1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 92.1: Bắt đầu tấn công tình

      Editor: Puck

      Buổi trưa, Chử Tuyết Nghê gửi tin nhắn cho Nhiễm Nhiễm trước: Nhiễm Nhiễm, cám ơn em, chị chăm sóc tốt cho ấy.

      Sau đó lại gửi tin nhắn của Phi Phi: Bạn , bây giờ tớ rất hạnh phúc. Nếu trai hỏi tớ, cậu tớ ở nước .

      Khi Chử Tuyết Luân biết được em lại nước tìm Thư đại ca còn lấy làm kinh hãi, mặc dù em luôn hành động lớn mật, nhưng lần này cũng quá mức rồi, chẳng lẽ con bé động lòng với Thư đại ca rồi hả?

      Lấy cách làm người của Thư đại ca mà , rất hài lòng, nhưng vừa nghĩ tới em trai của Thư đại ca chính là người kia, còn có đứa cháu trai đó, trong lòng lại thoải mái, nếu như em và Thư đại ca tốt đẹp, vậy thành thân thích với Thư nhị thiếu, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất quái dị!

      Nhưng mà, nếu như đó là hạnh phúc của em , có quyền ngăn cản, làm trai, chỉ chúc phúc cho con bé.

      --- ------

      Thư Tử Nhiễm đọc tin nhắn chị Chử gửi tới, khóe miệng nhếch lên nụ cười, đại ca, chị Chử, hai người nhất định phải hạnh phúc.

      Hoắc Nhĩ Phi là bạn tốt cảm thấy vui mừng, mỗi người đều có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của mình, Tuyết Nghê dieenndkdan/leeequhydonnn rất dũng cảm, chỉ có điều cũng may, Thư Phiến Hữu cuối cùng bỏ lỡ Tuyết Nghê, là phúc khí của , nhưng mà lại biết tình hình thực tế chân chính.

      Sáng thứ hai, Hoắc Nhĩ Phi vùi đầu sửa sang lại tài liệu của , đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng kêu sợ hãi, trong lòng buồn bực: Đây là làm gì chứ, hô to gọi !

      Đột nhiên liếc thấy tường kính của nhà hàng đối diện treo vài chữ to, thiếu chút nữa bị sặc: Tiểu thư Phi Phi, có thể mời cùng ăn cơm trưa ?

      Nhìn chằm chằm vào nhà hàng “Nguyên Tân” đối diện kia, trong mắt Hoắc Nhĩ Phi cũng sắp phun lửa, kể từ hôm trước khai trương cho đến nay, chưa từng nghỉ ngơi.

      Ngày khai trương ấy, lại còn nể thể diện của , mời nhân viên cả công ty ăn cơm miễn phí, tất cả ánh mắt của đồng nghiệp nhìn lập tức khác thường, nhưng vừa mới đính hôn, hơn nữa đối tượng đính hô còn là tổng giám đốc bất động sản Sở viên, kết quả tốt biết bao!

      Vừa mới đính hôn lại có người theo đuổi, nhìn tình huống đoán chừng là ông chủ “Nguyên Tân”, từ ngày khai trương đến nay vẫn luôn biến đổi đa dạng lấy lòng , nhân viên nữ chưa lập gia đình trong công ty thậm chí còn có vài nữ diễn viên ghen tỵ với Hoắc Nhĩ Phi.

      Nhớ tới ngày hôm qua chuyện với Âu đại ca, Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc.

      “Phi Phi, món ăn nhà hàng Nguyên Tân ở đối diện đó đúng là tệ đâu, chỉ có điều sao trong ngày khai trương lại nể mặt mũi của em, mời toàn bộ nhân viên công ty ăn cơm trưa miễn phí, chẳng lẽ bầu trời rớt bánh nhân thịt sao?”

      Hoắc Nhĩ Phi vừa nghe đến bánh nhân thịt rớt xuống, có kích động muốn xé bánh nhân thịt thành đống bầy nhầy, tuyệt đối là gạt người! Đó phải ràng là cái bẫy rập để cho người ta nhảy vào sao!

      trời rớt bánh nhân thịt. Rất nhiều nhà hàng hoặc những chỗ vui chơi khác phải đều có hoạt động miễn phí trong ngày đầu hoặc ba ngày khai trương sao? ra vẫn có thể giải thích, chỉ có điều nể mặt em, hơi gượng ép.” Hoắc Nhĩ Phi phân tích.

      “Phi Phi, em biết ‘Nguyên Tân’ thuộc công ty nhà ai ?” Âu Dã Sâm mở mọt bản tài liệu bàn ra, khẽ nâng đầu, trong mắt sáng tỏ.

      biết.” Hoắc Nhĩ Phi đúng là biết, chỉ nghe đồng nghiệp nhà hàng của Hương Cảng, chẳng lẽ... khéo như vậy sao?

      “Dưới cờ công ty Thư thị ở Hương Cảng.” Âu Dã Sâm cũng trả lời hết sức đơn giản.

      Trong đầu Hoắc Nhĩ Phi “Ong” tiếng, lại là ác ma kia, nhà ta rốt cuộc có bao nhiêu của cải, sao có nhiều vậy, trong lòng nhất thời hối hận, năm kia ở Hương Cảng lại thăm dò ràng của cải nhà ta, trở thành bị động như bây giờ rồi.

      “Phi Phi, biết Lucus rất thích em, chúng ta đều thích bé, chỉ có điều em và tiểu Luân đính hôn, Thư nhị thiếu dfienddn lieqiudoon vì con trai mà bỏ ra tâm tư lớn như vậy để theo đuổi em chứ! Hơi khó có thể tưởng tượng.” Âu Dã Sâm đan tay chống cằm, hình như có điểm nghĩ mãi ra.

      “Âu đại ca, em hiểu, em nhất định xử lý tốt chuyện này, bên Tuyết Luân em cũng giải thích với ấy.”

      “Ừ, vậy tốt, Thư nhị thiếu này cũng tham gia bữa tiệc đính hôn của em và tiểu Luân, cuối cùng lại còn như vậy, có mục đích gì, xem ra có cơ hội phải qua gặp ta.”

      Hoắc Nhĩ Phi mím môi đáp, Thư ác ma đây là muốn làm gì chứ!

      Mãi cho đến buổi trưa, mấy chữ to vẫn chập chờn trong gió, lúc lúc quấy nhiễu tầm mắt Hoắc Nhĩ Phi, nhiều lần đều hít sâu, ép buộc mình bình tĩnh lại, thể kích động.

      Mười hai giờ vừa qua, vừa định chuẩn bị gọi điện thoại mua thức ăn, kết quả nghe thấy có người gõ cửa, “ vào.”

      “Hoắc tiểu thư, chào ngài, tôi là phục vụ của ‘Nguyên Tân’ đối diện, đây là do ông chủ của chúng tôi để cho tôi đưa tới, chúc ngài bữa trưa vui vẻ!” vào là nam sinh chừng hai mươi tuổi, rất cẩn thận đặt khay lớn lên bàn trống bên cạnh .

      Hoắc Nhĩ Phi rất bất đắc dĩ, rất muốn đánh đổ toàn bộ đồ trong khay, nhưng màu sắc đó cũng quá câu khẩu vị người ta ! Hơn nữa ngày khai trương đó cũng thưởng thức món ăn nơi đó, rất hợp khẩu vị của , đây phải cố ý hấp dẫn sao!

      Người biết cũng chưa hề biết kẻ thích món ăn ngon điển hình, đặc biệt soi mói thức ăn, càng thích ăn cay, chua, ngọt, haizzz...

      Thế nhưng trực tiếp đưa tới, so nuốt trôi đây!

      Khi do dự quyết, điện thoại di động reo vang, số xa lạ gọi tới.

      “Alo, chào ngài.”

      “Dì Phi Phi, con là Lucus, dì nhận được bữa cơm tình con đưa cho dì chưa? Dì nhất định phải ăn đó, nếu Lucus đau lòng.” Bên đầu điện thoại bên kia là giọng con nít cực kỳ đáng của Lucus.

      Vừa ngẩng đầu, vừa đúng nhìn thấy Lucus cười híp mắt ngồi ghế dài gần cửa sổ đối diện vẫy tay với co, còn chỉ chỉ thức ăn trước mặt mình, giơ muỗng trong tay, rất cao hứng mà múc muỗng cho vào miệng.

      Phải ác ma kia quả rất có biện pháp, quả rất khó từ chối Lucus, mặt là bởi vì bé chính là con trai die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mình từng ác độc bỏ lại, mặt cũng bởi vì mình quả rất ưa thích bé khéo léo hiểu chuyện, từ trước tới nay khi còn chưa biết thân phận của bé, khoảnh khắc đó giữ vai trò chủ đạo trong trái tim rồi.

      Chẳng lẽ đúng như theo lời ác ma, là xâm nhập vào cuộc sống của cha con họ trước, phiền! Phiền chết được!!

      thấy bắt đầu ăn cơm, Lucus ở đối diện rất vui sướng, vì vậy lớn bắt đầu yên lặng ăn xong cơm trưa.

      Khai trương được ba ngày, hề thấy ác ma kia xuất , Lucus cũng chỉ xuất vào hôm nay, được, phải tìm ta chuyện chút.

      Phục vụ “Nguyên Tân” thấy đến, từng người xếp hàng hoan nghênh, thiếu chút nữa hù dọa Hoắc Nhĩ Phi lảo đảo, ổn định lại tâm tình, rất bình tĩnh vào.

      “Dì Phi Phi, dì đến tìm Lucus sao?” Lucus như cơn gió chạy từ lầu hai xuống.

      “Ừ, chỉ có mình Lucus ở đây sao? Cha con đâu?” Hoắc Nhĩ Phi dắt tay bé lên lầu hai.

      “Dì Phi Phi phải đến tìm Lucus sao.” Giọng Lucus vốn hưng phấn lập tức tối sầm xuống.

      Hoắc Nhĩ Phi cưng chiều mà sờ lên đầu của bé, “Vậy tìm cha con.”

      “Khó có được tiểu thư Phi Phi ngài hạ cố đến chơi, đúng là vinh hạnh!” Thư Yến Tả khó có được mặc bộ đồ thường ở nhà hai màu đen trắng, lười biếng dựa nghiêng vào đầu cầu thang lầu ba, khóe môi nhếch lên, vô cùng quyến rũ.

      Thế nhưng nụ cười đó tuyệt đối miễn dịch với Hoắc Nhĩ Phi, vừa thấy được , tròng mắt vốn dịu dàng ôn hòa lập tức bốc cháy lửa giận lên.

      Lucus nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cảm thấy rất khó xử, vì sao dì Phi Phi thích cha chứ? phải lúc trước ở mạng chuyện rất tốt sao? Tại sao vừa thấy mặt như vậy?

      “Lucus ngoan, cha có lời muốn hàn huyên chút với dì Phi Phi của con, con tìm cha nuôi chơi trước .” Thư Yến Tả tăng thêm mấy chữ “Dì Phi Phi”, nhưng ra là cố ý cho Hoắc Nhĩ Phi nghe.

      “Vâng, cha nhất định phải giữ phép lịch đó!” Lúc Lucus bịch bịch chạy lên lầu vẫn quên dặn dò cha mình câu.

      Thư Yến Tả mỉm cười nhìn con trai, nếu như con trai biết dì Phi Phi của bé chính là mẹ bé, vậy chẳng phải địa vị của di3n~d@n`l3q21y'd0n mình lại càng thấp.

      “Tiểu thư Phi Phi, mời.” Tay phải Thư Yến Tả làm thế xin mời, Hoắc Nhĩ Phi tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, tốt nhất đừng để cho người của công ty nhìn thấy.

      “Rốt cuộc muốn làm gì?” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy thẳng vào vấn đề tốt hơn.

      “Tôi làm cái gì sao?” Thư Yến Tả cười đến rất vô tội.

      đưa nhà hàng của chạy đến đối diện công ty của tôi rốt cuộc là có ý gì? Ngày khai trương kêu nể mặt tôi mời mọi người trong công ty ăn cơm là có ý gì? Còn có suốt hai ngày nay vẫn luôn treo mấy chữ to đó là ý tứ gì?”

      “Lập tức hỏi nhiều như vậy, em bảo tôi phải trả lời em câu nào?”

      “Trả lời từng câu .”

      Thư Yến Tả bưng ly cà phê bàn lên, rất tao nhã nhấp ngụm , ngón tay gõ có tiết tấu lên bàn, “Mở nhà hàng ở chỗ nào, tôi nghĩ đó là tự do của tôi. Về câu hỏi thứ hai và thứ ba, có thể tổng hợp ở chung câu trả lời: Bởi vì tôi theo đuổi em.”
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      Phương Lăng thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 92.2: Bắt đầu tấn công tình

      Editor: Puck

      Hoắc Nhĩ Phi nghe được câu cuối cùng của , kinh hãi đến cái cằm sắp rớt xuống, ngón tay ở dưới bàn run rẩy, cố nén kích động muốn đánh người.

      “Lời của chút cũng buồn cười.”

      “Dĩ nhiên buồn cười rồi, tiểu thư Phi Phi cảm thấy tôi giống như đùa sao?” Đuôi mắt hẹp dài của Thư Yến Tả chau lên.

      Hoắc Nhĩ Phi cảm giác toàn thân đều rùng mình, người đàn ông này quả tiểu lý tàng đao *!

      (*) tiểu lý tàng đao: bề ngoài biểu rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác, tương tự miệng nam mô bụng bồ dao găm.

      “Vậy tôi cũng có thể từ chối lời theo đuổi của , tôi cho rằng người giữ chữ tín, hóa ra là tiểu nhân!” Hoắc Nhĩ Phi hung tợn .

      “Từ sau khi em xuất trong cuộc sống của cha con tôi trở , hiệp nghị còn kết quả.”

      “Đó là chuyện ngoài ý muốn, nếu như biết Lucus là... Tôi tuyệt đối ...” Hoắc Nhĩ Phi dám quá lớn tiếng, sợ Lucus lầu nghe thấy.

      “Tuyệt đối liếc mắt nhìn thằng bé sao? Tiểu thư Phi Phi quả vẫn độc ác trước sau như .” Những lời này của Thư Yến Tả thể nghi ngờ gõ mạnh vào trong lòng Hoắc Nhĩ Phi, biết tới năm năm trước lúc sinh ra Lucus.

      lại bổ sung tiếp câu, “Nếu xảy ra ngoài ý muốn, vậy lại càng cần thiết tuân thủ hiệp nghị.”

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy hôm nay mình bị rơi vào thế hạ phong, thể ra vì sao thế, hơn nữa nhìn dieendaanleequuydonn dáng vẻ của ác ma, hình như quyết tâm, dứt khoát ra. “Nơi này phải Hương Cảng, chẳng lẽ định ép buộc.”

      “Tiểu thư Phi Phi quả nhiên vẫn rất sợ tôi.” Thư Yến Tả nheo tròng mắt lại, giấu tâm tình của mình.

      có chiêu gì đối phó với tôi cũng sao cả, nhưng đừng làm tổn thương người thân và bạn bè bên cạnh tôi.”

      bằng, chúng ta lại ký hiệp nghị.”

      “Hiệp nghị gì?”

      “Từ giờ trở , tôi bắt đầu theo đuổi em, năm này, nếu như em động lòng với tôi, kết hôn với tôi; nếu như em vẫn rất chán ghét tôi, vậy tôi mang theo Lucus vĩnh viễn biến mất trong phạm vi tầm mắt của em, cuộc đời này đặt chân tới đây.” Thư Yến Tả đánh cuộc cơ hội.

      Hoắc Nhĩ Phi gần như thể tin nổi nhìn Thư Yến Tả ngồi đối diện, đây là hiệp nghị gì? “Tôi đính hôn.”

      phải em còn chưa kết hôn sao? Lại năm này em muốn thử xem, chẳng lẽ em sợ tôi?”

      “Làm sao có thể!” Hoắc Nhĩ Phi hề nghĩ ngợi hủy bỏ thẳng thừng, hận còn kịp, làm sao có thể .

      Mặc dù Thư Yến Tả sớm dự đoán trước, nhưng bị từ chối nhanh như vậy, trong lòng vẫn rất thoải mái, như vậy chờ xem thôi!

      “Thời gian năm này có phải quá dài , có thể là nửa năm . Còn nữa, nếu mà tôi , nhất định phải hủy bỏ giấy đăng ký kết hôn.” Hoắc Nhĩ Phi trực tiếp giảm xuống nửa năm, đây tuyệt đối là con số nguy hiểm với Thư Yến Tả.

      Hai người cứ mặt đối mặt như vậy nhìn phút, ánh mắt đều hề yếu thế.

      “Được, tôi có thể đồng ý, nhưng em phải cho tôi cơ hội cạnh tranh công bằng, lúc tôi hẹn em em thể từ chối tôi, cũng cần mỗi lần nhìn thấy tôi đều tỏ vẻ muốn ăn mặt tôi.”

      “Phụt!” Hoắc Nhĩ Phi rất có hình tượng phun ra, ràng là nét mặt muốn giết , lúc nào biến thành muốn ăn mặt , nghe thế nào cũng thấy kỳ cục!

      “Trong vòng nửa năm này, thể cho Lucus biết tôi là mẹ thằng bé.” Những lời này ép tới đặc biệt thấp.

      “Có thể, hiệp nghị bắt đầu có hiệu lực từ hôm nay trở .”

      Hoắc Nhĩ Phi rất khó khăn gật đầu, thể đồng ý, người đàn ông này có quyền có thế, thể die~nda4nle^qu21ydo^n lấy trứng chọi đá với , nếu lên điều kiện tính là quá đáng này, vậy đồng ý thôi.

      “Buổi chiều em có thể xin nghỉ nửa ngày.”

      “Vì sao tôi phải xin nghỉ?”

      “Vậy xin nghỉ cũng được, tôi kêu Lucus cùng ra ngoài.”

      được.”

      Mắt xếch hẹp dài của Thư Yến Tả chau lên, “Bắt, đầu, từ, hôm, nay, hoặc là, bắt đầu từ ngày mai?”

      Hoắc Nhĩ Phi bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra, gọi cho Âu đại ca, “Âu đại ca, buổi chiều em có chút việc, xin nghỉ nửa ngày.”

      Bên kia khựng lại, “Phi Phi, em là người lớn, chuyện của mình phải xử lý cho tốt.”

      “Vâng, cám ơn Âu đại ca.”

      Bên kia Thư Yến Tả dắt Lucus xuống, Đoạn Tử Lang mặc bộ đồ thể thao màu xanh dương, nhàn nhã tự tại xuống, rất tự nhiên chào hỏi , “Mèo , lâu gặp.”

      Đoạn lưu manh vẫn là đức hạnh kia, tuổi bao lớn rồi, còn ăn mặc sáng chói như vậy, rầu rĩ câu, “Đúng là lâu gặp, tôi vốn cho rằng đời này gặp lại mấy người.”

      Lucus ở bên cạnh ngoẹo đầu ngoẹo cổ mà hỏi: “Cha nuôi, sao cha gọi dì Phi Phi là mèo ?”

      Đoạn Tử Lang đứng trước mặt Lucus, rất nghiêm túc : ‘Con cảm thấy dáng dấp của dì Phi Phi rất giống như con mèo sao?”

      Hoắc Nhĩ Phi nắm chặt hai quả đấm, rất muốn quyền đấm bay Đoạn lưu manh ghê tởm này !

      Lucus vẫn còn rất nghiêm túc nhìn , vẻ mặt rối rắm, “Chỗ nào giống? Dì Phi Phi dễ nhìn hơn mèo nhiều.”

      Đoạn Tử Lang nhếch miệng lên nở nụ cười khó hiểu, cưng chiều sờ đầu con trai nuôi, ý vị sâu xa : “Về sau Lucus biết.”

      “Cha.” Bình thường trong tình huống Lucus hiểu gì cầu cứu cha thân của bé.

      “Lucus thôi, chúng ta chơi.” Hoắc Nhĩ Phi thành công hấp dẫn chú ý của Lucus, dắt bé ra cửa, mèo gì chứ! Đều do hai người này lấy biệt danh cho ! Đoạn lưu manh đáng hận!

      “Wow! Dì Phi Phi định cùng cha mang Lucus chơi sao?” Lucus tỏ vẻ hưng phấn, hình như có gì vui vẻ hơn việc này đó.

      “Ừ.”

      “Cha, cha giỏi!” Lucus rất hưng phấn khen ngợi cha mình, quả nhiên cha ra tay làm gì cũng được.

      Thư Yến Tả cưng chiều sờ tóc rối loạn die nda nle equ ydo nn trước trán của con trai, “Lucus vui mừng là tốt rồi.”

      “Dì Phi Phi, dì có thể ôm con chút ? con nặng.”

      Hoắc Nhĩ Phi khom lưng ôm lấy Lucus tỏ vẻ mong đợi, cho dù và Thư ác ma đạt thành hiệp nghị như thế nào, nhất định thể làm hại Lucus vô tội đáng .

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Từ đến giờ Lucus còn chưa từng ra sân chơi với cha mẹ, trong lòng bé, rất tự nhiên coi dì Phi Phi trở thành mẹ ruột của mình, bé tin tưởng cha nhất định theo đuổi được mẹ, như vậy nhà ba người bọn họ có thể vĩnh viễn ở chung chỗ.

      Quả nhiên tổ hợp nhà ba người này hấp dẫn rất nhiều tầm mắt người, người chugn quanh rối rít cảm thán hai vợ chồng này đúng là tuấn nam mỹ nữ, sinh ra đứa trẻ đáng đến mức khiến cho người ta muốn niết khuôn mặt của bé.

      tay Lucus nắm tay dì Phi Phi, tay nắm tay cha, đường vui mừng hớn hở, tâm tình đặc biệt tốt, nhìn thấy cái gì cũng muốn chơi, nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn.

      Ăn kem đến dính đầy quanh mép, Hoắc Nhĩ Phi thể đóng vai trò mẹ, lau sạch giúp bé từng chút .

      dạo sân chơi xong dạo công viên, có lẽ hình ảnh nhìn vô cùng ấm áp, cho đến khi Hoắc Nhĩ Phi vào trong khu rửa tay, bên cạnh có tuổi gần bằng rất hâm mộ với : “Ông xã chị đẹp trai, đứa trẻ lớn lên đáng như thế, nhà ba người chị ra ngoài tỉ lệ quay đầu nhìn nhất định rất cao.

      Động tác rửa tay của Hoắc Nhĩ Phi cứng đờ, bọn họ đứng chung chỗ nhìn giống người nhà như vậy sao?

      Buổi tối, Lucus kiên trì phải đưa dì Phi Phi về nhà trước, sau đó trở về cùng cha.

      Ngày mai nhất định phải tìm cơ hội chuyện tử tế với Tuyết Luân, thể làm người phụ nữ xấu.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      việc đúng vừa vặn, bất động sản Sở viên đấu thầu thành công hạng mục ở Giang Tô, thân làm tổng giám đốc, Chử Tuyết Luân dĩ nhiên thể thoái thác pải xử lý số chuyện.

      Mới sáng sớm gọi điện thoại cho vợ chưa cưới, vô cùng xin lỗi, vừa mới đính hôn lại phải công tác, hạng mục d1end4nl3q21yd0n Giang Tô vừa mới đấu thầu thành công, đoán chừng ít nhất phải ngây ngô nửa tháng.

      Hai người triền triền miên miên chút lời tâm tình, rồi cúp điện thoại.

      Hoắc Nhĩ Phi thầm nghĩ trong lòng: Hay là chờ trở lại rồi , hạng mục Giang Tô đó là hạng mục công ty tìm cách lâu, thể khiến cho phân tâm.

      Những ngày sau này, Thư Yến Tả quả nhiên triển khai tấn công tình nồng nặc với , mỗi sáng sớm vừa đến phòng làm việc, bàn đều cắm bó hoa tươi nổi tiếng kiều diễm, hoa hồng xanh, hoa hồng Bulgari, Tường Vi hồng nhạt, lan hồ điệp, Lavender, Margaret, hoa păng xê, lan cattleya, hoa Iris germanica *... ngày ngày giống nhau, quả khiến các nữ đồng nghiệp khác ghen chết, ban đầu mọi người cho rằng do chồng chưa cưới Chử Tuyết Luân của đưa, sau lại biết ai câu, “Là Thư nhị thiếu sát vách đưa.”

      (*) Hoa Margaret: Tên tiếng Pháp là Marguerite – Hoa cúc dại

      Hoa lan cattley: là loài lan có vẻ đẹp và hương sắc vẹn toàn nên được gọi là hoa Hoàng hậu của các hoa, hoa có nhiều màu

      Hoa Iris germanica: là loài thực vật có hoa trong họ hoa Diên vĩ

      Vì vậy, ánh mắt mọi người nhìn càng thêm hâm mộ, dĩ nhiên cũng thiếu ánh mắt khinh bỉ, những thứ này sớm quan trọng với Hoắc Nhĩ Phi, nhớ ngày đó khi mới tới giải trí Âu Kỳ, có người theo sau lưng chửi bới , dựa vào quan hệ bám váy, khoảng thời gian kia nếu phải bạn tốt và bạn trai khích lệ, thiếu chút nữa bỏ qua, nhưng sau này bằng vào cố gắng của mình và thành tích mới ngồi vững vàng vị trí này, từ đó về sau, cũng có ai dám xấu sau lưng nữa.

      Chỉ có điều gần đây, những kẻ thích huyên thuyên lại bắt đầu rồi, căm hận nhìn biển hiệu bắt mắt đối diện, đều do làm hại.
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      Phương Lăng thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 93.1: thầm nảy sinh tình cảm khó hiểu

      Editor: Puck

      Gần như có người phụ nữ nào hoa tươi, lại còn là hoa tươi qúy giá như vậy, tươi mới, vẫn còn đọng nước, mang theo mùi thơm, nhàn nhạt tỏa ra trong khí.

      Hoắc Nhĩ Phi cắn răng nghiến lợi nhìn bó to hoa Lavender, bệnh của ác ma quả , lại tặng hoa cho !

      Mặc dù ném hằng ngày, nhưng đối diện vẫn đưa hằng ngày, hình như những thứ hoa này đều lấy tiền, quả nhiên là kẻ có tiền!

      Còn có mỗi bữa trưa tình , quả khiến Hoắc Nhĩ Phi ngán chết, mỗi khi cắn răng nghiến lợi muốn chống lại Thư ác ma lại lấy hiệp nghị ra dọa .

      Ví dụ như bây giờ, ba người lại tay nắm tay đường cái vào ban đêm, vẫn là Lucus chính giữa, vừa nắm tay mỗi người, nhất định la hét muốn xem phim gì mà Cừu vui vẻ vào Sói xám.

      Vì vậy, tay Hoắc Nhĩ Phi cầm popcorn, trong tay Thư Yến Tả bưng cola, nhà ba người vào rạp chiếu phim.

      ngày kia, Lucus theo đề nghị của cha nuôi, quyết định để dì Phi Phi và cha ở chung chỗ, để cho bọn họ chịu khó bồi dưỡng tình cảm.

      Thư Yến Tả cực kỳ tán thưởng với săn sóc của con trai, nhưng Hoắc Nhĩ Phi vui, muốn ở cùng chỗ với ác ma, khiến cho có cảm giác gặp nguy hiểm.

      “Em sợ tôi ăn em sao?” Ngồi lên chiếc Cayenne Porsche màu đen của Thư ác ma, Hoắc Nhĩ Phi nghĩ tới tâm tư d1en d4nl 3q21y d0n của mình, đột nhiên bên tai phun tới luồng khí nóng.

      lập tức phản xạ có điều kiện hất cằm lên, vì vậy đôi môi nhàng lướt qua mặt Thư Yến Tả, túng quẫn khiến cho muốn tìm cái lỗ để chui vào.

      ra mèo thể chờ đợi được như vậy!” Thư Yến Tả xấu xa nhếch môi, trong tròng mắt đen chớp động ham muốn thể giải thích.

      “Ai bảo áp sát như thế chứ!” Hoắc Nhĩ Phi mạnh miệng cố chấp .

      Tay phải Thư Yến Tả chỉ nhàng gạt tóc rơi bên tai Hoắc Nhĩ Phi, lại gần bên tai , nhàng bật hơi, “Tôi còn có thể gần thêm chút nữa.”

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy giống như luồng điện xuyên qua toàn thân, rất muốn bật dậy, nhưng ác ma đáng ghét lại nhốt mình trong vòng tay, khiến cho cách nào nhúc nhích.

      thể ép buộc tôi!” Hoắc Nhĩ Phi rất chán ghét .

      Đau thương thoáng qua trong mắt Thư Yến Tả, trong nháy mắt rồi biến mất, “Em đồng ý để tôi theo đuổi, như vậy, hôn môi, cũng cần thiết.”

      xong, chờ chống lại, túm lấy cằm , hung hăng hôn lên, gần như xâm lược giống như công thành chiếm đất, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào trong miệng Hoắc Nhĩ Phi, dây dưa với đầu lưỡi .

      “Ưmh... Ưmh...” Hoắc Nhĩ Phi giãy dụa thuận theo, trong miệng phát ra tiếng chống lại, hai tay dùng sức đẩy Thư Yến Tả, nhưng bằng sức lực yếu ớt của nào lay động được Thư Yến Tả chút nào! khác nào mèo gãi ngứa.

      Thư Yến Tả sớm biết lợi hại của Hoắc Nhĩ Phi, đương nhiên có lòng đề phòng , tay giữ chặt cố định hai tay , để cho lộn xộn, từ mưa to gió lớn ban đầu về sau dần thành hôn dịu dàng tỉ mỉ, Hoắc Nhĩ Phi mới chậm rãi bình tĩnh lại, cảm giác mình sắp thiếu dưỡng khí rồi, còn có sao ác ma phải hôn dịu dàng như thế!

      Khi cảm thấy mình sắp hít thở thông, Thư Yến Tả mới buông ra.

      há to miệng thở hơi, quả đấm liên tiếp đấm tới, Thư Yến Tả bị đánh lần sao có thể dẫm lên vết xe đổ lần nữa, tay nắm được quả đấm vung tới của , cau mày : “Có sáng kiến mới hay .”

      Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy hết sức uất ức, nước mắt “Tí tách” rơi xuống, đôi môi bị hôn đến nóng hừng hực, tay còn bị nắm chặt nữa, đau chết, nước mắt lập tức tuôn ra, tại sao lại gặp phải ác ma này! Tại sao năm năm rồi, còn buông tha cho !

      Thư Yến Tả thấy khóc rồi, lập tức buông lỏng tay nắm cổ tay , biết an ủi như thế nào mới phải, mặc dù dinendian.lơqid]on trước kia từng thấy khóc, nhưng giống tình huống bây giờ.

      “Năm năm qua, tôi sống rất tốt, ràng cũng sắp quên , nhưng... Tại sao còn phải xuất trước mặt tôi, còn phải dây dưa dứt với tôi, nhất định để tôi nhớ tới cơn ác mộng ở Hương Cảng!”

      còn mang Lucus tới uy hiếp tôi, tôi biết thằng bé vô tội, tôi biết mình xứng làm mẹ thằng bé, nhưng nên cho bé tới đây, cho cùng ngoài ý muốn này do tạo thành, sao lại trách tôi!” Hoắc Nhĩ Phi thút tha thút thít khóc kể, hoàn toàn ý thức được trong lời của mình mơ hồ mang theo ý nũng nịu.

      “Đừng khóc.” Thư Yến Tả cau mày câu, giơ ngón tay cái lên lau nước mắt nơi khóe mắt cho mèo .

      “Lấy tay thúi của ra!” Hoắc Nhĩ Phi rất lưu loát gạt tay ác ma ra.

      Thư Yến Tả nóng lạnh, tiếp tục lau nước mắt giúp .

      “Tôi kêu lấy tay thúi của ra!” Hoắc Nhĩ Phi mặt đầy nước mắt, gào lớn câu.

      “Phụt...” Thư Yến Tả lần đầu tiên cười, khóe miệng mở rất rộng, trong tròng mắt đen tràn đầy ý cười.

      Hoắc Nhĩ Phi làm ra vẻ mặt tự nhận là vô cùng hung hãn, hung tợn nhìn chằm chằm người nào đó cười đến rút gân.

      “Rất khó coi, giống như con mèo mướp .” Thư Yến Tả thu lại nụ cười, rất nghiêm túc .

      Hoắc Nhĩ Phi giơ cánh tay lên lau mặt, lập tức, mặt hề biến thành mặt hề lớn.

      Thư Yến Tả thấy càng lau càng bẩn, dứt khoát kéo tay ra, lấy khăn giấy trong xe, rất nhàng lau nước mắt mặt giúp .

      “Tự tôi lau.” Hoắc Nhĩ Phi muốn cướp khăn giấy trong tay .

      Thư Yến Tả né tránh bàn tay duỗi ra của , nhìn mặt mèo mướp của : “ mũi còn có nước mũi đó, em lại nhìn thấy.”

      “Nào có nước mũi chứ!” Mặc dù Hoắc Nhĩ Phi rất 囧, tuy nhiên mạnh miệng cãi lại.

      “Tại sao có, vừa rồi em khóc bù lu bù loa, nước mắt nước mũi chảy khắp nơi rồi.” Thư Yến Tả hề câu đùa giỡn hiềm nghi nào, vừa tay cũng ngừng lại.

      Vì vậy, Hoắc Nhĩ Phi rất tự nhiên diee ndda fnleeq uysd doon cho rằng đúng, dù sao vừa rồi mình khóc đến rất đau lòng, nhưng cũng đều do người trước mặt làm hại!

      Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía cũng ai oán lên.

      Thư Yến Tả chỉ tập trung lau vệt nước mắt mặt , ánh mắt rất dịu dàng.

      Hoắc Nhĩ Phi bị tình cảm dịu dàng của thắt chặt, phát vung tay lên gạt tay còn lau, ngồi ngay ngắn, “Tôi phải về nhà.”

      Ánh mắt Thư Yến Tả phức tạp nhìn lúc, rồi khởi động xe.

      Suốt dọc đường, hai người trao đổi bất cứ điều gì, giống như dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng mà trong lòng hai người đều rất ràng, đây phải ảo giác.

      Cảnh tượng yên tĩnh như vậy, lần đầu tiên xuất giữa hai người giống như vĩnh viễn có khả năng xuất , giống như, có thứ gì đó giống với lúc trước.

      Vừa về đến cửa nhà, Hoắc Nhĩ Phi như chạy trốn mở cửa xe, chạy vào trong cầu thang, giống như đằng sau có thứ gì đó đuổi theo .

      Thư Yến Tả ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng , trong mắt lên vẻ khiến cho người ta nhìn thấy thần sắc, quay kính xe xuống, đốt điếu thuốc, thở ra hơi dài

      Hút xong điếu thuốc, mới khởi động xe chạy .

      Hoắc Nhĩ Phi chạy về nhà, trong lòng vẫn còn nhảy “Thình thịch” như cũ, soi gương, mặt vẫn còn chút đỏ ửng khả nghi, nhất định do vừa rồi chạy trốn quá nhanh rồi.

      May mà cha mẹ ngủ, bằng mẹ lại hỏi rồi.

      Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, bị dọa cho hết hồn, vội vàng cầm di động, phía hiển thị người gọi đến chính là Tuyết Luân.

      [Phi Phi, ngủ chưa?]

      “Vẫn chưa đâu, việc bên đó xử lý như thế nào rồi? Tiến triển thuận lợi chứ?”

      [Ừ, rất thuận lợi, nhưng còn có chút chuyện phía sau phải xử lý, cho nên còn phải ngây ngốc tuần nữa.]

      “Vậy làm việc cho tốt, về sớm chút.”

      [Phi Phi, nhó em, tuần lễ nhìn thấy em, cảm giác giống như tháng vậy.] Trong giọng trầm lắng của Chử Tuyết Luân lộ ra nhớ nhung nồng đậm.

      “Em cũng nhớ , Tuyết Luân, em...” Hoắc Nhĩ Phi vừa định chuyện Hoắc nhị thiếu theo đuổi với chồng chưa di ien n#dang# yuklle e#q quiq on cưới, cảm thấy thể kéo dài được nữa, nhất định phải cho ấy biết.

      Bên kia đột nhiên truyền đến loạt thanh huyên náo, Chử Tuyết Luân mệt mỏi : [Phi Phi, xin lỗi, có chút chuyện cần phải xử lý tiếp, ngủ ngon, bảo bối.]

      “Ngủ ngon, đừng quá mệt mỏi.”

      Sau khi cúp điện thoại xong, Hoắc Nhĩ Phi nằm giường, nghĩ vẫn nên chờ về rồi sau , bận rộn như vậy.

      Sau khi Thư Yến Tả về nhà, thấy con trai được Lang dỗ dành ngủ, nên đơn giản dội trận nước lạnh, khoác áo ngủ đứng sân thượng, nhìn ánh đèn sáng rỡ trước mắt trong thành phố này, bóng dáng lập tức chìm vào trong màn đêm, sương mù vây quanh hết vòng này đến vòng khác.

      “Vừa rồi lại đánh nhau?” Lang cũng bộ áo ngủ màu đen giống vậy ra tới.

      “Cậu rất hy vọng chúng tôi đánh nhau?” Thư Yến Tả nhíu mày.

      “Tính tình hai người quật cường, giống như sao hỏa va chạm trái đất vậy, khả năng đánh nhau rất lớn.” Đoạn Tử Lang rất lười biếng tựa lưng vào lan can.

      Thư Yến Tả phun ra vòng khói, “Quả nhiên thể cứng ngắc với ấy.”

      Đoạn Tử Lang kỳ quái mà nhìn cậu ta, cười đến có ý tốt, “Thay đổi sách lược?”

      “Chẳng lẽ tôi là người cổ hủ như vậy sao?”

      “Vậy, lần này có tiến triển mới?”

      phát triển thành tệ hại thôi. Đúng rồi, chuyện của cậu như thế nào?” Sở dĩ Lang ở chỗ này, đương nhiên phải bởi vì , mà bởi vì người tình thuở ban đầu của cậu ấy – nghệ sỹ đương nổi danh Coral của Á Ninh.

      trong gặp gỡ lui tới.” Đoạn Tử Lang rất đẹp trai mà châm điếu thuốc.

      ấy là nghệ sỹ, bị truyền thông phát rất phiền toái, tự cậu cẩn thận chút.”

      “Biết, với bản lĩnh của tôi còn có thể bị đám chó săn phát sao.” Đoạn Tử Lang thèm để ý chút nào.

      “Cậu nghiêm túc sao?”
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 93.2: thầm nảy sinh tình cảm khó hiểu

      Editor: Puck

      “Chẳng lẽ tôi giống như đùa giỡn?” Đoạn Tử Lang cười cười.

      Thư Yến Tả rất chân thành mà liếc nhìn cậu ta, “Nửa nửa giả.”

      Đoạn Tử Lang suýt chút nữa bị sặc bởi chính nước miếng của mình, “Yến, phải cậu có mắt xuyên thấu chứ.”

      “Cũng đừng khiến mình bị rơi vào trò đùa giỡn.” Thư Yến Tả dụi đầu điếu thuốc, vào nhà ngủ.

      Đoạn Tử Lang vẫn dựa vào lan can như cũ, hít hơi khói sâu, bi nghẹn đến ho khan liên tục.

      Quả nhiên là Yến mà! ràng nhìn thấu tâm tư của , yên tâm , tôi biết chừng mực.

      --- ------

      Hương Cảng, trụ sở chính của bang Lôi Thần, lão già chừng năm mươi tuổi gì đó ngồi ngay ngắn ghế cao, “Nghe gần đây Thư nhị thiếu mang theo con trai đến thành phố L?”

      Lão già này đương nhiên là bang chủ bang Lôi Thần – Lôi Nhất Hằng, đối thủ mất còn của Thư Yến Tả!

      “Vâng, nghe còn mở chi nhánh nhà hàng ‘Nguyên Tân’ ở thành phố L.” thanh niên con chừng ba mươi tuổi đáp lại.

      “Phái người có thăm dò ra tin tức gì ?”

      “Nghe gần đây Thư nhị thiếu thường qua lại mật thiết với nữ nhân viên của giải trí Âu Kỳ, con của ta hình như rất thích ta.”

      “A! Còn có chuyện như vậy, xem ra đẳng cấp của Thư nhị thiếu quả nhiên rất đặc biệt! thích thiên kim nhà danh giá, lại chỉ chung tình với người đàn bà bình thường. Đúng rồi, có điều tra được người phụ nữ sinh con cho ta ?” Lôi Nhất Hằng cười đến cực kỳ hèn mọn bỉ ổi.

      “Vẫn chưa tra được.” Thanh niên con nơm nớp lo sợ .

      “Đồ ăn hại! Nuôi mấy người đám ăn hại! Năm năm rồi, cái rắm tin tức gì cũng điều tra được!” Lôi Nhất Hằng di1enda4nle3qu21ydo0n hung hăng ném rơi ly trà trong tay, tức giận quát lên.

      “Bang chủ, Thư nhị thiếu làm công việc giữ bí mật quá tốt, chúng ta phái người điều tra đều tra được gì, hơn nữa giống như có người nào biết người phụ nữ kia là ai, cũng chưa bao giờ nghe Thư nhị thiếu cưng chiều người phụ nữ nào quá lâu, nhưng mà...” Cậu thanh niên con kia là trong những thuộc hạ được trọng dụng nhất của Lôi Nhất Hằng.

      “Nhưng gì? Đừng có dông dài.” Giọng điệu hơi được kiên nhẫn.

      “Ngược lại nghe người phụ nữ tên An Tình Hủy, trước kia từng được nhận cưng chiều của Thư nhị thiếu, nhưng sau khi con của xuất lại chịu lạnh nhạt, ngây ngốc ở nhà cũ họ Thư năm năm, nếu phải mê tiền tài và quyền lực, sao có thể rời ! Nếu như chúng ta thêm chút lợi dụ dỗ, chừng...” Trong mắt nam thanh niên con lóe ra tia sáng.

      “Dùng lợi dụ dỗ... Phương pháp dùng lợi dụ dỗ như thế nào? Sao cậu biết ta phản bội Thư nhị thiếu?”

      “Bang chủ, loại phụ nữ như ta chẳng phải cần tiền sao? Chúng ta cho ta tiền, chỉ cần ta ngoan ngoãn hợp tác!”

      “Được, chỉ cần có thể moi ra tin tức có ích từ chỗ ta, cậu lập công lớn!”

      “Thuộc hạ phải ngay, xin hứa cho Bang chủ câu trả lời thuyết phục hài lòng.” Nam thanh niên con cười đến gian trá.

      An Tình Hủy trong chợ, từng đợt tanh tưởi truyền đến khiến cho chán ghét, năm năm rồi, nghẹn uất ngây người ở nhà cũ họ Thư năm năm rồi, vú Thư bà già chết này là tín nhiệm , ra vẫn đề phòng , luôn để cho làm chút việc lộn xộn, do đó, gần đây phái ra ngoài mua thức ăn, việc này cũng muốn để cho làm?

      tức giận xé lá rau vừa mua trong tiệm, nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ.

      Năm năm rồi, vì có thể sinh tồn ở nhà cũ họ Thư, rất nỗ lực nịnh nọt mọi người, càng nhìn đôi mắt tiểu thiếu gia Lucus lại càng nghĩ đến con đàn bà kia, mặc dù chuyện này là đề tài cấm kỵ ở nhà cũ họ Thư, nhưng năm đó ra mưu kế nho , dụ dỗ nữ giúp việc thảo luận thân thế của tiểu thiếu gia sau lưng, ngày hôm sau nữ giúp việc kia bị ném đút cho chó sói ăn.

      Vì vậy, càng thêm xác định ý tưởng trong lòng , cho dù từ tính toán thời gian đến nhìn tướng mạo của Lucus, là đứa bé của con đàn bà ấy có khả năng vô cùng lớn.

      Mặc dù con đàn bà đó thể chạy trốn, biết bị nhị thiếu mang chỗ nào rồi, nhưng cũng phải có khả năng.

      cũng biết nhị thiếu khôn khéo, cũng chính bởi vì nhị thiếu lần nữa cảnh cáo đừng làm chuyện vượt quá die nd da nl e q uu ydo n khuôn phép, cũng dám có hành vi nào quá phận.

      Còn có Đoạn Tử Lang kia, mỗi lần nhìn , ánh mắt đều mang theo trêu tức thậm chí là hèn mọn, điều này khiến cho cực kỳ khó chịu, nhưng mà người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, nếu như rời nhà cũ họ Thư còn tiền vốn để sinh tồn nữa, cho nên chỉ có thể nhịn, nhưng mà gần đây nhẫn nhịn đủ rồi, mặc dù hao tâm tổn trí nịnh nọt tiểu thiếu gia như thế nào, nhưng đứa bé kia vẫn hờ hững với , đức hạnh giống y hệt mẹ nó!

      Vừa nghĩ tới đứa con của con đàn bà đê tiện kia, vẻ ác độc trong mắt lại tăng thêm vài phần, gần như tất cả đều coi thằng bé giống như bảo bối, đối với bọn họ mà , chỉ là người hầu hạ vô thưởng vô phạt mà thôi!

      Gần đây, biết vì lý do gì, hai cha con lại rời nhà gần nửa tháng, rất kỳ quái, nghe giọng điệu vú Thư bọn họ thành phố L trong nước, chỗ đó có gì hấp dẫn cha con bọn họ sao?

      Mua xong đồ ăn, suốt dọc đường suy nghĩ việc đường về, hoàn toàn hề phát ra có hai người đàn ông to con theo sát sau lưng .

      Hai người này nháy mắt ra hiệu cho nhau, xông lên người che miệng An Tình Hủy, người giữ chặt tay , lập tức có chiếc minibus lái tới, hai người đàn ông to lớn xách như xách gà con nhét vào xe.

      An Tình Hủy hoảng sợ mở to hai mắt, trong miệng “Ô ô...” ngừng, trong đầu lại chuyển động cực kỳ nhanh, những người này là ai? Tại sao lại muốn bắt ? Chắc chắn phải vì tiền, vốn chỉ là người hầu hạ mà thôi, chẳng lẽ là kẻ địch của Thư nhị thiếu?

      Sau đó, mắt của bị che lại, tầm mắt thoáng cái đen thui, hai cánh tay cũng bị người ta trói lại, thuận theo mà giãy dụa.

      “An tiểu thư, tôi khuyên vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời tốt hơn, tôi tin tưởng là người thông minh!” giọng lạnh lùng nghiêm nghị vang lên bên tai .

      An Tình Hủy cân nhắc giữa lợi và hại, yên tĩnh trở lại, người kia sai, chỉ cần giết diệt khẩu là được.

      Đại khái nửa giờ sau, xe ngừng lại, hai mắt An Tình Hủy tỏa sáng, miếng vải đen bị lấy xuống, nhìn chung quanh vòng, chỉ là nhà xưởng cũ kỹ mà thôi.

      Hai người đàn ông to lớn kéo vào trong nhà xưởng, sau đó tới trước người đàn ông thấp bé gầy gfo, ánh mắt hèn mọn bỉ ổi đánh giá An Tình Hủy vòng từ xuống dưới.

      “Buông tay An tiểu thư ra, tôi nghĩ An tiểu thư là người thông minh, ta biết nên làm như thế nào có lợi cho bản thân mình!”

      An Tình Hủy liếc mắt nhìn người đàn ông đó, hoạt động cánh tay bị trói đến hơi chết lặng, “ biết tiên sinh tốn sức lớn như vậy bắt tôi đến đây là có mục đích gì?”

      “Tôi định bàn luận giao dịch hạng nhất với An tiểu thư.”

      “Cùng tôi? Bàn luận giao dịch?” An Tình Hủy cảm thấy rất khó tin.

      “Đúng vậy, An tiểu thư ngây người [email protected]0n ở nhà cũ nhà họ Thư sắp sáu năm rồi nhỉ, chắc biết chuyện nơi đó tương đối thấu đáo!”

      Trong đầu An Tình Hủy khựng lại, quả nhiên là kẻ thù của Thư nhị thiếu, chỉ có điều sao lại tìm tới !

      Người đàn ông gầy gò thấy An Tình Hủy gì, tiếp tục : “ ra cũng rất đơn giản, chỉ cần An tiểu thư phối hợp tốt với chúng tôi, nhận được khoản khả quan. Hơn nữa, có lựa chọn nào khác.” Hoàn toàn uy hiếp.

      “Được, hỏi .” An Tình Hủy cân nhắc tiếp, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất, đáp ứng trước , hơn nữa Thư nhị thiếu có nhiều ân huệ với , cho dù phản bội ta cũng do ta gieo gió gặt bão.

      “An tiểu thư quả nhiên sảng khoái, tôi thích.” Người đàn ông gầy gò ngả ngớn sờ lên gò má trắng nõn của An Tình Hủy, trong mắt lên vẻ vui sướng.

      “Mẹ đẻ của tiểu thiếu gia nhà họ Thư là ai?”

      người phụ nữ tên Hoắc Nhĩ Phi.”

      “Bây giờ ta ở đâu?”

      biết, từ năm năm trước ta chạy trốn xong bị Thư nhị thiếu bắt lại rồi, chưa từng thấy xuất , cho nên tôi cũng lắm.”

      biết được bao nhiêu về người phụ nữ tên Hoắc Nhĩ Phi kia?”

      “Tôi chỉ biết ta và tôi đều bị bắt đến nhà cũ họ Thư làm công cụ ấm giường cho nhị thiếu, chỉ có điều ta may mắn hơn tôi chút, mang bầu đứa . Những chuyện khác tôi biết, bửi vì chúng tôi đều bị chia ra nhốt ở những phòng khác nhau, cho nên trao đổi rất ít.”

      “A, như vậy, xem ra An tiểu thư rất mong mang thai đứa của Thư nhị thiếu?” tay người đàn ông gầy gò hung hăng nắm lấy cằm An Tình Hủy, tay kia sờ soạng lên ngực An Tình Hủy.

      “Hai người lui xuống trước.” Người đàn ông gầy gò phất phất tay, ra dấu cho hai thuộc hạ này xuống trước.

      An Tình Hủy sao có thể người đàn ông này muốn làm gì, cho dù vô cùng muốn, cũng thể giả bộ như ra vẻ thuận theo, vẫn chưa muốn chết, dù sao tàn phá chịu nổi, ngủ với ai phải ngủ sao?

      Trong phòng, lập tức truyền đến từng tiếng đàn ông thở dốc nặng nề và tiếng người phụ nữ rên rỉ nũng nịu, hai người đàn ông vạm vỡ đứng ngoài cửa chỉ cảm thấy khó chịu muốn chết, lại chiếm được cởi bỏ.

      Sau khi An Tình Hủy trở lại nhà cũ họ Thư, chỉ cảm thấy toàn thân bẩn muốn chết, mới vừa rồi bị ba tên đàn ông như súc sinh cường bạo, lúc gần , người tên Trình Thất còn cảnh cáo nhất định phải ngoan ngoãn hợp tác, nếu kết cục rất thê thảm!

      có thể đoán được người tên Trình Thất kia nhất định là người của đối thủ mất còn với Thư nhị thiếu – người của Lôi Nhất Hằng, muốn trở về nằm vùng, bất cứ lúc nào báo cáo nhanh động thái của Thư nhị thiếu cho bọn chúng.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 94.1: Lucus bị ai mang ?

      Editor: Puck

      Tháng mười, khí trời thành phố L bắt đầu chuyển mát, còn có ba ngày, Tuyết Luân trở lại rồi, Hoắc Nhĩ Phi ngồi trong phòng làm việc, cầm lịch ngày bàn, vẽ các vòng tròn.

      “Dì Phi Phi.” Lucus đẩy cửa chạy vào.

      “Lucus, sao con lại đến đây?”

      “Cha bảo hôm nay phải về Hương Cảng có việc, để cho con tới tìm dì Phi Phi chơi.”

      Hoắc Nhĩ Phi cầm điện thoại lên gọi, chuông reo tới hai lần, bên kia nhận.

      “Alo! trở về Hương Cảng cũng lên tiếng chào hỏi sao! làm vậy là có trách nhiệm với Lucus, sao có thể để mình thằng bé ở đây.” Hoắc Nhĩ Phi chỉ trích loạt.

      [Tôi có thể lý giải rằng em nỡ để tôi ? Hơn nữa Lucus giao cho em, tôi rất yên tâm, tôi tin tưởng em chăm sóc tốt cho nó.]

      “Quỷ mới có thể nỡ xa , tôi ước gì vĩnh viễn trở về, vậy buổi tối Lucus ở đâu?”

      [Nếu như em muốn giữ nó, có thể giao cho Lang, mặc dù cậu ta luôn chơi về muộn.]

      Nghe xem! ràng chính là trong lời có hàm ý khác, Hoắc Nhĩ Phi tức giận thầm nghĩ.

      đợi mở miệng chuyện, bên kia truyền đến giọng : [ nghe em nữa, tôi lên máy bay rồi, nhờ em chiếu cố Lucus vài ngày.]

      “Này!” Đầu bên kia chỉ truyền di@en*dyan(lee^qu.donnn) đến tiếng điện thoại kêu “Tút tút”, Hoắc Nhĩ Phi tức giận thở hổn hển ném điện thoại .

      “Dì Phi Phi, dì nỡ để cha con sao?”

      Hoắc Nhĩ Phi rất nhã nhặn ho khan, rất kiên định phủ nhân, “ có, dì ước gì cha con vĩnh viễn đừng trở lại.”

      “Con cảm thấy cha rất tốt mà, sao dì Phi Phi thích cha con?” Lucus chu cái miệng nhắn.

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy thảo luận vấn đề này với Lucus rất thích hợp, sờ lên cái đầu của bé, “Bởi vì đó là cha con, con đương nhiên thích cha con rồi, Lucus ngoan, bây giờ con ở đây chơi, chờ dì hết bận mang con chơi được ?”

      “Vâng.” Lucus rất ngoan gật gật đầu, yên tĩnh ngồi ghế sa lon bên cạnh, ôm laptop chơi game.

      Ban ngày ngược lại dễ giải quyết, chỉ có điều buổi tối, Hoắc Nhĩ Phi bắt đầu u sầu.

      Có thể trông cậy vào tên Đoạn lưu manh kia sao? Cả ngày thấy bóng dáng, từ sau khi nhìn thấy Coral, hoàn toàn bị mê hoặc mất lý trí rồi, cả ngày chạy hẹn hò, Lucus giao cho ta, mình cũng yên lòng, người cha nuôi đó là như thế nào, cũng quá có trách nhiệm!

      Đợi sau mười giờ, Đoạn lưu manh còn chưa trở lại, điện thoại cũng ai nhận, Hoắc Nhĩ Phi tức giận đến chân mày bắt đầu run lên.

      “Dì Phi Phi, khi nào cha nuôi trở lại vậy, mình con sợ hãi, nhưng mà con buồn ngủ quá rồi!” Lucus rất khổ sở trợn tròn mắt.

      Hoắc Nhĩ Phi nhìn dưới đôi mắt bé bắt đầu đánh nhau, khỏi đau lòng trận, cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng quyết định mang bé về nhà, thời gian vài ngày chắc thành vấn đề, hơn nữa lần trước cha mẹ còn từng gặp bé, cũng rất thích.

      “Lucus, chúng ta đợi cha nuôi của con nữa, dì dẫn con về nhà được ?”

      “Có ? Con có thể đến nhà dì Phi Phi ở sao?” Lucus vì tin tức như vậy mà mở mắt ra lần nữa.

      “Ừ, dĩ nhiên có thể , ngồi yên.” Hoắc Nhĩ Phi thắt chặt dây an toàn cho Lucus xong, cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho Đoạn lưu manh, cho ta biết mấy ngày nay Lucus ở nhà mình, cần ta quan tâm, rồi để điện thoại di động xuống cho xe chạy .

      Đoạn Tử Lang ra nửa cố ý nửa vô ý, lúc ấy và Coral chơi trong quán bar, quả nghe thấy chuông điện thoại reo, chờ lúc nhìn thấy định trở về. cũng chỉ có ý tốt thúc đẩy chuyện này mà thôi, cho hai mẹ con bọn họ thêm chút thời gian, bồi dưỡng tình cảm, tốt!

      Sau khi thấy mèo gửi tin nhắn tới, lập tức gọi cú điện thoại cho Yến, cho cậu ấy biết tin tức tốt này, hai người ngầm hiểu lẫn nhau.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Hoắc Nhĩ Phi mang theo Lucus vào nhà cha Hoắc và mẹ Hoắc ngồi ghế sa lon xem ti vi, thấy con dẫn theo bé trai trở lại, rất kinh ngạc.

      “Chào ông bà.” Lucus vừa vào cửa, ngọt ngào chào.

      “Miệng đứa này ngoan, bé chính là đứa bé lần trước gặp ở lễ đính hôn của con cả, trách được thoạt nhìn sao quen mắt.” Mẹ Hoắc cười ha hả .

      “Vâng, cha, mẹ, Lucus có người thân ở thành phố L, mấy ngày này bé tạm ở nhà chúng ta.” Hoắc Nhĩ Phi đổi giày, giúp Lucus tìm đôi dép cũ của mình lúc trước, dù sao trong nhà có dép con nít, chỉ có thể tạm chấp nhận.

      Lucus ngược lại ngoan ngoãn xỏ dép vào, đứng ở đó mơ mơ màng màng ngủ gật.

      “Mẹ, con mang Lucus vào ngủ trước.” Hoắc Nhĩ Phi dắt tay Lucus vào phòng mình, cởi giày vớ và quần áo cho bé, đắp kín chăn mền.

      Lucus vừa vào đến giường ngáy o o ngủ rồi, Hoắc Nhĩ Phi sờ lên khuôn mặt nhắn của bé, đóng cửa lại ra ngoài, biết cha mẹ nhất định có lời muốn hỏi .

      Vừa thấy con ra ngoài, Thu Linh lập tức kéo con giọng hỏi, “Phi Phi, cha đứa này và con có quan die ennd kdan/le eequhyd onnn hệ như thế nào?”

      “Mẹ, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

      “Bạn bè bình thường để con dẫn đứa bé của người ta tới ở trong nhà vài ngày sao?” Thu Linh đương nhiên tin.

      “Đúng vậy, Phi Phi à, cha gặp cha của đứa này trong lễ đính hôn lần trước, thoạt nhìn rất đơn giản! Sao con quen biết.” Cha Hoắc cũng xen vào.

      “Cha mẹ, hai người suy nghĩ nhiều, cha Lucus tạm thời có việc gấp quay về Hương Cảng mấy ngày, tiện mang theo thằng bé, nên nhờ vả con chăm sóc bé mấy ngày thôi.” Hoắc Nhĩ Phi mở tủ lạnh, lấy bịch sữa chua ra uống.

      “Con bé này, chính là tâm địa quá tốt, Tuyết Luân biết ? Hai đứa cũng đính hôn, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho nó chút, thể khư khư cố chấp biết ?” Thu Linh ý vị sâu xa .

      “Mẹ, con biết , con có chừng mực mà.”

      “Con bé ngốc, Tuyết Luân bao dung con bao nhiêu, cũng hy vọng con lại quá gần người đàn ông khác, mẹ thấy ngày đó ánh mắt nó nhìn cha Lucus cũng thích hợp.” Thu Linh chọc chọc lên trán con , con bé ngốc này, thoáng cái hai mươi bốn tuổi, vẫn còn như trẻ nít, luôn luôn khiến cho bọn họ bận tâm.

      “Cha, cha mẹ còn ngủ , cũng sắp mười giờ rồi, haizzz... Buồn ngủ quá, con rửa mặt.” Hoắc Nhĩ Phi ngáp cái vào toilet.

      “Ông xem, đều do ông nuông chiều, may mà còn có thằng bé Tuyết Luân này thích nó, tôi coi như thỏa mãn.” Thu Linh tức giận chỉ trích ông xã.

      “Được rồi, đều do tôi nuông chiều, ngủ .” Hoắc Kỳ cũng giận, cười ha hả nắm bả vai bà xã về phòng ngủ.

      Lúc Hoắc Nhĩ Phi lên giường ngủ, Lucus đạp hết chăn ra, nửa nằm sấp giường ngủ say!

      nhàng bò lên giường, giúp bé đắp kín chăn mền, nhìn khuôn mặt khi ngủ của Lucus, trong mắt chứa đầy tình dfienddn lieqiudoon cảm dịu dàng, biết đây là con trai mình mười tháng mang thai sinh ra, lại thể nhận, cũng thể cho cha mẹ mình biết đây là cháu ngoại của ông bà.

      “Mẹ, Lucus rất nhớ mẹ.” Lucus ngủ đột nhiên mê ra tiếng.

      Tay Hoắc Nhĩ Phi sờ lên mặt bé khựng lại, khóe mắt lướt qua giọt lệ, xin lỗi, rất xin lỗi, Lucus, mẹ thể nhận con.

      cắn chặt môi dưới của mình, nằm nghiêng xuống.

      Buổi sáng tỉnh lại hình như Lucus cực kỳ hưng phấn, “Dì Phi Phi, tối hôm qua con mơ thấy mẹ.”

      “Mẹ ở trong mộng như thế nào?” Hoắc Nhĩ Phi vừa giúp bé mặc quần áo vừa hỏi.

      “Con mơ thấy dì Phi Phi chính là mẹ, sau đó con đặc biệt vui vẻ, nhưng đột nhiên mẹ thấy tăm hơi.” Lucus xong giọng .

      Hoắc Nhĩ Phi mặc quần áo cho bé, tay khựng lại, thương mà sờ lên khuôn mặt nhắn của bé, “Mặc xong rồi, thôi, chúng ta ra ngoài đánh răng rửa mặt, sau đó ăn sáng.”

      Lúc Hoắc Nhĩ Phi mang Lucus chơi, Thu Linh lặng lẽ với ông xã: “Ông xã, ông có cảm thấy ánh mắt Lucus đó đặc biệt giống ánh mắt của Phi Phi nhà ta !”

      “Có lẽ đây chính là duyên phận, bằng sao Phi Phi thích thằng bé như vậy, còn dẫn bé đến nhà chúng ta, nghe đứa này từ có mẹ, cũng đáng thương.” Hoắc Kỳ cũng cảm thấy có vấn đề gì.

      “Là ngược lại, người tuổi trẻ bây giờ đó, quá có trách nhiệm, sinh xong đứa bé liền ly hôn, hoàn toàn có trách nhiệm với đứa bé”

      Lucus cảm thấy nhà dì Phi Phi tốt, mặc dù lớn như nhà mình, nhưng mỗi ngày ông bà đều làm món ăn ngon cho bé ăn, ăn ngon hơn nhà mình.

      Buổi trưa, bàn thức ăn phong phú, màu sắc tươi đẹp.

      “Nào, Lucus ăn cá mè, có vây xương, thịt cá còn tươi mới.” Thu Linh nghe con Lucus thích ăn cá, gần như bữa nào cũng mua cá, thay đổi đa dạng làm cho khách mời tí hon ăn.

      “Cám ơn bà.” Giọng trẻ con mềm mại của Lucus truyền đến, đôi mắt cong lại như vầng trăng non.

      “Ông xã, ông xem đôi mắt của Lucus này, giống hệt Phi Phi lúc , đứa này có duyên phận sâu với nhà chúng ta.”
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :