1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 102.1: Vui mừng ngoài ý muốn khi du lịch Thụy Sĩ

      Editor: Puck

      “Đây vốn chính là giường của tôi, tôi ngủ được là chuyện đương nhiên.” Thư Yến Tả híp nửa con mắt, chế nhạo .

      Cái gì gọi là ngủ được là chuyện đương nhiên, chẳng lẽ nằm ngủ được là chuyện đương nhiên! Tức chết !

      “Nhưng là tôi ngủ trước, nửa đêm len lén bò lên.” Hoắc Nhĩ Phi tuyệt đối yếu thế chút nào, già mồm át lẽ phải cũng phải mạnh hơn.

      Thư Yến Tả nhìn cánh tay mình, giọng phun ra hai chữ, “ dính.”

      Thiếu chút nữa khiến Hoắc Nhĩ Phi giận đến nhảy dựng lên, hung ác nhìn chằm chằm người đàn ông đáng ghét.

      “Suỵt.” Thư Yến Tả đưa tay chỉ chỉ vào con trai nằm bên cạnh , ý bảo bình tĩnh chớ nóng.

      Cánh tay dài của Thư Yến Tả vòng qua, ôm vào bên cạnh mình.

      Hoắc Nhĩ Phi nhe răng nhếch miệng nhìn chằm chằm, dùng khẩu hình miệng từng chữ : “Bỏ, tôi, ra!”

      Đúng lúc ấy, Lucus ngủ lẩm bẩm lật người, vừa đúng ghé sát vào lưng Hoắc Nhĩ Phi, bắp chân còn khoác lên người , khiến cho muốn động cũng nhúc nhích được, cặp mắt nhìn chằm chằm Thư Yến Tả cũng bắt đầu phun lửa.

      Thư Yến Tả rất vô tội bĩu môi, ôm , nhàng ra bên tai : “Ngủ.”

      xong lập tức nhắm mắt lại, dáng vẻ ngủ.

      Hoắc Nhĩ Phi thử giãy giụa mấy cái cũng tránh thoát được, lại dám dùng sức quá lớn, sau lưng còn đeo dfienddn lieqiudoon đứa đó, hơn nữa Thư Yến Tả cũng chỉ ôm , có cử động quá đáng khác, tư thế này, cũng chỉ có thể nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, dù sao bây giờ quá sớm.

      Có lẽ tối hôm qua chơi với Lucus quá mệt mỏi, Hoắc Nhĩ Phi trong mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp, cho đến khi bị tiếng “Mẹ” đánh thức.

      Lucus mặc áo ngủ nhăn nhúm, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo mắt ai oán nhìn cha mẹ ôm nhau chỗ.

      Hoắc Nhĩ Phi vội hỏi: “Lucus, sao vậy?”

      “Mẹ, tại sao mẹ lại ôm cha ngủ, ôm Lucus ngủ.” Cái miệng nhắn của Lucus vểnh được sao.

      Mặt Hoắc Nhĩ Phi hơi túng quẫn, đều do tên đàn ông thúi Thư Yến Tả này làm hại!

      “Bởi vì lúc tối ngủ Lucus đạp chăn, mẹ cảm thấy lạnh, cho nên chui vào trong ngực cha.” Thư Yến Tả chống khuỷu tay trái giường, giọng mũi nồng đậm.

      “Mẹ, là sao?”

      Hoắc Nhĩ Phi liên tục ngừng gật gật đầu, may nhờ tên đàn ông thúi này phản ứng nhanh, bằng biết giải thích vấn đề này với Lucus như thế nào.

      “Cha, cha trở về lúc nào vậy, sao con biết?” Lúc này Lucus mới nhớ ra cha bé thể nằm ở giường!

      “Tối hôm qua lúc nửa đêm cha về, khi đó con và mẹ đều ngủ rồi, cho nên biết.”

      “A, vậy cha bận rộn xong chưa?”

      “Ừ.” Thư Yến Tả gật gật đầu.

      Lucus vèo cái bò vào giữa cha và mẹ, gương mặt hạnh phúc.

      Hoắc Nhĩ Phi rất 囧, Thư Yến Tả nở nụ cười.

      Thấy Lucus vui vẻ như vậy, Hoắc Nhĩ Phi đành lòng ra rời , nhưng biết mình phải rời , ở chỗ này càng lâu, càng lạc mất mình, hy vọng như vậy, chỉ muốn để cho mình cách xa tất cả nơi này, đến chỗ có bất kỳ kẻ nào biết mình, tỉnh táo chút, Tiêu Tiêu đúng, thể lập lờ nước đôi, mặc dù mình từng thề son sắt mà thương ác ma kia, nhưng sợ, hy vọng mình biến thành người phụ nữ xấu, thời gian nửa năm đủ để cho mình hiểu ràng: Nên lựa chọn như thế nào mới tốt cho tất cả mọi người.

      Sau khi Thư Yến Tả trở về, Hoắc Nhĩ Phi kiên quyết chịu ngủ chung cái giường với , cũng có ý kiến khác, trực tiếp ngủ giường ngoài phòng, mặc dù Lucus rất thể hiểu được, phải cha mẹ chung đụng rất tốt đó sao? Nhưng mẹ chỉ muốn ôm bé ngủ, muốn ôm cha bé ngủ, vui vẻ đó!

      Sáu giờ sáng, Hoắc Nhĩ Phi lặng lẽ bò dậy từ giường, đặt tờ giấy mới viết xong tối hôm qua lên đầu giường Lucus, chân tay ra ngoài cửa.

      cũng có hành lý gì, chỉ có túi du lịch đơn giản để ở phòng ngoài, tối hôm qua cũng thu dọn xong.

      Khi nhấc hành lý lên mở cửa, Thư Yến Tả vốn nhắm mắt bỗng dưng mở ra, thoáng qua trong mắt tia sáng tỏ, lấy di động bấm số điện thoại của người phụ trách sân bay Hương Cảng.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Sáng sớm khi Lucus tỉnh lại phát chỉ có cha ở bên cạnh, mẹ thấy, gấp đến mức cái miệng nhắn trề ra, đuổi theo cha bé hỏi: “Cha, mẹ đâu rồi?”

      Đuôi mắt Thư Yến Tả phát tờ giấy bàn:

      {Lucus quý:

      Bởi vì công việc mẹ phải chỗ khác công tác, đại khái cần hơn tháng, mẹ thường xuyên nhớ nhung Lucus, chờ qua Tết die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mẹ về nhà rồi, con trai ngoan, phải nghe lời đó!

      Mẹ con}

      Lucus dẩu cái miệng nhắn đọc xong nhắn lại tờ giấy, “Cha, mẹ đâu công tác vậy! Tại sao phải lâu như vậy?”

      Thư Yến Tả sờ sờ đầu của con trai, “Bởi vì công việc rất nhiều, cho nên thời gian ngây ngốc rất dài, mẹ nhất định làm xong toàn bộ công việc trước thời điểm lễ mừng năm mới, sau đó trở lại với Lucus.”

      “Có ? Vậy con muốn gọi điện thoại cho mẹ, cho mẹ biết con rất nhớ mẹ, muốn mẹ làm việc cho tốt, sau đó lễ mừng năm mới trở lại với chúng ta.” Lucus ngước khuôn mặt nhắn lên hưng phấn .

      “Lúc này còn được, mẹ máy bay, gọi điện thoại được, Lucus trước có thể gửi tin nhắn cho mẹ, đợi sau khi mẹ xuống máy bay có thể gọi rồi.”

      “Cha thông minh.” Lucus cảm giác người mình sùng bái nhất chính là cha rồi, dù là chuyện gì cha cũng có thể giải quyết, cha vạn năng.

      Thư Yến Tả cảm thấy được con trai sùng bái, hình như là chuyện vô cùng tốt, ít nhất bây giờ là thế.

      Lúc này Hoắc Nhĩ Phi ngồi máy bay Thụy Sĩ, sớm thích đỉnh Titlis, càng thêm tình hữu độc chung* với đường trượt tuyết nơi đó, vừa đúng bây giờ là mùa đông, có thể hưởng thụ cảnh tuyết tự nhiên đến vô cùng, chuyện khiến người ta hướng tới.

      (*) tình hữu độc chung: Tình duy nhất cả đời.

      Ngồi xe tiến về phía đỉnh Titlis, Hoắc Nhĩ Phi nhớ tới bạn tốt Tuyết Nghê, cậu ấy giống như mình, vô cùng ham thích trượt tuyết, đáng tiếc bây giờ cậu ấy ở đây, cũng tới được, chỉ có thể mình hưởng thụ tốt đẹp của nơi này rồi.

      Sau khi Chử Tuyết Luân nghe bạn tốt a Sâm Phi Phi nghỉ phép, muốn tìm , nhưng trước năm mới mình rất bận, hơn nữa từng đồng ý với Phi Phi cho nhau thời gian nửa năm, nên bỏ ý niệm này.

      Mới vừa xuống máy bay, lập tức nhận được tin nhắn của Lucus: ‘Mẹ, con cũng mỗi ngày nghĩ đến mẹ, cha mẹ vì lễ mừng năm mới có thể có nhiều thời gian trở lại với con nên mới công tác lâu như vậy, mẹ phải cố gắng lên đó!’

      Khóe miệng Hoắc Nhĩ Phi nhếch lên tràn ra nụ cười ấm áp, nhắn lại tin nhắn: ‘Con trai ngoan, mẹ nhất định cố gắng, hôn con.’

      Gập điện thoại di động lại, tâm tình vui sướng ra sân bay Zurich, ngồi thẳng lên tàu hỏa vùng thung lũng của ngọn núi cao nhất Thụy Sĩ – trấn nghỉ dưỡng xinh đẹp dưới chân núi Titlis có độ cao cách mặt nước biển 3238 thước – Engelberg.

      Nhà ga , nhà gỗ , sân cỏ, sông , giáo đường... Hơi thở mát mẻ tự nhiên trong núi ập vào mặt, khiến Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy tâm tình nhất thời thoải mái, nhắm mắt lại, hít vào hơi sâu, quả nhiên đến đúng chỗ.

      Mặc dù trước đó Hoắc Nhĩ Phi đọc đủ tài liệu, nhưng đến nơi thực tế vẫn còn hơi mê man, dù sao cũng là lần đầu tiên tới, hỏi vài khách du lịch mới tìm được khách sạn tương đối chút, ở trong núi, nghe buổi sáng, thấy phong cảnh cực kỳ đẹp.

      Lò sưởi ấm áp trong tường và đồ trang trí tinh sảo đường qua trong khách sạn để lại cho Hoắc Nhĩ Phi ấn tượng di3n~d@n`l3q21y'd0n tốt đẹp, đường kéo va li hành lý theo nhân viên phục vụ về phòng khách.

      Bởi vì bay mười giờ, sau khi Hoắc Nhĩ Phi đến khách sạn muộn rồi, trước tiên gọi điện thoại cho cha mẹ báo bình an, sau đó lại hàn huyên với Lucus nửa giờ, mới rửa mặt ngủ, bôn ba ngày, gần như nằm vật ra giường ngủ.

      Sáng sớm, Hoắc Nhĩ Phi trong mơ mơ màng màng mở mắt, tới trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra, lập tức bị cảnh đẹp ngoài cửa sổ chấn động.

      Mặt trời từ từ dâng lên, chiếu lên núi tuyết, chiếu vào trong trấn Thụy Sĩ, ra trước mắt là phong cảnh, quá đẹp! Hơn nữa mình lại trọ trong núi tuyết, toàn bộ đỉnh núi tuyết bông tuyết trắng xóa, khiến cho cảm thấy hơi chói mắt, giơ tay lên che trước mắt, híp nửa mí mắt nhìn sang, lúc này trong đầu hình như trừ cảnh tuyết trắng xóa này ra, cũng chứa được thứ khác.

      Hoắc Nhĩ Phi kéo rèm cửa sổ lên, thay áo lông, đeo bao tay và đội nón vào, đóng cửa lại rồi ra ngoài.

      Nhất định phải thưởng thức pho mát nổi tiếng nhất của Engelberg, ăn điểm tâm xong, lập tức chuẩn bị ngồi xe cáp đỉnh Titlis, đoạn cáp treo đầu tiên là sáu người ngồi xe cáp , từ khe núi lên hồ giữa núi cách mặt biển 1796 thước – hồ Trubsee, hình ảnh núi tuyết phản chiếu trong hồ nước xanh thẳm; đoạn cáp treo thứ hai là tám mươi người ngồi trong cáp treo xoay tròn bay qua sông băng “Stand”, trong nháy mắt đó, ngay cả cảm giác gió lạnh gào thét cũng khiến cho người ta cảm thấy tốt đẹp, cảm giác như cảnh tiên nơi nhân gian làm cho người ta mê say.

      Đặc sắc quá mức nhất chính là đoạn cáp treo thứ ba là xe cáp treo xoay vòng 360 độ, trong tiếng nhạc vui vẻ, xe cáp xoay tròn lên cao, lấy góc độ như chim ưng, trông thấy toàn bộ cảnh tượng tráng lệ của đỉnh Alpes.

      Hoắc Nhĩ Phi bị rung động sâu, hình như mình chỉ là phần tử bé trong thiên nhiên rộng lớn này, bé đáng kể như thế.

      Chân núi xanh um tươi tốt, núi bao phủ trong làn áo bạc, chút nào mãnh liệt đánh vào thị giác của , máy ảnh SLR * cũng dừng bắt từng cảnh đẹp sinh động hoạt bát mỗi chỗ dọc đường, muốn giữ lại từng giây từng phút đẹp đẽ nơi này.

      (*) Máy ảnh SLR: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn (tiếng : Single-lens reflex camera, SLR), máy ảnh ống kính đơn phản xạ, hay máy ảnh ống kính rời... là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên màn ảnh mờ để người dùng lấy nét. Hầu hết các máy ảnh SLR dùng lăng kính năm cạnh hoặc gương năm cạnh ở đỉnh máy để quan sát ảnh qua ống ngắm, cũng có những kiểu ngắm khác như là ngắm ở ngang thân hay lăng kính Porro. (Nguồn: Wikipedia)
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      Phương Lăng thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 102.2: Vui mừng ngoài ý muốn khi du lịch Thụy Sĩ

      Editor: Puck

      Nhìn đàn trâu bầy dê bãi cỏ xanh lá nhàn nhã ăn cỏ xanh khắp nơi khắp núi, mưa phùn mênh mông lúc liền lúc đứt, mây mù lượn quanh núi, bốn phía im ắng yên tĩnh, tĩnh lặng giống như khu vực chân trong vũ trụ, nhưng mà vẫn có tiếng lục lạc cổ trâu bò phát ra tiếng vang leng keng, phảng phất giống như dẫn người ta vào thế giới mộng ảo của truyện thần thoại.

      Lần đầu tiên Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy những bầy dê bò kia sao mà đáng , tản ra hơi thở tự nhiên.

      Ngày hôm sau, quyết định trượt tuyết cho ghiền, mùa đông năm trước còn cùng Tuyết Nghê đặc biệt Cáp Nhĩ Tân trượt tuyết, nhưng so với nơi này, quả là gặp sư phụ, bởi vì bản thân mình chỉ có thể coi là người trượt tuyết cấp trung, đương nhiên dám lựa chọn con dốc 20% có tính kích thích được, vẫn giữ sung sướng trong khuôn phép rồi hãy .

      Có lẽ vì thấy mình, có ít đàn ông nước ngoài tiến đến gần, Hoắc Nhĩ Phi ngược lại rất hào phóng dùng tiếng trao đổi với bọn họ, biết bọn họ đều là những người thích trượt tuyết, hàng năm đều tới đây tiến hành đủ loại vận động trượt tuyết.

      Trong đó có người tròng mắt die nd da nl e q uu ydo n màu xanh lam có dung mạo rất đẹp trai rất có thành ý bày tỏ mình có thể mang theo Hoắc Nhĩ Phi trải nghiệm dốc trượt băng tốc độ mang tính kích thích hơn, đối với Hoắc Nhĩ Phi mà , đây tuyệt đối cực kỳ có sức dụ dỗ, vẫn muốn trải nghiệm cảm giác lướt kích thích đó, cỉ có điều bản thân mình lại hơi dám, lỡ như té gãy chân hay tay vậy có lợi lắm rồi.

      Vì vậy, trải qua phen suy tính thận trọng, quyết định hay là cứ trải nghiệm phen, nếu người ta thành ý muốn mời như vậy, học cũng uổng phí!

      “Thought that stimulates very much?” Người tròng mắt màu xanh lam hưng phấn hỏi. (Có phải cảm thấy rất kích thích ?)

      “Yes, this is very amusing movement, thank you.” Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt đáp lại. (Đúng, đây là vận động vô cùng tốt, cám ơn .)

      “Has not related, serves for attractive woman is my honored.” ( sao, có thể phục vụ cho xinh đẹp là vinh hạnh của tôi.)

      Hoắc Nhĩ Phi cũng nhiều lời nữa, hết sức hưởng thụ thời khắc này, tùy ý cười vui, tùy ý kêu thành tiếng, cả người đều lộ ra vẻ thoải mái, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu!

      ngày qua , lại còn kết bạn với mấy người nước ngoài thích trượt tuyết, buổi tối, mấy người còn hẹn nhau đến quầy bar uống rượu, là ăn mừng duyên phận quen biết này.

      Đối với ám hiệu lúc gần của người Mỹ kia, Hoắc Nhĩ Phi hiểu mới là kẻ ngu, rất uyển chuyển từ chối, vừa giống như chạy trốn chạy về phòng, khóa trái cửa phòng, người nước ngoài chính là cởi mở! Nhưng làm được, mặc dù ra ngoài thả lỏng tâm trạng, nhưng muốn tùy tiện xảy ra tình đêm với người đàn ông, làm được.

      Gửi hình chụp cảnh tuyết đỉnh Titlis ban ngày cho Tuyết Nghê và Tiêu Tiêu, lập tức đưa tới bất mãn sâu sắc của Tuyết Nghê, lại mình chạy Thụy Sĩ trượt tuyết, quá hiền hậu!

      Chủ yếu chính là bây giờ cậu trong tình cuồng nhiệt, có thời gian cùng tớ tới đây! Hoắc Nhĩ Phi mắng trả lời.

      Giận đến Chử Tuyết Nghê ở bên kia giơ chân, nhưng Phi Phi cũng là , muốn bây giờ mình bỏ Phiến Hữu lại Thụy Sĩ trượt tuyết với Phi Phi, bỏ được.

      Gửi xong tin nhắn cuối cùng, Hoắc Nhĩ Phi ngã xuống giường mơ mơ màng màng nghĩ: Mệt chết được! Chỉ có điều kích thích!

      Thư Yến Tả ở Hương Cảng phía xa nghe xong người dưới báo lại hành trình ngày của mèo , môi mỏng mím chặt, trong mắt có dấu hiệu bốc hỏa, người đàn ông nước mắt xanh lam [email protected]0n chung đụng với rất vui vẻ, buổi tối còn cùng nhau uống rượu ở quán bar, chuyện phiếm, có đầu óc vậy, sao có thể uống rượu với người đàn ông xa lạ! sợ bị gạt sao!

      Thụy Sĩ, xem ra phải tự mình chuyến, nếu mèo chơi đến điên rồi, có Chử Tuyết Luân đủ khiến phiền rồi, đừng chọc thêm người đàn ông nước ngoài mắt xanh lam nữa.

      Hoắc Nhĩ Phi coi như tận tình trải qua hai ngày trượt tuyết đến nghiện, trượt tuyết dốc, chó kéo xe trượt tuyết, giày dẫm vào tuyết, v.v... đều trải nghiệm lần, chỉ thiếu điều bộ xuyên qua cánh đồng tuyết thôi, có sinh lực và thể lực như vậy!

      Ngày thứ tư, thân mình dạo ngày trong trấn , thăm tu viện Benedictine (Biển Đức) quy mô khổng lồ, nhà máy chế biến sản xuất pho mát, viện bảo tàng địa phương Engelberg...

      Hình như ngày vốn hết những tòa nhà có phong cách đặc biệt này, tất cả đều sao mà mới lạ tốt đẹp.

      Ở Engelberg ngây người suốt tám ngày, Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình nơi này, tốt đẹp lại hơi , nhưng còn có trạm tiếp theo – khu hồ Geneva: Có thần thoại rằng, Thượng đế sáng tạo vạn vật, phân của cải thế gian cho người nghèo, ở miền trung Tây Âu có miếng đất đặc biệt cằn cỗi, tài nguyên khoáng sản gì đó đều có. Vì đền bù thiếu sót này, Thượng đế cho nó núi cao nguy nga, sông băng tráng lệ, thác nước và hồ, cùng với rừng cây và khe núi tĩnh mịch mê người.

      Cảnh sắc đẹp đẽ tự nhiên của nó, khí hậu dễ chịu, cuộc sống tình cảm mê người, chút nào hấp dẫn du khách toàn bộ thế giới.

      Có lẽ bởi vì bản thân mình ra đời vào mùa đông, hình như tình hữu độc chung với cảnh tuyết, nhất là những quốc gia có cảnh tuyết tuyệt mỹ, luôn nghĩ có ngày có thể nhìn nhiều loại cảnh tuyết khắp thế giới này, sau đó tập hợp thành quyển tranh, quý giá.

      Có lẽ bởi vì do lễ Giáng sinh sắp đến, trong siêu thị đều trang hoàng cây giáng sinh, ông già Noel, v.v...

      Hoắc Nhĩ Phi tâm tình cực tốt chụp cảnh đẹp hồ Geneva chia ra gửi cho Tuyết Nghê và Tiêu Tiêu, cho hai cậu ấy biết mình rất vui vẻ.

      Ghen chết hai cậu ấy, quả có kích động tới giết, cũng may, chỉ là kích động mà thôi.

      Hoắc Nhĩ Phi nghe người Thụy Sĩ di@en*dyan(lee^qu.donnn) chuẩn bị lễ Giáng sinh trước bốn tuần, đốt bốn cây nến khổng lồ, dùng cành cây trang trí thành vòng tròn, mỗi tuần đốt cây, sau khi đốt xong cây thứ tư, lễ Giáng sinh đến.

      đúng là có ý tứ! Quanh quẩn ở thị trấn cổ ở Basel, nhà cửa và tủ kính cửa hàng trang trí lộng lẫy thấp thoáng dưới ánh đèn, khúc xạ ra vầng sáng nhàn nhạt, làm cho người ta tự chủ đắm chìm trong sức quyến rũ đạc biệt của nó; nhiều loại đồ trang trí lễ Giáng sinh đường phố làm cho người ta hoa cả mắt, kịp nhìn, đèn nhấp nháy nơi này phần lớn hình ngôi sao, giống như từng ánh sao sáng lóe sáng làm đẹp mỗi góc trong thành thị, đẹp đến chân thực.

      Buổi tối đêm Giáng sinh, Hoắc Nhĩ Phi và mấy người bạn du lịch nước ngoài mới quen dạo siêu thị, là để chuẩn bị cho buổi vũ hội đêm lễ Giáng sinh, mấy ấy mặc quần áo mốt mới khiến Hoắc Nhĩ Phi dám mặc thử, nhìn hiệu quả khi các ấy mặc lên người, cũng biết có bao nhiêu hấp dẫn.

      chỉ có xin miễn cho kẻ bất tài này, có lẽ quan niệm của bản thân vẫn còn tương đối truyền thống , quần áo quá mức gợi cảm như vậy vĩnh viễn dám mặc thử.

      Sáng sớm ngày hai mươi lăm tháng mười hai, Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy điện thoại di động vang lên mấy lần, trong mơ mơ màng màng mở mắt ra, mở ra vừa nhìn, tất cả đều là các bạn tốt gửi tin nhắn tới chúc mừng sinh nhật, bao gồm Tuyết Luân và con trai Lucus, nhếch miệng lên nở nụ cười ấm áp, ngay cả chênh lệch cũng nhớ chuẩn như vậy. (Chú thích: Giờ Trung Quốc chậm hơn Thụy Sĩ bảy giờ.)

      Nằm giường nhớ về quá khứ, sịnh nhật vào lễ Giáng sinh, hình như là chuyện vô cùng hạnh phúc, luôn có thể được rất nhiều người nhớ tới, hơn nữa khắp nơi đều là khí vui sướng, khiến tâm tình người ta tự dưng tốt.

      Buổi tối lễ Giáng sinh quảng trường Barfusserplatz biển người đông nghìn nghịt, Hoắc Nhĩ Phi và các bạn du lịch nước ngoài thỏa thích chơi đùa, nhìn pháo hoa từ từ bắn lên bầu trời bên bờ sông Rhine, tâm tình cực kỳ tốt.

      Đột nhiên loạt tiếng kêu sợ hãi khiến cho quay đầu lại, chỉ thấy lầu cao đối diện, ánh đèn biến ảo ra nhóm chữ tiếng Trung to: Mèo , lễ Giáng sinh vui vẻ.

      Tiếp theo biến đổi thành: Sinh nhật vui vẻ, em.

      Hoắc Nhĩ Phi thể tin nhìn hai tổ hợp die ennd kdan/le eequhyd onnn chữ to do ánh đèn tạo thành này, kinh hãi đến đưa hai tay che miệng lại, sợ mình kêu thành tiếng, chẳng lẽ chính là viết cho mình?

      Rất nhiều du khách nước ngoài đều ở đây chỉ chỉ chỏ chỏ, hình như hiểu đó là ý gì, chỉ có điều tất cả mọi người đều mơ hồ có thể đoán được cái này nhất định là phương thức lãng mạn của người đàn ông thổ lộ với người phụ nữ nào đó.

      Hoắc Nhĩ Phi xoay mấy vòng trong đám người, cũng thấy bóng người quen thuộc, về phía trước, lui về phía sau, sang trái, sang phải, vẫn thấy nửa bóng người, chẳng lẽ do mình hiểu sai ý? chừng là người đàn ông khác chuẩn bị cho người ta mến, mà người phụ nữ kia vừa đúng tên mèo mà thôi.

      Nghĩ tới đây, tâm tình của khỏi mất mát, cũng đúng, sao lại có thể xuất ở đây, giờ phút này nên ở nhà với Lucus qua lễ Giáng sinh, thể nào, chỉ là trùng hợp mà thôi.

      Lại tại sao mình lại mong chờ đến, coi như mong chờ chắc cũng phải là Tuyết Luân, ấy mới là chồng chưa cưới của mình.
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      Phương Lăng thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 103.1: Kích tình điên cuồng đêm giáng sinh

      Editor: Puck

      Nếu như mới vừa rồi trong nháy mắt đó khiến Hoắc Nhĩ Phi cảm động, như vậy vừa vào sảnh chính khách sạn, đám nhân viên phục vụ khách sạn cùng với người nước ngoài xa lạ vỗ tay hát “Happy birthday to you” khiến cho rung động, trong đầu chập mạch trong nháy mắt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      vốn biết những người này, sao lại biết sinh nhật của , còn cùng nhau hát khúc ca sinh nhật.

      Đột nhiên người trong sảnh chính nhường ra con đường ở giữa, nữ nhân viên phục vụ dáng người rất xinh đẹp đẩy cái bánh sinh nhật năm tầng cực lớn tới, phía kia cắm hai mươi lăm cây nến sinh nhật, dưới ánh nến này khiến cho hoa cả mắt, phải nằm mơ chứ?

      Trong đám người lập tức phát ra tiếng kêu kinh hãi, “My God! Too Romantic!” (Ôi Chúa tôi! Quá lãng mạn rồi!)

      Giọng dễ nghe của nhân viên phục vụ truyền đến: “You are right miss Hall Fei Huo? I wish you a happy birthday, make a wish it, there will be goodluck.” (Ngài là Hoắc Nhĩ Phi Hoắc tiểu thư? Chúc ngài sinh nhật vui vẻ, mời ước nguyện, có may mắn.)

      Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi ấm áp dfienddn lieqiudoon mấy phần, nhìn xung quanh bốn phía, vẫn thấy nửa bóng người, cảm giác mất mát lập tức đánh tới, nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, ba giây sau, mở mắt ra, dưới chờ đợi của mọi người lập tức thổi tắt tất cả cây nến.

      Mọi người rất phối hợp vỗ tay, Hoắc Nhĩ Phi nhếch mép lên, chân thành : “Thank you to accompany me had a significant birthday, I am very happy, I will always remember this moment, thank you.” (Cám ơn các bạn cho tôi sinh nhật đặc biệt như vậy, tôi rất vui, tôi nhớ thời khắc này, cám ơn.)

      Lập tức có người la hét muốn cắt bánh ngọt, nếu tối nay là lễ Giáng sinh, vậy mặc sức vui chơi !

      Bánh ngọt ăn được bao nhiêu, ngược lại đều bị bôi lên mặt, người, hình như mọi người đều chơi được rất vui vẻ, hề biết bánh ngọt dán người rất nhiều dầu mỡ, Hoắc Nhĩ Phi cũng theo chân bọn họ thành đám cười, náo loạn, tóc, mặt, quần áo khắp nơi đều là bơ, nhưng hình như người chơi vui vẻ nhất, qua hết hôm nay, lại già thêm tuổi rồi, sao lại để cho bản thân ở ngày cuối cùng của tuổi hai mươi bốn chơi điên khùng chút!

      “ Ha ha...”

      “Ha ha...”

      Tiếng cười đùa truyền khắp sảnh chính khách sạn, khách các quốc gia ra ra vào vào hình như cũng bị bọn họ lây đến, rất vui lòng gia nhập cuộc chiến, đêm lễ Noel, để cho bọn họ thỏa sức vui vẻ !

      Hình như sinh lực của nhóm người kia cực kỳ tràn đầy, điên khùng náo loạn xong còn lôi kéo về phía quầy bar của khách sạn, muốn mời thưởng thức rượu nho nổi tiếng Thụy Sĩ.

      Hoắc Nhĩ Phi từ chối được nhiệt tình của bọn họ, nhất thời cao hứng, uống vài ly, uống đến mặt đỏ ửng, có người đàn ông da trắng màu mắt xanh nhạt, tròng mắt thâm thúy từ xa xa tới, tựa vào bên cạnh Hoắc Nhĩ Phi, tràng tiếng lưu loát đến gần, “Tiểu thư, xinh đẹp, có thể mời điệu ?”

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy mình bây giờ chắc chắn xinh đẹp, mặc dù mặc bộ đầm hở vai màu đỏ mới thanh toán hóa đơn ngày hôm qua, bởi vì thiết kế đặc biệt của bộ váy mà ngực có vẻ đầy đặn, lộ ra hai rãnh giữa vú như như , càng quyến rũ khiến máu nóng của đàn ông sục sôi.

      Nhưng khắp người đều là bơ, dính nhớp nháp, người đàn ông này nhất định nhắm mắt mò, cho nên để ý đến ta, tiếp tục uống rượu.

      chống cùi chỏ sang bên cạnh, híp mắt, quan sát người đàn ông ngồi bên cạnh, ngoại hình tệ lắm, mắt rất đẹp, thuộc về hình tượng thích, nhìn thân thể, rất có hình đó! Chẳng lẽ chuyến tới Thụy Sĩ lần này của mình, khắp nơi tràn đầy cơ hội đẹp đẽ, lần trước người đàn ông nước đó lúc còn tìm hỏi phương thức liên lạc, có cơ hội tới Trung Quốc nhất định tìm chơi, chỉ cười trừ, làm sao có khả năng đó chứ!

      Người đàn ông ở bên cạnh rất rộng rãi để cho quan sát, tìm người phục vụ gọi chai whisky thêm đá, rất lễ phép die,n; da.nlze.qu;ydo/nn hỏi Hoắc Nhĩ Phi có muốn hay .

      Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình uống hơi nhiều, uống nhiều thêm chút sao cả, vừa đúng còn chưa say quá, trải nghiệm lần ngược lại cũng tồi, lại hoàn toàn cân nhắc đến lỡ như sau khi say rượu bị người ta bán làm thế nào? Sau khi say có thể xảy ra chuyện nên xảy ra .

      Người đàn ông bên cạnh nhìn uống hơi cạn nửa ly whisky, trong mắt thoáng qua tia lửa tình, ánh mắt từ đôi môi đỏ thắm của vẫn lưu luyến đến đùi, bụng lập tức dâng lên luồng khô nóng khó hiểu.

      cũng tới đây du lịch sao?” Hoắc Nhĩ Phi giơ cao ly rượu, ánh mắt sương mù.

      “Ừ, cảnh tuyết ở Thụy Sĩ rất đẹp, đỉnh Titlis trượt tuyết rồi chứ? Tới Thụy Sĩ nhất định phải nơi đó, còn có Engelberg như cảnh tiên nơi nhân gian.” Người đàn ông mắt xanh nhạt rất nhiệt tình giới thiệu.

      “Wow! là tri ! Tôi mới từ Engelberg tới đây!” Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn hưng phấn.

      “Có ? Tiểu thư mới từ Engelberg tới đây? Vậy thích trượt tuyết sao?” Trong mắt người đàn ông mắt xanh lóe lên vẻ vui mừng.

      “Dĩ nhiên thích! Tôi chính là vì trượt tuyết mà đến.”

      đáng tiếc, chúng ta lại gặp nhau, chỉ có điều rất hy vọng lần sau có thể cùng trượt tuyết, nhất định rất tuyệt!” Người đàn ông mắt xanh chỉ thiếu điều nắm được tay Hoắc Nhĩ Phi đấy.

      “Nào! Cheers!” Hoắc Nhĩ Phi rất hiên ngang lẫm liệt cụng ly với ta.

      Cho đến khi Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn uống say đến bất tỉnh nhân ta vội đứng lên, đỡ Hoắc Nhĩ Phi xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ ra ngoài, cho oai đưa về khách sạn, ra trong lòng có suy tính của mình.

      Hoắc Nhĩ Phi đẩy người đàn ông đỡ mình, “ cần đỡ, tôi có thể tự về.”

      Người đàn kia sao có thể cam lòng buông món ngon tới tay ra, đúng lúc này người đàn ông ma quỷ mặc bộ âu phục màu đen tới, giọng điệu lạnh lùng mang theo chút nhiệt độ, “Buông người phụ nữ của tôi ra!”

      chỉ rời lúc, nhận cú điện thoại mà thôi, lại xảy ra chuyện như vậy! Mèo , để cho bớt lo!

      Người đàn ông mắt xanh giọng mắng tiếng, rất cam lòng buông món ngon tới tay, hậm hực di3n~d@n`l3q21y'd0n rời , người đàn ông ma quỷ đó quá nguy hiểm, chỉ cái nhìn kia, khiến cho dám chống lại.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy đầu nặng, hoàn toàn thấy người đàn ông đỡ mình biến thành người khác, ngước mắt lên nhìn người tới, đột nhiên cười, “Sao lại đột nhiên biến thành dáng vẻ của đại ác ma đó chứ? phải mắt của màu xanh nhạt sao? Thế nào lại biến thành màu đen rồi?” Vừa còn vừa đưa tay sờ lên mắt người ta.

      Thư Yến Tả rất bình tĩnh chịu đựng động, trong mắt mơ hồ có lửa giận thiêu đốt, người phụ nữ này, lại đề phòng chút nào theo sát người đàn ông xa lạ, nếu phải ở đây, chẳng lẽ tối nay còn định xảy ra tình đêm với người khác?

      Đáng hận hơn chính là lại ăn mặc hấp dẫn như vậy, lộ ra bả vai , còn lộ rãnh giữa bầu ngực ra, đây phải cố ý quyến rũ đàn ông sao!

      Ăn mặc hấp dẫn như vậy thôi , còn uống nhiều rượu như vậy, uống đến gương mặt ửng hồng, còn say lòng người hơn phấn, cả người cũng tản ra hương thơm mê người.

      Hoắc Nhĩ Phi đến gần, hô hấp cũng phun lên mặt Thư Yến Tả, chỉ làm cho mạch máu của bành trướng, rất muốn túm người phụ nữ biết sống chết này lên giường trừng phạt kỹ.

      “Sao nhìn quen mặt như vậy, tôi từng gặp ở đâu sao?” Hoắc Nhĩ Phi túm được cà vạt của Thư Yến Tả, chu cánh môi đỏ mọng, miệng đầy mùi rượu phun lên mặt , vẫn còn rất bất nhã ợ hơi rượu.

      tay Thư Yến Tả vác lên vai, để ý tới giãy giụa, đưa về phía phòng trọ.

      “Ưmh... Trứng thúi! Thả tôi xuống, thả tôi xuống! Tôi phải để Thư Yến Tả đại ác ma đó bắn chết !” Hoắc Nhĩ Phi rất cao hứng đấm người đàn ông khiêng lên, lải nhải ra bất mãn của .

      Thư Yến Tả cảm thấy sau khi mèo uống rượu say dài dòng, nhưng mà khiến hơi vui mừng chính là vẫn còn nhớ mình, mặc dù chính là Thư Yến Tả đại ác ma đó, nhưng vẫn khiến cho tâm tình của khá hơn nhiều.

      Móc thẻ mở cửa phòng từ trong túi ra, mở cửa, đóng cửa, động tác làm liền mạch.

      Vừa vào cửa, Thư Yến Tả lập tức hung hăng hôn lên cái miệng nhắn còn lải nhải của mèo , đôi tay càng thêm khống chế được luồn ra sau lưng .

      “Ưmh... Ưmh...” Vừa mới bắt đầu Hoắc Nhĩ Phi còn từ chối mấy cái, sau đó lại từ từ thuận theo, có lẽ do tác dụng dieendaanleequuydonn của rượu cồn hoặc có lẽ còn vì những nguyên nhân nào khác, trong đầu hoàn toàn mơ hồ, chỉ biết cả người đều rất nóng, nóng đến khó chịu...

      Thư Yến Tả cảm thấy con mèo thuận theo, vì vậy hôn càng thêm nóng bỏng rồi, bàn tay luồn vào bên trong làn váy, phát cái váy này phiền, khỏi có kích động muốn xé nát nó.

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy toàn thân mình vô lực, đôi tay ôm cổ người đàn ông trước mắt, thử đáp lại, hình như chỉ có như vậy mới có thể bình ổn nóng ran nơi đáy lòng , nhưng mà, tại sao càng ngày càng nóng...

      Lần đầu tiên được mèo nhiệt tình đáp lại như vậy, Thư Yến Tả vui mừng đồng thời cũng sợ nhận lầm người, thở hồng hộc buông đôi môi ra, cầm mặt lên, giọng thô lỗ hỏi: “Tôi là ai?”

      Hoắc Nhĩ Phi rất vui cong đôi môi đỏ mọng lên, hoài nghi nhìn người đàn ông dường như rất quen thuộc trước mắt, “... phải đại ác ma đó sao? Ah... ...”
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      Phương Lăngthienbinh2388 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 103.2: Kích tình điên cuồng đêm giáng sinh

      Editor: Puck

      Nghe được câu trả lời chắc chắn khiến mình hài lòng, Thư Yến Tả phát ôm lấy về phía giường, nhanh chóng cởi quần áo mình ra, đè lên, còn gần như thô bạo xé rách váy của Hoắc Nhĩ Phi.

      Từ đôi môi, lỗ tai, cổ, xương quai xanh đến nụ hoa sớm đứng thẳng, Thư Yến Tả gần như chút lưu tình, năm năm qua, giờ khắc nào cũng nghĩ tới , giờ khắc này hình như đợi quá lâu rồi, cách nào khống chế được mình.

      “Ưmh... Ưmh...” Hoắc Nhĩ Phi khó nhịn mà phát ra mấy tiếng rên rỉ, quả nhiên kích thích người đàn ông phía sâu hơn, quần lót bị ném dưới giường.

      Khoảnh khắc khi tiến vào trong cơ thể mèo , hai người đồng loạt phát ra tiếng kêu đau, phía dưới của mèo vẫn khít khao giống như năm năm trước, giống như xử nữ vậy, chẳng lẽ năm năm qua còn chưa từng xảy ra quan hệ với Chử Tuyết Luân?

      Nghĩ tới đây, tâm tình Thư Yến Tả cực kỳ vui mừng, ở điểm này, ngược lại bội phục Chử Tuyết Luân rồi, người phụ nữ die~nd a4nle^q u21ydo^n mến ở trước mặt, lại ba năm chạm vào , quân tử, nếu là mình, làm được.

      Hoắc Nhĩ Phi trong mơ mơ màng màng cảm thấy phía dưới lập tức được lấp đầy rồi, đau đến rên lên tiếng, mình sớm phải là xử nữ nữa, sao lại còn đau?

      Người đàn ông thúi! Lại dịu dàng chút...

      biết là củi khô gặp lửa mạnh, hay là nước tuyết hòa tan núi băng, đối với hai nam nữ đói khát lâu mà , dưới rượu cồn làm chất xúc tác, đó là xảy ra thể ngăn cản, Thư Yến Tả muốn mèo hết lần này đến lần khác, cho đến khi cảm thấy mèo sắp ngất , mới bỏ qua cho , ôm lấy tỉnh táo vào phòng tắm tắm nước nóng sơ qua, lăn giường nằm ngủ.

      Trước lúc ngủ Thư Yến Tả nhếch miệng lên nở nụ cười vui vẻ, năm năm qua, gần như rất ít chạm vào phụ nữ, tối nay cũng coi như là lần điên cuồng nhất, thân thể mèo quả nhiên là hấp dẫn cách nào chống cự được với .

      Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Nhĩ Phi tỉnh lại trong toàn thân đau đớn chua xót, híp mở mắt, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, quả nhiên say rượu hại người, nhưng tại sao chân còn đau đây? nhớ tối hôm qua còn đánh nhau với người ta! Chẳng lẽ sau khi mình say còn làm công việc gì dùng thể lực sao?

      Mở to hai mắt nhìn về gian phòng, đây là phòng trọ của mình sai, tối hôm qua mình trở về như thế nào? Giống như...

      Quay đầu, phát bên cạnh lại có người đàn ông nằm nghiêng, bởi vì đưa lưng về phía , cho nên thấy diện mạo, nhưng nhìn bóng lưng giống như có điểm quen thuộc.

      Nhớ ra rồi, tối hôm qua bởi vì vui vẻ cho nên uống rất nhiều rượu, sau đó có người đàn ông nước ngoài mắt xanh nhạt tới, hai người còn uống chung chai whisky, sau đó, chuyện xảy ra sau đó lắm.

      Sờ sờ người mình, quả nhiên có gì cả, trời ạ! Hoắc Nhĩ Phi lại có thể xảy ra tình đêm với người đàn ông nước ngoài! Quá đáng sợ!

      Cẩn thận từng ly từng tí vén chăn lên, vừa mới xuống giường, chân liền chua xót đau đớn, hít vào hơi, rốt cuộc die nda nle equ ydo nn tối hôm qua mãnh liệt bao nhiêu! Sao lại đau như vậy!

      Cố nén khó chịu giữa hai chân, tùy tiện lôi bộ quần áo ra mặc vào, cầm áo lông lên, hộ chiếu, chứng minh thư, ví tiền, điện thoại di động, máy ảnh SLR, chạy rồi hãy , mặc dù đây là phòng của , nhưng có mặt mũi nào đối diện với trai đẹp nước ngoài xảy ra tình đêm với , vẫn trước tốt hơn.

      Hoắc Nhĩ Phi gần như chạy trốn ra khỏi khách sạn, bắt xe chạy thẳng đến sân bay, nghĩ tới Hoắc Nhĩ Phi trong buổi tối sinh nhật hai mươi lăm tuổi của chính mình, lại xui xẻo hồ đồ xảy ra tình đêm với trai đẹp nước ngoài, quả thể tưởng tượng nổi, nhưng tại sao dường như nhớ tới tối hôm qua còn mơ thấy ác ma nữa!

      Lắc đầu, nhất định do mình nghĩ nhiều.

      Đến sân bay, mua vé máy bay Nhật Bản chuyến gần nhất, vừa lúc còn nửa giờ nữa, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy trời cũng giúp , ngừng vội vàng vào khu vực kiểm tra an ninh, sau khi lên máy bay, thở phào hơi, Nhật Bản chơi trước chừng mười ngày rồi trở về, co vẫn thể hoàn toàn tiêu hóa được hành động hoang đường của mình tối hôm qua, phải đổi lại hoàn cảnh, có lẽ quên.

      Còn nữa, sau khi xuống máy bay chuyện đầu tiên chính là mua thuốc tránh thai, có lần đầu tiên kiên quyết thể có lần thứ hai, huống chi lần này còn cùng người đàn ông nước ngoài xa lạ, nếu cẩn thận trúng chiêu, chẳng lẽ phải sinh đứa con lai ra!

      Suy nghĩ chút, cũng cảm thấy đáng sợ, chính cửa của cũng qua được, chỉ sợ cha mẹ, Tuyết Luân, Tuyết Nghê, còn có Tiêu Tiêu cũng tha thứ cho mình, còn chỗ ác ma Thư Yến Tả và con trai Lucus, đoán chừng ánh mắt kia có thể khiến cho có chỗ nào che giấu, haizzz...

      Thư Yến Tả rất thoải mái lật người, cảm giác đột nhiên bên cạnh lạnh lẽo, khỏi đưa tay sờ sờ, vẫn có người, bỗng nhiên mở mắt, quét mắt cả căn phòng, phát bóng người, cầm chăn lên che lấy thân dưới, tới toilet, phát bên trong bóng người.

      Người phụ nữ đáng chết! Lại chạy đâu?

      Hành lý vẫn còn, nhưng quan trọng nhất thấy hộ chiếu và ví tiền, chẳng lẽ rời ?

      hỏi nhân viên phục vụ khách sạn trước, mới biết sáng sớm vội vàng hấp tấp rời .

      Vội vàng hấp tấp! Mèo , em chờ đó, chạy trốn tới chân trời góc bể tôi cũng phải tìm được em!

      Để lại cho nhân viên phục vụ địa chỉ, trực tiếp bỏ lại mấy tờ Euro giá trị lớn, nhờ người này gửi hành lý trong phòng trọ đến địa chỉ viết tờ giấy, sau đó thẳng đến sân bay.

      Nhật Bản! Được, vậy chúng ta gặp lại sau.

      Mấy giờ bay , Hoắc Nhĩ Phi d1en d4nl 3q21y d0n ngủ ngon lành giấc, máy bay vừa hạ xuống, tỉnh luôn.

      Ra khỏi sảnh chính sân bay, Hoắc Nhĩ Phi hô hào trong lòng: Hokkaido, tôi tới đây!

      Mùa đông ở Hokkaido ra trước mặt mọi người chính là thế giới màu trắng bạc, duyên hải Okhotsk có băng trôi tới, sếu đầu đỏ đẹp đẽ và thiên nga trắng tạo thành thế giới tự nhiên tuyệt đẹp.

      Dọc theo đường , tâm tình đều là kích động và vui vẻ, du lịch chính là như vậy, luôn có thể khiến con người ta quên mất phiền não, trong đầu tràn đầy đều là mục đích trạm tiếp theo, ước mơ chỗ tốt đẹp, cũng mang cho người ta rất nhiều trải nghiệm mới lạ.

      Nghe suối nước nóng Noboribetsu là trong những suối nước nóng lớn nhất Hokkaido, bốn phía được dãy núi bao quanh, thiên nhiên tinh khiết! Nếu như bầu trời có hoa tuyết bay bay, nhất định càng đẹp hơn! Hoắc Nhĩ Phi say mê thầm nghĩ.

      Ngâm suối nước nóng thoải mái, tẩy rửa thân mệt mỏi, là chuyện tốt đẹp nhường nào! Chỉ có điều trước khi ngâm suối nước nóng phải lấp đầy bụng rồi , đói! Mới vừa rồi ở máy bay, ngủ được quá sâu, cũng ăn cái gì, bụng đói xẹp lép, đầu hơi choáng váng.

      Mà Thư Yến Tả giờ khắc này, bởi vì chuyến bay thẳng đến Nhật Bản gần đây cất cánh, thể làm gì khác hơn là ngồi chuyến bay chuyển tiếp, trung chuyển từ nước Pháp, giận đến thiếu chút nữa điều máy bay trực thăng chuyên dụng của mình rồi.

      Khó khăn lắm mới tìm được tiệm mỳ ramen tệ ở Hakodate, gần như hổ đói ăn xong toàn bộ tô mỳ, khiến cho khách chung quanh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn , hình như là quái vật.

      Vì vậy, trả tiền xong chạy luôn, quá mất mặt đó!

      Có lẽ bởi vì buổi sáng quá vội, Hoắc Nhĩ Phi cũng phát người mình lại khủng bố như vậy! Từ cổ đến ngực đều là dấu dâu tây đỏ ửng!

      đến nỗi chứ! Người đàn ông thúi đáng chết, dùng sức như vậy làm gì! Dáng vẻ như vậy bảo ngâm suối nước nóng như thế nào! Nếu mình còn may, nếu như có những người khác, vậy ánh mắt nhìn nhất định rất khác thường!

      Trời ạ! Rốt cuộc tối hôm qua là tình huống như thế nào! Tại sao nhớ ràng như vậy! Quả nhiên rất rối rắm...

      Hết cách rồi, chỉ có thể ngâm nước nóng dinendian.lơqid]on trong bồn tắm trước rồi tính, mệt mỏi quá.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Nhĩ Phi bị loạt tiếng gõ cửa đánh thức, kẻ đáng giết ngàn đao nào, sáng sớm tới gõ ngừng, có muốn để cho người ta sống !

      Gần như tức giận đùng đùng bò dậy, mở cửa phòng.

      “Tiểu thư, xin lỗi, vị tiên sinh này là ông xã của ngài, nhất định kêu chúng tôi dẫn tới đây.” Nhật Bản dáng dấp xinh đẹp đứng ngoài cửa lấy tràng tiếng lưu loát rất lấy làm khó xử .

      Thư Yến Tả! Sao lại tìm tới đây? Trong đầu Hoắc Nhĩ Phi thoáng chập mạch, đây là chuyện gì xảy ra?

      “Cám ơn giúp tôi tìm đến chỗ bà xã của tôi.” Thư Yến Tả rất dịu dàng với nữ nhân viên phục vụ kia.

      Nữ nhân viên phục vụ này rất xấu hổ nhìn cái, lưu luyến rời bỏ .

      Cái gì đó! Sáng sớm tới chỗ trình diễn kịch hay quyến rũ đẹp! Hoắc Nhĩ Phi bĩu môi nghĩ, định đóng cửa phòng tiếp tục ngủ, Thư Yến Tả đẩy cửa ra, rất tự nhiên vào.

      “Này! đến phòng của tôi làm gì?”

      “Tôi phải ngủ giấc trước, tôi mới bay chuyển tiếp từ nước Pháp tới, ngồi mười lăm giờ, cả người chua xót đau đớn.” Thư Yến Tả vừa vừa cởi quần áo ra, trực tiếp đến bên giường ngã xuống.

      “Này! Chuyện liên quan gì tới tôi! đứng dậy cho tôi!” Hoắc Nhĩ Phi tuân theo lên trước, định kéo dậy, đáng tiếc hơi sức bản thân quá , vốn kéo nhúc nhích người nào đó ngủ say, Hoắc Nhĩ Phi mềm lòng rồi, được rồi, cho ngủ lúc, chờ tỉnh, gì cũng phải đuổi .
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      Phương Lăng thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 104.1: Trứng thúi! Tôi muốn! lại muốn...

      Editor: Puck
      giọng lẩm bẩm tiếng, mình cũng buồn ngủ quá! Nhưng chỉ có giường lớn, cực kỳ ai oán liếc nhìn người nào đó chiếm mất phần lớn giường, chỉ đành phải cực kỳ uất ức nằm xuống bên cạnh.

      Khi Thư Yến Tả tỉnh lại lần nữa, phát mèo ủn tới ủn lui trong lòng mình hề yên phận, cánh môi khêu gợi hơi vểnh lên, áo ngủ kimono mặc lên người, bởi vì tư thế ngủ đúng của , khẽ rộng mở, lộ ra bầu vú đầy đặn mặc áo lót bên trong, dâu tây đỏ lấm tấm bên càng thêm kích thích hormone của .

      “Ưmh...” Người nào đó ngủ chép chép miệng, khóe môi lập tức tràn ra nước miếng thuần khiết trong suốt, Hoắc Nhĩ Phi hình như rất hài lòng với gối ôm trong ngực, dùng cả tay chân trèo lên.

      Thư Yến Tả híp nửa tròng mắt, tình dục trong mắt rất nồng, nhất là khi chân dài trắng như ngọc của con mèo khoác lên ngang hông mình, cũng nhớ tới nhiệt tình khuya ngày hôm trước của con mèo .

      Đối với người đàn ông bình thường mà , khó có thể chống cự hấp dẫn trần trụi như vậy, nhất là của người phụ nữ vẫn thích, khái niệm này lại giống nhau.

      Hôn thẳng lên cái miệng nhắn khẽ nhếch của , đầu tiên dùng lưỡi miêu tả từng chút từng chút hình dáng môi của , sau đó từ từ cạy môi ra, hôn rất nhàng tỉ mỉ.

      Hoắc Nhĩ Phi mơ thấy mình bị Đường Bảo hôn, hu hu... Thỉnh thoảng nên hôi môi với Đường Bảo, mặc dù dáng vẻ diee ndda fnleeq uysd doon của nó rất đáng , nhưng nó là con chó cưng! Hu hu...

      Đôi tay sờ lên đầu Đường Bảo, muốn ném nó ra ngoài, sao lại phải là cảm xúc lông lá chứ!

      đồ háo sắc điên cuồng này! Lại có thể hôn trộm tôi!” Tỉnh mộng, ra phải là con Đường Bảo kia, mà là tên đàn ông thúi Thư Yến Tả này!

      “Đồ háo sắc điên cuồng?” Mắt phượng của Thư Yến Tả híp lại, hình như rất vui với cái tên mới này.

      thừa dịp tôi ngủ hôn trộm tôi! phải háo sắc điên cuồng là gì?”

      Thư Yến Tả lời nào, chỉ nhìn bởi vì kích động ngồi dậy mà lộ con thỏ ngọc ra ngoài, trong mắt lập tức chớp động lên ham muốn nồng đậm.

      Hoắc Nhĩ Phi rất kỳ quái vì sao chuyện, theo ánh mắt của nhìn xuống.

      “A! cho phép nhìn, còn phải là tên háo sắc điên cuồng, ai bảo đẩy quần áo của tôi.” Hoắc Nhĩ Phi phát bên ngực mình lại đột nhiên lộ ra ngoài, hơi thẹn quá thành giận.

      “Là em tự mình lộ ra ngoài, em nhìn tướng ngủ của em xem xấu bao nhiêu, lúc chảy nước miếng, lúc dùng cả tay chân trèo lên người tôi, lúc lại mơ, còn tốn hơi thừa lời! Em tôi có thể bị em đánh thức sao?”

      Chảy nước miếng, phủ nhận, bởi vì đây là phải công nhận; dùng cả tay chân, có thể giải thích, bởi vì luôn có thói quen ôm búp bê ngủ; mơ, dường như ; tốn hơi thừa lời, vốn thể!

      “Tôi nào có tốn hơi thừa lời!” Hoắc Nhĩ Phi tức giận cãi lại.

      “Em làm gì mà nghe được, tôi lại nghe rất ràng.” Thư Yến Tả có bài có bản, cũng giống như .

      “Nếu tỉnh dậy, tôi đây hoan nghênh , mời rời .” Nếu lại , vậy cũng chỉ có thể hạ lệnh đuổi khách.

      “Tôi .” Thư Yến Tả cố tình ăn vạ, nằm ở giường động chút nào.

      Hoắc Nhĩ Phi cầm gối đầu lên đập, tay Thư Yến Tả cầm lấy gối đầu vứt ra xa xa, đổi khách làm chủ, phát lật người vững vàng đè mèo ở phia dưới.

      “Khốn kiếp! đứng lên cho tôi!”

      Thư Yến Tả trái lại để ý tới giãy giụa, rất quen thuộc che cái miệng nhắn của lại, đôi tay càng thêm trượt vào trong áo ngủ của , hung hăng vuốt ve nụ hoa hấp dẫn lâu.

      Hoắc Nhĩ Phi bị trận thế bất ngờ mà đến này dọa sợ, cảm giác này lập tức khiến cho nhớ lại trước kia, nhất thời uất ức phát khóc, “Trứng thúi! Tôi muốn, lại muốn cường bạo tôi...”

      Nghe được tiếng khóc của mèo , tâm tình tức giận vừa rồi của Thư Yến Tả lập tức bình tĩnh lại, nhìn khuôn mặt di ien n#dang# yuklle e#q quiq on đầy nước mắt của mèo , nghe ra lời, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, lúc nào , còn học được làm nũng với mình như vậy.

      Lang từng : dỗ phụ nữ và dỗ đứa bé khác nhau lắm, năm năm qua, dụ dỗ Lucus có dáng có vẻ thời gian dài.

      Vì vậy, dịu dàng dụ dỗ: “Ngoan, đừng khóc, tôi định cường bạo em.”

      “Chính là vậy.” Hoắc Nhĩ Phi khóc thuận theo.

      “Nếu như là vậy, tôi cũng dừng lại sao?”

      Hoắc Nhĩ Phi để ý đến , tiếp tục nức nở khóc, vừa khóc vừa ra tay.

      Quả đấm của đấm người Thư Yến Tả, khác nào mèo gãi ngứa, có ảnh hưởng chút nào.

      “Mèo , đừng khóc, mèo mướp khó coi!” Thư Yến Tả thở dài hơi.

      Lần này, Hoắc Nhĩ Phi khóc đến lớn tiếng hơn, đời này đối lập với mèo, nước lửa dung!

      Thư Yến Tả có biện pháp nào, rất dịu dàng hôn lên nước mắt của , bầu khí vốn ấm áp hài hòa như vậy, nên tiếp tục xảy ra điều gì đó.

      Nhưng mà, tiếng “Ùng ục” hài hòa vang lên.

      “Ha ha ha...” Thư Yến Tả nhịn được cười lên ha hả.

      cho cười! cho cười!” Hai gò má Hoắc Nhĩ Phi mắc cỡ đỏ bừng, quyền đấm cước đá ngăn cản người đàn ông cười đến điên cuồng.

      “Bụng em phản đối rồi, chúng ta ăn cơm , nếu như em còn muốn theo đuổi việc khác, tôi cũng rất vui lòng theo cùng.” Thư Yến Tả cười đến rất xấu xa.

      “Cút sang bên, ai muốn làm chuyện khác với !” Hoắc Nhĩ Phi nhảy lên từ giường, chạy toilet.

      Lúc ăn cơm, Hoắc Nhĩ Phi mới nhớ tới còn chưa hỏi người đàn ông này làm sao tìm được mình.

      Thư Yến Tả rất vui mừng nhíu mày với câu hỏi của , nhớ tới tình cảnh sáng sớm lúc thức dậy thấy người phụ nữ này khỏi bụng lửa giận: “Em cho rằng em chạy được rồi?”

      Hoắc Nhĩ Phi thử ăn sashimi Nhật Bản thiếu chút nữa bị mắc nghẹn, phun ra toàn bộ, quả nhiên mình thưởng thức được món ăn này, “Tôi nào có chạy, phải tôi có lưu lại tờ giấy sao?” Hoắc Nhĩ Phi hiển nhiên cho rằng đến lặng lẽ rời khỏi Hương Cảng.

      “Tờ giấy?” chắc chắn có.

      “Lucus cho biết sao?” Hoắc Nhĩ Phi càng thêm nghi ngờ.

      “Lucus?” Thư Yến Tả nhất thời kịp phản ứng, đầu cấu tạo như thế nào! Sao lại nghĩ đến chuyện tháng trước, chẳng lẽ cho rằng khuya ngày hôm trước liều chết triền miên với người đàn ông khác, nghĩ tới đây, lửa giận trong mắt tăng thêm vài phần.

      “Mặc dù tôi dối, nhưng mà là lời dối thân thiện, cũng thể với Lucus rằng tôi muốn mình di1enda4nle3qu21ydo0n du lịch, nếu bé biết rồi, cái miệng nhắn vểnh lên cao.” Hoắc Nhĩ Phi vội vàng giải thích.

      Người phụ nữ này hiển nhiên ý thức được mình sai ở chỗ nào!

      làm gì mà nhìn tôi chằm chằm như vậy! Ra cửa du lịch là tự do thân thể của tôi, cần báo cáo lại cho !” Hoắc Nhĩ Phi tức giận la ầm lên.

      “Em còn nhớ chuyện của khuya ngày hôm trước ?” Thư Yến Tả bất thình lình thốt ra câu.

      “Khụ... Khụ...” Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn bị sặc, phải chứ, bị phát nhanh như vậy.

      “Tôi... Tại sao phải cho biết!” Hoắc Nhĩ Phi mạnh miệng , quyết định đánh chết cũng thừa nhận.

      Quả nhiên! Người phụ nữ này đáng đánh chết, lại coi thành người đàn ông khác, lúc uống say còn nhận ra mình? Hoàn toàn cần ăn đòn!

      “Có phải rất mất hồn ?” Khóe môi Thư Yến Tả khẽ nhếch, cười đến xấu xa bức người!

      “Phụt!” Hoắc Nhĩ Phi phun rất có hình tượng, có thể lộ liễu như vậy được , cái gì gọi là rất mất hồn!

      “Em cho rằng người đàn ông kia là ai?”

      phải chính là trai đẹp mắt xanh nhạt trong bar sao?” xong câu đó, Hoắc Nhĩ Phi hối hận có ý nghĩ muốn cắn miệng mình, nhìn lửa giận càng ngày càng ràng trong mắt người đàn ông đối diện, giọng càng lúc càng , “Tôi làm khi uống say...”

      Thư Yến Tả đè nén kích động muốn đánh người lại, rất bình tĩnh uống ngụm trà, quyết định tối nay lại trừng phạt , nhất định để cho nhớ lại người đàn ông khuya ngày hôm trước rốt cuộc là người nào?

      Hoắc Nhĩ Phi thấy Thư Yến Tả đột nhiên yên tĩnh lại, tập trung ở đó ăn cơm, khỏi trong lòng hơi tội lỗi, mình quả hồ đồ! Sao lại phạm sai lầm cấp thấp này, quả nhiên rượu cồn hại người. Nghĩ lại, tại sao mình phải cảm thấy đau lòng! cũng phải là người gì của mình.

      Hai người cứ yên lặng tiếng động ăn bữa cơm trưa như vậy.

      Buổi chiều, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy mình nên tìm hướng dẫn viên du lịch, dù sao cũng là lần đầu tiên tới, hơn nữa tiếng Nhật cũng chỉ biết đôi lời đơn giản, xấu hổ khi mở miệng.

      Vừa gọi điện thoại, vừa hỏi người, bận rộn trận lâu, Hoắc Nhĩ Phi mới tìm được công ty du lịch, vào die nd da nl e q uu ydo n mới phát ra mình có cách nào khơi thông được với người ta, hoàn toàn là ông gà bà vịt, nghe hiểu!

      Đột nhiên, Thư Yến Tả vẫn mặt dày mày dạn theo bên cạnh thốt ra đống lớn tiếng Nhật lưu loát, bày tỏ mình rất cần hướng dẫn viên du lịch, đây là trạm đầu tiên trong chuyến du lịch trăng mật của mình và bà xã mới cưới, hy vọng có thể có ký ức tốt đẹp.

      Hướng dẫn viên du lịch này lập tức tỏ vẻ hâm mộ nhìn Hoắc Nhĩ Phi, giống như là người hạnh phúc nhất thế giới này, còn bô lô ba la đống lớn từ ngữ mà hiểu.

      Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi trù ẻo mắng người nào đó: ràng tiếng Nhật lưu loát như vậy, nhìn ở bên cạnh loay hoay luống cuống, lại há mồm giúp!

      Thư Yến Tả tươi cười rạng rỡ đống lớn với hướng dẫn viên du lịch xinh đẹp, câu sau cùng nghe hiểu, さようなら(sayonara) tiếng Nhật hẹn gặp lại.

      Hoắc Nhĩ Phi cam tâm tình nguyện bị lôi ra cửa, “ biết tiếng Nhật sao cứ im lặng lên tiếng?”

      “Em có hỏi tôi biết tiếng Nhật đâu? Em có để cho tôi giúp tay?” Thư Yến Tả rất bình tĩnh nhíu mày.

      đồ đàn ông tính toán! Con mèo hẹp hòi! ràng biết tiếng Nhật lại đứng bên cạnh xem tôi làm trò cười!” Hoắc Nhĩ Phi cực kỳ tức giận.
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :