1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 67: Vén ra mây mù

      Editor: Puck

      Khi Thư Phiến Hữu tìm Đinh Thận lần nữa, tháng sau rồi, trong tháng này gần như ngày nhàn rỗi, gần tới mùa xuân, chỉ muốn mau chóng làm trọn vẹn công việc, sau khi Nhiễm Nhiễm trở lại, hy vọng em ba người có thể gặp mặt nhiều hơn.

      Hai người vẫn hẹn nhau ở quán cà phê lần trước.

      “Chú Đinh, chuyện lần trước nhờ chú điều tra như thế nào rồi? Còn có tháng nữa đến mùa xuân, tôi muốn tìm được Hoắc tiểu thư trước đó.” Thư Phiến Hữu tựa vào ghế sa lon, ý tứ rất ràng.

      “Tôi điều tra, có tin tức Hoắc tiểu thư, tôi nghĩ có thể rời khỏi Hương Cảng rồi hoặc là...” Đinh Thận rất bình tĩnh.

      “Chú cũng phải có khả năng, Hongkong lớn như vậy, bằng vào bản lĩnh của chú Đinh, muốn tìm người phải việc khó gì.” Thư Phiến Hữu cười , cũng phải khen tặng, lấy địa vị hắc bang ở Hongkong giờ của bang Viêm Ưng, muốn tìm ra người, dễ như trở bàn tay.

      “Đại công tử quá lời, Hongkong lớn lớn, , các thế lực lần lượt thay đổi. muốn tìm die enda anle equu ydonn người dễ dàng như vậy, nhưng có thể thấy được Hoắc tiểu thư là ngoại lệ, tôi cũng cảm thấy rất có lỗi, cũng biết có ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác giữa Á Ninh và Âu Kỳ .” Đinh Thận rất tế nhị.

      đến nỗi, Âu tổng cũng phải người hiểu chuyện, nhưng dù có thế nào, chuyện về Hoắc tiểu thư vẫn làm phiền chú Đinh tiếp tục bận tâm, sống phải thấy người chết phải thấy xác, chúng ta nhất định phải cho người ta câu trả lời hợp lý.”

      “Đại công tử yên tâm, tôi phái thêm người thăm dò chuyện này, tuyệt đối cho cậu câu trả lời hài lòng.”

      “Vậy cực khổ chú Đinh rồi.” Thư Phiến Hữu rất tao nhã uống ngụm cà phê.

      Hai người ngồi hàn huyên lúc, rồi trở về phòng làm việc của mình, cuối năm là thời điểm bận rộn nhất, rất khó thoát thân.

      Sau khi ngồi lên xe, Đinh Thận chỉ cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, bên là nhị thiếu, bên là đại công tử, đúng dễ làm.

      chiếm giữ buông, tìm khắp nơi, haizzz...

      Đều do người dưới tay ông gây họa, sao cố tình lại là Hoắc Nhĩ Phi!

      Còn nhớ đêm đó Cảnh Lục die end anle equu ydo nn mang về từ du thuyền ở cảng Victoria, ông nhớ đêm đó Cảnh Lục đón đại công tử theo dặn dò của ông, sao lại...

      Chẳng lẽ?

      Hoắc tiểu thư biết đại công tử?

      , thể đúng lúc như vậy.

      được, ông phải hỏi thằng nhóc Cảnh Lục kia, đều do cậu ta làm việc hiệu quả!

      Lúc này Cảnh Lục cùng mấy em hưởng thụ người đẹp mát xa, đột nhiên nhận được điện thoại của Đinh tam gia, sợ đến mức giật nảy mình, vội xua tay để xoa bóp lui ra.

      “Tam gia? Ngài có dặn dò gì?” Giọng điệu cực kỳ nhún nhường, nếu phải tam gia chứa chấp , chỉ sợ đến giờ vẫn là tên lưu manh , cả ngày mặc đủ ấm ăn đủ no, giờ, theo tam gia, cũng coi như lăn lộn được thuận buồm xuôi gió rồi.

      “Còn nhớ đêm đại công tử về nước vào tháng tám ? Tôi kêu cậu đến du thuyền ở cảng Victoria đón cậu ấy.”

      Cảnh Lục ngẫm nghĩ, sao tam gia lại hỏi về chuyện này? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

      “Nhớ, tam gia ngài...”

      “Đêm đó sao người theo cậu lại mang theo mười tám mười chín tuổi về?”

      mười tám mười chín tuổi... À... Tôi nhớ ra rồi, khi đó phải nhị thiếu muốn đặc biệt die nda nle equ ydo nn chút sao? Lúc tôi ở sảnh chính tìm đại công tử, lại nhìn thấy đại công tử trò chuyện rất vui vẻ cùng , còn muốn mời ta nhảy bản, tôi nghĩ chắc nhị thiếu cũng thích như vậy, nên...” Cảnh Lục rất đắc ý.

      “Cho nên cậu tự chủ trương đưa ấy về?” Giọng Đinh Thận rất lạnh.

      Cảnh Lục rất ít khi thấy tam gia nổi giận như vậy, hơi bị dọa sợ, “Tam gia, trước kia phải như vậy sao?”

      Đinh Thận ngờ chuyện lại khéo như vậy, Hoắc Nhĩ Phi lại bởi vì đại công tử mà mới bị bắt về, sở dĩ giải trí Âu Kỳ lựa chọn hợp tác với Á Ninh, chắc hẳn cũng vì gia thế của đại công tử, muốn lợi dụng đại công tử tìm Hoắc tiểu thư, tất cả... Sao lại trùng hợp như vậy.

      Cảnh Lục bị cúp điện thoại cảm thấy tâm thần thấp thỏm, chuyện qua thời gian dài như vậy, sao lại...

      đường trở lại trụ sở bang Viêm Ưng, Đinh Thận vẫn nhíu mày, chuyện này tạm thời cho nhị thiếu là tốt nhất, gần đây cậu ấy vì chuyện của Hoắc tiểu thư mà tâm thần hơi tập trung, phải dấu hiệu tốt! Ông phải nghĩ biện pháp vẹn toàn đôi bên, xử lý tốt chuyện này mới được.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 68: Mùa xuân đau buồn nhất

      Editor: Puck

      Lúc năm tháng, tượng nôn nghén của Hoắc Nhĩ Phi cuối cùng yên ổn, cũng khó chịu giống như lúc trước.

      Khẩu vị cũng khá hơn rất nhiều, hơn nữa thích đồ ăn chua, vì thế vú Trần mua cho ít ô mai táo chua... Đồ ăn vặt, vú Ngô cũng làm vị hơi chua, đều theo khẩu vị Hoắc Nhĩ Phi, điều này khiến cho cảm thấy cũng tệ lắm.

      Cứ cách tuần Đoạn Tử Lang lại kiểm tra cho , có thể săn sóc che chở đủ điều. Vậy mà tất cả chỉ là đứa trong bụng , nhếch khóe môi, chỉ cảm thấy rất buồn cười!

      “Tôi muốn uống nước ô mai, sữa chua, còn có sơn tra, cà chua, đào, dương mai, hải đường, lựu, nho, còn có dưa chua, vú Ngô, buổi trưa vú làm cá nấu cải chua ăn, thêm cay chút nha.” Hoắc Nhĩ Phi dựa ghế sa lon, nhàn nhã chọn món ăn.

      “Được, Hoắc tiểu thư, chỉ có điều dưa chua...” Vú Ngô cảm thấy phụ nữ có thai ăn dưa chua hình như được tốt.

      “Dưa chua thể ăn, thực phẩm die enda anle equu ydonn ướp gia vị đó ăn tốt.” Đoạn Tử Lang cất bước ngồi ghế sa lon đối diện Hoắc Nhĩ Phi.

      “Tôi chỉ nghĩ nếm thử, cũng ăn nhiều.” Hoắc Nhĩ Phi lẩm bẩm, bất mãn .

      “Vú Ngô, dưa chua mua loại tốt nhất, thể quá nhiều, cá nấu cải chua cần làm quá cay.” Đoạn Tử Lang cảm giác càng ngày mình càng có xu hướng trở thành bà lão càu nhàu.

      Hoắc Nhĩ Phi hung hăng trợn mắt nhìn kẻ rất đáng ghét, đứng dậy ra ngoài cửa.

      Tản bộ sau vườn bé cưng trong bụng đột nhiên đá cái, mặc dù biên độ rất , nhưng vẫn cảm thấy, hơi dám tin dán tay lên. Chỉ vào giờ khắc này, mới cảm thấy mình sắp trở thành mẹ, mới chán ghét cục cưng nên tới này, ra làm mẹ, chính là cảm giác như vậy, rất kỳ diệu...

      Thoáng cái cũng sắp tới mùa xuân, khí hậu nơi này khiến cho cảm thấy chút xíu khí của mùa xuân, nếu phải lịch chứng tỏ thời gian, cũng biết ngày tháng năm nào rồi.

      Buổi tối đêm ba mươi, nhìn cao lương mỹ vị rực rỡ muôn màu, sắc thái tươi đẹp đầy bàn, chỉ cảm thấy vô vị tẻ nhạt, mình làm cái gì, ăn cái gì cũng có ý nghĩa, huống chi tối này hàng năm đều cùng cha mẹ, năm nay...

      Cũng biết cha mẹ thế nào? Chắc cũng giống như , vô vị tẻ nhạt...

      Đúng như đoán, hai người cha Hoắc và mẹ Hoắc nhìn về bàn đầy đồ ăn, gợi dậy nổi khí vui vẻ của mùa xuân năm trước, năm nay trong nhà gần như chuẩn bị gì, cũng có tâm tình chuẩn bị, con mất tích hơn năm tháng rồi, còn hề có chút tin tức gì, có thể làm cho người ta lo lắng sao?

      Tiêu Tiêu và mẹ Từ Lan ăn xong cơm tất niên lập tức nhà họ Hoắc, bón người ngồi chung chỗ tán gẫu câu được câu chăng, cũng ai nhắc tới Phi Phi.

      Khi bốn người vừa chuyện vừa nhìn die nda nle equ ydo nn bàn tiệc cuối năm, có người gõ cửa, Tiêu Tiêu biết ngay là Tuyết Nghê và trai cậu ấy đến.

      Chử Tuyết Luân thể là người rất biết kiềm chế và lễ phép, khiến cha Hoắc mẹ Hoắc hết sức hài lòng, ân cần thăm hỏi bọn họ cũng đồng thời cam kết chắc chắn với bọn họ nhất định tìm Phi Phi về, cũng gần đây có tin tức cho thấy Phi Phi ở Hương Cảng, hình như bị mang về trong nước, chỉ có điều trong lúc này thể điều tra ra được là bị ai mang , chỗ nào, hy vọng chú Hoắc dì Hoắc nên quá lo lắng, lập tức đăng báo trong cả nước, dĩ nhiên phải tìm Phi Phi về.

      Tin tức này dĩ nhiên do Đinh Thận lộ ra, có thể ông tốn quá nhiều tâm tư, làm phần tài liệu giả về Hoắc Nhĩ Phi, đặt trong danh sách đoàn đội nào đó, rời khỏi Hongkong.

      Lời này của Chử Tuyết Luân nghi ngờ khiến hai người nhà họ Hoắc rất cảm động, người trẻ tuổi này là phú nhị đại *, lại chất phác chân thành, quen biết nhà bọn họ lại chu đáo như vậy, làm được toàn diện như vậy.

      (*) phú nhị đại: đời nhà giàu thứ hai, chỉ cậu ấm chiêu, con nhà giàu.

      Đứa Phi Phi này có phúc, chỉ có điều...

      Haizzz...
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69: Cơm tất niên đoàn viên đầu tiên

      Editor: Puck

      Sân bay quốc tế Hongkong, người đến người , Thư Phiến Hữu khoanh hai tay đứng ở lối ra, rất kiên nhẫn nhìn hành khách tới.

      Thư Phiến Hữu mỉm cười nhìn từ xa tới, bộ trang phục màu tím nhạt lọt vào mắt , người cũng như tên, em Thư Tử Nhiễm thích quần áo màu tím nhạt, tóc dài quăn đen nhánh, phối với áo dệt kim màu tím nhạt, quần da bó sát màu đen, giày cao gót hoa văn màu đen, phía trước viền màu trắng. Có vẻ dí dỏm đáng tươi đẹp, hút mắt người.

      “Đại ca.” Thư Tử Nhiễm nũng nịu kêu lên, nhiệt tình lao tới.

      Diện mạo em trung hòa cả cha mẹ, xinh đẹp nhưng mất tao nhã, bởi vì liên tục sinh hoạt ở nước ngoài, tính cách cởi mở, tinh thần phấn chấn rạng rỡ.

      Thư Phiến Hữu ôm lấy em thua mình tám tuổi này, trong lòng tràn đầy ấm áp.

      dẫn người khác về.” Thư Phiến Hữu trêu ghẹo.

      “Đại ca, trêu em, em còn die nda nle equ ydo nn muốn chị dâu đấy.” Thư Tử Nhiễm hề yếu thế chút nào.

      “Cái này sao! Cái này sao... Còn sớm.” Thư Phiến Hữu pha trò.

      thôi, em ngồi máy bay mười lăm tiếng cũng quá mệt mỏi, về nhà.”

      “Nhị ca tới đón em.” Thư Tử Nhiễm bĩu môi.

      “Tiểu Tả buổi tối đón gió cho em, giờ nó xử lý vài chuyện của bang Viêm Ưng, cuối năm là thời điểm bận rộn nhất.”

      “Các toàn người bận rộn.” Thư Tử Nhiễm chu môi.

      Thư Phiến Hữu cưng chiều siết chặt mặt em , “Đừng chu mỏ nữa, mặt cũng phồng lên rồi, rất giống động vật...”

      “Đại ca...” Thư Tử Nhiễm hờn dỗi.

      Thư Phiến Hữu cười híp mắt ôm bả vai em tới bãi đậu xe.

      “Lamborghini cửa cắt kéo nha! , sinh nhật em phải tặng em chiếc Porsche.” Thư Tử Nhiễm ôm lấy cánh tay cả, cười hì hì .

      thành vấn đề, Nhiễm Nhiễm muốn cái gì cũng được.” Thư Phiến Hữu tuyệt đối cưng chiều em này.

      “Nguyên Tân” là nhà hàng Trung Tây đơn giản, là trong các sản nghiệp của nhà họ Thư, dùng kiểu cách die nda nle equu ydonn trang trí độc đáo và món ăn ngon giữ lấy phần thị trường trong ngành sản xuất ẩm thực thuộc về mình ở Hương Cảng.

      Vào cửa, đập vào mắt chính là sàn gỗ tối màu, kính thủy tinh hình lá cây màu đen tạo thành hình lốm đốm; rèm cửa diêm dúa màu đỏ, mành thủy tinh vàng nhạt, lộ ra ánh đèn sáng nhạt, vách sắt nghệ thuật chia phòng rất khác biệt, đánh sâu vào thị giác người ta.

      Trong sảnh chính, cây đào và cây khô màu trắng thiết kế xen kẽ, tường đá đỏ trong phòng lịch tao nhã, tất cả mọi nơi đều có thể nhìn thấy những bút họa của Trung Quốc cổ đại (cung đình, tranh hoa và chim) treo tường; đồ sứ bằng ngọc, ra vầng sáng dịu dàng; tranh sơn thủy vẽ tỉ mỉ, tranh hoa chim, nhân vật, chỗ nào sống động, lay động lòng người.

      cho cùng, trong lòng Thư Yến Tả còn chưa phải quá mức thân cận với đại ca và em này của mình, vĩnh viễn có khoảng cách, cách nào vượt qua.

      Thư Tử Nhiễm thấy nhị ca lạnh lẽo như vậy, tự nhiên cũng ít gần gũi, tự do tự tại như đại ca, chỉ đứng ở đó cười híp mắt gọi tiếng: “Nhị ca.”

      Đây là lần đầu tiên ba em ăn cơm giao thừa trong phòng VIP nhà hàng, bên trong phòng trang trí hoa đăng theo cầu, làm nổi bật yên tĩnh riêng tư.

      Phần lớn là lão đại và lão tam , lão nhị về cơ bản hỏi câu đáp câu. Hai người cho dù khơi lên khí như thế nào cũng thể chiếm được nụ cười của Thư nhị thiếu, vĩnh viễn là vẻ mặt lạnh lẽo.

      “Nhị ca, em khó có được về Hongkong chuyến, theo em , là lễ mừng năm mới rồi, cũng nên thu xếp .” Thư Tử Nhiễm hờn dỗi, vẫn luôn hy vọng đại ca và nhị ca hòa hảo như lúc ban đầu, muốn bọn họ vẫn tiếp tục hiểu lầm, hai người của đều là người tốt, cũng là hai người thân nhất đời này của , hơn nữa đại ca ấy...
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 70: Nhất kiến như cố (1)

      Editor: Puck
      (*) Nhất kiến như cố: Tuy mới gặp lần đầu mà như thân quen từ bao giờ.

      Thư Yến Tả biết vì sao, trong đầu đột nhiên lên bóng dáng mèo , cũng từng làm nũng như vậy với mình, chỉ có điều chỉ gạt người!

      Nghĩ như vậy, tâm tình của đột nhiên tốt.

      “Nhị ca, em muốn đến biệt thự của mẹ ở quê.” Thư Tử Nhiễm chưa từ bỏ ý định tiếp tục , ban đầu dám biệt thự kia, bởi vì mẹ sinh ở đó, cũng ở nơi đó bị bệnh qua đời, sợ tìm được bóng dáng mẹ ở chỗ nào đó, cảm thấy hổ thẹn với mẹ.

      được.” Thư Yến Tả hề nghĩ ngợi ngăn cản, mèo ở đó, hy vọng bất kỳ ai đến quấy rầy , kể cả người nhà của .

      Thư Phiến Hữu rất kinh ngạc với câu trả lời của tiểu Tả, nhưng ngay sau đó thoải mái, khúc mắc của tiểu Tả dĩ nhiên chưa cởi bỏ, dáng dấp ba em họ cực kỳ giống mẹ, cũng bỏi vì thế, cha đối với , luôn...

      “Nhị ca.” Thư Tử Nhiễm hơi khó hiểu, thấy nhị ca để ý tới mình, ngay sau đó chuyển hướng sang đại ca, “Đại ca”.

      Nhưng lần này, Thư Phiến Hữu cũng bất lực rồi, có quyền cầu tiểu Tả cái gì.

      Thấy hai đều để ý đến mình, Thư Tử Nhiễm hơi thất vọng, phải cho cho , chẳng lẽ có chân sao! Nghĩ tới đây, tâm tình cũng tốt lên chút ít, ăn từng miếng ngon lành.

      Như thế, bữa cơm tất niên này được vui vẻ lắm, đến cuối cùng, ba người họ ai cũng có tâm tư riêng, vĩnh viễn là em cách nào bình thường có khúc mắc gì được, vui vẻ chè chén, từ sống cùng nhau khiến cho bọn họ lạnh nhạt ít. Nhất là Thư Yến Tả, là người quen biểu đạt, với đại ca và em mình, cách nào đối đãi với họ như với Lang.

      Mùng hai năm mới, sáng sớm Thư Tử Nhiễm phát thấy hai trai, hỏi vú Thư mới biết đều ra cửa, trong lòng vui vẻ: Cơ hội tới.

      mặc xong quần áo, ăn bữa sáng dì Cầm chuẩn bị, lái chiếc Lamborghini thể thao màu trắng mà đại ca chuẩn bị die nda nle equ ydo nn cho để , nhớ đường như thế nào, lại thể hỏi đại ca và nhị ca, thể làm gì khác hơn là dựa vào GPRS hướng dẫn.

      Khó khăn lắm mới đến nông thôn, GPRS còn tác dụng, chỉ có thể xuống xe hỏi đường, quanh quẩn lại lâu, mới tìm được biệt thự nhà mình ở đây.

      biết có người tên vú Trần và bác Trần ở nơi này, phụ trách vệ sinh biệt thự và quản lý vườn hoa, cho nên cần lo lắng có chìa khóa mở cửa.

      Hoắc Nhĩ Phi lười biếng ngồi ghế mây trước sân, cũng biết vì sao, mấy ngày nay bé cưng trong bụng đá hung dữ, sau khi ra ngoài nhất định là quỷ nghịch ngợm.

      Nghiêng đầu nhìn những bồn hoa cỏ kia, mùa đông ở đây khá tốt, vẫn có thể nhìn thấy những đóa hoa xinh đẹp kia, phát gần đây lòng mình bình tĩnh ít, đại khái chính là vì trong khoảng thời gian này, mỗi ngày tiếp xúc với hoa cỏ ở đây .

      “Chị rất thích những đóa hoa này?” giọng nữ xa lạ trong trẻo vang lên bên tai .

      Đột nhiên lên tiếng dọa Hoắc Nhĩ Phi giật mình, may mà vẫn ngồi, bằng có thể thảm, quay đầu nhìn lại, chuyện chính là tóc quăn chừng mười bảy mười tám tuổi mặt mũi vui vẻ, bộ váy voan bằng len màu tím nhạt, cổ váy, ống tay áo, vạt váy viền ren, tăng thêm chút công chúa đáng .

      “A, xin lỗi, em biết chị có thai, hù dọa chị rồi.” Cũng bởi vì Hoắc Nhĩ Phi quay đầu lại nên Thư Tử Nhiễm mới phát có thai, khỏi xin lỗi, phụ nữ có thai thể bị hù sợ, lỡ xảy ra chuyện gì, thể đảm nhận nổi.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71: Nhất kiến như cố (2)

      Editor: Puck

      Hoắc Nhĩ Phi thấy ấy phải cố ý, hơn nữa rất chân thành nhận lỗi với mình, dễ tính, đáp lại bằng nụ cười, “Cũng may, chị sao.”

      Thư Tử Nhiễm cảm thấy chị này đẹp mắt, đặc biệt là khi cười lên, mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm.

      tự chủ được bật thốt lên, “Chị, chị cười lên đẹp mắt, mắt cong cong.”

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy này còn thẳng thắn hơn mình, có cái gì cái đó hề làm bộ, hỏi hơi thích.

      “Chị, có phải mang thai rất vất vả , mấy tháng rồi?” Hình như Thư Tử Nhiễm quên mục đích ban đầu khi mình tới đây, hoàn toàn bị cục cưng trong bụng Hoắc Nhĩ Phi hấp dẫn, quấn quýt lấy hỏi cái này cái kia.

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy bé này hơi quen thuộc, ràng là hai người xa lạ, mới lần đầu tiên gặp mặt lại tỏ vẻ thân quen như vậy, biết tốt hay xấu.

      “Ừ, sáu tháng rồi, lúc mới đầu khó chịu, nôn nghén nghiêm trọng, giày vò chết chị rồi. giờ tốt hơn nhiều, chỉ cần bé đá chị, có cảm giác gì, nhưng mà hành động di1enda4nl3equ21yd0on hơi bất tiện, giống như trái cầu vậy.” Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi , ra cũng là người thẳng thắn, chỉ có điều cảnh ngộ mấy tháng qua khiến rất dồn nén, người bạn chân chính, mà đột nhiên xuất khiến có cảm giác bạn bè, làm tự chủ muốn thổ lộ tiếng lòng.

      “A! Mang thai khổ cực như vậy sao, làm phụ nữ chính là tốt, bé còn có thể đá chị, đau ?” Hai mắt Thư Tử Nhiễm sáng long lanh hỏi, vẫn rất tò mò với việc mang thai, ở ben cạnh còn chưa bao giờ được tiếp xúc như vậy, từ sống trong nhà dì, làm bạn với chỉ có họ hơn năm tuổi, cộng thêm hai trai, rất muốn có chị ! Thấy Hoắc Nhĩ Phi, cảm thấy có cảm giác thân thiết.

      Ngay khi hai người trò chuyện đến vui sướng Đoạn Tử Lang ra, vốn làm việc ở thư phòng lầu hai, đột nhiên nghe thấy giọng bên ngoài, mới đầu cho rằng vú Trần chuyện phiếm với mèo , sau thấy giọng giống, vội vàng buông việc công trong tay, xuống lầu.

      “Nhiễm Nhiễm?” Đoạn Tử Lang liếc nhìn Thư Tử Nhiễm chút lập tức nhận ra .

      Lang? Sao lại ở đây?” Thư Tử Nhiễm liếc nhìn , lại nhìn Hoắc Nhĩ Phi ngồi ghế mây, mặt ngỡ ngàng.

      “Sao em lại tới đây, nhị ca em biết ?” Chân mày của Đoạn Tử Lang cau lại, bà kia, ràng mình chạy đến, Yến chắc chắn biết.

      Lang, để em hỏi trước, trách die nda nle equ ydo nn được nhị ca cho em đến, ra và chị dâu ở đây.” Thư Tử Nhiễm cười hì hì.

      Hoắc Nhĩ Phi rất kỳ quái khi nghe hai người chuyện, ra bọn họ biết nhau, này phải nhầm vào, lúc ý thức được, đột nhiên mất hứng nghe tiếp, đứng dậy vào trong nhà.

      “Chị, chị đừng !” Thư Tử Nhiễm vội vàng .

      “Nhiễm Nhiễm, em theo .” đợi Hoắc Nhĩ Phi trả lời, Đoạn Tử Lang kéo cánh tay Thư Tử Nhiễm, kéo ra ngoài hàng rào.

      “Chị, em tới tìm chị chơi, chị phải chờ em đó...” Giọng Thư Tử Nhiễm truyền tới từ xa xa.

      Hoắc Nhĩ Phi bĩu môi, nghĩ dáng vẻ sốt ruột vừa rồi của Đoạn lưu manh, chẳng lẽ ấy thích này, bị bắt tại chỗ, hì hì! Rất thú vị, khóe môi nhếch lên, tròng mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, thầm nghĩ: Sao suy nghĩ của mình càng ngày càng ranh ma...

      Vào nhà, rót ly sữa tươi, lại ra ngoài, quản ta làm chi, sao phải tránh!

      Mặc dù kia rất hợp lòng , nhưng mà cùng đường với tụi Đoạn lưu manh, vậy coi như xong, chỉ hy vọng mau sinh đứa bé ra, sau đó sớm rời , cả đời cần có bất kỳ dây dưa gì với bọn họ.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :