1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 116.1: Chẳng lẽ mình sao?

      Editor: Puck

      Hoắc Nhĩ Phi liếc mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ trước mắt, trong lòng phỉ báng: Quả nhiên chịu được tịch mịch! Người phụ nữ này đúng là rất xinh đẹp!

      Vào giờ phút này, trong góc sảnh chính, có người cầm điện thoại di động lên, chụp lại hình ảnh bốn người mặt đối mặt, lưu, gập điện thoại di động lại, như có việc gì chuyện tiếp với người nào đó.

      “Xin chào, tôi tên là Hoắc Nhĩ Phi.” Hoắc Nhĩ Phi cũng muốn trò chuyện nhiều với ta.

      Trong mắt Camilla lóe lên vẻ kinh ngạc, Hoắc Nhĩ Phi? Xem ra “Phi Phi” trong miệng Thư tiểu thư và “Tiểu Miêu” trong miệng Đoạn thiếu gia đều là ta! Quả nhiên.

      ra là Hoắc tiểu thư, hân hạnh hân hạnh! Nghe người lập kế hoạch chính của bữa tiệc hôm nay là Hoắc tiểu thư, quả nhiên rất bình thường.”

      “Cám ơn.” Hoắc Nhĩ Phi hình như muốn nhiều với ta.

      “Thư nhị thiếu, phải bạn của coi trọng Phi Phi chứ, tôi đây đại soái ca đứng ở chỗ này làm như thấy, tôi đánh giá cao sức quyến rũ của mình rồi!” Âu Dã Sâm đương nhiên nhìn thấu Camilla người đó đến có ý tốt, nên giở trò cười giỡn ảnh hưởng đến toàn cục.

      Camilla hoảng hốt trong lòng, hình như hôm nay mình hơi vượt khuôn rồi, chỉ có thể giảng hòa vì mình, “Âu tổng quả nhiên rất bảo vệ cho Hoắc tiểu thư rồi, tôi cũng chỉ thưởng thức tài hoa của Hoắc tiểu thư, rất muốn kết giao bạn bè với ấy mà thôi.”

      Lại quay đầu nhìn Thư Yến Tả, nửa làm nũng nửa trêu đùa : “Nhị thiếu, nhất định phải tin tưởng em.”

      Thư Yến Tả liếc nhìn ta, tầm mắt lại đặt người cặp nam nữ, lần đầu tiên đưa tay ôm eo Camilla, “Bạn đồng hành của tôi, tôi đương nhiên tin tưởng.” Giọng vô cùng quyến rũ vang lên.

      chỉ có bản thân Camilla sững sờ, ngay cả Hoắc Nhĩ Phi và Âu Dã Sâm cũng trong hồ lô của bán cái gì?

      Camilla bị hoảng sợ xong ngay lập tức vui mừng trở lại, ban đầu cũng ngờ tới mình có thể thuận lợi trở thành bạn đồng hành của tổng giám đốc, bởi vì biết Á Ninh và Thư Á là nhà, cho nên đoán chừng tổng giám đốc , nên giả bộ cảm thấy rất hứng thú với lễ kỷ niệm mừng Á Ninh tròn ba mươi năm, tỏ vẻ muốn vé mời, Thư Yến Tả vẫn rất thưởng thức năng lực làm việc của , phải là vé mời nho sao? Nhưng ai ngờ chỉ có vậy, lại có thể có thể mang bạn đồng hành vào, vì vậy có màn này.

      (*) Bạn đồng hành (người cùng) trong tiếng Trung 女伴 (男伴). 女伴 có thể hiểu là bạn hoặc bạn cùng giới tính nữ. Trong các bữa tiệc có thể dẫn theo bạn hoặc thư ký, người cùng là bạn hay bạn đồng hành giới tính nữ người trong cuộc hoặc người hiểu chuyện biết. 男伴 Bạn đồng hành giới tính nam cũng mang nghĩa tương tự.

      phải em muốn khiêu vũ sao? thôi.” Phong cách quyến rũ của Thư Yến Tả quả là bẩm sinh, khiến cho ai có thể ngăn cản.

      Camilla gần như sắp đắm chìm trong tình cảm dịu dàng ngọt như mật của , mặt phối hợp tràn đầy hạnh phúc.

      “Em nhìn em , ăn bánh ngọt cũng dính đầy quanh miệng.” Thư Yến Tả vừa dịu dàng lau khóe miệng vốn dính mảnh vụn bánh ngọt cho Camilla.

      biết vì sao, Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy lòng đau ê ẩm, ra dịu dàng chỉ với mình.

      Nhìn bọn họ càng lúc càng xa, cùng vào sàn nhảy, tâm tình Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên ổn.

      “Phi Phi, em sao chứ.” Âu Dã Sâm cũng rất biết nhìn mặt mà chuyện.

      có việc gì, Âu đại ca cần phải để ý đến em, em muốn phòng nghỉ ngơi ngồi chút, chân quá tê dại.” Hoắc Nhĩ Phi cười cười, tỏ vẻ bản thân mình có việc gì.

      “Phi Phi, em quyết định là được rồi.” Âu Dã Sâm làm sao mà nhìn ra mờ ám ở trong này, chỉ có điều nếu Phi Phi quyết định ở cùng chỗ với tiểu Luân, như vậy cũng rất tốt.

      “Vâng, nhanh , em sợ những người phụ nữ ái mộ dùng ánh mắt lăng trì em.” Hoắc Nhĩ Phi quên nhạo báng phen.

      “Vậy cũng được, ai bảo dáng dấp của phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong! Haizzz...” Âu Dã Sâm có phong cách trước sau như .

      Hoắc Nhĩ Phi cũng nhịn được bị chọc cười rồi, Âu đại ca quả nhiên là kẻ dở hơi.

      Sau khi Âu Dã Sâm , nét mặt Hoắc Nhĩ Phi lập tức bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn hai người bay múa trong sân khiêu vũ, ra còn có thể khiêu vũ.

      Buồn buồn uống ly rượu đỏ, ra khỏi sảnh chính, tìm chỗ có ai, ngồi ngẩn người.

      Mấy ngày nay mực nghĩ có nên xem Lucus chút , ba tháng thấy thằng bé rồi, cũng nghe thấy giọng của con, chẳng lẽ thằng bé thích mẹ của bé sao?

      Mà lúc này trong sân khiêu vũ, mặc dù Thư Yến Tả vẫn khiêu vũ cùng Camilla, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi mèo , cho đến khi nhìn thấy mình rời khỏi sảnh chính, mới buông eo Camilla ra, ra khỏi sàn nhảy.

      Camilla nhất thời mất mát trong lòng, quả nhiên nhị thiếu cố tình diễn trò cho người phụ nữ kia nhìn.

      Khi Hoắc Nhĩ Phi nghĩ đến mất hồn người đàn ông uống say đến ngất ngư từ toilet đến, thấy mình diee ndda fnleeq uysd doon Hoắc Nhĩ Phi đơn đứng đó, lảo đảo đến.

      “Hi, tiểu thư xinh đẹp, sao bạn trai em lại cam lòng để mình em ở đây vậy, bằng hàn huyên chút với đây.” Người đàn ông say rượu vừa nấc rượu vừa tỏ vẻ bỉ ổi .

      Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi ghét bỏ, sao thể để cho mình tỉnh táo chút chứ?

      Người đàn ông say rượu bình thường rất khó dây dưa, do đó, bắt đầu động tay động chân.

      “Tiên sinh, xin tự trọng chút.” Hoắc Nhĩ Phi rất vui , nếu phải hôm nay mặc bộ đồ này tiện, sớm dùng cầm nã thủ * đánh ta ngã xuống đất rồi.

      (*) Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay. Khác với chỉ công khi đánh phải giương thẳng ngón tay ra, trong phép đánh cầm nã thủ, ngón tay phải khum lại. Yếu chỉ của cầm nã thủ thu gọn trong tám chữ: câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy. Ba chữ cầm nã thủ có nghĩa đơn giản là thủ pháp sử dụng mười ngón tay để bắt giữ, vô hiệu hóa người đánh với mình. (Theo Vũ Đức Sao Biển)

      “Tự trọng? Mấy minh tinh các em ai phải kiểu như vậy, giả bộ cái gì chứ? em biết là ai ? chính là chủ tịch tập đoàn Dương Minh, theo bảo đảm em được hưởng vinh hoa phú quý vô tận, còn có thể giúp em kéo thêm mấy bước tiếp theo.” Người đàn ông say rượu rất tự cho là đúng .

      Hoắc Nhĩ Phi muốn qua tát ta hai cái, chủ tịch tập đoàn Dương Minh rất giỏi hả! ta ra tiếng người à! Cái gì mà minh tinh đều kiểu như vậy! Quả là miệng chó mọc được ngà voi!

      “Cút ngay, tao cần!” Hoắc Nhĩ Phi từ trước đến giờ đều có ấn tượng tốt với hạng người như thế.

      em còn giả bộ thanh cao cái gì!” Người đàn ông say rượu đưa tay sờ soạng mặt Hoắc Nhĩ Phi.

      cái tát của Hoắc Nhĩ Phi lập tức vung tới, “Bốp” tiếng vang lên hành lang ai.

      điếm thúi! Mày lại dám đánh ông đây!” Người đàn ông say rượu đưa tay kéo cánh tay Hoắc Nhĩ Phi, muốn đánh .

      “Tao thấy mày muốn sống!” Thư Yến Tả vừa ra tới thấy màn như vậy, trực tiếp phát tiết toàn bộ tức giận lên người đàn ông biết sống chết.

      “Ui da! Đau chết tao! Tụi mày đừng để cho tao tra ra được tên họ, nếu tụi mày đẹp mắt!” Người đàn ông say rượu vẫn còn tiếp tục nấc rượu điên khùng.

      quyền của Thư Yến Tả quất tới mặt ta, người đàn ông kia “Rầm” tiếng té xuống đất, hồi lâu bò dậy nổi. Nằm mặt đất đau kêu rên rỉ.

      “Con mẹ nó! Dám đánh ông đây! muốn sống! Ui da! Đau chết mất!” Người đàn ông tự xưng là chủ tịch tập đoàn Dương Minh nằm mặt đất căm phẫn mắng.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy đáng đánh, loại đàn ông này, biết làm thế nào leo lên được chức chủ tịch, quá có tư cách!

      Thư Yến Tả kêu hai nhân viên phục vụ đứng đằng xa đến kéo người đàn ông nằm dưới đất .

      “Mày nhớ, tao chính là Thư nhị thiếu.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on Thư Yến Tả lạnh lùng ném lại câu.

      “Thư nhị thiếu, Thư nhị thiếu?” Người đàn ông kia biết là say hay vẫn bị đánh cho ngất xỉu, trong đầu còn suy nghĩ Thư nhị thiếu là ai?

      Cho đến khi bị túm choáng váng, trong đầu mới tỉnh táo lại, Thư nhị thiếu? Chẳng lẽ là Thư nhị thiếu ma vương khát máu tung hoành hai nhà hắc bạch? Trời ạ! Mình lại đắc tội nhân vật lớn, nhất thời khiến cho sợ đến cả người giật thột!

      Chờ sau khi giải quyết xong người đàn ông la lối om sòm đó, hành lang người chỉ còn lại hai người Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi.

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy tình hình như thế hơi lúng túng, ràng gặp mặt lại nữa, ngờ mới qua ba tháng lại gặp được, hơn nữa vừa rồi cũng coi như giúp mình giải quyết phiền phức.

      Về tình về lý cũng phải câu, “Cám ơn.”

      Thư Yến Tả lạnh lùng liếc nhìn , quan sát từ xuống dưới lần, “ cố ý ăn mặc lộ liễu như vậy sao?”

      Hoắc Nhĩ Phi thể tin nhìn chằm chằm, cái gì gọi là cố ý ăn mặc lộ liễu như vậy?

      “Tôi cảm thấy quần áo của tôi có lỗi gì.”

      Tròng mắt Thư Yến Tả khẽ híp lại, lóe ra tín hiệu nguy hiểm, “Vậy ý của là dung mạo của quá đẹp? Khiến những người đàn ông kia kiềm chế được?”

      “Tôi có.” Hoắc Nhĩ Phi cắn môi, người đàn ông này cố ý sao?

      “Ba tháng gặp, Hoắc tiểu thư ngược lại càng ngày càng biết cách ăn mặc, trang điểm tinh xảo như vậy, hợp với bộ lễ phục khêu gợi như thế, chẳng lẽ phải cố ý tới dụ dỗ đàn ông sao?” Trong lòng Thư Yến Tả tràn đầy khó chịu, ra những câu cũng có gai.

      nên lời khó nghe như vậy? Tôi biết tôi nên xuất ở đây, nhưng nghĩ tới quan hệ hợp tác giữa Á Ninh và Âu Kỳ, tôi tới đây cũng bởi vì việc công, bằng tôi tuyệt đối đặt chân tới nơi đây nửa bước.” Hoắc Nhĩ Phi cho rằng Thư Yến Tả nên tới Hương Cảng, càng nên tuân thủ cam kết.

      Nhưng lời này của vào trong tai Thư Yến Tả, lại có thể vô cùng chói tai, tiến tới gần Hoắc Nhĩ Phi, “Việc công? Có người ép buộc nhất định phải đón lấy kế hoạch này sao? Hay căn bản chính là tự muốn đến?”
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 116.2: Chẳng lẽ mình sao?

      Editor: Puck

      Hoắc Nhĩ Phi nhất thời bị chặn họng thể ra lời, quả , nếu như , Âu đại ca cũng ép , Nhiễm Nhiễm cũng trách , chẳng lẽ đúng như Thư Yến Tả , trong lòng mình muốn tới, thể nào! thể ích kỷ như vậy, trong lòng biết Âu đại ca coi trọng kế hoạch lần này như thế nào.

      “Kế hoạch lần này rất quan trọng với Âu Kỳ, tôi thể vì tình riêng mà hỏng việc công.”

      “Hay cho cái vì tình riêng mà hỏng việc công, xem ra Hoắc tiểu thư đúng là hiên ngang lẫm liệt! Suy nghĩ thay Âu tổng của như vậy!”

      Hoắc Nhĩ Phi tức giận nhìn , tại sao từ trong miệng ra lại khó nghe như vậy! quyết định tiếp tục tranh luận đề tài này cùng nữa, mặc dù bữa tiệc có phóng viên bát quái, nhưng truyền thông vẫn phải có, muốn nổi danh lần nữa.

      sang chuyện khác hỏi, “ đồng ý tôi có thể gọi điện thoại với Lucus, tại sao điện thoại của thằng bé luôn gọi được, có phải cho phép Lucus nhận điện thoại của tôi .”

      “Tôi đưa nó học tiểu học hệ nội trú ở nước rồi, cho phép gọi điện thoại.” Thư Yến Tả nhàn nhạt trả lời.

      “Tiểu học hệ nội trú? Lucus còn như vậy, sao có thể đưa con ký túc xá!” Hoắc Nhĩ Phi thương con trai.

      ra cũng đau lòng con trai? di1enda4nle3qu21ydo0n Chỉ có điều Lucus đến tuổi lên đại học, ở Hương Cảng có trường học thích hợp cho nó, hơn nữa nó phải bồi dưỡng tính độc lập của bản thân, dù sao nó cũng là con trai tôi.” Thư Yến Tả hơi cường điệu câu sau cùng.

      “Cái gì? hỏi ý kiến của Lucus chưa? thể xằng bậy tự quyết định cuộc đời của thằng bé.” Hoắc Nhĩ Phi hơi kích động.

      Phải biết rằng đưa con học trường kiểu nội trú cũng là vạn bất đắc dĩ, nếu như vậy, con trai nhất định hỏi tại sao mẹ đến thăm con? Con muốn mẹ, v.v... Các loại, để cho biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể đưa con trai bảo bối để có thể trốn tránh vấn đề này, nhưng thái độ của mèo kích động đến , để cho nghĩ đằng nẻo.

      “Quyết định như thế nào là việc của tôi, có bất kỳ liên quan gì đến ! Tôi chỉ có đứa con trai là Lucus, thể nghi ngờ tương lai nó nhất định phải kế thừa gia nghiệp của tôi, bây giờ bắt đầu bồi dưỡng chỉ tốt cho nó!”

      “Tôi vốn cho rằng người cha tốt, áp đặt tất cả trách nhiệm lên người Lucus, ra tôi sai lầm rồi, chưa từng nghĩ tới Lucus vốn thích những thứ này sao? thể ép con tiếp nhận những thứ này sao?” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy đau lòng, Lucus nên thừa nhận những thứ này.

      Hai mắt Thư Yến Tả như ngậm đuốc nhìn chằm chằm vào , từng câu ép sát, “ có tư cách tôi! Càng có tư cách tới cầu tôi! Tôi và con trai tôi có bất cứ quan hệ gì với , chẳng lẽ quên sao?”

      Lòng của Hoắc Nhĩ Phi lại thắt vào đau đớn, cắn chặt lấy môi dưới nhìn Thư Yến Tả sắp nổi giận, từng câu từng chữ ra gõ vào trái tim , để cho có cách nào tự kiềm chế.

      ra Hoắc tiểu thư còn tình hình như vậy! Còn tự cho là đúng như vậy! Mặc dù tôi đồng ý có thể gọi điện thoại cho con trai, nhưng cũng có thể gọi mấy lần, thời gian nào! Còn lần này tới Hương Cảng, có tính tuân theo trong hiệp nghị , biết tôi tham gia bữa tiệc, chỉ nhận lấy case kế hoạch tổ chức, còn ăn mặc khêu gợi và đến gần đàn ông như vậy, là muốn đưa tới chú ý của tôi sao? Cũng là lại muốn lần nữa quay lại trong ngực của tôi sao?” Tròng mắt đen của Thư Yến Tả dính vào tầng tia đỏ, thoạt nhìn vô cùng khát máu xấu xa.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm giác nơi nào đó trong lòng mình càng rách lớn hơn, đau đớn trong mắt vô tận, vẫn như cũ cắn chặt môi quật cường nhìn Thư Yến Tả.

      “Sáu năm trước chính là vẻ mặt này, sáu năm sau vẫn còn vẻ mặt như vậy, cảm thấy quá hạn rồi sao? Nếu muốn lần nữa khơi gợi hứng thú của tôi, phải có chút ý mới mới được, cứ như vậy khiến người ta chán nản.” Môi Thư Yến Tả từ từ nhếch ra nụ cười gian ác mê hoặc.

      biết vì sao, Hoắc Nhĩ Phi có uất ức oan uổng và khổ sở, che lên trái tim mình, chỉ cảm thấy nơi đó đau, có đau đớn chưa bao giờ có gây mê đầu óc , để cho nghĩ ra bất kỳ lời nào vì mình cãi lại.

      Chỉ rất máy móc nhìn người đàn ông ngôn ngữ bén nhọn trước mắt, cố nén để cho mình rơi lệ, ra mình ở trong lòng , chính là như vậy. Nếu có hứng thú với mình, phải nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ? Tại sao ngược lại cảm thấy trong lòng rất đau đây? Giống như bị người móc rỗng, trống rỗng, có chỗ dựa.

      tỏ vẻ đáng thương nhìn tôi như vậy, làm cho tôi hiểu lầm tôi! khỏi cũng quá buồn cười!” Dieễn ddàn lee quiy đôn Thư Yến Tả lạnh lùng vứt lại câu, xoay người cũng quay đầu lại rời .

      ! thể nào! Mình sao lại thương ! Hoắc Nhĩ Phi ngồi chồm hổm mặt đất, dùng sức lắc lắc đầu, thể nào, là bởi vì oan uổng mình, cho nên cảm thấy trong lòng rất đau, chứ phải như vậy.

      Lúc Thư Tử Nhiễm ra nhìn thấy chị Phi Phi ngồi chồm hổm mặt đất, vệt nước mắt giàn giụa, khỏi móc khăn giấy ra lau giúp, “Chị Phi Phi, chị làm sao vậy? Mới vừa rồi có nhân viên phục vụ với em hình như chị rất thoải mái, chị sao chứ.”

      Phục vụ? Chẳng lẽ Thư Yến Tả kêu phục vụ gọi Nhiễm Nhiễm sao? thể nào, người kia ghét mình như vậy, sao có thể có lòng tốt như thế.

      “Nhiễm Nhiễm, chị muốn chỗ nào ngồi nghỉ ngơi chút.”

      “Được, em cùng chị, chị khó chịu chỗ nào nhất định phải với em đó.” Thư Tử Nhiễm lo âu hỏi.

      Giờ phút này Hoắc Nhĩ Phi cần gấp đối tượng để bày tỏ, mà Nhiễm Nhiễm vừa lúc là thí sinh thỏa đáng, nên chuyện giữa mình và Thư Yến Tả cho ấy.

      Sau khi nghe xong, Thư Tử Nhiễm trầm mặc hồi lâu, “Chị Phi Phi, đứng dưới góc độ của em nhìn vào, chị và nhị ca đúng là nhau, chỉ có điều chị cứ dám thừa nhận, cũng sợ là kết quả này, đúng ?”

      Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi gợi lên làn sóng, hoàn toàn bị khiếp sợ, Thư Yến Tả, thể nào, sao có thể đây? Tối đa cũng chỉ là ghét, hơi thích mà thôi, làm sao lại !

      Thư Tử Nhiễm nhìn dáng vẻ rất khiếp sợ của Hoắc Nhĩ Phi, khỏi : “Chị Phi Phi, người đứng xem sáng suốt, ngay cả Lucus cũng biết, cha bé rất mẹ bé, chỉ có điều từ đầu đến cuối chị đều ấn định ấn tượng về nhị ca ở sáu năm trước, ra ấy dần dần tiến vào trong lòng chị, chỉ có điều chị chưa từng phát ra mà thôi.”

      “Nhiễm Nhiễm, cho dù là như vậy, cũng cứu vãn được gì, nhị ca của em bây giờ ấy rất ghét chị, ngay cả Lucus cũng đưa , tụi chị hoàn toàn kết thúc, hơn nữa giữa chị và ấy vốn có khả năng, ấy những lời đó trước mặt truyền thông, rất ràng.”

      “Trước mặt truyền thông? Chị ở sân bay lần trước sao? Chị Phi Phi, sao chị ngốc như vậy, nhị ca làm việc chuyện luôn luôn đều có lý do của mình, nếu như ấy ra khỏi miệng, thế nào cũng muốn tự mình thanh toán thôi. Cho dù lui vạn bước, đây chẳng qua là nhị ca tùy cơ ứng biến, với thực lực của nhị ca, có thể rất thoải mái ngăn chặn tất cả tin tức bất lợi cho hai người, những thứ kia vốn quan trọng.” Thư Tử Nhiễm rất xem thường .

      Hoắc Nhĩ Phi giật mình lần nữa, ra chuyện cho là khó giải quyết, theo bọn họ nghĩ sao mà dễ dàng, quả nhiên là mình quá buồn lo vô cớ rồi, có lẽ lý do này chỉ là lấy cớ, nhưng những thứ kia cũng quan trọng, giữa và Thư Yến Tả hoàn toàn kết thúc, bọn họ đúng là thích hợp, có tin tưởng cơ bản nhất, còn luôn gây gổ, khi cãi vã giống như núi lửa phun trào có cách nào thu dọn.

      “Chị Phi Phi, nếu như chị bởi vì chút do dự xác định này mà giận dỗi với nhị ca, chị có thể giải thích với ấy, nhị ca nhất định hiểu nỗi khổ tâm riêng của chị, tin tức bát quái quả có thể khiến người hỏng mất, em hiểu tâm tình của chị, chỉ có điều chị nên tin tưởng nhị ca ấy có khả năng giải quyết những vấn đề này.” Thư Tử Nhiễm an ủi.

      “Nhiễm Nhiễm, cám ơn em, chị cũng cần suy nghĩ kỹ, trong đầu chị bây giờ rối nùi.” Hoắc Nhĩ Phi nhức đầu , mặc kệ trước kia những hành động mình mượn làm cớ hay là lý do để trốn tránh Thư Yến Tả, cũng quan trọng.

      “Chị Phi Phi, em đưa chị về phòng trước , bên chỗ nhị ca em giúp chị, trừ chị ra, ai làm chị dâu hai của em die nd da nl e q uu ydo n cũng được.” Thư Tử Nhiễm rất khí phách hùng hồn .

      Hoắc Nhĩ Phi nhếch miệng lên cười khổ, quả nhiên nên đến Hương Cảng.

      Sau khi trở lại phòng, lập tức tỉnh táo lại, suy nghĩ chút về chung đụng giữa mình và Thư Yến Tả trong hơn nửa năm này, từ lúc bắt đầu giương cung bạt kiếm, bình tĩnh ôn hòa đến mập mờ bộc phát... Hình như tất cả đều lên vấn đề ràng: Đây chính là mình có thể rồi.

      Chỉ có điều cái giá này cũng quá lớn, để cho khó tiếp nhận được, hơn nữa phần này yếu ớt như thế, chịu nổi kích, vốn xa, quả nhiên vẫn nên kết thúc tốt hơn.

      Nhắm mắt lại, nằm giường, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống...

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Cùng dưới bầu trời, cùng ban đêm, có người mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp tham gia bữa tiệc, cũng có người chôn mình trong quán bar uống rượu mạnh thổ lộ tiếng lòng.

      Quầy bar “Mê thất” ở thành phố L là nơi buôn bán tốt nhất, náo nhiệt nhất, là nơi nhiều danh nhân quan to nhất, bởi vì nơi đó có thể thỏa mãn nhu cầu và tinh thần dục vọng của đủ tầng lớp người, mấy người Chử Tuyết Luân cũng ngoại lệ, mỗi khi tâm tình bị đè nén đều “Mê thất” ngồi chút, buông lỏng chút tâm tình.

      Mấy ngày Phi Phi Hương Cảng, Chử Tuyết Luân luôn cảm thấy trong lòng mình rất lo lắng, mặc dù biết Phi Phi rất bận, loay hoay vốn có thời gian gặp Thư Yến Tả đó, nhưng dù sao đó cũng là địa bàn của ta, luôn yên lòng.

      Lời tác giả: Có lẽ Hoắc Nhĩ Phi ngờ Thư Yến Tả vào trong lòng nhanh như vậy, chuyện này đối với ấy mà , là sao mà thể tưởng tượng nổi, thể tin! Người mình từng hận khắc cốt ghi tâm như vậy, làm sao có thể ? Cho nên trong lòng vẫn muốn tin tưởng, chỉ có điều sau khi trải qua nhiều như vậy, hơn nữa có Nhiễm Nhiễm chỉ điểm, hình như thấy tim mình, chỉ có điều Thư Yến Tả và có thể hòa hảo giống như ban đầu sao? phải làm như thế nào để bảo vệ tình của mình đây...
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 117.1: Hoắc Nhĩ Phi, em đừng trốn tránh thực tế!

      Editor: Puck

      A Sâm cũng với tầm quan trọng của bản kế hoạch lần này với Âu Kỳ, thể ích kỷ trói buộc Phi Phi bên người, huống chi trói được nhất thời trói được đời.

      Thẩm Lệ ngồi ở bên cạnh , rất đau lòng nhìn Luân.

      Những ngày này, mượn cớ mình mới vừa trở về nước, thường quấn lấy Luân đây đó, cũng rất thông minh kêu thêm hai người bạn tốt trước kia cùng ăn cơm, chuyện phiếm, ca hát, đến cuối cùng đều chỉ còn dư lại hai người Luân, ra đây đều là tỏ ý bảo nhóm bạn bè kia cố ý làm như vậy.

      Người sáng suốt đều nhìn ra tâm tư của đối với Chử Tuyết Luân, chỉ có Chử Tuyết Luân vẫn chỉ coi là bạn tốt, có chút đề phòng nào.

      Trong lòng Chử Tuyết Luân vẫn còn ghen tỵ với Thư Yến Tả, tại sao ta có thể ích kỷ cướp đoạt Phi Phi năm, còn cưỡng ép Phi Phi sinh cho ta đứa bé, mặc dù trong miệng mình quan tâm, nhưng trong lòng suy cho cùng vẫn có cây gai, khẽ nhíu ra rồi.

      Bản thân Thẩm Lệ có chuẩn bị mà đến, tự nhiên hiểu ràng chuyện giữa Luân và Hoắc Nhĩ Phi, sớm coi trọng nguy cơ tiềm tàng này, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng chính là đạo lý này.

      Luân, Phi Phi gọi điện thoại cho rồi sao? Sao ấy lần nào cũng vậy, khi bận rộn lại quên luôn, [email protected]0n phải gặp được bạn bè gì đó, chơi được vui .” Thẩm Lệ giả bộ lơ đãng .

      Chử Tuyết Luân rất uất ức uống ngụm rượu, trong lòng cũng rất phiền não, rất muốn tin tưởng Phi Phi, nhưng biết tin tưởng như thế nào.

      “Đúng rồi, Luân, phải tối nay là lễ kỷ niệm chúc mừng Á Ninh tròn ba mươi năm sao? ấy thân là vợ chưa cưới của cũng mời làm bạn đồng hành với ấy à! Nghe buổi tiệc tối nay tổ chức rất ấm áp khác biệt! đáng tiếc!” Thẩm Lệ cố ý khích bác ly gián.

      “A Sâm là bạn đồng hành với Phi Phi, luôn có hứng thú gì với các bữa tiệc kiểu đó, cũng vậy.” Chử Tuyết Luân rất tùy ý.

      Nhưng Thẩm Lệ lại nghĩ như vậy, “ Luân, đây chính là đúng, bữa tiệc này hết sức quan trọng với Hoắc tiểu thư đấy! Nếu như ấy lòng , như vậy mời ấy cùng trước, bởi vì có người phụ nữ nào muốn chia sẻ vui sướng cùng với người đàn ông mình , huống chi trường hợp đó thích hợp với quan hệ của hai người hơn.”

      Tay Chử Tuyết Luân bưng ly rượu khựng lại, Lệ Chi quả sai, kế hoạch này quả hết sức quan trọng đối với Phi Phi, mà bữa tiệc đêm nay chỉ chữ, vốn hỏi có muốn hay .

      Thẩm Lệ nhìn vẻ mặt của cũng biết mục đích của mình đạt tới, thầm trong lòng: Luân, em giúp , Hoắc Nhĩ Phi gì kia đáng giá để , ta đối xử với vốn phải lòng, chỉ có em đối xử tốt nhất với thôi.

      rồi, a Sâm là bạn đồng hành của Phi Phi, hơn nữa trước đó a Sâm cũng qua với rồi.” Trong lòng Chử Tuyết Luân dao động, chỉ có điều trong miệng muốn thừa nhận mà thôi.

      Thẩm Lệ biết muốn thừa nhận, sao, cứ đánh cuộc lần, dù sao sắp xếp người bữa tiệc, đến lúc đó chụp được vài tấm hình gửi cho , Hoắc Nhĩ Phi, mày cứ chờ xem !

      “Được rồi, đúng, bọn họ chơi là việc của bọn họ, chúng ta cũng phải chơi HIGH thêm chút mới được, Luân, chúng ta sàn nhảy khiêu vũ , nhớ khi học đại học lúc trước!” Thẩm Lệ lời gì kéo Chử Tuyết Luân trượt vào sàn nhảy, ôm khiêu vũ.

      Chử Tuyết Luân cũng từ chối, quả cần buông thả áp lực của mình.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Bữa tiệc còn chưa kết thúc, Thư Yến Tả bỏ lại bạn đồng hành của mình mà rời , Đoạn Tử Lang cần nghĩ cũng biết Yến và mèo lại xảy ra vui, mình trước với Coral, để cho chơi được vui vẻ, dù sao chính là phần tử của Á Ninh, tự nhiên thể rời giữa chừng.

      Camilla bị Thư nhị thiếu ném lại, trong lòng dĩ nhiên rất tức giận, nhưng cũng có cách nào, chỉ có điều càng cảm thấy thêm hứng thú với Hoắc Nhĩ Phi đó.

      Khi Đoạn Tử Lang tìm được Thư Yến Tả ở quán bar “Nhạc phương”, cậu ấy uống hơi nhiều rồi, giơ tay lên để nhân viên phục vụ lấy cho ly Margarita dùng Tequila làm nguyên liệu chính giống vậy.

      (*) Margarita: là loại cốc-tai làm cho tequila nổi tiếng tại Mỹ. Loại Margarita truyền thống sử dụng 3 cốc tequila nguyên chất pha và nước ép chanh, tuy vậy có nhiều phiên bản khác nữa

      Trong mấy tháng này, Yến thường mượn rượu giải sầu, để cho nhìn nổi, giữa Yến và mèo thể thuận buồm xuôi gió chút sao? Nhất định huyên náo đến bỏ xong để ý còn loạn như vậy! Lúc nào ra điểm then chốt.

      “Lang, sao cậu cũng ra.” Thư Yến Tả di@en*dyan(lee^qu.donnn) nhìn người đến bên cạnh mình, giống như rất giật mình.

      “Tôi phải hạng người thấy sắc quên bạn, tối nay lại náo lên? Hai người thể có điểm gì mới sao? Náo qua náo lại có ý gì?” Đoạn Tử Lang uống ngụm.

      “Là rất có điểm gì mới, vừa gặp phải ấy tôi hình như mất lý trí, rất dễ dàng nghĩ đằng nẻo, tự chủ được vài lời làm tổn thương đến ấy.” Thư Yến Tả lại uống ngụm.

      hiểu nổi hai người, hiểu lầm giữa tôi và Lạc sau mười năm cũng xóa bỏ, hai người thể nhanh lên chút giành trước chúng tôi, cố tình khi chúng tôi tốt hai người cãi nhau, còn huyên náo nghiêm trọng trước nay chưa từng có. Chẳng qua tôi ngược lại bội phục dũng khí của con mèo , dám xuất ở trước mặt cậu.”

      ấy muốn gặp Lucus.” Thư Yến Tả buồn buồn .

      “Cậu chắn chắn đây là suy nghĩ chân của ấy, hay do cậu đoán?” Trong mắt Đoạn Tử Lang thoáng qua tia sáng.

      “Có thể đừng tới ấy nữa !” Thư Yến Tả rất tức giận nhìn bạn tốt.

      Đoạn Tử Lang nhún nhún vai, bưng ly rượu lên, chạm ly cái với cậu ấy, “Nếu để cho tôi tới người ta, cũng đừng vì người ta mà mượn rượu giải sầu, ba tháng, cậu đều thay đổi hình dạng, khó khăn lắm tối hôm nay mới nhìn thấy cậu dẫn theo người đồng hành xinh xắn quyến rũ, còn tưởng rằng đêm đẹp với ta, nghĩ tới cậu bỏ người đẹp lại tự mình chạy, đừng chọc cho người đẹp tức giận!”

      Thư Yến Tả liếc nhìn cậu ta, móc ra mấy tờ trăm ở trong bóp, vỗ lên bàn, thẳng.

      Trong mắt Đoạn Tử Lang thoáng qua ý cười, Yến đó! Quả nhiên kích thích được, giải quyết cái này còn phải giải quyết cái đó, nếu sau này hai người kết hôn , cảm tạ làm ông mai này như thế nào?

      Để ly rượu xuống, lau miệng, rất nhàn nhã tự tại ra ngoài cửa, vẫn là chiếc Aston Martin bắt mắt, trở về đường cũ khách sạn.

      Nghe được tiếng gõ cửa, Hoắc Nhĩ Phi còn tưởng Nhiễm Nhiễm lại tới, dụi dụi mắt, mở cửa.

      Đoạn Tử Lang ở ngoài cửa sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Nhĩ Phi, lập tức đổi thành dáng vẻ lưu manh, tròng mắt đen khép hờ, cười vô cùng ngọt ngào.

      Thấy mà Hoắc Nhĩ Phi giật mình, “ tới làm gì?”

      “Haizzz! người uống rượu giải sầu ở quán bar, núp trong phòng khóc, em hai người tụi em , đây là làm cái gì?” Đoạn Tử Lang thở dài, nghênh ngang vào trong phòng.

      Hoắc Nhĩ Phi đóng cửa lại, “Tôi khóc, chỉ có điều trong mắt có hạt cát.”

      “Tôi xem chút, trong phòng còn có hạt cát? Khách sạn cấp năm sao mà vệ sinh cũng quá tệ rồi, tôi sảnh phục vụ tố cáo, cho bọn họ biết có khách trong khách sạn bị hạt cát bay vào mắt.” Đoạn Tử Lang cố ý xấu xa .

      rốt cuộc muốn làm gì?” Hoắc Nhĩ Phi vui nhíu mày.

      “Để tôi xem em chút, vốn cho rằng em vui mừng, ngờ em lại đau lòng như vậy?” Giọng Đoạn Tử Lang mang theo giễu cợt.

      “Nếu gặp được, như vậy mời ngay lập tức, tôi hoan nghênh .”

      “Haizzz... Mèo , em đúng là độc ác, uổng phí chúng ta làm bạn với nhau, em cần phải gấp gáp đuổi tôi ra ngoài như vậy, tôi cũng phải Yến, em chọc giận được tôi đâu.” Đoạn Tử Lang cười đến vô hại.

      có ý tứ gì? cần quanh co lòng vòng, có lời gì cứ việc thẳng.” Hoắc Nhĩ Phi dứt khoát ngồi nghe . die ennd kdan/le eequhyd onnn

      “...! Tôi cảm thấy được ban đầu hai người nên gặp gỡ, cường thế, quật cường, hoàn toàn vòng vèo, gặp mặt phải gây gổ chính là đánh nhau, ra hai người sinh ra Lucus đứa con trai khéo léo đáng như vậy như thế nào, quả là đột biến gen.” Đoạn Tử Lang dựa nghiêng ghế sa lon, hai chân vắt chéo, thoải mái nhàn nhã.

      Hoắc Nhĩ Phi mím chặt môi lời nào, vừa mới bắt đầu tưởng Đoạn lưu manh đến quở trách mình, ngờ lại mắng cả Thư Yến Tả, biết trong bụng có chủ ý gì.

      “Haizzz! Hai người lớn lên trong hoàn cảnh giống nhau, tính tình sao lại khác biệt lớn như vậy, em nhìn tôi xem, rất dịu dàng quan tâm, phong lưu phóng khoáng, tự nhiên mà tiêu sái; mà Yến nhất định là lão bát cổ *, ngang ngược bá đạo! Tính tình cổ quái , còn chỉ biết mạnh mẽ chiếm đoạt, cả ngày khuôn mặt lạnh như băng, hù dọa ai chứ! Còn động chút là nổi giận, chút xíu tế bào lãng mạn nào, trách được ai thích!” Hình như Đoạn Tử Lang càng càng ghiền, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Hoắc Nhĩ Phi.

      (*) bát cổ: cứng nhắc, sáo mòn, rập khuôn, lặp lại y như đúc. Vốn chỉ thể loại văn trong khoa cử thời Minh -Thanh, quy định về phân đoạn rất nghiêm ngặt, nội dung rỗng tuếch, hình thức cứng nhắc, gò bó tư tưởng con người.

      Hoắc Nhĩ Phi càng nghe chân mày càng nhíu sâu, Đoạn lưu manh cùng phe với Thư Yến Tả sao? đây là hoàn toàn nâng cao mình, chê bai Thư Yến Tả, có ý gì chứ? Hơn nữa người thích Thư Yến Tả ràng rất nhiều, từ An Tình Hủy mới ban đầu, cho tới bạn đồng hành xinh đẹp bên cạnh hôm nay, tre già măng mọc đống lớn...

      “Mèo , em đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy! Chẳng lẽ phải tôi sao? Hay là em cho rằng Yến phong lưu phóng khoáng hơn tôi? Dịu dàng thân thiện hơn? Còn có tế bào lãng mạn?” Đoạn Tử Lang nhíu mày vui nhìn .

      Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi xẹt qua Thư Yến Tả vì mình mà trúng đạn, ở sân bay rất cẩn thận quan tâm che chở mình ở phía sau; phương thức dùng ánh đèn thổ lộ ở quảng trường Barfusserplatz Thụy Sỹ; còn có tỉ mỉ chuẩn bị bánh sinh nhật vì mình; thậm chí là ở suối nước nóng lộ thiên ở biệt thự ngắm cảnh biển ở Nhật Bản, ban đêm bông tuyết bay lên...

      Tại sao mình nhớ đều là điểm tốt của rồi, những điều trước kia hình như đều nhớ .

      Đoạn Tử Lang theo dõi nét mặt của , cảm thấy mục đích của mình đạt tới gần nửa, tròng mắt đen dưới kính viền vàng càng híp lại hơn, lóng lánh ánh sáng khác thường.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 117.2: Hoắc Nhĩ Phi, em đừng trốn tránh thực tế!

      Editor: Puck

      “Tính khí của Yến càng ngày càng tốt, mới vừa rồi tôi tốt bụng khuyên cậu ấy uống ít mấy ly, cậu ấy lại có thể nổi giận với tôi, còn vứt ly chạy , em có phải tức chết tôi rồi ! Mèo em lời công đạo, có phải lần nào Yến cũng như vậy, tâm tình tốt lại phát tiết tức giận lên người người khác, vốn suy nghĩ đến cảm nhận của người ta. Hơn nữa đặc biệt dễ bị chọc giận, giống như núi lửa bộc phát, xảy ra thể ngăn cản, tôi đây chọn lầm bạn tốt mà!” Vẻ mặt Đoạn Tử Lang càng ngày càng buồn bã.

      Hoắc Nhĩ Phi càng nghe càng cảm thấy là lạ, Đoạn lưu manh rốt cuộc có ý gì, chưa từng thấy xấu bạn tốt ở sau lưng như vậy? Hơn nữa còn càng càng giống như .

      “Hai người phải là bạn bè tốt nhất sao?” Hoắc Nhĩ Phi cực kỳ kinh ngạc hỏi.

      “Cho nên tôi mới tìm em để oán trách!”

      cảm thấy cách làm như vậy của rất đạo đức sao? Tôi với lại quen, chẳng lẽ ở trước mặt bất kỳ ai đều mắng ta như vậy?” Hoắc Nhĩ Phi cực kỳ hoài nghi hỏi.

      Nụ cười trong mắt Đoạn Tử Lang càng ngày càng sâu, “Em đây vì Yến mà bất bình sao?”

      “Nào có! Tôi chỉ việc, giống như giữa tôi và Tuyết Nghê, Tiêu Tiêu nếu như có náo loạn mâu thuẫn die ennd kdan/le eequhyd onnn cũng trực tiếp ràng, tuyệt đối xấu hai ấy ở trước mặt người khác.”

      “A, như vậy sao! Mà tôi cũng chưa từng xấu ở trước mặt người khác, tôi chỉ oán trách đôi ba câu ở trước mặt em thôi, còn đến mức bị em chịu nổi như vậy.” Đoạn Tử Lang cười đến có ý tốt.

      Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên nhận ra mình tự làm tự chịu, Đoạn lưu manh này quá ghê tởm! Lại cố ý moi lời của mình.

      rất nhàm chán!”

      “Dĩ nhiên tẻ nhạt rồi, ít nhất tôi hiểu biết ở trong lòng em Yến cũng phải người xấu. Trong mắt của tôi, cậu ấy đối với em tốt thể , cho dù là sáu năm trước hay là bây giờ, ngay cả tôi người làm em tốt này cũng phải ghen tỵ.” Đoạn Tử Lang đột nhiên xoay chuyển 180 độ.

      Hoắc Nhĩ Phi tỏ vẻ nghi vấn rất lớn với câu kia “Cho dù là sáu năm trước hay là bây giờ” của , phủ nhận, trong hơn nửa năm gần đây, đối với mình coi như tệ, nhưng tới sáu năm trước, cái kia là đối tốt với mình sao?

      Đoạn Tử Lang dĩ nhiên biết tin tưởng, chậm rãi , “Cậu ấy mạnh mẽ nhốt em ở nhà cũ họ Thư, đó là cậu ấy độc tài bá đạo, nhưng em là người phụ nữ duy nhất cậu ấy đối xử đặc biệt; em cắn cậu ấy bị thương, quào trầy cậu ấy, cậu ấy chút lưu tình để em ngã mặt đất, đó là cậu ấy bạo lực, nhưng cậu ấy cũng ném em ra ngoài cho – sói ăn, càng hung hăng trừng phạt em, còn mặc cho tôi điều trị cho em; em vô tình làm nũng có thể khiến cho cậu ấy vui mừng ngày; ngược lại em quật cường chống lại cậu ấy, kích thích cậu ấy tức giận hơn, huyên náo hai bên tổn hại; hai ngày trước khi em định chạy trốn, Yến vốn chuẩn bị cho em niềm vui bất ngờ - định đón cha mẹ em đến tham gia hôn lễ của hai người, mặc dù đây chỉ là cậu ấy đơn phương, nhưng ít nhất cậu ấy em, mặc dù cậu ấy hơi bá đạo ngang ngược chút.”

      Hoắc Nhĩ Phi thể tin nhìn Đoạn lưu manh, vừa cái gì? Hôn lễ? Còn đón cha mẹ tới tham dự hôn lễ của bọn họ! Quả là lời vô căn cứ! thể là niềm vui bất ngờ? Chỉ có thể là kinh sợ!

      Đoạn Tử Lang để ý tới kinh ngạc, tiếp: “Nhưng em chạy trốn thể nghi ngờ đánh đòn cảnh cáo cậu ấy, để cho cậu ấy có cảm giác mình bị phản bội, vì vậy trừng phạt em cũng đồng thời trừng phạt lòng cậu ấy, nhìn khuôn mặt sưng như bánh màn thầu và cặp mắt đỏ như thỏ của em, trong lòng cậu ấy vô cùng khó chịu; khoảnh khắc biết em mang thai cậu ấy vô cùng vui mừng, nhưng mà vui mừng qua cậu ấy lại rất đau lòng, bởi vì cậu ấy biết em nhất định muốn đứa bé này, đêm hôm đó là lần đầu tiên cậu ấy uống đến bất tỉnh nhân , trong miệng lại biết bao nhiêu lần gọi tên của em, ngay cả tôi cũng đành lòng nghe tiếp.”

      Hoắc Nhĩ Phi hơi dám tin những điều mình nghe được này, làm sao có thể, Thư Yến Tả khi đó, dữ với như vậy! Hư như vậy! Làm sao có thể...

      “Cố chấp của Yến đối với đứa bé cũng vượt qua khỏi tưởng tượng của tôi, cậu ấy vì để cho em sinh ra đứa bé, thậm chí ký cái hiệp nghị rách nát kia với em, biết em muốn nhìn thấy cậu ấy, nên để cho em ở trong biệt thự của mẹ cậu ấy mà yên tâm dưỡng thai; vì để ý đến tâm tình của em, cậu ấy chỉ có buổi tối lại len lén đến thăm em; càng thêm để vú Trần báo cáo nhanh mọi cử động mỗi ngày của em cho cậu ấy. Sở dĩ cậu ấy sảng khoái đồng ý thả em rời , bởi vì cậu ấy vẫn ôm hy vọng với em, hy vọng em có thể vì giữ lại đứa bé, nhưng khi em nhìn thấy Yến hoàn toàn bận tâm đến thân thể vừa mới sinh xong, vẫn cứ cứng đầu với cậu ấy, dưới tình huống đó em chỉ càng thêm chọc giận cậu ấy, cho nên tôi hai người đều quyết giữ ý mình giống nhau, hoàn toàn suy tính đến cảm nhận của người khác, nghĩ cái gì làm cái đó, đôi oan gia trời sinh.”

      Hoắc Nhĩ Phi càng nghe càng cảm thấy dfienddn lieqiudoon giống như là , khi ở biệt thự dưới quê, cũng cảm giác buổi tối có người ở bên cạnh nhìn , ra là .

      ra Yến chính là người biết cách thể ra như thế nào, phương thức thân thiện đối với em của cậu ấy hơi đặc biệt, theo ý cậu ấy thích phải đoạt lại, chính là vì đoạt lấy, cho nên hơi oanh liệt! Dĩ nhiên, những lời tôi em đều có thể tin, bởi vì sáu năm trước, em chỉ có hận Yến, hoàn toàn bị ý hận che mờ đôi mắt, nhưng tôi tin tưởng hai người trải qua hơn nửa năm chung đụng này, lòng của em cũng có thể cảm nhận được tôi hay giả.” Đoạn Tử Lang rất tiêu sái đứng dậy.

      Trước khi Hoắc Nhĩ Phi còn chưa kịp phản ứng lại, lại lành lạnh thổi tới câu, “Cậu ấy em suốt sáu năm, phần si tình này ngay cả tôi cũng mặc cảm, tôi cũng có ý trách em, bởi vì tôi biết tình có trước sau, dễ dàng và phân đúng sai, nhưng mà em cũng nên thấy ràng trái tim mình!”

      Câu sau cùng hoàn toàn khiến cho Hoắc Nhĩ Phi ngẩn người, Thư Yến Tả suốt sáu năm, chuyện này để cho hơi tiêu hóa kịp, nếu như sáu năm trước như vậy được coi là , chính là quá mức kịch liệt! Tim của mình...

      , tối nay em xuất rất hợp thời, vốn Yến nghĩ thông suốt, trống vắng sáu năm, bên người khó khăn lắm mới xuất khuôn mặt mới, lại còn là báu vật xinh đẹp như vậy, tối nay hai người bọn họ nhất định đêm đẹp mỹ mãn, nhưng em cố tình chạy ra, làm hại Yến ném người đẹp lại, thân mình uống rượu giải sầu, haizzz... là nghiệp chướng!”

      Đoạn Tử Lang cười đến có ý tốt, khóe miệng từ từ dâng lên ý cười, tin tưởng liều thuốc mạnh này có tác dụng, lời phía trước để đánh thức cái đầu chậm chạp của mèo , mà lời cuối cùng để đưa tới mèo ghen tức, bởi vì tin tưởng mèo thể có tình cảm với Yến, chỉ có điều còn chưa phát ra lòng của mình mà thôi, quả nhiên là hai người nhạy cảm ngốc nghếch lại hồ đồ!

      Quả nhiên nghe hết lời sau , Hoắc Nhĩ Phi mím môi chặt hơn, người phụ nữ tên Camilla đó chỉ tên dễ nghe, dáng người lại đẹp như thế, hai người bọn họ quả rất xứng với nhau.

      “Haizzz... Cũng biết bây giờ Yến như thế nào đây? Chạy trốn tránh đau lòng , ôi, thời gian còn sớm, tôi phải đón Lạc về nhà, mèo , ngủ ngon.” Đoạn Tử Lang giả vờ thở dài, ý tứ trong lời rất ràng, đứng dậy rời .

      ra ngoài cửa, Đoạn Tử Lang nhếch môi lên nở nụ cười chiến thắng, nếu như ngoài dự đoán của , mèo nghe lời của xong, nhất định yên lòng về Yến, chừng làm ra những chuyện thể tưởng tượng được, nụ cười trong mắt càng sâu, vội lấy điện thoại di động ra chia ra gọi điện thoại cho người gác cổng và vú Thư quản gia của nhà cũ họ Thư, dặn dò bọn họ mấy câu.

      Sau đó lại gọi điện thoại cho chú Đinh, để cho bọn họ sắp xếp người giả bộ làm tài xế taxi đến bên cạnh khách sạn chờ, vả lại người này phải biết Hoắc Nhĩ Phi mới được.

      Sau khi cúp điện thoại, giơ tay lên nhìn đồng hồ, Lạc chắc về nhà, vội quay đầu xe về phía nhà trọ của và Lạc.

      Hoắc Nhĩ Phi ngồi giường, trong đầu vẫn còn mơ hồ, chỉ cảm thấy hôm nay cho kích thích quá lớn, đầu tiên là Thư Yến Tả mỉa mai ; sau đó là Nhiễm Nhiễm cho biết, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn ra mình Thư Yến Tả, chỉ có điều bản thân mình biết mà thôi; cuối cùng là Đoạn lưu manh tới kể chuyện xưa với mình, Thư Yến Tả mình sáu năm, ràng chửi mình biết điều, làm tổn thương người đàn ông kia tới tận tim.

      loạt chuyện liên tiếp bất ngờ cũng ràng rồi, bao gồm cả chuyện Thư đại ca với người đàn ông nhà họ Thư đều rất si tình, còn Thư Yến Tả rất thích , chẳng lẽ mình chậm chạp đến như thế kia sao? Chậm chạp đến mọi người biết rồi mới hiểu được sao?

      Hay là mình vẫn luôn lừa mình dối người đây? Đột nhiên nhớ tới tình cảnh buổi sáng mùng đầu năm, chắc là lần đầu tiên Thư Yến Tả tặng lễ cho người lớn , nhìn dáng vẻ lo lắng của hiếm thấy, hốc mắt khỏi hơi ướt át...

      lại có thể vì mình làm đến như vậy, đó chắc là thôi.

      Lời tác giả: Có lẽ đọc mấy chương này, các bạn cảm thấy Phi Phi rất đáng ghét, tình cảm cứ dao động chắc như vậy. Nhìn tổng quát toàn bộ, từ vừa mới bắt đầu, hình tượng ác ma của Thư Yến Tả sâu vào trong lòng Phi Phi, có lẽ Yến đối xử tốt với , nhưng biết, chỗ nào cũng thấy tốt...

      người có thể rất dễ dàng, cũng có thể rất khó – cá tính Phi Phi đó là kiểu cố chấp đơn thuần, quật cường, mạnh miệng, chịu thua, khiến cho ấy ăn rất nhiều thua thiệt, nhưng ấy vẫn như thế. Có lẽ người tiếp tục tồn tại bị xã hội chảo nhuộm lớn mài tròn góc cạnh, nhưng tính tình của ấy ràng cứ cố chấp , ghét cũng được thích cũng vậy, đều chân nhất của . Trước khi chưa nhìn tâm ý của mình, có thể trong vô tình làm tổn thương Yến, sóng gió qua mới có thể thấy cầu vồng, tình cảm của hai người có lẽ là như vậy .
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 118.1: Thư Yến Tả, em vẫn muốn bám lấy

      Editor: Puck

      Cầm điện thoại di động lên, do dự hồi lâu cũng biết nên mở miệng như thế nào, cắn chặt môi, băn khoăn ngồi giường, tất cả mọi chuyện đều ràng rồi, nhưng ra là người nhát gan, e dè rất nhiều, bất tri bất giác làm tổn thương người khác.

      Hồi tưởng lại đủ loại chuyện xảy ra giữa và Thư Yến Tả, có quá nhiều ràng buộc và dứt bỏ được, có lẽ buông tha , là hối hận cả cuộc đời mình.

      Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn qua: 'Em muốn cho Lucus sinh nhật sáu tuổi, bỏ lỡ năm năm trước, em muốn tiếp tục bỏ qua từ nay về sau.'

      Sau khi gửi xong, trong lòng Hoắc Nhĩ Phi thấp thỏm trận, những lời này ra có nghĩa khác, biết Thư Yến Tả đọc xong có phản ứng gì, bây giờ chán ghét mình như vậy, trừ con trai ra, biết mình còn có thể lấy cái cớ gì tìm ...

      lâu có tin trả lời, khiến cho hoài nghi Thư Yến Tả đâu, mới vừa rồi Đoạn lưu manh uống rất nhiều rượu, sau đó tức giận bỏ , chẳng lẽ...

      Gọi cú điện thoại qua, xin lỗi, điện thoại ngài gọi tạm thời có ai nghe.

      Càng khiến thêm an lòng, hai tiểu nhân ở trong đầu cũng đấu đấu lại.

      Tiểu nhân đen : Đàn ông mà! Uống nhiều quá nhất định tìm phụ nữ phóng đãng rồi, dĩ nhiên nghe được điện thoại reo...

      Tiểu nhân trắng : Có lẽ uống nhiều quá ngã ở đâu đó bất tỉnh nhân rồi chừng...

      Tiểu nhân đen : Nhất định phóng đãng với phụ nữ.

      Tiểu nhân trắng : Nhất định say đến bất tỉnh nhân , bên cạnh ai quan tâm . di3n~d@n`l3q21y'd0n

      ...

      Hoắc Nhĩ Phi cảm giác đầu mình sắp nổ tung, nhìn đồng hồ: Mười hai giờ rưỡi.

      Nếu gọi điện thoại xác nhận với Đoạn lưu manh, nhưng vừa nghĩ tới cái mặt muốn đánh của Đoạn lưu manh, lại muốn gọi rồi.

      Mới vừa rồi Đoạn lưu manh đón Coral rồi, giờ phút này chừng hai người làm gì đó, quấy rầy người khác luôn được tốt, nhưng mà...

      Ôi giời! Hoắc Nhĩ Phi! Mày còn do dự gì đây? Nếu quyết định đừng lề mà lề mề, khi xác định chuyện gì phải kiên trì ngừng tiếp, mặc kệ người ta nhìn mày như thế nào, nghĩ về mày như thế nào, cũng quan trọng! Quan trọng là nghe theo trái tim của mình , trong lòng có nơi có chốn nên .

      Bất chấp, , ai sợ ai! Cầm điện thoại di động và ví tiền lên ra cửa.

      Bởi vì là nửa đêm, xe taxi tương đối ít, Hoắc Nhĩ Phi đợi lúc lâu mới bắt được chiếc taxi, tài xế vừa nghe là chỗ xa như vậy, liền hơi muốn lắm rồi.

      Hoắc Nhĩ Phi hơn thiệt mãi, tài xế mới đồng ý thêm tiền .

      ra người tài xế này chính là do Đoạn Tử Lang kêu Đinh Thận thu xếp, chỉ có điều vì để càng thêm giống như nên mới cố ý làm như vậy, nhà cũ họ Thư quá kín đáo, người khác cách nào đến gần.

      Sau khi đến, nhìn gần giờ, Hoắc Nhĩ Phi nghĩ tới ngoài cửa lại biết , thấy là , hỏi tiếng để cho vào.

      Suốt đường vào, nửa bóng người cũng thấy, đèn đường hành lang vẫn sáng, ngay cả người giúp việc cũng có.

      Kỳ quái! Đều ngủ sao? Đáng ra nên có người trực đêm mới phải chứ? Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi thầm nghĩ.

      Bởi vì tới rất nhiều lần, tất cả đối với Hoắc Nhĩ Phi mà , đều là quen cửa quen nẻo, mở chốt cửa, trong lòng thấp thỏm trận, chắc chắn ở nhà chứ!

      Sau khi thấy dáng người giường chính là người kia trong lòng mừng rỡ, trái lại rất ngoan đó! Uống say trở về ngủ.

      Rón rén tới bên giường, cứ nhìn như vậy, hình như tim mình cũng đập thình thịch thình thịch, mình sao?

      Nhưng mà, còn có thể muốn mình sao? Mình làm tổn thương nhiều lần như vậy, luôn lưỡng lự như vậy, hạ được quyết tâm, mình như vậy phải rất đáng chết! Rất thất bại! Sau khi bỏ ra giá cao nặng nề như vậy mới biết được ra mình phải là Chử Tuyết Luân mà là Thư Yến Tả, ông trời nhất định trừng phạt .

      Thấy sau khi ngủ Thư Yến Tả vẫn nhíu chặt chân mày, nghĩ định đưa tay lên vuốt, khoảnh khắc khi đầu ngón tay chạm lên chân mày , lòng của Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên bình tĩnh lại.

      “Mèo , mèo ...” Thư Yến Tả đột nhiên mê, bị sợ đến tay Hoắc Nhĩ Phi run lên, còn tưởng rằng tỉnh lại, nhìn kỹ cái mới phát chỉ mơ mà thôi.

      Trong lòng khỏi ngọt ngào, đây là lần đầu tiên nghe được Thư Yến Tả gọi tên ở trong mộng, cảm giác đó giống như được quét mật, ngọt đến tận trong lòng.

      Đột nhiên phát trán đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ gặp phải ác mộng, gặp ác mộng gì mà kêu tên của mình? rốt cuộc mơ thấy cái gì đây?

      Chuẩn bị phòng tắm lấy khăn lông lau cho , lại đề phòng bị túm được cánh tay, phát tỏ vẻ khổ sở nỉ non : “Mèo , mèo , em được rời khỏi ...” dieendaanleequuydonn

      “Em , em lấy khăn lông lau cho chút.” Hoắc Nhĩ Phi dịu dàng .

      Thư Yến Tả túm được cánh tay giữ càng ngày càng chặt, khi Hoắc Nhĩ Phi đứng dậy, hơi sơ ý đề phòng bị vấp ngã, vừa đúng té nhào vào người Thư Yến Tả.

      Có lẽ lực đánh vào quá mạnh mẽ, Thư Yến Tả đột nhiên mở mắt, hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nằm ở người , hình như rất khó tin.

      Tim Hoắc Nhĩ Phi cũng đập “Thình thịch”, sao lại tỉnh rồi hả? Nếu như hỏi tại sao mình lại ở đây, nên như thế nào?

      Nhưng hình như Thư Yến Tả tỉnh lại lại giống như ở trạng thái mộng du, tay từ từ vuốt ve gò má Hoắc Nhĩ Phi, tự lẩm bẩm, “Sao mèo trong mộng càng lúc càng nhìn ràng, nhất định do hôm nay nhìn thấy ấy.” xong liền nhắm mắt lại ngủ tiếp rồi.

      Hoắc Nhĩ Phi bĩu môi nhìn Thư Yến Tả lầm bầm, nơi nào đó trong lòng hòa tan, đứa ngốc! Cho dù cần em, em cũng cứ bám lấy !

      Ngón tay sờ lên gò má sau khi ngủ, sau đó đến miệng môi, lưu luyến quên về đó, đột nhiên cúi người hôn lên, đây là lần thứ hai chủ động hôn , ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.

      Hôn hôn, Thư Yến Tả trong mộng liền biến khách thành chủ rồi, đây chẳng qua là loại phản ứng theo bản năng đàn ông của thân thể , hoàn toàn giống như thành khi làm giấc mộng xuân.

      Trời dần tối, nhiệt độ trong phòng cũng dần dần lên cao, đôi đóng cảnh uyên ương ở đó liều chết triền miên, hơi thở làm tim người ta đập rộn lên nhanh chóng tràn ngập trong khí.

      phòng kiều diễm...

      Năm giờ sáng, Hoắc Nhĩ Phi từ trong chăn bò ra ngoài, rón rén mặc quần áo tử tế, vừa ra đến cửa còn liếc mắt nhìn người đàn ông vẫn ngủ say giường, nếu như để cho đối mặt với Thư Yến Tả tỉnh lại, hơi dám, cũng sợ lời lạnh nhạt, vẫn nên chờ gửi tin nhắn lại thôi.

      Suốt dọc đường ra ngoài, hình như cũng thấy mấy người giúp việc, hình như mọi người đều giống như làm như thấy , đặc biệt kỳ quái, dĩ nhiên biết đây là do Đoạn Tử Lang cố ý dặn dò, cho nên lần này thăm dò nhà cũ họ Thư vào ban đêm, tất cả mọi ngời coi như là đồ trong suốt, cho đến sau khi Thư Yến Tả tỉnh lại thăm dò, cũng thể giải thích nghi hoặc.

      Hoắc Nhĩ Phi đường thuê xe đến sân ba, gửi tin nhắn cho Âu đại ca, về nhà trước.

      Ngồi thẳng lên chuyến bay sớm nhất trở về thành phố L, sau khi về nhà ngã đầu nằm ngủ, cha mẹ đương nhiên cho rằng công việc bận rộn, cho nên cũng quấy rầy .

      Nhà cũ họ Thư.

      Khi Thư Yến Tả từ từ tỉnh dậy theo bản năng đưa tay sờ chỗ bên cạnh giường ngủ, trống , ngay sau đó thầm nghĩ: Quả nhiên là mình xuất ảo giác rồi, sao mèo lại ở đây? Chỉ có điều giấc mộng tối hôm qua cũng quá chân , hoàn toàn để cho mình hơi phân , đặc biệt là khoảnh khắc khi mình tiến vào trong mèo , nghe mèo ưm tiếng, cho dù là giấc mộng xuân, cũng khỏi quá chi tiết tỉ mỉ rồi!

      Bới tóc qua loa, vén chăn lên mới phát mình lại mảnh vải che thân? Mặc dù có thói quen ngủ trần, nhưng kể từ sau khi có con trai, gần như có lẽ từ bỏ thói quen này rồi, tối hôm qua nhớ mình có cởi hết quần áo! die~nd a4nle^q u21ydo^n

      Chẳng lẽ do giấc mộng xuân đó? Nhưng giường có bất kỳ dấu vết gì mà?

      Tiện tay túm lấy cái mền quấn lại vào phòng tắm, thoải thoải mái mái tắm rửa.

      Khi ăn điểm tâm, trong lúc vô tình hỏi câu: “Tối hôm qua có người nào vào phòng tôi sao?”

      “Nhị thiếu, thông qua ngài cho phép, chúng tôi dám tùy tiện vào phòng ngài.” Nữ giúp việc vội vàng .

      Thư Yến Tả nhấp ngụm sữa tươi, đúng là như vậy sai, nhưng ký ức tối hôm qua quá chân , chẳng lẽ chỉ vì mình quá nhớ nhung mèo ?

      đường đến công ty, Thư Yến Tả mới nhìn thấy tin nhắn chưa đọc và cú điện thoại chưa nhận điện thoại di động, hơn nửa đêm người phụ nữ này gọi điện thoại cho mình làm gì? Còn có mẩu tin nhắn này, cau mày nhìn nội dung trong tin nhắn.

      Hồi lâu, gửi mấy chữ qua: ‘Để xem xét.’

      cú điện thoại của Đinh Thận kéo từ trong tưởng tượng về thực tế.

      【Nhị thiếu, con đàn bà An Tình Hủy kia bị chúng tôi túm được, Lôi Nhất Hằng có năng lực bao che cho ta. 】

      Đây thể nghi ngờ là tin tức tốt, Thư Yến Tả hơi trầm ngâm, “Trước tiên canh chừng nghiêm ngặt, lấy người thông minh chút, con đàn bà đó quỷ kế đa đoan, nếu để cho nó chạy, chú biết là hậu quả gì.”

      【Nhị thiếu yên tâm, tôi để cho An Tình Hủy biết cái gì gọi là gieo gió gặt bão. 】

      “Đừng làm cho ta chết là được.” Giọng Thư Yến Tả lạnh nhạt, An Tình Hủy dám phản bội , là tìm đường chết!

      Nửa giờ, giờ, hai giờ, ba giờ...

      Mãi cho đến buổi trưa, vẫn thấy người nào đó gửi tin nhắn lại, Thư Yến Tả hơi tức giận, người phụ nữ này! Chẳng lẽ cố ý đùa bỡn !

      Gửi tin nhắn qua: ‘Tôi có thời gian chơi trò chơi trốn tìm với !’
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :