1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13: Mèo răng sói dài (2)

      Editor: Puck

      Vuốt gò má trái sưng, đôi môi cũng bị người đàn ông ác ma kia cắn rách, máu tươi đọng lại khóe miệng, nước mắt cứ theo khóe mắt chảy xuống, dáng vẻ hết sức đáng thương.

      Cái mông cũng rất đau, hơi sức người đàn ông ác ma kia quá lớn, cảm giác cái mông mình cũng sắp té thành hai rồi.

      Đột nhiên, khóa cửa vang lên, cảnh giác rúc ở trong góc, phải người đàn ông ác ma kia phái người giết chứ.

      người đàn ông chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi ló đầu vào, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nho nhã mê người, tròng mắt đen giấu dưới gọng kính viền vàng cười híp mắt nhìn , khóe miệng cong lên, rất giống như quan sát động vật nào đó.

      Cảm giác này khiến Hoắc Nhĩ Phi vô cùng căm tức!

      khỏi trợn tròn cặp mắt, tức giận theo dõi , ánh mắt kia giống như con mèo tức giận.

      Khóe miệng Đoạn Tử Lang càng mở rộng, trong ánh mắt cũng lấp lóe ánh sáng khác thường, hình như càng ngày càng thú vị.

      “Mèo , đừng nhìn như vậy, là bác sỹ, tới xem vết thương giúp em.” Đoạn Tử Lang có cảm giác mình giống như tới lừa con nít.

      Ánh mắt Hoắc Nhĩ Phi nhìn rất quái lạ, người đàn ông ác ma kia tốt bụng phái người tới kiểm tra vết thương cho như vậy.

      Đoạn Tử Lang thấy hình như tin, lập tức mở hòm thuốc của mình ra, để cho nhìn, cũng lấy rượu thuốc, bông băng và thuốc mỡ ra, về phía .

      Hoắc Nhĩ Phi thấy hình như ta láo, hơn nữa ta cũng cần thiết lừa mình, nên ngoan ngoãn mặc cho ta bôi cồn i-ốt sát trùng mặt mình, đau đến vẫn hít hà, lại cắn răng lên tiếng.

      “Mèo , nhìn ra em rất kiên cường! Hơi tương tự Yến, trách được cậu ấy lại xuống tay lưu tình với em, chẳng qua vẫn khuyên em đừng khiêu chiến cực hạn của Yến, nếu ...” Đoạn Tử Lang lại gần bên tai giọng , “Kết quả nếu mà biết rất thê thảm.”

      Hoắc Nhĩ Phi vui : “Tôi phải mèo , tôi có tên! Tôi tên là Hoắc Nhĩ Phi. Còn nữa, tại sao phải nhắc nhở tôi, chẳng lẽ theo chân họ đều hy vọng tôi bị ném cho sói ăn sao?”

      Mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn Đoạn Tử Lang.

      “Bởi vì em rất thú vị! Cho nên hy vọng em bị ném cho sói ăn! Mùi vị đó dễ chịu, bé đáng như mèo vậy vẫn nên tốt hơn. Ặc, Hoắc Nhĩ Phi đúng , nhớ kỹ rồi.” Đoạn Tử Lang cười đến như ma quỷ, làm cho người ta phân biệt được nụ cười của hay giả.

      “Cám ơn .” Hoắc Nhĩ Phi rất chân thành, mặc dù người đàn ông này chuyện đứng đắn, nhưng cảm thấy ta vì tốt cho , mà giống như những người khác, nhìn như trò cười.

      “Cũng đừng cám ơn , giúp gì được cho em, chỉ nhắc nhở em, Yến phải người dễ chọc, em phải thích hợp chịu thua, ký lai chi tắc an chi, phải học được thay đổi, chừng có kỳ tích xảy ra.” Đoạn Tử Lang rất uyển chuyển tinh tế.

      Hoắc Nhĩ Phi nghe thấy rất kỳ quái, nhíu mày, hiểu nhìn . Dẩu môi hồng hơi sưng, giọng điệu vẫn rất cứng rắn, “Tại sao tôi phải chịu thua, tôi tuyệt đối chịu thua người đàn ông ác ma kia.”

      “Có đôi khi giữ được mạng quan trọng hơn bất kỳ cái gì, em cần gì phải gây khó dễ cho bản thân, tự biến mình thành thân thương tích, rất dễ chịu sao? Mèo , cảm thấy em có thể suy nghĩ chút lời đề nghị của . trước, những thuốc này để lại cho em, em phải bảo vệ tốt cho mình.” Đoạn Tử Lang lưu lại chút thuốc, cầm hòm thuốc của rồi rời .

      Hoắc Nhĩ Phi nhìn theo bóng lưng rời của , ôm chân, kinh ngạc mà ngây ngốc.

      Chẳng lẽ bên cạnh ác ma vẫn có người tốt sao? Hay chỉ cố ý đến dò xét ? Còn có mục đích khác?
      Chương 14: Ân oán hắc bang

      Editor: Puck
      Buổi tối, trong nhà chính nhà họ Thư, Đinh Thận cảm thấy có điềm báo giông bão sắp tới.

      Nhìn ra được trong mắt nhị thiếu vẫn rất tức giận, ông nghe về chuyện tối hôm qua, vốn cho rằng nhị thiếu chút lưu tình mà ném bé đó cho sói ăn, nhưng ngờ lại nhốt lại. Thậm chí ngay cả bác sỹ riêng Đoạn Tử Lang của nhị thiếu còn kiểm tra vết thương cho bé, hơn nữa hình như nhị thiếu cũng truy cứu việc này, khó hiểu!

      “Tôi có kêu mấy người bắt cóc phụ nữ sao?!” Tức giận ngấm ngầm của Thư Yến Tả sắp sửa bùng nổ.

      “Là thuộc hạ làm việc tốt, kính xin nhị thiếu trách phạt.” Đinh Thận lập tức nhận trách nhiệm.

      “Tôi rất ràng cách làm của chú. Nhưng mà, thủ hạ của chú còn cần dạy bảo cẩn thận! Chuyện này coi như lần dạy dỗ, lần sau xảy ra chuyện như vậy, nên làm gì, chú tự hiểu.” Thư Yến Tả ân huệ và hình phạt ràng.

      “Dạ, nhị thiếu dạy rất đúng, sau khi trở về thuộc hạ nhất định nghiêm khắc dạy dỗ.”

      “Được rồi, chú xuống .” Thư Yến Tả phất tay.

      Đinh Thận khom người, quay người , lúc ra tới cửa, lại bị nhị thiếu gọi lại.

      “Trừ ra từ phòng tôi tối hôm qua và người bị tôi giam lại, còn lại thả , nên xử lý như thế nào, chính chú làm, đừng gây ra phiền toái cho tôi.”

      “Dạ, thuộc hạ hiểu.” Đinh Thận biết nhị thiếu luôn thích phụ nữ rắc rối, ông cũng nghĩ lần này thuộc hạ của mình gây ra sai lầm lớn như vậy, đáng chết!

      Sau khi Đinh Thận rời , Thư Yến Tả lập tức nghĩ tới người phụ nữ móng vuốt của mèo răng của sói, khóe miệng tự chủ nhếch lên.

      Rất tốt, rất tốt! Vậy tôi chơi với .

      Ngày hôm sau, bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc tầng bảy mươi tòa nhà tập đoàn Thư Á, Thư Yến Tả mặc bộ âu phục màu đen, ngồi ghế bằng da , chăm chỉ nghiêm túc liếc nhìn bản báo cáo tiêu thụ thư ký trình lên, “, gọi tổng giám đốc tiêu thụ Steven đến.”

      Thư ký Monica gật đầu ra cửa, chỉ chốc lát sau Steven tới, “Tổng giám đốc, ngài tìm tôi.”

      “Mời ngồi.” Thư Yến Tả tựa ghế ngồi, nhìn người đàn ông tiến vào.

      Steven theo lời ngồi xuống, tới tập đoàn Thư Á lâu, nhưng cũng nghe tới tiếng xấu của Thư nhị thiếu, chí có điều tác phong làm việc, vẫn rất bội phục.

      Thư Yến Tả đẩy bản báo cáo tiêu thụ tới trước mặt Steven, ý tứ trong mắt ràng.

      “Tổng giám đốc, ý của ngài là thành tích tiêu thụ tháng này được như ý.” Steven hiểu ý Thư nhị thiếu trong nháy mắt.

      “Quả nhiên là cậu rất thông minh, vậy tôi cần nhiều, mặc dù so sánh với thành tích tiêu thụ mấy tháng trước tăng cao nhiều lần, nhưng vẫn đạt đến cầu của tôi.” Thư Yến Tả cũng tương đối thưởng thức tổng giám đốc tiêu thụ mới tới này, luôn nhanh chóng hiểu ý đồ của , điểm này làm cho cực kỳ hài lòng. Chính vì vậy, mới cầu cậu ta cao hơn.

      “Cám ơn tổng giám đốc nâng đỡ, Steven nhất định phụ kỳ vọng của tổng giám đốc.” Sao Steven hiểu ý định của Thư nhị thiếu, cũng hiểu đây tán thưởng , tự nhiên muốn làm ra thành tích tốt hơn.

      “Được, vậy cậu nhanh lên.”

      Steven đứng dậy cáo từ.

      Thư Yến Tả tiếp tục liếc nhìn bản thiết kế mới nhất mà phòng kế hoạch đưa lên, đột nhiên chuông điện thoại di động reo vang, “Chú Diêm, có chuyện gì?”

      “Nhị thiếu, đường hôm nay người bang Lôi Thần ác chiến với bang Viêm Ưng chúng ta, náo loạn đến đồn cảnh sát, chúng ta đánh chết người của bọn họ, cầu câu trả lời hợp lý.”

      “Lão gia hỏa * Lôi Nhất Hàng kia năm đó dám bắn lén cha tôi, nên nghĩ đến có ngày hôm nay, cần cho câu trả lời gì, chú xử lý, làm đẹp đẽ chút, bên đồn cảnh sát, chuẩn bị thỏa đáng chút.” Thư Yến Tả nhếch miệng lên lộ ra nụ cười lạnh khát máu.

      (*) lão gia hỏa: cách gọi khinh miệt người khác.

      Lôi Nhất Hằng! ngày nào đó tôi tự mình trả thù cho cha! Náo loạn bé này tính là gì! Ông cứ chờ mà nhìn .

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15: Quyến rũ như như

      Editor: Puck

      Khi An Tình Hủy được gọi vào làm ấm giường phòng nhị thiếu là buổi tối cách ngày, ngày trước đó khiêm tốn học vú Thư giống như quản gia, như thế nào mới có thể lấy lòng nhị thiếu tốt hơn.

      Vú Thư thấy An Tình Hủy là người phụ nữ rất thức thời, hơn nữa bị nhị thiếu ném ra ngoài, tiếp tục lưu lại nhà họ Thư, chừng có thể trở thành nhân tình của nhị thiếu, như vậy mình cần phải gây khó dễ với ta.

      Vú Thư luôn là người biết nhìn sắc mặt nghe lời người khác, rất khéo đưa đẩy, biết nên nịnh bợ ai lấy lòng người nào, bằng cũng trụ lại đến bây giờ, ngay cả nhị thiếu cũng gọi bà tiếng vú Thư. Cho nên bà chỉ hơi chỉ điểm cho An Tình Hủy mấy câu, cũng cảnh cáo ta nên biết thức thời, cần si tâm vọng tưởng, giữ bổn phận là tốt nhất.

      An Tình Hủy đương nhiên biết ý bà ta, nhưng sao có thể si tâm vọng tưởng, nếu đến đây ai muốn trở thành người phụ nữ của nhị thiếu.

      Buổi tối, Thư Yến Tả phát tiết tất cả tức giận với Lôi Nhất Hằng vào ban ngày lên thân thể người phụ nữ dưới người, ở người ta chút lưu tình gặm nuốt, vuốt ve, đụng chạm, mang theo tức giận điên cuồng.

      An Tình Hủy cũng cảm thấy nhị thiếu phát tiết tức giận lên người mình, chỉ có thể yên lặng thừa nhận, bởi vì biết mình chỉ là công cụ ấm giường mà thôi, có tư cách .

      Khi tự mình thể làm gì chỉ có thể nhịn, chờ đợi thời cơ, đây là nguyên tắc làm người của .

      Sau khi Thư Yến Tả phát tiết xong, cũng cảm thấy biến hóa của người phụ nữ này, hình như lần trước của ta là lần đầu tiên, đặc biệt trẻ trung. Mà đêm nay, thay đổi hoàn toàn, quyến rũ rất nhiều, cũng rất lấy lòng , để cho thoải mái.

      luôn luôn thích người thông minh, phụ nữ cũng ngoại lệ.

      rất thông minh.” Khoảnh khắc khi Thư Yến Tả rời giường, từ cao nhìn xuống .

      “Cám ơn nhị thiếu khích lệ, làm công cụ ấm giường, tôi hiểu nên làm như thế nào mới là bổn phận của tôi trong chuyện này.” An Tình Hủy vội nằm giường nhún nhường trả lời.

      Thư Yến Tả có thâm ý khác nhìn ta, hình như tương đối hài lòng, “ có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, tôi luôn thích người thông minh, cho nên, đừng làm chuyện ngu xuẩn!” xong, vào phòng tắm bên cạnh.

      Nằm ở giường, An Tình Hủy run rẩy, ngực phập phồng.

      Đừng làm chuyện ngu xuẩn! Đừng làm chuyện ngu xuẩn! ngu như vậy, luôn có thể đợi đến ngày đó, nghĩ tới đây, vẻ mặt của tốt hơn chút, nhặt khăn tắm đất, quấn kỹ thân thể ra ngoài.

      Thư Yến Tả từ phòng tắm ra ngoài, thấy phòng ngủ bóng người, ánh mắt bình tĩnh, quả nhiên là người phụ nữ thông minh!

      Nằm ở giường, đột nhiên nghĩ đến con mèo kia, hai ngày nhìn thấy , cũng biết có thu liễm lại chút nào , nghĩ tới đây, hứng thú của lại tới, đứng dậy ra ngoài cửa.

      Hoắc Nhĩ Phi thấy hai ngày nay người đàn ông ác ma kia tới tìm mình, trái lại rất vui mừng, yên tâm tối thiểu hai ngày. Hơn nữa ngày ba bữa đều có người đưa cơm tới cho , nhưng mà để cho ra ngoài, sắp buồn chết ! Thuốc của bác sỹ tên Đoạn Tử Lang đó cũng có tác dụng, ít nhất khóe miệng, mặt của tốt hơn nhiều, mặc dù còn hơi đau, nhưng sưng lên như lúc đầu.

      Tối nay, theo thường lệ ăn cơm tắm rửa sớm hơn chút rồi ngủ, ngủ được cũng có chuyện gì làm, còn bằng bổ sung giấc ngủ, bồi dưỡng thêm sức lực.

      Lúc Thư Yến Tả vào chính là thấy bức tranh như vậy: Đầu tóc người phụ nữ kia rối bời, mặc váy ngủ hai dây bằng tơ tằm, bả vai hơi lộ ra, bởi vì nghiêng người, làn váy vén lên đến bắp đùi, quần lót màu trắng bên trong như như .

      chỉ cảm thấy trận khí huyết dâng trào, em trai vừa rồi được thỏa mãn lại ầm ĩ, giọng mắng tiếng: Đáng chết! Rồi về phía giường.

      Hoắc Nhĩ Phi cảm giác Đường Bảo nhà lại liếm , nhột! Đường Bảo biết cắn người khi nào, hơn nữa còn cắn cổ , ngứa chết!

      “Đường Bảo, tránh ra , nhột.” Hoắc Nhĩ Phi nhắm mắt quơ quả đấm, định đuổi Đường Bảo cắn liếm loạn người , khóe môi nhếch lên nụ cười hạnh phúc.

      Thư Yến Tả gặp vẻ mặt này của , còn gọi ra “Đường Bảo”, tức giận lập tức tới, gần như quát: “Đường Bảo là ai?”
      Chương 16: Bị ác ma XXX (1)

      Editor: Puck

      Hoắc Nhĩ Phi mơ giấc mộng đẹp, trong mộng mẹ cho ăn sườn chua ngọt thích nhất, nhưng Đường Bảo kia cũng thích ăn, muốn giành ăn với , ăn được ngon lành bị gầm lên giận dữ dọa tỉnh.

      Mở mắt thấy người đàn ông ác ma kia trong lòng hồi hộp, lập tức trợn tròn mắt, trở về vẻ mặt đề phòng của thú .

      , Đường Bảo là ai?” Thư Yến Tả cũng kiên nhẫn như vậy, đôi tay bóp chặt cổ Hoắc Nhĩ Phi, hung tợn .

      “Khụ... Khụ... buông tôi ra.” Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình sắp thở nổi, đôi tay dùng sức đẩy tay người đàn ông bóp cổ , nhưng sức quá lớn, hoàn toàn lay chuyển được, sao biết Đường Bảo, hỏi Đường Bảo làm gì?

      “Đường Bảo là ai?” Tiếp tục ép hỏi, ánh mắt hung dữ nhìn người phụ nữ phía dưới, cũng biết mình làm sao, nghĩ đến người phụ nữ này bị người đàn ông khác nhúng chàm, vô cùng khó chịu! Rất muốn giết người đàn ông kia.

      ... buông tôi ra, sao... thế nào! Đường Bảo... là con chó Phốc nhà tôi!” Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình sắp tắt thở.

      “Chó Phốc? con chó?” Thư Yến Tả cũng rất kinh ngạc, tay bóp cổ cũng buông lỏng ra.

      “Chó Phốc là chó cảnh, tôi đặt tên nó Đường Bảo, có vấn đề gì ?” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy người đàn ông ác ma này rất kỳ quái.

      Thư Yến Tả đột nhiên cảm thấy rất tức cười, thế này là sao rồi, sao lại so tài với con chó!

      Tròng mắt đen hề chớp mà nhìn Hoắc Nhĩ Phi chằm chằm, mơ hồ lộ ra vẻ mê người, cúi người, cúi đầu, gặm cắn trận ở cổ Hoắc Nhĩ Phi, tay càng hề nhàn rỗi.

      Hoắc Nhĩ Phi đấm loạn lên người , “Buông tôi ra, buông tôi ra, lưu manh! Lưu manh!”

      “Vậy để tôi cho biết cái gì mới là lưu manh chân chính!” Thư Yến Tả gần như hung tợn , hai chân cố định hai bên Hoắc Nhĩ Phi, để cho phản kháng, tay cũng nhàn rỗi, kéo quần áo của , “Roẹt” tiếng, váy ngủ bị xé nát ném đất.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy trước ngực đột nhiên lạnh, kêu lên tiếng, quyền lập tức lên.

      Thư Yến Tả phát tóm được tay , “ cho rằng bị đánh lần có lần thứ hai sao?” xong cắn cái lên nụ hoa đứng thẳng của , bú, gặm cắn, gần như chút lưu tình.

      đồ lưu manh! Ác ma! Biến thái! Hãm hiếp là phạm pháp, tôi muốn kiện !”

      “Kiện tôi! buồn cười! có năng lực gì mà kiện tôi!” Thư nhị thiếu hung tợn , luật pháp có thể làm gì , người phụ nữ này quả thực quá ngây thơ rồi.

      “Chờ ngày tôi có năng lực, tôi nhất định bỏ qua cho !” Hoắc Nhĩ Phi rất kiên định cứng rắn .

      cho rằng ngày như vậy sao? Xem ra hai ngày nay hề học được nghe lời, vẫn còn trong mộng đẹp!” Ánh mắt Thư nhị thiếu toát ra vẻ khát máu kiềm chế được.

      phát cởi quần áo cản trở người xuống, tóm chặt lấy người phụ nữ vẫn lộn xộn dưới người .

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy xấu hổ chịu nổi, liều mạng giãy dụa, lại biết càng ngừng uốn éo, càng kích thích thú tính của đàn ông.

      “A! A!” Thứ kia chính là đồ của đàn ông sao? Sao lại lớn vậy, quá dọa người!

      Thư Yến Tả hoàn toàn để ý đến thét chói tai, chỉ cắm đầu cắm cổ gặm cắn bộ ngực ưỡn thẳng của , tay cũng nhàn rỗi, công thành chiếm đất.

      Trong đầu Hoắc Nhĩ Phi nghĩ đến chết rồi, bị XXX rồi! Mặc dù tay bấu mạnh lên người đàn ông kia, nhưng giống như thờ ơ.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17: Bị ác ma XXX (2)

      Editor: Puck

      Thư Yến Tả cảm thấy phía dưới của mình căng đến khó chịu, thở hổn hển... (lược bớt...)

      Hoắc Nhĩ Phi lập tức cảm thấy cơn đau tê tâm liệt phế, khó chịu, đau chết! Trong tiểu thuyết ngôn tình đều khi đàn ông và phụ nữ làm cái đó rất thoải mái, đều là gạt người! Đau chết, đặc biệt là cái đó của người đàn ông này còn lớn như vậy, quá dọa người!

      Đau chết!! Hoắc Nhĩ Phi đau đến nước mắt trào ra.

      khó chịu, càng thêm thuận theo mà giãy giụa, đôi tay cào loạn lên lưng , từng vết máu chưa hoàn toàn tốt lại ra, còn tăng thêm ít vết thương mới.

      Nhưng hình như Thư Yến Tả có cảm giác, chỉ ra vào ở đó, thấy người phụ nữ này uốn éo ngừng, khàn giọng quát: “Đừng lộn xộn!” xong nâng mông lên, để vào tốt hơn.

      Hoắc Nhĩ Phi bị giọng khàn khàn của hù sợ, dám lộn xộn, cầu nguyện trong lòng nhanh kết thúc chút, sau đó người đàn ông này mau chóng rời , sợ mình lộn xộn chọc người đàn ông này hết lần này đến lần khác, vậy còn bằng chết cho xong!

      Thư Yến Tả chỉ cảm thấy Hoắc Nhĩ Phi quá chặt, chặt quá mức, kẹp chặt hơi đau, khỏi đưa tay... (bởi vì vấn đề mạng kiểm duyệt, chỗ này lược bỏ số chữ, các bạn tha lỗi...)

      Có lẽ bởi đột nhiên dịu dàng lây tới Hoắc Nhĩ Phi, khi thuần thục vuốt ve, cũng dần tỉnh táo lại, Hoắc Nhĩ Phi rất mất thể diện với phản ứng thành thục của thân thể mình, sao bị XXX lại còn có phản ứng đó! mắc cỡ gì đâu! Mắc cỡ chết người!!

      Thư Yến Tả chỉ cảm thấy buông lỏng... (chỗ này lược bỏ vài chữ...) rung động mạnh mẽ, khi nghe Hoắc Nhĩ Phi phát ra tiếng nũng nịu khó nhịn chỉ cảm thấy dường như cổ vũ càng thêm mãnh liệt mà ra vào.

      Hoắc Nhĩ Phi muốn cắn miệng mình, thanh như vậy mà cũng phát ra, sao lại nũng nịu như vậy! Hơn nữa người đàn ông ác ma kia đụng người nặng hơn, cảm thấy mình sắp đau chết, lần đầu tiên phải là dạng khó chịu... Hơn nữa còn lấy phương thức này, bi ai...

      Mồ hôi hột lẫn máu từ vết cào lưng Thư Yến Tả cùng chảy xuống, chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái, cảm giác mang đến cho hoàn toàn khác bất kỳ những người phụ nữ nào trước kia.

      Sau khi xong chuyện, hai người đều mồ hôi đầm đìa, Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy xương toàn thân sắp tan ra, ngay lúc người đàn ông ác ma rời khỏi thân thể mơ màng ngất .

      Thư Yến Tả híp mắt nhìn vẻ mặt khi ngủ của , chỉ cảm thấy rất thỏa mãn, tối hôm nay cũng quả mệt mỏi, vì vậy ôm Hoắc Nhĩ Phi cứ ngủ như vậy.

      Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu vào gian phòng, chiếu lên thân thể hai người ôm nhau ngủ, rất ấm áp.

      Đầu Hoắc Nhĩ Phi chôn trong ngực Thư Yến Tả, chân vắt lên người Thư Yến Tả.

      Còn Thư Yến Tả ôm chặt Hoắc Nhĩ Phi, giống như chỉ sợ chạy mất.

      Khi Hoắc Nhĩ Phi mở mắt, cảm thấy cả người chua xót đau đớn, định lật người, nhưng được, giống như có người ôm chặt , khỏi nghiêng đầu sang.

      Khi nhìn thấy Thư Yến Tả ngủ bên cạnh , thét lên “A!” tiếng, nghĩ tới hành vi man rợ tối hôm qua của người đàn ông này, khỏi tức giận khác thường. chuẩn bị đấm cú sang.

      Lại bị người bắt được, Thư Yến Tả vốn ngủ ngon giấc, đột nhiên bị tiếng thét chói tai của người phụ nữ này đánh thức, khỏi nhíu mày, nhìn chằm chằm người phụ nữ thức thời này.

      Hoắc Nhĩ Phi phát chân mình vắt lên người đàn ông ác ma kia, vội bỏ xuống, cước đạp tới, đạp này khiến cho thở dốc vì kinh ngạc, đau quá! Quả nhiên lần đầu tiên chính là đau!
      Chương 18: “Luyện công buổi sáng” tàn nhẫn

      Editor: Puck
      Thư Yến Tả đưa tay giữ chặt tay lộn xộn của Hoắc Nhĩ Phi, hai chân cố định trước mặt mình, nhếch miệng lên cười xấu xa.

      Dĩ nhiên hơi sức của Hoắc Nhĩ Phi lớn như của , bị kẹp chặt hai chân thể động đậy, tay còn bị giữ chặt, khỏi tức giận trừng mắt nhìn Thư Yến Tả, “Biến thái! Buông tôi ra!”

      “Xem ra còn rất có sức sống đó!” Giọng Thư Yến Tả quái lạ.

      Bởi vì hai người đều mảnh vải che thân, Hoắc Nhĩ Phi đương nhiên cảm thấy vật nào đó dưới thân người đàn ông này chống lên mình, khỏi sinh lòng chán ghét, sáng sớm như vậy, trách được mỗi đêm muốn nhiều phụ nữ như thế, ghê tởm!

      “Biến thái! Lợn giống! Ma quỷ! Buông tôi ra, XXX tôi, còn muốn như thế nào?” Hoắc Nhĩ Phi cắn răng nghiến lợi kêu.

      “Vãi! Tôi còn tưởng rằng rất hưởng thụ, ngờ còn chưa hưởng thụ đủ, tôi ngại thêm lần nữa.” Mắt phượng của Thư Yến Tả nheo lại, chợt tín hiệu nguy hiểm.

      “Hưởng thụ cái rắm! đồ biến thái này!” Hoắc Nhĩ Phi phẫn nộ bùng phát chửi tục liên tiếp.

      “Nếu có sức sống như vậy, tôi ngại luyện công buổi sáng.” xong đè lên người Hoắc Nhĩ Phi, đẩy hai chân , có bất kỳ dạo đầu nào thẳng vào, hai người cùng phát ra tiếng kêu rên.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy nơi đó sắp rách ra, ác ma này, sao lại có thể như vậy với !

      Thư Yến Tả bị khít khao kẹp chặt của làm cho khó chịu khác thường, ngón tay chút lưu tình giày xéo người , đụng chạm lấy người phụ nữ phía dưới từng phát , ngọn lửa vô danh trong lòng tăng lên kịch liệt, chỉ có thể dựa vào phát tiết dục vọng để giải quyết tức giận trong lòng.

      Hoắc Nhĩ Phi cắn chặt hàm răng, để cho mình phát ra thanh làm người ta xấu hổ, nước mắt ngừng chảy theo khóe mắt, trong lòng tràn đầy căm hận với người đàn ông này.

      Sau khi Thư Yến Tả phát tiết xong, mặc áo ngủ chút lưu tình rời , nếu tối hôm qua còn có chút dịu dàng với người phụ nữ này, vậy sáng sớm nay bị thái độ của làm dâng lên tức giận tràn đầy, biết điều!

      Hoắc Nhĩ Phi như búp bê vải nằm giường, ánh mắt trống rỗng, nước mắt ngừng chảy theo khóe mắt.

      Nữ giúp việc thấy nhị thiếu đóng cửa phòng nhốt Hoắc Nhĩ Phi ra ngoài, trong lòng kinh ngạc khác thường, phải biết rằng mỗi đêm cho dù nhị thiếu thiếu được phụ nữ, nhưng chưa bao giờ lưu lại người ta qua đêm, cho tới giờ chưa có ai phá lệ, lại bị người phụ nữ tên Hoắc Nhĩ Phi kia phá lệ, làm cho người ta mở rộng tầm mắt!

      Nhưng khi mọi người nhìn thấy dáng vẻ đùng đùng tức giận của nhị thiếu lúc sáng sớm, từng người bị sợ đến dám thở mạnh, lặng lẽ phục vụ tắm rửa thay quần áo, mặc xong ngay cả bữa sáng nhị thiếu cũng ăn mà công ty ngay.

      Lúc An Tình Hủy ngang qua sảnh chính, vừa đúng lúc nghe mấy người nữ giúp việc ở đó bàn luận xôn xao.

      “Tối hôm qua nhị thiếu qua đêm trong phòng người phụ nữ bị nhốt sao?” nữ giúp việc giọng hỏi.

      “Còn phải sao? Tôi tận mắt thấy.” nữ giúp việc khác .

      “Đây là chuyện lạ, nhị thiếu chưa bao giờ lưu phụ nữ qua đêm, hơn nữa phải tối hôm qua gọi người phụ nữ An Tình Hủy kia ấm giường sao? Chính tôi ở bên ngoài nghe thấy bọn họ giằng co hơn nửa đêm.” Lại giọng nữ giúp việc khác vang lên.

      “Đúng vậy, bằng cũng để ta rời !” Sau đó giọng : “Hơn nữa coi như thỏa mãn, cũng để người mang người phụ nữ kia tới, tại sao phòng của ta chứ?”

      “Chính là thế! Hơn nữa, các thấy , buổi sáng vẻ mặt nhị thiếu tức giận, dáng vẻ giống như muốn chết người, hù chết tôi.” Nữ giúp việc thứ hai lại .

      “Khụ khụ...” Nữ giúp việc thứ nhất hắng giọng nháy mắt, bởi vì vừa nhìn thấy An Tình Hủy.

      Hai nữ giúp khác lập tức câm miệng , dù sao người có thể sống ở nhà họ Thư, bản lĩnh nhìn sắc mắt vẫn phải có. Hơn nữa mọi người đều có dự cảm xấu với người phụ nữ An Tình Hủy này, cứ có cảm giác dường như ta rất có tâm kế, cho nên vẫn cẩn thận chút tốt hơn.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19: Quan hệ em tinh tế

      Editor: Puck

      An Tình Hủy thể thừa nhận, khi mình nghe thấy cuộc đối thoại của mấy nữ giúp việc, tâm tình rất tốt, thể ngờ mình ra sức lấy lòng nhị thiếu, lại còn bằng được Hoắc Nhĩ Phi cái gì cũng hiểu. Tại sao ta có thể lọt vào mắt xanh của nhị thiếu, phải , ta xinh đẹp bằng , vóc người cũng tốt hơn , càng khiến nhị thiếu vui lòng.

      Trong mắt dâng lên vẻ thù hận, ngón tay xoắn chặt vào nhau, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhếch môi cười lạnh, Hoắc Nhĩ Phi, vậy tới chờ xem!



      Hoắc Nhĩ Phi cứ nằm vậy đến hai ba tiếng, mới chậm rãi bò vào phòng tắm, chỉ cảm thấy dưới thân vô cùng đau đớn, giống như bị xé rách.

      chịu đựng đau nhức mở nước nóng, ngồi chồm hổm mặt đất lặng lẽ khóc, vòi nước nóng chảy từ đầu xuống, hòa lẫn với nước mắt. nhìn mình trong gương, chỉ cảm thấy tàn tạ chịu nổi, rất muốn liều mạng, nhưng trong đầu lập tức nghĩ tới cha mẹ hai bên tóc mai dần bạc trắng, nếu như bọn họ biết mình chết như vậy, nhất định rất đau lòng.

      Đột nhiên nghĩ đến lời bác sỹ kia với mình, có lúc thích hợp phải chịu thua, còn sống dù sao cũng tốt hơn chết, còn sống tốt hơn chết sao? Hay bởi vì bỏ qua được trách nhiệm và tình thân.

      ngồi chồm hổm mặt đất, mặc cho nước nóng xối lên người, cắn khóe môi khóc nức nở, chỉ cảm thấy trong lòng đau thương.



      Trong tòa nhà cao tầng tập đoàn Thư Á, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Thư Yến Tả ngồi ghế dựa như có điều suy nghĩ, phát trong đầu mình lại thoảng qua bóng dáng kia, nhận thức này làm cho rất khó chịu, tức giận gạt bỏ xấp tài liệu bàn làm việc.

      Thư ký Monica chỉ cảm thấy hôm nay tổng giám đốc giống trước kia, hình như rất tức tối, ngay cả tài liệu cũng vứt rồi, nơm nớp lo sợ vào, “Tổng giám đốc, có vị Thư tiên sinh tự xưng là đại ca của ngài, ở phòng cà phê lầu hai chờ ngài.”

      “Biết rồi, ra ngoài .”

      “Vâng.” Monica đáp tiếng, vội vàng khom người rời khỏi, chỉ sợ tổng giám đốc sơ ý chút trút giận lên người .

      “Chờ chút.” Thư Yến Tả gọi lại.

      Monica chỉ cảm thấy trong lòng hồi hộp, xoay người lại.

      “Nhặt tài liệu đất lên, dọn dẹp xong đặt bàn làm việc cho tôi.” xong đứng dậy rời .

      Lầu hai tập đoàn Thư Á là nơi nhân viên nghỉ ngơi, dùng làm phòng cà phê.

      Bên trong phòng VIP, có hai người đàn ông kiểu hoàn toàn khác biệt ngồi đối mặt, tao nhã uống cà phê.

      “Chuẩn bị lúc nào chính thức tiếp nhận Á Ninh.” Mở miệng chuyện là người đàn ông có đôi mắt phượng hẹp dài, ngũ quan hoàn mỹ, vẻ mặt mê hoặc chúng sinh.

      chính là chủ tịch tập đoàn Thư Á kiêm lão đại bang Viêm Ưng, bá chủ hai nhà hắc bạch, người ta gọi là ác ma khát máu Thư Yến Tả.

      “Lúc nào cũng có thể.” chuyện là người đàn ông nhếch miệng lên nở nụ cười xao xuyến, tự có vẻ tự nhiên khác, trong tròng mắt đen chợt ánh sáng rực rỡ chói mắt.

      chính là trai ruột của Thư Yến Tả, dịu dàng đa tình hoa hoa công tử Thư Phiến Hữu. Cho dù ở đâu, luôn nở nụ cười câu hồn kiểu chiêu bài, mặc dù diện mạo mê hoặc chúng sinh như em trai, nhưng có khí chất tuấn lãng khác, càng có kiểu cố chấp kiềm chế được, cũng mê hoặc rất nhiều phụ nữ thét chói tai ái mộ , diện mạo di truyền từ cha nhiều hơn.

      Thư Yến Tả bưng cà phê lên, uống ngụm, để xuống, “Vậy tót, xé chiều nay tới phòng làm việc của em, làm thủ tục bàn giao.”

      thành vấn đề, em trai thân ái của , lâu gặp, em chính là lạnh như băng vậy.” Thư Phiến Hữu cười đến vô hại.

      hơi quản quá nhiều rồi.” Mắt phượng của Thư Yến Tả híp lại.

      “Ôi! Em thể phối hợp với chút sao, nhất định lạnh như băng vậy.” Thư Phiến Hữu cười đến rất bất đắc dĩ.

      “Em còn có chuyện, trước.” Thư Yến Tả lạnh lùng đứng dậy, cũng quay đầu luôn.

      Thư Phiến Hữu nhìn bóng lưng em trai rời , cười đến rất khổ sở, đúng vậy! Tiểu Tả quả quá cực khổ, nó hận mình cũng là việc nên làm, nếu phải bởi vì muốn đón nhận công ty nhà mình, tiểu Tả cũng sống khổ cực từ như vậy

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20: Phi Phi mất tích (1)

      Editor: Puck

      ràng Phi Phi chơi năm ngày trở lại, nhưng hôm nay là ngày thứ bảy rồi, còn chưa thấy bóng người, hơn nữa điện thoại cũng gọi được, trong khu vực phục vụ, đây phải là tín hiệu tốt, xảy ra chuyện gì chứ! Mẹ Hoắc ngồi trong nhà tinh thần hơi tập trung mà thầm nghĩ.

      Hơn nữa mí mắt trái luôn nháy ngừng, điện thoại của Phi Phi còn thông, bà biết nên hỏi ai, gấp đến độ đứng ngồi yên, ngay cả học trò vào lớp cũng yên.

      Sau khi tan học, bà bấm số điện thoại của Tiêu Tiêu, đứa này chơi chung với Phi Phi từ đến lớn, chuyện gì cũng biết gốc rễ, bây giờ chỉ có thể hỏi con bé.

      Tiêu Dĩnh Tư đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ Phi Phi – dì Thu, hơi cảm thấy kỳ quái, “Dì Thu.”

      “Tiêu Tiêu à, Phi Phi con bé có liên lạc với cháu ? Cho đến giờ nó vẫn chưa trở lại, dì gọi điện thoại cho nó cũng gọi được, sắp vội đến chết.” Thu Linh xong nghẹn ngào, bà chỉ có con bảo bối như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, bà còn tiếp tục sống được sao?

      “Cái gì? Phi Phi còn chưa trở lại, điện thoại cũng gọi được, phải chứ, mấy ngày hôm trước chúng cháu còn liên lạc, cậu ấy chơi rất vui vẻ, mua rất nhiều quà trở lại. Dì Thu, dì đừng vội, chuyện của Phi Phi cứ giao cho cháu, cháu nhất định đưa cậu ấy trở lại.” Tiêu Dĩnh Tư cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, biết Phi Phi là sinh mạng của dì Thu, nếu như Phi Phi xảy ra chuyện gì, dì Thu và chú Hoắc nhất định chịu được.

      “Tiêu Tiêu, cháu và Phi Phi là bạn bè tốt nhất, bây giờ dì hoàn toàn có chủ kiến gì, chỉ có thể nhờ cháu, Phi Phi vốn qua loa, bị gạt cũng biết.” xong lại khóc.

      “Dì Thu, ngài đừng vội, có lẽ điện thoại di động của Phi Phi bị rớt hoặc bị trộm rồi, nghĩ cách về chừng, cháu lập tức gọi điện thoại cho Tuyết Nghê, cháu và cậu ấy ra siêu thị kia hỏi chút, có tin tức cháu lập tức gọi điện thoại cho dì.”

      “Tiêu Tiêu, dì tin tưởng cháu, dì Thu trông cậy vào cháu.” Tiêu Tiêu cũng do bà nhìn từ mà lớn lên, tương đương với con khác.

      Sau khi Tiêu Dĩnh Tư cúp điện thoại lập tức gọi điện thoại sang cho Chử Tuyết Nghê.

      (Tiêu Tiêu)

      “Tuyết Nghê, Phi Phi có liên lạc với cậu ?”

      (Mấy ngày trước còn có liên lạc, hai ngày nay có, tớ còn nghĩ có phải nàng chết tiệt này mải chơi đến điên rồi, trở lại cũng gọi tớ chơi.)

      “Có thể Phi Phi mất tích.” Sắc mặt Tiêu Dĩnh Tư nặng nề.

      (Cái gì? Mất tích? thể nào, cậu ấy người lớn sống sờ sờ ra đó sao đột nhiên mất tích! Có phải điện thoại di động bị trộm rồi, cho nên tạm thời liên lạc được với cậu, nếu chúng ta đến siêu thị hỏi chút, chỗ bọn họ phải có ghi chép.)

      “Được, chúng ta gặp ở siêu thị.”

      Hai mươi phút sau, hai người gặp mặt ở cửa siêu thị, chạy thẳng tới quầy rút thăm trúng thưởng lần trước.

      “Xin hỏi, nhóm khách hàng du lịch Hongkong đợt trước chỗ các trở về chưa?” Chử Tuyết Nghê hỏi.

      “Ngài chỉ nhóm khách hàng may mắn trúng chuyến du lịch Hongkong từ thứ hai tuần trước sao?” Tiểu thư tiếp tân rất thân thiện đáp.

      “Đúng, làm phiền kiểm tra giúp tôi chút xem trong đó có phải có tên Hoắc Nhĩ Phi .”

      “Được, ngài chờ.” Tiểu thư tiếp tân mở máy tính ra bắt đầu kiểm tra.

      Lúc sau, “Có, xin hỏi hai vị có chuyện gì?” Tiếp tục cười đẹp ngọt ngào.

      “Tôi muốn biết bạn của tôi Hoắc Nhĩ Phi có phải về , chỗ các phải có ghi chép.”

      “Được, ngài chờ.” lúc sau, tiểu thư tiếp tân khẽ nhíu mày, hình như hơi thể tin được. “ có ghi chép tiểu thư Hoắc Nhĩ Phi về.”

      có ghi chép trở về, vậy những người khác sao!” Chử Tuyết Nghê hơi kích động.






      Chương 21: Phi Phi mất tích (2)

      Editor: Puck

      “Những người khác trở lại, chỉ có Hoắc tiểu thư biết đâu, nhân viên cơ quan du lịch hợp tác với chúng tôi ở Hongkong cũng cố gắng liên lạc, điện thoại có ai nhận, cho nên...” Tiểu thư tiếp tân rất vô tội.

      phải các người lừa ấy chứ!” Chử Tuyết Nghê chất vấn.

      “Tiểu thư, ngài có thể hiểu lầm, siêu thị chúng tôi có chữ tín, rút thưởng lần trước cũng vì báo đáp khách hàng tin tưởng chúng tôi, tuyệt đối tồn tại bất kỳ hành động lừa gạt nào, hơn nữa, khách hàng khác đều bình an trở về, chỉ có tiểu thư Hoắc Nhĩ Phi có, tôi nghĩ có thể ấy cảm thấy chơi ở Hongkong rất vui, nên lưu lại vài ngày cũng chừng, ngài có thể gọi điện thoại hỏi ấy.” Tiểu thư tiếp tân vội vàng giải thích.

      “Nếu tôi liên lạc được với ấy, còn tới tìm các người làm gì?” Chử Tuyết Nghê hoàn toàn mất hết hình tượng thục nữ.

      “Tiểu thư, chúng tôi cũng bó tay.” Tiểu thư tiếp tân rất khó khăn.

      “Cho dù như thế nào, người theo các Hongkong mất tích, các phải chịu hoàn toàn trách nhiệm! Nếu bạn tôi an toàn trở lại, tôi nhất định kiện các .” Chử Tuyết Nghê hoàn toàn nổi giận.

      Tiêu Dĩnh Tư vội tiếp: “Tiểu thư, làm phiền các người kiểm tra giúp chúng tôi, liên lạc với nhân viên cơ quan du lịch hợp tác với các người ở Hương Cảng, hy vọng sớm cho chúng tôi câu trả lời chắc chắn, đây là điện thoại của tôi, có tin tức mau sớm liên lạc với chúng tôi, được ?” xong lấy tờ giấy trong giỏ xách ra viết số điện thoại và tên họ đưa cho tiểu thư tiếp tân.

      Tiểu thư tiếp tân nhận lấy tờ giấy, “Được, về chuyện của Hoắc tiểu thư, tôi cũng rất xin lôi.”

      Tiêu Dĩnh Tư tiếng “Cám ơn” rồi kéo Chử Tuyết Nghê cùng .

      “Tiêu Tiêu, tớ lập tức gọi điện thoại cho trai tớ, để ấy giúp tay tìm Phi Phi, cậu với dì Thu và chú Hoắc, để cho bọn họ đừng quá lo lăng, quan hệ giao thiệp và năng lực của trai tớ phải vấn đề.”

      “Ừ, tớ hiểu , cũng chỉ có thể như vậy.”

      Hai người chia tay nhau ở cửa siêu thị, về nhà mình, chuyện của Phi Phi quả rất kỳ quặc, nhưng gấp cũng gấp được, chỉ có thể về nhà chờ tin tức.

      Tiêu Dĩnh Tư gọi cú điện thoại cho dì Thu, để cho bọn họ đừng lo lắng, nhất định tìm được Phi Phi.

      Thu Linh và chồng Hoắc Kỳ ở nhà vô cùng lo lắng, hai người chỉ có con bảo bối như vậy, nếu xảy ra chút chuyện, còn có để cho bọn sống nữa !

      Ngược lại kiếm mấy người bạn tìm, chỉ mong mỏi có thể sớm tìm được con bé Phi Phi.

      Tiêu Dĩnh Tư theo chân bọn họ bảo đảm, nhất định nghĩ cách tìm Phi Phi về. ra trong lòng cũng hoang mang, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ lo lắng của dì Thu và chú Hoắc, tự chủ được mà bảo đảm với bọn họ. Dù sao, Phi Phi là bạn tốt nhất của , hai người lớn lên cùng nhau từ , là bạn tốt có gì giấu nhau.

      Năm lớp mười , cha bị tai nạn xe cộ qua đời, và mẹ cảm thấy toàn bộ thế giới cũng sụp xuống, là Phi Phi ở cùng mỗi ngày, còn có chú Hoắc và dì Thu trợ giúp nhà , cả đời thậm chí còn quên ân tình này.

      Sau khi về đến nhà, mẹ Từ Lan hỏi: “Tiểu Tư à, Phi Phi rốt cuộc thế nào đây? Hôm nay ở dưới lầu mẹ gặp dì Thu của con, nhìn dì ấy rất đau lòng, chắc là lo lắng cho Phi Phi.”

      “Mẹ, chuyện của Phi Phi mẹ cần quá lo lắng, lúc rảnh rỗi mẹ đến nhà dì Thu ngồi chút, tâm với dì ấy, phân tán chú ý của dì.”

      “Ừ, Phi Phi là đứa bé ngoan, ông trời phù hộ con bé.” Từ Lan khẽ thở dài.

      “Mẹ, mẹ ngủ , còn sớm, có tin tức gì con với mẹ.” Tiêu Tiêu ôm vai mẹ, cùng vào phòng ngủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :