Chương 76: Hiệp nghị , sinh xong đứa bé cho tôi tự do
Editor: Puck
“Sao thằng bé lại khóc, mới vừa rồi còn tốt.” Chân mày Thư Yến Tả nhíu chặt.
“Nhị thiếu, cục cưng nhất định đói bụng, tôi pha sữa bột cho bé uống.” xong muốn đưa cục cưng cho Thư Yến Tả ôm.
Thư Yến Tả sao biết ôm em bé, gần như vụng về ôm ngang con trai.
Đúng lúc này, người giường khẽ phát ra tiếng kêu rên. Thư Yến Tả vội vàng kín đáo đưa đứa bé cho vú Trần, quay mặt , lời ra ngoài cửa.
Đoạn Tử Lang nhìn thấy ra ngoài, “Thấy mèo và đứa bé.”
“Ừ.” Thư Yến Tả lấy gói thuốc từ trong bóp ra, rút cây, dốt.
“Yến, đừng hút, gần đây cậu hút nhiều lắm rồi.” Đoạn Tử Lang bóp đầu thuốc của , cười : “Tôi suy nghĩ vì đứa bé.”
Thư Yến Tả nghe những lời này, khẽ dừng lại, cũng theo cậu ta.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bé con vẫn khóc ngừng ở trong phòng đột nhiên ngừng khóc, có lẽ vì vú Ngô vừa mới đút sữa vào.
Hoắc Nhĩ Phi vốn mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng mình đời nhà ma rồi, nhưng ngờ bị tiếng khóc trẻ nít đánh thức, mở mắt hồi lâu, mới ý thức được mình sinh đứa bé.
Vú Trần bên cạnh mắt tinh, thấy tỉnh, vội ôm đứa bé lại gần, “Thiếu phu nhân, nhìn xem, dáng dấp tiểu thiếu gia đáng !”
Hoắc Nhĩ Phi ghét nhất mỗi lần vú Trần gọi là thiếu phu nhân, phản đối vô số lần, luôn có hiệu quả, liếc mắt nhìn cục cưng “Chùn chụt chùn chụt” bú sữa bò, do dự có muốn ôm thằng bé cái , đột nhiên nghĩ ra cái gì, “Có phải ác ma kia tới rồi ?”
Vú Trần ngẩn người, mới hiểu được ác ma trong miệng chính là nhị thiếu, do dự gật gật đầu.
Hoắc Nhĩ Phi vừa tỉnh lại ngay cả quần áo cũng kịp đổi vội chạy ra ngoài, hai người vú Trần và vú Ngô có ngăn cản cũng được.
“ có thể thả tôi rời .” Thư Yến Tả chuyện cùng Đoạn Tử Lang ngờ Hoắc Nhĩ Phi thình lình thốt ra tiếng từ phía sau, ngây ngốc qua là lửa giận, người phụ nữ này có biết phân chuyện nặng , kéo theo thân thể còn yếu đuối như vậy, định đâu, muốn sống nữa!
“Em thể chờ đợi được như vậy!” Trong lời chứa lửa giận như vẻ mặt.
“Tôi thực lời hứa của tôi, cũng có thể tuân thủ lời hứa của .” Hoắc Nhĩ Phi tái mặt, giọng vô cùng kiên định.
“Lời hứa! Thư nhị thiếu tôi còn ở đây, thể thực được!” Giọng điệu lạnh lùng.
“ đồ khốn kiếp! Ác ma! Sao có thể chuyện tính toán gì hết! Chúng ta ký hiệp nghị!” Cảm xúc của Hoắc Nhĩ Phi rất kích động.
“Hiệp nghị! Em cũng quá ngây thơ ! Em cho rằng chỉ mấy tờ giấy trắng như vậy em có thể được thả tự do?”
“...” Giọng Hoắc Nhĩ Phi run rẩy, ra ác ma die enda anle equu ydonn này vẫn luôn gạt , hiệp nghị rách nát gì chứ! Đều là lời dối!
, vú Trần ôm đứa mới sinh ra tới, “Thiếu phu nhân, người xem dáng dấp đứa bé này đáng ! Ngài còn chưa ngắm nghía cẩn thận bé đó.”
Hoắc Nhĩ Phi độc ác xoay mặt qua chỗ khác, muốn nhìn đứa bé vú Trần ôm trong tay.
Thư Yến Tả nhìn dáng vẻ của , ánh mắt lạnh lẽo thô bạo trong nháy mắt, Hoắc Nhĩ Phi! quả nhiên nhẫn tâm! Ngay cả đứa bé mình mới sinh ra cũng thèm liếc nhìn cái!
Vú Trần đông cứng tại chỗ, biết phải làm sao mới phải, bà chỉ muốn ôm đứa bé ra ngoài, chừng thiếu phu nhân mềm lòng, dù sao phụ nữ luôn dễ dàng mềm lòng với máu mủ ruột thịt của mình, nhưng chưa từng nghĩ tới tính tình thiếu phu nhân lại bướng bỉnh như vậy!
Đoạn Tử Lang cảm thấy nhức đầu, sao người phụ nữ này biết lựa chọn thời cơ để , chẳng lẽ giờ phút này thể yếu thế chút, nhất định phải cãi vã tràn đầy mùi thuốc súng như vậy sao! Còn có Yến, ràng đau lòng vì người ta muốn chết, lại cố tình làm ra vẻ mặt hung ác, luôn nghĩ đằng ra nẻo, chẳng lẽ cậu ta định để cho mèo tự do! Còn có tính toán khác?
Tròng mắt cục cưng chuyển trái chuyển phải ngó nghiêng, thấy chung quanh nhiều người như vậy, nhưng ai để ý đến mình, lập tức lại lần nữa “Oa” tiếng khóc lớn lên, thanh to, chấn động trời đất, khóc khiến cho người ta lo lắng đau xé cõi lòng.
Vú Trần ôm dỗ dành mãi cũng làm nên chuyện gì, gấp đến mức biết nên làm sao bây giờ?
Last edited by a moderator: 11/10/17