1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60.2

      "Trương trợ lý, tôi cũng biết, là An Noãn, nhất định là ấy."

      "Hà tiểu thư, tôi biết, tôi hỏi Mạc tiên sinh rất nhiều lần nhưng ngài ấy cũng , tôi biết là ai làm bị thương Mạc tiên sinh."

      Hà Tư Kỳ tức giận thét lớn: " giống con giun trong bụng ấy, có thể biết? Trương trợ lý, An Noãn cho lợi ích gì, lại nhiều lần giúp đỡ ta?"

      Trương Húc dám lên tiếng nữa.

      Đến tầng cao nhất, Hà Tư Kỳ vung tay: "Tự tôi vào, đừng quấy rầy chúng tôi."
      --

      đá vang cửa, vào nhìn đến Mạc Trọng Huy rống lên: " chịu với em, Trương Húc hết, người làm bị thương là An Noãn, còn bao che ta, Mạc Trọng Huy, rốt cuộc nghĩ cái gì?"

      Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, thản nhiên : " phải ấy, em suy nghĩ nhiều rồi."

      "Em suy nghĩ nhiều, chính là ta, cho em biết, có phải trong lòng còn thương nhớ ta. Dạo này em ở nhà dưỡng thai, cửa cũng dám bước ra, còn ở đâu? Tại sao nhà cũng về, em gọi điện thoại nghe, nghĩ đến em như thế nào?"

      MTH lắc lắc đầu. ôm đặt lên đùi mình, nhàng : "Mấy ngày nay về Bắc Kinh, đến thăm Tư Nghiên, cho ấy biết em mang thai."

      Hà Tư Kỳ ngồi trong lòng kinh ngạc.

      " về Bắc Kinh sao cho em biết, để em về cùng đến thăm chị."

      "Em mang thai, thai nhi cũng chưa ổn định, để em . Chờ sau khi sinh xong, chúng ta mang cục cưng cùng nhau trở về."

      đến Hà Tư Nghiên, đột nhiên Hà Tư Kỳ im lặng, tay sờ lên bụng mình, cúi đầu : "Chị biết em mang thai con nhất định rất cao hứng."

      "Đúng vậy, ấy nhất định rất vui vẻ, ấy rất thích trẻ con."

      "Chỉ tiếc, đứa bé của hai người.." Hà Tư Kỳ thương tâm ra lời, tay ôm chặt cổ , cảm tính : " Trọng Huy, nhất định phải bảo vệ tốt con chúng ta, thể để bi kịch tái diễn."

      "Gia gia biết em mang thai."

      "Cái gì? Gia gia có thể hay ...?"

      " ." MTH ngắt lời : "Gia gia đồng ý để em sinh đứa bé."

      "Sau đó? Ông đồng ý cho chúng ta kết hôn?"

      "Sau khi sinh xong hãy đến chuyện kết hôn."

      Hà Tư Kỳ thở dài trong lòng, cũng biết thuận lợi kết hôn như vậy, nhưng bởi vì thấy được bi kịch của chị, Mạc gia dám làm gì .
      --

      An Noãn bị Nghê Tuệ đánh cái tát, Thường Tử Phi đau ở trong lòng, nhưng có tìm Nghê Tuệ. Vài ngày sau, chủ động gọi điện cho Nghê Tuệ, buổi chiều về ăn cơm.

      Nghê Tuệ đầu dây bên kia thử hỏi: " mình con?"

      " mang thêm người bạn."

      Nghê Tuệ lập tức khẩn trương, nghiêm túc hỏi: "Bạn nào?"

      "Là đối tác của con, mẹ gặp qua, Hoa Vũ."

      Nghê Tuệ nhàng thở ra: "Được rồi, Hoa Vũ cũng lâu đến nhà chúng ta ăn cơm."

      "Nhiều người thêm náo nhiệt, mẹ, nếu mẹ cũng gọi Thiến Nhu đến."

      "Được, được, mẹ gọi điện cho Thiến Nhu, mời ấy đến nhà chúng ta ăn cơm."

      Gác điện thoại, Thường Tử Phi nheo nheo mắt.

      có cách nào khuyên mẹ chấp nhận An Noãn, nhưng làm cho bà thấy, và Giang Thiến Nhu thể nào.
      --

      Hoa Vũ bị Thường Tử Phi kéo về nhà ăn cơm, dọc đường , thằng nhóc cứ càu nhàu: ", có lầm hay , kéo em về nhà ăn cơm làm gì, sao đưa chị dâu ."

      Thường Tử Phi vừa lái xe, vừa bình tĩnh : " phải cậu muốn gặp Giang Thiến Nhu sao? Hôm nay ấy cũng đến nhà ."

      "? Hôm nay em có thể gặp Giang Thiến Nhu?"

      Hoa Vũ nghĩ đến người luôn làm cho người ta mê hoặc, người phụ nữ này cho cảm giác được khiêu chiến. Ở trong suy nghĩ của đàn ông, giống như nữ thần, bởi vì có khí chất, cao quý, dáng người lại rất xinh đẹp.

      Xe dừng ngoài biệt thự, Giang Thiến Nhu cũng vừa đến.

      Thường Tử Phi chỉ vào Hoa Vũ giới thiệu: "Đây là bạn của tôi, cũng là đối tác ở công ty, Hoa Vũ."

      Giang Thiến Nhu lịch chào hỏi Hoa Vũ.

      Ba người vào phòng khách, hôm nay Nghê Tuệ tự mình xuống bếp, làm bàn toàn món ngon.

      Giang Thiến Nhu ngọt ngào nịnh nọt, kéo tay Nghê Tuệ : "Bác , bác nấu ăn là ngon, sau này cháu nhất định phải học hỏi bác nhiều."

      Nghê Tuệ nghe vui vẻ hớn hở.

      Người nhà cùng ngồi ăn cơm, nhìn qua rất náo nhiệt.

      Thường Bác nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên hỏi: "Tử Phi, khi nào con đưa Noãn Noãn về ăn bữa cơm?"

      Nghê Tuệ lập tức lạnh mặt, kêu: "Ông đúng là còn chuyện gì để sao, tự nhiên nhắc đến ta làm gì?"

      Hoa Vũ dừng lại chút, chỉ thấy Thường Tử Phi chậm chạp ăn thức ăn trong chén, có chút hiểu, đơn giản mang tất cả suy nghĩ đặt lên người nữ thần của .

      Ăn được nửa, Thường Tử Phi đột nhiên buông đũa, lễ phép với cha mẹ: "Ba, mẹ, con với Noãn Noãn quyết định ra nước ngoài đăng ký kết hôn."

      Lời vừa ra, tất cả mọi người bàn ăn giật mình. Chỉ có Hoa Vũ ngây ngốc hỏi: "Sao nhanh vậy, em còn muốn để dành chút tiền."

      Thường Tử Phi cười cười : "Chỉ cần gặp được người thích hợp, cậu cũng rất nhanh, tôi nghĩ cậu và Giang tiểu thư cũng rất có duyên."

      Hoa Vũ nghe xong vui vẻ: ", đúng là hiểu ý em, Giang tiểu thư, tôi có thể ngày mai hẹn ?"

      Giang Thiến Nhu giận đến mặt đỏ bừng, nhưng là người được dạy dỗ rất tốt, thể ra ngoài.

      Nghê Tuệ nhịn được, lạnh lùng : "Ăn cơm trước , hôm nay chuyện tình cảm, ăn cơm."

      Thường Bách lại : "Tử Phi, con muốn kết hôn với An Noãn, cũng phải tôn trọng ý kiến của ấy, ấy muốn tổ chức ở đâu làm ở đó, tất cả đều nghe theo ấy. Nha đầu kia chịu ít khổ, con cưới ấy phải đối xử tốt."

      Nghê Tuệ nghẹn hơi, nhưng phát tiết ra.

      Hoa Vũ phân nặng , cười : "Chú Thường, chuyện này chú cứ yên tâm, Phi rất thương chi dâu, chị dâu kêu hương đông, ấy dám hương Tây. Có mấy lần họp, chị dâu vừa gọi điện, Phi chạy về nhà. Chị dâu làm, Phi mỗi ngày đưa rước, chị dâu làm tiền lương cũng chẳng đủ làm gì, nhưng chị dâu thích, ấy cũng vui vẻ. Tóm lại, chú cứ yên tâm, cháu chưa thấy người nào có thể thương chìu chuộng người phụ nữ đến như vậy."

      Thường Bách vui mừng gật đầu, Nghê Tuệ cắn răng tức giận.

      Giang Thiến Nhu rốt cuộc nghe nổi nữa, xoa xoa trán, lạnh lùng : "Bác trai, bác , con thấy được khoẻ, con xin phép về trước."

      Hoa Vũ nhảy dựng lên : "Giang tiểu thư, được khoẻ, để tôi đưa về."

      Giang Thiến Nhu gì, quay người rời , Hoa Vũ vui mừng theo sau.

      Bọn họ vừa , Nghê Tuệ giận dữ: "Con vừa lòng chưa? Đây là con về nhà ăn cơm sao? Con cho rằng như vậy mẹ cho An Noãn vào cửa? Con nằm mơ, chỉ cần mẹ còn sống, An Noãn đời này cũng đừng mong vào cửa Thường gia."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60.3:

      Từ khi Nghê Tuệ đến tìm , An Noãn đến Trăm Nhạc nữa, công việc này cũng còn làm được nữa. đến lượng khách hàng đến Trăm Nhạc, chỉ cần nhân viên ở Trăm Nhạc nhiều như vậy, về sau làm sao đối mặt. Gọi điện cho Phù Thu chuyện với Phù Thu, cám ơn ấy bấy lâu nay chiếu cố .

      Đến tối Phù Thu lại gọi điện thoại cho , An Noãn cảm thấy thể đối mặt với ấy.

      Thường Tử Phi bên cạnh để ý hỏi: "Ai gọi điện?"

      "Phù Thu."

      An Noãn xong cầm điện thoại ra ban công.

      Bấm nút nghe, đầu bên kia giọng nhàng của Phù Thu vang lên: "Noãn Noãn, chị biết trong khoảng thời gian này em chịu nhiều uỷ khuất, nhưng nếu em nghỉ việc, về sau có tính toán gì ?"

      "Em tìm việc làm khác, có thể tự lo chính mình."

      "Noãn Noãn, bây giờ em có rãnh ? uống cafe với chị."

      Gác điện thoại, An Noãn với Thường Tử Phi muốn ra ngoài.

      Ánh mắt Thường Tử Phi nghi ngờ, tuỳ ý hỏi: " uống cafe với ai, đưa em ."

      An Noãn mím môi, cười : "Em với Phù Thu, ấy qua rước em."

      " đưa em xuống dưới."

      An Noãn cự tuyệt, nhưng trong lòng cảm thấy thoải mái.

      Thường Tử Phi đứng đợi với lúc, xe của Phù Thu tới.

      Ngồi xe Phu Thu, tâm trí của An Noãn đều nghĩ đến thái độ và ánh mắt của Thường Tử Phi, có đôi khi có thể gạt người tin tưởng nhưng lại lừa được chính mình.

      Đến quán cafe, An Noãn thấy có lỗi : "Phù Thu, thực xin lỗi, từ khi em đến tiệm của chị, mang đến nhiều phiền phức."

      Phù Thu khoát tay, cười : "Đừng vậy, chị coi em là bạn bè. Chuyện này chị cũng có nghe Elle , nghĩ tới đường đường là Thường phu nhân lại có tố chất như thế."

      An Noãn cúi đầu, cắn chặt môi dưới.

      "Noãn Noãn, em và Thường Tử Phi sao rồi? Người nhà của ta phản đối, các người còn muốn tiếp tục bên nhau?"

      An Noãn hít hơi sâu, thản nhiên trả lời: " đến đâu tính đến đó, có lẻ rất nhanh tiếp tục được nữa."

      Phù Thu thở dài, bất đắc dĩ : "Thường Tử Phi là người tốt, chỉ tiếc mẹ của ta quá ham mộ hư vinh, sau này gả vào, chỉ sợ em khổ sở."

      An Noãn gì. Phù Thu thấy bộ dáng , sang chuyện khác: "Noãn Noãn, chị ở phố Đông sắp mở tiệm, em có muốn đến đó giúp chị."

      " sao? có cơ hội tốt như vậy sao?"

      "Chị còn sợ em muốn làm, mặt tiền cửa hàng lớn, chị mời em làm cửa hàng trưởng, chị thuê thêm vài người bán hàng."

      "Em làm cửa hàng trưởng?" An Noãn có chút tin.

      Phù Thu vỗ vai : "Chị tin em có thể làm tốt, chỉ là em có tin tưởng mình hay ?"

      An Noãn do dự lát, dùng sức gật đầu.

      "Nếu như về trễ, em có thể ở lại trong tiệm, phía trong có gian phòng , có giường có buồng vệ sinh, người có thể ở tạm."

      An Noãn vừa nghe trong lòng hết sức vui vẻ.

      "Nếu như em đồng ý, quyết định như vậy , tuần sau em có thể làm, cuối này tuần nên nghỉ ngơi cho tốt, chuyện qua nên quên ."

      Ngồi được khoảng nửa tiếng, Thường Tử Phi gọi hỏi có muốn đến dón về, An Noãn cự tuyệt. Ngồi thêm lát, Phù Thu đưa về.

      Xe đến tiểu khu, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Thường Tử Phi đứng ở đại thụ, đèn đường mờ nhạt soi bóng dài, rất dài.

      "Thường Tử Phi rất quan tâm em, nếu như cho ta chọn lựa giữa em và mẹ ta, ta nhất định chọn em."

      An Noãn mím môi, nếu như ngày như vậy, ở thời điểm thể lựa chọn, có lẻ tự mình chủ động rời khỏi.
      --

      Cuối tuần, An Noãn nghỉ ngơi tốt, đến biệt thự thăm La Hiểu Yến.

      Tinh thần La Hiểu Yến rất tốt, sắc mặt cũng hồng hào.

      "Hiểu Yến, Vương Gia Dật có khi nào thả chị ?"

      La Hiểu Yến lắc đầu: "Gần đây biết ta làm gì, có đến đây."

      xong bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi Noãn Noãn, đêm qua ta gọi điện cho chị, với chị ở trước mặt em giúp ta vài lời, rốt cuộc là có chuyện gì?"

      An Noãn nghĩ nghĩ, lập tức đoán rằng có lẽ Mạc Trọng Huy làm chút gì đó với ta.

      "Hiểu Yến, chuyện của ta chị đừng quan tâm, chị chỉ cần điểu dưỡng tốt, tranh thủ sớm rời khỏi nơi quỷ quái này."

      "Mọi chuyện chị còn muốn nghĩ tới, em cần lo. Em và Thường Tử Phi sao rồi? Phát triểu đến đâu rồi?"

      An Noãn thản nhiên trả lời: " bước tính bước."

      "Sao lại như vậy, có phải mẹ của Thường Tử Phi vẫn đồng ý hai người ở bên nhau?"

      An Noãn gật đầu.

      "Lão thái bà này, bà ta quên trước kia lấy lòng em ra sao? tại, em chỉ có hai bàn tay trắng, bà ta lại ghét bỏ em? Sao lại có người như thế, nếu chị là em, cước đá Thường Tử Phi ra xa, bà ta nghĩ con của bà ta giỏi lắm hay sao, ở bên cạnh ta em sống được sao?"

      La Hiểu Yến vừa nghe rất bực tức, rất nhanh ý thức được mình những điều nên .

      "Noãn Noãn, chị chỉ đùa chút, em đừng để trong lòng."

      ra những điều La Hiểu Yến phải là có đạo lý.
      --

      Qua tuần, Phù Thu gọi điện cho ngày mai có thể làm. Buổi tối, tin này với Thường Tử Phi.

      Thường Tử Phi vừa nghe phải đến tiệm làm, theo bản năng nhíu mày, bất đắc dĩ : "Nhất định phải làm sao? Ở nhà em nuôi em tốt sao?"

      An Noãn cười lạnh: " muốn em làm La Hiểu Yến thứ hai sao?"

      " có ý này, chỉ là muốn em ra ngoài chịu khổ."

      "Em còn trẻ, vẫn còn làm được." An Noãn dừng chút, lại hơi: "Còn có việc muốn với , em muốn bắt đầu từ ngày mai ở lại trong tiệm."

      Những lời này giống như trái boom, nổ bên tai Thường Tử Phi. kích động quát: "Em có ý gì? Em muốn dọn ra ngoài ở?"

      An Noãn vội giải thích: " phải, em chỉ muốn cho tiện, tạm thời em ở trong tiệm, chỉ cần trễ, em về nhà."

      Thường Tử Phi đè mi tâm, vô lực lên tiếng: "An Noãn, nếu như em bất mãn chuyện gì, có thể với , sửa, nhưng em đừng dùng cách này trừng phạt được ?"

      "Em có, em chỉ muốn làm."

      " con mẹ nó làm, em nghĩ rằng biết, em chính là muốn từ từ rời xa . Là mẹ chọc giận em đúng , bởi vậy em trả thù lên người . Có phải em cũng chưa từng ? Trong lòng em vẫn còn thương nhớ Mạc Trọng Huy."

      An Noãn chịu đủ Thường Tử Phi nổi điên. quan tâm , quay người về phòng, 'Ầm' khóa cửa phòng lại.
      --

      Sáng sớm hôm sau, An Noãn dọn ít quần áo, ít đồ dùng sinh hoạt, từ trong phòng ra, thấy Thường Tử Phi ngồi sopha, tư thế giống như cả đêm chưa từng rời khỏi.

      Thấy , lập tức đến, trầm giọng hỏi: " đồng ý để em làm, nhưng mỗi ngày đều về nhà được ?"

      "Em về, cần lo lắng cho em."

      Thường Tử Phi ôm cổ , chết cũng muốn buông tay, giọng cầu xin: "Em đừng , đừng rời khỏi , biết sai rồi, nên những lời như thế với em, tìm mẹ , với bà lập trường của , đời này phải em kết hôn, Noãn Noãn, tin , em đừng rời khỏi ."

      An Noãn cũng ôm lấy thắt lưng , cười an ủi: "Em rời khỏi , em chỉ muốn làm việc tự lo cho bản thân mình. Mẹ thích em, nếu bà đến thấy em ở đây, ăn của , uống của , bà lại nghĩ em như thế nào, nhất định cho rằng em vì này nọ của , vì tiền mới đến với ."

      "Mẹ biết chỗ này, bà cũng biết có nhà ở đây, huống hồ, chúng ta kết hôn, còn để ý chuyện này làm gì. Sau này, người sống với em là , em cũng đừng bận tâm đến suy nghĩ của mẹ ."

      An Noãn hít sâu hơi, nhàng đẩy ra, cười : "Bất luận như thế nào, bà đều là mẹ của , em cũng muốn và người nhà xảy ra mâu thuẫn. Có lẻ qua thời gian, dì Nghê nghĩ thông suốt, cũng có thể chấp nhận em, chúng ta cùng nhau cố gắng, từ từ chờ đợi được ?"

      "An Noãn, những lời này đều là ?" Thường Tử Phi đột nhiên cuối đầu : "Là vì những chuyện này, cũng làm cho em thấy tâm mình, em căn bản thương ?"

      An Noãn vô lực lắc đầu, thản nhiên : "Có lẻ chúng ta nên xa nhau thời gian, nếu mâu thuẫn hiểu lầm ngày càng nhiều."

      An Noãn xong, mang theo hành lý rời khỏi nhà trọ.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60.4:

      Mang theo túi hành lý ra khỏi nhà trọ, rất lâu mới đón được xe, từ nhà Thường Tử Phi ra, tuy là tự mình rời khỏi, nhưng hoàn cảnh này cũng thấy hơi xấu hổ. Trước kia cha còn sống, luôn là phụ nữ nên tự biết tôn trọng mình, mới được người khác tôn trọng.

      Vì vậy, khi và Mạc Trọng Huy đến với nhau, lúc trong thời kỳ đương, cha liền bắt bọn họ đính hôn, rất sợ bị thiệt. Cũng có phải là bị bức bách hay , làm cho Mạc Trọng Huy phản kháng.

      Xe đến phố Đông, Phù Thu chuẩn bị xong tất cả: "Em đến đây ở, Thường Tử Phi của em đến đây náo loạn chứ?"

      " đâu, là em kiên quyết muốn đến đây ở, ấy làm vậy."

      Phù Thu vỗ vai , cổ vũ: "Ở đây làm việc cho tốt, chị bạc đãi em."

      "Cám ơn chị, Phù Thu, cám ơn chị giúp đỡ em nhiều như vậy."

      "Hy vọng em nhớ những gì chị giúp em, nếu sau này khi nào chị cần, em có thể giúp lại chị."

      "Đó là đương nhiên, ơn nghĩa của chị em luôn ghi nhớ trong lòng."

      Về sau, An Noãn mới biết được những lời này thâm sâu.
      --

      An Noãn nghĩ đến phố Đông hẻo lánh này, có ai tìm được . Nhưng sai lầm rôi, người thứ nhất tìm được chính là Vương Gia Dật.

      "An tiểu thư, tôi tìm lâu rồi, gọi điện nghe, ra là trốn đến đây." Vương Gia Dật nham hiểm, lại giả bộ thoải mái chào hỏi .

      An Noãn có hảo cảm với ta, ngược lại rất chán ghét, lạnh lùng hỏi: "Vương tổng tìm tôi có việc gì ?"

      "Tôi quả có việc muốn tìm . Lần trước với tôi chuyện đâm Mạc tiên sinh bị thương, khi tôi với bạn bè ăn cơm, cẩn thận ra, nghĩ có người đưa tin này tạp chí gây ồn ào huyên náo, để và Mạc tiên sinh bị mang nhiều phiền toái, hy vọng có thể tha thứ cho vô tình của tôi."

      An Noãn lạnh lùng ngắt lời ta: "Tôi có để trong lòng chuyện ấy."

      "Nhưng Mạc tiên sinh thực để ý, ra tay với tập đoàn Lạc thị, tôi hy vọng có thể giúp tôi vài lời trước mặt Mạc tiên sinh, buông tha Lạc thị."

      An Noãn cười lạnh, tức giận : " ngại, tôi có sức thuyết phục lớn như vậy, ở trước mặt Mạc Trọng Huy có thể được cái gì, vẫn nên kiếm người khác giúp đỡ ."

      Vương Gia Dật bị cự tuyệt, vẻ giả tạo tươi cười vừa rồi toàn bộ bi mất sạch, sắc mặt lập tức trở nên lãnh ( hiểm+Lạnh lùng) gằn từng tiếng uy hiếp: " muốn tôi thả La Hiểu Yến, chỉ cần trước mặt Mạc tiên sinh chuyện giúp tôi, tôi lập tức thả ta ra."

      An Noãn cũng thay đổi sắc mặt, tức giận : "Vương Gia Dật, tôi cùng hạng người tiểu nhân nham hiểm như chuyện, tôi khuyên nên nhanh chóng thả La Hiểu Yến ra, nếu có chuyện gì tự gánh lấy."

      "Tôi rất ngạc nhiên, An tiểu thư rốt cuộc là phụ nữ của Mạc tiên sinh hay Thường Tử Phi? Nếu là người phụ nữ của Thường Tử Phi sao lại dây dưa với Mạc tiên sinh? Về phương diện nào đó rất lợi hại, có thể đồng thời hầu hạ hai người đàn ông."

      An Noãn cũng tức giận, tự nhiên : "Nếu tôi những lời này với Mạc Trọng Huy, nghĩ ấy làm gì , đừng quên, chỉ lăng nhục tôi, cũng là lăng nhục Mạc Trọng Huy. Hoặc là tôi đem chuyện La Hiểu Yến với vợ , tôi nghĩ chuyện càng kích thích hơn."

      "Chỉ được cái lắm mồm, khó trách mấy người đàn ông kia đều thích , cả tôi cũng thấy động tâm."

      An Noãn cảm thấy rất ghê tởm, giận dữ hét: "Vương Gia Dật, nếu trong vòng ba ngày thả La Hiểu Yến, đừng trách tôi đem chuyện này làm lớn lên, tại cút cho tôi."

      Vương Gia Dật tức giận phủi tay bỏ , An Noãn thở dài mạnh.
      --

      Đến ngày thứ ba, Vương Gia Dật cũng thả La Hiểu Yến.

      "Mỹ nhân, đem cái này xuống cho tôi thử chút."

      thanh quen thuộc vang lên bên tai, An Noãn kich động đến muốn nhảy lên, tin hai mắt mình, cứ nhìn chằm chằm người mới tới.

      "Hiểu Yến, là chị." An Noãn chạy tới ôm lấy La Hiểu Yến.

      La Hiểu Yến hưng phấn ở bên tai : "Noãn Noãn, chị tự do rồi, chị rốt cuộc cũng được tự do, Vương Gia Dật cam đoan với chị, quấy rầy cuộc sống của chị nữa."

      " tốt qua, rất tốt."

      Hai người ở trong tiệm tâm lâu.

      Phù Thu đem tiệm này cho quản lý, ra nơi này khá vắng vẻ, lượng khách qua lại rất ít, cho nên phần lớn thời gian đều là ở trong tiệm lên mạng, hoặc ngẩn người. Phù Thu có noi qua với : "mặt mặt nơi đây giá rất thấp, bởi vậy dù thế nào cũng kiếm được tiền, mặt bằng này cũng đẹp, nên cũng cảm thấy lo lắng."

      "Hiểu Yến, nếu chị đến đây bán hàng , Phù Thu cũng tìm người đến phụ em."

      La Hiểu Yến nghĩ nghĩ lắc đầu: "Chị muốn đến Thiên Đường, nơi đó kiếm tiền rất nhanh, chị cũng hứa với Phan quản lý, nghĩ nuốt lời."

      An Noãn mím môi, trong lòng thoải mái. nghĩ tới những lời trước kia Mạc Trọng Huy với , cảm thấy rất khó chịu.

      "Hiểu Yến, Vương Gia Dật dễ dàng buông tha chị, chị đừng đến Thiên Đường nữa được ? Nơi đó rất phức tạp, em muốn chị lại vào trong đó."

      La Hiểu Yến cười vỗ vai , tràn đầy tin tưởng: "Noãn Noãn, em yên tâm, em nghĩ Thiên Đường dơ bẩn như vậy chỉ vì đa số đều là quan to, quý nhân, hơn nữa Phan quản lý rất chiếu cố chị, em cũng đừng lo lắng cho chị."

      Môi An Noãn giựt giựt, nhưng lại ra lời nào.

      "Đúng rồi, em đến đây ở, vậy em và Thường Tử Phi chia tay rồi?"

      đến Thường Tử Phi, An Noãn có loại áp lực nên lời. Dọn đến đây tuần, Thường Tử Phi cũng chưa đến thăm , thận cả tin nhắn, hoặc điện thoại cũng có. Có lẻ bọn họ như vậy, khoảng cách càng ngày càng lớn.
      AnAn thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60.5:

      Qua thêm ngày là sinh nhật của An Noãn, cũng chính là ngày giỗ của mẹ , mỗi năm đến sinh nhật , cha đều tự tay làm cái bánh sinh nhật đưa đến mộ mẹ. lâu thăm họ.

      An Noãn đóng cửa sớm, siêu thị mua nguyên liệu làm bánh ngọt.

      Ngày hôm sau thức rất sớm làm bánh.

      Đón xe đến nghĩa trang, trời còn chưa sáng.

      đem bánh ngọt, bó hoa bách hợp mà mẹ thích nhất đặt lên trước mộ.

      Tuy rằng chưa bao giờ gặp qua mẹ, nhưng từ cha với , mẹ rất đẹp, rất hiền lành, rất cao quý và có khí chất, bao nhiêu từ ngữ tốt đẹp đều có thể hình dung được người bà. Cha còn kể cho nghe chuyện tình của hai người, cha nhi, mẹ là thiên kim nhà giàu, năm đó, hai người nhau có rất nhiều trở ngại, ông ngoại trăm phương nghìn kế chia rẽ bọn họ, mẹ cũng tiếc đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, theo cha đến Giang thành.

      Cha , tuy rằng khi đó cuộc sống rất cực khổ, nhưng cũng rất hạnh phúc, về sau có An Noãn, bởi vì có tiền, ở được bệnh viện tốt, bệnh viện có những thiết bị tốt, nên mẹ vì khó sinh mà mất . Đây là chuyện cha nuối tiếc nhất. Nhưng từ đó, mục đích sống duy nhất của ông là An Noãn, để cho sống cuộc sống hạnh phúc.

      Khi An Noãn Mạc Trọng Huy, cha luôn phản đối, nhưng An Noãn kiên trì, cuối cùng cha cũng đồng ý. Có lẻ hiểu được nỗi khổ khi bị chia rẻ, vì vậy ông dùng phương thức của mình bảo vệ , cũng nghĩ được kết quả lại như vậy.

      Noãn Noãn quỳ ở trước mộ đến giữa trưa, cùng cha mẹ rất nhiều.

      An Noãn lúc còn , tuy rằng ngẫu nhiên cũng tuỳ hứng, làm nũng nhưng phần lờn rất nghe lời. Cha bận lo nghiệp, An Noãn ngoan ngoãn ở nhà, ngồi ở sopha đợi ông về kể chuyện xưa cho nghe.

      Trước kia Mạc Trọng Huy luôn đùa rằng có tính tiểu thư, ra cũng từng dùng danh nghĩa thiên kim thị trưởng áp bức qua người, bởi vì quá người, bởi vậy cũng trăm phương nghìn kế đoạt người đó.

      từng với Mạc Trọng Huy: "Chỉ cần ở cùng chỗ với , tất cả những gì của cha là của , ở Giang thành, muốn gì cha đều có thể cho ."

      Bây giờ nhớ lại, là điên rồi, rất hạ lưu mới ra lời đó.

      Nếu có thể quay ngược thời gian, nhất định Mạc Trọng Huy, mặc dù có cũng đơn phương thầm lặng.

      An Noãn dùng sức xoa đôi mắt, hai mắt khóc đến sưng to.

      Phía sau bỗng có tiếng bước chân, tiếp theo là bó hoa bách hợp được đặt trước mộ.

      xoay người thấy Mạc Trọng Huy đứng phía sau mình, giây kia, lửa giận dâng đến ngực. như người điên rống giận: " đến đây làm gì? Mạc Trọng Huy, con mẹ nó đến đây làm gì?"

      " đến thăm bác trai, bác ."

      An Noan cầm lấy hoa bách hợp, đứng lên trước mặt , nhưng bởi vì quỳ quá lâu, vừa đứng lên, chân lại nhũn ra.

      Mạc Trọng Huy nhanh tay lẹ mắt đỡ thân thể . An Noãn hoảng đến mức, lấy hoa bách hợp hung hăng đập lên người , chân đá văng ra.

      "Mạc Trọng Huy, xin đừng xuất ở đây, cha tôi bị hại chết, xin đừng đến đây nhục nhã ông."

      Mạc Trọng Huy nhíu mày, từ tình : "Chuyện quá khứ là sai, hy vọng em có thể cho thêm cơ hội, em muốn làm gì đều nguyện ý."

      An Noãn cắn răng : "Tôi muốn chết trước mặt cha tôi, nguyện ý sao?"

      "An Noãn, em đừng như vậy, cho dù chết, cha em cũng thể sống lại, mà em lại mất thêm người bảo vệ em."

      Cũng biết vì sao, nghe xong, nước mắt uỷ khuất của lại trào ra.

      "Mạc Trọng Huy, sao có thể trước mặt cha tôi được như vậy, là ai hại tôi ra nông nỗi này? còn có mặt mũi là người bảo vệ cho tôi. Tôi từng rất , vì mà cãi lại cha mình, ba năm trước, nhiều lần cự tuyệt tôi, tôi cũng có buông tha mà tiếp tục . Tôi nghĩ tình của tôi có thể cảm động , nhưng lại cho tôi 'kinh hỉ' lớn như vậy. Lúc mới vào trại giam, tôi tin tất cả mọi chuyện là , mỗi ngày tôi đều đợi, chờ cứu tôi ra ngoài, chờ cho tôi giải thích hợp lý, tôi tin tình của tôi đổi lấy là phản bội. Nhưng, tôi chờ, ngày, hai ngày, năm, hai năm, ba năm, cũng đến thăm tôi lần. có biết ba năm qua, đối với tôi là cực hình, mỗi ngày tôi đều phải tự , cha là bị tôi hại chết, tôi còn người thân, tôi là nhi. Mạc Trọng Huy, muốn bồi thường tôi như thế nào?"

      dùng hai tay nắm lấy vai , gằn từng tiếng: " thương em gấp bội, cho em gia đình đầy đủ, để cho em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất."

      "Đời này tôi cũng có được hạnh phúc." dùng sức gạt tay : "Mạc Trọng Huy, là cướp của tôi tất cả, cả đời tôi cũng tha thứ cho , để tôi yên."

      An Noãn hai tay nắm thành quyền đánh lên ngực , đá lại đá lên người . Mạc Trọng Huy cũng né tránh, cứ để trút giận, cũng nhúc nhích.

      "Mạc Trọng Huy, cút cho tôi, cút xa được bao nhiêu xa, tôi muốn nhìn thấy ." lớn tiếng hét, cổ họng cũng khàn .

      Mạc Trọng Huy rất đau lòng, kéo vào lòng gắt gao ôm chặt lại.

      "Cầm thú, buông, buông tôi ra,"

      Trong lúc giẫy dụa, nghe được bước chân đến gần, An Noãn theo bản năng đẩy Mạc Trọng Huy ra, thấy Thường Tử Phi ôm bó hoa bách hợp tiêu sái bước đến mặt chút thay đổi, ngang qua An Noãn, cũng nhìn , lập tức đến trước mộ đặt hoa xuống.

      Sau khi cúi người trước mộ, Thường Tử Phi xoay người, ánh mắt xa lạ liếc nhìn An Noãn giễu cợt: "Đây là lựa chọn của em? Cho dù đối với em ra sao, ánh mắt của em vĩnh viễn đều nhìn tới , trong lòng của em vịnh viễn tồn tại của ."

      "Thường Tử Phi, chuyện này phải như nghĩ."

      Thường Tử Phi lạnh lùng ngắt lời : "Cho dù các người muốn tình chàng ý thiếp cũng đổi nơi khác được sao? Ở trước mộ chú An, em có nghĩ đến cảm nhận của chú hay ? Bởi vì cái được em gọi là tình , cho nên chú đánh mất sinh mạng của mình, tại em còn mang theo người này đến diễu võ giương oai sao? Đây gọi là hiếu thảo?"

      Dừng chút, Thường Tử Phi hít sâu hơi, lòng : "An Noãn, nếu đây là lựa chọn của em, tôn trọng em, thành toàn cho các người, chúc hai người hạnh phúc."

      Thường Tử Phi xong bỏ , An Noãn đuổi thao sau. Nhưng xuống đến núi, Thường Tử Phi lái xe , dường như thấy có người đuổi theo phía sau.

      Mạc Trọng Huy nắm lấy cổ tay , cho bước tiếp. An Noãn dừng bước, dùng sức tát mạnh cái, lực đạo làm cho mặt Mạc Trọng Huy in dấu bàn tay.

      "Mạc Trọng Huy, tôi muốn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi, nhìn đến bộ dạng tôi cảm thấy ghê tởm."

      "An Noãn, em còn thừa nhận sao? ra em còn ?"

      Những lời này vừa xong, An Noãn phẫn nộ gào thét: "Tôi con mẹ nó hạ lưu mới còn , co đến khi chết tôi cũng ở cùng chỗ với ."

      Mạc Trọng Huy nhíu nhìu mày, nhìn thân hình gầy gò của lướt qua mình, càng càng xa.

      lên xe đuổi theo , dừng xe lại trước mặt , gọi lên xe. Nhưng An Noãn muốn thấy , ra sức chạy nhanh. có cách nào đành xuống xe, chạy tới kéo tay .

      "Đừng náo, lên xe, ở đây có xe về nội thành."

      "Buông bàn tay bẩn của ra, tôi cho dù có bộ về cũng ngồi xe của ."

      Mạc Trọng Huy thở dài sâu, cầm di động gọi cho Trương Húc, kêu ta đưa xe khác đến đây.
      AnAn thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61.1: Bị vứt bỏ

      Nháy mắt An Noãn làm việc ở tiệm được tháng, tháng này rất tự do, thoải mái, bị ai quấy rầy, tai rất thanh tịnh. Phù Phi đưa tiền lương cho , An Noãn cứ lo lắng biết ấy có bị lỗ vốn hay .

      Phù Thu đưa bì thư trắng cho , còn vỗ vai : "An Noãn, chăm sóc chính mình tốt chút, mua ít quần áo, ăn uống bữa, tiền bạc là vật ngoài thân, bản thân vui vẻ mới là chính."

      An Noãn cảm kích gật đầu.

      "Nếu hôm nay đóng cửa tiệm ngày, chị với em dạo phố."

      " cần, cần, em tự biết mua, làm phiền thời gian của chị."

      "Noãn Noãn, em vẫn còn khách khí với chị, chị tình xem em là bạn."

      "Em biết, hai ngày nay cửa hàng có khách, đóng cửa có lời."

      Phù Thu nở nụ cười, nắm tay cười : "Có bạn bè như em thay chị quản lý tiệm, chị rất yên tâm. Được rồi, khi nào em muốn dạo phố gọi điện cho chị, chị với em. Phụ nữ nên biết chăm sóc tốt cho bản thân, nhất là em đến tuổi kết hôn, quần áo nhất định phải có, phải làm cho bản thân mình tốt, có lẻ ngày nào đó duyên phận tự nhiên xuất ."

      Noãn Noãn xem chuyện tình cảm quan trọng, có đàn ông, vẫn có thể tự mình chiếu cố tốt cho bản thân mình.
      --

      Hôm nay, tính đóng cửa sớm đến bệnh viện, mấy ngày gần đây khẩu vị tốt.

      Cũng trùng hợp, vừa định đóng cửa, thấy Thường Tử Hinh và Giang Thiến Nhu trong tay bao lớn bao cũng bước vào.

      Thấy hai người rất kinh ngạc.

      Thường Tử Hinh phản ứng trước: "An Noãn, ra trốn ở đây, chúng tôi còn tưởng rời khỏi Giang thành, làm tôi cứ nghĩ thông suốt."

      An Noãn cười nhạt: "Các người muốn mua quần áo sao? mua để tôi đóng cửa."

      Thường Tử Hinh thay đổi sắc mặt, tức giận: "Sớm như vậy muốn đóng cửa, là muốn đuổi chúng tôi sao? Hay cảm thấy chúng tôi mua nổi quần áo ở đây, cho biết, mỗi bộ quần áo của chị Thiến Nhu cũng hơn năm tiền lương của ."

      An Noãn cắn môi, trong nhất thời biết nên trả lời thế nào.

      "Đúng rồi, biết , tôi cùng với chị Thiến Nhu ở chung chỗ, rất nhanh chị ấy là chị dâu của tôi, cha mẹ tôi xem ngày cho bọn họ."

      Noãn Noãn cười cười quay sang Giang Thiến Nhu: "Chúc mừng ."

      mặt Giang Thiến Nhu tươi cười đắc ý, thẹn thùng trả lời: "Cám ơn, lúc kết hôn mời đến uống rượu mừng."

      Lúc này di động của Thường Tử Hinh vang lên, nhấn nút nghe, gác điện thoại với An Noãn: " đến đón chúng tôi, khi khác đến ủng hộ ."

      Sau khi họ rời , An Noãn cũng biết có phải là đau lòng hay , chỉ cảm thấy ngực có chút ê ẩm. Cảm tình có đôi khi rất kỳ lạ. thể chúc phúc bọn họ từ nội tâm của mình, nhưng biết có được hạnh phúc, trong lòng cũng giảm bớt áy náy.
      --

      An Noãn đến bệnh viện tiến hành kiểm tra loạt, bác sĩ ăn uống đều làm cho dạ dày bị viêm nhiễm, nếu như cứ tiếp tục biến thành viêm dạ dày mãn tính, đến lúc đó rất nghiêm trọng.

      An Noãn gần đây quả thực ăn uông đều, ngày ba bữa ăn rất qua loa, có đôi khi bận rộn quên cả ăn, rất ít khi tự nấu cơm. Chỉ có hai lần La Hiểu Yến đến thăm, mới chợ tự nấu ít thức ăn.

      "Tuổi trẻ bây giờ, vì công việc, bỏ qua thân thể của mình, tại có rất nhiều bệnh mà tuổi trẻ mắc phải, thân thể là tiền vốn, bảo vệ tốt về sau hối hận."

      Lời của bác sĩ đối với rất thấm thía.

      An Noãn nghĩ lại thấy rất đúng, quyết định đối xử với mình tốt chút. Cho dù đời này chưa có người thương , cũng phải thương chính mình.

      biết có phải với Giang Thiến Nhu có duyên hay , từ bệnh viện ra, lại thấy Giang Thiến Nhu từ trong bệnh viện bước ra, hai người gặp nhau.

      " đúng lúc, ngày gặp đến hai lần." Giang Thiến Nhu trêu thùa.

      An Noãn gật đầu cái, cũng gì.

      "Ông nội của tôi gần đây thân thể thoải mái, nằm viện, còn , đến bệnh viện thăm bạn bè sao?"

      An Noãn lắc đầu, trả lời: "Thân thể tôi thoải mái, đến đây khám bệnh."

      "Vậy phải nghỉ ngơi cho tốt, bên cạnh có ai cũng đáng thương, mỗi ngày đều chỉ mình, hay tôi giới thiệu người choc ."

      " cần, tôi chính là thích cảm giác mình."

      Giang Thiến Nhu lơ đễnh : "Là phụ nữ, cũng có lúc yếu mềm. Được rồi, với nữa, Tử Phi đợi tôi trong xe."

      Giang Thiến Nhu vẫy tay chào , về hướng xe của Thường Tử Phi. An Noãn cố ý chờ xe bọn họ chạy mới từ từ bước ra.

      Trong bệnh viện ra cũng được nửa giờ, An Noãn sợ ngồi xe bị ói, nên quyết định từ từ về.

      Dọc theo đường , xe Thường Tử Phi biết tại sao lại dừng phía sau . Kéo cửa kiếng xuống, Giang Thiến Nhu ngồi ghế kế bên tài xế lên tiếng: "An tiểu thư, lên xe, chúng tôi tiễn đoạn."

      An Noãn lắc tay, cười từ chối: " cần, tôi muốn bộ chút, hai người trước ."

      " cần chúng tôi đưa về sao? Nơi này rất khó đón xe."

      "Tôi đón xe, muốn bộ về, đường cũng xa."

      "Vậy được rồi, miễn cưỡng . Tử Phi chúng ta thôi."

      Thường Tử Phi cho xe chạy, trận khói bay ra, An Noãn nhất thời cảm thấy thoải mái, đứng bên đường ói ra.

      Thường Tử Phi qua kính chiếu hậu nhìn phía sau thấy được nôn mửa, ngực cũng ê ẩm, giống như có cái gì kéo lại, thắng xe giữa đường.

      Giang Thiến Nhu đề phòng, người cũng đập về phía trước, hoảng sợ.

      "Sao vậy? xảy ra chuyện gì?"

      Thường Tử Phi câu nào, hai mắt vô thần nhìn vào kính chiếu hậu.

      Giang Thiến Nhu cắn cắn môi, cúi đầu hỏi: "Có phải chưa quên được An Noãn?"

      " có." chậm rãi khởi động xe, vững vàng chạy đường.

      An Noãn ở bên đường ói ra hết, tựa vào thân cây bên đường nghỉ ngơi hồi lâu.
      --

      Trương Húc rất nhanh nhận được tin tức, do dự biết có nên cho Mạc Trọng Huy hay , cuối cùng quyết định giấu diếm.

      "Mạc tiên sinh, tôi nghe bác sĩ Thẩm , thấy An tiểu thư ở bệnh viện."

      Mạc Trọng Huy dừng lại, ngẩn đầu nhìn ta.

      "Bác sĩ Thẩm dạ dày An tiểu thư thoải mái, nên đến khám bác sĩ, chắc là ăn uống đều."

      Mạc Trọng Huy đè đè mi tâm.

      "An tiểu thư sau khi rời khỏi nhà của Thường Tử Phi, ấy mình ai chăm sóc, dù sao trước kia cũng là thiên kim đại tiểu thư, luôn được người chiếu cố."

      Trương Húc thấy mặt Mạc Trọng Huy u sầu, đề nghị: "Mạc tiên sinh, ngài quên sao? Bạn của An tiểu thư tại làm việc ở Thiên Đường, chúng ta có thể tìm La Hiểu Yến đến bồi ấy ăn cơm."

      Mạc Trọng Huy vô lực : "Cậu an bài ."

      Trương Húc ra ngoài bỗng nhiên quay lại : "Mạc tiên sinh, Lạc thị Lạc tiểu thư đến tìm ngài nhiều lần, ta ở Thiên Đường, có muốn tôi gọi ấy đến gặp ngài."

      Mạc Trọng Huy lắc đầu, thản nhiên : "Cậu tự giải quyết."

      Trương Húc tìm La Hiểu Yến trước, sơ qua tình.

      La Hiểu Yến nghe xong, có chút thương cảm : "Mạc tiên sinh có lòng, chỉ tiếc cừu hận trong lòng Noãn Noãn vĩnh viễn cũng hóa giải được."

      "Bởi vậy Mạc tiên sinh cần giúp, chỉ cần đồng ý hổ trợ, bất luận là kết quả ra sao, Mạc tiên sinh đều rất cảm kích. ra lần này Vương Gia Dật thả ra, tất cả đều là Mạc tiên sinh giúp đỡ."

      "Tôi biết, tôi biết là Mạc tiên sinh giúp tôi, tôi tận lực làm chuyện Mạc tiên sinh giao phó, chỉ là tôi sợ Noãn Noãn cảm thấy bất thường, nghi ngờ tôi."

      " , An tiểu thư là người đơn tuần, ấy hoài nghi bạn bè của mình. sao cũng được, là muốn ấy tốt, ấy trách ."
      AnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :