1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Thế Sủng Ái - Triệu Thập Dư (Hiện đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 28

      Thẳng đến lúc bị Thẩm Mộ Ngạn dắt đến khu diễn thuyết ở trong hội trường của trường đại học, Cố Phán vẫn còn cảm thấy choáng váng chân thực.

      đường , tay của người đàn ông buông ra nữa. Ngón tay sáng bóng sạch sít sao nắm lấy cả bàn tay của trẻ, nhiệt độ trong lòng bàn tay keo kiệt chút nào, cuồn cuộn truyền đến phía bên .

      Cố Phán chưa từng có lúc nào mà nhịp tim lại nhanh như vậy. Mỗi bước đều rất vững vàng, nhưng rồi lại giống như mỗi bước đều đạp đám mây vậy.

      Chân trời buổi chập tối nắng chiều như lửa, khu vực lớn trong trường cũng bị phủ lên tầng ánh sáng màu đỏ cam, Cố Phán và Thẩm Mộ Ngạn cũng đường lớn, sinh viên qua lại cũng nhiều.

      Gần đây trời vào thu, khắp nơi trong trường đều có thể nhìn thấy lá vàng óng ả rụng xuống, chân Cố Phán dẫm lên , nghe được tiếng lạo xạo vang lên, tâm trạng càng ngày càng lơ lửng.

      Về sau tới hội trường, lúc cần kiểm tra vé, trạng thái của mới ổn định chút.

      Lúc này Thẩm Mộ Ngạn buông tay ra, tỏ ý cầm vé lên trước.

      Người soát vé kiểm tra xong, nghiêng người để bọn họ tiến vào hội trường.

      Người đến xem diễn thuyết rất đông, vị Hoa kiều quốc tịch Mỹ này dường như tên tuổi rất lớn, trước đó lúc Cố Phán tra tài liệu, cũng có nhìn sơ qua chút.

      Vị này dường như là tay trắng lập nghiệp, mấy năm ngắn ngủi tạo nên tất cả mọi thứ ở tại. Gian khổ và khó khăn khi vừa mới bắt đầu lập nghiệp cũng rất nhiều, nhưng cũng may có giúp đỡ của “Bá Nhạc“, cũng mới có ta của ngày hôm nay.

      Cố Phán luôn có hứng thú gì đối với chuyện biết. Khi ấy, nhìn qua những tài liệu kia rồi, lại có chút muốn biết là ai ở vào thời điểm ta nghèo rớt mùng tơi cho ta giúp đỡ.

      Dù sao người có ánh mắt tinh tường quyết đoán thế giới này, cũng quả thực quá ít.

      Có điều Cố Phán cảm thấy nhàm chán cũng sao, Thẩm Mộ Ngạn có thể nghe lọt là được rồi.

      Cho nên từ sau khi buổi diễn thuyết bắt đầu, vẫn luôn quan sát dáng vẻ cùng nét mặt của Thẩm Mộ Ngạn.

      Ánh đèn trong hội trường tính là sáng, người đàn ông ngồi chiếc ghế hơi cũ, chân dài hơi xếp chồng lên nhau, mắt nhìn về phía trước.

      Cố Phán phát người đàn ông này dường như có loại phẩm chất riêng biệt rất kỳ lạ ——

      Cho dù ở chỗ nào, chỉ cần yên tĩnh ngồi ở đó, vậy bầu khí vòng xung quanh , dường như cũng đều có thể dần dần yên tĩnh lại.

      Cũng như vậy, bất luận ở nơi nào, cho dù là tại ở trong hội trường ầm ĩ náo nhiệt, hơi thở kiêu ngạo mà bình tĩnh người , cũng giảm chút nào.

      Cố Phán nhìn khuôn mặt nghiêng góc cạnh ràng của Thẩm Mộ Ngạn, lặng lẽ lấy điện thoại ra, lại bắt đầu cập nhật trực tiếp tâm trạng hẹn hò với người bên kia ——

      【 Wechat 】 Cố Phán: TVT Người đàn ông này nhất định biết hạ cổ! Bằng sao em lại càng nhìn càng thích chứ ô ô ô! Người nào đó ơi, em biết nhé, bọn em vừa rồi còn nắm tay cả quãng đường đấy. Nhưng mà em vẫn chưa dám hỏi ấy rốt cuộc nghĩ như thế nào. . . A a a em nhiều quá có khi nào lộ ra là tự mình đa tình ? Làm sao bây giờ, rối rắm.

      Động tác gửi Wechat trong tay Cố Phán cứ liên tục ngừng, thẳng đến lúc người chủ trì kết thúc bài phát biểu chính thức, mời khách quý chủ giảng lên sân khấu, mới lặng lẽ cất điện thoại .

      Vị Hoa kiều quốc tịch Mỹ kia là người đàn ông tương đối trẻ tuổi, phong độ tướng mạo đều cực xuất sắc, nhưng cảm giác cho người ta lại là hai kiểu hoàn toàn khác nhau.

      Khí chất của Thẩm Mộ Ngạn rất lạnh lùng, mà người đàn ông kia lại tương đối ôn hòa hơn chút, biết có phải bởi vì do công khai diễn thuyết hay , cảm giác dí dỏm thể trong lời của ta cũng rất đạt.

      Cố Phán nghe hiểu cái gì mà loại nguồn năng lượng này, loại khai thác kia mà ta , thế nên mới nghe chốc lát cảm thấy rất nhàm chán.

      quay đầu nhìn Thẩm Mộ Ngạn, lặng lẽ áp sáp người qua, giọng tiếp lời.

      "Người này, ta còn được đấy chứ? Trước kia ở nước ngoài có nghe qua tọa đàm của ta chưa?"

      Thẩm Mộ Ngạn tay chống cằm, mắt nhìn phía trước, nghe thấy lời Cố Phán cũng quay đầu lại, chỉ đơn giản "Ừ" tiếng.

      Cố Phán bĩu môi, còn muốn tiếp tục thêm gì đó, người đàn ông lại chợt nắm lấy tay , giọng thản nhiên : "Đừng ồn ào, nghe xong trước ."

      "?"

      Cố Phán lại là trận chết sống lại, bị cái tay kia mực nắm đến lúc kết thúc buổi diễn thuyết, cũng ngoan ngoãn ngồi ở đó, yên tĩnh giống như con chim cút chưa học được cách hót.

      Buổi diễn thuyết kết thúc, trong hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm. Ánh đèn xung quanh toàn bộ sáng lên, người sân khấu ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi cúi chào.

      Thẩm Mộ Ngạn hình như cũng muốn ở lại thêm nữa, kéo Cố Phán đứng dậy, theo dòng người ra bên ngoài.

      Bỗng nhiên, cách đó xa chợt truyền đến giọng ——

      "Tổng giám đốc Thẩm? !"

      Cố Phán phản ứng lại trước, bước chân hơi ngừng lại, quay đầu nhìn chút.

      Chỉ thấy người vừa rồi còn đứng ở sân khấu, lúc này hăng hái đuổi về phía bên này, vừa nhanh vừa dùng thứ Tiếng Trung quá trôi chảy gọi: "Tổng giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Thẩm. . ."

      Cố Phán có chút bất ngờ, làm cho cả buổi, vị Hoa kiều quốc tịch Mỹ này lẽ nào lại quen biết Thẩm Mộ Ngạn?

      Được thôi, muốn hợp ý người ta dẫn người ta đến xem tọa đàm của người nổi tiếng, kết quả lại phát , đến cuối cùng là người ta chỉ là xem trận ba hoa chích chòe của người quen mà thôi.

      Tư thế lật xe hôm nay cũng rất tao nhã đấy : )

      Cố Phán muốn chuyện nữa, lời khó hết nhìn vị kia càng càng gần, muốn thoát khỏi tay Thẩm Mộ Ngạn rời trước.

      Nào ngờ người đàn ông căn bản cho cơ hội, tay thả ra, chỉ rũ mắt xuống, thản nhiên liếc cái.

      "Gấp cái gì? Đợi chút nữa rồi ."

      Cố Phán bĩu môi, rốt cuộc cựa quậy nữa.

      Vị Hoa kiều kia có thể coi như là đẩy đám người ra tới trước mặt Thẩm Mộ Ngạn. Bạn học chưa rời ở xung quanh, lúc này, mỗi người đều dùng ánh mắt tò mò quan sát bọn họ. Có người còn kinh ngạc, khu vực khán giả này từ lúc nào người đàn ông đơn giản như thế tới hả, cái khí tràng quanh người này, cảm giác còn mạnh hơn so với người vừa mới chuyện sân khấu.

      "Tổng giám đốc Thẩm, cuối cùng lại gặp được ngài rồi." Thái độ của vị Hoa kiều kia dành cho Thẩm Mộ Ngạn nhìn qua tương đối thân thiện, có điều trong câu chữ cũng có ý lấy lòng, chỉ là đơn giản tương đối nhiệt tình.

      Thẩm Mộ Ngạn cũng hiếm thấy gật gật đầu đáp lại, "Ừ, bé con phải cho tôi niềm vui bất ngờ, nghĩ tới là đến nghe toạ đàm của cậu."

      Vị Hoa kiều kia có chút ngạc nhiên, sau khi nghe được lời Thẩm Mộ Ngạn, hiển nhiên là chuyển lực chú ý đến người Cố Phán.

      "Vị này là?"

      ta mỉm cười lễ phép nhìn Cố Phán, nhưng lời lại như là hỏi Thẩm Mộ Ngạn.

      Thẩm Mộ Ngạn chưa trả lời, chỉ lần nữa nhìn về phía bé bên người, ánh mắt thản nhiên, dường như là muốn để trả lời vấn đề này.

      Cố Phán hơi bất ngờ, người đàn ông này có ý gì?

      Lời vừa với vị Hoa kiều kia làm cho có chút hiểu lầm rồi, lúc này đây lại muốn làm gì nữa?

      Mạch suy nghĩ của kẹt lại bốn năm giây, chống lại ánh mắt của hai người đàn ông cùng đám người xa lạ ở xung quanh, suy nghĩ chỉ chốc lát, rồi thử thăm dò mở miệng ——

      "Tôi là. . . bạn ấy."

      Vị Hoa kiều đối diện dường như cực kỳ ngoài ý muốn, Cố Phán thậm chí có thể cảm nhận được biên độ hít thở của ta thoáng tăng lên. Cái này khiến cũng có chút luống cuống, trong nháy mắt trong lòng dâng lên xấu hổ.

      Vậy nên, giây sau, lại vội vàng bỏ thêm câu: "Tương lai."

      Hai chữ phía sau Cố Phán giọng , có hương vị vội vàng ở bên trong, vị Hoa kiều đối diện cười nhìn Thẩm Mộ Ngạn mực cùng nắm tay, đường cong bên khóe miệng cũng lớn hơn.

      " sao, tôi tin tưởng vị tiểu thư này nhất định đem thời tương lai biến thành thời tại, đến lúc đó hai vị kết hôn, tôi nhất định gửi quà mừng."

      Cố Phán vốn bị hai câu nói của mình làm cho hai gò má nóng lên. Giờ lại nghe được lời của vị Hoa kiều này, càng cảm thấy xấu hổ hơn. Lần này đế ý đến phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn, chút quan tâm dùng sức thoát khỏi bàn tay , đầu cũng ngẩng lên, vội vàng về hướng cửa lớn.

      Trước khi , ném lại cho Thẩm Mộ Ngạn câu: "Em ra bên ngoài chờ , các trò chuyện xong rồi lại tới tìm em là được, cần phải gấp."

      Lần này Thẩm Mộ Ngạn ngăn cản , vị Hoa kiều kia vẫn luôn có biểu cảm gì nhưng nhìn thấu toàn bộ, cuối cùng, ta nhìn mặt mày của người đàn ông ở đối diện giãn ra gấp trăm lần so với ngày thường, nụ cười càng sâu hơn.

      "Xem ra tổng giám đốc Thẩm tìm được nửa kia của mình."

      Phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn lớn, dường như muốn tiếp tục đề tài này cho lắm, mở miệng hỏi: "Vừa nãy ở sân khấu cậu có nhắc đến kế hoạch X, trong nước tìm được đối tác phù hợp chưa?"

      -

      Lúc ra ngoài màn đêm bắt đầu buông xuống.

      Chân trời ở xa xa còn chưa hoàn toàn tối hẳn, bầu trời xanh như mực, vạch ra mấy tầng mây màu da cam, nhìn từ xa, giống như bức tranh bị vẩy mực.

      Thẳng đến lúc đứng vững vàng ở bên ngoài hội trường, thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Cố Phán mới lặng lẽ thả lỏng ra chút.

      tại hận thể quay lại mấy phút trước, gõ búa đập chết cái đứa ăn lung tung kia.

      ra lần này lên kế hoạch rất hoàn chỉnh, trong đó cũng có khoản ném ra lời mập mờ với Thẩm Mộ Ngạn, nhưng. . .

      Cái này ở trước mặt mọi người cùng với lúc riêng tư! Là hai việc hoàn toàn khác nhau có được !

      Lúc riêng tư làm nũng thế nào, lung tung ra sao có lẽ được xem là tình thú, nhưng ở trước mặt mọi người lung tung, đối diện còn có người quen của Thẩm Mộ Ngạn đứng đó. . .

      Cố Phán muốn nghĩ tiếp nữa, giờ phút này chỉ muốn chết ngay tại chỗ.

      Càng nghĩ càng tuyệt vọng, cầm điện thoại lên, ủ rũ như đưa đám lại gửi tin Wechat.

      【 Wechat 】 Cố Phán: Xong rồi, vừa rồi em lung tung ở trước mặt người quen của ấy, em là bạn tương lai của ấy. TVT ấy có thể nào chán ghét , có thể thu lại quyền lợi tiếp tục theo đuổi của em hay đây.

      Người bên kia trả lời rất nhanh, nội dung cũng rất đơn giản ——

      【 Wechat 】S: , ta thích.

      【 Wechat 】 Cố Phán: Thích gì?

      【 Wechat 】S: Thích em tuyên bố chủ quyền.

      Cố Phán hơi ngây người, cẩn thận đọc lúc lâu cũng đọc hiểu người bên kia là có ý gì.

      Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến giọng trầm thấp lạnh nhạt ——

      "Bây giờ đâu?"

      Cố Phán giật nảy mình, vô thức giấu điện thoại ra sau lưng, quay người nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn đứng ở bên cạnh.

      ". . . vẫn muốn tiếp tục với em à?"

      Thẩm Mộ Ngạn liếc nhìn , "Nếu sao?"

      Vừa rồi trong lòng Cố Phán sắp nguội lạnh, lại được ba chữ này của làm cho sống lại.

      nhếch môi muốn cười trộm, nhưng lại dám biểu quá ràng.

      "Trước tiên ăn cơm , trong đại học B có quán cực kỳ ngon, lúc em tra tin tức có rất nhiều người đề cử, em muốn dẫn nếm thử."

      " thôi."

      Cố Phán theo bản đồ trong điện thoại đưa Thẩm Mộ Ngạn mạch đến quán ăn kia.

      Quán ăn này mở hai mươi mấy năm ở trong trường, là cửa hiệu lâu đời, hai người con trai của đôi vợ chồng đều học đại học B, cho nên tình cảm đối với nơi này rất sâu, vừa làm là làm cho tới tận bây giờ.

      Lúc này người tới ít, nhưng cũng may Cố Phán đặt phòng bao từ sớm, cho nên sau khi bọn họ đến, liền được nhân viên phục vụ dẫn thẳng vào bên trong, lúc đến phòng trong cùng đẩy cửa tiến vào.

      Diện tích của phòng bao lớn, nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa được xấp xỉ bốn người, cũng may bọn họ cũng chỉ có hai người, lúc này sau khi ngồi ổn định, cũng ra vẻ quá mức chen chúc.

      Cố Phán chọn mấy món chiêu bài của nhà bọn họ, lại dựa vào thói quen ăn uống của Thẩm Mộ Ngạn, gọi thêm mấy đĩa đồ xào.

      Người phục vụ cầm tờ đơn ra ngoài, trước khi còn thân thiết đóng cửa lại cho bọn họ.

      Bên trong phòng bao nháy mắt trở nên chật chội, bầu khí cũng yên tĩnh mà hơi căng thẳng.

      Cố Phán vừa rảnh rỗi, trái lại liền nhớ tới lời mà vừa rồi người bên kia Wechat .

      Dựa theo ý của người nào đó, mình là bạn tương lai của Thẩm Mộ Ngạn hay gì đó. . . Hình như dẫn tới phản cảm của ấy?

      Nhưng sao cảm thấy có chút đáng tin cậy chứ.

      hiểu cách nghĩ của đàn ông, nhưng nếu như có người lúc theo đuổi , đột nhiên với người ở bên cạnh những lời chẳng hiểu ra sao kia, dám chắc muốn đánh vỡ đầu chó của đối phương.

      Nhưng mà nếu như Thẩm Mộ Ngạn để ý hay chán ghét, vậy chắc bây giờ cũng nên đến chỗ này ăn cơm cùng chứ. . .

      Cố Phán càng nghĩ càng rối rắm, ôm chén trà lặng lẽ nâng mắt lên, ngờ, lại trực tiếp gặp được ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện ở giữa trung.

      Cũng biết nhìn bao lâu rồi, đôi mắt sâu thẳm đen nhánh mà bình tĩnh, vào lúc nhìn qua, cũng nổi lên mảy may gợn sóng.

      Vào khoảnh khắc ấy Cố Phán đột nhiên cảm thấy mình như vậy uất ức mà.

      mực đoán mò, nhưng người đàn ông đối diện chẳng hề có chút nào là thay đổi cảm xúc.

      Dựa vào cái gì chứ.

      Coi như là người theo đuổi, cũng đến nỗi khác biệt lớn như vậy .

      Cố Phán càng nghĩ càng thấy thể tiếp tục như vậy nữa, nhìn thẳng vào , trực tiếp đặt câu hỏi: "Vừa nãy sao phản bác lại lời em?"

      Thẩm Mộ Ngạn trầm mặc, đáp: "Lời nào?"

      "Chính là lời em em là bạn của đó. . ." Cố Phán xong, cắn cắn cánh môi đỏ hồng, lại bổ sung, "Tương lai."

      "Tại sao phải phản bác?"

      ?

      Vì sao phản bác? linh tinh mà!

      Đôi con người xinh đẹp sáng bóng của Cố Phán hơi trợn to lên, chốc lát, lại : " ràng biết những lời kia của em là. . ."

      còn chưa dứt lời, đột nhiên bị giọng lành lạnh trong trẻo của Thẩm Mộ Ngạn chặn lại ——

      "Em cảm thấy lời của em có vấn đề à?"

      " có vấn đề ạ?"

      Thẩm Mộ Ngạn đáp lại nữa, chỉ nhúc nhích liếc nhìn , giống như là chờ tự mình tiêu hóa.

      Cố Phán có chút chịu nổi dáng vẻ luôn lạnh nhạt bình tĩnh của người đàn ông này, ràng lúc này bản thân sắp lo nghĩ xoắn xuýt đến tự bốc cháy rồi, dựa vào cái gì vẫn giống như trước, có thay đổi gì chứ!

      Nghĩ rồi nghĩ, quyết định đổi phương pháp.

      thích ném bom như thế, vậy bằng lại ném trả lại cái, xem có phải là vẫn như cũ có phản ứng gì hay ——

      "Nếu cảm thấy có vấn đề gì, vậy có muốn. . . sớm hưởng thụ đặc quyền của bạn trai ?"

      Lúc Cố Phán xong câu này, nhiệt độ hai gò má gần như có thể rán được quả trứng. Trong lòng giống như đụng phải cái trống, nhưng mặt vẫn gắng gượng chống đỡ, nhúc nhích nhìn người đối diện.

      Người đàn ông vẫn như cũ ngồi ngay ngắn ở nơi đó, nhìn hỏi: "Đặc quyền gì?"

      Cố Phán lên tiếng nữa, mà hơi hơi nghiêng người về trước, ngước khuôn mặt nhắn lên, ở dưới ánh đèn màu trắng, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Trong nháy mắt, dường như tất cả ánh sáng trong căn phòng đều tập trung đôi môi ——

      Đôi môi thoa son lúc này giống hệt cánh hoa, trơn bóng mềm mại, cũng biết có phải là chủ nhân của nó quá căng thẳng hay , trong lúc chờ đợi, bờ môi hơi run rẩy.

      Phút chốc, ngón tay trắng nõn thon dài của người đàn ông nắm lấy cằm của , chậm rãi đứng lên.
      Last edited: 3/2/20

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 29

      Cố Phán có thể cảm nhận được gần gũi của người đàn ông.

      Đầu ngón tay nắm lấy cái cằm của hơi lạnh, cảm xúc làn da tiếp xúc với nhau sau khi nhắm mắt bị phóng đại lên vô số lần. có thể cảm nhận được ràng nhịp tim mình càng lúc càng nhanh, quanh chóp mũi từ từ vương vấn mùi gỗ trầm nhàn nhạt quen thuộc người .

      Cố Phán vừa kiên trì chờ đợi hành động tiếp theo của người đàn ông, vừa nghĩ lát nữa kết thúc rồi nên làm cái gì.

      Nếu như bọn bọ hôn , quan hệ kia khẳng định phải là quan hệ của người theo đuổi và người được theo đuổi nữa? Nhưng nghĩ chút lại đúng lắm, vừa rồi chính là để Thẩm Mộ Ngạn sớm hưởng thụ đặc quyền của bạn trai, nếu mực nhằm vào điểm này...

      Cố Phán cảm thấy lấy công phu tu luyện của mình mà xem, quả thực giống kiểu có thể đấu lại cho lắm.

      Vừa rồi bị tới lui ném cho quả bom nên chỉ muốn khiêu khích, nhưng giờ người ta làm theo lời , lại bắt đầu sợ.

      Giữa lúc miên man suy nghĩ, ánh sáng trước mặt dần dần trở nên tối . nhắm mắt nhìn thấy gì, nhưng lại có thể cảm nhận được bóng người áp xuống.

      vô thức nín thở, da đầu thoáng tê rần chờ đợi động tác kế tiếp của Thẩm Mộ Ngạn.

      Nhưng mà ——

      "Chuyện đầu tiên làm với tư cách bạn trai, có thể là để em thay cái váy ngắn này ."

      Tiếng trầm mà lạnh ép tới gần, có lẽ là do Cố Phán nhắm mắt lại, giọng của người đàn ông càng thêm gợi cảm hấp dẫn hơn thường ngày.

      Lúc chuyện, hơi thở phả lên mặt Cố Phán, giống như mang theo dòng điện, lông mi đen mà dày của vô thức rung động hai lần.

      Sau đó, tiếng của người đàn ông lần nữa truyền đến.

      "Cho nên em xác định, muốn để sớm hưởng thụ quyền lực của bạn trai à?"

      câu , thành công đập tan tất cả mập mờ trong khí.

      Cố Phán bị hai câu này của làm cho tức đến sắp phùng mang trợn mắt rồi. Thoáng chốc mở to hai mắt, có khí thế gì nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần.

      " biết ý em là gì!" vừa vừa gạt cái tay vẫn giữ lấy cằm của mình ra, "Bằng đứng dậy làm gì! lại nắm cằm em làm gì!"

      sắp bị gã đàn ông chó má này làm cho tức chết rồi, nếu lần này nhìn ra cố ý nữa, vậy hai mươi mấy năm này của xem như sống uổng phí rồi!

      Thẩm Mộ Ngạn lẳng lặng liếc nhìn , trong nháy mắt, đầu ngón tay ở cằm hơi vuốt ve chà sát hai lượt.

      "Trang điểm trôi rồi."

      "..."

      -

      Bữa cơm đó là bữa mà Cố Phán phải nén giận mà ăn nhất từ trước tới nay.

      chỉ thấy may là mình chọn nhà hàng kiểu Tây, bằng nếu cầm dao dĩa, sợ bản thân khống chế nổi mà kết liễu người đàn ông ngồi đối diện kia.

      thậm chí ngay cả tiêu đề của báo xã hội ngày hôm sau cũng nghĩ xong rồi ——

      【 Thiên kim tiểu thư theo đuổi thành, lưỡi dao dính máu tổng giám đốc công ty niêm yết nào đó, còng tay bỏ tù 】

      Càng nghĩ càng giận, a a a là tức quá mà!

      cảm thấy Thẩm Mộ Ngạn ràng cái gì cũng biết, lại giống người luôn ngồi ở tít cao nắm giữ toàn cục, bất kể gì, làm gì, trong mắt đều là trò trẻ con.

      Nếu là như vậy, vậy ý nghĩa của việc cố gắng theo đuổi lại là cái gì chứ, cho dù làm thế nào, cuối cùng người quyết định tiến độ, thậm chí quyền chủ động quyết định kết quả, cũng vẫn mực nằm trong tay .

      Càng miễn bàn muốn nhìn mất khống chế, muốn nhìn vì mình mà phát cuồng các loại : )

      Cố Phán đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, suy nghĩ kích động ban đầu rằng sau cuộc hẹn hôm nay có đột phá lớn, cũng dần dần tan thành mây khói.

      đường trở về, Cố Phán ỉu xìu dựa vào bên cạnh cửa sổ xe gì nữa.

      Cảm giác thất bại từ trong lòng mực ngừng tuôn ra ngoài. nhịn được, lại gửi tin nhắn cho người chị em.

      ra, nên câu với người Wechat kia, nhưng trước đó mới với đối phương rằng Thẩm Mộ Ngạn đối với thế nào thế nào, khen ngợi khoác lác lớn như vậy, giờ quay đầu lại cầu xin an ủi, cái hành động tự vả mặt này cũng quá tàn nhẫn .

      Cho nên quyết định, mặt mũi phải ném, nhưng chỉ có thể ném cho chị em tốt của .

      【 Wechat 】 Cố Phán: Tớ dùng sắc mê hoặc cũng thất bại rồi T___T Tớ thấy chắc xong, hoạt động “mang tình về nhà“ có lẽ phải dừng bước vào tối nay rồi.

      【 Wechat 】 Cố Phán: tủi thân, cả của cậu chó má, ô ô ô tớ ghét ta! ( nhìn mặt ấy .)

      【 Wechat 】 Cố Phán: Ôi, người chị em, cậu con người tại sao lại muốn đương chứ? Đầu tường nhiều như vậy, tại sao tớ phải nghĩ quẩn mà đâm đầu vào cả nhà cậu chứ? Tớ cảm thấy tớ sắp tỉnh ngộ rồi! ( nhìn mặt ấy .)

      Đại khái chỉ cách vài giây đồng hồ, bên Đổng Thiện Thiện trả lời.

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: ...

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Cho nên những lời ở kia, liếc mắt nhìn lại khuôn mặt của cả tớ là có thể giải quyết hết phải ?

      【 Wechat 】 Cố Phán: Ô ô ô ô ô T___T

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Có điều cả tớ quả thực rất chó má! ! !

      【 Wechat 】 Cố Phán: Ôi...

      Đổng Thiện Thiện nhìn nổi dáng vẻ ủ rũ như đưa đám của người chị em, nghĩ chút, lại ở bên kia đánh qua câu ——

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Cho nên giờ hai người muốn làm gì? Tớ nhớ cậu phải vẫn muốn đưa cả tớ xem buổi diễn Rock n' Roll à? Tớ thấy hoạt động này còn đáng tin cậy, kịch bản đứng đắn có cách nào khiến cả tớ mất khống chế, cậu con đường tầm thường chút .

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Thứ cậu am hiểu là cái gì, thể ra cái đó cho ấy thấy. đấy, nếu phải còn ở lại công ty tăng ca, tớ cũng muốn nhìn tận mắt.

      Cố Phán lên kế hoạch hẹn hò ngày hôm nay, có hạng mục cuối cùng là dẫn Thẩm Mộ Ngạn xem buổi biểu diễn nhạc Rock n' Roll.

      Người biểu diễn chính là người của ban nhạc mà thành lập lúc học cấp ba, về sau bà nội bắt ngừng lại, thể nhường lại chức đội trưởng cho tay keyboard trong nhóm, tự mình ôm tiếc nuối mà rút lui.

      Nhưng nhiều năm như vậy, quan hệ của và mấy thành viên trong ban nhạc kia vẫn chưa từng cắt đứt, cũng biết bọn họ vẫn luôn kiên trì với lựa chọn ban đầu của .

      Lần này tới thành phố S biểu diễn, cũng là thời cơ cực kỳ trùng hợp.

      Người trong nhóm gửi tin cho Cố Phán, sau khi biết được cũng ở thành phố S, mực mời đến xem.

      Cố Phán cực kỳ động lòng, về sau lại trùng hợp phát ngày bọn họ biểu diễn, chính là lúc lên kế hoạch buổi hẹn họ đầu tiên với Thẩm Mộ Ngạn.

      Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ cuối cùng cho người đàn ông kia chút ấn tượng khác biệt, cho nên liền hỏi các thành viên trong ban nhạc, tối đó có thể lên sân khấu, lấy thân phận ca sĩ chính, biểu diễn ca khúc hay .

      Thành viên trong ban nhạc đương nhiên đồng ý, chỉ cần sắp xếp thời gian cho .

      Chuyện này Cố Phán có qua với Đổng Thiện Thiện, người chị em của cũng rất mong chờ, cho nên lúc này mới ra những lời như vậy.

      Chỉ có điều, Cố Phán vẫn hơi có lòng tin.

      【 Wechat 】 Cố Phán: trai cậu ngay cả tớ dùng sắc mê hoặc cũng có thể dễ dàng hóa giải, cậu cảm thấy ấy có hứng thú với tớ giống như kẻ điên ở sân khấu gào thét à?

      【 Wechat 】 Cố Phán: Tớ luôn cảm thấy lần này tớ lại tự mình đào hố mà nhảy.

      【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Người chị em, cậu sao thế hả,cậu đó! Tự tin lên chứ! Cậu quên cậu là công chúa rồi à! cả nhà họ Cố sợ gì đâu rồi! nổi loạn theo đuổi người đàn ông phải thay đổi cả hình tượng nhân vật à!

      Cố Phán bị lời này của chị em chọc cười, lại suy nghĩ chút, hình như thấy cũng có lý.

      nhìn con đường bên ngoài, phát vừa vặn ở gần địa điểm biểu diễn.

      Im lặng hai giây, Cố Phán quay người lại, với Thẩm Mộ Ngạn: " ra kế hoạch cho buổi hẹn hôm nay còn chỗ nữa, ... còn muốn tiếp tục ?"

      Người đàn ông dường như cũng hề bất ngờ, đôi môi mỏng hơi hé mở, phun ra hai chữ: "Địa chỉ."

      -

      Gió đêm rất lạnh, đường phố ồn ào náo nhiệt của ban ngày mà dần dần chìm vào yên tĩnh.

      Trong tầng hầm của quán bar nào đó hoàn toàn khác biệt với bên ngoài, dòng người chen chúc, ít thiếu niên nam nữ đều uốn éo lưng eo cùng cánh tay theo tiếng nhạc rung trời bên trong quán bar.

      Bầu khí ở hàng phía trước tương tự như phía sau, nhưng nhìn kỹ lại có điểm khác biệt.

      vài bé ở hàng phía trước lúc này cầm gậy huỳnh quang ra sức vẫy, rải rác có mấy cái bảng đèn nâng lên ở chỗ đó, ràng, nhưng đủ để nhìn ra bọn họ là fan hâm mộ của ban nhạc sân khấu.

      Bầu khí sôi trào náo nhiệt, người ở sân khấu vừa vặn cũng hát đến đoạn cuối, tiếng gào với cao vút đẩy toàn bộ quán bar vào vòng cao trào mới.

      Cố Phán đúng lúc này mang theo Thẩm Mộ Ngạn vào.

      biết thành viên ban nhạc để lại cho mình chỗ trống ở hàng phía trước, cho nên đường gạt đám người ra, mang theo người đàn ông bên người về phía trước.

      Phong cách ăn mặc của hai người ăn nhập với quán bar, nhất là Thẩm Mộ Ngạn, cả người là Âu phục cao cấp được cắt may hoàn hảo, lạnh nhạt bình tĩnh quanh người cũng khiến người ta có ảo giác đến nhầm chỗ rồi.

      Ngược lại là Cố Phán, sau khi vào bị bầu khí trong quán bar lây nhiễm, nhất là sau khi nhìn thấy người quen ở sân khấu, tâm tình càng sục sôi tới cực điểm.

      chút thoải mái lúc ở riêng cùng Thẩm Mộ Ngạn trước đó, vào giây phút này hoàn toàn biến mất.

      chen qua đám người, lôi kéo Thẩm Mộ Ngạn đến hàng phía trước, sau khi đứng vững, ngừng vẫy tay chào hỏi người sân khấu.

      Bản thân Cố Phán xinh đẹp hớp hồn, người đàn ông đứng bên cạnh lại cực kỳ bắt mắt, cho nên bên đó nhiệt tình vẫy cánh tay, mấy người sân khấu cũng đều nhìn thấy.

      Đội trưởng của ban nhạc là tay keyboard kiêm ca sĩ chính, lúc này bài hát dần dần tiến vào đoạn cuối, sau khi nhìn thấy Cố Phán, khuôn mặt vốn mệt mỏi lại lên ra phen phấn khởi mới.

      nhạc từ từ dần, tiếng thở hổn hển trong mi-cro của ca sĩ chính ngược lại càng ràng. ta mỉm cười nhìn Cố Phán, vừa điều tiết hô hấp, vừa ——

      "Được rồi, mới vừa rồi với mọi người rằng có mời riêng khách quý đến đây, phần sau chúng ta giao lại sân khấu cho ấy !"

      Giống như là dặn dò qua người quản lý ánh sáng của quán bar, ánh đèn vốn vẫn luôn tụ lại sân khấu lúc này bỗng nhiên chiếu đến vị trí của Cố Phán.

      Tiêu điểm của toàn thế giới vào thời khắc này, đều tập trung ở người .

      hít sâu hơi, quay người với người đàn ông ở bên cạnh ——

      "Thẩm Mộ Ngạn, chờ lát nữa nhưng là phải nghiêm túc nhìn em đấy."

      Người đàn ông cúi đầu nhìn , có lẽ là bầu khí mập mờ trong quán bar ồn ào này quá đậm đặc, ánh sáng nơi đáy mắt dường như cũng sâu hơn so với trong dĩ vãng một chút.

      "Em muốn làm gì?"

      Cố Phán lấy ra cái dây chun từ trong xách tay, vừa dùng tay buộc mái tóc xõa ngang vai thành cái đuôi ngựa cao, vừa ngửa đầu với : "Em muốn tỏa sáng cho xem!"

      -

      trẻ quá, khoảnh khắc kia khi lên sân khấu, phảng phất giống như trời sinh có thể tỏa sáng vậy, áo đỏ, làn da như tuyết, đuôi ngựa ở đỉnh đầu khẽ đung đưa, kiều diễm cùng ngang ngược hòa vào nhau tạo ra loại phẩm chất riêng, ở dưới ánh đèn sân khấu ra vô cùng tinh tế.

      Người hát chính nhường chỗ cho Cố Phán, đưa tay dùng đầu ngón tay khễ đập chút thử microphone.

      Trong quán bar dần dần rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người yên lặng lại kích động đợi màn biểu diễn kế tiếp của sân khấu.

      Chỉ chốc lát, giọng nữ trầm rất dễ nhận ra vang lên sân khấu ——

      "Hãy nhìn em, hãy nhìn em,

      Thử tỉnh lại áo phông của để có được cái ôm đầu tiên - "

      Giọng ca từ từ cất lên, tiếng ghita và tiếng đàn điện ở sau lưng cũng chậm rãi vang lên theo tiết tấu, trẻ đứng ở chính giữa sân khấu, khoảnh khắc đó, trở thành ánh sáng ở trung tâm thế giới.

      Bầu khí trong quán bar dần dần bị khuấy động lên, Cố Phán hoàn toàn giống với vẻ mềm mại yếu đuối thường ngày, mà giống hệt như đóa hoa xinh đẹp mở ra, từng chút , nở rộ ở trước mặt mọi người.

      Thẩm Mộ Ngạn ở dưới sân khấu lẳng lặng nhìn, ánh mắt dần tối , cũng có ai nhìn thấy, kiềm chế lại khó nhịn của , yết hầu khẽ lăn chút.

      Bốn phía của sân khấu lúc này có pháo hoa bắn lên, tia lửa trong suốt chói lọi bùng nổ ở giữa trung, Cố Phán gào thét, đưa bầu khí tới cao trào mới.

      "Em cũng nghĩ mình tốt hơn ,

      Em biết đôi khi em làm những việc mà em thích,

      Em đếm đến 10 và từ bỏ ở số 2,

      Em đếm đến 10 và từ bỏ ở số 2."

      ...

      Hát xong ca khúc, giọng Cố Phán hơi dần, nhưng tiếng nhạc ở phía sau lại vẫn tiếp tục.

      sân khấu nháy mắt mấy cái, nhìn mọi người có mặt ở phía dưới, nắm chặt microphone, : "Mặc dù lời của bài hát này là như vậy, nhưng đêm nay chúng ta chỉ đến nhiệt tình, đến cái khác.

      Bây giờ bắt đầu, tôi chuẩn bị đếm ngược, lúc đếm đến 2, mọi người hãy cho bạn của mình cái ôm, có được ?"

      "10, 9, 8, 7..."

      Thanh niên nam nữ ở dưới sân khấu bị bầu khí lây nhiễm, tất cả mọi người cùng đếm ngược theo , nhất thời trong quán bar tiếng người huyên náo, bầu khí lại lần nữa sôi trào.

      "3..."

      Cố Phán cố ý kéo dài giọng, lúc đếm tới đây, ánh mắt cũng nhúc nhích nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn.

      Tầm mắt của hai người gặp nhau ở giữa trung, phút chốc, hô lên con số sau cùng ——

      "2!"

      Tiếp theo, trẻ vừa rồi còn đứng ở bên , như cơn gió chạy xuống dưới sân khấu.

      Váy đỏ của tung bay, cả người giống như nữ hoàng trong đêm tối, lòng dạ bổ nhào đến trước mặt vị quốc vương mà dự định tiếp cận.

      Cố Phán chạy xuống sân khấu, mạnh mẽ nhào lên người Thẩm Mộ Ngạn, cả người giống như gấu koala, chặt chẽ treo ở trước người .

      Thẩm Mộ Ngạn theo bản năng ôm lấy đôi chân thon dài mà kẹp ở bên hông mình, bàn tay giữ chắc chỗ bắp đùi, mang theo ấm áp, mang theo dòng diện.

      Hai người kề sát rất gần, nhịp tim giống như có cảm ứng, kêu gọi lẫn nhau.

      Hô hấp và thanh mập mờ ở bốn phía quấn quýt cùng chỗ, giống như nam châm vậy, Cố Phán chống cái trán của mình lên trán người đàn ông, cả người đều rơi vào vòng xoáy trong đáy mắt sâu thăm thẳm của .

      có chút căng thẳng, tay ôm lấy cần cổ của bắt đầu toát ra mồ hôi mỏng, lỗ chân lông người như bị mở ra, tất cả giác quan vào thời khắc này, bị phóng đại lên trăm, lên nghìn, lên vạn lần.

      Cố Phán khẽ nuốt nước miếng, có sức mà giải thích cho mình.

      "Em cũng tính là chiếm lợi của đâu, em chỉ là bị bọn họ lây nhiễm thôi, nhập gia tùy tục."

      Thẩm Mộ Ngạn cụp mắt nhìn náo loạn, hồi lâu sau, cái trán vẫn dính cùng chỗ với cọ xát hai lần.

      Lúc lại mở miệng, trong giọng của mang theo quyến rũ khiến người say mê, cùng với trầm khàn thân mật có chút kiềm chế.

      "Ừ, hoan nghênh."

      - Em chỉ là bị bọn họ lây nhiễm thôi, nhập gia tùy tục á.

      - Ừ, hoan nghênh, hoan nghênh em nhập gia tùy tục.
      Last edited: 3/2/20
      phuongtuhao, MaiAnhSF, Chôm chôm3 others thích bài này.

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 30

      Lúc buổi biểu diễn của ban nhạc ở quán bar kết thúc rất muộn rồi.

      Mấy thành viên trong ban nhạc vốn muốn mời Cố Phán cùng ăn khuya, nhưng nề hà khí tràng của Thẩm Mộ Ngạn bên cạnh quá mạnh, giống vẻ cùng cho lắm, nên bọn họ chỉ có thể tạm biệt ở đó.

      Tay trống của ban nhạc là cực kỳ punk, cực kỳ ngầu, tên Khương Vãn. Thời cấp ba ấy và Cố Phán học chung lớp, mỗi ngày gần như ngoài Đổng Thiện Thiện ra, thời gian tiếp xúc của Cố Phán và ấy là nhiều nhất.

      Vì thế trong ban nhạc, quan hệ của Cố Phán và ấy cũng là tốt nhất.

      Lúc này biết Cố Phán phải lập tức rời , với khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng cool ngầu dọa người cũng tỏ ra nỡ.

      ấy như những người khác luôn kiêng dè sắc mặt Thẩm Mộ Ngạn. Khương Vãn ngay cả nhìn cũng thèm nhìn sang bên cạnh, thoáng cái ôm lấy Cố Phán.

      "Hi vọng ngày có thể lần nữa cùng đội với cậu." Khương Vãn ngả đầu lên bờ vai của Cố Phán, giọng rất thấp mở miệng.

      Cố Phán mạnh mẽ ôm lại ấy cái, trong lòng ấm áp vô cùng.

      -

      Về sau lúc rời khỏi quán bar, thời gian qua mười hai giờ đêm.

      Vị trí của quán bar tương đối khuất, tại màn đêm nặng nề buông xuống, bên ngoài giống như tất cả tiến vào thời kỳ ngủ say, đường ngay cả chiếc xe cũng rất ít xuất .

      Thẩm Mộ Ngạn dừng xe ở chỗ trống ở phố bên cạnh, lúc này hai người phải qua đó lấy xe.

      Tâm trạng vốn vui vẻ của Cố Phán trong quán bar vẫn lên cao, vào khoảnh khắc này lại càng thêm ràng.

      Gió đêm khẽ thổi, cảm thấy cả trái tim mình đều đầy ắp, bước chân khỏi lâng lâng, lỗ chân lông người từ cao xuống thấp đều lộ thoải mái.

      Có lẽ là do tâm trạng quá tốt, cũng có lẽ là do ở trong bóng đêm, lá gan của Cố Phán cũng lớn hơn bình thường ít.

      cũng nhìn người đàn ông ở bên cạnh, chỉ giọng hỏi: "Buổi hẹn hôm nay sắp kết thúc rồi, có thích em nhiều hơn chút hay ?"

      Thẩm Mộ Ngạn chuyện, bước chân về phía trước cũng vẫn bình thản như cũ, hề có ý dừng lại.

      Cố Phán hơi nóng nảy, vừa nãy lúc ở quán bar ôm lấy , lúc bấy giờ ràng bầu khí rất tốt mà!

      Người này sao lại trở mặt rồi!

      Cố càng nghĩ càng thoải mái. xông lên trước bước, giang hai cánh tay ra cản người lại ở trước mặt.

      Ánh đèn đường mờ nhạt, hai vai cùng đôi chân thon dài của trẻ lộ ra bên ngoài cũng có vẻ hơi yếu ớt, có lẽ là do ban đêm nhiệt độ chuyển lạnh, gió ở đầu đường hơi mạnh hơn một chút, gió thổi khiến cho cơ thể khẽ run rẩy.

      Nhưng Cố Phán lại như hề nhận ra. ngẩng khuôn mặt nhắn lên, rất cố chấp nhìn Thẩm Mộ Ngạn.

      " xem, tối nay đến cùng là cảm giác gì!" có chút mất mát cũng có chút bối rối, cũng biết là sốt ruột hay là xấu hổ, hai gò má khỏi lại hơi nóng lên, "... lẽ nào vẫn thích em chút nào sao?"

      Cố Phán thấy mình đem chuyện có thể làm, dám làm, đều làm đến trình độ cao nhất.

      Trong cuộc sống trước đây, chưa bao giờ chủ động như hôm nay.

      Tuy có chút cảm giác tự kiêu, nhưng đúng là như vậy. Từ đến lớn trước giờ đều là được người ta theo đuổi cùng tâng bốc. Trước đây Thẩm Mộ Ngạn biết thân phận của cũng thôi , giờ biết rồi, nhìn thấy mà làm ra nhiều chuyện như vậy, lại vẫn thờ ơ như thế? !

      Cố Phán thấy mình phải là tủi thân, mà là sắp tức đến bùng nổ rồi.

      Tính tình của chủ Cố vừa lên, gần như cái gì cũng quên hết, ánh sáng nơi đáy mắt dần dần xen lẫn vẻ giận dữ. Mắt thấy lúc sắp bắn đến người người đàn ông ở đối diện, lại đột nhiên mở miệng.

      "Nếu như phải , chưa bao giờ chỉ là thích đơn giản như thế."

      Thẩm Mộ Ngạn hơi cúi đầu liếc nhìn , đôi con ngươi sâu thẳm đen nhánh, rất giống bóng đêm buông xuống sau lưng .

      "Cho nên em nghĩ cho kỹ, có phải muốn hay ."

      —— ——

      Đêm đó lúc về đến khách sạn, Cố Phán vẫn còn hơi mờ mịt.

      Đổng Thiện Thiện tan ca về rồi, vừa mới ngâm qua người rồi nằm như cái xác ở giường lớn, vừa mắng người phụ trách phòng ban của các quá có nhân tính, vừa phỏng đoán buổi hẹn hò „mang tình về nhà“ của chị em tốt tiến triển như thế nào rồi.

      Sau khi cửa chính của căn phòng vang lên tiếng "Cạch", Đổng Thiện Thiện lập tức bật dậy từ giường lớn, ngồi quỳ chân ở mép giường kích động nhìn về phía cửa.

      Nhưng đợi lâu, cũng thấy Cố Phán vào, ấy kịp đợi, kéo lê dép ra khỏi phòng.

      Trong phòng khách bật đèn lớn, chỉ có mấy cái đèn áp tường phát sáng.

      Cố Phán cũng biết là thế nào, giờ phút này giống như mất hồn ngồi ở ghế xô-pha, tia sáng lờ mờ phủ người, cứ ngồi ở chỗ đó, nhúc nhích.

      Trong lòng Đổng Thiện Thiện "Lộp bộp" cái, còn tưởng rằng người chị em nhận được thất bại to lớn gì, nhanh chóng chạy tới bên .

      Cố Phán ngẩng đầu, ấy chỉ có thể ngồi xổm người xuống tiến đến trước mặt chị em tốt, vừa vội vàng nhìn biểu cảm mặt Cố Phán, vừa hỏi: "Sao thế? Cậu phải là hẹn hò với cả nhà tớ à? Sao lại như thế này quay về?"

      ra Đổng Thiện Thiện nghĩ đến kết quả xấu nhất, có lẽ sau khi cuộc hẹn kết thúc, cả nhận ra bản thân và chị em tốt của ấy hợp, cho nên chính thức từ chối rồi?

      Nếu là như thế, phản ứng này của Cố Phán hình như cũng nên xem là bình thường?

      Đổng Thiện Thiện suy nghĩ lung tung lâu, thấy Cố Phán vẫn có phản ứng gì, lại thử thăm dò hỏi ——

      "Chẳng lẽ cả tớ... từ chối cậu rồi?"

      Cố Phán khẽ chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía người chị em của mình.

      " ấy từ chối tớ, nhưng ấy ..."

      -

      Sau khi Cố Phán đánh răng rửa mặt xong, hai cùng nằm giường lớn trong phòng.

      Đồng hồ chỉ về phía 2 giờ sáng, nhưng hai người ai cũng buồn ngủ, đầu sát đầu cùng nhìn lên trần nhà, khẽ thầm trò chuyện.

      "Cho nên , là bởi vì những lời đó của cả nhà tớ, nên cậu trở về mới mất hồn mất vía à?"

      Đổng Thiện Thiện ra có chút thể hiểu được, ràng cả từ chối thẳng là chuyện tốt mà, điều này chị em tốt chủ động tấn công có hiệu quả ràng, ấy sao vẫn có phản ứng này chứ?

      "Những lời đó vẫn tính là gì à?" Cố Phán nhấn mạnh quay đầu nhìn về phía Đổng Thiện Thiện, "Tớ căn bản hiểu ý ấy muốn , được ? Cái gì gọi là nếu như phải , chưa bao giờ chỉ thích đơn giản như vậy?"

      Cố Phán cảm thấy giữa và Thẩm Mộ Ngạn, vốn dĩ như là có sợi dây thừng, nhìn như vẫn luôn là chủ động tiến công, nhưng thực tế bản thân lại sớm bị dây thừng trói lại.

      Mà người nắm đầu kia của sợi dây, chính là Thẩm Mộ Ngạn.

      luôn cảm thấy mình rất khó thăm dò người đàn ông kia nghĩ gì, vì thế mới chọn phương thức chủ động nhất, trực tiếp nhất đánh hạ .

      Nhưng giờ biện pháp có thể sử dụng đều dùng rồi, có được lại là câu như vậy, câu căn bản hiểu lắm?

      Cái này khiến rất khó yên lòng mà!

      " chỉ thích đơn giản như vậy" là có ý gì? Hỏi có phải là muốn hay lại là ý gì?

      Cố Phán càng nghĩ càng đau đầu, trong đầu xuất suy nghĩ bỏ cuộc, nhưng nghĩ lại chút lại cảm thấy giờ từ bỏ thực là có lỗi với nỗ lực của bản thân mấy ngày này.

      chưa từng đương, kinh nghiệm đương hẹn hò trước kia tương đương con số 0, nhưng cái khác hiểu, chịu trách nhiệm tương xứng với tình cảm của mình, chút chuyện này, vẫn rất ràng.

      ra, trong đầu Đổng Thiện Thiện có vài ý tưởng, cũng biết có nên ra với người chị em hay .

      Yên lặng giây lát, ấy vẫn quyết định cho chị em tốt biết chân tướng ——

      " chỉ thích đơn giản như thế... Cậu , có phải là cả tớ còn có cách nghĩ khác ? Ví dụ như, thông gia?"

      Cố Phán sửng sốt.

      "Ý cậu là , ấy muốn con người này của tớ, nhưng muốn tiền của nhà họ Cố à?"

      "..." ấy có, ấy chưa .

      Đổng Thiện Thiện cũng hơi mê man, biết chị em tốt của ấy sao lại trực tiếp phân tích cái từ thông gia này thành như thế chứ, vừa muốn mở miệng gì đó, thấy Cố Phán giống như điên cuồng, thẳng tắp ngồi dậy.

      " được! Tớ nhất định phải để người đàn ông kia biết, nhà họ Cố đáng giá nhất là cái gì!"

      ta muốn cả nhà họ Cố, quay đầu lại muốn tiền cùng thế lực của nhà họ Cố?

      Lần này Cố Phán phải là đơn giản tủi thân nữa, nếu quả giống như chị em tốt của , vậy tức đến phun ra lửa mất.

      Càng nghĩ càng giận, Cố Phán ban đầu còn là dáng vẻ ủ rũ như đưa đám, trong nháy mắt bị ý chí chiến đấu tên xuất thay thế.

      "Tớ cảm thấy hôm nay tớ làm còn chưa đủ triệt để!"

      "... Làm cái gì chưa đủ triệt để?"

      Cố Phán gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, khí thế quanh người hệt như nữ tướng quân sắp liều chết.

      "Chưa đủ chủ động!"

      —— ——

      Buổi chiều ngày hôm sau Thẩm Mộ Ngạn có cuộc họp, đến lúc tan ca phân phó Lý Trì thông báo Cố Phán về khách sạn trước.

      Đêm đó cũng bận đến khoảng mười giờ mới từ công ty rời .

      Lúc ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau xe, giọng nhàn nhạt mở miệng hỏi Lý Trì: "Người còn ở khách sạn à?"

      Lý Trì đương nhiên hiểu tổng giám đốc hỏi chính là chủ Cố kia, liên tục gật đầu, "Lễ tân khách sạn cũng gọi điện thoại cho tôi, cho nên Cố hẳn là ra ngoài nữa."

      Thẩm Mộ Ngạn yên lặng tiếp nữa, an tĩnh dựa vào lưng ghế, cũng biết suy nghĩ gì.

      Chỉ chốc lát, lấy điện thoại ra, mở Wechat, nhưng bên trong yên tĩnh dị thường, cái tin chưa đọc cũng có.

      Lý Trì hiếm khi nhìn thấy tổng giám đốc nhà ta là trạng thái này, có chút lo lắng.

      ta thử thăm dò hỏi: "Tổng giám đốc, nếu tôi lấy danh nghĩa công việc, gọi Cố ra nhé?"

      " cần." Giọng Thẩm Mộ Ngạn bình tĩnh gợn sóng đáp lại.

      -

      Thẩm Mộ Ngạn mạch im lặng trở về phòng khách sạn.

      Lúc ngang qua gian phòng của Cố Phán ở sát vách, bước chân hơi dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn yên tĩnh tới cửa căn phòng của mình.

      Sau khi quét thẻ phòng, đẩy cửa lớn ra, Thẩm Mộ Ngạn ngay lập tức cảm nhận được khác thường bên trong căn phòng.

      Bên phía phòng khách có ánh sáng yếu ớt, có tiếng xột xoạt hình như còn có chút ít tiếng vang, có điều ràng nhất, có lẽ vẫn là mùi rượu phảng phất trong khí.

      Thẩm Mộ Ngạn nhíu mày, cánh cửa ở sau lưng cũng chưa đóng lại, chân dài cất bước vào bên trong.

      Thoáng chốc, trong phòng khách đột nhiên chạy tới vật , còn chưa kịp nhìn , đối phương treo ở người .

      Cố Phán với mùi rượu đầy người, chớp đôi mắt to đen nhánh trong trẻo, ngước khuôn mặt lên nhìn Thẩm Mộ Ngạn.

      " sao giờ mới về? Em chờ rất lâu rồi đó!"

      Hôm nay mặc váy ngắn mà ngày thường thích nhất, phía mặc cái áo thủy thủ, phía dưới phối hợp thêm váy dài đồng bộ. Cả người nhìn qua ngoan ngoãn lanh lợi hơn ngày thường nhiều.

      Cố Phán hình như uống rất nhiều, lúc này say ra dáng vẻ gì, cười ngốc nghếch mực nhìn Thẩm Mộ Ngạn.

      "Hôm nay chiều dài váy của em đầu gối nha, hì hì, em có ngoan hay ?"

      Thẩm Mộ Ngạn nửa ôm , cánh tay tùy tiện đưa ra sau đóng cửa lại, ánh mắt nhưng vẫn đặt ở mặt của chưa hề di chuyển.

      Động tác, thần thái, biểu cảm của Cố Phán lúc này, có cái nào cho người ta ảo giác uống rất nhiều. Nhưng lại cẩn thận nhìn chút, gương mặt của vẫn trắng nõn như cũ, chút xíu ửng đỏ cũng có.

      Con ngươi của Thẩm Mộ Ngạn thoáng khựng lại. chỉ tay ôm người vào trong lòng, vững vàng về phía phòng khách.

      Trong phòng khách lúc này bày ít vỏ chai rượu, rượu trắng rượu đỏ loại nào cũng có, ngoài cái đó ra, hai bên bàn trà còn có mấy chai Sâm-panh chưa mở nút.

      Thẩm Mộ Ngạn tỉnh bơ ôm người ngồi vững vàng ở ghế xô-pha, ánh mắt khẽ lướt qua những vỏ chai rượu kia, tiếp đó đôi mắt buông xuống nhìn về phía bé trong vòng tay.

      "Em uống rượu à?"

      "Đúng thế! Em uống rất nhiều đấy! ngửi xem! Tất cả đều là mùi rượu!"

      Cố Phán cố ý đưa khuôn mặt tiến sát tới trước mặt người đàn ông, biểu cảm giả bộ rất giống vẻ say rượu thường ngày, nét mặt cũng ngơ ngác mang theo đáng .

      Môi đào hồng nhuận của hơi hé mở, nhàng thở ra hơi, mùi rượu nhàn nhạt theo hô hấp cùng truyền đến chóp mũi của người đàn ông.

      "Có đúng ? Có phải là rất nhiều mùi rượu ?"

      Hô hấp của người đàn ông có phần nhanh hơn, tròng mắt đen mang theo tia sáng ý tứ, liếc nhìn .

      "Uống say rồi nên ngoan ngoãn ngủ."

      "Mới muốn!" Cố Phán lớn tiếng từ chối. Hai cánh tay ôm lấy cổ của người đàn ông, thân mật tiến lên phía trước, "Em lại chưa say, em chỉ là uống hơi nhiều, nhưng là chưa có say nha! Em còn có thể tiếp tục uống nữa!"

      Bên trong gian phòng rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi, chỉ chốc lát, giọng lành lạnh mà quyến rũ của người đàn ông vang lên lần nữa ——

      "Được, vậy để em tiếp tục uống."

      ?

      Hai cánh tay ôm lấy Thẩm Mộ Ngạn hơi hơi cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng mình làm sao tiếp tục uống nữa, người đàn ông đưa nửa ly Sâm-panh mà rót ra làm đạo cụ ở bàn kia tới trước mặt .

      "Ngoan, tiếp tục ."

      "..."

      Cố Phán xem như hiểu cái gì gọi là lấy đá tự đập chân mình.

      Đây là cái kịch bản gì chứ! Cái này phát triển đúng lắm đâu!

      quả thực uống nhiều, thậm chí ngụm rượu cũng chưa động tới, người là phun một chút rượu trắng, trong miệng cũng là dùng rượu súc miệng mới tích lũy ra chút hương rượu này.

      Kế hoạch tối nay của vô cùng đơn giản lại thô bạo, chính là muốn thừa dịp "Say rượu", lại cố gắng thăm dò suy nghĩ của Thẩm Mộ Ngạn dành cho đến cùng là gì.

      Nhưng bây giờ là xảy ra chuyện gì?

      thế nào mà chẳng hiểu ra sao sắp phải uống rồi?

      Cố Phán nhìn nửa ly Sâm-panh kia, đáy mắt tất cả đều là lời khó hết. Nhưng vẫn thể từ chối, nếu như lúc này từ chối, vậy gián tiếp chứng minh khác thường của mình rồi, lấy năng lực quan sát của Thẩm Mộ Ngạn, lỡ như nhìn ra là giả say...

      Xe kia chẳng phải là lật càng triệt để hơn sao : )

      Thế là mang theo tâm tình tráng sĩ liều chết, Cố Phán miễn cưỡng cười ngốc ngếch với người ôm , sau đó, uống hơi cạn sạch rượu trong ly.

      có ly thứ nhất có ly thứ hai, sau cùng Cố Phán cũng biết mình rốt cuộc uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, có chút say rồi.

      Sau khi say rượu lá gan của chủ Cố luôn luôn rất lớn, vốn là bị Thẩm Mộ Ngạn ôm nghiêng ở đùi, lúc này ngược lại là tự mình chủ động đổi vị trí, đôi chân dài tách ra, thân mật ngồi dạng chân ở trước mặt .

      "... Ợ! ! có phải là cố ý ?"

      Thẩm Mộ Ngạn khẽ ôm lấy eo , đề phòng ngã ngửa về phía sau.

      gương mặt tuấn tú bình thường nhạt nhẽo gợn sóng, lúc này lây nhiễm chút nhiệt độ.

      "Cố ý cái gì?" cọ trán lên trán , giọng hỏi.

      "Cố ý trút rượu em đó!" Cố Phán tủi thân mím môi, "Nhưng mà chẳng sao! Hừ... Dù sao... Dù sao em uống say lá gan càng lớn hơn!"

      rồi, hai bàn tay nắm chặt cổ áo Thẩm Mộ Ngạn, hung dữ nhìn chằm chằm.

      " rốt cuộc có thích em ? Hả? ! Mau !"

      Bàn tay thon dài đẹp đẽ của người đàn ông vươn ra sau lưng , từng chút vuốt ve mái tóc dài của .

      "Phán Phán cảm thấy thế nào?"

      "Em thấy thế nào... Cảm giác của em lại đúng!"

      Bàn tay nắm lấy cổ áo càng thêm dùng sức, biểu cảm mặt Cố Phán cũng càng thêm hung dữ, chẳng qua người nhắn lại thêm lúc này say rượu, là sức lực đủ, gắng gượng lộ ra biểu cảm hung dữ mà dễ thương.

      "Thôi ! Em muốn hỏi cái này! Em phải làm cái khác cơ! Ợ..."

      Hai gò má của trẻ đỏ ửng, dáng vẻ cực kỳ mê người, vẫn còn lời say với người đàn ông: "Người uống say cần chịu trách nhiệm! Giờ em say rồi! Cái gì em cũng có thể làm với ! thể phản kháng!"

      Màu sắc trong con ngươi của người đàn ông dần tối , bên trong ánh mắt sâu thẳm, mang theo ham muốn chiếm hữu mà ngày bình thường ít thấy.

      nắm lấy cằm của , gương mặt tuấn tú hơi ép sát.

      "Vậy Phán Phán uống say, có muốn hôn ?"

      Giống như là mê hoặc, giọng mở miệng với .
      Last edited: 3/2/20

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ông Thẩm dụ dỗ đúng bài cao thủ luôn

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 31

      Căn phòng rất yên tĩnh.

      Trong phòng khách chỉ có mấy cái đèn áp tường le lói, trong ánh sáng u tối lộ ra chút mập mờ lại chân thực quanh quẩn ở trước mặt hai người.

      Cố Phán ngồi dạng chân trước mặt Thẩm Mộ Ngạn, hai móng vuốt cáo vững vàng ôm chặt lấy cổ .

      Do say rượu, hô hấp của nặng nề hơn lúc bình thường chút, hơi thở tản ra ở trước mặt người đàn ông giống như là chất xúc tác tốt nhất, khuấy lên dục vọng bị kiềm chế mà chôn dưới đáy lòng nhiều năm.

      Thẩm Mộ Ngạn nhịn được, cũng muốn nhịn nữa.

      Canh giữ nhiều năm như vậy, kiềm chế nhiều năm như vậy, bây giờ người mà muốn nhất, người quý giá nhất ở ngay trước mắt, có lý do gì lại đẩy ra.

      Bàn tay nắm lấy eo , hơi hơi dùng sức hạn chế động tác náo loạn tới lui của .

      Bên trong con ngươi đen nhánh sâu thẳm có ánh sáng vụn, vững vàng khóa lại ánh mắt , trong mắt, có chút nóng bỏng mơ hồ.

      Giọng trầm thấp mê hoặc, mang theo thanh khàn khàn mà bình thường ít có.

      "Ừm? Phán Phán uống say, có muốn hôn ?"

      Hai gò má Cố Phán đỏ ửng, vào giây phút này trong ánh mắt thiếu linh hoạt lúc bình thường, nhiều thêm chút ngốc ngếch đáng .

      Nghe thấy lời Thẩm Mộ Ngạn, đôi con ngươi xinh đẹp nhấp nháy hai cái, tiếp đó, ra câu dư thừa, ôm lấy khuôn mặt của người đàn ông, trực tiếp nghiêng người qua.

      Đôi môi mỏng mà gợi cảm, màu môi cũng phải rất đỏ, nhưng bởi vì da của vô cùng trắng, trái lại cũng làm màu môi nổi bật ràng hơn so với người bình thường.

      Cố Phán cũng nghĩ nhiều, thậm chí cũng có tâm tư ngay cả tỉ mỉ nhìn chút. Giống như con cáo vừa ra đời còn hiếu kỳ với mọi vật đời, dùng sức, lại có chút kỹ xảo nào, chạm vào đôi môi của người đàn ông.

      Vòng xoáy trong đáy mắt người đàn ông càng lúc càng sâu, ngấm ngầm ra, đường nét căng chặt giống thường ngày, bàn tay đỡ lấy eo Cố Phán càng ngày càng siết chặt, nét mặt cũng hơi thay đổi, quanh người ngoài vẻ lạnh lùng hờ hững ra, còn nhiều thêm tia nguy hiểm.

      Nhưng giờ phút này Cố Phán cảm nhận được chút nào, đối xử với cánh môi của Thẩm Mộ Ngạn như là hướng về phía kem ly, tùy tiện gặm cắn, để mặc men say làm loạn.

      Hồi lâu sau, hình như Cố Phán nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên.

      " đúng, đúng..."

      Ánh mắt mê loạn kéo cổ áo Thẩm Mộ Ngạn nhìn chút, đầu lông mày càng nhăn càng sâu, sau đó, dùng sức tránh ra khỏi bàn tay kiềm chế , mơ mơ màng màng chạy tới phòng ngủ chính.

      Thẩm Mộ Ngạn để mặc chạy loạn, muốn xem còn muốn làm gì, nhưng lại lo lắng say quá va phải thứ gì, cho nên hơi điều chỉnh lại hô hấp, cũng đứng dậy theo qua đó.

      Lúc đầu, hành lý của Thẩm Mộ Ngạn mặc dù phải là Cố Phán thu xếp giúp, nhưng về sau cũng giúp sửa sang tủ treo quần áo, nên đối với vị trí đặt quần áo hay là thứ gì khác, cũng coi như như lòng bàn tay.

      lảo đảo chạy qua, mở tủ quần áo trong phòng ngủ chính ra, lại mở ngăn kéo trong tủ quần áo.

      Trong ngăn kéo rất ràng có đường ngăn cách, bên để măng-sét, bên đặt cà-vạt.

      Cố Phán tùy tiện lôi ra cái cà-vạt màu xanh đen, sau khi quay người nhìn thấy Thẩm Mộ Ngạn, liền kéo lấy hai cổ tay của .

      Tay của rất trắng, vừa mềm vừa , ngón tay đặt bên cà-vạt, lại càng nét.

      cũng ngẩng đầu, cũng nhìn phản ứng của , chỉ cầm lấy cà vạt, nắm lấy hai cổ tay của , vòng lại vòng, vừa chặt vừa chắc trói cổ tay của lại với nhau.

      Con ngươi của người đàn ông hơi buông xuống, giọng hơi khàn khàn: "Em làm gì vậy?"

      Cố Phán nghe tiếng nâng mắt lên, hung dữ hướng về phía "Xuỵt" cái, ngón tay đặt lên môi .

      "... trước tiên được !"

      Dứt lời, nắm đầu cà-vạt, hơi dùng sức kéo đến bên giường.

      Giống hệt như lần đầu tiên Thẩm Mộ Ngạn vào giấc mơ của . đem cà-vạt buộc lên đầu giường, có điều sau khi say rượu con cáo thực đủ kiên nhẫn, là buộc lại, nhưng ra chỉ là quấn hai vòng giả treo ở đó mà thôi.

      Tiếp theo, lại giống như tư thế ở trong mơ, nhàng đẩy Thẩm Mộ Ngạn cái, ngồi lên người .

      "! Rốt cuộc có thích em ?"

      Cố Phán túm lấy cổ áo của Thẩm Mộ Ngạn, lần nữa mở miệng. cúi sát người về phía trước, khuôn mặt nhắn chỉ cách người đàn ông gần nắm tay.

      Đôi mắt sáng rực, giống như đá quý đen đẹp đẽ tinh xảo dưới ánh trăng.

      Thẩm Mộ Ngạn nhìn như bị lép vế, cánh tay hơi cuộn lại giơ lên phía đỉnh đầu, áo sơ-mi và quần tây cũng hơi có chút xộc xệch nhăn nheo, nhưng hơi thở quanh người cùng với vẻ mặt, lại chút chật vật nào.

      Nghe xong lời Cố Phán, đôi con ngươi có tia sáng nhàn nhạt nhìn thẳng vào mắt .

      Chốc lát sau, giọng mang theo dụ dỗ, hỏi : "Vậy còn em? Có thích ?"

      Cố Phán do dự chút nào, cái đầu liên tục gật hai cái, cực kỳ ngoan ngoãn.

      "Thích chứ, rất thích rất thích, cực kỳ thích !"

      xong, hai tay bưng lấy khuôn mặt Thẩm Mộ Ngạn, ngón tay theo bản năng vẽ theo đường cong dưới cằm hai lần, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm.

      " sao? Vậy có thích em ?"

      Cố Phán say đến mơ màng, chớp đôi mắt mang theo men say mông lung, hai gò má trắng nõn lên màu hồng phấn, cả người giống như quả đào mật được ngâm qua rượu, có vị ngọt, cũng có hương rượu.

      Chỉ chốc lát, người đàn ông ở trong ánh mắt hơi nóng bỏng của , giọng "Ừ" tiếng.

      Giọng rất nhạt, thậm chí ngay cả đôi môi cũng mở ra, nhưng đôi con ngươi lại vẫn đối diện với Cố Phán, ánh mắt chưa từng dịch chuyển.

      Cố Phán cảm nhận ràng, khoảnh khắc đó, trong đầu mình có pháo hoa vụt qua.

      ràng mục đích tối nay là ép Thẩm Mộ Ngạn cho mình thái độ ràng, cũng rất chờ mong chính miệng ra mấy chữ " cũng thích em".

      Nhưng lại chỉ tùy tiện ừ tiếng, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng có thay đổi gì rệt, nhưng Cố Phán vẫn cực kỳ vui vẻ.

      giống như bạn trộm được kẹo, khóe miệng khống chế được vểnh lên, lảo đảo lắc lư nghiêng người về phía trước, dùng khuôn mặt nhàng cọ cọ khuôn mặt cùng khóe môi Thẩm Mộ Ngạn.

      Trong hơi thở của có vị ngọt lại mang theo mùi rượu, hô hấp từng chút tản mát trước mặt người đàn ông, giống như chất xúc tác tốt nhất, đẩy ra toàn bộ khát vọng nóng bỏng chôn giấu trong lòng .

      Người đàn ông dễ dàng cởi bỏ cà-vạt quấn cổ tay, bàn tay đè lại động tác lung tung của .

      Lúc này đây, cái gì Cố Phán cũng cảm nhận được, ngoại trừ người đàn ông nằm dưới người là , cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều bồng bềnh.

      Ánh sáng trôi nổi, khí cũng mỏng manh khác thường, đầu óc hơi choáng váng, hô hấp cũng thông thuận lắm.

      Nhưng dù vậy, trạng thái của vẫn phấn khích tới cực điểm.

      Sau đó thân mật với người đàn ông nằm phía dưới lát, bỗng nhiên cảm thấy đủ, nhìn yết hầu gợi cảm của hơi nhô lên, dùng chút sức, mở miệng cắn xuống.

      Cơ thể Thẩm Mộ Ngạn vào thời khắc ấy ràng trở nên căng cứng, con ngươi của dần dần tối , trong ánh mắt mang theo nguy hiểm.

      "Đừng lộn xộn!"

      thấp giọng khiển trách, giọng điệu có chút gấp, hai tay cũng đỡ lấy hai vai của ép ngẩng đầu.

      Cố Phán ràng nghĩ tới có phản ứng này, vốn dĩ trong lòng còn có pháo hoa, đột nhiên giống như bị người dội chậu nước đá vậy.

      ngơ ngác nhìn , trong đôi mắt trắng đen ràng, mang theo tủi thân rệt.

      "Tại sao hung dữ với em?"

      uống say thể lý, thậm chí ngay cả hai chữ Thẩm Mộ Ngạn vừa là hai chữ nào cũng kịp phản ứng, chỉ có thể nhận ra giọng cùng khí thế quanh người nặng nề hơn, sau lát, cho ra kết luận chẳng hiểu sao lại hung dữ với .

      Thẩm Mộ Ngạn chưa kịp thêm câu nào nữa, vội vã từ người bò xuống, dáng vẻ con ma men bé đáng thương cực kỳ oan ức muốn trốn .

      vội vàng đứng dậy, kéo lấy từ phía sau.

      " làm gì?"

      Cố Phán muốn quay đầu, chỉ hung hăng vung cổ tay, thấy vung được, liền quay người lại cúi người xuống, hung hăng cắn cái tay nắm lấy kia.

      Lực cắn của , nhưng đổi lại cũng chỉ là cái nhíu mày rất của Thẩm Mộ Ngạn.

      Thấy hề làm ra hành động gì, Cố Phán nóng nảy trước.

      " thả em ra! !" cắn được liền tiếp tục dùng tay tách đầu ngón tay của ra, muốn thoát khỏi kiềm chế của , " căn bản thích em! Mỗi ngày đều lạnh mặt hung dữ! Vừa rồi còn quát em như thế! Em muốn thích nữa!"

      Lời này của Cố Phán ràng là lời ngây ngô lúc say rượu, nhưng Thẩm Mộ Ngạn nghe xong, hơi thở quanh người lại nặng nề hơn chút.

      kéo cổ tay , đem người kéo đến trước người mình, khuôn mặt tuấn tú hơi cúi xuống, hỏi: " muốn thích nữa à?"

      "Đúng!"

      Giọng rất , mang theo nguy hiểm vô hình cùng dụ dỗ từng bước, "Vậy em muốn thích ai?"

      Cố Phán tủi thân ngửa đầu nhìn , mang theo chút bướng bỉnh, " mượn xen vào! Dù sao chính là muốn thích nữa! Em muốn đổi người thích! đời này đàn ông tốt nhiều như vậy, dựa vào cái gì em... Ưm..."

      Trong phòng nháy mắt chìm vào yên tĩnh, lâu sau, người đàn ông mới hơi ngẩng đầu lên.

      Đôi môi của lúc này vừa đỏ vừa sưng, cánh môi tê tê, hô hấp cũng có chút lưu loát lắm.

      Còn chưa kịp phản ứng, thấy Thẩm Mộ Ngạn hơi khàn giọng hỏi , đáy mắt có ham muốn chiếm hữu rất ràng: "Còn đổi người nữa ?"

      Trong lúc chuyện, khuôn mặt tuấn tú của dán ở bên vành tai , gần đụng chạm nhưng lại chạm vào, mang theo dòng điện ấm áp muốn mạng người, khiến vô thức ngẩng đầu lên.

      "... đổi nữa." bị ép buộc kịch liệt, trong giọng mang theo tiếng ngẹn ngào, nghe cực kỳ tủi thân.

      Người đàn ông lần đầu tiên nở nụ cười, lạnh lẽo cấm dục quanh người vào thời khắc này nhất thời tiêu tan, lưu lại, là gợi cảm cùng quyến rũ chết người.

      Khi lại mở miệng, giọng trầm thấp mà mê hoặc.

      "Ngoan, vậy lặp lại lần nữa, em thích ai nhất?"
      Last edited: 3/2/20
      phuongtuhao, MaiAnhSF, duongduong6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :