1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưới Tình Yêu Cũ - Hoàng Thượng (28) hoàn đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 22

      Chỉ câu lập tức thay đổi khí trong nhà hàng, động tác trong tay Cố Thiển Hi liền ngừng lại, hiểu nhìn thoáng qua Quý Vĩ rồi lại đưa ánh mắt sang người Phó Hữu Minh. Rất ràng, đối với việc Quý Vĩ kêu tiếng “ trai” bày tỏ nghi ngờ nghiêm trọng!

      Qua nhiều năm như vậy, chưa từng nghe Quý Vĩ ta còn có người trai!

      So với Cố Thiển Hi, thái độ của Trầm Tùy Tâm giống như sớm biết chuyện này, cười trầm đáng sợ!

      Phó Hữu Minh ngờ Quý Vĩ to gan như vậy, hiển nhiên dám ở nơi này gọi trai! trầm giọng hít hơi, ngẩng đầu nhìn Quý Vĩ như hiểu: “Quý tiên sinh là gọi tôi à? vô cùng xin lỗi, cha tôi chưa bao giờ tôi còn có em trai. Nếu như muốn nhận thân thích, có phải nên nhìn lại xem bản thân có bao nhiêu cân lượng?” Lời lạnh nhạt lộ ra uy hiếp, Phó Hữu Minh tuyệt đối phải người có thể đùa giỡn.

      Ít nhất có Cố Thiển Hi ở đây, hành động của Quý Vĩ quá đáng rồi, thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn nữa!

      “Nhiều năm như vậy, vẫn chịu nhận tôi! Như thế nào, sợ tôi trở lại Phó gia, đoạt lấy tài sản của sao?” Quý Vĩ ôm Trầm Tùy Tâm, hùng hổ dọa người. Câu xúc phạm cuối cùng kia của Phó Hữu Minh chạm đến giới hạn của . cùng Trầm Tùy Tâm đến bệnh viện, cùng nhau khám thai, cùng đến lớp dạy chăm sóc trẻ. Từng quá trình đều chân thực, hạnh phúc như vậy… thể để cho bất cứ kẻ nào vu oan Trầm Tùy Tâm, càng cho phép bất cứ ai xúc phạm thể sinh con.

      Phó Hữu Minh thoáng chốc đen mặt, nhưng chỉ giây lát lập tức khôi phục như thường. đứng dậy thẳng tay dắt Cố Thiển Hi, sau đó quay đầu hướng Quý Vĩ : “Nếu như cảm thấy người chảy dòng máu của Phó gia chúng tôi, tôi đề nghị trước hết có thể tổ chức buổi triệu tập cánh nhà báo. Đương nhiên, nếu như hi vọng tôi tới dự, tôi có thể miễn cưỡng cùng đến bệnh viện giám định… cũng biết, khoa học láo! Nếu phải, phải trả cái giá lớn vì chính lời của !”

      kéo tay Cố Thiển Hi, quay đầu lại rời khỏi nhà hàng, sau đó liền lên xe đạp ga khởi động, mục đích về phía trước.

      Cố Thiển Hi ngồi ở ghế phụ, giống như cảm giác được nộ khí ràng người Phó Hữu Minh. Giờ phút này giống như con báo bị thương, nhìn như vậy… khiến người ta đau lòng! Cố Thiển Hi mở miệng, muốn gì đó nhưng thủy chung vẫn thốt lên được lời!

      Phó Hữu Minh liên tục trầm mặc, tốc độ xe chưa từng chậm lại nửa phần, bất chợt đạp phanh cái đem xe đỗ lại ven đường: “Em có gì muốn hỏi sao?”

      , em liền hỏi! Nếu như muốn , em mực ngồi ở chỗ này, nghe hết!” Cố Thiển Hi nhìn thấy trong mắt đầy bi thương và thống khổ. Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Hi cảm thấy thiên sứ kiên cường như Phó Hữu Minh, ra ở sâu trong thâm tâm cũng cất giấu tia yếu đuối.

      Ánh mắt kiên định, khóe cong lên cho vài phần cổ vũ.

      Phó Hữu Minh nhìn Cố Thiển Hi : “Ba của từng phạm rất nhiều sai lầm của đàn ông! Ông ấy bỏ qua ngăn cản của bà nội đem người phụ nữ khác cùng đứa con của bà ta về nhà, về sau mẹ vì bị đả kích lớn nên tinh thần xảy ra vần đề, vào buổi sáng bỏ mình nhảy lầu! Mà người đàn bà kia lại thừa cơ dùng danh nghĩa của ba , đem gần 60% cồ phần của công ty bán , sau đó trốn ra nước ngoài. Về sau cơ quan tư pháp lạm dụng chức quyền, nghi ngờ tội danh buôn bán lừa gạt cùng nhiều tội danh khác bắt ông ấy, có lẽ bởi vì áy náy với mẹ , đến năm ông tự sát trong tù! Có lẽ ông trời có mắt, người đàn bà ấy xuất ngoại đến ba năm, lại bị người đàn ông khác lừa gạt đến táng gia bại sản. Mà con của bà ta, lại chính là Quý Vĩ bây giờ. Đây cũng là nguyên nhân ta gọi trai! Người trong Phó gia, cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận tồn tại của , nếu như năm đó ba phải có tình cảm đối với người đàn bà kia, mình gánh chịu tất cả tội trạng, cũng rơi vào kết cục như vậy!”

      Cố Thiển Hi nhìn , như cảm giác được đau khổ của Phó Hữu Minh. bất giác duỗi tay nắm chặt lấy tay Phó Hữu Minh: “Mọi chuyện phải qua rồi sao? tại vẫn có bà nội, có em… còn có con!” sờ tay lên bụng mình, cố gắng nở nụ cười.

      Mọi thứ đều hiển nhiên như vậy, thực giống như những chuyện này vốn hẳn là xảy ra từ rất lâu trước đây.

      Cố Thiển Hi thậm chí cảm giác lúc bản thân ra lời này, chút khó khăn cũng thấy chỗ nào kỳ quái. chí còn mỉm cười lòng dạ như vậy!

      Thời điểm phát sinh tình rất kỳ diệu, giống như đánh tia chớp. ràng chỉ chợt lóe lên, nhìn thấy nửa dấu tích vắt ngang. Tuy nhiên lại ở trong tâm hồn con người lưu lại ánh sáng vĩnh hằng! Tựa như sao băng lướt qua màn đêm, mặc dù chớp mắt, nhưng cũng là vĩnh viễn!

      Đây là sao? Cố Thiển Hi muốn nghĩ tới, chỉ cảm thấy giờ phút này Phó Hữu Minh giống như đứa trẻ bị tổn thương. mềm yếu, thống khổ, bất lực cùng chua xót, chỉ biểu ra trước mặt người phụ nữ nhất!

      Vô cùng hài hòa!

      Trong mắt Phó Hữu Minh đầy say mê, tự tay vén tóc lên tai Cố Thiển Hi, nhìn ánh mắt che dấu chút tình cảm thân thiết nào, toàn bộ đều tinh tế như vậy.

      cúi đầu, nụ hôn rơi xuống trán Cố Thiển Hi, lâu cũng rời.

      ở bên tai Cố Thiển Hi giọng nỉ non: Thiển Hi… Thiển Hi… Cố Thiển Hi!

      Từng câu từng chữ, thâm tình nồng đậm, như tiếng gọi từ xa xưa, trong nội tâm Cố Thiển Hi bỗng chợt tầng tầng rung động!

      Thiển Hi… Thiển Hi… Cố Thiển Hi!

      Đầu óc Cố Thiển Hi đột nhiên như rơi vào trong mộng, tiếng như vậy bao lâu liền vang lên khắp mọi ngóc ngách. Tim bỗng đập nhanh, có quy luật, có tiết tấu, chỉ có kinh hoảng bất lực còn có màn đem tăm tối vô hạn vô biên. Có người ở bên tai cao giọng hô: Thiển Hi… Thiển Hi… Cố Thiển Hi! Em tỉnh lại cho , em xảy ra chuyện gì… em mau tỉnh lại!

      đạo thanh cao vút này cuối cùng biến thành tiếng khóc khẽ khàng: Xin em, xin em…

      Cố Thiển Hi! Cố Thiển Hi cảm thấy đầu mình bắt đầu lại đau, toàn thân thậm chí còn phát run. Phó Hữu Minh phát biến đổi của , lúc này mới tách ra: “Em làm sao vậy?”

      Cố Thiển Hi biết, chỉ cảm thấy đầu rất đau, rất đau! A, … là toàn thân đều đau. Mỗi tế bào đều đau, mỗi dây thần kinh đều đau! Phó Hữu Minh lập tức cuống quít, vội vã lái xe chạy đến bệnh viện!

      biết đến cùng Cố Thiển Hi xảy ra chuyện gì, chỉ là bên vừa lái xe, bên nhìn sang Cố Thiển Hi, vẻ mặt dữ tợn cùng lo lắng. Liên tiếp vượt mười cái đèn đỏ, cho dù sau lưng tiếng còi cảnh sát liên tục kêu, hoàn toàn để ý!

      Bác sĩ kiểm tra kết quả rất đơn giản, rằng Cố Thiển Hi bởi vì từng xảy ra tai nạn xe cộ, trong đầu bây giờ vẫn còn khối máu chèn ép dây thần kinh của . khi Cố Thiển Hi nhớ lại chút ký ức, chỗ dây thần kinh này bị tác động, từ đó làm cho cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra! Nhưng mà có duy nhất điểm đáng mừng là, khối máu này đối với Cố Thiển Hi chuyển biến xấu, có khả năng theo thời gian chậm rãi biến mất, cũng thể Cố Thiển Hi nhớ lại được, nhưng tất cả điều này cũng chắc chắn.

      Phó Hữu Minh biết trận tai nạn xe cộ này, bởi vì năm đó cũng cùng với Cố Thiển Hi khi gặp chuyện may đấy!

      Chỉ là lâu như vậy, thậm chí biết mình có nguyện ý để Cố Thiển Hi nhớ lại quá khứ hay . Giống như bây giờ, có lẽ thực rất tốt!

      Cố Thiển Hi tỏ ra đối với khối máu này sao cả: “ nhiều năm như vậy rồi, cũng có biến mất, chắc về sau cũng khó! Dù sao cũng phải chuyện lớn gì, giữ lại cũng được!” Phó Hữu Minh rất ngạc nhiên hỏi Cố Thiển Hi, vì sao đối với những chuyện qua lại cảm thấy tò mò.

      Cố Thiển Hi hành lang bệnh viện, nghĩ nghĩ mới : “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều qua bảy năm rồi! Thời gian bảy năm thực rất dài! Huống gì em cảm thấy tại như vậy cũng có gì tốt!”

      “Nhưng giữ lại khối máu này dù sao cũng phải chuyện gì hay! Em yên tâm, mời chuyên gia khoa não uy tín chữa trị tốt cho em! Chỉ là, chỉ duy nhất hy vọng khi em nhớ lại quá khứ, vẫn có thể bình thản như bây giờ!” Phó Hữu Minh xoay người Cố Thiển Hi, nghiêm túc : “Thiển Hi, nếu có ngày em nhớ lại đoạn ký ức bảy năm trước em đánh mất. hãy nhớ của bây giờ, nhớ lòng đối với em cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi!”

      Cố Thiển Hi có chút sửng sốt, hiểu tại sao Phó Hữu Minh lại lời như vậy.

      Mặc dù, lời cuối cùng của rất động lòng người!

      khẽ gật đầu, vì bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ là động tác trong tiềm thức!

      Phó Hữu Minh ôm trong ngực, chữ đều !

      Tương lai như thế nào, biết, càng biết nếu như Cố Thiển Hi nhớ lại tất cả chuyện của bảy năm trước có dáng vẻ và suy nghĩ gì. chỉ hy vọng dùng thời khắc này, dùng tại vững chắc giữ chặt Cố Thiển Hi bên người, có thể an tâm mà cùng nhau đến tương lai!
      Phiên Nhiênhirari thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 23

      Chẳng qua ba ngày sau khi chuyện nhận thân thích ở nhà hàng gây ra nhiều xôn xao, các tin tức bát quái nho cũng nhao nhao lên lấy tin. Phó Hữu Minh bận bịu ngừng, sáng sớm phân phó cho vú Trần chuẩn bị bữa sáng, liền sau đó cả thời gian tạm biệt với Cố Thiển Hi cũng có.

      Cố Thiển Hi cột mái tóc xõa tung xuống lầu, vú Trần nhìn thấy : “Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới ra ngoài. ngồi xuống ăn ít trước !”

      “Vú Trần, vú gọi con là Thiển Hi được rồi!” Cố Thiển Hi có chút quen nghe xưng hô như vậy. bước xuống lầu ngồi xuống nhìn bàn đầy món ăn sáng, sau đó lại có tâm tình muốn ăn. Bà nội vừa tản bộ về, nhìn khuôn mặt chán nản của nhịn được hỏi: “Làm sao vậy, thích ăn sao?”

      Cố Thiển Hi lắc đầu: “Cháu chỉ cảm thấy lãng phí quá rồi! Bà nội, Hữu Minh thường ở nhà ăn cơm, chỉ có ba người chúng ta kỳ cần phải để vú Trần chuẩn bị nhiều như vậy.”

      Bà nội vui tươi hớn hở cười, ngồi ở bên, nhận ly sữa bò vú Trần đưa tới: “Về sau, mỗi ngày nó ở nhà ăn cơm! Vả lại bây giờ là lúc cháu nên bồi bổ thân thể, ăn nhiều chút cũng có hại gì đâu!”

      Trong lòng Cố Thiển Hi liền cảm thấy rất ngon ngọt, cầm bánh mì bơ lên ăn.

      Mà Trầm Tùy Tâm lại gọi điện thoại đúng lúc, Cố Thiển Hi xem cuộc gọi tới là số lạ, dĩ nhiên chỉ là tiện tay tiếp điện thoại. Hoàn toàn dự liệu được Trầm Tùy Tâm biết số điện thoại của .

      “Cố Thiển Hi, tại sao lại muốn tuyệt tình như vậy?” Trầm Tùy Tâm ở bên kia điện thoại gầm lên: “Tốt xấu gì và Quý Vĩ là vợ chồng nhiều năm như thế, bây giờ trèo được cành cao lại nghĩ cách chèn ép ấy sao? phải biết công ty quan trọng như thế nào đối với Quý Vĩ sao, ràng chính thầm ở sau lưng giở trò!”

      Cố Thiển Hi cười hì hì thoáng chốc mặt liền biến sắc, bà nội nhìn lơ đãng hỏi câu: “Sao vậy?”

      Cố Thiển Hi vội vàng lắc đầu cười: “Là điện thoại của Tiểu Tuyết ở Mỹ gọi đến ạ!”

      Trầm Tùy Tâm nghe giọng bà nội bên cạnh, liền đè thấp giọng lại : “Trưa nay gặp, đừng với tôi có thời gian!”

      Cố Thiển Hi muốn , nhưng lại muốn biết Trầm Tùy Tâm chuyện gì, trông bộ dạng nổi giận của Trầm Tùy Tâm, khỏi đối với Quý Vĩ có vài phần lo lắng.

      “Được, tôi biết rồi!” Cố Thiển Hi cúp điện thoại, làm cách nào cũng thể cười nổi.

      “Thiển Hi!” Bà nội ăn nhiều, lau miệng : “Giữa trưa cùng bà đến sân bay chuyến! Ba mẹ của cháu chuẩn bị ra nước ngoài sinh sống, buổi trưa hôm nay bay. Bà cảm thấy cần phải tiễn họ!”

      Cố Thiển Hi vụt đứng dậy, mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, có chút trở tay kịp.

      Ở hoàn cảnh bình thường ba mẹ của có nhiểu tiền du lịch, cho dù lần trước nhận trăm vạn, nhưng cũng phải là lông phượng sừng lân. nhìn bà nội, trông bà ưu nhã ứng dậy: “Bọn họ có ý nghĩ như vậy, bà cũng chỉ giúp đỡ họ mà thôi.”

      Cố Thiển Hi phải người ngốc, biết bà nội làm như vậy hoàn toàn vì mình. Trước kia luôn hy vọng có thể tách ra rời xa cha mẹ của mình, nhưng bây giờ cảm giác cũng được tốt như ý nghĩ! Mặc kệ Diệp Thư Nghiên đối xử với thế nào, vẫn là người thân của !

      “Nhược Tuyết cũng sao ạ?” trầm giọng hỏi, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn bà nội cũng có.

      Bà nội : “Em cháu , nó vẫn muốn ở trong nước!” đến Cố Nhược Tuyết, sắc mặt bà nội có chút khó coi. Khó tránh khỏi nhớ tới Nhược Tuyết hôm qua lộ ra tư thái được nuông chiều cao ngạo kia, chút tôn ti lễ nghĩa cũng biết. So với Cố Thiển Hi, quả thực chính là được dạy dỗ khác nhau.

      Sau khi Cố Thiển Hi trở về phòng, ngồi sững sờ bên cửa sổ, quên sạch chuyện của Trầm Tùy Tâm.

      Bà nội và Phó Hữu Minh đối với rất tốt, khiến cho cảm thấy kỳ lạ… sờ lên bụng mình: Chẳng lẽ, chỉ vì đứa con trong bụng sao?

      Sáng sớm, ánh mặt trời dịu rơi đầu vai của , Cố Thiển Hi chìa tay đón tia nắng, cảm giác trong lòng bàn tay dần dần trở nên ấm áp.

      Qua nhiều năm, trong gia đình, vĩnh viễn đều là người trong suốt. Bất kể bi thương, vui vẻ, trời nắng hay trời mưa, ánh mắt Diệp Thư Nghiên vẫn bao giờ đặt người ! Bọn họ chỉ quan tâm tháng này Cố Thiển Hi đem về bao nhiêu tiền, toàn bộ quan tâm đều dành cho Cố Nhược Tuyết…

      Cố Thiển Hi cảm giác mình như con sóc chuột đơn, trốn ở góc khiêm tốn, dựa vào cái hang tiếp nhận chút ánh sáng yếu ớt để sống! nhìn ánh mặt trời tay, ấm áp mà tươi sáng, tất cả tầm mắt đều hóa thành năm ánh sáng!

      giây tựa như vạn năm!

      kéo tầm mắt về, gọi điện thoại cho Cố Nhược Tuyết, cả nửa ngày Cố Nhược Tuyết mới bắt máy, giọng điệu tốt: “Phó phu nhân, gọi điện cho muốn phân phó gì hay sao?”

      “Nhược Tuyết! Chúng ta có thể chuyện tốt được ?”

      Cố Nhược Tuyết vuốt vuốt những sợi tóc ẩm ướt, đem khăn tắm quấn chặt người: “Tôi chuyện rất tốt! Chị gọi điện cho tôi chỉ vì muốn giáo huấn thôi sao? Hừ, làm phu nhân nhà giàu đúng là có khác!”

      Cố Thiển Hi còn muốn chuyện, liền nghe thấy tiếng người đàn ông truyền đến từ điện thoại: “Cưng à, đến đây cùng tắm ! Đừng để chờ lâu quá chứ!”

      “Nhược Tuyết, bây giờ em ở đâu vậy!” Cố Thiển Hi cảm thấy kỳ lạ: “Em bây giờ vẫn còn , đừng làm ẩu!”

      ?” Cố Nhược Tuyết liên tục cười lạnh: “Năm nay hai mươi bốn tuổi, nhưng cũng thể so sánh với chị lần kết hôn chứ! Chị cho rằng mọi đàn ông đều muốn tiếp nhận chị sao?”

      Cố Thiển Hi nên lời, cho dù đứng trước mặt Cố Nhược Tuyết cũng thể làm gì, ấy có tính tình như vậy cũng là do gia đình gây ra. Bất kể như thể nào, cũng có trách nhiệm. thấp giọng : “Hôn nhân phải trò đùa, chọn sai lần hối hận cả đời! Nhược Tuyết, chị hy vọng em giống chị, đem tuổi thanh xuân của mình vụi lấp !”

      Bên kia Cố Nhược Tuyết lâu gì, lúc sau mới lên tiếng: “Cho nên tôi mới học theo chị, tìm kẻ nghèo đua đòi làm sang gả ! Kết quả rơi vào kết cục như vậy! Chuyện của tôi cần chị quan tâm, có vết xe đổ của chị, tôi mới dễ bị lừa!”

      “Ba mẹ ấy!” Cố Thiển Hi khó thở: “Mẹ hôm nay bay ra nước ngoài, em phải biết. Chẳng lẽ đưa tiễn bọn họ sao?”

      “Tiễn cái gì mà tiễn! Người mẹ như vậy trong mắt đều chỉ có tiền, tôi thà như có! Bà ấy thương tôi như thế, còn phải bởi vì nghĩ tôi sau này gả cho kẻ có tiền, làm cho bà ấy cả đời cơm áo lo sao! Hừ, tại bà ấy được như ý muốn, còn cần gì tới tôi nữa!” Cố Nhược Tuyết vừa xong ngắt điện thoại, Cố Thiển Hi cả người ngây ra.

      Cố Thiển Hi cảm thấy trong lòng Cố Nhược Tuyết nhất định dễ chịu, xưa nay ấy đều coi bản thân là hết, vô luận học thức nhân phẩm đều do chị của ấy dạy. Mà Cố Nhược Tuyết chỉ mực tuân theo lời dạy bảo của Diệp Thư Nghiên: có tiền xéo!

      Nhưng bây giờ nghe Cố Nhược Tuyết , giống Diệp Thư Nghiên mấy ngày qua có quan tâm ấy!

      Khi Cố Thiển Hi gọi lại, Cố Nhược Tuyết tắt điện thoại. có chút bất đắc dĩ, cả người nằm lên giường, nhìn trần nhà ngẩn người!

      Trong phòng VIP ở quán cà phê…

      Trầm Tùy Tâm còn thái độ bà hoàng như ngày xưa, thay đổi thành thái độ bình thường hèn mọn đến tận xương tủy. ta vuốt bụng càng ngày càng to ra, thỉnh thoảng nhìn cổ tay chút, cách thời gian hẹn 1 tiếng, nhưng người ta đợi vẫn thủy chung xuất !

      Điện thoại vang lên, là tin nhắn: Thực xin lỗi, thể lấy em!

      Chỉ đơn giản mấy chữ, tuyên cáo giấc mộng của ta triệt để vỡ tan!

      Cầm lấy điện thoại gọi lại, lần lại lần, lần lại lần, rốt cuộc bên kia cũng có người nhấc máy. Trầm Tùy Tâm : “Vậy đứa con của chúng ta làm sao bây giờ? Đứa con của , cũng muốn, nó là cốt nhục của !”

      “Em phải thay nó tìm người cha rồi sao!” Giọng của người đàn ông tàn nhẫn vô cùng, tựa như có nửa điểm lưu luyến tình cảm: “Tùy Tâm, quên ! Nếu như có thể, hy vọng em đừng sinh nó ra. Em cũng biết, điều này ảnh hưởng đến nghiệp của ! Trưa nay bay, có thể trong năm năm tới trở về… Cuộc điện thoại này của chúng ta coi như là lời tạm biệt cuối cùng!”

      phải là người!” Trầm Tùy Tâm gầm thét: “ nghiệp của chẳng lẽ Trầm gia chúng tôi thể giúp đỡ sao? muốn cái gì , toàn bộ tôi cho !”

      Người đàn ông cười mỉa mai: “Em còn có thể cho tôi cái gì? Tôi ở công ty của ba em nhiều năm như vậy, ông ta lại coi tôi như con chó! Tôi tận tâm tận lực với Trầm gia các người, nửa cơ hội ông ta cũng cho tôi! Tùy Tâm, đừng để cho chúng ta trở mặt, tôi muốn làm tổn thương em!”

      Tu tu… Điện thoại lần nữa bị cắt đứa. Trầm Tùy Tâm khóc rống, nước mắt tràn đầy nhìn điện thoại: “ tổn thương tôi!”
      hirari thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24

      Cố Thiển Hi ngờ gặp Trầm Tùy Tâm ở sân bay, hiển nhiên Trầm Tùy Tâm phát ra , chỉ là thần thái của ta khi bước vào sân bay rất vội vàng hướng nhân viên làm trong sân bay hỏi thăm gì đó, sau đó là vẻ mặt đau thương cùng phẫn hận!

      với bà nội có chút lo lắng, rằng muốn tìm người giải sầu, bà nội từ chối được Cố Thiển Hi liền đồng ý dừng lại. tiện tay vẫy chiếc taxi, theo phía sau xe Trầm Tùy Tâm, mới nhớ tới buổi sáng Trầm Tùy Tâm còn gọi điện hẹn .

      Đúng lúc này ta lại xuất ở sân bay, mà Quý Vĩ tấc cũng rời ràng bây giờ lại ở bên cạnh.

      Cố Thiển Hi nhìn bộ dạng bây giờ của Trầm Tùy Tâm, đoán chừng chỉ sợ có chuyện lớn gì xảy ra!

      đường theo Trầm Tùy Tâm, cũng phải muốn dò la tung tích ta, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy Trầm Tùy Tâm tại nhất định xảy ra chuyện gì đó.

      Xe đường chạy đến cửa lớn công ty Quý Vĩ, Trầm Tùy Tâm mới ngừng lại. Sau khi xuống xe cũng tiến vào công ty Quý Vĩ, mà quay người về hướng xe của Cố Thiển Hi!

      “Như thế nào, còn chưa đủ sao?” Trầm Tùy Tâm hai tay chống nạnh, thái độ vẫn vô cùng cao ngạo: “ , muốn làm cái gì?”

      Cố Thiển Hi hoàn toàn ngờ Trầm Tùy Tâm phát ra , khỏi có chút xấu hổ. vẫn xuống xe, nhìn hốc mắt hồng hồng của Trầm Tùy Tâm, nhịn được hỏi: “ ở sân bay làm gì?”

      Vẻ mặt Trầm Tùy Tâm lập tức cảnh giác: “ đừng xen vào việc người khác! Cố Thiển Hi, tôi cảnh cáo , đừng mơ lấy chuyện này ra uy hiếp tôi!”

      Cố Thiển Hi cảm thấy muốn tát mình cái, đột nhiên hiểu ra, cái này gọi là tự mình hại mình.

      Quay người, lên xe, Cố Thiển Hi nhìn Trầm Tùy Tâm, khẩu khí cũng tốt: “Trầm tiểu thư yên tâm, tôi trả đũa , đừng đánh giá cao bản thân như vậy!”

      Bởi vì xảy ra kiện ở nhà hàng, bà nội vốn định để cho Cố Thiển Hi và Phó Hữu Minh tiến hành hôn lễ sớm chút, bất đắc dĩ tại phải trì hoãn thời gian. Lúc trở về, Cố Thiển Hi tiếp điện thoại của Tô Tuyết, nửa giờ sau đều ngồi nghe Tô Tuyết bên lải nhải, phàn nàn, ngắn gọn là Tô Tuyết ở Mỹ bắt đầu trận chiến tranh giành lãnh thổ với mẹ kế rồi!

      Cố Thiển Hi nhịn cười được, cho dù Tô Tuyết Cố Thiển Hi có trái tim, nhưng Cố Thiển Hi vẫn nhịn được mà : “Tiểu Tuyết, chẳng lẽ cậu biết Mike tiên sinh Mỹ tìm cậu sao? Hữu Minh thế nhưng ta là người của hoàng thất quốc, nếu như cậu đem ta đứng trước ba và mẹ kế của cậu, chuyện kia phải trở nên ổn thỏa rồi sao!”

      “Cố Thiển Hi, cậu có còn lương tâm ?” Tô Tuyết ở bên kia điện thoại gào lên: “Mình ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng rồi, cậu còn giỡn! Cậu xem, cậu bán đứng mình phải , bằng ta làm sao biết mình ở đâu?”

      Cố Thiển Hi ôm lấy tim của mình, tỏ vẻ thề son sắt: “Mình tuyệt đối chưa từng cho ta cậu ở chỗ nào trong nước Mỹ, cậu phải tin tưởng độ trung thành của mình! Nhưng mà Tiểu Tuyết, nếu ta tìm được cậu làm sao bây giờ? Mình chưa bao giờ nhìn thấy ai nghiêm túc với cậu như vậy… Cậu thực có ý định cân nhắc suy xét chút nào sao?”

      Sau đó Tô Tuyết tìm cả chục lý do để chứng minh và Mike tuyệt đối phải đôi, Cố Thiển Hi : “Được được được! Bà , vậy cậu chờ … Nếu mình sinh con trai, về sau đem cậu giới thiệu cho nó, dù sao nước phù sa thể để chảy sang ruộng người ngoài được!”

      “Cố Thiển Hi, mình có thể đem mấy đời tổ tông nhà cậu ra mắng được rồi đấy!”

      “Đừng nha, mình vẫn nên giới thiệu người khác là được rồi!” Cố Thiển Hi vội cười.

      Sau khi Tô Tuyết cúp điện thoại, Cố Thiển Hi có cảm giác muốn than thở! Bộ dạng của Tô Tuyết bây giờ, khiến lo lắng!

      Cũng chỉ có Cố Thiển Hi mới biết tại sao Tô Tuyết lại biến thành như vậy, nhiều năm rồi, bên người ấy chưa bao giờ thiếu người theo đuổi… Những tình cảm ấy, dối trá ấy, Tô Tuyết cho tới bây giờ đối với bọn họ đều chưa từng tin là . Dựa theo lời Tô Tuyết mà chính là: “Mình muốn tự tay đào hố, sau đó tự mình lập mộ bia, nằm tại cái nơi lạnh như băng trong mộ ấy, có mà chết!”

      nhìn điện thoại, bỗng nhiên muốn gọi điện cho Phó Hữu Minh. phải muốn cái gì, chỉ là đơn giản muốn giải khuây mà thôi!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25

      Thời điểm Phó Hữu Minh nhận điện thoại của Cố Thiển Hi, có thể là vô cùng vui sướng. chạy nhanh xuống dưới tầng, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Cố Thiển Hi đứng im ở cửa ra vào, nhúc nhích.

      đến rồi sao vào?” Phó Hữu Minh cao giọng hỏi, thẳng tay dắt Cố Thiển Hi vào công ty, hoàn toàn để ý mọi người xung quanh xì xào bàn tán. Cố Thiển Hi mực gì, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Phó Hữu Minh. cứ lôi kéo tay như vậy, qua bao người, thẳng tắp tiến vào thang máy, nụ cười mặt chưa từng tắt. Người của công ty mười phần biết điều, Phó Hữu Minh chỉ liếc mắt bọn họ cái, nguyên đám người đều vội vã thu lại ánh mắt, hề mở miệng chữ.

      Cố Thiển Hi quay đầu nhìn Phó Hữu Minh : “Thực xin lỗi, em nên đến quấy rầy làm việc!”

      Phó Hữu Minh chỉ cười, kéo tay vào thang máy trực tiếp bước vào văn phòng tổng giám đốc.

      “Em vốn định gọi điện thoại cho , nhưng hiểu vì lý do gì em lại đến đây nữa. Phó tiên sinh, tại sao lại kết hôn với em? Là vì, em mang thai…” Tinh thần Cố Thiển Hi tốt, thậm chí có chút sa sút. nhớ đến Trầm Tùy Tâm, nhớ đến Quý Vĩ, thậm chí còn nghĩ có phải bởi vì Trầm Tùy Tâm mang thai, cho nên mới Quý Vĩ mới cùng ta ra mặt lấy ta về.

      Nếu quả chính là như vậy, vậy bây giờ và Trầm Tùy Tâm tựa hồ bản chất cũng quá khác nhau.

      phải vì tình , đều là vì đứa con!

      Phó Hữu Minh đánh gãy lời , biết Cố Thiển Hi lại nghĩ ngợi lung tung. Thần sắc có chút nghiêm túc, ngồi xuống bên người Cố Thiển Hi hỏi lại: “Vậy em vì điều gì lại đồng ý gả cho ?” Ánh mắt kiên định mang theo vài phần cố chấp: “Cố Thiển Hi, em muốn biết lòng dạ hay , chỉ có thời gian mới có thể cho em biết. Đừng nên hỏi lý do gì, đáp án rất đơn giản, bởi vì em là Cố Thiển Hi! Độc nhất vô nhị Cố Thiển Hi!”

      Cố Thiển Hi cảm thấy muốn khóc, thực tế vành mắt của chua xót, hàng nước mắt chợt tuôn ra.

      “Đồ ngốc!” Phó Hữu Minh kéo Cố Thiển Hi vào trong ngực, ngửi mùi hương thảo mộc nhàn nhạt tóc : “Đừng quan tâm gì hết, cũng đừng quan tâm người khác thế nào, đó phải là cuộc sống của em. Thiển Hi, nếu như em cảm thấy nhàm chán, nghĩ đến . Nếu như em cảm thấy quạnh, cũng nghĩ đến ! đứng ở chỗ này, dõi theo bóng em, chờ em quay đầu lại!”

      Cố Thiển Hi cảm thấy mũi ê ẩm, đột nhiên cảm giác trong lòng tràn đầy ấm áp. Tất cả những điều này, đều vì người đàn ông tên Phó Hữu Minh!

      hiểu, ràng là mới gặp gỡ quen biết chưa bao lâu, vì cái gì mà đoạn ký ức u tối trong trí nhớ lại nhộn nhạo từ đáy lòng . Thời gian chậm rãi trôi qua hóa thành những rung động, những giọt nước mắt nóng hổi, Cố Thiển Hi rất muốn bắt lấy cảm giác này, nhưng vừa suy nghĩ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

      “Em thử !” dựa vai Phó Hữu Minh, .

      tại đây là điều duy nhất mà có thể làm!

      Cho dù, Quý Vĩ cảm thấy tình của Cố Thiển Hi đáng đồng!

      Ngày hôm nay, Phó Hữu Minh từ trước đến nay luôn luôn sớm về trễ, cho toàn bộ nhân viên trong xí nghiệp Phó thị đến những người làm công tăng ca thêm lúc. Sau đó đem mọi chuyện cần thiết bàn giao tốt, liền nắm tay Cố Thiển Hi rời khỏi công ty, dẫn tới ánh mắt mọi người trong công ty đuổi theo, nhao nhao đối với tình của Phó Hữu Minh và Cố Thiển Hi, tỏ vẻ hâm mộ lẫn ghen tị!

      “Chúng ta đâu vậy?” Cố Thiển Hi ngồi ở ghế phụ, quay sang cười hỏi Phó Hữu Minh.

      Phó Hữu Minh cười thần bí: “Mang em trải nghiệm cảm giác làm mẹ!”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26

      Cố Thiển Hi cảm thấy sinh mệnh quá kỳ diệu, nhìn đứa bé trong ngực Tôn Nghệ, lơ đãng sờ lên bụng mình. Chỗ này cũng thai nghén sinh mệnh bé, mười tháng sau có thể mỗi sáng đều có thể cùng nhau chào đón nắng sớm, cùng nhau tạm biệt mặt trời lặn.

      “Đứa bé gọi là gì?” Phó Hữu Minh chuyển sang hỏi Tôn Nghệ. Chính cũng xúc động vô cùng, sinh mệnh mới cứ như vậy nằm trong ngực Tôn Nghệ, trông nhắn xinh xắn. Đôi mắt của đứa bé chưa mở ra hoàn toàn, nhưng hai tay hai chân cố sức vẫy, trong miệng còn ê a lầm bầm, khiến cho người ta thập phần thích!

      Tôn Nghệ làm việc gì cũng rất chặt chẽ cẩn trọng, rất ít khi phạm sai lầm, nhưng trước mắt liền có cảm giác tay chân luống cuống. ta gãi gãi đầu, ho khan ra câu: “Lấy tên của tôi cùng với chữ trong tên của bà xã, gọi là Tôn Nghệ Hân!”

      “Tôn Nghệ Hân? Tiểu Hân…” Cố Thiển Hi nhàng nắm lấy tay đứa bé, cảm thụ được sinh mệnh mới ra đời mang đến khối rung động.

      Cậu bé con bỗng nhiên mở mắt, mở to cặp mắt ngập nước nhìn Cố Thiển Hi bỗng nhiên nở nụ cười, Cố Thiển Hi kích động lập tức kéo tay Phó Hữu Minh, giống như đứa trẻ : “ mau nhìn xem, bé con cười với em này!”

      Tôn Nghệ cũng có chút kích động: “Tiểu Hân nhà chúng tôi xem ra rất thích phu nhân của !”

      Cố Thiển Hi khẽ giật mình, sau đó cười càng sâu.

      Rời khỏi bệnh viện, Phó Hữu Minh liền trực tiếp lái xe đưa Cố Thiển Hi về biệt thư, lúc ấy bà nội ở nhà chào hỏi khách khứa, nhìn mặt bàn mấy tấm tranh thủy mặc khen dứt miệng! Ngồi bên bà là người đàn ông xấp xỉ tuổi của Phó Hữu Minh, nghe lời tán dương của bà nội cũng chỉ yên lặng cười cười.

      “Tùy Ý, cậu về nước rồi à?” Phó Hữu Minh vào sau, nhìn thấy người đàn ông trong phòng, lộ ra chút kinh ngạc. Cố Thiển Hi ngẩng đầu nhìn lên, có cảm giác như từng quen biết!

      Trầm Tùy Ý nhún nhún vai, như cũ nghiễm nhiên ngồi ở đó như người trong nhà: “Mình về, có phải cậu tính đợi sinh con xong mới cho mình biết! Chuyện lớn như vậy, mình ràng chút tin tức cũng biết, cậu giấu diếm hay !”

      Phó Hữu Minh cười ha ha, kéo tay Cố Thiển HI qua giới thiệu: “Thiển Hi, đây là em tốt của Trầm Tùy Ý, cậu ta là họa sĩ nổi tiếng quốc tế, thường vẽ tranh thủy mặc, em từng nghe qua tên này chưa?”

      Trầm Tùy Ý?

      Cố Thiển Hi thầm cái tên này, có chút xấu hổ: “Em có khiếu thẩm mỹ, bình thường cũng rất ít xem những tác phẩm nghệ thuật! Cho nên…”

      “Chậc chậc…” Trầm Tùy Ý chậc mấy tiếng, sau đó vẻ mặt lộ ra thất vọng: “Tôi biết tên tuổi của tôi nổi như xưa rồi, xem ra là nên trở về nước phát triển tốt. Bằng những người phụ nữ xinh đẹp, đều nhanh đem tôi quăng đến rừng sâu núi thẳm rồi!”

      Phốc, Cố Thiển Hi nhịn được bật cười: “Trầm tiên sinh thực hài hước!”

      Theo như Phó Hữu Minh , Cố Thiển Hi biết Trầm Tùy Ý chỉ là họa sĩ, còn là thiếu gia của tập đoàn Trầm thị, trai của Trầm Tùy Tâm! Chỉ là từ ta thích ở thương trường chiến đấu, cho nên nhiều năm trước xuất ngoại theo đuổi giấc mơ của mình. Hôm trôi qua nhiều năm như vậy, khắp tất cả các thành phố, mỗi quốc gia, từng cái xóm núi, coi như có ít thành tựu!

      Lần này về nước là vì Trầm Tùy Tâm kết hôn, lại chuẩn bị sinh, cho nên mới bất đắc dĩ mà dứt ra quay về.

      Cố Thiển Hi ngờ, Trầm Tùy Tâm trai… Hơn nữa nhìn lên, lại là người đàn ông tệ!

      Tâm tình bà nội rất tốt, kéo Trầm Tùy Ý lại bảo ta phô diễn tài năng, mà nhân vật làm mẫu lại là Cố Thiển Hi.

      “Bà nội…” Cố Thiển Hi có chút xấu hổ, chưa từng có người nào vẽ chân dung cho !

      Trầm Tùy Ý lập tức hào hứng, khách sáo để Cố Thiển Hi ngồi sopha: “Yên tâm , tôi thu phí!”

      “Thiển Hi, trong phòng ngủ còn thiếu bức tranh, cảm thấy chủ ý của bà nội cũng tệ!” Phó Hữu Minh ngồi bên bà nội, gật đầu với Cố Thiển Hi!

      Cố Thiển Hi vẫn gì, Trầm Tùy Ý thấy yên lặng, ngòi bút trong tay bắt đầu vẽ.

      ta phải chỉ là họa sĩ vẽ đẹp, mà trí nhớ cũng kinh người!

      Cố Thiển Hi cảm thấy mình ngồi quá mười phút, Trầm Tùy Ý cơ hồ cũng nhìn nhiều hơn cái, mà cả người bận bịu bàn vẽ. có chút tò mò, đứng lên đến bên người Trầm Tùy Ý, nhìn bức tranh dưới ngòi bút của ta rất sống động, khỏi cảm thán Trầm Tùy Ý thực rất lợi hại.

      sợ cho biết, thời điểm lần đầu tôi tiếp xúc với mỹ thuật hội họa, là do em tôi vẽ bức tranh gia đình. Con nhóc kia ở phương diện này cũng có thiên phú rất tốt, nhưng mà tâm tư lại đặt ở đây! Chị dâu chừng nào có thời gian, tôi đưa em đến gặp , có lẽ hai người có thể rất hợp nhau!”

      Cố Thiển Hi lập tức toàn bộ ngây ra như phỗng, mũi đau xót, chuyện cũ liền xông lên đầu!

      Vô luận thế nào cũng thể quên ngày hôm đó, Trầm Tùy Tâm kéo tay Quý Vĩ cao giọng bước vào Quý gia. Chồng, bố chồng, mẹ chồng đều ra mặt… Phó Hữu Minh cảm thấy thần sắc Cố Thiển Hi tốt, tranh thủ đứng lên đến bên người : “Hôm nay cũng mệt rồi, em lên phòng nghỉ ngơi ! Đến tối gọi em ăn cơm!”

      Trầm Tùy Ý hoàn toàn biết gì than thở với Phó Hữu Minh: “Đau lòng như vậy, xem ra lần này cậu động chân tình rồi! Chị dâu, chị nên quý trọng tốt đấy!”

      Cố Thiển Hi ngơ ngẩn chữ cũng , Phó Thiển Hi đưa cho Trầm Tùy Ý cái liếc mắt để ta thêm gì nữa, Trầm Tùy Ý lúc này mới ù ù cạc cạc ngậm miệng. Tiếp tục từng bước sửa chữa tác phẩm!

      “Em đừng để ý lời cậu ta ! Họ tuy là hai em, nhưng tin , Tùy Ý chưa bao giờ biết làm những chuyện tổn thương ai. Xem ra, bây giờ cậu ấy vẫn chưa biết chân tướng chuyện này!” Phó Hữu Minh xem chừng sắc mặt Cố Thiển Hi có chút khó coi, rót ly nước ấm cho .

      Cố Thiển Hi đương nhiên biết Trầm Tùy Ý là Trầm Tùy Ý, Trầm Tùy Tâm là Trầm Tùy Tâm… Nhưng trong lòng của hết lần này đến lần khác đều cảm thấy bất an!

      gật gật đầu, hít hơi: “ biết có phải bởi vì mang thai hay , gần đây em rất muốn ngủ! Hữu Minh, em sao, bận việc của !” Cố Thiển Hi ngoan ngoãn nằm giường, Phó Hữu Minh kéo chăn qua, thay đắp kín, sau đó hôn lên trán : “Khi nào ăn tối gọi em, ngủ ngon nhé!”

      Nhìn Cố Thiển Hi nhắm mắt lại, Phó Hữu Minh mới nhàng ra ngoài, đóng cửa!

      Xem ra có số chuyện phải ràng với Trầm Tùy Ý, tại nếu , về sau Trầm Tùy Tâm trở tay trước… Chỉ sợ vấn đề này càng thêm phiền toái!

      Bà nội vẫn còn thưởng thức những bức tranh Trầm Tùy Ý vẽ, bức tranh Cố Thiển Hi yên lặng ngồi ở kia, nghiêng nghiêng đầu, mặt có vài phần hiếu kỳ.

      “Tùy Ý, tên nhóc này mấy năm gần đây càng ngày càng tiến xa nha! Vẽ đẹp lắm, bà nội có thưởng!” Bà nội vui tươi hớn hở nhìn bức tranh, cười tươi như hoa!

      Trầm Tùy Ý hiển nhiên hể ngạo mạn tư cao: “Vậy cho cháu ăn bữa cơm ở đây ! Vừa mới hạ cánh liền trực tiếp chạy đến nhà bà nội, còn chưa kịp trở về nhà nữa!”

      “Được được!” Bà nội kéo cánh tay ta, xem như cháu chắt của mình.

      Phó Hữu Minh đứng ở bậc thang gọi Trầm Tùy Ý: “Đến phòng làm việc của mình chút, có chuyện muốn với cậu!”
      hirariNyanko129 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :