1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 62.3:

      Hà Tư Kỳ được chuyển đến phòng bệnh cao cấp, vừa thấy Mạc Trọng Huy đến, làm như rất xúc động, cầm lấy tay khóc : " nhất định phải trả thù cho em, là An Noãn xô em ngã, ta muốn giết chết con của chúng ta, người phụ nữ này độc ác, là ta muốn trả thù em, em cần biết, phải báo thù cho em."

      Mạc Trọng Huy đưa tay vuốt tóc trấn an: "Đứa sao, nếu như em cứ xúc động như vậy, em bé lại xảy ra chuyện."

      Hà Tư Kỳ hoàn toàn nghe , ánh mắt trở nên lạnh băng: "Mạc Trọng Huy, đến bây giờ còn thay cho ta, là con của em mạng lớn, mới bình yên vô trong bụng em, nếu như đứa xảy ra chuyện, vẫn buông tha An Noãn đúng hay ? Hoặc là, hy vọng đứa này mất , như vậy cảm thấy áy náy khi theo đuổi An Noãn. Mạc Trọng Huy, em nhìn , , em muốn nhìn thấy ."

      Mạc Trọng Huy có chút kiên nhẫn nhíu mày.

      Hà Tư Kỳ như người bệnh tâm thần khóc rống lên, vừa khóc vừa kể lể: "Em và chị đều là mạng khổ, chị em chết trong tay người nhà , mà chừng em cũng chết trong tay An Noãn. Em và chị đều người đàn ông, người đàn ông này tuy rất mạnh mẽ nhưng cũng có cách nào bảo vệ cho chúng tôi, vì với ta mà , chúng tôi có cũng được có cũng chẳng sao."

      Mạc Trọng Huy kéo vào lòng, nhàng an ủi: "Em suy nghĩ quá nhiều rồi, bảo vệ em và đứa bé, ai có thể làm tổn thương các người."

      "Nhưng chúng tôi cũng tổn thương, có trả thù cho em ?"

      Mạc Trọng Huy như muốn phát hỏa, gầm : "Em muốn trả thù cho em thế nào, giết chết An Noãn, hay muốn đưa ấy vào tù. Em và Tư Nghiên đều , An Noãn cũng vậy, trong quá khứ ấy so với bất cứ người nào đều hơn, nhưng vì em, huỷ hoại ấy. tại, ấy vất vả từ trong tù được thả ra, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ trả thù chúng ta, đều là chúng ta trêu chọc ấy. Nếu như em ngoan ngoãn ở nhà cho tốt, An Noãn làm sao có cơ hội xô ngã em, là em tự mình đến tiệm ấy ra oai."

      Hà Tư Kỳ khó tin người người đàn ông trước mặt, mỗi câu mội chữ ra đều che chở cho An Noãn. Đây là người đàn ông mà muốn dựa vào sao, là người mà chị mình dùng cả sinh mạng để sao.

      "Đúng, là em đến tiệm của An Noãn, khoe khoang với ta, đó bởi vì em đủ tự tin với chính mình, đó là bởi vì từ lúc em mang thai chưa từng để ý em. Em mang thao bảy tháng, ngủ cùng giường với em được mấy lần, thời gian này ở đâu. Em sợ hãi, em sợ mất , bởi vậy em tìm An Noãn, đó là loại sợ hãi có hiểu hay ?"

      Mạc Trọng Huy hít sâu hơi, đứng lên thản nhiên : "Nghĩ ngơi cho tốt, bác sĩ chăm sóc tốt thai nhi của em, những cái khác đừng nên suy nghĩ tới, em suy nghĩ nhiều chuyện ."

      Hà Tư Kỳ đáng thương nhìn hỏi: "Bây giờ muốn đâu?"

      "Công ty có chút việc cần giải quyết, rãnh rỗi đến thăm em."

      " đối xử với em vậy sao, em nằm bệnh viện, còn có tâm tư lo chuyện công ty. Mạc Trọng Huy, em hoàn toàn có vị trí trong lòng , ngoài trừ An Noãn chỉ có Mạc thị."

      Mạc Trọng Huy day day huyệt thái dương, cảm thấy rất nhức đầu. để ý Hà Tư Kỳ nữa, quay người ra khỏi phòng bệnh.
      ---

      Trương Húc và Mạc Trọng Huy lên xe rời khỏi bệnh viện, ngồi xe, nhịn được : "Mạc tiên sinh, tôi vừa mới thăm dò qua, có người nhìn thấy đẩy ngã Hà tiểu thư là La Hiểu Yến."

      "Tôi biết."

      rất hiểu An Noãn, hận thể bình yên qua ngày, sao lại chủ động tìm phiền phức vào người.

      "Hà tiểu thư phải làm sao?"

      "Gọi Thẩm Cẩm Phong tìm bác sĩ phụ khoa tốt nhất cho ấy."

      "Chúng ta giờ đâu?"

      " tìm An Noãn."

      Xe dừng trước cửa tiệm, An Noãn bình tĩnh mở tiệm, La Hiểu Yến về nhà mình.

      Thấy Mạc Trọng Huy đến, An Noãn theo bản năng nhíu mày.

      "Nghe bạn tốt của em La Hiểu Yến làm Tư Kỳ bị thương."

      An Noãn cắn môi, hận thể cước đá người đàn ông này văng ra ngoài.

      "Người phụ nữ kia to gan, tôi nhiểu lần giúp đỡ ta, ta lại dám động thủ với con của tôi."

      An Noãn phục quát: "Sao là Hà Tư Kỳ ra tay trước, là ta đến làm phiền tôi trước. Nhưng giờ, Hà Tư Kỳ cũng sao, còn muốn gì nữa?"

      "Tôi tự nhiên với em như thế, chỉ là với bạn của em đúng."

      "Mạc Trọng Huy, đừng khinh người quá đáng. dám làm gì La Hiểu Yến, tôi giết Hà Tư Kỳ, giết đứa của các người, cho họ Mạc các người tuyệt tử tuyệt tôn."

      Mạc Trọng Huy cười ra tiếng, từng bước đến gần , bức đến chân tường, khêu gợi gằng từng tiếng cười : "An Noãn, nghe cho kỹ, chỉ cần thai nhi trong bụng Tư Kỳ mất , bất luận là nguyên nhân gì, người kế tiếp phải sinh đứa cho tôi là em."

      " mẹ nó nằm mơ." An Noãn rống lớn ra tiếng.

      tay nắm cắm , trầm thấp thản nhiên : "Nếu có chuyện ngoài ý muốn ba năm trước, chúng ta cũng có em bé kêu bằng cha."

      An Noãn cười lạnh: "Chuyện ba năm trước là ngoài ý muốn sao? Chẳng phải và Hà Tư Kỳ mưu tổn thương tôi từ trước sao?"

      Sắc mặt Mạc Trọng Huy trầm xuống, còn : " đúng là ngoài ý muốn."

      "Mạc Trọng Huy, cần nữa, tôi muốn nghe. Tôi hy vọng và Hà Tư Kỳ vĩnh viễn đừng xuất trước mắt tôi, nhưng tại sao các người buông tha cho tôi? Tôi bị các người hại chưa đủ thảm sao?"

      Mạc Trọng Huy chậm rãi buông tay ra.

      "Mạc Trọng Huy, về sau đừng tìm tôi nữa được ? Chỉ cần thấy , tôi nhớ đến cái chết oan của cha tôi."

      Mạc Trọng Huy dừng chút cúi đầu : " có thể minh oan cho cha em, trả lại trong sạch cho ông."

      " cần, người là bị hại chết, tại làm có ích gì? Tôi chỉ muốn bình yên sống qua ngày, chỉ cần các người đừng đến quấy rầy tôi là tốt rồi."
      --

      Trong lúc Hà Tư Kỳ nằm viện dưỡng thai, Mạc Trọng Huy cũng đến thăm lần nào, chỉ an bài trợ lý của mỗi ngày đến xem.

      Trương Húc làm việc này như bị khổ sai, mỗi ngày đến bệnh viện đều bị Hà Tư Kỳ tra tấn. Trong phòng bệnh, chén bát, đồ dùng bị quăng tứ tung, tạo thành mảnh hỗn độn.

      "Trương trợ lý, cho tôi biết, Mạc Trọng Huy ở đâu?"

      biết đây là lần thứ mấy, Hà Tư Kỳ như người bệnh tâm thần chất vấn .

      Trương Húc nhíu mày, cúi đầu trả lời: "Mạc tiên sinh ở Thượng Hải dự hội nghị quan trọng, sáng sớm ."

      Hà Tư Kỳ cười lạnh: " ấy chẳng lẻ mang theo ? Trương trợ lý, trình độ dối của ngày càng tệ, còn muốn lừa gạt tôi đến bao giờ?"

      "Hà tiểu thư, tôi đều là , Mạc tiên sinh mình Thượng Hải, để tôi ở đây chăm sóc ."

      Hà Tư Kỳ xua tay ngắt lời : "Trương trợ lý, đừng gì nữa, tôi biết ấy làm gì, nhất định là áp mặt nóng của ấy lên mông lạnh của An Noãn, tiện thể giúp tôi nhắn với ấy nếu còn đến thăm tôi, ấy phải hối hận."

      Trương Húc nơm nớp lo sợ báo với Mạc Trọng Huy.

      Mạc Trọng Huy chỉ bình tĩnh câu: "Mặc kệ ấy, về sau cậu cũng cần đến bệnh viện nữa."

      Trong lòng Trương Húc tiếng động thở dài, chuyện này đúng là người bình thường có thể chịu được.

      "Hà tiểu thư làm ra việc ngốc gì?"

      " ấy , ấy so với bất kỳ ai càng bản thân mình hơn."

      lâu về sau, Mạc Trọng Huy và Trương Húc đều suy nghĩ, nếu đem lời của Hà Tư Kỳ để trong lòng, nếu nhiều bi kịch cũng phát sinh. Nhưng chuyện xảy ra, nếu muốn hối hận cũng còn kịp nữa.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62.4:

      An Noãn sống an nhàn được vài ngày, La Hiểu Yến mỗi ngày đều mang thức ăn ngon đến cho . Hai người đều nhất trí với nhau về chuyện tình cảm, về đàn ông, phần lớn đều tán gẫu với nhau về công việc và cuộc sống tại.

      ngày Elle gọi điện thoại cho , hỏi và Thường Tử Phi ra sao rồi.

      An Noãn thành trả lời: "Em và ấy chia tay."

      Elle bên đầu dây bên kia thở dài: "Khó trách, hôm nay chị thấy Thường Tử Phi và người phụ nữ dạo phố, chị còn nghĩ ta vụng trộm sau lưng em, ngờ hai người ..."

      ấy chưa hết câu, đột nhiên chuyển sang hỏi: "Noãn Noãn, giờ em độc thân?"

      An Noãn "ừ" tiếng.

      "Chi giới thiệu cho em người, em họ của chị du học vừa về nước, người lịch tuấn tú, nhưng tuổi hơi lớn chút, ba mươi lăm tuổi, vẫn chưa có đối tượng, trong nhà sốt ruột, nhờ chị tìm cho , nếu em có hứng thú chị hẹn ngày gặp mặt?"

      An Noãn theo bản năng từ chối: "Elle, giờ em chưa muốn nghĩ đến chuyện tình cảm."

      "Nha đầu ngốc, Thường Tử Phi cũng tìm cho mình người khác, lẽ em còn chưa bỏ xuống được? Hay em tin chị? Chị cam đoan với em, em họ của chị rất tốt, có thể gặp mặt lần được ?"

      "Elle, chị vẫn nên tìm người khác , em thích hợp."

      "Hợp hay gặp nhau mới biết được, nếu thành vẫn có thể làm bạn với nhau, em nên biết bên cạnh em có quá ít bạn bè? Luôn mình bóng, em mới hai mươi mấy tuổi, thời tuổi trẻ, quen biết nhiều chút, suy nghĩ cũng thoáng chút, em cũng gặp được chân mệnh thiên tử của mình. Vả lại, em vẫn chưa quên Thường Tử Phi?"

      "Em có."

      "Vậy được rồi!" Elle ngắt lời : "Tốt, quyết định như vậy , tối mai chi đến tiệm đón em, sửa soạn đẹp chút, quyến rũ chút."

      "Elle... Elle.. Chị..."

      An Noãn còn muốn từ chồi đầu dây bên kia cúp máy. Elle là vậy làm việc gì cũng luôn vội vàng, mặc kệ người ta có đồng ý hay , ấy cứ như vậy mà làm.
      --

      Ngày hôm sau, tâm tình An Noãn cả ngày yên, La Hiểu Yến phát có gì đúng, gặn hỏi xảy ra chuyện gì.

      An Noãn liền kể cho LHT nghe việc, La Hiểu Yến nghe xong nhảy dựng lên: "Rất tốt, cơ hội này rất tốt, hôm nay em trang điểm đẹp nha. Noãn Noãn, chị cho em biết, chừng duyên phận của em tới."

      An Noãn bĩu môi.

      "Noãn Noãn, em đừng bao giờ từ chối cơ hội lần này, chúng ta đều đến tuổi kết hôn, cái vòng lẩn quẩn này vốn rất , cần biết cái gì gọi là người đàn ông vĩ đại, cũng chỉ là cần nơi nương tựa, bởi vậy, em nhất định phải nắm bắt cơ hội này tốt, còn phải lòng đối đãi, chừng chỉ gặp lần liền được."

      An Noãn khẽ thở dài, sang chuyện khác.

      Buổi tối Elle đến tiệm, buộc phải thay bộ quần áo đẹp, trang điểm đơn giản.

      "Tuy thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng ấn tượng đầu tiên rất là quan trọng. cho em biết, em họ của chị rất tuấn, bao nhiêu phụ nữ đều muốn đến gần, nhưng thằng nhãi này rất khó tính, chọn đến chọn lui đến giờ vẫn mình. Noãn Noãn, chị có linh tính, cậu ta chọn trúng em."

      "Elle, em muốn ."

      " được, chị hẹn rồi, bây giờ có hối hận cũng còn kịp. Noãn Noãn, em cần tạo áp lực cho mình, coi như là gặp người bạn , phấn chấn lên."

      Elle đưa đến nhà hàng Tây, nơi này đối với rất quen thuộc, cùng Thường Tử Phi đến vài lần.

      Gặp được em họ của Elle, bề ngoài xác thực rất tuấn, khó đoán ra tuổi của ta.

      Ấn tượng đầu tiên của An Noãn đối với ta là, rất thân sĩ.

      Ba người ngồi bao lâu, điện thoại của Elle đột nhiên reo lên, quay qua An Noãn áy náy: "Trong tiệm có chút việc, Phù Thu muốn chị đến đó chuyến, thể ngồi đây cùng em."

      An Noãn bất đắc dĩ gật đầu.

      Sau khi Elle rời , còn lại hai người họ, An Noãn có chút xấu hổ. Nhất là nhìn thấy bàn kế bên là đôi tình nhân, càng được tự nhiên.

      "An tiểu thư, chị họ tôi thường xuyên nhắc đến , chị ấy tâm địa thiện lương, ôn nhu xinh đẹp, hôm nay gặp mặt, quả , so với tưởng tượng còn xinh đẹp hơn."

      Mặt An Noãn đỏ bừng, cúi đầu : "Đường tiên sinh, quá khen."

      "An tiểu thư, bình thường thích làm gì?"

      An Noãn bị hỏi, nghĩ nghĩ thản nhiên : "Tôi có thích gì."

      "Vậy bình thường khi mình làm gì?"

      Khi mình, An Noãn suy nghĩ lâu, khi mình thích ngẩn người, có thể ngồi giường cả ngày, cái gì cũng làm, cái gì cũng nghĩ.

      Thấy An Noãn trả lời, ta cười : "Vậy tôi về sở thích của tôi , tôi thích đua xe, thích đánh golf, còn thích tập thể dục."

      An Noãn nhìn ta bề ngoài nhãn nhặn, nghĩ đến ta lại thích đua xe.

      "An tiểu thư, đối với bạn trai của mình có cầu gì ?"

      Mỗi vấn đề ta đưa ra An Noãn đều có câu trả lời. Tự hỏi lâu, mới cúi đầu : "Tôi hy vọng ấy có thể chân thành, hy vọng thế giới của ấy có thể đơn giản chút."

      Người đàn ông hơi dừng lại, lập tức cười : "Khó tìm được người phụ nữ đối với bạn trai của mình có cầu phải có nhà, có xe, có tiền gởi ngân hàng, An tiểu thư, tôi rất thưởng thức ."

      "An tiểu thư, có lẻ coi trọng những thứ này, nhưng tôi cũng qua về những thứ tôi có, tôi có biệt thự, hai căn hộ, tất cả đều ở trung tâm, hai chiếc xe, đều là xe thể thao, chuyện này cũng có liên quan đến việc tôi thích đua xe, tiền trong ngân hàng nhiều, nhưng cũng phải là ít. Tôi cũng còn , gặp được đối tượng mình thích nghĩ đến kết hôn, sau khi kết hôn năm sinh em bé..."

      An Noãn ngượng ngùng, xấu hổ ngắt lời ta: "Đường tiên sinh, xin lỗi, tôi muốn toilet."
      AnAn thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại] Cường , độc nhất vô nhị giữ lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (62/158-)


      Chương 63.1: Mạc Trọng Huy, tôi sao


      An Noãn chạy vào toilet, mở vòi nước lớn tát nước lạnh lên mặt mình, làm cho bản thân tỉnh táo lại. Có lẻ đây cũng là hình thức gặp mặt, cần tìm hiểu, chỉ điều kiện. Nhưng còn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ để đón nhận tình cảm mới, đối mặt với người chân thành, cảm thấy luống cuống.


      Người tỉnh táo lại, tính trở về bàn tìm cớ ra về.


      Từ toilet ra, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, bóng đen xuất ngay trước mắt, giây tiếp theo bị lực kéo ngược trở vào trong toilet.


      "Thường Tử Phi, kéo tôi vào đây làm gì?" cả kinh kêu lên.


      Thường Tử Phi vừa khóa trái cửa lại vừa hung ác nhìn chằm chằm An Noãn.


      "Thường Tử Phi, đừng làm bậy, đây là toilet nữ."


      "Người đàn ông ngồi chung bàn với em là ai?"


      An Noãn ấp úng biết trả lời sao: "Chỉ là, chỉ là người bạn."


      "Bạn?" nhếch môi, trào phúng : "Mạc Trọng Huy biết em tới đây coi mắt sao? mình ta thể thỏa mãn em, nên em vội vã tìm người khác phải ?"


      "Thường Tử Phi, bậy cái gì?"


      "Muốn tìm đàn ông sao tỉm tôi? Tôi kém hơn gã đàn ông kia sao?"


      An Noãn khẽ thở dài, bất đắc dĩ : "Thường Tử Phi, tôi hôm nay ràng với , tôi và Mạc Trọng Huy có quan hệ gì, hôm nay tôi đúng là đến đây để coi mắt. cũng đính hôn với Giang Thiến Nhu, chẳng lẻ tôi cũng được phép tìm tình cảm khác sao?"


      Thường Tử Phi giật mình, vẻ mặt thống khổ.


      "Thường Tử Phi, đừng ở trước mặt tôi ra vẻ tình thánh, đàn ông các người đều giống nhau, cái các người cũng chỉ là thân thể của người phụ nữ, người đàn bà nào có thể thỏa mãn , mới gọi là . Thường Tử Phi, tôi nhìn !"


      An Noãn trừng mắt nhìn , xoay người mở cửa rời .


      Thường Tử Phi đột nhiên ngăn trước mặt , dùng sức nắm hai vai , điên cuồng hôn lên môi .


      An Noãn bị hôn trở tay kịp, đấm lại đấm lên lưng Thường Tử Phi. trở nên điên cuồng hơn, như muốn cắn nát môi .


      Có lẻ động tĩnh bên trong quá lớn, bên ngoài có người gõ cửa.


      An Noãn sợ hãi, dùng sức cắn mạnh môi Thường Tử Phi, trong miệng hai người tràn ra máu tươi.


      Bên ngoài tiếng đập cửa lớn hơn, Thường Tử Phi lúc này mới chịu buông ra, môi hai người đều sưng đỏ, nhưng Thường Tử Phi lại vui vẻ.


      Thường Tử Phi đưa tay sờ lên đôi môi sưng đỏ của , trêu chọc: "Noãn Noãn, tôi muốn biết em làm sao giải thích với người đàn ông kia về đôi môi sưng đỏ của em."


      An Noãn chút do dự tát mạnh lên má , tiếng thanh thuý vang lên làm cho mày Thường Tử Phi giương lên cao.


      "Thường Tử Phi, tôi càng ngày càng chán ghét ."


      Cửa được mở ra, người đứng bên ngoài là Giang Thiến Nhu.


      Nhìn thấy bọn họ, Giang Thiến Nhu giật mình, sắc mặt xanh mét, tầm mắt rơi vào đôi môi sưng đỏ của hai người: "Các người..."


      An Noãn cũng lười giải thích, chảy ra khỏi trường.


      Trở lại bàn ăn, lấy tay che kín đôi môi.


      Đường Phi rất thân sĩ hỏi: "An tiểu thư, có phải bụng được thoải mái, sao lại lâu vậy?"


      "Đúng vậy, tôi thấy được khỏe, muốn về sớm chút."


      "Tôi đưa về."


      ta gọi phục vụ đến tính tiền.


      Hai người ra khỏi nhà hàng, An Noãn dừng bước.


      "An tiểu thư, xe tôi ở bên kia."


      An Noãn mím môi, thản nhiên : "Đường tiên sinh, người tốt, chỉ tiếc tại tôi muốn nghĩ đến chuyện tình cảm, tôi có quá khứ tốt, phải người bình thường nào cũng có thể chấp nhận được."


      "Quá khứ? Tôi có thể chấp nhận, lần đầu tiên nhìn thấy , tôi rất thích, ôn nhu, im lặng, tôi rất thích như vậy làm vợ. Mặc kệ quá khứ của thế nào, tôi nhất định có thể chấp nhận."


      "Tôi từng ở tù." An Noãn bình tĩnh ngắt lời ta.


      Người đàn ông hoàn toàn giật mình.


      "Đường tiên sinh, cứ như vậy , tôi tin có thể tìm cho mình tốt hơn tôi."


      Lần này, người đàn ông có giữ lại.


      An Noãn mình trong gió lạnh, trong bóng đêm, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống bóng kéo dài, lại càng phát ra vẻ đơn lặng lẽ. Phạm lỗi khi còn trẻ, nhất định phải dùng thời gian cả đời để bù đắp lại.


      Bên kia, Giang Thiến Nhu lần đầu tiên chất vấn Thường Tử Phi: "Hai người vừa rồi ở bên trong làm cái gì?"


      Thường Tử Phi liền như vậy đứng giữa toilet nữ, được lời nào.


      " , hai người làm gì? Thời gian dài như vậy, ngay cả đụng em cũng muốn, lại ở nơi công cộng hôn môi với ta, thích ta, chán ghét em, sao lại muốn ở chỗ với em."



      Thường Tử Phi nhàng đẩy ra, lạnh lùng : " chấp nhận được, chia tay ."


      xong lập tức bỏ .


      Giang Thiến Nhu nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của rống lên: " nằm mơ, tôi vĩnh viễn chia tay với , cho dù phải trói lại, tôi cũng muốn đem buộc ở bên mình. An Noãn là người phụ nữ từng ở tù, xứng đáng dành đàn ông với tôi."
      AnAn thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63.2:

      An Noãn về đến nhà liền gọi điện thoại cho Elle, muốn mở miệng xin lỗi, Elle trước: "Noãn Noãn, xin lỗi, chị có đem hoàn cảnh của em trước cho em họ
      Của chị biết, làm cho em khó xử chứ?”

      có, người xin lỗi phải là em.”

      “Noãn noãn, em đừng bảo giờ vậy, em họ của chị khó khăn kén chọn cho nên mới tìm thấy đối tượng, còn dám ghét bỏ em từng ngồi tù, em còn chưa ghét bỏ ta là tốt lắm rồi, lần sau chị nhất định hảo hảo chuyện với ta, rất kỳ cục. Noãn noãn, em cũng đừng buồn, lần sau chị nhất định tìm cho em người tốt hơn, so với em họ của chị tốt hơn gắp nhiều lần.”

      Cách Elle an ủi giống ai, nhưng An Noãn có thể cảm nhận được ấy rất quan tâm ưu ái mình, thấy lòng ấm áp.

      Gác điện thoại của Elle, An Noãn nằm giường, trong đầu lại tràn đầy hình ảnh của Thường Tử Phi, hung tợn, còn có nụ hôn bá đạo của ta.

      từng, luông tin tưởng, nếu năm đó gặp Mạc Trọng Huy, và Thường Tử Phi có thể đến với nhau , theo đó là hai nhà đều chúc phúc cho họ.

      Nhưng đời nếu chuyện xảy ra, có giải thiết, dự đoán cũng có ý nghĩa gì.

      Lăn qua lộn lại ngủ được, hôm nay gặp phải nhiều phiền toái, Giang Thiến Nhu biết nghĩ là dạng phụ nữ thế nào, cũng biết ta đối phó với mình như thế nào.

      Trời bên ngoài bắt đầu rạng sáng, An Noãn vẫn còn nằm giường, nhìn trần nhà ngẩn người.

      Chuông di động chợt vang lên, bây giờ trời vẫn còn sớm, tiếng chuông vang lên giữa yên lặng nghe có vẻ quỷ dị.

      Là số của Hoa Vũ, biết khi nào lưu vào di động của .

      Điện thoại được thông, đầu dây bên kia rất ồn ào, giọng Hoa Vũ bén nhọn vang lên, “Chị dâu, chị mau tới cứu Phi, nếu chị đến ấy uống đến chết.”

      “Hoa Vũ, tôi phải chị dâu của , tìm lầm người rồi.”

      “Chị phải An Noãn? Được rồi, người tôi muốn tìm chính là chị. Tôi biết, Phi hôm nay phát điên cái gì, kéo tôi đến quán bar uống rượu, uống rất nhiều, tôi liều mình bồi quân tử, chị mau tới khuyên ấy , tôi nghĩ chỉ có chị mới khuyên được ấy.”

      An Noãn theo bản năng nhíu nhíu mày, thản nhiên : “Thực xin lỗi, tôi cũng có cách nào, tìm Giang Thiến Nhu .”

      “Tìm ta cái rắm, ở trong lòng ấy Giang Thiến Nhu bằng cái rắm, chị đừng với tôi biết người trong lòng ấy là ai nha, trời ạ, lại ói, cũng ói luôn cả máu, An Noãn chị rốt cuộc có đến hay , chị đến, tôi đem người đến nhà chị.”

      Hoa Vũ đầu dây bên kia gắp đến hét toáng lên, giọng ta lớn đến An Noãn nghe như mình có mặt ở nơi đó.

      Thấy đầu dây bên kia có trả lời, Hoa Vũ bình tĩnh trở lại, gằn từng tiếng: “Chị mau đến đây cứu ấy lần , uống mấy tiếng rồi, nếu còn tiếp tục, chắc là uống đến chết người. Tôi mặc kệ hai người xảy ra chuyện gì, Phi đối với chị là lòng, chị thể thấy chết mà cứu.”

      An Noãn rốt cuộc cũng đến quán bar, đến nơi mới biết Hoa Vũ sai, Thường Tử Phi ói đến rối tinh rối mù nhưng tay vẫn còn cầm chai rượu ngửa cổ uống.

      Thấy An Noãn, như còn nhận ra ai với ai, lại nhìn thành Hoa Vũ, say khướt : “Hoa Vũ, uống rượu với tôi, say về.”

      Hoa Vũ đứng bên cạnh nhún vai, bất đắc dĩ : “Chị xem, tôi có khoa trương, ấy cả mạng cũng muốn, ngay cả chị cũng còn nhận ra.”

      An Noãn đến bên cạnh cướp chai rượu tay, Thường Tử Phi liền trở mặt: “Trả lại rượu cho tôi, tôi còn chưa uống đủ.”

      “Thường Tử Phi, muốn uống đến chết sao?”

      Thường Tử Phi cẩn thận nhìn thẳng , mơ mơ màng màng: “Là An Noãn sao? Nếu là An Noãn tôi nghe còn phải tại sao tôi phải nghe lời ? là ai?”

      Sau đó, An Noãn cùng Hoa Vũ đem về nhà, ở xe, Thường Tử Phi ói đầy ra người An Noãn.

      Hoa Vũ ghét bỏ đưa lên lầu, quay qua trực tiếp với An Noãn: “Chị dâu, nơi này giao lại cho chị, tôi phải mang xe rửa.”

      Sau khi Hoa Vũ rời , An Noãn bắt đầu giúp lau người, thay quần áo.

      Nhưng lâu sau, Thường Tử Phi lại ói thêm làn nữa. Tất cả cố gắng của An Noãn nãy giờ đều uổng phí. lần nữa lau người, thay đổi quần áo cho Thường Tử Phi, lần này bình yên ngủ say.

      Dọn dẹp tất cả, An Noãn cả người mệt mõi, quần áo còn có luôn cả vết bẩn Thường Tử Phi ói lên, thạt còn cách nào, đến phòng ở trước kia, đồ của vẫn còn để lại đây, căn phòng khác gì với trước kia.

      Tắm rửa, thay đồ sạch trời cũng sáng. Mệt mõi cả đêm, vừa nằm lên giường chốc lát liền ngủ.

      Chuyện đời đúng là kỳ lạ, từng nghĩ đời này cũng quay lại đây, nhưngc hưa bao giờ nghĩ nhanh như vậy về lại nơi này.
      Last edited: 18/3/15
      AnAn thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63.3:

      Thường Tử Phi tỉnh lại chỉ cảm thấy rất nhức đầu, nhìn vòng, trong phòng sạch , nghe kỹ bên ngoài còn có tiếng động.

      Xuống giường ra ngoài, lại thấy trong bếp hình dáng gầy yếu bận rộn, hình ảnh vô cùng quen thuộc, giống như vẫn thường mơ thấy. Thường Tử Phi hung hăng cắn mạnh lên môi, mở to mắt, người vẫn đứng đó, ra phải mơ.

      nhàng bước qua, ôm lấy thắt lưng từ phía sau.An Noãn biết có người phía sau, cả người giật mình, lập tức lạnh lùng hừ : "Buông tay."

      ", để ôm em chút."

      An Noãn tức giận giẫm mạnh lên chân , bị đau, buông tay ra."

      "Thân thể khỏe, em xuống tay có thể chút , cả người thoải mái."

      "Đáng đời, có bản lĩnh uống rượu, phải biết hậu quả sau khi tỉnh lại."

      Thường Tử Phi bỉu môi, mất tự nhiên : "Cái này gọi là mượn rượu giải sầu. Em phải là cần nữa sao, còn quan tâm làm gì?"

      "Lần sau uống sau kêu Hoa Vũ đừng gọi điện cho tôi, lúc đó tôi nữa."

      Thường Tử Phi biết nên nữa, lãng sang chuyện khác: " đói bụng, có gì ăn

      Thường Tử Phi biết nên nữa, lảng sang chuyện khác: “ đói bụng, có gì ăn ?”



      nấu cháo, cũng sắp xong. tắm , người hôi muốn chết.”



      “Có sao?” Thường Tử Phi ngửi ngửi thấy có mùi lạ, lập tức tắm.



      Trong chốc lát, cả người khoan khoái ra. An Noãn cũng nấu xong cháo, đặt bàn ăn.



      ăn , tất cả đều là của , vẫn nóng.”



      Trong khi Thường Tử Phi ăn cháo, An Noãn ở trong bếp dọn dẹp. nhìn bóng dáng ngừng di động, trong lòng cảm thấy lạnh run. ấy vốn là của mình, nhưng cũng chính mình đánh mất ấy.



      “Em đừng làm nữa, lại đây ngồi ăn với , ăn mình rất buồn chán.”



      An Noãn dừng tay, tự múc chén cháo, đến ngồi trước mặt .



      Trước đây lâu, họ hạnh phúc ăn cơm với nhau. Nay, ngay cả mặt mũi ngồi đối diện ăn xong chén cháo cũng cảm thấy khó khăn.



      “Thường Tử Phi, về sau đừng uống rượu nhiều như vậy, tốt cho sức khỏe.”



      An Noãn vừa ăn, vừa căn dặn, giọng mang theo tình cảm gì.



      Thường Tử Phi “Ừ” tiếng rồi cũng gì.



      Ăn cháo xong, An Noãn rửa chén. Thường Tử Phi ngồi ở sopha xem TV, nhưng tầm mắt vẫn hướng về nhà bếp.



      An Noãn rửa chén xong ra, tay cầm theo chén thuốc, mùi hương nồng nặc làm cho lông mày tự giác nâng lên.



      “Đây là cái gì?”



      “Em hốt cho thang thuốc, vừa rồi khi còn ngủ, em đến tiệm thuốc trung y lấy mấy thang thuốc dưỡng, đơn thuốc em để bàn, về sau mỗi ngày nấu uống lần, vài ngày khỏi.”



      Thưởng Tử Phi nhìn chén thuốc đen tuyền, còn bốc khói, tỏa ra mùi lạ. Lúc này, trong lòng biết tính sao.



      mới cần uống loại thuốc này, em mang đổ .”



      Sắc mặt An Noãn lập tức trầm xuống, tức giận: “Thuốc này tôi nấu rất lâu, uống vậy đổ .”



      bưng chén thuốc xoay người định . Thường Tử Phi đoạt lại, hơi uống hết.



      biết nấu, về sau em nấu cho , uống. Em nấu, cũng uống.”



      An Noãn nhún vai, thản nhiên : “Tùy , thân thể là của , tôi làm hết nghĩa vụ của người bạn. Vả lại, còn có vị hôn thê, còn có mẹ, tôi tin hai người họ rất tự nguyện chăm sóc .”



      Thường Tử Phi tức giận đứng lên, giận dữ hét: “An Noãn, tôi là như vậy đó em còn quan tâm làm gì?”



      An Noãn mím môi, gì, cầm chén thuốc vào nhà bếp. Sau khi thu dọn sạch ra.



      “Thường Tử Phi, tôi về đây, trời cũng tối.”



      Tâm Thưởng Tử Phi có rút, cúi đầu : “Trời cũng tối, hôm nay ở lại đây , phòng của em tôi vẫn để đó.”



      cần, tôi muốn về nhà, ngày mai còn phải mở tiệm.”



      An Noãn ra đến cửa đổi giày. Thường Tử Phi rốt cuộc cũng còn bình tĩnh, qua cầm lấy cổ tay , giọng như cầu xin: “Đừng , em rồi ai nấu cháo cho , ai nấu thuốc cho .”



      “Thường Tử Phi, đừng làm loạn, cũng còn , tôi cũng phải bảo mẫu của .”



      bỗng nhiên kích động ôm lấy , cúi đầu bên tai : “ sai rồi, thể có em, và Giang Thiến Nhu cái gì cũng xảy ra, Noãn Noãn, trở lại bên được ? Chỉ cần em trở lại, mặc kệ em làm gì , đều chấp nhận. Về sau nghe lời em, tất cả làm theo em.”



      An Noãn khẽ thở dài, đưa tay đẩy ra, thấm thía : “Thường Tử Phi, đừng như vậy, chúng ta thể trở lại.”



      “Tại sao, và Giang Thiến Nhu cái gì cũng chưa làm, ngay cả miệng cũng chưa hôn qua, em tin , chỉ mình em.”



      “Cho dù có Giang Thiến Nhu, tôi và cũng thể nào.”



      “Là vì Mạc Trọng Huy sao? Bởi vì em quên được ta? Bởi vì cho tới bây giờ em cũng ?”



      “Xem , giữa chúng ta lúc nào cũng có mâu thuẫn, có cách nào chấp nhận cái đoạn quá khứ của tôi và Mạc Trọng Huy, người nhà của càng chấp nhận. Dừng ở đây , cuộc sống tại của tôi cũng rất tốt.”



      có thể, có thể chấp nhận, chỉ cẩn sau này ở trước mặt đừng nhắc tới Mạc Trọng Huy, có thể dần dần quên những chuyện qua của các người. An Noãn, chúng ta bắt đầu lần nữa có được ?”



      An Noãn giật tay mình ra khỏi tay , thản nhiên : “Thường Tử Phi, cái gì cũng đừng , như bây giờ cũng rất tốt. Chăm sóc tốt cho bản thân mình, tôi đay.”



      Thường Tử Phi biết nha đầu kia quật cường, giờ này có gì cũng vô ích. Trong lòng tiếng động thở dài, cũi đầu : “ đưa em về, trễ rồi em mình yên tâm.”



      An Noãn ngăn cản : “ được khỏe, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tôi gọi xe về, về đến nhà tôi gọi điện thoại cho .”



      Thường Tử Phi nhìn chằm chằm vào di động, đợi lâu, cuối cùng cũng có tin nhắn được gửi tới, đơn giản vài từ “Tôi về nhà.”



      cầm di động bồi hồi, muốn gọi, lại biết nên gì. biết từ khi nào, ngay cả gọi điện thoại cho cũng dám.
      Last edited: 19/3/15
      AnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :