1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Thế Sủng Ái - Triệu Thập Dư (Hiện đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 25

      Sau khi bị Thẩm Mộ Ngạn dắt lên xe cách ngoan ngoãn, Cố Phán vẫn hơi chưa lấy lại tinh thần.

      vốn dự tính trường hợp xấu nhất, cùng lắm ngay đêm nay thu thập hành lý đóng gói về thành Bắc, sau này nếu lại gặp phải ở bữa tiệc tư nhân nào đó, đường vòng là được.

      Dù sao lịch sử lật xe của ít, cũng kém việc bị người đàn ông mình thích từ chối là bao, quay về rượu chè ăn uống mấy ngày, lại ngủ hai ba ngày, tỉnh dậy nhất định ném cả tên lẫn họ của người đàn ông này ra ngoài vũ trụ rồi.

      Nhưng ngàn suy vạn nghĩ, duy nhất chưa từng nghĩ Thẩm Mộ Ngạn có phản ứng thế này.

      Cái gì gọi là có thể tiếp tục theo đuổi? truy cứu chuyện mình lừa gạt nữa sao? truy cứu chuyện mình lấy thân phận giả trà trộn vào làm việc ở bên cạnh nữa?

      tại Cố Phán giống như người chơi sổ số vừa rút trúng giải thưởng lớn, giấu trong lòng kho báu chuẩn bị đổi tặng phẩm, mỗi bước đều mang theo cẩn thận.

      và Thẩm Mộ Ngạn cùng ngồi chỗ ở ghế sau, ánh mắt lặng lẽ hướng về bên phía quan sát, tiếp đến, thử thăm dò hỏi: "Vậy... có muốn lại bảo Lý Trì sắp xếp trợ lý sinh hoạt ?"

      " cần."

      ?

      cần là có ý gì?

      Cố Phán cảm thấy suy nghĩ của mình càng ngày càng được thỏa mãn, lát sau, lại hỏi: "Vậy... em có thể tiếp tục vừa làm việc ở bên cạnh , vừa theo đuổi à?"

      Giọng ra lớn, nhưng khổ nỗi bên trong xe quá mức yên tĩnh, lái xe lại chưa nâng tấm chắn lên, cho nên lúc này nghe thấy toàn bộ lời của trẻ.

      Trong lúc nhất thời, người ngồi ghế lái ở hàng phía trước lại có loại cảm giác kính nể dành cho Cố Phán.

      Người theo đuổi tổng giám đốc rất nhiều, nhưng giống như Cố Phán thế này, phân biệt công tư lại to gan lớn mật đúng là lần đầu mới thấy.

      Biểu cảm của lái xe nghiêm túc nhưng trong lòng lại sớm kích động chờ phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn.

      Lát nữa tổng giám đốc có khi nào để mình ném Cố xuống xe hay đây?

      bé nhìn xinh đẹp, tuổi cũng xấp xỉ con ta, nếu như để ta động tay với , ta thực có chút xuống tay được mà.

      Nhưng ta lại chỉ là người cầm tiền làm việc, tổng giám đốc nhà ta trước giờ là cái tính tình gì ta quá , bé này nhiều lời vượt quá giới hạn như vậy, bị xử lý là tuyệt đối thể nào.

      Lái xe thầm quan sát cẩn thận từ trong kính chiếu hậu, yên lặng tính toán lát nữa nếu ta bị phân phó phải ném bé xuống xe, nên làm thế nào giảm tổn thương xuống mức thấp nhất.

      Nhưng đợi được tổng giám đốc lạnh lùng vô tình lên tiếng, trái lại là nhìn thấy , hiểu sao nghiêng người tiến gần về phía bé kia.

      Lái xe: "?"

      Cố Phán: "?"

      Thẩm Mộ Ngạn đột nhiên tới gần làm cho Cố Phán cũng có chút trở tay kịp.

      Mùi gỗ trầm nhàn nhạt cùng khí thế lạnh lùng lại mạnh mẽ của người đàn ông cùng nhau ép tới, Cố Phán chỉ cảm thấy trước mặt mảnh tối mờ, căn bản biết phản ứng thế nào, giống như bị đóng đinh ở chỗ ngồi, cử động cũng dám.

      Người đàn ông rủ mắt nhìn dáng vẻ dám giương mắt của trẻ, lát sau, từ bên cạnh kéo dây an toàn qua.

      tiếng "Két" vang lên, kèm theo còn có giọng thản nhiên mà bình tĩnh của .

      "Nếu em muốn theo đuổi thế nào?"

      ?

      Trong khoảnh khắc đó, Cố Phán cảm thấy người đàn ông này đâu phải thắt dây an toàn cho chứ, đây ràng là giăng ra cái lưới săn mà.

      giãy giụa thế nào cũng thoát khỏi loại trói buộc đó TVT

      —— ——

      Sau khi trở về, Cố Phán ngay lập tức xin đổi phòng.

      Trước kia vẫn chưa thổ lộ, ở cùng chỗ với Thẩm Mộ Ngạn cũng sao. Nhưng giờ biết thích rồi, lại mỗi ngày đơn độc ở chung phòng, chỉ số xấu hổ khẳng định trực tiếp tăng cao.

      Đến lúc đó lại thêm mấy vụ lật xe, còn tiếp tục theo cái gì mà đuổi nữa : )

      Có điều cũng may Thẩm Mộ Ngạn cũng ngăn cản, nghe xong, chỉ gật gật đầu.

      Cố Phán vì biểu đạt mình vì chuyện riêng mà lơ là việc công, lại hết sức trịnh trọng với : "Thẩm... tổng giám đốc Thẩm, yên tâm, cho dù thế nào em cũng biết trách nhiệm của mình là gì, coi như em và tách ra ở riêng, công việc em nên làm mỗi ngày cũng đúng hạn hoàn thành."

      thu thập xong hành lý của mình, lúc đẩy va-li hành lý đến cửa chính của căn phòng, nhịn được quay người với Thẩm Mộ Ngạn.

      Người đàn ông đứng ở trước mặt , cũng có phản ứng gì lớn với lời của , chỉ kéo va-li hành lý của qua, rồi mở cửa.

      " thôi, bảo Lý Trì gọi điện thoại đặt giúp em căn phòng cách vách rồi, giờ đưa em qua đó."

      Cố Phán có chút ngoài ý muốn, vốn nghĩ mình thu thập xong đồ rồi đến quầy lễ tân, nghĩ tới chỉ lúc như vậy sắp xếp xong xuôi hết rồi?

      Lúc đến bên ngoài cửa của căn phòng sát vách, nhân viên phục vụ cầm thẻ phòng ở đó chờ đợi lâu rồi, thấy bọn họ qua, vội vàng tiến lên hỏi: "Là tổng giám đốc Thẩm và Cố phải ạ?"

      Thẩm Mộ Ngạn gật đầu.

      Nhân viên phục vụ nhanh chóng giao thẻ phòng vào trong tay bọn họ rồi quay người cáo từ.

      Sau khi Cố Phán tiếp nhận thẻ phòng, tâm tư vẫn còn có chút lơ lửng ổn định.

      nhìn Thẩm Mộ Ngạn, trong con ngươi sáng bóng trong suốt, giờ phút này phủ lên tia sáng vụn.

      "Vậy... Ngủ ngon?"

      gọi tổng giám đốc Thẩm, câu ngủ ngon này cũng là dùng thân phận người phụ nữ, lần đầu tiên, chính thức với .

      Tay cầm va-li hành lý của Thẩm Mộ Ngạn chậm rãi buông ra, thản nhiên liếc nhìn , lâu sau mới : " ngủ sớm chút, nên thức khuya."

      Cố Phán liên tục gật đầu, "Dạ, em nhất định ngủ sớm, cam đoan sáng mai chậm trễ công việc."

      " vào ."

      Cố Phán nghe lời ngoan ngoãn quét thẻ phòng, cửa phòng vang lên tiếng "Cạch", nắm lấy tay kéo của va-li hành lý muốn vào bên trong.

      Sau khi cất bước, thầm nín thở lắng nghe động tác của người ở sau lưng.

      Nhưng là bước, hai bước... đẩy cửa ra vào bên trong căn phòng rồi, người đàn ông lại dường như vẫn ở nguyên chỗ cũ chưa hề di chuyển.

      Vào khoảnh khắc ấy Cố Phán biết dũng khí từ đâu tới.

      Va-li hành lý trượt vào bên trong, bỗng nhiên xoay người, thẳng tắp nhào vào trong ngực Thẩm Mộ Ngạn.

      Tất cả nhiệt tình, trái tim thiếu nữ, dũng khí của trẻ đều ở đây biến thành cái ôm chủ động này.

      Đem gương mặt dán lên trước áo sơ mi trắng của , cảm nhận hơi thở nam tính riêng biệt người , sít sao nhắm chặt hai mắt.

      Thân thể thiếu nữ mềm mại bổ nhào vào trong ngực, Thẩm Mộ Ngạn có cảm giác rất ràng, nhịp tim giống như đột nhiên ngừng nhịp.

      Vị ngọt trong veo người quấn lấy quanh người, nháy mắt, nghe thấy trẻ thoáng mang theo thanh run rẩy mở miệng.

      "Thẩm Mộ Ngạn... chờ em, em rất rất cố gắng, nhất định sớm chút theo đuổi được !"

      xong những lời này, trẻ liền xoay người quay về phòng, cũng hề để ý xem người đàn ông là phản ứng thế nào.

      Hành lang khôi phục lại yên tĩnh vốn có, Thẩm Mộ Ngạn đứng đó, ánh sáng màu vàng ấm áp kéo cái bóng rơi mặt đất của ra rất dài.

      Hồi lâu sau, con ngươi vẫn luôn buông xuống của dường như nhuộm lên tia vui vẻ, gương mặt luôn hờ hững gợn sóng, tản ra chút mềm mại.

      Con cáo cuối cùng nuôi lớn rồi.

      —— ——

      Sau khi Cố Phán quay về phòng, đầu tiên là nắm lấy va-li hành lý đứng ở cửa ra vào ngơ ngác lúc lâu.

      biết phản ứng cùng trạng thái này của mình thực là có lỗi với dốc lòng bồi dưỡng của bà nội bấy lâu nay dành cho mình. Phỏng chừng thiên kim tiểu thư con nhà danh giá mà nhiệt tình chủ động thổ lộ như vậy, toàn thành Bắc thế nhưng cũng chỉ có thôi.

      Nhưng ...

      khống chế nổi mà!

      Ô ô ô chịu nổi, chịu nổi! Người đàn ông đứng ở đó giống như có lực hút vậy, hoàn toàn chịu nổi!

      Nếu phải bởi vì sợ cách của khách sạn kém, thậm chí lúc này muốn cao giọng hét lên phen.

      nhanh chóng vào trong phòng, ngay cả quần áo cũng đổi, mặc nguyên bộ lễ phục kia nhảy cái lên giường, hưng phấn lăn qua lăn lại.

      Hôm nay là các thể loại „cùng đường tuyệt lộ“ rồi lại „nhìn thấy hi vọng“ mà.

      Cố Phán càng nghĩ càng vui vẻ, nhất là nghĩ đến mình vừa mới cả gan ôm Thẩm Mộ Ngạn...

      Ô ô.. Bốn bỏ năm lên vừa đủ xem như chuyện đương với người đàn ông kia rồi!

      che mặt, ở giường lớn cười trộm lúc lâu, về sau giống như nghĩ đến cái gì, vội vội vàng vàng xuống giường, chạy đến trước va-li, mở ra, lục ra quyển sổ từ bên trong.

      Sổ rất mới, là quyển có trang rời bằng da màu xanh lam, sau khi mở ra, mấy hàng chữ xinh đẹp xuất ở phía trang giấy.

      1. Trước tiên che giấu thân phận, ngụy trang thành hình tượng tìm việc nghèo khó tới gần ấy.

      2. Làm việc tốt, lấy sức hấp dẫn của bản thân cùng năng lực làm việc từng chút từng chút khiến ấy nhìn thấy mình.

      3. Ăn mặc tâm cơ chút, trang điểm cũng cần quá đậm, phỏng theo kiểu kiều trang điểm nude, màu môi thử chút „màu son thần kỳ mà đàn ông đều thích“.

      4. Thời gian thích hợp, ném ra chút mập mờ, khiến ấy động lòng.

      5. Dụ dỗ ấy thổ lộ trước! Dụ dỗ ấy thổ lộ trước! Dụ dỗ ấy thổ lộ trước!

      Lúc Cố Phán nhìn thấy câu cuối cùng, khóe môi vốn vui vẻ giương lên, bỗng nhiên cứng đờ.

      Đúng rồi, trước đó kế hoạch của ràng là muốn Thẩm Mộ Ngạn thổ lộ trước, biết sao lại đảo ngược rồi?

      Tiểu thư Cố rơi vào trầm tư, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, điện thoại bất chợt đúng lúc này vang lên tiếng.

      Cầm lên nhìn cái, là Đổng Thiện Thiện gửi tới cái Wechat.

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: [ định vị ] sân bay XX thành phố S.

      Cố Phán vô cùng bất ngờ, trực tiếp ngồi dậy.

      【 Wechat 】 Cố Phán: ? ? ? Tình huống gì thế này? Lúc trước cậu chính là muốn đến bên này à?

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Đúng thế, chị em tốt của tớ ban ngày phải là tâm trạng tốt à? mực xoắn xuýt năng lực cá nhân của mình có xứng với cả tớ hay , sợ cậu nghĩ quẩn, tớ cố ý thu thập hành lý chuẩn bị ở trước mặt mắng cậu đây.

      【 Wechat 】 Cố Phán: QAQ Tớ thấy cậu là cố tình muốn nhìn dáng vẻ nước mắt chảy thành sông của tớ ấy!

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Hì hì hì, cậu với cả tớ ở khách sạn nào vậy? Chắc hai người quay về phòng rồi hả? Tớ đến khách sạn đó đặt phòng. Biết cậu tiện ra, ngày mai chúng ta có cơ hội lại gặp là được.

      【 Wechat 】 Cố Phán: ... Cái đó, cậu trực tiếp qua đây tìm tớ , đường XX khách sạn Hilton, tầng 32, 3208.

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: ?

      【 Wechat 】 Cố Phán: Tới rồi lại .

      Đổng Thiện Thiện ngược lại cũng hỏi nhiều nữa, dựa theo Cố Phán , bắt xe thẳng tới khách sạn.

      Sau khi gõ cửa chưa được bao lâu, Cố Phán liền trực tiếp mở cửa cho .

      Đổng Thiện Thiện còn chưa nhìn khuôn mặt của chị em tốt, lập tức bị ôm chầm lấy.

      "... Cậu sao thế?"

      "Ôi, vừa nãy tớ ở ngay vị trí này! Ôm cả nhà cậu!"

      Đổng Thiện Thiện có dự cảm tốt dâng lên từ đáy lòng, nhìn va-li hành lý còn chưa kịp sắp xếp ở trong phòng, cực kỳ thận trọng, thử thăm dò hỏi.

      "Cho nên... Cậu liền bị cả tớ ném cả người cả hành lý, đuổi ra ngoài rồi?"

      ?

      Ha ha, mạch não của và chị em tốt, là mãi mãi cũng có cách nào ở tần số mà : )
      Last edited: 2/2/20
      nhoxbina, phuongtuhao, MaiAnhSF8 others thích bài này.

    2. Ke Vo Hinh

      Ke Vo Hinh Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      36

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 26
      Editor: Chim Ba Chân + LC

      Cố Phán kéo Đổng Thiện Thiện vào cửa, sau khi sắp xếp hành lý của ấy cẩn thận, lại cùng ấy tắm chung trong bồn tắm lớn của khách sạn.

      Hai trái phải nằm ở hai bên bồn tắm. Bọt sữa tắm tích tụ phía cơ thể hai người. Dưới ánh đèn sáng rực, ngoài hai gương mặt nhắn trắng trong thuần khiết ra, còn lại cũng chỉ là cần cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh xinh đẹp của các .

      “Cho nên, ý của cậu là, cả nhà tớ biết cậu lừa ấy rồi, nhưng những ném cả người cả hành lí của cậu ra ngoài, mà còn cho phép cậu tiếp tục ở lại làm việc bên cạnh ấy, sau đó lại tiếp tục theo đuổi à?”

      Cố Phán lúc này toàn thân ngâm trong nước ấm, mặt mày thoải mái giãn ra, hai gò má mềm mại nổi lên rặng mây đỏ.

      Nghe Đổng Thiện Thiện xong, nhịn được lại hé miệng khẽ cười: “Đúng thế, cậu có phải là cũng rất ngạc nhiên ?”

      Đâu chỉ là ngạc nhiên? Đây là tới mức khiếp sợ rồi, có được ?

      Nếu phải là tin tưởng lời của chị em tốt, ấy hoài nghi mình liệu có bị gạt hay nữa.

      Nếu đối tượng được đến là người khác, Đổng Thiện Thiện thấy rất có khả năng.

      Nhưng người được nhắc đến lại là cả của ấy, cái người lạnh lùng vô tình đứng ở chỗ cao trong giới thượng lưu kia. Tuy rằng mẹ của Đổng Thiện Thiện cố hết sức giúp ấy tránh khỏi tranh chấp trong gia tộc nhưng điều này có nghĩa là Đổng Thiện Thiện cái gì cũng biết.

      Hành động của cả Thẩm Mộ Ngạn sau khi về nước, thậm chí là những chuyện từng làm với mấy người cậu bên nhà họ Thẩm... Đổng Thiện Thiện đều loáng thoáng nghe thấy.

      Cũng chính vì như vậy, ấy mới cảm thấy Thẩm Mộ Ngạn là người có độ ấm cũng dễ chọc, cho nên ấy mới sợ như vậy.

      Ở trong mắt ấy, chị em tốt quyết định đến gần cả nhà mình là lựa chọn đầy nguy hiểm, tại mặt nạ cũng rơi mất rồi, chị em tốt vẫn bình yên vô mà còn có cơ hội tiếp tục ở cạnh ?

      Chuyện này sao mà nghe cứ như chuyện “nghìn lẻ đêm” vậy.

      “Vậy tiếp theo cậu định làm thế nào?”

      thầm trêu ghẹo cùng công khai theo đuổi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. tại thân phận bị vạch trần rồi, nhìn từ góc độ nào đó, cũng xem như giúp phần nào.

      “Đương nhiên là tiếp tục theo đuổi rồi.” Cố Phán thẳng ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng với chị em tốt. “Tớ định trước tiên ổn định tuần, hòa hoãn bầu khí giữa hai người, sau đó bắt đầu thực hành động.”

      đến đây, Cố Phán lại có chút buồn bực, “Có điều, chuyện đau đầu bây giờ chính là chẳng hiểu sao tớ lại thành người tỏ tình trước. Kế hoạch của tớ lúc đầu là khiến cho cả nhà cậu bị tớ làm cho rung động rồi tỏ tình trước cơ.”

      “???” mặt Đổng Thiện Thiện như viết ra câu hỏi “cậu mơ gì vậy”, “ ngờ cậu tuổi mà mơ mộng lớn nha. Muốn cả nhà tớ tỏ tình trước? Ha ha.”

      Bây giờ Cố Phán nghĩ lại quả thực cũng cảm thấy có hơi thực tế. Có điều dù thế nào, tình cảm giữa và Thẩm Mộ Ngạn xem như kéo gần lại chút, vẫn rất vui vẻ.

      Tâm tình tốt, tự nhiên cũng bắt đầu có lòng quan tâm đến chuyện khác. hỏi Đổng Thiện Thiện: “Có điều cậu còn định ngây ngốc ở lại thành phố S bao lâu nữa? Tớ rất vui vì cậu có thể tới đây chơi với tớ, nhưng ban ngày tớ phải làm ở chỗ cả nhà cậu, có cách nào quan tâm tới cậu, mình cậu ở khách sạn có nhàm chán quá ?”

      Vừa nghe xong lời này của Cố Phán, đáy mắt Đổng Thiện Thiện liền lên tia chột dạ khó .

      “Cái đó… ra lần này tớ tới đây, ngoài muốn động viên tâm tình chị em tốt chút, còn là vì… mẹ tớ gửi tin đến, kêu tớ đến trụ sở chính của Thẩm thị làm việc.”

      “Đến trụ sở chính á?”

      “Ừ, hình như mẹ tớ và cả gì đó, ấy đồng ý sắp xếp cho tớ vào làm việc. Chẳng qua là vừa mới bắt đầu phải làm từ tầng thấp nhất lên. Thế nên, ngày mai tớ có lẽ cũng tới công ty cùng với cậu …”

      “?” Cố Phán mặt cảm xúc nhìn chằm chằm ấy lát, sau đó hỏi: “Cho nên mới , cậu tới thành phố S căn bản phải là cố ý vì tớ mà tới à?”.

      “Cũng có, cũng có mà.” Vẻ mặt Đổng Thiện Thiện xấu hổ, vội lấy lòng “Nếu phải là vì muốn đến gặp cậu, sao tớ có thể dễ dàng đồng ý với mẹ tớ như vậy chứ? Dù sao cũng phải dây dưa với bà ấy thêm mấy tháng rồi lại !”

      “…”

      Tóm lại, sau ngày hôm đó, cuộc sống cùng nhau đến làm việc ở trụ sở chính Thẩm thị của hai từ đó bắt đầu.

      Cố Phán còn tốt, vẫn theo bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn như cũ, tính chất và trạng thái công việc có gì thay đổi. Đổng Thiện Thiện lại liên tục kêu khổ.

      ấy bị phân đến bộ phận kế hoạch. Lúc Thẩm Mộ Ngạn bảo Lý Trì sắp xếp cho ấy vào bộ phận đó, chỉ ấy là thực tập sinh mới tới, cũng ra thân thận thực của ấy.

      Người chỉ dẫn ấy là đàn chị làm việc nhiều năm ở bộ phận kế hoạch, năng lực tồi, nhưng tính tình thực ra tốt chút nào.

      Có mấy lần Cố Phán nhìn thấy người đó, luôn cảm thấy đàn chị này khá giống Lam Tâm bên phòng tổng giám đốc. Từ trong xương tủy vô cùng chính trực nghiêm túc lại… bảo thủ.

      Cố Phán rất cảm thông với chị em của mình nhưng lại thể làm gì.

      Thời gian ngừng trôi , chớp mắt sắp đến cuối tháng, khoảng cách từ lúc Cố Phán thổ lộ với Thẩm Mộ Ngạn qua hơn tuần rồi.

      cảm thấy khoảng thời gian này cũng gần đủ, mấy ngày nay bầu khí lúc hai người ở riêng với nhau cũng xem như hòa hợp. Tuy rằng trong ngày thường phần lớn thời gian Thẩm Mộ Ngạn đều chỉ có công việc, công việc, công việc, thái độ dành cho là vẻ bình tĩnh gợn sóng như trước, nhưng Cố Phán vẫn rất thỏa mãn.

      Nhưng cũng chỉ là tạm thời thỏa mãn, vượt qua giới hạn được thời gian rồi, chỉ muốn tiếp tục tiến xa hơn.

      thấy giờ hai người thiếu thời gian ở chung ngoài giờ làm việc, nên sau khi ngầm trao đổi với Lý Trì, quyết định tối nay hẹn Thẩm Mộ Ngạn ra ngoài.

      Cố Phán dám quấy rầy tiến độ công việc bình thường của , sau khi hỏi tối nay có tiệc xã giao hay họp hành gì mới có ý tưởng này.

      Lúc này Thẩm Mộ Ngạn ra ngoài họp, mình Cố Phán ở lại văn phòng lầu. Vốn là muốn chờ họp xong trở về giáp mặt với , nhưng lại sợ đến lúc đó thẹn thùng nên lời.

      Vì thế suy nghĩ chút, quyết định viết vài tờ giấy nhớ dán ở vị trí dễ thấy bàn làm việc.

      viết rất chăm chú, vì muốn tỉ lệ thành công cao chút, liền dùng giọng điệu khá nũng nịu lại tỏ vẻ đáng viết lên giấy nhớ.

      Lúc này trẻ ngồi ở ghế làm việc rộng lớn của Thẩm Mộ Ngạn, cơ thể nghiêng về phía trước, cử chỉ động tác đều hết sức chuyên chú.

      Cho nên dĩ nhiên, chú ý tới người đàn ông cùng tiếng bước chân từ từ đến gần.

      “Em làm gì vậy?”

      Giọng vang lên ngay sau lưng , vực cực thấp, là lạnh nhạt quen có của .

      Cố Phán giật nảy mình, lúng túng quay đầu lại.

      Đập vào mắt là cái cằm căng chặt sắc bén của người đàn ông, lại hướng lên là đôi môi mỏng cùng với sống mũi cao thẳng.

      Tầm mắt của Cố Phán dừng lại ở sống mũi của , dám di chuyển lên nữa.

      “Em…”

      chưa ra hết lời, cơ thể của người đàn ông hơi nghiêng về phía trước.

      Hơi thở lành lạnh lại tràn đầy hormone nam tính ùn ùn kéo đến bao lấy Cố Phán, dưới lớp áo sơ-mi phẳng phiu, mơ hồ có thể thấy được độ cong cùng đường nét cơ bắp rắn chắc.

      Nhịp tim của Cố Phán đập như đánh trống, căng thẳng cùng rung động vào khoảnh khắc này hòa lẫn vào nhau, trong chớp mắt chặn đứng tất cả suy nghĩ của .

      Người đàn ông quá để ý đến phản ứng của trẻ, toàn bộ lực chú ý đặt giấy nhớ bàn.

      “Ngài Thẩm, biết còn nhớ người theo đuổi là Cố hay ?”

      “Bản thân Cố cân nhắc rất nhiều phương diện, dự định tối nay mời ra ngoài hẹn hò bồi dưỡng tình cảm. ấy hỏi thăm được lịch trình của , tuyệt đối làm chậm trễ bất kì thời gian hay công việc gì của .”

      “Nhìn mấy ngày qua ấy đều thành như vậy hề quấy giầy chút nào, hãy đồng ý với ấy , làm ơn mà.”

      Ở cuối miếng giấy nhớ còn vẽ cái mặt mèo, linh khí đáng lộ ra hết, khiến cho toàn bộ câu chữ tăng thêm ít ấm áp.

      Cố Phán biết nhất định Thẩm Mộ Ngạn nhìn thấy nội dung giấy nhớ rồi, thoáng chốc hai gò má lại nóng rực.

      Lúc đầu lựa chọn phương thức này chính là muốn giáp mặt trao đổi với Thẩm Mộ Ngạn, chỉ lo người đàn ông này trực tiếp từ chối.

      Bây giờ hay rồi, thực tự mình mở miệng, nhưng việc nên trải nghiệm lại điểm cũng thiếu : )

      hít sâu hơi, có chút ủ rũ chờ phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn.

      Nháy mắt, hai cánh tay của người đàn ông vòng qua từ hai bên sườn của , như có như ôm lấy , kéo gần khoảng cách giữa hai người.

      Cố Phán hơi trừng to đôi mắt, đầu ngửa về phía sau, dám làm ra cử động . Tiếng tim đập như trống càng ngày càng vang ở bên tai, cả người như chìm trong hơi thở của người đàn ông.

      Đại khái qua hai ba giây, Thẩm Mộ Ngạn rốt cuộc đứng lên.

      nhìn nữa, mà xoay người, ung dung thong thả cởi áo vest người ra.

      Cố Phán ngồi ghế chớp mắt mấy cái, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn mấy mảnh giấy nhớ rải rác bàn.

      Vị trí của mấy tờ giấy màu vàng nhạt đó thay đổi, nội dung cũng thay đổi, chỉ có điều ở cuối mỗi mảnh giấy có thêm chữ…

      【 Ừ. 】

      Nét chữ của Thẩm Mộ Ngạn cân đối mạnh mẽ, lực bút khắc sâu. chữ rất đơn giản, Cố Phán ngơ ngác là từ mỗi nét ngang nét dọc này, cũng nhìn thấy được lạnh lùng vốn có của .

      Nhưng tại cái này phải trọng điểm, trọng điểm là…

      ấy đồng ý hẹn hò với rồi! !

      Cố Phán kích động, ở trong lòng lại có đoàn tàu u u u chạy qua. Nhân lúc người đàn ông còn đưa lưng về phía mình, hai tay hai chân đều phấn khích chịu nổi mà khẽ run, nụ cười mặt cũng khống chế được, tràn ra từ khóe mắt, đầu mày.

      phát , mỗi hành động của mình ra phản chiếu qua tấm kính ở đối diện, ràng lắm, nhưng đủ để người đàn ông thấy phản ứng của lúc này.

      Ánh mặt trời màu vàng chiếu rọi từng góc của văn phòng, tâm tình của trẻ giống như biến thành từng cái bong bóng màu phấn hồng, xoay tròn bay lên trong luồng ánh sáng, mỗi lần hít thở, ngay cả khí cũng hiểu sao mang theo chút ngọt ngào.

      Phút chốc, động tác sửa lại khuy tay áo của người đàn ông hơi dừng lại, vành môi bằng phẳng theo động tác của , gợi lên độ cong rất .

      Cố Phán sớm làm xong tất cả công việc của ngày hôm đó, thế nên lúc xế chiều, liền lòng bắt đầu chuẩn bị hẹn hò.

      Chuyện hẹn hò sớm có kế hoạch hoàn hảo, tạm thời giữ bí mật.

      Có điều, quần áo và trang điểm lại vẫn chưa thể quyết định.

      Thừa dịp lúc chị em tốt đến phòng trà nước pha cà phê cho cấp , qua đó tìm, chuyện đôi câu với Đổng Thiện Thiện, muốn nghe ý kiến của đối phương chút.

      Đổng Thiện Thiện bận bịu đến mức sắp thành con quay rồi, cũng dám ở lại lâu cho nên ngắn gọn: “Lần đầu tiên hẹn hò đương nhiên phải để đối phương nhìn thấy tất cả ưu điểm của cậu, đặc biệt là ngoại hình. Mặc váy ngắn, thoa màu son thần thánh mà đàn ông nhìn đều mê. À, cậu có quần áo nào ra dáng chút ? về khách sạn mở va-li của tớ lấy ra mà mặc, tớ có mang theo hai cái váy liền kiểu dáng tương tự mà bọn mình từng mua.”

      cần, sau khi bị rớt mặt nạ tớ mua quần áo rồi, mấy thứ mua mạng kia đều sớm ném rồi.” Cố Phán từ chối ý tốt của người chị em, lại do dự : “Nhưng mà lúc trước cả cậu cho tớ mặc váy ngắn. ra tớ cũng muốn mặc, nhưng chống lại ấy, có khi nào phản tác dụng ?”

      “Cậu bị ngốc à? Lúc đó cậu chỉ là nhân viên của ấy, còn bây giờ là người theo đuổi. Huống hồ lát nữa thời gian hẹn hò lại là sau khi tan làm, ấy dù thế nào cũng để ý đâu.”

      Đổng Thiện Thiện pha xong ly cà phê cuối cùng, đứng thẳng người. “Đối với loại người ngoài lạnh trong nóng như cả nhà tớ, dùng chiêu bình thường tuyệt đối được. Cậu cứ nghe tớ , chân dài cứ khoe ra, mặc đồ như bình thường là được, trang điểm ấy à cần quá đậm, nhưng màu môi nhất định phải tươi tắn chút. Tốt nhất là tô màu son khiến đàn ông có xúc động muốn hôn môi.”

      Lời của Đổng Thiện Thiện rốt cuộc vẫn được Cố Phán nghe lọt.

      Trước khi tan ca, chọn cái váy liền ngắn màu lửa đỏ, kiểu trễ vai, ngoại trừ đôi chân trắng nõn thon dài, còn có bờ vai bằng phẳng và xương quai xanh lộ ra ngoài.

      Cuộc họp cuối cùng của Thẩm Mộ Ngạn hơi lâu, vốn muốn đến phòng rửa tay ở bên ngoài tô lại son, nhưng nào ngờ vừa mở cửa ra, trước mặt liền đụng phải người vào.

      Người đàn ông rũ mắt xuống, hỏi : “ đâu vậy?”

      Cố Phán có chút bất ngờ, chớp mắt. “À, em muốn đến phòng rửa tay trang điểm lại.”

      Người đàn ông nhúc nhích, tầm mắt chuyển xuống dưới, khi nhìn thấy đôi chân trắng nõn gần như phát sáng của , giữa chân mày hơi ra nếp nhăn.

      “Đổi váy .”

      Cố Phán đương nhiên muốn, vất vả mặc vào, sao chịu cứ như vậy đổi thành cái khác chứ?

      vội vàng kéo tay áo Thẩm Mộ Ngạn, ngước khuôn mặt nhắn với trang điểm khéo léo lên, đôi mắt trông mong nhìn .

      hết giờ làm việc rồi, em có thể cần tuân thủ cầu trong hợp đồng làm việc nữa. Tan ca chúng ta chỉ là quan hệ giữa người theo đuổi và người được theo đuổi, cũng thể quản lý em!”

      Lời ra mềm mại lại nũng nịu, còn là giọng điệu nghiêm túc cùng lấy lòng lúc bình thường khi làm trợ lý sinh hoạt, trái lại giống như là khôi phục lại thân phận cả nhà họ Cố, làm nũng với người thân.

      Thẩm Mộ Ngạn lần đầu tiên được giáp mặt đối xử như vậy, màu sắc trong con ngươi tự chủ được tối sầm lại.

      lâu sau, mới trầm giọng lần nữa mở miệng.

      phải muốn trang điểm lại sao?”

      “À đúng.” Cố Phán nhìn , cười như con cáo . “Thế nên đồng ý rồi! Em đều nghe thấy rồi! được đổi ý đấy nhé!”

      vừa vừa ném lại rồi chạy ra bên ngoài, giống như thực sợ đổi ý vậy.

      Thẩm Mộ Ngạn nhìn bóng dáng chạy ra xa cùng với đôi chân thon dài trắng nõn, vốn dĩ khuôn mặt có chút lạnh lùng, vẻ mặt càng nặng nề hơn.

      Lúc này, điện thoại di động mà Cố Phán đặt bàn bỗng nhiên vang lên. Thẩm Mộ Ngạn đến gần, cầm lên nhìn cái, phát người gọi tới là Đổng Thiện Thiện.

      Yên lặng lát, tiếp nhận điện thoại.

      Đổng Thiện Thiện ở bên kia vừa mới kết thúc ngày làm việc cực khổ, cảm thấy bản thân vất vả như con chó, chân tay rụng rời ngồi trước bàn làm việc, gọi điện thoại cho chị em tốt bày tỏ quan tâm.

      đợi đối phương mở miệng, ấy lên tiếng trước: “Ờ, thay xong quần áo rồi chứ? Có chọn váy ngắn ? Có lộ chân dài ra ? Tớ cho cậu biết, cần nghe lời cả tớ, lời ấy lúc làm là thánh chỉ, sau khi tan làm chính là chó má. Cậu dù sao cũng phải cố gắng, lúc tan làm cậu chính là công chúa , hết thảy đều do cậu định đoạt.”

      ấy cả buổi mà cũng thấy đối phương đáp lại, còn tưởng là tin tức tốt, lấy di động ra nhìn lại rồi lại áp vào bên tai.

      “Có chuyện gì vậy? Sao cậu gì thế?”

      Phút chốc, bên kia truyền đến thanh chết chóc từ địa ngục.

      “Em rảnh nhỉ?” Giọng bình tĩnh gợn sóng, lại hiểu sao mang theo cảm giác ngột ngạt.

      “….?”

      Nếu có chuyện gì làm ở lại tăng ca cùng bộ phận lễ tân .”

      “…”
      Last edited: 2/2/20
      nhoxbina, phuongtuhao, MaiAnhSF8 others thích bài này.

    4. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      ôi chị Thiện Thiên gọi sai tg rồi nên đành chúc chị may mắn thôi :yoyo60::yoyo60::yoyo56::yoyo56:

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 27
      Editor: Chim Ba Chân + LC

      Cố Phán theo Thẩm Mộ Ngạn dùng thang máy dành riêng cho tổng giám đốc xuống tầng dưới.

      Lý Trì đảm nhiệm chức vụ phông nền cả ngày, sau khi đưa mắt nhìn tổng giám đốc cùng vợ tương lai của tổng giám đốc vào thang máy, kích động suýt chút nữa chảy ra nước mắt cá sấu.

      ta hề ngơi nghỉ gọi ngay điện thoại về cho cha mẹ già ở nhà.

      Người nhận điện thoại là cha Lý, sau khi nghe thấy giọng Lý Trì có chút sốt ruột.

      "Chuyện gì thế hả? Nhanh chút, cha xem phim truyền hình cùng mẹ đây, chàng có học thức cao mà ế chỏng ế chơ trong phim này cuối cùng có người đồng ý rồi, cha mẹ chờ xem kết quả đây này."

      ". . ." Lý Trì bị cha ruột đối xử như vậy trong lòng ảm đạm vô cùng, có điều cũng may, ta vẫn chưa quên mục đích mình gọi điện thoại về, "Ấy, cha à, tổng giám đốc của bọn con vừa ra ngoài hẹn hò rồi."

      "Tổng giám đốc của mấy đứa hẹn hò với cha làm gì? Cha . . ."

      Cha Lý còn chưa xong, bên kia lại truyền tới tiếng của mẹ Lý, " có phải bị ngốc hả! Tổng giám đốc của bọn nó hẹn hò nghĩa là có bạn rồi đấy! Bốn bỏ năm lên chính là sắp kết hôn rồi! Nếu ta kết hôn rồi, chuyện lớn cả đời của con trai chúng ta còn xa sao!"

      Bên kia đường dây vang lên trận tiếng huyên náo, tiếp đó, người nghe điện thoại đổi thành mẹ Lý.

      "Con trai à, tổng giám đốc của các con nghĩ thông rồi hả? con đường sinh sản vô tính kia nữa hả?"

      ". . . Vâng."

      "Tốt, tốt, tốt!" mẹ Lý nghe xong tin này, quả thực còn vui vẻ hơn là nghe được tin Lý Trì tìm được đối tượng, "Mẹ và cha con gần đây cũng bắt đầu thay con thu xếp, tìm tốt cho con xem mặt!"

      Lý Trì cảm thấy mẹ mình quả là người học biết mười, sau khi cúp điện thoại, trong lòng còn ngừng cầu khẩn ——

      Các vị thần có linh. Hi vọng tổng giám đốc của chúng con đêm nay hẹn hò đến lên giường luôn. Chứng thực danh phận! Sớm ngày kết hôn!

      Giống như mẹ ta , nếu như tổng giám đốc kết hôn rồi, vậy chuyện lớn cả đời của ta, còn xa sao!

      -

      Tâm nguyện này Cố Phán nghe được, có điều cho dù nghe được, phỏng chừng cũng phải tiếc nuối mà với ta lời xin lỗi.

      Bởi vì nội dung cuộc hẹn tối nay đều là kế hoạch do sắp xếp, hơn nữa, cực kỳ tiến bộ.

      tìm bí quyết cưa trai, cư dân mạng đều trong giai đoạn theo đuổi, nội dung cuộc hẹn phải hợp ý đối phương, cố gắng hết sức làm những việc mà đối phương thích làm.

      Cố Phán cảm thấy kiểu thương nhân giống như Thẩm Mộ Ngạn này, thường ngày chắc hẳn thích nghe các loại tọa đàm thảo luận tài chính và kinh tế gì đó. hỏi thăm được chạng vạng tối nay ở đại học B thành phố S có buổi toạ đàm của học giả có tiếng tăm, người diễn thuyết là Hoa kiều sống ở Mỹ, công việc làm ăn trải rộng khắp thế giới, thủ đoạn cũng tương đối lợi hại.

      Cho nên buổi hẹn đầu tiên này, liền chọn địa điểm là đại học B.

      -

      Hôm nay Thẩm Mộ Ngạn đổi sang chiếc xe vỏ màu xám bạc, chiếc này khác rất xa chiếc xe riêng đen thùi lùi vẫn dùng trong ngày thường.

      cũng gọi tài xế mà là tự mình lái xe, mà Cố cũng tự nhiên từ hàng ghế phía sau dời lên ghế lái phụ.

      Sau khi ngồi vững vàng ghế lái phụ, Cố Phán ngay lập tức lấy điện thoại ra chia sẻ tình hình tác chuyến với người chị em ——

      【 Wechat 】 Cố Phán: TVT chị em tốt, tớ ngồi lên ghế lái phụ của cậu, tính ra chẳng khác nào thành chị dâu của cậu nhỉ!

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Nhân lúc tớ còn khách sáo, nhàng lướt. jpg

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Chỉ chữ cút, tớ chỉ lần thôi. jpg

      【 Wechat 】 Cố Phán: ? ? ? Cậu làm gì thế? Ghen tị tớ có cuộc hẹn à?

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Ha ha.

      Cố Phán hơi mờ mịt, biết sao Đổng Thiện Thiện bỗng nhiên quái gở cái gì. Có điều, cũng thèm để ý, tại vui vẻ như vậy, mới lười tranh cãi với chị em.

      Cất điện thoại rồi, lại lặng lẽ quay đầu liếc nhìn Thẩm Mộ Ngạn.

      Thái độ lúc này của người đàn ông giống ngày thường cho lắm, khí thế ngược lại vẫn là thói quen lạnh nhạt bình tĩnh, tay lái bị nắm lấy, đôi tay trắng lạnh giống như tác phẩm nghệ thuật đặt vô-lăng khiến nó đột nhiên sinh ra một chút cảm giác đẹp đẽ bình thường ít có.

      Cố Phán rất muốn chụp lén, nhưng mà kinh nghiệm lật xe hai lần trước ngừng nhắc nhở , chụp lén rất nguy hiểm, chụp lén phải cẩn thận.

      Cho nên, cuối cùng cũng chỉ suy nghĩ chút, rồi chỉ có thể từ bỏ.

      Xe vững vàng lên đường, Cố Phán cảm thấy thể lãng phí thời gian ở đường như vậy, thế là bắt đầu lựa lời mở miệng ——

      "Hình như em lần đầu thấy lái xe này ấy, bình thường rất ít lái à?"

      Thẩm Mộ Ngạn bận cua xe, để ý lắm đáp lại: "Ừ."

      "À. . . Vậy người từng ngồi qua nhất định rất ít nhỉ?"

      Chiếc xe lần nữa thẳng, đúng lúc phía trước có đèn đỏ, Thẩm Mộ Ngạn đạp chân phanh, hơi nghiêng mặt qua nhìn Cố Phán.

      "Em là người đầu tiên ngồi lên ghế lái phụ."

      ?

      ? ?

      ? ? ?

      Người đàn ông này làm sao biết muốn hỏi cái gì!

      A a a, lại chết sống lại rồi, lại được rồi! Người đàn ông này rất được nha! Này mẹ nó ai chịu nổi chứ!

      Cố Phán mím môi, cố gắng đè nén thế nào cũng kìm chế được khóe miệng muốn vểnh lên. Động tác hơi mất tự nhiên quay người , cũng đáp lại, cái đầu dựa vào bên kính chắn gió, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

      nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho người bên kia Wechat.

      【 Wechat 】 Cố Phán: Nối tiếp lần trước sau khi người đàn ông kia khoác áo khoác cho em, ấy lại mời em ngồi lên ghế lái phụ, đồng thời còn bày tỏ em là đầu tiên ngồi lên ghế lái phụ xe của ấy! Còn nữa. . .

      Cố Phán thoáng trầm mặc, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến chuyện lần trước, sau khi với người đối diện về cái áo khoác, ta như tạt cho gáo nước lạnh cho phản ứng gì lớn, nhất thời lại nổi lên tâm tư háo thắng.

      Thế là đầu ngón tay hơi ngừng lại, rồi lại bùm bùm chiu chíu gõ thêm hàng chữ.

      【 Wechat 】 Cố Phán: Còn nữa! ấy còn em là bé đáng của ấy! Hì hì hì!

      Điện thoại rung lên, Thẩm Mộ Ngạn liếc nhìn thấy thời gian dừng đèn đỏ vẫn còn hai mươi mấy giây rồi bình tĩnh cầm điện thoại lên.

      Sau khi mở khoá, nội dung Wechat tưng bừng đập vào mắt. Ánh mắt nhàn nhạt liếc qua, cuối cùng, tầm mắt dừng ở câu " em là bé đáng của ấy".

      Ánh mắt của người đàn ông quét sang bên cạnh, trẻ lúc này hồn nhiên biết động tác cùng suy nghĩ của mình bại lộ, còn giống như con cáo trộm được kho báu nào đó, dựa vào bên cạnh cửa sổ xe vụng trộm vui vẻ.

      Chiếc váy đỏ rực người càng tôn lên làn da trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, đôi chân dài đặt ở mép ghế khẽ đu đưa, xinh đẹp đến mức khiến cho người ta nhịn được ham muốn, muốn nắm chặt ở trong tay mà thưởng thức.

      Chỉ chốc lát, thu lại ánh mắt, con ngươi rũ xuống đáp lại hàng chữ ——

      【 Wechat 】S: Ừ, bé đáng có thể đương rồi.

      —— ——

      Buổi diễn thuyết của vị Hoa kiều quốc tịch Mỹ kia tuy là tổ chức ở trong trường, nhưng bởi vì thân phận và tên tuổi ở nơi đó, thanh thế cũng là to lớn trước nay chưa từng có.

      Cố Phán nhận được tin tức, ngay lập tức liên lạc với thư ký của trai Cố An Nam. Mấy năm nay theo bên cạnh trai, sớm thân quen với thư ký kia, vụng trộm làm ít chuyện bí mật cùng ấy.

      Lần này có thể thuận lợi kiếm được vé cho buổi toạ đàm trong trường như vậy, cũng là nhờ cậy thư ký này.

      Lúc đến cổng đại học B, nhân lúc Thẩm Mộ Ngạn đỗ xe, đến chỗ hẹn tìm người.

      thư ký kia dường như chờ ở chỗ đó từ sớm, nhìn thấy Cố Phán tới, mỉm cười hướng về phía vẫy vẫy tay.

      "Chị Tiểu Ngữ!" Cố Phán tiến lên nhiệt tình chào hỏi.

      Thư ký tên Phùng Ngữ, sau khi Cố Phán quen biết ấy vẫn gọi ấy là chị Tiểu Ngữ, cũng gọi rất nhiều năm.

      Phùng Ngữ cũng rất lâu rồi gặp Cố Phán, vẫn rất nhớ tiểu thư này, nụ cười mặt càng sâu hơn, sau khi chào hỏi qua, giao vé cho .

      Cố Phán trước tiên là cảm ơn, sau đó con mắt xoay vòng, ôm lấy cánh tay Phùng Ngữ làm nũng.

      "Chuyện hôm nay, chị Tiểu Ngữ à, chị tuyệt đối phải giữ bí mật nhé. trai em biết em ở thành phố S, tuyệt đối đấy! thể để ấy phát !"

      Phùng Ngữ buồn cười cực kỳ, ra trước đó nhận được điện thoại của tiểu thư này, lại nghe muốn vé vào cửa của buổi toạ đàm, Phùng Ngữ còn kinh ngạc trận.

      Dù sao Phùng Ngữ coi như hiểu rõ Cố Phán, nếu để mình kiếm hai tấm vé vào cửa của buổi hòa nhạc còn hợp tình hợp lí, nhưng chẳng hiểu sao, lại muốn hai tấm vé vào cửa buổi toạ đàm của người nổi tiếng?

      Chuyện này còn khiến người ta ngạc nhiên hơn là động vật ăn thịt bỗng nhiên ăn chay, Phùng Ngữ có thể kinh ngạc sao?

      Có điều cũng may, tâm tư hóng chuyện của ấy cao, trước đây Cố An Nam từng ngầm dặn dò, cần biết Cố Phán đưa ra cầu gì, ấy đều phải cố gắng hết sức thỏa mãn. Mà chủ Cố trong quá khứ cũng phải là chưa từng có kinh nghiệm liên tục lừa gạt trai mình, ấy ăn no rửng mỡ mới có thể mách lẻo.

      Vì thế, Phùng Ngữ gật gật đầu, lại dặn dò hai câu kêu Cố Phán chú ý an toàn, sau đó quay người rời .

      Bên kia Thẩm Mộ Ngạn đỗ xe xong, đến cổng trường đợi Cố Phán.

      Bóng dáng cao thẳng chính trực của đứng ở nơi đó, qua lại ở xung quanh đều là sinh viên trong trường, bị hơi thở tuổi trẻ hừng hực vây vào giữa, lạnh lùng cùng vẻ cao quý quanh người càng thêm ràng.

      Thấy Cố Phán tới, mí mắt khẽ nâng.

      " thôi." với .

      Cố Phán mím môi cười yếu ớt, dựa vào bên cạnh đường vào trong trường.

      Đại học B xem như nơi đào tạo số số hai trong nước, chỉ học sinh trong nước hướng đến, ngay cả rất nhiều học sinh nước ngoài đến du học, lựa chọn đầu tiên cũng là trường này.

      Lúc này đường ở trong trường, còn theo người mình thích, Cố Phán cảm thấy toàn thân từ xuống dưới cũng bắt đầu trở nên có sức sống.

      "Em biết, lúc học thành tích của em cũng được đó, chẳng qua bà nội nhất định phải đăng ký chuyên ngành em thích, sau đó có hứng thú học tập nữa, việc học cũng dần dần lười biếng."

      Thẩm Mộ Ngạn liếc cái, " phải bởi vì quá dốt à?"

      "?" Cố Phán trừng mắt nhìn , "Ngài Thẩm, em cảnh cáo , đừng tưởng rằng em theo đuổi có thể tùy ý làm bậy với em!"

      Nếu sau này đương rồi, nhất định phải đem thua thiệt từng nếm qua đều trả lại!

      Thẩm Mộ Ngạn để ý phùng mang trợn má phản bác, tiếp tục chú ý con đường dưới chân.

      Trước mặt tới đám sinh viên mặc quần áo COSPLAY phim hoạt hình, dường như rất gấp, ai nấy đều vội vã chạy qua phía bên này.

      Cố Phán giày cao gót, vội vã tránh về sau hai bước, mất thăng bằng thiếu chút nữa đạp hụt, cũng may Thẩm Mộ Ngạn kịp thời ở bên cạnh nắm chặt tay đỡ lại.

      Đám người vội vàng qua, đường mòn chỉ còn lại hai người bọn họ. Thẩm Mộ Ngạn kéo tay Cố Phán tiếp tục về phía trước, hình như quên buông ra.

      Nhịp tim của tiểu thư Cố lúc này sắp kiểm soát nổi, chân tay cứng nhắc. có cảm giác lòng bàn tay giống như có cái lò lửa thiêu đốt, tự chủ được nóng lên, nhiệt độ cơ thể cũng càng ngày càng cao.

      Theo bản năng, đầu ngón tay bỗng nhiên cào vào lòng bàn tay của Thẩm Mộ Ngạn.

      Động tác của người đàn ông hơi ngừng lại, giống như là mới nhận ra, cũng nhìn , chậm rãi buông lỏng tay ra.

      Cố Phán bối rối.

      Động tác của vừa rồi hoàn toàn là bởi vì quá căng thẳng mới có mà! Căn bản có ý để buông tay đâu!

      Càng nghĩ càng sốt ruột, nếu là chưa từng có tính, nhưng tay này cũng nắm qua rồi, ấy bỗng nhiên lại buông ra. . .

      Cái này còn khiến người ta đau lòng hơn so với tổn thất 50 tỷ, có được !

      Phán Phán oan ức, Phán Phán phục.

      Thế là, ngoại trừ chuyện thổ lộ, chủ Cố làm ra chuyện dũng cảm thứ hai trong đời.

      dùng sức nắm chặt cánh tay Thẩm Mộ Ngạn, có chút gấp lại có chút dữ dằn : "Con chạm vào lòng bàn tay phải để buông tay ra đâu!"

      Thẩm Mộ Ngạn hơi bất ngờ nhìn , lên tiếng đáp lại, nhưng nghi vấn trong mắt vô cùng ràng.

      Cố Phán có chút ấm ức, nhưng lúc này điều nên , nên đều rồi, ra hết, lại cam lòng.

      Vì thế, hít hơi sâu, nhìn chằm chằm vào mắt , lại : "Khẽ chạm vào lòng bàn tay ý là. . . là muốn lại nắm chặt hơn chút."

      Bầu khí rơi vào yên tĩnh quỷ dị.

      Cố Phán xong cúi đầu xuống, dám nhìn Thẩm Mộ Ngạn rốt cuộc cho ra phản ứng gì.

      lâu sau, bàn tay trắng lạnh như chất ngọc thượng hạng kia, lần nữa nắm chặt lấy bàn tay của Cố Phán.

      Độ ấm trong lòng bàn tay cùng giọng nhàn nhạt của người đàn ông cùng nhau truyền đến ——

      "Đủ chặt chưa?"
      Last edited: 2/2/20
      nhoxbina, phuongtuhao, MaiAnhSF4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :