1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 82.1: Tiểu thiếu gia Lucus

      Editor: Puck -

      Thoáng cái, Hoắc Nhĩ Phi làm việc được hai năm rồi, trong hai năm qua cũng coi như lăn lộn thuận buồm xuôi gió trong Âu Kỳ, hoàn thành công tác thăng chức lên quản lý.

      Ba năm qua xa giữa và Chử Tuyết Luân cũng dần có tiến triển mới, dĩ nhiên, ôm ôm ấp ấp và hôn môi giữa cặp tình nhân thể tránh được, chỉ có điều Chử Tuyết Luân thủy chung tuân thủy nghiêm ngặt tầng phòng tuyến cuối cùng kia, động tình mạnh mẽ cũng chỉ ôm chặt Phi Phi, để cho lòng xao động của mình bình tĩnh lại.

      Điểm này khiến cho Hoắc Nhĩ Phi rất cảm động, ít nhất Tuyết Luân quý trọng mình.

      Cha mẹ hai nhà cũng hy vọng hai người sớm định xuống, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy mình còn trẻ, tạm thời có tính toán kết hôn, hơn nữa vẫn còn có bóng mờ với chuyện năm năm trước, mặc dù có thể làm được nghĩ đến nữa, nhưng nhắc tới chuyện kết hôn, khó tránh khỏi biết sợ.

      Chử Tuyết Luân cho rằng Phi Phi cảm thấy tuổi còn , hơi sợ hãi hôn nhân, cho nên tình nguyện chờ.

      Mỗi tuần sau khi xong việc, ba người bạn tốt tụ họp ít nhất hai ba lần, gần như có gì giấu nhau, tình cảm, cuộc sống là đề tài vĩnh viễn.

      Có buổi tối Tiêu Tiêu gọi điện thoại hẹn hai ra ngoài, mắt sưng đỏ, vừa nhìn biết vừa khóc.

      “Tiêu Tiêu, có phải vì thằng khốn Lạc Vũ Hàng kia.” Giọng Chử Tuyết Nghê hung ác.

      Tiêu Dĩnh Tư cúi đầu đáp, vừa nhắc tới cái tên đó, nước mắt của lại thể nhịn được.

      “Tiêu Tiêu, cậu vẫn luôn là người lý trí, sao vừa gặp phải Lạc Vũ Hàng cậu trở nên giống bản thân như vậy! Chuyện tình cảm phải từ phía, tại sao cậu vẫn dung túng ta! ta tưởng ta là ai, Tiêu Tiêu cậu thiếu ta còn sống nổi!” Hoắc Nhĩ Phi tức giận .

      “Đúng thế! phải điều kiện của Tiêu Tiêu cậu tốt, chỉ cần cậu chịu, người theo đuổi cậu có bó to, cần gì phải treo cổ gốc cây.” Chử Tuyết Nghê cũng nghĩ ra, và Phi Phi đều thích Lạc Vũ Hàng kia, vừa keo kiệt lại cân nhắc nhiều, lằng nhằng dây dưa đâu giống đàn ông!

      Mỗi lần mời ba người các ăn cơm, thực hai lần, phải ăn đồ ăn ngon cũng là chỗ rất tầm thường. Đúng vậy, điều kiện nhà Lạc Vũ Hàng ta rất tốt, có tư cách tiêu xài phóng khoáng, nhưng mà ta cũng hai mươi tư rồi, tâm tính cũng nên có chút tíc cực chứ, cả ngày có lý tưởng như vậy cũng được hả!

      Tiêu Tiêu cũng thầm hiểu Phi Phi và Tuyết Nghê vì tốt cho mình, chỉ có điều chuyện tình cảm sao có thể buông là buông.

      “Tớ chia tay với ấy rồi, ấy đồng ý.” Tiêu Tiêu giọng sụt sùi.

      “Rất tốt, tớ ủng hộ cậu.” Chử Tuyết Nghê rót ly rượu đưa tới.

      “Như vậy là tốt, chúng ta cùng dinendian.lơqid]on cạn ly rượu này, để cho tất cả qua , bắt đầu từ ngày mai, Lạc Vũ Hàng ta chỉ là người xa lạ với Tiêu Tiêu, chúng ta tìm người còn tốt hơn ta gấp vạn lần!” Hoắc Nhĩ Phi khí thế hào hùng .

      “Ừ, để cho Lạc Vũ Hàng ta cút !” Tiêu Tiêu nén lệ khí phách cao ngất .

      Ba người nâng ly rượu, uống hơi cạn sạch.

      Khi ba người uống say đến lảo đảo, điện thoại của Tiêu Tiêu vang lên, vừa nhìn hiển thị cuộc gọi đến, nước mắt của lại ào ào đổ xuống, ở đó do dự có nhận hay .

      Chử Tuyết Nghê giật lấy di động của , ấn nút nghe, “Lạc Vũ Hàng tên khốn kiếp kia, xa chừng nào tốt chừng đó! Tiêu Tiêu quăng , cần chết lại mặt dày mày dạn quấn lấy ấy! ấy !”

      xong cúp máy, tắt nguồn.

      Tiêu Tiêu nhìn hành động của Tuyết Nghê, đột nhiên bật cười, “Đúng, tớ ta, tớ muốn tìm người tốt hơn.”

      Ba người lại uống tiếp, đều uống đến say khướt, cuối cùng vẫn là Chử Tuyết Luân tới đưa các về từng nhà.

      --- ------

      Hongkong. Nhà họ Thư.

      “Tiểu thiếu gia, tiểu tổ tông, cậu ở đâu?” Vú Thư lo lắng gọi.

      Tiểu tổ tông này! Quả muốn cái mạng già này của bà rồi, biết gần đây sao lại thích chơi trốn tìm, luôn trốn khiến cho người của cả nhà họ Thư tìm, thế lại còn trốn chỗ đặc biệt, ai có thể tìm được, mỗi lần huyên náo đến gà bay chó chạy! Haizzz

      “A Sinh, cậu xem tiểu thiếu gia hướng nào? Nhanh tìm! Nhị thiếu cũng sắp trở lại, nhìn thấy dáng vẻ bẩn thỉu của thiếu gia, các cậu chờ bị mắng !” Vú Thư lớn tiếng khiển trách.

      Người hầu nam tên a Sinh ngừng chạy mà tìm tiểu tổ tông của nhà họ Thư – tiểu thiếu gia Lucus.

      Phía sau hành lang nào đó ở vườn hoa, bé trai chừng bốn năm tuổi, phấn điêu ngọc trác, khuôn mặt nhắn có đôi mắt to tròn xoe linh hoạt, tròng mắt như hai viên trân châu đen chớp động ánh sáng thông minh, cái miệng nhắn mềm mại chu lên, phủi bụi tay, nhìn vẫn thấy bóng người bốn phía, thở dài, “Haizzz....”

      là đần chết rồi, ngay cả nơi này cũng tìm ra.” Bĩu môi về.

      Cũng biết cha trở lại chưa, còn có cha nuôi, bác cả đều chơi cùng cậu.

      Vú Thư thấy thân hình bé từ xa tới, vội chạy nhanh đến, ôm bé, “Tiểu tổ tông của vú, rốt cuộc con ra rồi, làm cho chúng ta khó tìm!”

      “Bà Thư, bà mau buông cháu ra, nghẹt chết cháu rồi!” Bé trai thuận theo, lớn tiếng kêu lên.

      Vú Thư vội vàng buông bé ra, cẩn thận kiểm tra xem bé có bị thương .

      “Cha trở lại chưa, điện thoại di động của cháu đâu, mau cầm tới cho cháu!” Lucus tuyệt đối là tiểu bá vương, tính khí cáu kỉnh náo loạn ai làm gì được bé, ngay cả cha bé cũng phải nhường bé ba phần.

      “A Liên, mau lấy điện thoại của tiểu thiếu gia tới.” Vú Thư quát lớn, tiểu tổ tông này!

      Lucus cầm điện thoại di động lên, ấn liên tiếp mấy con số rất quen thuộc, trong điện thoại di động truyền lên tiếng “Tu tu”.

      Thư Yến Tả ngồi trong trụ sở chính của bang Viêm Ưng, vẻ mặt nghiêm nghị, mấy ngày trước người dưới và bang Lôi Thần lại mạo phạm nhau, có thể bị đánh cho đầu đầy bụi đất trở lại, mặt mũi của để ở đâu?

      Năm năm qua bang Lôi Thần coi như thức thời, rất ít khi nảy sinh chuyện phiền nhiễu, ngờ gần đây liên tiếp khiêu khích, quả thực khiêu chiến quyền uy của , Thư Yến Tả cũng phải ngồi , dám trêu có can đảm ăn vào trong bụng !

      Đinh Thận và Diêm Tứ Hải đều cau chặt mày, chuyện này đúng là do bọn họ chủ quan, bị mắng là chuyện đương nhiên.

      Thư Yến Tả mím chặt môi, toàn thân cũng tỏa ra lửa giận, lạnh lùng trong án mắt càng khiến cho người ta rét mà run.

      Đúng lúc này, tiếng chuông “Reng reng reng reng” đột ngột vang lên, mọi người nín thở trầm ngâm, dám thở mạnh, quả thực là điện thoại cứu mạng!

      Thư Yến Tả vốn tức giận nghe thấy tiếng chuông này vẻ mặt hòa hoãn nhiều, ấn nút nghe.

      “Cha, sao cha chưa trở lại, Lucus rất nhớ cha.” Đầu điện thoại bên kia là giọng con nít mềm mại khả ái truyền đến.

      Nếu như ai là xương sườn mềm của thư nhị thiếu, ngoài Lucus con trai ra có người thứ hai, ai vượt được địa vị của bé ở trong lòng Thư nhị thiếu, đối với năm năm trước tự dưng tòi ra đứa bé, người biết có mấy ai, hơn nữa mọi người đều rất biết điều giữ kín như bưng, người còn lại cũng ai dám ngông cuồng tự suy đoán, ai lại sợ uy nghiêm của Thư nhị thiếu chứ!

      Nghe được tiếng con nít mềm mại của con trai, nơi nào đó trong lòng Thư Yến Tả mềm mại, ôn tồn : “ giờ cha rất bận, rất trễ mới có thể trở về, Lucus ngoan, chơi mình, được ?”

      Lucus thuận theo, “ cần, con muốn cha chơi với con, bọn họ quá ngu ngốc!”

      “Cha rất bận, nếu con tìm die nd da nl e q uu ydo n cha nuôi , so sánh thông minh với cha nuôi.” Thư Yến Tả chỉ có thể dụ dỗ con trai tìm Lang chơi, bây giờ thể phân thân ra được.

      Mặc dù Lucus tùy hứng, nhưng hiểu cha rất bận, miệng nhắn méo xệch, tình nguyện : “Được rồi, chỉ có điều lúc cha bận rộn phải chơi cùng con ngày, coi như bồi thường.”

      Thư Yến Tả nghe được lời con trai, khóe miệng tràn ra nụ cười ấm áp, giọng dịu dàng: “Được.”

      Nhìn thấy mà khiến người phía dưới rợn cả tóc gáy, quả nhiên vẫn là Lucus có thể chịu được!

      Sau khi cúp điện thoại, Lucus ràng hơi mất mát nho , chu môi mềm mịn nõn nà, tròng mắt nheo lại, lông mi dài tạo thành bóng mờ khuôn mặt , ngay sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số liên tiếp.

      Đoạn Tử Lang chìm trong dịu dàng thấy là điện thoại của Lucus gọi tới, đẩy người phụ nữ hấp dẫn người mình ra, nhận điện thoại.

      “Cha nuôi, cha ở đâu, con tìm cha chơi.” Giọng con nít mềm dẻo của Lucus truyền đến.

      “Lucus ngoan, ở nhà chờ cha nuôi là được, mười phút.”

      giỡn, có thể để cho Lucus đến đây sao? Nếu Yến biết được còn phải móc súng giết !

      Vì vậy vội vàng rời giường mặc quần áo, ném cho người đẹp giường tờ chi phiếu, “ có việc trước.”

      “Lang, lần sau tìm người ta đó!” Người đẹp nằm nghiêng giường, bầu ngực mở nửa, mềm mại vứt đôi mắt quyến rũ.

      Sau khi Lucus cúp điện thoại xong, khóe miệng nâng lên nụ cười thắng lợi, khi cười hai con mắt đẹp như hai vầng trăng khuyết, người biết nhất định bị dáng vẻ dễ thương của bé mê hoặc, ra bé chính là quỷ tinh nghịch thêm quỷ nghịch ngợm.

      Cha nuôi nhất định ôm ấp người đẹp, có lần trong lúc vô tình bé bắt gặp cha nuôi và chị xinh đẹp trần trụi ôm nhau giường, biết làm gì ở đây? Bé còn rất lấy làm lạ hỏi cha, kết quả ngay lúc đó mặt cha đen sì, đó là cha nuôi háo sắc, là thói quen xấu, thể học tập cha nuôi. Sau đó, bé nhìn thấy nữa, đoán chừng chắc cha cha nuôi, thể dạy hư con trai, hì hì! Vẫn là cha mới tốt.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 82.2: Tiểu thiếu gia Lucus

      Editor: Puck

      Lucus vừa nhìn thấy chiếc Aston Martin màu xanh ngọc, cũng biết cha nuôi trở lại, bé nhận ra xe cha, chỉ màu đen, phải Land Rover cũng chính là Hummer, vẫn là xe của cha có khí phách.

      (Đoạn Tử Lang ai oán trong lòng: Quả nhiên cha nuôi bằng được cha ruột! Ngay cả xe cũng thiên vị.)

      Vừa thấy cha nuôi xuống xe, Lucus lập tức nhiệt tình nhào tới, Đoạn Tử Lang ôm bé trai đáng kia, đến sảnh chính.

      Thấy hai tròng mắt cười cong cong của thằng nhóc, trong đầu Đoạn Tử Lang lại thoáng qua hình ảnh người kia, nếu như ấy nhìn thấy con trai mình có thể nhận ra hay ? Chỉ có điều, thằng nhóc này ngoại trừ đôi mắt giống ấy ra, về phương diện ngũ quan lại di truyền từ Yến nhiều hơn, khuôn mặt cũng giống mẹ, đúng là tổng hợp di truyền từ dáng vẻ của cha mẹ.

      Lucus bớt chút quyến rũ xấu xa của Yến, nhiều chút thân thiện, đáng , gần như từ mê hoặc đám con , cả nữ giúp việc nhà họ Thư đều trở thành người ái mộ trung thành với bé, có sức hấp dẫn hơn cha bé, chỉ cần dẫn bé phố, tỉ lệ quay đầu đó! Quả kinh người, cho tới khi George nhìn thấy bé kêu lên bé làm ngôi sao đáng tiếc!

      “Lucus ăn cơm tối chưa?” Đoạn Tử Lang đột nhiên hỏi.

      “Cha nuôi, giờ tám giờ, con ăn xong cơm tối chơi trốn tìm trong sân với bọn họ, kết quả bọn họ tìm ra con, ngốc hết biết!” Lucus oán trách.

      “Ặc... Quá nhiên rất ngốc.” Đoạn Tử Lang trợ Trụ vi ngược *!

      (*) Trợ Trụ vi ngược: giúp người xấu làm điều ác, tương đương “nối giáo cho giặc”.

      “Cha nuôi, con vụng trộm hỏi cha vấn đề, cho phép cha nuôi với cha con!” Lucus đột nhiên ra vẻ thần bí, còn muốn ngoéo tay.

      Đoạn Tử Lang từ chối được bé, thể làm gì khác hơn là đồng ý, “Được, cha nuôi đồng ý với con, tuyệt đối giữ bí mật.”

      “Trông mẹ con như thế nào? Tại sao người khác đều có mẹ, con lại có, bạn ở nhà trẻ đều cười con, con dfienddn lieqiudoon muốn nữa!” Lucus đột nhiên rất uất ức, bé ghét nhà trẻ rồi, ở đó bạn nào cũng ngu hết biết, có ai chơi vui.

      ra Thư Yến Tả vì để cho Lucus sống cuộc sống bình thường, giống cuộc sống khi bé của , có thể là tốn quá nhiều tâm tư! Nhưng chưa từng nghĩ tới con trai có mẹ bị những bạn khác giễu cợt.

      Đoạn Tử Lang đột nhiên đau lòng, Lucus vẫn luôn là đứa ngoan hiểu chuyện, biết cha bé hy vọng nhắc tới mẹ bé, nên bé trước mặt cha nữa, cũng chưa bao giờ hỏi, nhưng có đứa nào lại muốn mẹ chứ, haizzz!

      “Dáng vẻ mẹ con rất đẹp.”

      “Cha nuôi, cha từng gặp mẹ con?” Lucus hưng phấn hỏi.

      “Ừ, cha nuôi từng gặp.”

      “Vậy mẹ đâu rồi? Sao mẹ cần Lucus nữa, bởi vì Lucus ngoan sao?” Lucus hỏi rất cẩn thận.

      phải vậy, Lucus rất ngoan, mẹ con chỉ tạm thời bỏ nhà ra .”

      “Bỏ nhà ra ? Nhưng mẹ lên thiên đường?” Lucus trừng lớn mắt tròn trịa.

      Nhiễm Nhiễm này, trí tưởng tượng quá phong phú! Thôi, dù sao cũng trở lại, cũng có gì khác.

      “Ừ, của con sai.”

      “Thiên đường ở đâu? Con có thể tìm mẹ sao?”

      Đoạn Tử Lang đột nhiên cảm thấy chuyện ràng với đứa bé cần chút tâm lý khả năng chịu đựng, run run rẩy rẩy : “ thể, bởi vì có phương tiện giao thông chỗ đó.”

      “Vậy mẹ như thế nào?” Lucus rất nghi ngờ.

      “Ờ ... Chúng ta cũng biết, phương tiện giao thông nơi đó khi có khi , có lẽ đợi ngày nào đó mẹ con trở về, Lucus đáng như thế, sao mẹ con lại thích con.” Đoạn Tử Lang rất xấu hổ, quả nhiên rất khó lừa đứa bé, nhất là đứa bé thông minh như Lucus.

      Lucus tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cha nuôi, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, như nghĩ có thể cha nuôi lừa gạt mình ?

      “Được rồi, cha nuôi chơi trò chơi điện tử với Lucus được ?” Dời lực chú ý của đứa bé cũng có thể xem là biện pháp tốt.

      “Cha nuôi, cha định dời lực chú ý của con .” Lucus phồng má rất hài lòng.

      Quả nhiên là con trai của Yến, cũng biết nghĩ gì...

      “Lucus còn muốn biết gì nữa?”

      “Cha và mẹ nhau sao?” Lucus mở to mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hỏi.

      Đoạn Tử Lang chỉ cảm thấy đầu đầy mồ hôi, đây là ai dạy hả?

      “Sao Lucus lại hỏi như vậy?”

      “Phàm Phàm ở nhà trẻ cha mẹ cậu ấy rất nhau, mỗi ngày ngủ cùng phòng còn cùng làm, hơn nữa trong bóp tiền của cha cậu ấy còn có ảnh chụp của mẹ, trong nhà cũng có rất nhiều. Nhưng trong nhà chúng ta có hình của mẹ, hu hu hu... Cha nhất định thương mẹ, mẹ mới .” Lucus xong lập tức méo miệng nhắn, khóc.

      Đoạn Tử Lang cảm thán trong lòng: Nhà trẻ quả nhiên là chỗ tốt, Phàm Phàm gì đó này, sao lại có thể như vậy trước mặt Lucus!

      Đứa trẻ bây giờ, sao trưởng thành sớm như vậy!

      “Lucus ngoan, phải như vậy, có hình của mẹ con, chỉ vì mẹ con thích chụp hình, hơn nữa cha con rất mẹ con, nếu cha con nghe được con như vậy, rất đau lòng, biết ?” Đoạn Tử Lang vội vàng dụ dỗ.

      “Có ? Nhưng Phàm Phàm...” mặt Lucus vẫn còn vương nước mắt, mím miệng như tin như .

      “Sao con có thể tin tưởng Phàm Phàm đó mà tin cha nuôi chứ? Lại cha nuôi lừa gạt con khi nào, nếu như cha con thương mẹ con, sao có thể có con chứ?”

      “Vậy con ra ngoài như thế nào?”

      Đoạn Tử Lang lần nữa đầy vạch đen, sao lại hỏi vấn đề sau còn trực tiếp hơn vấn đề trước, “Ờ ... Bởi vì mẹ con xinh đẹp đáng , cha con nhịn được đụng ngã mẹ con, sau đó, có con.”

      “Sau khi cha đụng ngã mẹ có con sao?” Lucus chớp đôi mắt long lanh, rất hiểu.

      “Đúng vậy.” Đoạn Tử Lang nghiêm trang , phải cố ý muốn dạy hư thằng bé, khó xử lý! Yến quả nhiên cho vấn đề khó khăn.

      “Cha nuôi, con vô cùng nhớ mẹ.”

      “Lucus ngoan, mẹ con cũng rất nhớ con, nhưng bây giờ mẹ con về được, trước hết chờ chút được ?” Đoạn Tử Lang rất đau lòng , cũng chỉ có thể lừa gạt Lucus trước, về phần mèo , có thể trở lại sao? Hy vọng rất mong manh...

      “Được, cha nuôi được với cha có được , con sợ cha đau lòng.” Lucus rất khéo hiểu lòng người .

      Đoạn Tử Lang sờ đầu của Lucus, quả nhiên là bé ngoan.

      “Cha nuôi nhất định giữ bí mật, ngoéo tay.” xong đưa ngón út của mình ra ngoéo lấy ngón út của Lucus, hai người nhìn nhau cười.

      Hai người thẳng tới phòng chơi của Lucus, chơi trò chơi điện tử, vẫn chơi đến mười giờ, Thư Yến Tả còn chưa trở lại, mắt Lucus sắp mở ra được, nhưng còn nhất định chờ cha về ngủ chung, vẫn là Đoạn Tử Lang vừa dỗ lại vừa lừa bé dỗ bé ngủ.

      Nhìn khuôn mặt ngủ ngon lành d1end4nl3q21yd0 của Lucus, Đoạn Tử Lang cũng cảm nhận được cảm giác làm cha của Yến.

      Từ khi ra đời cho đến nay, đứa này gần như ngủ chung giường lớn với Yến hằng đêm, tình cảm của hai cha con tốt đến mức khiến cho người cha nuôi này có lúc cũng ghen.

      Thư Yến Tả trở lại lúc hơn hai giờ sáng, vừa nhìn thấy con trai nằm giường ngủ ngon lành, chăn mền đá sang bên cạnh, vểnh mông lên, khóe miệng còn chảy nước miếng, chỗ nào đó trong lòng ấm áp.

      Lật người giúp con, sau khi đắp kín chăn, mới ra phòng tắm bên ngoài tắm rửa.

      Năm năm qua, cũng bởi vì có Lucus, giường của xuất người phụ nữ nào nữa, cũng gần như chạm vào phụ nữ, mấy lần trùng hợp như vậy chỉ là vì trút dục vọng mà thôi.

      quật cường xinh đẹp trong trí nhớ, hình như càng ngày càng mơ hồ, năm năm qua, để cho chú Đinh nghe ngóng bất cứ tin tức gì của , cũng muốn biết, sợ mình kiềm chế được, chỉ có quan tâm đến , mới có thể diệt sạch tất cả tâm tư của mình.

      Muốn cho mình quên , nhưng mỗi khi nhìn thấy mặt con trai, bóng dáng mèo tự chủ lại lên trong đầu .

      chỉ có thể ép buộc mình quên .

      --- ------

      Thời gian năm năm, quy mô phát triển của ảnh thị giải trí Á Ninh càng lúc càng lớn, trong lúc này, Thư Phiến Hữu tới tới lui lui giữa Hongkong và nước , thời gian mỗi lần về đều dần tăng lên, lúc ở đây, tất cả việc của Á Ninh đều giao cho George xử lý.

      thương lượng xong với Nhiễm Nhiễm rồi, cho mình năm năm, năm nay là năm cuối cùng, hết năm nay Nhiễm Nhiễm chính thức tiếp quản Á Ninh.

      Quan hệ partner giữa và George nhiều năm như vậy, thành lập tin tưởng và hiểu biết tốt đẹp với nhau, có cậu ấy hỗ trợ Nhiễm Nhiễm, rất yên tâm.

      Từ ban đầu tuần đến bây giờ mười tháng, thời gian nước dạo chơi lần sau lâu hơn lần trước, điều này khiến cho tiểu Tả bất mãn, còn có cháu trai Lucus kia cũng oán trách , mặc dù biết mẹ Lucus là ai, chỉ có điều những điều đó quan trọng.

      Lần này trở về chỉ có gần hai tháng, , nỡ xa Lucus đáng , mỗi lần gặp đều ngọt ngào gọi tiếng “Bác”.

      Lucus và tiểu Tả khi còn bé quả là cùng khuôn đúc ra ngoài, chỉ có điều dường như mắt giống mẹ bé, khi cười cong cong vành mắt, đặc biệt đáng .

      Sau khi trở về Hongkong, việc quan trọng đầu tiên chính là xử lý công việc công ty, việc quan trọng thứ hai chính là nhà họ Thư thăm Lucus, lâu như vậy gặp, rất nhớ nhung.

      Vú Thư vừa nhìn thấy đại công tử trở lại, lập tức vui vẻ ra mặt, như gặp cứu tinh, “Đại công tử, ngài trở lại rồi, tiểu thiếu gia die,n; da.nlze.qu;ydo/nn náo loạn kỳ cục gì đâu, chúng tôi cũng có cách nào dụ dỗ cậu ấy ra ngoài.’

      “Lucus sao vậy?”

      “Tiểu thiếu gia kêu nhàm chán, muốn ra ngoài chơi, ngài xem nhị thiếu và Đoạn thiếu gia đều ở nhà, ai dám dẫn cậu ấy ra ngoài!” Vú Thư khó xử , dẫn Lucus ra ngoài là chuyện , lỡ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mười bà cũng cáng đáng nổi!

      “Thằng bé ở đâu?”

      “Tự nhốt ở trong phòng chịu ra ngoài, náo loạn! Đại công tử ngài tới quá kịp thời rồi.”

      “Vú Thư vú làm việc , tôi tìm Lucus.” Thư Phiến Hữu cười .

      Lucus tự nhốt mình trong phòng, giận dỗi chịu ra ngoài, cha và cha nuôi đều là người xấu, mỗi ngày đều bận rộn việc của mình, chơi cùng bé, hừ!

      Bé vùi mình vào trong chăn, tức giận buồn bực, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, “Lucus mau ra đây, bác dẫn cháu chơi.”

      Lucus vừa nghe thấy giọng bác, lập tức lăn ra từ trong chăn, chân trần chạy xuống giường, mở cánh cửa khóa trái, khuôn mặt nhắn tràn đầy hưng phấn, “Bác.”

      Thư Phiến Hữu đưa tay ôm lấy eo cháu đáng , thấy chăn đệm xốc xếch giường, thằng nhóc này!

      Lucus ôm lấy cổ bác, “Bác, bác về khi nào vậy, Lucus rất nhớ bác đó.”

      “Bác cũng rất nhớ Lucus, nhanh chóng thay quần áo tuấn, chúng ta chơi.” Thư Phiến Hữu cưng chiều sờ tóc Lucus, ôm bé đến trước tủ quần áo, chọn quần áo giúp bé.

      Sau khi thay xong quần áo, Thư Phiến Hữu cầm tay bé của Lucus, vui mừng ra cửa.
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 83.1: Hai mẹ con gặp mặt lần đầu tiên

      Editor: Puck

      Ngồi xe Lamborghini thể thao của bác, Lucus mới nhớ tới chưa gọi điện thoại cho cha, nếu cha tìm được bé, lo lắng.

      Thư Phiến Hữu nhìn khuôn mặt nhắn tinh xảo của Lucus, rất thỏa mãn, tiểu Tả dạy đứa bé này rất tốt, hoàn toàn thoát khỏi phương thức giáo dục trước sau như của nhà họ Thư bọn họ, đoán chừng tiểu Tả cũng hy vọng Lucus có tuổi thơ tốt đẹp.

      Lucus cầm điện thoại lên gọi cho người cha bé quý nhất, “Cha, bây giờ con chơi cùng bác, cha cần lo lắng cho con, con chăm sóc tốt cho mình.”

      Thư Yến Tả rất vui mừng vì có cậu con trai ngoan hiểu chuyện quan tâm như vậy, gần đây công việc quả quá nhiều, lão hồ ly bang Lôi Thần kia còn luôn khiêu khích đằng trước, quá để vào trong mắt rồi!

      Bên thị trường Đông Nam Á cũng bị phá hủy mất mấy chỗ, khiêu chiến nhẫn nại của !

      Mà mình quả có thời gian cùng con trai, cảm thấy rất có lỗi về điểm này. Đại ca biến mất hơn tám tháng cuối cùng cũng trở lại, biết ấy làm gì! Năm năm gần đây luôn chạy tới chạy lui đến nước , thời gian ngây ngô lần sau dài hơn lần trước, xem ý tứ của ấy chính là muốn cho Nhiễm Nhiễm tiếp quản Á Ninh, vậy ban đầu ấy cần gì phải trở lại quản lý Á Ninh chứ? Quả làm điều thừa!

      “Lucus nhất định phải nghe lời, được chạy loạn biết ?” vẫn nhịn được càu nhàu mấy câu.

      Lucus gật đầu liên tục, bày tỏ mình nhất định nghe lời.

      Thư Phiến Hữu nhìn hai cha con chuyện, cảm thấy ấm áp khác thường, kể từ khi có Lucus, tiểu Tả thay đổi rất nhiều.

      “Lucus muốn ăn gì?”

      “Con muốn ăn KFC và Pizza Hut.” Lucus ngước khuôn mặt nhắn lên, bình thường cha đều cho bé ăn die nd da nl e q uu ydo n những món này, là đồ ăn tốt cho sức khỏe, bây giờ cha có ở đây, bé càng muốn nếm thử chút.

      Khóe miệng Thư Phiến Hữu nhếch lên cười, quả nhiên đứa bé đều thích ăn những thứ này.

      Xe dừng trước cửa KFC, Thư Phiến Hữu dắt tay Lucus lên bục đặt món, người bên trong nhiều, khắp nơi đều là bạn , chạy tới chạy lui, náo nhiệt.

      Lucus hâm mộ mà nhìn những bạn chạy tới chạy lui, chơi vui vẻ kia, cha , thể chạy loạn.

      Thư Phiến Hữu ôm Lucus, để cho bé chọn món ăn, cola, khoai tây chiên, gà viên, cánh gà nướng, bánh trứng đều là món Lucus thích, bác tất cả để cho bé ăn đủ, bé đương nhiên muốn có bữa cơm no đủ!

      Lucus vừa gặm cánh gà, vừa ràng: “Bác, sao vẫn chưa trở lại?”

      “Lần này trở lại tham dự hôn lễ người bạn tốt, sau đó tiện thể thăm bà và cha bà , còn có dượng tương lai của con nữa.”

      “À, vậy sao mấy người bà đến Hongkong ở vậy?”

      “Bởi vì nhà của bọn họ ở nước , giống như nhà Lucus ở Hongkong vậy, là đạo lý, mỗi người đều có nhà của mình, ở mỗi ngõ ngách thế giới này.”

      Lucus cái hiểu cái gật gật đầu, “Vậy khi nào quay lại?”

      “Lucus nhớ rồi.” Mắt Thư Phiến Hữu mang ý cười.

      “Vâng.” Lucus rất ngoan ngoãn gật đầu.

      “Vậy buổi tối bác gọi điện thoại cho , để ấy sớm về, bây giờ còn ngủ.

      Lucus lộ ra nụ cười đáng , cầm miếng gà viên chấm sốt cà chua nhét vào trong miệng, nhai đến ngon lành.

      Sở dĩ bé thích bé như vậy, chỉ bởi vì Thư Tử Nhiễm lòng thương bé, mỗi lần đều mua cho bé đống đồ ăn, đồ chơi, quần áo, lại còn dắt bé chơi, náo loạn điên khùng với bé. Tầng nguyên nhân rất lớn chính là bên người Lucus chỉ có mình là người thân thuộc phái nữ, Lucus từ lớn lên trong nhóm đàn ông đương nhiên có phần tình cảm đặc biệt với , từ trong lòng coi như người thuộc phái nữ quan trọng thứ hai chỉ vẻn vẹn sau mẹ.

      Kể từ sau khi Thư Tử Nhiễm biết nhị ca có đứa trẻ, mỗi lần trở về Hongkong việc đầu tiên là thăm bé, nhất là sau khi biết bé do chị ở biệt thự kia sinh ra, càng thương thêm, chỉ có điều vẫn kỳ quái sao ban đầu nhị ca lại muốn lừa Lang kim ốc tàng kiều ở đó! hoàn toàn quên mất đây chính là do , mà Thư Yến Tả chỉ phủ nhận mà thôi.

      Khi nghỉ hè trở về Hương Cảng còn từng len lén tới đó lần, đáng tiếc khi đó Hoắc Nhĩ Phi rồi, đương nhiên gặp được, khi hỏi nhị ca Hoắc Nhĩ Phi đâu Thư Yến Tả chỉ hời hợt chị ấy .

      Hỏi vú Trần bọn họ cũng chỉ thở dài lời nào, làm cho rơi vào sương mù, rất tự nhiên cho rằng chị ấy cũng giống như mẹ mình, thiên đường.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Bên Đông Nam Á nhiều lần truyền đến tin tức xấu, hang ổ bị hủy mất mấy chỗ, Thư Yến Tả làm sao có thể nuốt xuống cơn giận này! Lần này phải tự mình mới được, dự đoán phải chừng tuần. Mà ngày hôm qua Lang lại châu Âu, tham gia nghiên cứu và thảo luận y học có tiếng toàn thế giới, tuần lễ sau mới có thể trở lại, vừa vặn.

      Chỉ có điều như vậy khiến Lucus ai chăm sóc, để cho rất yên lòng, đám người trong nhà quản được thằng bé.

      Đinh Thận nhìn ra lo lắng của nhị thiếu, “ phải đại công tử ở Hongkong sao? Tôi thấy Lucus cũng lòng thích cậu ấy.”

      Thư Yến Tả chỉ chống cằm, chau mày, em Nhiễm Nhiễm nước Pháp tham gia hôn lễ bạn tốt, tạm thời về được. Cũng chỉ có đại ca ở Hongkong, mấy năm này, bởi vì có Lucus nên quan hệ của hai em hòa hoãn ít.

      Xem ra, cũng chỉ có vậy.

      Tin tưởng đại ca chăm sóc tốt cho Lucus.

      Buổi tối, Thư Yến Tả ăn cơm với con trai trước, cơm nước xong lại tự mình tắm cho bé, Lucus cười “Khanh khách” ngừng trong bồn tắm, chơi với cha đến HIGH.

      Tắm xong, Thư Yến Tả cầm khăn tắm bao lấy con trai ướt nhẹp ôm lên giường, hai cha con náo loạn điên khùng giường hồi lâu, Lucus chơi được hưng phấn, lâu cha ăn cơm tối với bé, tắm cho bé.

      Chơi đến lúc sai biệt lắm, “Lucus, cha có chuyện phải Đông Nam Á chừng tuần lễ, tuần lễ này con ở cùng bác, có được .”

      Lucus chu miệng nhắn, nhìn cha di@en*dyan(lee^qu.donnn) chằm chằm, quả nhiên tối nay cha có mưu tính trước, trách được!

      Thư Yến Tả nhìn cái miệng nhắn của con trai dẩu lên cao cao, khỏi đưa tay nhéo khuôn mặt của bé, “Cha phải làm việc, phải chơi, chờ cha xong việc thời gian này rồi, dẫn Lucus chơi được ?”

      “Cha gạt người, mỗi lần chơi với con, đều thực .” Lucus bĩu môi, tức giận , cha bắt nạt bé là con nít, mỗi lần đều lừa bé!

      Thư Yến Tả cũng xấu hổ, tiếp tục như vậy nữa, khiến trong lòng con trai sinh ra ấn tượng xấu cũng hay, vì vậy dịu dàng : “Lucus ngoan, lần này cha nhất định giữ lời, hơn nữa cũng bù lại cả trước kia, chờ xử lý xong chuyện lần này, Lucus muốn đâu, cha cũng dẫn con .”

      Mắt to của Lucus vụt sáng, “Cha lừa con chứ?”

      “Cha dĩ nhiên lừa gạt Lucus.” Thư Yến Tả nghiêm trang .

      “Vậy cũng được, cha trở lại nhanh chút, Lucus nhớ cha.” Giọng trẻ con mềm mại của Lucus hết sức uất ức.

      “Ừ, cha cũng nhớ Lucus.” Thư Yến Tả ôm con trai, tắt đèn đầu giường, chuẩn bị ngủ.

      Nhưng trước khi ngủ, Lucus ra cầu nho , đó chính là tuần lễ này bé muốn ở trong nhà, muốn dọn ở chung với bác.

      Thư Yến Tả suy nghĩ chút, đồng ý rồi, chỉ có điều vẫn phái hai người thân tín thay phiên canh chừng gần nhà trọ đại ca, bất cứ lúc nào để đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra.

      Sáng sớm hôm sau, để cho tài xế lái xe, mình mang Lucus đến nhà trọ của đại ca, trong cốp xe đầy đồ dùng hàng ngày của Lucus và quần áo, đồ chơi.

      Thư Phiến Hữu ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy chuông cửa vang, mới sáng sớm, ai tới quấy phá giấc mộng đẹp của !

      Từ mắt mèo nhìn thấy Thư Yến Tả Thư Phiến Hữu kinh hãi đến ngây người, đây là lần đầu tiên tiểu Tả chủ động đến tìm .

      Mở cửa, thấy tiểu Tả nắm tay Lucus đứng đó.

      Lucus cười hì hì : “Bác, bác còn chưa rời giường à? Con heo lười.”

      Thư Phiến Hữu hơi ngượng ngùng sờ sờ đầu, tỏ ý cam chịu với cháu trai nhạo báng.

      “Em phải Đông Nam Á xử lý số chuyện, đại khái cần thời gian tuần lễ, Lucus nhờ chăm sóc.” Thư Yến Tả thẳng vào vấn đề.

      “Ừ, tự chú phải cẩn thận.” Thư Phiến Hữu rất vui mừng tiểu Tả có thể tin tưởng .

      “Lucus, cha trước, phải ngoan ngoãn nghe lời bác, biết ?” Thư Yến Tả cúi người dặn dò con trai.

      “Vâng.” Lucus rất hiểu chuyện gật đầu.

      Thư Yến Tả liếc mắt nhìn đại ca mình, xoay người rời .

      Lucus lập tức dạo vòng trong nhà, “Bác, phòng của bác .”

      “Bởi vì bác ở có mình.” Thư Phiến Hữu nhìn căn phòng gần trăm tám mươi mét vuông, cười .

      “Vậy sao bác dời đến ở cùng cha con con.” Lời con nít luôn ngây thơ chất phác quỷ quái.

      “Bởi vì, bác là người lớn rồi, cho nên muốn chuyển ra ngoài sống mình.”
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 83.2: Hai mẹ con gặp mặt lần đầu tiên

      Editor: Puck

      “A, con chính là muốn trải nghiệm cuộc sống của bác, mới cầu xin cha dẫn con tới.” Tròng mắt Lucus cong cong, hoàn toàn là giọng con nít.

      Trong lòng Thư Phiến Hữu rất cảm động, đứa bé như thế, lại cẩn thận như vậy.

      “Lucus ăn sáng rồi sao?”

      “Cha cho con ăn.”

      “Vậy Lucus chờ bác chút, chúng ta Disney chơi.”

      “Hu ra! Bác tốt nhất!” Lucus hoan hô.

      Hai người chơi ở bên ngoài suốt ngày rồi mới về, chơi đủ trò, ăn đủ món ngon, khiến Lucus sờ lên bụng của mình : “Bác, con ăn được, rất no!”

      Sau khi trở lại nhà trọ, Thư Phiến Hữu và Lucus lớn tắm xong, nằm giường ngủ, chơi ngày này, mệt đến ngất ngư.

      Đến ngày thứ ba, Thư Phiến Hữu mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, phần nguyên nhân lớn nhất mình phải trở về chính là giải trí Âu Kỳ ở thành phố L trong nước ký kết gia hạn, ngày hôm qua a Sâm gọi điện thoại ngày mai ký hợp đồng, công việc hạng mục cụ thể cũng thu xếp thỏa đáng, chỉ chờ qua. Hai năm qua Coral cũng vẫn luôn luôn phát triển bên kia, nghiệp ca hát và nghiệp diễn xuất đều tệ. Lần này mặt là ký kết gia ạn, mặt khác là bàn luận số chuyện của nghệ sỹ khác, tuần chắc hẳn về được, nhưng Lucus ở đây, khó xử.

      Bây giờ điện thoại của tiểu Tả vẫn gọi được, luôn luôn ở trong khu vực phục vụ, khiến cho rất nóng nảy.

      Buổi tối, Lucus phát tinh thần của bác yên, “Bác, bác sao vậy?”

      “Ngày mai bác phải trong nước chuyến...”

      Lời còn chưa dứt bị Lucus trách móc rồi, “Oa! Có ? Bác nhất định phải mang con ! Cha bỏ con lại, chẳng lẽ bác cũng muốn bỏ con lại...” đến sau cùng, giọng của bé càng ngày dinendian.lơqid]on càng nghẹn ngào, cái miệng nhắn chu lên buồn bã, khóe mắt còn treo hai giọt nước mắt, dáng vẻ đáng thương.

      “Sao bác lại bỏ lại Lucus chứ...”

      “Có ! Bác chuyện phải giữ lời, thể lừa gạt Lucus.”

      “Ừ, bác giữ lời.”

      Lucus lập tức lộ ra nụ cười đáng , cao hứng nhào tới, ôm cổ bác, “Con biết hộ khẩu của con đặt ở đâu, bây giờ chúng ta về cầm.”

      Thư Phiến Hữu toát mồ hôi, Lucus quả nhiên là thằng nhóc đặc biệt thông minh lanh lợi, cái này cũng biết.

      ra trong lòng cũng bối rối, với tiểu Tả tiếng, cảm giác được tốt, nhưng lại thể bỏ lại mình Lucus ở nhà, hơn nữa đồng ý với Lucus rồi, thể giữ lời, haizzz! Coi như là lần du lịch thôi.

      Khi đặt xong vé máy bay, Lucus vẫn luôn rất hưng phấn, lớn bằng chừng này bé vẫn còn chưa rời khỏi Hongkong lần nào, cuối cùng có thể nơi giống vậy, bé có thể vui sao.

      Nhìn Lucus vui vẻ như vậy, Thư Phiến Hữu cảm thấy rất có giá trị, cho dù đến lúc đó bị tiểu Tả mắng cho trận cũng sao, điện thoại của nó và chú Đinh đều gọi được, cũng biết xảy ra chuyện gì, chỉ hy vọng bọn họ đều bình an vô là tốt rồi.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Sân bay, tay trái Thư Phiến Hữu dắt Lucus, tay phải kéo va li hành lý đơn giản vào khu vực kiểm tra an ninh, suốt dọc đường Lucus cũng đặc biệt hưng phấn, ngó đông liếc tây, cái gì cũng đặc biệt hiếu kỳ, Thư Phiến Hữu quả là bé hỏi gì đáp nấy, hai bác cháu khiến cho tỷ lệ quay đầu được gọi là cao!

      người đàn ông tuấn tao nhã dắt theo bé trai phấn điêu ngọc trác như vậy, có thể khiến cho người ta nhìn lâu mấy lần sao!

      Sân bay thành phố L, Âu Dã Sâm sớm tự mình lái xe tới chờ, lần này Thư đại ca tới, gì cũng phải cẩn thận chiêu đãi phen, năm năm qua, hai nhà cộng tác cũng vô cùng vui vẻ, lần này ký kết gia hạn, cũng vì phát triển tốt hơn.

      Xa xa, thấy Thư đại ca dắt theo bé trai chừng năm tuổi ra, Âu Dã Sâm cũng thấy kỳ quái trong lòng: ra Thư đại ca kết hôn rồi, con trai cũng lớn như vậy, trách được hàng năm muốn chạy sang nước vài lần.

      “Thư đại ca, dáng dấp con trai đáng .” Âu Dã Sâm tươi cười rạng rỡ.

      đợi Thư Phiến Hữu trả lời, Lucus lầm bầm trước, “Chú, con là cháu của bác.”

      “A, chú xin lỗi con, có được , đều do mắt chú vụng về, nhìn ra.” Âu Dã Sâm vội vã cười ha ha .

      có việc gì, người biết trách được!” Lucus như tiểu đại nhân.

      Chọc cho Âu Dã Sâm cười ha ha, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Thư đại ca, miệng đứa này biết láu lỉnh, em trai và em dâu có phúc!”

      Thư Phiến Hữu gật đầu phải, cũng muốn làm từ “Em dâu”, chuyện nhà của mình cần thiết die,n; da.nlze.qu;ydo/nn phải khắp nơi. Chỉ có điều may mắn do Lucus mang lại cho nhà bọn họ cũng phải giả.

      xe, Âu Dã Sâm lại chuyện giết thời gian với Lucus, “Người bạn , con còn chưa cho chú, con tên gì đó?”

      “Con tên Lucus.”

      “Lucus, Lucus muốn ăn gì, với chú.” Hình như Âu Dã Sâm cũng rất thích bé.

      “Ưmh...” Lucus ngẩng đầu nhìn bác mình.

      “Chúng ta mới tới thành phố L, cũng quá hiểu , a Sâm cậu chọn lựa là được rồi.” Thư Phiến Hữu cười .

      Lúc ăn cơm, Âu Dã Sâm cũng gọi bạn tốt tiểu Luân tới, dù sao mọi người đều biết nhau, khó khăn lắm mới tụ họp được lần.

      Vốn Âu Dã Sâm định để cho Tuyết Nghê hoặc Phi Phi tới chăm sóc Lucus, nhưng Thư Phiến Hữu rất lịch từ chối, tỏ ý Lucus quen để người lạ trông, hơn nữa bé rất nghe lời, quan trọng.

      Cứ như vậy, Âu Dã Sâm cũng thôi, vì vậy, bữa cơm này chính là ba đấng mày râu mang theo đứa bé, nhìn thế nào cũng thấy quái dị.

      Ở trước mặt người lạ, Lucus biểu mình được nuôi dạy tốt đẹp như thế nào, nhìn thấy đàn ông lớn hơn cha mình bao nhiêu đều mềm mại gọi tiếng “Chú”, nhìn thấy phụ nữ chính là “Dì”, khiến Thư Phiến Hữu cực kỳ hài lòng.

      Sau khi cơm nước xong, Âu Dã Sâm và Chử Tuyết Luân lập tức đưa hai bác cháu đến khách sạn nghỉ ngơi, tàu xe mệt nhọc dĩ nhiên cần nghỉ ngơi tốt.

      Ngày hôm sau, Thư Phiến Hữu dẫn Lucus đến tổng công ty giải trí Âu Kỳ, chuẩn bị ký hợp đồng công việc, bởi vì phải gặp mấy nhân viên cao cấp của Âu Kỳ, mọi người cần mở hội nghị hợp tác, thể để cho mình Lucus ở trong phòng nghỉ.

      Âu Dã Sâm cũng nhìn thấu lo lắng của , vội để cho thư ký của mình Lâm Nhiên chăm sóc bé, cũng dặn dò thư ký Lâm cần hết sức thỏa mãn cầu của người bạn này.

      “Bác, cháu ngoan ngoãn.” Lucus tỏ vẻ ngoan ngoãn.

      Chờ sau khi bọn họ rời lúc, Lucus đột nhiên muốn ăn kem, thư ký Lâm buồn bực, đâu mua kem cho vị Thái tử này chứ! Nghĩ đến Âu tổng phải hết sức thỏa mãn cầu của cậu bé, khỏi ngọt ngào : “Uống đồ uống được .”

      được.” Lucus từ chối rất dứt khoát.

      Thư ký Lâm khó khăn nhìn bé, nhìn dáng vẻ vị Thái tử này xem ra chính là con trai của Thư tổng ở Hongkong, sao mình có thể đắc tội!

      Chỉ đành phải để mình bé ở trong phòng nghỉ, sau đó mình ra ngoài mua kem.

      Lucus tới lui trong phòng nghỉ, lúc chút, lúc lại chạy đến bên cửa sổ nhìn ngó, tóm lại chính là thể d1end4nl3q21yd0n tiếp tục nhàn rỗi, haizzz! nhàm chán... Sao bác vẫn chưa ra.

      Khi bé mím môi ngồi ghế sa lon cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, bé cho rằng thư ký Lâm trở lại.

      Hoắc Nhĩ Phi tới tìm thư ký Lâm có việc, nghe bị gọi vào phòng nghỉ nên tới đây, nhưng đẩy cửa ra mới phát bên trong có bé trai phấn điêu ngọc trác ngồi, khuôn mặt nhắn trắng nõn, ngũ quan xinh xăn, môi mềm mịn, mắt to hề chớp nhìn chằm chằm vào mình!

      ngẩn người, ngay sau đó khôi phục tự nhiên, “Thư ký Lâm có ở đây sao?”

      “A... Dì tới chị Lâm sao? Chị ấy mua kem cho con rồi.” Lucus đáp lại rất lễ phép.

      “Mua kem?” Hình như Hoắc Nhĩ Phi rất giật mình, thằng nhóc này rốt cuộc là ai? Sao nhìn kiểu gì cũng thấy quen thuộc, nhất là ngũ quan đó.

      Lucus cũng rất hứng thú nhìn chằm chằm vào Hoắc Nhĩ Phi, khi hai người mắt lớn trừng mắt , thư ký Lâm mang kem về, thấy Hoắc Nhĩ Phi, còn ngẩn người, “Chị Phi Phi, tìm em có việc à?”

      “Ừ.” Hoắc Nhĩ Phi khẽ gật đầu, trong hai năm qua quan hệ đồng nghiệp của ở Âu Kỳ đặc biệt tốt, mặc dù lên quản lý, nhưng là người đặc biệt thân thiện, nhân viên mới cũ trong công ty đều vô cùng thích , cảm thấy xưng hô quản lý Hoắc rất được tự nhiên, hơn nữa công ty giải trí cần máy móc như vậy, vì vậy mới kêu công nhân viên đều gọi là “Chị Phi Phi.”

      Thư ký Lâm và Hoắc Nhĩ Phi chào hỏi xong lập tức lấy kem ra cho Thái tử gia ngồi ghế sa lon.

      Lucus cầm kem lên ăn say sưa ngon lành, vừa ăn vừa thỉnh thoảng ngó ngó hai người đứng chuyện ngoài cửa.

      “Thư ký Lâm, ngày hôm qua lúc họp liên lạc xong với người phụ trách liên hệ với hội trường Tân Lục Viên chưa? phải bọn họ đồng ý cho chúng ta thuê ngày à, còn có Thư tổng Á Ninh tới chưa?” Hoắc Nhĩ Phi hỏi loạt, xưa nay theo đuổi chặt chẽ cẩn thận trong công việc, cẩn thận và tỉ mỉ.
      Last edited by a moderator: 11/10/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 84.1: Show Tân Lục Viên

      Editor: Puck

      liên lạc được, chị Phi Phi yên tâm.” Sau khi xong thư ký Lâm lại dẩu môi về phía người bạn ngồi ghế sa lon ăn kem, khẽ , “Đây chính là con trai của Thư tổng Á Ninh.”

      Hoắc Nhĩ Phi khỏi nhìn nhiều bé trai này vài lần, “ như vậy, Thư tổng và Âu tổng bọn họ họp?”

      Thư ký Lâm gật đầu ngừng, “Cho nên Âu tổng mới để em chăm sóc vị Thái tử gia này! Em thấy Âu tổng rất cưng chiều bảo bối này! Mà cũng phải, nếu em có cậu con trai khéo léo dáng dấp đáng như vậy, khẳng định cũng vô cùng cưng chiều.”

      “Em mới bao lớn, muốn đứa bé rồi!” Hoắc Nhĩ Phi giễu cợt ấy.

      Thư ký Lâm nghịch ngợm le lưỡi, năm nay mới tốt nghiệp, rất may mắn được trúng tuyển làm thư ký tập đoàn Âu Kỳ, đây cũng phải khoác lác! Thư ký Âu tổng có ít nhất mười người, đều là người đẹp! Chia ra phụ trách các khu vực khác nhau, cho nên cũng ngại nhiều.

      “Em đưa tư liệu nơi đó cho chị.” Hôm qua Âu tổng mới tạm thời ném dự án này cho , là trong vòng hai ngày phải đưa ra phương án hoàn mỹ, dựa vào Thư tổng Á Ninh tự mình đến thăm lần này, đương nhiên phải cho người ta câu trả lời chắc chắn hài lòng, cũng từng tiếp xúc với ca sĩ Coral của Á Ninh kia, thực lực cũng tệ lắm, chỉ có điều làm người hơi đạm bạc.

      “Chị Phi Phi, vậy nhờ chị chăm sóc cho...”

      Hoắc Nhĩ Phi khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Thư tổng Á Ninh từng giúp tìm , mặc dù tìm được, cũng coi như die nda nle equ ydo nn ân tình.

      Có lẽ vì nguyên nhân này, cảm thấy cậu nhóc này rất thân thiết.

      Thư ký Lâm vừa , chỉ còn dư lại hai người Hoắc Nhĩ Phi và Lucus, Hoắc Nhĩ Phi đến gần ngồi bên cạnh Lucus, rất thân thiện hỏi: “Bé tên gì vậy?”

      “Con tên Lucus, còn dì?” Lucus ngoẹo đầu , nghiêm trang .

      Hoắc Nhĩ Phi còn suy nghĩ tại sao gọi thư ký Lâm là chị, lại gọi mình là dì? Chẳng lẽ mình rất già!

      “Dì tên Hoắc Nhĩ Phi.”

      “Con nghe thấy chị Lâm gọi dì là chị Phi Phi, con gọi là dì Phi Phi có được ?”

      “Được.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy mình lập tức thích đứa đáng xinh đẹp này.

      Lucus nghe Hoắc Nhĩ Phi xong, lập tức cong tròng mắt, cười đến rất vui vẻ.

      Hoắc Nhĩ Phi nhìn cặp mắt kia của bé, chỉ cảm thấy hơi hoảng hốt.

      “Chị Phi Phi, lấy tài liệu ra rồi.” Đúng lúc ấy, thư ký Lâm đẩy cửa vào.

      Hoắc Nhĩ Phi đứng lên nhận lấy tài liệu, dịu dàng cười : “Bye bye Lucus, dì trước.”

      “Bye bye dì Phi Phi.” Lucus có dáng có vẻ .

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Phòng họp bên kia, sau khi họp xong, Thư Phiến Hữu và Âu Dã Sâm sóng vai ra.

      “Thư đại ca, còn nhớ năm năm trước nhờ tìm ?”

      Thư Phiến Hữu suy nghĩ chút, “Dĩ nhiên nhớ, sao vậy, phải nghe quay về sao? biết ấy và tiểu Luân có vui mừng kết duyên lành ?”

      “Nhanh , cũng ba năm xa rồi, còn thiếu hình thức như vậy.” Âu Dã Sâm cười ha hả .

      “Vậy rất tốt, hôm nào ăn cơm chung.”

      “Em muốn chính là chỗ này, biết ? Lần này người tổng phụ trách chỗ Tân Lục Viên chính là ấy, em chuẩn bị ngày mai chính thức giới thiệu hai người biết nhau.”

      “Vậy tốt quá.” Thư Phiến Hữu cười , bản thân tò mò với tên Hoắc Nhĩ Phi kia.

      Đẩy cửa phòng nghỉ ra, Lucus lập tức chạy nhanh tới, “Bác.”

      Thư ký Lâm vẫn còn nhìn ngây người, cái gì? Bác? cứ cho rằng là con trai của Thư tổng, ra là cháu! Hức...

      “Thư ký Lâm, cám ơn , Lucus làm khó chứ.” Giọng Thư Phiến Hữu êm ái.

      có, có, Thư tổng quá khách khí.” Thư ký Lâm vội vàng xua tay, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình die~nda4nle^qu21ydo^n mang tâm trạng ai oán mua kem, quả nhiên sức quyến rũ của mỹ nam là rất lớn! hoàn toàn mất hết năng lực chống đỡ.

      Hai ngày nay Hoắc Nhĩ Phi tăng ca bận rộn chuẩn bị vụ Tân Lục Viên, mặc dù show nội bộ công ty bọn họ, nhưng ngày đó mời rất nhiều phóng viên đến, ngôi sao dưới trướng công ty cũng trình diện hết, còn có Âu tổng, Thư tổng Á Ninh, đều là nhân vật chính của show này.

      Bạn bè trong nghề và vài phóng viên đều vô cùng chú ý tới việc công ty hai nhà lại hợp tác lần nữa, cũng đặc biệt cảm thấy hứng thú với cuộc sống và phát triển sắp tới của nghệ sỹ dưới trướng, nhất là ca sĩ Carol ký hợp đồng với Á Ninh, thực lực tầm thường, đĩa nhạc bán trong nước đặc biệt tốt, nhóm fan cũng rất nhiều. Tất cả mọi người đều vô cùng chú ý tới bộ phim sắp đóng, muốn ở show này biết chút tin tức nội bộ.

      Mà show này còn giống với buổi tiếp đãi phóng viên, ý nghĩa chính là tuyên truyền cho công ty hai nhà, phân phát vé mời cho các bên được mời, đến lúc đó đều dựa vào vé để vào sân, tránh tạo thành cục diện hỗn loạn.

      Trước khi show Tân Lục Viên bắt đầu, Thư Phiến Hữu bớt chút thời gian nhìn Carol, tỏ vẻ thừa nhận thành tựu của , Carol vô cùng cảm kích ông chủ này, nếu và George hai Bá Nhạc để cho biểu ra khả năng của mình, cho dù là Thiên Lý mã như thế nào cũng đều vô dụng thôi.

      (*) Bá Nhạc và Thiên Lý mã: Năm (770 – 500 TCN), thời Xuân thu chiến quốc, ở Trung Hoa có người họ Tôn tên Dương là bậc thầy am hiểu về ngựa, qua vóc dáng, ngoại hình có thể tìm kiếm và biết được đâu là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm, nhưng như lông hồng, chân in dấu, nên người đời nể phục gọi là Bá Nhạc. (Nguồn: kienthuc.net.vn)

      Bá Nhạc và Thiên Lý mã ý chỉ biết nhìn người.

      Cho nên với thành tựu của mình ngày hôm nay, vẫn luôn mang lòng cám ơn, lần này ông chủ đến, đương nhiên theo thể chối từ, Lucus vừa nhìn thấy Carol, la hét muốn ký tên, còn ngọt ngào gọi người ta là “Chị Carol.”

      Carol dĩ nhiên tặng rất nhiều poster và CD có ký tên cho bé, tự nhiên cực kỳ thích Lucus đáng , mua cho bé ít đồ ăn ngon, chơi đùa vui vẻ.

      Hai ngày nay vì nghĩ ra phương án hoàn mỹ tỳ vết, Hoắc Nhĩ Phi vắt hết óc, loay hoay ngày đêm phân biệt được, bạn trai Chử Tuyết Luân oán trách, thẳng tới tìm boss nhà , hung hăng mà cằn nhằn trận, sao cậu có thể hành hạ bà xã của tôi như vậy!

      Âu Dã Sâm cũng chỉ có thể đập gãy răng nuốt vào bụng *, ai bảo đúng là ép buộc giao nhiệm vụ, haizzz!

      (*) tương tự câu há miệng mắc quai

      Mà trước đó mọi người họp [email protected]0n mặt lần, nhưng bởi vì Hoắc Nhĩ Phi quá bận, nên lùi lại sau show Tân Lục Viên.

      Vì vậy Âu Dã Sâm dắt Thư Phiến Hữu và lucus lòng vòng khắp các danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố L, ăn ít đồ ăn ngon, khiến Lucus kêu to chơi vui, cho nên mỗi đêm Lucus vừa về khách sạn, nằm xuống ngủ luôn.

      Liên tục mấy ngày gọi được điện thoại cho tiểu Tả, luôn nằm ngoài khu vực phục vụ, khiến Thư Phiến Hữu rất lo lắng, hy vọng lần này đánh nhau với bang Lôi Thần có thương vong (bị thương và chết) quá lớn.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Buổi show Tân Lan Viên, sáng sớm, liên tiếp có khách mời nhận lời mời đến, tất cả đều ăn mặc trang trọng, tuấn nam mỹ nữ đặc biệt bắt mắt, mỗi ngôi sao dưới trướng Âu Kỳ đều ăn mặc giống như tham dự liên hoan phim Cannes sáng chói động lòng người, thảm đỏ vẫn trải dài từ cửa ra vào, đồ ăn bày đầy bàn trải khăn trải bàn trong sân, phía bày điểm tâm đồ ngọt, salad, hoa quả và các món nguội, sữa tươi, sâm panh, rượu đỏ, hoa tươi, v.v...

      Toàn bộ nhân viên trong sân thống nhất ăn mặc, nhìn lần là có thể dễ dàng phân biệt khách mời và nhân viên phục vụ.

      Hôm nay Hoắc Nhĩ Phi phá lệ mặc chiếc váy màu trắng chéo vai dài đến đầu gối, tóc dài búi thành búi tóc đơn giản sau gáy, giữa cổ đeo dây chuyền đá quý màu đỏ do bạn trai Chử Tuyết Luân tặng, dưới ánh mặt trời soi rọi, càng lấp lánh, đoạt mắt người, cả người thanh lịch tươi mát mang theo chút quyến rũ khác.

      hơi bất đắc dĩ, Tuyết Luân hôm nay cố ý dặn dò muốn đeo, kể từ sau khi đưa cho , thấy mang, ngay cả khi chuyện trong điện thoại cũng có thể cảm thấy uất ức của , khiến cho có cách nào từ chối, chỉ vậy, liên tiếp có mấy người hỏi về dây chuyền này! Chuyện này cũng quá khoe mẽ chút...

      Hết cách rồi, muốn nhận náo nhiệt kia, nếu phải Âu tổng phải có mặt, hơn nữa thể có mặt, muốn đến nơi mệt chết người này đâu! Còn thể ngồi xuống.

      Âu đại ca , bảo là muốn giới thiệu Thư tổng Á Ninh cho biết, tính ra ấy cũng từng hỗ trợ tìm , cho dù có kết quả hay , ít nhất cũng phải cám ơn người ta phải sao!

      Nhưng mà người đâu?

      bưng ly nước trái cây, ngồi ở chỗ vắng vẻ nào đó trong hội trường, chán đến chết nghịch điện thoại di động.

      “Dì Phi Phi, dì chơi gì vậy?” Đột nhiên, giọng con nít trong trẻo cắt đứt mạch suy nghĩ của , khỏi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy là Lucus môi tự chủ cong lên đường cong nhàn nhạt.

      “Sao mình Lucus chạy tới đây?”

      “Bác rất bận, rất nhiều người lôi kéo bác ấy chuyện, con thích, nên con len lén chạy .” Lucus bĩu môi nhắn, bất mãn .

      “Bác? Bác của con cũng tới?” Hoắc Nhĩ Phi hơi mê man, sao lại thò ra bác?
      Last edited by a moderator: 11/10/17
      Phương Lăngthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :