1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Thế Sủng Ái - Triệu Thập Dư (Hiện đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 40
      Editor: Chim Ba Chân + LC

      Nơi Thẩm Mộ Ngạn gọi điện thoại là trong góc hành lang của quán ăn.

      Nếu so với sảnh lớn bên kia tương đối yên tĩnh. Xung quanh ngoại trừ tiếng gió thổi ra từ điều hòa dạng đứng, dường như thanh nào khác.

      Vì vậy, xuất đột ngột của Cố An Nam cùng lời mang theo tức giận, há mồm liền chửi, giống như tiếng sấm, lập tức vang vọng ở bốn xung quanh.

      Có hai vị khách trong phòng bao có lẽ nghe được tiếng ồn, đều nhao nhao lặng lẽ đẩy cửa ra, ló đầu dáo dác nhìn về phía bọn họ.

      Cố An Nam thường ngày là người rất chú trọng hình tượng, nhưng lúc này thế nào cũng nhịn được nữa.

      Đặc biệt là sau khi Thẩm Mộ Ngạn ra câu trả lời kia. Vốn dĩ lửa giận của ùn ùn bốc lên, gần như trong nháy mắt sắp chạy lên đến đỉnh đầu.

      Cố An Nam vốn lớn lên tướng mạo phong lưu cười mà như cười. Lúc bình thường, dù tức giận đến mấy cũng chỉ cười lạnh, rất ít khi nghiến răng nghiến lợi, lòng dạ muốn động tay động chân như bây giờ.

      Dù sao cũng là đứa em nuôi nhiều năm như vậy, chưa từng muốn can thiệp vào tự do đương của Cố Phán, nhưng…

      Nhưng tìm ai tìm… Lại tìm đối thủ mất còn mà nhìn lọt mắt nhất.

      Hơn nữa tại họ Thẩm kia còn có thái độ này, thử hỏi sao Cố An Nam còn nhịn được nữa?

      càng nghĩ càng giận, nắm tay siết chặt, bước hai bước về phía trước, lại muốn đánh tới sườn mặt của đối phương.

      Nào ngờ, phía trước bỗng nhiên chạy tới bóng người, trực tiếp chặn ngang lưng .

      , được rồi mà, còn ở bên ngoài đấy.”

      Tuy Cố Phán nhìn thấy khoảnh khắc trai mình đánh Thẩm Mộ Ngạn, nhưng lúc ra, lại nhìn thấy vết máu bên khóe miệng của Thẩm Mộ Ngạn.

      cần nghĩ nhiều, nhất định là kiệt tác của trai .

      Thẩm Mộ Ngạn là người nắm quyền cao nhất của Thẩm thị, đời này có lẽ là lần đầu tiên bị ăn đòn. Cố Phán được là cảm giác gì, chỉ biết thể để mình đánh người nữa.

      Cho nên lúc chạy tới, ra câu kia với Cố An Nam, ngữ khí có chút nặng.

      Cố An Nam hiển nhiên cũng ngờ tới, nhóc con mình bảo vệ từ tới lớn giờ lại vì người ngoài mà hét lên với , trong lòng lạnh lẽo đến mức sắp thành tuyết bay tháng mười hai rồi.

      “Em đây là định vì người đàn ông này mà trai ruột cũng cần nữa phải ?”

      Câu hỏi này của Cố An Nam cực kì trẻ con, Cố Phán nghe xong mà cũng cạn lời. Đúng lúc này Tưởng Nguyên cũng chậm rãi từ bên kia tới, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho trai mình.

      phải là em muốn giúp ấy, đây phải là ở bên ngoài à. Hơn nữa còn có người khác đấy. lại đánh nhau nữa ra cái gì đây, về sau bị người ta chụp lén rồi tung lên mạng, lại phải tốn tiền giải quyết.”

      Cố An Nam cười lạnh liếc nhìn , giống như dùng ánh mắt “Em lời này chính em có tin được ?”

      Cố Phán để ý được nhiều như vậy, dù sao cũng thể để trai đánh nhau nữa. Cho nên mặc kệ đối phương nhìn thế nào, cũng ngước khuôn mặt nhắn lên, đưa tay chặn trước mặt , để trai di chuyển thêm bước.

      Bầu khí trong nháy mắt đông cứng lại, Cố An Nam cảm thấy phổi của mình cũng sắp bị đứa em ngỗ nghịch này làm cho nổ tung rồi. lâu sau, xoa xoa ấn đường, hung hăng túm lấy cánh tay Cố Phán.

      thôi, theo về.”

      Cố Phán vừa thấy thái độ của trai hòa hoãn hơn, vội vàng nghe lời rời cùng , cái tay khác lại vươn ra sau lưng, liên tục khoa tay múa chân với Thẩm Mộ Ngạn, ra hiệu đừng làm loạn nữa.

      Thẩm Mộ Ngạn vốn có ý định bước lên phía trước, tầm mắt vốn dĩ vẫn rơi xuống cổ tay bị Cố An Nam nắm chặt của Cố Phán, nhưng sau đó nhìn thấy Cố Phán ngầm ra hiệu, rốt cuộc cũng muốn làm cho tình hình trở nên quá xấu.

      Thế nên thu lại sắc mặt, đứng tại chỗ nhúc nhích.

      Cố An Nam lúc này cũng có ý khách khí hay lễ phép gì, nhìn thấy Tưởng Nguyên cũng kéo ra nổi nụ cười, chỉ ra vẻ hướng về phía ta gật đầu: “Xin lỗi, chúng tôi có chút việc gấp phải xử lý, cậu tùy ý nhé.”

      Tưởng Nguyên cũng thêm gì nữa, mỉm cười gật đầu tạm biệt bọn họ, chờ sau khi hai em xa, ta xoay người lại nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn.

      “Hôm nay cũng uổng công đến, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời tổng giám đốc Thẩm bị đánh nhỉ, lại bị tôi nhìn thấy, là vinh hạnh.”

      Khuôn mặt Thẩm Mộ Ngạn bình tĩnh, khí thế quanh người lại khôi phục lại như bình thường, hờ hững mà lạnh lùng.

      Nghe thấy Tưởng Nguyên có thâm ý khác, cũng chẳng để ý chút nào, chân dài sải bước, thẳng về phía cửa.

      Lúc chạm vai với đối phương, Tưởng Nguyên nhịn được, lại : “Tuy rằng có chút thất lễ, nhưng tôi đích thực muốn bỏ qua cơ hội này. Thế nên, tổng giám đốc Thẩm này, tương lai có lẽ chúng ta trở thành tình địch, mong chỉ giáo nhiều hơn.”

      Ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn nhàn nhạt liếc ta cái. “Quan hệ đối địch cầu tối thiểu phải đứng ngang hàng, nhưng tôi cũng cảm thấy tại cậu có tư cách trở thành tình địch của tôi.”

      xong, cũng để ý đến sắc mặt của Tưởng Nguyên, sải bước rời .

      -

      Cố An Nam mạch lái xe đưa Cố Phán về chung cư của mình.

      xem như thường trú ở thành phố S, thế nên mặc dù tính định cư ở nơi này nhưng cũng đặt mua ít bất động sản.

      Vốn dĩ mấy ngày trước mới mua căn hộ chung cư, chuẩn bị đến cuối năm lúc em tổ chức sinh nhật xem như quà mà tặng cho , tại bị chọc cho tức giận, là muốn ném thẳng chìa khóa căn hộ kia .

      Còn tặng quà cho , đánh trận đều là do nhớ đến chút tình em cuối cùng.

      Sau khi dừng xe lại ở bãi đậu xe ngầm, liền lạnh mặt, trực tiếp túm lấy Cố Phán từ ghế phụ lôi xuống.

      Cố An Nam vừa đem theo lên lầu, vừa lôi điện thoại ra, gọi cuộc điện thoại.

      Bên kia quá mấy giây bắt máy, câu vô nghĩa, trực tiếp thẳng vào vấn đề: “Lập tức sắp xếp mấy vệ sĩ đến dưới chung cư của tôi, luân phiên canh gác chặt chẽ hai lối ra vào cho tôi, trông chừng Cố Phán, cho phép của tôi, tuyệt đối để nó trốn ra ngoài.”

      “…” Cố Phán chớp mắt hai cái nhìn Cố An Nam, thực nhịn được nữa, “ này, em còn ở bên cạnh đấy.”

      Cố An Nam tại đứng ở ranh giới sắp bùng nổ, tùy tiện đốm lửa cũng có thể khiến nổ tung.

      Nghe thấy tiếng Cố Phán, trực tiếp hét lên với : “Em câm miệng cho .”

      “…”

      Sau đó bước chân như pháo nổ vào phòng trong, Cố Phán cũng để ý tới cơn giận của cậu chủ Cố, tự mình đổi dép lê, chạy đến tủ lạnh tìm nước uống.

      Bữa cơm vừa nãy ăn mà khiến sắp bị đau tim rồi, nước trái cây đưa lên cũng chưa uống được mấy ngụm, lúc này ngược lại thực có chút khát.

      Cố An Nam nhìn đứa em xui xẻo này vẫn là dáng vẻ tim phổi, lại có chút giận sôi máu.

      “bang” tiếng quăng chìa khóa xe lên bàn trà, tạo ra tiếng động rất lớn, lại lạnh lùng ngồi xuống sô pha, đầu cũng ngẩng lên, : “Lăn đến đây.”

      ra Cố An Nam rất ít khi nổi giận với Cố Phán.

      Từ đến lớn, hầu như chỉ có Cố Phán la hét . Từ trước đến giờ vẫn đặt đứa em này trong lòng bàn tay mà cưng chiều.

      Chỗ bà nội có chuyện gì, cũng là thay chắn ở phía trước.

      Nhưng việc hôm nay thực khiến tức giận quá mà. vẫn cảm thấy đứa em này của mình, nghịch ngợm có nghịch ngợm, nhưng làm việc vẫn là có chừng mực.

      Nhưng ai mà ngờ được…

      Đợi sau khi Cố Phán chậm rì rì tới, Cố An Nam lạnh mặt trừng , hỏi: “ phải với em rồi sao? Cái gã Thẩm Mộ Ngạn đó là đối thủ mất còn của trai em, muốn em cách xa chút?”

      Cố Phán biết chuyện này là mình sai, cho nên cũng biện bạch gì nhiều. sáp đến trước mặt trai, giống như ngày thường khi mắc lỗi, ôm lấy cánh tay làm nũng.

      à, xem mắng cũng mắng rồi, em cũng biết gạt chuyện này là đúng, chúng ta làm hòa được , đừng xoắn xuýt chuyện này nữa, bỏ qua được ?”

      Cố An Nam liếc nhìn , chút lưu tình rút tay mình ra.

      “Trước tiên cho biết, hai người hẹn hò bao lâu rồi?”

      Cố Phán ngẩn người, hẹn hò? Bọn họ còn chưa xem là hẹn hò ?

      “Bọn em có hẹn hò mà.”

      hẹn hò mà hiểu như vậy à?” Cố An Nam vừa vừa nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay. “Còn nữa, người nhắn tin cho xe, có phải em ?”

      “… Dạ phải.”

      Cố An Nam cảm thấy mình bị chọc tức đến mức huyết áp cũng sắp nhảy lên hai trăm rồi. đúng là nuôi được đứa em tốt, cứ như vậy quang minh chính đại qua lại với đối thủ mất còn của ở ngay dưới mí mắt , lại còn lừa gạt nữa chứ!

      chạnh lòng xoa xoa ấn đường, lâu sau mới lại hỏi: “Vậy em xem, chuyện của hai người rốt cuộc là thế nào?”

      Cố Phán chớp mắt hai cái, biết nên mở miệng thế nào.

      Chẳng lẽ phải ? mình đầu tiên là coi trọng khuôn mặt của Thẩm Mộ Ngạn, liều mạng vứt bỏ thân phận đại tiểu thư Cố, tự tạo cho mình thân phận nữ nhân viên nghèo? Rồi lại gần ấy thêm chút sau đó chủ động theo đuổi người ta?

      cần nghĩ nhiều cũng biết, khi ra lời này, trai nhất định đánh gãy chân .

      Cố An Nam nhìn dáng vẻ do dự dám mở miệng của , biết chắc muốn với mình.

      Tiếp tục hỏi nữa, có khi cũng chỉ nghe được lời dối bịa ra.

      Cố An Nam hít sâu hơi, tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, mà vô cùng nghiêm túc, với Cố Phán ——

      “Phán Phán, trai hại em, gã Thẩm Mộ Ngạn kia, ngay cả trai em cũng phải đối thủ của . cũng phải vì có khúc mắc với mới ngăn cản hai người đến với nhau.”

      “Đối với chuyện của em, và bà nội trước nay đều có chung suy nghĩ. và bà giống những gia tộc lớn khác, ép em liên hôn. và bà đều mong em có thể tìm được người thực em, bảo vệ em, nửa đời sau có thể thay và bà chăm sóc em, cho em cả đời vui vẻ hạnh phúc.”.

      “Nhưng mà tâm cơ của Thẩm Mộ Ngạn quá sâu. Giờ tiếp cận em, thậm chí hoài nghi có phải có mục đích gì khác . Người như vậy ở bên cạnh em, lo lắng đề phòng cả đời, em có hiểu ?”

      Cố Phán sợ mình tức giận, nhưng lại cực kỳ sợ nghiêm túc.

      tại, Cố An Nam chân thành như vậy ra những lời này với , khiến chẳng mấy khi sinh lòng áy náy. mấp máy môi, mấy lần muốn mở miệng, nhưng vẫn là biết nên thế nào.

      Cố An Nam cũng muốn tiếp tục làm khó em . hít hơi sâu rồi cầm lấy chìa khóa xe, lại đứng dậy lần nữa.

      “Mấy ngày này em cứ ở lại đây , em cũng biết bố trí bảo vệ ở cổng khu chung cư, ngoại trừ phạm vi hoạt động bên trong khu này, em đừng nơi nào khác, cố gắng bình tĩnh chút, ngẫm lại lời .”

      Cố Phán ngẩn người, hiểu Cố An Nam muốn làm gì, lẽ nào muốn giấu tìm Thẩm Mộ Ngạn chuyện lần nữa?

      có chút nóng nảy, vội vàng : “ ơi, đâu vậy?”

      Cố An Nam quá hiểu em nhà mình, lập tức đoán được lúc này nghĩ gì.

      hiểu sao đột nhiên có cảm giác con lớn thể giữ trong nhà.

      Cuối cùng, nhìn nữa, xoay người mở cửa. “Yên tâm, tìm họ Thẩm gây .”

      Cửa “Cạch” tiếng đóng lại, chung cư lần nữa chìm vào yên tĩnh.

      Cố Phán kéo lê đôi dép lần nữa quay lại ngồi xuống sô pha, sau khi yên tĩnh lúc, lại thở dài nặng nề.

      Vấn đề của xem như tạm thời ổn rồi, chỉ cần bản thân dạo này thành chút, có lẽ chọc giận nữa.

      Nhưng bên phía Thẩm Mộ Ngạn sao?

      Hai người bọn họ ràng còn ở trong mối quan hệ mập mờ, tự nhiên lại bị chuyện hôm nay chen vào. Còn nữa, nhân vật ở tít cao như vậy, lại vì mà bị Cố An Nam đấm phát…

      Cố Phán nghĩ lại có chút áy náy.

      Yên lặng giây lát, lấy điện thoại từ trong túi ra, do dự biết có nên gọi cho người đàn ông kia .

      Lúc này, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Cố Phán giật nảy mình, cụp mắt nhìn xuống, phát đúng là người mà vừa mới nghĩ đến.

      chút do dự, lập tức nhận điện thoại.

      Đầu dây bên kia có khoảnh khắc yên lặng, sau đó, giọng của người đàn ông truyền đến:

      “Bị mắng à?”

      Vốn dĩ Cố Phán còn muốn hỏi khóe miệng bị thương thế nào, đột nhiên vừa nghe thấy lời , lời muốn đến bên miệng lại nuốt trở về, tính tình của tiểu thư Cố lại nổi lên.

      “Đúng vậy đó, bị của em mắng đến ngóc đầu lên được, hơn nữa ấy còn phái vệ sĩ đến trông trừng em, bây giờ ngay cả cổng của khu chưng cư em cũng thể ra.” cố ý giả vờ đáng thương. “Đúng là oan chết em mà.”

      Người ở bên kia nhất thời im lặng, chỉ chốc lát, lại : “Ừ, vậy em xuống lầu .”

      Cố Phán ngớ ra, đáy lòng có ý tưởng đột nhiên xông lên, tiếp đó vội vàng đứng dậy chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.

      Lúc này bên ngoài rực rỡ ánh đèn, màn đêm buông xuống, người đàn ông đứng dưới đèn đường, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lên .

      Khoảng cách quá xa, căn bản Cố Phán nhìn nét mặt của , nhưng lại có thể cảm nhận được ràng, tầm mắt của dừng lại người mình.

      Chỉ giây lát, bên kia ống nghe truyền đến giọng , vẫn là ngữ khí trong trẻo lạnh nhạt, hề nhấp nhô lên xuống, nhưng vô tình lại khiến trái tim Cố Phán nhảy lên cái.

      “Xuống lầu , có oan ức gì, đều cho nghe.”
      Last edited: 5/2/20
      phuongtuhao, MaiAnhSF, duongduong6 others thích bài này.

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 41
      Editor: Chim Ba Chân + LC

      Cố Phán dùng tốc độ nhanh nhất xuống lầu.

      Lúc ra, thậm chí quên cả đổi giày, đợi đến khi phát vừa vặn cửa thang máy mở ra, kịp nghĩ nhiều, vội vã bước vào.

      Lúc xuống, người đàn ông vẫn đứng ở chỗ cũ.

      Sau lưng là màn đêm buông xuống, đầu sáng lên ánh đèn đường mờ nhạt, cái bóng thon dài kéo ra từ dưới chân .

      Mà người đàn ông vốn dĩ có biểu cảm gì, vào khoảnh khắc nhìn thấy Cố Phán lại đột nhiên nhíu mày.

      dẫn đầu về phía Cố Phán, ánh mắt thoáng mang theo trách cứ nhìn xuống dưới chân .

      “Sao em giày?”

      Cố Phán ngờ vừa gặp mặt câu đầu tiên hỏi lại là chuyện này, mặt có chút xấu hổ, cũng thể vì sốt ruột chạy xuống tìm cho nên mới quên đổi ?

      Suy nghĩ chút, cố ý mạnh miệng: “ dép lê cho mát.”

      Ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn nhàn nhạt nhìn cái: “Nhiệt độ tối nay chỉ có mấy độ thôi.”

      Đây là , sớm vào thu rồi, tuy rằng ban ngày vẫn rất nóng, nhưng chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lại cực kỳ ràng. Lúc vừa mới ra, Cố Phán cũng cảm thấy hơi lạnh, chỉ có điều bình thường cũng chỉ cần phong độ cần nhiệt độ, trái lại quen rồi.

      Chẳng qua, giờ tràn ngập phấn khởi chạy xuống, lại bị người đàn ông này giáo huấn như học sinh tiểu học, đại tiểu thư Cố có chút khó chịu rồi.

      gọi em xuống, chẳng lẽ là vì muốn dạy dỗ em?”

      hung hăng ngẩng khuôn mặt nhắn lên trừng , vốn dĩ muốn nổi giận, nhưng ánh mắt vô tình dừng lại nơi khóe miệng của , nhìn thấy vết thương đó.

      Vết máu ban đầu được Thẩm Mộ Ngạn đơn giản xử lý qua, lúc này vết thương mấy ràng. Nhưng khuôn mặt của người đàn ông này quá hoàn mỹ, làn da lại rất trắng, thế nên có thêm bất kỳ dấu vết nào đều rất dễ dàng bị người ta nhận ra.

      Cố Phán suy nghĩ chút, sau đó túm lấy ống tay áo của , kéo theo mình.

      Thẩm Mộ Ngạn nhìn thấy đôi dép lê quá vừa vặn dưới chân , đầu lông mày hơi nhíu lại: “Em muốn dẫn đâu?”

      theo em là được, đừng gì cả.”

      Cố Phán tự mình ở phía trước, nhìn quanh bốn phía. Nếu nhớ nhầm, trong khu chung cư này hẳn là có tiệm thuốc cơ mà.

      nghĩ tới đây ngay lập tức nhìn thấy hộp đèn ở trước mặt có ghi chữ “Thuốc”. Cố Phán nhìn thấy vị trí, đôi chân liền bước nhanh hơn, lôi kéo Thẩm Mộ Ngạn qua bên đó.

      Trông coi tiệm thuốc là ông cụ, ông mặc cái áo dài màu trắng, lúc này ngồi sau quầy đọc báo.

      Nghe thấy tiếng mở cửa, ông cũng ngẩng đầu, chỉ tùy tiện hỏi: “Cần thuốc gì thế?”

      Cố Phán nào biết nên mua thuốc gì, quay đầu liếc nhìn Thẩm Mộ Ngạn, hơi do dự, : “Cái đó… Cháu cũng biết nên mua thuốc gì, khóe miệng ấy bị rách, ông có biết nên dùng thuốc gì ạ?”

      Lúc này, ông cụ mới rời chú ý từ tờ báo đến người bọn họ. Ông đeo kính lão lên, ý tứ sâu xa liếc nhìn khóe miệng của Thẩm Mộ Ngạn, sau đó tự mình đứng dậy tìm thuốc cho bọn họ.

      Trong lúc tìm, ông làm như có người, giọng lầm bầm câu: “Mấy bé bây giờ thoạt nhìn khá yếu đuối, nhưng bản lĩnh dùng miệng đúng là rất lợi hại mà.”

      “…”

      Lúc sau, Cố Phán cầm thuốc ra, vẫn còn có chút chết lặng.

      Mặc dù vết thương miệng Thẩm Mộ Ngạn quả thực có chút mờ ám, nhưng nhìn qua cũng giống loại con đó mà. Sao ông ấy có thể hiểu lầm thành như vậy chứ?

      Có điều, cũng quá rối rắm với vấn đề này. đứng nguyên tại chỗ lúc, sau khi quan sát xung quanh mà cũng thấy có nơi nào ngồi được, lại xoay người vào tiệm thuốc.

      Thẩm Mộ Ngạn thêm gì, chỉ yên lặng ở bên ngoài chờ , đợi khi ra, trong tay nhiều thêm cái ghế.

      chỉ cột đèn đường đối diện. “Qua bên kia .”

      Cố Phán đặt cái ghế vừa mượn được bên dưới cột đèn đường, sau đó nhón chân ấn lên bờ vai , ép ngồi xuống.

      nhìn kỹ những thứ ông cụ kia tìm cho , có bình thuốc khử trùng, cùng tuýp thuốc mỡ.

      Cố Phán vừa định lấy tăm bông thấm chút thuốc sát trùng rửa sạch miệng vết thương cho trước, cách đó xa, lại có chú chó cảnh cỡ lớn đột nhiên xông tới.

      còn chưa kịp phản ứng, cả người bị Thẩm Mộ Ngạn dùng sức kéo cái, trực tiếp ngã ngồi vào trong lòng .

      Lồng ngực của người đàn ông rộng lớn lại nóng rực, cơ thể vùi vào bên trong, trái lại vô cùng vừa vặn.

      Chủ của chú chó cảnh kia gần như chạy tới ngay lập tức. Lúc biết được thú cưng của mình suýt chút nữa đụng phải người khác liên tục xin lỗi, sau đó vừa buộc lại dây xích cho chú chó, vừa tò mò quan sát Cố Phán và Thẩm Mộ Ngạn.

      Quả thực cũng nên tò mò, mặc dù tại thời gian chưa muộn, nhưng cũng còn sớm nữa, người bình thường lúc này chắc dạo trong khu chung cư, lại còn biết lấy đâu ra cái ghế mà ngồi nữa.

      Có điều, đối phương tuy tò mò, nhưng cũng phải người rỗi hơi thích xen vào chuyện của người khác, đeo xích cho chó xong, lại lời xin lỗi với hai người, rồi dắt chó rời .

      ra Cố Phán hơi sợ chó, đặc biệt là loại chó cỡ lớn kiểu này, vì vậy vừa nãy lúc con chó kia cứ đứng trước mặt , cũng dám nhúc nhích dù chỉ chút.

      Lúc này cần sợ nữa, cũng phản ứng lại, cảm nhận được bản thân và Thẩm Mộ Ngạn giờ phút này có bao nhiêu mập mờ, nhất thời hai gò má nóng lên.

      “Bọn họ rồi, thả em ra .”

      Cố Phán ngồi chân của Thẩm Mộ Ngạn, đôi chân thon thả của bị kẹp giữa hai chân, tay của cũng vững vàng ôm lấy eo . Nghe xong, cũng có ý buông ra.

      “Cứ thế này , thuận tiện hơn.”

      Khuôn mặt của người đàn ông vẫn bình tĩnh gợn sóng như cũ, vẫn giữ vững dáng vẻ quân tử, nhìn đến mức Cố Phán cảm thấy dường như mình hiểu lầm là do vấn đề cá nhân.

      cầm tăm bông cẩn thận từng li từng tí chạm vào miệng vết thương của . cũng chưa từng có kinh nghiệm bôi thuốc cho ai, cho nên trong lòng vẫn luôn lo lắng có thể làm đau hay .

      Lúc này, trẻ vô cùng chăm chú, từ góc nhìn của Thẩm Mộ Ngạn, khuôn mặt nhắn kia vẫn xinh đẹp kiều diễm như ngày thường, mắt đen môi đỏ vào giờ phút này ở dưới ánh đèn đường, giống như được mạ thêm tầng ánh sáng vàng nhạt.

      vừa nhìn , lòng bàn tay vừa nhàng vỗ về eo , đôi tròng mắt còn tối tăm hơn so với thường ngày rất nhiều. Trong đôi mắt sâu thẳm như có thứ gì đó cuộn trào.

      “Cố An Nam gì với em?” Thấy vẫn lên tiếng, chủ động nhắc tới chuyện của trai trước.

      Cố Phán nghe thấy lời , động tác trong tay tạm dừng lại, cũng nâng mắt nhìn , thẳng: “Còn có thể gì chứ? phải người tốt, muốn em cách xa chút.”

      tới đây, Cố Phán cũng có chút tò mò, lại hỏi câu: “ trai em rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao em có cảm giác hai người tích tụ oán hận rất sâu nhỉ?”

      Thẩm Mộ Ngạn trái lại cũng giấu , bình tĩnh mở miệng: “Ban đầu khi mới đến giải trí Thẩm Thị, từng đoạt mất dự án trong tay Cố An Nam.”

      Nhưng những việc này căn bản Thẩm Mộ Ngạn chưa từng để ý tới, cũng đoán được cuối cùng người trong giới đồn thành như vậy, cũng ngờ Cố An Nam lại vì chuyện này mà ghi hận đến tận bây giờ.

      “Vậy xong đời rồi, đồ trong tay trai em mà cũng dám cướp, xem ra trong thời gian ngắn ấy thể thay đổi cách nhìn đối với rồi.”

      Thẩm Mộ Ngạn căn bản thèm để ý, lẳng lặng nhìn trẻ trong lòng mình, lại hỏi: “Vậy còn em?”

      Cố Phán ngước khuôn mặt nhắn lên nhìn : “Bây giờ em nghĩ thế nào còn quan trọng nữa rồi, cảm thấy hôm nay náo loạn thành như vậy, trai em có thể làm gì sao?”

      “Bên phía ấy để giải quyết.” Đáy mắt của người đàn ông mang theo tia thản nhiên, “ chỉ muốn biết suy nghĩ của em.”

      “Giải quyết? Giải quyết thế nào?” Dường như Cố Phán nghĩ đến điều gì, hung hăng trừng mắt nhìn , “Giống như trước kia cố tình tính kế em, lại gài bẫy trai em hả? Em cho biết nhé, Thẩm Mộ Ngạn, đừng hòng! Chuyện của hai chúng ta nên tiếp tục thế nào, chỉ có em mới có thể quyết định.”

      Lúc này, căn bản Cố Phán ở vào trạng thái chút kiêng dè. có thể cảm nhận được tình cảm mà người đàn ông này dành cho mình, mỗi lần hôn đều nhiệt tình như vậy, lúc đối xử với người đàn ông ngay cả tình địch cũng được tính như Tưởng Nguyên, thái độ hề khách khí như thế.

      tin chỉ bằng những việc này, vẫn chỉ có tình cảm bình thường dành cho .

      Thẩm Mộ Ngạn xiết chặt bàn tay đặt bên hông , hỏi: “Vậy em muốn tiếp tục thế nào?”

      Cố Phán chớp mắt hai cái, khỏi bật cười: “Em theo đuổi lâu như vậy, chủ động lần chắc cũng quá đáng chứ? Huống hồ nếu muốn trai em nhả ra, cũng phải đưa ra chút thành ý chứ nhỉ.”

      ra Cố Phán cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc nên làm gì, chỉ cảm thấy thể để người đàn ông này vượt qua dễ dàng như vậy được, chính mình vì theo đuổi mà chịu ít khổ cực, dựa vào cái gì mà ngược lại nên được dễ dàng?

      Thẩm Mộ Ngạn rất hiểu tâm tư của , trực tiếp vạch trần: “Em muốn theo đuổi ngược lại em à?”

      “Thế nào? được à?”

      “Được.” Vẻ mặt thản nhiên liếc nhìn , giọng hơi trầm. “Nhưng cũng có cầu.”

      còn có cầu?

      Cố Phán ngạc nhiên hỏi: “ cầu gì?”

      cho phép chân đứng hai thuyền.”

      Lời này của Thẩm Mộ Ngạn khiến Cố Phán ngẩn ra, chỉ chốc lát, đột nhiên hiểu ra, người đàn ông này ám chỉ chuyện hẹn hò của ngày hôm nay đây mà.

      được lắm, ràng Tưởng Nguyên chỉ là đối tượng hẹn hò qua đường mà thôi, lại vẫn còn để ý như vậy.

      Nghĩ tới đây, nở nụ cười, đuôi lông mày hơi nhếch lên, nhìn qua có vẻ đắc ý.

      “Phiền ngài Thẩm đây nhớ cho, quan hệ tại giữa chúng ta là ở thế hạ phong, em chỉ là cho cơ hội theo đuổi em, trong khoảng thời gian này em có quyền lựa chọn, nếu biểu tốt, chừng em đổi người đó.”

      Con cáo vênh vang đắc ý ra lời này, khuôn mặt xinh đẹp hơi ngước lên, bên miệng là nụ cười nhàng.

      Thẩm Mộ Ngạn nhìn , yết hầu khẽ lăn, cũng tìm mọi cách kiềm chế như thường ngày, nắm lấy cằm , mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của .

      Cố Phán bị hành động bất ngờ của dọa sợ, hai mắt mở lớn, ngồi trong lòng nhúc nhích, mặc điều khiển.

      Gió đêm rất lạnh, nhưng lúc này Cố Phán lại cảm thấy nóng vô cùng. Gương mặt tuấn tú của người đàn ông áp ở trước mặt, cảm thấy ánh sáng mờ nhạt đầu mình cũng có chút ràng lắm.

      Lúc hai người đều thở hổn hển, người đàn ông mới buông ra.

      Chỉ thấy hôn khẽ đường từ khóe miệng đến bên tai , hơi thở nóng rực phả vào bên cổ , trong giây lát, thở dốc ——

      “Vậy em thử xem.”
      Last edited: 5/2/20
      MaiAnhSF, Ke Vo Hinh, duongduong4 others thích bài này.

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 42

      Lúc Cố Phán lần nữa quay trở lại chung cư, dưới chân vẫn còn hơi lâng lâng.

      Trong đầu ngừng tua tua lại hình ảnh vừa rồi Thẩm Mộ Ngạn ôm vào trong lòng hôn lên môi. Tiếng thở dốc của người đàn ông dường như vẫn vang lên bên tai.

      Hai gò má nóng hầm hập, nhịp tim cũng nhanh kinh khủng.

      TVT ô ô ô Người đàn ông này được lắm! Quả nhiên nhìn nhầm người!

      Đại tiểu thư Cố bị trêu chọc vừa rung động lại vui sướng. Sau khi về đến phòng ngủ mà trai vẫn dành riêng cho , lập tức bổ nhào lên giường lăn qua lăn lại.

      Giây phút này mới biết được tâm trạng lúc , cảm xúc phập phồng thế nào.

      Cả ngày hôm nay đều giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, lên lên xuống xuống, lúc khổ sở muốn chết, lúc đáy lòng lại nổi lên bong bóng ngọt ngào giống như nước có ga.

      Cố Phán thực nhịn nổi nữa. nằm úp sấp giường lớn, vừa đung đưa bắp chân, vừa cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Đổng Thiện Thiện.

      Thời khắc thế này, tâm tình như này, sao có thể chia sẻ với người chị em chứ!

      Đưa ống nghe tới bên tai, vừa nghe bên trong truyền đến thanh tút tút, vừa kìm được khẽ mỉm cười.

      Nhưng cũng biết Đổng Thiện Thiện làm gì, mực nhận điện thoại. Cố Phán chưa hết hy vọng, lại gọi thêm lần nữa, đối phương vẫn bắt máy.

      Lẽ nào ngủ rồi?

      Cố Phán quay đầu thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ treo tường, hơn chín giờ tối... Chị em tốt của tính là cao thủ thức đêm, thỉnh thoảng cũng ngủ vào thời gian này, mà bình thường khi ấy ngủ, đều để điện thoại im lặng.

      Nghĩ tới đây, Cố Phán gọi tiếp nữa.

      Nhưng đáy lòng nhảy nhót cũng bình tĩnh lại được, suy nghĩ chốc lát, quyết định câu với người Wechat kia.

      【 Wechat 】 Cố Phán: Gõ cửa. jpg

      【 Wechat 】 Cố Phán: Người nào đó ơi! ! ! có đấy ? ! ! Có hay vậy?! ! !

      Cách mười mấy giây, bên kia đáp lại.

      【 Wechat 】S: Ừ?

      Cố Phán xoay người, nằm ngửa giường, điện thoại giơ cao ở phía , bắp chân tinh tế trắng muốt vắt ở mép giường khẽ đung đưa, trong đôi mắt vui vẻ, tràn đầy ánh sáng lấp lánh.

      【 Wechat 】 Cố Phán: Ô ô ô Em vui quá! ! ! Hôm nay em bị ấy ấn vào trong lòng mà hôn! ! ! Trời ạ, người đàn ông chết tiệt kia rất được nha! ! ! Hơn nữa, về sau còn rất bá đạo cho phép em chân đứng hai thuyền!! ô ô ô! Bình thường nhìn có vẻ lạnh lùng lại ngoài lạnh trong nóng, kết quả ngờ còn có mặt như này! ! !

      【 Wechat 】 Cố Phán: Ô ô ô Em lại chết sống lại rồi đây này! ! !

      【 Wechat 】S: phải thích ta nữa à?

      Cố Phán nhìn câu trả lời của đối phương, thoáng cái liền nghĩ đến mấy ngày trước mình vẫn còn mắng chửi, ca thán với , Thẩm Mộ Ngạn là gã đàn ông chó má, cho người đối diện lại nhắc tới các kiểu.

      cũng chẳng để ý lắm, lại bùm bùm gõ ra mấy chữ gửi qua ——

      【 Wechat 】 Cố Phán: chẳng hiểu gì cả, con chính là như vậy đó. Cảm xúc hết lần này đến lần khác lên lên xuống xuống, chừng ngày mai em lại thích ấy nữa rồi.

      Cũng biết người bên kia đâu, làm gì rồi, sau khi nhận được tin nhắn này của , vẫn mực đáp lại.

      Cố Phán rảnh rỗi đến phát chán, lại có xúc động muốn gọi điện thoại cho Thẩm Mộ Ngạn.

      Nhưng mà gọi điện thoại qua rồi nên gì đây? Bọn họ cũng mới tách ra được mười mấy phút, lúc này phỏng chừng cũng chưa về đến khách sạn đâu nhỉ?

      quyết định được, lại đánh ra hàng chữ gửi cho người ở bên kia ——

      【 Wechat 】 Cố Phán: Muốn gọi điện thoại cho ấy quá à, nhưng mà gọi điện thoại qua rồi nên gì đây.

      Tin nhắn Wechat này mới gửi , bỗng nhiên trước mắt Cố Phán sáng rực, dường như nghĩ đến gì đó, lại nhanh chóng bổ sung câu nữa ——

      【 Wechat 】 Cố Phán: À! Em nhớ ra lúc trước từng xem đoạn clip ngắn, chuyên môn dạy con làm thế nào chọc ghẹo bạn trai. đó bạn nữ có thể hỏi người mình thích thích động vật nào, là mèo này, hay là chó này, sau đó nếu người đối diện mèo, "Meo", nếu người đối diện chó, "Gâu".

      【 Wechat 】 Cố Phán: Kiểu người lãnh khốc cuồng công việc như ấy, khẳng định chưa từng thấy câu chuyện kiểu này! ! Em muốn chọc ghẹo ấy!

      Cố Phán gửi xong mấy tin nhắn này, cũng chờ đối phương đáp lại nữa. lật giở danh bạ điện thoại, tìm được dãy số của Thẩm Mộ Ngạn rồi lập tức gọi qua.

      Chỉ vừa vang lên hai tiếng, người bên kia bắt máy.

      Giống hệt như thường ngày, Thẩm Mộ Ngạn ở bên kia rất đơn giản lên tiếng: "Ừ?"

      Cố Phán ở bên này hé miệng mỉm cười, bắp chân vắt bên mép giường lắc lư nhanh hơn, lát sau, hắng giọng khụ tiếng.

      "Khụ, em chuẩn bị làm bài điều tra , xây dựng kho dữ liệu người theo đuổi, vấn đề phía dưới cũng phải trả lời thành đó."

      Bên kia im lặng giây lát rồi : "Được."

      "Thích ăn gì nhất? Cơm ta hay cơm tây?"

      "Cơm ta."

      "Thích mùa nào nhất? Mùa hè hay mùa đông?"

      "Mùa đông."

      "Thể loại nhạc thích nhất? Trữ tình hay là Rock n' Roll?"

      Câu này Cố Phán hỏi tương đối có tâm cơ, dù sao bản thân chơi nhạc Rock n' Roll, hơn nữa cũng từng hát ở trước mặt Thẩm Mộ Ngạn, phỏng chừng chọn sai đâu.

      Quả nhiên, giây sau, đầu bên kia chậm rãi lên tiếng: "... Rock n' Roll."

      Trong lòng Cố Phán rất vui. trở mình, lần nữa nằm úp sấp chăn, ngón tay mảnh khảnh khẽ vẽ vòng vòng mặt chăn, hai ba giây sau, mới lại hỏi ——

      "Vậy... động vật thích nhất? Mèo hay là chó?"

      Bên kia, Thẩm Mộ Ngạn còn đường về khách sạn.

      ngồi vững vàng ở ghế sau, người khẽ dựa vào thành ghế. Bóng cây cùng đèn đường ngoài cửa sổ xe thay nhau chiếu vào, cơ thể nửa chìm trong bóng tối.

      Trong lúc nắm lấy điện thoại trò chuyện với Cố Phán, trước mặt cũng cầm cái điện thoại khác.

      Con ngươi sâu thăm thẳm thản nhiên lướt qua mấy chữ ở phía , sau khi nhìn thấy câu " chừng ngày mai em lại thích ấy nữa rồi" của Cố Phán, trầm mặc giây lát, sau đó, với người ở bên kia ——

      "Heo."

      Cố Phán: "..."

      # đều là người nối nghiệp ưu tú của chủ nghĩa xã hội, vì sao người đàn ông chết tiệt này lại khác biệt như thế chứ #

      # hôm nay lại cầm nhầm kịch bản nữa rồi, ha ha ha #

      -

      Sáng sớm hôm sau Cố An Nam mới quay về chung cư.

      Lúc ấy Cố Phán vừa vặn tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nằm ở giường lướt điện thoại nghe ngoài cửa có tiếng ấn khóa mật mã. Chỉ chốc lát sau, trai liền vào.

      Tối hôm qua có chút lo lắng Cố An Nam xúc động làm ra chuyện gì, vì vậy về sau thấy mãi cũng chưa về nhà, cũng gọi qua mấy cuộc điện thoại. Nhưng lần nào cũng có ai bắt máy, về sau dứt khoát gọi nữa.

      đợi rồi chờ rồi ngủ mất, lại mở mắt ra đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm, trai trở về.

      Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Cố Phán lập tức bật dậy. nhanh chóng dép lê loẹt quẹt chạy ra ngoài.

      sợ Cố An Nam vẫn tức giận, cho nên sau khi chạy ra, đầu tiên là đến phòng bếp rót cốc nước mang ra cho , ý tứ lấy lòng hết sức ràng.

      ", về rồi à? có khát ? uống nước trước !"

      Cố An Nam hề để ý tới ân cần của , cũng biết xảy ra chuyện gì, từ sau khi vào cửa chưa hề lên tiếng, nhìn qua cũng giống như vẫn tức giận, nhưng sắc mặt cũng tốt lắm.

      Cố Phán biết tối hôm qua rốt cuộc đâu làm gì, cũng biết đến cùng có phải còn suy nghĩ đến chuyện của và Thẩm Mộ Ngạn hay .

      Im lặng giây lát, thử thăm dò mở miệng: ", định nhốt em đấy à?"

      Cố An Nam nghe xong lời này, lạnh lùng lườm cái, " đổi mật mã à? Em ra ngoài được à? Sao lại là nhốt em hả?"

      "... Vệ sĩ kia vẫn luôn ở cổng chung cư mà, em có thể ra ngoài cũng làm được gì đâu?"

      "Em cũng cần lăn tăn mấy người vệ sĩ kia nữa, sắp tới rút người đâu. Em muốn ra ngoài cũng được, nhưng nhất định phải có người theo."

      "..." cho cùng vẫn là cho gặp Thẩm Mộ Ngạn thôi.

      Cố Phán trầm mặc lát, lại : "Vậy cũng được, vậy để bọn họ theo , hôm nay em chuẩn bị tìm Thiện Thiện cùng dạo phố mua quần áo."

      Cũng biết thế nào, sau khi Cố An Nam nghe thấy tên Đổng Thiện Thiện, vẻ mặt lên tia khác thường. Nếu đổi lại là lúc bình thường, xem chừng sớm chọc thủng tâm tư mờ ám của Cố Phán rồi. vốn rất lười, bình thường tìm Đổng Thiện Thiện ra ngoài chơi chuyện phiếm cũng còn được, nhưng rất ít khi hai người hẹn nhau mua quần áo.

      Cho nên Cố Phán chuyện này, khẳng định là tiện miệng bừa cái lý do. Nhưng Cố An Nam lại vạch trần ngay tức khắc. Ánh mắt hơi lóe lên, im lặng lát, cuối cùng với Cố Phán: " tìm em ấy cũng được, xem chừng em ấy ở khách sạn mình cũng buồn, em chơi với em ấy . Chờ lát nữa lấy cho em tấm thẻ, bọn em mua gì quẹt cái thẻ đó, trả tiền."

      Cố Phán thầm nghi hoặc, luôn cảm thấy trai hôm nay có chút bình thường, nhưng trọng điểm của lúc này hoàn toàn đặt chuyện lát nữa có thể ra ngoài tìm Đổng Thiện Thiện, trái lại cũng thêm gì nữa.

      dùng thời gian nhanh nhất rửa mặt, mặc quần áo, lúc bôi kem dưỡng da còn gọi điện thoại cho Đổng Thiện Thiện, lần này người chị em của ngược lại bắt máy rất nhanh.

      Cũng biết có phải do vẫn chưa tỉnh ngủ hay , giọng của Đổng Thiện Thiện ở bên kia ống nghe có chút khàn, "Alo, Phán Phán à."

      "Cậu cũng tính nhận điện thoại rồi, tối hôm qua cậu ngủ rất sớm à? Tớ gọi hai cuộc điện thoại cậu đều bắt máy."

      Đổng Thiện Thiện ở bên kia im lặng lúc lâu, sau đó mới đáp: "Ừ... Đúng là tớ ngủ rất sớm."

      "Vậy nhanh lên , lát nữa tớ đến tìm cậu, bọn mình ra ngoài dạo."

      tại Cố Phán cũng tiện với ấy qua điện thoại chuyện xảy ra hôm qua, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là kéo trai ra: " tớ cho tớ cái thẻ, kêu bọn mình lát nữa cứ tùy ý quẹt, cho nên hôm nay ra ngoài mua cái gì, đều để chị em tính tiền, vui vẻ !"

      Đổng Thiện Thiện trầm mặc giây lát, hỏi: " trai cậu... về rồi à?"

      "Ừ, vừa về tới chung cư." Cố Phán đến đây, lại liếc mắt về phía Cố An Nam, sau đó hạ giọng xuống rất thấp, "Hôm qua xảy ra chút chuyện, lát nữa gặp kể tỉ mỉ với cậu, cậu mau thu thập, lát nữa tớ đến đón cậu."

      Rất nhanh, Đổng Thiện Thiện ở bên kia từ "ừ".

      Sau khi cúp điện thoại, Cố Phán quay đầu lại, phát Cố An Nam chẳng hiểu ra sao chăm chú nhìn , sắc mặt còn hơi hơi kỳ quái.

      ", rốt cuộc sao thế? Muốn tiếp tục mắng em mắng , đừng ra vẻ chẳng hiểu ra sao, kỳ kỳ quái quái như thế nữa, được ?"

      Đáy mắt Cố An Nam lên tia chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn thừa nhận: " có thể có chuyện gì, chỉ là muốn với em, chờ lát nữa ra ngoài đừng có giở trò ma mãnh gì, để vệ sĩ nhìn em chằm chằm! Em đừng nghĩ nhân cơ hội chuồn gặp người nên gặp!"

      Cố Phán bĩu môi, gì nữa.

      -

      Lúc Cố Phán và Đổng Thiện Thiện gặp nhau, cũng gần giữa trưa rồi.

      Về sau, Đổng Thiện Thiện gọi điện thoại cho , cần đặc biệt khách sạn đón, tự ấy đón xe đến cửa hàng là được.

      Cố Phán cũng vờ khách sáo với chị em, dù sao giờ đâu đều có vệ sĩ theo, quả thực cũng thích hợp thêm chỗ nữa, khắp nơi rêu rao gây chú ý.

      Hai người hẹn nhau ở trong trung tâm thương mại có thương hiệu của thành phố S. Cố Phán tới bao lâu, Đổng Thiện Thiện cũng xe taxi đến đây.

      Cũng biết có phải ảo giác của Cố Phán hay , luôn cảm thấy mặt người chị em của mình có chút mệt mỏi, giống như đêm qua hề ngủ ngon chút nào.

      "Tối qua phải cậu ngủ rất sớm à? Sao vẫn có tinh thần như thế?"

      Đổng Thiện Thiện nghe thấy lời Cố Phán, vẻ mặt lên chút mất tự nhiên. ấy cũng trả lời, mà là nhìn vệ sĩ đứng cách mấy bước sau lưng Cố Phán, hỏi: "Tình huống gì thế này?"

      Cố Phán liếc mắt khinh thường, hơi bất đắc dĩ : "Còn có thể là tình huống gì, tớ chứ sao nữa."

      Sau đó, vừa lôi kéo Đổng Thiện Thiện vào bên trong trung tâm thương mại, vừa với ấy chuyện xảy ra hôm qua.

      Cuối cùng, mím môi nở nụ cười, "Hôm nay hẹn cậu ra, ra là muốn để cậu giúp tớ vụng trộm cắt đuôi mấy người kia, rồi cùng tớ tìm trai cậu."

      ra Đổng Thiện Thiện cũng đoán được ý của người chị em, giả vờ tức giận lườm cái, "Cậu đó, trọng sắc khinh bạn cũng ràng quá rồi đấy, hơn nữa, chỉ có hai cái hôn mà cưa đổ cậu rồi à? Trước đó phải cậu cũng chuẩn bị kỹ càng, muốn cả đời qua lại với cả nhà tớ nữa mà?"

      Cố Phán cười đến sóng mắt long lanh, cũng phản bác lại lời trêu chọc của chị em tốt, chỉ hỏi ấy: "Cho nên là, rốt cuộc cậu có giúp ?"

      "Giúp chứ, có thể giúp à?" Đổng Thiện Thiện khẽ mỉm cười đáp lại.

      Hai thẳng lên tầng tư của trung tâm thương mại. Nếu Cố Phán nhớ nhầm, tầng đó có cửa hàng chuyên bán đồ lót, mấy người vệ sĩ ở phía sau chắc thể nào vào theo bọn họ, khẳng định đến lúc đó nhiều nhất là đứng canh ở cửa ra vào thôi.

      Nhưng phía sau phòng thử áo của cửa hàng này, vừa khéo có cái cửa . Đến lúc đó bọn họ có thể giả vờ thử quần áo, qua bên đó lén chuồn .

      Kế hoạch này của Cố Phán quả tệ, hơn nữa còn cố ý để Đổng Thiện Thiện nghênh ngang ra từ cửa chính trước, vệ sĩ nhìn chằm chằm , đến lúc đó Cố Phán lén chạy từ cửa sau, lại tìm chỗ tụ hợp với người chị em.

      Nhưng ai mà ngờ được, bên này Cố Phán mới đắc ý ra từ cửa , đột nhiên trong trung tâm thương mại vang lên tiếng còi báo động.

      Khách hàng qua lại nghe thấy tiếng còi xong, đều giống như phát điên, chạy về bên kia như ong vỡ tổ. Cố Phán bị đoàn người xô đẩy về phía trước, căn bản chưa từng gặp tình huống kiểu này, trong lúc nhất thời trong lòng có chút hoảng hốt.

      Lúc này, giày của biết bị ai giẫm lên, kịp tránh, cổ chân trẹo cái, cả người đều nghiênh sang bên cạnh.

      May mà sau lưng bỗng nhiên xuất vệ sĩ, kịp thời túm lấy Cố Phán.

      " Cố, theo tôi trước , tôi đưa ra ngoài!"

      Cố Phán cho rằng người này là trong những vệ sĩ vừa theo ở phía sau, vì thế cũng nghĩ nhiều, bối rối gật đầu, chuẩn bị để ta đưa mình ra ngoài.

      Người trong cao ốc cũng biết chỗ bốc cháy ở đâu, cũng biết thế lửa đến cùng mạnh yếu thế nào, bọn họ chỉ chuyên chú chạy về phía cửa chính, trường là mảnh ồn ào hỗn loạn.

      Có điều cũng may, tố chất của người vệ sĩ kia tương đối vượt trội, đường bình tĩnh tỉnh táo, hề hoảng loạn đưa Cố Phán ra khỏi cao ốc thương mại.

      Sau khi xuống, Cố Phán ngay lập tức nhìn thấy Đổng Thiện Thiện ở cửa ra vào.

      Sau lưng ấy cũng theo mấy người vệ sĩ, nhìn thấy Cố Phán xuống, vốn dĩ trái tim vẫn treo lơ lửng cuối cùng hơi thả lỏng chút.

      " Cố! ! Người chúng tôi phái cùng xuống với à?" Đổng Thiện Thiện còn chưa mở miệng gì, người vệ sĩ sau lưng ấy lên tiếng trước, "Vừa phát vẫn còn lầu, người của chúng tôi lên tìm rồi, gặp ạ?"

      Người vệ sĩ kia vừa vừa lấy điện thoại ra giống như chuẩn bị gọi điện thoại, mà Cố Phán ở đối diện nghe được lại như lọt vào trong sương mù, chỉ chỉ người ở sau lưng vừa mới theo mình ra, hỏi ——

      " ta phải là người của các à?"

      Sắc mặt gã vệ sĩ đứng phía sau cứng đờ, mà mấy người Cố An Nam sắp xếp đứng ở đối diện cũng đồng thời lắc đầu.

      Cố Phán trầm mặc, sắc mặt trong nháy mắt tối .

      quay người nhìn người đứng phía sau, hỏi thẳng: "Là ai bảo theo dõi tôi?"
      Last edited: 5/2/20
      phuongtuhao, MaiAnhSF, Ke Vo Hinh2 others thích bài này.

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 43

      Trong tòa cao ốc ở cách đó xa, dòng người vẫn ngừng tuôn ra bên ngoài.

      Hoàn cảnh xung quanh ồn ào rối loạn, người đường ngang qua cũng nhao nhao dừng chân quan sát tình huống bên đó.

      Dường như Cố Phán hề cảm nhận được bầu khí hoảng loạn đè nén ở xung quanh. đứng ở bên đường, khuôn mặt yên tĩnh nhìn gã vệ sĩ áo đen kia.

      "Tôi hỏi lại lần nữa, đến cùng là ai phái bám theo tôi? !"

      Cố Phán tin hết thảy mọi chuyện hôm nay chỉ là trùng hợp đơn giản như vậy.

      Vừa nãy, người này ràng gọi tiếng " Cố", cái này ta biết . Mà xem cách ăn mặc của ta, cũng gần giống mấy người mà trai phái theo .

      Đối phương lại có thể vào lúc xảy ra chuyện, ngay lập tức chạy tới cứu nguy, cái này hiển nhiên ta liên tục thầm quan sát tình huống của .

      Cho nên Cố Phán kết luận, ta tuyệt đối là do người khác cố ý phái tới theo dõi .

      ra nghĩ tới đây, trong đầu mơ hồ xuất giọng , nhưng vẫn dám suy đoán lung tung, chỉ dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm người kia, hi vọng ta có thể .

      Nhưng người kia hiển nhiên là trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đối mặt với tình huống như thế này, vẫn như cũ hề bối rối.

      Thái độ của ta dành cho Cố Phán vẫn rất cung kính, đối mặt với chất vấn của , cũng chỉ hơi cúi đầu, bình tĩnh đáp: " Cố, xin đừng làm khó tôi, tôi tuyệt đối có ác ý gì với , cần lo ngại việc này."

      Cố Phán cũng sắp bị thái độ này của ta chọc cười, ta có ý gì? Cảm thấy dễ đối phó như vậy sao, câu có ác ý là có thể truy cứu nữa?

      Im lặng giây lát, đưa mắt ra hiệu cho mấy người vệ sĩ mà Cố An Nam an bài đứng ở sau lưng, "Các , tìm ra điện thoại người ta."

      Lời này của vừa dứt, người đứng bên kia mới hơi thay đổi sắc mặt.

      " Cố!"

      Cố Phán căn bản thèm để ý đến ta, lạnh mặt thêm câu: "Nhanh lên!"

      Người kia hiển nhiên ngờ tiểu thư này trực tiếp thô bạo như vậy, muốn phản kháng nhưng lại nghĩ tới chỉ thị nhận được lúc đầu ——

      Dù cho bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi đâu, cũng thể làm chuyện trái ngược với ý muốn của Cố Phán.

      Bản lĩnh của gã vệ sĩ kia tệ, lúc này nếu phản kháng, cũng có thể ngăn cản vài phút. Nhưng ta nghĩ tới mệnh lệnh của cấp , trong lúc nhất thời liền rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

      may, vào lúc này điện thoại của ta ở trong túi áo bất chợt vang lên. Dưới đáy lòng gã vệ sĩ kia thầm kêu ổn, chỉ chốc lát, cũng chẳng cần mấy người kia ra tay, Cố Phán tự mình lên, lôi điện thoại từ trong túi áo của gã ra.

      giây sau, ánh mắt của Cố Phán rơi xuống màn hình, lúc nhìn thấy ba chữ "Thư ký Lý" lên ở phía , biểu cảm khuôn mặt nhắn càng nặng nề hơn.

      hề do dự, lập tức ấn nút trả lời, đồng thời cũng mở loa ngoài.

      Lý Trì căn bản tình huống ở bên này, thấy người bên này nhận điện thoại, muốn lãng phí chút thời gian nào thẳng vào vấn đề.

      "Lúc trước cậu gọi cho tôi là có chuyện gì à? Chẳng lẽ là bên chỗ Cố xảy ra tình huống gì rồi?"

      Bình thường Lý Trì rất ít liên lạc với người vệ sĩ này. cầu đưa ra của tổng giám đốc nhà ta cũng thế, trừ khi Cố Phán xảy ra tình trạng khẩn cấp gì, nếu bình thường, cần thông báo bên này.

      Trước khi tổng giám đốc nhà ta ra nước ngoài để lại người này, cũng hoàn toàn là vì bảo vệ Cố mà thôi, có bất kỳ mục đích nào khác.

      Bản lĩnh của người vệ sĩ đó rất cao, giải quyết vấn đề cũng cực kỳ bình tĩnh, qua nhiều năm như vậy, chưa hề có lần sơ sẩy. Cho nên Lý Trì vừa nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ, lập tức kết luận chắc chắn là bên chỗ Cố Phán xảy ra vấn đề gì đó.

      Lý Trì ở đầu này cả buổi, thấy bên kia vẫn chưa lên tiếng, khỏi lại hỏi: "Có nghe thấy ? chuyện chứ? Bên chỗ tổng giám đốc sắp tan họp rồi, tôi rảnh lãng phí thời gian nữa đâu."

      Lại qua lúc lâu, lâu đến mức Lý Trì tưởng rằng điện thoại của mình bị hỏng rồi, bên kia rốt cuộc lên tiếng.

      Nhưng giọng truyền tới cũng phải là của người vệ sĩ kia, mà là giọng nữ ——

      "Thư ký Lý, ta là người của Thẩm Mộ Ngạn à?"

      Lý Trì ngay lập tức nghe ra được chủ nhân của giọng này là ai, trong lòng "Lộp bộp" cái, lâu sau, mới thận trọng thử thăm dò mở miệng hỏi: "... Cố ạ?"

      " phải sao? Các phái ta theo ai, trong lòng còn à?"

      Lúc này, Cố Phán chỉ có sắc mặt lạnh, mà cả giọng cũng cứng rắn vô cùng. Tâm trạng vốn tốt trước khi ra, cùng với ngập tràn ham muốn trốn khỏi tai mắt của trai tìm Thẩm Mộ Ngạn, vào thời khắc này đều bị dập tắt.

      cũng có lòng dạ nào mà nhảm với Lý Trì, lại : " với Thẩm Mộ Ngạn, bây giờ tôi đến quán cà phê đối diện trụ sở chính của Thẩm thị, phải gặp mặt ta ngay lập tức."

      Cố Phán xong những lời này rồi lập tức cúp máy, giơ điện thoại về phía trước, đưa đến trước mặt người vệ sĩ kia.

      im lặng nghiêm mặt nhìn ta, : " theo tôi bao lâu rồi?"

      Người vệ sĩ kia nhận lấy điện thoại, biết việc đến tình trạng bết bát nhất, cảm xúc trái lại bình tĩnh hơn chút.

      " Cố, cũng biết tôi chỉ là nghe lệnh làm việc, giờ biết ông chủ của tôi là ai, cũng đừng làm khó tôi nữa. Có vài lời muốn biết cũng được, nhưng tôi thể ."

      Cố Phán nghe xong mỉm cười, nhưng đáy mắt lại rất lạnh.

      Thuộc hạ của Thẩm Mộ Ngạn đúng là giống hệt như , lời việc làm đều kín kẽ đến giọt nước cũng lọt.

      chẳng thèm vòng vo với ta nữa, quay người lạnh mặt tới bên đường.

      Đổng Thiện Thiện vẫn luôn yên lặng đứng chờ bên cạnh, lúc này thấy người chị em bỏ , cũng vội vàng đuổi theo. Mà mấy người vệ sĩ do Cố An Nam phái tới kia, liếc mắt nhìn nhau xong rối rít đến trước mặt Cố Phán và Đổng Thiện Thiện, chặn đường các .

      " chủ, chủ tịch Tiểu Cố rồi, nơi nào cũng được, nhưng tuyệt đối thể để và... tổng giám đốc của Thẩm thị gặp nhau."

      " cảm thấy các có thể ngăn được tôi à?"

      Cố Phán lạnh lùng liếc bọn họ, tính tình tiểu thư bình thường rất ít thể , vào thời khắc này toàn bộ đều bùng lên.

      "Các có thể gọi điện thoại cho trai tôi, báo cáo với ấy chuyện mới vừa rồi, hết thảy đều có thể . Những chuyện khác, các chính là muốn ngăn cũng ngăn được, cho nên đừng lãng phí thời gian của nhau nữa."

      cũng nhìn bọn họ nữa, lạnh mặt nhìn về phía trước, "Tránh ra."

      Mấy người vệ sĩ kia liếc mắt nhìn nhau, người cầm đầu đưa mắt ra hiệu, ngược lại nhường đường cho Cố Phán.

      Có điều, bọn họ cũng chưa hoàn toàn yên tâm, phái người ở lại gọi điện thoại báo cáo tình huống tại với Cố An Nam, còn lại đều sít sao theo sau lưng Cố Phán, chuẩn bị cùng đến trụ sở chính của Thẩm thị.

      Cố Phán cũng chẳng để ý, lôi kéo Đổng Thiện Thiện lên xe của bọn họ.

      đường đến cao ốc Thẩm thị, Đổng Thiện Thiện liên tục ở bên cạnh cẩn thận quan sát sắc mặt của người chị em. ấy có thể cảm nhận được áp xuất thấp quanh người Cố Phán lúc này, cũng đại khái đoán được rốt cuộc tức giận điều gì.

      ấy có chút lo lắng, nhịn được : "Phán Phán..."

      Cố Phán muốn Đổng Thiện Thiện lo lắng quá mức, miễn cưỡng cười cười với ấy, "Tớ sao, chờ lát nữa hỏi trai cậu tốt thôi."

      Mặc dù luôn có dự cảm, chuyện này tuyệt đối đơn giản như vậy.

      -

      Đầu bên kia, sau khi Lý Trì nghe thấy Cố Phán cúp máy, cả người liền rơi vào trạng thái bối rối yên.

      Người vệ sĩ này được phái tới bên cạnh Cố Phán nhiều năm rồi, cho tới bây giờ chưa hề xảy ra sai sót gì, ta thực nghĩ mãi ra, hôm nay thế nào lại bị lộ tẩy chứ?

      Hơn nữa, ta đại khái hiểu tâm tư của tổng giám đốc. Gần đây tổng giám đốc tốn nhiều sức lực như vậy, từng bước giả dạng làm người xa lạ lần nữa gặp mặt Cố, khẳng định là muốn Cố biết thân phận khác của mình?

      Nếu , cũng cần tốn nhiều tâm tư cùng lãng phí nhiều thời gian như vậy, dứt khoát ngay từ đầu cứ là người bảo vệ nhiều năm phải là tốt rồi sao?

      như vậy, bây giờ mọi chuyện bại lộ, quan hệ của tổng giám đốc và Cố thế nào đây?

      Nếu tổng giám đốc , như vậy Cố nhất định biết hết thảy những việc làm mấy ngày này, thậm chí là cố ý sắp xếp công việc, cố ý cho cơ hội tiếp cận...

      Tất cả những chuyện này, đều bại lộ.

      Vậy đến lúc đó, với tính tình của tiểu thư kia...

      Lý Trì cũng dám nghĩ tiếp nữa. ta cầm điện thoại di động tới lui ở bên ngoài cửa phòng họp, biết nên làm thế nào mới tốt.

      lúc lâu sau, vào lúc ta rốt cuộc lấy hết can đảm chuẩn bị vào cắt ngang cuộc họp, cho tổng giám đốc nhà ta biết tình huống bên chỗ Cố cửa phòng họp bị người bên trong mở ra.

      Trước đây, sau khi họp xong, Thẩm Mộ Ngạn thường là người cuối cùng ra ngoài.

      Nhưng hôm nay lại ngờ, là người đầu tiên bước ra.

      mặc bộ âu phục màu xám nhạt, bên trong phối thêm áo sơ-mi màu đen, lúc này ngược sáng ở giữa hành lang, khuôn mặt tuấn tú gợn sóng.

      cúi xuống nhìn tin nhắn trong điện thoại di động ——

      【 Wechat 】 Cố Phán: Người nào đó à, em chuẩn bị trốn khỏi tai mắt của trai em tìm tên chiết tiệt kia á!

      【 Wechat 】 Cố Phán: Tôi cũng mệt mỏi quá mà. jpg

      【 Wechat 】 Cố Phán: Em chuẩn bị lát nữa đột kích phòng làm việc của ta. nếu ta họp, em trốn ở chỗ nào được đây? Kiểu người cuồng công việc như các có phải là phạm vi hoạt động trong văn phòng chỉ có ở trước bàn làm việc hay hả? Chẳng lẽ em phải trốn ở dưới gầm bàn?

      【 Wechat 】 Cố Phán: Ôi, đương là khiến cho người ta ngu ngốc.

      Khóe mắt, đuôi lông mày của Thẩm Mộ Ngạn chẳng mấy khi có thêm chút nhiệt độ, thấp giọng hỏi Lý Trì câu: " ấy đến rồi à?"

      Lý Trì đương nhiên biết tổng giám đốc nhà ta tới người kia. Dưới tình huống bình thường, tổng giám đốc đều trực tiếp tên người này người này, chỉ có lúc nhắc tới Cố, trước giờ chưa bao giờ tên.

      ta lắc đầu, "Chưa..."

      do dự nên làm thế nào với tổng giám đốc nhà ta chuyện vệ sĩ bị phát nghe thấy Thẩm Mộ Ngạn ở bên kia lại ——

      "Tài liệu tôi bảo cậu điều tra tra ra chưa?"

      Tối qua Thẩm Mộ Ngạn trở về từ chỗ Cố Phán, phân phó Lý Trì điều tra chút địa điểm hẹn hò mà con bây giờ thích nhất cùng với lên kế hoạch, chuẩn bị lập tức bắt đầu "Kế hoạch theo đuổi" mà Cố Phán mong đợi.

      Lý Trì vừa nghe đến đó, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, ta nhịn được nữa, cũng dám dừng lại chút nào, trực tiếp với tổng giám đốc nhà ta ——

      "Tổng giám đốc, người chúng ta sắp xếp ở bên cạnh Cố... bị ấy phát rồi."

      Đầu ngón tay đặt màn hình chuẩn bị trả lời Wechat cứng đờ, chỉ chốc lát, ngẩng đầu lên.

      Lúc này đáy mắt lạnh lẽo, giọng lạnh lùng ép tới, giấu cuồng phong.

      "Cậu cái gì?"
      Last edited: 5/2/20
      phuongtuhao, MaiAnhSF, Betty4 others thích bài này.

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 44

      Lúc Cố Phán đến gần tổng công ty Thẩm thị, cũng là xấp xỉ hơn tiếng sau.

      Bởi vì bên phía cao ốc thương mại xảy ra hoả hoạn, xe cộ qua lại đường đều nhường đường cho xe phun nước nên đại lộ hơi tắc, lái xe lượn quanh vòng lớn mới vượt ra từ đường .

      Về sau, đến nơi rồi, cả đám vệ sĩ mà Cố An Nam bố trí bên cạnh Cố Phán đều muốn theo cùng .

      Cố Phán lạnh mặt ngăn lại, chỉ cho phép bọn họ canh gác ở cửa ra vào.

      ra, lúc này Đổng Thiện Thiện rất muốn ở bên cạnh chị em tốt của mình. ấy có thể hiểu được suy nghĩ của Cố Phán, cũng biết vì sao tức giận.

      Nhưng nghĩ lại tình huống tại đặc biệt, lát nữa đối tượng mà Cố Phán muốn gặp lại là cả nhà ấy, huống hồ nội dung cuộc trò chuyện của hai người khẳng định cũng tương đối riêng tư, nếu ấy ở lại có lẽ cũng tiện lắm.

      Vì thế, Đổng Thiện Thiện cũng hỏi tiếng, chỉ là trước lúc Cố Phán sắp vào quán cà phê kéo lấy tay : "Chờ lát nữa cậu cố gắng chuyện cho tốt, nếu được ra tìm tớ, cho dù cậu quyết định thế nào, chị em đều ủng hộ cậu."

      Dù sao, giữa các luôn là như thế, hai người vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố nhất của đối phương, ấy có cách nào luôn ở bên cạnh Cố Phán, nhưng cũng muốn để chị em tốt biết, phía sau còn có tồn tại của ấy.

      Cố Phán gật gật đầu, cũng vờ khách sáo với Đổng Thiện Thiện, nắm lấy tay ấy tỏ ý mình sao, sau đó đẩy cửa vào.

      Thẩm Mộ Ngạn đến rồi, Cố Phán gần như vừa vào nhìn thấy .

      Người đàn ông này vẫn như thế, cho dù người ở chỗ nào, chỉ cần vừa xuất , vĩnh viễn là tâm điểm thu hút ánh mắt quần chúng.

      Lúc này ngồi băng ghế dài bên cạnh cửa sổ, lưng đưa về phía cửa ra vào, bả vai ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp. Đầu hơi nghiêng, dường như nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, từ góc nhìn của Cố Phán, đường quai hàm cùng gò má của đều căng chặt.

      Cố Phán là lần đầu tiên có tâm trạng thưởng thức Thẩm Mộ Ngạn. cất bước, thẳng đến ngồi xuống đối diện .

      Thẩm Mộ Ngạn quay đầu lại, ánh mắt dừng lại người .

      Hôm nay dường như ăn mặc tỉ mỉ hơn, chí ít so sánh với hôm qua lúc gặp đối tượng hẹn hò, trang điểm cùng với quần áo đều tinh xảo hơn rất nhiều.

      vốn xinh đẹp, khuôn mặt nhắn lại được trang điểm kỹ càng, càng thêm kiều diễm động lòng người.

      Chẳng qua, đáng tiếc duy nhất chính là, đôi mắt linh khí bức người lúc trước, giờ nhìn có chút tối tăm. Quanh người cũng bày ra khí thế rất ít khi từng có ở trước mặt .

      "Vệ sĩ mà tổng giám đốc Thẩm mời lợi hại đấy. Người mà trai em phái theo đều bị em bỏ rơi rồi, ta vẫn còn có thể đường sai tìm được vị trí của em. Sau khi xảy ra chuyện cũng ngay lập tức ra bảo vệ em, năng lực nghiệp vụ rất mạnh đó nha."

      Lúc Cố Phán chuyện giọng điệu nghe như là trêu chọc, nhưng biểu cảm lại chẳng hề có chút ý đùa giỡn nào.

      rất ít khi quái gở hùng hổ dọa người như thế, nhưng giờ đối mặt với người đàn ông này, nhịn được nữa.

      Mà Thẩm Mộ Ngạn nghe xong, chỉ lẳng lặng nhìn , cũng mở miệng giải thích điều gì.

      Cố Phán thấy phản ứng này của , sắc mặt trở nên nặng nề hơn. chăm chú nhìn chằm chằm, hỏi: "Cho nên, vì sao tìm người theo dõi em?"

      ra, đường tới đây, Cố Phán nghĩ đến rất nhiều loại khả năng. thậm chí ngay cả suy nghĩ hoang đường rằng Thẩm Mộ Ngạn có lẽ là muốn dùng để trả thù trai cũng nghĩ đến.

      Nhưng cuối cùng vẫn bị phủ nhận từng cái .

      tức giận, nhưng lại cũng cảm thấy người đàn ông này là người xấu.

      Vậy nên, đến chính là muốn hỏi cho ràng, đến cùng muốn làm cái gì.

      Người đàn ông ở đối diện im lặng hồi lâu, lúc mở miệng, giọng nếu so với thường ngày chuyện với Cố Phán nhạt hơn rất nhiều.

      " phải là theo dõi, bình thường ta rất ít khi báo cáo với những việc em làm."

      "Vậy phái người theo em làm gì? !"

      Con ngươi đen nhánh như bóng đêm đối diện với Cố Phán, : "Trách nhiệm của ta chỉ là bảo vệ em."

      Cố Phán ngẩn ra, mặc dù thầm nghĩ tới là đáp án này, nhưng chân chính nghe ra, vẫn có chút bất ngờ.

      "Vậy, tại sao phải để ta bảo vệ em?"

      Cũng đến nước này, Cố Phán muốn giữ lại bất kỳ điều gì nữa, trực tiếp thẳng vào vấn đề, lại hỏi: "Thời gian chúng ta quen biết lâu, hơn nữa giai đoạn đầu nhìn qua cũng phải là rất thích em. làm những việc này với người mình để ý sao?"

      Điều này có thể sao? Cố Phán căn bản tin.

      Nhưng nhìn thái độ của Thẩm Mộ Ngạn, cũng giống như là nói dối. Hơn nữa, Cố Phán cũng cẩn thận nghĩ lại, người mình hình như có cái gì cần, đồng thời nhất định phải lấy được, nếu chân tướng phải là lý do mà kia, vậy là cái gì đây?

      Nghĩ tới chỗ này, Cố Phán khỏi có suy nghĩ khác, suy nghĩ cực kỳ điên cuồng.

      "Người vệ sĩ này, chắc hẳn là theo em đoạn thời gian rồi..." nhìn , trong giọng còn có chút khó tin, "Có lẽ, lúc chúng ta vừa gặp mặt hoặc là sớm hơn, ta theo em rồi?"

      Cố Phán lại nhớ lại trạng thái trước đó của người vệ sĩ kia, ta dường như hiểu rất , cái loại cảm giác đó thể nào chỉ theo ngày ngày hai mới có.

      Nghĩ tới đây, Cố Phán rất nghiêm túc ngước mắt nhìn , hỏi: "Em đoán có đúng ? Người này có phải là theo em rất lâu rồi ?"

      Thẩm Mộ Ngạn yên lặng nhìn , cái gì cũng .

      Cố Phán tức giận đến nghiến răng, trước đây thích nhất dáng vẻ đối với mọi thứ đều thờ ơ nhiễm phàm trần của người đàn ông này, nhưng giờ lại cũng cực kỳ hận thái độ này của .

      "Vậy, em hỏi vấn đề cuối cùng, lúc chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, có phải cũng biết em là người nhà họ Cố ? Biết em chính là em của Cố An Nam?"

      Thẩm Mộ Ngạn hơi mấp máy môi, lâu sau, giọng phun ra hai chữ: " biết."

      " biết thân phận của em, còn để em giả vờ đến tìm việc rồi lại gần ? Hay là cách khác, biết em muốn làm gì, biết em có ý gì với , cứ vẫn luôn mặc kệ như vậy, mực trốn trong bóng tối lặng lẽ nhìn em làm những chuyện chuyện nên làm?"

      Trước kia Cố Phán cảm thấy quá trình theo đuổi Thẩm Mộ Ngạn có chút ấm ức. Từ đến lớn, cho tới tận bây giờ chưa từng chịu qua đau khổ gì. Trong nhà có ông nội, bà nội cùng trai cưng chiều, ở bên ngoài còn mang theo cái thân phận cả nhà họ Cố, căn bản ai dám bắt nạt.

      Quan hệ với những người ở bên cạnh cũng rất đơn giản, người chị em để ý cũng chỉ có mình Đổng Thiện Thiện.

      Nhưng dù vậy, cho tới bây giờ cũng xem phần ấm ức kia là gì, ngoại trừ lúc sau bởi vì giận Thẩm Mộ Ngạn vẫn chậm chạp chịu cho câu trả lời, cơ bản cũng chưa từng nghĩ quá nhều về quá trình theo đuổi này.

      Nhưng giờ lại với , người mà ngay từ đầu muốn thầm tiếp cận, ra sớm biết thích rồi. Hơn nữa đối với lấy lòng, thậm chí vứt bỏ bản thân để theo đuổi của , cũng hoàn toàn tiếp nhận.

      Người đàn ông này lúc đó nghĩ thế nào?

      Có khi nào từ lúc vừa mới bắt đầu, thầm ở trong lòng cười đần độn lại ngây thơ hay ? cười nhạo vì theo đuổi người đàn ông mà thậm chí ngay cả thân phận cũng cần?

      Giờ này khắc này, trong lòng Cố Phán giống như là có ngọn lửa, mỗi câu của Thẩm Mộ Ngạn, giống như là thêm thanh củi, thế lửa càng đốt càng mạnh, cả người cũng ở vào ranh giới sắp bộc phát.

      " rốt cuộc muốn làm gì? ! có phải là từ lúc vừa mới bắt đầu muốn chế giễu em biết lượng sức ? Có phải là ngay từ đầu có ý muốn trêu đùa em ? Cho nên, dù biết thân phận của em, cho dù biết em là ai, cũng vẫn vui vẻ tiếp nhận em chủ động tới gần? !"

      " có." Thẩm Mộ Ngạn quả quyết đáp, trong vấn đề này, do dự chút nào, "Lúc biết em thích , chỉ có vui mừng, có bất kỳ tâm tư gì khác."

      "Vậy vì sao còn để em ngốc nghếch theo đuổi lâu như vậy? Còn nữa, người vệ sĩ kia đến cùng là thế nào?! Tại sao phải bố trí người như vậy ở bên cạnh em vào lúc em căn bản chưa biết ?!"

      Người đàn ông ở đối diện lại im lặng, Cố Phán chờ lâu cũng chờ được điều mình muốn nghe, ngồi ở chỗ đó hít hơi sâu.

      "Xem ra, hôm nay có rất nhiều chuyện tiện mở miệng, vậy thôi , muốn em cũng muốn nghe nữa, cứ như vậy ."

      xong đứng dậy muốn , lúc ngang qua bên người Thẩm Mộ Ngạn, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.

      Tay của người đàn ông vẫn như trước trắng lạnh như ngọc, nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay lại cao như thường ngày. nắm lấy cổ tay Cố Phán cũng phải là rất chặt, lúc vươn tay, cơ thể cũng hề di chuyển, ánh mắt vẫn như cũ lẳng lặng hướng về phía trước.

      "..."

      Cố Phán cắt ngang lời , " tại em chỉ muốn nghe đáp án của hai vấn đề trước đó, nếu muốn phải là những cái đó, vậy hay là đừng nữa."

      Đôi môi của Thẩm Mộ Ngạn mấp máy, như là muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn là ra lời nào.

      Cố Phán đợi cả buổi, phát hề có ý muốn với đáp án, cái mũi nhịn được cảm thấy hơi xót.

      chưa từng có kinh nghiệm đương gì, lần đầu tiên thích người, nhắm mắt đâm đầu vào, nhưng đổi lại được phải là trăm phần trăm chân thành của đối phương.

      tin Thẩm Mộ Ngạn lại làm chuyện gì thực tổn thương , nhưng những chuyện trước đó cũng đủ khiến cho khó chịu lúc lâu rồi.

      Cố Phán im lặng, đẩy tay ra.

      "Lúc nào muốn giải thích hai vấn đề kia cho em nghe, lúc đó chúng ta hãy gặp lại ."

      Nếu vẫn mực muốn, vậy giữa bọn họ cũng cần thiết phải tiếp tục nữa.

      -

      Sau khi Cố Phán đẩy cửa rời , Lý Trì ngồi ở cách đó xa ngay lập tức chạy tới.

      Sắc mặt của Thẩm Mộ Ngạn lúc này cực kỳ xấu.

      Trước khi tới, Lý Trì biết tổng giám đốc nhà ta có lẽ lại phát bệnh đau dạ dày rồi, giờ nhìn thấy, đúng là như thế.

      Khuôn mặt vốn rất trắng giờ giống hệt như tờ giấy, hai bên thái dương túa ra rất nhiều mồ hôi lạnh. Mặc dù biểu cảm của Thẩm Mộ Ngạn có thay đổi gì, nhưng giây phút này tình trạng của , lại lừa được người khác.

      Chỉ chốc lát, dường như rốt cuộc chịu nổi nữa, tay chống lên mặt bàn, tay che lại vị trí dạ dày, lông mày khẽ nhíu lại, hô hấp bắt đầu trở nên hơi nặng nề.

      Mặc dù Lý Trì thường phàn nàn tổng giám đốc nhà ta muốn chết, nhưng dù thế nào nữa cũng theo sóng vai cùng nhau công tác nhiều năm như vậy, giờ nhìn thấy đau thành thế này, trong lòng cũng rất sốt ruột.

      "Tổng giám đốc, chúng ta nhanh chóng về công ty , thế này phải nhanh uống thuốc mới được!"

      Yết hầu của Thẩm Mộ Ngạn khẽ lăn chút, đau đớn làm động tác thông cổ họng, rất kiềm chế hạ thấp giọng đáp: "Trước đừng nhúc nhích, đợi người rồi hãy ."

      Lý Trì ngẩn ra, người rồi? Ai cơ? Cố sao?

      Tổng giám đốc nhà ta đây là sợ dáng vẻ này của mình bị Cố nhìn thấy, sợ ấy lo lắng sao?

      Lý Trì chịu nổi nữa, theo lý thuyết bình thường ta rất ít hỏi tới việc riêng tư của Thẩm Mộ Ngạn, nhưng hôm nay ta nhịn được ——

      "Tổng giám đốc... để ý đến suy nghĩ của Cố như thế, vì sao trực tiếp với ấy chứ? Hôm nay nếu tỏ thân phận, tôi tin Cố chắc chắn có phản ứng như vậy đâu."

      Ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn hơi ngưng đọng, bàn tay chống mặt bàn, theo bản năng càng thêm dùng sức.

      lời gì chứ?

      rằng từ lúc học cấp ba, khống chế nổi tình cảm dành cho sao? Thậm chí có lần muốn đem giữ chặt ở bên cạnh mình, sống cùng với ?

      Về sau, cũng là vì loại ham muốn bất thường muốn khống chế này, mới trốn ra nước ngoài, ngây người chính là nhiều năm như vậy?

      Đừng bé kia, những chuyện này nếu như ra, đến bản thân , cũng cảm thấy hoang đường đáng sợ.
      Last edited: 5/2/20
      phuongtuhao, MaiAnhSF, Betty4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :