1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 107.1: ra sai vẫn luôn là mình...

      Editor: Puck

      Thư Yến Tả liếc mắt nhìn Camille, đuôi mắt nhếch lên, “ là người rất có ý tưởng, tôi hy vọng có thể tiếp tục giữ vững, Thư Á chắc chắn bạc đãi .”

      “Có thể theo bên cạnh tổng giám đốc, là vinh hạnh của tôi.” Camille cười đến tao nhã.

      Thư Yến Tả đặt ly rượu xuống, “Mọi người chơi tiếp, tôi trước.” Xoay người sải bước ra ngoài cửa.

      Camille nhìn bóng lưng Thư Yến Tả rời , trong mắt lộ ra kiên quyết: Cho dù con trai, còn chính người vợ bỏ nhà ra năm năm, cũng sao cả, tôi vẫn thử xem, tôi cũng sợ thua.

      Mà sau khi quay lại thành phố L, Hoắc Nhĩ Phi lại bắt đầu cuộc sống sâu gạo, Lucus và Tiêu Tiêu ngược lại thân quen, mở miệng tiếng “Dì Tiêu Tiêu”.

      Kể từ sau khi Tiêu Tiêu biết được bé là con trai ruột của Phi Phi ngạc nhiên đến mức miệng cũng có thể nhét được trái trứng gà rồi, còn hiểu được, vừa đúng là giống, chỉ có điều như vậy chuyện của Phi Phi và Tuyết Luân rốt cuộc định làm như thế nào.

      Tuyết Luân có thể chấp nhận Phi Phi có con trai lớn như vậy ? Còn có Thư Yến Tả tại sao dối phóng viên rằng Lucus phải là con trai của Phi Phi nữa?

      Sau khi nghe Phi Phi giải thích, Tiêu Tiêu khỏi bội phục năng lực ứng biến và đầu óc của người đàn ông này, năm tuổi và năm tuổi rưỡi? đúng là! Cũng sắp vượt qua nhân viên di ien n#dang# yuklle e#q quiq on chuyên nghiệp là rồi, chọn ra khe hở trong từ ngữ như vậy.

      “Phi Phi, nhưng cậu sợ lại bị truyền thông phát sao? Bọn họ nhận định Lucus phải là con trai ruột của cậu rồi, nếu như bị chụp hình bé ở nhà cậu, có thể khó chơi rồi.” Tiêu Tiêu lo lắng hỏi.

      “Tớ cũng nghĩ tới vấn đề này, bây giờ phải tớ trong giai đoạn nghỉ phép sao, cũng liên lạc gì với Tuyết Luân, Âu đại ca, thuộc về trạng thái ở trong nhà, lại tớ cũng phải người trong làng giải trí, những phóng viên bát quái kia cũng cần ngày ngày theo đuổi tớ, lần lần hai còn mới mẻ, cứ như vậy ai xem, quan trọng nhất là gần đây tớ ở trong phạm vi tầm mắt của bọn họ phai nhạt rất nhiều, trừ phi tớ lại trở về Âu Kỳ làm, bằng chú ý của bọn họ tới tớ ít nhiều.”

      “Cậu cũng có đạo lý, chỉ có điều vẫn nên cẩn thận chút.”

      “Ừ, tớ hiểu biết , tớ cũng rất phiền về những phóng viên bát quái kia, chủ yếu là Âu đại ca và Tuyết Luân mới là đối tượng bọn họ chú ý, mà tớ rất may mắn có quan hệ liên quan đến hai người bọn họ, cho nên những phóng viên bát quái kia cũng liệt tớ vào đối tượng cần chú ý, bất đắc dĩ...” Hoắc Nhĩ Phi nhún nhún vai, cười đến thể làm gì được.

      “Thời thế bây giờ chính là như vậy, ai mà có liên quan đến minh tinh hoặc phú nhị đại, con nhà giàu, lập tức được chú ý theo, muốn nổi tiếng cũng khó, có biện pháp nào.” Tiêu Tiêu cũng thở dài.

      Hai người ngồi đối mặt nhau, than thở xã hội và thực tế này với nhau.

      Mấy ngày nay Chử Tuyết Luân vừa đúng Hải Nam ra khỏi nhà, nơi đó có mảnh đất bán đấu giá, muốn đấu thầu, quốc gia công khai chính sách: Hải Nam theo thế tất yếu phát triển thành đảo du lịch quốc tế, nhất định phải chiếm đoạt được tiên cơ *, tương lai bất động sản Sở viên phải chiếm được chỗ ngồi riêng trong đảo du lịch quốc tế Hải Nam mới được.

      (*) Tiên cơ: thời điểm then chốt, quyết định thời gian của tình hình trong tương lai. (Theo baike.baidu)

      Chờ khi trở về, là cuối tháng , cách lễ mừng năm mới thời gian tới mười ngày, gọi điện thoại hẹn Phi Phi ra ăn cơm.

      Hoắc Nhĩ Phi rất sảng khoái đồng ý, nhưng tha du bình * gì cũng muốn theo cùng, còn ăn vạ, giả bộ đáng thương đòi đồng tình.

      (*) Tha du bình 拖油瓶

      Xét về nghĩa đen: tha du bình = kéo bình đựng dầu

      Xét về nghĩa bóng: tha du bình = con chồng trước được phụ nữ mang theo khi tái giá, hay “con ghẻ”. Đây còn là câu chửi mang hàm ý độc địa, bởi vì thời xưa phụ nữ tái giá và đứa con ghẻ thường bị chê cười xa lánh.

      Vì sao từ nghĩa đen là “kéo bình dầu” lại suy ra nghĩa bóng là “con ghẻ”? Bởi vì nông dân cổ đại dùng ống trúc đựng dầu, dầu dùng sinh hoạt của thôn đều do 1, 2 người mua, mỗi lần cần rất xa để mua 7, 8 ống cồng kềnh, nên kéo lê dưới đất. Dầu kéo vừa nặng vừa vướng víu lại toàn là dầu mua cho người ta, dầu của mình chiếm phần rất . Người chồng sau phải nuôi con của người ta, mang họ nhà người ta, hơn nữa còn bẩn thỉu lôi thôi lếch thếch, vướng chân nhìn vướng mắt, nên so sánh nó với bình dầu mua hộ bị kéo lê đường. (Nguồn: thuynguyetvien.wordpress)

      “Lucus phải nghe lời, mẹ muốn chuyện chút với riêng chú Chử, con ở bên cạnh làm mẹ phân tâm, bà ngoại, ông ngoại chơi với con tốt sao? phải con rất thích bà ngoại và ông ngoại sao?” Hoắc Nhĩ Phi giảng đạo lý với con trai.

      “Nhưng mà, con vẫn muốn ở chung di1enda4nle3qu21ydo0n với mẹ chứ sao...” Lucus dẩu cái miệng nhắn, cuối còn kéo dài.

      lần này thôi, về sau mẹ đều mang theo con được ?”

      “Vậy, được rồi... Mẹ về sớm chút.” Lucus cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nếu như quá cố tình gây , mẹ lại thích.

      biết nghe lời, con muốn cái gì, mẹ mang về cho con, Capuchino bánh ngọt?”

      Đầu của Lucus gật nhanh, bé thích ăn Capuchino bánh ngọt, cha bé thích uống cà phê Capuchino nhất.

      Trong nhà hàng tây hạng sang nào đó, Chử Tuyết Luân và Hoắc Nhĩ Phi ngồi đối diện nhau, tiếng nhạc dương cầm êm tai du dương vang vọng bên tai, nhàng chậm chạp ấm áp.

      “Phi Phi...”

      “Tuyết Luân...”

      Sau khi trầm mặc lúc hai người đồng thời mở miệng.

      “Em trước .” Chử Tuyết Luân rất lịch .

      “Tuyết Luân, ra Lucus là con trai của em.” Hoắc Nhĩ Phi bình tĩnh, nhàng khép mí mắt, “Năm năm trước, em bị Thư Yến Tả nhốt ở nhà ấy, ấy chịu buông tha cho em trở về, em từng cố gắng chạy trốn, nhưng lại bị người phụ nữ tố cáo, sau đó lại bị bắt, khi em hôn mê tỉnh lại biết được mình mang thai, lúc ấy em nghĩ hết mọi biện pháp muốn xóa sạch đứa bé. Nhưng ấy chịu, nhất định đòi em sinh đứa bé ra, đánh chết em cũng muốn. Cuối cùng, ấy định ra hiệp nghị với em, chỉ cần em sinh đứa bé ra, để cho em rời , em biết mình có bất kỳ năng lực gì để chống đối lại ấy, trốn cũng chạy thoát, lại có điện thoại có thể liên lạc với bất kỳ ai bên ngoài, sinh ra đứa bé có thể được tự do là khát vọng vô cùng của em, cho nên, em liền đồng ý.”

      Chử Tuyết Luân càng nghe, chân mày chau được càng sâu, như vậy, lúc ấy Phi Phi nhất định bị rất nhiều khổ, vô cùng ràng tính khí của Phi Phi, quật cường chấp nhất, còn có chút cố chấp đơn thuần.

      “Phi Phi, xin lỗi.” Chử Tuyết Luân .

      “Lúc ấy hiệp nghị ràng, sau khi rời , hai bên đều thể can thiệp vào cuộc sống của đối phương, em vốn tưởng rằng tất cả đều qua , đời này gặp lại bọn họ, nghĩ tới tạo hóa trêu ngươi, Thư đại ca lại mang Lucus tới đây.” Hoắc Nhĩ Phi khẽ cắn cánh môi, chuyện kế tiếp Tuyết Luân biết, có số việc vẫn nên ràng tốt hơn, nhưng mà đưa ra lựa chọn như thế nào, đều trách .

      “Phi Phi, xin lỗi, để cho em mình chịu đựng nhiều như vậy, đây thân là chồng chưa cưới quá xứng chức.” Chử Tuyết Luân liên tưởng đến câu của Thư Yến Tả ở sân bay lần đó, ta có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ cho Phi Phi, tại sao mình lại thể đây? Bản thân mình là chồng chưa cưới sao lại có thể phóng khoáng như vậy!

      Mặc dù là do Phi Phi ra trước, nhưng chuyện này chút cũng phải do cố ý, là bị người đàn ông Thư Yến Tả kia ép, đổi lại người phụ nữ khác gặp chuyện như vậy, cũng bằng lòng bị người ta vạch trần vết sẹo lần nữa, mặc dù Phi Phi die nd da nl e q uu ydo n rất bình thản, nhưng có thể tưởng tượng được ngay lúc đó Phi Phi có bao nhiêu tuyệt vọng, khỏi kéo tay Phi Phi.

      “Là em tốt, là em quá ích kỷ, em ích kỷ nhận tình của , lại quên chân tướng luôn có ngày ra ngoài ánh sáng. Vốn định với từ sớm rồi, nhưng vẫn có cơ hội thích hợp, kết quả lại bị tạp chí bát quái vạch trần ra, quả nhiên có báo ứng.” Hoắc Nhĩ Phi cười đến khổ sở.

      “Phi Phi, nếu là chuyện của năm năm trước, chúng ta còn suy nghĩ về nó làm gì, phải ba năm nay chúng ta rất hạnh phúc sao, hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hạnh phúc.”

      Hoắc Nhĩ Phi hơi ngây dại, để ý, nhưng để ý sao? Hơn nữa mình còn có đứa con trai.

      “Tuyết Luân, em còn là Phi Phi đơn thuần ban đầu nữa rồi, hơn nữa, em còn có đứa con trai, mặc dù em và cha đứa bé có tình cảm gì, nhưng mà em lại rất thích Lucus, năm đó ngay cả liếc em cũng nhìn bé độc ác bỏ bé lại mà rời , vẫn khiến cho em cảm thấy rất áy náy, cho dù như thế nào, đứa bé là vô tội.”

      “Giống như chính em , đứa bé là vô tội, mà em cũng vô tội giống vậy, thân ở tại hoàn cảnh như vậy, kêu trời trời thấu kêu đất đất hay, rất tuyệt vọng chứ?”

      Hoắc Nhĩ Phi có cảm giác xúc động trong nháy mắt, ngờ Tuyết Luân có thể hiểu được , người đàn ông tốt như vậy đoán chừng có rất ít rồi, mặc dù ngại, nhưng mình có thể ngại sao? Trước khi còn chưa xác định được tình cảm của mình, thể đồng ý bất kỳ cầu gì của Tuyết Luân.

      Có lẽ nếu như có khoảnh khắc Thư Yến Tả đỡ đạn thay , có thể chút do dự đồng ý; hoặc có thể là đêm sinh nhật đó của mình, Thư Yến Tả lấy phương thức dùng ánh đèn lãng mạn thổ lộ, khiến cho tim của mình, có vẻ dao động ổn định, nhưng biết mình phải làm quyết định.

      “Em muốn làm người phụ nữ xấu, trước khi biết trái tim của mình, em thể ích kỷ mà đồng ý .” Hoắc Nhĩ Phi lắc lắc đầu.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 107.2: ra sai vẫn luôn là mình...

      Editor: Puck

      Trong mắt Chử Tuyết Luân thoáng qua đau đớn, chẳng lẽ Phi Phi động lòng với Thư Yến Tả sao? Ngước mắt lên, kiên định : “ bằng lòng chờ, chờ cho đến khi em đồng ý mới thôi.”

      Hoắc Nhĩ Phi thể tin nhìn , “Em đáng giá để làm như vậy.”

      “Có đáng giá hay , là do định đoạt.” Chử Tuyết Luân hình như quyết định, muốn thua Thư Yến Tả, mặc dù ta có ưu thế là có con trai, nhưng bản thân mình vẫn có phân lượng ở trong lòng Phi Phi, ít nhất trong ba năm Thư Yến Tả có ở đây, vẫn là mình cùng với Phi Phi.

      “Tuyết Nghê trở về chưa?” Hoắc Nhĩ Phi cố ý sang chuyện khác.

      có, con bé cứ chạy ràng như vậy, lo lắng cho nó, Phi Phi, giữa em và con bé chuyện tương đối dễ, hàn huyên nhiều với con bé chút.”

      “Tuyết Nghê ấy thích Thư đại ca, ít nhất bây giờ ấy tìm được hạnh phúc của mình, chúng ta nên chúc phúc cho ấy, chỉ có điều sắp bước sang năm mới rồi, em nhất định thâm tình kêu gọi ấy về nhà, thuận tiện mang theo Âu đại ca cùng về.” Khi Hoắc Nhĩ Phi đến bạn tốt, khóe miệng tràn ra nụ cười vui vẻ.

      “Cha mẹ cứ rầm rì hoài bên tai cả ngày, để cho đón Tuyết Luân về, em cũng biết, cha mẹ luôn ký thác quá nhiều chờ mong vào con cái, cũng hy vọng con cái sống tốt, ngày hôm qua [email protected]0n mẹ còn nhắc đến em, có thời gian đến nhà chơi chút.” Chử Tuyết Luân rất tùy ý mà nhắc đến cha mẹ.

      Hoắc Nhĩ Phi gật gật đầu, bác trai Chử mặc dù là người hơi nghiêm túc, nhưng đối xử rất tốt với , bác Chử là người đặc biệt thân thiết, lúc học cấp ba luôn muốn mời đến nhà chơi, còn luôn giỡn muốn làm con dâu.

      bây giờ, hơi tiện nhà họ Chử rồi, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, phải suôn sẻ mới được.

      Lúc trở về, Chử Tuyết Luân kiên trì muốn đưa về, khi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, quên mua bánh ngọt Cappuccino mà bé bé thích ăn nhất, nhìn thấy mà Tuyết Luân hơi ghen, nếu là con trai của mình và Phi Phi tốt rồi.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Nước .

      “Hữu, nếu làm phẫu thuật , Tom vẫn có tỉ lệ thành công, phải có lòng tin với mình.” Chử Tuyết Nghê dựa vào trong ngực Thư Phiến Hữu, lo lắng .

      biết , nhưng tỉ lệ rất , muốn sau khi từ phòng phẫu thuật ra ngoài, thân thể lập tức lạnh lẽo...” còn chưa dứt lời, bị Tuyết Nghê bụm miệng.

      “Em muốn nguyền rủa mình như vậy, coi như nghĩ vì em, cũng phải suy nghĩ vì cục cưng của chúng ta.” Sau khi xong, mặt Chử Tuyết Nghê dần dần đỏ ửng lên.

      “Cục cưng? Em mang thai?” Thư Phiến Hữu thể tin hỏi lại.

      “Vâng...” Chử Tuyết Luân gật gật đầu.

      “Tuyết Nghê, đứa bé này thể giữ lại.”

      “Tại sao? Em muốn sinh con ra.” Hình như Chử Tuyết Nghê căng lên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của Hữu, trong lòng hơi dao động.

      “Còn nhớ với em như thế nào ? Bệnh của di truyền từ mẹ , mà đứa bé trong bụng em rất có thể di truyền bệnh của , u não là bệnh nan y, muốn di truyền cho đời sau.”

      “Nhưng mà, em trai và em phải bị di truyền sao? phải trăm phần trăm.”

      được là được, lỡ như đứa bé bị di truyền, chúng ta phải hại cả đời nó sao?” Thư Phiến Hữu kiên trì suy nghĩ của mình, muốn sau này đứa bé của mình cũng giống như mình.

      “Chẳng lẽ cảm thấy mẹ sinh hạ , là hại ?”

      thể làm , mẹ khi đó bà biết, lại cũng hối hận tới đời này, nhưng thể áp đặt khổ sở này lên người đứa bé còn chưa ra đời, chuyện này công bằng.”

      “Đây là suy nghĩ của , huống chi đứa bé cũng nhất định bị di truyền.” Chử Tuyết Nghê căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, rất muốn sinh hạ đứa bé này.

      được là được, ngày mai phá bỏ .” Lời Thư Phiến Hữu cho chống lại.

      đây là bóp chết sinh mệnh!” Chử Tuyết Nghê quát.

      Thư Phiến Hữu ngồi ở đó thêm gì nữa, hình như làm ra quyết định này cũng dễ dàng.

      Hốc mắt Chử Tuyết Nghê mang theo nước mắt chạy ra ngoài.

      Đây là lần đầu tiên hai người xuất ý kiến lớn khác nhau, cãi vã lợi hại như vậy.

      Tom vừa đúng tiến vào từ bên ngoài, nhìn thấy Chử Tuyết Nghê khóc chạy ra ngoài, rất lấy làm kỳ quái hỏi: “Sao vậy? Sao Tuyết Nghê lại khóc vậy?”

      ấy mang thai.” Thư Phiến Hữu buồn rầu .

      “Đây là chuyện tốt mà!” Tom tùy tùy tiện tiện tựa vào ghế sa lon.

      “Đứa bé này thể giữ, nhưng ấy chịu phá bỏ.”

      “Đây chính là cậu đúng rồi, Tuyết Nghê cậu như vậy, ấy vẫn muốn sinh đứa bé cho cậu, sao cậu có thể tuyệt tình cầu ấy phá bỏ đứa bé chứ!”

      “Tom, cậu biết tình huống của tôi, tôi còn có thể sống bao lâu, bệnh này của tôi, là di truyền, tôi hy vọng di@en*dyan(lee^qu.donnn) đứa bé của tôi cũng giống như tôi.”

      “Hữu, cậu thể quá tiêu cực, phẫu thuật vẫn rất có hy vọng...”

      Lời còn chưa dứt, bị Thư Phiến Hữu trách móc rồi, “Tôi hiểu biết , nhưng khả năng thất bại lớn hơn.”

      câu thành công chặn đứng Tom, trong lòng biêt, quả là như thế.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Hương Cảng.

      “Đại ca, em hiểu suy nghĩ của , nhưng như vậy khỏi quá tuyệt tình với chị Tuyết Nghê, chị ấy bao nhiêu, nên ép buộc chị ấy phá bỏ đứa bé.” Thư Tử Nhiễm đứng ở góc hành lang, cố gắng ép giọng tới thấp.

      【Nhiễm Nhiễm, vì tốt cho ấy, tự cũng còn biết có thể sống được bao lâu, thể ích kỷ như vậy. 】

      “Đại ca, sao luôn lời ủ rũ như vậy, em tức giận!” Thư Tử Nhiễm tức giận, giọng cũng lớn hơn.

      Thư Yến Tả mới vừa về đến nhà, vừa lúc tìm Nhiễm Nhiễm, định hỏi con bé về lễ mừng năm mới, trong lúc vô tình nghe được con bé chuyện điện thoại với đại ca, khỏi dừng chân nghe lén.

      【Nhiễm Nhiễm, tiểu Tả có biết ? 】

      biết, nhưng nhị ca có hoài nghi rồi, đại ca, em muốn lừa gạt nhị ca nữa! làm như vậy quá công bằng, chỉ vẫn chưa tiếp nhận là bệnh nhân mà thôi, nghĩ rằng tất cả mọi người chúng em thăm , cảm thấy rất quái lạ, chỉ muốn yên tĩnh rời , nhưng như vậy quá công bằng với chúng em!” Thư Tử Nhiễm lộ vẻ kích động.

      Điện thoại bên kia có yên lặng ngắn ngủi, 【Nhiễm Nhiễm, hai ngày nữa trở về, vẫn để tự với tiểu Tả . 】

      “Được rồi, vậy em cúp trước, nhị ca sắp trở lại rồi.”

      Khi Thư Tử Nhiễm cúp điện thoại xoay người lại, phía sau đột nhiên vang lên giọng lạnh lẽo quen thuộc.

      “Đại ca bị bệnh gì?”

      Thư Tử Nhiễm vừa quay đầu phát vẻ mặt trầm của nhị ca đứng ở đó, bị sợ đến trong lòng “Lộp bộp”.

      “Nhị ca, về khi nào?” Trời ạ, nhị ca đứng ở sau lưng rốt cuộc bao lâu.

      hỏi ĐẠI CA, BỊ, BỆNH, GÌ?” Thư Yến Tả hỏi từng câu từng chữ, trong mắt lộ ra lạnh lùng.

      Ánh mắt kia khiến Thư Tử Nhiễm thể ra, “Bệnh giống như mẹ, u não.”

      Thư Yến Tả khựng lại, vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hàm nghĩa của từ này, u não!

      “Phát từ lúc nào?’

      “Nghe dì năm mẹ bị bệnh qua đời, bác sỹ bệnh này có khả năng di truyền đến đời sau, sau đó cha làm kiểm tra cho ba em chúng ta, phát chỉ có đại ca bị di truyền bệnh của mẹ, cũng từ lúc đó trở , cha quyết định để cho đón nhận lấy công ty nhà mình, lại đặc biệt bao dung đại ca, cho phép ấy làm chuyện ấy thích, bởi vì cha biết đại ca rất có thể giống như mẹ, bất cứ lúc nào cũng có thể rời ...”

      “Tại sao lại gạt mình !” Trong giọng của Thư Yến Tả có chút đau thương.

      “Nhị ca, phải vậy đâu, mới đầu đại ca cũng biết, là ấy nghe lén được bác sỹ chuyện với cha, mà năm ấy khi em học cấp hai ở nước trong lúc vô tình phát thuốc die ennd kdan/le eequhyd onnn đầu giường ấy, len lén cầm tiệm thuốc hỏi mới biết, khi đó em còn khóc lâu, đại ca là người tốt như vậy tại sao lại mắc bệnh nan y đó.”

      “Sau đó, đại ca cầu xin em giữ bí mật, thể cho biết, bởi vì ấy biết trong lòng có ngăn cách với ấy, ấy muốn sau khi biết bệnh tình của ấy sinh lòng đồng tình, hy vọng của ấy là có thể chân chính vào lòng , đại ca là người khó chịu, rất khát vọng nhị ca có thể hiểu. Những năm gần đây, đại ca sống rất khổ cực, ấy sống chết để cho bản thân ngã xuống, chính là muốn làm chút chuyện cho chúng ta, sau đó yên tĩnh rời ...”

      Thư Yến Tả cau mày nghe xong lời Nhiễm Nhiễm , trong lòng rất loạn, ra là như vậy, háo ra trước nay mình hận ấy chẳng phải rất buồn cười sao! ra phải cha thiên vị, mà vì vạn bất đắc dĩ...

      ra sáu năm trước khi ấy trở lại chịu đón nhận Á Ninh, chỉ vì muốn chia sẻ chút áp lực công việc với mình; ra ấy hết lần này đến lần khác trở về nước , phải trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng phải trộm chơi, mà chữa bệnh; ra cái gọi là ấy trở lại nghề kiến trúc, cũng chỉ để giải thích thân thể ấy chống đỡ được nữa; ra để Nhiễm Nhiễm trở lại đón nhận Á Ninh, cũng là sớm có mưu tính...

      Chân tướng đột nhiên đến, khiến cho lập tức rối loạn, ra sai vẫn luôn là mình, tại sao lại như vậy? phải như vậy!

      Môi Thư Yến Tả mím chặt, lúc xoay người, bước chân hơi lảo đảo, nhưng vẫn dừng lại, từ từ biến mất trong tầm mắt Thư Tử nhiễm.

      Nhìn dáng vẻ khi nhị ca biết chân tướng, khiến trong lòng Thư Tử Nhiễm bị nhéo đau, nhưng biết, mình làm được gì, trong lòng nhị ca nhất định rất đau, cảm giác bị lừa gạt, suy nghĩ trong lòng về đại ca và cha lập tức đều bị lật đổ, cảm giác đó nhất định rất đáng sợ.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 108.1: Bị tình cảm dịu dàng của ác ma giết đến

      Editor: Puck

      Nếu như là , chắc chắn tiếp nhận nổi, nhị ca từ nhận lấy huấn luyện dành cho người, trong lòng nhất định rất khổ, gần như phát tiết tất cả cam lòng và căm hận lên người đại ca, lại đột nhiên biết được phải đại ca nhận được nhiều thương hơn mình, mà bởi vì đại ca là bệnh nhân bất cứ lúc nào cũng gặp phải uy hiếp tính mạng, cho nên mới có chăm sóc đặc biệt.

      Hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ từ trước đến nay của , việc này thể nghi ngờ đánh cho chính mình cái tát.

      lập tức gọi cú điện thoại cho đại ca, cho ấy biết nhị ca biết.

      Thư Phiến Hữu đoán được phản ứng của tiểu Tả sau khi biết chuyện, trầm mặc hồi lâu, “ vốn chuẩn bị mấy ngày nữa về cùng Tuyết Nghê, nếu biết sớm hơn hai ngày cũng tốt, có thời gian hòa hoãn lại.”

      【Đại ca, nghĩ xong, nhất định phải trở lại trước mùa xuân sao? 】

      “Ừ, nghĩ xong.”

      Thư Phiến Hữu cầm điện thoại lên, do dự chút, vẫn quyết định gọi, suy nghĩ chút, vẫn cho tiểu Tả thời gian hòa hoãn lại , chờ trở về Hương Cảng lại .

      Về phần phía Tuyết Nghê, càng dfienddn lieqiudoon thêm kiên quyết suy nghĩ, hề cho thương lượng.

      Chử Tuyết Nghê cũng biết khi Thư Phiến Hữu cố chấp, chính là chín trâu cũng kéo lại, nếu như tiếp tục cãi vã tiếp, hề có chỗ nào tốt, dù sao bây giờ thân thể vô cùng tốt, tượng mù càng lúc càng thêm kéo dài, còn thường nhức đầu, cảm thấy mình nên rộng lượng chút, nếu muốn đứa bé này, vậy phá thôi.

      Chỉ có điều, cầu, đó chính là trong quá trình phẫu thuật cho phép Thư Phiến Hữu cùng, để cho ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi, có Tom cùng là được rồi.

      Thư Phiến Hữu suy nghĩ chút, đồng ý rồi, Tuyết Nghê theo mình vô cùng uất ức, nếu như ngay cả điều này cũng thể đồng ý, mình còn coi như là đàn ông sao?

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Hoắc Nhĩ Phi trong mơ mơ màng màng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhắm mắt lại chính xác lầm mò được điện thoại di động, ấn nút nghe, giọng điệu rất vui, “Alo, ai vậy!”

      【Mèo , nhớ em rồi, muốn gặp em. 】 Giọng Thư Yến Tả ở đầu điện thoại bên kia trầm thấp khàn khàn, còn mang theo chút nghẹn ngào, khiến Hoắc Nhĩ Phi vốn mơ hồ lập tức tỉnh táo, ác ma ràng cũng biết khóc sao?

      phải bị kích thích gì chứ! phải kiện công kích lưu truyền internet giải quyết tốt hết rồi sao?

      “Bây giờ là giờ đêm, đừng điên có được ?” Giọng rất bất đắc dĩ.

      ở dưới lầu nhà em. 】

      Lần này Hoắc Nhĩ Phi ngạc nhiên, lặng lẽ bò dậy, chỉ sợ đánh thức Lucus bên cạnh, tới bên cửa sổ, vén góc rèm cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu, phát quả trong bóng tối có bóng người đứng đó, mày đẹp nhíu lại, giở trò quỷ gì! chạy tới!

      khỏi giọng , “ chờ em xuống.”

      Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Nhĩ Phi mặc đồ ngủ khoác thêm cái áo nhung vào, rón rén mở cửa ra ngoài.

      Gió lạnh nửa đêm rất thấu xương, vù vù thổi lên gương mặt nhắn của Hoắc Nhĩ Phi, giống như dao găm, người đàn ông thúi! Nửa đêm nổi cơn gì!

      Bất đắc dĩ tới bên cạnh Thư Yến Tả, ngờ bị Thư Yến Tả dùng lực lớn ôm lấy, đánh thẳng mãnh liệt tới làm cho Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy tim đập rộn lên rất mạnh, hơn nữa còn ôm chặt như vậy, muốn chết, ghìm chết !

      “Làm gì vậy! Buông em ra!” Hoắc Nhĩ Phi tuân theo la ầm lên, vừa vừa giãy giụa.

      “Cứ để cho ôm được ?” Giọng Thư Yến Tả trầm thấp như lời, hơn nữa buồn buồn, giống như bị uất ức gì đó, rất quái lạ!

      Hoắc Nhĩ Phi tràn đầy nghi ngờ mặc cho ôm, phát quả làm gì cả, chỉ rất đơn thuần ôm mình, vùi đầu vào trong cổ mình.

      Dần dần, đôi tay của cũng vòng lên hông , hai người lẳng lặng ôm nhau trong bóng đêm.

      Mười phút sau, Thư Yến Tả mới chậm rãi mở miệng bên tai , “Hôm nay mới biết mình triệt để là kẻ ngu, ra nhiều năm như vậy khúc mắc trong lòng chỉ là chuyện cười lớn.”

      “Sao vậy?” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy càng nghe càng mê man.

      “Khi còn bé, cảm thấy cha thiên vị đại ca, tại sao ấy muốn làm cái gì làm cái đó, muốn đâu đó, mà , chỉ có thể mỗi ngày hết ngày này sang ngày khác nhận lấy huấn luyện die,n; da.nlze.qu;ydo/nn tàn khốc, bị tước đoạt tất cả vui vẻ mà tuổi thơ nên có, cũng là lúc đó biết Lang, cậu ấy là đứa bé mồ côi cha mang về, tụi ở chung huấn luyện các hạng mục mỗi ngày, cùng học lên, cùng nhau chuyện trời đất. Khi đó còn , bắt đầu căm hận đại ca, cảm thấy ấy ích kỷ để cho lưng gánh vác tất cả.” Thư Yến Tả giống như nhớ lại chuyện cũ.

      Đây là lần đầu tiên Hoắc Nhĩ Phi nghe đến chuyện khi còn bé, ra vẫn sống đè nén như vậy, trách được tính tình cổ quái như thế, ra phải mỗi đứa bé đều tình nguyện gánh chịu thân phận của mình, đều bị ép buộc, xem ra, Lucus may mắn hơn nhiều rồi, ít nhất áp đặt khổ sở mình thừa nhận năm đó lên người Lucus, nghĩ tới đây, đột nhiên có ấn tượng tốt với .

      “Cho tới , đều lạnh lùng với ấy, nhìn thấy ấy luôn nhớ lại những khổ sở khi tuổi thơ kia, sáu năm trước ấy đột nhiên trở về nước muốn đón lấy Á Ninh, còn tưởng rằng ấy đột nhiên lương tâm trỗi dậy, nhưng sau mười lăm năm mới trở về có phải quá muộn rồi , cho nên vẫn có sắc mặt tốt với ấy, trong lòng vẫn luôn có ngăn cách.”

      “Bất tri bất giác, căm hận với ấy phai nhạt , vốn cho rằng như vậy đủ rồi, sau năm năm ở lại Hương Cảng ấy đột nhiên muốn giao lại Á Ninh cho Nhiễm Nhiễm, trở lại nghề chính kiến trúc sư của ấy, cũng hiểu, trải qua năm năm cố gắng, Á Ninh quả rất có khởi sắc, cũng coi như giúp ơn lớn, nhưng mà...” đến đây, giọng Thư Yến Tả lại lần nữa nghẹn ngào.

      “Đột nhiên cho biết ấy bị bệnh, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này, ra đây tất cả chỉ là truyện cười, tất cả mọi người đều biết, đơn mình giống như kẻ ngu, hận ấy nhiều năm như vậy.” Trong hốc mắt Thư Yến Tả dâng lên nước mắt.

      Hoắc Nhĩ Phi chưa bao giờ biết giữa Thư Yến Tả và đại ca có nhiều rối rắm như vậy, theo ý hình như quan hệ hai em rất tốt, còn có Thư đại ca bị bệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế gian? Đây là ý gì?

      biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể dùng sức ôm , trong lòng xẹt qua đau lòng, tối nay giống như đứa bé bự bất lực, sau khi biết mình hận sai trai rồi, cảm thấy cực kỳ khổ sở, mặc dù trải qua chuyện như vậy, nhưng nếu như thay đổi vị trí, cũng cảm thấy hỏng mất.

      “Mèo , em có phải sai lầm của quá bình thường ?” Giọng Thư Yến Tả khàn khàn vang lên bên tai .

      có, điều này cũng thể trách , bọn họ cho nhất định là có lý do, cũng cần tự trách.”

      Thư Yến Tả chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong cổ , hai mắt chứa tình nhìn , “Mèo , cám ơn em bằng lòng xuống cùng , đỡ hơn rồi.”

      xong, lòng bàn tay dọc theo gò má Hoắc Nhĩ Phi từ từ vỗ lên, cực kỳ dịu dàng, ánh mắt càng thêm tinh tế đến chết người, khiến Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy Thư Yến Tả tối nay giống như biến thành người khác, đỏ ửng lặng lẽ bò lên gương mặt trong đêm tối, ngay cả trái tim hình như cũng đập nhanh hơn chút, mình nhất định bị dịu dàng “Giết” đến, quá đáng sợ!

      sao chứ?” Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi vẫn còn lo lắng, mới vừa rồi khóc, chỉ sợ ra cũng có ai tin tưởng, Thư nhị thiếu tung hoành hai nhà hắc bạch ở Hương Cảng ràng cũng biết khóc, quả là kỳ quan của thiên hạ!

      sao, chỉ nhớ em thôi, rất muốn ôm em cái.” Thư Yến Tả dịu dàng thành .

      Lời tâm tình buồn nôn như vậy, khiến Hoắc Nhĩ Phi hơi khó tiếp nhận, gần đây chung sống mấy tháng này, quả khác trước kia trời vực, biến chuyển quá lớn!

      “Vậy tiếp theo đâu? ‘Nguyên Tân’ sao?” cũng dám dẫn về nhà mình, nếu buổi sáng bị cha mẹ di3n~d@n`l3q21y'd0n nhìn thấy, nhất định cầm dao làm bếp rồi.

      , về thẳng Hương Cảng.”

      “Trễ như thế, còn có chuyến bay sao? phải ngồi lên máy bay trực thăng tới chứ!”

      có, ngồi máy bay tới.”

      “Vậy... Sao trở về?”

      Thư Yến Tả liếc nhìn , trong giọng đều là uất ức, “Em muốn chứa chấp , chỉ có thể lưu lạc đầu đường.”

      “Cái gì chứ! Nhà em như vậy, hơn nữa cha mẹ em và Lucus ngủ rồi.”

      nửa tháng gặp con trai, rất nhớ thằng bé.” Giọng tiếp tục ấm ức.

      Hoắc Nhĩ Phi nheo mắt lại, quan sát người đàn ông trước mắt này, đầu của chẳng lẽ bị sét đánh, sao tối nay vừa khóc vừa giả vờ uất ức, quả quá thể tưởng tượng nổi!

      phải bị sét đánh chứ, phát sốt chứ!” Vừa tay phải còn đưa lên sờ trán , nghiêm mặt nhìn xem có phát sốt .

      Thư Yến Tả phát túm được tay sờ lên của , câu thổ lộ vô cùng thâm tình, nhưng nghe vào trong tai Hoắc Nhĩ Phi, chỉ cảm thấy có kích động muốn té xỉu.

      chính là bị em bổ trúng.”
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 108.2: Bị tình cảm dịu dàng của ác ma giết đến

      Editor: Puck

      “Bệnh thần kinh!” Hoắc Nhĩ Phi giọng lẩm bẩm câu, trong lòng lại xẹt qua tia ngọt ngào.

      đây.” Thư Yến Tả buồn buồn .

      “Nếu , lên cùng em, chỉ có điều phải rời trước khi cha mẹ em thức dậy.” Hoắc Nhĩ Phi thỏa hiệp.

      “Cha mẹ em dậy lúc mấy giờ?” Thư Yến Tả có hài lòng vì mưu kế thực được.

      “Sáu, bảy giờ thôi.”

      “Vậy lúc năm giờ hơn .”

      “Được rồi.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy mình mềm lòng.

      Hai người rón rén mở cửa vào nhà, khi đóng cửa, Thư Yến Tả đột nhiên đạp phải thứ gì đó, phát ra tiếng “Loảng xoảng” bị sợ đến Hoắc Nhĩ Phi há mồm giọng hỏi, “ giọng chút!”

      Lucus giường phát ra tiếng lầu bầu bất mãn, bị sợ đến hai người vội vàng im lặng, chỉ sợ đánh thức con trai.

      Thư Yến Tả đầy bụng uất ức giọng : “Chân đau quá, hình như đá phải gỗ rồi, sao phòng em lại vậy!”

      cho rằng phòng đều giống như phòng , lớn như vậy!” Hoắc Nhĩ Phi tức giận cãi lại.

      “Em qua đây, sợ lại đá phải thứ gì, đánh thức cha mẹ em và Lucus.”

      Hoắc Nhĩ Phi lần mò trong đêm tới dieendaanleequuydonn bên cạnh , lại thể mở đèn, nếu đánh thức Lucus dậy hay.

      Thư Yến Tả hôn lên khuôn mặt nhắn khi ngủ của con trai, sau đó lần mò lên giường nằm xuống.

      “Giường của em cũng , còn bị Lucus chiếm nửa.” Mới vừa nằm lên giường, lại oán trách tiếp.

      Hoắc Nhĩ Phi hung ác nhìn theo , người đàn ông này! Sao mà dài dòng như vậy!

      Trong bóng tối, mặc dù Thư Yến Tả nhìn thấy mèo trừng , nhưng cũng cảm thấy được hai luồng sáng mãnh liệt.

      Nhưng mà cũng là , giường của mình rộng có mét rưỡi, khó để ngủ ba người, hơn nữa Lucus lại giang chân giang tay chiếm mất nửa, vì vậy hai người lớn thể làm gì khác hơn là nằm nghiêng.

      Thư Yến Tả ra vui mừng, cứ như vậy có thể trắng trợn chiếm tiện nghi của con mèo , bởi vì vấn đề gian, hai người bất đắc dĩ ôm chặt nhau.

      nới lỏng ra chút! ràng chen lấn như vậy.” Hoắc Nhĩ Phi dùng khẩu hình miệng .

      nằm ra bên mép giường rồi, em đừng cử động, cử động nữa té xuống.” Thư Yến Tả ngăn cản thân thể định cử động loạn của mèo , dùng khẩu hình miệng .

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ có thể động, nhưng bị ôm chặt như vậy, khó chịu mà!

      Hơn nữa, người đàn ông thúi này lại còn phả hơi ben tai mình, ngứa chết rồi, tê tê dại dại đấy!

      Còn nữa, chống đỡ giữa đùi mình chính là thứ đồ kia, tại sao vẫn còn động, người đàn ông thúi! Người đàn ông hư! Đồ háo sắc!

      có thể khống chế chút !” Hoắc Nhĩ Phi hơi nhịn được.

      “Cái gì?”

      “Cái đó... Cái đó của ...” Đàn ông thúi này tuyệt đối là cố ý, giả bộ cái gì chứ!

      Thư Yến Tả dĩ nhiên hiểu, cái này thể trách mình! Mèo và mình dán gần như vậy, có thể có phản ứng sao! có người đàn ông nào có thể loạn khi người phụ nữ mình mến ngồi trong lòng, đương nhiên cũng ngoại lệ.

      “Đó là phản ứng tự nhiên của nó, lại khống chế được.” Thư Yến Tả ghé sát vào bên tai bật hơi.

      Hoắc Nhĩ Phi giống như bị luồng điện đánh qua, cả người cũng tê dại, giữa hai chân càng thêm có chất lỏng tràn ra, mắc cỡ đến hơi tức giận.

      “Nó sinh trưởng người , tại sao lại khống chế được?”

      “Đây là phản ứng tự nhiên của nó khi gặp được người phụ nữ trong tim mình.”

      Hoắc Nhĩ Phi quyết định thảo luận vấn đề này với nữa, càng càng thái quá! Cố gắng dựa vào sau, đột nhiên Lucus ngủ say ở phía sau trở mình cái, vừa đúng lưng tựa lưng với .

      Ghê tởm hơn chính là ác ma này lại nhích tới gần chút, vật kia càng lớn thêm, sai lệch chống đỡ giữa chân , thêm vào đó lại chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, khiến cho sắp phát điên!

      ra Thư Yến Tả cũng vô cùng khó chịu, dục vọng phía dưới mạnh mẽ kêu gào ở đó hung hăng đặt mèo dưới thân, hay, nhưng cố nén muốn hù dọa mèo .

      “Toilet ở đâu?” Giọng Thư Yến Tả trầm thấp khàn khàn vang lên.

      Hoắc Nhĩ Phi vừa nghe thấy giọng sao đè nén hiểu ra, “Ở bên ngoài phòng khách.”

      “Trong phòng của em có sao?”

      có, nào giống như nhà , lớn như tòa thành.” Hoắc Nhĩ Phi bĩu môi, vui.

      “Vậy em đậu xe ở đâu?”

      “Trong nhà để xe ở dưới lầu.”

      “Đưa chìa khóa cho .” Thư Yến Tả vừa vừa đứng dậy.

      Hoắc Nhĩ Phi rất nhanh hiểu được ý đồ của , sờ tới chìa khóa đưa cho , “ tìm được ?”

      “Tìm được, em ngủ , ở trong xe ngây ngô hai giờ .”

      Thư Yến Tả thấy dáng vẻ muốn lại thôi của mèo , nhịn được nhạo báng đôi ba câu, “Nếu mèo die~nd a4nle^q u21ydo^n nỡ để , .”

      Trong đêm tối, mặt của Hoắc Nhĩ Phi đỏ lên rồi, mắng: “Có quỷ mới bỏ được , tìm được gọi điện thoại cho em, cái đó... lái xe đến thẳng khu khách quý của sân bay nghỉ ngơi , đến lúc đó tự em đến lấy.”

      “Nếu mèo suy nghĩ chu đáo như vậy, nếu từ chối bất kính.”

      Bởi vì sợ khi ra Thư Yến Tả bị trật chân té vào thứ gì đó, Hoắc Nhĩ Phi chỉ đành phải mượn ánh sáng yếu ớt điện thoại di động đưa tới cửa, Thư Yến Tả mượn cơ hội nắm chặt tay bé của mèo , là sợ ngã xuống, nhưng ra muốn ăn đậu hũ.

      Trước khi rời , Thư Yến Tả cúi người khẽ hôn lên trán Hoắc Nhĩ Phi, để lại cho nụ cười quyến rũ.

      Bò lên giường, Hoắc Nhĩ Phi biết vì sao khóe miệng lại dính vào vẻ ngọt ngào, cười đến ngây ngốc, đột nhiên phản ứng kịp, tại sao mình muốn cười!

      Sờ sờ lên gò má vẫn còn nóng bỏng, lẩm bẩm mấy câu ngọt ngào rồi ngủ thiếp .

      Sáng ngày hôm sau khi ăn điểm tâm, Thu Linh nghi ngờ hỏi, “Tối hôm qua lúc nửa đêm dường như mẹ cảm thấy nghe được tiếng động gì đó.”

      Hoắc Nhĩ Phi ăn bánh quẩy ràng bị nghẹn, ho khan hai tiếng.

      “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Giọng mềm dẻo của con nít truyền đến, khóe miệng còn dính giọt sữa đậu nành.

      Thu Linh lập tức rút khăn giấy ra lau sạch sữa đậu nành bên khóe miệng cho cháu ngoại, vừa tiết lộ chút chuyện xấu hổ lúc trước của con , “Nhất định là mẹ cháu nửa đêm bò dậy tìm cái gì ăn đấy! Khi lên cấp ba mẹ cháu như vậy, bởi vì làm bài tập đến rất khuya, nửa đêm đói bụng, nên bò dậy tìm ăn, bà và ông nội cháu còn tưởng rằng ăn trộm mò vào, giơ cây gậy lớn ra, thiếu chút nữa đập gậy xuống, đến gần mớ phát ra là chú mèo tham ăn này.”

      “Mẹ, cũng bao nhiêu năm, mẹ còn ra.” Hoắc Nhĩ Phi bất mãn trợn mắt nhìn mẹ, lại chuyện xấu hổ của ở trước mặt con trai.

      “Bà nội, bà nhiều chút chuyện xưa trước kia của mẹ cho cháu.” Lucus kéo ống tay áo bà nội làm nũng.

      “Lucus, thể như vậy!” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy kiên quyết thể cổ vũ suy nghĩ này của con trai.

      “Bà nội, mẹ hung dữ con!” Lucus chu cái miệng nhắn làm nũng, bé biết bà ngoại giúp bé.

      “Lucus đừng sợ, bà ngoại rất nhiều chuyện trước kia của mẹ con với con, , chúng ta ra ngoài dạo .” Thu Linh cực kỳ thương đứa cháu ngoại này, hơn nữa miệng đứa bé còn đặc biệt ngọt, luôn có thể dụ dỗ được bà vui vẻ thôi.

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy có phải mẹ quá cưng chiều Lucus rồi , luôn như vậy được ? Sau khi Thư Yến Tả biết có hối hận vì để cho mang Lucus về .

      Lucus vội vàng nhảy từ ghế xuống, nắm tay bà ngoại ra ngoài cửa.

      “Mẹ, ngày hôm qua con mua cái nón cho Lucus, đặt ghế sa lon trong phòng khách, mẹ đeo lên cho thằng bé, bên ngoài gió quá lớn rồi, đừng để cho thằng bé bị cảm.” Hoắc Nhĩ Phi uống ngụm sữa đậu nành, mơ hồ .

      “Mẹ, bà ngoại đội lên cho con rồi, ấm áp.” Giọng Lucus truyền đến từ sau bức bình phong.

      Chờ sau khi mẹ mang Lucus ra cửa, Hoắc Nhĩ Phi mới nhớ tới chuyện, nhớ tới tối hôm qua Thư Yến Tả đại ca bị bệnh, mặc dù cụ thể là bị bệnh gì? Nhưng câu bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế gian này, khiến cho nghĩ mãi thông, chẳng lẽ Thư đại ca mắc phải chứng bệnh nan y gì?

      thể nào, cũng chưa từng nghe Tuyết Nghê nhắc tới, chẳng lẽ gạt Tuyết Nghê, được, mình phải gọi điện thoại xác nhận.

      Thư Yến Tả vừa xuống máy bay die nda nle equ ydo nn đến thẳng phòng làm việc, vừa ngồi xuống lâu, nhận được điện thoại của mèo .

      “Nhớ tới hả.” Giọng cười tràn đầy ranh mãnh.

      【Có quỷ mới nhớ tới , em muốn hỏi về chuyện của đại ca . 】

      Vừa nhắc tới đại ca , hình như Thư Yến Tả cũng mất tâm tình đùa cợt, vẻ mặt cũng nghiêm túc, “ ấy di truyền bệnh u não của mẹ , bây giờ đến thời kỳ cuối, lúc nào cũng có thể rời khỏi thế gian.”

      Bên kia Hoắc Nhĩ Phi sợ hãi thốt lên, 【U não? Thư đại ca bị u não, vậy Tuyết Nghê biết ? 】

      “Biết.”

      Tuyết Nghê ấy biết? 】 Hoắc Nhĩ Phi hình như rất khó tin.

      “Đúng vậy.”

      Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên rất bội phục dũng khí của Tuyết Nghê, cũng đột nhiên hiểu ra tại sao khi trước Thư đại ca vẫn cứ từ chối Tuyết Nghê, ra là chính biết, bởi vì muốn liên lụy Tuyết Nghê, cho nên muốn cho ấy bất cứ cơ hội nào, nhưng cuối cùng Tuyết Nghê vẫn buông xuống tất cả, nước tìm .

      Trong mấy tháng này, người xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên cũng bớt quan tâm đến Tuyết Nghê, cậu ấy mình rất hạnh phúc, chỉ có điều hạnh phúc này, có thể kéo dài bao lâu đây?

      Trong ba người bọn họ, dũng cảm nhất phải là hay Tiêu Tiêu, mà là Tuyết Nghê xinh đẹp như hoa hồng.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 109.1: Có còn lâu mới hối hận

      Editor: Puck

      Sau khi cúp điện thoại, Thư Yến Tả lập tức gọi cú điện thoại cho Lang.

      “Tỷ lệ chữa khỏi u não là bao nhiêu?”

      Giờ phút này Đoạn Tử Lang nằm giường, ôm người đẹp ngủ say, thấy là điện thoại của Yến gọi tới, lười biếng nhận, bị câu hỏi bất ngờ này của cậu ấy làm cho ngây ngẩn cả người.

      【Có ý gì? Đừng rằng cậu bị u não rồi nhé? 】

      phải là tôi, là đại ca tôi.”

      【Cậu... Đại ca cậu? Chuyện khi nào? 】 Vẻ mặt Đoạn Tử Lang nghiêm túc.

      “Chắc là chuyện hơn hai mươi năm trước rồi, mà tôi, tối hôm qua mới biết.” Giọng Thư Yến Tả bình tĩnh, tối hôm qua là lần duy nhất mất khống chế trong hai mươi mấy năm qua, mà thời điểm đó, chắc kéo dài bao lâu.

      【Yến, tối hôm qua phải cậu tới thành phố L tìm mèo chứ? 】 Đoạn Tử Lang cảm thấy nếu Yến nắm chắc trọn vẹn cơ hội này khiến mèo đau lòng, vậy cậu ấy phải là Yến rồi, có lẽ chỉ có mèo mới có thể làm cho Yến bỏ xuống tất cả đề phòng.

      “Nếu như cậu phải là con giun trong bụng tôi tốt.” Giọng Thư Yến Tả hơi buồn bực.

      【Phụt! Ai làm con giun đũa trong bụng cậu chứ! Quá ghê tởm, nữa, Thư đại ca vẫn còn ở nước sao? Tôi có biết mấy chuyên gia khoa não nổi danh thế giới, nếu mời dieendaanleequuydonn bọn họ giúp tay, thử chút dù sao vẫn có thể. 】 Đoạn Tử Lang thu lại nét mặt đùa bỡn vô lại, vẻ mặt thành .

      ấy hai ngày nữa về Hương Cảng, bây giờ chịu vào phòng phẫu thuật.”

      【Trở lại? ấy rất cố chấp. 】

      “Chuyện của cậu như thế nào rồi? Mỗi ngày ở trong hương vị dịu dàng ngọt ngào rất dễ chịu nhỉ.” Thư Yến Tả chế nhạo .

      【Khụ... Khụ... Hai chúng ta đều vậy thôi, lần cậu Thụy Sỹ kia chắc cho mèo vui mừng nhỉ, chẳng lẽ giữa hai người các cậu xảy ra chút kích tình gì, ra còn khiến cười đến rụng răng. 】

      “Tôi gọi điện thoại cho cậu phải muốn thảo luận vấn đề này với cậu, mấy chuyên gia nghiên cứu u não cậu biết kia, nhanh chóng liên lạc chút, có tin tức gì gọi điện thoại cho tôi, tôi làm việc.” xong lập tức cúp điện thoại.

      Coral nằm bên cạnh Đoạn Tử Lang nhích lại gần, nghi ngờ hỏi: “Thư tổng làm sao vậy?” Thư tổng đối với , dù sao cũng có ơn tri ngộ *, hơn nữa vẫn đối xử rất tốt với , quan tâm cũng là việc nên làm.

      (*) tri ngộ: chỉ được thưởng thức hoặc được trọng dụng.

      ấy bị mắc u não.”

      “Cái gì? U não? Thư tổng bị u não?” Coral thể tin mà hỏi lại.

      “Ừ, trước kia tụi cũng đều ngờ đến, chỉ có điều rất nhiều chuyện cũng thể giải thích thông được như vậy.”

      trách được Thư tổng lại rời khỏi Á Ninh, hóa ra là như vậy.”

      Đoạn Tử Lang vội vàng cầm điện thoại lên bấm số của mấy người bạn trong giới y học, hẹn trước với bọn họ.

      Khi Hoắc Nhĩ Phi gọi điện thoại qua, Chử Tuyết Nghê vừa đúng bệnh với Tom rồi, vốn mang điện thoại di động, cho nên là Thư Phiến Hữu nghe điện thoại.

      “Tuyết Nghê, Thư đại ca mắc u não sao?”

      【Em là Phi Phi? 】 Lúc này mắt Thư Phiến Hữu chỉ có thể nhìn được ánh sáng yếu, vừa nghe thấy giọng này, đoán được.

      “Thư đại ca, xin lỗi, em...” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy rất 囧, mình là, hỏi xem là ai thẳng.

      có việc gì, là tiểu Tả cho em hả, nó có khỏe ? 】 Giọng Thư Phiến Hữu rất bình thản, sóng gió.

      ấy rất đau lòng, cảm giác mình làm sai, em chưa bao giờ thấy ấy yếu ớt như vậy, em nghĩ, nên giấu ấy lâu như thế.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy gạt người thân nhất của mình hơi nên, dù sao Thư Yến Tả có quyền được biết.

      【Tiểu Tả đúng là vô tội, tình nguyện die~nd a4nle^q u21ydo^n để nó hận người đại ca này, cũng muốn để cho nó cảm thấy có điều áy náy với , bây giờ nhìn lại, giống như sai rồi. 】

      “Thư đại ca, em có ý trách ...” Hoắc Nhĩ Phi ngờ Thư đại ca lại rộng lượng như vậy, cũng có vẻ mình mọn rồi, khỏi hơi ngượng ngùng.

      có việc gì, lại , ban đầu nếu như phải bởi vì , em cũng bị người dưới của tiểu Tả nhận sai người bắt về. 】

      Cái này làm cho Hoắc Nhĩ Phi ngây ngẩn cả người, lời này có ý gì?

      “Em sao hơi hiểu.”

      du thuyền hào hoa ở cảng Victoria, từng mời em nhảy bản. 】

      “A...” Hoắc Nhĩ Phi giật mình che miệng lại, người công tử từng cho rằng là bạch mã hoàng tử lại chính là Thư đại ca, trách được ở Show Tân Lục Viên khi nhìn thấy lại có cảm giác hơi quen mặt, ra sáu năm trước bọn họ có duyên gặp lần, chỉ có điều phần duyên kia quá mỏng, mỏng đến khiến người ta nghĩ ra.

      ra khi ở nhà cũ họ Thư, từng nhìn thấy bóng lưng Thư đại ca, số mạng, trêu người!

      do đọc được tin tức bát quái ngày đó mới nhớ ra, ra khi ở nhà cũ họ Thư từng nhìn thấy em lần, chẳng qua khi đó gương mặt của em sưng lên, chỉ nhìn thấy bên gò má, rất chênh lệch với khi nhìn thấy em du thuyền, cách nào gộp hai người ở cùng chỗ, mà hình tiểu Luân đưa cho , lại là hình em mặc đồng phục học sinh khi tốt nghiệp trung học. Cho đến mấy năm sau khi gặp lại em là người thành thục tài trí, mặc dù luôn cảm thấy có chỗ nào đó quen mặt, nhưng mà thời gian luôn đáng sợ, có thể khiến người ta bỏ qua rất nhiều thứ. 】

      Hoắc Nhĩ Phi kinh ngạc nghe , là rất khéo, nếu như ban đầu đồng ý lời mời nhảy của Thư đại ca, có phải cũng bị người dưới của Thư Yến Tả bắt lầm ? Hoặc có lẽ Thư đại ca cũng đoán sai, cho dù đồng ý lời mời nhảy của , vẫn trở thành đối tượng bị bắt?

      Đáng tiếc đời này có nhiều nếu như như vậy, những căm hận ban đầu kia có lẽ theo thời gian từ từ phai nhạt , Thư đại ca rất đúng, thời gian luôn rất đáng sợ, có thể khiến người ta bỏ qua rất nhiều thứ.

      【Phi Phi, tiểu Tả nó rất thích em, có lẽ cả đời này nó chỉ người là em, những người phụ nữ khác bao giờ lọt vào mắt nó nữa, hơn nữa càng vào trái tim nó, hình như đàn ông nhà họ Thư đều rất si tình, vĩnh viễn chỉ biết bỏ ra tuyệt đối và lòng với người phụ nữ. 】

      Lời Thư Phiến Hữu giống như tảng đá đập vào trong lòng Hoắc Nhĩ Phi, gợi lên mảnh sóng.

      “Thư đại ca, đúng là như vậy sao? Chỉ thích mình Tuyết Nghê sao?” Hoắc Nhĩ Phi giọng hoi.

      【Ừ, có lẽ hơi muộn chút, nhưng đời này chỉ biết người phụ nữ là ấy, đời này của rất ngắn, có ấy ở bên cạnh , như vậy đủ rồi. 】Giọng Thư Phiến Hữu dịu dàng như nước, lại khiến cho người ta cảm thấy tình ý tinh tế.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Trước tết mười ngày, Thư Phiến Hữu và Chử Tuyết Nghê từ nước bay thẳng về Hương Cảng.

      Ngày đó, Hoắc Nhĩ Phi mang theo Lucus trở về Hương Cảng, Thư Yến Tả và Thư Tử Nhiễm tự mình sân bay đón hai người.

      Thư Tử Nhiễm đứng ở đó, nhìn đại ca và chị Tuyết Nghê tay trong tay từ xa xa ra, chỉ cảm thấy đại ca gầy ít, sắc mặt ràng được tốt giống như trước kia, khỏi đau lòng, lên trước die nda nle equ ydo nn cực kỳ uất ức kêu lên tiếng: “Đại ca, em muốn được ôm.”

      Thư Phiến Hữu giang hai cánh tay ra, ôm em vào trong ngực, Thư Tử Nhiễm nhàng tựa đầu chôn vào trước ngực đại ca, giây sau khôi phục tự nhiên, chuyển sang Chử Tuyết Nghê bên cạnh.

      “Chị Tuyết Nghê, hoan nghênh chị và đại ca cùng nhau trở về.”

      Chử Tuyết Nghê rất nhiệt tình tặng cái ôm.

      Lucus đứng ở bên cạnh thuận theo, giọng mềm dẻo hết sức đáng vang lên, “Cha, mẹ, con cũng muốn được ôm như vậy.”

      Thư Yến Tả dĩ nhiên có thói quen đó, trong mắt lộ ra vẻ quan tâm nồng đậm, dưới cái nhìn của Thư Phiến Hữu, tiểu Tả có thể như vậy là rất khá, thể lập tức hy vọng xa vời quá nhiều.

      Thư Phiến Hữu nhìn cháu trai đáng , cười đến cưng chiều, phát ôm lấy bé.

      Lucus năm tuổi rất nặng, bây giờ thân thể Thư Phiến Hữu tốt bằng trước kia, ôm bé đương nhiên rất cố sức, cho nên Thư Yến Tả định nhận lấy con trai, nhưng Lucus chịu, “Con rất lâu nhìn thấy bác cả, con cứ muốn bác cả ôm.” Sau đó ngọt ngào với bác cả của bé, “Bác cả, Lucus rất nhớ bác, lần này bác trở lại còn nữa ?”

      “Bác cả cũng rất nhớ Lucus đó, nhưng bác cả còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, cho nên vẫn có thời gian trở lại."

      Chử Tuyết Nghê giả bộ tức giận : “Lucus nhớ dì Tuyết Nghê rồi sao? Dì Tuyết Nghê rất đau lòng đó!”

      Lucus vội vã lắc đầu, “Con có, chỉ có điều con biết nên gọi dì Tuyết Nghê là dì hay là thím.”

      câu thành công chọc mấy người lớn ở đây có vẻ mặt khác nhau, đúng là quỷ sứ!

      Chử Tuyết Nghê thẹn thùng đỏ bừng mặt; Thư Phiến Hữu vẫn trước sau như cười yếu ớt; Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy con trai rất có thể tức thời khơi dậy khí; Thư Yến Tả vẫn tỏ vẻ bình thản; cười đến vui vẻ nhất chính là Thư Tử Nhiễm rồi; Lucus quá đáng !

      Buổi tối, dĩ nhiên người nhà ăn bữa cơm đoàn viên, năm nay có lẽ do tăng thêm hai người, vui vẻ sắp quá mức là Thư Tử Nhiễm rồi, hai chị dâu đều đến đông đủ.

      Trong bữa tiệc, Hoắc Nhĩ Phi trêu ghẹo , “Nhiễm Nhiễm, phải em có người bạn trai nước sao? Sao chị chưa thấy dù chỉ lần.”

      “Mẹ, con thấy, dáng dấp của dượng đúng là rất đẹp trai, nhưng mà dáng dấp của dượng giống chúng ta, ánh mắt dượng ấy có màu xanh lam, da cũng rất trắng, tóc là màu đen giống như chúng ta.” đợi Nhiễm Nhiễm trả lời, Lucus giành trả lời trước.

      “Con gặp ở đâu?” Hoắc Nhĩ Phi kỳ quái.

      “Tết năm ngoái trở lại, khi đó mẹ có ở đây, chỉ có điều con hy vọng năm nay mẹ có thể cùng chúng con đón mừng năm mới.” Lucus chu cái miệng nhắn .
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :