấy có cảm giác an toàn. Trong lòng liền có ý tưởng mãnh liệt, trực tiếp bay trở về, về bên cạnh , ôm vào giấc ngủ.

      Xúc động từ giường đứng lên, mặc quần áo, ra khỏi phòng.

      Đường Tĩnh Vi nghe được tiếng động, mơ mơ màng màng ra, thấy Mạc Trọng Huy ăn mặc chỉnh tề liền hỏi: “Con, trễ như vậy còn đâu? Cho dù muốn thăm Tư Nghiên, cũng đợi đến sáng hẳn .”

      “Mẹ, con phải về Giang thành có chút việc.”

      Đường Tĩnh Vi nổi giận hét lên: “ trễ như vậy còn về Giang thành?”

      “Mẹ, tiếng thôi, đừng đánh thức gia gia, ngày mai mẹ giúp con giải thích với gia gia, có chuyện rất quan trọng.”

      --

      Suốt đêm, Mạc Trọng Huy chạy về Giang thành, đến nhà, phát trong phòng bóng người, An Noãn có ở nhà .

      Sáng sớm người hầu rời giường, thấy Mạc Trọng Huy ngồi ghế sô pha, vẻ mặt lạnh như băng, mọi người đều sợ hãi.

      “Mạc tiên sinh, ngài về? phải ngày mai mới về sao?”

      Mạc Trọng Huy để ý tới kinh ngạc của họ cau mày hỏi: “An Noãn đâu?”

      “Ngày hôm qua sau khi ngài , An tiểu thư cũng ra ngoài, sau đó gọi điện thoại về ở nhà bạn, hình như là cái gì La Hiểu Yến. Vốn là muốn với ngài , nhưng sợ ngài trách tội......”

      Giọng người hầu càng ngày càng , hai mắt Mạc Trọng Huy nheo lại, tản ra hơi thở nguy hiểm. An Noãn khó có thể ra ngoài mình, chạy tìm La Hiểu Yến, chuyện này làm La Hiểu Yến rất là ngoài ý muốn.

      La Hiểu Yến làm, An Noãn đến nhà trọ của , ở đêm, tính chờ tan tầm cả hai chuyện tâm , bị Phan Bình giải trừ hôn ước, trong lòng hẳn là rất khó chịu. Mấy ngày này, An Noãn ngay cả gọi điện thoại cũng có, đừng đến an ủi. Đối với người bạn duy nhất này, trong lòng rất áy náy.

      Mạc Trọng Huy rồi, An Noãn theo bản năng muốn ở nhà, muốn mình nằm giường lớn lạnh như băng, bốn phía đều là trống rỗng .

      Ba giờ sáng, La Hiểu Yến mới về đến nhà, uống say khướt, ói đến rối tinh rối mù.

      An Noãn vẫn chăm sóc , đến hừng đông cũng chưa ngủ, miệng oán giận: “Em mang thai, còn để em phải chăm sóc chị, ngươi mỗi ngày đều uống thành như vậy sao? muốn sống nữa sao.”

      La Hiểu Yến mơ mơ màng màng thối ngụm: “Em cho là mỗi người đều có mệnh tốt như em sao.”

      La Hiểu Yến ngủ thẳng đến hừng đông đau đầu tỉnh lại, An Noãn pha cho ly nước mật ong.

      “Hiểu Yến, về sau đừng đến Thiên Đường làm nữa.” An Noãn đau lòng .

      La Hiểu Yến hừ lạnh tiếng, tự giễu : “Chị làm ai cho chị tiền, em nuôi chị sao? An Noãn, thôi bỏ , tiền Mạc Trọng Huy nuôi em cũng quá nhiều rồi, cũng đừng lấy lãng phí người chị.”

      An Noãn phát này người trước mặt bỗng nhiên trở nên xa lạ, quả thực thể tin được, người này cùng ở trong tù trải qua biết bao nhiêu chuyện chị em tốt đây sao.

      “An Noãn, em đột nhiên chạy tới, còn ngủ ở đây, chị có cảm giác thế nào em và Mạc tiên sinh cũng cãi nhau?”

      An Noãn lắc đầu: “ có, em chỉ là muốn đến đây thăm chị.”

      “Mạc tiên sinh biết ? Em mang thai, vạn nhất ở chỗ chị phát sinh chuyện gì hay xảy ra, Mạc tiên sinh chắc giết chết chị.”

      An Noãn bĩu môi cúi đầu : “Hiểu Yến, chị đừng lo lắng, Mạc Trọng Huy Bắc Kinh, người hầu trong nhà quan hệ với em rất tốt, giúp em giữ bí mật.”

      “Emi đúng là mệnh tốt, còn có đám người hầu theo em, đến chỗ nào cũng rất oai phong.”

      “Hiểu Yến, chị đừng như vậy, em nấu cho chị chén cháo.”

      cần, chị đói bụng.” La Hiểu Yến mỏi mệt nằm xuống: “Đúng rồi, An Noãn, có chuyện muốn hỏi em, có phải trong quán cà phê của em có tên Lương Mộ Tình?”

      An Noãn gật gật đầu.

      “Em biết sao? ta là con của Lương Trạch Minh, sao em lại thuê ta.”

      ‘Phách --’ tiếng, cái chén rơi xuống đất, vỡ thành mảnh .

      ta là con của Lương Trạch Minh, nghe Lương Trạch Minh còn có ý kết hợp ta với Mạc tiên sinh, Lương Mộ Tình chạy tới quán cà phê của em làm công chắc cũng là vì tiếp cận Mạc Trọng Huy. Kỳ quái, em biết là chuyện bình thường, Mạc tiên sinh có thể biết sao, sao ta có thể để con của kẻ thù ở bên cạnh em, vạn nhất làm chuyện tổn thương em phải làm sao?”

      khắc kia, An Noãn cảm thấy toàn bộ thế giới mảnh màu đen, bên cạnh mình có người nào có tin tưởng. nhớ ngày Lương Mộ Tình đến xin việc, ánh mắt to của ta làm cho cảm thấy rất trong suốt, rất sạch .

      Chuông cửa đột nhiên vang lên, La Hiểu Yến có chút kinh hoảng.

      “An Noãn, em mở cửa được ? Chị hơi đau đầu.”

      An Noãn từ trong khiếp sợ khôi phục lại, chạy mở cửa.

      Cửa mở, thân hình cao lớn của Mạc Trọng Huy đứng đó, phía sau là Trương Húc, Trương Húc ngừng nháy mắt với .

      Mạc Trọng Huy hai lời, bàn tay to nắm lấy cổ tay An Noãn, lôi kéo .

      “Mạc Trọng Huy, buông tay, tôi tự .”

      Mạc Trọng Huy buông tay, nhưng lại dừng chân đối ra lệnh cho Trương Húc sợ hãi phía sau: “Đem người phụ nữ kia đến Thiên Đường.”

      An Noãn vừa nghe phát hỏa, dùng sức gạt tay ra: “Mạc Trọng Huy, phát điên cái gì là tôi tự mình muốn tới đây, đừng làm phiền người khác.”

      Mạc Trọng Huy trong cơn giận dữ, hoàn toàn để ý tới , vừa kéo vừa ôm đem đẩy vào trong xe.

      “Em tốt nhất nên an phận cho , nếu đứa bé xảy ra chuyện gì em tự mình chịu trách nhiệm.”

      rống giận, nhấn mạnh chân ga lao .

      Dọc đường , An Noãn oanh tạc bên tai : “Mạc Trọng Huy, đừng tìm La Hiểu Yếni, là tự tôi kiếm chị ấy, chị ấy vô tội.”

      Mạc Trọng Huy phẫn nộ kéo lên lầu, cước đá văng cửa phòng, kéo vào đẩy lên giường lớn.

      “Em có biết giường của La Hiểu Yến có bao nhiêu đàn ông ngủ qua ? Em còn chạy tới ngủ chung giường với ta, em chê bẩn, nhưng ngại.”

      An Noãn lập tức tức giận đến ra lời, tay vẫn đặt lên trái tim, lâu thể bình tĩnh.

      Sau khi tỉnh táo lại, mở miệng: “Mạc Trọng Huy, chê tôi bẩn, còn bẩn hơn, đến nay từng có bao nhiêu phụ nữ, cùng Hà Tư Nghiên oanh oanh liệt liệt, lại cùng em ta lên giường, còn có con của Lương Trạch Minh, cũng có quan hệ với phải ? mới là người ghê tởm nhất mà tôi gặp.”

      Mạc Trọng Huy hít sâu hơi, mày chau lại chặt chẽ.

      tâm ngoan thủ lạt đối phó Thường Tử Phi, nếu ngay cả La Hiểu Yến cũng chịu buông tha, tôi nhất định tha thứ cho .”

      Tay Mạc Trọng Huy đè mi tâm, giờ phút này rất đau.

      “An Noãn, em là người ngu ngốc nhất mà từng gặp, ở bên cạnh em, ai tình đối ai giả ý với em, em hoàn toàn phân biệt được. Cái người em cho là bạn tốt La Hiểu Yến, ta làm gì em biết ? Cái ngày em tìm Thường Tử Phi, chính ta gửi tin nhắn mật báo cho , người bên cạnh em ai ai cũng đều có tâm cơ, cũng chỉ có em ngu ngốc hồ đồ đen trắng phân biệt được. Người luôn luôn bị thua thiệt chỉ có mình em.”

      Mạc Trọng Huy rống xong xoay người rời khỏi phòng, cảm thấy sắp bị người phụ nữ ngu ngốc này chọc tức đến điên rồi.

      An Noãn ngã ngồi giường, thể tin được lời Mạc Trọng Huy , La Hiểu Yến phải là người như thế, bọn họ cùng chung hoạn nạn với nhau.

      Suốt hai ngày, Mạc Trọng Huy quan tâm , hai người ở cùng dưới mái hiên chuyện với nhau cảm giác khó chịu, vài lần An Noãn muốn chủ động chuyện với , nhưng vẻ mặt Mạc Trọng Huy luôn lạnh lùng. Làm cho mấy lần muốn đều thể mở miệng.

      Tối nay, An Noãn nằm ở giường ngủ được, cuối cùng nhịn được gõ cửa thư phòng.

      Mạc Trọng Huy lạnh lùng liếc mắt nhìn hỏi: “Có việc sao?”

      An Noãn xấu hổ bĩu môi: “Tôi có chuyện muốn hỏi , chuyện La Hiểu Yến là sao? ta nhắn tin mật báo với ?”

      Mạc Trọng Huy cảm thấy mỏi mệt, lạnh lùng hừ : “Em tin tưởng lời của sao?”

      An Noãn mím môi, muốn tiếp tục đề tài này thản nhiên hỏi: “Lần này về Bắc Kinh......”

      Mạc Trọng Huy thở dài hơi ngắt lời : “An Noãn, đừng tới thăm Hà Tư Nghiên, cho dù cũng phải chuyện lớn lao gì, dù sao ấy cũng vì mà chết.”

      An Noãn rống lên: “Tôi phải muốn chuyện này.”

      “An Noãn, nếu đơn thuần em ghen, rất vui vẻ. Nhưng nếu em quả phân phải trái, như vậy cảm thấy rất thất vọng.”

      An Noãn đè trán: “Mạc Trọng Huy, cho tới bây giờ tôi cũng thể so sánh với Hà Tư Nghiên, tôi bằng ta.”

      An Noãn tự giễu xong xoay người ra khỏi thư phòng.
      ChrisAnAn thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 85.2:

      Sáng hôm sau thức dậy rất trễ, khi An Noãn xuống lầu ăn bữa sáng, gặp được Mạc Trọng Huy, nhưng lại thấy Hà Tư Kỳ ngồi sô pha ở phòng khách.

      An Noãn theo bản năng nhíu mày, người hầu cũng khó xử, giọng với An Noãn: “An tiểu thư, vị Hà tiểu thư này sáng sớm xông vào trong nhà, muốn gặp Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh bơi lội, chúng tôi dám quấy rầy.”

      An Noãn mệt mõi trả lời: “Để ta chờ ở đây .”

      Thấy An Noãn ăn sáng, Hà Tư Kỳ giống như chủ nhân ngồi xuống đối diện An Noãn.

      “Làm phiền lấy cho tôi phần ăn sáng, chừng tại cũng mang thai.”

      An Noãn thấy muỗng cháo vừa đút vào miệng nghẹn ngay cổ họng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta.

      tin? Nếu thuận lợi hẳn là tôi cũng mang thai, mấy ngày trước ở Bắc Kinh, hiểu ý tôi .”

      An Noãn lười quan tâm đến người điên này, buông thìa, đứng dậy bỏ .

      “An Noãn, đâu? muốn biết tôi mang thai đứa bé là của ai sao?” Hà Tư Kỳ vẫn đuổi theo tới phòng khách, kéo cánh tay cho .

      An Noãn hít sâu xoay người, nhìn ta : “Hà Tư Kỳ, buông tay, đối với chuyện mang thai là của ai tôi có hứng thú.”

      có hứng thú sao? Vì sao sắc mặt lại tái xanh như vậy?” Hà Tư Kỳ trào phúng cười: “An Noãn, dám đối mặt sao. Đúng vậy, Hà Tư Kỳ tôi đời này cũng chỉ có người đàn ông, giống người ta, cùng mấy người đàn ông dây dưa .”

      “Buông tay, tôi muốn những điều vô nghĩa với người điên.”

      An Noãn dùng sức gạt tay ta ra, phiền phức.

      “An Noãn, tôi nhìn mang thai liền nghĩ đến đứa bé đáng thương của tôi, lúc ấy bụng của tôi so với tại còn lớn hơn, lại có thể nhẫn tâm xô tôi ngã. Có người mẹ như , ngày nào đó bị báo ứng người con của .”

      “Hà Tư Kỳ, câm miệng!” An Noãn có thể cho phép ta mắng chửi mình, nhưng tha bất luận kẻ nào làm tổn thương cục cưng: “Hà Tư Kỳ, đừng bức tôi, đừng quên bây giờ còn dựa vào Mạc Trọng Huy nuôi dưỡng .”

      “Chậc chậc, tôi sợ sao, bất luận tại Mạc Trọng Huy bao nhiêu, trong lòng ấy, người ấy nhất vĩnh viễn là Tư Nghiên, nếu mấy ngày hôm trước sao lại đưa tôi về Bắc Kinh thăm chị ấy, ở trước mộ chị tôi ấy rất thương tâm, sau đó chúng tôi đến quán bar, uống nhiều rượu, ra ấy vẫn còn cảm giác với tôi, tôi ngã vào lòng ấy, ấy lập tức ôm tôi lên giường......”

      “Đủ!”

      Hai tay An Noãn ôm lỗ tai, chạy lên lầu.

      Hà Tư Kỳ sao có thể có thể dễ dàng buông tha , cơ hội đến, nếu bỏ lỡ đời này đừng nghĩ báo thù cho đứa con chết của mình.

      Hà Tư Kỳ cũng xông lên lâu, kéo lấy quần áo An Noãn. Người hầu trong nhà người hầu vội vàng chạy tìm Mạc Trọng Huy.

      “An Noãn, tôi còn chưa xong, ấy giường giống như con cá chết, chỉ có tôi mới có thể mang đến khoái hoạt cho ấy.”

      “Hà Tư Kỳ, câm miệng, câm miệng.”

      “Tôi còn có rất nhiều điều muốn , phụ thân là bị tôi và Mạc Trọng Huy hại chết, chẳng lẽ quên năm ấy trong đính hôn lễ của các người, chúng tôi ở giường của làm cái gì, đáng tiếc là, bị bắt ngồi tù quá sớm, nếu nhất định thấy được cha chết được nhắm mắt. An Noãn, tại, mang thai đứa của Mạc Trọng Huy, nhưng ấy lại là kẻ thù của , cha có linh thiêng chết dưới suối vàng cũng yên ổn!”

      “Phách --” tiếng thanh thúy vang lên, An Noãn tát mạnh lên mặt Hà Tư Kỳ.

      Cùng lúc đó, Mạc Trọng Huy vào, sắc mặt trầm tiêu sái bước đến chân cầu thang.

      Trọng Huy, thấy ta đánh em, ta em nên đến đòi tiền nữa, kêu em phân giới hạn với . Em cũng muốn như vậy, hôm nay em tới tìm hy vọng giúp em an bài công việc ổn định, em cũng muốn sống cuộc sống như người bình thường.”

      Hà Tư Kỳ xong, ủy khuất nước mắt rơi xuống.

      An Noãn hừ lạnh: “Hà Tư Kỳ, làm diễn viên là lãng phí.”

      An Noãn muốn về phòng, bàn tay to của Mạc Trọng Huy đột nhiên nắm lấy cổ tay , sắc mặt nghiêm túc, tựa hồ tức giận.

      “Như thế nào? tin tưởng lời của ta sao?”

      Mạc Trọng Huy cau mày, thanh lạnh như băng ra lệnh cho : “Xin lỗi ấy, bất luận như thế nào, em cũng nên động thủ.”

      “Buông tay, tôi muốn nhìn thấy hai người.”

      An Noãn dùng sức giãy ra khỏi tay , cùng lúc đó hai mắt Hà Tư Kỳ đỏ tươi, hai tay dùng sức thúc của bụng , An Noãn đề phòng lăn xuống cầu thang.

      “An Noãn!”

      Mạc Trọng Huy tê tâm liệt phế hét lên. Khi chạy xuống lầu, trước mắt mảnh màu đỏ, máu tươi từ của hạ thể ồ ạt chảy ra.

      An Noãn tay chống tay ôm bụng mình, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi dưới.

      Đứa bé ở trong bụng hơn năm tháng là sinh mệnh , biết còn, kỳ quái là, rơi giọt nước mắt nào.

      Hai tay Mạc Trọng Huy run run ôm , An Noãn dùng sức gạt ra.

      Nhìn mặt nháy mắt tái nhợt, An Noãn cười tươi như hoa: “Mạc Trọng Huy, cảm thấy đau ? Tự tay giết chết con mình, mùi vị này dễ chịu ?”

      Mạc Trọng Huy giật mình, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.

      “Mạc Trọng Huy, biết ? Đứa bé trong bụng tôi là của , từ đầu tới đuôi, An Noãn tôi cũng chỉ có là người đàn ông duy nhất, tôi và Thường Tử Phi là thanh trong sạch bạch.”

      Hai tay gắt gao nắm thành quyền, thân thể ngừng run rẩy.

      cười lạnh ra tiếng: “Mạc Trọng Huy, nỗi đau này có lẽ chưa thấm vào đâu. luôn miệng tôi là người phụ nữ mà nhất, nếu nhìn tôi chết trước mặt , mới cảm thấy đủ đúng !”

      Mạc Trọng Huy ngây người, còn chưa kịp phản ứng, An Noãn chịu đựng đau nhức cầm con dao cắt trái cây bàn trà dùng sức đâm vào tim mình.

      “An Noãn!” giống như nổi điên nắm chặt tay , cho đâm sâu hơn nữa.

      Ôm lấy thân thể ngã xuống của , nước mắt lạch cạch rơi xuống. Mặc dù Hà Tư Nghiên từng chết trước mặt , cũng sợ hãi như bây giờ.

      “Mạc Trọng Huy, ra tôi lấy hết dũng khí để sống vui vẻ bên cạnh , vì muốn cho con của chúng ta gia đình đầy đủ, nhưng tại, tôi đau quá, bởi vì tôi chấp nhận mang tội với cha mẹ, hai người tôi thương nhất đều bỏ tôi mà nhưng tôi chưa bao giờ ngừng , nhưng tình này chỉ mang lại cho tôi thống khổ. Thực xin lỗi, tôi còn dũng khí sống nữa, mình gánh vác nhiều tội nghiệt như vậy.”

      Người hầu gọi điện thoại gọi xe cứu thương đến.

      Mạc Trọng Huy hầu như còn đủ sức ẩm ra xe.

      Thẩm Cầm Phong kéo sang bên, sắc mặt ngưng trọng: “Miệng vết thương cần được cầm máu trước, bọn họ đều là tinh của bệnh viện.”

      --

      An Noãn có giấc mơ rất dài, trong mơ có cha, có mẹ, mặc dù hình ảnh của mẹ rất mơ hồ, nhưng cảnh trong mơ lại rất chân . Sau đó, hình ảnh đột nhiên thay đổi, cha biến thành Mạc Trọng Huy, mẹ biến thành , còn có bóng dáng mơ hồ của đứa bé.

      Trong mơ khóc, bên ngoài An Noãn nằm mê mang giường nước mắt cũng rơi xuống.

      “Nước mắt, nước mắt rơi, chứng minh ấy có cảm giác, nhất định rất nhanh tỉnh lại.”

      thanh bén nhọn của Thẩm Cầm Phong vang lên an ủi.

      Ba ngày ba đêm, Mạc Trọng Huy nhìn qua giống như già ba tuổi, đôi mắt đỏ tươi ngồi ở bên giường, khắc cũng rời .

      Trương Húc ở bên cạnh hít sâu hơi, nhịn được khuyên nhủ: “Mạc tiên sinh, ăn chút gì , An tiểu thư rất nhanh tỉnh lại, nếu như ngã bệnh, ai chăm sóc An tiểu thư.”

      Ngày đó giải phẫu rất thành công, đứa mặc dù giữ được, nhưng cũng cứu được người lớn, hai ngày làm kiểm tra, đầu máu tụ tan, tất cả chỉ số cũng bình thường, nhưng bệnh nhân vẫn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ của ý thức muốn sống của rất yếu, nếu trong ý thức bệnh nhân muốn tỉnh lại, có khả năng trở thành người thực vật.“

      Từ phòng cấp cứu chuyển tới phòng bệnh cao cấp, Mạc Trọng Huy vẫn duy trì tư thế, hai tay gắt gao nắm chặt bàn tay của .

      Thẩm Cầm Phong thấy thể khuyên động Mạc Trọng Huy, vỗ vai Trương Húc bất đắc dĩ : ”Chúng ta ra ngoài trước, để Mạc tiên sinh trò chuyện với An Noãn.“

      Có lẽ vĩnh viễn tỉnh lại, đây là đả kích lớn đến cỡ nào. Phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại hai người, yên lặng đến chỉ có thể nghe tiếng tích tắc của kim đồng hồ, bệnh nhân nằm giường vẫn nhúc nhích.

      ”Chỉ cần em tỉnh lại, thả em tự do, bao giờ ép buộc em làm chuyện gì nữa.“

      Giờ này khắc này, có thể cũng chỉ có lời hứa này.

      ” An Noãn, em, còn nhiều hơn trong tưởng tượng.“

      hôn lên tay , nước mắt lại chảy xuống.

      An Noãn muốn yên tĩnh ngủ giấc, nhưng giọng ngừng ồn ào bên tai , muốn mở to mắt coi là ai thuận tiện mắng chửi chút.

      --

      Rạng sáng ngày thứ năm, An Noãn tỉnh lại, trong phòng bệnh ai nấy đều vui mừng nhàng thở ra.

      Thẩm Cầm Phong kích động : ” An Noãn, tỉnh, nếu còn ngủ thêm vài ngày, Mạc Trọng Huy chắc cũng giống như .“

      Trương Húc nghiêm trang với : ”Năm ngày nay, Mạc tiên sinh chỉ ăn chén cháo , nếu vẫn tiếp tục như vậy, ta cũng ngã quỵ.“

      Mạc Trọng Huy cách nào hình dung tâm tình của mình trong lúc này, mấy ngày nay, nguyện vọng duy nhất của chính là có thể tỉnh lại, cho dù là mất , cũng vui vẻ.

      An Noãn ở bệnh viện ở hai tháng, hai tháng này Mạc Trọng Huy vẫn ở bên cạnh chăm sóc , lúc đầu thể tắm rửa, mỗi ngày Mạc Trọng Huy đều lau người cho .

      Thời gian hai tháng, An Noãn câu cũng mở miệng, bất luận ai chuyện với , biểu tình của đều lạnh nhạt, cũng biết là nghe được bao nhiêu.

      Cho đến trước khi xuất viện ngày, La Hiểu Yến đột nhiên đến bệnh viện náo loạn, An Noãn mới câu: ”Để ta vào.“

      Hai tháng chuyện, giọng An Noãn khàn khàn, Mạc Trọng Huy thấy trong lòng như dao cắt. Vội vàng kêu La Hiểu Yến vào phòng bệnh.

      ” An Noãn, tôi có chuyện muốn riêng với , có thể kêu những người khác ra ngoài hay .“

      An Noãn gật đầu, Mạc Trọng Huy nhíu mày.

      ” Mạc tiên sinh, cảm thấy tôi có thể ở trước mặt làm tổn thương ta?“

      Mạc Trọng Huy do dự lát, cuối cùng ra khỏi phòng.

      La Hiểu Yến ngồi xuống bên cạnh giường thản nhiên mở miệng: ” Rất gầy, nhưng khí sắc rất tốt, xem ra Mạc Trọng Huy chăm sóc rất tốt. Hôm nay tôi tới tìm , vì Mạc Trọng Huy cho tôi kỳ hạn cuối cùng, kêu tôi trước khi xuất viện phải tự biết nên làm gì.“

      An Noãn ngẩn người, bị dọa .

      ”Tôi biết hôm nay tôi có cầu xin , nhất định cũng giúp tôi, nhưng tôi cũng muốn thử lần, dù sao chúng ta cũng từng là bạn tốt.“

      Môi An Noãn giật giật mở miệng: ” làm chuyện gì? Vì sao muốn làm như vậy?“

      ”Ngày gặp Thường Tử Phi, là tôi nhắn tin mật báo cho Mạc Trọng Huy, lúc đó trong lòng tôi rất hận , tôi hận tự cho mình là đúng, dựa vào đâu kêu Mạc Trọng Huy ép buộc Phan Bình cưới tôi, Phan Bình , tôi tự sát vì ta, ta nghĩ muốn bồi thường tốt cho tôi, nhưng đột nhiên Mạc Trọng Huy kêu ta ly hôn với vợ ta cưới tôi, cho nên ta chẳng những tôi, ngược lại chỉ có hận, hận sao tôi tự sát chết . An Noãn, vì sao muốn xen vào chuyện của tôi, chúng ta phải là người cùng thế giới, dựa vào cái gì còn quản tôi.“

      Vẻ mặt La Hiểu Yến tức giận : ”Đoạn thời gian giúp tôi mua đồ kết hôn này nọ, tôi thấy Mạc Trọng Huy đối với rất tốt, đau lòng sủng , trong lòng tôi phục, chúng ta đều là người từng ngồi tù, dựa vào cái gì gặp được người đàn ông đối đãi với chân tình, còn tôi chỉ bị người chán ghét. Tôi hâm mộ , ghen tị với , hận , nhất thời xúc động nhắn tin cho Mạc Trọng Huy.“

      ”Sau đó Mạc Trọng Huy điều tra chuyện này, rất nhanh tra được tôi, tiếp theo hôn của tôi và Phan Bình bị hủy bỏ, Phan Bình bắt đầu tra tấn tôi, kêu tôi ở Thiên Đường tiếp khách, mỗi tối tôi đều bị bắt bồi những ông già dơ bẩn đáng khinh giường, tuổi tác của bọn họ còn lớn hơn cha của tôi, có thể tưởng tượng loại cảm thụ này sao? Những điều đó là ai gây ra? Tất cả đều là do ban tặng.“

      ”Sau này, tôi lợi dụng Hà Tư Kỳ, giựt giây ta hãm hại . An Noãn, có biết hại bao nhiêu người ? tại, Hà Tư Kỳ phát điên, cả ngày chỉ câu: ‘Tôi muốn trả thù cho con tôi’, Mạc Trọng Huy đưa ta vào bệnh viện tâm thần. Lương Trạch Minh cũng đột nhiên rơi đài , bị tra ra nhận hối lộ vài trăm ngàn, đoán chừng ngồi tù đến chết. An Noãn, những người này toàn bộ đều bị làm hại. Bất quá đáng tiếc, cũng có kết cục tốt, lưng gánh theo hai sinh mạng, sau này bất luận đến chỗ nào, đều thể yên ổn.“

      --

      An Noãn cố ý xuất viện vào ban đêm, cuối cùng vẫn giúp La Hiểu Yến cầu tình. Mạc Trọng Huy đáp ứng tha cho La Hiểu Yến mạng, chỉ làm cho La Hiểu Yến vĩnh viễn rời khỏi Giang thành.

      Ăn xong cơm chiều, Mạc Trọng Huy đưa về phòng.

      ”Chúng ta chuyện !“

      Giọng rất bình tĩnh, đột nhiên hoảng sợ, chuyện lo lắng đến.

      ”Mạc Trọng Huy, hôm nay tôi về là muốn thu dọn đồ đạc, xin để tôi rời .“

      Mặc dù qua, chỉ cần tỉnh lại, trả tự do lại cho , nhưng giờ phút này, tim rất đau.

      ”Chờ thêm mấy tháng, sức khỏe em hoàn toàn hồi phục rồi được ?“

      , thân thể tôi gì đáng ngại, cám ơn chăm sóc tôi bấy lâu nay, hy vọng hạnh phúc.“

      An Noãn còn chưa xong, đột nhiên kích động ôm lấy , nước mặt lạnh như băng rơi xuống vai . Giọng khàn khàn cảm tính : ” có em, làm sao hạnh phúc, đứa còn, về sau có thể lại có, em, đừng được ?“

      Ở nơi nhìn thấy, nước mặt An Noãn đảo quanh hốc mắt, cố gắng nuốt xuống, nhàng đẩy ra.

      ” Mạc Trọng Huy, cảm thấy chúng ta còn có thể tiếp tục ở bên cạnh nhau sao? Buông tay , đừng tra tấn nhau nữa.“

      gì nữa, tay kéo vào òng, gắt gao ôm, rất lâu, rất chặt......

      --

      An Noãn dùng đêm thời gian dọn dẹp hành lý, kỳ có gì muốn mang , vài bộ quần áo, những gì Mạc Trọng Huy mua đều mang , bao gồm chiếc nhẫn và dây chuyền kim cương.

      Ngày hôm sau, bầu trời mưa , Trương Húc đưa đến sân bay.

      Trước khi , Trương Húc đưa cho cái thẻ: ” Đây là của Mạc tiên sinh kêu tôi chuyển giao cho , bên trong có trăm vạn, là tiền lời năm qua của quán cà phê, là nên có, hy vọng nhận lấy, đừng làm tôi khó xử.“

      An Noãn biết quán cà phê cho dù buôn bán rất tốt, cũng được trăm vạn.Nhưng cự tuyệt nhận lấy. Sau này mình ở bên ngoài, cần tiền.

      ”An tiểu thư, đây là vé máy bay Pháp, Mạc tiên sinh biết muốn đến nước Pháp, đặt vé khoang hạng nhất cho .“

      An Noãn cũng nhận.

      Trương Húc thấy bình tĩnh, nhịn được sốt ruột : ”An tiểu thư, thể cho Mạc tiên sinh lần cơ hội sao?“

      An Noãn bĩu môi cười : ”Trương trợ lý, cần đưa tôi, kêu lái xe đưa là được, tôi sợ tôi luyến tiếc .“

      Nghe An Noãn đùa nhưng Trương Húc lại xấu hổ.

      ”Mạc tiên sinh kêu tôi đưa ra sân bay.“

      cần, tôi có thể tự làm, lái xe là được, tôi thích cảnh ly biệt.“

      Người hầu trong nhà lúc này đều đứng ở bên vụng trộm lau nước mắt.

      An Noãn nghĩ tới cuối cùng làm cảm động nhất là bọn họ, người đối đãi như bạn tốt lại hung hăng làm tổn thương lòng .

      Lái xe đem hành lý của An Noãn bỏ vào sau xe. An Noãn ngồi xe.

      quay đầu nhìn lại, cũng muốn quay đầu. Gần năm ở đây, trong ký ức cũng chỉ có thương và đau.

      Xe đến sân bay, thấy Thường Tử Phi, Nghê Tuệ, còn có Thường Bách, bọn họ đều đến.

      Nghê Tuệ tới cầm tay : ”Noãn Noãn, biết cháu nằm viện chúng tôi muốn đến thăm cháu, nhưng lại ngại Mạc Trọng Huy, hôm nay nghe cháu phải , chúng tôi đến sân bay tiễn cháu, kêu Tử Phi giúp cháu mang hành lý vào thôi.“

      An Noãn ôm Nghê Tuệ, ôm Thường Bách. Trong lòng cảm khái ngàn vạn.

      Thường Tử Phi giúp xách hành lý đưa vào trong: ” Vừa rồi thương lượng với cha mẹ, nếu Mạc Trọng Huy đưa em đến, chúng tôi xuất , nghĩ tới ta lại tặng cơ hội này cho .“

      An Noãn bĩu môi, trong khoảng thời gian ngắn biết nên cái gì.

      ”Lão thiên gia đúng là thích trêu người, em có được tự do, lại bị trói buộc. Thiến Nhu mang thai hai tháng, đời này thể rời khỏi ấy. Từ khi ấy mang thai, Giang lão gia tử cũng cho vào công ty, từng bước đem công ty giao cho .“

      An Noãn tự đáy lòng vui vẻ thay : ”Chúc mừng , nghiệp và tình đều có thu hoạch tốt.“

      ” An Noãn, , em từng có , chút cũng được.“

      hồi lâu, An Noãn cũng trả lời, Thường Tử Phi bất đắc dĩ thở dài: ”Cho tới bây giờ em cũng quên được Mạc Trọng Huy, bên là , bên là hận, trong lòng em nhất định rất đau khổ.“

      Thường Tử Phi xong, nhàng xoa đầu lòng : ”Nhưng sao, thống khổ đều trôi qua, rời khỏi nơi này sống cuộc sống tốt, đối xử tử tế với bản thân mình, đừng thiện lương như vậy nữa.“

      Trước khi rời Thường Tử Phi ôm chặt , từ tính hỏi : ”An Noãn, có trở về ?“

      Còn có thể trở về sao, còn chưa suy nghĩ tới.

      ”Thường Tử Phi, trước , em sợ nhìn em như vậy, em nỡ .“

      Thường Tử Phi sờ sờ tóc , rời khỏi sân bay.

      An Noãn có đến nước Pháp, đổi vé máy bay quốc, mười giờ bay quốc. Nước Pháp quá lãng mạn, mình đến đó cảm thấy đơn.

      --

      Trong hồ bơi, Mạc Trọng Huy mạnh mẽ bơi trong nước, Trương Húc đứng ở bờ, là người đàn ông, lại xúc động muốn khóc.

      Mạc Trọng Huy từ trong nước lên, khoác áo tắm, trầm giọng hỏi: ” Mấy giờ?“

      chín giờ, chuyến bay của An tiểu thư xuất phát, Mạc tiên sinh, vì sao đưa An tiểu thư?“

      Mạc Trọng Huy ngồi xuống ghế, rót ly rượu, nhàng lắc lắc.

      ”Mạc tiên sinh, bỏ được An tiểu thư sao? Vì sao giữ ấy lại? ràng thương lẫn nhau, sao nhất định phải tách ra?“

      Mạc Trọng Huy uống ngụm rượu bỏ lại câu: ”Tôi thà để ấy rời , cũng muốn nhìn thấy ấy nằm ở giường bệnh làm người thực vật.“

      Mạc Trọng Huy lái xe đến sân bay, cũng hy vọng gì, nhưng lại thấy được bóng dáng mảnh khảnh của . kinh ngạc nhìn từ xa, cố gắng ngăn chặn xúc động muốn chạy đến ôm lấy , cho đến khi bóng dáng biến mất trong tầm mắt.

      Ngồi máy bay, An Noãn bật khóc, để ý hình tượng đem tất cả đau khổ phát tiết, cũng quản người khác nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc.

      rất sâu, lưng lại gánh vác rất nhiều, chỉ có khỏi nơi này, mới có thể giải thoát cho nhau, mới có thể làm cho tất cả phai mờ .
      ChrisAnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :