1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 123.2: Thư Yến Tả, cứu mạng! Em bị vây đánh rồi! (Đại kết cục đếm ngược thời gian 3)

      Editor: Puck

      Hoắc Nhĩ Phi vội vàng gật đầu, chờ người bảo vệ kia xa, thể làm gì khác hơn là cắn chặt môi dưới nghĩ đối sách, người đàn ông thúi đáng chết! Làm gì mà nhận điện thoại! Người của tập đoàn Thư Á sao lại xấu xa như vậy! Hu hu...

      Lại còn muốn đuổi ra ngoài! Lệ rơi...

      Bởi vì ngồi máy bay đêm, gần như vừa mệt vừa đói, tựa vào ghế sa lon liền ngủ mất rồi, khi ngủ say sưa cái tay biết sống chết đẩy .

      “Tiểu thư, tỉnh...”

      Bất động.

      “Tiểu thư, mười lăm phút rồi, nếu ra tôi gọi người tới...”

      Vẫn bất động.

      Nhân viên bảo vệ tức giận, đẩy cái.

      Hoắc Nhĩ Phi lảo đảo, ngã nghiêng trong ghế sa lon, động tác khổng lồ cuối cùng đánh thức , xụ mặt nhìn đầu sỏ đánh thức , ánh mắt tối tăm nước.

      biết quấy rầy giấc mộng đẹp của người khác là chuyện rất có đạo đức sao? đẩy như vậy, sợ tôi trượt chân cái ngã dập đầu sao? bồi thường nổi sao?” Hoắc Nhĩ Phi mím miệng quở trách từng câu.

      Nhân viên an ninh bị ngẩn người, ngay sau đó phản ứng kịp, nhớ tới mục đích ban đầu của mình, “Tiểu thư, nơi này phải chỗ để ngủ, mời rời , nếu tôi gọi người tới!”

      “Ngủ cái chết hả! Thư Á các người sao hẹp hòi như vậy chứ! Tôi lại làm chuyện gì phạm pháp, các người phải đề phòng tôi như vậy sao?” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy mình đủ xui xẻo!

      “Tiểu thư, đây là vấn đề nguyên tắc.” Nhân viên bảo vệ cảm thấy vị tiểu thư này hơi già mồm át lẽ phải.

      “Nguyên tắc chó má gì! Tôi cứ đấy!” Hoắc Nhĩ Phi tức giận chửi tục.

      Nhân viên bảo vệ rất khó khăn nhìn , di3n~d@n`l3q21y'd0n đụng phải người phụ nữ thức thời như vậy, rất nhức đầu, chỉ đành phải kêu đồng nghiệp khác lại đây, định “Mời” Hoắc Nhĩ Phi ra ngoài.

      Kết quả chính là Hoắc Nhĩ Phi phát ném người bảo vệ kia qua vai ra ngoài, thể nhịn được nữa!

      ra phải tài nghệ của người bảo vệ kia quá kém, là ta ngờ tới Taekwondo của người phụ nữ này lại lợi hại như vậy!

      Vì vậy, nhiều bảo vệ vây quanh, lại tới người luyện võ.

      Đúng lúc ấy, từ trong thang máy ra nhóm nam nam nữ nữ, dẫn đầu bất ngờ chính là Thư Yến Tả, bộ âu phục danh tiếng quý phái màu đen cắt xén vừa người, gương mặt lạnh lùng ma quỷ, vóc người cao 1m85, khiến các nữ nhân viên trong công ty mở rộng tầm mắt, tổng giám đốc soái đến chết người!

      “Thư Yến Tả cứu mạng! Em bị vây đánh!” Hoắc Nhĩ Phi gào thét rất thích hợp, giọng kia đinh tai nhức óc, xuyên thấu cả tầng tầng hai trong tòa nhà tập đoàn Thư Á.

      Thư Yến Tả hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống ràng ở ngóc ngách, chỉ có điều ngờ người phụ nữ đầu tóc hơi rối bù kia lại là mèo ! Mà tiếng cứu mạng kia càng khiến đưa mắt nhìn.

      Mấy nhân viên bảo vệ cũng bị khiếp sợ, người phụ nữ này quả nhiên muốn sống, tên tuổi tổng giám đốc cũng dám gọi thẳng, hơn nữa nhìn ánh mắt lạnh lẽo của tổng giám đốc quét tới, ràng rất tức giận!

      ta chắc cách cái chết xa!

      Hoắc Nhĩ Phi thừa dịp lỗ hổng mấy nhân viên bảo vệ này sững sờ, nhấc chân chạy như điên tới, trực tiếp nhào vào người Thư Yến Tả, ôm chặt chẽ buông tay, khóc lóc kể lể: “Hu hu... Người của công ty đều xấu, cho phép gặp , còn định đuổi em ! Cuối cùng còn vây đánh em!”

      Người cả sảnh trợn tròn mắt, người phụ nữ điên này rốt cuộc là ai! Điên khùng cũng quá hoàn toàn !

      Vậy mà để cho mọi người kinh ngạc vẫn còn ở phía sau, Thư nhị thiếu lại cái tát gạt ra, mà mắt lạnh quét về phía mấy nhân viên bảo vệ, “Xảy ra chuyện gì?”

      Vì vậy nhân viên bảo vệ ban đầu liên tục chuyện xảy ra, còn chỉ vào người đẹp trước quầy lễ tân : “Là ta như vậy với tôi.”

      Người đẹp kia vội nơm nớp lo sợ chạy đến, chuyện xảy ra lần.

      Thư Yến Tả hỏi trong ngực, “Là như thế phải ?”

      mặt Hoắc Nhĩ Phi còn vương chút nước mắt, vội gật gật đầu, “Tại sao ai tin tưởng em , ghê tởm nhất chính là điện thoại của gọi thông, toàn bộ bọn họ coi em như kẻ lừa gạt...”

      “Cắt hết tiền lương hôm nay, .” Thư Yến Tả nhìn lễ tân và bảo vệ trước mặt.

      “Chờ chút!” Hoắc Nhĩ Phi vội vàng cắt lời Thư Yến Tả, cong môi , “Em cảm thấy ra bọn họ cũng sai, ít nhất bọn họ đều rất làm tròn bổn phận, coi như là nhân viên tốt đối với , em cũng so đo nữa, hay là thôi , mấy nhân viên bảo vệ cũng chiếm được chỗ tốt.”

      Những lời này nghe vào tai nhân viên bảo vệ và nữ lễ tân, thể nghi ngờ là thanh tự nhiên của đất trời, trong lòng đều suy đoán: Người phụ nữ này chẳng lẽ là mẹ của con trai tổng giám đốc, lại khiến tổng giám đốc cưng chiều như vậy.

      “Nếu em cầu tình, vậy cũng so đo, xuống , về sau nhớ nhận !” Thư Yến Tả biết mèo nhất định cầu tha thứ, cũng thuận tiẹn giúp nhân tình như thế.

      Dĩ nhiên, có mấy lời muốn hỏi, chẳng qua bây giờ thích hợp.

      Camilla theo sau lưng Thư Yến Tả vẫn mắt lạnh nhìn tất cả, Hoắc Nhĩ Phi quả nhiên rất có ma lực, ta vừa đến, cảm giác cả người tổng giám đốc liền thay đổi rất nhiều, trong lòng tự dưng khó chịu, chỉ có điều tạo hình hôm nay của đủ câu người đấy!

      “Em phòng làm việc của trước, làm xong việc trở lại.” Thư Yến Tả lau nước mắt nơi khóe mắt Hoắc Nhĩ Phi, cho dù vẫn chưa hoàn toàn xóa bỏ hoài nghi với , nhưng vẫn thể nhìn được bị uất ức.

      “Làm xong việc mất bao lâu?” dieendaanleequuydonn Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi hỏi, còn có chuyện muốn cùng mà.

      giờ.”

      “A, được rồi...” Hoắc Nhĩ Phi kéo dài cuối, hình như vô cùng tình nguyện.

      Thư Yến Tả kêu nhân viên lễ tân, để cho ta mang mèo lên phòng làm việc của .

      Trong thang máy, Nhiễm Nhiễm gọi điện thoại tới.

      【Chị Phi Phi, chị vừa tìm em? Mới vừa rồi em họp, điện thoại di động điều chỉnh tắt , nghe thấy. 】

      “A, có việc gì đâu, chị tìm được nhị ca của em rồi, vừa rồi nhân viên lễ tân và nhân viên bảo vệ công ty ngăn cho chị vào, coi chị là kẻ lừa gạt, kết quả hai người đều nghe điện thoại, cũng may, vào thời điểm mấu chốt nhất, nhị ca của em xuất .” Hoắc Nhĩ Phi đơn giản chuyện xảy ra lần.

      Nhân viên lễ tân đứng bên cạnh run sợ trong lòng, người phụ nữ này quen biết em của tổng giám đốc như vậy, quả nhiên mình hơi có mắt tròng rồi, may mà có ấy cầu cạnh, bằng công việc cũng mất, khỏi có ấn tượng tốt và sùng bái lớn với .

      phải chứ, coi chị trở thành tên lừa gạt, những người này cũng quá có ánh mắt , nhị ca trực tiếp đuổi việc bọn họ?】 Thư Tử Nhiễm ở đầu điện thoại bên kia rất khó tin .

      ấy như vậy, chẳng qua chị xin tha, người ta tìm việc làm cũng dễ dàng! Từ góc độ khác mà , cũng coi như tận trung với cương vị công tác thôi!”

      Nhân viên lễ tân đứng bên cạnh quả cảm động đến sắp rơi nước mắt rồi, Hoắc tiểu thư này quá tốt! trách được tổng giám đốc đối xử với ấy tầm thường như vậy!

      Người xem xấu trong lòng: Mới vừa rồi là ai mắng chửi người ta ở trong lòng? Quay đầu nhanh như vậy! Haizzz.

      【Chị Phi Phi, chị cũng quá tốt rồi. 】

      “Được rồi, Nhiễm Nhiễm em bận rộn làm , chị buồn ngủ quá rồi, ngồi máy bay cả đêm.” Hoắc Nhĩ Phi ngáp cái, buồn ngủ quá ~

      【Vâng, bye bye. 】

      “Bye bye.” Sau khi cúp điện thoại xong, Hoắc Nhĩ Phi phát ánh mắt của người đẹp lễ tân bên cạnh nhìn mình giống trước, phải chứ, phải biến hóa nhanh như vậy chứ, rất thích ứng đó ~

      Khiến Hoắc Nhĩ Phi vui mừng là lại lần nữa nhìn thấy Monica rồi, cao hứng kéo cánh tay ấy này nọ.

      Monica cũng rất vui khi gặp Phi Phi ở đây, còn rất thân thiết pha cho ly trà sữa.

      “Cám ơn.” Hoắc Nhĩ Phi cười ngọt ngào với Monica.

      cần cám ơn, và boss biến đổi bất ngờ rồi, lần này quyết định xong chưa?” Monica hỏi câu rất tùy ý.

      “Ừ, quyết định xong rồi, cả đời buông tay.” Hoắc Nhĩ Phi đáp rất kiên định.

      “Nghe được câu này vui vẻ đấy, die~nd a4nle^q u21ydo^n chúc phúc hai người, boss là người tốt, công ty của chúng tôi có thể có ít người mắt nhìn chằm chằm vào boss đó!” Monica nghịch ngợm cười tiếng, sao lại nhìn ra tâm tư của Camilla.

      “Monica, tốt.”

      Hai người lại trò chuyện lúc, Monica ra ngoài làm việc, Hoắc Nhĩ Phi tựa vào ghế sa lon lớn lại thoải mái trong phòng làm việc của Thư Yến Tả ngủ say sưa, buồn ngủ quá...

      Chờ đến mười giờ khi Thư Yến Tả về nhìn thấy khóe miệng mèo mang cười, ngủ say sưa, bên khóe miệng còn chảy ra chuỗi nước miếng khả nghi.

      nhàng tới, ôm lấy chuẩn bị đặt lên giường ở phòng phía sau phòng làm việc của , mới vừa để xuống, Hoắc Nhĩ Phi tỉnh, còn buồn ngủ dụi dụi con mắt, “ về rồi.”

      “Ừ, sao em đột nhiên trở lại, phải ở cùng Tuyết Nghê sinh xong sao?” Thư Yến Tả cảm thấy phải giải quyết vấn đề này.

      Hoắc Nhĩ Phi ngồi thẳng người, “Em sợ tin tưởng em, em sợ cảm thấy em bị ném bỏ mới tìm , em sợ... cần em...” Giọng càng càng , dần dần có vẻ uất ức.

      “Cho nên , là em vứt bỏ Chử Tuyết Luân, sau đó ta di tình biệt luyến *?”

      (*) di tình biệt luyến: lúc trước người nhưng sau người khác = thay người như thay áo = thay lòng đổi dạ
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 124.1: có việc gì, hôn cái là tốt rồi (Đại kết cục đếm ngược thời gian 4)

      Editor: Puck

      “Cũng hoàn toàn là vậy, ngày hôm đó em tìm ấy ra ngoài, chính là muốn chuyện chia tay với ấy, kết quả ấy trước, cho nên coi như tụi em vứt bỏ lẫn nhau, tin tưởng em ?” Cặp mắt Hoắc Nhĩ Phi mong đợi nhìn Thư Yến Tả.

      “Tin tưởng.” Thư Yến Tả biết vì sao chỉ tin tưởng thôi, có lẽ chân thành tha thiết trong mắt mèo xúc động , hoặc có thể do tình ý cực nóng trong mắt mèo xúc động , hoặc có thể có bất kỳ lý do gì.

      Miệng Hoắc Nhĩ Phi bẹt bẹt, ôm cổ Thư Yến Tả, cả người nhào vào trong ngực , “Yến, em bao giờ muốn rời khỏi , cả đời em xác định dựa vào .”

      Thân thể Thư Yến Tả run rẩy, mèo nhiệt tình cho vui mừng rất lớn, khiến cho ngây người trong nháy mắt.

      phải thích em gọi là Yến sao? Nếu , gọi tiểu Tả cũng được.” mặt Hoắc Nhĩ Phi mang theo nụ cười ngọt ngào, ngọt đến Thư Yến Tả cũng sắp thể nào chịu đựng rồi.

      Vừa nghe đến cái tên “Tiểu Tả” này, lập tức mím môi, “ thích em gọi là Yến.”

      “Yến, em đói rồi, người ta ngồi máy bay đêm, ra khỏi sảnh chính sân bay đến tìm , vừa mệt vừa đói, còn như kẻ điên.” Hoắc Nhĩ Phi ảo não cào cào đầu tóc rối bời của mình.

      “Ở trong mắt , em vĩnh viễn đẹp nhất.” Thư Yến Tả lời tâm tình, mặt đỏ tim đập nhanh.

      hai gò má Hoắc Nhĩ Phi nhanh chóng bay lên hai mảnh đỏ ửng, đôi môi hơi chu ra càng thêm nõn nà quyến rũ người khác, Yến lời tâm tình rất thẹn thùng đó!

      Khi đôi môi hai người dán vào chỗ trong nháy mắt hô hấp dồn dập rất nhiều, hai người giống như die nda nle equ ydo nn khát khô tìm được nguồn nước, hấp thu ngọt ngào trong miệng đối phương với nhau, đầu lưỡi dây dưa, biết bao nhiêu lần, hình như thế nào cũng đủ.

      Hai cánh tay Hoắc Nhĩ Phi câu lấy cổ Thư Yến Tả, hoàn toàn xụi lơ trong ngực , trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng “Ư ư” làm tim người ta đập rộn.

      Thư Yến Tả buông mèo sắp hít thở thông ra, thở hổn hển chế nhạo : “ ăn cơm nữa, sợ mình nhịn được mà ăn em.”

      Hoắc Nhĩ Phi thẹn thùng đứng lên, “ ăn cơm thôi.”

      Hai người tay nắm tay ra tòa nhà Thư Á, Thư Yến Tả trực tiếp lái xe “Nguyên Tân”, mèo vẫn thích đồ ăn đầu bếp ở đó làm, nhớ lại đồ ăn mèo tự mình làm, Tuyết Nghê quả rất đúng, về sau mình có lộc ăn.

      “Yến, nếu kêu Đoạn lưu manh và Coral, rất lâu nhìn thấy hai người bọn họ rồi.” Hoắc Nhĩ Phi nghĩ đến mình nên cám ơn nhất chính là Đoạn lưu manh, cho tới nay, mặc dù lưu manh, nhưng là người tốt, cũng giúp mình ít.

      “Ừ, em gọi điện thoại cho Lang, vừa lúc cậu ấy ở Hương Cảng.”

      “Đúng rồi, hai người bọn họ tốt đẹp như thế nào vậy?” Sau khi gọi điện thoại, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy rất hứng thú hỏi.

      “Có thể cần hiếu kỳ chuyện của người khác như vậy , cảm thấy hứng thú với là được rồi.” Thư Yến Tả cười đến quyến rũ mờ ám.

      Hoắc Nhĩ Phi bị nụ cười quyến rũ mờ ám nhộn nhạo đó của làm cho trái tim run rẩy, lầu bầu : “Mỹ nam đều gieo họa!” Ngay sau đó cười ha hả , “Em cảm thấy được sau khi con trai lớn lên khẳng định đẹp trai hơn ! Bởi vì bé tổng hợp ưu điểm của hai chúng ta, đến lúc đó khẳng định mê hoặc nhóm nữ sinh lớn, ha ha...”

      “Chính là vì tổng hợp của hai chúng ta, cho nên mới thể đẹp trai hơn .” Thư Yến Tả rất quả quyết cắt đứt hoa si của , quả nhiên cả giấm của con trai cũng muốn ăn!

      “Làm sao lại như vậy?” Hoắc Nhĩ Phi xong câu đó lập tức phản ứng kịp, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh, “ đây là dáng dấp em khó coi?”

      , nào, đến rồi.” Thư Yến Tả rất thức thời sang chuyện khác, đỗ xe yên ổn, xuống xe.

      Mãi cho đến khi xuống xe, Hoắc Nhĩ Phi vẫn còn chưa vui lòng, “Dáng dấp của em ràng cũng tạm mà!”

      Nụ cười khẽ môi Thư Yến Tả từ từ lan ra, “Cho dù em dễ nhìn hay khó coi, đều thích.”

      Mặc dù những lời này ngọt đến đáy lòng Hoắc Nhĩ Phi, nhưng vẫn ra trọng điểm!

      Đoạn Tử Lang và Coral chạy đến rất nhanh, nhìn thấy hai người ngọt ngào như thế, khỏi trêu ghẹo : “Quả nhiên ba ngày thấy, nhìn với cặp mắt khác hẳn! Lại ngọt ngào như vậy rồi, nhìn thấy mà khiến tôi buồn nôn!”

      chuyện ai bị câm.” Hoắc Nhĩ Phi trừng mắt lườm ta.

      “Haizzz.... Người nào đó đối xử với ân nhân như vậy đó!” Đoạn Tử Lang tiếp tục buồn bã.

      Thư Yến Tả rất nhanh bắt được từ “Ân nhân” này, chẳng lẽ Lang gì với mèo sao? Nhưng đề tài rất nhanh bị mèo chuyển , để cho còn kịp ngẫm nghĩ.

      “Coral, chị nhanh chóng quản miệng chồng chị , ăn cơm cũng đóng được hàm răng của ấy.” Hoắc Nhĩ Phi d1en d4nl 3q21y d0n vội vàng kéo Coral giúp tay.

      Coral cười cười, “ phải ấy đáng sao.”

      Lời này vừa ra, vẻ mặt ba người ngồi đều được chữ 囧!

      Quả nhiên vẫn là Coral ra tay, mã đáo thành công!

      “Khụ... Khụ...” Tròng mắt đen của Đoạn Tử Lang khẽ híp, cặp mắt giấu dưới gọng kính viền vàng lóe ra tín hiệu nguy hiểm.

      “Nhìn em chằm chằm làm gì, thịt kho này là món thích ăn nhất nè!” Coral gắp miếng thịt kho tươi ngon ướt át nhét vào trong miệng Đoạn Tử Lang, đắm đuối đưa tình nhìn .

      “Yến, em muốn ăn thịt viên đó...” Hoắc Nhĩ Phi kéo dài cuối làm nũng .

      Thư Yến Tả cảm thấy Lang khẳng định bị ăn đến sít sao, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

      Vội đưa tay gắp miếng thịt viên, đút vào trong miệng mèo , kết quả chú ý tới thịt viên vừa gắp trong súp nóng lên rất nóng.

      Có thể nghĩ, Hoắc Nhĩ Phi vừa cắn cái bị bỏng đến phun ra ngoài, gặp họa chính là Đoạn Tử Lang ngồi đối diện , miếng thịt viên bị cắn thành mấy miếng phân thành bọt thịt, tiếp xúc thân mật với Đoạn Tử Lang...

      Ba người kia đều nhìn đến ngây người! Quả nhiên rất dũng mãnh...

      “Phụt...” Thư Yến Tả nhịn được thẳng bả vai lên, cố nén nụ cười, nếu như cười đến quá lớn tiếng, sợ Lang thầm trả thù mình, ví dụ như lần đó khi bị thương, cố ý để cho mình nằm giường thêm mấy ngày...

      “Đoạn lưu manh, xin lỗi, em phải cố ý... Cái đó, thịt viên quá nóng, em thân bất do kỷ...” Hoắc Nhĩ Phi vội xé rất nhiều khăn giấy, muốn lau giúp Đoạn lưu manh.

      Coral rất bình tĩnh nhận lấy khăn giấy, dịu dàng tỉ mỉ giúp bạn trai lau từng chút , an ủi Phi Phi : “ có việc gì, Lang dễ giận như vậy.”

      Mặc dù Coral có việc gì, nhưng nhìn lửa mạnh hừng hực phun ra từ trong mắt Đoạn lưu manh, Hoắc Nhĩ Phi nhịn được rụt vai lại, ai oán nhìn người nào đó cười như rút gân ở bên cạnh, tay bé khẽ véo đùi .

      Đau đến Thư Yến Tả nhe răng nhếch miệng, vội vàng túm lấy tay bé làm việc ác của , “Nếu gọi đầu bếp tới đây, thay thức ăn nguội, như vậy em phun.”

      “Còn ... Đều do tốt, nóng như vậy cũng đút vào miệng em, xem, làm miệng bị bỏng rồi...” Hoắc Nhĩ Phi chu cái miệng bị bỏng oán giận .

      có việc gì, hôn cái là tốt rồi.” Thư Yến Tả sờ cánh môi của , rất tự nhiên.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ thiếu tìm cái lỗ để chui vào, cái gì gọi là hôn cái là tốt rồi! Quả nhiên tư tưởng rất lành mạnh!

      Vừa quay đầu, phát Đoạn lưu manh dùng ánh mắt giống như giết người nhìn mình, khỏi rùng mình cái, giọng đề nghị, “Ặc... Đoạn lưu manh, nếu để Coral phun lên mặt ấy.” Ánh mắt Hoắc Nhĩ Phi liếc về phía Thư Yến Tả.

      “Khụ... Khụ...” Toàn thân Đoạn Tử Lang dinendian.lơqid]on cũng kiềm chế được mà run rẩy, quả nhiên nhanh chóng bị xóa cơn tức!

      Coral rất thân thiết vỗ vỗ lưng bạn trai, “Chậm chút.”

      Thư Yến Tả tỏ vẻ rất bình tĩnh, thua thiệt mèo nghĩ ra chủ ý cùi bắp này! Đây là chuyện có thể chuyển đổi lẫn nhau sao!

      Hoắc Nhĩ Phi rất vô tội nhìn Thư Yến Tả, hôm nay Đoạn lưu manh dường như rất xui xẻo! Nhưng mà hoàn toàn liên quan trực tiếp đến mình...

      Mãi cho đến khi bữa ăn này bình yên ăn xong, Hoắc Nhĩ Phi cũng cố gắng hết sức nhịn lời nào, tránh cho rước lấy ánh mắt giống như dao găm của Đoạn lưu manh, làm hại mình cũng rất áy náy đó!

      “Phi Phi, em từ chức ở Âu Kỳ?” Coral đột nhiên hỏi, vì vậy hai người đàn ông này đều rất mong đợi nhận được đáp án từ trong miệng mèo .

      “Ừm, từ chức.” Hoắc Nhĩ Phi rất bình tĩnh cười khẽ.

      tiếc nuối sao? Khó khăn lắm mới gây dựng được giang sơn, cứ từ bỏ như thế.”

      “Đều cá và tay gấu thể kiêm được, cho nên em vì tay gấu mà bỏ qua cá.” xong ánh mắt hếch về phía người nào đó.

      Thư Yến Tả ở bên cạnh hung hăng co rút khóe miệng hai cái, tay gấu? Tay gấu có thể so sánh với sao?

      Đoạn Tử Lang ở chếch đối diện cũng thế, chỉ co quắp khóe miệng, ngay cả bả vai cũng rụt lại, ví dụ Yến thành tay gấu, quả ví dụ rất tốt, hình tượng quá sống động!

      Hoắc Nhĩ Phi và Coral tiếp tục bình tĩnh chuyện, “ ra cũng tính là giang sơn! Chỉ nán lại mấy năm mà thôi, nơi đó tương đương như nghiệp vỡ lòng của em, giúp đỡ em rất nhiều, cũng cho em học được rất nhiều thứ, nhưng cuộc sống chính là như vậy mà! Có bỏ mới có được, rời Âu Kỳ cũng giống như buông tha, có thể nhìn thành bắt đầu lại lần nữa mà! Nếu , Á Ninh các thu em !” càng về sau, Hoắc Nhĩ Phi lại đổi thành vẻ cợt nhả rồi.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 124.2: có việc gì, hôn cái là tốt rồi (Đại kết cục đếm ngược thời gian 4)

      Editor: Puck

      “Nếu như Nhiễm Nhiễm nghe được những lời này của em, lập tức ký với em.” Coral che miệng cười.

      Coral quả sai, sau khi Nhiễm Nhiễm biết từ chức ở Âu Kỳ, ám hiệu nhiều lần, nhưng mà thể như vậy được, tin tưởng Nhiễm Nhiễm cũng hiểu .

      “Mèo , hôm nay tôi lần nữa nhận thức em, quả nhiên thành thục ít.” Đoạn Tử Lang trầm mặc bên cạnh mở miệng .

      mới phát sao, em luôn luôn tích cực hướng lên.” Hoắc Nhĩ Phi nhếch môi, nụ cười tràn trề.

      “Da trâu thể thổi phồng! Phải biết được tiết chế, tiết chế.” Đoạn Tử Lang lập tức đánh trả.

      “Hừ! Đồ mặt dày gì đâu, em .” Hoắc Nhĩ Phi hừ hừ lỗ mũi, xem thường.

      Thư Yến Tả nhìn khuôn mặt nhắn đắc ý của mèo , chỉ cảm thấy trong lòng có luồng ấm áp từ từ tan ra.

      “Từ chức đồng nghĩa với thất nghiệp, có nguồn kinh tế!” Đoạn Tử Lang gắp miếng thịt viên, thở dài .

      nuôi dưỡng em cả đời.” Thư Yến Tả đột nhiên thâm tình nhìn mèo .

      Lập tức cảm động đến khiến Hoắc Nhĩ Phi lệ nóng dâng trào rồi, ôm cánh tay Thư Yến Tả, đầu nghiêng lên vai Thư Yến Tả, dáng vẻ thẹn thùng, “Yến, tốt nhất rồi.”

      “Khụ khụ... Khụ khụ... Chú ý chút, đây chính là ở ngoài công cộng, muốn buồn nôn về nhà buồn nôn .” Đoạn Tử Lang cười đến vô hại.

      Coral cũng khoác cánh tay Đoạn Tử lang, “Càng ở nơi công cộng, càng nên buồn nôn, chính là muốn khiến cho diee ndda fnleeq uysd doon tất cả đều biết, chúng ta nhau.”

      “Wow...” Hoắc Nhĩ Phi kêu lên, mắt còn nháy cái, dáng vẻ dí dỏm đáng .

      Dù Đoạn Tử Lang trải qua “Chiến trường” cũng nhịn được đỏ mặt, đặc biệt là bị mèo nhìn như vậy, ràng nhạo báng mà! Lời buồn nôn như vậy, nên về nhà , sau đó...

      “Lại em rất ngạc nhiên đó, Đoạn lưu manh bị chị kiềm chế đến ngoan ngoãn nghe lời như vậy như thế nào, Coral, chị quá làm em sùng bái!” Cặp mắt Hoắc Nhĩ Phi bốc lên trái tim nhìn Coral ở chếch đối diện.

      Coral mím môi cười, “Chiêu này dùng được với vị kia nhà em, chị cảm thấy hai người như bây giờ rất tốt.”

      Thư Yến Tả rất đúng lúc gắp miếng thịt viên lên, thổi thổi, nhét vào trong miệng mèo , chặn lại cái miệng nhắn lảm nhảm của .

      “Ưmh... Vị quả nhiên rất ngon!” Hoắc Nhĩ Phi vừa nhai viên thịt vừa cảm khái .

      “Em làm ăn càng ngon.” Thư Yến Tả lại gần bên tai giọng ra.

      “Đó là đương nhiên rồi.” Kết quả mỗi lần được khen, người nào đó lại lộ ra nguyên hình, cười đến ngọt ngào.

      “Mèo , em biết nấu ăn?” Đoạn Tử Lang tin.

      “Đó là tất nhiên.” Hoắc Nhĩ Phi rất kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

      “Tài nấu nướng của mèo vô cùng tốt.” Thư Yến Tả luôn lên tiếng vào thời điểm mấu chốt.

      “Xem ra biết em lần nữa là đúng, vì hôm nay chúng ta nhận biết lần nữa cạn ly!” Đoạn Tử Lang khí phách ngút trời nâng ly rượu lên.

      Bốn người nâng ly rượu của mình lên chạm cái, bữa cơm này, ăn được hết sức vui vẻ.

      Sau khi ăn xong, Thư Yến Tả phải về công ty làm việc, mà Coral thân là nghệ sĩ đương nhiên dễ dàng dạo phố gì đó với Hoắc Nhĩ Phi, nếu như bị đám chó săn gặp phải, vậy coi như chỉ có thể dùng chạy trốn mất dạng để hình dung, còn bằng .

      Cho nên hai đôi tình nhân đều trở về cương vị công việc của mình, Hoắc Nhĩ Phi muốn mình về nhà cũ họ Thư, nên theo Thư Yến Tả về phòng làm việc, dù thế nào nữa chỗ có giường, mình ngủ cũng có thể, cũng quấy rầy công việc của , mệt mỏi.

      Khi nhân viên tập đoàn Thư Á nhìn thấy boss mang theo người phụ nữ đầu tóc rối tung buổi sáng kia trở về lần nữa, khỏi cảm thán trong lòng: Người phụ nữ này quả nhiên tầm thường, lại có thể chiếm được cưng chiều của Thư nhị thiếu.

      Hoắc Nhĩ Phi hơi dính giường lập tức ngủ thiếp , Thư Yến Tả sờ khuôn mặt khi ngủ của , khóe mắt có vệt ấm áp nhà nhạt tràn ra, tiếng lòng say lòng người.

      Bởi vì mèo đến, khiến cho tâm tình của tự dưng tốt hơn nhiều, công việc cũng tập trung.

      Buôn bán bên các tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất cũng chầm chậm lên quỹ đạo, cần đích thân làm mọi chuyện, chuẩn bị qua thời gian ngắn nữa giao toàn bộ di ien n#dang# yuklle e#q quiq on công việc bên đó cho chú Đinh phụ trách, bang Viêm Ưng tạm thời giao cho chú Diêm, hai người kia đều là trợ thủ đắc lực nhất của , mà Lang cũng có thể giúp xử lý chút chuyện.

      Thư Á có Frank trấn giữ, rất yên tâm, chờ con trai nghỉ, chuẩn bị mang theo mèo và con trai cùng nhau chơi các nơi thế giới vòng.

      Buổi tối, chờ sau khi Thư Yến Tả hết bận, hai người lần đầu tiên tay nắm tay đường, Thư Yến Tả cảm thấy rất kỳ cục, nhưng mèo kiên trì, tất cả tình nhân đều hẹn hò giống như vậy.

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy đây mới là đương! hy vọng cho dù làm mẹ, vẫn muốn trải nghiệm chút cảm giác đương với Yến, rất tốt đẹp rất hạnh phúc.

      “Đúng rồi, tại sao Lang cậu ta là ân nhân của em?” Thư Yến Tả đột nhiên nhớ ra câu lúc ăn cơm Lang , “Haizzz... Người nào đó chính là đối xử với ân nhân như vậy.”

      “Cái đó áo... ra chính là em ép Đoạn lưu manh chuyện lúc trước của cho em nghe, sau đó em cảm thấy ngốc...” Hoắc Nhĩ Phi xong lời cuối cùng, lúc chữ “Ngốc” hơi chu cánh môi.

      Trong tròng mắt đen của Thư Yến Tả lộ ra ánh sáng nóng bỏng, chuyện này vốn muốn để cho mèo biết, nhưng Lang cái miệng rộng này, lại hết sau lưng.

      Có lẽ là cảm giác, cảm giác đầu quả tim mọc hoa, cảm giác đáy lòng nhộn nhạo hạnh phúc giờ phút này tràn đầy toàn thân Thư Yến Tả, cảm nhận được mèo lòng, hình như giờ khắc này đợi quá lâu, biết mình nên may mắn vì trước đó Lang chuyện với mèo hay trách cứ cậu ấy nên, tất cả đều trở nên quan trọng, chỉ có giờ khắc này mới chân nhất.

      Chính là nhè mà ấm áp nhếch môi cười như vậy, khiến cặp mắt Hoắc Nhĩ Phi mơ màng, mím đôi môi đỏ mọng oán hận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt.

      Đột nhiên bên cạnh đến đôi tình nhân bón kem cho nhau, Hoắc Nhĩ Phi vội vàng cắt đứt suy nghĩ của mình, lôi kéo Thư Yến Tả về phía tiệm bán kem bên cạnh, chỉ vào hộp kem trong tủ lạnh hỏi: “Ông chủ, cái này bán như thế nào?”

      “Mười đồng.”

      Hoắc Nhĩ Phi vội lấy mười đồng từ trong bóp ra đưa tới, “Ừm.”

      Ông chủ cũng lấy kem ra đưa cho .

      Xé mở nắp hộp, Hoắc Nhĩ Phi múc muỗng cho vào trong miệng mình, sau đó lại múc muống đút cho Thư Yến Tả.

      Thư Yến Tả mím môi, tỏ ý ăn.

      Hoắc Nhĩ Phi lập tức phồng quai hàm lên, nhìn chằm chằm, dụ dỗ : “Ăn ngon lắm, nếm thử chút !”

      Thư Yến Tả lão đại tình nguyện há mồm, chưa bao giờ ăn kem thứ đồ này, chỉ có điều muốn từ chối tình ý của mèo , thể làm gì khác hơn là phá lệ.

      Nhìn ăn đến ngoan ngoãn, cặp mắt Hoắc Nhĩ Phi cong thành hai hình trăng non, trong lòng cực kỳ ngọt ngào.

      Hai người cứ vừa vừa ăn như vậy, gió đêm từ từ thổi qua, nhàng khoan khoái vui vẻ ra được, có ngọt ngấy tan được bao phủ giữa hai người.

      “Yến, xem, quảng trường di1enda4nle3qu21ydo0n nhiều người đó, chúng ta cũng chơi chút.” Hoắc Nhĩ Phi ngẩng đầu hỏi.

      “Được.”

      góc quảng trường, có người đốt pháo hoa, lửa khói nhiều màu rực rỡ nở rộ trong đêm đen, đẹp đến khiến người rung động, có vẻ đẹp như phù dung sáng nở tối tàn và lãng mạn.

      Hoắc Nhĩ Phi kéo cánh tay Thư Yến Tả, tựa vào vai , đầu hơi ngẩng lên, nhìn lửa khói nở rộ rực rỡ trung, chỉ cảm thấy giờ phút này trong lòng thỏa mãn ra được.

      “Yến, có phải rất đẹp ?” ngây ngốc hỏi.

      “Có vẻ đẹp hoa lệ.” Thư Yến Tả cảm thấy hoa mắt rực rỡ đến chói mắt, cũng biến mất nhanh hơn.

      “Chúng ta thôi, nhìn pháo hoa khiến người ta có cảm giác đau đớn, cảm giác tốt đẹp chỉ trong nháy mắt, thích hợp với chúng ta.” Hoắc Nhĩ Phi hít mũi cái.

      “Ừ, thích hợp với chúng ta.”

      “Chúng ta về nhà .”

      “Được, về nhà.” Giọng Thư Yến Tả dịu dàng ra được.

      Tối nay hình như hai người cũng cực kỳ nhiệt tình như lửa, sau khi tiến vào trong phòng bắt đầu liều chết triền miên, kịch liệt đến khiến người ta liếc xéo...

      Có lẽ, sau khi trải qua tối nay, có thứ gì đó giống trước, chỉ là tin tưởng, hơn nữa là tình thể thay đổi.

      Hôn, giống như mưa to gió lớn tới mãnh liệt trầm; chỗ bàn tay sờ đến, nóng bỏng như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

      “Yến, em .” Đôi môi Hoắc Nhĩ Phi khẽ nhếch, khoảnh khắc khi Thư Yến Tả tiến vào trong thân thể , cực kỳ hấp dẫn thổ lộ.

      Mặt Thư Yến Tả chấn động, tia sáng kỳ dị lưu chuyển trong mắt, giống như than thở lặp lặp lại kêu tên mèo , da thịt và da thịt cọ sát lẫn nhau, hơi thở và hơi thở giao hòa dây dưa, nằm thân thể thon dài của mèo điên cuồng vận động, mỗi lần kết hợp sâu đều khiến mèo uyển chuyển rên rỉ.

      Hai người cùng nhau lấy được buông thả viên mãn đỉnh dục vọng, giống như đặt mình trong dải ngân hà rực rỡ ánh sao.

      ...

      Sau khi xong chuyện, Hoắc Nhĩ Phi mềm nhũn nằm người Thư Yến Tả, ngón tay vô ý thức chạy dọc theo đường cong bắp thịt trước ngực , vẽ nên các vòng tròn, đây thể nghi ngờ là trêu đùa trắng trợn!

      Thư Yến Tả phát túm được tay chơi xấu của , đặt ở trong miệng khẽ cắn, đôi mắt đen thui lóng lánh tình dục rực rỡ, “Mới vừa rồi người nào khóc cầu xin tha thứ? Bây giờ lại tới trêu đùa .”
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 125.1: Tối nay... mặc em túm lấy (Đại kết cục đếm ngược thời gian 5)

      Editor: Puck

      “Em nào có... Trêu đùa .” Hoắc Nhĩ Phi cong cánh môi bị Thư Yến Tả mút vào đến đỏ ửng lên, hoàn toàn biết hành động này của mình kích thích giác quan của Thư Yến Tả.

      Yết hầu Thư Yến Tả hoạt động hai cái, kết quả tay Hoắc Nhĩ Phi đưa tới, hết sức tò mò sờ sờ ở đó, tự nhủ, “Sao lại động, sao trước kia phát .”

      “Em lại có thể sờ loạn yết hầu của đàn ông.” Giọng Thư Yến Tả khàn khàn.

      “Em cứ sờ .” Hoắc Nhĩ Phi cười lấy lòng.

      Bàn tay Thư Yến Tả trừng phạt bằng cách nhéo hai cái mông , từ từ trượt vào chỗ nào đó...

      Hoắc Nhĩ Phi vội khép hai chân lại, tay bé nắm thành quyền đấm người Thư Yến Tả, “Trứng thúi, nơi đó rất đau đó! Tối nay muốn, mấy giờ rồi, buồn ngủ quá đó...”

      “Tắm, ngủ.” xong ôm mèo lên phòng vào phòng tắm.”

      đó, chỉ tắm.” Hoắc Nhĩ Phi quên dặn dò câu.

      Thư Yến Tả ngược lại lời giữ lời, sau khi tắm rửa đơn giản xong ôm mèo ngủ thiếp , đêm nay, hai người ngủ được hương vị cực kỳ ngọt ngào.

      Bên trong rèm cửa sổ mở phân nửa, ánh trăng màu sáng bạc như nước chảy vào trong phòng, chiếu khắp nơi, tất cả đều bị phủ lên vầng sáng nhạt cmar giác quyển rũ tràn đầy ấm áp, cả phòng ấm áp.

      Sáng sớm hôm sau, hai người bị ánh mặt trời chói mắt làm nóng tỉnh.

      “Ưmh... Nóng quá.” Hoắc Nhĩ Phi Dieễn ddàn lee quiy đôn lẩm bẩm lật người, chân dài khêu gợi gác lên chăn bông.

      Thư Yến Tả cũng bị ánh mặt trời chói mặt làm tỉnh theo, lấy khăn tắm cuốn bên hông, kéo rèm cửa sổ lại kỹ, lại nằm về bên giường, vừa đúng nhìn thấy đùi đẹp hấp dẫn lộ ra bên ngoài của mèo , phải biết cái gì cũng mặc, sáng sớm tới kích thích , vội vàng tới, giúp mèo đắp chăn.

      “Đừng, nóng quá... cần đắp chăn.” Hoắc Nhĩ Phi lẩm bẩm đá toàn bộ chăn xuống, thân thể trắng như tuyết lộ , đặc biệt là trái đào đứng thẳng trước ngực, tươi ướt át.

      Mỗi điểm dâu tây người lại càng thêm hấp dẫn , Thư Yến Tả nhắm mắt lại hít thở hơi, đều dục vọng của đàn ông vào buổi sáng mạnh nhất, quả nhiên giả.

      Dứt khoát kéo chăn ra, che lên người, hôn cánh môi khẽ nhếch của mèo .

      nụ hôn dài cách thức tiêu chuẩn tỉ mỉ kéo dài cuối cùng đánh thức Hoắc Nhĩ Phi mê mê man man hoàn toàn tỉnh lại, thấy người đàn ông đè người mình, “ phải làm sao?”

      “Ăn no rồi .” Thư Yến Tả động thân cái, kích thích Hoắc Nhĩ Phi tự giác gác đùi lên eo Thư Yến Tả.

      định ăn cơm sao? Tại sao muốn... A...”

      “Bởi vì ăn em càng ngon...”

      Hoắc Nhĩ Phi quả khóc ra nước mắt, vì sao lại có thể lực tốt vậy, tối hôm qua muốn nhiều lần, sáng sớm hôm nay lại tới, hu hu... Hông của đau, nơi đó cũng đau...

      Đột nhiên trận khoái cảm đột kích, run rẩy đến vòng tay ra sau lưng Thư Yến Tả, quả nhiên là... Đau cũng vui vẻ...

      Sau khi vận động buổi sáng, Hoắc Nhĩ Phi ngủ say lần nữa, mà Thư Yến Tả còn sảng khoái tinh thần công ty.

      Đây chính là khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ! Haizzz...

      Vừa đến phòng làm việc, Thư Yến Tả nhận được điện thoại của chú Đinh, người phụ nữ An Tình Hủy kia bị nhốt nhưng vẫn yên phận, hy vọng nhị thiếu mau chóng xử lý xong ta, nếu lưu lại cũng vô ích.

      Mà bên bang Lôi Thần kia, từ sau nhiều lần chặn hàng hóa của bọn họ, ràng bọn họ sắp sống được ở thị trường Đông Nam Á nữa, mà Lôi Nhất Hằng ở Las Vegas chơi bạc thua tiền càng ngày càng nhiều, dần dần sắp chống đỡ được rồi, đoán chừng được bao lâu, bang Lôi Thần tự động giải tán.

      “Tiếp tục chú ý động tĩnh bên kia, nếu Lôi Nhất Hằng thích đánh cuộc như vậy, tôi muốn ông ta đánh cuộc đến táng gia bại sản, tôi muốn việc này khiến ông ta khó chịu hơn giết ông ta!” Thư Yến Tả cảm thấy thời gian cũng xê xích gì nhiều.

      “Về phần An Tình Hủy, cứ để cho ta thoải mái hai ngày cuối cùng .”

      Sau khi cúp điện thoại xong, Thư Yến Tả định gọi điện thoại cho mèo , đột nhiên nghĩ đến khẳng định còn ngủ, vội để buổi trưa rồi hẵng gọi.

      Buổi trưa, Thư Yến Tả vốn chuẩn bị gọi mèo rời giường ăn cơm, vừa nghe thấy giọng mơ hồ ở đầu điện thoại bên kia, “ ăn, em muốn ngủ, mệt quá...” nhịn được cười, ngủ thêm lát cũng tốt, buổi tối mới có tinh lực.

      Mèo còn có thể ngủ hơn so với trong tưởng tượng của , vẫn ngủ thẳng đến năm giờ chiều mới rời giường, ăn thức ăn khoái khẩu dì Cầm sớm chuẩn bị xong vì , Hoắc Nhĩ Phi vuốt ve bụng ăn đến tròn vo của mình, từ từ về phía căn phòng.

      Mở laptop ra, bắt đầu lên mạng, chuẩn bị đặt vé máy bay, ở thêm ngày rồi quay lại nước , mặc dù rất nỡ, nhưng hết cách rồi!

      Khi Thư Yến Tả trở về, nhìn thấy mặc đồ ngủ ngồi xếp bằng giường nghịch máy tính, dáng vẻ hết sức tập trung này khiến cho hơi ghen, khỏi cố ý bật hơi bên tai , “ làm gì đấy?”

      “Đặt vé máy bay, xem weibo, die nd da nl e q uu ydo n chú ý tình huống gần đây của mọi người thôi!” Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy bên tai hơi ngứa, né tránh môi Thư Yến Tả, cười duyên .

      “Vé máy bay lúc nào?” Vừa vừa lại gần.

      “Chiều mai, này... Đừng lại gần như vậy, rất nhột...” Hoắc Nhĩ Phi cười duyên né tránh.

      “Nhanh như vậy vứt bỏ ?” Trong giọng điệu của Thư Yến Tả buồn bã.

      Hoắc Nhĩ Phi xoay người cái, đôi tay ôm mặt Thư Yến Tả, chu môi làm nũng, “ chỉ cần nhẫn nại tháng thôi, chờ Tuyết Nghê sinh xong rồi, em trở lại với , lại đó cũng là cháu trai hoặc cháu ruột của đúng .”

      Trong mắt Thư Yến Tả lộ ra ý cười , giống như tự cân nhắc hồi lâu, “Được rồi, chỉ có điều bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em thỉnh thoảng trở lại an ủi , sợ tự kiềm chế được...”

      dám!” Hoắc Nhĩ Phi vừa nghe tự kiềm chế được, lập tức trợn trừng mắt lên tức giận nhìn tới.

      kiềm chế được nước tìm em!” Nụ cười trong mắt Thư Yến Tả càng sâu.

      “Mới sai...” Hoắc Nhĩ Phi dẩu cánh môi đỏ thắm mổ cái lên môi Thư Yến Tả, lập tức đưa đến thế tiến công xâm lược của Thư Yến Tả, hai người náo loạn lúc giường, rồi mới thở dốc phì phò tách ra.

      Lúc đó, lửa lòng hai người đều rừng rực, da trắng nõn cũng lộ ra đỏ ửng nhàn nhạt, chọc cho người ta mơ mộng.

      Thư Yến Tả đột nhiên nghĩ đến chuẩn bị hỏi mèo xem định xử lý An Tình Hủy như thế nào, nụ cười mặt cũng nhạt .

      “An Tình Hủy bị nhốt lại, muốn hỏi suy nghĩ của em?” Dù sao An Tình Hủy làm tổn thương mèo rất nhiều lần, chắc chắn hận ta.

      “A, bây giờ mới bắt được ta, bá chủ hắc đạo này cũng chẳng có gì đặc biệt!” Hoắc Nhĩ Phi chế nhạo .

      Bị mèo trêu ghẹo, Thư Yến Tả mất hứng, ngược lại cười xấu xa : “Vậy em cảm thấy đây bá chủ hắc đạo phải như thế nào?”

      “Ờ ... Ít nhất cũng phải dáng người khôi ngô, mình có thể đấu lại rất nhiều người, còn có chính là đặc biệt lợi hại, bên cạnh chắc chắn có rất nhiều người tài gì đó...” Hoắc Nhĩ Phi chống cằm chớp mắt tưởng tượng.

      “Em xem ti vi thấy nhiều, hay bị Young and dangerous ảnh hưởng?” Thư Yến Tả cười.

      phải như vậy sao? Em thấy bên cạnh cũng thiếu cao thủ... Nhân tài, ví dụ như Đoạn lưu manh, còn có chú Đinh đó...” Hoắc Nhĩ Phi buồn bực.

      “Cũng coi như vậy...” Thư Yến Tả cảm thấy chuyện hắc bang vẫn nên quá nhiều với mèo , có lợi cho .

      “Chỉ có điều bản lĩnh của chưa ra hình dáng gì nha.” Hoắc Nhĩ Phi cười gian .

      Thư Yến Tả rất bình tĩnh mở miệng, “Mười người thành vấn đề.”

      “Khoác lác , ngay cả em cũng đánh lại, còn mười người?” Hoắc Nhĩ Phi cười đến rất lớn tiếng.

      Thư Yến Tả liếc cái, “ đó là so đo với người bình thường, chỉ với thân thể bé kia của em, [email protected]0n nhõm quẳng xuống.”

      Hoắc Nhĩ Phi trừng mắt, “Em có yếu như vậy sao? Em cũng có thể đấu... Hai ba người.”

      “Hai ba người bình thường.” Thư Yến Tả chút lưu tình đả kích .

      “A!” Hoắc Nhĩ Phi cực kỳ tức giận cắn lên vành tai Thư Yến Tả, dùng sức gặm...

      “Ngoan ~ đừng găm đó, gặm ở đây...” Thư Yến Tả chỉ chỉ vào môi mỏng hấp dẫn của mình.

      Hoắc Nhĩ Phi chú ý cắn đầu lưỡi, lệ rơi đầy mặt! Giả vờ khóc : “Nếu đưa An Tình Hủy đến châu Phi , mặc dù chỗ đó nhiều dân chạy nạ, nhưng lòng người mộc mạc, có thể cải thiện ý nghĩ xấu xa của ta ?”

      Châu Phi? Ý tưởng của mèo quả rất kém cỏi! Khu vực dân chạy nạ? Ý tưởng rất tốt, quả nhiên là người phụ nữ của , thủ đoạn rất bình thường!

      “Thế nào? được sao?” Hoắc Nhĩ Phi thấy hồi lâu lên tiếng, còn tưởng rằng đồng ý.

      “Vô cùng tốt, lập tức đưa ta đến khu vực dân chạy nạn ở châu Phi , nếu ta sợ nghèo, vậy để cho ta nghèo hơn, quả nhiên là ý kiến hay!” Trong mắt Thư Yến Tả phát ra ý tán thưởng.

      ra , em mới đọc được tin tức về dân chạy nạn ở châu Phi ở mạng, cho nên nghĩ ra.”

      nghĩ có cái nào tàn nhẫn hơn cái này, để cho cả đời ta sống ở khu vực dân chạy nạn, chết cũng chết được, sống khó khăn, quả nhiên là trừng phạt tốt nhất cho hạng người như ta.” Giọng Thư Yến Tả nhàn nhạt.

      “Em cũng cảm thấy vậy.” Hoắc Nhĩ Phi gật gật đầu, ngay sau đó lại , “À này, thể cho ta biết là em đề nghị ném ta đến khu vực dân chạy nạn ở châu Phi, phải ta nguyền rủa em ngày ngày à! Rất dọa người!”
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 125.2: Tối nay... mặc em túm lấy (Đại kết cục đếm ngược thời gian 5)

      Editor: Puck

      “Em nghĩ rằng ngốc như em sao?” Thư Yến Tả trợn mắt lên.

      “Vậy định chuẩn bị khi nào đưa ta ?”

      “Trong hai ngày này, để chú Đinh làm.”

      “A, về sau thể chọc hạng người phụ nữ như vậy, làm cơn ác mộng.” Hoắc Nhĩ Phi rất nghiêm nghị .

      đợi Thư Yến Tả mở miệng, lại , “Còn có Camilla ở công ty ? Về sau cho lui tới với ta, cho nhìn ta, càng cho phép mang theo ta tham gia bữa tiệc gì đó!”

      Thư Yến Tả cười đến quyến rũ xấu xa, “Mèo ghen?”

      chỉ có thể là của em thôi, cho phép người phụ nữ khác ôm , hôn .” Hoắc Nhĩ Phi bá đạo tuyên bố.

      “Được rồi, em ôm như thế nào cũng có thể, hôn chỗ nào đều thích.” Thư Yến Tả cười đến mập mờ.

      Hoắc Nhĩ Phi lập tức mắc cỡ đỏ bừng mặt, cái gì gọi là hôn nơi nào cũng có thể!

      “Cho em cơ hội chủ động, tối nay... mặc em túm lấy.” Giọng quyến rũ mờ ám của Thư Yến Tả phun lên di@en*dyan(lee^qu.donnn) bên gáy Hoắc Nhĩ Phi, dòng điện đánh trúng cả người run lên cái.

      Dáng vẻ của Yến, tà ác đó!

      Mình có nên đụng ngã ? Có muốn nhào qua ?

      Nhào qua hay nhào qua?

      ...

      Cuối cùng, Hoắc Tiểu Miêu cực kỳ rối rắm vẫn dùng tư thế hết sức phóng khoáng đụng ngã người khác, bởi vì ánh mắt của Yến quá mê người rồi, trêu chọc đến xương cả người tê dại, hai người nhanh chóng lăn giường đơn.

      Lăn thành đoàn, ừ... Ưmh ưmh...

      Nhiều tiếng vang vang trong căn phòng, rất mê người...

      Buổi chiều ngày hôm sau, Thư Yến Tả tự mình đưa mèo đến sân bay, hai người lưu luyến rời tách ra, Hoắc Nhĩ Phi càng thêm núp trong ngực Thư Yến Tả hồi lâu chịu ngẩng đầu.

      “Nếu bỏ được như vậy, đừng .”

      Nghe xong lời này, Hoắc Nhĩ Phi vội ngẩng đầu lên, “Em đây.”

      Thư Yến Tả khẽ hôn lên trán mèo , “Ngoan, vào thôi.”

      Quả nhiên là nam nữ trong tình cuồng nhiệt, khi tách ra, tương tư khó nhịn, hai người gần như ngày ngày nấu cháo điện thoại, gửi tin nhắn, gửi thư điện tử, bởi vì chênh lệch múi giờ, luôn có chút cảm giác ngày đêm lẫn lộn.

      Ngày hôm sau khi Hoắc Nhĩ Phi trở về nước , An Tình Hủy lập tức bị vứt xuống khu vực dân chạy nạn ở châu Phi, sau khi biết này, An Tình Hủy gần như khóc náo tìm chết, để cho địa phương đó, còn bằng chết coi như xong, sinh hoạt chung chỗ với đám dân chạy nạn, còn nghèo hơn cuộc sống trước kia của mình, chủ yếu nhất là ở Hương Cảng còn có thể nghĩ đến cách mưu sinh, mà tới chỗ đó, hoàn toàn chỉ có chờ chết.

      Cho nên kiên quyết chống lại, nhưng Đinh Thận là ai? Vốn để ý tới bất kỳ kêu gào gì của , trực tiếp lấy mẩu băng dính dán miệng lại, ném lên máy bay, tự mình đưa tới châu Phi.

      Khoảnh khắc khi máy bay hạ cánh, An Tình Hủy hoàn toàn tâm như tro tàn rồi, Thư Yến Tả! Hoắc Nhĩ Phi! nhớ bọn họ cả đời! Dù là hóa thành tro tàn cũng nhớ bọn họ cả đời.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Đầu tháng bảy chớp mắt tới, nghênh đón kỳ nghỉ hè nữa, khi Lucus nghỉ, mẹ tự mình đến trường học đón bé, khiến cho bé vô cùng vui vẻ.

      Buổi tối, Lucus rúc vào trong ngực mẹ, “Mẹ, khi nào mẹ và cha kết hôn?”

      Hoắc Nhĩ Phi ngây ngốc, sao Lucus biết điều này?

      “Sao Lucus biết mẹ và cha còn chưa kết hôn?”

      “Bởi vì Hank với con chỉ khi nào cha và mẹ kết hôn, mới có thể vĩnh viễn ở chung chỗ.” Lucus nghiêm trang .

      “Chuyện này hả, là như vậy sai, nhưng mà...” Hoắc Nhĩ Phi sờ đầu, biết phải giải thích làm sao mới phải.

      “Nhưng mà cái gì? Là bởi vì cha chưa cầu hôn mẹ sao?”

      Cái gì và cái gì? Lucus tuổi như vậy sao biết điều này?

      Tư tưởng của đứa bé bây giờ quá phát triển, cũng sắp khiến cho theo kịp.

      “Mẹ? Con với cha để cho cha cầu hôn mẹ, sau đó mẹ đồng ý cha có được , về sau ba người chúng ta tách ra nữa.” Lucus ngước khuôn mặt nhắn lên rất nghiêm túc .

      Ặc... Suy nghĩ của đứa bé quả nhiên rất tốt, die ennd kdan/le eequhyd onnn đột nhiên rất muốn nhìn tình cảnh khi Yến cầu hôn rồi, có thể rất thú vị !

      Nheo tròng mắt nhìn con trai, “Ừ, nếu như cha con cầu hôn mẹ, mẹ đồng ý cha, sau đó chúng ta xa rời nhau nữa.”

      “Bây giờ con lập tức gọi điện thoại cho cha.” Lucus xong lập tức bò dậy tìm điện thoại.

      Hoắc Nhĩ Phi ôm lấy thân thể định bò dậy của bé, “Con trai ngoan, chờ thím Tuyết Nghê của con sinh em xong, chúng ta trở về Hương Cảng tìm cha con có được .”

      Lucus rất hiểu chuyện gật đầu, “Mẹ có ý là chờ em sinh xong, rồi kết hôn với cha sao?”

      “Ừ.” Hoắc Nhĩ Phi cưng chiều nhìn con trai, đáng !

      “Hì hì...”

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Càng tới gần ngày sinh trước tháng, Chử Tuyết Nghê cũng càng tỏ vẻ nóng nảy, Tom vẫn thường tới làm chút phụ đạo cho , hy vọng nên vô cùng khẩn trương.

      Hoắc Nhĩ Phi cũng tới chuyện phiếm với ấy, giảm áp lực cho ấy, còn có Lucus cả ngày chạy tới chạy lui, tiếng tiếng cười tràn đầy mỗi góc .

      Thư Tử Nhiễm đến nghi ngờ cho nhóm người này tăng thêm phần hoạt bát, chạng vạng tối, ánh trời chiều nhàn nhạt vẩy lên mảnh sau vườn xanh biếc.

      đẩy xe lăn của đại ca từ từ đường mòn trong rừng, “Đại ca, chị Tuyết Nghê sắp sinh, lo lắng sao? Mấy ngày gần đây chị ấy đều rất hồi hộp, khiến cho Tom cũng khẩn trương theo.”

      “Bác sỹ chị Tuyết Nghê mang thai chính là bé , thích ? cảm thấy đứa bé lớn lên giống ai?”

      “Đại ca, cũng hơn nửa năm rồi, mực câu với chúng em, chẳng lẽ nghĩ đến chúng em sao? Chị Tuyết Nghê vì mà bỏ ra nhiều như vậy, nhất định phải tỉnh lại, cho chị ấy tương lai hạnh phúc mới được.”

      “Đại ca, chúng em đều rất nhớ .” Hốc mắt Thư Tử Nhiễm chứa lệ, cầm đôi tay hơi lạnh của Thư Phiến Hữu.

      Ngày Chử Tuyết Nghê sinh, mẹ Chử càng thêm chạy từ thành phố L tới, mặc dù con nghe lời, nhưng dù sao cũng là con mình mang thai mười tháng sinh ra, làm sao lại đau lòng chứ.

      Có lẽ do gặp được mẹ, Chử Tuyết Nghê kiên cường rất nhiều, bác sỹ cũng bảo đảm thuận lợi sinh.

      Dưới tình huống này Hoắc Nhĩ Phi gặp lại bác Chử lần nữa, tâm tình hơi kỳ quái, vẫn như trước kia mỉm cười tiến lên chào hỏi, “Bác Chử, bác cũng đừng quá lo lắng, Tuyết Nghê có việc gì.”

      Liên Tĩnh liếc mắt nhìn người con dâu mình từng nhận định, cầm hai tay con bé, “Phi Phi, nhờ có con vẫn ở đây với Tuyết Nghê, bác...”

      “Bác , con và Tuyết Nghê tình như chị em, mặc dù làm bà xã của con trai ngài, nhưng mà tình bạn giữa con và Tuyết Nghê vĩnh viễn thay đổi.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy Tuyết Luân với mình mà là quá khứ rồi, cần thiết cứ phải sống trong quá khứ, con người luôn luôn phải hướng về phía trước.

      “Đứa bé ngoan.” Trừ câu này ra, dfienddn lieqiudoon Liên Tĩnh cũng biết nên gì cho phải.

      Chử Tuyết Nghê bình an sinh hạ con , trong lòng mọi người đều vui vẻ khác thường, đây cũng là sinh mệnh mới tới nhà họ Thư, nhìn khuôn mặt nhắn mềm mại mà nhăn nhúm của bé con này, trong lòng mỗi người đều vui mừng, nhất là Chử Tuyết Nghê làm mẹ, nhìn con mình, kích động đến nước mắt tràn ra.

      Khi nhìn thấy mẹ mình, khôi phục lại tính cách con làm nũng, “Mẹ, sao dáng dấp con con lại xấu như vậy, nhăn nhúm.”

      “Khi con sinh cũng là như vậy, từ từ lớn lên xinh đẹp.” Liên Tĩnh nắm tay con .

      “Mẹ...” Chử Tuyết Nghê làm nũng ngã vào trong ngực mẹ, có lẽ cứ như vậy lần, để cho có thể phóng túng mình, cần nghĩ đến rất nhiều vấn đề rất thực tế như vậy.

      Khi Chử Tuyết Nghê ở cữ, Liên Tĩnh quyết định lưu lại chăm sóc con , dù sao ở cữ cũng quá quan trọng đối với phụ nữ.

      Khi Lucus nhìn thấy em nhăn nhúm này mím miệng rối rắm : “Dung mạo của em ấy quá xấu!”

      Hoắc Nhĩ Phi cười : “Bởi vì em vừa mới sinh ra, da vẫn chưa hoàn toàn tốt lên, cho nên bây giờ nhìn ra đẹp xấu, đợi đến khi em trưởng thành, càng lớn càng xinh đẹp.”

      “A, ra là như vậy.” Lucus gật gật đầu, chờ sau khi bé lớn lên, mới chính thức hiểu được mẹ đúng, bởi vì tiểu Tinh Tinh càng lớn càng xinh đẹp rồi.

      Tiểu Tinh Tinh là nhũ danh Lucus lấy cho Thư Tinh Sở, căn cứ vào tầm ảnh hưởng của bé, nhũ danh này dần dần lưu truyền ra, tất cả mọi người gọi như vậy.

      Sau khi Thư Yến Tả biết được Chử Tuyết Nghê sinh con , cũng cực kỳ vui mừng, cho dù về sau đại ca có tỉnh hay , cũng đối đãi với tiểu Tinh Tinh như con ruột thịt.

      Vốn định sau khi Tuyết Nghê sinh được ba ngày nước đón hai mẹ con mèo , nhưng công ty chi nhánh bên châu Âu tạm thời xảy ra chút vấn đề, bởi vì bên đại lục có công ty lễ phẩm có giá tiền thấp hơn bọn họ, cho nên người ta đương nhiên suy tính đến vật đẹp giá thấp nhất, Thư Yến Tả thể tự mình chuyến, tiện thể thăm hỏi tiên sinh Peter người phụ trách công ty Slater có quan hệ hợp tác lâu dài với bọn họ, tiếp tục ký kết tiếp.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :