1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 118.2: Thư Yến Tả, em vẫn muốn bám lấy

      Editor: Puck

      Ba giờ chiều, bụng người nào đó giường kêu lên hai tiếng “Ùng ục”, cánh tay thò ra ngoài, đầu tiên sờ sờ bụng mình, sau đó sờ về phía điện thoại di động bàn, trong mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy hai tin nhắn chưa đọc, đều là của Thư Yến Tả, trong lòng khỏi ngọt ngào.

      Thấy tin nhắn thứ nhất, khóe miệng khẽ cong lên; thời gian tin nhắn thứ hai tới cách bốn giờ, xem ra tức giận rồi, cho rằng mình cố ý đùa bỡn đấy.

      Vội vàng gửi tin nhắn qua: ‘Em có, vừa xuống máy bay, em lập tức về nhà ngủ, mới vừa tỉnh... Em vô cùng hy vọng có thể đồng ý đề nghị này của em.’

      Thư Yến Tả vùi đầu vào công việc, nghe điện thoại di động vang lên hai tiếng, chần chừ mấy giây, vẫn nhịn được nhìn xem.

      Hơi nhíu mày, vừa mới tình? có mệt như vậy sao? Suy nghĩ chút cũng đúng, lập ra kế hoạch bữa tiệc này, vẫn luôn bận bịu nghỉ, ngay sau đó lại nghĩ đến, chuyện này vốn liên quan đến mình!

      Hoắc Nhĩ Phi nằm lỳ giường chờ tin nhắn của , tiếng tinh tinh vang lên, cầm lên vừa nhìn: ‘Nếu như biểu được có đủ thành ý, tôi cân nhắc.’

      “Tạch tạch” nhấn hàng chữ qua, die nda nle equ ydo nn nằm thẳng ở giường chờ phản ứng của bên kia.

      ‘Như thế nào mới xem như có đủ thành ý đây?’ Khi Thư Yến Tả nhìn thấy câu này nhíu chân mày lại, đầu người phụ nữ này bị chập mạch hay muốn mừng ngày sinh nhật của con trai?

      biết như vậy khiến cho mình hiểu lầm sao? Chẳng lẽ cho rằng làm nũng có thể khiến cho chuyện lúc trước coi như chưa xảy ra sao?

      ‘Nếu như ngay cả thành ý cũng giải thích được chúng ta cần thiết phải chuyện!’

      Hoắc Nhĩ Phi nhếch môi lên nhìn tin nhắn này, là, chưa từng thấy biến sắc mặt nhanh như vậy.

      ‘Em hiểu, em khiến nhìn thấy thành ý của em.’

      Gửi tin xong, Hoắc Nhĩ Phi bò dậy từ giường rửa mặt, bụng đói meo rồi.

      Thư Yến Tả nhìn tin nhắn, vẫn hiểu ý tứ của người phụ nữ kia, hiểu cái gì chứ?

      Gửi qua bốn chữ: ‘Mỏi mắt mong chờ.’

      Điện thoại đột nhiên vang lên, Hoắc Nhĩ Phi vội vàng chạy từ trong toilet ra nhận.

      【Chị Phi Phi, sao chị sớm như vậy chứ! 】

      “Nhiễm Nhiễm, em cũng biết mà, chị thích ở chung với quá nhiều người xa lạ, hơn nữa bữa tiệc làm rất thuận lợi! Chúc mừng em.” Hoắc Nhĩ Phi nhìn dâu tây đỏ cổ mình, nếu như còn , khỏi bị Nhiễm Nhiễm nhìn thấy, đến lúc đó có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa sạch.

      【Chị Phi Phi, chị là đại công thần * chạy, chúng em còn có ý tứ gì nữa chứ. 】

      (*) đại công thần: Người có công lớn

      lời ngốc nghếch gì vậy, tối nay là lễ chúc mừng các em phải chơi thoải mái, mấy ngày nay chị mệt chết được, mới vừa tỉnh ngủ, có cơ hội em mời chị ăn bữa .”

      【Chị Phi Phi, chị , có phải vì tránh nhị ca của em nên mới chạy trốn nhanh như vậy , ra hai chị... 】

      phải, chị mệt chết được, cho nên muốn về nhà nghỉ ngơi, chuyện giữa chị với nhị ca em, chị xử lý tốt, cám ơn em Nhiễm Nhiễm vẫn mực ủng hộ chị.” Hoắc Nhĩ Phi rất chân thành , Nhiễm Nhiễm quả giúp đỡ rất nhiều.

      【Như vậy em quen đâu! Chị Phi Phi, hết cách rồi, ai bảo em vừa nhìn thấy chị chứ! 】 Thư Tử Nhiễm vô cùng dí dỏm mà cười .

      Vừa thấy , mặc dù từ này dùng thân hai người nghe rất quái lạ, nhưng lại rất thỏa đáng, hai xa lạ tuổi tác xấp xỉ lần đầu tiên gặp mặt có ấn tượng tốt về nhau, cho dù cách nhiều năm như vậy, Nhiễm Nhiễm vẫn hồn nhiên đáng như thế.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Lúc ăn cơm, Hoắc Nhĩ Phi quyết định ngả bài trước với cha mẹ, chỉ có thể lấy được ủng hộ của họ mới là khích lệ lớn nhất với mình.

      Cha Hoắc trầm ngâm hồi lâu, “Phi Phi, con còn là đứa bé, nên làm như thế nào do chính con quyết định, cuộc sống thể làm lại, khi quyết định cũng thể hối hận càng thể lùi bước.” Những lời này của cha Hoắc thể nghi ngờ gõ hồi chuông báo động cho con .

      “Cha, con biết , con nghĩ xong.” Hoắc Nhĩ Phi sao hiểu được đạo lý này, đây là quyết định sau khi trải qua suy tính kỹ càng.

      “Phi Phi à, nhà chúng ta chỉ có đứa con là con, khó tránh khỏi tùy hứng nuông chiều chút, vốn con và Tuyết Luân cũng sắp kết hôn, kết quả lại đột nhiên xảy ra ngoài ý muốn, Lucus là cháu ngoại ruột của cha mẹ, cha mẹ cũng rất thích thằng bé, nhưng con thể bởi vì thằng bé mà quyết định cuộc sống của mình!” Mẹ Hoắc ý vị sâu xa . d1en d4nl 3q21y d0n

      “Mẹ, con có, nếu như bởi vì đứa bé, ban đầu con bỏ lại thằng bé mà về nhà, con rất thích Tuyết Luân, nhưng mà con ấy, trong lòng con vĩnh viễn chỉ coi ấy như trai, cho nên con...” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cần thiết phải nhìn thẳng vào đáy lòng mình, từ vừa mới bắt đầu chính là tham lam dịu dàng và lệ thuộc vào Tuyết Luân, để cho rất thoải mái rất ấm áp, nhưng khi ở cùng chỗ với ấy, có mùi vị tình tim đập rộn lên.

      ‘Con bé này, may mà lần trước xác định thời gian kết hôn với bác Chử con, nếu như quyết định rồi, mẹ xem con ăn với người ta như thế nào, quá hiểu chuyện, Thư Yến Tả cũng phải được, nhưng đứa Tuyết Luân này, cha mẹ đều biết tính cách của nó, tuyệt đối phải , càng bắt nạt con, kết hôn với người giống như Tuyết Luân mới yên ổn.”

      “Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta cần quản nhiều như vậy, mặc dù Phi Phi tùy hứng nhưng hiểu chuyện, để cho chính con bé tự quyết định .” Cha Hoắc tỏ vẻ tuyệt đối rộng lượng, mặc dù ông có thành kiến với Thư Yến Tả, nhưng cháu ngoại có thể dạy được tốt như vậy, nhất định có chút tài năng.

      “Cha, mẹ, cám ơn cha mẹ.” Hoắc Nhĩ Phi muốn lấy nhất chính là ủng hộ của cha mẹ, như vậy khiến cho có lo âu về sau.

      Hoắc Nhĩ Phi suy tính liên tục, cầm điện thoại lên bấm số của Tuyết Luân, có số việc thể kéo dài thêm được nữa.

      Chử Tuyết Luân rất cao hứng khi nhận được đt của Phi Phi, ngay khi chuẩn bị ra cửa, điện thoại di động lại vang lên, mở ra vừa nhìn là Lệ Chi gửi tin nhắn bằng hình ảnh tới.

      Là hình Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi mặt đối mặt đứng chuyện, khoảng cách giữa hai người rất gần, nhất là bộ lễ phục này của Phi Phi, gợi cảm dễ coi như vậy.

      Cơn tức của Chử Tuyết Luân lập tức xông lên, có cảm giác bị người phản bội, cầm chìa khóa lên lập tức ra cửa.

      Thẩm Lệ rất hài lòng nhìn kiệt tác trong máy tính của mình, qua nhiên photoshop rất cường đại, chỉ xóa a Sâm ở bên cạnh Hoắc Nhĩ Phi, lại xóa người phụ nữ bên cạnh Thư Yến Tả , vì vậy, tấm hình này lập tức trở nên đẹp tì vết rồi, nếu như cái này đủ để khơi gợi lên cái gai trong lòng Luân, trừ phi là kẻ ngu.

      Khi Hoắc Nhĩ Phi đến tiệm cà phê gần đó, Chử Tuyết Luân ngồi ở đó rồi.

      Lập tức có phục vụ tới hỏi hai người cần gì?

      Hoắc Nhĩ Phi muốn ly cà phê kem tuyết, “Tuyết Luân, còn ?”

      “Lam Sơn.” Giọng Chử Tuyết Luân rất bình tĩnh.

      “Được, hai vị chờ.” Phục vụ rất lễ phép rời .

      Hai người trầm mặc lúc, cũng ai phá vỡ bầu khí ngột ngạt này trước.

      Cuối cùng, vẫn là Hoắc Nhĩ Phi mở miệng trước, “Tuyết Luân, hôm nay em hẹn ra đây là muốn chuyện giữa chúng ta với .”

      cũng có ý này.” Chử Tuyết Luân lạnh nhạt ném ra câu, mở điện thoại di động ra đưa cho .

      Hoắc Nhĩ Phi rất kinh ngạc nhìn hình điện thoại di động, đây là lúc nào? Tuyết Luân lại phía người điều tra mình? ra vốn tin tưởng mình.

      phái người điều tra em?” Hoắc Nhĩ Phi dám tin hỏi.

      “Nếu muốn người khác biết trừ phi mình đừng làm, nếu như giữa em và Thư Yến Tả có gì, còn sợ điều tra?” Chử Tuyết Luân ra vốn phái người thăm dò Phi Phi, dinendian.lơqid]on nhưng dưới tình huống này mất lý trí, bị chính người phụ nữ mình hết lần này đến lần khác làm tổn thương, chịu đủ rồi, hơn nữa Thẩm Lệ luôn ghé vào bên tai thổi mấy câu, khó tránh khỏi làm cho mất phương hướng.

      Hoắc Nhĩ Phi mím mím môi, quá trình quan trọng, dù sao hôm nay cũng đến để ràng, nếu Tuyết Luân hoài nghi mình, nhiều hơn nữa cũng vô ích.

      “Nếu như vậy, em cũng có lời nào để rồi.” Hoắc Nhĩ Phi muốn ra câu sau cùng, muốn để cho Tuyết Luân , như vậy trong lòng thoải mái hơn chút.

      Chử Tuyết Luân nghĩ tới câu Hoắc Nhĩ Phi cũng vì mình mà cãi lại thừa nhận, vốn định nếu như Phi Phi giải thích , còn có thể cho thêm cơ hội nữa, nhưng lời của hoàn toàn khiến cho chết tâm rồi...

      Lệ Chi đúng, người Phi Phi phải là mình, mà người đó tên Thư Yến Tả.

      “Em có lời nào muốn sao? Vậy em vẫn luôn lưỡng lự giữa và Thư Yến Tả, do dự thôi, chỉ chờ quyết định thay em sao?” Chử Tuyết Luân cảm giác mình lựa lời mà rồi.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ yên lặng nghe, cho dù Tuyết Luân đều nhận, có lẽ phải cố ý suy nghĩ như vậy, nhưng kết quả tạo thành, nhiều hơn nữa còn có công dụng gì chứ?

      “Phi Phi, ra em phải như vậy, vẫn luôn cho rằng em là đơn thuần lương thiện, thẳng thắn đáng , ra sai rồi, chẳng lẽ năm ở Hương Cảng kia khiến cho em thay đổi nhiều như vậy sao? cho em rất nhiều cơ hội, nhưng em luôn làm tổn thương , Thư Yến Tả và con trai em vốn là cái gai trong lòng , mà cứng rắn chôn nó ở trong đáy lòng, muốn cho nó mọc ra, nhưng em cố tình muốn rút ra ngoài.” Chử Tuyết Luân khổ sở .

      Lời tác giả: Có lẽ trong thế giới tình bản thân luôn ích kỷ, có biên pháp vẹn toàn đôi bên, chác chắn người bị thương. Phi Phi là đơn thuần cố chấp bốc đồng, dần dần trưởng thành, có quá trình lột xác, có lẽ phải do cố ý, nhưng trong lúc vô tình làm tổn thương người , đây là nên, nên bị trừng phạt sao?
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 119.1: Chủ động xuất kích, chính là

      Editor: Puck

      “Em định lên tiếng chính là cam chịu sao? Chẳng lẽ lần này em Hương Cảng chính là vì nối lại tình xưa với Thư Yến Tả sao? Ăn mặc khêu gợi lộ liễu như vậy! Buổi tối nhất định rất kích thích nhỉ, hay hai người chỉ lần!” Chử Tuyết Luân gần như tới giới hạn chuẩn bị sụp đổ, ra càng lúc càng cay độc.

      Hoắc Nhĩ Phi có thể chịu đựng Tuyết Luân những lời đó trước mặt, nhưng lần này Hương Cảng cũng nghĩ tới muốn nối lại tình xưa với Thư Yến Tả, hơn nữa bộ âu phục đó có lỗi lầm như vậy sao? Tại sao tất cả mọi người đều lấy ra chuyện, mặc dù đêm đó mình và Thư Yến Tả xảy ra quan hệ, nhưng cũng phải như Tuyết Luân nghĩ như vậy, tại sao lời ra từ trong miệng lại khó nghe như thế? mình giống như người đàn bà phóng túng, chẳng lẽ nhất định cay độc mình như vậy mới vui vẻ sao?

      cắn chặt môi, muốn để cho uất ức của mình lộ ra, nếu là mình có lỗi với Tuyết Luân trước, vậy cứ để cho thoải mái mà mắng mình mấy câu , có lẽ đây chính là dạy dỗ mình.

      “Nếu như như vậy có thể khiến cho thoải mái chút, em chịu đựng.”

      Chử Tuyết Luân nhìn chằm chằm vào hồi lâu, “Chúng ta chia tay .”

      Dứt lời, đứng dậy rời , lúc quên rất lịch thanh toán hết tiền cà phê.

      Sau khi Hoắc Nhĩ Phi nhìn rời , khẽ thở dài, cũng đứng dậy rời .

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Buổi tối, Chử Tuyết Luân kêu mấy người Âu Dã Sâm, Thẩm Lệ “Mê thất” chơi, Âu Dã Sâm đương nhiên biết chuyện tiểu Luân và Phi Phi chia tay, còn đùa: “Tiểu Luân, sao kêu Phi Phi cùng vậy, phải cậu vẫn vì chuyện bữa tiệc đêm trước mà tức giận chứ, nhưng ra là do tôi chủ động cầu Phi Phi làm bạn đồng hành của tôi, chuyện này là người em này suy tính chu đáo.”

      “A Sâm, Luân còn để tâm như vậy sao, hơn nữa sao cứ lấy Hoắc Nhĩ Phi ra chuyện vậy? Nếu như ta có lòng muốn mời Luân, sao môt cú điện thoại cũng có?” Thẩm Lệ cố ý thêm mắm thêm muối, trong lòng rất ràng vì sao tâm tình của Luân lại xuống thấp như vậy rồi.

      “Lệ Chi đúng, tôi đến mức vì chuyện như vậy mà tức giận thời gian dài, thêm nữa Phi Phi cũng quả hỏi ý kiến của tôi.” Chử Tuyết Luân lạnh lùng .

      Âu Dã Sâm rất kinh ngạc nhìn bạn tốt, di@en*dyan(lee^qu.donnn) vừa liếc nhìn Lệ Chi, hai người này tâm ý tương thông như vậy từ khi nào, chỉ mới mấy ngày tiến triển tốt như vậy?

      Quách và Vạn Đạt bên cạnh cũng tình huống, bọn họ đều biết Hoắc Nhĩ Phi, là rất tốt, chỉ có điều vấn đề tình cảm của người khác, bọn họ cần thiết phải chen miệng vào.

      “Được rồi, các lại vì kẻ quen biết phá hỏng tình cảm em nhiều năm sao? Nào, cạn ly, tiêu tan hiềm khích lúc trước!” Thẩm Lệ vui tươi hớn hở nâng ly, cố ý cường điệu “Người liên quan”.

      Trừ Chử Tuyết Luân, những người khác đều hơi buồn bực, Phi Phi là người liên quan sao?

      Cũng chỉ có Âu Dã Sâm hỏi tiếng lòng của mọi người, “Tiểu Luân, Phi Phi là người liên quan?”

      Đuôi mắt Chử Tuyết Luân khẽ chau lên, nhìn cậu ấy sâu, “ sai, chúng tôi chia tay.”

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người tại chỗ đều sững sờ, phải biết từ năm nhất đại học tiểu Luân thích Phi Phi rồi, tình cảm nhiều năm như vậy chia tay là chia tay.

      Thẩm Lệ ngoài mặt giả bộ như rất giật mình, nhưng mà trong lòng lại vui vẻ thôi.

      “Chia tay chia tay chứ sao, Luân ưu tú như vậy còn sợ có ai theo đuổi sao, các đều có vẻ mặt gì vậy! Uống rượu !” Chỉ có mình giống như rất hưng phấn.

      Âu Dã Sâm đương nhiên dễ dàng bỏ qua cho bạn tốt như vậy, “Chia tay? Cậu ra? Phi Phi quyết định phủi sạch quan hệ với Thư Yến Tả rồi, yến tiệc chúng tôi quả có gặp phải, nhưng Thư Yến Tả luôn lời lạnh nhạt với Phi Phi, tôi ở bên cạnh nhìn ràng...”

      “A Sâm, đừng mất hứng như vậy có được , con trai Hoắc Nhĩ Phi lớn như vậy rồi, Luân cưới ta cũng quá thua thiệt , chia tay phải tốt hơn sao? làm gì mà cứ canh cánh trong lòng vậy, phải bởi vì ta là nhân viên của , cứ thiên vị ta như vậy chứ!” Thẩm Lệ vội vàng cắt đứt lời Âu Dã Sâm, cũng muốn mưu của mình bị phát nhanh như vậy, cho nên tiếc khích bác quan hệ giữa Chử Tuyết Luân và Âu Dã Sâm.

      Từ xưa tới nay, quan hệ giữa em thể dính dáng tới nhất chính là tiền bạc và phụ nữ, khi dính đến trong đó, khó tránh khỏi dẫn đến em phản bội.

      Quả nhiên sau khi nghe lời Thẩm Lệ , lửa giận vốn còn chưa hết của Chử Tuyết Luân lại nổi lên, hơi lựa lời mà rồi, “ ra cậu lo lắng cho ta như vậy.”

      Quách và Vạn Đạt ở bên cạnh hít vào hơi, tiểu Luân lúc này sai, a Sâm cũng vì tốt cho cậu ấy, die ennd kdan/le eequhyd onnn Lệ Chi rốt cuộc muốn làm gì? Dù thích tiểu Luân, vậy cũng cần lời ly gián như thế.

      Âu Dã Sâm lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Lệ, ngay sau đó uống ngụm hết sạch rượu trong ly, “Tôi coi lời cậu tối nay là mê sảng, tình em nhiều năm như vậy, cuối cùng khuyên cậu câu, chính cậu hiểu ràng!”

      Dứt lời, cũng quay đầu lại mà rời .

      Hình như Chử Tuyết Luân tỉnh táo chút, uống hơi cạn tất cả rượu mạnh trong ly, tựa vào ghế sa lon lời nào.

      Vạn Đạt nhìn tình huống đúng, vội rót đầy cho cậu ấy, “Nào, tối nay say về, tất cả phiền não tan thành mây khói !”

      Thẩm Lệ rất cảm kích liếc nhìn Vạn Đạt, bốn người mỗi người uống ly.

      Uống đến cuối cùng, Quách và Vạn Đạt cũng sắp chịu nổi, hai người dìu nhau về.

      Trong phòng chỉ còn lại Chử Tuyết Luân uống đến say mèm và Thẩm Lệ rất tỉnh táo.

      Thẩm Lệ liếc mắt nhìn Chử Tuyết Luân ngã ghế sa lon, cầm túi xách vào trong toilet, lấy bình nước hoa từ bên trong ra, xịt chút lên cổ, nơi rãnh giữa bầu ngực mình, khóe miệng từ từ nâng lên nụ cười ma quỷ, ra ngoài, khóa trái cửa phòng, gửi tin nhắn cho ông chủ.

      Nhìn quanh cả phòng lượt, quả rất hoa lệ, công phu mấy ngày nay làm quen với ông chủ, mỗi lần tới đây đều là phòng lớn sang trọng vượt bậc, ghế sa lon rất lớn rất rộng, cũng rất thoải mái.

      từ từ đến gần Chử Tuyết Luân say đến bất tỉnh nhân , dán chặt , để cho ngửi tháy mùi nước hoa giữa cổ gáy mình, loại nước hoa này có tác dụng thúc tình, hơn nữa thích hợp với người say rượu, nhanh chóng gây ra phản ứng.

      Đôi môi từ từ chuyển qua chỗ yết hầu của Chử Tuyết Luân, khẽ liếm, càng thêm dạng chân ngồi người Chử Tuyết Luân, kiều kêu tên , “Tuyết Luân, Tuyết Luân, là em.”

      Chử Tuyết Luân từ từ mở mắt, nhìn thấy người trước mặt là Phi Phi, khỏi ôm lấy , “Phi Phi, Phi Phi...”

      Trong mắt Thẩm Lệ thoáng qua tia cam lòng, ngay sau đó hồi phục, sao, qua tối nay nhất định phải làm cho Luân quên người phụ nữ kia!

      Dưới thúc tình của rượu cồn và nước hoa, rất nhanh tạo ra tác dụng, hai người nhanh chóng dây dưa với nhau, nhanh chóng cởi quần áo của nhau, Thẩm Lệ ngồi người Chử Tuyết Luân, cực kỳ xinh đẹp hôn đôi môi, yết hầu, trái hạch trước ngực Chử Tuyết Luân.

      Qua nhiều năm như vậy, Chử Tuyết Luân vẫn rất muốn chân chính có được Phi Phi, nhưng mỗi lần hải mình cố nén kiềm chế chính là Phi Phi muốn, cho nên hôm nay rất dùng sức muốn người phụ nữ trong ngực.

      Trong phòng bao, mùi càng ngày càng thối nát, tiếng thở dốc cùng ngày càng lớn...

      Sáng sớm ngày hôm sau, Chử Tuyết Luân tỉnh lại trước, nhìn quanh trang trí đầu mình, đây là đâu?

      Đột nhiên tiếng “Ưm” hù sợ , dfienddn lieqiudoon nghiêng đầu mới phát mình và Lệ Chi hai người mảnh vải che thân mà nằm ghế sa lon, sờ sờ đầu, đây phải là phòng tối hôm qua uống rượu sao?

      Tại sao có thể như vậy? và Lệ Chi làm sao lại phát sinh loại chuyện này?

      Chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo, đột nhiên phát cánh tay của mình bị Lệ Chi gối lên rồi, còn chưa kịp rút ra, Thẩm Lệ tỉnh.

      Vừa nhìn thấy Chử Tuyết Luân, lập tức đổi thành dáng vẻ điềm đạm đáng , “ Luân.”

      “Lệ Chi, tối hôm qua... Tối hôm qua, chúng ta xảy ra cái gì vậy?” Chử Tuyết Luân rất khó tránh khỏi căng thẳng, chưa từng nghĩ tới mình phát sinh chuyện như vậy với Lệ Chi, bản thân mình vẫn luôn coi như em, làm sao xảy ra chuyện như vậy?

      Thẩm Lệ rất ai oán cúi đầu, “ Luân, em trách , em biết tối qua lòng quá đau đớn, coi em là Hoắc tiểu thư rồi, em...” xong giọng lập tức nghẹn ngào.

      Chử Tuyết Luân vừa nghe ta khóc, vội luống cuống, “Lệ Chi, xin lỗi, ... Em nên đẩy ra mới đúng.”

      “Tối hôm qua uống say như vậy, em cũng uống nhiều quá, ôm em gọi tên Hoắc tiểu thư, em nào đẩy ả được, sau đó... Sau đó lại hôn em, còn em... Sau đó cởi quần áo của em...” Thẩm Lệ giả bộ khóc ròng .

      Vừa nghe đến đây, Chử Tuyết Luân càng thêm ảo não, mặt ảo não mình sau khi say rượu mất lý trí, mặt ảo não mình thể quên được Phi Phi, được, nhất định phải hoàn toàn quên Phi Phi.

      “Lệ Chi, chuyện tối ngày hôm qua phụ trách, về phần Phi Phi, tụi chia tay, có thể do tình cảm nhiều năm như vậy trong lúc nhất thời thể quên được thôi. Lệ Chi, em cho chút thời gian, nhất định quên ấy, nếu như... Em bằng lòng cho cơ hội.” Chử Tuyết Luân biết chuyện xảy ra, sai lầm tạo thành, chỉ có thể cố gắng hết sức đền bù.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 119.2: Chủ động xuất kích, chính là

      Editor: Puck

      Luân, em tin tưởng là người đàn ông tốt, chỉ có điều chuyện tối ngày hôm qua đừng cho mấy người Quách và Vạn Đạt, càng đừng cho a Sâm, em muốn khiến cho bọn họ cảm thấy ...” Thẩm Lệ nghe Chử Tuyết Luân phụ trách trong lòng mừng rỡ, chỉ có điều thể để cho mấy người a Sâm biết, để cho bọn họ biết chắc chắn do mình bố trí.

      “Lệ Chi, khó có được em vẫn suy nghĩ vì như vậy, nhất định phụ lòng em, chỉ có điều bạn trai em làm như thế nào?”

      Đứa ngốc! Em sớm chia tay ta, chỉ có mình cho rằng em có bạn trai mà thôi. Thẩm Lệ vui mừng khấp khởi thầm nghĩ ở trong lòng.

      “Em sao có bạn trai được, đó cũng là chuyện năm trước.” Thẩm Lệ chu miệng lên làm nũng .

      “A! Vậy còn tưởng...”

      Luân, chúng ta vẫn nên về trước , cha mẹ em nếu biết em cả đêm về, vậy chắc định muốn hỏi cái này cái kia rồi.” Thẩm Lệ cố ý lôi cha mẹ mình ra.

      “Lệ Chi, tự mình chào hỏi chú dì, em đừng lo lắng.” Chử Tuyết Luân an ủi ta.

      Thẩm Lệ vui mừng thầm nghĩ: Kế hoạch thành công!

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Tám giờ sáng, bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc điều hành công ty giải trí Âu Kỳ, Âu Dã Sâm nhìn Phi Phi ở đối diện.

      phải từ chức thể?”

      “Âu đại ca, em biết bây giờ từ chức tốt, nhưng em muốn nghỉ ngơi rồi, bắt đầu từ nửa cuối năm trước, em vẫn luôn ở trong trạng thái hoảng hoảng hốt hốt, , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn chuyện tình cảm khiến cho em rất phiền não, ngày hôm qua Tuyết Luân chia tay với em, em nghĩ như vậy cũng tốt.” Hoắc Nhĩ Phi bình tĩnh .

      “Phi Phi, giữa hai người có phải có hiểu lầm gì ?” Âu Dã Sâm hy vọng Tuyết Luân và Phi Phi cứ tan rã như vậy.

      “Có lẽ vậy, nhưng những chuyện kia đều quan trọng, em và Tuyết Luân thể trở về ngày trước được rồi.”

      “Vậy tiếp theo em có tính toán gì? Từ chức vì trốn tránh sao?”

      phải, Tuyết Nghê sắp sinh rồi, em muốn đến bên cạnh ấy, hơn nữa sinh nhật của Lucus cũng sắp đến rồi, em thiếu thằng bé năm năm sinh nhật, năm nay em muốn bỏ qua.” Hoắc Nhĩ Phi rất khẳng định.

      “Được rồi, thay chào hỏi Tuyết Nghê, ấy là dũng cảm, đáng giá có được hạnh phúc.” Âu Dã Sâm cũng nghĩ tới Tuyết Nghê kiên cường như thế.

      “Vâng, em biết rồi, Âu đại ca, em muốn kiểu cách, nhưng em vẫn muốn câu cám ơn.” Trong giọng của Hoắc Nhĩ Phi tràn đầy vị chân thành.

      Âu Dã Sâm tự nhiên cũng biết được hàm nghĩa câu cám ơn này, cười đón nhận, “Nhớ nơi này bất kỳ lúc nào cũng hoan nghênh em.”

      Hoắc Nhĩ Phi hé miệng cười, trong mắt tràn đầy ấm áp.

      Trước khi quyết định của mình cho bạn tốt Tiêu Tiêu, hy vọng nhận được lời chúc phúc của cậu ấy, dù sao Tiêu Tiêu và Tuyết Nghê đều là người bạn mà coi trọng nhất, có hai cậu ấy ủng hộ làm cho mình kiên cường lên rất nhiều.

      Chuyến bay nước ba giờ chiều, đây chính là thành ý mà với Thư Yến Tả, muốn chính mình tự tìm Lucus, còn tin, mình tìm tới.

      máy bay, gửi tin nhắn hỏi Tuyết Nghê địa chỉ, trực tiếp biệt thự của Thư đại ca.

      Thư đại ca vẫn yên tĩnh trước sau như , bụng Tuyết Nghê hơn tám tháng rồi, đúng là mập hơn trước kia rất nhiều.

      “Phi Phi, cậu nhìn tớ xem, cũng sắp thành trái cầu rồi!” Chử Tuyết Nghê vừa thấy bạn tốt, lập tức ai oán .

      “Bụng trái lại giống như trái cầu, lúc tớ mang thai Lucus cũng như vậy, có cách nào.” Hoắc Nhĩ Phi cười cười, cố ý nhìn trái phải mà cái khác.

      “Phi Phi hư, tớ là cả người tớ á!”

      Hoắc Nhĩ Phi vui khi tâm tính Tuyết Nghê có thể tốt như vậy, Tuyết Nghê như vậy mới là người quen thuộc.

      “Mang thai đều như vậy đó, nào có mập lên, tớ lúc ấy cũng vậy! Mỗi ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn mập lên mới lạ, chờ sinh xong đứa bé tốt rồi.”

      “A! Nhưng tớ sợ đến lúc đó vóc dáng khôi phục lại được, lỡ như Phiến Hữu tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ tớ như vậy, rất khói coi!”

      đâu, nếu như ấy tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ cậu như vậy, vui mừng còn kịp đấy.” Hoắc Nhĩ Phi đúng là lời , nếu như Thư đại ca tỉnh lại nhìn thấy Tuyết Nghê, đó chính là chuyện tốt đẹp nhất thế giới!

      Còn có chuyện gì tốt hơn việc chuyến tới Quỷ môn quan trở lại nhìn thấy người mình vẫn ở bên cạnh mình!

      “Phi Phi, cậu mau tình cảnh lúc cậu mang thai với tớ!” Chử Tuyết Nghê lôi kéo tay Phi Phi, giờ phút này di3n~d@n`l3q21y'd0n hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng của người sắp được làm mẹ.

      “Lúc đầu khi tớ mang thai, chỉ nôn nghén, cái gì cũng ăn vô, ăn gì ói đó, khi đó đặc biệt nhớ nhà, đặc biệt nhớ mọi người...” Lần đầu tiên Hoắc Nhĩ Phi đến chuyện cũ sáu năm trước với bạn tốt.

      “Phi Phi đáng thương, bây giờ tớ có thể khắc sâu cảm nhận mang thai, quả nhiên làm phụ nữ chính là chịu tội...” Chử Tuyết Nghê ôm bạn tốt thở dài .

      “Tuyết Nghê, cậu chia tay với tớ.” Hoắc Nhĩ Phi toàn bộ lần chuyện mình và Tuyết Luân chia tay.

      “Xem ra cậu làm chị dâu của tớ rồi, chỉ có điều sao, dù sao hai chúng ta vẫn là thân thích.” Tuyết Nghê cười , từ đầu đến cuối đều đứng về phía Phi Phi, chuyện tình cảm miễn cưỡng đến, tin tưởng trai cũng tìm được đối tượng ở trong lòng.

      “Tuyết Nghê, tớ cảm thấy có lỗi với trai cậu, ấy đối xử tốt với tớ như vậy...”

      “Được rồi, cái gì có lỗi với có lỗi, trong thế giới tình vốn ích kỷ, bây giờ nhìn lại hai người vẫn phải thích hợp, chia tay cũng tốt.” Chử Tuyết Nghê lại thở dài.

      “Tớ vẫn còn nhớ câu của Sư Yến trong hệ liệt Cửu công vũ của Đằng Bình: Thích còn chưa phải là thích, có vẫn là có, chỉ trách bạn may mắn hay may mắn, gặp được người tốt hay người xấu. Coi như tớ gặp phải tên xấu xa .” Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên nhớ tới câu trong tác phẩm của Đằng Bình.

      “Rất có đạo lý, chẳng qua tớ cảm thấy cậu là người xấu, đừng quá tự đề cao mình!” Trong lời của Chử Tuyết Nghê khỏi chế nhạo.

      “Nhưng mà, tớ làm tổn thương hai người đàn ông, cũng rất nhiều người cảm thấy tớ chính là người phụ nữ xấu.”

      “Quá để ý cái nhìn của người khác rất mệt, như tớ , chưa bao giờ lo lắng những điều kia, khó nghe đó là sống vì mình.”

      “Tớ hiểu, phương diện tình cảm đúng là tớ hơi sợ hãi, về sau tớ còn như vậy nữa, lần này tới nước tớ quyết định xong rồi, mặc kệ như thế nào, tớ chính là nhất định bám lấy ấy!” Hoắc Nhĩ Phi nhếch miệng lên nở nụ cười kiên định.

      “Đều nữ theo đuổi nam cách tầng sa, Phi Phi, tớ xem trọng cậu!” Chử Tuyết Nghê cảm thấy Phi Phi và Thư Yến Tả tuyệt đối chia ra, vốn cần theo đuổi chứ sao!

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Ngày hôm sau, Hoắc Nhĩ Phi liền tìm dì Ninh Như Chân của Thư Yến Tả, hy vọng bà ấy có thể cho mình biết Lucus học ở đâu.

      “Con chính là Hoắc Nhĩ Phi? Mẹ của Lucus?” Ninh Như Chân dịu dàng cười cười, bà là người phụ nữ rất nhã nhặn lịch , khi giơ tay nhấc chân cũng thể ra kiềm chế cực tốt.

      “Vâng, ngài gọi con Phi Phi là được rồi.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy dì của Thư Yến Tả tài trí tao nhã ra được, cực kỳ thân thiết.

      “Phi Phi, nếu con gọi dieendaanleequuydonn dì là dì giống như tiểu Tả .”

      Hoắc Nhĩ Phi sờ sờ đầu, đây là thói quen ngượng ngùng của , xưng hô “Dì ” này hơi kêu được ra miệng, dù sao và Thư Yến Tả còn phải là quan hệ kia.

      Ninh Như Chân nhìn thấu băn khoăn của , kéo tay , dịu dàng : “Nếu gọi dì là dì Ninh cũng được, con là mẹ Lucus, hơn nữa cũng là duy nhất vào trong lòng tiểu Tả, cũng là khiến nó thay đổi, dì vẫn rất hiếu kỳ về con! Đầu năm cũng chỉ vội vã gặp mấy lần, lần này tới gì cũng phải ở lâu khoảng thời gian mới được.”

      “Dì Ninh, cám ơn dì, ý định của con là ở chỗ này cùng với Tuyết Nghê sinh em bé xong, cũng dễ dàng chăm sóc Lucus.” Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình rất may mắn, gặp được mấy người lớn đều rất tốt.

      “Vậy mới đúng, tiểu Tả cho con biết trường học nội trú của Lucus ở đâu sao? Nó nên đến cùng con mới đúng.”

      ra con còn chưa cho ấy biết chuyện con tới đây, sinh nhật Lucus còn có ba ngày, con muốn cho ấy niềm vui bất ngờ, cho nên...” Hoắc Nhĩ Phi ngượng ngùng cười .

      “A... Dì hiểu, nếu buổi chiều dì cùng con, Lucus nhắc đến con rất nhiều lần! Vẫn còn giận dỗi với cha nó đấy, cha nó trứng thúi, để cho nó gặp mẹ, dì nghĩ ngạc nhiên này Lucus nhất định rất thích.” Ninh Như Chân ngược lại , bà biết thời gian trước tiểu Tả và Phi Phi cãi nhau.

      Hoắc Nhĩ Phi nhất thời hiểu được khổ tâm của Thư Yến Tả, nhất định cho hai người Lucus và dì Ninh về việc thời gian trước bọn họ xích mích, ngốc chết! Cho dù muốn lừa gạt, cũng lừa được bao lâu! Sớm muộn gì bị phát .

      Lúc này ở Hương Cảng, Thư Yến Tả tự dưng hắt hơi cái, vuốt vuốt lỗ mũi, chẳng lẽ người nào chửi !

      Mấy ngày nay trong đầu cứ nghĩ, thành ý mà người phụ nữ kia rốt cuộc là gì? hai ngày rồi vẫn có động tĩnh, giở trò quỷ gì! phải cố ý đùa bỡn chứ!
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 120.1: Trước hoa dưới trăng, bộc bạch nội tâm tính là lãng mạn

      Editor: Puck

      Ban đầu khi tiểu Tả muốn đưa Lucus vào tiểu học hệ nội trú, Ninh Như Chân cũng đồng tình lắm, Lucus mới sáu tuổi, muốn thằng bé mình độc lập hơi làm khó thằng bé.

      Nhưng tiểu Tả kiên trì, bà cũng hết cách rồi, dù sao tiểu Tả mới là cha của Lucus, nó có quyền làm vậy.

      Mặc dù là tiểu học, nhưng quản lý rất nghiêm, trường học cho phép người lớn thăm đứa bé, cũng cho phép nhiều lần, phải tan lớp hoặc sau khi tan học mới được, như vậy mới có thể bồi dưỡng tính độc lập của đứa bé, để cho bọn chúng sinh ra ỷ lại trong lòng.

      Khi Lucus mới vừa bắt đầu vào trường học, cực kỳ mâu thuẫn, thậm chí khóc lớn náo lớn, nhưng cha bé giống như quyết tâm, chính là để ý tới bé khóc rống, sau đó bé lại phát trong trường học cũng phải nhàm chán như vậy, người bạn nơi này còn rất thú vị, chẳng qua bé rất nhớ mẹ đó! Mỗi cuối tuần người bạn khác đều có cha mẹ đến đón, mà bé chỉ có bà , chồng bà và chú Ba Văn, thỉnh thoảng cha cũng đến, nhưng mà, vẫn đau lòng...

      Ngày này, chuông tan học vừa mới vang, giáo Emma gọi bé lại, “Lucus, mẹ con tới thăm con, ở ngoài phòng học chờ con đó.”

      “Có ? Emma chắc chắn đó là mẹ con sao?” Lucus hưng phấn hỏi.

      “Đương nhiên là rồi, Emma khi nào gạt con chứ.” giáo Emma hơn ba mươi tuổi cười híp mắt , là giáo viên lớp , là người đặc biệt thân thiện hữu nghị, đối xử với người bạn luôn đặc biệt có kiên nhẫn, gần như có người bạn nào thích .

      “Cám ơn Emma, vậy con tìm mẹ.” Lucus hoan hô chạy .

      Emma mỉm cười nhìn theo die~nd a4nle^q u21ydo^n bóng dáng vui vẻ của Lucus, cảm thấy mỗi người bạn đều là thiên sứ thượng đế ban xuống.

      Hoắc Nhĩ Phi và Ninh Như Chân đứng ở trong sân trường, thấy Lucus vui mừng chạy tới từ xa xa, Hoắc Nhĩ Phi vội vàng nghênh đón, phát ôm lấy con trai gương mặt đỏ bừng, hôn nụ hôn vang dội lên gương mặt nhắn của con trai.

      “Mẹ, mẹ đến thăm con rồi, con cho rằng mẹ lại cần Lucus rồi.” Đôi tay Lucus ôm cổ mẹ, cái miệng nhắn vểnh được cao.

      Hoắc Nhĩ Phi nhéo khuôn mặt nhắn của con trai, cưng chiều : “Sao mẹ lại cần Lucus chứ, mẹ thích Lucus nhất mà.”

      Lucus vùi mặt vào trước ngực mẹ, buồn buồn : “Mẹ, con rất nhớ mẹ, mẹ cần rời khỏi Lucus được ?”

      “Ừ, mẹ bao giờ rời khỏi Lucus nữa.” Hoắc Nhĩ Phi sờ đầu con trai, trong lòng xúc động lâu.

      “Có ? Con muốn ngoéo ngón tay, mẹ được chối cãi.” Lucus đưa ngón tay út ra nhéo ngón tay út của mẹ, trong miệng khẽ : “Ngoéo tay lên, trăm năm cho thay đổi, sau đó đánh dấu cái.”

      Ngón tay hai mẹ con chạm lên nhau, rồi nhìn nhau cười.

      Ninh Như Chân đứng ở bên cạnh, nhìn nụ cười thỏa mãn của hai mẹ con, trong lòng đầy ấm áp, đứa bé quả nhiên thể rời xa mẹ.

      Kể từ sau khi mẹ đến, nụ cười của Lucus càng nhiều, cũng thường rơi vào trạng thái hưng phấn, buổi tối khi cha gọi điện thoại đến cho bé bé thiếu chút nữa nhịn được chuyện mẹ đến cho cha, nhưng mẹ rồi, cho cha niềm vui bất ngờ, hơn nữa bé đồng ý với mẹ, thể chuyện mà tính toán gì hết.

      Thư Yến Tả nhìn sinh nhật con trai ngày từng ngày đến gần, người phụ nữ kia lại hoàn toàn có tin tức, biết có ý gì!

      nắm được cơ hội lần này, đừng trách độc ác!

      vô cùng ngờ rằng Hoắc Nhĩ Phi ở nước .

      Ngày mười tháng sáu là sinh nhật Lucus, Thư Yến Tả tới nước trước ngày, chuẩn bị khi con trai tan học đón bé ra, mặc dù người phụ nữ kia xuất đúng hẹn, nhưng thể bỏ qua sinh nhật con trai.

      Vậy mà Emma lại cho biết con trai được người đón , khỏi hơi kỳ quái, nếu như là dì hoặc chồng dì nhất định cho biết.

      Emma biết người đàn ông này là cha Lucus, nhìn vẻ mặt vô cùng nghi ngờ cuẩnh, khỏi cười : “Chẳng lẽ bà xã của cho biết, đón Lucus sao?”

      Thư Yến Tả buồn bực, “Bà xã của tôi?”

      Emma thấy phản ứng của , cho rằng ly dị với vợ rồi, “Thư tiên sinh, xin lỗi tôi biết hai người ly hôn, chỉ có điều nhìn ra được Lucus rất thích mẹ mình đó! Kể từ sau khi mẹ bé đến, mỗi ngày bé cực kỳ vui mừng.”

      “Có phải ấy họ Hoắc ?” Thư Yến Tả rất muốn xác nhận lần nữa.

      “Đúng, bởi vì Hoắc tiểu thư cùng với bà của Lucus tới, hơn nữa Lucus gọi ấy là mẹ, có vấn đề gì chứ.” Emma thấy dáng vẻ Thư tiên sinh hiểu, khỏi giải thích, trong lòng cũng cực kỳ buồn bực, xem ra hai vợ chồng huyên náo rất lợi hại!

      sai, ấy là mẹ Lucus, cám ơn giáo quan tâm, tôi trước.” Thư Yến Tả muốn để cho giáo ôn hòa lương thiện này tạo thành bối rối, nên cáo từ.

      Trực tiếp bấm số điện thoại của Hoắc Nhĩ Phi, rốt cuộc giở trò quỷ gì? Lại thầm chạy đến nước , còn từ chỗ dì moi ra được trường học của Lucus.

      Giờ phút này, Hoắc Nhĩ Phi mang theo Lucus dạo ở siêu thị, chuẩn bị mua sắm đồ cho con trai, đây là lần đầu tiên mua quần áo cho con trai.

      “Mẹ, đẹp mắt ?” Lucus chỉ chỉ quần áo mới người.

      “Lucus mặc cái gì cũng đẹp trai nhất.” Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt , khuôn mặt con trai quả rất đẹp trai, die nda nle equ ydo nn đâu người khác cũng than thở đôi câu, khiến vui mừng dứt.

      Lucus vẫn chỉ là đứa bé sáu tuổi, nghe được mẹ khen tặng, hai mắt lập tức cười cong cong lên, vô cùng dễ thương.

      Đột nhiên, điện thoại của Hoắc Nhĩ Phi vang lên, cầm lên vừa nhìn, nhếch miệng lên nở nụ cười, nhận.

      mang Lucus đâu? 】 Thư Yến Tả thẳng vào vấn đề.

      “Tụi em siêu thị, nếu như muốn đến, em cũng ngại.” Hoắc Nhĩ Phi vui sướng hài lòng .

      “Tôi hỏi ở đâu?” Trong giọng Thư Yến Tả hàm chứa tức giận.

      “Lucus, cha con gọi điện thoại tới.” Hoắc Nhĩ Phi trực tiếp coi thường lời của , đưa di động cho con trai.

      Lucus vội vui mừng chạy tới, “Cha, mẹ mua quần áo mới với con, cha cũng muốn tới sao?”

      Thư Yến Tả vừa nghe là giọng của con trai, giọng điệu nhất thời tốt hơn nhiều, 【Hai người ở đâu? địa chỉ cho cha. 】

      Lucus liếc nhìn xung quanh, sau đó chạy đến bên cạnh nhân viên phục vụ, đưa điện thoại di động, ngọt ngào : “Chị, chị có thể bấm địa chỉ ở đây vào điện thoại di động cho em ?”

      Vị nữ nhân viên phục vụ kia dĩ nhiên đành lòng từ chối người bạn đáng như vậy, nhấn tiếng liên tiếp sau đó đưa cho bé.

      “Cám ơn chị.” Giọng Lucus trong trẻo, vô cùng đáng .

      Nữ nhân viên phục vụ đó cười ha hả thở dài : “Phu nhân, con của bà đáng .”

      Hoắc Nhĩ Phi đắc ý trong lòng, mặt cười thành đóa hoa, nếu như bây giờ tự hào nhất là điều gì, vậy chính là con trai đáng biết điều như vậy rồi.

      Khi Thư Yến Tả nhìn thấy địa chỉ con trai gửi tới lập tức chạy ô tô tới, ngược lại muốn nhìn chút mèo rốt cuộc có ý gì?

      Khi thấy mèo đống lớn bao to bao Thư Yến Tả còn chưa kịp mở miệng, con trai bảo bối của mở miệng trước.

      “Cha, mẹ mua cho con rất nhiều quần áo, quần còn có giày, cặp sách, hộp bút, cha giúp mẹ cầm sao, rất nặng đó!” Lucus mím miệng làm nũng .

      Còn Hoắc Nhĩ Phi vẫn cười híp mắt nhìn Thư Yến Tả, dáng vẻ quả rất nặng.

      Thư Yến Tả chỉ , người phụ nữ này đầu bị chập mạch hay bị gì? Sao đột nhiên có thay đổi lớn như vậy? Để cho hơi phản ứng kịp...

      Có lẽ hành động của nhà ba người này hơi kỳ quái, khiến cho mọi người ngang qua đều nghiêng đầu nhìn lại, còn bất chợt lặng lẽ vài lời.

      Hoắc Nhĩ Phi cáu giận trừng mắt liếc nhìn Thư Yến Tả đứng bất động tại chỗ, tới nhét mạnh phần lớn đồ vào trong tay , rất tự nhiên dắt tay con trai về phía trước.

      Sau khi mấy bước, phát người nào đó còn theo kịp, khỏi quay đầu trừng mắt nhìn về phía người nào đó: “Ngu ngốc đứng ở đằng đó làm gì? Mặc dù nơi này có ai d1en d4nl 3q21y d0n biết , nhưng cũng cần chút kiêng kỵ gì như vậy!” Rồi chuyển sang con trai , “Lucus, có phải hôm nay cha con rất kỳ quái ?”

      Lucus rất phối hợp gật gật đầu, mặt kỳ quái nhìn về phía cha mình.

      Hoài nghi trong mắt Thư Yến Tả dâng lên thành lửa giận, giở trò quỷ gì! Sải bước theo.

      Nể tình con trai, tạm thời so đo với , dù sao con trai còn , muốn tạo thành ảnh hưởng tốt cho con trai.

      Dọc theo đường , Hoắc Nhĩ Phi và Lucus vẫn đều líu ríu ngừng, còn Thư Yến Tả tập trung lái xe của , trong lòng khỏi nghi ngờ.

      Trước kia Thư Yến Tả còn mua biệt thự ở , bởi vì trước kia tới rất ít, năm nay tới hơi nhiều mà thôi, chỗ đại ca có biệt thự ba tầng, nhà dì cũng là hoa viên kiểu biệt thự ba tầng, phòng dư rất nhiều, tất cả mọi người đề nghị mua biệt thự ở đây.

      Ninh Như Chân và ông xã Lister rất có đạo lý, chỗ đại ca cần yên tĩnh, ra ở đâu chẳng vậy.

      Ông xã của dì Lister Douglas là luật sư tiếng tăm lừng lẫy ở , bản thân có mở văn phòng luật sư, nghiệp vụ vô cùng giỏi, cũng coi như là phú ông trăm vạn.

      Hoa viên kiểu biệt thự ba tầng nhà bọn họ, vẫn do đại ca tự mình thiết kế, bên trong ngoài nhà khắp nơi tỏa ra hương hoa thơm, bồn hoa sau vườn, ghế gỗ, dàn hoa, xích đu có vẻ yên tĩnh thản nhiên, giống như chủ nhà; tất cả bên trong đều là vật dụng gia đình bằng gỗ sồi trắng điêu khắc phong cách châu Âu, bọc vải tao nhã, tràn ngập hơi thở điền viên nhàn nhạt.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 120.2: Trước hoa dưới trăng, bộc bạch nội tâm tính là lãng mạn

      Editor: Puck

      Ninh Như Chân rất thân thiết bố trí gian phòng ngủ lớn cho nhà ba người tiểu Tả, Thư Yến Tả cau mày bằng lòng, “Dì , dì chuẩn bị thêm gian phòng ngủ.”

      “Ai ở chứ?” Ninh Như Chân buồn bực.

      ấy.” Thư Yến Tả đưa mắt nhìn về phía người nào đó có cảm giác gì.

      muốn, con muốn ngủ chung với mẹ, cũng muốn ngủ chung với cha.” Lucus lên tiếng chống lại, cha hôm nay kỳ quái đó!

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy trầm mặc vẫn tốt nhất, rất muốn ngủ chung với con trai, nhưng Thư Yến Tả sao! Vậy nhất định.

      Thư Yến Tả nhìn khuôn mặt nhắn của con trai, trong lòng cực kỳ rối rắm.

      “Vợ chồng son giận dỗi, đầu giường náo loạn cuối giường hòa hợp chứ sao! Tiểu Tả con là đàn ông, nên độ lượng chút!” Ninh Như Chân cười híp mắt , rất có thâm ý nhìn lướt qua Hoắc Nhĩ Phi, đóng cửa ra ngoài.

      Lưu lại nhà ba người ở bên trong mắt lớn trừng mắt , mắt trừng mắt lớn, quả nhiên rất kinh hãi...

      “Mẹ, cha, hai người chơi với con !” Lucus làm nũng .

      Vì vậy, Thư Yến Tả tạm thời quyết định so đo với mèo , trước hết để cho con trai chơi vui vẻ rồi .

      Chờ cuối cùng con trai chơi mệt, dinendian.lơqid]on ngủ say rồi, Thư Yến Tả kéo Hoắc Nhĩ Phi định ngủ, dùng khẩu hình miệng : “ còn thiếu tôi lời giải thích!”

      Hoắc Nhĩ Phi lười biếng ngáp cái, “Em rất buồn ngủ mà!”

      Thư Yến Tả sao lại dễ dàng bỏ qua cho như vậy, ý tứ trong mắt cần cũng biết, sức tay lớn hơn rất nhiều.

      Lúc này Hoắc Nhĩ Phi mới rất tình nguyện bò dậy từ giường, theo ra ngoài.

      Hai người tới chỗ giàn hoa ở sau vườn, Hoắc Nhĩ Phi trực tiếp ngồi xuống xích đu, “Có lời gì nhanh , mệt mỏi rồi, hơn nữa bên ngoài rất nhiều muỗi đó biết ?” Vừa vừa đu xích đu, sợ muỗi đốt.

      Thư Yến Tả liếc mắt nhìn đồ ngủ hai dây mặc người , từ góc độ đứng nhìn sang, vừa đúng có thể thấy trái đào như như phía trước mèo , khỏi dời tầm mắt qua.

      Cái gì gọi là có lời gì nhanh chút? Những lời này khiến cho cực kỳ khó chịu, giống như cho rằng cần phải quấn lấy vậy, “Đây chính là thành ý mà ? thầm chạy tới nhìn con trai, cho con trai qua sinh nhật xong rồi thầm biến mất?”

      “Em nhớ con trai chứ sao! lại cho em biết trường học của thằng bé ở đâu? Như vậy em chỉ có thể tự mình tìm đến thôi, hơn nữa, em cũng chưa từng sau khi qua sinh nhật của con trai lập tức biến mất! ghét nhìn em như vậy sao?” Hoắc Nhĩ Phi nghiêng đầu hỏi.

      Thư Yến Tả cảm thấy mèo này nhất định phải là người quen thuộc, cho dù là giọng điệu chuyện hay về phương diện thần thái, cứ có cảm giác kém rất nhiều, khiến cho hơi có thể thích ứng, nhất là câu hỏi cuối cùng của , để cho sững sờ trong nháy mắt.

      Ghét nhìn thấy sao? Dĩ nhiên ghét rồi, thậm chí rất hy vọng nhìn thấy , chỉ có điều muốn thừa nhận rồi.

      Hoắc Nhĩ Phi thấy lời nào, khỏi ở nụ cười khẽ thể thấy, trong lòng ngọt ngào, biết vì sao, kể từ sau khi biết được tâm ý của mình, nụ cười ràng đáng hơn trước kia rồi, nhất là khi nhìn thấy Thư Yến Tả, trong lòng càng thêm ngọt ngào khó tả, mặc dù Thư Yến Tả luôn cho sắc mặt tốt để nhìn, chỉ có điều tin tưởng cuộc sống này cũng dài lắm.

      “A, ghét nhìn thấy em, làm gì mà luôn tỏ vẻ vậy!” Hoắc Nhĩ Phi tiếp tục mở miệng.

      “Tôi thích vòng quanh, cũng đừng cho rằng cho là như vậy có thể khiến cho tôi thay đổi tâm ý, sau khi qua sinh nhật của Lucus rời .” Thư Yến Tả lạnh mặt .

      “Chân mọc ở người em, quản được sao?” Hoắc Nhĩ Phi nhếch khóe môi lên, hề để ý .

      Chân mày Thư Yến Tả chau lên, vui nhìn người phụ nữ trước mắt, rốt cuộc là đầu choáng váng rồi hay là cố ý?

      “Có phải quên cái gì ? Hay cố ý giả ngu với tôi!” Đôi tay Thư Yến Tả thoải mái đút vào trong túi.

      “Ôi! con muỗi to!” diee ndda fnleeq uysd doon Hoắc Nhĩ Phi vỗ cái lên đùi, nhất thời có vệt máu.

      tức giận ngẩng đầu nhìn Thư Yến Tả, “ có thể nhanh lên chút ! Muỗi rất nhiều, nhìn đùi em xem, lớn thành cái u rồi!”

      Thư Yến Tả cũng cảm thấy rất nhiều muỗi, ai bảo mặc phong phanh như vậy, con muỗi cắn cắn ai? Cái gì gọi là có thể nhanh lên chút ! ràng chính là trốn tránh vấn đề!

      phải quên chuyện hiệp nghị chứ.” Thư Yến Tả thấy tay đập ra từng vệt đỏ đùi, khỏi hít sâu hơi.

      “Hiệp nghị? phải sớm cần nhắc đến hiệp nghị rồi sao?” Giọng của Hoắc Nhĩ Phi nhõm tới cực điểm.

      Khiến Thư Yến Tả lại bực mình trận, “ tính? Đầu bị chập mạch hả!”

      “Đầu mới chập mạch, chẳng lẽ quên điều kiện đầu tiên có hiệu lực trong hiệp nghị kia?” Hoắc Nhĩ Phi liên tiếp ngáp hai cái, vỗ vỗ miệng, nhảy xuống xích đu, chuẩn bị đẩy người đó giờ còn chưa kịp phản ứng vào trong nhà trước, nhưng Thư Yến Tả sao dễ dàng bỏ qua cho như vậy.

      Kéo cánh tay của , “ khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi sao? Hay cảm thấy đùa giỡn tôi rất dễ dàng?” Điều kiện đầu tiên có hiệu lực phải là trong vòng nửa năm mèo minh sao? rốt cuộc có ý tứ gì? Lại dám chơi mình?

      “Đau chết! bóp đau em!” Hoắc Nhĩ Phi chu mỏ ai oán .

      Thư Yến Tả vẫn hề chớp mắt nhìn , giống như nhận được đáp án chịu bỏ qua.

      Hoắc Nhĩ Phi cắn môi nhìn , mình ràng như vậy rồi!

      “Tôi hiểu.” Đau đớn trong mắt Thư Yến Tả chợt lóe lên, buông cánh tay ra, cũng quay đầu lại rời .

      Khi Hoắc Nhĩ Phi nghe hiểu còn tưởng rằng hiểu , ngay khi nhìn thấy ánh mắt của hiểu hiểu lầm mình, thấy chút lưu tình xoay người rời , khỏi chạy vội lên, ôm chặt lấy Thư Yến Tả từ phía sau.

      hiểu cái gì! đồ ngốc nghếch này! Ngốc hết biết... Ngốc đến biết... Em ...” Hoắc Nhĩ Phi dán má vào lưng Thư Yến Tả, từ lớn tiếng lúc đầu đến cuối cùng như muỗi kêu, vang dội trong đêm tối yên tĩnh này, cực kỳ công kích lòng người.

      Thư Yến Tả bị lực đánh vào của đụng phải bước chân lảo đảo mấy bước, khi nghe mèo “Ngốc” liên tục đến ba chữ vẫn hy vọng xa vời kia, trong lòng quả khơi gợi lên sóng lớn cao ngất, hoàn toàn bị chấn động.

      Quả nhiên mèo giống lúc trước.

      ra ngay cả chính em cũng biết từ khi nào, cho tới nay, em vẫn trốn tránh vấn đề này, cảm giác là chuyện thể nào xảy ra, bởi vì từng đối xử xấu xa với em như vậy...” Giọng Hoắc Nhĩ Phi hơi nghẹn ngào.

      “Cho nên, em mực trốn tránh lòng mình, chưa bao giờ nghĩ tới phương diện đó, cảm giác đó là đúng, di ien n#dang# yuklle e#q quiq on nhưng biết ý nghĩ này của mình lại làm tổn thương , đều là em tốt, là em quá tùy hứng...” Giọng Hoắc Nhĩ Phi buồn buồn, ra những lời này quả cần dũng khí rất lớn, nhưng biết mình thể tiếp tục trốn tránh, nếu ra lời trong lòng mình, sợ mình hối hận cả đời.

      Hàng loạt lời bộc bạch lòng khiến Thư Yến Tả bình tĩnh rất nhiều, đủ thứ trước kia dường như cũng bù được câu “Em ”, quả nhiên là mèo hậu tri hậu giác *, phản ứng lâu như vậy.

      (*) hậu tri hậu giác: khi người khác biết, mình biết, sau đó mới nhận thấy. Chuyện qua rồi mới phản ứng được.

      “Tính cách của em rất quật cường, còn rất cực đoan, luôn cố chấp kiên trì chuyện. Hơn nữa em ghét bị người khác uy hiếp, ghét người khác hung dữ em, em rất dễ kích thích tính tình quật cường như vậy, tự chủ ra vài lời trái lương tâm, lần trước khi tìm em, chúng ta ràng có thể dễ dàng chuyện, nhưng giọng điệu của khiến cho em bình tĩnh được, còn luôn cầm... Giấy chứng nhận kết hôn ra uy hiếp em, em đáng lẽ định chuyện hiệp nghị đâu, nhưng... Em nghĩ đằng nẻo, cũng biết, cho tới bây giờ em cũng chịu yếu thế trước mặt , ra lời tuyệt đối thể thu lại, ra , em chính là mạnh miệng...” Hoắc Nhĩ Phi đứt quãng, cánh tay càng thêm ôm chặt eo Thư Yến Tả, làm nũng hơi quật cường.

      Thân thể Thư Yến Tả hơi cứng ngắc, đây là lần đầu tiên mèo mở rộng lòng với chút, hồi tưởng lại gây gổ lần đó của hai người, mình cũng có chỗ hề đúng, ngay lúc đó mình hoàn toàn bị ghen tức làm đầu óc choáng váng, biết mèo thể dùng phương thức như vậy, kết quả vẫn còn khống chế được miệng mình.

      “Sau này chúng ta cần như vậy có được , cho dù có hiểu lầm có lỗi gì, đều phải bình tĩnh ngồi xuống, luôn có biện pháp giải quyết đúng , em... Em muốn rời khỏi , cho dù cảm thấy em da mặt dày cũng được, mày dày mày dạn cũng được, còn giảng đạo lý đến dây dưa , em cũng muốn buông tay, em...” Hoắc Nhĩ Phi như bắn rap rồi, ấp úng ra được.

      Thư Yến Tả gỡ cánh tay ra, xoay người lại, cười đến hơi ranh mãnh, “Em làm sao?”
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :