1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưới Tình Yêu Cũ - Hoàng Thượng (28) hoàn đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 27

      Ly nước trong tay Trầm Tùy Ý run rẩy, vốn cười hì hì lập tức trở nên nghiêm túc!

      em của ta là người phụ nữ như vậy, hiển nhiên Trầm Tùy Ý tin.

      Nhưng Phó Hữu Minh chưa bao giờ dối!

      Bởi vì phải là người thích dối!

      Phó Hữu Minh đứng dậy : “Cho nên Tùy Ý, chuyện này đối với Thiển Thiển mà loại tổn thương. Nếu có thể, hy vọng cậu đừng nhắc chuyện này trước mặt ấy, ấy bị tổn thương đủ rồi!”

      Ánh mắt Trầm Tùy Ý có chút nghi hoặc, cau mày nhìn Phó Hữu Minh, giống như nhận ra người đàn ông trước mặt này.

      ta cho rằng, Phó Hữu Minh muốn chuyện đương căn bản bởi vì thích phụ nữ.

      “Xem ra cậu động tâm rồi!” Trầm Tùy Tâm : “ nhiều năm như vậy, mình cho rằng cho tới bây giờ quen biết cậu chưa từng thấy cậu nghiêm túc như vậy. Vậy cậu định làm thế nào, nếu như Quý Vĩ tụ tập phóng viên trong buổi trình diễn thời trang, chứng minh rằng có quan hệ huyết thống với cậu, phải càng khiến cho Thiển Thiển của cậu càng khó xử hơn ư!”

      “Chuyện này mình xử lý!” Lông mày Phó Hữu Minh có chút thâm sâu, về việc Quý Vĩ chắc rằng ta có phải em trai hay , cũng chưa từng được chứng thực.

      Nếu quả chính là như vậy, vậy những thứ đầu đề truyền thông báo chí kia nhất định đem chuyện này ba hoa chích chòe thêm…

      Trầm Tùy Ý chưa từng nhìn thấy Phó Hữu Minh như vậy, lần đầu tiên mặt xuất vẻ lo lắng, đó nên là vẻ mặt của Phó Hữu Minh. Trầm Tùy Ý đến chỗ Phó Hữu Minh, hai tay đút trong túi quần, có chút tò mò hỏi: “ ấy đến cùng có chỗ nào hấp dẫn, lại có thể làm cho cậu dấn sâu như vậy? Hữu Minh, cậu biến thành người khác mà mình biết rồi!”

      Phó Hữu Minh cười nhạt, lông mi hẹp dài lộ ra niềm hạnh phúc!

      đến cùng có chỗ nào hấp dẫn?

      Điểm ấy chỉ sợ Phó Hữu Minh cũng biết, chỉ biết thời điểm lần đầu tiên gặp người phụ nữ này, lòng của liền chìm đắm mất rồi!

      Chìm đắm nhanh đến nỗi chính cũng khó phát giác được.

      “Được rồi, nhìn cái bộ dạng này của cậu đoán chừng muốn nhổ ra cũng được rồi.” Trầm Tùy Ý mở ra vui đùa, nhìn nhìn đồng hồ cổ tay muốn ra về: “Mình cũng phải tranh thủ thời gian về nhà, nếu ông già biết chuyện đầu tiên mình đến nhà cậu, đoán chắc lỗ tai mình dài như cái kén rồi! Về chuyện Trầm Tùy Tâm, mình hỏi cho ra lẽ… Nếu quả như vậy, mình thay nó xin lỗi cậu!”

      cần!” Phó Hữu Minh mở miệng: “Mặc kệ đúng hay sai, xin lỗi cũng cần nữa rồi! Mình nghĩ, Thiển Thiển giờ khắc này cũng cần ấy xin lỗi, mà mình càng cần! Có lẽ, mình còn phải bằng lòng cảm ơn Trầm Tùy Tâm chen vào, để cho mình lần nữa có thể có được Thiển Thiển.”

      hít sâu hơi, sắc mặt tốt hơn nhiều, đến cạnh Trầm Tùy Ý nửa đùa nửa : “Mình còn khá lo lắng cho cậu đấy, năm đó tiếng bỏ nhà trốn . Bây giờ ông già có để cho cậu vào nhà hay chuyện! Cậu có nghĩ, nếu như ông ấy cố ý cho cậu trở về tiếp quản công ty, cậu làm gì!”

      Trầm Tùy Ý nhún nhún vai, biểu cho là đúng: “Năm đó cản được mình, huống chi bây giờ! Được rồi, mình trước… Có thời gian, lại đến thăm Thiển Thiển nhà cậu!”

      Phất phất tay, Trầm Tùy Ý quay ra mở cửa, sắc mặt từ lúc quay người lập tức trở nên khó coi.

      ta còn nhớ năm đó thời điểm bỏ nhà , chính miệng cha : Mày nếu dám , về sau chuyện trong nhà đều còn liên quan đến mày. Mày cho rằng tao chỉ có đứa con trai là mày thôi sao? Tao cho mày biết, cùng lắm tao để em mày tìm người đàn ông về ở rể, thà như coi là chính mình sinh ra, cũng hiếu thuận hơn so với tên súc sinh này!

      Chuyện năm đó bỏ nhà ra Phó Hữu Minh cũng giúp đỡ ít. Trong đầu Phó Hữu Minh bỗng cảm thấy mơ hồ là lạ chỗ nào, bước chân vội vàng chạy ra.

      Vừa mở cửa, nhìn thấy Cố Thiển Hi đứng ở cửa ra vào.

      Trong ngực của còn ôm cái gối, tóc tai có chút rối loạn, cắn môi nhúc nhích. Đôi mắt sáng ngời như sao, trong con ngươi còn lấp lánh nước mắt nhàn nhạt.

      cứ đứng như vậy, kinh ngạc đứng ở cửa, ánh mắt rơi người Trầm Tùy Ý, tựa hồ còn có chút run rẩy.

      Trầm Tùy Ý cúi đầu nhìn , thậm chí dép cũng chưa kịp mang. Đây là lần đầu tiên Trầm Tùy Ý cẩn thận quan sát người phụ nữ trước mặt, ràng nhắn xinh xắn nhu nhược như vậy, còn có vạn phần ủy khuất. Nhưng trong đôi mắt chất chứa ánh lệ kia lại lộ ra mạnh mẽ và kiên cường.

      ta nghĩ, có lẽ ta biết vì cái gì mà Phó Hữu Minh bất chấp người phụ nữ này rồi!

      “Thiển Thiển, em đứng ở đây khi nào vậy?” Phó Hữu Minh giương mắt nhìn Trầm Tùy Ý che hơn phân nửa người Cố Thiển Hi, đập vào mắt đôi chân trần trắng bệch đứng mặt đất lạnh lẽo. nhướng mày lập tức vọt tới, tay ôm ngang Cố Thiển Hi lên, giọng điệu mang theo vài phần trách cứ: “Làm sao mà dép cũng mang như vậy?”

      Cố Thiển Hi cố gắng kìm nén để nước mắt rơi xuống, hít sâu hơi : “Phó tiên sinh, em cần giúp đỡ của !”

      Phó tiên sinh?

      Trầm Tùy Ý khẽ giật mình, chắc chắn chính mình nghe lầm ba chữ kia!

      gọi là Phó tiên sinh. Mà phải là chồng hay ông xã, cũng phải Hữu Minh, mà là Phó tiên sinh!

      Chẳng lẻ Hữu Minh đối với người phụ nữ này chỉ là tình đơn phương thôi sao?

      Phó Hữu Minh muốn sửa lại ba chữ “Phó tiên sinh” kia, chỉ mở miệng hỏi: “Chuyện gì mà làm em gấp gáp đến dép cũng mang như vậy?”

      Cố Thiển Hi giãy giụa muốn xuống, nhưng Phó Hữu Minh lại sống chết chịu buông tay, đành phải để nguyên: “Em em ở trong cục cảnh sát…” Cố Thiển Hi muốn Phó Hữu Minh phải giúp, càng muốn rơi nước mắt trước mặt bất kỳ ai, cũng muốn để cho người khác thương hại . Nhưng Tô Tuyết ra nước ngoài rồi, cha mẹ cũng đến nơi đất khách quê người… Nhìn nhìn lại, ngoại trừ Phó Hữu Minh, tựa hồ tìm thấy nguòi nào có thể giúp đỡ.

      Cho nên vội vội vàng vàng tìm Phó Hữu Minh, lại vô tình nghe thấy được với Trầm Tùy Ý: “Mặc kệ đúng hay sai, xin lỗi cũng cần nữa rồi! Mình nghĩ, Thiển Thiển giờ khắc này cũng cần ấy xin lỗi, mà mình càng cần! Có lẽ, mình còn phải bằng lòng cảm ơn ấy chen vào, để cho mình lần nữa có thể có được Thiển Thiển.”

      Cho nên mới có thể sửng sốt mà quên gõ cửa, vừa vặn đụng phải Trầm Tùy Ý!

      “Cục cảnh sát?” Phó Hữu Minh có chút bất ngờ, quay đầu lại với Trầm Tùy Ý: “Mình muốn đến cục cảnh sát chuyến, tiễn cậu được, để Tôn Nghệ đưa cậu về!”

      cần! Mình cùng hai người!” Trầm Tùy Ý cũng biết vì sao lại thốt ra những lời này.

      Phó Hữu Minh cũng từ chối: “Vậy được, cậu xuống lầu trước chờ bọn mình!” xong liền ôm Cố Thiển Hi về phòng, thay đồ mang giày cho !

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28

      Lúc Cố Thiển Hi đến nhìn thấy mặt Cố Nhược Tuyết bị người ta đánh đến mặt mũi bầm dập, khóe mắt còn lưu lại vết máu. ấy đứng trong góc, khóc thành tiếng!

      Phó Hữu Minh xử lý những chuyện khác, Trầm Tùy Ý và Cố Thiển Hi nhìn thấy Cố Nhược Tuyết.

      “Nhược Tuyết!” Cố Thiển Hi nhàng gọi tên em , thể tin được người đứng trước mặt mình lại là em của mình.

      Cố Nhược Tuyết khóc nức nở ngừng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Cố Thiển Hi đứng trước mặt, Cố Nhược Tuyết ấy lập tức nhào tới: “Chị em sai rồi, em dám nữa đâu! Em xin chị mang em ra khỏi chỗ này , em muốn ở lại đây thêm giây nào nữa đâu! Xin chị dẫn em ra khỏi đây …”

      “Đến cuối cùng phát sinh chuyện gì?” Cố Thiển Hi an ủi Cố Nhược Tuyết, bất kể ra sao đây cũng là em của .

      Cố Nhược Tuyết chỉ lắc đầu, cái gì cũng chịu .

      Đợi đến khi Phó Hữu Minh xử lý hết mọi chuyện, cảm xúc của Cố Nhược Tuyết ổn định, đôi mắt như cũ vẫn đỏ lên, cúi đầu cái gì cũng .

      Có lẽ, ấy cảm thấy mình còn mặt mũi nhìn người khác!

      Tình dục, chuyện giao dịch như vậy, ấy có thể thế nào?

      Vừa bị cảnh sát bắt giữ, bởi vì tiền mà bán thân để rồi bị bắt, sao ấy có thể ?

      thôi!” Phó Hữu Minh ngờ Cố Nhược Tuyết lại quá mức như vậy, cũng nghĩ trong công ty của mình phát sinh loại chuyện xấu như thế!

      Quản lý cùng nhân viên lèn tiến hành giao dịch, hơn nữa còn bị cảnh sát phát bắt được. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, đối với công ty là chuyện tệ hại cỡ nào!

      Thế nhưng thể với Cố Thiển Hi, sợ lo lắng lại đau lòng!

      Trầm Tùy Ý là người đàn ông thừa lão luyện, chỉ ánh mắt của Phó Hữu Minh liền đoán ra ý khác rồi, thổn thức thở dài cũng gì.

      Ra khỏi đồn cảnh sát, Cố Nhược Tuyết có cảm giác như được tái sinh lần nữa, chăm chú nắm tay Cố Thiển Hi, lần đầu tiên cảm thấy có người chị tốt!

      “Em ở đâu?” Phó Hữu Minh hỏi Cố Nhược Tuyết.

      “Hả?” Cố Nhược Tuyết khẽ giật mình, có chút mông lung: “Em có thể tự mình về!” cũng thể mình có chỗ ở, gần đây đều ở trong nhà người đàn ông khác!

      Mắt liếc Trầm Tùy Ý đứng ở bên, liền phát trang phục người Trầm Tùy Ý còn có đồng hồ cổ tay, trong lòng khó tránh khỏi kinh hãi, mặt lại có bất kỳ biểu lộ nào. hít hơi sâu, quay đầu trịnh trọng với Cố Thiển Hi: “Chị, trước kia đều là lỗi của em. Lúc trước em cảm thấy mọi chuyện đều là lẽ đương nhiên, còn khiến cho chị cực khổ như vậy! Hôm nay xảy ra chuyện này, em mới cảm nhận ràng có người thân là việc may mắn cỡ nào. Nếu lúc ấy cảnh sát kịp thời xông vào, chỉ sợ em bị tên khốn kiếp kia…” kể kể, trong mắt Cố Nhược Tuyết lại nổi lên tầng nước mắt.

      Cố Thiển Hi lòng đau như cắt, nhìn em bị thương đầy mình an ủi: “Em yên tâm, Phó… rể của em đuổi . Chúng ta cũng có quyền truy cứu chuyện này, về sau dám làm hại em nữa đâu!” Cố Thiển Hi nghĩ nghĩ vẫn là nên dùng hai chứ “ rể” này.

      Phó Hữu Minh thập phần hưởng thụ hai chữ này, xem ra Cố Nhược Tuyết khóc lóc vô cùng thê thảm đối với lời này của cũng có nửa phần tin tưởng.

      Cố Nhược Tuyết vẫn lắc đầu : “, nếu như phải em ham hư vinh, tên khốn kiếp kia cũng phát sinh chuyện như ngày hôm nay! Chị, em nghĩ kỹ rồi, từ nay trở tất cả mọi việc đều làm đến nơi đến chốn. Em muốn chị và ba mẹ lo lắng cho em!”

      “Ừ!” Cố Thiển Hi nở nụ cười, khóe môi mang theo gió xuân ấm áp, như ánh nắng chiều đẹp đẽ.

      Giống như Mike hình dung, coi là người phụ nữ đẹp. Mũi cao đủ, đôi mắt cũng đủ lớn, dáng người cũng đủ nóng bỏng… Nhưng như vậy mới chính là Cố Thiển Hi, nụ cười trong tâm hồn của luôn tỏa ra ánh sáng mê người.

      Trầm Tùy Ý nhìn thấy nụ cười của Cố Thiển Hi, có chút nhập thần.

      “Hay là chúng ta bệnh viện kiểm tra chút , nhiều vết thương như vậy biết có bị làm sao ?” Cố Thiển Hi vẫn là lo lắng, quay đầu lại với Phó Hữu Minh: “Hữu Minh, đưa bọn em !”

      Phó Hữu Minh gật đầu đồng ý, nhưng Cố Nhược Tuyết lại cự tuyệt: “ em có việc gì, chị, chỉ là ít vết thương ngoài da thôi, chăm sóc vài ngày là được rồi. phải chị mang thai ư, vậy nên ở nhà nghỉ ngơi tốt. Chị với rể về , tự em chăm sóc bản thân tốt, chị yên tâm!”

      “Nhưng mà…” Cố Thiển Hi còn muốn điều gì, Phó Hữu Minh giành trước: “Đây là số điện thoại của , có chuyện gì gọi cho . Chị em phải dưỡng thai, thể chịu buồn phiền…” quay đầu với Trầm Tùy Ý: “Tùy Ý, phiền cậu đưa ấy về nhà vậy!”

      Trầm Tùy Ý còn muốn rằng ‘dựa vào cái gì đấy’, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Thiển Hi, hiểu sao liền gật đầu đáp ứng: “Yên tâm ! Hộ tống người đẹp là vinh hạnh của tôi!”

      Khi Cố Nhược Tuyết nghe được câu này, trong lòng cảm thấy ngọt lịm.

      Nhìn Cố Nhược Tuyết lên xe Trầm Tùy Ý, lúc này Cố Thiển Hi mới thở dài hơi, mặt chứa nụ cười nhàn nhạt: “Phó tiên sinh, cảm ơn !”

      “Nhớ kỹ, về sau bất luận khi nào, bất luận ở đâu đều được gọi là Phó tiên sinh!” Phó Hữu Minh uốn nắn , mở cửa xe đợi Cố Thiển Hi ngồi vào mới trở về vị trí khởi động ô tô: “Chúng ta đến cục dân chính!”

      Suy nghĩ của Cố Thiển Hi vẫn đặt người Cố Nhược Tuyết, nghe lời Phó Hữu Minh : “ đâu cơ?”

      Phó Hữu Minh lấy từ trong xe ra túi tài liệu, trực tiếp mở ra cho Cố Thiển Hi xem: Giấy chứng minh nhân dân, hộ khẩu, chi phiếu, chứng nhận bất động sản, giấy phép lái xe còn đống tư liệu lớn, Cố Thiển Hi nhìn như lọt vào sương mù. Phó Hữu Minh giải thích: “Vì tương lai của em được bảo đảm, cho nên tại chỗ nào đều giao cho em quản lý hết. thảo luận với luật sư Hàm, đem nửa cổ phần của công ty cũng như tài sản chuyển xuống tên em, chỉ cần em ký toàn bộ đều là của em!”

      “Hả?” Cố Thiển Hi mở to hai mắt, chính là nghe hiểu.

      “Đây là hộ khẩu và chứng minh nhân dân của em!” Phó Hữu Minh cười xảo quyệt: “Ba mẹ em lúc rời để lại cho . Thiển Thiển, chúng ta đăng ký kết hôn ! Nếu như em sợ ngày nào đó phản bội em hoặc là vứt bỏ em khiến em chịu ủy khuất, em bất cứ lúc nào cũng có thể ly hôn, sau đó đem toàn bộ tài sản mang !”

      Trong đầu Cố Thiển Hi thoáng chốc nổ tung, cả người rơi vào trong mộng.

      Đăng ký kết hôn?

      còn chưa bao giờ suy nghĩ đến vấn đề này!

      Ly hôn chưa được bao lâu, lại muốn bắt đầu cuộc sống hôn nhân mới sao?

      nhớ thời điểm Quý Vĩ cầu hôn , trong tay nâng chín mươi chín đóa hoa hồng, trước mặt mọi người quỳ xuống hứa hẹn cho đời kiếp thương. Nhưng cuối cùng lại đổi thành mang theo người thứ ba cùng đứa con chưa sinh ra đời vào cửa, đem từng lời thề thốt quên sạch còn mống!

      Hôm nay, Phó Hữu Minh cầu hôn

      có từ ngữ hoa lệ trau chuốt, có bất kỳ lời dỗ ngon ngọt nào, thậm chí cũng có quỳ xuống.

      chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh , dốc hết những thứ mà có, hai tay đưa đến trước mặt Cố Thiển Hi.

      : “Nếu như em sợ ngày nào đó phản bội em hoặc là vứt bỏ em khiến em chịu ủy khuất, em bất cứ lúc nào cũng có thể ly hôn, sau đó đem toàn bộ tài sản mang !”

      Ở đâu lại có chuyện chưa có kết hôn ly hôn như vậy?

      Cố Thiển Hi dở khóc dở cười: “ thực muốn kết hôn với em sao, cho em cái lý do tại sao phải làm như vậy !”

      “Lý do?” Phó Hữu Minh nhìn Cố Thiển Hi chớp mắt: “Em muốn lý do gì, hay muốn lý do như thế nào mới có thể khiến em gật đầu đáp ứng? Cố Thiển Hi, em hai mươi sáu tuổi, từng có cuộc hôn nhân trọn vẹn, em cũng phải là trẻ con nữa! phải chuyện gì cũng cần lý do! Như gặp được em cũng cần lý do sao? Nhìn em chật vật ngã trong mưa, đau lòng vì em che dù đưa em về nhà cũng cần lý do sao? Em xem em thiếu chút nữa bị tên khốn kia tông xe, lại còn kiên cường đứng lên yên lặng rời , mà lại vẫn thầm theo sít sao cũng cần lý do sao? Sợ em ủy khuất, sợ em bị mắng tự mình gặp ba mẹ của em, đưa bọn họ rời khỏi đây cũng cần lý do sao? Nhìn em im lặng đau lòng rơi lệ, lại chỉ có thể hận chính mình vô dụng cũng cần lý do sao? Cố Thiển Hi, tháng qua giữa chúng ta phát sinh từng ly từng tý, nếu như em cảm thấy phải có lý do, vậy em cho rằng cần phải có những lý do gì hả?”

      Cố Thiển Hi lời, thậm chí còn trợn mắt há mồm, chỉ biết sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt này.

      tức giận, đúng vậy, ràng là rất tức giận!

      Nhưng mà, tại sao lại tức giận?

      Cố Thiển Hi hiểu: chỉ là hỏi vấn đề thôi mà…

      “Cố Thiển Hi, em cảm thấy vì lý do gì mà tình nguyện ở bên làm mọi chuyện vì em như vậy?” Phó Hữu Minh có chút xúc động, tay bóp chặt bả vai Cố Thiển Hi ngừng hỏi.

      Trong lòng đọng lại quá nhiều nhung nhớ, thành bệnh, khó có thể trị được.

      Cố Thiển Hi bảy năm… , hẳn là mười năm, có lẽ còn lâu hơn.

      nhìn Cố Thiển Hi gả cho Quý Vĩ, nhịn rúc vào ngực Quý Vĩ, lại cười hỏi Quý Vĩ rằng: “ à, vị tiên sinh này là?”

      Đúng vậy, từng như vậy người phụ nữ nhớ nữa, thậm chí bởi vì hôn mà hung hăng mà tặng cái tát!

      Mà bây giờ, Cố Thiển Hi lại hỏi là: “Cho lý do!”

      Phó Hữu Minh cảm giác mình muốn phát điên rồi!

      “Phó tiên sinh…” Cố Thiển Hi cảm giác được Phó Hữu Minh kích động, bờ vai có tia đau đớn.

      , về sau được gọi là Phó tiên sinh!” Phó Hữu Minh giận dữ gầm lên, vội vã thở phì phò.

      đột nhiên hoàn hồn, hận thể cho cái tát. Lại nhìn Cố Thiển Hi, mặt có chút tái nhợt, có lẽ là bị hù dọa rồi.

      cấp thiết giải thích: “Thực xin lỗi Thiển Thiển, phải cố ý! chỉ hy vọng em có thể thoát khỏi quá khứ bi thương. Con người khi còn sống, có ai chưa từng gặp vài tên khốn kiếp đâu, phải ! Có lẽ, mới là người cùng em đến cuối cùng, nhất định!”

      “Hữu Minh…” Mũi Cố Thiển Hi chua xót.

      Đúng vậy, bọn họ chỉ mới ở bên nhau tháng.

      Nhưng mà những điều Phó Hữu Minh làm so với bảy năm của Quý Vĩ còn nhiều hơn!

      Cố Thiển Hi : “Phó Hữu Minh, mặc kệ có nhất định cho em lý do gì nữa, em đều đồng ý gả cho ! Cho nên xin cũng đừng hỏi em tại sao bỗng nhiên đáp ứng gả cho ! Chúng ta cứ như vậy mà !”

      Phó Hữu Minh có chút run rẩy, miệng giật giật cuối cùng chữ cũng đều ra.

      cúi người hôn lên môi Cố Thiển Hi, cẩn thận dè dặt như vậy, giống như tuyệt thế trân bảo.

      : “Cố Thiển Hi, cả đời này em gả cho , cũng chỉ có kiếp sau mới có lối thoát! Ngoại trừ , ai có thể mang hạnh phúc cho em!”

      ♥Hết♥
      Phiên Nhiênhirari thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :