1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 84.2: Show Tân Lục Viên

      Editor: Puck

      Lucus chớp mắt to đen bóng, hơi hiểu, “Còn có ai đến nữa?”

      “Phi Phi, Phi Phi, cậu ở đâu?” Đột nhiên Tuyết Nghê cao giọng hô.

      Hoắc Nhĩ Phi thể làm gì khác hơn là lên tiếng, “Ở đây.”

      Chử Tuyết Nghê qua bồn cây cao ngang người, tới, nhìn thấy Phi Phi ngồi chung chỗ với bé trai xa lạ, rất hiếu kỳ.

      “Wow! Dáng dấp người bạn xinh đẹp đó.” nhịn được ngồi xổm xuống, rất hứng thú nhìn Lucus.

      “Dì, cha rồi, bé trai thể bị là xinh đẹp!” Lucus có bài có bản.

      “A! Vậy dì xin lỗi con được , chỉ có điều dáng dấp của con đáng .” Chử Tuyết Nghê cười “Hì hì”.

      “Cám ơn dì khen ngợi.” Lucus cười híp mắt, giọng trẻ con .

      “Wow! Phi Phi, khi bé cười lên cong cong đôi mắt giống cậu đó! phải là con riêng của cậu chứ!” Chử Tuyết Nghê đùa.

      Nhưng mà người vô tình, người nghe có ý, Hoắc Nhĩ Phi nhìn ngũ quan hoàn mỹ xinh xắn của Lucus, dường như hơi tương tự với tướng mạo người nào đó trong trí nhớ, đầu lập tức “Ong” tiếng, hơi dám tin.

      “Phi Phi, cậu sao vậy? Tớ chỉ đùa chút thôi!” Nhìn thấy dáng vẻ Phi Phi ngây người, Chử Tuyết Nghê khỏi lên tiếng.

      Hoắc Nhĩ Phi vội vàng che giấu luống cuống vừa rồi của mình, cười : “Cõi đời này người có đôi mắt cười chỗ nào chẳng có, như cậu nếu bị mẹ của Lucus nghe được tốt lắm.”

      đợi Chử Tuyết Nghê chuyện, Lucus mím miệng : “Con chưa từng gặp mẹ.”

      Hoắc Nhĩ Phi và Chử Tuyết Nghê hai người cùng kỳ quái nhìn về phía Lucus, cảm thấy rất thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ cha mẹ bé ly hôn, haizzz! Bây giờ tỷ lệ ly hôn nhiều như vậy, rất tốt cho việc giáo dục đứa .

      Nghĩ như vậy, Chử Tuyết Nghê nhất thời đau lòng đứa , trong đầu Hoắc Nhĩ Phi thoáng ra rất nhiều đoạn ngắn mơ hồ, vốn cho rằng quên mất, nhưng bé trai này xuất , đột nhiên khiến cho trí nhớ của ràng, năm năm trước quả sinh bé trai, nhưng thể nào lại xuất ở đây?

      Huống chi bé là con trai của Thư tổng Á Ninh, hoàn toàn phù hợp.

      Thư tổng? thể nào, cõi đời này người họ Thư quá nhiều, thể nào có chuyện trùng hợp như vậy.

      Khi hai người đuổi theo suy nghĩ khác nhau giọng tìm người của Thư Phiến Hữu truyền đến, “Xin hỏi có thấy bé trai dáng dấp đáng , cao chừng này ?”

      Lucus vừa nghe thấy giọng bác, vội kêu: “Bác, con ở đây.”

      Thư Phiến Hữu chuyện phiếm với mấy người bạn a Sâm giới thiệu đột nhiên phát thấy Lucus đâu nữa, vội lời xin lỗi tiếp được với bọn họ, vội vội vàng vàng tìm Lucus, phải biết rằng Lucus là bảo bối nhà bọn họ, tiểu Tả tha thứ cho , mà ngay cả chính cũng qua được cửa này.

      Sau khi nhìn thấy Lucus bình yên có chuyện gì, tảng đá treo trong lòng cuối cùng rớt xuống đất, ôm Lucus, giọng nghiêm nghị , “Về sau cho chạy loạn biết ? Khiến bác lo lắng chết mất! Chỗ này lớn như vậy, nếu tìm được con làm sao?”

      Lucus rất uất ức mím mím môi, “Con chạy loạn, con chỉ nhìn thấy dì Phi Phi ngồi đây, sau đó tới đây di@en*dyan(lee^qu.donnn) chuyện với dì, con biết dì ấy.” Sợ bác tin, cuối cùng bé còn tặng thêm câu.

      Hoắc Nhĩ Phi cũng cảm thấy người “Bác” này hơi nghiêm khắc, nếu mang đứa bé này đến, vậy nên chơi cùng bé, bản thân xã giao với người khác, đứa bé dĩ nhiên nhàm chán.

      Thư Phiến Hữu ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ bên cạnh, rất cảm kích : “Cám ơn hai người chăm sóc Lucus, bởi vì chúng tôi lần đầu tiên tới đây, chưa quen thuộc chỗ này.”

      Chử Tuyết Nghê hoàn toàn bị chấn động rồi, người đàn ông này, rất đẹp trai! Rất có phong độ! Quả mê chết người!

      Hoắc Nhĩ Phi nhìn thấy người ta khách khí như vậy, tiện gì, cười cười, “ có việc gì, tôi thấy Lucus rất ngoan, hai ngày trước còn gặp bé lần ở trong phòng nghỉ, khó có được đứa này còn nhớ tôi.”

      Chỉ có điều, sao người đàn ông này quen mặt như vậy, chẳng lẽ mình từng gặp ta ở đâu?

      “Ồ! như vậy, em cũng là nhân viên Âu Kỳ... Chức vụ cũng thấp!” Thư Phiến Hữu híp mắt nhìn trước mắt, chỉ cảm thấy càng nhìn càng quen mặt, rốt cuộc gặp ở đâu!

      “Chị Phi Phi, Âu tổng kêu chị qua chuyến.” Tiểu Tuyết ở bộ phận kế hoạch chạy tới.

      “Được, chị qua liền.”

      Hoắc Nhĩ Phi rất xin lỗi nhìn Thư Phiến Hữu và Lucus, “Xin lỗi, tôi thể tiếp chuyện tiếp, Lucus, hẹn gặp lại.” Lôi kéo Chử Tuyết Nghê ngây ngốc theo.

      “Hẹn gặp lại dì Phi Phi.” Lucus giơ tay bé, trong mắt lộ vẻ nỡ.

      Thư Phiến Hữu rất hứng thú nhìn theo bóng lưng “Dì Phi Phi” đó, chỉ cảm thấy trong trí nhớ ràng từng gặp , chỉ có điều ở đâu?

      Chẳng lẽ năm năm trước?

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Âu Dã Sâm tìm Hoắc Nhĩ Phi dĩ nhiên định giới thiệu cho biết Thư tổng Á Ninh – Thư Phiến Hữu, chỉ có điều hai người lại bỏ lỡ.

      “Phi Phi, người đàn ông vừa rồi là ai vậy? Dáng dấp đẹp trai đó! Mê chết người ta, cực phẩm cực phẩm!” Chử Tuyết Nghê bị túm cuối cùng khôi phục thần trí rồi, kích động .

      “Bác Lucus đó? Chắc là họ Thư.” Hoắc Nhĩ Phi suy nghĩ chút, thư ký Lâm Lucus là con trai của Thư tổng, nếu gọi bác, vậy chắc chắn là họ Thư.

      “Đúng rồi, hỏi Âu đại ca chút chẳng phải biết sao, trời ạ! Tớ thông minh!” Chử Tuyết Nghê say mê tự .

      Hoắc Nhĩ Phi còn gì để về mức độ hoa si của ấy, tốc độ Tuyết Nghê đổi bạn trai quả kinh người, nếu có thể để cho ấy gặp phải sát tinh trong đời, ngược lại tốt rồi.

      Đợi đến khi tìm được Âu Dã Sâm, phát tán tỉnh người đẹp, hề có ý định tìm !

      tới, “Âu tổng, tìm em?”

      “Phi Phi à, vốn định giới thiệu Thư tổng cho em biết, nhưng ấy lại tìm Lucus rồi, chờ chút .”

      Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi nghĩ, chẳng lẽ người vừa rồi chính là Thư tổng? thể nào, thư ký Lâm Lucus là con trai của Thư tổng, người vừa rồi là bác của Lucus, đúng là khiến hồ đồ.

      Đột nhiên, ngoài cửa mang tới rối loạn tưng bừng, Coral mặc chiếc váy đuôi dài màu xanh ngọc vào trong vòng vây mọi người, phóng viên càng ùa lên.

      “Tiểu thư Coral, xin hỏi vừa hát vừa diễn, cảm thấy có thể đảm nhiệm sao?”

      “Tiểu thư Coral, nghe đạo diễn Phùng Chí Sinh cố ý để cho đóng vai nữ phụ trong phim xuyên ‘Thịnh thế đường ca’ của ông ấy là sao?”

      “Tiểu thư Coral, vai nữ phụ này, là ông chủ Á Ninh giúp giành được hay giải trí Âu Kỳ giúp giành lấy?”

      “Tiểu thư Coral, kể từ khi bắt đầu nghiệp đến nay, chưa hề náo loạn xì căng đan nào với nam minh tinh khác, bởi vì liên quan đến bạn trai mối tình đầu của sao? vẫn thích ta sao? Xin hỏi lần này có thể cọ xát ra tia lửa giống vậy với nam chính Vũ Triệt của ‘Thịnh thế đường ca’ ?”

      ...

      Nhân viên công tác vội ngăn cản phóng viên liên tiếp hỏi tới, Jady – người đại diện của Coral thiếu chút nữa bị chen die nd da nl e q uu ydo n lấn làm rớt kính mát, “Các bạn phóng viên, tôi biết các bạn rất quan tâm cuộc sống của Coral, có thể ngồi sang bên kia trả lời ?”

      mặt Coral trước sau duy trì im lặng nụ cười tao nhã, cuộc sống trong làng giải trí năm năm này mài giũa đến còn góc cạnh rồi, vẫn nhớ lúc mới ra mắt các phóng viên hỏi đời sống tình cảm của hề suy nghĩ ra bản thân từng có bạn trai mối tình đầu, bởi vì quá sâu cho nên bây giờ muốn hẹn hò nữa.

      Kết quả, ngày hôm sau báo Hương Cảng đưa tin diện rộng “Ca sỹ ngọc nữ Coral lúc thanh xuân bị bạn trai cũ vứt bỏ, lần mất lòng tin ở tình , từ đó chuyên tâm vào nghiệp ca hát.”, tựa đề và nội dung hoàn toàn xuyên tạc ý của , lúc ấy khiến tức phát khóc. Vẫn là George và người đại diện Jady an ủi , làng giải trí chính là như vậy, bạn thể chân thành 100%, bạn từng câu từng chữ đều phải cân nhắc, thể nghĩ gì nấy.

      Sau lần đó, có nhiều kinh nghiệm, rất nhiều chuyện bị hỏi đến đều khéo léo trả lời, cũng để cho người khác túm được nhược điểm cũng như làm cho người khác hài lòng.

      Người đại diện Jady rất thông minh, trưởng thành rất nhanh, rất có tiềm lực.

      Cũng chỉ trong đêm khuya yên tĩnh, lúc mình mới có thể tháo bỏ toàn bộ đề phòng xuống, liếc nhìn ảnh chụp trong quá khứ nhớ lại đủ ngọt ngào trải qua, sau đó thất thanh khóc ầm lên...

      Thư Phiến Hữu nắm tay Lucus đứng đằng xa, nhìn Coral cười đến tao nhã, trong lòng cảm thán: “ cuối cùng trưởng thành, có thể ứng phó thành thạo trong làng giải trí rồi.”

      “Bác, con cảm thấy hình như chị Coral vui vẻ lắm.” Lucus đột nhiên .

      “Sao Lucus biết?” Thư Phiến Hữu cảm thấy tâm tư Lucus rất nhạy cảm.

      biết, chính là cảm giác, nếu con bị nhiều người vây quanh hỏi nhiều vấn đề như vậy, con cũng vui.” Lucus như tiểu đại nhân.

      Thư Phiến Hữu cưng chiều sờ đầu cháu trai, “Lucus rất biết nghe lời, chúng ta uống chút nước trái cây .” xong dắt Lucus đến chỗ đặt bàn ăn.
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      Phương Lăng thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 85.1: cách nào xóa sạch tình mẹ con

      Editor: Puck

      “Lucus, sao lại là con? A, Thư tiên sinh, chào ngài.”

      “Dì Phi Phi, con cũng muốn ăn trái cây.” Giọng mềm mại của Lucus vang lên.

      Hoắc Nhĩ Phi vội vàng dùng tăm xiên miếng dưa hấu, đút vào trong miệng Lucus, động tác tự nhiên đến mức khiến Thư Phiến Hữu nhìn tặc lưỡi.

      vẫn nhìn “Dì Phi Phi” trước mắt này, cảm giác mình sắp nhớ ra.

      giọng đáng vang lên bên tai , “Thư tiên sinh, xin chào, tôi tên là Chử Tuyết Nghê, rất hân hạnh được biết .” Chử Tuyết Nghê khôi phục phong cách tao nhã của tiểu thư quý tộc, tự nhiên thoải mái đưa tay ra.

      Thư Phiến Hữu ngẩn người, cũng đưa tay mình ra, cầm lại.

      này có vẻ đẹp kiều diễm sáng rỡ, hoàn toàn khác vừa rồi thấy mình lộ vẻ hoa si, là...

      Hoắc Nhĩ Phi ở đó tự nhiên đút Lucus ăn trái cây, hoàn toàn ủng hộ bạn tốt chủ động ra trận, ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình.

      biết lúc đút Lucus ăn gì đó ánh mắt quá hiền dịu hay do hình ảnh này quá ấm áp, cảnh này bị phóng viên thực tập cách đó xa nhìn thấy chụp lại, chi tùy tiện dạo trong sân, cảm thấy d1end4nl3q21yd0n hình ảnh nào tệ tiện tay chụp lại, có lẽ chừng ngày sau dùng tới.

      “Phi Phi, Tuyết Nghê, Thư đại ca, mọi người biết nhau?” Âu Dã Sâm bưng ly rượu đỏ tới.

      Hoắc Nhĩ Phi và Thư Phiến Hữu đồng thời nhìn đối phương, ánh mắt ngạc nhiên.

      chính là Hoắc Nhĩ Phi.”

      là Thư tổng Á Ninh, vậy Lucus...”

      trách được tôi cảm thấy Hoắc tiểu thư đặc biệt quen mắt, ra thấy qua hình, chỉ có điều trước kia chúng ta chưa từng gặp?” Thư Phiến Hữu nhếch miệng lên nở nụ cười mê người.

      “Thư đại ca, cũng thể đến gần Phi Phi như vậy, nếu như bị tiểu Luân nhìn thấy, cho rằng có ý gì khác...” Âu Dã Sâm cười ha hả trêu ghẹo.

      “Thư tổng hài hước, sao chúng ta từng gặp được.” ra Hoắc Nhĩ Phi cũng cảm thấy người đàn ông này rất quen mắt, nhưng trong miệng lại kiên định phủ nhận.

      “Bác, bác và dì Phi Phi biết nhau sao?” Giọng con nít mềm mại của Lucus truyền đến.

      “Đúng vậy, biết từ trước, chỉ có điều vẫn vô duyên gặp được.” Thư Phiến Hữu cười đến mê người.

      “Này, tất cả mọi người khó có được tụ tập chỗ, tối nay chúng ta say về!” Hôm nay Âu Dã Sâm đặc biệt vui mừng.

      “Mấy người chỉ lo vui vẻ trò chuyện, đều để ý đến người ta.” Chử Tuyết Nghê nũng nịu bất mãn.

      “Thư đại ca, quên giới thiệu người đẹp cho , ấy là Tuyết Nghê em tiểu Luân.” Âu Dã Sâm lôi kéo Tuyết Nghê giới thiệu.

      ra là em tiểu Luân, trách được phong cách xuất chúng như vậy.”

      Chử Tuyết Nghê chỉ cảm thấy trong lòng đặc biệt ngọt ngào, được người đàn ông này khen, tâm tình cực kỳ thoải mái! Đều giống những người đàn ông từng lui tới với trước kia, trong lòng đột nhiên nảy sinh ý tưởng, phải theo đuổi được !

      Nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn Thư Phiến Hữu có nhiều hơn sáng rỡ khác, ánh sáng chợt lóe lên sau đó bình thường lại, cũng thể hù dọa , hơn nữa còn biết có bạn ! Phải để Âu đại ca thăm dò giúp tay mới được.

      Mấy người lớn trò chuyện vui vẻ, còn Lucus quấn lấy Hoắc Nhĩ Phi khi muốn ăn trái cây, lúc lại muốn ăn đồ ngọt, khi lại muốn ăn salad, lúc muốn uống nước trái cây.

      Hoắc Nhĩ Phi hề ngại phiền toái với đủ loại cầu của Lucus, vừa đúng lúc muốn tham dự cuộc trò chuyện của ba người bọn họ.

      hoàn toàn vô thức làm chút chuyện tỉ mỉ dịu dàng, ví dụ như: Khóe miệng Lucus luôn dính chút mảnh vụn bánh ngọt, tỉ mỉ lấy khăn giấy ra lau giúp bé, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

      “Dì Phi Phi, con muốn tiểu.” Cánh môi nõn nà hồng hào của Lucus hơi vểnh lên, dáng vẻ đáng như vậy cho dù là ai cũng thể từ chối.

      “Được, dì dẫn con .” Hoắc Nhĩ Phi die,n; da.nlze.qu;ydo/nn vừa dứt lời lập tức định dắt tay Lucus đến phòng rửa tay.

      “Bác dẫn con , sao có thể làm phiền dì Phi Phi.” Thư Phiến Hữu vội vàng .

      Lucus chu miệng nhắn, muốn.

      Hoắc Nhĩ Phi vội vàng : “ có việc gì, tôi tương đối quen thuộc nơi này, tôi dẫn bé được.”

      Nhìn bóng dáng lớn rời , trong mắt Thư Phiến Hữu thoáng qua vẻ kỳ dị, trừ Nhiễm Nhiễm ra, cho tới giờ Lucus chưa từng dính người phụ nữ nào như vậy, là chuyện lạ!

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Khi màn đêm buông xuống, người hội trường bắt đầu lục tục, còn lưu lại rất ít.

      Show ngày hôm nay, cho dù ở phương diện nào, cũng coi như hoàn mỹ, các phóng viên coi như hài lòng với tin tức nội bộ lấy được hôm nay, đều tự vội vàng trở về sửa lại bản thảo, trang đầu các báo ngày mai khẳng định chính là hình ảnh show Tân Lục Viên.

      Buổi tối, Âu Dã Sâm muốn mở tiệc mời tất cả nhân viên nội bộ công ty cực khổ trong ngày hôm nay, tất cả mọi người đều hoan hô, boss rất nhân đạo!

      Ban ngày Chử Tuyết Luân thể đến, buổi tối dĩ nhiên thể vắng mặt.

      Như vậy, trong phòng bao vip xa hoa chính là bảy người Âu Dã Sâm, Carol, Thư Phiến Hữu, Chử Tuyết Nghê, Lucus, Hoắc Nhĩ Phi, Chử Tuyết Luân.

      Lucus nhất định ngồi chung bên cạnh Hoắc Nhĩ Phi, ngay cả bác cũng bỏ rơi, khiến cho Thư Phiến Hữu ngừng cảm khái trong lòng, thằng nhóc này!

      Trong bữa tiệc, Hoắc Nhĩ Phi tự nhiên gánh vác trách nhiệm nặng nề bón Lucus ăn cơm, giúp bé gắp thức ăn, gỡ xương cá, bóc vỏ tôm, bận rộn kinh khủng, nhìn thấy mà Chử Tuyết Luân cau mày, trong lòng thầm nghĩ: ra Phi Phi thích đứa bé như vậy!

      Mấy người vừa ăn vừa chuyện, khí vô cùng hòa hợp, trừ lớn hai người tập chung bón cơm, ăn cơm.

      Sau khi ăn xong, mấy người lại KTV ca hát, mọi người thay phiên nhau hát, sao mọi người có thể bỏ qua cho đôi tình nhân Chử Tuyết Luân và Hoắc Nhĩ Phi duy nhất trong nhóm, cũng hết sức cầu bọn họ song ca bài tình ca, ‘Người tri tâm’ dĩ nhiên là tình ca để chọn hát đầu.

      Bản thân Carol làm ca sĩ, thích hát bài của Trương Huệ Muội, ‘Cắt tình’, ‘Nghe biển’, ‘Tôi muốn vui vẻ’... Mỗi bài đều hát đến thuận buồm xuôi gió.

      Lucus thuận theo, la hét bé cũng muốn ca hát, còn muốn hát với chị Carol, làm chọc cho mọi người cười ha ha, quỷ đáng .

      Mọi người vừa uống bia, vừa ca hát, mặc dù số người nhiều, nhưng chơi được tận hứng, càng chơi về sau, Lucus dinendian.lơqid]on duy trì nổi, ngã trong ngực Hoắc Nhĩ Phi ngọt ngào ngủ thiếp .

      Vốn Thư Phiến Hữu định ôm Lucus, nhưng tay Lucus bám chặt vạt áo Hoắc Nhĩ Phi, vừa chạm vào bé, bé bất mãn bĩu môi, giống như vô cùng tình nguyện.

      Hoắc Nhĩ Phi tỏ ý sao, chính cũng có cảm xúc thể ràng với Lucus, luôn tự chủ muốn đối xử tốt với bé, có thể do cảm giác mình từng thiếu nợ đứa bé.

      Thư Phiến Hữu chỉ có thể xin lỗi cười cười, thằng bé này...

      Những người khác đều cảm thấy gì, đứa bé mà! Đều như vậy.

      Lúc trở về, Thư Phiến Hữu ép buộc ôm Lucus tới, lập tức, thằng nhóc bất mãn, “Oa” tiếng khóc lên, thanh vang dội, đủ để chấn động lòng người.

      Hoắc Nhĩ Phi hơi ngượng ngùng, Thư Phiến Hữu nhìn ra tâm tư của , vội vàng : “ có việc gì, sau khi Lucus ngủ tính khí lớn nhất, bé trách tôi đánh thức nó, dỗ dành là được.”

      Lucus ở đó khóc đến đau lòng, Chử Tuyết Nghê vội vàng đưa khăn giấy, Thư Phiến Hữu vừa lau nước mắt giúp bé vừa dụ dỗ, “Lucus ngoan, vẫn là bác tốt, chúng ta ngủ lại được , lập tức tới rồi.”

      “Tuyết Nghê, xe của em chạy tới chưa, nếu , em đưa Thư đại ca và Lucus đến khách sạn .” Âu Dã Sâm .

      “Được, Thư đại ca, em đưa hai người về.” Chử Tuyết Nghê chỉ về chiếc Porsche thể thao màu đỏ như lửa.

      Thư Phiến Hữu tạm biệt mọi người, ôm Lucus vẫn nức nở về xe, Chử Tuyết Nghê rất lịch mở cửa xe rồi.

      Cho đến khi Porsche màu đỏ chạy , Hoắc Nhĩ Phi vẫn còn ngơ ngác, cảm giác nơi nào đó trong lòng ê ẩm đau.

      “Phi Phi, đưa em về thôi, khuya lắm rồi, bác trai bác chắc nhắc.”

      “Vâng.”

      “A Sâm, chúng ta .”

      “Âu đại ca, bye bye.”

      Chử Tuyết Luân đương nhiên nhìn thấu nhiệt tình của em Tuyết Nghê với Thư đại ca, đêm, hình như con bé cực kỳ hưng phấn, mặc dù Thư đại ca là người tốt, nhưng mà với Lucus, cảm giác trong lòng hơi mơ hồ thoải mái, có lẽ vì bé vô cùng dính Phi Phi, khiến ghen.

      Lúc nào biến thành để ý như vậy, xem ra bản thân phải nắm chặt bước chân, sớm ngày định ra với Phi Phi, nếu trong lòng yên.

      Dọc theo đường Hoắc Nhĩ Phi đều nghĩ có phải Lucus còn khóc , hay ngủ, cũng biết mình làm sao...

      Suốt đường , hai người đều theo đuổi tâm của mình.

      Đến cửa nhà Hoắc Nhĩ Phi, Chử Tuyết Luân xuống xe trước, sau đó lịch mở cửa xe giúp Phi Phi.

      Hoắc Nhĩ Phi chuẩn bị vào, giọng trầm thấp của Chử Tuyết Luân vang lên sau lưng .

      “Phi Phi.”

      Khi xoay người, bị Chử Tuyết Luân dùng sức ôm lấy, cảm thấy ôm rất chặt, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

      có việc gì, chỉ muốn ôm em cái.”
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      thienbinh2388Phương Lăng thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 85.2: cách nào xóa sạch tình mẹ con

      Editor: Puck

      Hai người cứ yên tĩnh ôm nhau năm phút, Chử Tuyết Luân mới lưu luyến rời buông người trong ngực ra, hơi cúi đầu khẽ hôn lên trán , “Phi Phi, ngủ ngon.”

      Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi xẹt qua chút ngọt ngào, Tuyết Luân vẫn luôn là người dịu dàng, từ trước đến nay luôn che chở săn sóc đủ điều.

      “Vâng, cũng thế, lái xe cẩn thận.” Giọng dịu dàng.

      Chử Tuyết Luân nhìn hai gò má đỏ bừng của Phi Phi, chỉ cảm thấy yết hầu xiết chặt, rất muốn hôn lên, nhưng cố kiềm chế, “Em vào trước, nhìn em vào xong rồi .”

      Hoắc Nhĩ Phi ngọt ngào xoay người vào trong hành lang.

      Đợi sau khi bóng dáng của biến mất thấy, Chử Tuyết Luân cho xe chạy rời .

      Bên phía khách sạn, Thư Phiến Hữu dỗ Lucus lúc lâu, cuối cùng đồng ý cầu hơi rắc rối của bé, mới có thể dỗ bé ngủ thiếp .

      Nhìn Lucus cuối cùng yên tĩnh ngủ say, Thư Phiến Hữu cũng cảm thấy kiệt sức, thể lực tiêu hao, quả nhiên vẫn cầm cự được bao lâu...

      Lục bình màu trắng ở trong va li hành lý, vặn mở nắp, đổ ba viên vào trong lòng bàn tay, rồi lấy ly nước đầu giường, uống vào.

      Sau đó, ngã xuống giường, ngủ say sưa, chỉ có điều biết đồng ý cầu kia của Lucus có tính làm cho người khác khó chịu , cứ để mai rồi sau!

      Quả nhiên, chuyện đồng ý với đứa bé chính là có cách nào đổi ý, mới sáng sớm, Lucus lay tỉnh Thư Phiến Hữu còn trong giấc mộng rồi.

      “Bác, tối hôm qua bác đồng ý với con.” Lucus dẩu môi nhắn.

      “Ừ, bác vẫn nhớ.” Thư Phiến Hữu còn buồn ngủ, giọng yếu ớt.

      “Vậy chúng ta thôi.” Cặp mắt Lucus sáng lấp lánh.

      Thư Phiến Hữu chống người ngồi dậy, dắt Lucus phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Suốt dọc đường đến phòng làm việc, Hoắc Nhĩ Phi phát những người ở phòng kế hoạch đều bàn tán xôn xao, đầy mặt nghi ngờ đẩy cửa phòng làm việc, phát hai người đàn ông lớn ngồi ghế sa lon ở khu vực nghỉ ngơi trong phòng làm việc của .

      “Thư tổng, Lucus, hai người tìm tôi có việc?” Trong mắt Hoắc Nhĩ Phi viết đầy kinh ngạc.

      “Dì Phi Phi, hôm nay dì có thể chơi với con ngày ?” Lucus từ từ chạy đến bên cạnh Hoắc Nhĩ Phi, tay bé kéo vạt áo , ngước đầu tội nghiệp .

      Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy hơi khó xử, nhưng cách nào mở miệng từ chối ánh mắt khẩn cầu của Lucus.

      “Dì Phi Phi, hôm nay bác thoải mái, hơn nữa bác còn phải bàn công việc với chú Âu, Lucus có chỗ nào để .” Lucus cắn môi dưới nõn nà, trong ánh mắt cực kỳ uất ức.

      “Khụ khụ...” Thư Phiến Hữu phối hợp ho khan hai tiếng, hề dạy Lucus điểm thoải mái này, đứa này đúng là quan sát tỉ mỉ.

      Hoắc Nhĩ Phi nhìn sắc mặt Thư Phiến Hữu giống giả vờ, “Nhưng mà...”

      Lucus thấy đồng ý, khỏi cúi thấp đầu xuống, tay bé nắm chặt vạt áo Hoắc Nhĩ Phi cũng thả lỏng.

      “Con biết ngay dì Phi Phi thích Lucus mà, Lucus chính là đứa bé ai thương, bác, bác đưa con về khách sạn , mình con ở trong phòng xem ti vi, chạy loạn.” Lucus cúi đầu, giọng uất ức tới cực điểm.

      Nghe thấy khiến lòng Hoắc Nhĩ Phi nhói đau.

      “Hoắc tiểu thư, là như vậy, bởi vì ngài mai chúng tôi bay về Hương Cảng, Lucus thích , hy vọng có thể theo thằng bé ngày, dù sao sau này có thể gặp nữa rồi.” Thư Phiến Hữu ở bên cạnh giải thích.

      Lucus vẫn cúi đầu, đứng bên cạnh bác mình, dáng vẻ lã chã chực khóc đáng thương.

      “Được rồi, nhưng tôi phải xin phép Âu tổng nghỉ.”

      Hoắc Nhĩ Phi cười cười, Thư tổng ràng như thế rồi, mình nhăn nhăn nhó nhó nữa hình như quá hợp tình người rồi, hơn nữa Á Ninh và công ty còn quan hệ hợp tác lâu dài, là...

      Chủ yếu nhất là chính mình cũng thích Lucus, bằng ai cũng vô dụng.

      “A! Dì Phi Phi đồng ý rồi!” Khuôn mặt nhắn của Lucus lập tức chuyển từ u ám sang sáng trong.

      Hoắc Nhĩ Phi thấy vẻ mặt Lucus vừa rồi còn đáng thương lập tức vui vẻ, chỉ cảm thấy cảm xúc của đứa bé đúng là trời tháng sáu!

      Âu Dã Sâm dĩ nhiên đồng ý với xin nghỉ phép của , sau khi case show Tân Lục Viên xong, nghỉ ngơi vài ngày cũng hợp lý.

      Hoắc Nhĩ Phi ra khỏi cửa chính công ty dfienddn lieqiudoon lập tức gọi bạn tốt Tuyết Nghê cùng , mang theo Lucus đến khu vui chơi.

      Hai người lớn đứa bé gần như chơi tất cả các trò chơi ở khu vui chơi, tàu lượn siêu tốc, vòng đu quay đứng, đu quay dây văng, thám hiểm nhà ma, đu quay lộn đầu, giải trí nước, v.v...

      Lucus vẫn luôn thể đặc biệt hưng phấn, tròng mắt cong cong, khóe miệng toét ra.

      Ba người thỉnh thoảng cười ha ha, khi lại thét chói tai, vẻ mặt có thể muôn màu muôn vẻ.

      Chử Tuyết Nghê cầm máy chụp hình, chụp ít hình cho Phi Phi và Lucus, trong đó có hình ảnh đặc biệt ấm áp được Tuyết Nghê chụp lấy, trong hình Hoắc Nhĩ Phi và Lucus ngồi vòng đu quay đứng, đầu chạm đầu, mắt cười cong cong, Chử Tuyết Nghê ngồi ở đối diện “Tách” tiếng, “Perfect!”

      Đôi mắt của Lucus nhất định là phiên bản thu của Phi Phi! Quả nhiên hết sức có duyên! Chử Tuyết Nghê thầm nghĩ trong lòng.

      Nhờ người đường chụp cho ba người vài tấm, chơi đến hai giờ chiều mới Pizza Hut ăn cơm trưa.

      “Lucus, chơi vui vẻ ?” Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt hỏi.

      “Vâng, rất vui vẻ, dì Tuyết Nghê, dì có thể đưa hình cho con làm kỷ niệm ?”

      “Dĩ nhiên có thể, nhưng mà ngày mai con về rồi, có thể kịp, Lucus có hộp thư ? Dì gửi cho con.”

      “Hộp thư? Có ạ, con còn có MSN.” Tròng mắt đen của Lucus sáng ngời.

      Chử Tuyết Nghê vội vàng lấy giấy ghi chú và bút ở trong giỏ xách ra, trao đổi hộp thư và MSN với Lucus.

      Sau khi viết xong, hai mắt Lucus nhìn thẳng về phía Hoắc Nhĩ Phi, ý tứ cần cũng biết.

      Hoắc Nhĩ Phi cầm lấy tờ giấy trong tay Lucus, cũng viết MSN và hộp thư của mình lên, dịu dàng cười tiếng.

      Lúc này Lucus mới toét miệng nhắn, cười đến vui vẻ.

      Sau khi ăn chiều xong, hình như Lucus còn chưa ngứa, chịu trở về.

      Chử Tuyết Nghê thấy vậy, vội vàng : “Phi Phi, lâu chúng ta chưa trượt patin, bằng mang theo Lucus .”

      đợi Hoắc Nhĩ Phi trả lời, Lucus hoan hô, “Được.”

      Bé rất hâm mộ các bạn trượt patin, nhưng cha cho bé học, chỗ trượt patin nhiều người quá nguy hiểm, luôn cho phép bé .

      Hoắc Nhĩ Phi dĩ nhiên có đường từ chối, vì vậy, Chử Tuyết Nghê lái xe đến sân trượt patin.

      Mặc dù Lucus biết trượt, nhưng học cũng có da có thịt, té ngã là khó tránh khỏi, nhưng cũng may bên cạnh bé có hai cao thủ, lấy trí thông minh của bé, học tự nhiên thuận buồm xuôi gió, sau tiếng có thể trượt tự nhiên rồi.

      “Dì Phi Phi, có phải con học rất nhanh ?”

      “Ừ, Lucus giỏi nhất.”

      “Ha ha ha...”

      ...

      Lúc đưa Lucus về, là bảy giờ tối rồi, trước khi lên lầu, Lucus quỷ sứ thông minh ghé bên tai Chử Tuyết Nghê thầm , xong gò má của Tuyết Nghê cũng ửng hồng.

      Hoắc Nhĩ Phi vẫn còn thấy kỳ quái, đứa này, gì vậy?

      Thư Phiến Hữu mặc áo ngủ ngồi di1enda4nle3qu21ydo0n trong phòng xem ti vi, nhìn thời gian bảy giờ rồi, sao còn chưa về, đúng lúc chuông cửa “Reng reng”.

      Nhìn qua mắt mèo, sau khi thấy là bọn họ, mới mở cửa phòng, “Phi Phi, Tuyết Nghê, cám ơn hai người, Lucus có thêm phiền cho hai người .”

      Lucus chu miệng nhắn, “Bác, con rất ngoan.”

      Ba người lớn đều cười, cười đến cưng chiều.

      đường về, Hoắc Nhĩ Phi phát mặt Tuyết Nghê vẫn đỏ ửng, khỏi trêu chọc ấy, “Lucus gì với cậu vậy, phải là...”

      “Phi Phi, cậu đúng là xấu chết rồi, biết còn hỏi.”

      “A... là vậy sao!”

      “Thằng nhóc như quỷ sứ linh tinh, biết mẹ nhóc là ai, sinh ra quỷ đáng như vậy, có bé giúp tay quyết tâm của tớ lại tăng thêm bước dài.” Chử Tuyết Nghê nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt kiên định.

      “Bé giúp cậu theo đuổi bác của bé?” Hoắc Nhĩ Phi coi như moi ra rồi.

      “Cậu được đấy Phi Phi, moi hồi lâu, cậu bẫy tớ ra!” Chử Tuyết Nghê hiểu ra ngay sau đó, cắn răng nghiến lợi .

      “Tớ nghĩ như vậy, là cậu tự .” Hoắc Nhĩ Phi nhún nhún vai.

      Chử Tuyết Nghê thuận theo, đưa tay định đánh bạn.

      “Nghiêm túc lái xe! Đây phải trò chơi, nghe lời!”

      “Nhóc thúi, trước bỏ qua cho cậu, chờ xem tớ thu thập cậu thế nào.”

      Hai người cười đùa lái xe suốt dọc đường về, tối nay tâm tình của Chử Tuyết Nghê cực kỳ tốt!
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      thienbinh2388Phương Lăng thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 86.1: Tất nhiên lại “Gặp”

      Editor: Puck
      Lúc Lucus tắm, điện thoại của Thư Phiến Hữu vang lên, lên tiểu Tả gọi tới.

      [Sao trễ vậy và Lucus còn chưa về? Em ở dưới lầu nhà .] Giọng Thư Yến Tả ở đầu điện thoại bên kia hơi hồi hộp.

      “Tiểu Tả em về Hương Cảng rồi hả?” Thư Phiến Hữu đột nhiên ý thức được nếu tiểu Tả biết dẫn Lucus ra khỏi Hương Cảng, nhất định giận dữ.

      [Vâng, vừa trở về.]

      “Ít ngày trước điện thoại của em và chú Đinh vẫn gọi được, chuyện bên kia thuận lợi chứ?”

      [Nơi đó quá vắng vẻ, vẫn có tín hiệu. Rất thuận lợi.] Thư Yến Tả hiển nhiên quen đại ca đột nhiên quan tâm như vậy.

      “Vậy tốt, an toàn là quan trọng nhất.”

      Lucus mới vừa tắm xong ra ngoài nghe thấy giọng cha, lập tức hưng phấn kêu lên: “Cha.”

      Thư Phiến Hữu đưa tay ôm bé ngồi lên người mình.

      “Cha, là cha sao? Lucus rất nhớ cha.”

      Nghe được giọng con trai bảo bối, giọng Thư Yến Tả lập tức trở nên dịu dàng hơn nhiều.

      [Cha cũng nhớ con, mấy ngày nay có ngoan ngoãn nghe lời , có phải len lén ăn nhiều đồ ăn tốt cho sức khỏe ?]

      Lucus nghịch ngợm le lưỡi, “Cha, phải cha phái người len lén theo con chứ.”

      Mặt Thư Yến Tả đổi sắc, [ có.]

      Mặc dù có phái người vụng trộm bảo vệ con trai, nhưng vừa mới trở về còn chưa kịp tìm bọn họ hỏi han, hơn nữa chưa biết được từ trong miệng bọn họ, hoàn toàn chính là đoán.

      “Cha, mấy ngày trước sao điện thoại di động của cha lại gọi được?”

      [Bởi vì cha ở chỗ vắng vẻ, tín hiệu tốt.]

      “À, cha trở về Hương Cảng rồi sao?” Giọng Lucus nâng lên chút.

      [Ừ, Lucus ở đâu, cha đón con về nhà.]

      “Cha, bây giờ con ở Hương Cảng, ngày mai mới có thể trở về.”

      [ ở Hương Cảng? Hai người ở đâu?] Trong giọng Thư Yến Tả có mấy phần kinh ngạc, mấy phần tức giận, sao đại ca die~nda4nle^qu21ydo^n lại thông qua đồng ý của , tự tiện đưa Lucus ra khỏi Hương Cảng!

      Nghe giọng cha hơi giận dữ, Lucus liếc nhìn bác, Thư Phiến Hữu ý bảo Lucus đưa điện thoại cho mình, Lucus suy nghĩ chút, mình vẫn nên thẳng thắn với cha tốt hơn.

      “Cha, là như vậy, ngày thứ ba sau khi cha , bác phải tới thành phố L ký gia hạn hợp đồng với Âu Kỳ, con muốn mình ở nhà! Cho nên năn nỉ bác dẫn con cùng , con rất ngoan, gây chuyện.” Lucus giả bộ đáng thương.

      [Thành phố L, hai người ở thành phố L?] Trong lòng Thư Yến Tả nhất thời dâng lên hình bóng nào đó nhiều năm có tin tức, phải nhà ấy ở ngay thành phố L sao?

      “Cha, cha cũng tới thành phố L sao?” Lucus hưng phấn.

      [ có, đưa điện thoại di động cho bác của con.] Thư Yến Tả tỏ vẻ trầm .

      Lucus hoảng sợ đưa di động qua, Thư Phiến Hữu sờ đầu bé, dùng ánh mắt tỏ ý cần lo lắng.

      [Bây giờ chín giờ, chuyến bay tối nay Hương Cảng chắc chắn còn nữa, rất bất đắc dĩ cũng có thể lấy máy bay trực thăng của em.] Giọng Thư Yến Tả tuyệt đối có khí phách vương giả, cho từ chối.

      “Tiểu Tả...” Lời Thư Phiến Hữu còn chưa , đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng “Tút tút”.

      Tiểu Tả đây là sao? phải chỉ mang Lucus ra ngoài chơi chuyến thôi sao? Chẳng lẽ thành phố L có giấu diếm cái gì? Sao nó lại tức giận như vậy.

      “Bác, cha nổi giận?”

      “Ừ, để cho chúng ta về Hương Cảng trong tối nay.” Thư Phiến Hữu gật đầu cười.

      “A! Cha bá đạo! Con còn chưa lời từ biệt với dì Phi Phi, dì Tuyết Nghê, chú Âu, chú Chử đâu!” Lucus chu cái miệng nhắn .

      “Ngoan, thay quần áo khác, bác đặt vé máy bay trước.”

      Thư Phiến Hữu gọi điện thoại đến hàng Nam Phương, lấy thân phận khách quý VIP đặt hai vé máy bay chuyến mười giờ tối Hương Cảng, sau đó hủy chuyến bay đặt xong của trưa mai.

      Chờ đơn giản thu thập xong hành lý, phát Lucus ngước khuôn mặt nhắn, tha thiết nhìn mình.

      “Lucus, sao vậy?”

      “Bác, con muốn lời từ biệt với mấy người dì Phi Phi.”

      “Khuya lắm rồi, nếu Lucus viết giấy để lại quầy tiếp tân, họ thấy.”

      “Bác, bác thông minh, sao Lucus nghĩ ra!” Lucus tràn đầy hưng phấn, xoay người chạy cầm giấy bút, cúi đầu xuống bàn rất nghiêm túc viết đống chữ.

      Trước khi , Lucus còn rất nghiêm túc dặn dò tiểu thư lễ tân biết bao nhiêu lần, chỉ sợ ấy làm mất hoặc quên đưa.

      Tiểu thư lễ tân đó tươi cười đồng ý nhất định chính xác lầm giao vào tay tiểu thư Hoắc Nhĩ Phi, để Lucus yên tâm.

      Cuối cùng, lúc , Lucus vẫn lưu luyến, vẻ mặt cam tâm tình nguyện.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Máy bay vừa hạ xuống, Lucus đưa tay bé lên dụi mắt, “Bác, tới chưa?”

      “Ừ, đến rồi.” xong giúp Lucus cởi dây an toàn ra, cầm tay bé về phía cửa ra khoang hành khách.

      Thư Yến Tả tự mình chạy Land Rover tới sân bay chờ con trai, quả nhiên khi Lucus nhìn thấy cha ruột mình tương đối hưng phấn, lập tức nhào tới, con trai làm ra hành động nhiệt tình như vậy, làm cha sao có thể vui, dĩ nhiên tiến lên bước ôm lấy con trai tuần gặp...

      Lucus vui vẻ ôm cổ cha, vẫy tay bye bye với bác!

      Ngày hôm sau khi hai người dưới phái bảo vệ con trai báo cáo tình huống liên quan rất bình tĩnh vẫy tay để bọn họ lui xuống, con trai bình an trở về, cũng muốn truy cứu cái gì.

      Giữa trưa hôm sau Hoắc Nhĩ Phi đến khách sạn, khi được báo khách trả phòng rời , trong lòng rất kinh ngạc, ngày hôm qua Lucus còn cố ý dặn dò nhất định phải đến tiễn bé, có lẽ Thư tổng tạm thời có chuyện phải rời !

      “Xin hỏi là tiểu thư Hoắc Nhĩ Phi sao?” Tiểu thư lễ tân cười đẹp ngọt ngào.

      “Đúng, xin hỏi có chuyện gì sao?”

      “Có người bạn tên Lucus dặn dặn lại die nda nle equ ydo nn chúng tôi nhất định phải giao tờ giấy này cho .”

      Hoắc Nhĩ Phi nghi ngờ nhận lấy tờ giấy, khóe miệng dần nhếch lên lộ ra nụ cười ấm áp.

      ‘Dì Phi Phi, con và bác về Hương Cảng trước, dì nhất định thể quên Lucus đó! Sau khi trở về con thêm MSN của dì và dì Tuyết Nghê, con hy vọng còn có thể gặp lại mọi người.

      Cuối cùng ký tên: Lucus.’

      Hai ngày sau, buổi tối lúc Hoắc Nhĩ Phi lên mạng phát MSN nhấp nháy báo có tin nhắn, mở ra nhìn, là địa chỉ email [email protected] muốn thêm , đến từ Hương Cảng, trong mắt thoáng qua vẻ sáng tỏ, nhấn đồng ý thêm.

      Bên kia lập tức nhảy ra hộp thoại: {Dì Phi Phi, con là Lucus.}

      ‘Ừ, dì biết.’

      Bên kia lại gửi tới câu: {Dì Phi Phi, vừa rồi dì Tuyết Nghê gửi hình cho con, con thích nhất tấm chúng ta chụp chung xe cáp, hì hì ~}

      xong gửi hình sang cho , trong hình đầu hai người dựa sát, đều là mắt cười cong cong. Nếu người biết ngộ nhận hai người là mẹ con, ánh mắt Lucus hoàn toàn là phiên bản thu của Hoắc Nhĩ Phi.

      Khi Hoắc Nhĩ Phi nhìn tấm hình kia, cũng hơi mơ hồ, cứ có cảm giác Lucus này rất thân thiết, mà cố tình bé lại họ Thư, nhưng hy vọng chuyện đúng lúc như vậy, rất sợ phải cởi ra những ký ức phủ đầy bụi kia, nhưng gần đây luôn có dự cảm xấu.

      Lúc Thư Yến Tả từ phòng tắm ra, nhìn thấy con trai ngồi giường rất hưng phấn trò chuyện với ai đó, kỳ quái, trước kia Lucus chỉ chơi trò chơi, chưa bao giờ chuyện phiếm.

      cột áo ngủ, ngồi bên cạnh con trai, liếc mắt nhìn màn hình vi tính, chỉ cái nhìn này, để cho ngây người trong nháy mắt, người phụ nữ trong hình dù hóa thành tro cũng quên! ấy có hình thân mật với con trai từ lúc nào?

      Lucus thấy cha ngồi tới, cảm xúc dâng trào chỉ vào người trong hình : “Cha, dì ấy chính là dì Phi Phi con với cha, dì Tuyết Nghê còn mắt con và dì ấy rất giống nhau! Con cũng cảm thấy, nếu dì ấy là mẹ con tuyệt.”

      Thư Yến Tả bị tấm hình rung động còn chưa trở lại bình thường, lại bị lời con trai chấn động khựng lại, trong tròng mắt đen tràn đầy thể tin và ngạc nhiên.

      Lucus hiển nhiên ngờ cha lại có phản ứng như thế, khuôn mặt nhắn hơi ngẩn ra, hai mắt hề chớp nhìn chằm chằm vào cha mình.

      “Lucus rất thích... Dì này sao?” Thư Yến Tả che giấu khiếp sợ của mình.

      Lucus rất khẳng định gật đầu.

      “Rất hy vọng dì ấy là mẹ con?”

      Lucus nhanh chóng kiên định gật đầu.

      “Cha, nếu cha theo đuổi dì Phi Phi !” Hai mắt Lucus mở to tròn trịa, lóng lánh hưng phấn.
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      thienbinh2388Phương Lăng thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 86.2: Tất nhiên lại “Gặp”

      Editor: Puck

      “Lucus hy vọng cha làm vậy sao?” Thư Yến Tả cảm giác mình rất gian ác, , vốn luôn gian ác, chỉ lần này.

      Lucus gật đầu như giã tỏi.

      Thư Yến Tả thương sờ đầu con trai, liếc nhìn avatar tắt đèn, “ ngủ trước.”

      “Nhưng mà, dì Phi Phi có bạn trai, cha, cha phải có cách.” Lucus cau mày .

      Trong lòng Thư Yến Tả xẹt qua vị chua, suy nghĩ chút cũng phải, năm năm rồi, có bạn trai cũng rất bình thường.

      có việc gì, chỉ cần chưa kết hôn, có hy vọng. Chỉ có điều, trong quá trình theo đuổi dì Phi Phi, Lucus phải giúp cha đó.”

      “Vâng, vâng, cha tuyệt nhất!” Lucus vô cùng vui vẻ.

      Sau khi Đoạn Tử Lang biết chuyện này, cảm thán thế giới , lại vòng tới vòng lui, trở về điểm xuất phát, còn chế nhạo : Cậu có thể phải cám ơn đại ca cậu tốt, nếu phải ban đầu ấy dự kiến hợp tác với giải trí Âu Kỳ, cũng xảy ra chuyện trùng hợp như bây giờ.

      Thư Yến Tả từ chối cho ý kiến với cách của cậu ta, quả như thế, nếu phải đại ca mang Lucus đến thành phố L chuyến, có lẽ tuân thủ theo hiệp nghị kia quấy rầy , nhưng lần này là tham gia vào cuộc sống của và con trai trước, thể trách chuyện giữ lời, chỉ có thể trách ý trời trêu ngươi!

      Đoạn Tử Lang là người đầu tiên đồng ý với việc Yến chuẩn bị theo đuổi mèo lần nữa, cũng đặc biệt hiếu kỳ cậu ấy chuẩn bị lấy cách gì, luôn đúng lúc trêu ghẹo cậu ấy, nhưng trong lòng vẫn cao hứng, Yến có thể ra bước này nhất định hạ quyết tâm rất lớn, Lucus đương nhiên là là người có công đầu.

      Buổi tối ngày nào đó, Lucus trò chuyện chút với dì Phi Phi MSN, đổi thành cha bé.

      {Lucus, con còn chưa ngủ sao?}

      ‘Thằng bé ngủ rồi.’ Thư Yến Tả nhìn chằm chằm vào avatar mèo rất bình tĩnh gõ năm chữ gửi qua.

      Người bên kia dừng lại chút, gõ mấy chữ: { là cha Lucus?}

      ‘Đúng, tiểu thư Phi Phi quả nhiên thông minh.’

      [Gửi vẻ mặt ngượng ngùng] {Là Lucus cho tôi biết, bé vẫn ngủ cùng với cha.}

      ‘Sau khi trở về Lucus vẫn nhắc về với tôi, rất thích .’

      {Tôi cũng rất thích bé, bé ngoan.}

      Lại đánh hàng chữ: {Là làm cha giáo dục tốt.}

      ‘Lucus ngoan từ , bởi vì có mẹ bên cạnh, cho nên hiểu chuyện hơn những đứa cùng lứa chút.’

      { ly hôn sao? Như vậy tốt cho đứa , từ tạo thành bóng ma cho nó.}

      ly hôn, ấy chỉ giận tôi nên bỏ nhà .’

      Thư Yến Tả thầm nghĩ: Đúng là ly hôn, giấy đăng ký kết hôn của ở Las Vegas vẫn còn để đằng kia!

      {Nhưng mà, tôi nghe bé chưa bao giờ nhìn thấy mẹ.}

      ‘Ừ, năm Lucus ra đời ấy bỏ dieenddafnleequysddoon rồi, năm năm.’

      {Vậy nhất định làm tổn thương lòng ấy, bằng ấy nhẫn tâm bỏ lại hai người mà rời thời gian dài như vậy.}

      đúng, tôi đúng là làm tổn thương ấy, nếu như cho tôi thêm cơ hội, tôi bằng lòng theo đuổi ấy lần nữa, cũng hy vọng ấy có thể cho tôi cơ hội.’

      {Xem ra rất có ý hối cải nhỉ! Vậy nên để cho ấy biết tiếng lòng , có lẽ sau khi ấy thấy Lucus đáng , bằng lòng cho cơ hội.} [Phía sau là mặt che miệng cười]

      ‘Tiểu thư Phi Phi, nếu như ... bằng lòng cho tôi cơ hội sao?’

      Hoắc Nhĩ Phi hơi dừng lại, ngờ cha Lucus hỏi như vậy, khuyên người khác có lẽ rất dễ dàng, nhưng áp dụng người mình lại dễ dàng như vậy.

      { , tôi biết, dù sao tôi chưa trải qua, tiện đưa ra phán đoán.}

      Thư Yến Tả ở máy vi tính bên kia chăm chú nhìn hàng chữ này hồi lâu.

      ‘Xin lỗi, tôi chỉ hơi nóng lòng, bởi vì hai người đều là phụ nữ, cho nên mới mạo muội hỏi , muốn tìm cho mình chút lòng tin.’

      { có việc gì, tôi có thể hiểu được tâm tình của , còn sớm, tôi muốn nghỉ ngơi, ngủ ngon.} Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cần thiết tiếp về vấn đề này, dù sao đây là chuyện nhà người ta.

      ‘Ngủ ngon.’

      Nhìn avatar bên kia tắt đèn , Thư Yến Tả nằm giường, cau mày trầm tư.

      hy vọng lần này có thể cho mèo ấn tượng tốt, chỉ có thể tiến từ từ, thể hù chạy mất.

      Cho dù thế nào, tối nay cũng có thu hoạch .

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Mấy ngày nay Chử Tuyết Nghê hơi buồn bực, đó chính là hình như Thư Phiến Hữu thèm để ý đến theo đuổi của , coi như những khác say mê , lại cho rằng chỉ đùa giỡn, được! gì tôi phải chứng minh cho thấy!

      Trùng hợp sao, kỳ chuyên mục du lịch của đài truyền hình chuẩn bị đến Hương Cảng lấy cảnh quay trước, Chử Tuyết Nghê xung phong ghi danh, các đồng nghiệp đài truyền hình đều đùa: “Khó có được Chử đại tiểu thư có hứng thú nồng nhiệt với Hương Cảng, lại ghi danh đầu tiên.”

      Chử Tuyết Nghê để ý đến bọn họ giễu cợt, bấm điện thoại của Phi Phi, cho ấy biết mình định Hương Cảng.

      Hoắc Nhĩ Phi ngờ Tuyết Nghê ra quyết tâm, từ trước tới nay ấy luôn ba phần nhiệt độ bảy phần mới mẻ với người khác, chẳng lẽ lần này là ?

      Mặc dù Thư Phiến Hữu quả dinendian.lơqid]on có dáng dấp tuấn tú lịch , hơn nữa người cao quý sang trọng, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, chỉ có điều bạn trai cũ trước kia của Tuyết Nghê cũng thiếu kiểu đàn ông thành thục như vậy, có thể là thiếu chút phong cách như thế, nhưng sao có thể lại nghiêm túc với ta!

      Chẳng lẽ đời này có vừa thấy sao?

      “Cậu nghiêm túc?” Thư Phiến Hữu là kiểu người gì, cứ có cảm giác , giống như số.

      “Ừ, tớ nhất định muốn bắt ấy lại!” Hình như Chử Tuyết Nghê nhất định phải có được.

      ta đơn giản giống như cậu tưởng, có lẽ chừng ta kết hôn rồi.”

      “Tớ biết , ấy càng che giấu, tớ càng muốn đào bới ra, nếu như ấy kết hôn, tớ tuyệt đối quấy rầy ấy nữa.” Chử Tuyết Nghê rất kiên định, trong tình luôn cầm được cũng buông được, là người dứt khoát ràng.

      “Tuyết Nghê, tớ hy vọng cậu có thể hạnh phúc.”

      “Đó là dĩ nhiên, hai chúng ta đều giống nhau. Nhưng mà cậu đừng gì trước với tớ, chờ đến lúc tớ cho ấy.”

      “Ừ, tới hiểu .”

      Khi Thư Phiến Hữu nhận được điện thoại của Chử Tuyết Nghê, ở sân bay Hương Cảng hơi sững sờ, này...

      “Thư đại ca, người ta lần đầu tiên tới Hương Cảng, dù sao cũng nên làm tròn tình nghĩa chủ nhà chứ!” Giọng Chử Tuyết Nghê ngọt ngán.

      “Tôi có cuộc họp phải mở ngay, sợ rằng thể phân thân.” Thư Phiến Hữu qua loa lấy lệ.

      George ở bên cạnh giải thích được nhìn , Christ lại có thể mở mắt dối, ràng có cuộc họp nào cả, nghe giọng đầu điện thoại bên kia, giọng rất ngọt, chẳng lẽ là người tình trước kia của ấy?

      “Thư đại ca, quá cho mặt mũi.” Giọng Chử Tuyết Nghê hơi mất mát.

      “Tuyết Nghê, rất xin lỗi, tôi ...” Lời còn chưa dứt bị Chử Tuyết Nghê ở đầu bên kia cắt đứt rồi.

      “Lừa đó, ra em tới Hương Cảng công tác, chỉ muốn lừa bữa cơm mà thôi, lại hẹp hòi như vậy!” Chử Tuyết Nghê che giấu mất mát của mình, giải thích. xưa nay vẫn biết cách d1end4nl3q21yd0n tự bào chữa ra sao, để cho mình cũng để cho người khác rơi vào tình cảnh ngượng ngùng, đặc biệt ở trước mặt người trong lòng , càng bảo vệ tôn nghiêm của mình.

      “Xem ra Thư đại ca suy nghĩ nhiều, phải là bữa cơm thôi sao, chờ sau khi em hết bận việc, lại gọi điện thoại cho tôi.”Thư Phiến Hữu thở phào nhõm, trách được suy nghĩ nhiều, gần đây bé này luôn gửi vài tin nhắn mập mờ ràng với .

      Hơn nữa tình thế này hơi lớn, phải nhát gan, chỉ có điều bây giờ có tư cách , Tuyết Nghê là tốt, đương nhiên thể làm chậm trễ .

      Trước kia vẫn luôn vui đùa trong bụi hoa, từng động lòng với , nhưng vẫn kiềm chế tình cảm của mình.

      Từng tự thầm với mình: Tôi chỉ vui đùa chút với các ấy mà thôi, thể cho là . làm hoa hoa công tử tám năm trong miệng mọi người, năm năm trước mới bắt đầu dần thu liễm lại, sống cuộc sống trong sáng ham muốn, mặc dù cũng có rất nhiều người kỳ quái, nhưng chỉ cười , cũng chỉ cười trừ với những bình luận tốt kia.

      Sau khi cúp điện thoại, mặt Chử Tuyết Nghê tràn đầy mất mát, phải nghe là hoa hoa công tử sao? Sao lại cứ thận trọng như vậy!

      Trong đầu đột nhiên nổi lên bóng dáng , có rồi!

      Lucus cảm thấy gần đây cha và dì Phi Phi chuyện vô cùng tốt, chính là cảm giác giống như theo đuổi dì Phi Phi, giống như hỏi dì ấy làm thế nào để tìm mẹ bé về, kỳ quái! phải mẹ thiên đường sao? Cha biết ràng còn biết.

      “Cha, phải mẹ thiên đường sao? Sao cha lại lừa dì Phi Phi tìm được mẹ ở đâu?” Lucus khó hiểu hỏi.

      Thư Yến Tả co quắp mấy cái, thiên đường? Ai với Lucus?

      “Lucus nghe ai mẹ thiên đường vậy?”

      , là cha .”

      Trí tưởng tượng của Nhiễm Nhiễm đúng là phải phong phú bình thường, chỉ câu: rồi.

      Con bé có thể nghĩ đến thiên đường rồi, chắc vì con bé nghĩ đến giống mẹ năm đó lúc sinh con bé vì khó sinh mà chết.
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      thienbinh2388, Phương Lăngmelodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :