1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Điện thoại cầu cứu

      Cho đến khi Giang Thiến Nhu đến tiệm tìm An Noãn, mới bắt đầu nhìn thẳng vào chuyện của và Thường Tử Phi.

      Trong quán cafe lãng mạn, An Noãn ngồi đối mặt với Giang Thiến Nhu, cố gắng bình tĩnh, nhưng hai tay gắt gao nắm chặt của cho thấy rất khẩn trương.

      "An tiểu thư, tôi biết đối với chuyện của tôi cùng Tử Phi biết được bao nhiêu?" Giang Thiến Nhu hỏi thẳng vấn đề.

      An Noãn cười cười : "Tôi biết là con dâu được dì Nghê chọn. Nhưng chúng ta đều là tuổi trẻ, mọi người đều tôn trọng hôn nhân tự do."

      Giang Thiến Nhu cười nhạo: "Hôn nhân tự do cũng phải trong giới hạn thường tình, tôi và Tử Phi khác , ấy được sinh ra trong gia đình cán bộ cao cấp, mà tôi là con nhà giàu, chúng tôi là đôi môn đăng hộ đối, gia đình của tôi có thể giúp ấy thương trường, để cho ấy rút ngắn thời giang phát triển nghiệp. Mà có thể mang đến được cho ấy những gì? Quá khứ của chỉ mang đến cho ấy nhục nhã, nghiệp cũng giúp ích gì được cho ấy."

      An Noãn nghe xong sắc mặt trầm xuốnng, lạnh lùng hỏi: "Giang tiểu thư có ý gì?"

      Giang Thiến Nhu che miệng cười: "Ý của tôi rất ràng, hy vọng có thể chủ động rời khỏi Tử Phi."

      An Noãn cười lạnh, trào phúng : " nghĩ rằng tôi rời khỏi ấy, có thể ở bên cạnh ấy sao? Tôi và Thường Tử Phi có 20 năm tình cảm, bất luận là ai cũng thể thay thế được."

      Giang Thiến Nhu nhấp môi cafe, nhàng lên tiếng: "Tôi gạt , mấy ngày nay tôi với Thường Tử Phi luôn ở bên cạnh nhau, nếu như ấy hoàn toàn có cảm giác với tôi, sao mỗi đêm đều cùng tôi ăn cơm, uống cafe. Đàn ông thôi, đều thích mới mẻ, khi có được còn quý trọng. Trước kia có ai thay thế được trong lòng ấy, nhưng tại đoán xem khi ấy có được còn nghĩ như vậy ?"

      An Noãn cầm ly cafe uống hơi. đứng lên, cười : "Cám ơn mới tôi uống cafe, cũng cho tôi hiểu là người thế nào, nhìn qua cao quý tao nhã, nhưng bất quá cũng chỉ là như vậy. Tình cảm của tôi và Thường Tử Phi phải hai câu có thể phá huỷ được."

      An Noãn xong xoay người bỏ .

      Phía sau còn vang lên giọng của Giang Thiến Nhu: "Nếu cứ khăng khăng giữ ý của mình, trả giá đắt."

      Sau này An Noãn mới cảm nhận được sâu sắc câu này.
      ---

      Tối hôm đó, đem chuyện này kể lại cho Thường Tử Phi nghe, còn hỏi câu: "An Noãn, em tin hay là ấy?"

      chút do dự trả lời: "Đương nhiên là tin tưởng , em với biết nhau bao nhiêu năm, còn ấy chỉ mới vài ngày. Cho dù toàn thế giới lừa gạt em, cũng se , em tin tình cảm của dành cho em."

      "Nha đầu ngốc, tin tưởng vậy sao?" kéo vào lòng, gắt gao ôm chặt.

      An Noãn ôm lấy thắt lưng làm nũng: "Sao lại ? Lời em đều là ."

      "Đúng rồi, ai cũng nếu em và ở cùng chỗ, liên luỵ , sợ sao?"

      Thường Tử Phi nhéo nhéo hai má , sủng nịch : "Em nghĩ sao?"

      An Noãn cười cười, ôm lấy cổ , cảm tính : "Em biết có bao nhiêu phiền phức, nhưng em dùng tình cảm của mình bù lại cho , đối đãi với tốt."

      "Có những lời này của em là đủ rồi. Chờ vài ngày xong công việc, đưa em về nhà, cha rất nhớ em."

      An Noãn ở trong lòng gật gật đầu. Ít nhất trong nhà còn có vị trưởng bối này đứng bên họ, còn chưa đến nỗi có ai."
      --

      Nửa đêm, An Noãn nhận được điện thoại của La Hiểu Yến, ấy chỉ được bốn chữ "Noãn Noãn cứu chị" điện thoại liền bị cúp máy.

      gọi lại nhiều lần những cũng có người nghe, cuối cùng là bị tắt máy.

      An Noãn thể ngủ tiếp, gấp đến biết phải làm sao.

      Nghĩ nghĩ lại, gọi điện cho Vương Gia Dật, điện thoại reo rất lâu cũng có người nghe máy. Đầu dây bên kia lạnh lùng : "An tiểu thư, chuyện của tôi và La Hiểu Yến tôi hy vọng xen vào."

      An Noãn chưa kịp câu nào, điện thoại lại bị cắt đứt.

      Rơi vào đường cùng, gọi cho Mạc Trọng Huy.

      Giọng Mạc Trọng Huy hùng hậu đầu dây bên kia: "Trễ như vậy có việc gì sao?"

      " có thể giúp tôi cứu La Hiểu Yến , ấy ở trong tay Vương Gia Dật, tại rất nguy hiểm."

      Mạc Trọng Huy đầu dây bên kia khẳng định trả lời: "Tôi có thể bảo đảm đêm nay ấy sao, ngày mai em tới gặp tôi, em đưa em gặp ấy."

      "Tôi đâu tìm ? Thiên Đường?"

      Đầu dây bên kia dừng lại chút, lập tức trả lời: "Bệnh viện."

      Gác điện thoại, trong lòng An Noãn có quyết định.
      --

      Ngồi giường đợi cho đến gần sáng, An Noãn thay quần áo tìm Thường Tử Phi.

      ngủ Thường Tử Phi mở to mắt, mơ mơ màng màng hỏi: "Noãn Noãn, sớm như vậy em muốn làm gì, trời còn chưa sáng, ngoan, ngủ thêm chút, làm xong bữa sáng gọi em."

      An Noãn sốt ruột : "Em muốn ra ngoài."

      Thường Tử Phi nghe vậy tỉnh hẳn, ngồi dậy hỏi: "Sớm như vậy em muốn đâu?"

      bối rối trả lời: "Em muốn đến bệnh viện thăm bạn, quen được lúc ở trong tù, ấy nằm viện, em muốn nhân lúc chưa làm muốn thăm ấy."

      " đưa em ."

      " cần, em có thể tự , ngủ thêm mốt chút." An Noãn hôn lên trán , vội vàng rời .

      Thường Tử Phi còn chưa kịp phản ứng lại, còn bóng dáng.

      Có lẻ muốn cho biết khi còn trong tù sống như thế nào. Nghĩ đến đây, lòng tự chủ nhói lên.
      --

      An Noãn biết hai người ở bên nhau nên lừa dối nhau, nhưng biết mở miệng thế nào, cũng biết phải giải thích thế nào.

      Gọi xe đến bệnh viện, Trương Húc ở cửa bệnh viện chờ .

      "An tiểu thư, Mạc tiên sinh rất hiểu , ngài ấy biết quan tâm bạn bè, khẳng định rạng sáng đến đây, xin theo tôi."

      Trương Húc đưa An Noãn đến phòng bệnh, nhìn Mạc Trọng Huy ngồi giường bệnh, có chút xấu hổ.

      Mạc Trọng Huy lại thản nhiên đối mặt với : "Ngày hôm qua, tôi có gọi điện cho Vương Gia Dật, bạn của em tại sao , em có thể đến gặp ấy."

      "Cám ơn , bây giờ tôi muốn đến thăm ấy."

      An Noãn xoay người bước , Mạc Trọng Huy gọi lại: "Em muốn đâu, em biết đường đến đó sao?"

      Tuy rằng qua lần, nhưng An Noãn nhớ .

      Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, thản nhiên: "Giống như lần trước, tôi đưa em ."

      Đứng bên cạnh Trương Húc nhịn được ngắt lời : "Mạc tiên sinh, bác sĩ ngài thể.."

      "Cậu câm miệng, lấy xe."

      Trương Húc dám làm trái ý Mạc Trọng Huy, ngoan ngoãn lấy xe.

      " sao chứ?" An Noãn cẩn thận hỏi.

      Mạc Trọng Huy cười nhạt: "Là em đâm vào, em phải ràng sao?"

      "Tôi.., là tự làm tự chịu, về sau nếu dám đụng tôi, tôi đâm sâu hơn."

      Mạc Trọng Huy lắc lắc đầu, gì.
      AnAn thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: Nghe sắp làm cha

      Ngồi xe, An Noãn nhịn được lại tổn hại : "Đúng rồi, quên chúc mừng , nghe sắp làm cha."

      Nhìn ra mặt Mạc Trọng Huy có biểu tình gì, chỉ nghe thản nhiên hỏi lại: "Tư Kỳ với em?"

      An Noãn "Ừ" tiếng, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

      biết bao lâu, lại nghe giọng Mạc Trọng Huy hỏi: "Em và Thường Tử Phi gần đây vẫn tốt chứ?"

      An Noãn lập tức vui vẻ, cười : "Đúng vậy, tôi đồng ý lời cầu hôn của ấy, chờ ấy lo xong việc công ty, chúng tôi đăng ký kết hôn."

      Mạc Trọng Huy đè mi tâm, có lòng tốt nhắc nhở: "Giang Thiến Nhu phải là người dễ chọc, ông nội ấy trước kia là tướng quân có tiếng ở Giang thành, đức cao vọng trọng, cha ấy là chủ tịch tập đoàn Giang thị nổi tiếng khắp nơi."

      An Noãn tức giận rống: " điều đó với tôi làm gì?"

      Mạc Trọng Huy để ý trả lời: "Chỉ là nhắc nhở em, vị hôn phu của em gặp phải người rất lợi hại, nên cẩn thận sau này bị ta làm hại."

      An Noãn thét lên, hề quan tâm lời .

      Đến biệt thự Vương Gia Dật, An Noãn nhanh chóng xuống xe.

      Ngồi bên cạnh ghế tài xế, Trương Húc quay đầu xuống băng ghế sau hỏi: "Mạc tiên sinh, thân thể ngài?"

      "Tôi sao."

      đơn giản trả lời, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

      "Nếu tôi kêu tài xế đưa ngài về bệnh viện trước, tôi ở chỗ này đợi An tiểu thư."

      Mạc Trọng Huy chỉ lạnh lùng trả lời Trương Húc:" Cậu còn phiền phức dài dòng hơn Thẩm Cẩm Phong."

      Trương Húc mím môi, dám lên tiếng nữa.
      --

      An Noãn chạy vào biệt thự, người hẩu bên trong cũng cản trở , ngược lại còn tốt bụng với La Hiểu Yến lầu.

      vào phòng ngủ, nhìn thấy La Hiểu Yến ngồi ghế quý phi, hai gò má sưng to, khóe miệng còn có vết thương.

      An Noãn giật mình đứng tại chỗ, dám lên tiếng.

      Cho đến khi La Hiểu Yến nhàng kêu : "Noãn Noãn.". An Noãn mới đến ôm lấy La Hiểu Yến.

      "Hiểu Yến, sao lại đến nông nỗi này? Người đàn ông kia đánh chị thành như vậy sao?"

      Hai người phụ nữ ôm nhau khóc lâu, thời gian giống như ba năm về trước, lúc vừa vào trại giam, lần đầu tiên hai người mở rộng lòng với nhau, tại hai người cũng ôm nhau khóc to. Hai người từng thề, phải thay đổi chính mình cho tốt, bao giờ vì đàn ông mà làm chuyện điên rồ nữa.

      " ta trăm phương nghìn kế muốn chị mang thai, chị cẩn thận nên bị ngã, đứa còn, ta nghĩ rằng chị cố ý, mỗi buổi tối đều uống say về đánh chị, lăng nhục chị."

      La Hiểu Yến bình tĩnh kể cho An Noãn nghe, giống như phải về chuyện của bản thân.

      An Noãn tức giận nghiến răng gầm : "Vương Gia Dật biến thái! Em muốn tìm ta trả thù cho chị."

      "Noãn Noãn, đừng làm chuyện điên rồ, chúng ta đều là người có địa vị trong xã hội, vĩnh viễn đấu lại họ. ta có thể để em đến thăm chị, chị cảm ơn."

      "Hiểu Yến, chị thể như vậy, chị nhất định phải tìm cách rời xa ta."

      La Hiểu Yến cười tự giễu: "Cách gì chị cũng thử qua, đều vô dụng, chỉ biết bị ta đánh nhiều hơn. ta hoàn toàn thay đổi, còn giống người sinh viên nghèo trước đây nữa. Lạc Khả Hân thay đổi con người ta."

      An Noãn ở lại biệt thự với La Hiểu Yến ăn xong cơm trưa, nhìn ấy nghĩ ngơi, mới rời khỏi.
      --

      đường về, nhịn được với Mạc Trọng Huy: " có thể giúp người giúp cho trót, giúp tôi luôn lần này."

      Ánh mặt Mạc Trọng Huy nheo lại, từ chối: " thể, tôi rồi quan tâm chuyện của người khác, có muốn quản cũng được, em cảm thấy Vương Gia Dật vì nể mặt tôi, buông tha La Hiểu Yến?"

      "Mạc Trọng Huy, giúp tôi cứ thẳng, tôi tin ở Giang thành còn có người dám nghe lời ."

      Mạc Trọng Huy cười nhạo, tự giễu: "Em phải là người đó sao?"

      An Noãn nghẹn lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hờn dỗi: " chịu giúp tôi, tôi tự nghĩ cách, tôi tin Vương Gia Dật có thể tay che trời. Nếu được, tôi báo cảnh sát, tìm Lạc Khả Hân, tóm lại tôi để La Hiểu Yến ở lại nơi đó, bị Vương Gia Dật lăng nhục."

      Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, lắc lắc đầu.

      Xe đến bệnh viện, Mạc Trọng Huy xuống xe phân phó Trương Húc: "Trương trợ lý, cậu đưa ấy đến Thiên Đường, gọi điện cho Vương Gia Dật đến đó chuyến."

      "Vâng, Mạc tiên sinh, tôi đưa ngài về phòng bệnh trước."

      " cần, Thẩm Cẩm Phong ra đây."

      Trương Húc ngước đầu lên nhìn, quả nhiên thấy Thẩm Cẩm Phong nhanh chóng tới.

      Mạc Trọng Huy vừa xuống xe, Thẩm Cẩm Phong liền lãi nhãi: "Mạc tiên sinh, sao ngài có thể tuỳ tiện rời khỏi bệnh viện, thân thể của ngài thể lặn lội đường xa."

      Mạc Trọng Huy chỉ cảm thấy phiền toái, mắng: "Thẩm Cẩm Phong, cậu câm miệng cho tôi."

      "Tôi là bác sĩ của ngài, tôi phải bảo đảm an toàn của ngài, nếu ngài tịnh dưỡng cho tốt, có di chứng về sau."
      --

      Sau khi Mạc Trọng Huy xuống xe, An Noãn vui sướng hỏi: "Trương trợ lý, Mạc tiên sinh của giúp tôi sao?"

      Trương Húc lạnh lùng trả lời: "Mạc tiên sinh chỉ muốn giúp hẹn Vương Gia Dật gặp mặt, cũng phải giúp như muốn, Vương Gia Dật có thả người hay còn tuỳ thuộc vào thuyết phục của ."

      An Noãn le lưỡi, nhịn được hỏi: "Trương trợ lý, tôi có đắc tội với , hay là hiểu lầm gì tôi."

      Trương Húc vẫn lạnh lùng trả lời : "Tôi có hiểu lầm gì , dao lưng Mạc tiên sinh là do đâm, mất máu quá nhiều, thiếu chút mất tính mạng, cũng may được đưa vào bệnh viện kịp thời, còn có y thuật của bác sĩ Thẩm giỏi, Mạc tiên sinh mới lấy lại được tính mạng."

      "Nghiêm trọng như vậy?" An Noãn nhíu mày hỏi.

      "Bác sĩ phải ở giường nghỉ ngơi ít nhất tháng, nếu miệng vết thương dễ dàng tái phát, nhưng vì , Mạc tiên sinh tính mạng cũng cần."

      An Noãn cười lạnh: " cũng đừng ta tốt như vậy, Mạc Trọng Huy cũng chưa chết, mà cho dù ta có chết, tôi cũng là vì dân trừ hại."

      "!!" Trương Húc tức giận rống: " có lương tâm, sao Mạc tiên sinh lại coi trọng như vậy."

      An Noãn mím môi, nhàng : " ta coi trọng tôi, có lẻ chỉ áy náy, ba năm trước đây ta đối với tôi thế nào, đều biết, bây giờ làm nhiều việc như vậy chỉ muốn chuộc lỗi lầm. Nhưng chỉ tiếc, cả đời này tôi cũng tha thứ cho ta."

      "An tiểu thư, ra Mạc tiên sinh..."

      "Bất luận tại ta làm gì, bù đắp như thế nào, cha tôi cũng thể trở về. Các người đều thể tưởng tượng được, người thân duy nhất của mình chết , bị người mình nhất tự tay đưa mình vào tù, cảm giác này đen tối u ám, tê tâm liệt phế. Ba năm đó, tôi cùng La Hiểu Yến động viên nhau mà sống, bởi vậy, tôi đành lòng nhìn ấy bị tổn thương. Tôi nhất định phải tìm Vương Gia Dật, muốn ta thả người."

      " thấy mình có thể đấu với Vương Gia Dật? Người đàn ông kia nổi tiếng hiểm."

      An Noãn rất kiên định, gằn từng tiếng : "Đấu lại tôi tìm Lạc Khả Hân, chết sống với họ."
      AnAn thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Đội nón xanh (cắm sừng)

      Trương Húc làm việc hiệu suất rất cao, trong khi bọn họ từ bệnh viện đến Thiên Đường, Vương Gia Dật đến nơi, trong phòng Phan quản lý uống trà.

      Trương Húc vào, ghé vào tai Vương Gia Dật nhắc nhở: "An tiểu thư là phụ nữ của Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh đưa ấy đến biệt thự hai lần, chắc biết nặng , nhưng đừng đắc tội sai người."

      Vương Gia Dật nhíu mày.

      Trương Húc và Phan quản lý rời khỏi phòng, còn lại Vương Gia Dật và An Noãn.


      Vương Gia Dật khách khí với : "An tiểu thư, mời ngồi."

      Nghĩ đến những chuyện Vương Gia Dật đối với La Hiểu Yến, An Noãn lạnh lùng, thẳng vào vấn đề hỏi: "Vương Gia Dật, tôi chỉ hỏi lần, có thả người ?"

      Thấy Vương Gia Dật do dự, An Noãn tiếp tục : "Nếu thể người, tôi tìm Lạc Khả Hân, tôi cần biết hậu quả như thế nào, chỉ biết so với việc đánh La Hiểu Yến tốt hơn nhiều."

      Vẻ mặt Vương Gia Dật thống khổ, cúi đầu : "Tôi cố ý đánh ấy, là ấy năm lần bảy lượt muốn bỏ , còn giết chết con của chúng tôi."

      "Vương Gia Dật, đúng là súc sinh, muốn đứa , vì sao kêu vợ sinh cho , La Hiểu Yến là gì của , dựa vào đâu đánh ấy, dựa vào đâu bắt ấy mang thai con . Tôi tin Giang thành còn vương pháp."

      "Lạc Khả Hân có khả năng sinh đẻ." Vương Gia Dật tự chủ thốt ra, xong liền có cảm giác hối hận.

      " ra là vậy." An Noãn cười lạnh: "Vương tổng, chỉ cần đứng giữa đại sảnh Thiên Đường cậu, thiếu gì phụ nữ đồng ý sinh con cho , sao phải bắt buộc La Hiểu Yến."

      cúi đầu, trầm giọng : "Vì thế giới này, chỉ có ấy mới lòng tôi."

      " xứng đáng với tình của ấy." An Noãn chút lưu tình ngắt lời : "Vương Gia Dật, hôm nay tôi chỉ muốn điều đơn giản hãy thả La Hiểu Yến, nếu tôi đem tất cả mọi chuyện với Lạc Khả Hân, cùng lắm chết tôi mất mạng, An Noãn tôi có gì tốt, nhưng cũng đem hết sức mình bảo vệ bạn bè tôi. giống như các người ra vẻ đạo mạo nhưng toàn cầm thú, lấy tình làm tổn thương người khác."

      " với Mạc tiên sinh có quan hệ gì?" Vương Gia Dật đột nhiên hỏi câu, đại khái muốn thăm dò .

      An Noãn nghĩ nghĩ, nghiêm mặt : "Mạc Trọng Huy là kẻ thù của tôi, chắc biết Mạc Trọng Huy bị thương nằm viện, vết thương lưng ta là do tôi làm. Bởi vậy, cũng đừng chọc tôi, nếu tôi cũng liều lĩnh bảo vệ bạn tôi."

      Vương Gia Dật nheo nheo mặt, tin tức Mạc Trọng Huy bị thương nằm bệnh viện bị phong tỏa, hoàn toàn biết. Xem ra người phụ nữ này rất có địa vị trong lòng Mạc Trọng Huy. Nếu tin tức này truyền ra, kinh động người của Mạc gia, biết người phụ nữ này còn làm cao trước mặt được .

      Vương Gia Dật cười : "An tiểu thư, hù dọa tôi sao?"

      "Tôi , phải biết, tôi từ trong tù ra cũng phải là người tốt."

      Vương Gia Dật cong khóe môi, cười : "Được rồi, nể mặt Mạc tiên sinh, tôi thả La Hiểu Yến. Nhưng trước khi , cho tôi ít thời gian tôi muốn chữa khỏi vết thương của ấy. Trong khoảng thời gian này, bất cứ lúc nào cũng có thể đến thăm ấy."

      An Noãn gật đầu: "Mỗi ngày tôi gọi điện cho ấy, nếu tôi phát giữ lời, tôi tìm Mạc Khả Hân."
      --

      Rời khỏi Thiên Đường trời cũng tối, nghĩ thương lượng với Vương Gia Dật lại thuận lợi như vậy. Tên tiểu nhân hiểm này chắc sợ Mạc Trọng Huy và Lạc Khả Hân, ta cũng dám trêu chọc hai người đó.

      An Noãn đứng ở ven đường đón taxi, Vương Gia Dật dừng xe trước mặt , mở kính xe, đưa bộ mặt ghê tởm cười với : "An tiểu thư, có phải muốn đến bệnh viện thăm Mạc tiên sinh, tôi tiễn đoạn."

      An Noãn trừng mắt nhìn ta, hừ lạnh: " cần."

      Vương Gia Dật đóng cửa, lái xe .

      Chốc lát, chiếc Bentley của Mạc Trọng Huy dừng trước mặt , Trương húc từ trong xe bước xuống, cười với : "An tiểu thư, sao lại sớm như vậy, tôi tìm khắp nơi trong Thiên Đường. Mạc tiên sinh phân phó phải đưa về nhà."

      "Cám ơn ý tốt của , cần."

      "An tiểu thư, chỗ này rất khó đón xe, vẫn nên lên xe ."

      An Noãn cũng có chút gấp gáp muốn về trước Thường Tử Phi, bằng lại tìm cớ, muốn lại dối với .
      --

      Xe vững vàng chạy đường, Trương Húc do dự lâu, nhịn được hỏi An Noãn: "An tiểu thư, Mạc tiên sinh lần này bị thương rất nghiêm trọng, bác sĩ cho rời khỏi bệnh viện, nhưng vì , ngài ấy nghe lời khuyên của bác sĩ, cũng biết vết thương hôm nay có bị nứt ra ."

      An Noãn giật mình, nghi hoặc : " ta phải nhìn rất khỏe sao?"

      "Mạc tiên sinh là người coi trọng mặt mũi, ngài ấy để người khác thấy biểu yếu ớt của mình. biết , lúc ở bên ngoài biệt thự chờ , Mạc tiên sinh đau đến mặt tái môi trắng."

      An Noãn nắm chặt hai tay với nhau.

      "An tiểu thư, tôi cũng phải có ý trách , chỉ là hy vọng lần sau gặp Mạc tiên sinh, có thể xem lại thái độ của mình , đừng luôn coi ngài ấy như kẻ thù."

      Vừa đúng lúc xe đến nhà, An Noãn gì xuống xe.
      --

      có chút đần độn, ngơ ngẩn mở cửa vào nhà, mở đèn, nhìn thấy Thường Tử Phi đứng ở cửa sổ sát đất.

      "Sao mở đèn, làm em sợ muốn chết." An Noãn vỗ vỗ ngực, về phía .

      Sắc mặt Thường Tử Phi rất kém, An Noãn đến trước mặt đưa tay rờ lên trán : " khỏe sao? Sắc mặt rất kém."

      Tay vừa chạm lên trán Thường Tử Phi lại bị chụp lại.

      An Noãn sững sờ, biết phải làm sao: "Thường Tử Phi, làm sao vậy?"

      "Ngày hôm nay em đâu?" lạnh lùng chết vấn.

      "Em, tan ca về dạo phố."

      "Em gạt ." Thường Tử Phi rít lên: "Có phải em ở bên cạnh Mạc Trọng Huy suốt ngày hôm nay?"

      "An Noãn thở dốc vì kinh ngạc.

      " thấy em đến bệnh viện tìm Mạc Trọng Huy, còn thấy các người lái xe đến biệt thự núi, cho biết, các người nam quả nữ ở trong biệt thự làm gì? Em lại cùng ta lên giường?"

      nắm chặt bả vai .

      An Noãn nhìn thẳng vào , tuyệt vọng gằn từng tiếng: " theo dõi em?"

      "Nếu theo dõi em, vĩnh viễn biết, em cho đội nón xanh (cắm sừng) cao như vậy. rất tin tưởng em, nhưng còn em???? Tất cả mọi người đều khuyên nên rời khỏi em, nhưng nhất định ở bên cạnh em. từ bỏ tất cả để ở bên cạnh em, kết quả phát mình sai lầm. Vì em, còn người bạn nào, sao em lại đối xử với như vậy?"

      "Thường Tử Phi, nghe em giải thích, chuyện phải như nghĩ."

      "Nếu phải tận mắt chứng kiến, nhất định tin, nhưng tin ánh mắt của mình, An Noãn, em làm rất thất vọng."
      AnAn thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: Mặc kệ tin hay

      Sau khi Thường Tử Phi bỏ , An Noãn suy yếu dựa vào cửa sổ, thân người trượt xuống còn hơi sức, bao giờ nghĩ tới Thường Tử Phi hiểu lầm mình.

      Ngồi dưới đất, suy nghĩ rất nhiều, có lẻ ngay từ lúc đầu nên thẳng thắn với , có hiểu lầm đáng tiếc xảy ra. Đứng ở lập trường của Thường Tử Phi mà suy nghĩ, sai lầm rồi.

      nghĩ chờ về, giải thích lần nữa, An Noãn ngồi chờ ở phòng khách, chờ đến rạng sáng, Thường Tử Phi cũng chưa về.

      Ngày mai còn phải làm, còn phải đến thăm La Hiểu Yến, nên An Noãn trở về phòng ngủ.

      mơ màng ngủ, nghe được bên ngoài có tiếng động, An Noãn ngồi dậy, còn chưa kịp mặc quần áo, cửa phòng bị mở ra, dưới ánh đèn mờ nhạt, thân hình cao lớn của Thường Tử Phi bước tới.

      "Thường Tử Phi, sao vậy?"

      để ý đến , thân hình cao lớn trực tiếp đè giường lớn.

      "Thường Tử Phi, đừng náo, uống rượu."

      Mùi rượu người làm gay mũi, An Noãn nhịn được nhíu màu, dùng sức muốn đẩy ra, Thường Tử Phi lại bắt đầu xé quần áo , từng chiếc hôn nóng bỏng rơi lên cổ , ngực .

      "Thường Tử Phi, điên rồi sao? làm gì vậy?" An Noãn khẩn trương hỏi.

      Thường Tử Phi thét lớn: "Sao vậy, ta có thể đụng em, thể sao? Còn muốn vì ta thủ trinh tiết?"

      "Chát", An Noãn tát mạnh lên má .

      Thường Tử Phi dừng động tác, tự giễu: " vẫn nghĩ, Noãn Noãn của thiên sứ thuần khiết, ở trong lòng , em nhiễm hạt bụi, bởi vậy mặc dù có bao nhiêu muốn, đều nhẫn nhịn, muốn đem tất cả dành cho đêm tân hôn. Nhưng còn em? Em lại cho Mạc Trọng Huy tất cả. Mặc dù ta là hung thủ hại chết cha em, cho dù ta bắt em ở tù ba năm, em vẫn còn ta, An Noãn, đúng ?"

      "Thường Tử Phi, mời ra, em muốn thấy ."

      Thương Tử Phi buông ra, ngồi dậy lạnh lùng : "An Noãn, ở bên cạnh tôi có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, các ấy so với em điều kiện đều tốt hơn rất nhiều, tôi biết mình phạm phải điều gì, mà thể rời xa em."

      Thường Tử Phi xong xoay người rời , đến cửa nghe được An Noãn khàn giọng : "Mạc kệ tin hay , tôi phải là loại người như nghĩ."

      Bước chân Thường Tử Phi hơi dừng lại, nhưng đầu cũng quay lại lập tức rời khỏi phòng .
      --

      Sau đêm hôm đó, Thường Tử Phi cũng về nhà, An Noãn trong lòng rối loạn, cũng biết có nên gọi điện thoại cho .

      trước sau như , sáng làm, tan ca về nhà, vẫn cảm thấy phần tình cảm này nên vì hiểu lầm mà chấm dứt, có lẻ hai người xa nhau khoảng thời gian, để hai bên bình tĩnh lại.

      An Noãn mỗi ngày đều điện thoại cùng La Hiểu Yến, có khi đến biệt thự thăm ấy. Vương Gia Dật cũng nuốt lời, tìm bác sĩ điều trị cho La Hiểu Yến, gần đây khí sắc ấy tốt hơn rất nhiều.

      "Noãn Noãn, Vương Gia Dật muốn thả chị, nhưng chị tin ta, ta thả chị sao?"

      An Noãn cười : " ta thả nhất định thả, chị cũng còn thương ta, ta miễn cưỡng cột chị bên người cũng được gì, có lẻ ta nghỉ thông suốt."

      "Đúng rồi, vẫn chưa hỏi em, em và Thường Tử Phi thế nào rồi? ta có khi dễ em ?"

      An Noãn cười cười lắc đầu, chỉ có tự bản thân mình biết nụ cười này có bao nhiêu chua xót.

      "An Noãn, chị hâm mộ em, trải qua mưa gió, còn có thể gặp người đàn ông tốt thương em. Nếu xác định là ta, nên nhanh chóng kết hôn, càng kéo dài có ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

      An Noãn gật gật đầu, cười: "Chờ chị khỏe lại, tự do, em còn muốn chị làm phù dâu cho em."

      La Hiểu Yến tự giễu, cúi đầu thản nhiên : "Chị làm sao có thể làm phù dâu cho em, phù dâu phải là người giống như em, thiên sứ, thuần khiết."

      "Hiểu Yến, chị đâu vậy, chị là bạn tốt nhất của em."
      --

      Rời khỏi biệt thự, trời tối, cũng may có lái xe của biệt thự đưa về nhà.

      Đến tiểu khu, An Noãn mới nhớ trong nhà còn thức ăn, đến siêu thị mua mấy gói mì ăn liền. Mấy ngày nay, đều tuỳ tiện ăn bữa tối, chỉ có mình cũng cần chú ý.

      An Noãn mang theo túi mì về nhà, vừa lúc Thường Tử Phi hôm nay cũng về. ngồi sopha, mặt chút thay đổi nhìn TV.

      An Noãn hơi sợ, lập tức thản nhiên hỏi: " ăn cơm chưa?"

      Thường Tử Phi quan tâm đến .

      "Nếu chưa ăn, em ra ngoài mua thức ăn, trong nhà chỉ còn mì ăn liền."

      Tầm mặt Thường Tử Phi hơi đổi, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm hỏi: " đâu về?"

      An Noãn hít sâu hơi, biết lại hoài nghi mình, nhàng đáp: "Em thăm La Hiểu Yến, ấy bị Vương Gia Dật nhốt trong biệt thự núi.."

      An Noãn cẩn thận giải thích từ đầu đến cuối: "Em biết tin, nhưng em vẫn muốn giải thích lần, em làm gì thẹn với lương tâm."

      An Noãn xong, mang bao mì vào nhà bếp.

      Gần đây, trong tiệm đông khách, An Noãn bận rộn đến trưa cũng ăn cơm, La Hiểu Yến mời ở lại ăn cơm, nhưng sợ trễ nên từ chối, lúc này rất đói.

      Vừa đem nồi nước đặt lên bếp, muốn bỏ mì vào nồi, giọng Thường Tử Phi ở phía sau lưng vang lên: "Em ăn cái này thay cơm tối?"

      An Noãn hoảng sợ, gói mì rớt vào nồi, nước sôi văng lên tay , kêu lên tiếng.

      Thường Tử Phi chỉ cảm thấy giây kia trong lòng hoảng hốt, bước nhanh đến trước mặt , cầm lấy tay cẩn thận xem xét.

      "Em lúc nào cũng vụn về như vậy, nấu có chén mì cũng xong, về sau đừng bước vào nhà bếp."

      An Noãn đáng le lưỡi, nhịn được : "Vừa rồi bị dọa."

      " phải ma quỷ, em sợ làm gì? thôi, đưa em ra ngoài ăn."

      Thường Tử Phi tắt bếp, kéo ra ngoài.
      --

      lái xe đưa đến quán ăn, dọc đường hai người lời nào, thoáng có chút xấu hổ.

      "Thường tổng, ngài đến sao gọi điện trước, phòng Hoa Hồng lầu có người."

      Thường Tử Phi cười : " sao, chúng tôi ngồi ở đại sảnh."

      "Được, chỗ kia gần cửa sổ hoàn cảnh rất tốt, hay là ngài đến đó ngồi."

      Thường Tử Phi nắm tay An Noãn chuẩn bị , quản lý đột nhiên câu: "A đúng rồi, phòng Hoa Hồng là bạn của ngài, Giang tiểu thư, ngài muốn đến đó ngồi cùng nhau."

      Sắc mặt Thường Tử Phi trầm xuống, lạnh lùng : " cần."

      "Vậy được rồi, ngài đến đó ngồi trước, tôi kêu phục vị đến cho ngài gọi món."
      AnAn thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55: buông tay

      Đến chỗ ngồi, Thường Tử Phi giải thích với : "Quán ăn này của người bạn mở, lúc khai trương đưa em đến đây, nên bây giờ dẫn em đến ăn thử."

      An Noãn thản nhiên cười cười, trong lòng thoải mái.

      Thường Tử Phi gọi toàn là món An Noãn thích, đầy bàn, nhưng lại có khẩu vị, ăn rất ít.

      "Sao ăn ít vậy, đồ ăn hợp khẩu vị của em?"

      An Noãn lắc đầu: "Rất ngon, nhưng trong người em thoải mái nên ăn vô."

      Thường Tử Phi xoa xoa tóc , trách: "Mỗi ngày chỉ cho em ăn mì gói, có dinh dưỡng, như vậy mới làm em nhớ kỹ."

      An Noãn le lưỡi, lại cắm cúi ăn tiếp.

      Thường Tử Phi ngồi đối diện , cẩn thận nhìn , rất đau lòng. biết những chuyện mình làm với , nhẫn tâm tổn thương .

      Buổi sáng hôm đó, chưa ăn sáng rời nhà, khi thức dậy nấu cháo, mang đến Trăm Nhạc cho . Nhưng Elle xin nghỉ ngày, hình như đến bệnh viện. biết bị gì mà phải nhanh chóng , lái xe đến bệnh viện, lại trông thấy lên xe cùng Mạc Trọng Huy.

      Ma xui quỷ khiến thế nào lái xe theo họ, xe chạy đến vùng núi hẻo lánh, đến trước biệt thự dừng lại. có dũng khí tiếp, quay đầu rời . đường về lại yên lòng, thiếu chút nữa đụng phải xe tải. Cũng may chỉ làm hoảng hồn, nhưng nguy hiểm, an toàn tránh khỏi.

      Tay Thường Tử Phi chống lên bàn, xoa huyệt thái dương, trầm giọng hỏi : "Em có hận ? Có phải trong lòng em rất hận ?"

      An Noãn ngẩn đầu nhìn . định trả lời, phía sau có giọng nữ vang lên: "Tử Phi, ăn cơm ở đây sao?"

      An Noãn nghe tiếng quay lại, nhìn thấy Giang Thiến Nhu.

      Giang Thiến Nhu thấy , biểu tình mặt thay đổi, tươi cười, quay sang Thường Tử Phi hờn dỗi: "Tử Phi, vị tiểu thư này là ai vậy? Sao giới thiệu với em?"

      Thường Tử Phi nhíu mày, trào phúng: " phải gặp qua ấy rồi sao, còn cần tôi giới thiệu?"

      Vẻ mặt Giang Thiến Ngu cười cứng lại, rất xấu hổ. Nhưng là người co được giãn được, vươn tay về phía An Noãn, cười : "An tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."

      An Noãn mím môi, cũng nắm tay ta, mà quay đầu với Thường Tử Phi: "Em vệ sinh, với bạn chuyện."

      đứng dậy bỏ , cảm thấy nơi này áp lực, hít thở được.
      --

      Sau khi An Noãn rời , vẻ mặt Thường Tử Phi trầm xuống, kêu rên: "Giang Thiến Nhu, muốn gì?"

      Giang Thiến Nhu ngồi lên ghế An Noãn vừa ngồi, đối diện Thường Tử Phi: "Tử Phi, sao vậy? Mấy ngày nay chúng ta phải ở chung rất vui vẻ sao?"

      "Giang Thiến Nhu, có ý gì?"

      cười cười : "Được rồi, em chỉ đùa chút thôi, em và người nhà của ở chung rất vui vẻ, em rất thích bầu khí ở nhà , có rãnh đến chơi lâu hơn."

      Thường Tử Phi hít hơi sâu, lưu tình gằn từng tiếng: "Giang tiểu thư, tôi với rất ràng, tôi với thể nào, nên đừng đến nhà tôi, lấy lòng cha mẹ tôi, bọn họ có thích cũng vô dụng, tôi thay đổi ý mình."

      Vẻ mặt tươi cười của Giang Thiến Nhu hoàn toàn mất : "Thường Tử Phi, vô tình. Em nghĩ người phụ nữ được rất lợi hại, nhưng ngờ ấy cũng rất tầm thường. ấy xứng với , Thường tổng."

      "Xứng hay xứng phải do , tình là phải đến cảm giác."

      " dám có cảm giác với em? Nhìn thấy em, có chút cảm giác hứng thú nào sao?"

      Thường Tử Phi hừ tiếng, khinh thường : " , đúng là có nửa điểm hứng thú."

      "Thường Tử Phi, !"

      Thường Tử Phi quan tâm ta, đứng dậy về hướng toilet.
      --

      An Noãn ở trong toilet vô tình nghe được đoạn đối thoại của hai người phụ nữ, chắc là bạn của Giang Thiến Nhu.

      "Thiến Nhu tìm đúng người, Thường Tử Phi này vừa tuấn tú vừa lịch . Tình trường cao thủ quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả Thường Tử Phi cũng thoát khỏi lòng bàn tay."

      " sai rồi, người Thường Tử Phi phải là ấy, mà là gia thế hiển hách của ấy. Nghe Thường Tử Phi có người bạn thanh mai trúc mã, rất nhau. Thiến Nhu muốn gả cho ta, chừng phải chịu khổ."

      " sai rồi, đàn ông thôi, phũ nữ đối với họ giống nhau, theo dáng người của Thiến Nhu mà , có mấy đàn ông có thể thoát khỏi sức quyến rũ của ấy. Đều gặp gia trưởng, chừng chuyện tốt đến rất nhanh, nghe cha mẹ Thường Tử Phi rất thích Thiến Nhu, còn nhận định ấy là con dâu."

      "Mẹ Thường Tử Phi có tiếng là ham chuộng hư vinh, chỉ vì cái trước mắt, gia thế Thiến Nhu tốt như vậy, bà ta có thể thích sao."

      Bọn họ xa, An Noãn đứng nhìn vào gương, thấy gương mặt mình tái nhợt. lấy nước lạnh liên tục vỗ lên mặt, làm mình dễ chịu hơn.

      cố gắng điều chỉnh tâm tình mình bình tĩnh mới ra khỏi toilet. nghĩ Thường Tử Phi ở ngay cửa chờ mình, hơi giật mình.

      " và bạn chuyện xong rồi? " cười hỏi.

      Vẻ mặt Thường Tử Phi thay đổi "Ừ", nắm tay rời .

      đường về nhà hai người cũng câu nào, biết tại sao Thường Tử Phi cho xe chạy nhanh, thiếu chút An Noãn ói ra hết thức ăn vừa mới ăn. Đến nhà trọ, nhanh chóng xuống xe.

      Vào nhà, thời gian cũng còn sớm, An Noãn với "Ngủ ngon", chuẩn bị về phòng.

      Thường Tử Phi đột nhiên lên tiếng hỏi: "Sao em hỏi, và Giang Thiến Nhu có quan hệ gì?"

      An Noãn xoay người, cười : "Em hỏi qua , em tin tưởng ."

      "Con mẹ nó tin tưởng, em là muốn dùng rộng lượng của mình để trách so đo của sao? Hay là căn bản em quan tâm với ta có quan hệ gì? An Noãn, rốt cuộc em ở bên cạnh vì cái gì? Chỉ vì để có chỗ dung thân sao?"

      giây đó, An Noãn cảm thấy lòng mình tan nát, vụn vỡ, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.

      Cố gắng bình tĩnh, : "Thường Tử Phi, nếu hôm nay em bước ra khỏi chỗ này, từ nay về sau tuyệt đối trở về đây, tin ?"

      Thường Tử Phi giật mình đứng yên tại chỗ.

      "Mấy ngày nay, nhiều lần tổn thương em, đừng làm cho em phải tuyệt vọng được ? Cũng đừng làm cho em cảm thấy ở lại đây cùng bị coi thường."

      Ánh mắt Thường Tử Phi trở nên ảm đảm, dám lên tiếng.

      "Chuyện em và Mạc Trọng Huy dã giải thích với , em lên giường với ta lần cũng là bị ép buộc. Chuyện và Giang Thiến Nhu em lựa chọn tin tưởng, em biết dì Nghê ép buộc hẹn hò cùng ấy, những chuyện qua em muốn so đo tính toán, thậm chí em có thể tha thứ chuyện mẹ , em , Giang Thiến Nhu nhục nhã, khinh thường em, bởi vì người em lựa chọn là , phải bọn họ. Nhưng nếu còn có lần sau, có lẻ em mệt mõi, rất mệt mõi, em buông tay."
      AnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :