1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22: có lệnh của tôi, em tuyệt đối thể chết

      Editor: Puck

      Thư Yến Tả ngày xem con mèo quật cường kia rồi, mặc dù buổi tối nằm dưới người là người phụ nữ khác, nhưng đều nghĩ đến , nghĩ đến cảm giác mình ở bên trong .

      Vừa nghĩ đến cảm giác đó, rung động của càng mãnh liệt, người phụ nữ dưới thân phát ra tiếng thét kiều chói tai, để cho cảm thấy càng thêm kích thích, mạnh mẽ co rút, chọc đến người phụ nữ dưới thân run rẩy trận.

      Sau khi Thư Yến Tả tắm xong, nằm giường chỉ cảm thấy phiền muộn, cảm xúc phiền muộn đó để cho chính cũng giải thích được, nghĩ tới buổi tối nay vú Thư với người phụ nữ ngày ăn cơm rồi, lại cảm thấy đáng hận!

      “Người phụ nữ đáng chết! Muốn chết, dễ dàng như vậy!”

      Nghĩ tới đây, lập tức mặc áo ngủ ra ngoài, mở cửa phòng mèo đóng, nhìn thấy người, khỏi kỳ quái, nhíu mày hơi dám tin: chẳng lẽ chạy?

      Tròng mắt đen lập tức nhuốm tầng tức giận, nhanh ra cửa sổ, phát ra bất kỳ dấu hiệu chạy trốn, trong căn phòng có bất kỳ chỗ nào có thể giấu người.

      Đột nhiên, liếc mắt vào phòng tắm, sải bước tới, quả nhiên ở chỗ này.

      Mèo trong phòng tắm, đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, môi thâm mà ngồi dưới đất, nhúc nhích, gần như là con búp bê gỗ còn sinh khí.

      Tức giận tràn ngập trong mắt Thư Yến Tả, tới nhéo cổ , cắn răng nghiến lợi : “ có lệnh của tôi, em tuyệt đối thể chết! Nghe , đáng chết! Em tỉnh lại cho tôi, em càng muốn chết, tôi càng phải để cho em còn sống.”

      Nhưng mặc kệ lắc như thế nào, vỗ như thế nào, Hoắc Nhĩ Phi vẫn như búp bê gỗ cảm giác, ánh mắt trống rỗng, giống như ngây ngốc.

      Thư Yến Tả ôm lấy , đặt giường lớn trong phòng, gào lớn tiếng, “Người đâu.”

      Ngoài cửa lập tức có người giúp việc vào, “Nhị thiếu.”

      gọi Lang tới cho tôi, mặc kệ là giường của ai đều kéo tới đây cho tôi.” Thư Yến Tả tức giận .

      Người giúp việc lập tức nhận lệnh ra ngoài, Đoạn Tử Lang đáng thương trong dịu dàng triền miên khó rời, lại bị Yến ép buộc kêu đến, lên xe bắt đầu oán thán dậy đất, quá bá đạo, ác độc!

      “Yến, cậu cũng quá phúc hậu! Hôm nay người phụ nữ kia, chà... Tư vị đó, mất hồn rã rời! Tôi còn chưa thỏa thuê!” Còn chưa kịp đến cửa, giọng oang oang của Đoạn Tử Lang truyền đến.

      “Mau để cho ấy sống lại cho tôi, cậu muốn người phụ nữ nào tôi đều tìm cho cậu, nếu sống được, cậu cũng đừng nghĩ có đàn bà!” Thư Yến Tả rất tức giận.

      “Yến, cậu... Uy hiếp tôi!” Đoạn Tử Lang giả bộ khóc thút thít.

      Thư Yến Tả nhìn ánh mắt cậu ta, sát khí bắn ra bốn phía.

      Khi Đoạn Tử Lang tới mép giường, đổi thành vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn kỹ bệnh tình Hoắc Nhĩ Phi, vẻ mặt nghiêm túc.

      “Chậc chậc chậc, Yến, cậu xuống tay à!” Đoạn Tử Lang khoa trương kêu lên.

      mặt Thư Yến Tả có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng.

      “Cậu nhìn dáng vẻ mèo muốn sống này, nhất định bị kích thích rất lớn! Nếu muốn cứu ấy, trừ phi...” Đoạn Tử Lang cố ý dừng lại chút.

      “Trừ phi cái gì?” Thư Yến Tả vội kêu lên.

      “Cậu có thể bảo đảm sau khi tôi ra đánh tôi ?” Đoạn Tử Lang hỏi cẩn thận.

      “Nếu cậu , tôi dám bảo đảm.” Thư Yến Tả lạnh lùng .

      “Nếu cậu có thể rời khỏi căn phòng này, giao ấy cho tôi, đoán chừng hiệu quả tốt hơn nhanh hơn.” Đoạn Tử Lang lưu manh cười .

      được.” Thư Yến Tả chút do dự cự tuyệt.

      ấy chính là vì có sợ hãi với cậu, cho nên mới tiêu cực như vậy, cậu còn tiếp tục ở đây, phải càng thêm kích thích ấy sao, trong tiềm thức của ấy cũng nguyện ý tỉnh táo lại.”

      Thư Yến Tả liếc mắt nhìn Hoắc Nhĩ Phi nằm giường, biết Lang rất có đạo lý, trong lòng phiền muộn, sải bước ra ngoài, trước khi ra cửa giọng kiên định : “Cho cậu ngày, tôi muốn ấy hoạt bính loạn khiêu *.”

      (*) hoạt bính loạn khiêu: vui vẻ, tràn đầy sinh lực, nhảy nhót tưng bừng

      Đoạn Tử Lang nhìn bóng dáng Yến rời , vẻ mặt rất bất đắc dĩ, ngày! Tỉnh lại thành vấn đề, chỉ có điều có hoạt bính loạn khiêu , dám bảo đảm, dù sao nếu người ta muốn nhảy (bính) muốn nhót (khiêu), cũng thể ép buộc!

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23: Nhất định phải kiên cường sống tiếp

      Editor: Puck

      Sau khi Thư Yến Tả rời , trong phòng chỉ còn mình Đoạn Tử Lang, châm cho Hoắc Nhĩ Phi châm an thần, rồi nằm ghế sa lon bên cạnh nghỉ ngơi lúc, ôi! Yến này...

      Sáng hôm sau, theo thường lệ truyền nước cho , mớm thuốc, rất nhàn nhã tự tại, sau đó ngồi bên giường thao thao bất tuyệt.

      “Tôi mèo này, sao lại cứ bướng bỉnh như vậy! Biết thể làm mà còn làm, phải định cầm trứng gà đập tảng đá sao, nhất định bể đầu chảy máu.”

      “Ôi! Tính tình Yến cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần cậu ấy thích, chút lưu tình cướp đoạt lại, khó tránh khỏi coi thường cảm nhận của người khác, như thế nào đây! Nếu đến đây, nên biết chuyện sắp xảy ra, làm người sao! Nên linh hoạt chút, nên quá cố chấp.”

      “Tôi thấy người phụ nữ An Tình Hủy kia cũng rất biết điều, biết làm thế nào mới có lợi cho mình nhất, sao mèo thể học tập người ta chút, chẳng lẽ sống tốt hơn chết?”

      ...

      thẳng suốt buổi trưa, Đoạn Tử Lang lại cảm thấy miệng khô, còn chưa uống miếng nước nào.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ muốn chuyện, muốn động đậy, trong tiềm thức muốn tỉnh lại. Nhưng vẫn biết chuyện xảy ra chung quanh, ví dụ như bác sỹ tên Đoạn Tử Lang này, quả còn kinh khủng hơn vẹt, lảm nhảm ở bên tai đến tận trưa, quả sắp phiền chết được!

      Đoạn Tử Lang quyết định thay đổi sách lược, “Có lẽ giờ phút này cha mẹ toàn lực tìm , chẳng lẽ nhớ bọn họ sao? định liều mạng như vậy? Nếu tự bạo tự khí * như vậy phải phụ lòng cha mẹ sắp tuổi già sao? mất hy vọng với sinh mệnh? Tôi vẫn cho rằng là con mèo kiên cường, khó khăn và sụp đổ cũng thể đánh ngã, xem ra tôi sai rồi.”

      (*) tự bạo tự khí: tự hại mình tự vứt bỏ mình.

      Khi Hoắc Nhĩ Phi nằm ở giường nghe Đoạn Tử Lang đến cha mẹ người nhà, khóe mắt bắt đầu chảy nước mắt, cha mẹ, con rất nhớ hai người, con biết nhất định cha mẹ tìm kiếm con khắp nơi, đều là con bất hiếu, nên náo loạn muốn tới Hongkong du lịch.

      Càng nghĩ càng khiến Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy khó chịu trong lòng, nhịn dcc nức nở nghẹn ngào thành tiếng: “Mẹ, cha...” Trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm hai chữ này.

      Đoạn Tử Lang thấy hiệu quả đạt tới, vội đưa mặt nạ thân thiết, “Khóc , khóc lên là được.” Dừng chút, giọng thở dài : “Mèo , còn sống chắc chắn có hy vọng.”

      Hoắc Nhĩ Phi nức nở rầu rĩ khóc to trận, về sau càng khóc hơi thở càng thuận, nức nở rầu rĩ ở đó hít mũi.

      “Khóc cũng khóc đủ rồi, ăn chút gì , phải có hơi sức mới được!” Đoạn Tử Lang đưa tới đĩa bánh bao.

      Hoắc Nhĩ Phi cầm lấy cái đĩa, ăn có hình tượng chút nào, nước mắt dính đầy gương mặt nhắn, khóe miệng còn dính mẩu vụn bánh, cặp mắt trong suốt đen bóng lộ ra kiên định trước nay chưa từng có.

      “Tôi phát mèo thú vị, vừa rồi còn nửa sống nửa chết, bây giờ tinh thần như vậy. , là phụ nữ sao? Ăn gì mà thô lỗ như vậy, Yến lại có thể biết cảm thấy hứng thú với ! đúng là chuyện lạ!” Đoạn Tử Lang nhếch mỏ thở dài.

      Hoắc Nhĩ Phi ăn đồ bị câu “Yến lại cảm có thể biết cảm thấy hứng thú với .” của Đoạn Tử Lang làm cho ngây ngẩn cả người, trong miệng đầy vụn bánh lầm bầm: “ cái gì?”

      Đoạn Tử Lang dẩu môi, “ có gì?” cảm thấy chuyện như vậy nên ra tốt hơn, có phải Yến nhất thời hứng thú hay còn chưa biết! Hơn nữa, cảm thấy để cho hai người tự giải quyết mới tốt.

      Hoắc Nhĩ Phi uống ngụm sữa tươi Đoạn Tử Lang đưa tới, “ thôi!” Ác ma kia có hứng thú với mình, sao có thể? Tuyệt đối thể nào! Coi như có, chắc chỉ muốn hành hạ , nghĩ đến đây, lại rùng mình.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24: Thích ứng với cuộc sống “Mới”

      Editor: Puck

      phải sống còn tốt hơn chết sao! Tôi muốn lưu lại hơi sức đối phó với người đàn ông ác ma kia, tôi còn muốn sống để nhìn thấy cha mẹ! Bọn họ chắc chắn rất lo lắng cho tôi...” Hoắc Nhĩ Phi càng càng tiếng, ngay cả trong thanh cũng mang theo nghẹn ngào.

      “Ặc, có thể nghĩ như vậy là được rồi, làm người phải học được cách thay đổi.” Đoạn Tử Lang cười đến phơi phới.

      “Ý của là muốn tôi chấp nhận sao? Để cho tôi vui vẻ làm công cụ ấm giường sao? Xin thứ cho tôi làm được!” Giọng Hoắc Nhĩ Phi rất cứng rắn.

      chưa từng nghe câu sao? Gọi là thích giả sinh tồn *, răng nhọn móng sắc của dưới cái nhìn của Yến, chỉ là chút mới mẻ mà thôi, dần dà, cậu ấy nhất định chán nản, sau đó... Giết chết .” Đoạn Tử Lang khẽ híp mắt, từng câu từng chữ.

      (*) thích giả sinh tồn: kẻ thích ứng được tồn tại.

      “Tôi ghét ta có hứng thú như vậy với tôi.” Giọng Hoắc Nhĩ Phi rất ấm ức.

      “Chính vì bản tính tự nhiên ngây thơ của kiểu người như , mới dẫn tới hứng thú của cậu ấy. Với Yến mà , thể nghiệm hoàn toàn mới...” Lời còn chưa dứt, bị tức giận trách móc rồi.

      “Thể nghiệm hoàn toàn mới? ra tôi chính là món hàng!” Hoắc Nhĩ Phi cười lạnh.

      Đoạn Tử Lang đầy vạch đen, “ quả khơi lên hứng thú của Yến, để cho cậu ấy có ham muốn chinh phục , tính tình của Yến vốn luôn rất khát máu bá đạo, chỉ cần người cậu ấy nhìn trúng, ngay cả tư cách chết cũng có, hơn nữa cho dù chạy trốn tới đâu, cậu ấy cũng tiếc giá nào đoạt lại. Cho nên mèo , nhất định phải kiên cường sống tiếp, chỉ có sống mới có hy vọng.”

      “Chẳng lẽ Hongkong sử dụng luật pháp sao? ai kiện ta?” Hoắc Nhĩ Phi rất thắc mắc.

      “Luật pháp? Mèo , nó phải gì làm được.” Đoạn Tử Lang cười đến rất câu người.

      “Cho nên tôi nên tự nhận xui xẻo, sau đó chấp nhận làm công cụ ấm giường cho ác ma kia?”

      Đoạn Tử Lang nhún nhún vai, “Nghĩ như vậy cũng được, có đôi khi cần chấp nhận, sống như thế nào có lợi cho mình sống, xã hội này chính là như vậy.”

      “Mời ra ngoài, tôi muốn mình yên lặng chút.” Hoắc Nhĩ Phi cúi mắt xuống.

      “Mèo , nghỉ ngơi cho khỏe.” Đoạn Tử Lang cười híp mắt đóng cửa ra ngoài.

      Hoắc Nhĩ Phi nằm giường suy nghĩ rất nhiều, Đoạn Tử Lang những điều này ra đều vì tốt cho , đến nơi này, nhất định trốn thoát được, cũng có biện pháp liên lạc với bên ngoài. Biện pháp duy nhất chính là lấy lòng chủ nhân ở đây, sau đó tùy thời tìm cách liên lạc với Tuyết Nghê, lấy quan hệ nhà ấy cứu ra ngoài, nhưng vừa nghĩ tới lấy lòng ác ma kia, cảm thấy cả người được tự nhiên.

      hơi phiền muộn đấm đấm giường, lăn qua lăn lại cũng có chủ ý gì, tâm tình càng ngày càng phiền não, khỏi định đứng dậy ra ngoài dạo.

      Vặn cửa, lại khóa, mặt kinh ngạc, chẳng lẽ người đàn ông ác ma kia cho phép tự do lại, có lòng tốt như vậy sao? Nhưng khi thấy hai người đàn ông đứng ở cửa khỏi chán ghét, đàn ông thúi! Đại ác ma! Lại phái người giám thị , là phạm nhân sao? Tức chết !

      Nhấc chân ra ngoài, cũng biết đâu, nên loạn lung tung, đường ngược lại nhìn thấy ai, chỉ có mấy nữ giúp việc dọn dẹp vệ sinh, dọc theo hành lang, trong lòng cảm thán: Nhà người có tiền chính là lớn, giống như mê cung.

      Ghét nhất là hai người phía sau theo như hình với bóng, phiền chết được!

      “Các có thể theo tôi , tôi chạy được!” Hoắc Nhĩ Phi rất tức giận, cảm giác bị người giám thị khó chịu.

      Hai người này giả câm lời nào, vẫn theo .
      Chương 25: Chiến tranh ngầm giữa phụ nữ

      Editor: Puck

      Hoắc Nhĩ Phi , tới phát sân, còn khá lớn, trong vườn hoa trồng đầy các loại hoa cỏ, khỏi bĩu môi: Ác ma biết thưởng thức sao?

      Ánh sáng lúc chạng vạng nhuộm lên cả vườn, cực kỳ sặc sỡ nhiều màu.

      ngồi ghế đu bằng dây mây và dây leo, nhắm mắt lại hít thở khí mới mẻ bên ngoài, hưởng thụ đẹp đẽ trong thoáng chốc. Chỉ cảm thấy có thể tạm thời quên mất mình trở thành nô lệ.

      Đột nhiên, giọng rất thân thiện vang lên sau lưng , “Tôi còn tưởng rằng chết rồi, ra vẫn còn sống rất tốt.”

      Hoắc Nhĩ Phi xoay đầu lại, suy nghĩ dường như biết ai cũng đắc tội người nào, lại thấy An Tình Hủy mặt cười lạnh nhìn mình, chỉ cảm thấy nổi trận lôi đình, “Tôi chết hay chưa mắc mớ gì đến !”

      “Mặc dù liên quan đến tôi, nhưng tôi rất ghét nhìn thấy .” An Tình Hủy thẳng thừng.

      “Tôi và có thù oán sao? Chúng ta cùng bị bắt tới, sao thể hợp tác, ngược lại giống như kẻ thù.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy nghĩ ra cách nghĩ của người phụ nữ An Tình Hủy này.

      “Hợp tác? buồn cười, vì sao tôi phải hợp tác với ? Tôi ghét nhất là hạng người như vậy, dáng vẻ rành việc đời, cố ý đùa bỡn chút thủ đoạn hấp dẫn chú ý của đàn ông!” Lời An Tình Hủy rất ác độc.

      “An Tình Hủy! xong chưa, tôi xem cùng bị bắt tới với tôi nên có chút ấn tượng tốt với , sao lại có dáng vẻ như thâm thù đại hận với toi! buồn cười!” Hoắc Nhĩ Phi chưa bao giờ coi mình là người lương thiện, mặc dù bình thường hơi tùy tiện, làm ác với người, nhưng cũng có nghĩa rằng nổi giận, chọc tới đánh người! Chó nóng nảy còn nhảy tường, huống chi là người!

      buồn cười chút nào, Hoắc Nhĩ Phi, đại tiểu thư lớn lên buồn lo như vĩnh viễn ...” An Tình Hủy còn chưa dứt lời, bị người trách móc rồi.

      “Chà! Đây là thế nào? Còn cãi vã ở đây, coi đây là ch bán thức ăn!” Giọng bén nhọn của vú Thư vang lên.

      An Tình Hủy lập tức ngậm mồm, đổi vẻ mặt nịnh họt, “Vú Thư, vú cũng ra ngoài giải sầu.”

      ra, sao có thể nghe thấy đối thoại đặc sắc như thế!” Vú Thư nhìn hai cười lạnh.

      “Vú Thư, tôi cùng vú lúc , mỗi ngày vú quan tâm vì cái nhà này, quá cực khổ, ban ngày nhị thiếu đều bận rộn ở bên ngoài, nhà này phải dựa vào vú lo liệu, cần phải chú ý thân thể đó, về sau mỗi ngày sau khi ăn xong tôi đều ra ngoài lúc với vú. Ít ngày trước vú đau thắt lưng, trước kia tôi thường xoa bóp cho mẹ, về sau tôi xoa bóp cho vú, bảo đảm thoải mái.” An Tình Hủy thân thiết kéo vú Thư cùng , nhất định suy đoán lòng người, đúng lúc đúng chỗ đến đáy lòng người khác.

      “Phiền có lòng này...” Vú Thư lập tức mặt mày hớn hở.

      Cả đời này bà lập gia đình, kể từ khi mười sáu tuổi đến nhà họ Thư, từ hầu vô danh tiểu tốt đến bây giờ, thể gian khổ. Bởi vì tính nết của bà, luôn có rất ít người của mình tương đối tri kỷ, mà An Tình Hủy lại rất hiểu ý của bà, luôn có thể khiến cho bà vui vẻ, để cho bà rất thích.

      Giọng hai người từ xa truyền vào trong tai Hoắc Nhĩ Phi, chỉ cảm thấy buồn nôn, An Tình Hủy này là người nịnh bợ! Khi khinh bỉ An Tình Hủy, vừa đúng lúc An Tình Hủy nghiêng người lườm , độc ác lộ ra trong ánh mắt khiến Hoắc Nhĩ Phi rét mà run.

      lập tức mất hứng ngồi lại, khỏi lại có người nào đó chạy tới gây gổ với , đứng dậy về phía gian phòng, lại phát mình lạc đường, cái gì chứ! dấu hiệu, các phòng xây dựng giống như mê cung, lãng phí!

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26: Lạc đường dẫn đến loạt chuyện mất mặt

      Editor: Puck
      tìm được đường tìm, coi như tham quan miễn phí vòng cũng tồi, nghĩ như vậy, dạo lung tung trong khu nhà cao cấp, hai người đàn ông sau lưng theo như hình với bóng, Hoắc Nhĩ Phi coi bọn họ như khí.

      nhanh lên chút! Phía dưới người ta rất ướt, sờ cái xem!” giọng nữ mềm mại truyền vào trong tai Hoắc Nhĩ Phi, để cho tê dại, quá quyến rũ.

      “Bảo bối, em đừng vội, nào, cưỡi lên người .” giọng nam rất quen thuộc, trừ bác sỹ lưu manh Đoạn Tử Lang ra có thể là ai.

      Người phụ nữ cười híp mắt cưỡi thân người đàn ông, tiếp theo nghe được tiếng rên rỉ và tiếng va chạm làm người ta tim đập mặt đỏ, sao Hoắc Nhĩ Phi lại biết xảy ra chuyện gì, cố ý ác độc “Khụ” hai tiếng.

      Bên kia lập tức truyền đến loạt thanh huyên náo, sau đó Đoạn Tử Lang mặt tối tăm mà ra, thái độ lập tức đổi thành lưu manh trước sau như , nhếch miệng lên.

      “Tôi là nữ giúp việc nào gan to, lại dám trắng trợn ho khan, ra là mèo !” Đoạn Tử Lang cười đến phơi phới.

      “Tôi đây tốt bụng nhắc nhở , nếu như bị đại ma đầu phát vụng trộm với phụ nữ của ta ở đây, ta xử trí như thế nào.” Vẻ mặt Hoắc Nhĩ Phi nghiêm chỉnh.

      “Tốt bụng nhắc nhở tôi, mèo em đúng là rất tốt bụng, quấy rầy tôi làm việc, để cho tôi chưa thỏa mãn dục vọng, ảnh hưởng tới hạnh phúc nửa người dưới của tôi, món nợ này tính như thế nào?” Đoạn Tử Lang cười híp mắt , vừa vừa lại gần Hoắc Nhĩ Phi.

      bên tai , “Nếu như em muốn tắt lửa giúp tôi, tôi rất vui lòng.”

      Hoắc Nhĩ Phi nghe những lời này mắt trợn trừng tròn xoe, đạp xuống cước, hét lớn tiếng: “Muốn chết, tôi tiêu diệt trước!”

      “Yến ở phía sau em.” Đoạn Tử Lang trầm .

      "Yến ở tại ngươi phía sau." Đoạn Tử Lang trầm .

      “Mèo , lần sau gặp! Tôi phải tìm người tắt lửa rồi, bằng hạnh phúc nửa người dưới của tôi được bảo vệ, ôi! Em lại nợ tôi món nợ ân tình.” Giọng làm người ta đáng ghét truyền đến.

      Hoắc Nhĩ Phi nhìn Đoạn Tử Lang xa, trong lòng khinh bỉ: Đàn ông đều cùng đức hạnh, là!

      Rốt cuộc nên đâu! bất đắc dĩ! Đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân vang lên, tiếp theo giọng uy nghiêm lạnh lùng truyền đến, chết! Lại đụng phải người đàn ông ác ma kia.

      “Hàng bên Đông Nam Á bây giờ như thế nào? Có liên hệ được với chủ hàng bên kia ?”

      “Nhị thiếu, người bang Lôi Thần cũng chuẩn bị mở rộng buôn bán ở Đông Nam Á, xem ra lần này bọn họ cố ý ngăn trở chúng ta, muốn phá hư uy tín của bang Viêm Ưng chúng ta.” Giọng Diêm Tứ Hải thô lỗ tức giận. Ở bang Viêm Ưng ông có danh hiệu là Diêm tứ gia.

      “Tứ gia rất có đạo lý, tôi xem ra lần này tám phần là bang Lôi Thần thầm giở trò quỷ.” Đinh Thận vẫn trầm ổn như trước.

      “Nếu lão Lôi Nhất Hằng kia muốn đấu với tôi, tôi tuyệt đối theo đến cùng, thị trường Đông Nam Á vẫn là địa bàn của bang Viêm Ưng chúng ta, ông ta muốn giành với tôi, lần này tôi muốn ông ta mất hết cả vốn!” Thư Yến Tả hung dữ , dừng lại lúc, “Chú Đinh chú mang mấy em khổ cực Đông Nam Á chuyến, xử lý thỏa đáng chuyện bên đó. Chú Diêm chú trấn giữ trong nhà, có chuyện gì toàn lực gánh vác, tùy thời phối hợp với chú Đinh. Ngày mai tôi muốn chuyến đến châu Âu, tiên sinh Peter thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Slater muốn hợp tác lâu dài với tập đoàn Thư Á chúng ta, tôi phải qua bàn luận công việc hợp tác.”

      Thư Yến Tả biết Đinh Thận làm việc luôn chững chạc cẩn thận, chuyện Đông Nam Á giao cho chú ấy làm có thể tuyệt đối an tâm, mà Diêm Tứ Hải ăn tương đối lỗ mãng, để cho chú ấy trấn giữ bang Viêm Ưng ngược lại là lựa chọn tồi.

      Hai người đều tự nhận lệnh về, Đinh Thận dĩ nhiên vui mừng, dù sao nhị thiếu có thể giao chuyện lớn như vậy cho ông, tín nhiệm và tin tưởng ông, nhưng ông lộ vẻ mặt gì, bởi vì ông rất hiểu tính toán lòng người, nếu như bây giờ ông hớn hở ra mặt chỉ càng chọc giận Diêm Tứ Hải thêm.

      Diêm Tứ Hải cũng hiểu mình có bao nhiêu phân lượng, ông dám có ý khác với sắp xếp của nhị thiếu, bởi vì quả Đinh Thận thích hợp hơn ông. Hơn nữa ông cũng hiểu Đinh Thận là hạng người gì, đó chính là tuyệt đối để lộ vẻ hài lòng trước mặt ông, để cho ông khó chịu, điểm này khiến cho ông rất hài lòng, mặc dù Đinh Thận ít tuổi hơn ông, nhưng ông thể thừa nhận, Đinh Thận có năng lực hơn ông.
      Chương 27: Trừng phạt mãnh liệt (1)

      Editor: Puck

      Hoắc Nhĩ Phi cảm giác hôm nay mình xui xẻo, phải bắt gặp Đoạn lưu manh làm chuyện đó chính là nghe chuyện nên nghe, quả vô cùng bất đắc dĩ!

      “Người nào nghe lén ở đó, lăn ra đây!” Giọng Thư Yến Tả lạnh lùng, lộ ra uy nghiêm khiếp người.

      Hoắc Nhĩ Phi bị dọa đến vội vàng lộ đầu ra, nhếch khóe miệng, cười cứng đờ : “Tôi cố ý nghe lén, tôi vừa đúng lúc qua chỗ này, sau đó...”

      Thư Yến Tả thấy là , tức giận trong lòng hơi hạ xuống, “Tới đây.” Giọng lạnh lùng mang theo chút nhiệt độ.

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy ngày chết của mình sắp tới, chân cũng run run, run rẩy nức nở: “ phải muốn giết tôi chứ.”

      Đinh Thận bên cạnh và Diêm Tứ Hải tự giác lui ra, người phụ nữ này! Tự cầu nhiều phúc ! Nhị thiếu ghét nhất là người nghe lén! như vậy, trừng phạt rất nặng.

      Chân hai người đàn ông theo Hoắc Nhĩ Phi càng run ngừng, người phụ nữ này đúng là sao chổi, lần này, có thể thảm! Còn biết có thể có mạng sống .

      Quả nhiên, ánh mắt uy nghiêm của Thư nhị thiếu quét lên hai người, “Tự mình lãnh phạt!”

      Hai người ngừng vội vàng chạy, chỉ hy vọng giữ được mạng là tốt rồi.

      Thấy hai người bị hù dọa thành như vậy, Hoắc Nhĩ Phi có dự cảm vô cùng xấu, ánh mắt hai đại ca xã hội đen vừa rồi lúc gần nhìn , hình như nhìn con cừu non bị giết thịt, khủng khiếp!

      Thư Yến Tả sải bước qua, nhốt Hoắc Nhĩ Phi trong hai cánh tay mình, mắt nhìn xuống .

      Mặc dù Hoắc Nhĩ Phi cúi đầu, cũng cảm thấy hơi thở của người đàn ông ác ma kia phả lên mặt mình, chỉ cảm thấy run rẩy trận, mặc dù biết nghe lén người khác chuyện là tốt, nhưng cố ý! vì lý do này mà ‘rắc rắc’ chứ! Đều do Đoạn lưu manh kia làm hại, nguyền rủa ta! Nguyền rủa ta! hoa hồ điệp tiêu chuẩn, hồ ly lừa gạt!

      Thư Yến Tả cảm thấy vẻ mặt trước mắt rất phong phú, sợ, vô tội, buồn bã, tức giận... Đổi tới đổi lui, để cho cảm thấy rất thú vị.

      Ngón tay nâng cằm Hoắc Nhĩ Phi lên, ép nhìn thẳng , hai người mắt to trợn to mắt.

      Thư Yến Tả đột nhiên cắn lấy cái miệng mềm mại của Hoắc Nhĩ Phi, trằn trọc mút vào, công thành chiếm đất, đầu lười xâm chiếm cả khoang miệng Hoắc Nhĩ Phi trong giây lát.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy khó thở, sao người đàn ông ác ma này lại hôn ! Hơn nữa, cũng phải muốn ở đây chứ! Run rẩy trận.

      cảm thấy trong đầu mình bắt đầu thiếu dưỡng khí rồi, choáng váng, còn hơi đứng vững... Thân thể cũng theo đó mà mềm nhũn, may mà có bàn tay có lực ôm lấy, hơn nữa đôi tay kia còn đưa về phía ... (bởi vì mạng kiểm duyệt, chỗ này lược bớt số chữ, các bạn tha lỗi...)

      Áo lót đáng chết sao cởi xuống được! Thư Yến Tả rất căm tức loay hoay móc cài áo lót phía sau của Hoắc Nhĩ Phi, muốn giật nó xuống, dứt khoát vén áo sơ mi rộng thùng thình của lên, chui đầu vào trước ngực gặm cắn, mút mạnh thỏa thích quả hạnh hồng phấn này.

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy có luồng nóng chảy qua, trước ngực cũng bị người đàn ông ác ma kia cắn đến khó nhịn khác thường, nóng quá... Phản ứng này để cho cảm thấy rất xấu hổ, tại sao lại có phản ứng mắc cỡ như vậy! Chẳng lẽ muốn theo cách Đoạn lưu manh sao? Thói quen bị người đàn ông ác ma này gọi tới đuổi , thích ứng cuộc sống như thế, ngoan ngoãn làm công cụ ấm giường?

      cảm giác khóa kéo quần jean của mình bị kéo ra, sau đó tay kia của người đàn ông ác ma đưa vào ... (bởi vì mạng kiểm duyệt, chỗ này lược bớt mười mấy chữ) cảm giác thoải mái cuốn sạch toàn thân , đầu óc cũng mơ hồ, khó nhịn kẹp chặt hai chan... (lần nữa lược bớt số chữ, các bạn tha lỗi...)

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28: Trừng phạt mạnh mẽ (2)

      Editor: Puck

      “Mèo , phía dưới của em ướt, thân thể của em còn thành hơn miệng của em.” Thư Yến Tả cắn lỗ tai Hoắc Nhĩ Phi cười mê hoặc, bật hơi liên tiếp bên tai .

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy run rẩy trận, giống như có dòng điện trượt qua toàn thân, để cho rất khó chịu...

      Lúc thần trí của còn ở bên ngoài, tâm tư bay múa, đột nhiên cảm thấy mát mẻ trận... Cúi đầu mới phát biết quần jean của mình bị người đàn ông ác ma cởi bỏ lúc nào, rớt dưới chân, lập tức, trong lòng buồn bã...

      “A! làm gì thế! Thả tôi xuống!” Người đàn ông ác ma kia lại có thể tay nhấc lên, cả người hoàn toàn treo người , giống như cưỡi lên người vậy, quả thực mắc cỡ chết người!

      Hơn nữa, cái kia của vừa đúng chống đỡ lấy, cứng quá! khỏi khó nhịn giãy dụa người , nhưng thế nào cũng thoải mái, còn càng lúc càng khó chịu...

      Thư Yến Tả vỗ phát lên mông của , giọng khàn khàn : “Đừng động, mèo , động nữa em tự gánh lấy hậu quả!”

      Hoắc Nhĩ Phi bị giọng khàn khàn của hù sợ, dám làm cử động nào, chỉ có cảm giác mình... (bởi vì mạng kiểm duyệt, nơi này lược bỏ số chữ, các bạn tha lỗi...) đôi tay vội vàng ôm chặt Thư Yến Tả, sợ mình té xuống. Trước ngực cũng bị ác ma này gặm cắn đến nóng như lửa, có thể cảm nhận được nụ hoa trước ngực mình trở nên cứng, khó nhịn hừ hừ.

      Phản ứng này khiến cho khinh bỉ bản thân, muốn cắn miệng mình!

      thanh rên rỉ quyến rũ này thể nghi ngờ càng thêm kích thích ham muốn mà Thư Yến Tả chưa phóng thích được... (kiểm duyệt à kiểm duyệt, ở đây lược bớt mười mấy chữ...) cầm tay Hoắc Nhĩ Phi đặt lên thứ kia của mình.

      “Mèo , cảm nhận được sao?” Giọng tràn ngập trần trụi và cám dỗ vang lên bên tai Hoắc Nhĩ Phi.

      Tay Hoắc Nhĩ Phi bị ép đặt lên phía đồ hơi nóng... Bị sợ đến rút tay về, khóc ra nước mắt, ác ma chính là ác ma, chơi chỉnh người như vậy...

      Thư Yến Tả thở hổn hển thô lỗ cởi quần lót của Hoắc Nhĩ Phi ra... (bởi vì mạng kiểm duyệt, lược bỏ mười mấy chữ...)

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy phía dưới lập tức bị lấp đầy rồi, quá... Quá lớn, căng đến khó chịu, yên mà uốn éo, lại bị ác ma kia... (lần nữa lược bớt mười mấy chữ... Kiểm duyệt à kiểm duyệt)

      Mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi muốn ở chỗ này... Có thể vào phòng ?” Nếu bị người khác nhìn thấy, muốn sống, hu hu... Ác ma! Biến thái! Lại muốn ở bên ngoài...

      Mặc dù bản thân gây họa, nên nghe lén chuyện của bọn họ, nhưng cũng phải cố ý, ai bọn họ vào trong phòng kín đáo mà , lại còn giọng oang oang vừa vừa , là!

      Thư Yến Tả biết thẹn thùng, tay nâng mông , kéo quần áo của xuống, vừa lúc che cái mông... (tiếp tục lược bớt số chữ...) cố ý từ từ, có lúc còn cố ý đẩy lên khiến Hoắc Nhĩ Phi thở gấp liên tiếp.

      Hoắc Nhĩ Phi chôn chặt đầu vào trước ngực Thư Yến Tả, chỉ sợ đường gặp phải người nào, hai chân kẹp chặt hông Thư Yến Tả, sợ rớt xuống, cứ như vậy càng thêm dễ dàng động tác ác ý của Thư Yến Tả, chỉ cảm thấy đoạn đường này đặc biệt dài, ác ma này! Ừ... A... Ừ... Đẩy lên khiến sắp chịu nổi.

      ra Thư Yến Tả cũng rất khó chịu, chỉ muốn đặt người phụ nữ này dưới thân giày xéo trận.

      Chương 38: ra ngoài mua đồ

      Editor: Puck

      Hoắc Nhĩ Phi cảm giác gần đây mình có khuynh hướng nhiều thịt, cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, có thể mập ra sao! Ôi! Ngày sâu gạo gian nan...

      Trải qua ba tháng ngăn cách với cuộc sống, muốn chết!

      Buổi tối, Hoắc Nhĩ Phi nằm ngực Thư Yến Tả, giọng ngọt ngào: “Em sắp buồn chết, để cho em ra ngoài vui đùa chút nha, em sớm thèm thuồng với cửa hàng miễn thuế ở Hương Cảng lâu rồi.” Ngón tay an phận vẽ vòng tròn ngực người nào đó.

      Thư Yến Tả cảm thấy tối nay mèo cực kỳ mê người, chỉ có giọng ngọt ngào, hơn nữa còn cực kỳ phối hợp, quả để cho muốn ngừng mà được, thứ vừa mềm xuống dưới bàn tay bé trêu chọc của lại bắt đầu có phản ứng.

      gầm tiếng đè Hoắc Nhĩ Phi phía dưới, hăng hái co rút, Hoắc Nhĩ Phi bám chặt lưng , trong mắt lóe ra vẻ chán ghét, ngay sau đó biến mất.

      Đúng, chỉ có thể dựa vào làm nũng để lấy cơ hội ngoài lần duy nhất, nhất định phải nắm lấy cho chắc.

      Cha mẹ, Phi Phi nhất định nghĩ cách liên lạc với hai người.

      Ngày hôm sau, Thư Yến Tả để tài xế của mình đưa Hoắc Nhĩ Phi đến siêu thị thương mại nào đó ở Hương Cảng, cũng để cho nữ thư ký duy nhất của mình Monica theo , dặn dò hai vệ sỹ tin tưởng theo từ xa, cố gắng quấy rầy họ.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy hai vệ sỹ phía sau này rất phiền, tuy nhiên thể làm gì, chỉ có thể thân thiết nắm tay Monica vào siêu thị, đập vào mắt đều là nhãn hiệu quốc tế, Chanel, Louis Vuitton, Versace... Đều là nhãn hiệu lớn thèm thuồng rất lâu, ánh mắt sáng của của hơi hoa, có cảm giác dường như mấy đời, giống như lâu lâu chưa từng nhìn thấy hàng hóa rực rỡ muôn màu như vậy!

      Trong tay cầm thẻ tín dụng Thư Yến Tả vừa mới đưa cho , có thể tùy tiện quẹt, muốn mua gì cũng có thể, chỉ cần vui mừng. nghe cảm động! Nhưng chút đều phải điều muốn, ai nguyện ý làm con chim sống trong lồng son!

      lần đầu tiên đến Hongkong sao? Ở chỗ này có thể mua được hàng hiệu toàn thế giới, đúng là chọn lựa tồi.” Monica rất thân thiện .

      Mặc dù hoàn toàn quan hệ của này với boss lớn, chỉ nhìn ra được boss lớn rất cưng chiều , cũng từng nghe tới cuộc sống riêng của boss lớn, nhưng bát quái. Bởi vì rất vị trí chức trách của mình, sở dĩ vẫn tiếp tục ở tập đoàn Thư Á, là bởi vì tiền lương rất cao; hai là bởi vì boss lớn là người công tư phân minh, mặc dù tính tình thô bạo, rất khát máu, cuộc sống riêng cũng rất phong phú, nhưng là người rất gò bó, lúc làm việc rất nghiêm túc, càng nhúng chàm thư ký, điểm này để cho có cảm giác rất an toàn. Vẫn còn nhớ năm vừa mới tốt nghiệp ra ngoài thực tập, bởi vì rất xinh đẹp, thiếu chút nữa bị ông chủ vô lễ, chuyện này vẫn lưu lại sợ hãi trong lòng , cho nên lúc chọn công việc chú ý xem ông chủ mới là hạng người như thế nào.

      Tuy thỉnh thoảng boss lớn phát giận, nhưng tóm lại có tật xấu khác, cũng có cử chỉ quá đáng với , cho chế độ cũng rất hậu hĩnh, để cho có bất kỳ lý do gì muốn rời khỏi.

      Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi làm tính toán nhặt, hiểu Monica là hạng người gì, cũng dám lờ mà lờ mờ cầu xin người ta giúp tay, ấy là thư ký của ác ma kia, chắc nghiêng về ông chủ của mình, nhưng chỉ có thể gửi gắm hy vọng duy nhất lên người ấy.

      Bị Monica kéo thử vài bộ quần áo, gần như đều yên lòng, vì vậy tất cả đều mua, dù sao dùng cũng phải là tiền của , hơn nữa cảm giác tùy ý quẹt thẻ vô cùng thoải mái! Ngay cả giá tiền cũng cần nhìn, cứ “Xoẹt xoẹt xoẹt” như vậy, làm người có tiền tốt!

      Bởi vì thẻ miễn phí, cho nên Hoắc Nhĩ Phi cũng giúp Monica quẹt vài bộ quần áo, giày, cho dù Monica từ chối nữa, nhưng Hoắc Nhĩ Phi quá nhiệt tình khiến cho khó có thể hưởng thụ, hơn nữa luôn giành trước .

      cũng biết đó là thẻ do boss cho, suy nghĩ chút cũng sao, ông chủ có tiền như vậy, quan tâm chút tiền lẻ này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :