1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39: Khổ sở cầu khẩn

      Editor: Puck

      Trong tay hai người đầy túi lớn túi , từ đầu đến chân đều là đồ hàng hiệu quốc tế, gần như mua đầy đủ hết, thoải mái! Vài chục vạn cứ còn như vậy, ngẫm lại vẫn cảm thấy rất hoang phí.

      Monica giày chín phân, cùng dạo vòng chỉ cảm thấy bắp chân đau nhức, nên ngồi ghế sa lon nghỉ ngơi, quả nhiên dạo phố tương đối mệt mỏi!

      “Hoắc tiểu thư, tôi muốn toilet, chờ tôi ở đây hay cùng tôi.”

      gọi tôi Phi Phi là được rồi, Hoắc tiểu thư quá xa lạ!” Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt .

      “Ừ, Phi Phi, nếu ở đây chờ tôi, đồ nhiều quá.” Monica xong lập tức đứng dậy phòng rửa tay.

      “Monica, tôi cũng muốn toilet, nếu để đồ ở đây, dù sao bên kia có người theo chúng ta, chắc chắn ai dám cầm.” Hoắc Nhĩ Phi chỉ vào hai người đứng cách đó xa.

      Monica mím mím môi, cười : “Được rồi.”

      Hai người để đồ xuống rồi tới phòng rửa tay, hai người ở nơi xa vội nháy mắt, người theo hai . người ở lại giữ đồ.

      Trong phòng rửa tay, Hoắc Nhĩ Phi vẫn tự cân nhắc trong lòng rốt cuộc hay , tâm thần vô cùng thấp thỏm, nghe sát vách truyền đến tiếng xả nước, mới giật mình nếu kịp.

      vội giật nước, mở cửa ra ngoài, mặt gấp gáp đứng trước mặt Monica, vẻ mặt muốn lại thôi.

      “Phi Phi, có chuyện gì sao?” Monica cảm thấy rất kỳ quái.

      “Monica, tôi... Tôi... ... Có thể...” Hoắc Nhĩ Phi ấp úng, biết nên mở miệng như thế nào mới được, đối với chuyện này, rất thiếu kinh nghiệm.

      có chuyện gì cứ thẳng ra.”

      Người qua đường ra ra vào vào bên cạnh cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai , Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy cực kỳ lúng túng và bất đắc dĩ, lại thể kéo thời gian quá dài.

      “Monica, ... Có thể cho tôi mượn điện thoại di động của ?”

      Monica giật mình nhìn , có quyền can thiệt vào cuộc sống riêng của boss, chỉ là nhân viên nhận tiền lương mà thôi.

      Trước khi boss cố ý giải thích cho số chuyện, trong đó bao gồm thể cho Hoắc tiểu thư mượn điện thoại di động.

      Hoắc Nhĩ Phi biết chắc chắn ấy dễ dàng cho mượn, nhưng bây giờ nhiều người như vậy, chỉ có thể bằng bất cứ giá nào, Monica xin lỗi, tôi cố ý như vậy, hy vọng có thể hiểu tôi.

      “Vừa rồi lúc dạo phố điện thoại di động và ví tiền của tôi bị trộm rồi, cũng biết, giờ chắc chắn số người xấu có ý đồ lợi dụng chút xíu khe hở này gọi điện thoại cho cha mẹ tôi lừa tiền gì đó, Monica, cho tôi mượn điện thoại gọi về nhà báo tin bình an được , tôi chỉ câu, câu thôi...” Hoắc Nhĩ Phi giả bộ tội nghiệp , còn hợp với tình hình rớt vài giọt nước mắt, càng tăng thêm vẻ điềm đạm đáng .

      Người qua đường bên cạnh đều rất kỳ quái nhìn hai , đều bất bình thay Hoắc Nhĩ Phi, bạn bè gì chứ, đúng là độc ác! phải gọi cho cha mẹ báo bình an sao? cầu đơn giản như vậy mà cũng chịu!

      Hoắc Nhĩ Phi thấy Monica vẫn thờ ơ, khỏi gấp đến độ nước mắt chảy xuống, tội nghiệp nhìn Monica. khóc cũng phải giả bộ, là rất muốn báo tin bình an cho cha mẹ, thời gian dài như vậy, bọn họ chắc chắn lo lắng gần chết.

      Monica thấy dáng vẻ Hoắc Nhĩ Phi giống giả vờ, hơn nữa ấy rất thông minh, ra , chỉ rất uyển chuyển biểu đạt ý của mình. Nhưng mà, thể làm gì được.

      Nghĩ tới đây, khỏi xoay người ra ngoài. Lại bị Hoắc Nhĩ Phi phát bắt được cánh tay, hai mắt đẫm lệ nhìn mình, chỉ thiếu quỳ xuống, “Monica, chỉ báo tin bình an, cũng được sao? Van !”

      Bên cạnh có nhìn nổi, lấy giọng phổ thông : “ đáng thương như vậy, phải chỉ gọi điện thoại báo tin bình an thôi sao? Này, tôi cho mượn.” Vừa vừa lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho Hoắc Nhĩ Phi, nhân tiện khinh bỉ liếc mắt nhìn Monica.
      Chương 40: Đạt được ước muốn

      Editor: Puck

      Monica chỉ cảm thấy người phụ nữ này gây tai họa! Cứng rắn nữa chỉ sợ dẫn đến càng nhiều người vây xem, dáng vẻ kia lại càng tốt, vì vậy đưa điện thoại di động ra, giọng lạnh lùng, “Chỉ lần này.”

      Hoắc Nhĩ Phi tâm cám ơn dì nhiệt tình bên cạnh, “Cám ơn ngài, cám ơn ngài, bạn tôi chẳng qua chỉ cảm thấy tôi hơi chuyện bé xé ra to, ra ấy là người tốt.”

      Dì kia nghe như vậy, càng cảm thấy tâm địa rất hiền lành, vẻ mặt cảm thán, “Tâm địa lương thiện, bạn bè của đối xử với như vậy, còn chuyện vì người ta.” xong rời .

      Sau khi người ngoài đều ra ngoài, Monica lấy điện thoại di động ra, “Nhanh lên chút, quá lâu khiến hoài nghi.”

      “Monica, lòng cám ơn .” Hoắc Nhĩ Phi rất chân tành, nhận lấy điện thoại di động bấm liên tiếp mấy con số rất nhuần nhuyễn.

      “Reng, reng, reng reng...” thanh vang lên.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy tim nhảy “Thịch, thịch”, mẹ, mẹ mau nghe điện thoại!

      kết nối, bên kia truyền đến giọng quen thuộc lại thân thiết, (Alô, ai vậy?)

      “Mẹ, con là Phi Phi, con rất khỏe, mọi người cần lo lắng.”

      (Phi Phi, Phi Phi, là con sao? Con bé này, muốn cha mẹ sốt ruột chết sao? Lâu như vậy còn chưa về nhà, con chạy đâu! Mau trở lại , cha mẹ đều lo lắng sắp chết!) Mẹ Hoắc ràng die enda anle equu ydon kích động, lúc đầu thể tin càng về sau lại bàng hoàng, ngay cả giọng cũng mang theo chút nghẹn ngào.

      “Mẹ, bây giờ con còn chưa thể về, nhưng mà ngày nào đó con về, mọi người cần lo lắng cho con, con rất khỏe, con vô cùng tốt.” Hoắc Nhĩ Phi cố nén kích động muốn khóc.

      ( thể trở về, Phi Phi, con xảy ra chuyện gì! Mau cho mẹ!)

      Hoắc Nhĩ Phi chuẩn bị gì, lại bị Monica giật lấy điện thoại di động nhấn nút tắt, tiện thể tắt máy, thừa dịp ai chú ý lấy thẻ sim ra, bẻ gãy ném vào thùng rác bên cạnh.

      “Nếu ra người bên ngoài sinh lòng nghi ngờ, tôi ra ngoài trước, lau nước mắt , đừng để cho bọn họ nhìn ra.” xong cũng quay đầu lại mà ra ngoài.

      Hoắc Nhĩ Phi cắn môi để cho mình khóc lên, đúng! Mục đích ra ngoài hôm nay đạt được, phải đủ rồi sao?

      Hai phút sau, Hoắc Nhĩ Phi rửa mặt, điều chỉnh lại tâm tình của mình, soi gương bày ra nụ cười tự cho là tệ, ra ngoài.

      Monica nhìn thấy ra ngoài, lập tức đứng dậy , Hoắc Nhĩ Phi vội bước chạy tới, “Monica, mới vừa rồi có lỗi, còn nữa, vô cùng cám ơn , người tốt.”

      “Tôi quên chuyện mới vừa rồi, hy vọng cần đề cập tới nữa, boss là hạng người gì, chắc hẳn ràng hơn tôi, còn nữa, hy vọng về sau cần có suy nghĩ khác nữa, nếu cũng có vận tốt như hôm nay! Sau khi bị phát , kết quả rất thê thảm đấy.” Monica lạnh lùng .

      Sao Hoắc Nhĩ Phi hiểu, từng chứng kiến tính tình thô bạo kinh khủng của ác ma kia.

      Cho đến khi ngồi lên xe trở lại nhà họ Thư, Hoắc Nhĩ Phi vẫn thể bình tĩnh, rất biết điều.

      Phía Thu Linh chuyện điện thoại, đột nhiên thanh đáp lại, đợi đến khi bà gọi lại truyền đến, “Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi tạm thời trong khu vực phục vụ, mời ngày gọi lại sau.”

      Bà chỉ cảm thấy cực kỳ lo lắng, vội vàng gọi điện thoại cho chồng tình huống.

      Hoắc Kỳ về đến nhà lúc trưa, hai người ngồi chỗ ngay cả cơm cũng có tâm tư để ăn, suy nghĩ mãi cũng nghĩ ra lý do, chẳng lẽ Phi Phi bị bắt cóc tống tiền rồi sao? thể nào! Nhà hai người cũng phải là nhà giàu có gì, huống chi cũng nhận được thư tống tiền hay điện thoại gì cả!

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41: Cuộc khẩu chiến

      Editor: Puck

      “Chẳng lẽ Phi Phi bị lừa vào nhóm người bán hàng đa cấp! Bây giờ rất nhiều người làm công bị lừa vào, hơn nữa nghe vào ra được, vậy phải làm sao bây giờ?” Thu Linh lo lắng .

      Hoắc Kỳ nhíu chặt chân mày, bởi vì chuyện của Phi Phi, tóc mai hai bên cũng bạc nhiều, lấy ít quan hệ, nhưng tiến triển chút nào.

      Chử Tuyết Luân trai Tuyết Nghê cũng vẫn giúp tìm người tay, Chử Tuyết Nghê là tổng giám đốc bất động sản Sở viên ở thành phố L, giao thiệp rất rộng, nghe Tiêu Tiêu mấy ngày trước còn đặc biệt Hongkong chuyến, bởi vì tìm Phi Phi.

      Ông và vợ đều rất cảm động, thằng bé Chử Tuyết Luân kia quả tệ, mặc dù là con nhà giàu có, nhưng chút kiêu ngạo cũng có, rất bình dị gần gũi, đối đãi với người khác luôn tao nhã lịch , hơn nữa lần này còn toàn lực trợ giúp bọn họ tìm Phi Phi, đứa bé ngoan hiếm thấy, đối xử với Phi Phi lời để .

      “Tiểu Linh, bà cần đoán mò, Phi Phi bất ngờ gọi điện thoại trở lại báo bình an, nhất định là sợ chúng ta lo lắng, hơn nữa thằng bé Tuyết Luân nhờ bạn ở Hongkong tìm rồi, chúng ta nhanh chóng có đầu mối.” Hoắc Kỳ an ủi vợ.

      Thu Linh nức nở : “Phi Phi chắc chắn sống tốt, mặc dù con bé cố đè nén tâm tình của mình để cho tôi bớt buồn, nhưng tôi là mẹ con bé! Có thể nghe hiểu sao? Đứa con số khổ của tôi... Hu hu hu...”

      Hoắc Kỳ vỗ vỗ lưng vợ, lời nào, Phi Phi cũng là thịt trong lòng ông!



      Trở lại nhà họ Thư, Hoắc Nhĩ Phi lập tức trở thành đối tượng được tất cả phụ nữ hâm mộ, thành cái đinh trong mắt. Nhất là An Tình Hủy, càng thêm dồn hết sức châm chọc , “Quả nhiên rất có thủ đoạn! chỉ khiến nhị thiếu sủng ái hàng đêm, còn có thể dạo phố, mua đống đồ hiệu trở lại. Dáng vẻ cũng có gì đặc biệt! Xem ra chính là công phu giường rất cao sao! nhìn ra! Mỗi ngày giả bộ ngây thơ trong sáng động lòng người như vậy, ra lên giường chính là tinh chuyển thế, đồ đàn bà phóng đãng! Cuốn lấy nhị thiếu mỗi đêm đều rời ra được.” Trong ánh mắt lộ ra vẻ ác độc khiến Hoắc Nhĩ Phi sợ hãi trong lòng.

      Những công cụ ấm giường khác của Thư nhị thiếu cũng cùng khinh bỉ nhìn Hoắc Nhĩ Phi, đều coi là hạng đàn bà phóng túng ở giường.

      Từ đến lớn Hoắc Nhĩ Phi còn chưa từng bị người mắng mỏ như vậy, hơn nữa mắng đến chịu nổi, cố nén kích động muốn đánh người, tay phải nắm chặt thành quả đấm giấu ở sau lưng.

      Coi như nghe thấy ! Nếu như có chuyện gì cũng phải đánh nhau, vậy sao tiếp tục sống được, hơn nữa cho dù họ có đúng hay , kết quả vẫn vậy. Đại ác ma Thư nhị thiếu đó quả “Sủng ái” hàng đêm, điểm này, ngay cả chính cũng thông, có lý do gì thuyết phục người khác!

      lạnh lùng liếc An Tình Hủy, ban đầu vẫn nghĩ ra tại sao người phụ nữ này có lòng thù địch với ngay từ khi bắt đầu, ra bởi vì ghen, bởi vì chiếm được cưng chiều của nhị thiếu, buồn cười! Muốn có được nhị thiếu sủng ái giường nên phát huy tất cả vốn liếng khiến ác ma kia vui lòng! Tìm làm chi! Quả thực giải thích được!

      có bản lĩnh giường lộ ra tiềm chất dâm loạn của ! chiếm được thích của nhị thiếu nên tìm nguyên nhân chính bản thân mình, mà cần chạy tới đây ăn lung tung! cảm thấy rất buồn cười sao! Từ lúc vừa bắt đầu nhằm vào tôi, tôi còn cho rằng tôi đắc tội gì đó với , ra nhị thiếu khiến cho vui lòng, tìm tôi có ích lợi gì? Nhưng mà, nếu dụ dỗ tôi cao hứng, chừng tôi thổi chút gió thoảng bên gối giúp ?” Hoắc Nhĩ Phi cười lạnh.

      An Tình Hủy quả thực giận đến toàn thân phát run, đôi môi cũng cắn sắp chảy máu, móng tay bấu chặt vào trong lòng bàn tay.

      Hoắc Nhĩ Phi hừ lạnh tiếng, cũng phải ngồi ! Xoay người rời .

      Nơi này để cho thay đổi rất nhiều, nếu là lúc trước khẳng định ra lời cay nghiệt như vậy. luôn luôn chủ trương nguyên tắc người phạm ta, ta phạm người, nếu người chọc ta ta cũng chọc người, có lúc mềm yếu quá chỉ khiến bị người bắt nạt, trước khi chưa gặp cha mẹ, nhất định phải sống tốt.

      Chương 42: Thư đại công tử dịu dàng đa tình

      Editor: Puck

      Sau khi Chử Tuyết Luân nghe Hoắc Nhĩ Phi gọi điện thoại về nhà, cảm thấy đây là đầu mối rất quan trọng, lập tức tìm người thăm dò số kia, cho thấy là Hương Cảng. Nhưng tối hôm đó, số kia xóa bỏ rồi, đầu mối lập tức mất hết.

      vội gọi điện thoại cho Thư đại công tử ở Hương Cảng, hy vọng có thể giúp tay điều tra tư liệu về chủ số điện thoại này.

      Thư Phiến Hữu cũng cảm thấy manh mối này rất quan trọng, cứ như vậy xem ra, Hoắc Nhĩ Phi còn là rất kiên cường, ở trong bước đường cùng còn có thể nghĩ ra biện pháp báo bình an như vậy.

      Chỉ có điều dựa vào số điện thoại vẫn rất khó tìm được người, hơn nữa chủ nhân số điện thoại rất thông minh, lập tức đến công ty di động xóa bỏ số rồi, rất khó tìm đầu mối gì.

      Cứ như vậy xem ra, rất có thể Hoắc Nhĩ Phi bị giam ở nơi nào đó, hơn nữa canh chừng rất nghiêm.

      là ai chứ? Thư Phiến Hữu đỡ trán trầm tư.

      Giơ tay lên nhìn đồng hồ: 10 giờ 20, tiểu Tả chắc còn ở công ty, hỏi hành trình tiểu Tả chỗ Monica trước, tránh cho chuyến tay .

      Cầm điện thoại gọi qua, tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn truyền đến: Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi tồn tại, mời ngài kiểm tra lại rồi gọi.

      Thư Phiến Hữu cảm thấy rất kỳ quái, Monica lại có thể biết đổi số?

      Đứng dậy, mặc âu phục, ra cửa, vẫn chuyến



      Cũng trong lúc đó, bên trong phòng làm việc tòa nhà tập đoàn Thư Á, Đinh Thận rất bất ngờ ngồi ghế dựa đối diện Thư Yến Tả.

      Hai người bàn chút chuyện về bang Viêm Ưng.

      “Được, theo lời chú làm. Mặt khác, chú điều tra gia đình Hoắc Nhĩ Phi, bí mật tiến hành, chỉ có chú và tôi biết.” Thư Yến Tả lật xem bản kế hoạch tiêu thụ, đến đây ngẩng đầu liếc nhìn Đinh Thận.

      Đinh Thận thấy chuyện xong rồi, nên đứng dậy từ biệt, như vậy ông rất ít khi đến tòa nhà tập đoàn Thư Á, có chuyện gì đều đến thẳng nhà họ Thư báo cáo cho nhị thiếu.

      Đột nhiên nghe được nhị thiếu để cho mình thăm dò bị bắt tới, chẳng lẽ nhị thiếu lòng để ý đến ta? Nhưng mà chuyện này ông được phép hỏi tới, chỉ có thể làm việc theo dặn dò.

      “Nhị thiếu yên tâm, thuộc hạ điều tra ngay.” Dứt lời, đứng dậy chuẩn bị cáo từ.



      chiếc xe thể thao Lamborghini màu trắng kiểu mới nhất dừng trước tòa nhà tập đoàn Thư Á, cửa xe mở ra, Thư Phiến Hữu mặc bộ âu phục màu xám bạc xuống xe, ngẩng đầu nhìn mấy chữ to “Tập đoàn Thư Á”, bao lâu rồi tới! nhớ ...

      “Wow! Đó là ai vậy! Rất đẹp trai nha!” nữ nhân viên Giáp ôm tài liệu kêu lên.

      Đồng nghiệp bên cạnh vội giọng : “Đúng vậy! thấy chiếc xe thể thao Lamborghini kia ? Kiểu mới nhất đó! Đẹp trai ngây người!”

      Toàn bộ ánh mắt của ít nhân viên nữ ra vào đều tập trung đến người Thư Phiến Hữu.

      Ngược lại Thư Phiến Hữu thành thói quen, rất thân thiết đáp lại bọn họ bằng nụ cười xán lạn.

      Lập tức khiến các kêu lên sợ hãi, “Wow! ấy lại cười với tôi! Đại soái ca bình dị gần gũi! Cũng biết là công tử tập đoàn nhà nào.”

      Thư Phiến Hữu đến gần nữ nhân viên, cười híp mắt hỏi, “Xin hỏi, thang máy ở đâu?”

      Gò má nhân viên nữ kia ửng đỏ, ấp úng: “ về phía trước, sau đó, quẹo phải, chỗ rất nhiều người có thể thấy thang máy rồi.”

      “Cám ơn .” Khóe môi Thư Phiến Hữu khẽ nhếch lên, về phía trước.

      Tầng 17, ra khỏi thang máy, Thư Phiến Hữu lập tức thẳng tới phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Monica bưng cà phê từ phòng uống nước ra vừa đúng lúc nhìn thấy Thư Phiến Hữu, vội chào hỏi, “Thư tổng, tới tìm boss sao?”

      cũng bởi vì xử lý chút công việc liên quan đến Á Ninh mới biết vị Thư đại công tử này, khi biết là đại ca của boss cảm thấy rất khó tin, chẳng những hai em có dáng dấp giống nhau, ngay cả tính cách hoàn toàn khác nhau.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43: em gặp mặt lần nữa

      Editor: Puck

      “Monica, đổi số?” Thư Phiến Hữu hỏi rất đột ngột.

      Monica sửng sốt lúc, ngay sau đó phản ứng kịp, “Đúng, đúng vậy, mấy ngày trước dạo phố bị trộm mất điện thoại di động rồi, lại đổi điện thoại mới.” giơ điện thoại di động Blackberry kiểu mới nhất tay lên, cười hì hì .

      “À, hóa ra là như vậy, xem ra bây giờ ăn trộm đúng là ngông cuồng! Về sau có thể phải chú ý chút. Đúng rồi, đưa số mới cho tôi.”

      “Được, tôi lập tức gửi cho , đúng rồi, boss chuyện với Đinh tam gia ở bên trong, thời gian rất lâu, muốn người khác quấy rầy.” Monica chỉ chỉ cửa phòng làm việc đóng chặt của tổng giám đốc, mặt bất đắc dĩ .

      , cửa mở ra, Đinh Thận vẻ mặt quang minh chính đại mà thẳng bước ra ngoài, nhìn thấy Thư Phiến Hữu, hình như rất bất ngờ, chỉ có điều nhanh chóng bình tĩnh lại, “Xin chào đại công tử.”

      “Chú Đinh, lâu gặp, chú và tiểu Tả xong rồi.”

      “Ừ, nhị thiếu ở bên trong, tôi trước.”

      Thư Phiến Hữu bưng cà phê Monica đặt ở bên cạnh, ngửi cái, mùi Cappuccino rất quen thuộc, “Khẩu vị của tiểu Tả quả nhiên vẫn thay đổi.”

      Bưng lên, khóe môi hơi vểnh, “Tôi cầm vào.”

      Monica mỉm cười gật đầu, chỉ có điều vì mình cầu nguyện trong lòng, hy vọng tâm tình của boss bây giờ rất tốt.

      Thư Yến Tả nghe thấy tiếng gõ cửa cho là thư ký Monica bưng cà phê vào, vẫn vùi đầu nhìn báo cáo trong tay như cũ, “ vào.”

      Mùi vị Cappuccino quen thuộc nhàng bay tới, chuẩn bị bưng lên uống ngụm, lại phát Monica còn chưa ra ngoài, khỏi ngẩng đầu lên, ngây ngốc.

      vào bằng cách nào?” Chân mày ngọn núi nhướn lên.

      vào.” Thư Phiến Hữu rất tự nhiên, bình tĩnh ngồi đối diện với Thư Yến Tả.

      Thư Yến Tả lạnh lùng nhìn đại ca mình, “Có chuyện gì sao?”

      có chuyện gì thể tới tìm em tâm chút sao?” Thư Phiến Hữu cười đến rất vô tội.

      “Em rất bận.” Tiếp tục cúi đầu nhìn báo cáo của mình.

      Lệnh đuổi khách rất ràng.

      Thư Phiến Hữu giả bộ như nghe thấy, “Ảnh thị và giải trí Á Ninh chuẩn bị tiến quân vào trong nước, ca sỹ Coral mới ký với chúng ta rất có tiềm lực, chuẩn bị toàn lực bồi dưỡng ấy trong nước phát triển, giải trí Âu Kỳ hợp tác với chúng ta cũng có ý này.”

      “Ảnh thị và giải tri Á Ninh là của , quyết định như thế nào hoặc bồi dưỡng ai, lại hợp tác với người nào, chính quyết định là được rồi, cần đến cho em biết. Lại , phải quyết định xong rồi sao?” Thư Yến Tả lạnh lùng .

      “Ha ha, bị em phát nữa!” Thư Phiến Hữu cười đến rất bất đắc dĩ, chỉ muốn tìm cớ để đến đây thôi, tiểu Tả đúng là hề đáng chút nào, haizzz! Nhanh như vậy chọc thủng .

      Thư Yến Tả cảm thấy người đại ca này của đúng là rất kỳ quái, từ năm mười lăm tuổi sau khi nước học, vẫn trở về, trừ năm cha qua đời, ấy, em còn có nhà dì cùng trở về. Sau tang lễ, bọn họ cũng cùng rời , có lúc cảm thấy căn nhà này chỉ có mình thôi, đại ca và em đều là người ngoài.

      Em Thư Tử Nhiễm ra đời, ngày hôm sau mẹ bệnh qua đời, cha nhịn đau đưa em nhà dì ở nước xa xôi, hiểu được ý định của cha, ông hy vọng em có thể bình , vui vẻ mà lớn lên, cách xa những tranh cãi vô vị này.

      Cũng bởi vì thế, và em gần như có bất kỳ quan hệ nào nữa, tách ra từ , sau khi lớn lên càng liên lạc gì đó, cũng có tâm tư dư thừa quan tâm em .

      Trừ ngày giỗ của cha mẹ hàng năm, và dì trở về hai lần ra, còn lại hoàn toàn trở về.

      Mà người đại ca này của cũng vậy, mười năm nay vẫn ở bên ngoài, bây giờ lại trở lại, còn chủ động cầu tiếp quản ảnh thị và giải trí Á Ninh, mới đầu quả làm cho rất ngạc nhiên, phải biết ở nước , ấy có tiếng tăm lừng lẫy trong ngành kiến trúc, rất nhiều viện thiết kế nổi danh cũng muốn lương cao thuê ấy, nghĩ đến ấy hoàn toàn rút lui khỏi ngành kiến trúc.
      Chương 44: Em Thư Tử Nhiễm

      Editor: Puck

      Sau khi Thư Phiến Hữu trở lại nhà trọ, cởi âu phục ra, nới lỏng cà vạt, cởi ai nút áo sơ mi, lộ ra lồng ngực thon gầy, nhìn căn phòng trống trải, chỉ cảm thấy rất tịch mịch, lạnh lẽo, có chút sức sống nào.

      thở dài hơi, chán nản té ghế sa lon, ngước đầu nhắm mắt dưỡng thần, bây giờ Á Ninh chỉ mới vào quỹ đạo, rất nhiều chuyện còn cần hao tâm tổn sức xử lý, lần này hợp tác với giải trí Âu Kỳ, quả có trợ giúp rất lớn cho công ty, trong nước là thị trường rất lớn, rất có triển vọng phát triển, hy vọng lần này có thể làm cho Á Ninh triệt để phấn chấn lên.

      Á Ninh để tiếp diễn ước mơ của mẹ, dù mẹ có ở đây, làm con hy vọng có thể hoàn thành tâm nguyện lúc còn sinh thời của mẹ.

      Đột nhiên, tiếng chuông “baby” quen thuộc vang lên, Thư Phiến Hữu nhắm mắt dưỡng thần nhếch miệng lên nụ cười ấm áp, ấn nút nghe, đây là tiếng chuông dành riêng cho người.

      (Đại ca, chừng nào trở lại, Nhiễm Nhiễm rất nhớ .) Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nữ hoạt bát ngọt ngào.

      “Em trở về Hongkong được sao.” Thư Phiến Hữu trêu ghẹo, em này của , tính cách cực kỳ tinh quái, là bảo bối trong nhà, cũng là của quý báu nhất của , đồng ý die.end anl.equ,ydon với cha nhất định để Nhiễm Nhiễm vui vui vẻ vẻ lớn lên, chịu bất cứ ảnh hưởng gì của gia đình.

      (Đại ca, người ta còn chưa được nghỉ đâu, quyết định sao?” Thư Tử Nhiễm bĩu môi, rất đồng ý với ý nghĩ của đại ca.

      “Ừ, muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ, cũng coi như chia sẻ phần cho tiểu Tả.” Thư Phiến Hữu bình tĩnh.

      (Nhị ca quả rất vất vả, nhưng em hy vọng hai có thể...)

      “Nhiễm Nhiễm, đại ca hiểu. Xuân năm nay hy vọng ba em chúng ta có thể ở cùng nhau, sau khi nghỉ em trở về Hongkong .”

      (Vâng, được, auntie và uncle đều rất nhớ .)

      cũng nhớ bọn họ, em thay gửi lời chào hỏi hai người.”

      (Vâng, đại ca, ...) Thư Tử Nhiễm ở đầu điện thoại bên kia muốn lại thôi.

      “Được rồi, còn tuổi mà cứ lảm nhảm như vậy, về sau ai dám lấy em!” Thư Phiến Hữu trêu ghẹo.

      (Đại ca, còn biết giỡn, em có bạn trai!) Thư Tử Nhiễm gắt giọng.

      “Cái gì? Em có bạn trai? Người nước ngoài?” Thư Phiến Hữu đột nhiên cảm thấy bảo bối của mình bị người khác cướp.

      (Đại ca, phân biệt chủng tộc, phải uncle cũng là người sao? Hơn nữa cảm thấy ánh mắt die nda nle equ ydo n của bọn họ rất đẹp sao? Em đặc biệt thích.) Thư Tử Nhiễm lầm bầm, cũng nên nghe đại ca, chuyện tình cảm nhất định phải do mình làm chủ, hơn nữa auntie và uncle cũng phản đối.

      “Vậy mùa xuân dẫn về xem chút, đại ca nhất định phải nghiêm ngặt cửa ải, em bảo bối của cũng thể tùy tùy tiện tiện giao cho người khác.” Thư Phiến Hữu giả bộ nghiêm túc .

      (Chúng em còn chưa đến mức kia! ấy là học trưởng năm hai đại học chúng em, có cơ hội em dẫn đến cho xem.) Thư Tử Nhiễm ngọt ngào , với người đắm chìm trong tình cuồng nhiệt, đương nhiên hết sức ngọt ngào.

      “Nhiễm Nhiễm à, mặc dù tập tục ở nước ngoài tướng đối cởi mở, nhưng đại ca vẫn hy vọng em có thể nắm chặt chừng mực nhất định.” Thư Phiến Hữu “Khụ” tiếng.

      (Đại ca, có vài người là hoa hoa công tử, em thấy chính là ông già cổ hủ!) Thư Tử Nhiễm cáu giận .

      “Ha ha... Bây giờ bên đó là buổi sáng, em còn chưa học.”

      (Ưmh, lập tức ngay! Vậy em cúp đây.)

      Sau khi cúp điện thoại, Thư Phiến Hữu nằm ngửa ghế sa lon, tự nhủ trong lòng: kiên trì chút, chờ sau khi Á Ninh chính thức lên quỹ đạo tất cả đều tốt.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45: Tiểu thuyết tình của nhà họ Thư

      Editor: Puck

      Bên trong gian phòng chỉ có ba màu đen trắng xám, đồ gỗ đàn hương chỉ màu đen, rèm cửa sổ hai màu đen xám phối hợp, tự dưng trang trọng nghiêm túc.

      Thư Yến Tả rất nghiêm túc liếc nhìn tài liệu Đinh Thận mới lấy: Bên trong gần như tất cả mọi chuyện từ đến lớn của Hoắc Nhĩ Phi, bao gồm cả những bạn tốt và mối tình đầu trẻ trung ngắn ngủi với bạn học cấp ba.

      Khi thấy đoạn bạn trai mối tình đầu kia của chân mày Thư Yến Tả nhíu lại rất sâu.

      Đinh Thận cảm thán trong lòng, sau khi nhị thiếu chạm tới người phụ nữ này, ràng càng thêm vui giận bất thường, ôi!

      “Chuyện ngày mai sắp xếp xong xuôi chưa?” Trầm mặc lúc Thư Yến Tả đột nhiên hỏi.

      sắp xếp ổn thỏa, năm nay là đầy năm đại ca chết, trong lòng mọi người đều nén tình cảm, hy vọng ngày kia có thể báo thù rửa hận cho đại ca.” Đinh Thận phản ứng rất nhanh, gần như thuận miệng lên tiếng.

      Cha Thư Yến Tả Thư Á Kinh là kết nghĩa của Đinh Thận.

      “Chú Đinh, chú cực khổ, chuyện ngài mai chú và chú Diêm còn phí chút tâm sức nhiều hơn, bảo đảm an toàn tuyệt đối, nếu người bang Lôi Thần dám khơi mào lên vụ gì vào ngày hôm đó, Thư Yến Tả cháu có bản lĩnh diệt sạch bọn chúng!” Giọng hung dữ.

      “Thuộc hạ tuyệt đối thoái thác.” Đinh Thận như đinh chém sắt.

      “À, cái đó... chú điều tra bối cảnh gia đình Hoắc Nhĩ Phi rất cặn kẽ, vô cùng tốt, chờ qua ngày giỗ của cha chú phái người đón cha mẹ của ấy, là tham gia hôn lễ con họ.” Thư Yến Tả rất tùy ý.

      Lại làm cho Đinh Thận giật nảy người, kết hôn! Nhị thiếu muốn kết hôn với người phụ nữ tên Hoắc Nhĩ Phi đó?

      Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Đinh Thận, Thư Yến Tả hơi nhíu mày, “Có vấn đề gì ?”

      “Thuộc hạ cảm thấy hơi ổn.” Đinh Thận đánh bạo .

      ý tưởng của chú chút.” Về mặt sinh hoạt, Thư Yến Tả vẫn tương đối tôn kính Đinh Thận, dù sao ông cũng là em kết nghĩa của cha, sau khi cha qua đời, cũng chỉ có hai người vai là ông và chú Diêm. Hơn nữa Đinh Thận nhìn lớn lên từ , vô cùng hiểu .

      “Lai lịch Hoắc tiểu thư rất bình thường, cha chẳng qua chỉ là nhân viên kiểm sát bình thường, mẹ là giáo viên cấp . Hơn nữa nhà ta ở xa trong nước, thêm vào đó ta... Tôi sợ ta đối xử với cháu tâm.” Đinh Thận lo lắng cũng có đạo lý.

      “Chú Đinh, phải chú biết, nhà họ Thư chúng ta luôn chú trọng dòng dõi, ông nội và bà nội chính là tay dựng nên nghiệp, ông nội sáng lập bang Viêm Ưng, bà nội sáng lập tập đoàn Thư Á, hai người giúp đỡ lẫn nhau, tình vững hơn vàng, tất cả mọi người đều chuyện này như ban ngày. Hơn nữa cha cháu và mẹ cháu, hai người cũng tự do , trước khi mẹ biết cha cũng chỉ là mang mơ ước ca hát đơn thuần, lúc đó cha là bang chủ bang Viêm Ưng, lần đầu tiên trong lúc vô tình gặp gỡ vừa thấy , sau đó sử đủ các chiêu theo đuổi mẹ, cho đến khi mẹ nhận lời cầu hôn của cha thôi, chắc những chuyện này chú Đinh ràng hơn cháu.”

      Trong đầu Đinh Thận lập tức nổi lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Ninh Như Thanh, dù cách xa bao nhiêu năm ông vẫn thể quên vẻ kinh ngạc khi gặp gỡ bà ấy lần đầu tiên, thế cho nên khắc sâu trong đầu vĩnh viễn thể quên. Ông chỉ cảm thán bản thân chậm bước, nên trong lòng chỉ có thể chúc phúc cho bà và người kết nghĩa Thư Á Kinh bạch đầu giai lão.

      “Khi đó ông ấy và phu nhân đúng là đôi người Hongkong ao ước, cha và mẹ cháu là đôi trời tác thành, đàn ông nhà họ Thư đều chung tình đến tận xương, chung tình đến đáng sợ.” Đinh Thận cười .
      Chương 46: Kế hoạch chạy trốn

      Editor: Puck

      “Chỉ tiếc mẹ qua đời quá sớm, ra đáy lòng cha cũng chờ đợi sớm gặp mẹ chút.” Thư Yến Tả đột nhiên bùi ngùi.

      Trong trí nhớ mẹ là người rất hoạt bát cởi mở, luôn chơi đùa với bọn họ, có lúc cảm thấy mẹ còn giống con nít hơn . Vì làm tròn mơ ước ca hát lúc trẻ của mẹ, cha và bà nội khích lệ mẹ khai sáng nghiệp của mình, ảnh thị và giải trí Á Ninh chính do mẹ sáng lập, kinh doanh tới hai năm, mẹ mắc bệnh qua đời, khoảng thời gian đó cha rất sa sút, nhưng ông biết mình thể ngã xuống, bà xã còn ở đây, còn có ba đứa con còn và cha mẹ già, để cho ông buồn phiền.

      Mà từ lúc đó ảnh thị và giải trí Á Ninh bị gác lại, mặc dù đổi ít tổng giám đốc điều hành, nhưng vẫn có khởi sắc lớn, cho tới bây giờ do đại ca đón lấy mới dần lên quỹ đạo.

      “Tôi nghĩ đại ca và chị dâu ở bên kia cũng rất tốt.” Đinh Thận lòng, ông cũng ngờ Ninh Như Thanh mắc bệnh trị được đó, đúng là hồng nhan bạc mệnh.

      “Chú Đinh, cứ làm theo lời cháu , cháu muốn cho ấy ngạc nhiên.” mặt Thư Yến Tả hiếm thấy nổi lên niềm hạnh phúc.

      “Tính tình Hoắc tiểu thư có chút ít tương tự với mẹ cháu, chú cũng hy vọng Hoắc tiểu thư có thể hiểu nỗi khổ tâm của nhị thiếu.”

      “Có vài phương diện trái lại rất tương tự, nhưng ấy xem ra còn dã man hơn mẹ nhiều lắm, Lang ấy là con mèo móng vuốt dài, cháu thấy giống.” Thư Yến Tả đến người phụ nữ mình thích khóe môi nhếch lên ý cười nhạt, ngay cả lạnh lùng trước sau như trong tròng mắt đen cũng mang theo chút dịu dàng.

      Đinh Thận thấy dáng vẻ của cậu ấy, biết cậu ấy kia sâu rồi, thậm chí muốn kết hôn với ta, nhưng biết vì sao trong lòng ông luôn có dự cảm xấu.

      Ông hy vọng đây chỉ là ảo giác của mình.

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy hôm nay nhà họ Thư có yên tĩnh giống mọi khi, chạy vòng, cũng phát ra mấy người, khẽ cong môi đỏ mọng lên, nhàm chán xé lá cây ven đường, trong đầu xoay nhanh.

      Thấy nữ giúp việc vội vã ngang qua, khỏi lên trước kéo lấy ta hỏi: “Hôm nay có chuyện gì ?”

      “Hôm nay là ngày giỗ của cha nhị thiếu, tất cả mọi người đều dâng hương cho lão gia, nhị thiếu cho sao?” Nữ giúp việc kia liếc nhìn , kỳ quái .

      “Hóa ra là như vậy, cám ơn !” Hoắc Nhĩ Phi cười .

      Ngày giỗ cha ta, cách khác hôm nay trong nhà rất ít người, canh chừng nghiêm ngặt như vậy? Sau khi người nữ giúp việc kia rời , ánh mắt Hoắc Nhĩ Phi khẽ xoay vòng, chớp lên sáng rỡ khác thường.

      Xoay người ra sau nhà, thời gian hơn ba tháng này, gần như dạo hết cả nhà họ Thư. Vẫn phải cảm ơn ác ma đó, nếu phải được cho phép của ta, có thể lại tự do trong sân, cũng biết sau nhà có chỗ tốt như vậy.

      liếc nhìn sau lưng, phát ai, hơn nữa ràng hôm nay canh chừng ít hơn trước kia nhiều, quả nhiên là cơ hội trời cho khó gặp, xem ra trời cũng giúp !

      Sau nhà có căn phòng hoang phế, bởi vì lâu dài người ở, siêu vẹo sắp đổ. Có lần sấm chớp đùng đùng làm đổ, nhưng bởi vì cách nhà chính khá xa, cũng ai quản lý, vẫn chất đống tại đó.

      lần Hoắc Nhĩ Phi nhàm chán mới dạo đến đo, phát sau căn phòng sụp đổ, giẫm lên đống gạch kia, cách ngoài tường rất gần...

      Bầng bản lĩnh của hoàn toàn có năng lực trèo ra, chỉ có điều bình thường chỗ nào cũng có người canh chừng, mà hôm nay, hiển nhiên có ai.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47: Tôi cứ muốn , ngăn được tôi sao

      Editor: Puck
      hít hơi sâu khí mới mẻ, nhìn tường rào gần trong gang tấc này, chỉ cảm thấy cách tự do rất gần, khóe miệng tràn ra nụ cười ngọt ngào lại tự tin.

      Lần nữa xác nhận, ai.

      “A! Rốt cuộc được tự do!” Hơn ba tháng nay lần duy nhất Hoắc Nhĩ Phi vui mừng đến nhảy lên.

      Bởi vì căn phòng đột nhiên sụp đổ, gạch chất đống đất rất loạn, Hoắc Nhĩ Phi chỉ có thể cẩn thận ở phía , tránh ngã xuống.

      Lúc chuẩn bị leo tường, giọng rất quen thuộc vang lên sau lưng.

      “Tôi lén la lén lút chạy tới đây làm gì, ngắm hoa, cũng chỉ có chút cỏ dại; ngắm phong cảnh, cũng chỉ là đống hoang tàn.” An Tình Hủy ở sau lưng trầm .

      Có đánh chết Hoắc Nhĩ Phi cũng nghĩ tới An Tình Hủy lại theo dõi mình tới đây, quay đầu lại vẻ mặt đề phòng nhìn An Tình Hủy, người phụ nữ này! Sao lại như oan hồn siêu thoát, luôn gây khó dễ cho !

      “Tôi muốn ở đây, đúng khẩu vị của sao? Sao giả bộ như nhìn thấy tôi.” Hoắc Nhĩ Phi chỉ hy vọng mình có thể thuyết phục được ta.

      “Đúng là như vậy, tôi vô cùng hy vọng nhị thiếu có thể đuổi , nhưng tôi cũng hy vọng có thể dễ dàng trốn thoát như vậy.” An Tình Hủy cười đến rất có ý tốt.

      Nghe hai câu trước của ta, trong lòng Hoắc Nhĩ Phi vui mừng, cho rằng ta làm như thấy mình, nhưng sau khi nghe câu phía sau biết người phụ nữ An Tình Hủy này tốt bụng như vậy, ta muốn thấy trò cười của mình.

      Vì vậy, thay đổi chiến lược, “Rốt cuộc muốn thế nào, dù sao hôm nay tôi tuyệt đối phải , tôi cho rằng là người thông minh, ra gì hơn cái này. Tôi chỉ có tốt cho , phải vẫn muốn trở thành chuyên sủng của ác ma kia sao? Sau khi tôi , cơ hội của đến rồi.”

      ngược lại nghe diễn kịch còn tốt hơn, hôm nay nếu chạy, chúng tôi còn sống nổi sao? Nhị thiếu phát tiết tất cả tức giận lên người chúng tôi, có lẽ, tôi bị ném ra ngoài ngay lập tức, ngay cả đường chống lại cũng có.” An Tình Hủy cười lạnh, quả nhiên canh chừng Hoắc Nhĩ Phi sai, cảm thấy kỳ quái, sao gần đây ta khéo léo như vậy, hơn nữa thích dạo lung tung trong sân, ra mưu đồ lâu.

      ra , chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn, chẳng lẽ khát vọng tự do sao?” Nếu như vậy cũng thông chỉ có thể dùng tự do tới hấp dẫn ta.

      “Tự do? Tự do là thứ gì? Có thể coi như cơm ăn? Hay có thể coi như quần áo? Hoặc là có thể coi như nhà ở?” Giọng An Tình Hủy mang theo giễu cợt, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

      Hoắc Nhĩ Phi cũng bị giọng của ta làm tắc nghẹn, ngay cả tự do cũng muốn? Rốt cuộc An Tình Hủy ta sinh ra như thế nào, mới có thể để cho ta tiêu cực với cuộc sống như thế?

      Hoắc Nhĩ Phi hiểu, “ có người thân sao?”

      “Người nhà? Bản thân ra đời, cũng chưa từng có khái niệm người nhà!” An Tình Hủy rất thản nhiên.

      là trẻ mồ côi?”

      “Tôi cần đồng tình, coi như tôi là trẻ mồ côi cũng có thể sống rất khá, cuộc sống như thế nào có lợi cho mình làm thế đó, luôn là nguyên tắc làm người của tôi. Mà hôm nay, tôi cũng nhất định để cho chạy trốn, thứ càng khát khao, tôi càng để cho có được.” An Tình Hủy cười đến rất lạnh lùng.

      Mới vừa rồi Hoắc Nhĩ Phi còn có chút đồng tình với An Tình Hủy, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng của ta tan thành mây khói, nghĩ thông, sao ý tưởng của người phụ nữ này lại quái dị như thế!

      “Tôi cứ muốn , ngăn được tôi sao?” Giọng Hoắc Nhĩ Phi rất quật cường, xong định leo tường.

      Chương 48: Bị bắt

      Editor: Puck

      An Tình Hủy vội vàng nhào tới, phát kéo tay , hai người vật lộn thành đống, bóp véo lẫn nhau.

      Khi hai người đánh nhau khó phân thăng bại, vú Thư mang người tới, quát lên: “Hai người ở đây làm gì?”

      “Vú Thư, Hoắc Nhĩ Phi định chạy trốn, bị tôi phát rồi.” An Tình Hủy lập tức tố cáo.

      “Mau kéo họ xuống cho tôi.” Vú Thư quát, mấy nữ giúp việc bên cạnh lập tức xông lên.

      Hai tay Hoắc Nhĩ Phi thể địch nổi với bốn tay, dĩ nhiên bị bắt qua, sát khí trong ánh mắt nhìn An Tình Hủy bắn ra bốn phía.

      An Tình Hủy coi như nhìn thấy ánh mắt như giết người của . Chỉ ra vẻ theo sát vú Thư kể lại chuyện vừa xảy ra, cũng bao gồm cả chuyện Hoắc Nhĩ Phi dụ dỗ cùng chạy trốn, như vậy tỏ hoàn toàn trung thành với nhà họ Thư.

      Vú Thư nghe An Tình Hủy giống là giả, hơn nữa nếu muốn chạy trốn vừa rồi đúng là cơ hội tốt, cũng bị đánh thành dạng kia.

      “Đồ bỉ ổi này, uống công nhị thiếu đối xử tốt với mày như vậy, mày lại định chạy trốn!” Giọng vú Thư hung ác.

      Tóc Hoắc Nhĩ Phi bị An Tình Hủy kéo tới xốc xếch chịu nổi, tay đầy vết do An Tình Hủy bóp tím, quả thực nhìn thấy mà ghê, chỉ có điều bị giấu trong ống tay áo, ai nhìn thấy mà thôi.

      Dĩ nhiên An Tình Hủy cũng tốt hơn là bao, mặt bị Hoắc Nhĩ Phi kéo mấy đường tạo thành vết đỏ, tóc cũng bị kéo thành như kẻ điên.

      Hoắc Nhĩ Phi ghét nhất người ta mắng , ánh mắt nhìn vú Thư chằm chằm càng thêm hung dữ.

      Khí thế này khiến vú Thư trải đời lâu cũng khỏi giật mình nơi đáy lòng, nhưng bà vẫn mắng như cũ, “Đồ bỉ ổi! biết điều! Để xem khi nhị thiếu trở lại thu thập mày như thế nào!”

      Hoắc Nhĩ Phi hung ác phun bà ta ngụm nước bọt, lập tức, tất cả mọi người hoảng sợ khựng lại, Hoắc Nhĩ Phi này, lá gan cũng quá lớn!

      Nét mặt già nua của vú Thư nén được giận, lại bị phun ngụm nước bọt, quả thực để cho bà sống.

      Lập tức, cái tát bay tới, khuôn mặt nhắn của Hoắc Nhĩ Phi nhanh chóng sưng đỏ.

      cố nén nước mắt của mình, mình thể khóc trước mặt đám người này, để cho họ xem chuyện cười của mình, quay mặt qua chỗ khác cắn chặt môi dưới, trong mắt tràn đầy hận.

      An Tình Hủy vẫn đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn tất cả, cảm thấy vô cùng đặc sắc!

      “Giải con đĩ này về, xem ta còn có thể đắc ý bao lâu!” Vú Thư điên cuồng quát.

      Trước mộ bang chủ bang Viêm Ưng nhiệm kỳ trước Thư Á Kinh, đám người đông nghẹt đứng đó, mọi người mặc âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, lần lượt tiến lên dâng hương cho bang chủ nhiệm kỳ trước qua đời.

      Chờ sau khi tất cả nghi thức tiến hành xong, có tiểu đệ dáng người trẻ tuổi tới bên cạnh Đinh Thận, ghé vào bên tai ông thầm mấy tiếng.

      Đinh Thận sáng tỏ gật đầu, phất tay ý bảo cậu ta xuống.

      “Nhị thiếu, mới vừa rồi Tối Tân báo lại, hình như hôm nay bang Lôi Thần cực kỳ yên tĩnh, có bất kỳ động tĩnh gì.” Đinh Thận đến gần bên cạnh Thư Yến Tả, ghé vào lỗ tai .

      “Lão già Lôi Nhất Hằng kia lại giữ bình thản, nếu bọn họ động, chúng ta cũng động, xem ai nhịn được ai!” Khóe môi Thư Yến Tả nhếch lên vẻ khát máu.

      Thư Phiến Hữu đứng bên cạnh cũng vô cùng lo lắng, hiểu lắm về Lôi Nhất Hằng kia, nhưng nhất định có chút thủ đoạn, lo lắng tiểu Tả bị thương, cha rời xa bọn họ, hy vọng tiểu Tả vì báo thù mà lại bị thương, oan oan tương báo như vậy bao giờ mới kết thúc! Coi như tiểu Tả giết Lôi Nhất Hằng vì muốn báo thù cho cha, vậy con của Lôi Nhất Hằng cũng vì cha mình mà báo thù, tiếp tục như vậy, vĩnh viễn tháo gỡ.

      Lúc cha hấp hối, nguyện vọng chính là em ba người bọn họ có thể sống tốt, chỉ có điều phải mở miệng như thế nào với tiểu Tả? Lấy tư cách gì đây?

      thở dài dài, trong lòng chỉ cầu nguyện vì tiểu Tả, cũng hy vọng cha mẹ trời có linh thiêng phù hộ tiểu Tả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :