1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Phần 8:

      Editor: Puck

      Hoắc Nhĩ Phi nhìn ba con chơi đùa đến vui sướng ở phía xa, trong lòng tràn đầy ấm áp, “Ông xã...”

      cuối kéo dài dài, có kiểu giọng mềm mại chỉ thuộc về phương nam, tê tê dại dại xâm nhập vào trong lòng Thư Yến Tả.

      “Ừ.” Giọng điệu dịu dàng giống như gió xuân thổi qua, mắt đen đắm đuối đưa tình nhìn bà xã của mình.

      Hoắc Nhĩ Phi cũng chuyện, chỉ tựa đầu lên vai Thư Yến Tả, cánh tay nắm chặt cánh tay , mười ngón tay quấn quanh.

      “Ông xã, thích em từ khi nào?” Hình như phụ nữ đều thích hỏi câu hỏi này, đều thích phần ký ức ngọt ngào kia.

      Thư Yến Tả nhìn cặp mắt to sáng ngời lại ngập nước của mèo , nhịn được trêu chọc , “ nhớ nổi.”

      “Cái gì chứ!” Hoắc Nhĩ Phi làm nũng thuận theo.

      “Ờ ...” Thư Yến Tả cố ý vò đầu bứt tai mà ngẫm nghĩ.

      Gấp đến mức Hoắc Nhĩ Phi ý vị gãi ngứa trong lòng bàn tay , có khí thế thề bỏ qua.

      Thư Yến Tả bị móng vuốt của gãi đến cả người tê dại, chỉ đành phải nộp vũ khí đầu hàng. di3n~d@n`l3q21y'd0n

      lâu rồi, lâu đến khắc cốt ghi tâm. Khi đó em giống như con mèo giương nanh múa vuốt, hề có chút tế bào dịu dàng nào, nhưng lai mê muội em, haizzz... Suy nghĩ chút đều cảm thấy thể tưởng tượng nổi!” Vừa mới bắt đầu Thư Yến Tả còn thâm tình khẩn thiết, đến sau trở thành than thở.

      Hoắc Nhĩ Phi cũng đánh lại cũng gây với như thường ngày, ngược lại mím miệng khóc “Hu hu”.

      Vừa khóc, nhưng hù dọa Thư Yến Tả, cũng gì mà!

      “Ngoan ~ sao rồi, đều do tốt, em phải là con mèo giương nanh múa vuốt, em là mèo dịu dàng đáng lương thiện xinh đẹp nhất lại khéo hiểu lòng người nhất đời này.” Thư Yến Tả chỉ đành phải trái lương tâm lời dụ dỗ.

      Nhưng nước mắt của Hoắc Nhĩ Phi chẳng những có khuynh hướng dừng lại, ngược lại càng khóc càng dữ tợn.

      “Hu hu... Hu hu hu...”

      Thư Yến Tả luống cuống tay chân trận, sao nước mắt mèo giống như vòi nước chảy ngừng, hai tay đều ướt chèm chẹp biết để vào đâu.

      “Mèo ,đều là sai rồi có được , đừng khóc...” Quả nhiên nước mắt của phụ nữ là điểm chết người, đầu rất lớn!

      “Hu hu... Đứa ngốc... Ngu ngốc....” Hoắc Nhĩ Phi khóc đến thút tha thút thít, đầu chui thẳng vào trong ngực Thư Yến Tả, toàn bộ nước mắt nước mũi đều cọ lên âu phục giá trị xa xỉ của .

      Kinh nghiệm dỗ phụ nữ của Thư Yến Tả hoàn toàn hề phong phú, sợ mình lại sai chữ, chọc cho nước mắt mèo giống như nước sông vỡ đê, chỉ đành phải dịu dàng vỗ vỗ ở sau lưng .

      đồ đại ngốc này, tại sao phải thích em đồ ngu ngốc này...” Hoắc Nhĩ Phi nghẹn ngào chui vào trong ngực Thư Yến Tả.

      Hai người từ lúc mới đầu gặp nhau cho tới bây giờ, gập ghềnh tám năm, trong đó vui buồn hờn giận, buồn vui lẫn lộn đều khắc cốt ghi tâm như vậy.

      Từng có hiểu lầm, từng có đấu tranh, từng có hận. Nhưng cuối cùng, tất cả đều đáng giá, vậy là đủ rồi.

      chính là em đại ngốc nghếch này, làm sao giờ? Sửa được rồi.” Thư Yến Tả thở dài hơi, mèo hôm nay làm sao vậy, sao đột nhiên cảm tính như thế, là bởi vì đại ca sao?

      “Em cho phép đổi!” Hoắc Nhĩ Phi ngước khuôn mặt nhắn đầy nước mắt lên, hung dữ .

      Thư Yến Tả cưng chiều cười cười, lòng ngón tay dịu dàng lau bẩn thỉu gương mặt nhắn cho mèo , giọng than .

      “Haizzz... Tuổi bó to , đứa cũng ba đứa rồi, ai muốn.”

      “Nào có, mỗi lần ra ngoài ăn cơm, rất nhiều người phụ nữ cũng háo sắc nhìn , sức quyến rũ của vẫn còn đó.” Cả người Hoắc Nhĩ Phi đều bốc lên vị chua. dieendaanleequuydonn

      “Mèo ghen?” Người nào đó cười đến ranh mãnh.

      “Mặc dù dáng dấp ông xã đẹp trai là chuyện rất vẻ vang, nhưng được hoan nghênh cũng tiện, nhiều người phụ nữ đều mang ánh mắt háo sắc nhìn như vậy, em đương nhiên vui rồi.”

      “Nếu vậy, lần sau trước khi ra cửa mang khẩu trang nhé?”

      “Há há... Đeo khẩu trang nhiều khó chịu! Chỉ cần trong mắt chỉ có em là được rồi, những người phụ nữ khác khỏi phải nghĩ đến!” Hoắc Nhĩ Phi cười ngã vào trong ngực Thư Yến Tả.

      ...

      Mà ba đứa chơi ở nơi xa đến vui vẻ hiển nhiên biết vừa rồi mẹ mình vừa khóc vừa gào lần, tiếng cười như chuông bạc sang sảng truyền cực xa.

      Thư Yến Tả sai, đúng là bởi vì Thư đại ca thức tỉnh là Hoắc Nhĩ Phi có cảm xúc, ban đầu cũng bởi vì điệu nhảy của Thư Phiến Hữu mà đưa tới kiện “Bẫy rập”.

      năm đầu kia, đều sống trong khổ sở và căm hận, thuộc về cố chấp và chấp nhất.

      Năm năm sau đó, học được quên, học được tiếp nhận người khác, học được bắt đầu cuộc sống mới, nhưng cuối cùng trời đất xui khiến gặp nhau.

      có nên hay nên, hình như tất cả đều định trước từ trong chốn tăm tối, chạy thoát cũng thể nào quên được.

      Nhất là khi con trai xuất , để cho tâm tư rối loạn, tình thương của mẹ phát ra từ trong đáy lòng dính bọn họ chặt, giống như sợi dây thừng vững vàng trói chặt.

      May mắn hay phải là may mắn, thời điểm đó cũng biết.

      Trong lòng hòa tan trong lúc lơ đãng, bắt đầu từ khi nào nhớ , cho tới hết lần này đến lần khác trốn tránh thực tế, luôn tổn thương lẫn nhau.

      Gặp là người tốt hay kẻ xấu, có cách nào định nghĩa.

      Từ góc độ quá khứ năm năm trước nhìn đến, quả là thập ác bất xá *, cái gọi là đại ca xã hội đen phải đều là động chân lại động tay sao? Tính khí còn vô cùng xấu, động chút là ném người cho sói ăn, ngược đãi!

      (*) thập ác bất xá: mười tội nặng nhất (tùy từng thời đại, từng chế độ có các loại tội khác nhau), ý chỉ tội ác tày trời.

      Nhưng mà, chung đụng lâu, phát rất dịu dàng, rất thân thiết.

      Khi bạn ở thời khắc nguy hiểm quên mình đẩy bạn ra; khi bạn bị lời đồn đại tấn công, làm việc nghĩa chùn bước mà ngăn cản trước mặt bạn thay bạn giải quyết tất cả phiền toái; khi bạn mình du lịch ở nơi đất khách, cho bạn vui mừng lãng mạn bất ngờ. die~nd a4nle^q u21ydo^n

      Có lẽ, đây chính là thôi.

      Ở trong cuộc sống xâm nhập từng chút vào xương tủy, khiến cho bạn quên được.

      “Yến, em cảm thấy vui mừng vì Tuyết Nghê, ấy và Thư đại ca nhất định rất hạnh phúc.” Tròng mắt Hoắc Nhĩ Phi cong thành hai vầng trăng non, bên khóe miệng treo nụ cười ngọt ngào.

      xinh tươi, dũng cảm kiên cường như Tuyết Nghê, tại sao có thể hạnh phúc đây?

      “Ừ, nhất định như vậy.” Thư Yến Tả đối với người chính xác là chị dâu này, vô cùng tôn kính, đại ca có thể gặp được Tuyết Nghê, đó là phúc khí của ấy.

      Giống như, gặp được mèo vậy.

      “Qua hai ngày nữa là tới giáng sinh rồi, chúng ta Hokkaido chứ?” Thư Yến Tả ghé vào bên tai mèo khẽ .
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Phần 9:

      Editor: Puck

      Bên trong sảnh chính sân bay New Chitose Nhật Bản, mảnh màu vàng tươi mực thu hút tầm mắt của du khách; vừa quay đầu nhìn, gọi là cao!

      Cũng ngoại lệ khiến mọi người rối rít ghé mắt, người nhà này cũng quá mức bắt mắt, trừ màu sắc quần áo đoạt mắt người ra, dung mạo cũng khiến người ta kinh ngạc!

      Người phụ nữ là mẹ của ba đứa trẻ mà còn trẻ tuổi như thế, da thịt trắng nõn đến giống như hai mươi tuổi, nhất là cặp mắt cười linh động kia, ở trong ngày đông giá rét này giống như ánh mặt trời sưởi ấm lòng người, làm cho người ta có cảm giác bị hấp dẫn.

      Tay trái dắt bé phấn điêu ngọc trác, tay phải dắt bé trai đẹp trai bức người, ngũ quan hai bé giống nhau như đúc, cần phải , hai bé chính là Bảo Bảo và tiểu Bối.

      Bảo Bảo hưng phấn đến nhảy nhảy nhót nhót, so sánh với bé vui vẻ, cha bé vẫn mặt lạnh, hình như vui vẻ.

      Thư Yến Tả thề mình sống đến hơn ba mươi tuổi, đây vẫn là lần đầu tiên mặc trang phục màu vàng, từ đến lớn, trong tủ quần áo của trừ màu đen và màu xám tro ra, có quần áo màu sắc khác.

      Lần này biết mèo lấy đâu ra ý tưởng kỳ quái, lại nhất định đòi cả nhà mặc trang phục màu sắc giống nhau ra ngoài chơi, là như vậy có hiệu quả tốt hơn, cũng nhìn ra điểm nào tốt, tới đâu cũng bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, xấu hổ! die nda nle equ ydo nn

      Đều do tối hôm qua mình bị thiêu đốt trong mèo nhiệt tình cực kỳ khác thường, nhất thời xem xét kỹ bị dụ dỗ rồi, lại thể đổi ý, mặc trang phục áo lông đầy đặn này người quái gở ra được!

      “Yến, cần vẫn làm bộ mặt như vậy! thích nhà chúng ta ra ngoài chơi sao? Hay là thích bộ đồ em mua?” Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi bất mãn .

      có, chỉ là... Hơi nóng.” Thư Yến Tả nhếch nhếch khóe môi.

      “Cha gạt người, ràng nóng.” Bảo Bảo cười hì hì phá hư.

      “Bảo Bảo biết nghe lời, hôm nay cha phải đặc biệt đẹp trai sao, trang phục áo lông này quá thích hợp với cha con!” Hoắc Nhĩ Phi cười đến được gọi là ngọt ngào, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía ông xã bên cạnh, hình như muốn : dám cởi, xong với em!

      Thư Yến Tả dưới uy “Hổ” của bà xã, vốn dám có bất kỳ ý tưởng gì khác.

      “Ừm, cha là cha đẹp trai nhất đời này, trai đẹp trai đến mê người khiến nữ sinh thét chói tai, chỉ có tiểu Bối có khí chất nhất, như viên thịt!” Bảo Bảo bi bô ví dụ khiến mọi người cười dài.

      Thư Nhĩ Hách cưng chiều sờ đầu bù xù của em , biết con bé lấy đâu ra những từ này.

      Mình có phần đẹp trai đến khiến nữ sinh thét chói tai sao? Dường như có.

      Tiểu Bối tức giận nhìn chằm chằm vào chị sinh đôi, mím miệng muốn cởi áo lông xuống.

      “Mẹ, tiểu Bối phải viên thịt, Bảo Bảo mới là viên thịt!”

      Hoắc Nhĩ Phi cúi người hôn lên khuôn mặt nhắn tròn xoe của con trai, “Viên thịt đáng nha, mẹ thích viên thịt nhất rồi.”

      Tiểu Bảo vừa rồi còn méo miệng nhắn lập tức thả lỏng, rất hả hê liếc nhìn Bảo Bảo.

      Bảo Bảo hừ hừ, để ý tới em trai, mình mới so đo với đứa bình thường.

      Bé hình như quên mất mình cũng là đứa bé...

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Cửa chính sân bay, chiếc ô tô Lexus dòng IS màu đen kiểu mới nhất từ xa xa lái tới, dừng ở bên cạnh bọn họ, người đàn ông tuấn tú mặc âu phục màu đen bước xuống, đẹp trai, nhưng có phong cách gọn gàng mát mẻ.

      Cung kính : “Boss, phu nhân, hai vị thiếu gia, tiểu thư, hoan nghênh mọi người đến Hokkaido xinh đẹp.”

      “Mục Tang, trong khoảng thời gian này vất vả cậu rồi.” Thư Yến Tả rất coi trọng vị bang chủ mới nhậm chức phân bang ở Nhật Bản này, trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng sửa lại phân bang ở Nhật Bản đến trật tự, ai phục, có nhiều thủ đoạn. d1en d4nl 3q21y d0n

      Là trợ thủ cứng rắn đáng tin cậy.

      “Có thể gặp được boss, là phúc khí của Mục Tang.” Mục Tang lạnh nhạt , luôn ít, chú trọng thiết thực.

      “Này này, hai người có thể lên giọng được , nơi này gió lạnh vù vù, về khách sạn rồi .” Hoắc Nhĩ Phi vội vàng cắt lời khách sáo đến của bọn họ.

      “Phu nhân rất đúng.” Mục Tang cười cười, boss và phu nhân bù đắp cho nhau, rất tốt.

      Thành phố Sapporo, có vẻ đẹp kín đáo, nhất là ngày đông, thành thị bao phủ trong làn áo bạc càng tăng thêm vẻ đẹp mông lung.

      Dọc theo đường , Mục Tang đều giới thiệu phong thổ nhân tình đặc sắc nơi này, thức ăn ngon giải trí và tập tục con người.

      Hoắc Nhĩ Phi nghe được say sưa ngon lành, sớm hâm mộ tiếng tăm nơi này lâu, ba năm trước đây từng tới lần, chỉ tiếc lần đó ngây ngô còn chưa tới hai ngày vội vã rời .

      Lần này mặc kệ như thế nào cũng phải cẩn thận chơi cho ghiền, chơi tận hứng.

      Tối hôm qua Yến còn thần thần bí bí cho niềm vui bất ngờ, cho dù quấn chặt lấy như thế nào cũn chịu , gì mà vui mừng bất ngờ dĩ nhiên có khả năng tiết lộ trước, đáng ghét!

      Xe dừng ở chỗ dưới chân núi, toàn cảnh màu xanh lá cây xanh um tươi tốt, khiến Hoắc Nhĩ Phi trong chớp mắt có cảm giác quen thuộc, nơi này? Dường như từng tới!

      Mục Tang đưa bọn họ đến nơi rồi rời , tối nay, nhà boss cần nghỉ ngơi tốt.

      Sau khi xuống xe cáp treo, còn có đoạn đường đá xanh, con đường uốn cong quanh co giống như còn cách đoạn.

      “Cha, tại sao chúng ta lại ở núi?” Thư Nhĩ Hách hơi nghi ngờ hỏi.

      “Ờ ... núi thấy cao hơn nhìn xa hơn chứ sao.” Thư Yến Tả bình tĩnh trả lời. dinendian.lơqid]on

      “Cha, có phải núi có nhiều con côn trùng , Bảo Bảo hơi sợ.” Bảo Bạo cọ đến bên cạnh chân cha muốn ôm, dù sao bé vẫn chỉ là hai tuổi, cho dù bình thường bướng bỉnh, cũng sợ côn trùng.

      sợ, cha bảo vệ Bảo Bảo.”

      Tiểu Bối biểu hưng phấn trước nay chưa từng có, ý vị xông về phía trước.

      Gấp đến mức Hoắc Nhĩ Phi ở phía sau kêu lên: “Tiểu Bối, chậm chút, đừng té ngã đó.”

      Khi nhà đứng trước căn biệt thự kiểu Nhật, mặt Hoắc Nhĩ Phi còn là kinh ngạc, chuyện này... Đây phải là biệt thự ngắm biển núi ba năm trước từng ở sao?

      Chẳng lẽ Yến vui mừng bất ngờ chính là chỗ này?

      Thư Yến Tả nhìn dáng vẻ mèo ngây ngô nhìn mình, khóe môi dịu dàng vểnh lên, hình như muốn : Thích ?

      Ba đứa nhìn thấy biệt thự núi lớn như vậy, sớm hào hứng chạy vào.

      “Tại sao lại ở đây?”

      thích sao? Nơi này có ký ức của chúng ta, ba năm trước đây mua lại.” Trong mắt Thư Yến Tả lộ ra vẻ cưng chiều nồng đậm.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Phần 10:

      Editor: Puck

      “Ba năm trước đây?” Hoắc Nhĩ Phi hơi giật mình, chẳng lẽ rằng sau khi bọn họ rời , Yến mua biệt thự này rồi.

      “Ừ, vốn định cho em niềm vui bất ngờ, nhưng sau lại xảy ra rất nhiều chuyện, nên trì hoãn, nhưng mà bây giờ cũng muộn.”

      Hoắc Nhĩ Phi dĩ nhiên hiểu “Xảy ra rất nhiều chuyện” là chuyện gì, đoạn thời gian đó, hai người vừa đúng cãi nhau, còn ầm ĩ rất hung dữ, thiếu chút nữa mất nhau rồi.

      Chỉ có điều, may mà kết cục sau cùng vẫn viên mãn.

      Bằng , sợ mình hối hận cả đời.

      “Ghét, luôn khiến em rất cảm động.” Hoắc Nhĩ Phi gắt giọng.

      “Vậy tối nay em càng phải nhiệt tình hơn tối hôm qua mới được, em đồng ý rồi đấy, thường xuyên...” Thư Yến Tả ghé vào bên tai mèo khẽ , cánh môi thỉnh thoảng sượt qua vành tai , khiến cho hai người chấn động kiểu run rẩy.

      Đỏ tươi nhanh chóng từ tai Hoắc Nhĩ Phi bò đến mặt, kiều diễm ướt át như hoa hồng, môi đỏ mọng hé mở: “Bọn đều ở đây đó.”

      “Vậy dỗ các con ngủ sớm chút.” Thư Yến Tả đơn giản dễ dàng tự nhiên. diee ndda fnleeq uysd doon

      Hoắc Nhĩ Phi giả bộ bấm cái bên hông ông xã, ôm cánh tay của vào trong nhà.

      Bởi vì cả ngày hôm nay đều ngồi máy bay, ngồi xe hơi mà trôi qua, người nhà đều rất mệt mỏi, Thư Yến Tả để cho người ta làm bàn món ăn Nhật phong phú đến phòng ăn, sau khi ăn xong ngâm suối nước nóng, sau đó nghỉ ngơi tốt, ngày mai chơi.

      Đối với ngâm suối nước nóng, ba đứa đều rất hưng phấn, chơi đùa trong nước đến vui sướng, nhất là Bảo Bảo và tiểu Bối, coi hồ bơi này thành trận chiến dưới nước rồi.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ sợ hai đứa sặc, cố ý hù dọa hai đứa, “Hai con còn nghe lời nữa, về sau mẹ mang hai con ra ngoài chơi.”

      Quả nhiên lời của mẹ chính là thánh chỉ, Bảo Bảo và tiểu Bối lập tức yên tĩnh, cùng chui vào trong ngực mẹ.

      “Mẹ, mẹ Bảo Bảo là tâm can bảo bối của mẹ.”

      “Mẹ, còn có tiểu Bối cũng thế.”

      “Các con đều là tâm can bảo bối của mẹ, nhưng mẹ thích đứa bé nghe lời hơn.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy đứa thể quá mức dung túng, ai oán liếc nhìn về phía ông xã bên cạnh, Bảo Bảo và tiểu Bối đều do nuông chiều ra, cho đến bây giờ đều hai đứa tí gì, tùy hai đứa, như vậy sao được!

      biết Hách nhi được dạy bảo biết điều hiểu chuyện như thế bằng cách nào, khéo léo rộng lượng, quả thể tưởng tượng nổi!

      Thư Yến Tả cảm nhận được ánh mắt ai oán của mèo , khỏi uất ức trong lòng, trong nhà luôn có người giả bộ mặt trắng người giả bộ mặt đen, nếu mèo giả bộ mặt đen, vậy chỉ có thể giả bộ mặt trắng thôi.

      Haizzz! Thân bất do kỷ * mà! Lại , cũng quả thể hung dữ với Bảo Bảo và tiểu Bối.

      (*) thân bất do kỷ: Thân thể thể do bản thân mình làm chủ, chỉ hành động thể do mình chi phối. Chỉ việc mình muốn làm nhưng vẫn phải làm.

      Sau khi dỗ ba đứa ngủ xong, bản thân Hoắc Nhĩ Phi cũng mệt đến mở mắt ra được, vốn tối hôm qua bị Yến chơi đùa đến rất khuya mới ngủ, hôm nay lại nghỉ ngơi tốt, khó tránh khỏi tinh thần sung mãn rồi.

      nhàng khép cửa phòng bọn lại, Hoắc Nhĩ Phi duỗi lưng về phía phòng ngủ, lại phát Yến có ở đây. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

      Ah, chạy đâu?

      Tìm vòng mới phát đứng ban công hút thuốc lá, chân tay tới, vòng chắc hông từ phía sau, gương mặt dính vào lưng .

      ngủ, đứng ở đây nhìn cái gì chứ?”

      “Từ nơi này nhìn sang, thành thị ban đêm đẹp.” Đôi tay Thư Yến Tả bao phủ tay mèo , từ từ vuốt ve.

      Hoắc Nhĩ Phi thò đầu ra từ sau lưng , “Cách xa như vậy còn nhìn thấy đèn đuốc sáng chói rực rỡ.”

      “Bọn đều ngủ rồi.” Thư Yến Tả nghiêng người qua, trong tròng mắt mang theo ý cười.

      Hoắc Nhĩ Phi thừa nhận mình nghĩ sai lệch, trong đầu lập tức lên Yến với chờ sau khi bọn ngủ...

      “Sao mặt nóng như vậy, chẳng lẽ bị gió thổi cảm rồi?” Thư Yến Tả sờ trán mèo , phát hơi nóng.

      “Nào có yếu ra được gió như vậy.” Mặt Hoắc Nhĩ Phi ửng hồng ngập ngừng .

      “Vậy...” Đôi môi Thư Yến Tả lại gần vành tai mèo , thè lưỡi liếm.

      Nhất thời, Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy có luồng điện tê tê dại dại từ vành tai truyền xuống cả người, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng, say lòng người.

      “Mèo , em chính là nhạy cảm như vậy.” Giữa răng môi Thư Yến Tả bật ra ý cười nhè , mèo của , vẫn luôn xấu hổ như vậy, ngọt ngào như vậy.

      “Trứng thúi, biết em sợ nhột nhất, còn luôn liếm chỗ đó của em.” Hoắc Nhĩ Phi nũng nịu cắn cái lên cằm Thư Yến Tả.

      Thư Yến Tả lập tức biến khách thành chủ, cắn cái lên cánh môi mềm mại của , ngừng ma sát, dây dưa.

      Tay phải luồn vào trong áo ngủ của mèo , vuốt ve đẫy đà mềm mại trước ngực .

      “Ừ...” Hoắc Nhĩ Phi nhịn được khẽ bật ra tiếng rên rỉ, cảm thấy bây giờ mình đứng giữa hai bên băng hỏa, bên là gió lạnh thổi vù vù, bên là đám lửa thiêu đốt trong lòng.

      Cảm giác này khó chịu, chỉ muốn bấu chặt lấy bả vai Yến, để cho mình mềm . di1enda4nle3qu21ydo0n

      Đôi môi nóng bỏng của Thư Yến Tả thiêu đốt đến cổ , khiến cho nhịn được ngửa ra phía sau, trong miệng rên rỉ giống như mèo kêu gọi, cào lòng người.

      Tiếng thở gấp êm ái mê người kích thích lửa dục người Thư Yến Tả, há mồm ngậm tươi ướt át đứng thẳng này, gặm nuốt từng tấc , mút vào, buông tha bất kỳ chỗ ngọt ngào nào.

      “Lạnh quá... Nóng quá...” Hoắc Nhĩ Phi khó nhịn nỉ non ngâm nga, thân thể mềm giống như vũng nước.

      “Rốt cuộc là lạnh hay là nóng?” Thư Yến Tả cũng hơi khó thở.

      Hoắc Nhĩ Phi giở trò xấu luồn bàn tay bé lạnh đến sắp còn tri giác vào trong áo ngủ của Yến, lạnh đến khiến người nào đó hít vào hơi, “Sao lại lạnh như vậy?”

      “Sờ là tốt rồi.” Hoắc Nhĩ Phi cười sờ lên dáng người to lớn của ông xã, có quy tắc gì sờ loạn trận khiến người nào đó hít vào hơi.

      Sức lực giữa răng môi cũng gia tăng chút, gặm nuốt, mút thỏa thích đến càng thêm hung dữ.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy toàn thân có đốm lửa thiêu đốt, nhưng chiếm được thoải mái, thích Yến vuốt ve và hôn, luôn có cảm giác kỳ diệu bay lên, dâng trào...

      Đôi tay càng thêm sờ loạn thêm chỗ này, lại sờ chỗ kia, cuối cùng dừng lại ở hạt châu ngực Yến, dùng sức vuốt ve, chơi được cực kỳ vui mừng.

      “Phía dưới, cũng cần sờ nắn.” Giọng phái nam khàn khàn như đầu độc của Thư Yến Tả khiến Hoắc Nhĩ Phi sảng khoái trong lòng, nhưng chỗ đó, vẫn muốn vậy.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Phần 11:

      Editor: Puck

      Khi chuyện, Thư Yến Tả túm lấy tay quy củ của mèo đặt lên phía thứ sớm bộc phát, dỗ dành , “Ngoan, sờ nó, kết hôn cũng hai năm rồi, cho tới bây giờ em vẫn chưa từng an ủi nó...”

      “Nào có...” ràng có từng sờ lần, mặc dù chỉ có mấy giây, đó cũng là sờ mà!

      Ở phương diện tình dục, luôn tương đối xấu hổ, kín kẽ, luôn rất muốn nắm quyền chủ động, mỗi lần chỉ có thể cố hết sức phối hợp với Yến ra sức diễn, muốn chính chủ động tấn công, khiêu chiến hề , trong hai năm qua chưa từng đặc biệt chủ động, tối đa chỉ chịu trách nhiệm thắp đốm lửa, sau đó giao cho người khác dập tắt.

      nóng... Nó vẫn còn động!” Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy giống như chơi thú vị mà nhéo nhéo, kết quả càng trướng to hơn, dọa cho sợ đến vội vàng rút tay về.

      “Đừng...” Giọng trầm thấp khàn khàn của Thư Yến Tả giống như kỳ quái, tròng mắt tràn ngập lửa tình nhìn chăm chú vào mèo phía trước, lực lớn nâng ngồi lên lan can.

      “A!” Hoắc Nhĩ Phi nhất thời hét rầm lên, hai tay ôm chặt cổ Yến, quay đầu liếc nhìn xuống dưới, dọa sợ đến hồn phách cũng sắp còn nửa, tim “Thình thịch” đập ngừng. Dieễn ddàn lee quiy đôn

      Mẹ ơi! Đây cũng quá cao , tất cả phía dưới đều là xanh um tươi tốt sâu thấy đáy, té ngã xuống ngay cả hài cốt cũng còn!

      Thư Yến Tả sợ đánh thức các con, vội vàng dùng miệng che miệng đào của lại.

      “Ưmh... Buông em xuống, mau buông em xuống!” Hoắc Nhĩ Phi mơ hồ kêu lên.

      Hai chân càng thêm quấn chặt lấy eo ông xã, chỉ sợ mình cẩn thận ngã ngửa ra sau.

      thích nhiệt tình của mèo .” Thư Yến Tả cố ý chống đỡ thứ bản thân sớm dựng lên ở cửa mật của mèo , cọ xát như có như ...

      Nhưng mà có động tác khác.

      Mèo gấp đến mức ủn ủn trong ngực , khuôn mặt nhắn nóng đến đỏ bừng, ánh mắt mù sương, môi đỏ mọng hé mở, “Ông xã, em muốn...”

      “Muốn... Cái gì?” Thư Yến Tả cố ý chơi trò xấu hấp dẫn .

      “Muốn... ...” Hoắc Nhĩ Phi nhịn được, chân quặp lấy ông xã cũng dùng sức đạp, cái mông cọ cái đè xuống thứ khổng lồ kia...

      “Ừ...” Thư Yến Tả kêu rên tiếng, trừng phạt nhéo thịt non mông người nào đó, lại gần như cắn răng nghiến lợi : “Em định cắt đứt tính phúc sau này của mình?”

      “Nào có... Là cố ý cho người ta...” Hoắc Nhĩ Phi gấp đến mức sắp khóc, cũng ngờ tính sai! cũng phải cố ý.

      ra Thư Yến Tả sớm nhịn được sắp bộc phát, bàn tay nâng mông của mèo lên, mãnh liệt sâu vào...

      vui vẻ cực hạn bộc phát ra người hai người, cảm giác kích thích dữ dội giống như ngồi tàu siêu tốc, làm cho người ta muốn ngừng mà được.

      “Ừ... Yến, vào nhà... chứ...” Hai tay Hoắc Nhĩ Phi ôm chặt cổ ông xã, cánh môi vô tình hay cố ý gặm cắn bên cổ , giọng mềm nhũn ngọt ngào giống như mật đường.

      Thư Yến Tả bị trêu ghẹo đến nhiệt huyết sôi trào, nào còn có tâm tình đổi chỗ, thở hổn hển vận động mãnh liệt.

      Mèo sinh ba đứa , càng tỏ ra hấp dẫn mê người, khít khao mất hồn...

      Gió bắc lành lạnh vù vù thổi qua, có lạnh lẽo thấu xương, áo ngủ người hai người đều nửa mở, nhưng cảm thấy lạnh, toàn thân giống như có đám lửa hừng hực thiêu đốt... die nd da nl e q uu ydo n

      Cho đến khi đạt đến đỉnh núi kia, lóa mắt giống như pháo hoa rực rỡ.

      Buổi sáng, Thư Yến Tả bị đầu tóc xù cọ tỉnh, mở mắt sương mù ra, phát cả người mèo đều chui vào trong ngực , tóc dài xốc xếch lả tả bên gáy , gối đầu...

      Lông mi dài giống như hàng quạt che mí mắt lại, khóe miệng hình như treo nụ cười ngọt ngào, tay ôm eo mình, tay thả xuống bên kia, tư thế ngủ cả người giống như con mèo lười biếng.

      Nghiêng đầu nhàng hôn lên cánh môi đỏ mọng của mèo , chỗ bị làm dịu thành ngọt ngào như đào mật, làm cho người ta nhịn được muốn hái.

      “Ưmh...” Hoắc Nhĩ Phi thoải mái ủn ủn, đổi tư thế ngủ.

      Vì vậy, hai con thỏ ngọc trước ngực nảy lên rung động hấp dẫn tầm mắt người, nhất là đối với người sáng sớm hăng hái bừng bừng mà , hoàn toàn là hấp dẫn ràng.

      Dâu tây lấm tấm da thịt trắng như tuyết càng thêm kích thích hormone Thư Yến Tả sâu sắc, yết hầu nhịn được lăn lăn hai cái.

      lật người đè mèo xuống dưới, lè lưỡi liếm trái nho đỏ đứng thẳng kia, từng chút từng chút, vây quanh giống như cố ý đùa bỡn lấy.

      Hoắc Nhĩ Phi chính là bị kích thích như vậy, phản ứng đầu tiên là túm cái đầu trước ngực lên, lại dám đánh lén !

      “Bà xã, đau!” Thư Yến Tả cau mày giả bộ tội nghiệp nhìn bà xã có tính khí nghiêm trọng lúc rời giường, sao lại quên mất mèo là người luyện võ, cẩn thận, gây ra nguy hiểm đến tính mạng!

      “A!” Hoắc Nhĩ Phi vừa nhìn thấy là ông xã, vội buông tay, giống như dụ dỗ con nít sờ đông sờ tây xoa xoa đầu , “Còn đau ?”

      “Đau...” Thư Yến Tả uất ức chu môi, dáng vẻ hết sức nghiệt.

      Nhìn thấy mà trái tim bé của Hoắc Nhĩ Phi đập mạnh, mẹ ơi! Yến nhà chính là nghiệt trong nghiệt, dung mạo còn xinh đẹp hơn , dáng vẻ chu miệng lên quả chính là vừa thấy ! [email protected]0n

      “Em mơ thấy mình ăn nho, Đường Bảo đột nhiên xông lên, sau đó em liền túm lấy đầu nó...” Hoắc Nhĩ Phi ngượng ngùng gãi gãi đầu.

      Mặt Thư Yến Tả đen sì, ăn nho? Đường Bảo! Lại là Đường Bảo!! phải con chó thúi kia mất sao? Sao lại cứ như hồn tan quấn lấy mèo .

      Ghê tởm nhất chính là, nhiều buổi sáng hôn mèo đều bị cho là Đường Bảo, con chó thúi đáng chết kia rốt cuộc ăn đậu hũ của mèo bao nhiêu lần! Ngày nào đó nó còn dám xuất , xem có tự tay làm thịt nó nấu canh uống !

      “Yến, em nhớ Đường Bảo, sao nó lại chạy mất chứ, đều do em tốt, là em làm hại nó bị người xấu lừa chạy.” Hoắc Nhĩ Phi nhớ tới Đường Bảo lại đau lòng.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Phần 12:

      Editor: Puck

      buổi xế chiều hai năm trước, mang theo Đường Bảo ra ngoài dạo, kết quả gặp được người quen, lại hàn huyên thêm mấy câu, đợi đến khi phản ứng lại, thấy Đường Bảo, vì thế còn hại thương tâm khổ sở chừng mấy ngày, sau đó Yến an ủi đưa cho con giống Đường Bảo như đúc, mới khiến cho vui vẻ.

      Nhưng mà, cho tới bây giờ, Yến còn chưa thực , luôn tìm đủ cớ khác nhau.

      “Ngoan, điều này thể trách em, nếu như nó là con chó cưng trung thành, nên tùy tiện chạy theo người khác.” Thư Yến Tả dịu dàng dụ dỗ .

      Trong lòng lại nghĩ: Chạy vừa đúng.

      “Yến, đồng ý đưa cho em con chó cưng.” Hoắc Nhĩ Phi bắt đầu làm nũng.

      “Ờ ... Chó thể nuôi loạn, Bảo Bảo và tiểu Bối của chúng ta còn , lỡ như bị lây bệnh hay đồ gì sạch tốt, hơn nữa người bị chó cắn bị bệnh chó dại, rất dọa người, hay là thôi .” Thư Yến Tả nghiêm túc đạo lý, tròng mắt đen cũng hề chớp mà nhìn chằm chằm vào trái nho đứng thẳng trong khí. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

      Hoắc Nhĩ Phi lên vài vạch đen, Yến là chó cưng sao? Chó cưng cắn người sao? Chẳng lẽ định nuôi con chó ngao Tây Tạng?

      “Chó cưng cắn người, hơn nữa mỗi ngày em đều tắm cho nó, sao lại sạch chứ.” Hoắc Nhĩ Phi vẫn kiên trì ý nghĩ của mình.

      “Bằng nuôi con mèo .” Thư Yến Tả nghĩ dù sao cũng là vật cưng, khác nhau chỗ nào chứ? Lại nghĩ tới gặp phải phản đối mãnh liệt của bà xã.

      !” Hoắc Nhĩ Phi kích động quát, cuộc sống từ nay về sau của liên quan đến mèo, còn có thôi hay !

      “Vậy nuôi, ngoan ~ đừng nóng giận.” Thư Yến Tả dịu dàng dỗ dành mèo xù lông.

      nuôi mèo, nuôi chó!” Hoắc Nhĩ Phi hét lớn tiếng đẩy ngã ông xã.

      Thư Yến Tả ngược lại rất hưởng thụ cảm giác được mèo đẩy ngã, nghiêng người dựa vào giường, lồng ngực lộ , mắt hẹp dài xếch lên, nhộn nhạo từng vòng sóng.

      Nhìn thấy mà khiến Hoắc Nhĩ Phi miệng đắng lưỡi khô, luồng nóng ran khó tả trong nháy mắt vọt lên toàn thân .

      “Yến, đừng lẳng lơ như vậy! muốn cắn cái...” Hoắc Nhĩ Phi thè lưỡi nhàng liếm liếm đôi môi khô khốc.

      “Vậy... cắn thôi...” Tròng mắt đen của Thư Yến Tả khép hờ, khóe môi khẽ cong thành độ cong câu người, tản mát ra vẻ quyến rũ cực hạn.

      Hoàn toàn mê hoặc thần kinh Hoắc Nhĩ Phi, mầm mống tình dục thiêu đốt trong cơ thể ở đó rục rịch ngóc đầu dậy, đôi tay quả quyết sờ lên gương mặt xinh đẹp, vuốt ve, da tốt, bình thường đều cần đồ trang điểm! quá công bằng!

      Đôi môi chu lên, dán lên, hung hăng nếm vài miếng, thanh rất vang động làm cũng rất đơn điệu.

      Người nào đó rất chán nản! chuẩn bị có hành động, lại bị mèo nghiêm lệnh dừng lại, “Đừng động, hôm nay em muốn ở phía !”

      Dứt lời, lập tức ấn chặt gắt gao người đàn ông xấu lộn xộn, bắt đầu ra sức “Hôn”.

      “Cắn nữa sưng lên.” Thư Yến Tả yếu ớt bay ra câu.

      Hoắc Nhĩ Phi với cặp mắt mù sương ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cánh môi sáng bóng đầy đặn kia, hình như hơi lớn hơn trước kia, lại thè lưỡi ra giống như an ủi liếm liếm, sau đó liên tục chiến đấu ở các mục tiêu chiến trường kế tiếp.

      Vừa liếm thành công khiến người đàn ông dưới người sợ run, nếu như mới vừa hút cắn chỉ là dạo đầu, vậy liếm dịu dàng này tuyệt đối là dụ dỗ trí mạng. die ennd kdan/le eequhyd onnn

      Nhưng mà, mèo người lại chuyển đến cổ , hình như cố gắng trồng trọt dâu tây.

      tiếp tiếp...

      Kích thích đến khiến Thư Yến Tả liều mạng hít sâu.

      Hơn nữa khi cánh môi mềm mại của mèo mổ lên hạt gạo trước ngực mình thể kiềm chế được rên rỉ tiếng.

      như thế nào Hoắc Nhĩ Phi cũng qua hơn hai năm kinh nghiệm, nắm giữ mấu chốt cơ bản, cũng vô cùng quen thuộc cơ thể ông xã, vì vậy chuyên chọn chỗ nhạy cảm của mà chơi đùa.

      Tay bé càng thêm xấu xa sờ loạn, từng có kinh nghiệm tối hôm qua, sợ cái đó nhảy lên rồi.

      Tuyệt đối đùa lửa!

      “Tiểu tinh.” Thư Yến Tả cắn lỗ tai mèo , đặt cho danh hiệu mới, bàn tay càng thêm vuốt ve mông trơn mềm của , nâng lên.

      Hoắc Nhĩ Phi rất phối hợp ép xuống...

      “Mẹ, cha, sao hai người còn chưa rời giường?” Đúng lúc này, cửa mở ra.

      Bảo Bảo và tiểu Bối chạy như làn khói tới, mơ hồ có khuynh hướng bò lên giường.

      Ngay khoảnh khắc khi cửa bị mở ra, Thư Yến Tả lanh tay lẹ mắt kéo chăn che lên lưng ngọc trần trụi của mèo .

      Càng thêm tư tương xấu đỉnh mấy cái.

      Hoắc Nhĩ Phi thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, đưa tay dùng sức nhéo eo ông xã.

      “Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Bảo Bảo bò đến bên giường, rất kỳ quái nhìn tư thế của mẹ và cha.

      Mẹ ngủ có quy củ, lại ngủ đến người cha.

      “Sao hôm nay Bảo Bảo và tiểu Bối thức dậy sớm vậy?” Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi mênh mông dứt, mặt lại tỏ vẻ bình tĩnh chuyện với bọn .

      Yến đáng chết! Vậy phải làm sao bây giờ? Hai người bọn họ đều mặc gì! Hơn nữa bộ phận riêng tư đó còn kết hợp chặt với nhau, định đứng dậy, Yến lại gắt gao đè chặt cái mông của xuống để cho như ý nguyện.

      Quan trọng nhất là, tên đáng chết này còn thỉnh thoảng rung động cái, để cho nhịn được định thét chói tai, nhưng bọn đều ở đây!

      phải cha mẹ dẫn chúng con ra ngoài trượt tuyết sao?” Bảo Bảo định chui vào trong chăn, lại bị cha chặn lại. dfienddn lieqiudoon

      “Bảo Bảo ngoan, bây giờ mẹ con hơi sốt, để cho mẹ ngủ tiếp lát có được ?” Thư Yến Tả dỗ dành con .

      “Mẹ, mẹ rất khó chịu sao?” Tiểu Bối ở bên cạnh trợn to mắt, cảm thấy mặt của mẹ đỏ đó!

      “Ừ, mẹ hơi nhức đầu, trước tiên để trai mang các con chơi lúc có được ?” Hoắc Nhĩ Phi thể làm gì khác hơn là giả bộ nhức đầu.

      Bảo Bảo càng thêm thân thiết đưa tay bé sờ trán mẹ, “ nóng mà! Mẹ, vậy mẹ ngủ tiếp .”

      Hoắc Nhĩ Phi kêu rên trong lòng: Đều do cha thúi của các con làm hại! Hu hu...

      “Cha, cha phải chăm sóc tốt cho mẹ đó, chúng con tìm trai chơi!” Tiểu Bối giống như tiểu đại nhân dắt tay chị ra ngoài.

      Bảo Bảo lần đầu tiên biết điều như vậy để cho em trai nắm tay ra ngoài, còn đột nhiên quay đầu sang nhìn mẹ và cha, cắn ngón tay út biết nghĩ cái gì.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :