1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Bánh nhân thịt rơi xuống thành cái hố to

      Editor: Puck

      Đúng lúc này, dáng dấp quyến rũ, ăn mặc khêu gợi tới, ôm cánh tay Thư Phiến Hữu, nũng nịu : “Hữu, sao lại chạy đến đây, người ta tìm lâu.” xong thân thiện liếc nhìn Hoắc Nhĩ Phi, có lẽ cảm thấy đủ để uy hiếp mình, gương mặt miễn cưỡng được cho là xinh đẹp, nhưng vóc người đúng là chưa ra hình dáng gì! Ánh mắt lúng liếng đưa tình nhìn Thư đại công tử của .

      Thư Phiến Hữu luôn là người đa tình, với em trai Thư Yến Tả quả là hai người hoàn toàn khác biệt, dịu dàng đa tình, lạnh lùng vô tình.

      Hoàn toàn có chuyện để ý đến phụ nữ đưa tới cửa, vì vậy quyến rũ cười tiếng với người phụ nữ kia, khẽ hôn lên má ta, “Qua bên kia chờ chút, xong ngay đây.”

      Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm Hoắc Nhĩ Phi thuận theo, Thư Phiến Hữu nhìn theo ánh mắt ta lộ vẻ dịu dàng như nước, giống như muốn hòa tan ta, ta biết ý mà lắc mông .

      Người nào biết khi Thư đại công tử thâm tình đưa mắt nhìn người nào đó lộ vẻ dịu dàng, vậy cũng đó là điềm báo sắp nổi giận, cho nên gần như ai dám khiêu khích, nếu , đừng nghĩ lăn lộn.

      Hoắc Nhĩ Phi vốn có ấn tượng tốt với , lại phát ra là hoa hoa công tử *, khỏi tỏ ra chán ghét, vì vậy xoay người chuẩn bị rời .

      (*) hoa hoa công tử: play boy, lăng nhăng.

      “Tiểu thư xinh đẹp, em còn chưa cho biết tên em đấy?” Thư Phiến Hữu cười đến rất quyến rũ.

      Hoắc Nhĩ Phi quay đầu làm mặt quỷ bắt nạt người với , sau đó quay đầu lại luôn.

      Thư Phiến Hữu chỉ cảm thấy này sao đáng ! Về tên! nhất định tra được.

      Mà hai người áo đen đứng ở trong góc hiển nhiên thấy ràng màn này, hai người thầm.

      “Người ngay cả đại công tử cũng cảm thấy hứng thú, chắc hẳn nhị thiếu nhất định thích hơn, phải Đinh gia để cho chúng ta tìm phụ nữ đặc biệt chút sao? Tôi vừa thấy người kia đặc biệt, nếu …” người trong đó .

      người khác hơi trầm ngân, “Tôi thấy được, gần đây khẩu vị của nhị thiếu quá lớn, đêm mấy lần, hơn nữa thích lặp lại, ta , xem xét thêm mấy người khác.”

      Vì vậy hai người theo sát Hoắc Nhĩ Phi ra ngoài, thừa dịp tới chỗ rẽ cầu thang thưa thớt người, đánh từ sau lưng cho bất tỉnh, sau đó ôm lên rời .

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy có người đánh lén sau lưng , gõ đầu cái, sau đó còn tri giác. Ngay cả điện thoại cầm trong tay cũng lặng lẽ rơi xuống, nằm đất biết do người “Tốt bụng” nào lấy rồi.

      Khi tỉnh lại lần nữa phát bên trong nhà có mấy nữ sinh lớn hơn bao nhiêu, phản ứng đầu tiên của là bị bắt cóc tống tiền rồi, phải nhập cư trái phép chứ! cũng muốn! Hu hu hu…

      Giương mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh phòng vòng, chỉ cảm thấy gian phòng rất lớn, thiết bị lắp đặt rất tinh xảo, đồ đạc cũng đầy đủ, mấy bên cạnh thấy tỉnh, vội đưa mắt hỏi thăm qua, hình như cũng rất mê man.

      Hoắc Nhĩ Phi khẽ lắc đầu, quả biết chuyện gì xảy ra, sờ sờ túi, phát ngay cả điện thoại cũng thấy rồi. Mấy khác cũng tỏ vẻ điện thoại di động đều bị mất. nghĩ ra lúc bị đánh cho bất tỉnh làm rơi hay bị thu lại.

      vuốt vuốt cái gáy còn mơ hồ đau, đứng lên đến bên cửa, dùng sức đấm cửa, “Mở cửa! Các người đây là xâm phạm quyền lợi công dân, còn có vương pháp ! Tại sao có thể làm chuyện như vậy!”

      Ngoài cửa có phản ứng, Hoắc Nhĩ Phi tức giận đạp mạnh mấy cái, vẫn cảm thấy hả giận.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Bá chủ hai nhà hắc bạch

      Editor: Puck

      Gần tối, chiếc Hummer màu đen dừng nơi hòn non bộ trước khu nhà cao cấp, lập tức có người áo đen tới mở cửa xe, đôi giày da màu đen đánh sáng bóng lộ ra, tiếp theo từ xe xuống người đàn ông trẻ tuổi cao 1m85, toàn thân âu phục màu đen, ngũ quan hoàn mỹ giống như điêu khắc, đôi mắt xếch hẹp dài, lại nhìn ra chút cợt nhả nào, trong tròng mắt chỉ lộ ra uy nghiêm và lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, cả người nhìn qua đều lạnh lẽo.

      chính là Thư Yến Tả vừa mới làm việc ở bên ngoài xong về nhà, ma vương khát máu trong tin đồn.

      Thư nhị thiếu sải bước vào trong nhà, lập tức có nữ giúp việc lên cởi âu phục xuống cho , cởi cà vạt, mở nước trong bồn tắm, phục vụ tắm rửa thay quần áo. Còn có nữ giúp việc giúp đấm lưng, xoa bóp, dĩ nhiên, những việc này chứa chút sắc dục nào, chỉ xoa bóp thuần túy, để cho yên tâm thả lỏng thân thể, cả người chậm rãi thả lỏng xuống.

      luôn luôn là người theo quy luật ràng, nên làm cái gì làm cái đó, chức vụ phải của mình cũng đừng vọng tưởng, nếu , kết quả rất thảm. Cho nên nữ giúp việc của phải ôm mảy may ý muốn an phận với , nếu bị phát , ném thẳng ra chặt tay.

      Nửa giờ sau, người mặc áo ngủ tơ tằm màu đen, cổ áo khẽ mở, Thư Yến Tả cứ như vậy ra khỏi phòng tắm, tóc được khăn lông lau khổ, chỉ còn dư lại chút giọt nước ở ngọn tóc đung đưa, bởi vì vừa mới tắm xong, cả người cũng tản ra phong cách mê hoặc nhàng, hơi lộ ra lồng ngực vẫn còn dính giọt nước, theo cơ ngực xuống.

      nằm vắt hai chân ghế quý phi bằng da , mắt phượng hơi khép.

      Đinh Thận từ bên cửa hông tới, “Nhị thiếu, Trần Tam lần trước chạy trốn khỏi bang Viêm Ưng chúng ta phát được tại sòng bạc Macao sáng nay.”

      “Làm gọn gàng chút, đừng để lại đầu mối cho cảnh sát.” Giọng lạnh lẽo có chút nhiệt độ.

      “Dạ, thuộc hạ nhất định xử lý sạch , nhị thiếu yên tâm.”

      “Tôi tin tưởng chú.”

      Thấy Đinh Thận còn chưa , Thư Yến Tả khỏi mở mắt, khẽ liếc ông, “Có chuyện gì sao?”

      biết ngày hôm qua mang về năm phụ nữ, nhị thiếu có …” Đinh Thận đáp cẩn thận, mặc dù ông theo nhị thiếu vài chục năm rồi, nhưng ông vẫn cẩn thận từng bước, dù sao với cá tính khát máu của nhị thiếu, chắc bất kỳ tình cảm nào, có tác dụng cậu ấy dùng, vô dụng cậu ấy lưu tình vứt bỏ, cho dù theo cậu ấy bao nhiêu năm.

      Nhưng có điểm, nhị thiếu vẫn nghĩa khí rất ràng, tất cả các bang lớn trong bang Viêm Ưng ai phục cậu ấy.

      “Tối nay đưa ba người đến phòng tôi.” Giọng vẫn lạnh lùng như cũ.

      “Vậy thuộc hạ cáo lui.” Dứt lời khom người rời .

      Đinh Thận ngồi vị trí thứ hai trong bang Viêm Ưng, ông luôn cẩn thận khôn khéo, cũng hiểu được thu lòng người, vì vậy danh tiếng trong bang rất tốt, nhưng quá hiểu lòng người cũng phải chuyện tốt, vì vậy khiến người len lén làm chút chuyện khiến người ta chán ghét. Nhưng cho dù thế nào, ông vẫn trung thành và tận tâm với nhà họ Thư, là người được ông cụ Thư (tức ông nội Thư Yến Tả) tay đề bạt lên. Bây giờ cũng là trong những trợ thủ đắc lực nhất của Thư Yến Tả, có thể là quân sư, người ta gọi Đinh tam gia.

      Ngồi ghế thứ ba là Diêm Tứ Hải là người hung dữ, có chút thủ đoạn, là người khôn khéo như Đinh Thận, nhưng trung thành nhất quán với nhà họ Thư. Trừ bang Viêm Ưng ra, bạch đạo nhà họ Thư cũng thiếu tài sản, tập đoàn Thư Á có hai công ty lớn: xuất khẩu thương mại nước ngoài; hai phương diện ăn uống, ngoài ra dưới cờ nhà họ Thư còn có ảnh thị giải trí Á Ninh.

      Bởi vì có hai người Đinh Thận và Diêm Tứ Hải trấn giữ bang Viêm Ưng, mỗi đêm báo cáo tình hình với , nên cần . dồn phần lớn tinh thần và thể lực lên công ty, sau khi cha qua đời, lưu lại đống cục diện rối rắm ở công ty cho , cần tốn tinh thần và thể lực xử lý. Theo ý tưởng của để ảnh thị giải trí Á Ninh cho đại ca quản lý, mình thể phân thân, ý nghĩ này cho đại ca, lần này ấy trở lại, cũng coi như chính thức tiếp quản.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Trở thành công cụ ấm giường cho ác ma

      Editor: Puck

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cuối cùng có người tới mở cửa rồi, người đến là phu nhân chừng bốn mươi tuổi, thấy họ, ánh mắt rất khinh thường, “Ba người ra ngoài.”

      Nhưng ai động đậy, Hoắc Nhĩ Phi nhìn bốn bên cạnh, vì vậy mở miệng hỏi, “ ra ngoài làm gì? Thả chúng tôi sao?”

      “Thả các ! Đừng có nằm mộng, trừ phi nhị thiếu chơi chán rồi.” Giọng của người phụ nữ kia rất lạnh lùng.

      “Chơi chán? Các người muốn làm gì? Chẳng lẽ ở Hongkong có vương pháp sao?” Hoắc Nhĩ Phi kích động kêu lớn.

      Người phụ nữ thấy om sòm như vậy, dặn bảo người kéo ra ngoài, “Mang ta tới phòng nhị thiếu trước, xem ta còn kêu .”

      Hoắc Nhĩ Phi thét chói tai lúc, nhưng yếu đuối sao địch nổi hai người đàn ông to lớn kèm hai bên, xách giống như xách gà con.

      Còn sót lại bốn nữ sinh càng thêm vô cùng sợ, chỉ có người dung mạo rất xinh đẹp vóc người tệ chủ động đứng dậy, bởi vì biết, phản kháng cũng được, nếu bị bắt tới sưởi ấm giường, còn bằng toàn lực lấy lòng nhị thiếu, nhìn trận thế này, chắc hẳn cũng phải nhà bình thường, nếu lấy lòng nhị thiếu, ít nhất cuộc sống sau này vô lo, từ đó sống cuộc sống quý tộc, có gì thể? Dù sao cũng tốt hơn cuộc sống nghèo rớt mồng tơi trước kia.

      Người phụ nữ kia chính là vú Thư quản gia nhà họ Thư, từng hầu hạ ông và Thư lão gia cho tới bây giờ là nhị thiếu, cho nên ỷ vào thân phận của mình luôn hơi xem thường người khác. Thấy hiếm có người thức thời như vậy, khỏi cười : “Coi như thức thời, nếu để cho nhị thiếu vui lòng, sau này vinh hoa phú quý hưởng hết, tên là gì?”

      “Tôi tên An Tinh Hủy.”

      Vú Thư nhìn , rất hài lòng, để cho ra ngoài. Người cuối cùng rất dễ dàng, bà tùy tiện kéo người như con chim nép vào, rồi khép cửa phòng lại.

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy hai cổ tay sắp bị hai người đàn ông dã man này bóp gẫy, khỏi quát: “Buông tôi ra, tôi tự !”

      Hai người kia thấy hợp tác lập tức buông ra, dù sao nhị thiếu thích người sạch có vết sẹo, hai người bọn họ cũng muốn bởi vì lực lớn của bọn họ mà tạo ra dấu đỏ cổ tay ta, điều này tốt.

      Dẫn đến gian phòng lớn, hai người lập tức , ngồi dưới đất quan sát căn phòng này lần, chỉ có ba màu đen trắng xám tro, nhìn cái cũng biết chủ nhân căn phòng này có bao nhiêu biến thái, khỏi nhếch khóe môi, lộ ra vẻ khinh bỉ, hoàn toàn quên mất giờ phút này mình sắp sửa lưu lạc thành công cụ ấm giường cho chủ nhân phòng ngủ này.

      Chờ An Tình Hủy và khác Lăng Nguyệt kiểu người như chim nép vào người khác bị mang vào Hoắc Nhĩ Phi rất nhàn nhã tùy ý lại trong phòng.

      nhìn ra, nhàn nhã!” An Tình Hủy lời mỉa mai.

      “À! Tôi tìm xem có chỗ nào có thể chạy .” Hoắc Nhĩ Phi hơi sửng sốt, nhanh chóng đáp lại.

      khác lập tức chạy tới, hưng phấn hỏi, “ tìm được chưa?”

      “Nếu ta tìm được, còn chờ ở đây, còn sớm chạy.” câu của An Tình Hủy đâm trúng trọng điểm.

      “Tôi phát rất thông minh!” Hoắc Nhĩ Phi cười nịnh.

      An Tình Hủy nhìn , khóe miệng hừ lạnh.

      Đột nhiên, cửa mở ra, ba người đồng thời xoay người sang chỗ khác, ba người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồ nữ giúp việc vào.

      “Mời ba vị theo chúng tôi tới đây tắm rửa thay quần áo.”

      Hoắc Nhĩ Phi to, “Tắm rửa thay quần áo? Các người cho rằng đây là phục vụ Hoàng thượng!”

      Chân mày ba nữ giúp việc kia cũng hề động, “Mời ba người theo chúng tôi.”

      An Tình Hủy rất tự giác tới, ký lai chi tắc an chi *, dù sao cũng trốn thoát được, xem như tình đêm cũng tồi.

      (*) Ký lai chi tắc an chi: tới nơi này rồi cứ yên phận.
      Chương 8: trường trình diễn cảnh nóng sao

      Editor: Puck

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy tâm muốn chết đều có rồi, nếu như có thể, tình nguyện chưa bao giờ tới Hongkong, vẫn bị mẹ đúng rồi, quả tự nghĩ thế giới này quá tốt đẹp, cho rằng xã hội tại xuất loại chuyện như vậy, nhưng chưa từng nghĩ thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân *, chắc chắn có chút chuyện làm cho người ta nghĩ tới.

      (*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là, trời còn có trời, người còn có người. Tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

      Ba người bị đưa đến hồ bơi nước nóng bên ngoài, ba người nữ giúp việc đóng cửa lại giúp các , rồi ra ngoài.

      Sau khi ba người tắm xong, phát có bất kỳ quần áo gì để mặc, chỉ có chiếc khăn tắm màu trắng.

      chuẩn bị ra ngoài mơ hồ nghe thấy ba nữ giúp việc gì đó.

      “Gần đây nhu cầu của nhị thiếu lợi hại, tuần này có ba buổi tối đều đòi ba người, hơn nữa mỗi lần ba người đều bị làm đến hôn mê mà ném ra, người xanh đỏ chất chồng, quả thê thảm nỡ nhìn.”

      người khác tiếp: “Đúng thế! Tính khí nhị thiếu lại cổ quái, mỗi lần đều cầu bọn họ thay đổi đủ loại tư thế thuận tiện cho cậu ấy làm điều đó...” xong lời cuối cùng còn cười trộm lần.

      “Có lúc tôi đứng bên ngoài cũng nghe thấy được, thanh kia, mê người, mỗi lần tôi nghe được cũng sắp đứng vững.” Người nữ giúp việc cuối cùng .

      “Chẳng lẽ cũng muốn leo lên giường của nhị thiếu?” Người nữ giúp việc đầu tiên cười nhạo.

      “Tôi dám, tôi tình nguyện làm nữ giúp việc, còn tận lực ngày ngày thưởng thức dáng người tráng kiện của nhị thiếu, thực nghĩ cũng làm cho người ta chảy nước miếng!” Giọng nữ giúp việc cuối cùng lại vang lên.

      Ba người đứng trong cửa nghe được sắc mặt trắng bệch, Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy trận, dù bình thường tùy tiện cỡ nào, tính tình sáng sủa, giờ phút này cũng bị hù sợ, dù sao mới chỉ là thiếu nữ mười chín tuổi, chỉ có mối tình đầu ngắn ngủi ở trường, còn chưa hưởng thụ tuổi thanh xuân tốt đẹp, lại xui xẻo như vậy bị bắt tới làm công cụ ấm giường cho ác ma.

      Lăng Nguyệt sợ đến chân run run, gần như sắc mặt tái nhợt ngồi đất, cử động này tự nhiên bị ba nữ giúp việc ngoài cửa nghe thấy.

      Cửa lập tức bị mở ra, ba nữ giúp việc kia thu lại sắc mặt, vẻ mặt bình tĩnh, bình thản nhìn ba người bọn họ.

      An Tình Hủy cũng nghe được sắc mặt tái nhợt, ngón tay nắm chặt thành quyền, mắt quét về phía ba nữ giúp việc, trong lúc lơ đãng thoáng vẻ giận dữ, lúc ba nữ giúp việc xoay người nâng lên nụ cười lạnh.

      Sau đó nhấc bước rời , dù cho các ta , phải làm thế nào? Cũng thay đổi được sắp thành công cụ ấm giường.

      Hoắc Nhĩ Phi đỡ Lăng Nguyệt chân vẫn còn run run, cũng biết an ủi ấy như thế nào, chính trong lòng cũng loạn.

      An Tình Hủy thể thừa nhận khoảnh khắc khi nhìn thấy Thư Yến Tả, trong lòng là tươi đẹp, nếu như đêm đầu của tặng cho người đàn ông xuất sắc như vậy, cam tâm tình nguyện.

      Vì vậy, rất chủ động cởi khăn tắm xuống, nằm ở giường, mặc cho Thư Yến Tả đòi lấy, gần như có bất kỳ dạo đầu gì, Thư Yến Tả thô bạo vọt vào, gần như dã thú rong ruổi người An Tình Hủy, hề vì ta còn là xử nữ mà đối đãi dịu dàng.

      An Tình Hủy chỉ cảm thấy thân dưới tê liệt khó chịu, cảm giác phía dưới mình sắp rách ra, nhưng chỉ có thể chịu đựng, nắm chặt ga giường, khẽ nhếch môi đỏ mọng, cố gắng để cho mình có dáng vẻ hưởng thụ, trong cổ họng thỉnh thoảng nũng nịu mà phát ra mấy tiếng rên rỉ đau đớn và vui vẻ.

      Mà Hoắc Nhĩ Phi và Lăng Nguyệt ở bên cạnh nghe sớm mặt đỏ tới mang tai, hai đều là xử nữ chưa biết mùi đời, cảnh nóng hoạt sắc sinh hương trình diễn ngay trước mắt hai như vậy, làm cho người ta chịu nổi.

      An Tình Hủy cảm giác mình sắp chịu nổi, cả người giống như bị chướng ngại vật đè nát. Làm sao còn chưa kết thúc, dục vọng của người đàn ông này quả nhiên phải mạnh bình thường, đòi đến ba lượt rồi, sao còn chưa ngừng, bên cạnh còn có hai người, chẳng lẽ đáng đời xui xẻo!

      dùng ngón cái bấu chặt vào ngón trỏ, hy vọng mình tỉnh táo, ngàn vạn lần đừng hôn mê, bằng tất cả đều toi công.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: Ác ma muốn NP?

      Editor: Puck

      Thư Yến Tả khó có được cảm thấy người phụ nữ hôm nay tệ lắm, mặc dù là xử nữ, có kinh nghiệm gì, nhưng phía dưới khít khao đến mất hồn, để cho muốn ngừng mà được, chờ sau khi phát tiết xong, rời khỏi bên trong, mang theo chút nhiệt độ: “ ra ngoài.”

      An Tình Hủy chống tay, cắn răng bò dậy từ giường, nhặt khăn tắm đất, vây quanh người, lúc đứng lên thiếu chút nữa ngã xuống, nhưng vẫn cắn răng đứng lên, khó khăn về phía cửa, vừa ra đến cửa liếc mắt nhìn Hoắc Nhĩ Phi và Lăng Nguyệt co rúc trong góc sâu.

      Thư Yến Tả dựa giường, nhìn hai người phụ nữ núp trong góc, mày nhíu lại rất sâu, mặc dù sắc dục của rất nặng, mỗi đêm thể thiếu được phụ nữ, nhưng cũng thích phụ nữ chủ động, nếu như vậy ít chút niềm vui thú, vẫn là đôi bên tình nguyện tốt hơn.

      Lăng Nguyệt bị sợ đến nước mắt chảy ròng ròng, rúc ở đó nức nở, mắt Thư Yến Tả bén nhọn nhìn hai , nhặt gối đầu ném tới, “Đứng lên!”

      Sau đó tiện tay cầm khăn tắm quấn lấy bên hông, sắc mặt lạnh lùng về phía hai .

      Hoắc Nhĩ Phi biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, vụt đứng dậy, dang hai cánh tay che chở Lăng Nguyệt ở sau lưng, há miệng run rẩy : “... ... được bắt nạt ấy.”

      Lần đầu tiên Thư Yến Tả thấy có người ngốc như vậy, bản thân khó đảm bảo còn muốn ra mặt thay người khác, buồn cười!

      đưa tay nắm cằm Hoắc Nhĩ Phi, “ cho rằng là ai?”

      Hoắc Nhĩ Phi biết lấy dũng khí ở đâu, quyền đánh qua, từ cha đưa học Taekwondo, cho oai con phải học để bảo vệ mình tốt hơn, học chút thuật phòng thân trăm lợi có hại. Vì vậy, vẫn học đến bây giờ, đến bậc đai đỏ, năng lực công kích vẫn đủ mạnh.

      Hiển nhiên Thư Yến Tả ngờ còn chiêu thức đó, đề phòng bị đánh cho quyền, đánh thẳng vào mắt, đau rát.

      Từ đến lớn, gần như có ai dám đánh , cũng có ai đánh thắng được , ngờ sống hai mươi lăm năm, lại bị con nhóc thúi đánh cho quyền.

      Hé mở tròng mắt, tàn ác nhìn , có uy nghiêm khiến cho người ta rét mà run.

      Cũng giống như Hoắc Nhĩ Phi lúc này, nhìn người đàn ông ác ma trước mắt bị đánh tím bầm con mắt trái, rất muốn cười nhưng dám, ánh mắt ta đáng sợ!

      Còn Lăng Nguyệt dứt khoát hôn mê bất tỉnh, Thư Yến Tả hét lớn tiếng ra ngoài cửa, “Người đâu, kéo ta ra ngoài cho tôi.”

      Lập tức có người vào, lôi Lăng Nguyệt ngất ra ngoài, hai nữ giúp việc càng nhanh chân lẹ tay mà thay ga giường nhuốm máu.

      Sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa lại, trong lòng đều cảm thán vì Hoắc Nhĩ Phi: Kết quả chắc chắn rất thảm, người phụ nữ dám đánh nhị thiếu đúng là tồn tại.

      Trong phòng, hai người vẫn còn nhìn nhau chằm chằm, Thư Yến Tả là bí mật mang theo tức giận giống như mưa to gió lớn, Hoắc Nhĩ Phi như con thú phòng vệ trước mắt ác ma, đôi mắt trừng đến tròn xoe.

      Thư Yến Tả nín nhịn tức giận, “Đừng thách thức cực hạn của tôi! Tới đây!”

      Hoắc Nhĩ Phi mắt điếc tai ngơ với lời của , bất động, ánh mắt lại hề chớp nhìn chằm chằm, chỉ sợ làm ra hành động gì quá khích.

      Thư Yến Tả có kiên nhẫn, đưa tay muốn túm lấy , nhưng Hoắc Nhĩ Phi cũng ngồi , đưa tay giữ chặt cổ tay , muốn ném qua vai, nhưng vóc người 1m65 lấy đâu ra lay động được Thư Yến Tả 1m85.

      Huống chi Thư nhị thiếu cũng phải ngồi , vừa rồi bị quyền chỉ vì đề phòng mà thôi, thân thủ của xưa nay luôn khá tốt, khi Hoắc Nhĩ Phi giữ chặt cổ tay , nhanh nhẹn lật ngược lại.
      Chương 10: NP? Đại chiến đẫm máu?

      Editor: Puck

      Hoắc Nhĩ Phi ý thức được cũng phải đèn cạn dầu, vội thay đổi phương pháp, dùng cả tay chân, đùi tiến về phía trước, định ôm chân , lại ngờ tới, Thư Yến Tả đè chân lại, hai người hơi mất thăng bằng, ngã xuống mặt đất.

      “Rầm” tiếng, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy đầu đập đất, đau chết! Hơn nữa người đàn ông ác ma kia còn đè người , đôi môi lại cắn lấy môi , khỏi trợn tròn mắt, huơ tay múa chân đẩy người đàn ông người.

      Thư Yến Tả lại để ý tới xô đẩy, đuôi mặt lại là lần đầu tiên thoáng qua vẻ cười nhạt, đôi môi càng thêm dùng sức cắn, gần như chiếm đoạt giống như gặm cắn, mút. Tay cũng nhàn rỗi, thô lỗ sờ về phía lưng Hoắc Nhĩ Phi, bầu ngực , ngón tay càng thêm trừng phạt bằng cách vuốt ve nụ hoa hồi.

      Trong đầu Hoắc Nhĩ Phi loạn như bột nhão nhoét, trong lòng lại lạnh lẽo: ngờ xui xẻo bị người ăn đâu hũ rồi! Lấy hơi sức của hoàn toàn lay động được người đàn ông ác ma người.

      Nếu có biện pháp thay đổi , bằng... Cho ta chút dạy dỗ.

      Vì vậy, cắn mạnh cái lên môi Thư Yến Tả, hai người gần như có quy tắc gì mà cắn với cắn, máu tươi chảy xuôi theo khóe miệng.

      Thư Yến Tả thầm nghĩ người phụ nữ này tuyệt đối cầm tinh con chó, chưa từng có người phụ nữ nào dám giở quyền cước ra với , lại càng tới cắn chặt buông, đều cảm thấy đôi môi đau rát, chắc hẳn người phụ nữ kia cũng mạnh mẽ ít.

      gần như thô bạo tháo chướng ngại vật người phụ nữ kia, tay vuốt ve bộ ngực xinh xắn, tay mò xuống dưới.

      Lúc này Hoắc Nhĩ Phi vừa thẹn vừa cáu, hoàn toàn ngăn được tay người đàn ông ác ma kia, vì vậy ngón tay cũng để cho hả giận cào mạnh lưng người đàn ông, tạo ra từng vết cào đỏ máu.

      Thư Yến Tả nổi giận, còn tin hôm nay thu thập được người phụ nữ này! Lại dám khiêu chiến quyền uy của , quả thực muốn sống!

      Vì vậy, lửa giận tràn ngập rút lui khỏi người , đứng lên, nhìn từ cao.

      Hoắc Nhĩ Phi ngờ tới ác ma lại thả , nhưng còn chưa kịp vui mừng, bị người đàn ông kia xách lên ném lên giường lớn.

      xoa mông bị té đau của mình, trong mắt bắn ra ánh mắt giống như giết người, độc ác mà nhìn chằm chằm Thư Yến Tả, dáng vẻ phòng bị như thú đó ở trong mắt Thư Yến Tả, chỉ thấy rất cười.

      tiến lên từng bước, cười quỷ dị mà nhếch miệng, máu tươi nhuộm đầy miệng môi dưới của , xem ra càng có vẻ khát máu.

      Hoắc Nhĩ Phi nhìn chăm chú, khoảnh khắc khi đến gần, gào to tiếng nhảy lên, bám lấy người , hàm răng cắn cổ chút lưu tình, nhanh chóng cảm thấy máu tanh trong miệng mình, nhưng nhả ra.

      Thư Yến Tả chỉ cảm thấy cổ truyền đến đau đớn khoan tim, đáng chết! vung tay, mạnh mẽ đấm Hoắc Nhĩ Phi quyền.

      Lập tức, Hoắc Nhĩ Phi như lá rơi bay ra ngoài, ngã mạnh đất, phát ra tiếng “Rầm”, cũng bởi vì quyền của Thư Yến Tả hoàn toàn dùng sức mà má trái sưng to, nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu lên, ánh mắt như con thú hung hăng mà nhìn chằm chằm, khóc cũng náo loạn.

      Hào hứng của Thư Yến Tả đột nhiên mất sạch, cảm thấy thịt chỗ cổ sắp cắn rớt, xem ra người phụ nữ này phải chó, mà là sói, hàm răng còn sắc bén hơn răng sói!

      gọi tiếng ra phía ngoài, lập tức có nữ giúp việc vào. Họ đều nghe được cảnh đánh nhau bên trong, chỉ ở bên ngoài cầu nguyện cho người phụ nữ gan lớn, đừng để nhị thiếu ném ra ngoài cho sói ăn.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11: Ác ma cũng có bạn

      Editor: Puck

      “Dẫn ta ra ngoài.”

      “Dạ, nhị thiếu, là muốn ném ra ngoài cho sói ăn sao?” Người giúp việc kia lớn mật hỏi.

      “Người nào cho biết muốn ném ra ngoài cho sói ăn, vậy sống đủ rồi!” Thư Yến Tả nhướn mày, tức giận càng lớn.

      Người giúp việc kia bị sợ đến quỳ xuống, đầu cúi đất run lẩy bẩy, dám nữa, sợ mình bị ném ra ngoài cho sói ăn.

      “Nhốt riêng ta phòng, có lệnh của tôi cho phép người nào tới thăm, đưa cơm ngày ba bữa bình thường.” Giọng Thư Yến Tả lạnh lùng mà uy nghiêm.

      Hoắc Nhĩ Phi cũng cho rằng mình sắp chết, ngờ lần tới Hongkong thiên đường, biết nên cười hay nên khóc, nhưng khi nghe người đàn ông ác ma kia phải ném ra ngoài cho sói ăn ngây ngẩn cả người. Chỉ nghĩ thoáng qua, chừng có thể người đàn ông ác ma kia muốn dùng phương pháp khác hành hạ . Trong lòng đau đớn tình nguyện chết !

      Lập tức có hai người nữ giúp việc đỡ Hoắc Nhĩ Phi té xuống đất ra ngoài, nữ giúp việc khác vào phục vụ Thư Yến Tả tắm rửa, nhìn mắt phải như mắt gấu mèo, thịt chỗ cổ và máu nơi khóe miệng chảy ra còn có vết cào sau lưng, quả thực nhìn thấy mà ghê! Trong lòng đều toát mồ hôi vì kia: Lá gan cũng quá lớn, đây là lần đầu tiên nhị thiếu bị phụ nữ đánh thành như vậy, đoán chừng kia sống lâu, bây giờ kéo ra ngoài cho sói ăn, chỉ sợ nhị thiếu định dùng cách lợi hại hơn hành hạ ấy.

      Tiền đồ đáng lo ngại!

      Thư Yến Tả chịu đựng đau đớn lưng và cổ tắm xong, rồi kêu người giúp việc gọi bác sỹ kiêm bạn tốt duy nhất của Đoạn Tử Lang vào.

      Đoạn Tử Lang và Thư Yến Tả là em lớn lên cùng nhau từ , có thể là hiểu , cậu ta từng cảm khái mình tuyệt đối lên nhầm thuyền giặc, sao lúc đầu lại nghĩ đến học y, sau đó bị Yến cưỡng chế và dụ dỗ làm bác sỹ riêng, ôi! Đúng là thất sách!

      Khi Đoạn Tử Lang nhìn thấy Thư Yến Tả bị đánh thành mắt gấu mèo, còn có đầy vết cào, thân thể cắn bị thương khỏi chậc chậc thành tiếng, “ khó có, quá hiếm, lại còn có người đánh cậu thành ra thế này, ngàn đời có ! Cậu chắc chắn cậu là Yến? phải giả mạo?”

      Thư Yến Tả lạnh lùng nhếch mắt phượng, “Cậu nhảm quá!”

      “Này! Yến, người ta cũng quan tâm cậu! Cậu xem dáng vẻ bây giờ của cậu, thảm!” Đoạn Tử Lang lại tiếp tục thêm dầu thêm dấm.

      Thư Yến Tả hoàn toàn hiểu tính tình Đoạn Tử Lang, hai người từ cùng cởi truồng mà lớn lên, đến bây giờ hai mươi lăm năm, nhiều khi vô cùng ăn ý, đó là bạn bè chân chính, chỉ có trước mặt bạn bè, mới buông lỏng, cần lo lắng cái gì.

      “Tôi đây đau sắp chết rồi, nhanh bôi thuốc cho tôi.” Thư Yến Tả chỉ vào chỗ bị cắn cổ nhìn mà giật mình.

      Đoạn Tử Lang vừa chép miệng vừa lấy nước thuốc trong hòm thuốc theo người ra, giúp Thư Yến Tả rửa sạch miệng vết thương, cười híp mắt : “Xem ra răng sói của kia quá dài, trái lại rất hợp khẩu vị của tôi.”

      Thư Yến Tả trợn mắt giận dữ nhìn bạn, “Đừng... Động tâm với ấy, ấy chỉ có thể thuộc về tôi.”

      Đoạn Tử Lang cười đến bỉ ổi, “Yến, cậu quả thích bị người ngược đãi, hạ miệng ác như vậy, cậu vẫn duy trì như thế, giống phong cách trước kia của cậu! Nên là... Để cho người ném ta cho sói ăn!”

      “Cậu dài dòng quá!”

      “Cậu mới phát à! Mỗi ngày tôi đều dài dòng, cậu cũng phải mới biết tôi ngày đầu tiên.” Đoạn Tử Lang cười rất du côn, tay nhàn rỗi, rất chuyên nghiệp đắp thuốc lên cổ Thư Yến Tả.

      Chương 12: Mèo răng sói dài (1)

      Editor: Puck
      Thư Yến Tả đau đến hít vào ngụm khí lạnh, lại cắn răng phát ra tiếng nào, từ chính là đứa bé vô cùng mạnh mẽ, cha biết đại ca có lòng với nghiệp gia tộc, từ huấn luyện nghiêm khắc, ăn đủ loại khổ sở rồi, khi còn bé rất hận đại ca, tại sao lại đẩy hết lên người , tại sao hỏi ý kiến của .

      Đại ca dẫu có chết cũng chịu thừa kế nghiệp gia tộc, thậm chí tiếc đoạn tuyệt quan hệ với cha, kiên trì sống cuộc sống ấy muốn. Em bị dì mang tới nước , trải qua cuộc sống công chúa hoàn toàn lo lắng gì. Cũng chỉ có , phải thừa nhận tất cả, ai hỏi có nguyện ý hay , thậm chí ngay cả phản kháng cũng có, năm ba tuổi bị ép nhận huấn luyện nghiêm khắc, biết mình nên hận ai, hoặc bao nhiêu năm qua, quên .

      Năm năm tuổi mẹ bị bệnh qua đời, cho nên từ vô cùng thiếu hụt tình thương của cha mẹ, là người được chào đón trong nhà. Đại khái bởi vì dung mạo ba em cực kỳ giống mẹ, vì vậy cha càng muốn gặp , càng tay đổi biện pháp huấn luyện , thường để cho thừa nhận gánh nặng huấn luyện hoàn toàn đúng độ tuổi. Cũng bắt đầu từ đó, ngay trong tâm hồn còn thơ ấu, có ý hận cha. Cho đến năm mười tám tuổi cha bị hại qua đời, tiếp quản công ty và bang Viêm Ưng dưới cờ nhà họ Thư, mới biết cha khổ tâm, muốn làm bá chủ hai nhà hắc bạch, đủ hung ác tàn nhẫn, đủ cường đại tuyệt đối được. Cũng chính từ lúc đó, cá tính khát máu của càng trở nên lợi hại! Còn hung dữ gấp mấy lần cha mình!

      Bao nhiêu năm như vậy, ở bên cạnh cùng tiếp nhận huấn luyện chỉ có Lang, Lang là trẻ mồ côi cha nhặt về, từ ở cùng với , là bạn tốt hiếm có của , bạn tốt, em tốt.

      “Yến, ra có lúc cũng có thể kêu đau.” Đoạn Tử Lang cười đến ngây thơ, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười ấm áp.

      “Cậu cho rằng tôi là cậu? Cả ngày huyên náo!” Thư Yến Tả ngồi ghế mây, tia ranh mãnh thoáng qua trong mắt.

      “Cũng chỉ cậu hiểu tôi nhất, ôi! Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ!” Đoạn Tử Lang thở dài, chuyển ra sau lưng bạn, giúp cậu ấy xử lý những vết cào sau lưng, trong miệng càng ngừng lảm nhảm, “Chà! Móng vuốt con mèo này sắc bén, có răng sói, có vuốt mèo, xem ra bắt lại dễ, cũng biết người nào đó có sút vào gôn ...”

      Thư Yến Tả ném cái ly lên bàn trà, ánh mắt phóng hỏa, “Cậu vẫn còn chưa xong!”

      Đoạn Tử Lang vẫn cười hì hì như cũ, hề bị cơn giận của dọa sợ, chỉ có điều rất nhanh chóng thu dọn hòm thuốc, chuẩn bị lách người dù sao bây giờ cũng muốn đánh nhau, hơn nữa lấy thân thể yếu đuối nho nhã của đánh sao lại Yến! Cho nên, vẫn chạy là hơn, ừm! Tiện thể nhìn xem con mèo có răng sói.

      Kể từ sau khi Hoắc Nhĩ Phi bị đưa vào gian phòng ngủ này giam lại, nhịn được, ngồi dưới đất ôm chân khóc hu hu.

      Mặc dù phải con nhà có tiền, nhưng cha mẹ rất thương , muốn gì được nấy, săn sóc che chở đủ điều, sao chịu được cư xử như vậy, quả còn bằng đầy tớ cổ đại. Nếu như cha mẹ biết, còn biết cuống lên thành dạng gì! Mà điện thoại di động lại thấy, người đàn ông thúi đáng ghét, nguyền rủa ta! Nguyền rủa ta!

      “Hu hu hu hu...” càng nghĩ càng uất ức, càng khóc lớn tiếng, chỉ cảm thấy ai xui xẻo hơn , sao lại có thể gặp hạn như vậy, sớm biết nên ham du lịch miễn phí này, đánh chết về sau cũng đón bánh bao nhân thịt miễn phí từ trời rớt xuống nữa, quả nhiên phải đồ gì tốt, lại đập ra hố to, để cho rớt vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :