1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 62: Biệt thự ở nông thôn

      Sau khi ra đến sảnh chính sân bay chiêc Lincoln phiên bản dài màu đen chờ ở đó, lên xe, Hoắc Nhĩ Phi bắt đầu lầm bầm: “Vừa rồi có nữ ngôi sao, cũng để tôi xem thử, ngộ nhỡ là Trương Bách Chi, nhóm Twins gì đó, bỏ lỡ rất đáng tiếc!”

      Đoạn Tử Lang cực kỳ khinh bỉ nhìn , “Nếu là ngôi sao lớn, trận thế còn mãnh liệt gấp mấy lần vừa rồi, có thể có chút tiền đồ ! Còn theo đuổi ngôi sao!”

      Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi trừng mắt giả bộ muốn tát tai người phá hoại nào đó.

      Đoạn Tử Lang nhắm mặt lại tựa vào chỗ ngồi, “Tôi so đo với phụ nữ có thai!”

      Hoắc Nhĩ Phi nhìn tòa nhà cao đứng sừng sững dọc đường, chỉ cảm thấy xúc động rất lâu, kinh ngạc phát ra ngây ngô, gì thêm nữa.

      Cho đến khi trước mắt xuất mảnh xanh biếc tràn trề, Hoắc Nhĩ Phi mới giật mình, đây là muốn đâu?

      Đoạn Tử Lang vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, ra vẻ thành công.

      “Này! Đây là định đâu?” Tròng mắt như nai con ngơ ngác của Hoắc Nhĩ Phi nhìn chằm chằm, chọc người nào đó giả bộ ngủ say.

      động đậy, có phản ứng.

      “Đoạn lưu manh!” Cất cao lượng.

      “Ầm ĩ chết được! Quầy rầy tôi nữa tôi cho xe quay đầu, trở về nhà họ Thư.” Hoàn toàn uy hiếp.

      “Ý của là, tôi cần trở về nhà ác ma?” Hai mắt Hoắc Nhĩ Phi sáng long lanh, chớp chớp hưng phấn sãng .

      “Nếu như muốn trở về, có thể, cửa chính lúc nào cũng sẵn sàng mở rộng vì .” Đoạn Tử Lang miễn cưỡng .

      “Dĩ nhiên ! Đây muốn đâu?” Hoắc Nhĩ Phi hề nghĩ ngợi cự tuyệt.

      tòa biệt thự ở quê Yến.” Nhưng ra là biệt thự tư nhân ở quê của mẹ Yến, vẫn bỏ trống nhiều năm, chỉ có điều Yến kêu được cho mèo .

      “Chẳng lẽ sau này chỉ mình tôi ở đây?” Hoắc Nhĩ Phi hiển nhiên quan tâm nhất vấn đề này.

      “Là vậy sai, trong thời gian này tôi phụ trách tất cả ăn uống cuộc sống thường ngày của , làm bác sỹ, chỉ có thể nghe lời.” Đoạn Tử Lang cười đến mê người.

      Hoắc Nhĩ Phi khoa trương, vẻ mặt đưa đám ngã ngồi tại chỗ: “Tại sao? Tại sao chứ!”

      Đoạn Tử Lang để ý đến , tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

      Trong mắt là vùng cỏ xanh biếc, con dốc thoai thoải, ngôi biệt thự hai tầng gạch xanh ngói đỏ tọa lạc chính giữa bãi cỏ xanh, bàn đá xanh đường , cây cổ thụ che trời, hàng rào gỗ, bồn hoa cỏ, ghế dây mây, bàn đá, còn có vòng thực vật biết tên bên tường quanh biệt thự, nở đóa hoa vàng, hết sức thanh nhã. Cảnh trí như vẽ từ xa đến gần tô điểm trong thiên nhiên rộng lớn.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy tâm tình mình tự dưng khá hơn, chính là bị cảnh trí mê người này đầu độc rồi.

      lập tức hoan hô, vui mừng hớn hở mà chạy về phía cửa.

      có thể đừng kích thích trái tim tôi ! Đứng lại cho tôi!” Đoạn Tử Lang ở sau lưng quả sắp bị tức chết rồi, đó là động tác mà người mang bầu nên có sao?

      Hoắc Nhĩ Phi quay đầu làm mặt quỷ nghịch ngợm với , nhìn trái phìn phải thăm dò ở cửa ra vào, vô cùng sung sướng.

      Đoạn Tử Lang nhét hai tay vào túi, nhàn nhã mà đến, nghiêng người dựa vào bên cửa, tròng mắt đen dưới kính viền vàng tràn đầy hài hước, “Chạy nhanh như vậy sao, có chìa khóa chính là vào được.”

      xong tay phải móc chìa khóa từ trong túi tiền ra, treo ngón giữa, chính là muốn cho mèo rất muốn vào nhà.

      Hoắc Nhĩ Phi định nhảy dựng lên giành, Đoạn Tử Lang thấy động tác của , vội vàng chặn thân thể lại, vẻ tươi cười vụt tắt, nghiêm trang : “ phải nhớ là phụ nữ có thai rồi, về sau được làm động tác nguy hiểm như thế.”

      “Điều này thể làm, điều kia thể làm, rất có ý tứ!” Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi, rất vừa lòng.

      “Bởi vì sức khỏe của quá kém, đứa bé khó khăn lắm mới giữ được, hơn nữa, vì để nhanh chóng tự do, cũng nên bảo vệ nó, cho đến ngày nó bình yên ra đời.”
      Last edited by a moderator: 27/11/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 63: Đối xử y hệt công chúa

      Editor: Puck

      “Tôi biết rồi, từ công cụ ấm giường vinh dự trở thành công cụ sinh con, đúng là bay vọt về chất! Cũng cám ơn ta, cuộc sống của tôi có cải thiện, có thể thoải mái dễ chịu ở biệt thự như vậy, hơn nữa, chỉ cần sinh hạ đứa bé, tôi có thể về nhà. Tôi nhất định chăm sóc nó tốt, vì nó là chỗ trông cậy duy nhất của tôi!”

      Hoắc Nhĩ Phi mím môi, cười đến rất chua xót, tự giễu trong mắt nhìn xót chút gì. Ngay sau đó, nở nụ cười sáng lạn, nhận lấy chìa khóa từ trong tay Đoạn Tử Lang, trong miệng còn ngâm nga “ ngày hoàn mỹ” của Tôn Yến Tư, rung đùi đắc chí mà vào nhà.

      Tôi muốn căn phòng lớn có cửa sổ chạm sàn rất lớn

      Ánh mặt trời rơi vãi sàn nhà cũng ấm áp cuộc đời tôi...

      Đoạn Tử Lang dựa nghiêng bên cửa sổ, thoáng trong mắt là sáng rỡ khó hiểu. Cũng theo Hoắc Nhĩ Phi vào phòng, thấy giống như Già Lưu thăm đại quan viên * ngó chỗ này tí, liếc chỗ kia chút, sống rất chân , chút cũng giả bộ.

      (*) Đại Quan Viên của già Lưu: Già Lưu là nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần, cá tính trong sáng, sức sống tràn đầy, còn có tác dụng tô điểm cho khắc hoạ đặc trưng tính cách của những nhân vật khác trong tác phẩm, làm cho những hình tượng nghệ thuật ấy phong phú hơn, phức tạp hơn và nổi bật hơn.

      Đại Quan Viên là khu vườn giữ cho đám con được cách biệt với thế giới bên ngoài (lời tác giả Tào Tuyết Cần), hy vọng bọn họ ở lại trong vườn đó, sống tháng ngày tiêu dao vô ưu vô sầu, nhuốm mùi bẩn thỉu của lũ đàn ông. Đại Quan Viên chính là toà thành giữ gìn cho các . Ý của câu này tương tự câu “Nhà quê lên tỉnh”.

      Vào nhà cũng thấy thiên nhiên tươi mát phả thẳng vào mặt, đồ gỗ cao cấp hạng sang toàn màu trắng ngà, điêu khắc và chế tạo thủ công thuần khiết; tạo hình tao nhã, đường cong tỉ mỉ và sơn quét hạng sang, chỗ nào tỏa ra hơi thở cuộc sống thong dong trang nhã, làm cho lòng người mênh mông, mơ tưởng viển vông...

      Đây hoàn toàn giống như phong cách của ác ma! Vừa vào phòng ta chỉ có ba màu đen trắng xám, cũng biết tài nghệ thưởng thức của ta... Hơn nữa, nhà này giống như bỏ trống từ lâu! Sạch như vậy...

      Hoắc Nhĩ Phi nhìn sàn nhà bằng gỗ hạng sang màu xám nhạt xếp thành bậc thang hình xoắn ốc, rất có ý muốn lên, lúc bước tới hai bước lên bậc cầu thang giọng đáng ghét của người nào đó vang lên, “ ở lầu , ừ, vào hành lang bên phải này, phòng lớn nhất ở giữa là phòng ngủ của .”

      là! , có gì đặc biệt hơn người! Dữ dội như vậy làm gì!

      Hoắc Nhĩ Phi vừa xuống, trong miệng lẩm bẩm, thái độ rất căm phẫn.

      “Phụ nữ có thai ở lầu tương đối an toàn.” Lúc Hoắc Nhĩ Phi qua bên cạnh Đoạn Tử Lang, ung dung mở miệng.

      Hoắc Nhĩ Phi vẫn lẩm bẩm, từ từ dạo bước đến căn phòng ngủ Đoạn Tử Lang .

      Đẩy cửa ra, lập tức bị hình vẽ đóa hoa die nda nle equ ydo nn xinh xắn mềm mại, tao nhã lịch hấp dẫn, từ rèm cửa sổ, ghế sa lon, vỏ chăn, ga giường đến giấy dán tường, hoa lớn hoa , nồng đậm, cùng nở rộ ngay trước mắt, sinh động hoạt bát.

      là gian phòng ấm áp lãng mạn, từ đèn đóm tới sàn nhà, có chỗ nào có giá đắt chết người, đúng là chế độ công chúa! Khăn phủ giường bằng sa mỏng viền tơ phóng khoáng, giường còn đặt mấy con búp bê, coi như con nít, Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi nghĩ thầm.

      “Nơi này trừ và tôi ra, tổng cộng có ba người giúp việc và người làm vườn, đặc biệt phụ trách ăn uống của là vú Ngô, đặc biệt phụ trách cuộc sống thường ngày và sinh hoạt của là vú Trần, còn người khác phụ trách vệ sinh cả tòa nhà này. Người làm vườn bác Trần chủ yếu phụ trách hoa cỏ ở vườn sau, phong cảnh chỗ ấy rất đẹp, thiết kế rất độc đáo, sau bữa cơm chiều có thể cùng vú Trần tản bộ. Còn muốn ăn gì hoặc nhu cầu gì trong phương diện cuộc sống cũng có thể với vú Trần, có cái gì thoải mái nhất định phải kịp thời với tôi.” Đoạn Tử Lang đứng sau lưng hơi.

      ngờ có ngày tôi có thể sống cuộc sống y hệt công chúa, còn có đầu bếp chuyên môn, bác sỹ, bảo mẫu... Đều vì mình tôi mà phục vụ, woa! Cảm giác này thoải mái! Thoải mái ngây người!” Hoắc Nhĩ Phi hớn hở mặt mày .

      Đoạn Tử Lang rất yên tĩnh nhìn , nhìn kiên cường lạc quan như vậy, nhưng ra bản thân chôn giấu vui vẻ rồi, có thể trải nghiệm cảm giác này.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 64: Tâm tư khác biệt

      Editor: Puck

      “Bây giờ vẫn còn sớm, nghỉ ngơi chút trước , phòng của tôi ở ngay bên cạnh, buổi tối chừng sáu giờ ăn cơm tối.”Đoạn Tử Lang nhìn đồng hồ, tự nhiên ra.

      “Biết.” Hoắc Nhĩ Phi buồn buồn đáp, ngay sau đó “Rầm” tiếng đóng cửa lại, nhào lên giường, mặt úp xuống, giường mềm, chăn cũng rất mềm, ngửi đều là hương thơm, thoải mái...

      Đầu cũng mơ hồ theo, buồn ngủ quá, từ Las Vegas bay về, thời gian dài, toàn thân chua xót đau đớn...

      Đoạn Tử Lang ngồi ghế mây ở vườn sau như có điều suy nghĩ, vú Trần tới, “Đoạn thiếu gia, ngài tìm tôi?”

      “Vú Trần, vú cũng ngây người chừng hai mươi năm rồi, lúc phu nhân còn đời vú hầu hạ phu nhân, điểm này tôi tin tưởng vú nhất định có thể làm được rất tốt, chỉ cần vị Hoắc tiểu thư kia die end anl eeq uyd onn có bất kỳ nhu cầu gì về vật chất vú đều phải dốc hết toàn lực thỏa mãn ấy, dĩ nhiên cũng phải đề phòng ấy định gọi điện thoại ra ngoài..., để tâm là được, chắc nhị thiếu cũng giải thích ràng cho vú.”

      “Nhị thiếu ấy là thiếu phu nhân...” Vú Trần cảm thấy rất kỳ quái, sao nhị thiếu và Đoạn thiếu gia giống nhau.

      “Gọi ấy là thiếu phu nhân, ấy có thể mất hứng, cố gắng đừng kích thích ấy là được, thân phận của ấy rất đặc biệt, cho nên vú phải cực kỳ để tâm, vú và bác Trần ngây người ở đây hơn hai mươi năm, rất nhiều chuyện hai người cũng hiểu.” Đoạn Tử Lang rất ràng.

      “Đoạn thiếu gia yên tâm, tôi biết nên làm thế nào?” Vú Trần vội vàng , sao bà có thể biết Thư nhị thiếu? Bà nhìn cậu ấy ra đời, hơn nữa vị Đoạn thiếu gia này cũng phải đèn cạn dầu, nếu hai vị thiếu gia đều dặn dò phải tử tế thế rồi, bà nhất định chăm sóc tốt vị Hoắc tiểu thư trong nhà kia.

      “Ừ, vú xuống .”

      Sau khi vú Trần , Đoạn Tử Lang ngồi mình lan can hành lang ở vườn sau, nghĩ tới rất nhiều chuyện, chỉ cảm thấy bỏ thương mà vương tội...

      Lấy điện thoại di động ra gọi cho Yến...

      Lúc này Thư Yến Tả ngồi trong phòng làm việc tầng thứ mười bảy tập đoàn Thư Á, sau khi cúp điện thoại xong, nhíu mày đứng bên cửa sổ, nhìn người xe đường qua lại, tâm tình rất phức tạp.

      sống năm thứ hai mươi ba, lần đầu tiên nảy sinh tình cảm với phụ nữ ấm giường, nhưng người phụ nữ kia lại cố tình mua tài khoản của , càng muốn làm trái lại !

      Còn đây là cái lồng vàng?

      Chẳng lẽ như Lang , tình thể chỉ dựa vào chiếm đoạt và ép buộc?

      Bực bội đốt điếu thuốc, ở văn phòng luôn hút thuốc, nhưng hôm nay lại phá lệ, ra cảm thấy gần đây mình phá lệ rất nhiều, chỉ có điều... Để mèo ở trong biệt thự của mẹ, ra có lòng riêng, hy vọng mèo có thể nhìn mặt mũi đứa , lưu lại, nguyện ý chờ, nguyện ý cho chút thời gian.

      Thành phố L trong nước, Chử Tuyết Luân đợi tháng vẫn có tin tức của Phi Phi, chỉ cảm thấy cực kỳ die nda nle equ ydo nn nóng nảy, trong lòng cũng nảy sinh lo lắng, phải tin năng lực xử lý công việc của Thư đại ca, chỉ có điều ngay cả ấy cũng tìm được người, còn có ai có thể tìm được đây? Uổng công còn dõng dạc bảo đảm với chú Hoắc và dì Hoắc nhất định tìm Phi Phi trở về, chỉ cảm thấy rất kiệt sức, gần đây chuyện ở công ty rất nhiều, loay hoay khiến đầu óc choáng váng.

      , Phi Phi vẫn có tin tức gì sao?” Mỗi chủ nhật về nhà, Chử Tuyết Nghê thấy trai ngồi dựa ghế sa lon, dáng vẻ cau mày, cũng biết chắc chắn còn chưa tìm được Phi Phi.

      “Nghê Nghê, em có phải trai rất vô dụng , bốn tháng rồi.” Chử Tuyết Luân cau mày, thở dài.

      , chúng em biết cố gắng hết sức, em cũng nghe Âu rồi, các vì tìm Phi Phi mà hợp tác với ảnh thị và giải trí Á Ninh ở Hương Cảng, em cho chú Hoắc và dì Hoắc.” Chử Tuyết Nghê nắm tay trai an ủi, mặc dù cũng rất lo lắng cho Phi Phi, nhưng bốn tháng nay, lo lắng của trâi thua kém gì mọi người.

      “Hợp tác cùng Á Ninh là công ty a Sâm, cũng hoàn toàn vì Phi Phi mà theo chân bọn họ hợp tác, chỉ có thể coi như là nhân tố trong số đó mà thôi.”

      “Em hiểu , , Phi Phi cậu ấy... Có thể... ...” Vẻ mặt Chử Tuyết Nghê đưa đám, ấp úng .

      .” Chử Tuyết Luân kiên định , “Nhất định tìm được.”

      Chử Tuyết Nghê liếc mắt nhìn mình, biết vẫn luôn thích Phi Phi, chỉ có điều ngờ lại sâu đến như vậy, nếu như có ngày Phi Phi có thể trở thành chị dâu của , cũng rất vui mừng, nhưng mà, Phi Phi, rốt cuộc cậu ở đâu?
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 65: Thời kỳ mang thai

      Editor: Puck

      Mang thai đến tháng thứ tư, Hoắc Nhĩ Phi ràng cảm giác bụng mình nổi lên, hơn nữa gần đây ăn gì ói cái đó, nghe vị thịt muốn ăn gì rồi, chỉ muốn ói, ói đến ngay cả mật đắng cũng sắp phun ra.

      Nhưng Đoạn lưu manh và vú Trần luôn ép ăn này ăn kia, muốn ăn thức ăn có nhiều dinh dưỡng, tốt cho bé cưng trong bụng, phiền chết được!

      Ban ngày luôn rất sung sướng, nhìn ra chút khác thường nào. Chỉ có đến buổi tối, trở về trong phòng, mới có thể tháo bỏ tất cả đề phòng, cuộn tròn mình ngồi giường khóc nức nở, gần đây phản ứng nôn nghén đặc biệt lợi hại, cảm thấy mình sắp chịu nổi, nằm thoải mái, ngồi xuống cũng khó chịu, cảm thấy mình sắp hỏng mất...

      Mỗi khi đêm tối phủ xuống, nhớ cha mẹ, nhớ nhà, nhớ đến tất cả ở thành phố L...

      Hongkong tháng mười hai, vẫn cảm thấy mùa đông, lúc ăn cơm tối, Hoắc Nhĩ Phi nhìn thịt cá đầy bàn, chỉ cảm thấy chút khẩu vị cũng có, ép mình định bới vài miếng cơm, rồi mình vườn sau.

      biết ở phía đông có bể bơi hình bầu dục, đáy bể trải gạch men trang trí đầy màu sắc, màu xanh, màu lam đan xen trải ra, khiến nước bể bơi càng thêm trong suốt.

      Nhưng thích chỗ phía tây hơn, nền gỗ, cầu , nước chảy, lùm cây, cây cọ, đường lót đá hoa văn làm nổi bật lên cảnh trí xinh đẹp của mẹ tự nhiên, như bức tranh sơn dầu xâm nhập lòng người, có vẻ đẹp mông lung ấm áp.

      thẳng dọc theo hành lang, tầm mắt càng trống trải, toàn cảnh là xanh um tùm, các loại hoa cỏ thực vật màu sắc sặc sỡ, còn có hồ sen xanh, chân như thế ngoại đào nguyên thanh tịnh và đẹp đẽ.

      “Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn” của Đào Uyên Minh *. Hình như càng làm nổi bật cảnh như vậy.

      (*) Đây là hai câu trích trong bài “Ẩm tửu” (uống rượu kỳ 5) của Đào Uyên Minh – Đào Tiềm:

      Hái cúc dưới giậu đông

      Thơi thới nhìn núi nam

      Hoắc Nhĩ Phi ngồi tảng đá die end anl eeq uyd onn bên hồ sen, kinh ngạc nhìn lá sen xanh biếc kia mà ngẩn người.

      Đoạn Tử Lang mới từ bên ngoài trở về, nhìn thức ăn đầy bàn gần như động, nhíu mày, “Vú Ngô, ngày mai thay đổi hình thức, làm chút chua hoặc hơi cay, nếm thử các loại mùi vị mới có thể biết Hoắc tiểu thư ăn được mùi vị gì, những thứ này, những thứ này đều quá tanh rồi, gần đây Hoắc tiểu thư nôn nghén gay gắt, mọi người phải tốn chút tâm tư, mỗi ngày ấy đều ăn ít như vậy sao?”

      “Hai ngày trước Hoắc tiểu thư muốn ăn chút bánh màn thầu, uống chút chè...” Vú ngô nơm nớp lo sợ . Vị Hoắc tiểu thư này nôn nghén lợi hại, mặc kệ bà làm thanh đạm cỡ nào, vẫn ói rối tinh rối mù.

      “Bánh màn thầu, chè?” Chân mày Đoạn Tử Lang nhíu càng sâu, chỉ rời ba ngày thôi, sao lại ăn bánh màn thầu, thứ có giá trị dinh dưỡng đó.

      “Hoắc tiểu thư đâu?”

      ấy muốn sau vườn chút, để cho tôi theo.” Vú Trần vội vàng .

      Đoạn Tử Lang nhấc chân tới vườn sau, chỉ vốn định Hoắc Nhĩ Phi, tại sao có thể chỉ ăn chút bánh die nda nle equ ydo nn màn thầu, nhưng khi thấy dáng vẻ ngồi ngẩn người ở đó của tất cả những lời định đều ra khỏi miệng được. Chân mày nhíu chặt cũng dần thả lỏng, môi mỏng vẫn mím chặt, tròng mắt đen dưới kính viền vàng khẽ híp, hề chớp mắt mà nhìn vào sườn mặt .

      Ánh nắng chiều tối chạng vạng hắt lên người Hoắc Nhĩ Phi, nhuộm ra từng vòng sáng nhàn nhạt, Đoạn Tử Lang đứng ở xa xa, đành lòng quấy nhiễu phần tốt đẹp đó.

      Vú Trần theo thường lệ mười giờ mỗi đêm gọi điện thoại cho Thư nhị thiếu, cho biết tình hình cuộc sống mỗi ngày của Hoắc Nhĩ Phi. Cũng ví dụnhư ần đầy Hoắc Nhĩ Phi nôn nghén gay gắt, luôn ăn vô bất kỳ thứ gì, hơn nữa ăn cái gì ói cái đó.

      Thư Yến Tả gần như cau mày nghe vú Trần báo cáo xong, nhất là nghe buổi tối mèo còn len lén núp trong phòng khóc, tim của lập tức quặn đau, từng điếu thuốc rút ra càng thêm mãnh liệt.

      Kể từ sau khi mèo rời , đột nhiên mất hứng thú với những người phụ nữ khác, thả tất cả phụ nữ trong nhà, nhưng người gọi An Tình Hủy kia lại cố tình sao cũng chịu , vú Thư ở bên cạnh cũng giúp, nhận ta làm con nuôi, hy vọng ta có thể lưu lại.

      Nể mặt vú Thư nhiều năm cần cù chăm chỉ vì nhà họ Thư như vậy, nhất thời mềm lòng đồng ý, nhưng cảnh cáo An Tình Hủy nhất định phải giữ bổn phận, nếu đừng trách nể mặt!
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 66: Ghé thăm thầm lúc nửa đêm

      Editor: Puck

      Hai ngày nay Thư Yến Tả hơi đứng ngồi yên, nhắm mắt lại, trong đầu lập tức ra khuôn mặt nhắn quật cường của mèo , nhất là sau khi biết gần đây nôn nghén lợi hại, càng thêm lo lắng, ngay cả chính cũng ràng cảm giác khó hiểu này.

      Xử lý xong chuyện công ty gần mười giờ, lái ô tô chạy thẳng đến biệt thự nông thôn.

      Kể từ sau khi mẹ qua đời lúc năm tuổi, chỗ đó trở thành nỗi đau trong lòng , từng thề bao giờ đặt chân đến đó nữa.

      Nhưng tối nay, người phụ nữ mà phá bỏ lời thề của mình.

      Bởi vì trước đó thông báo cho vú Trần và Lang, cũng khóa cửa, lặng yên tiếng động mở cửa vào nhà, quen cửa quen nẻo tới căn phòng của mèo .

      Lúc này, đêm nồng đậm, ban đêm ở nông thôn luôn cực kỳ yên tĩnh, chỉ có cỏ, côn trùng đồng ruộng, tiếng ếch kêu “Ộp ộp” vui mừng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

      Thư Yến Tả nhìn người nằm chỏng quèo * ngửa mặt ngủ say, khóe mắt xẹt qua nụ cười nhợt nhạt.

      (*) nguyên gốc: 四仰八叉

      Khi ngủ có vẻ đẹp dễ thương, lông mi dài hơi vểnh lên, khom thành hình trăng lưỡi liềm, khóe mắt như có vệt nước die end anl eeq uyd onn mắt chưa khổ, đôi môi trề ra, ngủ say “khò khò”.

      Nửa tháng thấy , chỉ cảm thấy thời gian trôi lâu, gương mặt cũng gầy .

      ngập ngừng vươn tay, muốn sờ khuôn mặt khi ngủ của , khi đầu ngón tay chạm đến gương mặt mèo , chỉ nghe thấy lẩm bẩm tiếng: “Đại ác ma, tránh ra!”

      Thư Yến Tả bị sợ đến vội vàng thu tay lại, cho rằng tỉnh, lại phát chỉ mơ, chép chép miệng nhắn, lật người, ngủ tiếp rồi.

      Ngay cả nằm mơ cũng ghét , xem ra mèo hận thấu xương.

      Chua xót nơi khóe miệng Thư Yến Tả nhanh chóng tràn ra, xoay người ra ngoài, nhàng đóng kỹ cửa phòng.

      Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên âu phục màu đen người Thư Yến Tả, gần như hòa nhập vào với màn đêm thành thể.

      tựa vào xe, đốt điếu thuốc, nhìn phía trước, biết suy nghĩ gì.

      Đoạn Tử Lang mặc áo ngủ bằng tơ tằm màu đen còn buồn ngủ mà thẳng bước tới, chạm vào Thư Yến Tả dựa vào xe, tay cầm lấy điếu thuốc, châm lửa, đốt.

      Hai người cùng nhả ra vòng khói nhàn nhạt, khói mù ngập tràn trước mắt, làm cho người ta nhìn chân .

      “Tôi cho rằng cả đời này cũng tới đây.” Thư Yến Tả rít hơi sâu, chậm rãi ra.

      “Ai cũng thay đổi, chuyện của tương lai ai được.”

      “Tôi nhớ khi còn bé nhìn mẹ mang thai die nda nle equ ydo nn Nhiễm Nhiễm phải như thế.” Thư Yến Tả cau mày.

      “Thể chất mỗi phụ nữ là khác nhau, phản ứng như vậy cũng bình thường, qua tháng này là tốt rồi. Lại khi đó phu nhân mang thai thứ ba rồi, dĩ nhiên tốt hơn chút.” Tay trái Đoạn Tử Lang ôm ngực, tay phải phủi bụi thuốc.

      “Tháng sau có việc gì rồi?” Hình như Thư Yến Tả rất kỳ quái.

      Đoạn Tử Lang bật cười, “Yến, lần đầu tiên tôi phát cậu rất có tế bào hài hước.”

      Thư Yến Tả rất bình tĩnh bĩu môi, xem thường Lang nhạo báng, “Tôi học y.”

      “Ai chỉ học y mới biết.” Đoạn Tử Lang cảm thấy tối nay Yến đáng , rất chân .

      “Tôi đây, mèo nhờ cậu.” Thư Yến Tả dập đầu thuốc lá trong tay, mở cửa xe, chuẩn bị về.

      mới cần tiếp tục thảo luận chuyện có học y hay với Lang, rất hạ thấp bản thân, ai biết, chỉ thấy kỳ quái thôi.

      Đoạn Tử Lang nhìn chiếc hummer màu đen dần xa, khẽ thở dài, quả nhiên Yến thay đổi rất nhiều, tình quả có thể làm mờ đầu óc người ta, chỉ có điều giữa Yến và mèo , ...

      Xoay người trở về phòng, bóng đêm nồng đậm.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :