1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Phần 13:

      Editor: Puck
      Khoảnh khắc khi cửa đóng chặt lại, Hoắc Nhĩ Phi lập tức đấm quyền tới, “Trứng thúi! Trứng thúi!”

      “Ngoan ~ chẳng lẽ em định để Bảo Bảo chui vào trong chăn?” Thư Yến Tả chọn lựa tấn công dịu dàng.

      “Nhưng mà, khiến bọn hiểu sai.” Hoắc Nhĩ Phi hơi lo lắng.

      “Bọn còn , nghĩ nhiều, ngoan ~ tập trung chút, chỗ đó của khó chịu...” Thư Yến Tả sờ lưng bóng loáng của mèo , hồi tâm thần nhộn nhạo.

      “Chính là bởi vì còn , cho nên mới càng thể dạy hư mấy đứa...”

      Thư Yến Tả dứt khoát che cái miệng nhắn của lại, ra sức vận động.

      Lời Hoắc Nhĩ Phi còn chưa hết cứ bị nuốt vào trong miệng như vậy, từng cơn sóng khoái cảm trong cơ thể khiến cho cũng ra lời được nữa, chỉ đành phải ôm chặt lưng ông xã.

      Kích thích đến định thét chói tai, nhưng lại sợ thanh quá lớn khiến cho bọn nghe thấy, chỉ đành phải cắn chặt bờ môi, phát ra tiếng rên rỉ “Ừ a a” đẹp đẽ.

      Mới sáng sớm, nhiệt độ trong phòng chợt lên cao, tạo nên chênh lệch rệt với gió mát xào xạc bên ngoài.
      ...

      Sau tiếng, hai người ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng ngủ ra.

      Thư Yến Tả đầy mặt thoải mái, tinh thần phấn chấn.

      Mặt mũi Hoắc Nhĩ Phi tràn đầy ửng đỏ, tinh thần đầy đủ, cả người cũng dường như mềm nhũn cạn sạch sức lực.

      “Mẹ, mẹ chính là thoải mái sao?” Bảo Bảo quả nhiên là áo bông thân thiết của mẹ, vừa nhìn thấy mẹ ra ngoài nhảy tới.

      “Bảo Bảo ngoan, mẹ có việc gì.” Hoắc Nhĩ Phi thầm thề trong lòng tối nay nhất định ngủ cùng Bảo Bảo và tiểu Bối, Yến tên vô lại đó, tối hôm qua cũng thỏa mãn bao nhiêu lần, sáng sớm hôm nay còn bỏ qua cho , hu hu... Chân quá tê dại ~

      Vậy muốn trượt tuyết như thế nào!

      Yến tuyệt đối cố ý!!

      sân trượt tuyết, Hoắc Nhĩ Phi vừa định thử ván trượt tuyết chút, chua xót đau đớn từ bắp đùi truyền tới khiến cho lập tức ngã nhào mặt tuyết.

      Thư Yến Tả tranh thủ nửa ôm lên, lại gần bên tai , “Ngoan, đừng trượt tuyết nữa, Bảo Bảo và tiểu Bối, Hách nhi đều có người hướng dẫn chuyên nghiệp, em ngồi bên cạnh nhìn là được rồi.”

      “Người xấu! Cảm giác chỉ có thể xem mà thể trượt bi kịch đến cỡ nào có biết ! Ghét! Đáng ghét chết !” Hoắc Nhĩ Phi vung thẳng quyền, giống như mèo gãi ngứa vung lên áo lông của Thư Yến Tả, vốn hề có chút hiệu ứng uy hiếp nào.

      “Em thích như vậy, nếu đặc biệt xây sân trượt tuyết cho em, như vậy em thích trượt lúc nào cũng có thể?” Thư Yến Tả dụ dỗ .

      “Ưmh... Hay là thôi , xa xỉ mà...” Mặc dù Hoắc Nhĩ Phi cũng rất thích, nhưng cũng quá xa xỉ , những đứa nhà nghèo kia ngay cả tiền mua sách mua máy tính cũng có, tiền xây sân trượt tuyết đủ để những người này dùng mấy đời rồi. Dieễn ddàn lee quiy đôn

      xa xỉ, chỉ cần em thích.” Thư Yến Tả dịu dàng cười .

      “Cũng cần, dùng ở người em thể được giá trị của nó, bằng chúng ta đổi cách dùng khác?” Hoắc Nhĩ Phi giống như nghĩ tới điều gì, hai mắt sáng lóng lánh nhìn người nào đó.

      “Đổi lại cách dùng?” Thư Yến Tả hơi nghi ngờ, chẳng lẽ mèo của lại nghĩ đến điểm quan trọng nào đó?

      “Yến, đồng ý em, quà sinh nhật do em tự chọn.” Tay Hoắc Nhĩ Phi níu cổ áo ông xã, giọng ngọt ngào giống như bôi mật.

      “Ừ, chỉ có thứ em nghĩ tới, có việc làm được, nếu như hái sao trời, vậy để suy nghĩ chút.” Trong mắt Thư Yến Tả lóe lên vẻ ranh mãnh mà cười.

      “Em biết là bá chủ hai nhà hắc bạch! Nào có chuyện làm được.”Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt .

      Lại đột nhiên nghiêm nghị, trong mắt đen lóng lánh ánh sáng sáng , “Yến bây giờ có phải chúng ta có đủ tiền ?”

      “Ừ.” Mắt Thư Yến Tả tươi cười, ừ tiếng.

      “Có tiền đến chúng ta vốn xài hết?”

      “Ừ.”

      “Chúng ta thể nuôi Hách nhi, Bảo Bảo và tiểu Bối cả đời đúng ? Về sau các con nhất định phát triển tốt hơn, kiếm nhiều tiền, đúng ?”

      “Ừ, dĩ nhiên, con trai và con Thư Yến Tả dĩ nhiên giỏi nhất.”

      “Vậy, chúng ta làm chút việc thiện vì những đứa nghèo khổ kia .” Sau khi Hoắc Nhĩ Phi xong câu đó, sóng mắt nhìn ông xã, mặt chờ đợi.

      “Làm việc thiện?” Khóe môi Thư Yến Tả nhếch lên nở nụ cười ấm áp.

      “Ừ đúng.” Hoắc Nhĩ Phi vội vàng gật gật đầu.

      “Được.” Nụ cười trong mắt Thư Yến Tả sâu hơn, mèo của quả nhiên rất có lòng thương người.

      “Yến, em chết mất! Cũng biết tốt nhất, nhất á!” Hoắc Nhĩ Phi vui mừng nhảy lên, ôm cổ chồng, cả người cũng treo người , mặt hưng phấn thôi. die nd da nl e q uu ydo n

      Hành động kịch liệt này thành công đưa đến mảng lớn quay đầu nhìn, mọi người rối rít cảm thán người phụ nữ này sao kích động thành như vậy, lại nhào tới ngay trước mặt mọi người.

      “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tiểu Bối từ từ theo hướng dẫn chuyên nghiệp lướt qua bên cạnh, hơi kỳ quái sao mẹ lại lập tức vui mừng như vậy, vừa rồi còn là dáng vẻ thoải mái đấy.

      “Chụt” tiếng vang lên, Hoắc Nhĩ Phi hôn cái lên khuôn mặt nhắn của con trai, nước miếng cũng sắp bôi lên mặt bé, nhưng tiểu Bối hề ghét bỏ, ngược lại hôn lên miệng mẹ.

      Lần này, cha bé mất hứng, ôm bé từ trong ngực mẹ ra bắt đầu giáo dục.

      “Tiểu Bối là con trai, thể hôn miệng mẹ, biết ?”

      “Vậy cha cũng là đàn ông, sao có thể hôn miệng mẹ.” Tiểu Bối vui chu miệng, đừng cho rằng con biết, cha hôn trộm mẹ nhiều lần!

      Hoắc Nhĩ Phi đứng ở bên cạnh cười trộm, tiểu Bối của biết nghe lời.

      “Cha là người lớn, dĩ nhiên có thể hôn.” Thư Yến Tả sưng mặt lên.

      “Cha có ý rằng sau khi tiểu Bối lớn lên có thể hôn miệng mẹ rồi?” Tiểu Bối là đứa bé ngoan, năng lực lý giải nhanh.

      Hoắc Nhĩ Phi ở bên cạnh càng cười đến vui vẻ hơn.

      Thư Yến Tả đen nửa mặt, nghiêm trang giáo dục con trai, “Cha và mẹ là vợ chồng, cho nên có thể tùy tiện hôn, chờ sau khi tiểu Bối lớn lên lấy vợ, rồi hiểu.”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Phần 14:

      Editor: Puck

      “Cái gì gọi là lấy vợ?” Trong mắt tiểu Bối tràn đầy hiểu và nghi vấn.

      “Chờ sau khi con lớn lên hiểu.” Thư Yến Tả cảm thấy tiểu Bối còn khó dây dưa hơn Hách nhi khi còn bé.

      “Mỗi lần cha đều chờ sau khi con lớn lên biết, nhưng cha mẹ cho con nguyên nhân, cho dù trưởng thành, con vẫn biết!” Giọng mềm dẻo của tiểu Bối lượn quanh khiến cho đặc biệt có thú vị.

      Thư Yến Tả lần đầu tiên có cảm giác vô lực, tiểu Bối quả nhiên là đứa bé vô cùng thông minh.

      “Cũng ví dụ như: Cha cưới mẹ con, đó chính là lấy vợ.” Thư Yến Tả biết nên giải thích vấn đề này với đứa như thế nào.

      “A ~ con hiểu, vậy chờ sau khi con lớn lên cũng cưới bà xã giống như mẹ.” Tiểu Bối hưng phấn .

      Cặp mắt Hoắc Nhĩ Phi cũng sắp cong thành vầng trăng non, câu trả lời của tiểu Bối có lực!

      Thư Yến Tả đột nhiên cảm thấy, tiểu Bối hơi có tình mẹ.

      được, chờ đến khi nó có thể nhà trẻ phải nhanh đưa .

      Bảo Bảo cố gắng học trượt tuyết hơi khinh bỉ nhìn tiểu Bối được cha ôm vào trong ngực, trong lòng thầm mắng: Tiểu Bối là tinh bám người! tử tế trượt tuyết, chỉ biết dính cha mẹ.

      Đột nhiên, bé bị vấp phải thứ gì đó, khống chế được cả người mang theo ván trượt cùng ngã quỵ rồi, tư thế ngã gục tiêu chuẩn.

      Hu hu... Bảo Bảo dù sao cũng chỉ là bé mới hơn hai tuổi, té đau cái đến nước mắt trong hốc mắt bé đảo loạn.

      Chỉ có điều, bé gặm được tuyết như trong tưởng tượng, mà gặp đến thứ nóng nóng...

      Lại cắn cái, wow! mềm, còn nóng hổi nữa...

      khỏi mở mắt ra, đôi mắt trong suốt xanh như bầu trời phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của bé. [email protected]0n

      ra bé cắn là đôi môi của trai có đôi mắt xanh lam, hu hu... Bé ăn đậu hũ rồi!

      Hai đứa bé cứ nhìn nhau chằm chằm như vậy hồi lâu, trong tròng mắt chơi được hay, trong tròng mắt mang theo tức giận nho .

      Bảo Bảo chớp chớp mắt, chớp chớp, vẫn là màu xanh thẫm.

      “Mắt của đẹp đó!” Bảo Bảo hoàn toàn quên mất việc mình còn nằm người người ta, còn đưa tay bé lên sờ mắt người ta.

      Bé trai mắt xanh lam hơi tức giận, con bé này nhà ai? Tại sao ai trông nom, đầu tiên cắn môi bé buông, sau đó còn mấy lời bé hiểu, còn động tay động chân với mắt bé?

      Hơi giận đẩy tay bé của bé ra, “Don’t touch!” (Đừng sờ loạn)

      Động đặc lên *? Có ý gì? Đầu của Bảo Bảo nhất thời chuyển loạn, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào người ta.

      (*) Đông đặc lên: có cách đọc ‘dòng tè tā qǐ’, giống cách đọc của “Don’t touch”

      Bé trai mắt xanh lam ý thức được bé này nghe hiểu lời mình, chỉ đành phải lấy tay đẩy bé ra, ý bảo bé đứng lên.

      Nhưng Bảo Bảo vẫn thờ ơ, chỉ mãnh liệt nhìn người ta chằm chằm.

      trai có mắt màu xanh lam này đẹp trai ~ đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy con trai còn đẹp trai hơn trai mình, mắt giống như viên đá quý màu xanh mặt nhẫn của mẹ, lỗ mũi cũng rất cao, da rất trắng non, nhất là đôi môi, mềm mềm mại mại, rất muốn cắn cái nữa, làm thế nào bây giờ ~

      Nếu tiểu Lam tử có nửa đáng của ấy tốt, được, về nhà nhất định phải nếm thử chút miệng của tiểu Lam tử, xem mùi vị có giống nhau .

      Bảo Bảo phồng má nằm người người khác nghĩ đến xuất thần.

      “Bảo Bảo, Bảo Bảo, em ở đâu?” Giọng lo lắng của Thư Nhĩ Hách vang lên.

      , em ở đây.” Bảo Bảo nghe được giọng của vội nâng đầu lên.

      Khi Thư Nhĩ Hách chạy tới nhìn thấy Bảo Bảo nằm người bé trai nước ngoài, vội đưa tay bế em lên, dịu dàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Là cậu ta bắt nạt em sao?”

      Bảo Bảo đầu tiên lắc đầu cái, sau đó lại gật đầu cái.

      Vừa nhìn thấy Bảo Bảo gật đầu, vẻ mặt Thư Nhĩ Hách lập tức lẫm liệt, tuy mới chỉ có chín tuổi, nhưng dù sao hổ phụ vô khuyển tử *, ánh mắt kia đủ dọa người.

      (*) hổ phụ vô khuyển tử: cha hổ sinh con chó

      Bé trai mắt xanh lam tao nhã đứng dậy từ dưới đất, hề bị ánh mắt của Thư Nhĩ Hách làm sợ mất mật, ngược lại bình tĩnh nhìn Thư Nhĩ Hách, có vẻ trầm ổn giống như tuổi của bé.

      Thư Nhĩ Hách cảm thấy đứa này đơn giản, xem ra chỉ sáu bảy tuổi, lại trầm ổn như vậy, còn trấn tĩnh hơn khi bằng tuổi bé.

      “I didn’t bully your sister, she is not wet floor on me.” (Tôi bắt nạt em , là bé ấy cẩn thận ngã người tôi.) Giọng bé trai êm tai dễ nghe, giọng điệu chân thành.

      Mặc dù bé muốn giải thích quá nhiều, nhưng nhiều chuyện còn bằng bớt chuyện, vẫn cứ ràng tốt hơn, đừng dẫn đến hiểu lầm gì đó, dù sao đây cũng phải địa bàn của bé.

      Năm Thư Nhĩ Hách sáu tuổi được cha đưa đến nước học tiểu học rồi, tiếng đối với bé mà đúng là phải vấn đề gì.

      Ngay sau đó quay đầu lại phiên dịch lần lời bé trai cho Bảo Bảo nghe, “Là thế này phải ?”

      Bảo Bảo suy nghĩ chút, cảm thấy là như thế sai, nhưng ai vấp té trước chứ?

      “Là ấy vấp té em trước!” Bảo Bảo chu cái miệng nhắn.

      Thư Nhĩ Hách cảm thấy tỷ lệ bị vấp té ở sân trượt tuyết vẫn đủ lớn, người ta cũng phải cố ý, nếu biết , vậy coi như xong.

      Quan trọng nhất là Bảo Bảo bị thương, bằng gì cậu cũng phải cẩn thận dạy dỗ bé trai hơi bướng bỉnh trước mắt này.

      Lần đầu tiên gặp mặt ở Hokkaido, đối với Bảo Bảo và Lục Tư Ân mà , là có ý nghĩa mang tính lịch sử phi phàm.

      Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi thấy con hề bị thương, nên cho qua khúc nhạc đệm này, dù sao bọn họ cũng hiểu con mình, người bình thường bắt nạt được Bảo Bảo ranh ma cổ quái.

      “Chị, chị tìm cái gì?” Tiểu Bối thấy cặp mắt Bảo Bảo xoay tròn trong đám người tìm gì đó, khỏi tò mò tiến lên phía trước.

      “Bí mật.” Bảo Bảo thần thần bí bí , bé dĩ nhiên , ra bé vẫn tìm bé trai đẹp mắt xanh lam kia, muốn lưu MSN của ấy lại ~

      “Đồ hẹp hòi!” Tiểu Bối vui vểnh môi lên, ngay sau đó cười hì hì : “Khi về em cho tiểu Lam tử, chị và bé trai khác hôn môi, ha ha...”

      “Tiểu Bối thúi, em dám lung tung!” Trong lòng Bảo Bảo vẫn rất quan tâm tiểu Lam tử, chuyện này trước tiên vẫn nên cho ấy biết, em trai thúi xấu chết rồi.

      Hai bé sinh đôi đuổi theo náo loạn trong đống tuyết, hai bóng dáng màu vàng sáng điên cuồng cực kỳ vui sướng.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Phần 15:

      Editor: Puck

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy sinh nhật nay đủ ý nghĩa thực tế nhất, Yến thực lời hứa của , lấy tiền vốn chuẩn bị xây sân trượt tuyết ra thành lập cơ quan từ thiện.

      Đặc biệt trợ giúp những em bé khốn khó vùng núi và những em tàn tật cần quan tâm của xã hội, dốc hết sức của mình đưa quan tâm bé.

      Đặt vào trước kia, Hoắc Nhĩ Phi nằm mơ cũng nghĩ đến mình làm ra chuyện có ý nghĩa như vậy.

      chỉ là con của gia đình bình thường, cho dù có thương tiếc và nỡ với những đứa nghèo khó kia, nhưng cũng chỉ có thể quyên góp chút quần áo và sách vở dùng đến, cố gắng phần sức lực non nớt của mình.

      Dù sao, quyên tiền phải mù quáng, nhưng cơ sở kinh tế của bản thân đảm bảo, lấy cái gì trợ giúp người khác đây?

      Nhưng, bây giờ khác, gả cho Yến, bọn họ có tiền xài hết, hoàn toàn có thể làm chút chuyện đủ khả năng, trợ giúp những người cần giúp đỡ kia.

      “Yến, tốt.” Hoắc Nhĩ Phi tựa vào vai ông xã, cảm xúc trong lòng rất nhiều.

      Người phụ nữ làm được phần đóng góp của mình, hạnh phúc đấy.

      ông xã thương mình, còn có ba đứa đáng .

      Người nhà vui vẻ, vui vui vẻ vẻ, khỏe mạnh, còn có gì mỹ mãn hơn điều này.

      “Em vui vẻ là được rồi.” Thư Yến Tả vẫn được gọi là ma vương khát máu, ai ngờ vì bà xã mà thành lập cơ quan từ thiện gì đó, đoán chừng ra thành câu chuyện cười.

      Nhưng mà, chính là như thế.

      Chuyến Hokkaido, tấm màn viên mãn hạ xuống.

      Sau khi trở lại Hương Cảng, Thư Yến Tả bắt đầu lu bu lên, mặc dù giao quyền ít, nhưng người quyết định sách lược của tập đoàn Thư Á và bang Viêm Ưng vẫn là , ra ngoài chơi hơn nửa tháng như vậy, công việc tích lũy lại rất nhiều.

      Cho nên mấy ngày gần đây đều sớm về trễ, Hoắc Nhĩ Phi rảnh rỗi hai năm cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán, luôn muốn làm chút gì đó mới được, luôn núp trong nhà như vậy chệch đường ray với xã hội.

      Bọn cũng lớn, cần quá quan tâm, cứ như vậy, nửa thời gian đều trong nhàm chán trôi qua.

      Sách trong thư phòng cũng bị đọc hết rồi, phim truyền hình cũng khó xem, lên mạng cũng còn ý gì, haizzz...

      Cho nên quyết định buổi tối thương lượng với Yến chút, có thể ra ngoài tìm công việc , muốn làm sâu gạo!

      Đợi đến mười giờ, sau khi dỗ bọn ngủ xong, Yến còn chưa trở về.

      Hoắc Nhĩ Phi hơi buồn ngủ rồi, mở điều khiển từ xa của ti vi cũng có phim truyền hình gì hay, chống đầu ở đó ngủ gà ngủ gật.

      Khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, cửa “Kẹt” tiếng vang lên rồi.

      Hoắc Nhĩ Phi vội vàng đứng dậy, nhiệt tình như lửa nhào vào trong ngực ông xã, buồn buồn : “Sao hôm nay trở về trễ vậy.”

      “Chuyện hôm nay hơi nhiều, sao còn chưa ngủ?” Thư Yến Tả dịu dàng vuốt tóc mèo .

      “Đói ? Canh xương củ sen em nấu vẫn còn ở phòng bếp đấy.” Hoắc Nhĩ Phi chuẩn bị phòng lấy canh nóng cho ông xã. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      đói bụng, em ngủ , tắm.” Thư Yến Tả nỡ để mèo cực khổ như vậy, trong lòng lại ngọt.

      “Chờ tắm xong em hâm nóng xong canh rồi.” Hoắc Nhĩ Phi vẫn kiên trì phòng bếp.

      “Được rồi.” Thịnh tình của bà xã khó từ chối!

      Thư Yến Tả cũng biết mèo có chuyện gì mà ân cần chính là có cầu nho gì đó.

      Do đó, giờ mềm nhũn vùi đầu trong ngực mè nheo làm nũng đấy.

      “Yến, phải đồng ý em đó, còn tiếp tục sống như vậy em sắp nổi mốc rồi, tách rời khỏi xã hội rồi.” Giọng Hoắc Nhĩ Phi mềm đến như chứa nước.

      có việc gì mang các con ra ngoài dạo phố chút, vui đùa chút, phải rất tốt sao? Bảo Bảo và tiểu Bối dính người như vậy, em cam lòng để cho bảo mẫu trông chúng sao?” Đôi tay Thư Yến Tả sờ về phía eo mèo , dùng sức ôn hòa vuốt ve.

      “Em đương nhiên nỡ, nếu , chờ Bảo Bảo và tiểu Bối nhà trẻ, em lại làm?” Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình mặt muốn ở nhà làm sâu gạo, mặt lại bỏ được các bảo bối của , rất khó khăn, đành phải lui bước.

      Giáo dục vỡ lòng cho bọn rất quan trọng, giao cho bảo mẫu yên tâm.

      “Vậy em muốn làm công việc gì?” Tay Thư Yến Tả từ từ vuốt lưng mèo .

      “Đương nhiên là làm kế hoạch quảng cáo, cũng sắp qua ba năm, còn biết có công ty nào cần em .” Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi ai oán .

      cần em là được rồi.” thể cưỡng chế mèo bỏ ý niệm ra ngoài làm việc, chỉ có thể từ từ dỗ dành.

      “Nhưng mà, tiếp tục như vậy, em càng ngày càng mập, rất khó coi, xem thành phần tri thức thành phố người ta có bao nhiêu phong cách, nhìn lại em, hoàn toàn là người phụ nữ gia đình.” Hoắc Nhĩ Phi tỏ vẻ cực kỳ buồn bã.

      “Chỗ nào mập, quá gầy sờ lên cấn tay, vẫn thịt nhiều tốt hơn.” Thư Yến Tả vừa vừa nhéo trái nho trước ngực mèo .

      “Này! Xấu quá, người ta chuyện đứng đắn với đấy.” Hoắc Nhĩ Phi chụp tay sờ loạn của ông xã.

      nghe mà, cũng rất nghiêm túc đưa ra đề nghị cho em.” Thư Yến Tả rất oan uổng.

      “Haizzz...” Hoắc Nhĩ Phi thở dài, đầu chôn trước ngực ông xã, ngón tay vô ý thức vẽ lên vòng tròn, rối rắm ~

      Lửa dục của Thư Yến Tả lập tức bị khơi lên, vừa mới có hành động, mèo lên tiếng, “Nếu , em làm thư ký cho !” Khi Hoắc Nhĩ Phi lời này, cặp mắt tỏa ra sao màu hồng phấn.

      “Thư ký?” Động tác của Thư Yến Tả khựng lại.

      “Đúng vậy, cho dù là làm thư ký văn phòng hay thư ký lão đại hắc bang, đều có thể, thư ký kiêm vệ sỹ chứ sao! Thân thủ của em tốt như vậy.” Hoắc Nhĩ Phi cười hề hề đến như trộm.

      “Thư ký kiêm vệ sỹ? Em bảo vệ ?” Thư Yến Tả khỏi cười ra tiếng, theo ý bản lĩnh của mèo giống như mèo ba chân có gì khác, chứ đừng tới bang Viêm Ưng, lại nơi đó đều là đám đàn ông, nếu chạy tới đó, phải thêm phiền sao!

      “Thế nào? xem thường em?” Hoắc Nhĩ Phi hơi vui mừng.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Phần 16:

      Editor: Puck

      “Nào có. Ngày mai em đến Thư Á báo danh.”

      “Có ? Mà em chưa từng làm công việc thư ký, có thể tốt ?” Sau khi hưng phấn, Hoắc Nhĩ Phi vừa nghĩ tới mình hiểu công việc thư ký, khuôn mặt nhắn khỏi suy sụp xuống.

      sao, để Monica dạy em, rất đơn giản.”

      “Ông xã, quá tuyệt!” Hoắc Nhĩ Phi vui mừng “Chụt” cái bên khóe miệng ông xã.

      Công việc thư ký, trước kia chưa từng thích cũng chưa từng có hứng thú chút nào, cũng chưa từng nghĩ có ngày làm công việc này.

      Nhưng bây giờ tình huống giống nhau, làm thư ký cho ông xã, trải nghiệm rất mới lạ ~

      rốt cuộc tuyệt hay tuyệt, thử chút biết.” Thư Yến Tả tỏ vẻ mập mờ, bàn tay trực tiếp luồn vào phía dưới mèo , ngón tay đưa vào...

      “Ưmh...” Hoắc Nhĩ Phi thở gấp mềm nhũn .

      Tiếng rên rỉ mê lòng người đan xen với tiếng thở dốc, nhiều tiếng lọt vào tai, ngay cả ánh trăng giữa trung cũng lặng lẽ trốn vào trong đám mây, rất mắc cỡ đó

      Buổi sáng thứ hai, Hoắc Nhĩ Phi quả nhiên Thư Á báo danh.

      bộ đồ công sở thành phần tri thức màu đen, vớ đen, giày cao gót, tóc cột sau gáy, tinh thần sảng khoái.

      Nhất là vóc người trước lồi sau vểnh vô cùng có liều lượng! Cả người tỏ vẻ thành thục tao nhã quyến rũ của phụ nữ, hoàn toàn thoát khỏi bóng dáng tùy tiện trước kia.

      Hoắc Nhĩ Phi vì kiêng dè, cố ý ngồi cùng xe với Yến đến công ty.

      (Quần chúng đấm ngực: coi chúng tôi là kẻ mù hay người ngu! Cả Thư Á thậm chí cả Hương Cảng, ai biết ai Hoắc Nhĩ Phi là vợ của ma vương khát máu Thư Yến Tả! Đó là hoàn toàn cưng chiều đến tận xương.)

      Sửa sang lại dáng vẻ của mình, cất bước vào trong tòa nhà.

      Cho dù như thế nào, hôm nay cũng là ngày đầu tiên mình làm sau thời gian hai năm, muốn biểu tốt chút mới được.

      Nữ nhân viên lễ tân sảnh trước vẫn là người đó, vừa nhìn thấy Hoắc Nhĩ Phi vội vàng ra đón, cười đến hơi nịnh nọt, “Phu nhân, ngài cần làm gì?”

      “Tôi tới làm, chỉ có điều tôi quên như thế nào, dẫn tôi lên .” Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt .

      làm?” Nữ nhân viên lễ tân sảnh chính hơi kinh ngạc trong lòng, ấy còn cần làm? làm là giả, nhìn tổng giám đốc mới là thôi...

      “Đúng vậy, làm.”

      “A, mời tới bên này, tôi dẫn ngài lên.” Phu nhân của boss đó! đắc tội nổi, chỉ có thể nịnh hót.

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy này hơi sợ mình, có đáng sợ như vậy ? khỏi sờ mặt mình cái, trước khi ra cửa có soi gương mà, thoạt nhìn rất thân thiện đấy!

      Tràn đầy nghi ngờ theo ta vào thang máy.

      Sáng sớm, Thư Yến Tả trước với Monica, Phi Phi muốn tới trải nghiệm công việc thư ký, để cho dẫn dắt Phi Phi, làm chút công việc đơn giản là được.

      Cho nên, khi thấy Hoắc Nhĩ Phi với bộ đồ công sở cũng tỏ vẻ kinh ngạc nhiều, giống như bình tĩnh cho ấy biết chút hạng mục công việc cơ bản nhất. die~nd a4nle^q u21ydo^n

      đến sau, Hoắc Nhĩ Phi lại bắt đầu quan tâm đến chuyện lớn cả đời của Monica rồi.

      “Monica, có bạn trai chưa?”

      “Còn chưa có.” Giọng Monica lạnh nhạt bình tĩnh.

      Hoắc Nhĩ Phi phát túm lấy tay Monica, ý vị sâu xa : “Phụ nữ tốt nhất nên kết hôn sau ba mươi tuổi, quá ba mươi tuổi sinh đứa rất khó khăn, sao ưu tú vậy, nhưng thể để cho mình trở thành đấu sĩ còn dư lại!”

      “Ừ, chỉ có điều chưa gặp được người thích hợp mà thôi, mà tôi, lại thích chấp nhận, kết hôn là chuyện cả đời, vẫn còn cần cẩn trọng suy tính.” Monica sao lại hiểu đạo lý này, có người phụ nữ nào hy vọng gặp được ông xã của mình.

      “Đó là đương nhiên, nếu như gặp được người phải sớm xuống tay ~ tôi cảm thấy trong công ty có mấy quản lý cũng tệ, dáng dấp tuấn tú lịch .” Hoắc Nhĩ Phi cười đến rất gian.

      “Công ty cho phép nhân viên nội bộ đương, lại phải cứ dáng dấp tệ có thể.” Monica cười cười, Phi Phi vẫn nhiệt tình như vậy, ấy và boss hai người tốt, khiến cho người ta hâm mộ.

      Mà ông xã của mình, còn ở đâu đây?

      “A... Đúng thế.” Hoắc Nhĩ Phi thở dài, dĩ nhiên biết rất nhiều công ty đều cho phép nhân viên trong công ty chuyện đương, chỉ có điều thoáng chốc quên mất mà thôi.

      “Này, tôi phải làm việc, tránh cho Yến tôi tới chơi, nhưng mà, tôi có thể làm những gì?” Hoắc Nhĩ Phi gãi gãi đầu, hơi luống cuống, hoàn toàn hiểu ra sao.

      “Nếu pha ly cà phê cho boss , ra cửa thẳng quẹo phải có bàn trà .” Monica cười cười chỉ hướng . die nda nle equ ydo nn

      “Ok.” Hoắc Nhĩ Phi đưa tay ra hiệu ok, đạp giày cao gót lắc lư eo thon .

      Thư Yến Tả vùi đầu xem tài liệu, nghe được có người gõ cửa, lên tiếng: “ vào.”

      Hoắc Nhĩ Phi rất ít khi nhìn thấy ông xã nghiêm túc làm việc như vậy, khỏi cảm thán câu: Quả nhiên người đàn ông chăm chỉ làm việc đều đẹp trai nhất, nhất là Yến nhà các , đẹp trai đến trời giận người oán!

      Rón rén bưng cappuccino Yến thích nhất, đặt ở bàn làm việc.

      Qua nhiều năm như vậy, Thư Yến Tả sớm hình thành thói quen với cappucino Monica pha, mặc dù chức vụ của ấy tăng lên, sớm cần làm việc này, nhưng biết boss thành thói quen, nên mượn tay người khác.

      Mà hôm nay, cũng nên đến lúc rồi, thoáng cái mình ngây người ở Thư Á tám năm, phần tình cảm này phải dứt bỏ dứt bỏ luôn được, tám năm qua, luôn đặt công việc ở vị trí thứ nhất, cho nên buông tha và bỏ lỡ rất nhiều việc.

      Phi Phi đúng, tiếp tục như vậy nữa, mình trở thành đấu sĩ còn dư lại rồi.

      Cho nên, cũng làm quyết định khó khăn lại thận trọng.

      “Sao vậy? Còn có việc gì sao?” Thư Yến Tả rất kỳ quái, sao Monica như thường ngày đặt cà phê đó xong rời .

      Ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy mèo cười hì hì nhìn , ánh mắt hơi kỳ quái...

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Phần 17:

      Editor: Puck

      “Là Monica để cho em bưng vào?” Thư Yến Tả nhếch mày lên, mèo đứng ở đây, nào còn có tâm tư làm việc.

      Nhất là bộ đồ công sở màu đen này, bọc lại đường cong đẹp đẽ của , chỉ tưởng tượng thôi, phía dưới của có phản ứng.

      Đều phụ nữ mặc đồ đen gợi cảm nhất, đúng là phải giả, đây hoàn toàn thử thách nhẫn nại của !

      “Làm gì? phải thích uống cappucino em pha nhất sao?” Hoắc Nhĩ Phi mím miệng, vẻ mặt Yến như vậy là sao!

      phải, đương nhiên thích...” Thư Yến Tả rất nhức đầu, liên quan gì đến cà phê!

      “Vậy phải được rồi sao.” Hoắc Nhĩ Phi lập tức cao hứng.

      “Cảm giác như thế nào? Có cảm thấy thích ứng ?” Thư Yến Tả đặt tài liệu trong tay xuống, quan tâm .

      “Xong rồi, chính là... Hơi có mục tiêu, bởi vì biết tính chất công việc, cho nên biết làm gì.” Hoắc Nhĩ Phi đặt mông ngồi bên cạnh tay cầm ghế của ông xã, rất nghiêm túc .

      Từng đợt mùi thơm bay vào trong lỗ mũi Thư Yến Tả, hô hấp dồn dập trận, ổn định tâm thần, an ủi mèo , “Trước kia em chưa từng làm, tự nhiên là dễ hiểu, từ từ quen thuộc rồi tốt lắm.”

      “A....” Hoắc Nhĩ Phi kéo cuối dài dài, hai tay đột nhiên ôm chặt cổ ông xã, thân thể trượt vào trong ngực , ngồi nghiêng đùi .

      Ánh mắt dịu dàng nhìn , ngón giữa xinh đẹp trượt từ gương mặt xuống dưới cằm.

      “Ngoan ~ đừng làm rộn.” Thư Yến Tả phát túm được ngón tay nghịch ngợm của mèo , đặt ở trong miệng, trừng phạt bằng cách cắn hai cái.

      Hoắc Nhĩ Phi càng thêm vô tình hay cố ý uốn éo người, giống như con mèo yên phận.

      Thư Yến Tả rất nhức đầu, mèo hôm nay làm sao đây? Cố ý hấp dẫn mình? Định diễn cảnh nóng trong phòng làm việc? vốn nhạy cảm khác thường với thân thể của mèo , phía dưới sớm nổi lên.

      “Lộn xộn nữa, ăn em...” Thư Yến Tả cắn lỗ tai mèo , từng chữ từng chữ, giọng khàn khàn quyến rũ, có vẻ đoạt lòng người.

      “Được ~” Hoắc Nhĩ Phi “Khanh khách” mà cười , vừa tay bé còn luồn vào trong áo sơ mi của Yến, vẻ quyến rũ hiển thị .

      Yết hầu Thư Yến Tả lăn hai cái, hôm nay mèo quá quyến rũ ma mị rồi, để cho sắp chống đỡ được.

      Bàn tay trực tiếp luồn vào phía dưới váy mèo , đáng hận bị tất chân chặn lại bước tiến về phía trước, khỏi hơi căm tức, dùng sức móc lỗ, sau đó...

      “Ngừng...” Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên cười đến hả hê kêu ngừng.

      Thư Yến Tả rất hiểu , cặp mắt phóng hỏa nhìn chằm chằm vào mèo đùa với lửa.

      “Ông xã, trừ em ra, còn có người phụ nữ thứ hai nào từng hấp dẫn như vậy ?” Có vị chua!

      “Có, nhưng mà...” còn chưa hết lời bị mèo trách móc rồi.

      “Chuyện xảy ra khi nào? ta là ai? ta có hôn ? Hai người có cái đó ?” Hoắc Nhĩ Phi kích động, hoàn toàn bị đổ bình dấm chua, khắp người vị chua.

      Thư Yến Tả cố sức hít hà, tròng mắt đen chứa đầy nụ cười.

      mau, cho phép trốn tránh vấn đề!” Hoắc Nhĩ Phi nóng nảy, đôi tay xoay mặt ông xã, mặt nghiêm túc nhìn .

      “Ừmh, suy nghĩ ... Ước chừng năm – sáu năm trước, sớm nhớ ấy là ai, hơn nữa ấy hấp dẫn cũng thành công.” Nụ cười trong mắt Thư Yến Tả càng ngày càng sâu.

      “Năm, sáu năm trước? Chưa thành công? Rất xinh đẹp sao?”

      “Ừ, quên mất, người khác có dáng dấp xinh đẹp hay cũng quan tâm, trong mắt chỉ có mình bà xã mèo .” Thư Yến Tả đắm đuối đưa tình .

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy Yến giỏi lời tâm tình, mỗi lần đều để cho cảm động như vậy, khiến cho trong lòng cảm thấy ngọt, hạnh phúc mà ~

      “Vậy... Trước đó có diễn trò quá khích với người phụ nữ khác trong phòng làm việc ?” Hoắc Nhĩ Phi có dáng vẻ kiên quyết thề bỏ qua.

      có.” Thư Yến Tả rất kiên định mà lắc đầu, mặc dù trước khi gặp được mèo từng có ít phụ nữ, nhưng kia đều là tiêu khiển ngoài công việc, nhu cầu bình thường của đàn ông mà thôi, hơn nữa cũng thích mang phụ nữ tới gian làm việc.

      Lại lúc trước, là ma vương máu lạnh khiến cho người ta nghe danh mà mất hồn mất vía, cho dù có loại phụ nữ có gan bằng trời, cũng vào được phòng làm việc của , dù sao những nhân viên lễ tân sảnh trước và bảo vệ kia đều phải ngồi !

      “Được rồi, nể tình thông minh như vậy, em bỏ qua chuyện cũ.” Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt nhéo gương mặt tuấn tú của ông xã, cảm giác tay tốt ~

      “Lại nhưng cũng rất đáng tiếc! còn chưa từng nếm thử ở văn phòng...” Hai chữ cuối cùng ra như muỗi.

      Hoắc Nhĩ Phi sưng mặt lên, “ cho phép! Bây giờ cho phép! Về sau cũng được! Nếu như bị em phát dám trèo tường, em mang theo Hách nhi, Bảo Bảo và tiểu Bối bỏ nhà ra !”

      “Bà xã, ý của là muốn cùng em... Cũng ví dụ như lúc này...” Thư Yến Tả cực kỳ uất ức chu môi, ngón tay đưa vào trong huyệt mật của mèo .

      cho phép chu môi!” tay Hoắc Nhĩ Phi bịt môi ông xã.

      “Tại sao?” Thư Yến Tả nghi ngờ.

      “Bởi vì quá hấp dẫn, khiến cho em nhịn được muốn đụng ngã .” Hoắc Nhĩ Phi cau mày, ngón tay Yến quậy đến tâm phiền ý loạn trận, ghét!

      “Đụng ngã? thích vô cùng.” Khóe môi Thư Yến Tả khẽ mở, cười đến điên đảo chúng sinh.

      Hoắc Nhĩ Phi liếm môi cái, làm thế nào? Làm thế nào? Có muốn đụng ngã hay ? Có muốn hay ?

      Thư Yến Tả cũng chủ động, chỉ ở đó cười, ngón tay càng thêm nhàn rỗi...

      Hai người cứ giằng co như vậy sau hai phút, Hoắc Nhĩ Phi nhẫn nại được trước, đỡ lấy đầu ông xã, đưa môi thơm tới.

      bao lâu, áo hai người lộn xộn, thở cũng đều rồi.

      “Yến, có người vào chứ.” Hoắc Nhĩ Phi thở gấp .

      Đầu Thư Yến Tả chôn trước ngực từ từ ngẩng lên, cầm điện thoại bàn bấm số máy nội bộ của Monica, “Trong vòng nửa giờ, cho phép bất kỳ ai vào.” Dứt lời tắt luôn.

      “Ghét! Monica biết.” Hoắc Nhĩ Phi đấm quyền lên người ông xã.

      “Ngoan ~ ấy sớm biết.” Thư Yến Tả vuốt tóc suôn mượt của mèo , Monica thông minh như vậy sao lại đoán ra được, gọi điện thoại chỉ để đề phòng những người khác mà thôi.

      Váy được vén lên tận eo, tất quần kéo xuống dưới đùi, quần lót cũng treo ngược chân...

      Giờ phút này Hoắc Nhĩ Phi xinh đẹp giạng chân người ông xã, cổ áo sơ mi sớm mở rộng, ánh mắt lúng liếng đưa tình, lửa tình mãnh liệt.

      Đúng lúc này, tiếng chuông đột ngột vang lên, hơn nữa gián đoạn, mơ hồ nếu nhận có khuynh hướng cứ vang lên ngừng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :