1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44: Đắc tội người

      Hôm nay, An Noãn còn chưa tan ca, Thường Tử Phi đến đón , lại còn bị Elle các đùa giỡn.

      "Thường tổng lâu gặp, chắc là lo kiếm tiền. Khi nào đưa An Noãn của chúng tôi về nhà? Nếu danh bấ chính, ngôn thuận rất dễ bị khi dễ."

      An Noãn biết Elle muốn gì với Thường Tử Phi vội chạy nhanh đến ngắt lời : "Elle, em tan ca sớm chút, ngày mai gặp lại các chị."

      Elle khẽ thở dài, nha đầu kia rất hiền lành, hiền đến nỗi chịu nổi. Cũng may Thường Tử Phi là lòng với ấy, xem như người tốt có hồi báo tốt.

      "Các người cứ hẹn hò vui vẻ , quấy rầy thế giới hai người."

      An Noãn kéo Thường Tử Phi ra khỏi Trăm Nhạc, nhịn được hỏi: "Sao hôm nay rãnh đến đón em? phải hôm nay cùng người của chính phủ ăn cơm sao?"

      "Đúng vậy, nhưng hẹn buổi tối, còn chút thời gian, có thể về làm cơm chiều cho em."

      An Noãn nghe xong trong lòng ấp áp, tự nhủ với lòng, bao giờ rời xa, mặc dù có chịu uỷ khuất như thế nào đều đáng giá.

      Từ Trăm Nhạc ra, An Noãn liếc mắt thấy chiếc Bentley của Thường Tử Phi đậu trước cửa, lòng kinh hoảng, bước chân tự giác ngừng lại.

      "Sao vậy?" Thường Tử Phi cười hỏi.

      An Noãn lắc đầu, cúi đầu : "Lần sau đừng đến đón em, em muốn nhìn thấy vất vả."

      "Đứa ngốc." Thường Tử Phi vuốt tóc , cười : " ra trong lòng rất nhớ em, chỉ cần nhìn thấy em, làm việc mệt mõi."

      Thường Tử Phi xong, đứng ở giữa đường hôn lên môi .

      An Noãn theo bản năng phản kháng chút, có kết quả, chỉ đơn giản gác hai tay lên vai .

      biết Mạc Trọng Huy có ở xe hay , chỉ muốn ta nhìn thấy cảnh cùng Thường Tử Phi ân ái, thấy được quyết tâm của .

      Nhưng sai lầm, biết ghen tị làm cho người ta nổi điên.
      --

      chiếc Bentley, Trương Húc nhìn ra ngoài thấy hai người hôn nhau, lại vụng trộm liếc ông chủ của mình, thầm sợ hãi.

      Nhưng Mạc Trọng Huy từ đầu đến cuối tầm mắt vẫn dừng ở An Noãn và Thường Tử Phi, cho đến khi hai người hôn nhau nồng nhiệt, ôm nhau rời , tầm mắt chưa thu hồi.

      "Mạc tiên sinh." Trương Húc nhàng gọi.

      "Gọi điện thoại cho Lương Trạch Minh."

      Sắc mặt lạnh lùng, giọng như băng lãnh, Trương Húc trong long cảm thản, Thường Tử Phi đắc tội ai chịu, lại đắc tội vị tổ tông này. Dám cuốt râu hùm, sợ chết thảm. Người khác hiểu cách làm người của Mạc tiên sinh thôi, An tiểu thư quen Mạc tiên sinh ba năm, còn thủ đoạn của sao?

      Trương Húc rất nhanh gọi điện cho Lương Trạch Minh: "Lương thị trưởng, Mạc tiên sinh muốn chuyện với ."
      ---

      An Noãn cùng Thường Tử Phi chợ xong về nhà, di động có hơn 10 cuộc gọi nhỡ, đều là Hoa Vũ gọi tới.

      "Em làm sạch đồ ăn, chờ nấu, gọi điện cho Hoa Vũ, chắc có việc gấp."

      An Noãn cầm đồ ăn vào bếp, di động Thường Tử Phi lúc này vang lên.

      Nhấn nút nghe, giọng lo lắng bên kia đầu dây truyền tới: " tốt của em, cuối cùng cũng nghe điện thoại, lửa cháy đến chân rồi có biết ."

      "Chuyện gì? Cậu chậm rãi ."

      Đầu dây bên kia thở hổn hển : "Bí thư của Lương thị trưởng mới vừa gọi điện thoại cho em, Lương thị trưởng có cuộc họp khẩn cấp phải ra ngoài, bữa cơm tối nay thể tới."

      Thường Tử Phi hơi nhíu mày.

      "Em vừa mới gọi điện cho chị họ, chị họ cũng hỏi Lương thị trưởng, ta đắc tội với người nào đó, với người kia mà hóa giải ân oán, người đó gật đầu, bữa cơm này Lương thị trưởng cũng dám ăn. Phi, rốt cuộc đắc tội người nào, ngay cả Lương thị trưởng cũng phải nghe lời ta."

      Thường Tử Phi nhíu mày, gì.

      Hoa Vũ lại vội vã gọi: " Phi, ra đắc tội với ai, em mời người ta ăn cơm lời xin lỗi, chuyện này phải khó giải quyết. thể vì chút chuyện, mà ảnh hưởng đến công ty."

      "Hoa Vũ, chuyện này phải chỉ xin lỗi có thể giải quyết được."

      "Nhưng là chuyện gì, phải cho em biết, coi em có thể giải quyết được ."

      Thường Tử Phi cảm thấy phiền não, nóng nảy cắt điện thoại.

      An Noãn đem tất cả đồ ăn rửa sạch, thấy Thường Tử Phi ngồi sopha ngẩn người. Trong lòng cảm thấy bất an, mỉm cười hỏi: "Sao vậy? Co phải công ty lại xảy ra chuyện?"

      Thường Tử Phi lắc đầu, kéo An Noãn ngồi lên đùi mình, dịu dàng hỏi: "Nếu có ngày, chỉ còn hai bàn tay trắng, em có bằng lòng ở bên cạnh ?"

      An Noãn chu miệng, kêu rên: "Thường Tử Phi, em và đến với nhau, cũng phải vì có tiền, nghĩ em như vậy sao?"

      Thường Tử Phi ôm chặt , cười : " tất nhiên biết An Noãn của phải là người ham hư vinh."

      Nhưng khi chỉ còn hai bàn tay trắng, lấy gì mang hạnh phúc đến cho em.
      ---

      Thường Tử Phi làm cho An Noãn bữa ăn tối tốt, tính cùng ăn, nhưng Nghê Tuệ liên tục gọi điện tới. phiền não hận thể làm gì.

      An Noãn khuyên nhủ: " mau nghe điện thoại, nếu dì Nghê lại trách em."

      Thường Tử Phi vuốt tóc , cầm điện thoại ra ban công.

      Điện thoại được thông, Nghê Tuệ đầu dây bên kia mắng lớn: "Mẹ gọi cho con nhiều lần sao giờ mới nghe điện thoại."

      "Mẹ, gần đây công ty xảy ra rất nhiều chuyện, nếu có gì quan trọng mẹ đừng gọi cho con được ?"

      Nghê Tuệ kêu lên: "Đây là thái độ gì, chuyện công ty mẹ đều biết, là Mạc Trọng Huy làm áp lực với chính phủ, vài hạng mục của tập đoàn Phi Vũ bị đình lại. xảy ra chuyện lớn như vậy, con cũng về thương lượng với cha. An Noãn đúng là làm được chuyện gì tốt, còn Mạc Trọng Huy kia cũng là, con với An Noãn chia tay, sao ta còn nhắm vào con làm gì."

      Thường Tử Phi thoáng nhìn về phía An Noãn, nha đầu kia vẫn ở nhà ăn ăn cơm, phần hồn nhiên nay làm cho thích muốn buông tay. Chẳng sợ bị mất tất cả, cũng thấy tiếc.

      "Mẹ, chuyện của công ty mẹ biết đừng bậy."

      "Là mẹ hiểu, nhưng con đừng quên cha con trước kia là bí thư thị trưởng, ở trong chính phủ cũng có vài người bạn, chúng ta đều biết được. Cha con kêu con về nhà, để nghĩ biện pháp."

      Thường Tử Phi thở dài: "Mẹ, con lại lần nữa, chuyện công ty cứ để con xử lý, cần các người giúp."

      Nghê Tuệ bị tức : "Được rồi, chuyện công ty mẹ mặc kệ con, vậy còn chuyện tình cảm, gần đây con có gặp Giang tiểu thư?"

      "Mẹ, bây giờ con rãnh lo đến chuyện tình cảm."

      Nghê Tuệ đầu dây bên kia hoàn toàn phát hỏa, rống giận: "Con đừng có lấy cớ, con muốn gặp Giang tiểu thư cũng được, mẹ tìm An Noãn, mẹ muốn xem, An Noãn có cái gì tốt, mà con thể quên ta."

      "Mẹ, con xin mẹ, đừng quấy rầy cuộc sống của An Noãn được ? Ngày mai, con hẹn Giang Thiến Nhu gặp mặt vậy được chưa?"

      " được, con hôm nay fải hẹn ấy."

      "Được, con hẹn liền, tất cả đều làm theo ý mẹ."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45:


      Thường Tử Phi hẹn Giang Thiến Nhu ở nhà hàng Tây ăn tối, Thường Tử Phi trầm mặc suốt bữa cơm.


      Giang Thiến Nhu nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, dám mình xinh đẹp, nhưng cũng có rất nhiều người theo đuổi, hiểu vì sao Thường Tử Phi đến nhìn cũng nhìn mình. Lúc ở bên cạnh , chỉ có cảm giác thất bại, nhưng cũng gợi lên ý chí chinh phục trong .


      "Em biết bác Nghê bắt hẹn em." Giang Thiến Nhu phá vỡ im lặng, thản nhiên : " , em rất thưởng thức , giống những người đàn ông khác bên cạnh em, phải vì gia đình em mà lấy lòng em, bởi vậy dù biết tình muốn hẹn em, em cũng bằng lòng."


      Thường Tử Phi ngẩn đầu nhìn , vẻ mặt xin lỗi: "Thực xin lỗi."


      Giang Thiến Nhu lạnh nhạt cười: " sao, em nguyện ý cùng diễn màn kịch này, chỉ hy vọng bác vui vẻ."


      càng hiểy ý người khác, Thường Tử Phi càng cảm thấy có lỗi với . giống như phát tâm tư của , an ủi: " cần cảm thấy ngại ngùng, em cũng có tâm tư khác, em cũng thích cảm giác khi ở bên cạnh , chẳng qua là cùng nhau ăn bữa cơm, uống ly trà em đều thích. Nếu ngày nào đó với bạn thể đến với nhau, cũng có thể nghĩ đến em."


      Thường Tử Phi đặt ly rượu lên miệng uống, gì.


      Giang Thiến Nhu thấy Thường Tử Phi trầm mặc nên sang chuyện khác: "Nghe gần đây tập đoàn Phi Vũ gặp phiền toái, có chỗ nào cần em giúp đỡ ?"


      " cần, cám ơn."


      vẫn khách khí như vậy, lòng Giang Thiến Nhu yên lặng thở dài.


      Ngày đó, cố ý hỏi về bạn của Thường Tử Phi trước mặt Thường Tử Hinh, thấy hiếu kỳ nên Thường Tử Hinh đưa đến Trăm Nhạc. Thấy An Noãn, Giang Thiến Nhu thất vọng, bởi vì ấy rất xinh đẹp, cặp mắt trong suốt thuần khiết, dường như chưa từng bị ô nhiễm bởi thế giới này, đàn ông đều muốn đưa ấy về nhà che chở cả đời.


      Nhìn qua, phải đối thủ của An Noãn. Nhưng ngẫm lại, còn có lá bài là bác Nghê, Nghê Tuệ là người có tiếng ham muốn hư vinh, bà bao giờ nhận An Noãn là con dâu, thể giúp ích cho Thường gia, còn liên lụy đến Thường gia.


      Bữa tối đơn giản xong, Thường Tử Phi đưa về nhà.


      Đến biệt thự của Giang gia, Thường Tử Phi cũng muốn xuống xe. Giang Thiến Nhu cười : "Ông nội em ở nhà, vào ngồi chơi, có chuyện gì người có thể giúp đỡ ."


      Thường Tử Phi khách khí cự tuyệt: " cần, giờ cũng khuya."


      Giang Thiến Nhu mím môi: "Cám ơn." Rồi xuống xe.


      còn chưa vào trong, Thường Tử Phi cho xe chạy, ra phong độ đàn ông phải đối với tất cả phụ nữ, mà chỉ với người phụ nữ của mình.


      nhìn theo xe của Thường Tử Phi, lại có cảm giác nắm chắc chiến thắng. Chỉ cần Nghê Tuệ bằng lòng, cùng An Noãn vĩnh viễn cũng thể ở bên nhau. Ngay cả tự tử cũng có thể làm, Nghê Tuệ còn có chuyện gì dám.

      ---


      Từ lúc nghe điện thoại của Mạc Trọng Huy, Lương Trạch Minh cũng điều tra biết được An Noãn chính là con của An Hồng Minh, có chút hoảng hốt.


      Ba năm trước, nhận vị trí của An Hồng Minh, trong khoảng thời gian này cứ nhàn nhạ qua , nên quên ngày tháng. Con của An Hồng Minh ra tù.


      "Đây phải là thị trưởng đại nhân của Giang thành sao, hôm nay đến đây thị sát dân tình?" Phù Thu chưa xong, hừ : " Nếu tôi gọi điện cho , tính cừ như vậy là chia tay sao?"


      " gần đây rất bận, mới kiếm em." ôm lấy vai , về phía phòng vô.


      Phù Thu gạt bỏ tay Lương Trạch Minh vai mình, rống giận: "Lương Trạch Minh, đừng đụng đến tôi, tôi phải công cụ cho phát tiết."


      "Đựoc rồi, đừng giận, chỉ cần gặp em rồi ."


      xong đem đặt lên giường, chà đạp phen. phải biết, Lương Trạch Minh ở bên ngoài có rất nhiều đàn bà, 18 tuổi cùng có, mà còn trẻ nữa, nếu phải ở chỗ nhiều năm, làm sao có vị trí trong lòng Lương Trạch Minh.


      Sau hồi mây mưa qua , Lương Trạch Minh ôm Phù Thu nằm giường, làm bộ để ý hỏi: "Trong tiệm có nào tên An Noãn?"


      Phù Thu ngồi dậy, cặp mắt hung ác trừng mắt nhìn Lương Trạch Minh, trào phúng: "Lương Trạch Minh, ngay cả bạn bè tôi cũng tha sao? Tôi cho biết, nếu dám có chủ ý đến gần An Noãn, tôi nhất định tha cho ."


      Sắc mặt Lương Trạch Minh lập tức trầm xuống, lạnh lùng gằn từng tiếng: "Phù Thu, theo tôi lâu như vậy, em biết câu nào nên câu nào nên?"


      "Lương Trạch Minh, vẫn là người sao? có biết An Noãn là ai ?"


      Lương Trạch Minh thay đổi sắc mặt: "Tôi mới biết ta là con của An Hồng Minh, tôi chỉ muốn em thay tôi chiếu cố ấy, bù lại chuyện qua."


      Phù Thu cười lạnh: "Chậc, Chậc, khi nào lại nhân từ như vậy, Lương thị trưởng hại người chớp mắt đột nhiên phát thiện tâm sao? Hay đây là cái bẫy mới?"


      "Phù Thu, em nghĩ tôi là hạng người nào? Ở trong lòng em, tôi độc ác lắm sao?"


      Phù Thu quay đầu hướng khác, lời.


      Lương Trạch Minh thở dài, nhàng xoay đầu nhìn mình, hôn lên trán , giọng: "Ngoan, giúp chiếu cố An Noãn tốt, coi ấy cần gì giúp, em tận lực giúp đỡ ấy, tiên phải vấn đề, ngày mai kêu bí thư mang đến cho em."


      "An Noãn là tốt, cần , tôi cũng đối xử tốt với ấy. Hơn nữa, ấy tìm được người đàn ông tốt, Thường tổng của tập đoàn Phi Vũ là bạn trai của ấy, đối với ấy rất tốt. À, đúng rồi, có chuyện tôi muốn hỏi . Hoa Vũ có tìm tôi, tập đoàn Phi Vũ đắc tội ai mà muốn đẩy họ vào chỗ chết, thể ra mặt giúp đỡ được sao?"


      Lương Trạch Minh lắc đầu: "Ai cũng thể giúp được, mở nút phải kiếm người thắt nút, chỉ co Thường Tử Phi rời khỏi An Noãn mới có thể bình an."


      "Có ý gì?"


      "Mạc Trọng Huy gọi điện cho , muốn đuổi cùng giết tận tập đoàn Phi Vũ."


      Hai mắt Phù Thu mở to: " ra là ta, tại sao ta làm như vậy? Chẳng lẽ ba năm trước đây, ta hại An gia chưa đủ thảm?? Bây giờ lại muốn nhìn thấy An Noãn hạnh phúc?"


      "Em là người phụ nữ thông minh, đạo lý trong đó tự mình tìm hiểu, tóm lại, em cứ chiếu cố tốt An Noãn, đắc tội Mạc Trọng Huy, ai cũng được yên bình."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chuong 46: Liều mạng

      Gần đây, Thường Tử Phi hầu như bận việc gì, nhưng mỗi buổi tối đều ra ngoài chốc lát. cũng hỏi qua bận chuyện gì, nhưng Thường Tử Phi chỉ yên tâm, chuyện công ty giải quyết xong.

      An Noãn thấy mình rất dễ tin tưởng người khác, cho đến khi Hoa Vũ đến Trăm Nhạc tìm , An Noãn mới phát được bao nhiêu . Mạc Trọng Huy là dạng người gì sao có thể dễ dàng buông tha cho họ.

      "Chị dâu, hôm nay em mạo muội đến gặp chị, nếu phải bất đắc dĩ, em nhất định làm phiền chị. Chị phải giúp em giữ bí mật, nếu Phi mà biết, ấy nhất định giết chết em."

      An Noãn nghe Hoa Vũ xong liền có loại dự cảm tốt, hỏi: "Có phải chuyện của công ty?"

      Hoa Vũ gật đầu: "Chị cũng biết Phi Vũ có vài kế hoạch bị đình, công ty xuất nguy cơ trước nay chưa hề có. Em tìm rất người hỏi mới biết được, Mạc tiên sinh tạo áp lực với chính phủ, muốn đuổi cùng giết tận Phi Vũ."

      An Noãn nắm chặt hai tay.

      "Chị dâu, em biết người có thể chuyện trước mặt Mạc tiên sinh chỉ có chị, em hy vọng chị có thể giúp lần này. Em rất hiểu Phi, ấy cúi đầu trước Mạc tiên sinh chẳng sợ công ty phá sản. Em muốn nghiệp gian khổ mới có được bị huỷ ."

      "Cám ơn cho tôi biết chuyện này."

      Rời khỏi Trăm Nhạc, Hoa Vũ cũng suy nghĩ nhiều. Dù sao chuyện của ba năm trước, ở nước ngoài, chuyện An gia cũng hok biết được bao nhiêu. Chị họ vô ý câu trước mặt , nên nghĩ chỉ đến đây cầu may."
      --

      Sau khi Hoa Vũ khỏi, An Noãn còn tâm trạng làm việc, Thường Tử Phi chuyện gì cũng với , thậm chí còn dối lừa gạt .

      gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, đầu bên kia chuông đổ hai tiếng có người nghe máy, giông lạnh lùng trước sau như bình tĩnh, xa lạ: "Có chuyện gì?"

      "Mạc Trọng Huy phải làm như vậy sao? Buông tha cho tôi với Thường Tử Phi được ? Cầu xin ."

      Đầu dây bên kia trầm mặc hơn phút đồng hồ, lâu đến nỗi An Noãn nghĩ gác điện thoại.

      "Cầu xin người ta cũng phải tỏ chút thành ý, đến Thiên Đường gặp ."

      Lời của Mạc Trọng Huy luôn ngắn gọn. An Noãn do dự lâu, cuối cùng quyết định đến Thiên Đường.

      Ban ngày ở Thiên Đường có vẻ im lặng, trong đại sảnh cũng ngọn đèn nào, nhìn có vè trầm khủng bố, thể tưởng tượng được có bao nhiêu người trầm luân ở đây, lại có bao nhiêu người bị lạc vào đây.

      Lên đến phòng của Mạc Trọng Huy, hít hơi sâu, nhàng gõ cửa.

      Mạc Trọng Huy ra mở cửa, thấy biểu tình của có gì khác thường, thản nhiên : "Vào ."

      Vào phòng, An Noãn được tự nhiên đứng tại chỗ, Mạc Trọng Huy ngồi sopha, hai tay khoanh trước ngực nhìn .

      "Mạc Trọng Huy, tôi đến, muốn sao mới đồng ý buông tha cho tôi và Thường Tử Phi?" thẳng vào vấn đề hỏi.

      Mạc Trọng Huy lạnh lùng lặp lại lời : "Em và Thường Tử Phi?"

      "Mạc Trọng Huy, người muốn nhắm vào là tôi, Thường Tử Phi vô tội, tập đoàn Hoa Vũ là công ty lớn, rất nhiều nhân viên, thể giận chó đánh mèo, thể làm cho nhiều người mất việc làm."

      Mạc Trọng Huy bình thản : "Em nghĩ quá phức tạp rồi, tập đoàn Hoa Vũ cho dù ngã, nhân viên ở đó tôi đều có thể thuê. Ở trước mặt , Thường Tử Phi hôn em như vậy, nên biết có ngày hôm nay. Sao vậy, kêu người phụ nữ thay ta giải thích, ta vẫn là đàn ông sao?"

      "Mạc Trọng Huy, mới phải đàn ông, so với phụ nữ cũng bằng." An Noãn nhịn được rống giận, xong mới thấy hối hận. Dù sao cũng là nhờ ta giúp đỡ, nên chọc giận ta.

      Mạc Trọng Huy đứng lên, thân hình cao lớn lên trước mắt , bàn tay nắm lấy cằm , buộc nhìn thẳng vào mắt mình.

      " phải là đàn ông, người khác có thể biết, chẳng lẽ em cũng ?"

      An Noãn dùng sức gạt tay ra, lui về phía sau cách xa chút.

      "Trong điện thoại em cầu xin buông tha em cùng ta, ở đây nhìn ra thái độ cầu xin của em, An Noãn, nếu được cái mình muốn, luôn phải trả giá."

      An Noãn mẫn cảm hỏi: " muốn thế nào?"

      "Em biết nghĩ gì, làm cho hài lòng, bỏ qua cho Thường Tử Phi."

      An Noãn vẫn đứng yên tại chỗ nhúc nhích, dùng sức cắn môi dưới.

      Mạc Trọng Huy từng bước về phía , An Noãn lui bước, cuối cùng lui đến góc tường, còn đường lui.

      bàn tay chống lên tường, đem giam trong lòng, dụ hoặc: "Chỉ cần em theo , có thể cho em tất cả những gì em muốn, tiền tài, địa vị, quyền lợi, đều cho em."

      An Noãn cười lạnh ra tiếng: "Mạc Trọng Huy, tôi nghĩ mình có lực hấp dần lớn như vậy, phải trăm phương nghìn kế dây dưa cùng tôi. Chỉ tiếc, tôi nhìn thấy liền ghê tởm."

      Mạc Trọng Huy nheo nheo mắt, sắc mặt trở nên xanh mét, giận dữ quát: "Thường Tử Phi co gì tốt? Ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo vệ được, ta có thể cho em hạnh phúc sao?"

      An Noãn ngẩng đầu lên, chút sợ hãi nhìn thằng vào mắt , gằn từng tiếng: "Mạc Trọng Huy, biết cái gì là hạnh phúc sao? Hạnh phúc phải dùng tiền tài, quyền lực có thể mua được, ở bên cạnh Thường Tử Phi, mặc dù làm gì, tôi cũng thấy yên tâm, vui vẻ. Còn , nhìn thấy tôi chỉ cảm thấy chán ghét."

      "Em nhất định phải chọc cho tức giận?" vươn tay bóp cổ .

      Mặt An Noãn đỏ bừng, nhưng chút thỏa hiệp.

      An Noãn nghĩ mình như vậy bị Mạc Trọng Huy bóp cổ cho đến chết, nhưng rốt cuộc cũng buông tay.

      Mạc Trọng Huy trở lại sopha, lạnh lùng thoải mái : "Nếu muốn buông tha Thường Tử Phi, dùng thân thể của em trao đổi. Theo lần lên giường, có thể cứu với tập đoàn Phi Vũ, giao dịch này là em được lời. Hiểu rồi chứ cứ vậy mà làm."

      "Mạc Trọng Huy, chết được tử tế." An Noãn hung hăng xong, xoay người ra cửa.

      Sau lưng giọng trầm thấp của Mạc Trọng Huy vang lên: "Cơ hội tốt biết nắm bắt, qua còn nữa."

      "Tôi điên mới chấp nhận giao dịch dơ bẩn này, hôm nay tôi nên đến đây, nên hy vọng còn chút lương tâm. là cầm thú, ngày nào đó, gặp báo ứng."

      An Noãn thở phì phì xong, lập tức rời , nhưng chưa bước ra khỏi cửa, Mạc Trọng Huy lại nhanh chóng đóng chặt cửa.

      "Thiên Đường phải là chỗ em muốn đến, muốn ."

      vừa xong, An Noãn chỉ cảm thấy thân thể mình bị nhấc lên, bị ôm lên.

      hoảng hốt, muốn đứng xuống: "Mạc Trọng Huy, muốn làm gì, buông tôi ra."

      "Nếu dám đến đây, em phải chuẩn bị tâm lý tốt."

      Thân thể bị quăng lêng giường, thân hình cao lớn của đè lên , An Noãn dưới tình thế cấp bách rút con dao mang theo bên người, đâm lên lưng .

      chuẩn bị sẵn sàng mới đến, muốn liều mạng với .

      Máu tươi từ người chảy ra, ướt hết sơmi trắng.

      "Cút."
      @Annaxinh: HE nhe nang

      Chương 47: Bị bệnh

      An Noãn quên mất mình làm sao rời khỏi Thiên Đường lúc đó, mấy ngày lòng luôn day dứt yên, cũng nhớ nhát dao kia mình đâm có bao nhiêu sâu, biết có nguy hiểm đến tính mạng hay

      Thường Tử Phi gần đây lại bận rộn, Hoa Vũ đến tiệm tìm cho biết phiền toái của công ty được giải quyết, những hạng mục bị đình lại của tập đoàn Phi Vũ cũng hoạt động bình thường trở lại. An Noãn cuối cùng cũng buông xuống tâm nặng trĩu trong lòng.

      Có lẻ là do sợ hãi, An Noãn sinh bệnh, sốt đến 39.5 độ. Hôm nay, sau khi tan ca về nhà, thấy trong người thoải mái, cái gì cũng muốn làm, leo lên giường ngủ.

      Ngủ được giấc cảm thấy khó chịu, gọi điện cho Thường Tử Phi. Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia là giọng phụ nữ. An Noãn giật mình, nhìn lại màn hình di động, xác định gọi sai số, mới mở miệng: "Xin chào, tôi muốn tìm Thường Tử Phi."

      "Tử Phi ở toilet, khi nào ấy ra tôi gọi lại cho ."

      An Noãn gì, gác điện thoại, mơ màng rơi vào giấc ngủ.
      --

      Thường Tử Phi trong toilet ra, nhìn thời gian cũng còn sớm, nên hỏi: "An xong chưa, đưa em về."

      Giang Thiến Nhu chu chu miệng, gắt giọng: "Em còn chưa ăn no, còn muốn ăn thêm."

      Thấy Thường Tử Phi nhíu mày, cười : " mọn như vậy chứ, hẹn em ăn cơm, cũng cho em ăn no."

      Thường Tử Phi ngồi xuống chỗ của mình gọi phục vụ đến.

      Bình thường Giang Thiến Nhu ăn rất ít, nhưng biết sao hôm nay khấu vị tốt. Thường Tử Phi ngừng nhìn đồng hồ tay.

      "Bác Nghê mời em cuối tuần đến nhà ăn cơm, ở nhà."

      Thường Tử Phi đè huyệt Thái Dương, thản nhiên trả lời: "Khoảng thời gian này tôi bận."

      Giang Thiến Nhu lại chu chu miệng, oán giận : "Nhưng em lần đầu tiên đến nhà , lại ở bên cạnh em, em rất khẩn trương."

      Thường Tử Phi nhịn được trào phúng: "Em và mẹ vẫn thường gặp nhau, có cái gì mà khẩn trương."

      Giang Thiến Nhu gì thêm. Thấy cứ nhìn đồng hồ liên tục, biết có thích, miễn cưỡng : "Em ăn xong rồi, chúng ta về."

      Thường Tử Phi như được ân xá, đứng dậy bước .

      đường đưa Giang Thiến Nhu về nhà, Thường Tử Phi chạy xe nhanh, Giang Thiến Nhu ăn rất nhiều, thiếu chút ói đầy xe.

      Rốt cuộc về đến nhà, mới nhàng thở ra.

      Xuống xe, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, : "A, đúng rồi, vừa rồi trong nhà hàng, có người gọi điện cho , chuông reo lâu nên em có nghe dùm . Lúc ở nhà hàng em quên với , là An Noãn gọi tới, ấy là gì của ?"

      Thường Tử Phi biến sắc.

      " gọi điện lại cho người ta , em vào nhà trước, hôm nay bữa ăn tối rất tuyệt, cám ơn ."

      Thường Tử Phi lấy di động ra gọi điện cho An Noãn, nhưng chuông reo lâu có người nghe.

      chạy như bay về nhà, đường tìm cho mình vô số lý do bào chữa.

      Về nhà, lý do gì cũng vô dụng, thấy An Noãn nằm giường, khuôn mặt nhắn đỏ bừng.


      "Noãn Noãn,.. Noãn Noãn.." đến gần, tay vừa chạm mặt , rất nóng.

      An Noãn mơ màng mở mắt, suy yếu : "Thường Tử Phi, đầu em đau quá, đau quá.."

      "Ngoan, đưa em đến bệnh viện."

      vội vàng cúi xuống ôm lấy , chạy ra khỏi cửa.

      Đến bệnh viện, sau hồi kiểm tra, sốt cao gần 40 độ, đến hôn mê bất tỉnh, được bác sĩ truyền dịch, đề nghị nằm lại quan sát.

      Thường Tử Phi sau đêm bận rộn, mới được yên ổn.

      Nhìn người giường bệnh suy yếu, Thường Tử Phi tự trách mình, chăm sóc tốt cho .

      Phòng bệnh im lặng, tiếng di động đột nhiên vang lên. Thường Tử Phi nhìn màn hình, mày tự chủ chau lại. tức giận nhấn tắt, đầu dây bên kia cũng kiên nhẫn gọi lần nữa.

      Sợ ồn An Noãn, cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh.

      "Mẹ, có chuyện gì sao gọi trễ vậy?"

      Nghê Tuệ đầu dây bên kia tâm tình rất tốt, cười ha ha : "Con, vừa rồi Thiến Nhu gọi điện cho mẹ, hai người cùng nhau ăn cơm tối, mẹ nghe xong rất vui vẻ. Cuối tuần, mẹ muốn mời ấy đến nhà chơi, lúc đó con đến rước ấy trở về, nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm."

      "Mẹ." Thường Tử Phi ngắt lời bà: "Con thích Giang Thiến Nhu, con hy vọng mẹ đừng tác hợp hai chúng con, hôn nhân đại phải là trò đùa, con muốn ở bên cạnh người mình thương cả đời."

      Nghê Tuệ lập tức lạnh giọng: "Con có ý gì? Hai người phải rất tốt sao? Con quên được An Noãn?"

      "Mẹ, dù có An Noãn, con cùng Giang Thiến Nhu cũng có khả năng, ấy phải loại người con thích."

      Nghê Tuệ kêu rên: "Vậy con muốn loại nào, mẹ tìm cho con, tóm lại phải An Noãn là được."

      Thường Tử Phi khẽ thở dài, thản nhiên : "Mẹ, con gần đây rất mệt mõi, mẹ có thể để con yên tĩnh . Chuyện tình cảm đừng ép buộc con, nếu con làm ra chuyện điên rồ."

      "Con có ý gì?"

      Thường Tử Phi lười nghe giọng của bà, ngắt điện thoại, tắt máy. Muốn yên tĩnh, giống nhu cả thế giới đều im lặng.

      Trở lại phòng bệnh, nhìn người giường, đau lòng thôi.

      từng cho dù phản bội cả thế giới, cũng phụ , nhưng mình làm được sao? mệt mõi bất lực nằm ở nhà, lại cùng người phụ nữ khác bên ngoài ăn tối.

      "Thực xin lỗi, bảo bối, , có lần nữa."

      Thường Tử Phi hôn lên trán , lần nữa bên tai hứa hẹn.
      --

      Ngày hôm sau, An Noãn tỉnh lại, hết nóng, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

      Mở mắt nhìn thấy bên giường có người chăm chóc mình, cảm giác tốt.

      "Thường Tử Phi, đây là bệnh viện? Sao em lại ở đây?"

      Thường Tử Phi rót cho ly nước, giúp uống xong, cười : " Là đưa em vô đây, em nha, trong người thoải mái, sao với , em có biết về nhà thấy bộ dáng kia của em hù sợ muốn chết."

      An Noãn hừ : " còn , em gọi diện cho , sao lại là phụ nữ nghe? ở sau lưng em bên ngoài có phụ nữ khác?"

      Thường Tử Phi nhìn nhìn trả lời: "Nha đầu, bậy cái gì?"

      "Người phụ nữ kia là ai nha?"

      Thường Tử Phi cúi đầu cười ra tiếng, bất đắc dĩ : "Em bệnh đến vậy, còn tâm tư hỏi đến mấy chuyện này?"

      "Được rồi. là em suy nghĩ nhiều, bao giờ phản bội em. ra em cũng nghi ngờ , em biết là loại người thế nào."

      Thường Tử Phi nhìn cặp mắt trong suốt của , tim như bi kim đâm đau đớn.

      "An Noãn, chờ em hết bệnh, chúng ta đăng ký ."

      "Đăng ký cái gì, ai muốn đăng ký kết hôn với ?" An Noãn đùa, xong mệt mõi dựa vào lòng : "Thường Tử Phi em bệnh nặng lắm sao, cả người đều có sức."

      " sao, bác sĩ nghỉ ngơi vài ngày khỏi, ở đây với em."

      Có câu này của , An Noãn thấy rất yên tâm, nằm trong lòng Thường Tử Phi mơ mơ màng màng vào giấc ngủ.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: Muốn thấy ấy đau khổ sao

      An Noãn ở bệnh viện 3 ngày, hết sốt, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều. Thường Tử Phi tấc cũng rời , cho dù ngủ, cũng ngồi bên giường, giống như sợ đột ngột biến mất. Nhìn Thường Tử Phi vất vả, An Noãn rất đau lòng.

      Buổi tối hôm nay, An Noãn thử đề nghị: "Em muốn về nhà."

      Thường Tử Phi xoa xoa đầu , giống như đứa con nít: "Ngoan Noãn Noãn, ở lại thêm hai ngày."

      An Noãn le le lưỡi, bắt đầu làm nũng: "Em muốn về nhà, hết sốt, bệnh cũng có tái lại. Bác sĩ em có thể xuất viện, sao còn bắt em ở đây."

      Thường Tử Phi nghĩ nghĩ, thỏa hiệp: "Sáng mai về."

      ", em muốn bây giờ, em hết bệnh."

      Thường Tử Phi lay chuyển được , đành phải gọi bác sĩ tới.

      Bác sĩ đề nghị ngày mai đến tái khám.

      Rốt cuộc cũng có Trương Húcể xuất viện, làm An Noãn cao hứng.

      Nắm tay Thường Tử Phi đến bãi đậu xe, An Noãn lơ đãng nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc đậu, tâm như bị ai nhéo. đường về nhà, lòng vẫn yên.

      Thường Tử Phi lo lắng nhìn : "Nha đầu, lại thoải mái, đừng xuất viện rồi."

      An Noãn Noãn cười cười: "Em sao, đừng lo lắng, ngày mai làm còn được."

      Thường Tử Phi lập tức trầm mặc, tức giận quát: " cho làm, ở nhà nghỉ ngơi cho ."

      Đêm hôm đó, An Noãn mất ngủ, nằm giường lớn thoải mái, lăn qua lộn lại cũng thể nào ngủ được.

      Lúc đó, đâm Mạc Trọng Huy bị thương, nhưng lại đột nhiên buông tha cho tập đoàn Phi Vũ, nghĩ thế nào cũng hiểu, biết Mạc Trọng Huy muốn làm gì, sau này còn làm ra chuyện gì để tra tấn họ.

      Nếu tất cả chỉ hướng về mình thôi, muốn làm phiền đến Thường Tử Phi.
      --

      đêm ngũ, An Noãn thức sớm rời giường, vào bếp làm thức ăn sáng cho Thường Tử Phi, vẫn tin tưởng vững chắc tình cảm của hai người.

      Sáng sớm Thường Tử Phi thấy An Noãn bận rộn trong bếp, tiếng động vào, nhìn bóng dáng bận rộn của quát: "An Noãn, ai cho em thức sớm, ai cho em làm thức ăn sáng."

      An Noãn xoay người nhìn mỉm cười: "Ở bệnh viện em ngủ nhiều lắm rồi."

      Thường Tử Phi khẽ thở dài, ôm đứng qua bên, tự bản thân nấu.

      An Noãn rất là bất đắc dĩ, theo ôm lấy thắt lưng , cảm tính : "Thường Tử Phi, sao lại tốt với em như vậy?"

      Động tác tay ngừng lại, lập tức sủng nịch : " tốt với em, còn có thể tốt với ai."

      "Thường Tử Phi, cả đời đều đối xử tốt với em vậy sao?"

      An Noãnh Trương Húcập phần khẳng định: "Đương nhiên, em là bảo bối của , cả đời chỉ tốt mình em."

      An Noãn siết chặt vòng tay ôm, mặt chôn lưng rộng lớn của An Noãnh, có người thương mình, đau vì mình, cảm giác tốt.

      "Thường Tử Phi, có biết em làm sao qua được những ngày trong tù? Vừa vào trại giam, em ăn uống, em muốn lên thiên đường với cha. Nhưng em cam lòng, em rất muốn trả thù, em mỗi giây mỗi phút đều muốn bầm xác Mạc Trọng Huy ra trăm mãnh. Nhưng theo thời gian trôi, ba năm qua , em bình tĩnh rất nhiều, đem tất cả buông xuống. Em muốn sống tốt, để cha thiên đường cần lo lắng cho em. Thường Tử Phi, cám ơn , cám ơn chấp nhận quá khứ của em, cám ơn đối xử tốt với em, cám ơn cho em thêm hy vọng ở tương lai."

      Thường Tử Phi xoay người kéo vào lòng, trầm giọng hỏi: "Noãn Noãn, nếu có ngày, lừa gạt em, em có tha thứ cho ?"

      An Noãn ở trong lòng ngây ngốc: "Cho dù toàn thế giới có lừa gạt em, cũng ."
      --

      Hai người cùng nhau ăn sáng xong, An Noãn kiên trì muốn tự mình tái khám, Thường Tử Phi lại đồng ý. Hai người trải qua phen khắc khẩu, cuối cùng quyết định Thường Tử Phi đưa đến bệnh viện, An Noãn tự mình vào trong.

      "Thường Tử Phi, đừng coi em là đứa bé, chỉ có chút chuyện cũng làm được, em cũng sống nữa. đến công ty , em tự về nhà."

      Thường Tử Phi tuy rằng đồng ý, nhưng sắc mặt tốt.

      An Noãn cảm thấy buồn cười, vòng tay ôm cổ làm nũng: " ở bên em nhiều ngày rồi, điện thoại cũng tắt máy, còn muốn có công ty nữa ? Em còn chờ kiếm tiền nuôi em đó."

      "Đừng làm loạn, lái xe." Thường Tử Phi mặt lúc này mới có vẻ tươi cười.

      Đến bãi đậu xe bệnh viện, An Noãn theo bản năng nhìn vị trí kia, chiếc Bentley vẫn còn.

      Mím môi, rời , cửa xe đột nhiên mở ra, Trương Húc từ sau ghế tài xế xuống, về phía .

      "An Noãn tiểu thư, đâu, đến thăm Mạc tiên sinh?"

      An Noãn chạy nhanh xua tay: " phải, tôi khám bệnh."

      Trương Húc cũng ngạc nhiên, quan tâm hỏi: "An tiểu thư thấy thoải mái ở đâu?"

      "Tôi nhức đầu, nhưng cũng sao, hôm nay đến kiểm tra chút."

      Trương Húc gật gật đầu.

      "Tôi trước đây." An Noãn vội vàng muốn thoát .

      Trương Húc lại lớn tiếng gọi : "An tiểu thư, xin dừng bước."

      " biết có thể đến thăm Mạc tiên sinh ?"

      An Noãn đứng lại chỗ gì.

      "Mạc tiên sinh bị đâm dao, bị thương rất nặng."

      "..."

      "An tiểu thư, tha thứ tôi câu, dao này đủ để trở thành tội phạm."

      An Noãn cười nhạo ra tiếng, trào phúng: "Vậy có thể Mạc tiên sinh tố cáo tôi, tội cố ý đả thương người, chừng chỉ có ba năm."

      Trương Húc trả lời: " có lỗi, tôi phải ý này, tôi chỉ hy vọng có thể thăm Mạc tiên sinh."

      "Tôi cũng thực có lỗi, tôi hy vọng ta vĩnh viễn thể xuống giường được."

      An Noãn xong bỏ .

      Trương Húc nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của , tiếng động thở dài.
      --

      Tới phòng bệnh, Trương Húc do dự nhưng vẫn với Mạc Trọng Huy: "Mạc tiên sinh, có chuyện này tôi biết nên hay ."

      Tầm mắt Mạc Trọng Huy hướng ngoài cửa sổ, hai mắt vô thần. Nửa tháng này, đều trải qua như vậy.

      "Vừa rồi tôi thấy An tiểu thư ở bệnh viện."

      Nháy mắt Mạc Trọng Huy thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nhìn .

      "An tiểu thư ấy nhức đầu, có chút thoải mái, đến bệnh viện kiểm tra. Có muốn tôi hỏi thăm xem có nặng lắm ?"

      Mạc Trọng Huy cúi đầu : " cần."

      "Tôi mời An tiểu thư đến thăm ngài."

      Mạc Trọng Huy tự giễu: "Miễn cưỡng đưa ấy đến đây có ý nghĩa gì."

      "Mạc tiên sinh, ngài buông tay?"

      "Ba năm trước bỏ qua."

      Trương Húc bất đắc dĩ thở dài, nhịn được : "Nhưng Thường Tử Phi cũng thể mang hạnh phúc đến cho ấy, ta lừa gạt An tiểu thư, ngài muốn thấy ấy khổ sở sao?"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Con dâu vừa ý

      Sau khi xuất viện về nhà, Thường Tử Phi buộc An Noãn nghỉ ngơi thêm tuần, còn làm rất nhiều đồ bổ cho ăn, đến nỗi An Noãn vừa ăn vừa nghĩ ói ra hết.

      Hôm nay thời tiết tốt, An Noãn rốt cuộc cũng có thể làm lại, có cảm giác như mình vừa mới dược phóng thích từ trại giam.

      Đến tiệm, Elle và đồng nghiệp liền trêu đùa : "Noãn Noãn, mấy ngày gặp em, bị Thường tổng của em nuôi đến mập béo lên nha."

      An Noãn đỏ mặt được câu nào.

      "À đúng rồi, mấy ngày em nghỉ phép, Hà Tư Kỳ có đến tìm em mấy lần."

      An Noãn hơi mím môi. làm Mạc Trọng huy bị thương nặng như vậy, chắc là Hà Tư Kỳ đến tìm gây rối.

      Cũng may làm hôm nay, tất cả đều bình thường.

      Phù Thu có gọi điện thoại cho , hỏi thăm sức khỏe của .

      ra còn có người vẫn ôn nhu hỏi thăm , nghĩ đến đây cảm thấy ấm áp.
      --

      Mấy ngày nay Thường Tử Phi ở bên cạnh chăm sóc An Noãn, công việc ở công ty chất đống. Nghê Tuệ gọi cho nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe điện thoại chỉ vài ba câu rồi cúp máy. Nhưng mà, lần này bà tìm đến tận cửa.

      Thường Tử Phi họp, Nghê Tuệ xông thẳng vào phòng họp.

      cau mày, vài câu với mọi người trong phòng, bước ra ngoài.

      Vừa vào văn phòng của mình, phiền toái hỏi: "Sao mẹ lại đến đây?"

      Nghê Tuệ hừ tiếng, trực tiếp ngồi lên sopha, tức giận : "Con về nhà, mẹ lại biết con ở đâu, cũng chỉ có thể đến đây tìm, con chào đón mẹ?"

      "Con có ý đó, con rất bận, hôm nay còn vài cái hội nghị."

      Nghê Tuệ lơ đễnh, kêu rên : "Mẹ biết con rất bận, nhưng mẹ tin bận đến nỗi có thời gian ăn bữa cơm. Tóm lại, mẹ , ngày con chưa đưa Thiến Nhu về nhà ăn cơm, mỗi ngày mẹ đều đến đây."

      "Mẹ, mẹ thể cứ xen vào chuyện tình cảm của con."

      Nghê Tuệ khẽ thở dài, ôn tồn : "Tử Phi, cho dù con làm việc, cũng phải nghĩ đến chuyện tình cảm của mình, cha mẹ già, rất muốn ẵm cháu, muốn thừa lúc này còn sức khoẻ giúp con trông cháu. Đời này mẹ cũng chỉ còn có tâm nguyện này, con thể làm mẹ thỏa mãn sao?"

      "Mẹ, nếu mẹ đồng ý An Noãn làm con dâu, rất nhanh có thể ẵm cháu."

      Nghê Tuệ nghe đến liền phát hỏa: "Con vẫn còn thương nhớ An Noãn, có phải vẫn còn ở chung với ta? Thường Tử Phi, con đồng ý với mẹ chuyện gì? Có phải mẹ chết , con mới bằng lòng rời khỏi An Noãn?"

      "Mẹ, xin mẹ đừng lấy cái chết uy hiếp con." Thường Tử Phi bình tĩnh : "Đời này phải An Noãn con cưới, tâm nguyện ẵm cháu của mẹ cũng trở thành thực được."

      "Con." Nghê Tuệ tức giận đến nỗi lấy tay đè lên vị trí trái tim.

      "Mẹ, mẹ cũng đừng tim An Noãn, cho mẹ biết, đến bây giờ con cũng có chia tay với ấy, trong lòng con chỉ có ấy. Nếu mẹ bức con phải chia tay với ấy, vậy chi bằng bức con chết . có An Noãn, con sống cũng có ý nghĩa. Mẹ, con còn có hội nghị, đưa mẹ về được."

      Thường Tử Phi xong rời khỏi văn phòng trong khiếp sợ của Nghê Tuệ.

      hết tất cả những gì cất giấu trong lòng ra, cảm giác thoải mái rất nhiều. Tình này cũng cần giấu diếm nữa.
      --

      Nghê Tuệ ngây ngốc rời khỏi tập đoàn Phi Vũ, Giang Thiến Nhu ở ngoài cửa chờ bà. ra hôm nay, Giang Thiến Nhu muốn dạo phố với bà, ngang qua tập đoàn Phi Vũ, bà muốn tìm con, như vậy mới có phen thoải mái.

      "Bác , bác sao chứ? Có phải Thường Tử Phi chọc giận bác?" Giang Thiến Nhu nhìn sắc mặt Nghê Tuệ lên tiếng hỏi.

      Nghê Tuệ thản nhiên lắc đầu, bất đắc dĩ : "Thiến Nhu, cháu là tốt, là tiểu tử xấu kia có phúc."

      Giang Thiến Nhu hơi dừng lại, cố gắng che dấu cảm giác khó chịu mỉm cười: "Bác , bác đừng vậy, Tử Phi thích cháu, là do cháu đủ tốt. Nhưng cháu bỏ cuộc, cháu phấn đấu cho tình của cháu, cháu hối hận. Tóm lại, mặc kệ quan hệ của cháu và Thường Tử Phi ra sao, cháu vẫn tôn kính bác giống mẹ cháu."

      Nghê Tuệ nghe xong trong lòng thoải mái, bà nghĩ nếu có con dâu tốt như vậy chăm sóc là hạnh phúc. Người đẹp, gia thế tốt, lại rất hiếu thảo.

      "Bác , cảm ơn bác giúp cháu quen biết Tử Phi, cháu rất biết ơn bác thương cháu. Được rồi, tình cảm là chuyện thể trước, cháu cùng bác dạo phố."

      Giang Thiến Nhu lái xe đưa Nghê Tuệ đến Trăm Nhạc.

      Giang Thiến Nhu ôm cánh tay Nghê Tuệ chọn quần áo, vô cùng thân thiết giống mẹ con.

      vòng, Nghê Tuệ mua rất nhiều đồ, Giang Thiến Nhu bên miệng lưỡi ngọt ngào, làm Nghê Tuệ rất vui vẻ.

      "Tuổi trẻ bây giờ ai thích dạo phố mua sắm cùng mấy người già như bác, Tử Hinh cũng chưa từng với bác."

      "Sao lại như vậy, bác bác còn rất trẻ."

      Nghê Tuệ bị chọc cười ha ha ngừng.

      ngang qua tiệm An Noãn làm, Nghê Tuệ nhịn được dừng bước.

      An Noãn vừa thấy Nghê Tuệ trái tim nhảy dựng lên. Cung kính đến trước mặt bà chào hỏi: "Dì Nghê."

      Nghê Tuệ hừ tiếng, nghênh ngang vào trong tiệm dạo vòng rồi đứng trước mặt An Noãn ngạo mạn: " tại ở đâu? Còn ở nhà trọ của bạn ?"

      An Noãn cẩn thận nhìn bà, trong khoảng thời giang ngắn biết phải sao.

      " có nghe tôi hỏi ? thể trả lời sao?"

      "Cháu thuê phòng nơi khác."

      An Noãn đỏ mặt dối, nhưng thể mình ở chung với Thường Tử Phi.

      Nghê Tuệ nhíu mày, trào phúng hỏi: "Ở mình?"

      An Noãn gật đầu.

      "Tiền lương của đủ để thuê phòng trọ ở mình sao?"

      Elle ở bên cạnh thiếu kiên nhẫn xen miệng vào: "Dì này, ra tiền lương cũng rất tốt, trong tiệm buôn bán cũng tốt, mỗi tháng được trích phần trăm hoa hồng cũng bốn năm ngàn, vẫn có thể ứng phó được chuyện sinh hoạt ăn ở."

      Nghê Tuệ hừ tiếng chỉ chỉ Giang Thiến Nhu với An Noãn: " biết địa vị của Giang lão ở Giang Thành mà, trước kia cha hằng năm vẫn chúc tết lão nhân gia, vị này chính là cháu của lão. Tôi rất thích ấy, tôi hy vọng ấy có thể trở thành con dâu của tôi."

      An Noãn kín đáo đánh giá trước mặt, là người hôm đó đến d8ây cùng Thường Tử Hinh.

      "Được rồi, chúng tôi quấy rầy làm việc, có hẹn ăn trưa cùng Thường Tử Phi, hẳn là đến đón chúng tôi. Khi nào đám cưới Thiến Nhu với Tử Phi, mời đến uống rượu mừng."


      Chương 50: Em tin

      Cho đến khi tan ca, An Noãn cũng còn ngơ ngẩn, ngồi ở xe Thường Tử Phi, tầm mắt vẫn hướng ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật hai bên đường ngừng lui về phía sau, nghĩ đến những lời của Nghê Tuệ, thấy choáng váng đẩu óc.

      Thường Tử Phi lái xe cũng nhận ra An Noãn có gì đúng, xoa xoa đầu , lo lắng hỏi: "Sao vậy? Lại thấy chỗ nào thoải mái? Có phải bệnh lần trước vẫn chưa hết?"

      An Noãn thản nhiên trả lời: "Em sao, cần lo lắng."

      Cho đến khi đến nhà, bộ dạng An Noãn vẫn mệt mõi, trở về phòng liền lên giường ngủ.

      Thường Tử Phi thấy vậy càng lo lắng, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể , phát tất cả bình thường.

      "Thường Tử Phi, đừng lo lắng, em sao."

      "Vậy em cho biết, tại sao lại mệt mõi vậy? Có phái ai chọc giận em?"

      An Noãn ngồi dậy nhìn vào mắt , nghiêm trang : "Giang Thiến Nhu là ai?"

      Thường Tử Phi giật mình, lập tức lạnh lùng hỏi: "Ai gì với em?"

      "Em hỏi Giang Thiến Nhu là ai?" An Noãn bỉu môi hỏi lại lần nữa.

      Thường Tử Phi ngồi xuống giường, khẽ thở dài, bất đắc dĩ : "Giang Thiến Nhu là dâu mẹ lựa chọn."

      "À." An noãn cố ý kéo dài giọng: " ra là như vậy."

      Thường Tử Phi nhéo má , sủng nịch : " ấy là mẹ chọn, em là chọn."

      "Miệng lưỡi trơn tru, Thường Tử Phi, em phải là người thích nghe lời ngon tiếng ngọt."

      Thường Tử Phi kéo vào lòng, chân thành : "Noãn Noãn, lời hoàn toàn là , em là người duy nhất muốn cưới làm vợ, người vợ của Thường Tử Phi chỉ có thể là An Noãn."

      An Noãn ôm cổ , cúi đầu : "Thường Tử Phi, em tin tưởng , nhưng lúc mẹ với em những lời này, em rất khó chịu, em rất hy vọng bà chấp nhận em, hy vọng thời gian quay ngược lại ba năm trước, em nhất định chọn lựa ."

      "Nha đầu ngốc, đừng nghĩ đến chuyện quá khứ, chúng ta còn có tương lai."

      An Noãn cười gật đầu, trong lòng chua xót.

      "Thường Tử Phi, ở đây nhìn em làm gì? Mau nấu cơm, em đói bụng."

      Thường Tử Phi ho khan hai tiếng, xoa xoa tóc , đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

      An Noãn sao lại nhìn ra nhẫn trong mắt , cũng biết vì sao, cảm thấy mình chưa chuẩn bị tốt, chưa chuẩn bị tốt đem giao mình cho .

      --

      Yên ổn được vài ngày, Hà Tư Kỳ tìm đến cửa.

      An Noãn ngoài ý muốn biết Hà Tư Kỳ lần này tới phải vì chuyện Mạc Trọng Huy bị thương mà tới để khoe khoang.

      "An Noãn, xem tôi mập lên, tôi mang thai ba tháng rồi."

      An Noãn hơi dừng lại, lập tức cười : "Chúc mừng ."

      "Tôi gần đây rất thích ăn, ai cũng con trai, nhưng tôi và Mạc Trọng Huy hy vọng là con , xinh đẹp, giống nhu công chúa, được rất nhiều người thích."

      An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười.

      Elle muốn nhìn bộ dạng ghê tởm của Hà Tư Kỳ, tới kéo cánh tay An Noãn, cười hỏi Hà Tư Kỳ: "Em bé cũng có, Hà tiểu thư cũng nên kết hôn, khi nào có thể uống rượu mừng của , nhớ tôi gọi tiếng Mạc phu nhân."

      Nghe Elle đúng điểm yếu của mình, Hà Tư Kỳ cau mày, lập tức : "Kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng hôn lễ của tôi phải ai cũng được mời, rượu mừng chỉ sợ các người thể đến uống."

      Elle chán nản, tính nóng nảy, hận thể bước lên đánh ta bạt tay.

      An Noãn cầm tay Elle, ý bảo đừng làm chuyện xằng bậy.

      "Được rồi, tôi cũng có thời gian chuyện phiếm với các người, tôi dạo vài vọng mua đồ cho cục cưng. Mới ba tháng mà bụng lớn, chừng là sinh đôi."

      Sau khi Hà Tư Kỳ bỏ , Elle nhìn theo bóng dáng nguyền rủa: "Mang thai lớn lắm sao, thực hiểu phẩm vị của Mạc Trọng Huy, coi trọng người phụ nữ có tố chất như vậy, thanh danh đều bị huỷ trong tay người phụ nữ này."

      An Noãn chỉ cười lạnh nhạt, tất cả chấm hết, rốt cuộc có thể có thể làm cho lòng gợn sóng.

      Hà Tư Kỳ mang thai, ngược lại rất vui vẻ, như vậy Mạc Trọng Huy se kiếm dây dưa nữa. Tất cả trở lại như lúc đầu, lúc Mạc Trọng Huy chưa xuất .
      --

      Ra khỏi Trăm Nhạc, Hà Tư Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy uỷ khuất, mang thai, nhưng chuyện kết hôn, Mạc Trọng Huy chưa từng đề cập với . Đến lúc đó trong chưa có hôn thú, lại bi người ta lấy làm trò cười. Vốn định đến kích thích An Noãn, nhưng nhìn ấy có chút đau xót nào, quả thể so sánh ta bây giờ và ba năm về trước.

      Hà Tư Kỳ trong lòng rối loạn, đến bệng viện sắc mặt vẫn hòa hoãn.

      Vết thương lưng Mạc Trọng Huy cũng tốt lên rất nhiều, nhưng phần nhiều thời gian là ngồi ngẩn người bên cửa sổ. luôn có ảo giác, người muốn nhìn xuyên qua cửa sổ kia phải là .

      "Trọng Huy, em mua cháo hải sản mà thích nhất."

      vừa xong, Trương Húc nhận lấy cháo hải sản cười : "Hà tiểu thư, Mạc tiên sinh vừa ăn xong, thể ăn nữa."

      Hà Tư Kỳ đoạt lại cháo, trừng mắt nhìn Trương Húc, như muốn đem lửa giận phát tiết người , giận dữ hét: "Trương trợ lý, tôi là bạn của ấy, nơi này đến phiên chuyện."

      Đôi mắt thâm thuý của Mạc Trọng Huy quay lại nhìn nhìn, cau mày lạnh lùng phun ra: " ra ngoài."

      "Mạc Trọng Huy, sao lại có thái độ này với em? Em là phụ nữ của . bị thương nhiều ngày, cũng cho em biết ai làm bị thương. Em mang thai con , cũng chưa bao giờ muốn kết hôn với em. Trợ lý bên cạnh địa vị còn cao hơn em, rốt cuộc xem em là gì? Cho dù có là thế thân của chị, cũng phải được thương nha. thể giống như trước đây thương chìu chuộng em được sao?"

      Mạc Trọng Huy cau mày chặt.

      Hà Tư Kỳ khóc ngồi xuống giường, tiến sát lại gần , hai tay gắt gao ôm lấy lưng , khàn giọng : "Em đem tất cả cho , cam tâm tình nguyện làm thế thân của chị, chỉ cần đối xử tốt với em chút giống như trước kia, vậy là đủ rồi."

      Tay Mạc Trọng Huy ở trung, cuối cùng cũng dừng lưng , thản nhiên : "Em là em, Tư Nghiên là Tư Nghiên, xem em như ấy, nhưng từng đồng ý với ấy, chăm sóc em cả đời."

      "Nhưng làm cho em đau lòng, ngay cả trợ lý của cũng khi dễ em."

      Trương Húc khẽ thở dài, tiếng động rời khỏi phòng bệnh.

      Nếu có ngày, Hà Tư Kỳ trở thành Mạc phu nhân, cũng nên rời khỏi Mạc thị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :