1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Theo đuổi.

      Thường Tử Phi nhíu mi lẳng lẳng nghe An Noãn hết, nhìn sửa soạn lại quần áo của mình chuẩn . Cho đến khi An Noãn ra gần đến cửa, mới nắm cổ tay lại, đem đẩy mạnh lên sopha.
      "Noãn Noãn, biết em giận cái gì, nhưng lúc này tuyệt đối buông tay." gằn từng tiếng, giọng kiên định.

      "Noãn Noãn, mấy năm nay vẫn hối hận, hối hận để mất em, để cho em chịu nhiều uỷ khuất như vậy. Nếu như biết trước mọi chuyện biến thành như vầy, năm đó cho dù bằng bất cứ thủ đoạn nào, cũng cướp em từ tay Mạc Trọng Huy. Giờ tất cả qua, tương lai em chỉ có thể ở bên cạnh ."

      An Noãn hơi lắc đầu đứng lên, vẻ mặt chịu đựng : "Thường Tử Phi, cho là ai, buông tay em ngoan ngoãn để ở bên cạnh em hay sao? Ngày xưa em thương , tương lai em cũng . Em tại chỉ muốn cách xa các người, cho nên từ nay đừng đến tìm em nữa."

      Thường Tử Phi nhíu chặt mày, cúi đầu hỏi: "Noãn Noãn, em rốt cuộc là bị sao vậy?"
      "Em chỉ muốn yên tĩnh."
      thản nhiên bỏ lại câu, đứng đậy rời khỏi nhà Thường Tử Phi. cũng ngăn lại.

      Bên ngoài trời tối đen, thời tiết đúng là rất hợp với hoàn cảnh, lại đổ mưa lất phất. An Noãn nắm chặt áo khoác chân bước nhanh hơn.
      cùng Thường Tử Phi phải là người cùng thế giới, muốn trèo cao, thích hợp với tốt.
      --
      An Noãn về đến nhà nhìn thấy La Hiểu Yến bồn chồn ở cửa. Nhìn thấy , La Hiểu Yến thở ra nhõm.
      "Noãn Noãn, em đâu? Em làm cho chị lo lắng em có biết tại là mấy giờ , chị gọi điện thoại đến tiệm Elle em về sớm. Em là, điện thoại cũng nghe, em nghĩ em là con chị sao?"

      Được người quan tâm cảm giác tốt, An Noãn qua ôm lấy La Hiểu Yến.
      "Chị Hiểu Yến, trong nhà có gì ăn , em đói bụng rồi."
      "Em nha, đến giờ cơm cũng ăn, đừng quên bao tử tốt, coi chừng bị tái phát ráng chịu."
      An Noãn cười khanh khách, kéo tay La Hiểu Yến vào trong nhà. La Hiểu Yến nấu cho tô mì, An Noãn ngay cả nước cũng uống hết.
      "Xem em ăn uống kìa, đàn ông mà thấy chạy xa trăm thước, con tốt xấu gì cũng phải chú ý chút nếu có người nhìn."
      cười hề hề : "Em buổi trưa chưa ăn, buổi tối cũng chưa ăn, là đói."

      La Hiểu Yến hai tay chống cắm, nghiêm mặt : "Hôm nay em đâu vậy? Elle em bị người đàn ông kéo , em với người đó à?"

      An Noãn hơi hơi dừng lại, lập tức cười lắc đầu: "Đó là người bạn trước kia, khi đó em bị vào tù, tay ấy lo cho đám tang của cha em, hôm nay ấy dắt em viếng mộ."

      La Hiểu Yến "A" tiếng, kéo dài giọng đùa: "Xem ra ta rất thích em, đến bây giờ đối với em nhớ mãi quên, đáng để suy nghĩ đến a."

      An Noãn chưa gì chỉ cười cười bỏ qua.

      Ngày hôm sau An Noãn làm trễ mai đến trưa mới đến tiệm, nhưng vừa vào lại thấy Thường Tử Phi ở đó. Elle tới bên cạnh : " ta ngồi ở đây chờ em cả buổi sáng, Noãn Noãn."

      An Noãn hít hơi sâu, lạnh lùng hỏi: " rốt cuộc muốn thế nào, hôm qua em hết với rồi mà."

      Thường Tử Phi thân hình cao to đến trước mặt hai tay đặt lên vai
      ôn nhu : "Tiểu Noãn, rất nhớ em, mặc kệ em cự tuyệt , mặc kệ em có bao nhiêu chán ghét , chỉ biết mình thể bỏ mặc em mà quan tâm."

      Bên tai vang lên Elle cùng mấy người làm chung cười cười trêu chọc, An Noãn đỏ mặt, có chút sốt ruột trách: "Thường Tử Phi, đừng làm loạn, em còn muốn làm việc."

      Thường Tử Phi nhún vai, cười : "Vậy được rồi, muốn mua quần áo, em giới thiệu cho vài bộ."

      " xin lỗi, ở đây chỉ bán đồ nữa, bán quần áo nam."

      "À, mua tặng cho em , An tiểu thư phải muốn bán chứ."

      "Thường Tử Phi, muốn làm sao mới chịu đây?" An Noãn còn kiên nhẫn.

      Thường Tử Phi nghiêm trang : "An tiểu thư, muốn mua quần áo, tướng em với em cũng giống giống nhau, em giúp thử vài bộ trước nếu thích hợp mua hết."

      An Noãn muốn bùng nổ, Elle vội vàng tới vỗ vỗ vai : "Noãn Noãn em còn thất thần làm gì, mau thử quần áo ."

      An Noãn bị đẩy vào phòng thử đồ, thử hết bộ này đến bộ khác, Thường Tử Phi có chút vừa lòng, mua tất cả quần áo mà An Noãn từng thử qua. Elle vui vẻ, mừng rở cười toe toét.

      "Thường Tử Phi, đồ cũng mua xong rồi ."

      Thường Tử Phi nhìn đồng hồ: " đến giờ ăn tối, em cùng ăn tối ."

      " ngại, em làm thể được."

      "Vậy bình thường em ăn gì? phải đến 10g tan ca mới ăn chứ."

      Elle ở bên chen miệng : "Chúng tôi bình thường đều kêu đồ ăn mang tới, An Noãn có vẻ tiết kiệm, bình thường chỉ ăn mì ăn liền."

      Thường Tử Phi nhíu mày chặt, nghiêm túc : "Tiểu Noãn, ở đây chờ mua thức ăn."

      An Noãn định cự tuyệt, Thường Tử Phi mất.

      "Noãn Noãn, chị thấy vị tiên sinh này đối với em tốt nha, diện mạo tốt, lại có tiền, em đừng bỏ lỡ cơ hội lần này nha, phải ai cũng được may mắn như vậy."

      "Chị Elle, em cùng ấy là có khả năng."

      An Noãn thản nhiên xong, yên lặng mở chén mì ăn liền.

      Elle bên lắc đầu thở dài, thể hiểu được An Noãn, người đàn ông đẹp trai lại giàu có như vậy bao nhiêu người đưa đến cửa mà An Noãn lại có thể từ chối cho được.

      Thường Tử Phi mua cơm mang lại, thấy An Noãn cầm chén mì ăn liền trong tay, đến trước mặt nghiêng tay nước canh trong chén mì đổ ra dính cả lên quần áo An Noãn.

      "Thường Tử Phi, có thể cho em yên , đừng có làm phiền em?Em thích , vĩnh viễn cũng thích , hãy tránh xa em chút đừng làm cho em chán ghét ."

      giống như phát điên kéo tay đẩy ra khỏi tiệm.

      Elle bất đắc dĩ cảm khái: " người đàn ông tốt, em nên giận dỗi như vậy, cho dù chỉ là bạn bè bình thường cũng để ấy quan em tâm em mà."

      "Chị Elle, chị hiểu, em với ấy ngay cả tình bạn bình thường cũng làm được." An Noãn ý vị sâu xa, mang tất cả đồ ăn Thường Tử Phi mua bỏ vô thùng rác.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Cự tuyệt

      10 giờ đêm, An Noãn tan ca từ bên trong trung tâm thương mại ra, rất xa thấy Thường Tử Phi đứng đợi trước cửa, gió có chút lớn thổi áo khoác của bay lên.

      Bước chân An Noãn tự giác dừng lại, Thường Tử Phi liếc mắt cái thấy trong đám đông, liền tiêu sái bước đến.

      "Tiểu Noãn, hôm nay gió lớn, rất lạnh, để đưa em về nhà, xe của ở phía trước."

      An Noãn hít hơi sâu, cự tuyệt: " làm phiền , em tự có thể về được."

      xong lập tức rời , nghe được ở phía sau gào lên: "An Noãn, em nhất định phải phụ lòng sao? cho dù em thể cùng ở chung chỗ nhưng ít ra cũng là Tử Phi của em nha."

      Bước chân An Noãn thuỷ chung ngừng lại, cố định thẳng về phía trước.

      Thường Tử Phi lấy xe, lái chậm rãi theo phía sau .

      Hôm nay xui xẻo, An Noãn vừa đến bến xe, lại thấy trễ giờ, đêm lạnh như vậy lại phải chờ thêm tiếng mới có xe đến, nhịn được rùng mình cái, sửa lại khăn quàng cổ.

      Thường Tử Phi ngừng xe bên cạnh : "Tiểu Noãn, bên ngoài rất lạnh, lên xe trước , có chuyện gì chúng ta xe được ?"

      Thường Tử Phi nhẫn nại khuyên nhủ , An Noãn cúi đầu, nhìn cái cũng ko nhìn.

      Thường Tử Phi rốt cuộc phát hoả, trong bóng đêm chỉ nghe cười tiếng gầm: "An Noãn, rốt cuộc phải làm sao em mới vừa lòng, là Thường Tử Phi, Thường Tử Phi cùng em tử đến lớn phải là người xấu. biết em có cách nào tiếp nhận tình cảm của , nhưng em cũng có thể coi trai, là bạn của em có được ?"

      An Noãn ở trong gió lạnh run, nhưng giọng thập phần kiên định: "Thường Tử Phi, xuất của mang đến cho em mệt mõi, em muốn gặp bất cứ người quen nào trước kia cả, em xin đừng tìm em nữa, được ?"

      Nhìn đến ánh mắt bi thương của Thường Tử Phi, thế giới này, rốt cuộc đành lòng tổn thương nhất cũng chỉ có .

      Đêm đó, Thường Tử Phi rốt cuộc ở bên cạnh chờ xe đến, đợi khoảng tiếng, An Noãn mới bước lên xe.

      Thường Tử Phi cũng rời , lái xe phía sau xe , cho tới khi xuống xe, về đến nhà, đứng phía dưới nhà trọ của .
      --
      Liên tiếp vài ngày, Thường Tử Phi mỗi ngày đều đến tiệm, mua cơm trưa cho mọi người, mua cơm chiều, mua điểm tâm, mua bữa ăn khuya. Qua ngày, gần như là người làm trong tiệm. Ngay cả Phu Thu cũng biết có tồn tại của , có lần hỏi An Noãn: "Noãn Noãn, em cùng Thường tổng quan hệ thế nào?"

      Elle tức bị Thường Tử Phi mua chuộc, ngừng ở bên tai An Noãn lãi nhãi, Thường Tử Phi tốt tốt.

      Hôm nay buổi tối tan ca về nhà, La Hiểu Yến vừa lúc nghỉ ở nhà, mua đồ ăn khuya đợi .

      "Noãn Noãn, chị mỗi đêm làm về đều thấy chiếc xe ở dưới lầu, người đàn ông si tình, theo đuổi em lâu như vậy, chẳng lẻ chút động lòng em cũng có sao?"

      An Noãn theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, tầm mắt trở nên xa xôi.

      "Noãn Noãn, kỳ em có cảm động, tai sao thử chấp nhận ấy, phải em nghĩ em từng ở tù xứng đáng với người ta?"

      An Noãn lắc đầu, thản nhiên : "Cha ấy từng là bí thư của cha em, chúng em cùng nhau lớn lên, em có mẹ, nên xem mẹ ấy như mẹ em. Nhưng khi em từ trong tù ra, quan hệ như ngày xưa, người nhà của ấy cho phép chúng em ở chung chỗ, em cũng muốn bọn họ phải khổ sở."

      La Hiểu Yến nhìn , hốc mắt đỏ đỏ : "Đồ ngốc, em cần làm mình khổ sổ mà thành toàn cho người khác. Bất quá nếu người nhà ta cực lực phản đối hai người ở chung cũng hạnh phúc, cuộc sống này là vậy, bây giờ em chỉ có hai bàn tay trắng, cũng có người nào đến với em."

      "Noãn Noãn, em cũng nên xuống cùng ấy ràng , mỗi ngày đều ngủ trong xe, đáng thương."

      An Noãn hơi hơi mím môi, cúi đầu : "em qua, nhưng ấy cái gì cũng nghe, mặc kệ , ngày nào đó ấy cũng bỏ ."

      chính là cùng Thường Tử Phi so kiên trì.
      --
      Giang Thành mua đông, nhiệt độ xuống thấp -10 độ. Hôm nay ben ngoài còn có tuyết rơi. Mười giờ đêm, An Noãn mặc áo khoác dày đến trạm xe, thời tiết như vậy đường xá vắng vẻ có vẻ dị thường lạnh lùng.

      biết từ đâu chạy ra gã say, cầm lấy cánh tay An Noãn, say khướt : "Em , lạnh như vậy có ai bên cạnh à, với về nhà ngủ ."

      An Noãn sợ đến mức tim nhảy ra ngoài, dùng sức kéo tay mình ra khỏi tay nhưng được.

      theo bản thân nhìn về phía sau, Thường Tử Phi chạy nhanh về phía , chân đá vào gã, nắm tay An Noãn nhét vào trong xe.

      An Noãn cho đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, ngồi ở ghế bên cạnh câu cũng dám .

      Xe chạy thẳng đến dưới lầu nhà trọ, mới bắt đầu bình tĩnh.
      "Cám ơn cứu em."

      xong định mở cửa xuống xe, Thường Tử Phi khóa cửa lại.

      "Noãn Noãn, em còn muốn kiên cường đến khi nào nữa? Hôm nay nếu như ở đây, em có biết hậu quả là gì ? Để cho mỗi ngày đưa em về nhà được sao?"

      Đến giờ, An Noãn cảm thấy nên chuyện ràng thể cho qua nữa.
      " Tử Phi, đừng lãng phí thời gian bên cạnh em nữa, em mún nữa, bao giờ lần nữa."

      Ánh mắt Thường Tử Phi bi thương nhìn : "Tiểu Noãn, em còn Mạc Trọng Huy? mặc dù ta đối với em như vậy em vẫn ta?"

      An Noãn đột nhiên kích động lên, gào lớn: ", em còn ta, em mỗi ngày đều cầu nguyện, cầu nguyện cho ông trời trừng phạt ta, cầu ta chết được tử tế."

      "Tốt lắm, tốt lắm, về ta nữa." Thường Tử Phi vỗ bả vai làm cho bình tĩnh lại.

      "Noãn Noãn, em tương lai cũng phải kết hôn tại sao lại thể lựa chọn ? cần biết quá khứ của em ra sao, vẫn là muốn ở bên cạnh em, em thử chấp nhận , được ?"

      An Noãn cắn chặt răng, tất cả những lời tàn nhẫn nhất trong lòng đều ra: " Tử Phi, xin lỗi, ngày xưa em thích , tại cũng , em từng thử cố gắng thuyết phục tim mình nhưng thế nào cũng làm được, em hy vọng đừng tìm em nữa, với với em như vậy tốt hơn."

      Tim bi thương tột cùng, lại nhẫn tâm những lời như vậy, làm cho miệng vết thương sâu thêm chút, lớn thêm chút.

      "Noãn Noãn, ngày mai là sinh nhật em, có món quà muốn tặng em, đây là món quà mua nhiều năm, hôm nay nhất định phải đưa đến tay em."

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Cái gọi là "sủng"

      An Noãn cả ngày đều yên, biết hôm nay Thường Tử Phi lại làm ra hành động kinh người gì.

      Cảm giác lúc này giống lúc ở trong tù, có thể có người nên thấy đủ, nếu Thường Tử Phi là người khác, có lẻ tiếp nhận rồi. Chỉ tiếc bọn họ cùng nhau lớn lên, hai gia đình thân thiết lại thành như vậy. Hai người là có duyên nợ, cố gắng cách mấy cũng thể ở bên nhau.

      "Noãn Noãn, hôm nay sao lại thấy Thường tổng đến, có phải hay theo đuổi em lâu như vậy cũng được nên rút lui?"

      "Noãn Noãn, em cũng là, tim của em rốt cuộc là gì? cho dù là đá cũng nên mềm lòng, nếu có đàn ông đối với chị như vậy, chị chết cũng ở bên cạnh ấy."

      Nhóm bạn làm việc chung người câu vui đùa, An Noãn chỉ thản nhiên cười, trong lòng lại bất quá khẩn trương, cứ đinh ninh hôm nay có chuyện xảy ra.

      Thương xá bỗng nhiên trở nên huyên nào, bên ngoài dường như có người cãi nhau. Elle chạy ra ngoài, chốc lát trở về: "Lại có người yên phận, đắc tội đại ma đầu."

      "Chậc, làm gì giống như kinh nguyệt của phụ nữ, mỗi tháng đều đến đây náo loạn lần, làm cho người ta sống yên."

      Trong tiệm mỗi người câu to trò chuyện, đều thập phần cẩn thận, rất sợ bị người bên ngoài nghe được.

      An Noãn có chút tò mò hỏi: "Đại ma đầu là ai vậy?"

      vừa dứt lời, Elle liềm bịt miệng lại: " thôi, bị nghe được là xong đời."

      An Noãn càng nghi ngờ, giọng hỏi: "Rốt cuộc là người nào?"

      "Em vừa đến Trăm Nhạc, rất nhiều chuyện em biết, Mạc tiên sinh em có biết ? là người thần bí nhất Giang Thành."

      Nghe được ba chữ kia, An Noãn trong đầu lập tức ra bóng dáng kia.

      Elle nghĩ đến ở trong tù ba năm, vì thế giải thích thêm: "Mạc tiên sinh chính là người nổi tiếng nhất Giang Thành Mạc Thị tập đoàn chủ tịch, Trăm Nhạc chính là trung tâm thương mại của Mạc Thị. Còn có người rằng, câu lạc bộ đêm lớn nhất Giang Thành "Thiên Đường" ông chủ phía sau cũng chính là . Bên ngoài họ đồn đãi nhiều lắm, tóm lại, rất thần bí, ở Giang Thành đắc tội ai cũng đừng đắc tội ."

      An Noãn sắc mặt trở nên trắng bệch, hai tay gắt gao nắm thành quyền.

      "Đại ma đầu chính là Hà Tư Kỳ, là bạn mà Mạc tiên sinh rất mực thương. thương đến ai có thể tưởng tượng được, mỗi bộ quần áo người Hà Tư Kỳ đều là có nhà thiết kế đặc biết thiết kế riêng cho ta. Hà Tư Kỳ lần ở Trăm Nhạc có tranh chấp với nhân viên ở đây, kết quả người đó còn thấy xuất ở Trăm Nhạc nữa. Còn nghe ở Thiên Đường, có nữ nhân viên làm đổ ly rượu lên người Hà Tư Kỳ ở trước mặt Mạc tiên sinh, kết quả bị phế mất tay."

      Elle xong khẽ thở dài: "Hôm nay biết người nào xui xẻo đắc tội với Hà Tư Kỳ, đoán chừng về sau có ngày yên lành."

      "Noãn Noãn, em với chị qua bên kia nhìn chút, em nên nhớ mặt của ta, mai mốt có gặp cũng nên đường vòng, trăm ngàn lần đừng chọc đến Hà Tư Kỳ."

      Elle xong nắm tay An Noãn đến đám đông.

      Người xem náo nhiệt cũng nhiều, chỉ từng tốp năm ba người. An Noãn đứng trong đám người, thấy trước mắt ràng là người ngang ngược. vô số lần nghĩ tới cảnh tượng lần nữa dùng dao đâm vào ngực Hà Tư Kỳ, giờ phút này, ta lại ở ngay trước mắt , chỉ tiếc tay bây giờ lại có dao.

      Hà Tư Kỳ giọng bén nhọn ở trong đám đông gào thét: " là người biết trời cao đất rộng, dám trừng mắt với tôi, có tin tôi làm cho hoàn toàn biến mất thế giới này."

      kia còn tuổi, bị doạ đến , nước mắt như mưa ngừng giải thích: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi có mắt tròng, tiểu thư đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân."

      "Lời xin lỗi của có thành ý, nếu như vậy , lạy tôi hai cái tôi tha thứ cho ."

      cắn cắn môi, quỳ xuống.

      An Noãn nhìn thấy trong mắt mọi người ngạc nhiên cùng phẫn nộ. nhưng có người nào đứng ra giúp ấy chuyện, ra tình người đen bạc là như thế.

      Hà Tư Kỳ tâm tình tốt lắc mông rời , ta rất xa rồi lúc đó mọi người mởi chỉ trỏ mắng mỏ rồi .

      Elle kéo An Noãn trở về trong tiệm, dọc đường đều nhắc nhở : "Vừa rồi em thấy ràng chưa, nhớ kỹ mặt ấy, trăm ngàn lần đừng đắc tội. Hôm nay đáng thương kia quỳ như vậy chỉ là việc , nếu Mạc tiên sinh ở đây, xong đời."

      Trở về tiệm Elle còn vì chuyện vừa rồi mà khôi hài: "Có đôi khi nghĩ lại ông trời công bằng, Hà Tư Kỳ kia xinh đẹp, lại có thể được Mạc tiên sinh sủng ái. Chúng ta phấn đấu cả đời cũng mua nổi cái dây chuyền cổ ấy, nghe Mạc tiên sinh đấu giá hết trăm ngàn."

      Lời của Elle làm cho mọi người trong tiệm vừa hâm mộ vừa ghen tỵ với Hà Tư Kỳ.

      "Noãn Noãn, sao em gì hết, chuyện vừa rồi làm em sợ hãi?"

      An Noãn cười lắc đầu: "Em sao, chỉ là cảm thấy ấy tốt số quá thôi."

      "Em cũng vậy thôi, chị thấy Thương Tử Phi đối với em cũng kém. tuy rằng thể so sánh với Mạc tiên sinh, nhưng cũng đủ làm cho người ta hâm mộ." Elle xong cẩn thận hỏi: "Noãn Noãn, chuyện của em sao rồi?"

      đến Thường Tử Phi, An Noãn lại thấy phiền toái.
      --
      "Mạc tiên sinh, vừa rồi có tin, Hà tiểu thư lại làm náo loạn ở Trăm Nhạc."

      Ngồi ở bên cạnh tài xe, Trương Húc cung kính báo cáo.

      Mạc Trong Huy ngồi ghế phía sau xe, mày hơi nhăn lại, hai tay nắm lại.

      "Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư còn náo loạn như vậy, chỉ sợ thanh danh ngài.."

      Trương Húc lo lắng nhưng chưa kịp xong bị Mạc Trong Huy cúi đầu ngăn lại: "Đến Trăm Nhạc."

      An Noãn tan ca từ trong tiệm ra, liếc mắt cái liền thấy ngoài cửa là chiếc Bentley quen thuộc. cần suy nghĩ nhiều, dám để xe kiêu ngạo như vậy chỉ có .

      Hà Tư Kỳ là hạnh phúc, dạo phố đều là do Mạc Trọng Huy đưa .

      Nghĩ lại trước kia khi còn nhau với , cho dù rất muốn đem khoe với các bạn học, nhưng Mạc Trọng Huy chưa từng chung, lần cũng có.

      "Mạc tiên sinh, An tiểu thư."

      Trương Húc tự chủ được câu.

      Mạc Trọng Huy nhìn nhìn ra ngoài, nhìn đến đồng phục nhân viên của Trăm Nhạc người An Noãn, đảo mắt cái bước về phía trước.

      Thời tiết đúng là phù hợp với tình hình, bỗng nhiên mưa to, mưa tầm tã, An Noãn đến được trạm xe cả người cũng gần ướt đẫm. hôm nay may mắn nên cần qua thêm hai trạm xe chuyến đêm.

      Thường Tử Phi đột nhiên dừng xe ở trước mắt, miễn cưỡng kéo cửa kiếng xuống, quay ra mắng: "Mưa lớn như vậy, em biết ở bên trong chờ sao?"

      Mắng xong lại hạ giọng: ", đưa em về, trời lạnh như vậy, lại mưa, bị cảm mới là lạ đó."

      Thường Tử Phi mở cửa xe ôm An Noãn nhét vào trong xe.

      Cách đó trong chiếc Bentley, Trương Húc giọng : "Vị này hình như là Phi Vũ tập đoàn Thường Tử Phi. Cha là Thường bí thư về hưu, ta cùng An tiểu thư có thể gọi là thanh mai trúc mã."

      Mạc Trọng Huy lạnh lùng : "Trương trợ lý, cậu làm thám tử tư khi nào?"

      Trương Húc mím môi, dám thêm cái gì nữa.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Tương lai

      Trương Húc miễn cưỡng tìm Hà Tư Kỳ đem lên xe, đại tiểu thư vừa lên xe bắt đầu bão nổi, đối với Mạc Trọng huy ho tô gọi nho: " ràng tới, sao xuống xe tìm em, rốt cuộc bạn trai em là ai, Trương trợ lý la bạn trai em hả?"

      Mạc Trọng Huy chút tức giận, cầm lấy khăn cẩn thận giúp lau lau mái tóc.

      Đại tiểu thư lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, ôm cổ Mạc Trọng Huy làm nũng: "Em hôm nay ở trong khu thương mại bị người ta khi dễ, làm sao giúp em báo thù ."

      Ở ghế trước Trương Húc khoé miệng cong lên, thực hiểu rốt cuộc ai khi dễ ai. biết, đối với tất cả mọi người Mạc tiên sinh lạnh lùng vô tình, vì sao khi đối mặt với Hà Tư Kỳ hoàn toàn có. ta lại là đại tiểu thư kiêu căng, rốt cuộc Mạc tiên sinh ta ở điểm nào.

      Hà Tư Kỳ thấy Mạc Trọng Huy trả lời , lại bắt đầu la lớn: "Em bị người ta khi dễ, báo thù cho em."

      "Chẳng lẻ phải là em khi dễ người khác sao?" Mạc Trọng Huy trêu ghẹo , khoé môi nhếch lên cười sủng nịch.

      " đáng ghét!" hờn dỗi, dụi đầu vào lòng .

      " có biết vì sao hai ba ngày em lại đến Trăm Nhạc náo loạn hay ? Chính vì mỗi ngày đều bận rộn, có thời gian quan tâm em, bởi vậy em trăm phương nghìn kế gây nên chuyện, em ở đây làm cho người ta quỳ xuống cầu xin em, để ý đến em."

      Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, ôm chặt.

      " Trọng Huy, ngày mai có rãnh với em ? Nếu em lại đến Trăm Nhạc gây ."

      Mạc Trọng Huy cúi đầu cười lên tiếng.
      ---
      Thường Tử Phi dọc đường chạy xe nhanh, thậm chí vượt qua mấy cái đèn đỏ, làm An Noãn sợ đến mức dám lên tiếng.

      Cho đến khi xe vững vàng ngừng lại dưới lầu nhà trọ, An Noãn mới nhàng thở ra.

      "Cám ơn đưa em về."

      An Noãn cảm thấy mình biết gì, ngoài cảm ơn ra còn có thể gì đây.

      Thường Tử Phi bất đắc dĩ lắc đầu, giận dữ : "Em lúc nào cũng khách khí với , hôm nay là sinh nhật em, đặt bàn ở nhà hàng, em lên nhà thay quần áo trước, đừng để cảm lạnh, ở dưới đây chờ em."

      An Noãn nhíu mày, thản nhiên : "Thực xin lỗi, tối nay em thể ăn cơm với ."

      Thường Tử Phi cũng nổi giận, chỉ bình tĩnh : " vẫn ỡ đây đợi em."
      --

      An Noãn lên lầu thay bộ quần áo mặc nhà, rồi nhìn cửa sổ xuống dưới vẫn thấy Thường Tử Phi đứng chờ.

      Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, trời cũng tối đen, rốt cuộc nhẫn tâm, cầm điện thoại gọi cho Thường Tử Phi.

      Điện thoại rất nhanh có người nghe, còn chưa kịp gì, bên kia giọng khàn khàn truyền tới: "Noãn Noãn, vẫn cứ ở đây đợi em."

      "Thường Tử Phi, đúng là ngang bướng, em thích , tất cả những gì làm đều là vô dụng thôi...."

      An Noãn còn chưa xong, đầu dây bên kia trực tiếp cắt đứt. đơn giản thèm quan tâm .

      Nằm ở giường, nhìn trần nhà màu trắng, như làm thế nào cũng ngủ được. Mãi đến 3g sáng, La Hiểu Yến tan ca trở về mở cửa.

      "Noãn Noãn, em điên rồi sao, trời lạnh như thế, em lại để cho Thường Tử Phi ở ngoài mưa cho đến bây giờ. Em có biếy bây giờ nhiệt độ bên ngoài bao nhiêu ? Nếu em còn xuống có người chết a."

      Noãn Noãn đầu óc "oanh" tiếng toàn thân bất động, bước chân tự chủ xuống lầu, dưới đèn đường mờ nhạt, trong mưa rền gió rét, Thường Tử Phi cứ đứng như vậy, gương mặt tuấn mỹ còn chút máu.

      Nước mắt cuồn cuọn chảy xuống, An Noãn chưa từng nghĩ tới ngày có thể còn bị cảm động.

      "Thường Tử Phi, cái người ngu ngốc này, muốn sống nữa sao?"

      mím môi kích động: "Em cũng quan tâm , cái mạng này còn để làm gì."

      " còn có tâm tình đùa giỡn được à."An Noãn gào lên giận dữ: "Lên xe"
      --
      An Noãn muốn dẫn Thường Tử Phi đến bệnh viện, nhưng Thường Tử Phi lại mê mang thầm: " bệnh viện, muốn bệnh viện, đưa về nhà."

      An Noãn còn cách nào, đành phải thay đổi phương hướng, chạy xe đến khu nhà trọ Thường Tử Phi.

      Nhờ bảo vệ toà nhà giúp dìu Thường Tử Phi lên nhà.

      "Tiểu thư, vẫn là nên đưa chồng bệnh viện , ta sốt đến thành cái dạng này rồi."

      " sao, trong nhà có thuốc, ấy uống thuốc xong là tốt rồi."

      Chú bảo vệ lắc đầu, xoay người ra.

      An Noãn tìm thấy hòm thuốc, cho Thường Tử Phi uống thuốc hạ sốt, ngừng dùng nước nóng lau thân thể cho .

      Bất tri bất giác trời sáng, trời lại lạnh, An Noãn vậy nhưng vẫn thấy mệt, cũng may Thường Tử Phi hạ sốt.

      An Noãn lại bắt đầu vội vàng chạy nấu cơm, nhưng trong tủ lạnh nhìn tới nhìn lui cũng có gì. Thường Tử Phi tỉnh lại là buổi trưa, mở mắt liền thấy đầu rất đau, nhớ mình vì sao đứng dậy được.

      Mặc quần áo ra ngoài, liếc mắt liền thấy tại phòng khách, tấm lưng kia phải là của người ngày đêm trong mộng của sao.

      nghĩ đến mình đau đầu đến hoa mắt rồi, hoặc là mình nằm mơ.

      cẩn thận, tiêu sái bước qua, ở phía sau ôm lấy thân thể gầy yếu của An Noãn, nhưng như thế mới biết đây là .

      "Tiểu Noãn, là em, phải nằm mơ." Thường Tử Phi vui mừng quá độ.

      An Noãn bất đắc dĩ cười cười, hừ : "Tối hôm qua phát sốt, phải bệnh đến hồ đồ à, phải em vậy còn có thể là ai."

      Thường Tử Phi rốt cuộc cũng nhớ những gì xảy ra tối qua, nhịn được : "Noãn Noãn, tim của em cũng đủ lạnh."

      An Noãn cười : " tại phải bị làm cho cảm động sao?"

      Thường Tử Phi ôm thắt lưng tay khẽ siết lại, giống như ôm cả thế giới trong tay.

      "Noãn Noãn, em có biết mấy năm nay làm thế nào qua được ? vẫn tự với mình, người chỉ cần nhìn thấy ấy hạnh phúc là tốt rồi. Bởi vậy khi em quyết định cùng Mạc Trọng Huy ở cùng chỗ, lựa chọn du học, có cách nào trơ mắt nhìn em hạnh phúc cùng người đàn ông khác. Nhưng vạn vạn nghĩ tới, tình lại biến thành ra như vậy. Khi biết được tất cả vội vàng chạy về nước, nhưng em vào ngục giam, chú An cũng qua đời, điều duy nhất có thể làm là an bài hậu cho chú An tốt. Em cho biết, ba năm qua, mỗi lần thăm em, em đều chịu gặp mặt."

      An Noãn mũi có chút đau ê ẩm, giọng khàn khàn cúi đầu : "Em muốn nhìn thấy em chật vật, muốn cho lo lắng."

      "Đứa ngốc, em ra sao đều thích. Tiểu Noãn, làm bạn có được ?"

      xoay người, nhìn vào mắt Thường Tử Phi trịnh trọng : " ngại em từng ở tù sao?"

      Thường Tử Phi tức giận nhìn thẳng vào mắt hung hăng : "Tiểu Noãn, ra em cho là ngại chuyện đó?"

      rụt đầu, tiến sát vào người , thản nhiên : "Em biết, cho dù toàn thế giới đều từ bỏ em, cũng bao giờ cần em."

      hiểu, nên trốn tránh nữa. thế giới này, ngoại trừ cha chỉ còn có Thường Tử Phi là người quan tâm nhất. Mọi người bên cạnh đều khuyên hãy quý trọng, chỉ tiếc cho đến giờ cọ mới tỉnh ngộ, có lẻ còn chưa muộn, ít nhất bọn họ còn có tương lai dài.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Ác mộng

      An Noãn xin nghỉ làm ngày, đặc biệt ở nhà chăm sóc Thường Tử Phi, nhưng cái người này bị vui vẻ làm cho hỏng rồi, nằm ở giường sai bảo An Noãn.

      "Tiểu Noãn, muốn uống nước, nước ấm."

      Sau khi bị sai bảo vô số lần, An Noãn vẫn kiên nhẫn bưng tới cho ly nước.

      Thường Tử Phi nhàng nhấp ngụm, lập tức kêu to: "Thực nóng, thổi giúp ."

      An Noãn coi như có gì, cầm ly nước thổi.

      đột nhiên nở nụ cười, cười đến vui vẻ. An Noãn đưa cho ly nước, tức giận hừ: "Thường Tử Phi, đủ chưa."

      Thường Tử Phi sờ sờ đầu, ngốc ngốc : " chỉ là muốn chứng minh em bên cạnh , giống như là nằm mơ, cho tới bây giờ cũng dám tin, Tiểu Noãn, em là của sao?"

      Vẻ mặt Thường Tử Phi có chút khoa trương làm cho An Noãn gịât mình. Chẳng bao lâu sau, khi Mạc Trọng Huy đồng ý làm bạn trai , cũng giống như bây giờ kích động, năng lộn xộn. Có đôi khi quá người khi bị tổn thương càng sâu sắc hơn. dám cam đoan với Thường Tử Phi có thể bên cạnh bao lâu, nhưng giờ phút này thầm nghĩ cứ tốt bên .

      "Suy nghĩ cái gì hả, có phải hay giận ? sai rồi, về sau sai bảo em nữa, đổi ngược lại để em sai bảo được ."

      An Noãn nháy mắt nở nụ cười.

      Hai người ở nhà ăn tối đơn giản, An Noãn kiên trì phải về nhà, Thường Tử Phi nhất nhất phải đưa về.

      An Noãn nghĩ mời lên lầu, nhưng Thường Tử Phi phải xem chỗ ở của chút.

      Vào phòng trọ, Thường Tử Phi lập tức liền phát hỏa, cơ hồ gào lên: "Tiểu Noãn, đây là nơi ở của em sao, em ở đây sao, dọn đồ chút theo ."

      An Noãn chỉ biết cười cười, kéo cánh tay làm nũng: "Nơi này cũng tệ nha, hơn nữa phần lớn em ở dưới lầu cùng chị Hiểu Yến, chỉ có ngủ mới lên này."

      " mặc kệ, cho phép ở đây."

      Thường Tử Phi mở tủ, bắt đầu lấy túi xếp quần áo của vào. Miệng còn tức giận : "Tiểu Noãn, biết em ở đây, nếu ngày cũng cho em ở lại. Em chịu về nhà vậy còn có vào căn nhà , cũng gần Trăm Nhạc, em ở đó làm cũng gần hơn."

      An Noãn như vậy cứ đứng ngây chỗ, nhìn Thường Tử Phi lấy quần áo nhét lung tung vào túi.

      Rất nhanh, gom hết hành lý lại, tay cầm lấy túi quần áo, tay cầm tay An Noãn, sắc mặt ngưng trọng : " theo , về sau cho phép tới đây."

      An Noãn nhúc nhích, dùng sức gạt tay ra, sắc mặt tái nhợt: " nhất định tổn thương lòng tự trọng của em sao?" Giọng run run tiếp: "Em ở trong tù ra, hai bàn tay trắng, để em ở trong căn nhà mà người nhà của nghĩ sao?"

      Thường Tử Phi khóe miệng ngoéo cái, cười : "Em đâu vậy? Em là cha mẹ biết đến lớn, bọn họ rất thương em, em nghĩ cái gì lung tung vậy?"

      An Noãn bất đắc dĩ lắc đầu, thản nhiên : "Thường Tử Phi, đừng bức em, em mất rất nhiều thời gian mới hồi phục chính mình, buông cái gọi là chênh lệch, chấp nhận . cần đến nhà của , dùng đến tiền tài của được ?"

      Thường Tử Phi ném hành lý qua bên, giận dữ hét: "Cái gì có tiền hay , em là bạn , tương lai là vợ , tất cả của đều là của em, đừng có cái suy nghĩ đó được , thể để phụ nữ của ở những nơi thế này."

      An Noãn để ý đến tức giận của Thường Tử Phi, ngồi lên giường, giọng câu: " ràng là nên đến với nhau."

      Thường Tử Phi tức giận đến câu cũng , rời .

      Có lẽ là mệt mõi, An Noãn nằm xuống giường, trong chốc lát ngủ thiếp .

      giấc mơ rất chân , mơ thấy Hà Tư Kỳ biến thành ma quỷ, đưa móng vuốt sắc nhọn đến gần , vừa chạm gần đến cổ liền bừng tỉnh.

      "Noãn Noãn, gặp ác mộng sao?" La Hiểu Yến biết tai sao lại ngồi ở đầu giường .

      An Noãn đặt tay lên mi tâm (vị trí giữa hai đầu chân mày), giờ phút này nghĩ đến vẫn còn sợ.

      "Chị Hiểu Yến, sao chị lại ở đây?"

      "Chị vừa làm về, lên tìm em, muốn hỏi em cùng Thường Tử Phi ra sao rồi. Nhìn thấy em ngủ đánh thức em, kết quả em gặp ác mộng tự mình thức."

      La Hiểu Yến xong, lấy cho ly nước ấm.

      " cho chị nghe em mơ thấy gì mà bị dọa như vậy?"

      "Mơ thấy có người muốn bóp chết em."

      La Hiểu Yến khẽ thở dài: "Em nha, gần đây áp lực quá lớn hả, hay là xin nghĩ vài ngày nghỉ ngơi cho tốt."

      lắc đầu: "Em sao, chị yên tâm ."

      "Vậy em cùng Thường Tử Phi sao, có hay ở cùng chỗ?"

      An Noãn kể hết cho La Hiểu Yến nghe, có người nghe mình tâm cảm giác tốt.

      La Hiểu Yến nghe xong : "Noãn Noãn, em là hồ đồ, Thường Tử Phi em như vậy, em tại sao chấp nhận ý tốt của ấy. Đừng ở bên nhau, cho dù là bạn bè bình thường, mượn căn phòng để ở cũng có gì là đúng. Hơn nữa, căn phòng đối với Thường Tử Phi cũng gọi là lớn."

      An Noãn gì, chính là dùng sức cắn môi.

      La Hiểu Yến lại thở dài, đứng ở cửa, thản thiên : " Noãn Noãn, suy nghĩ của em chị có thể hiểu được, loại người chúng ta từng ở tù qua lòng tự trọng rất lớn, lúc nào cũng có cảm giác bị xem thường, muốn nhận giúp đỡ của bất cứ ai. Lúc chị mới trong tù ra, cha mẹ mua cho căn nhà này, khi đó chị cũng dễ chấp nhận, cảm giác lòng tự trọng bị đả kích rất lớn. Nhưng sau đó, chị vẫn phải tiếp nhận, bởi vì đó là cuộc sống, chị muốn sống."
      ".."
      "Noãn Noãn, kỳ em là người hạnh phúc, vì có người em như vậy."
      ---
      An Noãn ngày hôm sau thức muộn, có ngủ thẳng giấc cho đến tự nhiên tỉnh, giữa trưa tuỳ tiện ăn vài thứ rồi làm.

      xuống lầu, thế nhưng lại thấy xe Thường Tử Phi đậu ở đó từ bao giờ.

      có chút ngoài ý muốn, Thường Tử Phi cũng từ xe bước xuống.

      " làm gì ở đây?"

      Thường Tử Phi bâng quơ trả lời: "Mời em ăn cơm, thuận tiện chở em làm."

      "Nhưng .. chúng ta .." ấp a ấp úng biết nên cái gì.

      Thường Tử Phi lại ôm lấy eo , nhét vào xe.

      "Em ăn cơm rồi." cẩn thận .

      Thường Tử Phi mím môi, thản nhiên : "Vậy với , chưa ăn."

      "Đêm qua.."

      "Chuyện đêm qua, về sau ép em làm những gì em thích."

      Người có bao nhiêu quật cường, vẫn đều biết. Đêm qua khi tức giận trở về nhà, cả đêm cũng chưa ngủ. Nằm ở giường ngừng trách mình, tại sao lại giận dỗi với , vất vả mới làm cho cảm động, lại dọa mắt cho chạy biết tìm ai khóc đây. muốn ở nhà trọ trước cứ để ở đó thời gian , khi nào cưới về mọi chuyện được giải quyết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :