1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Thế Sủng Ái - Triệu Thập Dư (Hiện đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Truyện đáng quá. Hai ông bà này làm mình quắn quéo quá mất. Thanks editor nhiều nhiều.
      mo_hoa thích bài này.

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 19 (1/2)

      Vị trí của phòng khách hướng về phía đông, sáng sớm mặt trời lên, ánh bình minh dát vàng hết sức ngạo nghễ theo cửa sổ lớn sát đất tràn vào trong phòng.

      Lúc này, Cố Phán đánh răng rửa mặt xong xuôi, đổi xong bộ quần áo giá rẻ mà mua được ở mạng trước đó. So với trang phục chính thức của những nữ nhân viên bình thường, quần áo người có phần thoải mái, tự nhiên hơn.

      Khi ra khỏi phòng ngủ lần nữa, Thẩm Mộ Ngạn cũng ăn mặc hoàn tất.

      Hôm nay mặc người cái áo sơ-mi màu tuyết trắng, Cố Phán nhìn ra nhãn hiệu, hẳn là được đặt riêng.

      Chất lượng của áo sơ-mi cực kỳ tốt, kiểu dáng tao nhã, chỗ ống tay áo phối hợp với khuy măng-sét bằng đá quý màu đen. Lúc này Thẩm Mộ Ngạn ngồi yên tĩnh trong phòng ăn đọc báo buổi sáng, dưới ánh sáng ban mai khuy măng-sét theo động tác của khúc xạ ra tia sáng lạnh.

      Cố Phán ra ngoài, nhìn thấy cảnh này, trong lòng khỏi lại bồn chồn yên. Đặc biệt là những hình ảnh ở trong mơ trước đó vẫn tràn ngập đầu óc, lâu xóa được, làm bây giờ có cảm giác tội lỗi cùng từng trận chột dạ trước giờ có rằng bản thân xâm phạm thần tượng.

      Bữa sáng là tối hôm qua Cố Phán đặt trước, vì thế nhân viên phục vụ của bên khách sạn từ sớm đưa tới rồi.

      Đồ ăn là món nguội kiểu Tây, có bánh mì lát và thịt lợn hun khói, bên cạnh còn kết hợp hai phần hoa quả cùng đồ uống.

      Có điều, lúc nhìn cốc sữa tươi đặt ở bên phía mình, khuôn mặt nhắn xinh đẹp lên tia kinh ngạc.

      Nếu nhớ nhầm, hôm qua ràng muốn tách cà phê và cốc nước trái cây, giờ sao đột nhiên đổi thành sữa tươi rồi?

      Thấy Cố Phán chậm chạp ngồi xuống, Thẩm Mộ Ngạn rốt cuộc nâng mắt nhìn về phía .

      "Có chuyện gì à?"

      Cố Phán cân nhắc lát, biết có nên lấy chuyện này ra với Thẩm Mộ Ngạn hay , có lộ ra là có chút chuyện bé xé ra to hay đây?

      Nhưng. . .

      rất thích uống sữa tươi!

      Từ cực kỳ kén ăn, có mấy loại rau củ cũng mực ăn.

      Khi còn bé bà nội ít lần bởi vì chuyện kén ăn mà dạy dỗ , nhưng sửa được. Lại thêm ông nội và Cố An Nam chiều , về sau việc uốn nắn thói quen ăn uống này của ngược lại chẳng giải quyết được gì.

      Người ở bên cạnh đều biết sở thích của , những thứ ghét cũng rất nhiều năm rồi xuất bàn ăn của nhà họ Cố. ra ngoài chơi với Đổng Thiện Thiện, chị em tốt của cũng luôn đặc biệt chiều theo .

      Vì thế, giờ Cố Phán nhìn cốc sữa tươi này mà là vô cùng xoắn xuýt.

      Ngẫm nghĩ chút, vẫn : "Hẳn là bên khách sạn đưa nhầm rồi, hôm qua tôi đặt trước là nước trái cây, bọn họ. . ."

      Còn chưa xong, bị giọng lành lạnh bình tĩnh của Thẩm Mộ Ngạn cắt ngang.

      " đưa nhầm đâu, sáng sớm lễ tân gọi điện thoại tới kiwi tươi, hỏi thăm có thể đổi cốc đồ uống khác hay , tôi thay đổi thành sữa tươi."

      Lúc chuyện, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Cố Phán, khí thế mang theo cảm giác áp bách mà quen có.

      "Có vấn đề gì à?"

      ". . ." Muốn thế nào đây? hai mươi mấy tuổi rồi, vẫn còn kén ăn sao?

      Lời này ra đừng là người khác, ngay cả bản thân Cố Phán cũng có chút ghét bỏ chính mình.

      Im lặng giây lát, cười lắc lắc đầu, " có vấn đề gì, cảm ơn tổng giám đốc Thẩm."

      Kết quả, ngồi xuống chưa được bao lâu, Cố Phán cảm thấy câu " có vấn đề gì" kia quá sớm rồi. . .

      Rất nhiều năm rồi uống sữa tươi, thế nào mà cảm thấy mùi vị càng ngày càng tanh nồng vậy chứ!

      QAQ chỉ muốn theo đuổi người đàn ông mà thôi, có cần liều mạng như vậy hay hả!

      Càng nghĩ càng rầu rĩ, chủ Cố thậm chí cảm thấy nếu lại tiếp tục như thế này, người, còn chưa theo đuổi được, thói hư tật xấu người ngược lại bị mài mòn còn chút gì trước!

      . . . Mặc dù là chuyện tốt, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ.

      Bên này thầm ồn ào xoắn xuýt, căn bản nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông ở đối diện vào lúc nhăn mày uống sữa tươi rơi xuống người .

      Sau cùng, người đàn ông ngồi bắt chéo hai chân, cầm lấy tách cà phê, lại khẽ nhấp ngụm cà phê trong tách.

      -

      Buổi sáng Lý Trì cố ý thức dậy muộn.

      ta nhớ kỹ nhiệm vụ trước mắt của mình ngoài công việc ra, đó chính là ——

      Tuyệt đối làm bóng đèn!

      Lúc có điều kiện để gian lại cho tổng giám đốc nhà ta và Cố, lúc có điều kiện tạo điều kiện giúp bọn họ đương!

      ta bây giờ chỉ kém khắc lên lưng mình mấy chữ to ——

      【 Ông chủ tìm được bà chủ rồi, Lý Trì mới có thể chắc chắn làm chú rể. 】

      Vậy nên, hai người họ chẳng mấy khi có thời gian ở riêng với nhau, Lý Trì đương nhiên muốn giảm bớt tần suất làm bóng đèn nha.

      Có điều, có thế nào cũng thể trì hoãn việc chính, hôm nay là ngày đầu tiên tổng giám đốc nhà ta chính thức về tổng công ty của Thẩm thị, Lý Trì vẫn hiểu tầm quan trọng của việc này.

      Nắm lấy thời gian, sau khi thu thập xong những thứ nên chuẩn bị, ta liền mình tới khách sạn.

      Sau khi đến khách sạn, là Cố Phán mở cửa cho ta.

      Hôm nay, Cố có vẻ mặt sáng láng vui vẻ trước kia, cả người ỉu xìu, khiến cho Lý Trì có chút quen.

      "Tổng giám đốc Thẩm, Cố."

      Thẩm Mộ Ngạn chỉ hơi gật đầu với ta, lại tiếp tục xem tờ báo tài chính và kinh tế trong tay.

      Cố Phán ngược lại, sau khi Lý Trì chào hỏi xong, chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua.

      Tối qua, sau khi sắp xếp cẩn thận đồ ăn được đưa tới, quay về phòng nhìn thấy trong điện thoại di động có loạt cuộc gọi nhỡ của Lý Trì, nhưng khi gọi lại, người bên kia sớm tắt máy rồi.

      Cố Phán hiểu ra sao, có điều về sau, tất cả suy nghĩ đều bị bi thương vì đồ ăn bị tịch thu che khuất, ngược lại cũng nghĩ nhiều nữa.

      Lúc này gặp lại Lý Trì, Cố Phán liền nổi lên tâm tư lật lại chuyện cũ.

      Dù sao, nếu phải bởi vì cuộc điện thoại kia của ta, Thẩm Mộ Ngạn cũng quái lạ hơn nửa đêm ra tìm . Thẩm Mộ Ngạn ra, chuyện lén đặt mua đồ ăn cũng bị bắt tận tay.

      Quan trọng nhất chính là!

      Đồ ăn đưa tới cũng bị tịch thu!

      Càng nghĩ càng giận, mới sáng sớm bởi vì cốc sữa tươi kia mà Cố Phán mơ hồ sinh ra tuyệt vọng với cuộc sống, giờ phút này tất cả đều biến thành oán hận với Lý Trì.

      ngoài cười nhưng trong cười, hỏi Lý Trì: "Thư ký Lý này, tối hôm qua gọi điện thoại cho tôi, là có chuyện gì cực kỳ khẩn cấp à?"

      Cố Phán đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "Cực kỳ khẩn cấp", kẻ đần cũng có thể nghe ra sát khí trong ngoài lời của .

      Lý Trì vô cùng tuyệt vọng, vợ tương lai của Tổng giám đốc muốn úp nồi lên người ta, theo lý thuyết ta nên nhẫn nhục chịu đựng, oán hối cõng lưng mới đúng.

      Nhưng mấu chốt là. . .

      Hôm qua liên quan đến ta mà!

      Đến bây giờ ta cũng biết đêm qua rốt cuộc là cái tình huống gì.

      Vốn tưởng rằng sau cuộc điện thoại kia của Cố, ta nhận được bất kỳ chỉ thị nào nữa. Lý Trì thậm chí dự định xem đánh bóng suốt đêm, dù sao thời gian mình kiểu này quá hiếm hoi, ta làm việc tận tụy như chó lâu như vậy, có được cơ hội thế này quả thực cũng khó hơn cả trúng xổ số.

      Nhưng ta có thế nào cũng ngờ được, dưới tình huống này, tổng giám đốc nhà ta lại còn có thể gọi cuộc điện thoại chết tiệt đến.

      Đêm hôm khuya khoắt Lý Trì nhìn thấy điện thoại của Thẩm Mộ Ngạn mà cũng sắp sinh ra tâm lý chống đối rồi. ta do dự hồi khá lâu mới run run rẩy rẩy tiếp nhận điện thoại.

      Kết quả ta ở đầu này cũng chưa câu nào, tổng giám đốc nhà ta ở bên kia lên tiếng trước ——

      "Gọi cuộc điện thoại cho Cố Phán, sau đó tắt máy."

      Lúc cúp điện thoại, Lý Trì cũng rất mờ mịt. ta hoàn toàn hiểu hành động lần này của tổng giám đốc nhà ta là muốn làm cái gì, đoán đến đoán cũng đoán được hàm nghĩa phía sau.

      Có điều, ta chỉ là người làm thuê, tổng giám đốc cái gì ta chỉ có nước làm theo.

      Cho nên dựa theo chỉ thị của cấp , vào lúc hơn nửa đêm sắp rạng sáng, ta gọi cuộc điện thoại cho Cố, đồng thời sau khi gọi xong, lập tức tắt máy.

      ta cho là chuyện này đến tối hôm qua là kết thúc rồi, ngờ còn nảy sinh vấn đề còn sót lại?

      Hơn nữa. . . Còn là vấn đề còn sót lại chỉ về phía ta? !

      ta trông mong nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn, nhưng đối phương giống như hoàn toàn nghe thấy lời mà Cố Phán vừa mới hỏi, dáng điệu bình tĩnh nhàn nhã uống cà phê, cũng chút ý tứ nâng mắt giải cứu ta.

      Lý Trì muốn khóc.

      Đây ràng là trò chơi tình ái của hai người bọn họ, vì sao kết quả người bị ngược luôn là ta hả!

      Trì Trì rất tủi thân, nhưng Trì Trì cái dấu chấm câu cũng dám .

      Chống lại ánh mắt của Cố Phán, Lý Trì cấp tốc nghĩ ra cái lý do đáng tin lắm.

      "Là thế này, tối hôm qua tổ trang trí nội thất liên lạc với tôi, muốn hỏi Cố chút, phòng của chọn đồ dùng trong nhà màu gì. Tôi thấy sau này nơi đó là đến ở, hẳn là do quyết định, nên muốn gọi điện thoại liên lạc hỏi cho ràng."

      Lý Trì xong những lời này, lại cẩn thận phân tích lời của mình chút. Ừ, bên trong nghiêm cẩn mang theo chân , bên trong chân lại có tia tôn trọng. . .

      Vợ tương lai của tổng giám đốc hẳn là có thể hiểu ta, cái người làm thuê đáng thương này chứ!

      Hẳn là có thể !

      ". . ." Cố Phán cũng biết nên cái gì cho phải, vừa tức giận lại buồn cười, cuối cùng, chỉ có thể hết sức giả dối với Lý Trì câu, "Vậy, là vất vả cho thư ký Lý rồi, lát nữa đưa phương thức liên lạc với đội trang trí cho tôi, tôi chyện với bọn họ."

      Lý Trì đương nhiên đồng ý rồi, ta liên tục gật đầu.

      . . .

      chuyện phiếm cũng kha khá rồi, Lý Trì nhìn đồng hồ, sau đó lập tức hóa thân thành dáng vẻ của người thư ký ưu tú thường thấy nhất lúc bình thường, với Thẩm Mộ Ngạn: "Thưa tổng giám đốc, gần đến giờ nên trụ sở chính rồi."

      Thẩm Mộ Ngạn chỉ khẽ gật đầu, lát sau, từ chỗ ngồi đứng thẳng dậy.

      Cơ thể cao lớn sắc bén bước về phía cửa lớn, lúc ngang qua bên cạnh Cố Phán, bước chân hơi dừng lại.

      "Miếng bánh kem kia, đừng quên đưa."

      Cố Phán: ". . ."

      —— —— ——
      Last edited: 2/2/20
      Chalychanh, nhoxbina, phuongtuhao4 others thích bài này.

    3. Ke Vo Hinh

      Ke Vo Hinh Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      36
      :059::059::059: Cố àh. Giả vờ thục nữ lm gì để tự lm khổ mình z hã kkkkk
      mo_hoa thích bài này.

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 19 (2/2)

      Trụ sở chính của Thẩm thị nằm ở khu vực sầm uất trong trung tâm thành phố.

      Lúc đầu, tòa nhà đó được ông cụ Thẩm ra giá cao mua vào tay, tất cả mọi người đều cho rằng ông dùng nó vào mục đích thương mại, lại ngờ sau đó ông liền treo cái logo cực lớn lên nóc tòa nhà.

      Những năm này mưa dông gió giật, thủy tinh ở bên ngoài tòa nhà cũng đổi hai lần, logo ở phía cũng theo đó đổi mấy lượt rồi.

      Mà Thẩm thị cũng giống như tòa nhà này, cắm rễ vững chắc ở thành phố S, từ xí nghiệp non trẻ vừa mới đến khi đó, phát triển thành tập đoàn đứng đầu số số hai ở thành phố S nay.

      Vị trí cùng năng lực của nó ở trong giới kinh doanh, ai dám khinh thường.

      Rất nhiều sinh viên tốt nghiệp năm nay, đều vì tiến vào Thẩm thị mà cố gắng. Bất kể là đãi ngộ hay là phát triển trong tương lai, nơi này hiển nhiên trở thành căn cứ địa mà mọi người hướng về.

      -

      Người của trụ sở chính nhận được thông báo từ sớm, vị tổng giám đốc trẻ tuổi kia mấy ngày trước mới từ nơi xa điều khiển cuộc thay máu lớn trong nội bộ công ty, hôm nay đến trụ sở chính tiếp nhận công việc.

      Đương nhiên, những toàn bộ những người trước đó bị đổi hết là quản lý cấp cao của trụ sở chính cùng nhóm quản lý có chút quyền quyết định chiến lược, công nhân viên chức tầng dưới cùng chỉ cảm nhận được nội bộ công ty rung chuyển, nhưng lại hoàn toàn tình huống rốt cuộc là thế nào.

      Tuy bọn họ biết được chút tin tức có liên quan đến Thẩm Mộ Ngạn từ thông tấn xã vỉa hè, nhưng qua nhiều năm như vậy, trong ấn tượng của bọn họ người nắm quyền Thẩm thị sớm là mấy người con trai và cháu trai kia của ông cụ Thẩm.

      Thẩm Mộ Ngạn nhiều năm chưa ra mặt, trong giới lại lưu truyền thế nào, với bọn họ những công nhân viên chức tầng thấp nhất này mà , cũng đều là tồn tại hư vô mờ mịt.

      Mà gần đây, người đàn ông sống trong truyền thuyết này bỗng nhiên có hành động, hơn nữa ngay cả mặt cũng lộ cho trụ sở chính cuộc thay máu lớn, cái này sao có thể khiến cho bọn họ, những nhân vật bé ở tầng thấp nhất này hoảng sợ được.

      Vì vậy, sau khi nhận được tin hôm nay Thẩm Mộ Ngạn đến trụ sở chính làm việc, tất cả đều nâng cao tinh thần cũng như cực kỳ cẩn thận, sợ số phận của mình giống như những quản lý cấp cao bị khai trừ kia.

      -

      9 giờ sáng.

      Lái xe dừng xe vững vàng ở trước cổng chính của tập đoàn Thẩm thị.

      Lý Trì chậm rãi xuống từ ghế lái phụ trước, sau đó cung kính mở cửa xe cho Thẩm Mộ Ngạn.

      giây sau Cố Phán cũng xuống xe ở phía bên kia. và Lý Trì trái phải theo sau lưng Thẩm Mộ Ngạn, hàng sau nữa, là đoàn trợ lý dưới tay Lý Trì.

      đoàn người hùng dũng vào trụ sở chính của Thẩm thị, Thẩm Mộ Ngạn với khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt hàng đầu, đón lấy ánh mắt cẩn thận dò xét của mọi người.

      Lý Trì thông báo xuống phía dưới, cầu người trong nội bộ làm chuyện gì phô trương cần thiết, dù sao tổng giám đốc nhà ta chỉ coi trọng năng lực thực tế.

      Vậy nên, lúc này đây đường lên lầu, cũng có đoàn tiếp đón chuyên nghiệp nào, chỉ có công nhân viên chức cùng bảo vệ gặp được ở đại sảnh dưới lầu, khi ngang qua, kính sợ lễ phép hướng về phía Thẩm Mộ Ngạn gật đầu.

      Bọn họ chia ra hai thang máy lên lầu, Lý Trì và Cố Phán dĩ nhiên là cùng Thẩm Mộ Ngạn, còn mấy người trợ lý kia vào thang máy khác.

      Thang máy nhàng lên, lúc đến phòng tổng giám đốc "Đinh" tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.

      Ngoài cửa là cao gầy xinh đẹp dẫn đầu. ta mặc trang phục công sở màu đen, trong biểu cảm bình tĩnh có tia lãnh đạm dễ tới gần.

      Đằng sau ta là mấy người phụ tá, nhìn hẳn là người làm việc dưới tay ta. Cửa thang máy mở ra, sau khi nhìn thấy Thẩm Mộ Ngạn, ta dẫn đầu kêu tiếng: "Xin chào tổng giám đốc."

      Thẩm Mộ Ngạn chỉ khẽ gật đầu, bước chân hề dừng lại, đường thuận lợi vào trong phòng làm việc.

      Cố Phán thoáng đánh giá ta chút, khi ánh mắt hướng lên , ngược lại là vô ý chạm vào ánh mắt của đối phương.

      thẳng người, tự nhiên hào phóng cười với kia. Đối phương chỉ đơn giản quan sát lượt, cũng hề đáp lại, rất bình thản xoay người theo sau lưng Thẩm Mộ Ngạn.

      Lý Trì ở bên cạnh nhìn thấy hết tình cảnh vừa rồi lúc hai người này đối mặt, trong lòng khỏi "Lộp bộp" cái.

      Người phụ nữ này là tâm phúc lưu lại ở nước ngoài của tổng giám đốc nhà ta, tên là Lam Tâm.

      ta trái lại có tâm tư gì lớn, ở bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn rất nhiều năm rồi, vẫn luôn rất có trách nhiệm và siêng năng làm tốt vai trò là vũ khí sắc bén nhất của tổng giám đốc nhà ta.

      Lần thay máu này của tổng công ty trong nước có thể thay đến lưu loát sạch như thế, cũng hoàn toàn là bút tích tổng giám đốc chỉ huy người phụ nữ này làm ra.

      Có điều, ta chỗ nào cũng tốt, chỉ là có chút. . . quá chính trực.

      Trước kia, bên người tổng giám đốc có ít các loại oanh oanh yến yến từng gần gũi. Lam Tâm này sau khi có được chỉ thị, liền đao to búa lớn quyết đoán giúp đỡ tổng giám đốc xua đuổi hoa đào. ta có ấn tượng gì tốt dành cho những trẻ muốn lại gần tổng giám đốc, luôn cảm thấy bọn họ đều là phần tử cặn bã của xã hội muốn vươn lên mà chỉ muốn đường tắt.

      Lấy kinh nghiệm trong quá khứ của Lý Trì, ánh mắt ta nhìn Cố Phán vừa rồi có chút cảm giác giống như từng thấy ở đâu rồi . . .

      ta đột nhiên hơi đau đầu, nghĩ chờ lát nữa nhất định phải tìm cơ hội cố gắng giải thích với đối phương chút, nhất định thể làm mất lòng chủ này.

      -

      Cố Phán lần đầu đến trụ sở chính của Thẩm thị, biểu coi như đạt tiêu chuẩn.

      Mà Thẩm Mộ Ngạn, từ lúc đến, tất cả công việc tồn đọng toàn bộ thuận theo mà tới.

      Vẻn vẹn buổi sáng, hội nghị, dự án mở ra ba cuộc, bận rộn đến lúc nghỉ trưa cũng chưa kết thúc, còn mang theo Lý Trì và Lam Tâm ngâm mình trong phòng họp.

      Mà Cố Phán thân là trợ lý sinh hoạt bé, công việc vốn là dễ dàng tự do.

      Sau khi dọn dẹp xong phòng nghỉ ở trong văn phòng của Thẩm Mộ Ngạn, nhìn đồng hồ, quyết định đặt đồ ăn trước.

      Từ lúc vừa đến, Cố Phán luôn nhớ kỹ mục tiêu cuối cùng của mình là phải chiếm được ấn tượng tốt của người đàn ông kia, vì thế cũng tùy tiện chọn nhà hàng, mà là ra ngoài bắt đầu hỏi han kinh nghiệm của những người trợ lý vẫn luôn theo bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn.

      Cố Phán, người ngọt ngào dáng vẻ lại xinh đẹp, mọi người lại ngầm hiểu lẫn nhau biết thân phận đặc thù của , mỗi người đều ôm trăm phần trăm kiên nhẫn đối với .

      Lúc nghe thấy hỏi đến thói quen hay ăn nhà hàng nào của tổng giám đốc, bọn họ đều có chút khó xử.

      " Cố à, cái này phải chúng tôi cho biết, là chúng tôi cũng ."

      Mấy năm trước, trong mấy tháng ngắn ngủi bọn họ theo tổng giám đốc ở lại trụ sở chính, tổng giám đốc hình như cũng đều là ăn cơm ở nhà ăn.

      Cho dù là sau này đến chi nhánh mới thành lập ở nước ngoài, đến giờ cơm thư ký Lý cũng chỉ đặt cho tổng giám đốc cơm hộp giống như của bọn họ.

      Nhiều năm như vậy rồi, bọn họ sớm quen với những chuyện này của tổng giám đốc, giờ đột nhiên bị Cố Phán hỏi câu, bọn họ nào trả lời được chứ.

      Cố Phán nghe xong bọn họ , cũng hơi giật mình.

      thử thăm dò lại hỏi câu: " chỉ ăn đồ ăn ở căng-tin là được à?"

      đám trợ lý rất ăn ý gật đầu.

      Sau khi có được đáp án khẳng định, Cố Phán im lặng trong giây lát, nghĩ như vậy, cũng cần thiết phải làm cái gì đặc thù hóa cho Thẩm Mộ Ngạn.

      thang máy chuyên dụng đường thẳng đến nhà ăn.

      Giờ này là thời gian nghỉ trưa, mọi người làm việc buổi sáng, vừa mệt vừa đói. Nhà ăn lại là trong vài chỗ cần phải nghiêm túc, vì thế khí nơi này nếu so với những chỗ khác trong công ty tốt hơn rất nhiều.

      Cố Phán vừa vào nhà ăn, tâm trạng bị lây nhiễm ít, bước chân cũng nhàng hơn nhiều.

      Trong nháy mắt kia khi bước vào nhà ăn, xung quanh liền có ít ánh mắt ùn ùn kéo đến. Có mang theo tìm tòi nghiên cứu, cũng có đơn thuần thưởng thức khuông mặt của .

      Cố Phán trước giờ quen với kiểu nhìn chăm chăm của mọi người, cho nên lúc này trái lại cũng căng thẳng nhiều.

      đến đội ngũ xếp hàng chuẩn bị ở bên ngoài cửa sổ lấy đồ ăn, lúc mấy người đứng ở xung quanh nhìn thấy , khỏi đều lưu lại thêm ánh mắt.

      Buổi sáng, kẻ giấu tên nào đó trong nhóm buôn dưa của công ty lan truyền ảnh chụp Cố Phán theo sau lưng tổng giám đốc ở đó. Mọi người đều sôi nổi suy đoán thân phận của người đẹp mới tới này, bây giờ bọn họ cách gần như vậy, ham muốn buôn dưa trong lòng khỏi lại bắt đầu ngo ngoe ngóc đầu dậy.

      Có người to gan, chủ động trò chuyện với Cố Phán.

      "Chào em, là Lưu Dã ở phòng kinh doanh." chuyện với Cố Phán là chàng có tướng mạo rất tuấn tú nhã nhặn, chỉ là khí chất hơi bình thường.

      Cố Phán lễ phép gật đầu đáp lại, "Cố Phán."

      Đội ngũ dần dần nhích về phía trước, Lưu Dã đứng ở trước mặt Cố Phán, liên tục xoay người về phía sau nhìn .

      "Em cũng là trợ lý của tổng giám đốc à? Sáng nay hình như nhìn thấy em cùng tổng giám đốc tới công ty?"

      Lưu Dã ngược lại cảm thấy người đẹp mới tới này có thân phận gì khó lường, vả lại ta hỏi cũng xem là thất lễ, chỉ là đơn thuần tò mò mà thôi, tướng mạo ta tệ, bình thường rất được những người khác phái trong công ty hoan nghênh, vì thế lúc này đối với Cố Phán, ta cũng giống như lúc bình thường đối với những người khác phái khác, chủ động mỉm cười lịch , thể ra mặt tốt nhất của mình.

      Cố Phán thấy người đàn ông ở trước mặt này phiền muốn chết, nếu là ở công ty của trai , lúc này chắc chắn ném qua hai cái ánh mắt khinh bỉ rồi.

      Nhưng bây giờ lại được, mỗi lời mỗi hành động của chỉ đại diện cho chính mình, còn đại diện cho Thẩm Mộ Ngạn.

      thể để cho đầu tường của mất mặt.

      Thế là Cố Phán cũng lễ phép cười cười, gật đầu : "Đúng vậy."

      Sau khi Lưu Dã kia nhận được câu trả lời, miệng cũng liên tục nhàn rỗi, ồn ào ầm ĩ đến tận lúc tới cửa sổ chia đồ ăn cũng còn chưa ngừng lại.

      Cũng may về sau ham muốn đồ ăn chiến thắng ham muốn buôn dưa, sau khi bác ở cửa sổ chia đồ ăn gọi ta, ta mới triệt để xoay người lại.

      Khi đến lượt Cố Phán, món ăn còn thừa còn chủng loại phong phú trước đó. Vả lại, quan sát sơ qua chút, phát còn lại đều là mấy thứ có ớt xanh và cà rốt.

      hơi bối rối, nếu như nhớ nhầm, trong phần tài liệu mà Lý Trì đưa cho kia, phía viết cực kỳ ràng, Thẩm Mộ Ngạn ăn hai loại rau củ này.

      Sở dĩ nhớ kỹ như thế, hoàn toàn là bởi vì thói quen này rất giống với , ớt xanh và cà rốt, cũng ăn.

      mỉm cười hỏi bác chia đồ ăn: " ơi, còn có cái gì khác ạ? Trong mấy món còn lại đều có ớt xanh và cà rốt, cháu muốn giúp người kia mua cơm mà ấy ăn những thứ này."

      Bác thấy thái độ của tệ, giọng lại ngọt người lại đẹp, lúc trả lời cũng rất ôn hòa.

      " còn nữa đâu, hôm nay nhiều người tới nhà ăn, lại tới chậm, còn lại mấy món này là tốt rồi đấy. Người kia là ăn hay là bị dị ứng? Nếu chỉ là ăn, vậy lát nữa bảo ta chọn ra phải là được rồi sao."

      Bác rất tùy ý, nhưng lại cho Cố Phán thêm cách giải quyết vấn đề.

      Đúng nha, lo có biện pháp gì để lấy lòng Thẩm Mộ Ngạn mà, lát nữa lúc ăn cơm làm em cần cù chăm chỉ lựa đồ ăn, có phải là có thể để lại cho thêm chút ấn tượng thận trọng lòng hay ?

      Cố Phán càng nghĩ càng thấy có khả năng, lại ngọt ngào cười tiếng với bác .

      "Vậy phiền giúp cháu đóng hộp hai phần ạ."

      —— ——

      Sau khi kết thúc hội nghị, Lý Trì theo Thẩm Mộ Ngạn về đến văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

      Có vài vấn đề còn sót lại trong hội nghị cùng với tài liệu cần , sau khi đến văn phòng, Lý Trì bình tĩnh chuyên nghiệp thuật lại tất cả mọi chuyện cho Thẩm Mộ Ngạn nghe.

      Cuối cùng, ta khép văn kiện lại, "Thưa tổng giám đốc, đại khái chính là những thứ này."

      Thẩm Mộ Ngạn nhìn tài liệu trong tay, gật gật đầu, lát sau, dường như nhớ ra điều gì, mắt cũng nâng, thấp giọng hỏi thẳng: "Người sao?"

      Lý Trì vừa nghe hiểu ngay người hỏi tới chính là Cố kia.

      ta hơi lúng túng, biết nên mở miệng thế nào.

      Vừa rồi lúc ở trong thang máy quay về, ta vô ý mở ra nhóm trò chuyện của công ty trong điện thoại di động, trong những tin tức bật ra có ảnh Cố Phán đến nhà ăn mà người ta gửi lên.

      Người đăng ảnh dấu tên, chuyện cũng kiểu ghen ăn tức ở, ý tứ đại khái là , những người thích Lưu Dã của phòng kinh doanh có thể hết hi vọng rồi, người ta chỉ thích khuôn mặt đẹp thôi.

      Lúc trước, cũng biết là ai thêm ta vào nhóm này. lần lưu lại chính là mấy năm, ta trước giờ đều chưa từng chuyện ở trong đó. Mọi người hẳn cũng sớm quên mất ta rồi, nội dung trò chuyện cũng rất kiêng nể gì cả.

      Vốn dĩ Lý Trì thấy có vấn đề gì, dù sao mọi người lúc bình thường có áp lực công việc lớn, buôn dưa ăn chút xem như giải tỏa. ta trước nay chưa từng quan tâm, cũng chưa từng với Thẩm Mộ Ngạn.

      Nhưng lần này. . .

      Chuyện liên quan tới Cố Phán, hơn nữa trong tấm ảnh kia, Cố còn cười đến rất ngọt với chàng có dáng người thấp lùn kia. . .

      Lý Trì cảm thấy bản thân có mười cái đầu, cũng dám tận lực giấu diếm khi mà tổng giám đốc nhà ta hỏi ra.

      Thế là ta cân nhắc câu chữ phen, cố gắng hết sức uyển chuyển với Thẩm Mộ Ngạn: "Thưa tổng giám đốc, Cố hẳn là đến nhà ăn mua cơm rồi, vừa nãy tôi nhìn thấy ảnh của ấy ở bên trong nhóm chuyện phiếm của công ty."

      Quả nhiên, sau khi Thẩm Mộ Ngạn nghe xong lời của Lý Trì, ánh mắt vẫn luôn nhìn xuống đột nhiên nâng lên.

      "Ảnh gì?"

      -

      Lúc Cố Phán mang theo đồ ăn lên lầu, văn phòng tổng giám đốc vẫn ở vào trạng thái yên tĩnh nghiêm túc làm việc.

      Người đàn ông họp xong quay về rồi, Lý Trì đứng ở bên cạnh , chờ để lấy phần tài liệu mà phê duyệt.

      Cố Phán dám tùy tiện quấy rầy, xách hộp cơm lặng lẽ đến khu tiếp khách ở bên cạnh.

      mở toàn bộ hộp cơm ra, vừa tháo bộ đồ ăn, vừa nhìn về phương hướng bàn làm việc.

      Người đàn ông ngồi đưa lưng về phía ánh sáng, phía lưng là cửa sổ sát đất cực lớn, tòa nhà đứng thẳng giữa trung cùng quang cảnh xanh thẳm mây lơ lửng ở sau lưng .

      biết có phải là ảo giác của Cố Phán hay , luôn cảm thấy khí áp của Thẩm Mộ Ngạn lúc này, còn thấp hơn thường ngày mấy phần.

      ngược lại nghĩ tới vấn đề là do mình, chỉ cảm thấy là hội nghị có chuyện gì đó thuận lợi.

      để ý thêm nữa, cầm đũa lên, rất cẩn thận bắt đầu lựa ớt xanh và cà rốt trong hộp cơm.

      chủ Cố từ được chiều thành quen, bình thường đừng vì người khác mà lựa đồ ăn, ngay cả tự mình bóc vỏ tôm cũng rất ít. Vậy nên giờ làm những việc này, người khác chưa gì, tự cảm động đến rối tinh rối mù trước.

      Ô ô ô, vì đem tình về nhà mà vất vả rồi, sau này nhất định phải ghi những chuyện này vào sổ, đợi sau khi ở cùng chỗ với thần tượng, lần lượt từng cái tìm đòi phần thưởng!

      Cố Phán càng nghĩ càng vui vẻ, cũng chú ý tới động tĩnh ở quanh người nữa.

      Đợi đến lúc lại ngẩng đầu lên, Thẩm Mộ Ngạn ngồi ở ghế xô-pha đối diện với rồi.

      cởi bỏ áo khoác tây trang, áo sơ-mi trắng bao lấy bờ vai rất thẳng của , chân dài khẽ chồng lên nhau, ánh mắt thản nhiên liếc xuống, hơi thở quanh người kín đáo mà lạnh lùng.

      "Chọn những thứ này để làm gì?"

      Cố Phán có chút ngoài ý muốn, phải thích ăn hai loại rau củ này hay sao? chọn ra là có ý gì chẳng lẽ phải quá ràng hay sao?

      chờ đáp lại, Thẩm Mộ Ngạn lại lên tiếng: " thích ăn những thứ này à?"

      ". . . Hả?"

      nhìn , giọng bình tĩnh.

      "Thích ăn hết ."

      ". . . ?"

      Kịch bản này sao có chút sai sai : )
      Last edited: 2/2/20
      nhoxbina, phuongtuhao, MaiAnhSF5 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ghen rồi, đầu tường ghen rồi Cố Phán ơi
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :