Chương 7.1:
Khóe môi của Thiệu Sâm cong thành hình cung, tâm tình rất tốt, đường ngâm nga hát ngừng, tới lưng chừng núi dừng lại.
Màn đêm buông xuống, nhìn từ sườn núi bầu trời phá lệ rực rỡ,lấp lánh ngàn vị tinh tú, ở nội thành khó có thể nhìn thấy được.
" là đẹp!" Bùi Dạ Tĩnh ngửa mặt nhìn lên bầu trời giống như tấm màn đen khổng lồ điểm vô số ngọn đèn , chợt lóe chợt lóe.
"Sao biết nơi này?" nghiêng đầu nhìn Thiệu Sâm đứng ở bên cạnh cười như tên trộm.
"Bí mật!" Đây là lên mạng tìm kiếm lâu mới biết chỗ này, thể để biết được.
"Hừ!" Nghĩ cũng biết, chưa bao giờ làm chuyện lãng mạn như vậy, nhất định là học ở mạng.
"Nhìn, mang theo rất nhiều đồ ăn ngon ."
Thiệu Sâm làm ảo thuật, lấy ra cái giỏ lớn, lại lấy ra tấm vải, trải lên cỏ, sau đó lại từ trong giỏ xách lấy ra mấy hộp đựng thức ăn, bày biện xuống thảm vải.
"Nếm thử chút món mới của ." Thiệu Sâm thân mật gắp thức ăn trong hộp đưa đến bên miệng muốn đút cho .
Bùi Dạ Tĩnh hưng phấn ăn thức ăn đưa đến, mùi vị rất tốt, chưa bao giờ thấy làm những chuyện lãng mạn như vậy, hành động lần này khiến Bùi Dạ Tĩnh có cảm giác rất ngọt ngào.
"Thế nào, ăn ngon ?" nhìn , giọng hỏi.
"Ừ, mùi vị tệ cũng." vội gật đầu khen ngợi: "Món này rất ngon, xem ra tài nấu nướng của lại tiến bộ ít nha!"
Ha ha, về sau có lộc ăn rồi, tài nấu nướng của càng tiến bộ, có thể hưởng thụ càng nhiều thức ăn ngon, tốt a!
"Ăn mấy món ăn này của tốt hơn nhiều so với việc dự tiệc sinh nhật của người bạn kia có phải ?" Thiệu Sâm đúng là đồ keo kiệt, vẫn còn để bụng chuyện ở nhà trẻ.
"Sao còn nhắc mãi a." Bùi Dạ Tĩnh tức giận liếc nhìn cái, người đàn ông này là thích ăn dấm.
"Hừ." cam lòng hừ tiếng, tiếp tục đem thức ăn đưa đến trước mặt , quyết định để cho chuyện vui kia phá hư việc tốt của mình.
Bùi Dạ Tĩnh cũng tiếp tục cái đề tài này, tâm tình vui vẻ hưởng thụ bữa tối do Thiêu Sâm làm, cùng thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp này, trong lòng tràn ngập vui vẻ.
Sau khi hưởng thụ phục vụ của Thiệu Sâm, Bùi Dạ Tĩnh yên ổn gối đầu lên đùi , ngắm nhìn bầu trời, hưởng thụ từng làn gió nhè thổi tới.
Thiệu Sâm cúi đầu nhìn nhắm mắt nghỉ ngơi ngọt ngào, đây có phải là thời khắc tuyệt vời nhất hay . . . . . .
"Tĩnh nhi."
"Hả?"
"Em muốn về nhà ?" lát sau, mở miệng hỏi: "Ý của là, em muốn gặp cha mẹ của em chút ?
Nếu em muốn, ngày mai, hai chúng ta và con cùng trở về."
Bùi Dạ Tĩnh sững sờ, ngờ hỏi chuyện này, "Em biết ......"
"Tĩnh nhi, xin lỗi! Nếu như phải tại , em cũng bị đuổi ra khỏi nhà, nghĩ sau khi chúng ta ly hôn, em nhất định về nhà, ngờ nhiều năm như vậy, em cũng có." đến đây, Thiệu Sâm áy náy dứt.
", quan hệ tới đây, đó là lựa chọn của em, em cũng có hối hận." Bùi Dạ Tĩnh lạnh nhạt , "Em từng trở về, chỉ là cha em vẫn còn rất giận, mỗi năm trước tết, em đều lén lút gọi điện thoại cho mẹ, biết được tình hình của hai người họ, như vậy với em cũng rất tốt rồi, có cầu gì khác."
"Tìm thời gian cả nhà chúng ta cùng nhau trở về." biết rất muốn gặp cha mẹ, chỉ là có dũng khí trở về thôi, "Có ở đây, cần lo lắng."
Bùi Dạ Tĩnh nghiêng đầu áp mặt vào bụng , phát ra tiếng , "Cám ơn."
"Ha ha, đồ ngốc! Cái này có gì phải cảm ơn chứ, dẫn em trở về là chuyện đương nhiên, phải nhận lỗi với bọn họ, để cho bọn họ tha thứ." Thiệu Sâm kéo dậy, ôm lấy, cằm nhàng chống đỡ đỉnh đầu , cảm thụ hương thơm mềm mại trong ngực, "Người cảm ơn là mới phải, cảm ơn cha mẹ em đưa em đến thế giới này, để có cơ hội gặp em."
"Miệng lưỡi trơn tru, cẩn thận bọn họ đuổi ra ngoài." Bùi Dạ Tĩnh nghịch ngợm giễu cợt, sau đó nghiêm túc hỏi, "Nếu như bọn họ lại đuổi chúng ta ra ngoài sao đây?"
"Vậy liền cầu xin bọn họ, đến khi bọn họ chịu tha thứ mới thôi." Thiệu Sâm chút do dự trả lời.
Bùi Dạ Tĩnh cảm động thôi, có tài đức gì mà chịu hy sinh vì như thế, kiêu ngạo thế nhưng vì , nguyện hạ thấp mình, chắc chắn chưa biết đến chuyện cầu người là như thế nào, lại vì mà có thể làm như vậy.
Lòng của lại rung động vì , đoạn tình này chém đứt, nhất định là muốn dây dưa với cả đời.
rốt cuộc cũng đợi được ngày này, trời sáng dần, ngủ được nữa, vội vàng rời giường chuẩn bị sẵn sàng, vì ngày này, chờ rất lâu rồi, rốt cuộc cũng gặp được con trai!
"Tĩnh nhi, cần làm nữa." Thiệu Sâm ngăn lại đôi tay bận rộn của , vì nghênh đón con trai đến , từ sáng sớm đến tại, liền bữa ăn sáng cũng ăn, "Ăn điểm tâm xong, chúng ta đến sân bay đón con trai!"
"Nhưng là, em còn có...." Bùi Dạ Tĩnh khẩn trương nhìn .
"Ngoan, em chuẩn bị rất tốt rồi, Thiên Thiên nhất định thích." xong, kéo tới trước bàn ăn, "Ngoan ngoãn ăn điểm tâm, ăn xong chúng ta ."
Bùi Dạ Tĩnh theo ngồi xuống, ngoan ngoãn ăn bữa ăn sáng.
Ăn điểm tâm xong, hai người lái xe đến sân bay.
Đứng ở lối ra, Bùi Dạ Tĩnh khẩn trương níu lấy vạt áo, vì muốn cho con trai ấn tượng tốt, thỉnh thoảng hỏi Thiệu Sâm: "Bọn họ sắp tới chưa? Tóc của em có rối ? Nhìn em có ổn ?"
"Tĩnh nhi, hôm nay em cực kì xinh đẹp." Thiệu Sẫm cầm tay , " cần khẩn trương, trong lòng Thiên Thiên, em là người mẹ đẹp nhất."
"Có ?"
"."
Lúc này, lối ra lục tục có người ra, Bùi Dạ Tĩnh rướn cổ lên, trợn to hai mắt nhìn kĩ, chỉ sợ bỏ qua con trai.
Rốt cuộc, tiểu hài tử xinh xắn đầu đội mũ lưỡi trai xuất tại lối ra. Bùi Dạ Tĩnh liếc mắt cái liền nhận ra đó là con trai bảo bối ngày nhớ đêm mong, kích động đến ra lời, hốc mắt nhanh chóng dính đầy hơi nước.
Thiệu Thiên ra ngoài liền thấy dì xinh đẹp đứng bên cạnh cha của nhóc, lập tức nhận ra là mẹ trong hình của nhóc.
"Mẹ!" Lập tức buông tay Đường Lăng, chạy như bay về phía Bùi Dạ Tĩnh, tuyệt sợ người lạ nhào vào ngực , "Mẹ, Thiên Thiên rất nhớ mẹ, ô ô! Cha mẹ giận cha, cho nên chịu về nhà, mẹ, cần tức giận với cha, có được hay ?"
"Thiên Thiên...." Trong mắt Bùi Dạ Tĩnh chứa đầy nước mắt, chỉ sợ chớp mắt cái nhịn được tất cả đều rơi xuống, "Con trai của mẹ!"
giang hai cánh tay, ôm chặt lấy con trai, chỉ sợ đây là nằm mơ.
"Mẹ, đau đau." Bị Bùi Dạ Tĩnh ôm quá chặt, Thiệu Thiên ngừng cau mày ho.
" xin lỗi, Thiên Thiên, mẹ vui mừng." Bùi Dạ Tĩnh buôn con trai ra, vội vàng kiểm tra xem mình có làm thằng bé bị thương chỗ nào .
"Mẹ, tại sao mẹ tới gặp con?" Thiệu Thiên ngước đầu hỏi.
" xin lỗi, mẹ thực xin lỗi con...." Nước mắt rơi xuống, "Là lỗi của mẹ.."
"Mẹ, đừng khóc." Bàn tay bé giúp lau nước mắt, "Cha , đều là lỗi của cha, mới khiến mẹ tức giận đến thăm Thiên Thiên, phải là lỗi của mẹ."
Con trai thơ ngây an ủi, khiến Bùi Dạ Tĩnh vui mừng dứt.
Last edited by a moderator: 29/11/15
Haruka.Me0 và Chris thích bài này.