1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 79.3:

      Về đến biệt thự, Mạc Trọng Huy thấy tay An Noãn cầm cái túi, qua giúp cầm, trong lòng có loại dự cảm bất hảo.

      “Tôi với La Hiểu Yến dạo phố, thấy bộ dra giường rất đẹp, tôi rất thích.”

      An Noãn đưa cho người hầu giặt, phơi khô, tại nghĩ đến phản ứng Mạc Trọng Huy sau khi nhìn thấy như thế nào. là người có tâm lý biến thái, tốt nhất khi nhìn thấy bộ dra giường này, về sau cũng nguyện ngủ giường.

      Buổi tối, An Noãn kêu người hầu lấy cho mình bộ dra giường đó, chuẩn bị lên phòng ngủ thay. Tất cả người hầu đều có bộ dáng muốn gì đó nhưng lại thôi.

      Rốt cục có người : “An tiểu thư, vẫn nên thay, Mạc tiên sinh chỉ thích màu trắng hoặc đen, thích những màu khác lại có hoa văn.”

      “Nhưng tôi thích màu trắng, tôi chỉ thích hoa văn.”

      “An tiểu thư, nhân nhượng Mạc tiên sinh chút , bằng Mạc tiên sinh lại tức giận.”

      An Noãn kêu rên: “Vì sao phải nhân nhượng ta?”

      An Noãn ôm bộ dra giường chạy lên lầu, thừa dịp Mạc Trọng Huy tắm, mình thay đổi dra giường. mua bộ dra này cho giường kingsize nhưng hình như vẫn hơn chút, tuy rằng bộ dra này với cách trang trí bất động nhưng An Noãn vẫn rất thích, đây là hiệu quả mà muốn.

      Mạc Trọng Huy từ phòng tắm ra, liếc mắt cái nhìn thấy thay đổi giường chân mày tự chủ nhíu lại.

      “Thay cái khác!” thấp giọng ra lệnh.

      An Noãn mới để ý tới , chui vào ổ chăn đắc ý : “Nếu thích đừng ngủ là được, tôi thích màu đen màu trắng.”

      Mạc Trọng Huy nhìn thân hình nho của vùi trong chăn chỉ chừa cái đầu, rất có bộ dáng thị uy, cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy tức giận, nha đầu kia ràng là cố ý.

      “Bước xuống, đem dra giường đổi lại.”

      Mạc Trọng Huy lại ra lệnh tiếng.

      đổi là đổi.” Lúc này ngay cả đầu An Noãn cũng chui vào ổ chăn.

      Mạc Trọng Huy xốc chăn lên rất là nghiêm túc cảnh cáo: “An Noãn, em đừng bức tức giận.”

      “Tôi tin có thể bởi vì tôi thay đổi dra giường đánh tôi.”

      Mạc Trọng Huy phiền não ôm lấy đầu. Cuối cùng cũng thỏa hiệp lên giường.

      An Noãn lộ ra khuôn mặt tươi cười hưng phấn: “Mạc Trọng Huy, tôi là giúp vượt qua cửa ải của chính mình, còn có hành vi biến thái của .”

      An Noãn còn chưa xong, Mạc Trọng Huy lao vào ngăn chặn miệng của .

      “Cũng thuận tiện giúp trị luôn 'cậu em trai' của , luôn bất mãn.”

      Kết quả ngày hôm sau, Mạc Trọng Huy kêu người ném dra giường kia .

      An Noãn nhịn được cảm khái: “Mạc Trọng Huy, hoàn toàn thể cứu, hành vi biến thái của ai có thể cứu được.”

      --

      mấy ngày, Thường gia có tin tức của Thường Tử Phi tin, ngay cả công ty cũng đến, mấy cái hạng mục kết thúc toàn bộ giao cho người khác xử lí. Người trong nhà gọi điện thoại cho , điện thoại tắt máy. Giang Thiến Nhu tìm ở khắp nơi mà cũng thấy người.

      nhịn được phát hỏa với Nghê Tuệ: “Mẹ, chúng ta phải rồi sao, vì sao mẹ đem chân tướng với ấy, mẹ có biết ấy thể chấp nhận được .”

      Nghê Tuệ cũng hối hận, nhưng ở trước mặt Giang Thiến Nhu vẫn cực lực phản bác: “Nếu tôi cho Tử Phi, nó hồ hồ kiếm hai ngàn năm trăm vạn trả cho .”

      “Mẹ, mẹ coi con là gì, con chỉ muốn ly hôn mới như vậy, con đâu có lòng muốn ấy trả tiền?”

      Thường Bách ở bên rống giận: “ tại cái gì cũng thừa, tìm được người mới là mấu chốt.”

      “Ba, vẫn gọi điện thoại hỏi An Noãn , ấy có khả năng biết Tử Phi ở đâu.”

      Mặc dù Giang Thiến Nhu muốn thừa nhận chuyện này, nhưng cũng có biện pháp khác, vô luận như thế nào, muốn nhìn thấy Thường Tử Phi gặp chuyện may.

      Thường Bách ngẫm lại vẫn gọi điện thoại cho An Noãn. An Noãn nhận được điện thoại của Thường Bách, cũng biết tình nghiêm trọng.

      Căn bản An Noãn nghĩ Thường Tử Phi muốn mình yên lặng, nên đem tắt điện thoại, ai cũng tìm được. Nhưng tuần rồi cũng xuất , cái này có điểm đúng. Trong lòng cũng có chút lo lắng, lấy cớ muốn chọn bánh kẹo cưới với La Hiểu Yến ra ngoài chuyến.

      Gần đây khi ra ngoài với La Hiểu Yến, Mạc Trọng Huy cũng hoài nghi. Dạo này dường như cũng có việc cần làm, có đôi khi thuận tiện đưa , có đôi khi kêu lái xe đưa .

      Sau khi An Noãn gặp La Hiểu Yến, với ấy về tình huống của Thường Tử Phi, hai người liền ra .

      La Hiểu Yến ngàn đinh vạn dặn bảo: “An Noãn, em xác định muốn tìm Thường Tử Phi sao? Em sợ Mạc tiên sinh tức giận?”

      sao, ta phát , cho dù phát cũng có việc gì, ta giận em cũng phải lần hai lần, em sao cả.”

      Nơi duy nhất An Noãn có thể nghĩ đến chính là nhà trọ cùng Thường Tử Phi từng ở cùng nhau. Kêu xe đến tiểu khu, chìa khóa trả lại cho Thường Tử Phi. thử mở bằng vân tay, thế nhưng mở được cửa.

      Trong nhà yên tĩnh, nhưng khẳng định Thường Tử Phi ở bên trong. Tìm xung quanh hồi, cuối cùng tìm thấy Thường Tử Phi ở ban công của phòng trước kia từng ở. Thường Tử Phi suy sút ngồi ở ghế , hai mắt vô thần, đầu ngón tay kẹp thuốc lá, nhưng hút.

      An Noãn chạy mở tất cả cửa sổ trong phòng trước, mới chạy đến trước mặt Thường Tử Phi, đem điếu thuốc trong tay bỏ vào gạt tàn.

      “Thường Tử Phi, như vậy khác gì người chết, làm cho toàn bộ người trong gia đình lo lắng cho , chú Thường và Nghê a di lớn tuổi, sức khỏe bọn họ cũng tốt, chẳng những quan tâm chăn sóc cho họ, còn làm cho bọn họ lo lắng, vẫn là người sao?”

      Thường Tử Phi mở hai mắt mông lung nhìn An Noãn, lầm bầm lầu bầu : “Em là An Noãn sao? Chỉ có em mới co khả năng tìm được .”

      khắc kia, An Noãn chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, từng là Thường Tử Phi rất hăng hái, khi nào nhưng lại biến thành như vậy, mà người hại biến thành như vậy lại chính là bản thân mình.

      ngồi xổm xuống nắm tay lòng : “Thường Tử Phi, cần như vậy được ? Tình phải là tất cả, thể cứ buông thả như vậy. Thường Tử Phi mà tôi biết, ấy rất lợi hại, luôn có thể xuất ở trước mặt tôi khi tôi cần, giúp cho tôi, nhưng tại làm cho tôi thực thất vọng, rất thất vọng.”

      Thường Tử Phi gạt tay ra rống giận: “ vô dụng, tại chút hữu dụng cũng có, còn dựa vào em bán mình cho Mạc Trọng Huy, mượn ngàn năm trăm vạn cho . An Noãn, tình nguyện ngồi tù, tình nguyện chết, cũng muốn mượn tiền Mạc Trọng Huy.”

      An Noãn hít sâu hơi, có chút đau lòng, có chút bất đắc dĩ: “Thường Tử Phi, tiền mượn cũng mượn, nhiều cũng vô dụng, tại cần phải làm là tỉnh lại, mau chóng kiếm đủ tiền trả lại cho tôi, đến lúc đó tôi đem tiền hung hăng nện vào mặt Mạc Trọng Huy.”

      “An Noãn, em cần những lời này với , chán ghét em.”

      “Được, được, chán ghét tôi, tôi tức giận, tắm rửa trước tôi nấu cơm cho , mấy ngày nay chắc cũng chưa ăn uống gì nhiều.”

      An Noãn kéo , muốn kéo đến phòng tắm. Thường Tử Phi lại hung hăng gạt ra, lực đạo lớn đến nỗi An Noãn trực tiếp té mặt đất.

      “Thường Tử Phi, đủ rồi, nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn, còn như vậy tôi mặc kệ .”

      Thấy trong mắt Thường Tử Phi lên đau thương, An Noãn bất đắc dĩ thở dài : “Tốt lắm, tại cái gì cũng đừng nữa, tắm rửa trước, tôi xem xem phòng bếp có cái gì ăn, mấy ngày nay có phải đều ăn mì ăn liền.”

      Thường Tử Phi mím môi, lời nào.

      “Tôi nghĩ ngay cả mì ăn liền cũng đừng ăn, đói chết quên.”

      An Noãn kéo Thường Tử Phi đến phòng tắm, để cho tắm rửa.

      “Thường Tử Phi, người rất thối, nếu tắm rửa, ngay cả tôi cũng ghét bỏ .”

      An Noãn nhìn tủ lạnh rỗng tuếch, chỉ phải đến khu bán đồ ăn sáng trong tiểu khu, mua chút đồ ăn trở về. Khi Thường Tử Phi tắm rửa xong ra, thấy bóng dáng An Noãn bận rộn ở phòng bếp, cảnh tượng quen thuộc kia cơ hồ giống như là nằm mơ. cỡ nào hy vọng giấc mộng này vĩnh viễn cũng tỉnh lại là tốt biết bao nhiêu.

      Áp lực tình cảm tận đáy lòng đột nhiên bùng nổ, Thường Tử Phi tới phòng bếp, cẩn thận ôm lấy của thắt lưng.

      Thân người An Noãn nao nao, lập tức lạnh lùng mở miệng: “Thường Tử Phi, buông tay, còn làm loạn tôi bỏ .”

      Thường Tử Phi sợ tới mức vội vàng buông lỏng tay ra. An Noãn đơn giản ba món đồ ăn món canh, bưng lên bàn, Thường Tử Phi ăn rất ngon.

      “Thường Tử Phi, mấy ngày nay có ăn cơm?”

      thản nhiên trả lời: “ quên.”

      đúng là quý nhân hay quên.”

      “Trí nhớ tốt, nhưng có cố tình cũng quên được em.”

      An Noãn trề môi bất đắc dĩ thở dài.

      “Tiền kia nghĩ biện pháp trả lại cho em.”

      cần, tạm thời tôi cần tiền, tôi biết tập đoàn Phi Vũ là công ty lớn, tại cũng là lúc cần tiền, đừng vội vàng trả cho tôi, chờ sau này Phi Vũ vận chuyển bình thường trả lại cũng muộn.”

      tại Phi Vũ vận chuyển rất ổn định, vài cái hạng mục gần đây cũng sắp kết thúc, chờ hạng mục chấm dứt, kiếm ít tiền, đến lúc đó đem tiền toàn bộ trả lại cho em.”

      Thường Tử Phi kiên trì, An Noãn cũng thêm cái gì.

      “Thường Tử Phi, cơm nước xong gọi điện thoại về nhà , chú Thường và dì Nghê, còn có Giang Thiến Nhu, bọn họ đều rất lo lắng . lớn nên ngây thơ như vậy nữa, làm cho người nhà lo lắng.”

      Thường Tử Phi bỗng nhiên sang chuyện khác : “ tính ly hôn với Giang Thiến Nhu.”

      An Noãn trong khoảng thời gian ngắn cũng biết nên cái gì cho tốt.

      “Lúc trước nghĩ muốn lợi dụng Giang Thiến Nhu, tại phát làm tổn thương người vô tội, nên sai còn tiếp tục.”

      An Noãn mím môi còn : “Thường Tử Phi, mặc kệ lựa chọn ra sao, tôi đều ủng hộ , chỉ cần có thể vui vẻ là tốt rồi.”

      “Vui vẻ? dễ hơn làm!” Thường Tử Phi tự giễu xong, liền chuyển đề tài hỏi: “ ta đối với em được ?”

      “Rất tốt, tình phụ đãi ngộ, châu báu trang sức, túi xách hàng hiệu, cái gì cần có đều có.”

      “Nhìn khí sắc em rất tốt ta hẳn chăn sóc cũng tệ.”

      “Cũng phải là, ngày ngày đều buộc tôi uống thuốc Đông y, bữa sáng cơm trưa bữa tối, người hầu trong nhà đều nấu rất nhiều món ngon dụ dỗ tôi ăn.”

      “Em thích cuộc sống tại?”

      An Noãn cực kỳ khoa trương trả lời: “Thích, đương nhiên thích, trong nhà có người hầu hạ, ra ngoài có người đưa rước, vào thương trường cần lo lắng tiền bạc......”

      “Đủ, An Noãn, chỉ muốn nghe .”

      An Noãn bĩu môi thản nhiên : “Có cần thiết ? Mỗi ngày ăn ngủ với kẻ thù của mình, loại cảm giác này ai có thể hiểu được.”

      Thường Tử Phi thèm nhắc lại.

      Cũng biết là đói bụng hay An Noãn làm ăn quá ngon, Thường Tử Phi ăn hết tất cả đồ ăn bàn. Ăn liền ăn, An Noãn hoàn toàn chê , nhưng tất cả đồ ăn ăn đều bị ói ra, ói đầy ra người An Noãn, váy, đùi, chân, đều bị dơ hết.

      “Thường Tử Phi, tôi con mẹ nó muốn giết .” An Noãn tê rống.

      “Thực xin lỗi, dạ dày thoải mái. Em tắm , giúp em đem quần áo giặt.”

      Vẻ mặt của nhìn qua rất có thành ý.

      An Noãn chạy đến phòng tìm quần áo, Thường Tử Phi theo phía sau, có lỗi : “Quần áo của em cái cũng có, tất cả đều bị ném rồi.”

      An Noãn thực loại xúc động muốn giết người. Cuối cùng cầm áo ngủ rộng thùng thình của Thường Tử Phi chạy tới phòng tắm tắm rửa.

      Thường Tử Phi kiên trì muốn giặt quần áo cho An Noãn, An Noãn sao có thể có để đụng vào nội y quần lót của mình, tự giặt rồi dùng máy sấy thổi.

      Mạc Trọng Huy làm việc ở Mạc thị, bỗng nhiên nhận được tin nhắn kỳ quái: “An Noãn ở nhà trọ của Thường Tử Phi.”

      Mạc Trọng Huy cau mày, gọi lại số điện thoại đó, nhưng bên kia tắt máy. lại gọi điện thoại cho An Noãn, di động của An Noãn người tiếp nghe. Kêu Trương Húc tìm số của La Hiểu Yến, gọi cho La Hiểu Yến.

      Đầu dây bên kia La Hiểu Yến ấp a ấp úng : “An Noãnđang ở bên cạnh tôi! Chúng tôi chọn bánh kẹo cưới. Mạc tiên sinh, với nữa, chúng tôi bận.”

      Mạc Trọng Huy nhìn điện thoại bị cắt đứt mày nhíu càng chặt. lái xe đến nhà trọ của Thường Tử Phi, nơi này bất quá cũng rất quen thuộc. Đè chuông cửa, Thường Tử Phi ra mở, mặc áo choàng tắm, bộ dáng rất nhàn nhã.

      “Có việc sao?” Thường Tử Phi lạnh lùng hỏi.

      Mạc Trọng Huy trực tiếp đẩy ra vào trong, nghe tiếng máy sấy trong phòng ngủ bước vào, An Noãn đứng ở phòng, mặc áo ngủ rộng thùng thình của Thường Tử Phi,trong tay cầm máy sấy thổi nội y.
      Chris, AnAnthienbinh2388 thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 80: Mạc Trọng Huy nổi điên, tập đoàn Phi Vũ phá sản

      “Phanh --” tiếng, máy sấy rơi xuống mặt đất, hai tay An Noãn run rẩy.

      Sắc mặt Mạc Trọng Huy trắng bệch, hai mắt đỏ tươi, ở nhiều năm trước, cái ngày An Noãn đâm bị thương Hà Tư Kỳ, mới thấy biểu tình mặt như vậy, thậm chí hôm nay càng đáng sợ hơn.

      “Mạc Trọng Huy, nghe tôi giải thích, tình phải như nhìn thấy.”

      An Noãn còn muốn giải thích, Mạc Trọng Huy qua nắm lấy cổ tay kéo ra ngoài.

      đến cạnh cửa bị Thường Tử Phi chặn.

      “Buông ấy ra.”

      Mạc Trọng Huy híp mắt, nghiến răng nghiến lợi rống: “Tối nay tôi tìm tính sổ, tại cút.”

      Thường Tử Phi vẫn đứng nhúc nhích: “Tôi kêu buông ấy ra, làm ấy đau.”

      Mạc Trọng Huy trực tiếp đá cước, Thường Tử Phi có chuẩn bị tâm lý cả người té ngã đất. An Noãn sợ hãi, câu cũng dám , chỉ có thể dùng ánh mắt bảo Thường Tử Phi cần xằng bậy.

      Thường Tử Phi giống như nhìn thấy biểu tình mặt , đứng lên đánh lại Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy lại bồi thêm quyền vào giữa cằm Thường Tử Phi, máu tươi từ miệng tràn ra.

      Mạc Trọng Huy có chút khó hiểu bóp cổ Thường Tử Phi : “Ngay cả phụ nữ của tôi cũng dám đụng, con mẹ nó chính là muốn tìm chết.”

      An Noãn khóc cầu : “Mạc Trọng Huy, chuyện này liên quan đến ấy, là tôi tìm ấy, buông tha ấy , muốn đánh cứ đánh tôi.”

      Mạc Trọng Huy buông tay ra kéo An Noãn bước . Chân An Noãn mang đôi dép to lớn của Thường Tử Phi, theo kịp bước chân của Mạc Trọng Huy vài bước liền rớt dép, để chân chạy theo .

      vất vả ngồi vào xe, cổ tay An Noãn bị nắm chặt đến nổi lên dấu đỏ, lòng bàn chân cũng vì dẫm lên cát đá mà vô cùng đau đớn. Mạc Trọng Huy cơ hồ muốn đem xe chạy hết tốc lực, đường xông qua tất cả đèn đỏ đường, cuối cùng dừng bên ngoài biệt thự.

      An Noãn xuống xe liền gập người xuống nôn ói. Mạc Trọng Huy để ý chật vật của , kéo vào biệt thự lên lầu, hung hăng đẩy ngã lên giường lớn.

      , các người làm cái gì!”

      Lúc đó, đột nhiên An Noãn cảm thấy bình tĩnh, chút nào sợ hãi nhìn vào mắt , cúi đầu : “Cái gì nên làm đều làm, nên làm cũng làm, cũng thấy, còn muồn hỏi làm gì? Cho dù tại tôi tôi cùng Thường Tử Phi làm gì, cũng tin tưởng, phải sao?”

      Hai tay Mạc Trọng Huy nắm chặt đến nghe được tiếng khớp xương kêu. đem áo ngủ người An Noãn xé rách thành mảnh ném ra ngoài cửa sổ, giống như phát tiết lửa giận của mình.

      An Noãn dùng chăn bao quanh thân thể mình.

      cho em thấy hậu quả của phản bội , cũng làm cho Thường Tử Phi biết đến cảm giác sống bằng chết.”

      Mạc Trọng Huy lạnh lùng bỏ lại câu, xoay người ra khỏi phòng ngủ. Cho đến khi Mạc Trọng Huy rời , An Noãn vẫn còn thấy sợ, nếu vừa rồi xé quần áo phát tiết lửa giận lên người An Noãn, chỉ sợ tại gặp Diêm Vương.

      Nghĩ đến Thường Tử Phi, An Noãn khỏi lo lắng. Thường Tử Phi vài ngày ăn cơm, làm sao chịu được sức lực của Mạc Trọng Huy đánh lên người , người đàn ông này mỗi ngày đều tập thể hình, khí lực so với người khác mạnh hơn rất nhiều.

      muốn gọi điện thoại cho Thường Tử Phi hỏi tình huống của , cũng để với tại rất tốt, nhưng di động bị Mạc Trọng Huy cầm . An Noãn xuống giường tìm áo ngủ mặc vào, chân vừa chạm xuống chỉ cảm thấy đau đớn, bước chân thậm chí còn có vết máu. An Noãn chịu đựng đau, mặc quần áo xong mới phát lòng bàn chân đầy những vết thương còn chảy máu.

      Cũng khó trách, từ nhà trọ của Thường Tử Phi bị kéo xuống lầu, rồi ra đến bãi đỗ xe, dọc theo đường đều là chân , biết đạp bao nhiêu đá và vật cứng, làm sao còn có thể hoàn hảo bị gì. Vừa rồi bị Mạc Trọng Huy làm cho sợ hãi, cảm giác được đau đớn. tại gió êm sóng lặng, An Noãn mới cảm thấy đau đến cả người vặn vẹo.

      Ngẫm lại Mạc Trọng Huy đúng là khắc tinh của , ở bên cạnh , bị tổn thương bao nhiêu, khổ sở bao nhiêu, giờ chỉ bị thương chảy ít máu là tốt hơn rất nhiều lần. Quả nhiên thích hợp ở bên nhau.

      An Noãn tìm hòm thuốc, muốn đem vết thương chân xử lý chút, Thẩm Cầm Phong và Trương Húc đột nhiên gõ cửa bước vào.

      “Trời ạ, đây là chuyện gì nha, sao chân lại bị thương đến như vậy.”

      Thẩm Cầm Phong vội vàng ngăn lại động tác của An Noãn: “Tiểu nãi nãi của tôi, đừng động, để tôi giúp xử lý.”

      Thẩm Cầm Phong ngồi xổm xuống, cẩn thận giúp rửa sạch miệng vết thương, thoa thuốc.

      “An Noãn, bị thương như vậy tôi phải dùng băng gạc băng bó lại cho , bằng rất dễ bị nhiễm trùng.”

      An Noãn vội vàng ngăn lại: “Băng lại làm sao tôi được.”

      Thẩm Cầm Phong buồn bực hỏng rồi, kêu to: “ như vậy chết còn muốn đứng, cần đôi chân này nữa phải ?”

      An Noãn bĩu môi cười trêu ghẹo: “ đến mức đó chứ, phải chỉ là vết thương ngoài da thôi sao, ngủ giấc sao.”

      Sắc mặt Thẩm Cầm Phong trầm xuống kêu rên: “ phủ định chuyên nghiệp của tôi?”

      dám dám, bác sĩ Thẩm y thuật rất cao minh nha, tôi làm sao dám phủ định.”

      Vẻ mặt Thẩm Cầm Phong nghiêm túc hỏi: “ và Mạc tiên sinh sao lại náo loạn thành như vậy? làm cái gì để ta tức giận?”

      “Ta cùng Thường Tử Phi lên giường.”

      “Cái gì?”

      cái gì?”

      Lời này của An Noãn vừa ra, Thẩm Cầm Phong và Trương Húc đồng thời trợn mắt há hốc mồm.

      “An Noãn, phải người như thế, Thường Tử Phi người này, cư nhiên......” Thẩm Cầm Phong kích động ra lời.

      Trương Húc dùng sức vò đầu, khó trách Mạc tiên sinh như phát điên, lái xe ra ngoài, Trương Húc lái xe ở phía sau , gắng đạp chân ga đến mức cao nhất cũng đuổi kịp. Sau đó Mạc Trọng Huy gọi điện thoại cho , kêu gọi Thẩm Cầm Phong đến, khẳng định là An Noãn xảy ra chuyện, còn muốn hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng Mạc Trọng Huy gác điện thoại.

      “An tiểu thư, như thế nào có thể, làm sao có thể đối với Mạc tiên sinh như vậy, ấy rất , như thế nào......”

      Trương Húc cũng kích động ra lời.

      “An tiểu thư, lần đầu tiên tôi thấy Mạc tiên sinh tức giận đến như vậy, sau này làm sao thu thập.”

      Thẩm Cầm Phong cũng : “An Noãn, xong rồi, tuyệt đối xong rồi, Thường Tử Phi cũng chết chắc rồi, hai người chỉ có đường chết.”

      An Noãn lơ đễnh thản nhiên : “Tôi sợ chết.”

      --” Thẩm Cầm Phong hoàn toàn hết chỗ .

      “Quên , chuyện và Mạc tiên sinh tôi xen vào, nhưng ấy kêu tôi tới, tôi phải làm tốt bổn phận của mình, bằng cả tôi cũng phải chết. Miệng vết thương của bắt buộc phải băng lại.”

      Thẩm Cầm Phong cũng muốn vì chuyện này mà chọc giận Mạc Trọng Huy, ngẫm lại Mạc Trọng Huy rất An Noãn, mặc dù tức giận nhưng quên chân An Noãn bị thương.

      Quen biết lâu, Thẩm Cầm Phong phát người đàn ông này rất cẩn thận, có lẽ biết làm thế nào đối xử tốt với người, nhưng mỗi kiện làm đều là biểu tình của mình.

      được, thể băng lại.”

      An Noãn kiên quyết phản kháng: “Băng lại rất bất tiện, làm sao tôi vào nhà vệ sinh, tôi cũng thể quỳ qua lại.”

      “Tôi quan tâm được nhiều như vậy, tôi chỉ phụ trách chữa bệnh.”

      Trương Húc ở bên cạnh bất đắc dĩ : “Nếu như vậy , kêu người hầu lên đây chăm sóc .”

      , buổi tối tự nhiên có người đứng bên cạnh giường hù chết người.”

      Thẩm Cầm Phong phát hỏa: “An Noãn, xảy ra chuyện lớn, còn có thể như vậy bình tĩnh được? sợ Mạc Trọng Huy phát điên lên trực tiếp để và Thường Tử Phi gặp Diêm Vương? Tôi khuyên nên an phận chút, đừng làm ấy tức giận thêm. quả thực chính là tai họa, tôi cũng muốn bị hại đến.”

      Thẩm Cầm Phong giúp An Noãn dùng băng gạc băng lại: “Nhớ kỹ, thể thấm nước, thể , ngày mai tôi tới thay thuốc cho .”

      An Noãn ngoan ngoãn nghe, Thẩm Cầm Phong rất đúng, thể hại thêm người vô tội nữa.

      “Hôm nay là ngày đẹp trời, tôi vốn có thể cùng mỹ nhân tâm dưới trăng, kết quả chỉ vì cú điện thoại liền như điên chạy tới, đúng là dám chậm trễ giây. An Noãn, xin thương xót, đừng làm thêm chuyện gì nữa.”

      Thẩm Cầm Phong dọn dẹp dụng cụ, nhịn được oán giận.

      “Tôi về, Trương trợ lý nơi này giao cho .”

      Sau khí Thẩm Cầm Phong rời , Trương Húc cũng có rời .

      “Trương trợ lý, muốn mắng tôi sao? Mắng chửi , tôi biết đau lòng Mạc tiên sinh của .”

      Trương Húc mím môi cúi đầu : “An tiểu thư, tôi nghĩ chửi, bởi vì tôi căn bản tin làm ra loại tình này, trong đó nhất định có hiểu lầm.”

      có hiểu lầm, xác thực tôi cùng Thường Tử Phi giườn , bị Mạc Trọng Huy tự mình thấy được.”

      “Kỳ Mạc tiên sinh có phái người theo dõi , ấy vẫn rất tín nhiệm , nhưng lại nhận được tin nhắn kỳ quái, ở nhà trọ của Thường Tử Phi, Mạc tiên sinh gọi điện thoại cho bạn tốt của La Hiểu Yến, bạn còn muốn thay giấu diếm, nhưng kỹ xảo dối của ta quá kém, toàn bộ tình chính là như vậy. Tôi tin tưởng tất cả đều là cái bẫy, có người ở hãm hại .”

      An Noãn hít sâu hơi, muốn nghe tiếp.

      “Trương trợ lý, đừng nữa, tôi quả thực cùng Thường Tử Phi giường. cần thay tôi giải thích.”

      Trương Húc hoàn toàn hết chỗ .

      “An tiểu thư, mặc kệ tình là như thế nào, tôi chỉ muốn với , Mạc tiên sinh rất . Cho dù cực độ phẫn nộ, trong lòng ấy vẫn còn nhớ thương . Vừa rồi tôi lái xe theo Mạc tiên sinh, rất gắng như vẫn đuổi kịp, tôi rất lo lắng. Nếu Mạc tiên sinh trở về, tôi hy vọng đừng chọc giận ấy nữa. Về phần vết thương chân , bác sĩ Thẩm thể xuống giường lại, tôi phái hai người hầu ở bên ngoài, có cần gì kêu tiếng là được.”

      Trương Húc mang theo tức giận bỏ , An Noãn ngồi giường lớn, toàn bộ phòng đều trống rỗng, vẻ mặt Mạc Trọng Huy vì phẫn nộ mà vặn vẹo giống như còn tại trước mắt. Lúc này rất tức giận, có lẽ đây cũng là cơ hội duy nhất để có thể rời khỏi Mạc Trọng Huy.
      --

      Cái gọi là ngày suy nghĩ, đêm nằm mộng, đêm đó An Noãn giấc mộng rất đẹp, mơ thấy rời khỏi Mạc Trọng Huy, rời khỏi biệt thự, mơ thấy mình tới nước Pháp, mơ thấy hôn lễ đơn giản mà ấm áp, nhưng lại thấy mặt chú rể, mắt cũng mở ra được, rốt cục mở to mắt, lại thấy gương mặt phóng đại của Mạc Trọng Huy, An Noãn bị làm cho tỉnh, người đầy mồ hôi.

      Ngoài cửa hai người hầu nghe được thanh khẩn trương chạy vào hỏi: “An tiểu thư, làm sao vậy? Có phải muốn vào nhà vệ sinh?”

      An Noãn lắc đầu, tựa vào giường suy yếu : “Giúp tôi rót ly nước.”

      Người hầu vội vàng rót cho ly nước. An Noãn cầm ly nước ấm, nhưng lòng bàn tay lại lạnh lẽo.

      “An tiểu thư, có việc gì chứ? Muốn kêu Trương trợ lý lên chuyến, ta ở dưới lầu.”

      An Noãn vẫn lắc đầu, thuận miệng hỏi: “Trương trợ lý về nhà sao?”

      có, Trương trợ lý lo lắng cho Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh đến bây giờ cũng chưa về, cũng liên lạc với ai, Trương trợ lý phái người những nơi có thể đều tìm thấy người, ta sắp điên rồi.”

      Người hầu còn lại cũng : “An tiểu thư, nếu gọi điện thoại cho Mạc tiên sinh , Mạc tiên sinh nhất định nghe điện thoại của .”

      An Noãn cười lạnh, giờ phút này Mạc Trọng Huy nhận được điện thoại của , chừng tức giận đến hộc máu mà chết.

      “Các người ra ngoài trước , tôi muốn ngủ tiếp.”

      “An tiểu thư, có việc gì sao? Trán rất nhiều mồ hôi, có muốn tôi giúp lau người?”

      An Noãn khoát tay: “Yên tâm , tôi sao, chỉ là nằm ác mộng.”

      Người hầu thêm, hai người ra. Trương Húc cũng nghe đến tiếng động, chạy lên hỏi hai người hầu chuyện gì.

      “An tiểu thư ấy gặp ác mộng làm tỉnh lại, uống chén nước ấm lúc này ngủ.”

      Trương Húc bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm cảm khái, hai người ràng thương lẫn nhau, vì sao phải tra tấn nhau, sống bằng chết.
      Christhienbinh2388 thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 80.2:

      Sáng hôm sau Trương Húc ở Mạc thị tìm được Mạc Trọng Huy, may mắn bình yên vô , Trương Húc nhàng thở ra.

      “Triệu tập tất cả mọi người trong tập đoàn Mạc thị tới phòng họp, nửa giờ sau, nếu ai vắng mặt hoặc muộn, trực tiếp khai trừ.”

      Mạc Trọng Huy phát ra mệnh lệnh họp khẩn cấp, Trương Húc vội vàng an bài, nửa giờ, bây giờ cũng chưa đến giờ làm việc, chừng mọi người còn trong mộng đẹp. Nửa giờ sau, vẻ mặt Mạc Trọng Huy đen thui vào phòng họp, bên trong ngồi rất đông người, rất nhiều người khi đến, quần áo cũng chưa kịp sửa sang lại tốt, chật vật chịu nổi.

      Hội nghị nội dung rất đơn giản, lợi dụng tất cả thủ đoạn, cho dù là phi pháp, chèn ép tất cả hạng mục và nghiệp vụ của tập đoàn Phi Vũ trong phạm vi cả nước. Đây là đuổi tận giết tuyệt tập đoàn Phi Vũ! Trương Húc thở hốc vì kinh ngạc.

      Mạc Trọng Huy ở thương trường thủ đoạn luôn lưu loát, lãnh khốc vô tình, chèn ép công ty nho vẫn lần đầu, mọi người đều thay Thường Tử Phi đổ mồ hôi hột. Chỉ có Trương Húc biết giận dữ vì phụ nữ.

      “Trương trợ lý, cậu thống kê nhân viên những nhân viên vắng mặt hôm nay, kêu người bên phòng nhân tính tiền lương tiền thưởng chia hoa hồng toàn cho họ.”

      Mạc Trọng Huy xong câu này, lập tức rời khỏi phòng họp.

      Tất cả mọi người có mặt trong phòng họp nhàng thở ra. Nửa giờ, kêu mọi người triệu tập đến, hội nghị ngắn gọn, mục đích minh xác. Đây luôn là tác phong làm việc của Mạc Trọng Huy. Mọi người đều hâm mộ tập đoàn Mạc thị cao tầng, lương năm trăm ngàn vạn phải chỗ nào cũng có, nhưng có ai biết bọn họ mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, nếu cẩn thận công việc khó giữ được, sau này cũng đừng mơ tưởng sống yên thương trường. Hôm nay nếu trong vòng nửa giờ đến kịp, tất cả cố gắng lúc trước cũng đều uổng phí, nghiệp như vậy mà dừng lại, cần biết vì Mạc thị lập bao nhiêu công lao, cũng đều cho nghỉ. Làm cấp dưới của Mạc Trọng Huy, thực có cảm giác gần vua như gần cọp.

      --

      Trở lại văn phòng, ánh mắt Mạc Trọng Huy vẫn sắc bén, sắc mặt xanh mét.

      Trương Húc theo trở lại văn phòng, do dự nhưng vẫn mở miệng cẩn thận báo: “Mạc tiên sinh, vết thương chân An tiểu thư có chút nghiêm trọng, bác sĩ Thẩm giúp ấy băng bó hết hai bàn chân, tại ấy thể xuống giường lại.”

      Ánh mắt Mạc Trọng Huy lạnh như băng liếc qua: “Cậu có chuyện gì để làm sao? Hay cậu cũng muốn xuống phòng nhân bộ thanh toán tiền lương?”

      tại tôi phải thống kê nhân viên vắng mặt trong hội nghị.” Trương Húc xong nơm nớp lo sợ chạy .

      Ở bên cạnh Mạc Trọng Huy lâu, ta cũng rất hiểu tính cách của , việc gì cũng có chừng có mực, bỏ chạy là kế sách tốt nhất. Người ngoài chỉ thấy lãnh huyết vô tình, kỳ cũng bị thương, sau khi bị thương giống bất luận kẻ nào thổ lộ, luôn muốn yên tĩnh mình, chính mình gặm nhắm vết thương.

      Lúc này An Noãn cùng Thường Tử Phi chạm đến giới hạn của , luyến tiếc trừng phạt An Noãn, nhưng còn Thường Tử Phi chỉ sợ ngày lành còn.

      --

      Tập đoàn Phi Vũ đối Mạc thị mà nó chỉ là công ty nho , làm sao có thể là đối thủ của . Thường Tử Phi tự xử lý vài hạng mục, đều ở giai đoạn kết thúc, đột nhiên xảy ra vấn đề, người lại đến người, làm cho trở tay kịp. Nguyên bản có thể hoàn tất, lúc này lại lỡ dỡ, bồi thường, tất cả hạng mục cơ hồ cái nào may mắn thoát khỏi.

      Cũng đúng lúc này, Phi Vũ rất nhiều người giữ chức vụ quan trọng đều đưa thư từ chức. Ngay cả người em của Hoa Vũ người cùng tranh đấu giành thiên hạ, cũng đưa đơn từ chức chút để ý đến tiền bồi thường hợp đồng thôi việc.

      “Thẩm Bái, cậu có thể cho tôi biết vì sao? Chúng ta cùng nhau ở nước ngoài du học, cùng nhau về nước mở công ty, tại công ty gặp nguy cơ, Hoa Vũ ngồi tù, ngay cả cậu cũng giận tôi mà bỏ sao?”

      Thường Tử Phi đem thư từ chức của Thẩm Bái xé thành mảnh , ném lên trung.

      Thẩm Bái nhíu mày cúi đầu : “Tử Phi, thực xin lỗi, nếu cậu còn xem tôi là em để tôi , chuyện của tập đoàn Phi Vũ cậu cũng rất hiểu , cậu cũng sớm buông tay .”

      “Cậu quên năm đó cậu ở nước ngoài du học, cuộc sống khó khăn là ai giúp đỡ cậu? Cậu quên mẹ cậu sinh bệnh, là ai cho cậu mượn tiền thuốc men? Cậu quên mấy năm nay Phi Vũ mang đến cho cậu bao nhiêu ích lợi? Toàn bộ cậu đều quên sao?”

      Thẩm Bái cúi đầu cảm tính : “Tử Phi, tôi biết cậu là người tốt, cậu đối với tôi rất tốt, giúp tôi rất nhiều trong cuộc sống. Nhưng tôi nổi khổ, công ty này hai ngày nay đột nhiên xuất ra nhiều vấn đề, tôi tin trong lòng cậu cũng ràng, cậu đắc tội Mạc tiên sinh, công ty có khả năng tiếp tục vận chuyển. Tôi còn mẹ già cần chăm sóc, bà nằm bệnh viện, chi phí rất cao, tôi có thể chịu khổ, nhưng thể để cho bà cũng chịu khổ với tôi. Tử Phi, tôi thể có việc làm, tôi dám đắc tội Mạc tiên sinh.”

      Thường Tử Phi đè mi tâm, nơi này mấy ngày nay rất đau.

      “Tử Phi, tôi biết tại sao lại đắc tội Mạc tiên sinh, nhưng tôi biết hiểu rất , buông bỏ tôn nghiêm, lời xin lỗi. Cho dù vì bản thân cậu, cũng vì người nhà cậu, vì cậu và Hoa Vũ tay dựng nên Phi Vũ.”

      Thường Tử Phi ngồi xuống ghế làm việc bình tĩnh hỏi: “Rời Phi Vũ cậu muốn đâu?”

      “Tôi đến Mạc thị làm offer.”

      Thường Tử Phi dùng sức đè lại mi tâm: “Mạc thị đưa ra điều kiện rất tốt?”

      Thẩm Bái nhíu mày thành thực : “Tử Phi, cho dù Mạc thị ra điều kiện gì, tôi cũng dám nghe theo mệnh lệnh của Mạc tiên sinh. Huống chi bọn họ đưa ra điều kiện quả thực mê người, Mạc thị hỗ trợ trả tất cả tiền bồi thường hợp đồng làm việc với Phi Vũ, lương năm ở Mạc thị cũng gấp đôi so với Phi Vũ.”

      Thường Tử Phi khoát tay áo, thản nhiên ,“Ngươi .”

      “Tử Phi, tọi coi cậu như em, hy vọng cậu nghe tôi khuyên câu, đừng đấu cùng Mạc tiên sinh, toàn bộ Giang thành có ai có thể thắng được ta, ngay cả Lương Trạch Minh, nhìn thấy ta cũng phải cúi đầu khom lưng, rất sợ đắc tội ta. Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, cúi đầu nhận sai cũng sao.”

      “Nếu người phụ nữ của bị người ta đoạt mất, để cho người ta chà đạp, rồi kêu cậu cúi đầu nhận sai, cậu vui sao?”

      Thẩm Bái mím môi, xoay người bỏ . như vậy tập đoàn Phi Vũ đúng là bị hủy bởi vì người phụ nữ.

      --

      Chân An Noãn bị thương ở nhà nghỉ ngơi tuần, tại có thể xuống giường, Thẩm Cầm Phong mỗi ngày tự mình tới giúp thay thuốc, niềm vui duy nhất của An Noãn mỗi ngày chính là đùa giỡn với Thẩm đại mỹ nhân.

      Mấy ngày nay, ngay cả Trương Húc cũng mất tích, an bài người hầu trong nhà chăm sóc . thấy Mạc Trọng Huy, khẩu vị An Noãn lại rất tốt, mỗi ngày đều ăn rất nhiều. Điều này làm cho người hầu rất là buồn bực, nghĩ An Noãn dùng ăn uống quá độ để phát tiết.

      “Bác sĩ Thẩm, hôm nay tôi có thể tắm rồi chứ?”

      “Nếu nghe lời tôi có thể, trừ phi có người giúp . Mạc tiên sinh cũng ở nhà, nếu để tôi giúp .”

      Thẩm Cầm Phong cũng thích cùng giỡn, miệng đứng đắn .

      “Tôi ra sao cả, cũng biết Mạc Trọng Huy có vui vẻ đồng ý hay .”

      Thẩm Cầm Phong nhướng mắt cười : “Chỉ đùa chút, trăm ngàn đừng lại với Mạc tiên sinh, ta rất hung dữ, tôi đắc tội nổi.”

      tới đây, đột nhiên An Noãn lo lắng cho Thường Tử Phi, cũng biết thế nào rồi. Tất cả điện thoại trong nhà đều ngừng, người hầu ai dám cho mượn di động, ngay cả Thẩm Cầm Phong cũng dám.

      “Bác sĩ Thẩm, cho tôi mượn di động gọi chút, chúng ta rất tốt, mọn đến nổi cho tôi mượn điện thoại.”

      “Đừng đừng đừng, cũng thể lung tung, tôi với như thế nào tốt, người biết nghĩ rằng chúng ta có cái gì. Lời này nếu rơi vào tai Mạc tiên sinh, tôi chết chắc.”

      An Noãn bĩu môi tức giận hừ : “Vì sao đám các người đều sợ hãi ta?”

      “Phỏng chừng toàn bộ Giang thành cũng chỉ có mình sợ ta, ta , bởi vậy cho dù rất tức giận cũng làm gì , chỉ biết lấy chúng tôi để phát tiết. đến, tôi vẫn rất ngạc nhiên, cùng Thường Tử Phi lên giường?”

      Thẩm Cầm Phong bắt đầu tin lời An Noãn, nhưng mấy ngày nay động tác của Mạc Trọng Huy rất lớn, chỉ sợ là .

      An Noãn cười : “Thiên chân vạn xác, bằng sao Mạc Trọng Huy lại tức giận như thế.”

      Thẩm Cầm Phong thối ngụm: “Nào có ai đem đương vụng trộm đến kiêu ngạo như vậy, e lệ? Chẳng lẽ Mạc tiên sinh thỏa mãn được , nên a.”

      An Noãn đảo cặp mắt trắng dã, hữu lý .

      “Này, lộ ra chút, Mạc tiên sinh cùng Thường Tử Phi, ai lợi hại hơn?”

      “Đương nhiên là Thường Tử Phi lợi hại, nếu Mạc Trọng Huy có thể thỏa mãn tôi, sao tôi còn muốn đương vụng trộm? Nếu muốn biết, tôi cho biết, Mạc Trọng Huy rất , hơn nữa thời gian cũng rất ngắn, đừng nhìn ta thường xuyên tập thể hình bơi lội, chút sức lực ta cũng có, chỉ hai lần liền mệt động đậy nổi, người phụ nữ nào theo ta cũng đều chịu nổi. Hoàn toàn thỏa mãn được.”

      Thẩm Cầm Phong cả kinh mở to hai mắt nhìn.

      thể nào, An Noãn, đùa giỡn với tôi phải , Mạc Trọng Huy giống như .”

      cũng phải phụ nữ, cũng cùng làm qua, đương nhiên biết. ta chỉ có bề ngoài tuấn tú, nếu cởi hết quần áo quả thực làm cho người ta thất vọng, buổi tối nhiều lắm chưa đến mười phút, ta liền đứng dậy nổi.”

      “Trời ạ! Tin tức lớn nha!” Thẩm Cầm Phong vỗ đùi, cười đến cong lưng: “Này nếu bán cho tòa soạn báo, kiếm ít nha.”

      Trương Húc ho , rất sợ An Noãn càng càng xấu xa.

      Thẩm Cầm Phong nghe được thanh , lại thấy ngoài cửa kia thân hình cao lớn, nhất thời cười ra tiếng. An Noãn cũng thấy được Mạc Trọng Huy, mặt đỏ lên.

      “Bác sĩ Thẩm, thay thuốc xong rồi?” Trương Húc thấp giọng nhắc nhở.

      Thẩm Cầm Phong ấp a ấp úng : “Đổi, đổi tốt lắm, tôi trước.”

      Thẩm Cầm Phong vội vàng thu dọn hòm thuốc.

      “Vết thương chân An tiểu thư rất tốt, nhưng tốt nhất vẫn nên xuống giường lại, bằng rất khó khỏi hẳn.”

      Thẩm Cầm Phong lưu lại câu, giống như chạy trốn rời khỏi biệt thự.

      Trương Húc thấy sắc mặt Mạc Trọng Huy xanh mét, phẫn nộ miêu tả sinh động, vội vàng : “Mạc tiên sinh, tôi kêi người hầu đưa An tiểu thư về phòng ngủ? tại ấy nên nghỉ ngơi.”

      “Tôi thấy tinh thần ấy rất tốt, cậu tìm mấy mấy người đàn ông tới đây, bồi ấy tâm , để ấy xem, ai ai lớn.”

      Trương Húc thở hốc vì kinh ngạc: “Mạc tiên sinh, bác sĩ Thẩm để quên chìa khóa xe, tôi đưa cho ta.”

      Trương Húc cũng biết chìa khóa xe bàn là của ai, cầm lấy bước .
      ChrisAnAn thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 80.3:

      Ra đến bên ngoài, thấy xe Thẩm Cầm Phong còn chưa , cái chìa khóa này quả nhiên là của ta.

      Thẩm Cầm Phong nhàng thở ra về phía Trương Húc cười đùa: “Chìa khóa của tôi, tôi dám vào, Trương Húc, đúng là em tốt của tôi nha.”

      Trương Húc hừ hừ tức giận mắng: “Thẩm Cầm Phong, mẹ nó lá gan cũng lớn, dám cùng An tiểu thư đùa giỡn Mạc tiên sinh, biết Thường Tử Phi chết như thế nào sao?”

      “Thường Tử Phi chết sao? thể nào, Mạc tiên sinh giết ta?”

      --” Trương Húc buồn bực : “Ý của tôi là biết tập đoàn Phi Vũ tập đoàn chết như thế nào sao, mà dám......”

      “Trương Húc, tôi biết là người hùng bên cạnh Mạc tiên sinh, nhất định phải giúp tôi vài lời tốt nha, bằng tôi mẹ nó nhất định chết chắc.”

      Biểu tình của Thẩm Cầm Phong như muốn khóc.

      “Hừ, chờ chết là vừa rồi.”

      Dù sao cũng chết, Thẩm Cầm Phong bất chấp tất cả thần thần bí bí hỏi: “Trương Húc, là trợ lý bên cạnh Mạc tiên sinh, chắc là thấy qua hạ thân của ta rồi, có phải rất ? Khó trách bên cạnh ta có phụ nữ, tôi còn nghĩ ta có bệnh sạch , mới dễ dàng chạm đến phụ nữ, tại xem ra là đủ tự tin nha.”

      “Thẩm Cầm Phong, muốn chết sao? có muốn tự mình tìm Mạc tiên sinh chứng thực ?”

      “Tôi nào dám nha, cũng chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi.”

      “Tôi đây thanh toàn lòng hiếu kỳ của , Mạc tiên sinh rất , nhưng dù sao cũng lớn gấp hai lần .”

      Thẩm Cầm Phong bị tức hộc máu.

      --

      Mạc Trọng Huy tự mình ôm An Noãn lên giường, giống như mún trừng phạt tại đây. An Noãn bị kinh ngạc đến giờ vẫn chưa hoàn hồn con chưa kịp phản ứng gì, Mạc Trọng Huy ngồi ở người .

      “Có phải em đối với hạ thể của đàn ông rất có nghiên cứu, em thấy qua hạ thể của bao nhiêu người đàn ông rồi? cho biết như thế nào là lớn như thế nào gọi là .”

      Mặt An Noãn đến bây giờ vẫn còn đỏ, nghe xong lời mặt càng đỏ lợi hại hơn.

      nghe được bao nhiêu?” run giọng hỏi.

      “Em và Thẩm Cầm Phong đùa giỡn những gì đều nghe được. Nếu kêu Thẩm Cầm Phong lên đây, cởi hết quần áo cho em xem?”

      An Noãn lấy tay che mặt, xấu hổ đến muốn tìm chỗ chui vào.

      tại giả vờ thẹn thùng sao? Có nghiên cứu như vậy, kinh nghiệm phong phú như vậy, có muốn nếm thử hương vị xem ai tốt hơn ?”

      Mạc Trọng Huy xong bắt đầu cởi quần.

      An Noãn sợ hãi, nhắm mắt lại quát: “Mạc Trọng Huy, đừng xằng bậy, tôi và Thẩm Cầm Phong chỉ đùa giỡn .”

      tại sợ hãi, trễ.”

      An Noãn kêu lớn lên: “Mạc Trọng Huy, cần, cần như vậy, tôi biết sai rồi, tôi bao giờ dám đùa giỡn nữa.”

      An Noãn sắp ngất , cùng Mạc Trọng Huy ở bên nhau lâu, làm vô số lần, nhưng chưa bao giờ thấy qua vật tượng trưng cho đàn ông của . Điên rồi, Mạc Trọng Huy nhất định là điên rồi.

      “Mạc Trọng Huy, nhất định phải bức tôi so sánh hương vị giữa và Thường Tử Phi sao?”

      Lời này của An Noãn vừa ra, Mạc Trọng Huy dừng lại tất cả động tác, sắc mặt trắng bệch, híp

      hai mắt màu đỏ tươi.

      An Noãn thấy lời này hiệu quả, cố ý đả kích : “Tôi cùng Thường Tử Phi lên giường, chê tôi bẩn sao? phải thích sạch sao, phụ nữ phải chưa từng có người đàn ông nào chạm qua thân thể. Vừa rồi tôi cùng Thẩm Cầm Phong chuyện phiếm bị nghe được, của , thời gian ngắn .. tất cả đều là nhăng cuội , nhưng có chút là , tôi càng thích cảm giác làm cùng Thường Tử Phi, bởi vì cùng người mình thích làm chuyện đó, cái loại hạnh phúc này là từ trong ra ngoài.”

      Mạc Trọng Huy bị tức chết lặng. mặc quần áo xuống giường, lập tức lại biến thành nhã nhặn tuấn tú.

      “Về sau em bao giờ có loại cảm giác này nữa, hôm nay về để với em, tập đoàn Phi Vũ tuyên bố phá sản, dùng thời gian rất ngắn, làm cho Thường Tử Phi trở thành hai bàn tay trắng.”

      “Mạc Trọng Huy, con mẹ nó phải người!” An Noãn bệnh tâm thần rống giận.

      “Tình nhân của em chừng mua say ở quán bar, có muốn an ủi ta?”

      An Noãn ngồi bật dậy giường, muốn cùng liều mạng với Mạc Trọng Huy.

      dùng lực nắm chặt cổ tay , giọng như ma quỷ vang lên: “An Noãn, đừng tiếp tục chọc giận , ngàn lẻ biện pháp chỉnh chết ta, cũng có thể tùy tiện ấn cho ta tội danh, làm cho nửa đời sau của ta phải trải qua trong tù.”

      An Noãn ngã ngồi ở giường,

      có lật pháp sao? Mạc Trọng Huy, cho là là thiên vương lão tử sao?”

      ngả ngớn nắm cắm của nâng lên: “Ở Giang thành, chính là vương pháp. Em nghĩ thế giới này còn có công bằng sao? Người phụ nữ của , đừng ngây thơ nữa.”

      “Mạc Trọng Huy, rốt cuộc muốn như thế nào?”

      “Ngoan ngoãn ở bên cạnh , tuy rằng em ô uế, nhưng em vẫn người phụ nữ của , gặp mặt em, nhưng cho dù hủy diệt em, cũng để cho bất luận kẻ nào chạm đến em lần nữa.”

      “Mạc Trọng Huy, biến thái, tôi nguyền rủa cả nhà .”

      Mạc Trọng Huy cười lạnh ra tiếng, nâng cằm lên híp mắt hỏi: “Lặp lại lần nữa, em muốn nguyền rủa ai?”

      An Noãn rốt cuộc dám mắng nữa, gạt bàn tay ngã ngớn của ra, chui vào ổ chăn.

      --

      Từ hôm đó trở , Mạc Trọng Huy vẫn ở trong biệt thự, nhưng về phòng ngủ, người hầu giúp dọn sang phòng sách, cách vách với thư phòng, cách phòng An Noãn rất xa.

      đại khái cảm thấy dơ bẩn, cũng cùng An Noãn ăn cơm, mỗi lần đều là An Noãn ăn xong mới ăn. Có đôi khi ở nhà tránh khỏi đánh đối mặt, Mạc Trọng Huy luôn ghét bỏ nhíu mày, muốn nhìn dù chỉ cái liếc mắt.

      Cũng từ hôm đó, Thẩm Cầm Phong cũng có tới biệt thự nữa, cũng biết Mạc Trọng Huy có làm gì ta . Vết thương chân An Noãn đổi thành bác sĩ nữ đến trị liệu,

      tại hoàn toàn có thể xuống giường lại.

      muốn chạm trán với Mạc Trọng Huy, phần lớn thời gian An Noãn đều tránh ở trong phòng của mình, đọc sách, nghe nhạc. có cách nào liên hệ với người bên ngoài, có di động, có TV. Cũng biết Thường gia như thế nào, dì Nghê chắc là lại bắt đầu chán ghét .

      còn lo lắng La Hiểu Yến, sợ Mạc Trọng Huy tìm ấy phiền toái. An Noãn cảm thấy chính mình đúng như Thẩm Cầm Phong , có tai họa, ai có liên quan đến đều có tốt kết quả. An Noãn ăn cơm trưa bao lâu, lại cảm thấy đói bụng, xuống lầu tìm đồ ăn, mới thấy Mạc Trọng Huy ăn cơm trưa.

      Theo bản năng muốn chạy trốn, người hầu thấy liền gọi .

      “An tiểu thư, có phải lại đói bụng? Mạc tiên sinh dùng cơm, cũng đến ăn thêm chút .”

      Người hầu biết chuyện của ngày hôm đó, cực lực muốn tác hợp bọn họ.

      cần, tôi đói bụng, chỉ muốn rót ly nước.”

      muốn uống nước kêu tiếng là tốt rồi, bác sĩ chân còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vẫn nên tận lực xuống giường lại.”

      Đối mặt với quan tâm của bọn họ, trong lòng An Noãn có chút cảm động, trong biệt thự này vẫn có ấm áp.

      biết Mạc Trọng Huy an bài bao nhiêu người hầu trong biệt thự, ở chung lâu như vậy, có mấy người thậm chí An Noãn ngay cả tên cũng chưa biết hết, nhưng các ấy mỗi người đều đối với rất tốt, tận tâm hết sức chiếu cố . Chân An Noãn thể xuống giường trong khoảng thời gian này, có mấy người đêm ngủ, chia nhau chiếu cố . Tuy rằng An Noãn rất gầy,

      cũng rất , nhưng các ấy còn rất tuổi ôm lên lầu xuống lầu, đến chỗ này chỗ nọ, vẫn thực vất vả, mệt chết .

      Những chuyện này An Noãn nhất nhất ghi tạc trong lòng.

      Người hầu rót cho An Noãn ly nước ấm cười với : “An tiểu thư, nếu đói bụng ngồi xuống ăn chút, có mấy món cũng là đồ ăn mà thích nhất.”

      An Noãn nhìn bàn cơm đủ các món ăn tinh xảo nuốt nước miếng, đứng rất xa nhưng vẫn ngửi được mùi thơm của đồ ăn.

      Cuối cùng qua được chính mình, An Noãn qua ngồi xuống bàn ăn: “Làm phiền giúp tôi lấy chén cơm.”

      thấy Mạc Trọng Huy ghét bỏ nhíu mày, tiếp theo dùng sức buông đũa.

      Người hầu cũng ngây người an ủi An Noãn: “An tiểu thư, mỗi ngày Mạc tiên sinh đều ăn nhiều lắm, có thể ăn no.”

      An Noãn thực cảm kích thiện ý của các cười : “ có việc gì, ta càng ghét bỏ tôi, tôi càng phải ghê tởm ta.”

      “An tiểu thư, gần đây khẩu vị rất tốt.”

      An Noãn thấy được biểu tình thâm ý của người hầu cười ha ha : “Đúng vậy, tâm tình tốt, khẩu vị tự nhiên tốt.”

      Mạc Trọng Huy càng để ý tới , càng vui vẻ. Buổi tối người nằm ở giường lớn, có Mạc Trọng Huy ép buộc, mỗi ngày đều ngủ rất ngon, cơ hồ ngày ngày đều ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh. Nhưng cũng có khi ban đêm đói bụng, mới có thể tỉnh lại ăn cái gì.

      Trong khoảng thời gian này ánh mắt của Trương Húc nhìn cũng rất kỳ quái, Trương Húc theo Mạc Trọng Huy có cùng ý tưởng đen tối, đại khái cũng giống như Mạc Trọng Huy ghét bỏ . An Noãn mới quan tâm, cần phải lấy lòng người bên cạnh Mạc Trọng Huy.

      Nhưng về chuyện của Thường Tử Phi, rất muốn tìm hiểu qua Trương trợ lý.

      --

      Rốt cục có ngày, thấy mình Trương Húc ở phòng khách xem TV, nhịn được đến gần ta hỏi: “Trương trợ lý, Mạc tiên sinh đâu?”

      Trương Húc hơi hơi dừng chút, tựa hồ bị kinh ngạc .

      “Mạc tiên sinh ở phòng tập thể thao.”

      Lúc Trương Húc lời này, khóe miệng trề ra, có thể là nghĩ tới chuyện hôm đó An Noãn đùa

      giỡn.

      “Trương đặc trợ, tôi có chuyện muốn hỏi thăm .”

      Trương Húc bĩu môi lạnh lùng : “Nếu là về Phi Vũ hoặc là chuyện của Thường Tử Phi, An tiểu thư vẫn cần mở miệng, cái gì tôi cũng biết.”

      An Noãn muốn giết chết ta.

      “Trương trợ lý, đừng quá đáng, bình thường tôi đối đãi với kém nha, đừng chút nhân tình cũng có.”

      “An tiểu thư, tuy rằng đối với tôi kém, phải đối với tôi rất tốt, nhưng chúng ta cũng có nợ nhau nhân tình gì.”

      !” An Noãn bị tức .

      biết Trương Húc là cây cân, thể cùng ta cứng rắn, vì thế khẩn cầu: “Trương trợ lý, tôi van cầu , tôi chỉ muốn biết tại Thường Tử Phi thế nào ? Tập đoàn Phi Vũ phá sản sao? Mạc Trọng Huy rốt cuộc làm gì ấy?”

      Trương Húc xấu hổ.

      “An tiểu thư, lúc hỏi nhiều như vậy, tôi biết trả lời câu nào.”

      “Vậy trả lời tôi câu, tập đoàn Phi Vũ phá sản?”

      Trương Húc mím môi nghiêm trang : “Nếu muốn biết đáp án là đúng vậy, tập đoàn Phi Vũ tuyên bố phá sản.”

      An Noãn thở dài cúi đầu hỏi: “Mạc Trọng Huy làm như thế nào? Chỉ dùng thời gian tuần, làm cho công ty lớn như vậy phá sản.”

      “Mạc tiên sinh cái gì cũng chưa làm, là bên trong tập đoàn Phi Vũ mâu thuẫn, quản lý được mà tạo thành.”

      “Trương trợ lý, là khi nào mà còn thay Mạc Trọng Huy chuyện, ta tri pháp phạm pháp, còn cũng bắt chước ta, hai người ở Giang thành làm bao nhiêu chuyện xấu? sợ trời phạt sao? Người khác tân tân khổ khổ rất nhiều năm mới có được giang sơn, chỉ bằng câu của ta, tất cả đều mất , lương tâm các người đều bị cẩu ăn hết rồi.”

      “An tiểu thư, đừng kích động.”

      phải tôi kích động, là các người quá đáng.”

      Mạc Trọng Huy biết vừa tắm ở đâu, vừa lau tóc vừa tới cau mày hỏi Trương Húc: “Xảy ra chuyện gì? Ở đây ồn ào cái gì?”

      Trương Húc muốn cái gì, An Noãn tức giận xen vào: “Trương trợ lý ta thích tôi,

      thầm mến tôi lâu.”

      An Noãn xong tức giận lên lầu.

      Vẻ mặt Trương Húc ủy khuất: “Mạc tiên sinh, phải như thế, An tiểu thư ấy bậy.”

      Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi biết, ấy nổi điên, đừng để ở trong lòng.”

      “An tiểu thư hỏi tôi về chuyện tập đoàn Phi Vũ và Thường Tử Phi, tôi chỉ với ấy Phi Vũ phá sả .”

      Mạc Trọng Huy thở dài sâu, ánh mắt tràn đầy ưu sầu.
      ChrisAnAn thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 81.1: Mang thai, phá thai

      Trong đêm, Thường gia có thể là phát sinh biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, tập đoàn Phi Vũ đóng cửa, Thường Tử Phi hai bàn tay trắng. Nghê Tuệ chịu nổi đả kích, khí huyết công tâm đưa vào bệnh viện, cũng may cấp cứu kịp thời. Nửa tháng Nghê Tuệ nằm ở bệnh viện câu cũng .

      Thường Tử Hinh tức giận lên án Thường Tử Phi: “Đều là do làm hại, kêu nên trêu chọc An Noãn, càng muốn trêu chọc ta, bây giờ tốt rồi, công ty bị hủy, làm cho mẹ tức đến ra nông nỗi này, cảm thấy mỹ mãn rồi chứ.”

      Giang Thiến Nhu chịu được ngắt lời Thường Tử Hinh gầm : “Tử Hinh, tại em trách ấy có thể thay đổi được gì, ấy rất khó chịu, chúng ta cũng cần chỉ trích nhau nữa, điều quan trọng bây giờ là điều trị bệnh tình cho mẹ.”

      “Mẹ em bệnh, chỉ là bị An Noãn chọc tức.”

      Nếu giết người mà cần ở tù, Thường Tử Hinh hận thể lấy dao giết chết An Noãn.

      “Phụ nữ đều là hồng nhan họa thủy, đời này tôi cũng muốn kết hôn, tôi muốn gieo tai họa cho người khác.” Thường Tử Hinh tức giận đến phát hỏa .

      Giang Thiến Nhu khóe miệng trề ra, đến trước mặt Thường Tử Phi vỗ vai , thấp giọng : “Em với về tắm rửa trước, ngày mai lại đến thăm mẹ, lâu có nghỉ ngơi cho tốt.”

      Thường Tử Hinh thấy vẻ mặt Thường Tử Phi đau khổ, cũng cảm động. Co là trợ lý bí thư của thi trưởng, mỗi ngày đều bận rất nhiều công việc, có thời gian chăm sóc Nghê Tuệ, đều là Thường Bách và Thường Tử Phi chăm sóc bà.

      , và chị dâu về nhà nghỉ ngơi trước , hôm nay em ở lại đây chăm sóc mẹ, ngày mai em nghỉ.”

      Thường Tử Phi cùng Giang Thiến Nhu trở về nhà.

      “Đồ của trong nhà bị mang hết, trước tắm thay áo ngủ, em mua cho ít quần áo và đồ dùng hằng ngày.”

      cần.” Thường Tử Phi ôn nhu ngắt lời : “ về đây là có chuyện muốn với em.”

      Giang Thiến Nhu dự cảm có chuyện tốt cười : “Có cái gì chờ tắm xong sau, em mua đồ trước.”

      Thường Tử Phi nắm cổ tay nhàng : “Em biết muốn cái gì, chúng ta đừng trốn tránh nữa.”

      Giang Thiến Nhu ngồi xuống sopha đối diện với Thường Tử Phi.

      Trầm mặc lâu, Thường Tử Phi đưa cho cái thẻ mở miệng: “Tập đoàn Phi Vũ phá sản, trong thẻ này có ngàn năm trăm vạn, trăm ngàn em giúp trả cho Giang lão gia tử, còn năm trăm vạn là muốn bồi thường cho em, biết số tiền này rất nhưng cố gắng hết sức. Ngày nào đó rảnh rỗi, chúng ta làm thủ tục ly hôn.”

      rất thoải mái. Năm trăm vạn đó giống như muốn đổi lấy thanh thản.

      Nước mắt Giang Thiến Nhu chảy xuống nghẹn ngào : “Thường Tử Phi, xem em là cái gì, tại là khi nào cũng quên phải ly hôn, cứ như vậy muốn ly hôn với em sao?”

      chỉ còn hai bàn tay trắng, cho em được hạnh phúc, thậm chí ngay cả về sau muốn mua cho em cái túi xách cũng đủ tiền. Em là thiên kim tiểu thư của Giang gia, từ em sống trong nhung lụa, thể để em theo chịu khổ. Thiến Nhu, em còn trẻ, dựa vào điều kiện của em, nhất định có thể tìm được người đàn ông tốt. thằng khốn, lãng phí tuổi thanh xuân quý giá của em, cầu em tha thứ, chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc.”

      Giang Thiến Nhu càng khóc lợi hại hơn: “ nghĩ rằng em gả cho là vì tiền của sao? Từ em thiếu tiền, em cũng cần tiền của . Cái em muốn là con người của , vợ chồng vốn là phải đồng cam cộng khổ, em thể ở lúc gặp nạn rời khỏi . Thường Tử Phi, muốn ly hôn với em, có cửa đâu, em chết cũng ký tên.”

      Thường Tử Phi mỏi mệt xoa xoa huyệt thái dương.

      “Giang Thiến Nhu, em hối hận, đáng để em làm như vậy.”

      “Có đáng giá hay phải do mà là em dụng tâm cảm thụ.” Giang Thiến Nhu xong ngồi xuống bên cạnh , dùng sức nắm tay kiên định : “Thường Tử Phi, em biết lúc trước em làm rất nhiều chuyện sai trái, tính tình em cũng tốt, tùy hứng kiêu căng, em còn lừa gạt , chọc mẹ tức giận, tóm lại em làm sai rất nhiều chuyện, về sau em sửa, đừng ly hôn với em được ?”

      “Cho dù đề cập tới ly hôn, người nhà em cũng cho em tiếp tục theo chịu khổ.”

      , ai cũng thể chia rẽ chúng ta.” Giang Thiến Nhu nhào vào lòng : “Thường Tử Phi, em biết bây giờ thương em, em cũng biết trong lòng chỉ có An Noãn, em nguyện ý chờ, dùng thời gian cả đời để chờ em cũng nguyện ý. Đừng ly hôn với emđược , em xin .”

      Tình luôn dễ dàng làm cho người ta liều lĩnh, An Noãn, đến bất chấp tất cả, chẳng sợ vì hai bàn tay trắng, cũng chưa từng hối hận vì . Giang Thiến Nhu , cũng quân tâm đến bất cứ điều gì, mặc dù lúc trước làm nhiều chuyện xấu, chung quy cũng bỏ được chữ ‘’, cái gì tự tôn, cái gì tự ái, toàn bộ đều có thể vứt bỏ, cho dù hèn mọn hơn nữa cũng cam tâm tình nguyện.

      Thường Tử Phi im lặng để ôm mình hồi lâu mới nhàng đẩy ra.

      “Giang Thiến Nhu, chúng ta ly hôn trước, cho thời gian được , tại trong lòng có người khác, đối với em hay đối với cũng công bằng. Đợi cho dần dần quên An Noãn, nếu em vẫn còn muốn tiếp tục, nhất định cưới em về nhà, hảo hảo thương em.”

      Giang Thiến Nhu quyết tâm chịu ly hôn cùng , ôm lấy thắt lưng chết cũng buông tay: “Em mặc kệ trong lòng có ai, em cũng ly hôn với , trừ phi em chết, nếu Thường Tử Phi chính là chồng của em, Giang Thiến Nhu em chính là vợ của . Em có thể cho thời gian, ly hôn em cũng có thể cho thời gian.”

      Vẻ mặt Thường Tử Phi bất đắc dĩ.

      đừng bứt bỏ em có được , tại mẹ cần người chăm sóc, cũng cần người chiếu cố, Thường Tử Phi, có thể tiếp tục gầy dựng lại nghiệp của , em giúp chiếu cố tốt người nhà của . Em cam đoan, mặc kệ mẹ gì em, bà đối với em như thế nào, em cũng tức giận với bà, vì , em cam đoan, em thề.”

      Biểu tình của Thường Tử Phi vẫn như cũ thể lay chuyển. Giang Thiến Nhu bất chấp tất cả, coi như Thường Tử Phi đáp ứng .

      “Ta cho ngươi mua quần áo, mua rửa mặt đồ dùng, ngươi trước tắm rửa, người đều thối .”

      Giang Thiến Nhu vừa muốn chạy Thường Tử Phi lại nắm lấy cổ tay cúi đầu : “Cái gì cũng cần mua, tất cả quần áo của để ở nhà khác, bây giờ lấy.”

      “Em cũng phải , em với cùng .”

      Giang Thiến Nhu mặt dày mày dạn theo, Thường Tử Phi do dự nhưng có phản đối. Đến nhà trọ, Giang Thiến Nhu biết đây là nhà lúc trước ở chung với An Noãn, Thường Tử Phi tự mình động thủ, rất nhanh dọn xong quần áo.

      đường , Thường Tử Phi với : “Về sau nhà trọ kia chắc cũng ai ở, em làm chủ giúp bán .”

      Quả thực Giang Thiến Nhu thể tin được lỗ tai của mình: “ cái gì, lặp lại lần nữa, em nghe .”

      Thường Tử Phi lặp lại: “Đem nhà trọ bán , để lại ai ở cũng lãng phí.”

      Giang Thiến Nhu quả thực hưng phấn nhảy dựng lên, nghĩ rằng đây là muốn quên hết tất cả sao? đây là khẳng định thân phận nữ chủ nhân của sao?

      vỗ ngực cam đoan: “Được, chuyện này cứ giao cho em, căn nhà đó rất đẹp, vị trí cũng tốt, khẳng định có thể bán được giá cao.”

      --

      An Noãn gần đây rất dễ đói bụng, ban đêm ngủ cũng bị đói đến tỉnh. Mỗi khi đói tỉnh, cũng tìm đồ ăn. muốn làm phiền mọi người thêm, người hầu nếu biết đói bụng, khẳng định tất cả vui vẻ làm cho đồ cho ăn. Nhưng ban ngày các ấy chăm sóc rất mệt, An Noãn hy vọng họ có thể nghỉ ngơi tốt.

      Nhưng hôm nay, đói bụng đến rất khó chịu, cũng biết có phải đói đến phát bệnh hay , chạy đến phòng tắm, ghé vào bồn cầu nôn khan, cái loại nôn mửa này khó chịu lợi hại, giống như có cái gì cọ vào dạ dày , giống như muốn đem đồ bên trong toàn bộ ói ra hết.

      Nôn mửa xong, An Noãn dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, về giường. Nhưng lăn qua lộn lại như thế nào cũng ngủ được, buồn bực hỏng rồi, buổi tối cũng ăn rất nhiều, bây giờ lại đói bụng. kiên trì được, An Noãn thay quần áo, cẩn thận xuống lầu.

      dám bật đèn, tìm đèn pin chiếu sáng. nhàng vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh, bên trong rất nhiều đồ ăn. Nhưng làm do dự là nửa muốn ăn mì, lại muốn ăn cháo, còn muốn ăn bánh ngọt.

      Cuối cùng An Noãn quyết định món đơn giản nhất, tô mì hai cái trứng. Mở lửa, nấu nước sôi.

      Đột nhiên nghe được phía sau có tiếng bước chân nặng nề truyền đến, An Noãn sợ hãi, giọng hỏi: “Ai, là ai?”

      Người nọ chuyện, An Noãn sợ hãi, vội vàng tắt đèn pin, đứng ở chỗ cử động cũng dám.

      Tiếp theo, nghe được ‘Lạch cạch’ tiếng, đèn đột nhiên sáng. Trong lòng An Noãn căng thẳng, ‘A --’ kêu ra tiếng.

      “Đêm hôm khuya khoắc phát điên cái gì!”

      thanh hùng hậu rất quen thuộc, An Noãn xoay người, dĩ nhiên là Mạc Trọng Huy. Dưới ngọn đèn mờ nhạt, con ngươi có chút đen, cau mày biểu tình chút để ý. An Noãn thở ra mạnh, tắt bếp, ngồi xuống ghế ở nhà ăn, đến bây giờ còn chưa thể hoàn hồn, giọng cũng run run.

      làm tôi sợ muốn chết, tôi còn nghĩ đến trong nhà có ma, Mạc Trọng Huy, làm tôi sợ muốn chết.”

      An Noãn thở phì phò, lâu cũng thể bình tĩnh.

      “Trễ như vậy ở trong này làm cái gì?” Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, mày cũng giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt hơn.

      An Noãn lại hít vào hơi dài: “Tôi đói bụng, dạ dày đói khó chịu, xuống đây tìm đồ ăn, vừa xuống bị làm cho sợ hãi.”

      Mạc Trọng Huy mím môi, đến phòng bếp, nước trong nồi vẫn còn nóng. giật mình mở bếp, lần nữa để nước sôi, đem mì thả vào. Trong chốc lát, Mạc Trọng Huy nấu xong mì đem đến trước mặt An Noãn. An Noãn khó tin nhìn , trong khoảng thời gian ngắn cũng muốn suy nghĩ nhiều, thầm nghĩ chỉ muốn no bụng.

      “Cám ơn .”

      giống lúc trước giương nanh múa vuốt, xa lạ , cầm lấy đũa mồm to ăn.

      “Cẩn thận nóng.”

      cũng khó giọng điệu tốt như vậy, nhưng mặt vẫn đen, ngồi ở đối diện chút để ý nhìn ăn như bị bỏ đói nhiều ngày, cảm giác giống như mấy trăm năm chưa được ăn gì.

      “Cơm chiều chưa ăn sao?”

      , ăn, nhưng vừa rồi dạ dày thoải mái ói ra, bởi vậy đói bụng.”

      Tay Mạc Trọng Huy đè mi tâm trêu chọc : “Em bạc đãi chính mình, đói bụng còn biết xuống kiếm đồ ăn.”

      An Noãn nghe ra trong giọng của trào phúng, bất quá chỉ cười trừ. Rất nhanh ăn hết tô mì, ngay cả nước cũng tha.

      Ăn no uống xong chuẩn bị lên lầu, thấy Mạc Trọng Huy còn đứng, nhịn được : “Tôi ngủ, cũng nghỉ ngơi sớm.”

      An Noãn từng bước lên lầu, Mạc Trọng Huy cũng theo phía sau. An Noãn đẩy cửa phòng muốn vào, thấy Mạc Trọng Huy đứng sau lưng .

      An Noãn xoay người, cười đến cực kỳ sáng lạn: “Ngủ ngon.”

      ‘Bính --’ tiếng đóng cửa lại, đem Mạc Trọng Huy nhốt ngoài cửa.

      Trong khoảng thời gian này, bọn họ cơ hồ chuyện với nhau, nơi An Noãn xuất , Mạc Trọng Huy rất ràng lảng tránh. Sau đó, An Noãn cũng học tự giác, tận lực xuất trước mặt , miễn cho hai người thấy khó chịu, dường như tùy thời đều có thể xảy ra chuyện.

      Có lẽ là do ăn nhiều quá, An Noãn mới vừa nằm xuống giường, dạ dày lại cuồn cuộn, chạy đến phòng tắm, lại là trận nôn mửa, hầu như muốn ói ra đến mật xanh.

      Sau đó, An Noãn cũng ngủ, ngừng nôn mửa.

      Chết tiệt, phải viêm dạ dày chứ. An Noãn cả đêm ngủ, cho đến trời sáng, còn cảm giác muốn ói nữa, An Noãn mới chợp mắt.

      --

      tại, An Noãn vẫn ăn ngày ba bữa, có đôi khi còn kêu người hầu bới thêm cơm, nhưng hôm nay người hầu làm xong bữa sáng, An Noãn cũng chưa xuống. Con Mạc tiên sinh, nguyên bản ăn sáng vào giờ này, lại xuống.

      “Mạc tiên sinh, An tiểu thư còn chưa thức, tôi gọi ấy?”

      cần, để ấy ngủ lát.”

      Đêm qua ăn uống xong cũng trễ, hôm nay chưa thức cũng bình thường. giống , mất ngủ đêm, sáng sớm vẫn thức như bình thường.

      Người hầu đem bữa sáng bưng lên, Mạc Trọng Huy lại : “Nấu cho tôi tô mì trứng.”

      Người hầu dừng chút, cảm giác dường như mặt trời mọc ra từ hướng Tây vội vàng : “Được, ngài chờ, rất nhanh xong.”

      Mạc Trọng Huy ăn hai miếng, cũng cảm thấy mùi vị gì, ngày hôm qua nha đầu kia như thế nào ăn giống như rất ngon.

      Mạc Trọng Huy đem tô mì đẩy qua bên, lại phân phó: “Giúp tôi pha ly cà phê.”

      tại, Mạc Trọng Huy khôi phục thói quen uống cà phê, kêu Trương Húc mua lại máy pha cà phê.
      ChrisAnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :