1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Thế Sủng Ái - Triệu Thập Dư (Hiện đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 92

      Chuyện Cố Phán rớt mặt nạ, tuyệt đối xem như là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn.

      Tới dự tiệc có ít nhân viên hậu trường bận trước bận sau lo liệu cho buổi hòa nhạc. Cố Phán quá để ý tới mấy người lãnh đạo chỉ qua sân khấu, mà là chú trọng dẫn theo các thành viên ban nhạc tới cảm ơn những người kia.

      Có mấy nhân viên hậu trường là người phương bắc, tính cách vô cùng phóng khoáng, vốn nghĩ tới mấy nhân vật lớn của G5 đến chào hỏi bọn họ, trông thấy Cố Phán dẫn người tới, còn ngây ra lát.

      Dù sao vẫn còn có lãnh đạo của công ty ở bên kia, vả lại tổng giám đốc của Thẩm thị cũng đến đây, người của G5 có lý do đến tiếp đãi những nhân vật như đám bọn họ.

      Nhưng nghĩ tới chuyện đó có nghĩa là nó xảy ra.

      Ngạc nhiên ngắn ngủi qua , mấy người phương bắc kia liền chủ động thân thiện hơn.

      Thấy nhóm Cố Phán có vẻ gì là kiêu ngạo, đối phương mời rượu cũng qua loa.

      Tình huống kiểu này, trước kia Lisa đều ra tay ngăn cản. Thẩm Mộ Ngạn từng dặn dò, cho dù là xã giao gì, cũng thể để Cố Phán uống rượu. Nếu đối phương chịu thả người, đại khái có thể trực tiếp mang ra, hoặc gọi điện thoại cho .

      Cho nên trong mấy năm này, hễ là trường hợp cần Cố Phán có mặt, ánh mắt Lisa càng chuyên chú ở người hơn chút. cơ bản luôn nhìn chằm chằm xem phải chăng có người mời rượu , khi có người sợ chết tới, ấy phải nhanh chóng làm nữ bảo vệ, trông chừng công chúa vô cùng chặt chẽ.

      Nhưng hôm nay, ông chủ lớn của bọn họ còn ở ngay tại trường, ấy ba bần bốn lượt dùng ánh mắt dò hỏi xem nên làm thế nào, nhưng đối phương cũng hề để ý tới ấy.

      Dù Lisa có mắt nữa, cũng nhìn ra được Thẩm Mộ Ngạn định làm Cố Phán cụt hứng, cho nên ấy cũng cần thiết làm chuyện dư thừa gì nữa, lại chọc cho mọi người đều vui.

      Chẳng qua ấy tuyệt đối ngờ tới, Cố Phán mời từng chén , mỗi người đều bỏ qua, hơn nữa càng uống càng hăng, càng hăng càng dừng lại được.

      Về sau, lúc Thẩm Mộ Ngạn chiếu cố xong hai ông bà, qua tìm Cố Phán, uống đến trạng thái mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa say rồi.

      Lúc kết thúc buổi hòa nhạc, lau lớp trang điểm, lúc này khuôn mặt nhắn sạch bóng, trừ hai gò má đỏ hây hây, chẳng có gì khác nữa.

      Trong mắt có ba phần ý cười bảy phần men say, lúc trông thấy Thẩm Mộ Ngạn, khóe môi giương lên, cười đến càng thêm ngốc nghếch.

      "Ơ, ngài Thẩm nhà tôi tới rồi."

      Cố Phán xong câu này, liền ngồi ở chỗ đó giang hai cánh tay ra, ngọt ngào nhìn , "Ôm cái."

      Bốn phía bỗng nhiên vang lên tiếng chọc ghẹo.

      Nếu là trước kia, những người ngồi đây tuyệt đối dám trêu chọc hai người này như thế, dù sao thân phận của Thẩm Mộ Ngạn cũng bày ra ở đó.

      Nhưng hôm nay bầu khí quá mức hưng phấn, Cố Phán lại cho bọn họ cảm giác mà trước đây chưa từng có, lại rót vài chén rượu, cảm xúc của mọi người đều kích động, cũng còn cảm giác xa cách nữa.

      Vậy nên tự chủ được, mới có bất kỳ ác ý gì mà đùa giỡn.

      May là Thẩm Mộ Ngạn cũng nghĩ quá nhiều, Cố Phán coi trọng những người này, cho nên tối nay muốn náo loạn cũng ngăn cản.

      Mà lúc này nhìn say thành như vậy, toàn bộ suy nghĩ của cũng đều buộc chặt người , căn bản cũng để ý bên cạnh có động tĩnh gì.

      về phía trước, đứng vững ở trước mặt , mặc cho ôm lấy eo mình.

      Người đàn ông vuốt thẳng tóc mái lộn xộn trán , khuôn mặt bình tĩnh, nhưng động tác lại tỉ mỉ dịu dàng.

      "Khó chịu à?"

      Cố Phán lắc đầu, " khó chịu, khó chịu chút nào."

      Lúc chuyện, lại lấy mặt cọ cọ phần bụng săn chắc của , dáng vẻ giống con chim non tìm được nơi náu vậy, tràn đầy cảm giác ỷ lại.

      "Em rất vui nha... Hì hì..."

      Cố Phán rất ít khi uống say, thứ nhất tính cảnh giác của rất mạnh, hiểu được ở bên ngoài phải bảo vệ bản thân thế nào.

      Thứ hai bình thường uống rượu đều là vì cực kỳ phiền chán, muốn lấy rượu phát tiết, cũng rất ít khi như hôm nay, là bởi vì vui quá mà uống.

      Cho nên giờ dựa sát vào Thẩm Mộ Ngạn, khống chế nổi.

      Chất cồn dường như phóng đại niềm vui sướng trong lòng lên vô số lần, căn bản kiềm chế được, chính là muốn ngừng, cười ngừng.

      Thẩm Mộ Ngạn đỡ lấy bả vai của con ma men, dường như hề cảm nhận được xung quanh vẫn còn nhiều ánh mắt như vậy, khẽ dỗ dành: "Vậy Phán Phán rất vui, còn muốn làm gì nữa?"

      Cố Phán như là được nhắc nhở chuyện gì, chớp chớp mắt, buông lỏng hai cánh tay ôm lấy . cúi đầu xuống, giống hệt con chuột Hamster , mơ mơ màng màng tìm ra điện thoại của mình ở trong túi xách.

      "Em phải xem fan hâm mộ đều gì với em... Ê, em cầu hôn, chuyện lớn như vậy, chắc chắn bọn họ đều biết rồi... Hì hì, em muốn nghe lời chúc mừng..."

      vừa lầm bầm lầu bầu, vừa mở Weibo ra. Thẩm Mộ Ngạn ở bên cạnh đỡ lấy , tránh cho ngã sấp xuống, cái khác cũng ngăn cản nhiều hơn, nhưng lại ngẩng đầu đưa mắt ra hiệu cho Lisa, tỏ ý ấy ra ngoài an bài tốt lái xe, chờ lúc nữa đưa Cố Phán về nhà.

      Lisa hiểu ngay, lập tức cất bước ra khỏi phòng tiệc.

      Thẩm Mộ Ngạn nhìn trái nhìn phải, dự định thay thu dọn đồ, chờ lát nữa có thể đứng dậy rời ngay, cho nên cũng quá để ý xem cầm điện thoại hí hoáy cái gì.

      Lúc lại muốn dìu đứng dậy, bên kia Cố Phán mở phát sóng trực tiếp rồi.

      Khuôn mặt trang điểm của con ma men lập tức xuất ở trong màn hình, camera phía trước mở kính lọc, nhưng khuôn mặt nhắn ở bên trong vẫn xinh đẹp bắt mắt như trước.

      Bình luận ở góc bên trái giống như phát điên, mực điên cuồng nhảy ra, tốc độ quá nhanh, Cố Phán mơ mơ màng màng chỉ nhìn cái ——

      "Hử? Tại sao tôi lại phát trực tiếp ở trong tài khoản này? phải các bạn kêu tôi phát trực tiếp sao, ấn vào hot search, tất cả đều là người @ tôi, kêu tôi phát trực tiếp tiệc ăn mừng, giờ sao còn hỏi như vậy, kỳ quái nha mấy người..."

      Cố Phán mơ màng hướng về phía ống kính chuyện, lời vừa dứt, còn nấc cụt cái, fan hâm mộ ở đầu kia tự đeo kính lọc, trong nháy mắt lại cảm thấy công chúa của bọn họ đáng đến bùng nổ.

      Bình luận ở góc bên trái vẫn ngừng, giống như cảm được được giờ say kịch liệt, đám dân mạng hỏi càng thêm trực tiếp ——

      Bạn mạng 1: , ! Bọn tôi phải tại sao phát trực tiếp! Mà hỏi tại sao lấy tài khoản của Tiểu thư Cố phát trực tiếp đó! ! !

      Bạn mạng 2: Chẳng lẽ chỉ có tôi có cái suy đoán lớn mật thôi sao? ? ?

      Bạn mạng 3: Tiểu thư Cố và là quan hệ thế nào vậy?

      Bạn mạng 4: ... ra ngay từ đầu, tôi cảm thấy Cố Phán = Tiểu thư Cố rồi. Dù sao nhiều năm rồi, cũng thấy Tiểu thư Cố viết nhiều bài hát như vậy cho ban nhạc hay ca sĩ nào, hai năm này sáng tác cho G5 cũng sắp thành chuyên trách rồi, cái này còn chưa ràng à?

      Bạn mạng 5: Đệch! ! ! Phán Phán! ! ! mau cho tôi biết! Những người bên sao?! là Tiểu thư Cố sao?! ! !

      Bạn mạng 6: Theo hot search mò vào, ha ha ha, Công chúa đây là uống nhiều quá dùng sai số rồi sao? Sáng mai có khi nào bị chính mình tức chết đây, vỏ bọc che dấu nhiều năm như vậy, lại cứ thế mà rơi mất rồi!

      ...

      Tin nhắn lưu lại quá nhiều, Cố Phán kịp nhìn từng cái , nhưng lại nhìn thấy mấy lần mấy chữ "Tiểu thư Cố và là quan hệ thế nào".

      Lúc ấy căn bản nghĩ nhiều, mắt say lờ đờ chớp hai cái, hết sức thẳng thắn : "Tôi chính là Tiểu thư Cố nha."

      Bình luận lập tức biến thành biển chữ, cái chạy theo cái, căn bản cũng thể nhìn được .

      Cố Phán cũng tỉ mỉ nhìn xuống dưới nữa, theo chủ đề Tiểu thư Cố, vẫn cứ mơ mơ màng màng tán dóc.

      "Ê, đấy, tôi chính là Tiểu thư Cố...

      Vừa rồi các bạn còn hỏi tôi có nhớ mình từng viết bài hát gì hay ? Đương nhiên là nhớ rồi!"

      Cố Phán tên từng bài , sau khi gần mười mấy bài, lại thần bí nhìn sang bên cạnh.

      ngồi, tầm mắt rất thấp, vả lại cũng quay đầu lại, cho nên sớm quên mất chuyện Thẩm Mộ Ngạn vẫn còn ở bên cạnh.

      tùy tiện liếc mắt, sau khi "Cảm giác" như là thấy được bóng dáng của Thẩm Mộ Ngạn, lặng lẽ, càng dán sát khuôn mặt vào trước màn hình.

      " với các bạn nha, lúc trước G5 ra bài hát mới, hai bài tình ca có tiết tấu chậm kia, « Đêm hè » và « Tuyết mùa đông », cũng là tôi viết đó... Hơn nữa là viết cho ngài Thẩm nhà chúng tôi nha! Các bạn đừng cho người khác biết, xuỵt, đây là bí mật của chúng ta ha!

      Ợ, người đàn ông kia phiền quá mất, bình thường quản tôi như quản em bé ấy, tôi mới muốn cho ấy biết, mình ấy như vậy đâu! Hừ!"

      Bên kia màn hình fan hâm mộ sắp cười đến điên rồi, vốn còn kinh ngạc với chuyện Cố Phán = Tiểu thư Cố, lúc này nghe thấy công chúa của bọn họ ra lời say kiểu này, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều thấy đáng vô cùng.

      Bạn mạng 1: Ha ha ha ha ha Phán Phán à, nên tự vấn lòng mình !

      Bạn mạng 2: Chúng tôi , chúng tôi ! Chúng tôi tuyệt đối ! Nhưng chắc ngài Thẩm tại có xem trực tiếp đấy chứ? Vả lại cho dù chúng tôi , tài khoản marketing cũng mà, ha ha ha!

      Bạn mạng 3: Ô ô ô, Con tôi sau khi uống say đáng , rất muốn để ấy say thêm mấy lần nữa, chíp chíp. Ngài Thẩm tích cái phúc gì, mà nhặt được bảo bối như này chứ.

      ...

      Bình luận chạy qua quá nhiều, Cố Phán cũng nhìn kỹ.

      Lúc vừa định mở miệng gì nữa, người đàn ông ở phía sau đột nhiên vào lúc này mở miệng ——

      "Phán Phán, nên về nhà thôi."

      Giọng của trầm thấp, giọng điệu bình tĩnh giống như trước. Có điều, vẫn luôn đứng ở bên cạnh , cho nên sau khi mở miệng ra câu này, toàn bộ đều bị đám dân mạng xem trực tiếp ở bên kia nghe mồn .

      Lần này trong video càng bùng nổ hơn ——

      Bạn mạng 1: Đệch! ha ha ha ha ha ha ha! Phán Phán đây là biết ngài Thẩm ở ngay bên cạnh à! ! !

      Bạn mạng 2: Đau lòng con mà ha ha ha! Lúc tỉnh táo chịu thổ lộ, sau khi say rượu lại bổ sung lại hết!

      Bạn mạng 3: Ca từ trong Đêm hè và Tuyết mùa đông quả thực là, nếu viết cho tổng giám đốc Thẩm, trời ạ, ô ô ô tôi lại muốn ăn chanh nữa rồi!

      ...

      mạng náo loạn ra sao, Thẩm Mộ Ngạn cũng quan tâm.

      Sau khi xong câu đó, rất tự nhiên cầm lấy điện thoại của Cố Phán. chỉ hơi đánh mắt nhìn bình luận điên cuồng nhảy ra ở góc bên trái, rồi quay về phía ống kính câu "Xin lỗi", sau đó lập tức tắt chương trình phát trực tiếp .

      Cố Phán lúc này cũng có phần chịu nổi nữa, mí mắt vẫn đánh nhau, cho nên cũng để ý lắm tới hành động bá đạo của Thẩm Mộ Ngạn.

      quay đầu nhìn , lại duỗi hai tay ra.

      "Ôm."

      Thẩm Mộ Ngạn bình tĩnh nghiêng người qua, trực tiếp ôm vào lòng theo kiểu bế công chúa.

      vững bước mạch ra bên ngoài hội trường, tất cả mọi người ở xung quanh đều giọng bàn luận. Sau khi người đàn ông trực tiếp mang theo biến mất hoàn toàn, trong hội trường mới lần nữa khôi phục lại bầu khí bình thường.

      Đêm đó, Cố Phán ngủ vô cùng sâu.

      Lúc sắp sáng, còn nằm mơ.

      Trong mơ mọc ra cái móng vuốt lông lá, da lông đỏ rực, giống hệt con cáo .

      Hình như bị nhốt ở trong cái lồng, mỗi ngày đều có người tới đút sữa cho , xem như con cáo non mà chăm sóc. Bản thân cũng rất yếu ớt, mỗi lần đều mệt mỏi mở được mắt ra, hoặc là được đối phương ôm vào trong lòng, ngược sáng, thấy dung mạo của .

      Về sau con cáo dần dần lớn lên, thân thể cũng khỏe mạnh hơn nhiều, sau khi trải qua thời gian thăm dò, cũng còn chống đối cùng sợ hãi với người nuôi mình nữa, thậm chí lúc đối phương lại lấy sữa bò đút cho mình, giọng kêu hai tiếng, tỏ vẻ kháng nghị.

      Sau khi người kia nghe thấy tiếng kêu của , dịu dàng vuốt lông lưng , giọng trầm thấp nhàn nhạt mở miệng ——

      "Thích như vậy à? Hửm?"

      Cảnh trong mơ đến đây dừng lại, Cố Phán mơ màng mở mắt ra, rơi vào tầm mắt đầu tiên, là cái cằm hơi căng chặt của người đàn ông.

      Đầu óc còn có chút ràng, di chứng sau khi say rượu quá đủ, lúc này cổ họng khô kinh khủng, đầu cũng mờ mờ mịt mịt.

      muốn xuống giường uống chút nước cho tỉnh táo chút, kết quả mới vừa cử động, cánh tay chặn ngang hông liền siết chặt lại.

      Người đàn ông mở miệng, giọng mang theo khàn khàn lúc vừa mới dậy: "Muốn làm gì?"

      "Khát..."

      Người đàn ông nghe thấy lập tức chống nửa người ngồi dậy, lấy nước mật ong sớm pha xong ở đầu giường đưa tới, nhấc cái nắp lên, đưa tới bên miệng .

      Cố Phán uống từng ngụm hết hơn nửa cốc, mới cảm thấy bản thân như sống lại lần nữa.

      Lúc nằm lại vào trong lòng của người đàn ông, chọc chọc lồng ngực săn chắc của .

      "Hôm qua em uống nhiều làm chuyện ngu xuẩn gì chứ?"

      "Ừ, làm gì cả." bình tĩnh kéo vào trong lòng mình càng chặt hơn, "Chỉ là lại thổ lộ với thôi."

      "... ?" Trong nháy mắt Cố Phán tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nhìn , " thể nào! linh tình gì vậy! Thổ lộ gì chứ? Sao em nhớ !"

      Thẩm Mộ Ngạn dường như đoán được sau khi tỉnh lại là phản ứng thế này, con ngươi buông xuống nhìn lúc lâu, sau đó, quay người cầm điện thoại ở đầu giường lên, tùy tiện ấn hai cái rồi đưa tới trước mặt Cố Phán.

      màn hình điện thoại xuất video của buổi phát trực tiếp ngày hôm qua, khuôn mặt đỏ bừng của Cố Phán ở trong màn hình đẹp đến bùng nổ, cũng ngốc đến bùng nổ.

      nhìn bản thân ở trong video xằng xiên, kinh ngạc mình lột vỏ bọc Tiểu thư Cố xuống kết quả chỉ trong chớp mắt, lại thấy thần thần bí bí dán sát vào trước màn hình, giọng với fan hâm mộ cùng đám dân mạng ở bên kia ——

      "Ợ, người đàn ông kia phiền quá mất, bình thường quản tôi như quản em bé vậy, tôi mới muốn cho ấy biết, mình ấy như vậy đâu! Hừ!"

      Cố Phán: "..."

      Muốn chết ngay tại chỗ phải làm thế nào : )

      Cố Phán nhìn chính mình ở trong video, hai gò má trong nháy mắt liền nóng ran lên, còn chưa nghĩ được làm thế nào để phản bác người đàn ông ở bên cạnh bỗng nhiên có động tác, ấn hai cánh tay của xuống, lập tức chặt chẽ đè ở dưới người.

      Ánh mắt Cố Phán trốn tránh, xấu hổ cùng thẹn thùng vào thời khắc này đều dâng lên đến điểm cao nhất. cũng dám nhìn , chỉ giọng lầm bầm: " làm gì thế, thả em ra..."

      Thẩm Mộ Ngạn hề nhúc nhích, cứ yên tĩnh như vậy nhìn chằm chằm.

      lâu sau, khuôn mặt tuấn tú mới hơi nghiêng xuống, khẽ hôn vành tai của .

      "Hát cho nghe."

      "... Cái gì?"

      "« Đêm hè » cùng « Tuyết mùa đông », hát cho nghe."

      "... muốn, phiền quá à, mau tránh ra!"

      Thấy phối hợp, người đàn ông cũng khách khí nữa. Nhiều năm như vậy, hai người từng giao hòa vô số lần, người có nơi nào mẫn cảm, lại quá ràng.

      Bàn tay hơi vuốt , đôi môi mỏng cũng bồi hồi khẽ hôn tới lui cần cổ trắng nõn của , nhìn giống như chưa hề làm gì, nhưng từ từ giày vò đến bờ vực sắp sụp đổ.

      "Ừm? Hát cho nghe?"

      Cố Phán chịu nổi nữa, tay đẩy , lâu sau, mới nức nở khóc, khẽ ngâm nga « Đêm hè ».

      "Tiếng ve kêu cùng gió hòa lẫn vào nhau, giống như thay em rằng,

      Em ."
      buithuyngan, MaiAnhSF, Betty2 others thích bài này.

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 93

      Cố Phán biết được mình mang thai là vào ngày và Thẩm Mộ Ngạn làm lễ cưới.

      Từ sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Cố Phán xin thời gian nghỉ kết hôn ba tháng.

      Đương nhiên là, "Thời gian nghỉ kết hôn" này phải là xin công ty, mà là xin phép fan hâm mộ.

      Dù sao việc tiếp xúc với bên ngoài trong thời gian kinh doanh hoàn toàn giống với lúc hề xuất trước ống kính.

      Tuy Cố Phán luôn tùy hứng, cũng để ý tới những chuyện này, nhưng có thể đường đến bây giờ, cũng thể tách rời khỏi fan hâm mộ.

      Bọn họ xem là thần tượng, lại tốn rất nhiều thời gian cùng tiền bạc người . ra bất kỳ quyết định gì, cũng cần phải thông báo cho bọn họ tiếng.

      Cũng may sau màn cầu hôn ở buổi biểu diễn kia, mọi người đều có chuẩn bị. Lúc Cố Phán gửi tin "Xin nghỉ phép" lên Weibo, hỏi đám fan hâm mộ có đồng ý hay , phía dưới đều đồng loạt là【 phê chuẩn 】.

      Thậm chí còn có fan hâm mộ trêu đùa gửi gói biểu cảm cụ già hài hước, phía in mấy chữ to màu sắc sặc sỡ 【 trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử 】.

      Tối hôm đó có fan hâm mộ ồ lên rằng Cố Phán ấn like Weibo của fan hâm mộ gửi gói biểu cảm kia. việc huyên náo rất lớn trong vòng tròn người hâm mộ, mọi người đều suy đoán công chúa nhà bọn họ có phải là xin nghỉ kết hôn xong lại sắp xin nghỉ sinh con .

      Siêu thoại hàng lại tiếp hàng gửi ——

      【 Bản thân hãy còn là trẻ con! “Ma ma“ cho phép con sinh con! ! ! Tổng giám đốc Thẩm, phải kiềm chế chút! Mặc dù nếu sinh chính là tới già mới có con! Nhưng thể bắt nạt công chúa của chúng tôi như vậy! 】

      Những cái này Cố Phán cũng biết, vẫn là về sau lúc các thành viên ban nhạc trò chuyện trong nhóm Wechat, mới loáng thoáng tới. Mọi người còn hỏi , có phải trượt tay hay .

      trượt tay cái rắm!

      Lúc ấy Cố Phán lập tức cầm điện thoại tới thư phòng tìm Thẩm Mộ Ngạn, dáng vẻ khởi binh hỏi tội, lại ngờ, đổi lấy, chính là câu nhàng của người đàn ông ——

      "Xin lỗi, trượt tay."

      "..."

      Được thôi, bạn mạng cho trí tưởng tượng : )

      Có điều cũng may, về sau việc chuẩn bị cho hôn lễ quá mức bận rộn, Cố Phán cũng có thời gian tính toán những chuyện nhặt này nữa.

      ra theo lời trai , hôn lễ này vốn cần phải tự tay làm mọi chuyện. Nhưng trước đây Thẩm Mộ Ngạn vì mà trả giá thêm chút, có gì tốt hơn báo đáp, loại chuyện có liên quan đến hai người thế này, có lý do mà lười biếng nữa.

      Thế là trong hai tháng đó, từ việc xác định nơi tổ chức đến quyết định danh sách khách mời, Cố Phán đều làm từ đầu tới đuôi đâu ra đấy, thậm chí ngay cả quà tặng cùng thiệp mời chọn cái gì, đều lần lượt so sánh tới lui mới xong.

      Đương nhiên, quá trình này Thẩm Mộ Ngạn cũng tham dự trọn vẹn. Có lẽ về mặt thời gian dư dả bằng , nhưng hai tháng chuẩn bị hôn lễ, gần như để Lý Trì bố trí bất kỳ chuyến công tác nào. Mỗi ngày đúng giờ làm, sau khi về đến nhà hề động vào công việc nữa, mà vội trước vội sau cùng Cố Phán.

      ...

      Thời gian chớp mắt mà qua, rất nhanh đến đêm trước hôn lễ.

      Địa điểm mà hai người chọn tổ chức lễ cưới là hòn đảo ở nước ngoài, cũng là tài sản riêng của Thẩm Mộ Ngạn. Ban đầu lúc Cố Phán chọn địa điểm rất băn khoăn, luôn quyết định được chắc chắn, kết quả sau khi nhìn thấy Thẩm Mộ Ngạn cầm tới vài giấy chứng nhận tài sản riêng, lập tức trước mắt sáng ngời.

      Có hòn đảo cần tốn tiền lại có phong cảnh đẹp, vì sao dùng chứ? Vả lại khách khứa muốn mời cũng nhiều, cơ bản đều là bạn bè thân thích, cho nên cũng lo quá nhiều người đủ chỗ ở.

      Cho nên ngày trước lễ cưới, hai chiếc máy bay riêng chở hơn trăm người bay tới hòn đảo tư nhân kia.

      Thành Bắc có tập tục, đêm trước lễ cưới, dâu chú rể thể gặp mặt, nếu hôn lễ gặp điềm xấu.

      Cố Phán tin cho lắm, nhưng khổ nỗi ông bà Cố đều mê tín kinh khủng, từ sớm dặn dò , có chuyện gì mau với Thẩm Mộ Ngạn, xong rồi về phòng nghỉ ngơi, yên tâm chờ ngày mai làm dâu.

      nghe xong bĩu môi, đem hành lý giao cho người phục vụ bên đó rồi lộc cộc chạy tới trước mặt Thẩm Mộ Ngạn.

      "Ông bà nội mê tín quá . Còn kêu chúng ta lát nữa tách ra, thể gặp nhau nữa. Em vốn còn muốn bảo tối nay đốt pháo hoa với em đấy!"

      Khách khứa ở xung quanh đều bận rộn xách hành lý của mình vào phòng. Ngồi máy bay lâu như vậy, họ cũng mệt mỏi, lúc này căn bản có lòng dạ nào mà chú ý tới dâu chú rể nữa.

      Thế nên Thẩm Mộ Ngạn hề cố kỵ, ôm chặt lấy eo .

      "Pháo hoa cho người chuẩn bị rồi. Ngày mai hôn lễ xong xuôi, buổi tối chúng ta mở tiệc riêng, lần để em xem cho ?"

      Cố Phán thoáng kinh ngạc nhìn , "Tối mai á? Ý là gì? Tối nay định gặp em nữa à?"

      "Ông bà nội rất ít khi đưa ra cầu, đừng chống lại." Thẩm Mộ Ngạn đưa tay sửa sang lại tóc cho , "Còn nữa, có vài lời đồn, cũng phải là thể tin."

      "... ..."

      Cố Phán còn lời nào để chống đỡ, đường đường tổng giám đốc của công ty được niêm yết, thế mà cũng ở chỗ này làm chuyện mê tín?

      Được thôi, làm phiền rồi : )

      Có điều cũng may đêm đó cho dù có Thẩm Mộ Ngạn, cũng còn có mấy bạn cùng .

      Chị em tốt của cần , mặc dù trai dây dưa muốn để Đổng Thiện Thiện tới, nhưng người chị em vừa cho ánh mắt, trai cũng dám thêm gì nữa.

      Còn có Nam Từ và Hứa Nùng, hai vợ trẻ của người em của Thẩm Mộ Ngạn.

      Bốn đêm đó mở tiệc áo ngủ ở trong phòng, chẳng qua các cũng dám uống rượu, dù sao hôm sau có việc quan trọng như vậy, lỡ như uống nhiều quá hỏng việc...

      Thôi , chuyện kinh khủng loại này các ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ tới.

      Dù vậy, tối hôm đó các cũng ầm ĩ đến rất khuya. Về sau vẫn là Thẩm Mộ Ngạn nghe tin, phân phó người phục vụ uyển chuyển nhắc nhở các nên nghỉ ngơi, các mới từ từ tiếng .

      Sáng sớm ngày hôm sau, từ sớm Cố Phán bị kéo dậy trang điểm, làm tóc.

      Đến hóa trang cho chính là thợ trang điểm lúc trước vẫn làm cho ban nhạc G5, với Cố Phán cũng xem như người quen cũ, cho nên rất biết phù hợp với kiểu trang điểm nào.

      giống như trang điểm để biểu diễn sân khấu, hôm nay thợ trang điểm gần như tốn công lắm, thứ nhất Cố Phán vốn dĩ dáng dấp xinh đẹp, có căn bản, trang điểm kiểu gì cũng đều khống chế được. Thứ hai nữa là, hôm nay là lễ cưới, giống như bình thường, cho nên cần trang điểm đậm cùng tạo hình quá mức rườm rà.

      Cơ bản chỉ đánh phấn nền, lại đơn giản trang điểm mắt cùng màu môi, là thợ trang điểm dừng tay rồi.

      Nhưng cho dù như vậy, trong gương vẫn xinh đẹp chói mắt như trước.

      Sau khi trang điểm xong, dưới sự giúp đỡ của thợ trang điểm, Cố Phán lại mặc váy cưới vào.

      Váy cưới là tự mình chọn, kiểu lộ lưng thuần màu trắng, vạt trước thêu hoa văn, vạt váy quét đất, đều là vụn kim cương rải rác như ánh sao vậy.

      Tạo hình xong, Cố Phán lập tức bảo Đổng Thiện Thiện chụp cho tấm ảnh, rồi hề do dự gửi ngay cho Thẩm Mộ Ngạn.

      【 Wechat 】 Cố Phán: Cũng biết hôm nay chàng trai nào may mắn lấy được dâu xinh đẹp như vậy nhỉ, em ghen tị với ta đấy. [ thẹn thùng ]

      Chỉ cách vài giây đồng hồ, bên kia gửi trả lời ——

      【 Wechat 】S: Ừ, cũng ghen tị.

      Cố Phán nhịn được nhếch khóe miệng khẽ mỉm cười. thu lại điện thoại để ý tới người bên kia nữa.

      Sau đó thời gian cũng xấp xỉ, dưới hộ tống của mấy , Cố Phán ra cửa.

      Trong hành lang dưới lầu, hai ông bà nhà họ Cố và Cố An Nam sớm đợi ở đó. Ông Cố là mềm lòng nhất, trông thấy cháu mặc bộ váy cưới xuất , hốc mắt tự giác liền đỏ lên.

      Trong đầu, hình ảnh Cố Phán kéo thân thể nho , xiêu xiêu vẹo vẹo lại đất giống như còn ở trước mắt.

      Khi đó con trai con dâu mới qua đời lâu, cháu lập tức từ trong mây rơi xuống, ông Cố đau lòng vô cùng, mỗi ngày cho dù bận rộn nữa, cũng phải bớt chút thời gian về nhà chơi với cháu , trò chuyện chút.

      Cố Phán là bảo bối của nhà họ Cố, cả nhà dưới cưng chiều từ đến lớn, bây giờ đột nhiên, bảo bối của bọn họ sắp lập gia đình rồi, về sau phải sống với người khác, thậm chí phải sinh con dưỡng cái cho người khác, tự cảm nhận giai đoạn khác của cuộc đời...

      Cái này. . . Vừa nghĩ thôi, thấy rất khó chịu.

      Cố An Nam nhìn ra ông nội là xảy ra chuyện gì, vội vàng pha trò hòng xoa dịu bầu khí, "Được rồi, được rồi. Cháu biết vất vả lắm mới gả được con nhóc tinh ranh này . Ông bà vui đến chảy nước mắt cũng phải thôi, nhưng cũng đừng làm đến ràng như vậy chứ. Đợi buổi tối chúng ta về phòng đóng cửa lại rồi lén cười, hai ông bà ngoan mà."

      Lần này hay rồi, bầu khí vốn rất xúc động, đều bị Cố An Nam phá hỏng.

      Chủ tịch Cố ngứa tay, chủ tịch Cố muốn đánh người.

      Chẳng qua so sánh với ông Cố, bà Cố thản nhiên hơn rất nhiều. Bà chủ động nắm lấy tay Cố Phán, như là có ngàn lời muốn , nhưng cuối cùng cũng chỉ yên lặng, câu: " thôi, đến giờ rồi."

      Cố Phán nâng mắt, mỉm cười gật đầu, chỉ có điều chớp mắt kia khi quay người, hốc mắt thoáng chốc cũng ẩm ướt.

      kéo vạt váy từng bước về phía trước. biết ai đợi , trông chờ ở bên ngoài, cũng biết sau lưng có ai nhìn theo , che chở .

      Bên ngoài đều đồn rất đáng thương, thậm chí nhiều năm như vậy Cố Hi cũng luôn giống như con ruồi, ở sau lưng lấy chuyện cha mẹ tới giẫm đạp .

      Nhưng chưa bao giờ Cố Phán để ý, biết cho dù có cha mẹ, tình nhận được, cũng ít hơn bất kỳ ai.

      Mà chuyện phải làm bây giờ, người để ý, hi vọng làm, cũng vẻn vẹn là ——

      từ giai đoạn hạnh phúc này, tới hạnh phúc tiếp theo.

      Quá trình tổ chức hôn lễ là tương đối theo kiểu Trung.

      có mấy lời tuyên thệ với chúa trời gì đó, người chủ trì cũng là mời người họ hàng tương đối hóm hỉnh của nhà họ Cố tới đảm nhiệm. Cho nên cả đám cưới, khí vừa thân mật vừa náo nhiệt.

      Lúc đến lượt người làm chứng phát biểu, lên bục chính là Cố An Nam.

      ra, vốn dĩ trách nhiệm này nên giao cho ông Cố, nhưng Cố An Nam dây dưa rất nhiều ngày, về sau vẫn là Thẩm Mộ Ngạn tự mình giúp , mọi người mới cho phép làm người chứng hôn.

      Cố Phán vẫn có chút thấp thỏm, chỉ lo trai đó ra lời linh tinh gì, dù sao tiền án tiền của ấy nhiều lắm, thể lo lắng.

      Cố An Nam lên sân khấu, cũng là quen vẻ cà lơ phất phơ. Trước tiên dùng ngón tay đập đập vào micro, xong hai câu mang tính hình thức điều tiết bầu khí, đại khái khoảng nửa phút, rốt cuộc bắt đầu vào chủ đề chính ——

      "Tôi chưa từng tưởng tượng Cục bột trắng nõn nà khi còn bé, có ngày cũng mặc vào áo cưới, làm dâu của người khác.

      Lúc còn rất , đại khái lúc ấy vẫn còn học cấp hai , mục tiêu cuộc sống của tôi từ muốn làm phi hành gia biến thành làm người trai có thể kiếm tiền. Bởi vì tôi biết công chúa nhà chúng tôi thích mua đồ, tôi thể để con bé chịu khổ hay gặp cảnh nghèo khó. Khi đó tôi chưa từng nghĩ tới mình tiếp nhận Cố thị, cho nên đầy ắp trong đầu đều là nghĩ làm sao có thể nuôi dưỡng đứa em phá sản này tốt hơn.

      Về sau tham gia thi đấu giành được tiền thưởng tôi giữ lại, tiền thưởng thi đấu bóng rổ tôi cũng gom lại... Thấm thoát từ cấp 3 đến đại học, cũng tích cóp được ít tiền.

      Vẫn chưa đưa cho con bé, là muốn tìm cơ hội thích hợp... Kết quả lề mà lề mề liền kéo dài đến tận ngày hôm nay."

      tới đây, Cố An Nam lôi ra cái thẻ tiết kiệm, rất phổ thông, giống cái thẻ đen giới hạn mà bình thường mở cho Cố Phán, hơn nữa có thể nhìn ra có chút cũ rồi, cạnh bên của thẻ còn có chút vết tích bị mài mòn.

      Cố An Nam dường như cũng có hơi xấu hổ, khẽ vuốt mặt thẻ hai cái, cúi đầu cười cười, lâu sau, mới về phía Cố Phán.

      Sau khi đứng lại trước mặt , đưa tấm thẻ qua.

      "Này, lúc trước phải vẫn phàn nàn chuẩn bị quà tân hôn gì cho em à. Cái này tạm thời coi như quà ."

      Nước mắt của Cố Phán rơi xuống thành hàng, Thẩm Mộ Ngạn ở bên, yên lặng cầm khăn tay lau cho .

      lâu sau, Cố Phán mới nhận lấy tấm thẻ kia, cùng lúc đó, Cố An Nam lần nữa mở miệng ——

      "Phán Phán, hi vọng em vui vẻ hạnh phúc hơn so với bất cứ người nào đời này. Dù cuộc sống sau này thế nào, đều hi vọng em có thể luôn nhìn về phía trước, đương nhiên, cho dù có ngã xuống cũng đừng sợ.

      Em còn có , vĩnh viễn ở sau lưng em."

      Khoảnh khắc đó, tất cả cảm xúc mà Cố Phán cất giấu trong lòng toàn bộ tuôn ra, hình ảnh khi còn bé từng cái gào thét chạy qua trong đầu, khống chế nổi, khóc thành tiếng.

      Ngay vào lúc Cố An Nam cũng cảm thấy có chút khó chịu, muốn ra lời kêu đừng khóc, bỗng nhiên hiểu sao che miệng lại...

      —— "Ọe."

      Cố An Nam: ? đây là khiến người... cảm động đến buồn nôn à?
      nhoxbina, buithuyngan, meoden00034 others thích bài này.

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chúc mừng năm mới. ^^
      :happys:

      Chương 94


      Cố Phán có thai, tám tuần, thai đôi.

      Lúc nghe thấy lời bác sĩ, Cố Phán ngu cả người.

      Tám tuần, hai tháng, vậy phải là vừa vặn sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, lúc bọn họ dự định chuẩn bị cho đám cưới à?

      Hơn nữa, sao lại là thai đôi! ! ! đứa cũng tạm thời chưa muốn! ! ! Đây làm sao vừa tới là tới luôn đôi chứ?!

      Lúc ra khỏi bệnh viện, Cố Phán cảm thấy bầu trời cũng là màu xám.

      mặc cho Thẩm Mộ Ngạn lôi kéo mình, ngoan ngoãn theo ra ngoài, có phản ứng gì lớn. Mà Thẩm Mộ Ngạn cũng giống vậy, khác ngày thường cho lắm, biểu cảm mặt mang theo mảy may gợn sóng.

      So sánh với hai người trong cuộc, người nhà ở phía sau lại vui vẻ vô cùng. Nhất là hai ông bà nhà họ Cố, hai người cầm tờ siêu ngừng nhìn mãi thôi, trong miệng cũng liên tục lẩm bẩm "Mấy đứa chắt hoặc là đứa cũng đến, hoặc là hai đứa cùng đến, đúng là chịu thua kém!"

      Cố An Nam với Đổng Thiện Thiện tự nhiên cũng vui theo, trong lòng Cố An Nam ra hớn hở cực kỳ, nhưng lại vẫn có phần mạnh miệng.

      "Có cái gì lợi hại đâu chứ. Hai người họ cũng ở với nhau bao lâu rồi. . ." Vừa , còn vừa sáp đến bên cạnh Đổng Thiện Thiện, " cần hâm mộ bọn họ, chồng em lợi hại hơn, quay về chỉ cần em muốn, chúng ta cũng có thể tạo ra em bé."

      ". . ." Đổng Thiện Thiện đỏ mặt hung hăng véo cái, lên tiếng.

      Về sau Thẩm Mộ Ngạn chào tạm biệt mấy người ở phía sau, rồi mang theo Cố Phán về nhà trước.

      Hai người chuẩn bị phòng cưới ở cả thành Bắc và thành S, lần này bọn họ về thành Bắc trước làm kiểm tra, cho nên tự nhiên cũng là về ở phòng cưới bên này.

      Lúc trước, phòng cưới bên này là Cố Phán tự mình chọn phong cách trang trí, lại tự mình thu xếp. Cho nên cho dù chưa từng tới ở đây lần nào, lúc này đây đẩy cửa bước vào, cũng xem là lạ lẫm.

      Nhưng đại tiểu thư Cố có lòng dạ nào mà thưởng thức. Sau khi bị Thẩm Mộ Ngạn kéo đến ngồi xuống ghế sô-pha, vẫn thất hồn lạc phách hồi lâu.

      Người đàn ông vẫn ngồi bên cạnh , cũng lên tiếng gì.

      Rất lâu, mới mím môi, có phần tủi thân nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn.

      "Sao lại mang thai được chứ? Chúng ta ràng cũng dùng biện pháp tránh thai mà! Sao lại mang thai được chứ?!"

      Người đàn ông ôm lên đùi mình, đưa tay ấn lên giữa lông mày của , muốn vuốt vết nhăn cho .

      "Biện pháp gì cũng thành công trăm phần trăm, cũng có ngoài ý muốn."

      Cố Phán hiển nhiên tin lắm, vẫn ấm ức nhìn , "Vậy sao trước đó có ngoài ý muốn, đột nhiên sắp kết hôn có chứ?"

      ràng hai năm này số lần hai người ở bên nhau cũng ít, chưa từng có lần trúng thưởng, giờ sao đột nhiên lại đến chứ! Còn lần đến hai đứa nữa!

      Đương nhiên Thẩm Mộ Ngạn hiểu ý tứ cất giấu trong lời này của , nhưng lần này nghĩ sai rồi.

      Với quan điểm của , ra căn bản hi vọng có em bé nhanh như vậy.

      Thẩm Mộ Ngạn cảm thấy Cố Phán vẫn là đứa bé cần được chăm sóc. giờ ngoài làm việc chỉ có thể đặt toàn bộ tinh lực người , nhưng khi nhiều ra hai đứa nữa, cũng biết là cục diện thế nào.

      Người nắm quyền của Thẩm thị ngày thường cao cao tại thượng, hôm nay lúc nghe thấy lời của bác sĩ, ra đáy lòng cũng có chút gợn sóng.

      Chẳng qua biết mình thể biểu ra bất kỳ cái gì khác thường, giờ Cố Phán mang thai, cảm xúc cực kỳ ổn định, cũng mẫn cảm vô cùng.

      Đừng thấy giờ ấm ức vì sao có em bé sớm như vậy, nhưng nếu cũng thể ra gì đó, phỏng chừng có thể lập tức trở mặt, lại ầm ĩ ra chút cảm xúc khác.

      Cho nên, im lặng giây lát, chỉ ấn vào trong lòng, như có như xoa sống lưng của , như là trấn an.

      " nên nghĩ ngợi lung tung, cái gì cũng chưa từng làm. Đến đến, chúng ta yên tâm chào đón bọn nó là được rồi."

      Cố Phán mím miệng càng lợi hại hơn, " chào đón còn có thể thế nào nữa! Đến cũng đến rồi, lại thể đem bọn nó. . ."

      Lúc chuyện, bỗng nhiên có chút ngây thơ sợ lời mình bây giờ đều bị các cục cưng nghe thấy, cho nên chưa xong lời muốn , vội ngậm miệng lại.

      Ngẫm nghĩ giây lát, bưng lấy khuôn mặt của , vẻ mặt tủi thân cùng tính toán, với : "Dù sao em mặc kệ, cho dù có em bé, cái nhà này về sau cũng vẫn là em quyết định! cho phép giống đàn ông khác, có em bé là đặt hết lực chú ý người bọn , thèm để ý đến em!

      Nếu là như vậy, em mang theo bé con về nhà ông bà nội! gặp ! Để nhớ bọn nó đến chết!"

      Thẩm Mộ Ngạn bị chọc cười, tiến về phía trước, thân mật cọ cọ chóp mũi của , " đâu, nhớ bọn , chỉ nhớ em thôi."

      Tuy Cố Phán nghe được lời này, đại khái coi là dỗ mình, nhưng vẫn có phần hài lòng, khóe miệng nhịn được mà vểnh lên.

      Chỉ có điều về sau khiến ngờ tới là, luôn miệng cho phép để bé con nhiều hơn mình, thế mà trái lại lại biến thành kiểu người đó.

      Thời gian sau khi mang thai ba bốn tháng, chứng nôn nghén Cố Phán cũng hề rệt

      Hai cục cưng cực kỳ ngoan, ở trong bụng cũng hề quấy người, giày vò mẹ, kêu lúc muốn ăn cái này, lúc muốn ăn cái kia, chung, xem như phản ứng vô cùng, vô cùng bình thường.

      Cố Phán thậm chí còn khôi phục trạng thái làm việc bán công.

      À, cái gọi là làm việc bán công dĩ nhiên phải là đề cập tới các loại thông báo. Giống như kiểu trước đây ra ngoài bận rộn Thẩm Mộ Ngạn hoàn toàn cho phép.

      Nhưng ngoài cái đó ra, ngăn cản làm những việc khác. Sợ ở nhà mình buồn chán, mỗi ngày đều đưa đến công ty. Từ đó về sau phòng nghỉ trong văn phòng chính là thiên hạ của Cố Phán. Mỗi lần ôm đàn ghita sáng tác ca khúc mới ở bên trong, cho dù cách cánh cửa thỉnh thoảng cũng ồn đến người bên ngoài, nhưng Thẩm Mộ Ngạn cũng chưa từng câu dư thừa nào.

      Về sau, lúc hai cục cưng được năm tháng, Cố Phán lần đầu tiên cảm nhận được máy thai.

      Hôm đó tổng thể mà trôi qua vô cùng yên ả.

      vẫn giống hệt như bình thường, buổi sáng bị Thẩm Mộ Ngạn lôi kéo đến công ty, mơ mơ màng màng ngủ đường, lại được ôm mạch đến phòng nghỉ trong văn phòng.

      Đợi đến lúc tỉnh lại, là gần mười giờ sáng. Giờ đó Thẩm Mộ Ngạn chắc chắn xuống tầng dưới họp rồi, nên cũng vội ra ngoài tìm .

      đứng dậy tới toilet trong phòng nghỉ rửa mặt, quay về lại cầm lên bữa phụ dọn xong ở tủ đầu giường. Đều là đồ ăn thích ăn, chẳng qua Thẩm Mộ Ngạn tìm người cố ý thay đổi, phần đường bên trong nhiều như bình thường.

      Sau khi ăn xong, liền ôm ghita gảy đàn, viết ca khúc lát, đợi đến khi Thẩm Mộ Ngạn quay lại, lại hơi buồn ngủ rồi.

      Sau khi có thai những triệu chứng khác cơ bản có, nhưng thích ngủ là .

      Cho nên lúc người đàn ông quay lại, lập tức làm nũng muốn ôm cái, sau đó kêu ngủ cùng mình lát.

      giữa trưa rồi, cũng có chuyện gì gấp gáp, nên Thẩm Mộ Ngạn rất bình tĩnh nghe lời , cởi áo khoác, theo lên giường.

      Bụng Cố Phán to hơn rất nhiều so với phụ nữ bình thường có thai 5 tháng, hai người bây giờ có cách nào mặt đối mặt ôm nhau ngủ, chỉ có thể quay lưng về phía .

      Có điều cho dù nhìn thấy mặt , cảm giác ở ngay sau lưng mình, cảm nhận được nhiệt độ của lồng ngực , vẫn thấy an tâm hơn so với lúc khác.

      Vốn dĩ buồn ngủ lắm rồi, trong cơn mơ màng thình lình cảm thấy bụng dường như động cái.

      Ban đầu còn cho là Thẩm Mộ Ngạn làm cái gì, lẩm bẩm bảo đừng quậy, nhưng chưa qua vài giây, cái bụng bỗng nhiên lại động cái.

      Lần này hoàn toàn tỉnh táo, nửa phần buồn ngủ cũng còn, mở to hai mắt, cúi đầu nhìn xuống bụng mình.

      người mặc bộ áo ngủ thoải mái, chất vải tính là dày, cho nên chút biên độ rất bụng, cũng có thể nhìn thấy ràng.

      Hô hấp của theo bản năng liền ngừng lại, vừa nhìn động tác rất bụng mình, vừa hướng về phía sau vỗ vỗ Thẩm Mộ Ngạn.

      "Thẩm Mộ Ngạn, Thẩm Mộ Ngạn! mau nhìn, bọn trẻ đạp rồi!"

      Hai mắt vốn nhắm lại của Thẩm Mộ Ngạn thoáng chốc mở ra. nửa chống người ngồi dậy, tay đỡ lấy bả vai Cố Phán, ánh mắt ngay lập tức dừng lại bụng .

      Dưới lớp tơ lụa nhẵn bóng màu tuyết trắng, cái bụng tròn vo hơi nhúc nhích, biên độ rất rất , nhưng lúc này nhìn cũng rất ràng.

      So sánh với kích động của Cố Phán Thẩm Mộ Ngạn bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn chỉ chốc lát, rồi lập tức hỏi Cố Phán: "Bụng đau ? Có cần bệnh viện ?"

      Cố Phán lắc đầu, khuôn mặt nhắn vẫn còn mới lạ cùng hưng phấn, " đau, đau, đau chút nào. Hai cục cưng chào chúng ta đấy, cũng phải là bắt nạt em, sao có thể làm em đau chứ!"

      Lúc chuyện, hoàn toàn chưa ý thức được, trong câu chữ của mình bắt đầu thiên vị hai đứa bé chưa sinh ra rồi.

      Trong vòng mấy tháng sau đó, biểu của Cố Phán càng ràng hơn.

      Ngày xưa khi dạo phố, đều nghĩ đến mua ít quần áo theo mùa hoặc cà vạt, cài tay áo các loại cho Thẩm Mộ Ngạn. Mặc dù phần lớn những thứ này đều đặt nhãn hiệu riêng đưa tới, nhưng vẫn rất hưởng thụ cảm giác dạo từng khu bán đồ nam chọn đồ cho .

      Nhưng về sau. . .

      Lúc đại tiểu thư Cố dạo phố, gần như hoàn toàn trốn ở khu đồ mẹ và bé.

      Quần áo mua thành đống, thành đống, tạm thời vẫn chưa biết giới tính của em bé, cho nên cái gì cũng đều mua hai phần, của con trai cũng có, của con cũng có.

      Trong khoảng thời gian ngắn đồ mà em bé phải dùng chất đầy trong nhà, thậm chí quần áo trẻ em các loại từ nửa tuổi đến tám tuổi, mỗi tuổi đều mua vô số. . .

      Ban đầu Thẩm Mộ Ngạn cũng ngăn cản, cảm thấy vui là được rồi, thế nhưng về sau phát cái gì cũng đều thể rời khỏi bọn trẻ, tâm tình của mới có chút tế nhị.

      Về sau ông chú già thực có phần nhịn được nữa, lần nào đó bàn cơm, lúc nghe thấy lần nữa đến chuyện, về sau hai cục cưng nên học trường tiểu học nào, thong thả lau miệng, rất bình tĩnh lên tiếng ——

      "Ngày mai là ngày cuối năm rồi."

      Cố Phán gật gật đầu, "Em biết mà, ngày 31 nha, cách ngày sinh dự kiến của các cục cưng còn có 13 ngày! Em đều nhớ đấy!"

      Thẩm Mộ Ngạn im lặng ôm lên đùi mình, bàn tay xoa lên bụng , thản nhiên liếc .

      "Chỉ nhớ cái này thôi à?"

      "Đương nhiên. . ." Cố Phán nhìn , hai con ngươi đen bóng như tràn đầy ánh sáng vậy, đột nhiên xoay người, hai tay vòng qua cổ , ". . . phải rồi!"

      Cố Phán biết, hai ngày này người đàn ông đều có chút bất mãn, chắc chắn cũng cho là quên mất chuyện cuối năm là sinh nhật , cho nên vừa rồi mới cố ý.

      tiến gần về phía trước, hôn hai cái lên đôi môi mỏng của , lại cười hì hì : "Quà sinh nhật sớm chuẩn bị xong rồi, cũng lên kế hoạch xong ngày mai làm sao thay chúc mừng rồi. Có điều ngài Thẩm này, là trẻ con đó, thế mà ghen với cục cưng! Chờ bọn ra, em nhất định phải cùng bọn đó, hừ!"

      Cố Phán xong cái này, vốn muốn chờ người đàn ông cái gì rồi lại trả lời, thế nhưng hiểu sao, bỗng nhiên cảm giác bụng bắt đầu xuất từng trận đau đớn.

      cảm thấy ổn, dùng sức nắm lấy tay Thẩm Mộ Ngạn, hít vào hơi : "Thẩm Mộ Ngạn. . . Em, hình như em sắp sinh rồi!"

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 95

      Cố Duệ Vi theo mẹ tham gia hết lễ hội nhạc xong vẫn còn chìm đắm trong bầu khí đó thoát ra được.

      Trong tay cậu cầm cây gậy huỳnh quang màu tím hồng, bàn tay trắng nõn vẫn ngừng vung vẩy, trong miệng cũng ngâm nga bài hát mà vừa rồi Cố Phán hát sân khấu.

      Hai mẹ con lúc này ngồi xe bảo mẫu ở hàng ghế sau. Các thành viên ban nhạc ngồi đối diện bọn họ, Tiểu Lạo ngồi quay về phía Cố Duệ Vi, nhìn thấy cậu bé như vậy, nhịn được cười tủm tỉm trêu cậu.

      "Tiểu Vi Vi này, giờ cháu vui vẻ, vậy chờ lát nữa về nhà có sợ hả?"

      Sau khi nghe thấy lời Tiểu Lạo, bàn tay bé hoạt bát của Cố Duệ Vi chợt ngừng lại.

      Khuôn mặt mũm mĩm cũng từ từ nhăn thành cái bánh bao, xoay người về phía Cố Phán, nháy mắt hai cái.

      "Mẹ ơi, cha và trai có khi nào lại như lần trước ? Quay về phạt chúng ta uống hai cốc sữa bò?"

      Cố Duệ Vi nghĩ đến hình phạt lần trước lập tức khó chịu muốn khóc. Tuy trai vẫn luôn con trai dễ rơi lệ, thế nhưng là cậu hỏi qua giáo ở nhà trẻ rồi, giờ cậu vẫn chỉ là đứa bé, có thể khóc đấy.

      Cố Phán vốn vẫn luôn gửi Wechat với Đổng Thiện Thiện, lúc này nghe thấy lời hề cố kỵ như thế của con trai, lập tức che lại cái miệng của cu cậu.

      hướng ánh mắt về phía các thành viên ban nhạc, được tự nhiên ho khẽ, "Trẻ con nên lung tung, phạt cái gì chứ, đó là cha và trai mẹ con mình, hi vọng thân thể chúng ta khỏe mạnh, cho nên mới muốn mẹ con mình uống sữa tươi đấy."

      Tiểu Duệ Vi lại nháy mắt hai cái, trong con ngươi đen bóng long lanh nước, viết đầy nghi ngờ lớn.

      Tiểu Lạo sắp nén cười đến nội thương rồi, mấy thành viên còn lại cũng có phần nhịn được muốn nhếch khóe miệng lên.

      Cố Phán thấy thế, cảm thấy chuyện của mình cũng sắp bị con trai vạch trần rồi, còn hi vọng có thể giấu giếm nữa, liền buông tay ra, trợn mắt trừng mấy thành viên ban nhạc ngồi đối diện ——

      "Được được được, các cậu cười , cho các cậu cơ hội cười đó."

      Lần này mấy người cũng nhịn nổi nữa, từng người đều cười ra tiếng.

      Cố Phán rất bực mình, trước đây ở trước mặt bọn họ, luôn địa vị trong nhà của là cấp bậc nữ vương, đương nhiên, có lúc cũng đúng là như vậy.

      Nhưng có lúc. . . chính là như lần này. . .

      Mấy ngày trước sốt cao, hôm qua mới vừa có chút chuyển biến tốt hơn, Thẩm Mộ Ngạn muốn ra ngoài làm việc, mà nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, cho nên bảo hủy hoạt động tham gia lễ hội nhạc .

      Thái độ của lúc đó mặc dù vẫn bình tĩnh, nhưng trong câu chữ cảm giác cho người khác, chính là cho cãi lại.

      Cố Phán sao mà chịu chứ, cho nên sáng nay thừa dịp rồi, liền vụng trộm chạy ra ngoài, còn bắt cóc nhóc mê ca nhạc nhà cùng .

      Đương nhiên, kế hoạch này là trước đó hai mẹ con giao hẹn xong. Con trai út rất giống , mê chơi ham náo nhiệt, khác hẳn với đứa lớn.

      Cố Phán vừa nghĩ tới con trai cả, lại khỏi thầm thở dài sâu.

      Lái xe đưa tất cả các thành viên về nhà, trước khi xuống xe, mọi người đều rối rít vẫy tay chào tạm biệt Tiểu Duệ Vi, bé con cũng ngoan ngoãn vẫy bàn tay mũm mĩm với mấy mấy chú, dùng giọng trẻ con lễ phép đáp lại.

      Mà đến lượt Cố Phán bọn họ nín cười, vỗ vỗ vai , tỏ vẻ để tự cầu nhiều phúc.

      . . . Quả thực phải tự cầu nhiều phúc.

      Cố Phán đến bên ngoài biệt thự, nắm lấy bàn tay của con trai tiến lại gần, vừa than thở, vừa ấn mật mã cửa.

      Trước lúc định đẩy cửa ra, xác nhận lời khai lần cuối cùng với con trai: "Trước đó mẹ dạy con, đều nhớ kỹ chưa?"

      Tiểu Duệ Vi gật gật đầu, "Nhớ kỹ rồi ạ! Sau khi vào ra tay trước! Lisa khóc xin chúng ta phải tham gia lễ hội nhạc, ấy thất nghiệp, cho nên chúng ta vì đạo nghĩa, gắng gượng ra ngoài!"

      Cố Phán hài lòng cực kỳ, nhéo nhéo khuôn mặt của con trai, "Con trai mẹ lợi hại!"

      Tiểu Duệ Vi kiêu ngạo ưỡn ngực, toét miệng cười rộ lên, lộ ra hai hàng răng trắng bóng.

      lúc sau, Cố Phán hít hơi sâu, chậm rãi mở cửa ra.

      Lúc này hơn mười giờ đêm rồi, nhưng trong biệt thự vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, Cố Phán vừa thấy thế này, biết hai cha con bị bỏ lại ở nhà chắc chắn là đợi hai mẹ con họ rồi, thế là ngay cả động tác cởi giày cũng trở nên cẩn thận.

      Về sau, bọn họ đổi dép lê xong, vào bên trong hai bước, quả nhiên nhìn thấy lớn ở trong phòng khách.

      Cũng biết có phải là do cố ý đợi bọn họ hay , hay là còn chưa rửa mặt, hai cha con lúc này cũng chưa thay quần áo ở nhà.

      lớn đều mặc âu phục đâu ra đấy, mặt đối mặt ngồi ở chỗ đó đánh cờ. Nhìn từ mặt bên, phảng phất như là Thẩm Mộ Ngạn trưởng thành mang theo khi còn bé ngồi ở chỗ đó.

      Nghe thấy tiếng động, hai cha con cũng quay đầu lại, vẫn như cũ đặt ánh mắt cùng lực chú ý lên bàn cờ, hề có chút ý muốn quan tâm tới hai mẹ con.

      Cố Phán nhìn thấy cảnh này, khẽ huých con trai ở bên người, lại khẽ ho tiếng.

      Tiểu Duệ Vi theo mẹ xông vào tai họa rất nhiều lần, rất có kinh nghiệm, đương nhiên hiểu đây là mẹ cho mình ám chỉ, cho nên liền nhấc bàn chân , lạch bạch chạy tới, ôm lấy cánh tay của cha.

      "Cha ơi, cha ơi. Hôm nay trách mẹ nha, là Lisa gọi điện cho mẹ, nếu mẹ tham gia lễ hội nhạc, ấy có thể phải mất việc! Mẹ là vì đạo nghĩa! Vì ân tình! Mới làm đó!"

      Thẩm Mộ Ngạn hơi quay người lại, tay ôm lấy con trai đặt lên đùi mình, buông mắt nhìn cậu bé, "Mẹ là làm việc, vậy còn con?"

      Đôi mắt to của Tiểu Duệ Vi vụt sáng lên, ra vẻ vô cùng khó xử, "Mẹ làm việc vất vả như vậy, đương nhiên hi vọng con trai cưng của mẹ có thể ở bên cạnh nha!"

      Thẩm Duệ Thành ở đối diện đặt quân cờ xuống, trong lúc vung tay nhấc chân mơ hồ mang theo chín chắn cùng kiêu ngạo mà người trưởng thành mới có, cực kỳ giống Thẩm Mộ Ngạn ở đối diện.

      Cậu bình tĩnh nhìn em trai ra đời chỉ muộn hơn mình mười mấy phút, : "Vậy, con trai cưng của mẹ còn nhớ hôm nay nhà trẻ có kiểm tra hàng tuần ?"

      Vốn dĩ Cố Phán vẫn trốn ở bên cạnh làm chim cút, vừa nghe thấy lời con trai cả, lập tức sáp lại gần.

      "Kiểm tra? Kiểm tra gì?" Cố Phán nhìn về phía con út, " phải con hôm nay nhà trẻ được nghỉ à?!"

      Cố Phán chưa từng nghĩ quá sâu xa, vả lại hôm nay là thứ bảy, theo lý thuyết nhà trẻ nên nghỉ mà.

      Thẩm Duệ Thành có chút bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, "Mẹ ơi, qua mấy ngày nữa chính là mười rồi. giáo muốn sớm sắp xếp cho xong lịch học trong kỳ nghỉ. Con nhớ qua với mẹ chuyện này rồi mà, nhanh như vậy mà mẹ quên rồi ạ?"

      ". . ." Sau khi Cố Phán bị con trai cả chất vấn trí thông minh lần nữa, trong lòng đừng nhắc tới nhận được bao nhiêu đả kích.

      xấu hổ cười cười, ngồi xuống bên cạnh con trai lớn, sờ sờ cái đầu của cậu, "Vậy lần sau lại chuyện như này, Duệ Thành nhắc mẹ thêm mấy lần nữa nhé."

      Thẩm Duệ Thành tuy gì, nhưng là trong ánh mắt biểu ra đầy đủ bất đắc dĩ.

      Cậu lại thoáng nhìn về phía cha mình, nhích chút về phía trước, nhảy xuống cái ghế.

      " thôi, dẫn em uống sữa." rồi, tay liền đưa về phía Cố Duệ Vi.

      Tiểu Duệ Vi thấy thế, khuôn mặt sắp nhăn thành cái bánh bao, tủi thân nhìn mẹ mình.

      "Mẹ ơi, con muốn uống. . ."

      Sữa bò quá khó uống, ô ô ô, vì sao thế giới phải có thứ này, cậu muốn uống, muốn uống, muốn uống chút nào. ô ô ô.

      Kết quả mẹ cậu vẫn chưa gì, cha ôm cậu mở miệng trước: "Cầu xin mẹ vô dụng thôi. Lát nữa mẹ cũng phải uống."

      Cố Phán: ". . ."

      Hai đứa con trai nắm tay lên lầu rồi, Thẩm Mộ Ngạn vẫn như cũ nhúc nhích.

      Trong tay còn cầm quân cờ vuốt ve, ánh mắt lần nữa rơi xuống bàn cờ, hề có ý ngẩng đầu để ý tới người đối diện.

      Cố Phán ở với tên xấu xa này lâu như vậy, nếu vẫn nhìn ra được, đây là đợi mình dỗ dành , vậy cũng quả quá là có nhãn lực rồi.

      Có điều cũng may, giờ hai đứa con trai đều ở đây, cũng cần bận tâm chuyện xấu hổ hay . đứng dậy sáp đến trước mặt , giống như trước đây, làm nũng kéo tay áo .

      " tức giận à?"

      Thẩm Mộ Ngạn vẫn như cũ động đậy, ngay cả liếc mắt cũng đều đảo qua.

      Cố Phán cắn răng, kiên trì chủ động ngồi vào trong lòng .

      ôm cổ , nghiêng người qua hôn cái lên khóe miệng , " để ý đến em nữa, em có lẽ phải tố cáo với ông bà nội, đối xử lạnh nhạt với em đấy!"

      Người đàn ông thản nhiên giương mắt nhìn , " giờ gọi luôn cho hai ông bà ? việc ngày hôm nay?"

      Cố Phán nghẹn họng, đương nhiên muốn chuyện hôm nay nha. Mỗi lần làm ra chuyện gì đó, ông bà nội khẳng định đều đứng ở bên Thẩm Mộ Ngạn.

      hiểu, ông bà gì, làm gì đều là xuất phát từ việc lo lắng cho , nhưng mà. . .

      Cố Phán lại sáp về phía trước, giọng điệu chịu thua: "Lễ hội nhạc lần này đám fan hâm mộ mong chờ rất lâu rồi, nếu em đột nhiên , bọn họ nhất định thất vọng.

      Sau khi sinh Thành Thành và Vi Vi, số lần em ra ngoài làm việc ít rất nhiều. Fan hâm mộ của em đủ hiền lắm rồi, em muốn sau khi chủ động hứa hẹn, lại để bọn họ thất vọng."

      Suy nghĩ của Thẩm Mộ Ngạn đương nhiên hiểu. Nhưng là hiểu hiểu, trong mắt , có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn bản thân .

      Im lặng giây lát, cuối cùng đưa tay ôm lấy eo của , trầm giọng đáp câu: " có lần sau."

      "Dạ!"

      Cố Phán vừa thấy ngài Thẩm nhà thế này, biết lần này phỏng chừng so đo nữa rồi, thế là cười đến vô cùng vui vẻ.

      Nào ngờ, giây sau, người đàn ông thình lình thêm câu: "Dì giúp việc hâm nóng hai cốc sữa bò, chờ lát nữa em tự mình uống hết ."

      ". . ."

      Được thôi, so đo gì đó, chưa : )

      Tối hôm đó, sau khi Cố Duệ Vi và Cố Phán bị lớn ép uống sữa bò, đều vẻ tủi thân oan ức.

      Lúc tắm cho hai đứa bé, Tiểu Duệ Vi còn dẩu môi, ngừng phàn nàn với mẹ.

      "Mẹ ơi, phải mẹ lần này có trừng phạt ạ?"

      "Mẹ ơi, trai đáng ghét, đến cả giọt sữa ấy cũng cho con để lại!"

      "Mẹ ơi. . ."

      Cố Phán vừa bôi sữa tắm lên người con trai, vừa than thở, "Con cho là mẹ có thể để lại à? Mẹ uống còn nhiều hơn con đấy."

      Hơn nữa xem ý tứ của tên xấu xa kia, uống sữa còn chưa xong đâu! chừng lát nữa lúc về phòng ngủ, còn muốn dày vò thế nào nữa đây!

      Tiểu Duệ Vi nghe thấy lời của mẹ, tức khắc trong lòng cân bằng hơn ít, gật gật đầu, "Được rồi, mẹ và con đều thảm giống nhau, con thể oán trách nữa."

      xong, cậu chợt quay đầu thoáng liếc nhìn cha cùng trai ở đối diện, sau đó lại lặng lẽ lại gần Cố Phán, giọng thầm : "Vậy. . . Mẹ ơi, lần sau lúc nào chúng ta lại chơi nữa nha!"

      Cố Phán vừa nghĩ tới chuyện con trai lừa mình là hôm nay học, tức giận, hung hăng vẩy nước lên người cậu, dữ dằn : "Chơi cái gì mà chơi, về sau con cố gắng học hành cho mẹ! cho phép vụng trộm theo mẹ nữa!"

      Tiểu Duệ Vi vừa nghe thế, miệng vểnh lên cao hơn.

      Bên kia, Thẩm Duệ Thành nghe thấy đối thoại của mẹ mình và em trai, bị ngây thơ của bọn họ làm cho chịu nổi.

      Cậu nặng nề thở dài ở trong lòng, nâng mắt nhìn cha.

      Thẩm Mộ Ngạn tùy tiện nhìn cái, hiểu con trai cả nghĩ gì, lấy tay vẫn dính bọt chấm lên cái mũi của đối phương.

      " cho con ghét bỏ bọn họ." Thẩm Mộ Ngạn bình tĩnh với con trai cả.

      ". . ." Được thôi, cậu nghe cha, dù sao trong lòng cậu, cha là thần tượng, cha bảo cậu được ghét bỏ, vậy cậu chê nữa.

      Về sau tắm rửa xong, hai vợ chồng mỗi người ôm đứa con trai phòng ngủ của hai đứa.

      Hai đứa bé còn quá , tạm thời vẫn chưa tách ra ở riêng.

      Bọn họ đặt hai đứa con trai trái phải lên giường, sau đó người kéo màn cửa, người điều chỉnh số liệu của điều hòa nhiệt độ trong phòng.

      Đợi sau khi làm xong hết thảy, Cố Phán hôn hai đứa bé mỗi đứa cái.

      "Được rồi, ngủ ngon."

      Cố Duệ Vi trông mong nhìn cha mình, giọng non nớt : "Cái hôn chúc ngủ ngon của cha đâu!"

      Mà Thẩm Duệ Thành ở bên mặc dù chuyện, nhưng hai mắt sáng lóng lánh nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Ngạn, cũng mang theo ngây thơ mà ngày thường ít có, như là yên lặng trông mong cùng chờ đợi vậy.

      Hiếm khi đáy mắt Thẩm Mộ Ngạn xẹt qua tia mềm mại. nghiêng người xuống, khẽ hôn lên má hai đứa con trai.

      Hai đứa bé thỏa mãn rồi, cùng nhau với bọn họ câu "Chúc cha mẹ ngủ ngon", sau đó đều ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

      Hai vợ chồng tắt đèn ra ngoài. Sau khi trở lại phòng ngủ của mình, Cố Phán trước tiên co quắp hướng lên giường.

      "Hôm nay mệt mỏi quá rồi. Em từ từ , tắm trước ."

      Thẩm Mộ Ngạn cũng thêm gì, cầm quần áo ở nhà của mình vào phòng tắm trước.

      Đợi lúc lại ra, Cố Phán ngã xuống giường ngủ thiếp rồi. Vừa nãy lúc tắm cho hai đứa bé thay quần áo, chỉ có điều vẫn chưa tẩy trang.

      Thẩm Mộ Ngạn khe khẽ thở dài trong lòng, lại quay trở lại phòng tắm lần nữa, cầm lấy đồ tẩy trang cùng đồ dưỡng da của , ngồi ở bên giường, động tác dịu dàng thay xử lý hậu quả.

      Về sau, lúc xoa tới tầng kem bôi mặt cuối cùng, Cố Phán mơ mơ màng màng có chút nửa tỉnh nửa mê, hơi mở mắt ra, lúc nhìn thấy Thẩm Mộ Ngạn ngồi trước mắt mình, theo bản năng, duỗi hai tay về phía .

      "Ôm cái."

      Thẩm Mộ Ngạn đặt kem dưỡng da sang bên cạnh, nằm lên giường ôm lấy của vào trong lòng.

      "Em vừa mơ thấy ." Cố Phán giọng lẩm bẩm.

      Thẩm Mộ Ngạn cũng hỏi mơ thấy cái gì, ngược lại cúi đầu hôn cái lên trán , khẽ "Ừ" tiếng.

      "Ừ, ngủ ."

      Hương vị trong lồng ngực người đàn ông khiến quen thuộc lại ỷ lại, Cố Phán ôm lấy , lại cọ cọ về phía , lát sau, lần nữa tiến vào mộng đẹp.

      Người đàn ông thấy lần nữa ngủ say, đưa tay tắt đèn bàn , trong bóng tối, cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      ban công bên ngoài phòng ngủ chính, có hai cái ghế mây cùng cái bàn, mặt bàn đặt quyển sổ sáng tác mà Cố Phán tiện tay ném ở đó, lúc này ánh trăng dịu dàng lướt ở phía , ca từ chưa viết xong, có thể thấy được ràng ——

      . . .

      . . .

      Thành kính cầu nguyện cùng Thần linh,

      Hi vọng tôi và người tôi ,

      Trong mộng gặp gỡ,

      Ngoài mộng có nhau.

      *****
      Vậy là xong hết phần của Cố Phán và Thẩm Mộ Ngạn nha. ^^ Còn 3 chương về Cố An Nam và Đổng Thiện Thiện được update vào tuần tới.
      Chúc các bạn ăn Tết vui vẻ.
      buithuyngan, Trang Trang810, Ke Vo Hinh3 others thích bài này.

    5. Ke Vo Hinh

      Ke Vo Hinh Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      36
      Năm mới vui vẻ nha ad :yoyo12:
      mo_hoa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :