1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưới Tình Yêu Cũ - Hoàng Thượng (28) hoàn đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17

      hết thuốc chữa? Cố Thiển Hi nghe thấy Mike những lời này, nhịn được trận tự giễu! thể hiểu được logic của người đàn ông nước ngoài này, có cần nhất định phải đem mọi chuyện khuếch đại lên, như vậy mới cảm thấy đủ lãng mạn!

      Dĩ nhiên, đàn ông người Pháp là lãng mạn nhất, Cố Thiển Hi vẫn tin chắc điều này!

      Tô Tuyết vui tươi hớn hở từ trong tiệm áo cưới ra ngoài, người bộ áo cưới, nghiêng đầu chuẩn bị cài khăn voan: “Thiển Hi, mau tới đây nhìn xem cái áo cưới này thế nào? Mình vẫn cảm thấy có chỗ là lạ, có cái gì đấy hơi kỳ kỳ!”

      Cố Thiển Hi muốn có đem thêm người tới, chẳng qua lời còn chưa ra khỏi miệng Tô Tuyết ngẩng đầu, sau đó cả người giống như nhìn thấy tận thế. Mike khách sáo, dựa nửa người ở bên cạnh xe khen dứt miệng: “A, Tô tiểu thư rất xinh đẹp!”

      Sau đó, Tô Tuyết dùng tốc độ trăm mét chạy nước rút lôi kéo Cố Thiển Hi vào trong tiệm áo cưới!

      Cố Thiển Hi chưa từng thấy bộ dạng chạy trồi chết của Tô Tuyết, nhịn được than thở với : “Mình thấy Mike tiên sinh rất ngay thẳng, sao cậu phải phản ứng dữ vậy?”

      Tô Tuyết hận thể đóng luôn cửa tiệm, tiếc rằng trong tiệm áo cưới vẫn còn khách hàng. đành phải trưng ra khuôn mặt cười còn khó coi hơn khóc : “Cậu cảm thấy chỗ này của có vấn đề sao?” Tô Tuyết chỉ chỉ vào trán mình, tỏ vẻ cực hiểu đối với hành động của Mike!

      Nhưng mà chỉ là tình đêm thôi, làm sao lại giống như bị thất lạc vị hôn thê như vậy?

      Mỗi ngày cú điện thoại, bó hoa tươi, cái tin nhắn, Tô Tuyết nhanh chóng muốn vào bệnh viện tâm thần luôn rồi!

      “Mike tiên sinh với mình ta từ đầu tới cuối đều cậu!” Vẻ mặt Cố Thiển Hi thầm nở nụ cười, thay Tô Tuyết cài khoan voan dài tốt, nhìn Tô Tuyết trong gương. Mặc dù thoáng cái trôi qua năm năm, nhưng làn da của Tô Tuyết vẫn mịn màng bóng loáng, so với , là khác biệt!

      nhịn được nhìn tay mình chút, lòng bàn tay sớm nổi lên vết chai sần!

      “Thôi !” Tô Tuyết : “Cậu biết nguyên tắc của mình rồi đấy! Huống Chi, cha mẹ của mình giờ ở Mỹ, may mà bọn họ biết chuyện này. Nếu , mình được chơi nữa! Mình muốn tự treo mình lên cành cây, sau đó giống như cậu chết minh bạch!”

      Cố Thiển Hi hít sâu hơi: giống chết minh bạch lắm sao?

      ra chết cũng ràng lắm mà!

      phải chỉ là chồng ngoại tình thôi sao, toàn bộ thế giới mỗi ngày gặp gỡ bao nhiêu người đàn ông, đây cũng phải chuyện lớn gì!

      xin lỗi, Thiển Hi, mình cố ý!” Tô Tuyết có chút áy này, biết mình chạm vào vết thương của Cố Thiển Hi.

      Cố Thiển Hi cười lắc đầu: “Mình cảm thấy cái áo cưới này rất đẹp đó! Cậu chịu quen ai, đoán chừng là bởi vì bóng ma trong lòng cậu. Tiểu Tuyết, qua nhiều năm như vậy, cậu buông xuống được sao?”

      Tô Tuyết nhăn mày gì, cười có chút bất đắc dĩ. hít sâu hơi, liền thẳng vào phòng thay đồ : “ bỏ xuống có thể làm gì, người ta là của người khác, mình dù sao vẫn nên làm cái chuyện chia rẽ gia đình người ta? Tô Tuyết mình có đê tiện đến mức ấy!”

      Đối với mối tình đầu của Tô Tuyết, Cố Thiển Hi cảm thấy rất tức giận.

      Người đàn ông đó quả thực là cặn bã nhất trong những người cặn bã, là người đàn ông xấu xa nhất… Vậy cho nên, cuối cùng Tô Tuyết thất bại mà chỗ dựa, còn bị tát trước mặt bao nhiêu người khác, bị người ta mắng là hồ ly tinh. Mà người đàn ông kia vẫn đứng bên, làm như thấy, trơ mắt nhìn Tô Tuyết bị đánh đến thương tích đầy mình!

      Từ đó về sau, Tô Tuyết cũng còn tin tưởng tình nữa, thậm chí còn thay đổi bản thân mình, chỉ cùng đàn ông chuyện nam nữ chứ đến tình !

      Từ phòng thay đồ ra, Tô Tuyết đổi lại bộ quần áo khác, khôi phục sắc mặt trước đó. Mike là người đàn ông rất lịch , nếu được Tô Tuyết mời, chờ ở cửa, nữa bước cũng có bước vào!

      Cố Thiển Hi nhìn có chút buồn cười, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên: “Bà nội?”

      Bà nội Phó lại bắt đầu giả bệnh, khan giọng : “Thiển Hi à, ngực bà nội bỗng nhiên đau quá, thể thở bình thường được. Cháu mau trở về đưa bà đến bệnh viện !”
      Phiên Nhiên thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18

      Cố Thiển Hi sốt ruột, vội vã tạm biệt Tô Tuyết: “Bà nội bị bệnh, mình phải tranh thủ về đây. Tiểu Tuyết, chúc cậu và Mike tiên sinh hẹn hò vui vẻ!” Tô Tuyết hận thể cước đạp Cố Thiển Hi tới tận Thái Bình Dương, cắn răng nghiến lợi : “Cố Thiển Hi, mình thấy cậu trở thành con dâu Phó gia rồi! Chúc cậu cùng bạch mã hoàng tử sớm ngày như chim liền cánh, như cây liền cành!”

      Cố Thiển Hi kéo khóe môi, quay đầu lại : “Xuống địa ngục !”

      Tô Tuyết ở đằng sau cười ha ha!

      Ra đến cửa, Cố Thiển Hi nhìn Mike vẫn đứng đó chờ đợi, khỏi tiến lên : “Mike tiên sinh, vào . Tiểu Tuyết vào chuyện chút đấy! Chúc hai người trò chuyện vui vẻ!” Sau đó bước chân như gió đón chiếc taxi chạy đến biệt thự Phó gia.

      Bà nội Phó cầm ống nhòm nửa nằm ban công, hài lòng nhìn Cố Thiển Hi nhanh nhẹn xuống xe vội vã chạy vào, hấp tấp đưa ống nhòm cho vú Trần cất , sau đó híp nửa mắt giả bộ đau đớn chịu nổi!

      Cố Thiển Hi ném túi xách, khẩn trương chạy đến hỏi thăm: “Bà nội, bà làm sao vậy, Phó tiên sinh có gọi điện chưa?” vừa mở miệng, sau đó liền phát mình sai, nhất thời khóe miệng trận run rẩy. Bà nội là người rất thông minh, chút ít tin tức như vậy sao ta có thể biết mà tới được?

      Nhưng bà hề để ý, làm như mình cái gì cũng biết, lôi kéo thay Cố Thiển Hi suy yếu : “Hai người các cháu mau kết hôn , sau này cũng đừng câu trước Phó tiên sinh hai câu sau Phó tiên sinh nữa, cứ trực tiếp gọi là Hữu Minh, như vậy mới thân mật!”

      Cố Thiển Hi muốn : cháu phải cháu dâu của bà đâu!

      “Bà nội bà làm sao vậy?” Phó Hữu Minh ràng cũng bị lừa quay về, bước chân vội vả, mặt còn có mấy vệt mồ hôi.

      sớm phải biết, lời của bà nội nhà mình thể tin, vừa nhìn Cố Thiển Hi ở đây Phó Hữu Minh hiểu ra tất cả! Tính toán thời gian, té ra hôm nay phải bệnh viện! Bởi vì bác sĩ Trần , có mang thai hay chỉ cần qua bảy ngày là có thể kiểm tra chính xác!

      Bà nội, bà cũng nên nóng lòng như vậy chứ? Phó Hữu Minh liếc mắt nhìn bà nội, lại nhìn Cố Thiển Hi vẫn chưa hiểu gì cả, cảm thấy chuyện này cần phải với bà nội! Nếu ngày nào đó đầu óc Cố Thiển Hi rối loạn mà ra, phát bị tính kế, chừng cả đời này và Cố Thiển Hi coi như xong!

      Bà nội hoàn toàn đếm xỉa, ôm ngực : “Mau lên, hai người các cháu mau đưa bà bệnh viện! Bà hẹn bác sĩ Trần rồi!”

      Cố Thiển Hi nào dám qua loa, thân thể người già nhất định thể bị giày vò, sinh bệnh mà trì hoãn quá lâu dễ gây ra chuyện lớn. vội vàng đỡ bà nội, trừng mắt liếc Phó Hữu Minh: “Hữu Minh, đừng chắn em!”

      Hữu Minh? Đầu óc Phó Hữu Minh có chút run sợ: bao nhiêu năm nghe Cố Thiển Hi gọi như vậy rồi?

      Hai người đỡ bà nội lên xe, đường chạy thẳng đến bệnh viện!

      Bác sĩ Trần là người có trái tim như gương sáng, chỉ đơn giản bắt mạch cho bà nội liền đống thuật ngữ y học mà Cố Thiển Hi hiểu, làm cho Cố Thiển Hi sửng sốt lại sửng sốt! Xét đến cùng, tóm lại, tóm lại mà , cuối cùng chuyện này trở thành Cố Thiển Hi cầm đống danh sách dài kiểm tra!

      Bà nội vẻ mặt đau lòng : “Các cháu còn trẻ thỉnh thoảng hiến máu cũng có việc gì lớn, coi như là vì bệnh viện cống hiến !”

      Cố Thiển Hi dù có ngốc cũng cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, mặc dù gì nhưng vẫn làm theo lời bà nội kiểm tra.

      Phó Hữu Minh thừa dịp có ở đây vội vã ngồi bên người bà nội, có chút tức giận : “Bà nội, bà nên đùa như vậy. Thiển Hi mặc dù có hơi ngây ngô, nhưng ấy phải đồ ngốc, bà làm như vậy ngộ nhỡ bị ấy phát , đến lúc đó cháu làm sao giải thích cho ấy?”

      Bà nội đen mặt: “ chuyện gì cũng làm, còn muốn giải thích cái gì! Cả hai đều ở chung rồi, đương nhiên sống chết đều phải kết hôn!”

      “Mấu chốt là bọn cháu ở chung chỉ vì say rượu thôi!” Phó Hữu Minh vô cùng bất lực: “Cháu vốn muốn để Cố Thiển Hi có những dấu hiệu trước, sau đó từ từ tính những chuyện khác! Nếu như bị ấy phát cháu lỡ khiến ấy mang thai trước khi kiểm tra, bà nội đoán xem ấy nghĩ như thế nào?”

      Bà nội hiểu đôi chút chuyện này rồi, mặc dù cảm thấy bản thân làm như vậy hình như có chút quá đáng, nhưng vẫn là đem mọi trách nhiệm đổ lên người Phó Hữu Minh: “Ai bảo cái tên tiểu tử thối cả ngày nghĩ biện pháp tùy tiện đuổi bà nội ! Bà cũng có muốn nóng vội đâu, sao biết được chuyện này!”

      “Được rồi!” Phó Hữu Minh : “Là lỗi của cháu, chuyện tới đây là ngưng! Cháu bảo đảm, Thiển Hi ấy vẫn là cháu dâu của bà, chỉ là bây giờ gấp được!”

      Bà nội nhìn vẻ mặt Phó Hữu Minh hồi, còn nghiêm túc như vậy, cau mày hỏi: “Lần này là , cháu có gạt bà nội đấy chứ?”

      Lại , chuyện “Sói đến rồi” xưa cũ như thế nào rồi? Phó Hữu Minh cảm thấy trước mắt bản thân mình giống như đứa trẻ chăn dê! thở dài hơi, ngồi xuống trước gót chân bà nội hết sức nghiêm túc: “Bà nội, bà có biết tại sao bảy năm trước cháu lựa chọn tiếp quản cơ nghiệp dòng họ ?”

      Ánh mắt bà nội chợt nổi lên khiếp sợ, Phó Hữu Minh gật đầu: “Đúng, chính là vì ấy! Cho nên bà nội, cháu muốn bỏ qua ấy lần nữa, lần này bà hãy để cháu tự làm chủ, cho cháu chút thời gian được ?”

      Bà nội có lẽ bị cảm động, ho khụ : “Chuyện của cháu bà mới lười quản! Chỉ cần cháu cố gắng đạt mục tiêu, bà nội ở bên cạnh ủng hộ! Tốt rồi, cháu đứa đó cần làm mấy việc kiểm tra rườm rà này!”

      Phó Hữu Minh thở phào nhõm, nhưng vừa bước chân ra cửa cảm thấy cười nổi! Bởi vì Cố Thiển Hi đứng ở cửa phòng khám, bác sĩ theo cố vấn gì đó, sắc mặt khó coi đến cực hạn!

      Chẳng lẽ…

      “Thiển Hi!” Phó Hữu Minh từ xa gọi tên Cố Thiển Hi, mà Cố Thiển Hi giống như con thỏ bị giật mình, đem tờ giấy kiểm tra ném rồi quẹo mất hút thấy bóng dáng!

      Hỏng bét! Phó Hữu Minh thầm kêu lên, vội vàng đuổi theo, lại phát ở phía trước là mấy ngã rẽ, căn bản tìm thấy nửa điểm tung tích của Cố Thiển Hi!

      quay đầu lại nhìn thấy tờ giấy kiểm tra mà Cố Thiển Hi bỏ lại: Kết quả, chỉ số mang thai là 98%…

      Ý chính là, mang thai?

      “Cố Thiển Hi… Cố Thiển Hi…” Chạy đến phòng kiểm tra thử máu hô tên Cố Thiển Hi, cũng nhìn thấy người, lúc này Phó Hữu Minh mới hấp tấp lên tiếng chạy tới: “Tôi là chồng Cố Thiển Hi!”

      Bác sĩ đem báo cáo thử máu của Cố Thiển Hi đưa cho Phó Hữu Minh, nhìn bộ dạng vội vàng của , vẫn là nhịn được cau mày : “ tuần sau tới đây làm kiểm tra lần nữa! Còn đây là vitamin B11, nhớ mỗi ngày viên… Nhưng mà bà xã của hình như cũng quá phấn chấn, hẳn phải khai thông ấy! Tuổi của ấy cũng , nếu mang thai, sau này có thể thể sinh con nữa! Sau khi mang thai, phụ nữ cũng có chút lo âu…”

      Phó Hữu Minh còn nghe được câu nào, cầm tờ giấy kiểm tra liền chạy về phòng của bà nội. biết vừa rồi tại sao Cố Thiển Hi vừa nhìn thấy lại chạy, hay bởi vì nghe được lời của với bà nội? Hoặc là bởi vì tin tức đột nhiên xuất này hù dọa ?

      Nhưng mà nghe bác sĩ hình như Cố Thiển Hi muốn đứa con này, Phó Hữu Minh nhịn được khẽ cau mày!

      Từ cửa sau của bệnh viện trốn ra, trái tim Cố Thiển Hi vẫn còn đập thình thịch, trong đầu vẫn là những chữ tờ báo cáo: chỉ số mang thai là 98%… Bà nội bảo làm kiểm tra là để làm gì? Chẳng lẽ đêm đó say rượu, đều là kế hoạch của Phó Hữu Minh? Nhưng mà đúng, làm sao có thể đối với

      Lắc lắc đầu, Cố Thiển Hi cố gắng làm cho suy nghĩ của mình ràng chút, tại việc quan trọng cần làm là đến bệnh viện khác làm kiểm tra để chắc chắn! Bây giờ chẳng qua chỉ mới có mười ngày, làm sao có thể biết là mang thai hay , nhất định là ảo giác, nhất định là bệnh viện nhầm lẫn rồi!

      Nhìn thấy bóng dáng Phó Hữu Minh, Cố Thiển Hi vội vã đón chiếc xe, với tài xế: “Bác tài, phiền bác tới bệnh viện trung tâm chăm sóc mẹ và trẻ em!”
      Phiên Nhiên thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19

      Cố Thiển Hi cầm báo cáo xét nghiệm, đột nhiên cảm giác như có chậu nước lạnh tạt thẳng từ đỉnh đầu xuống, sau đó toàn thân phen run rẩy. Bác sĩ nhìn vừa xem xanh mặt, xem chừng hình như đoán ra, gõ gõ bàn kéo tầm mắt Cố Thiển Hi về: “Cố tiểu thư, tôi thấy cũng còn trẻ? Đứa này, nếu như muốn giữ, cuối tuần sau quay lại kiểm tra lần nữa!”

      Đối với lần này, chân tay Cố Thiển Hi càng luống cuống, sửng sốt lâu mới hỏi: “Bác sĩ, nếu như cần… Kia cần chuẩn bị những thứ gì?”

      Bác sĩ tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Cố Thiển Hi, khẽ thở dài : “ tại chỉ là thụ tinh thành công, hết thảy cũng cần khoảng thời gian dài nữa. Nếu như dự tính cần, chuyện này có thể dẫn đến sinh non rất nguy hiểm, chồng của hoặc người nhà cần phải ký tên đảm bảo, nếu , có chuyện gì xảy ra bệnh viện chúng tôi thể chịu trách nhiệm được! Nhưng mà tôi hy vọng giữ lại, suy nghĩ kỹ thêm nửa tháng, bây giờ hai mươi sáu tuổi, ở tuổi này nếu sinh con, sau này rất khó mang thai!”

      Trong đầu Cố Thiển Hi có mấy ngàn con ong bay “vo ve vo ve…”

      Lỗ tai truyền đến tiếng của bác sĩ: “Bởi vì nếu như sinh non, chăm sóc bồi bổ thân thể cho tốt, có thể đây là lần duy nhất có cơ hội làm mẹ! Cố Thiển Hi, xem xem, có nên cùng chồng …”

      “Tôi ly hôn rồi!” Cố Thiển Hi câu như vậy, sau đó cầm tờ thông báo xét nghiệm ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ!

      Trong bệnh viện người đến người , bỗng nhiên cảm thấy độc nơi nương tựa, loại cảm giác ê hề này làm nội tâm cực kỳ bất an, sau đó chậm chạp chấp nhận ! Cố Thiển Hi rất muốn gọi điện cho Tô Tuyết, tuy vậy lại biết bản thân muốn gì!

      : Tô Tuyết, mình có thai? Vừa có đêm tình liền mang thai!

      Cố Thiển Hi cảm thấy bản thân cũng tin được!

      Cùng Quý Vĩ kết hôn nhiều năm như vậy, thuốc bắc thuốc tây thậm chí phương thuốc cổ truyền trong dân gian đều thử qua, cũng thể có con, mà lần ngoài ý muốn lại mang thai?

      đơn đứng ở cửa bệnh viện, cảm thấy mình châm chọc!

      Lục lọi điện thoại, lơ đãng lật đến tên Quý Vĩ trong danh bạ. Cố Thiển Hi do dự, có nên chuyện này cho Quý Vĩ ? của lúc trước, mà bây giờ Quý Vĩ như vậy… Nhưng mà hôm nay, hình như mọi thứ cũng còn quan trọng nữa rồi!

      Giễu cợt cười, Cố Thiển Hi từng có phút nghĩ rằng hay là đứa con này là của Quý Vĩ, sau đó về nhà liều mạng cùng Trầm Tùy Tâm, có lẽ đoạn tình cảm này còn có thể cứu vãn! Nhưng lương tâm của cho biết, thể làm như vậy.

      Hay là mang con xa ra nước ngoài, mình nuôi con lớn lên?

      Hoặc là nhờ con mà bước chân vào nhà giàu, để cho Phó tiên sinh cưới ?

      Bằng chờ thời gian đến bệnh viện làm phẫu thuật?

      Cố Thiển Hi nghĩ rất nhiều, nhưng trong đầu vẫn như cũ trở thành mớ bòng bong, giống như bất kể làm thế nào cũng đúng! “Cố Thiển Hi!” Phó Hữu Minh giống như nổi điên từ xe chạy xuống, Nhìn lẻ loi đứng ở cửa bệnh viện, vẻ mặt luống cuống nhất thời tâm xoắn xuýt thành cục. Nếu phải tất cả bệnh viện trong thành phố đều có liên kết với nhau, cũng biết được Cố Thiển Hi đến đây.

      Phó Hữu Minh hô to: “Cố Thiển Hi, cho phép em nhúc nhích! Đứng yên ở đó, chờ qua!”

      Nước mắt Cố Thiển Hi ầm ầm đổ xuống, sau đó ngây ra nhìn Phó Hữu Minh sải bước chạy vọt tới bên này. Cố Thiển Hi : “ xin lỗi Phó tiên sinh, tôi phải cố ý biến mất. Tôi cũng phải là cố ý…”

      “Em là đứa ngốc sao?” Phó Hữu Minh có chút tức giận, đến lúc này Cố Thiển Hi còn xin lỗi. cho là ít nhất Cố Thiển Hi đánh cho hai quyền, sau đó lớn tiếng mắng hai câu: Phó Hữu Minh, tại sao lại lợi dụng tôi lúc khó khăn? Nhưng đầu óc Cố Thiển Hi như bị nước chảy vào, người Phó Hữu Minh còn mang theo tức giận, bỗng tiếng liền kéo Cố Thiển Hi vào trong ngực, mang theo vài phần cương quyết : “Chúng ta cùng sinh con , chẳng lẽ sợ nuôi nổi hai mẹ con sao?”

      Thanh của rất lớn, làm cho người qua đường khỏi quay đầu lại nhìn.

      Vẻ mặt Cố Thiển Hi có chút kinh sợ, còn có chút… kinh, được rồi, còn có mấy phần run sợ!

      Phó Hữu Minh buông trong ngực ra, hắng giọng : “Thiển Hi, có phải sợ nuôi nổi hai mẹ con ? Có phải lo lắng sau khi cưới ở bên ngoài làm loạn? Em yên tâm, những chuyện này tuyệt đối xảy ra! Sáng mai liền đem mười lăm phần trăm cổ phần giao cho em, còn có tất cả tài sản đều giao cho em cất giữ… Ừ, tim cũng đưa luôn cho em bảo đảm! Em nhìn , yên tâm cùng kết hôn, sinh con được ?”

      “Sao?” Cố Thiển Hi quả thực trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn hiểu Phó Hữu Minh cái gì?

      Phó Hữu Minh xoay người nhìn người khác : “Mọi người có thể tiếp thêm dũng khí cho vợ tôi , mọi người chỉ nhìn như vậy gì, ấy cũng đồng ý gả cho tôi! Đứa con sau này ra đời rồi, liền có cha, phải rất đáng thương sao?”

      Được rồi, đám người rất nhiệt tình, nhất thời ồn ào khiến cho Cố Thiển Hi thể suy nghĩ, người đàn ông như vậy đâu tìm đây!

      Vừa đẹp trai, vừa có tiền, còn dám đem tất cả đưa cho vợ bảo quản!

      Cố Thiển Hi đen mặt, ở trước mặt Phó Hữu Minh cúi đầu : “Phó tiên sinh, đừng giỡn nữa! Chúng ta thôi!”

      đâu? đăng ký, hay về nhà dưỡng thai?” Phó Hữu Minh lộ ra bụng dạ đen tối, dùng thanh rất với Cố Thiển Hi: “Cố Thiển Hi, em suy nghĩ , ông trời cũng muốn em mang thai. Trừ , em còn có thể gả cho ai? Đứa này, em bỏ được sao?”

      Đúng vậy, còn có thể gả cho ai?

      Cố Thiển Hi tự hỏi mình, ngẩng đầu nhìn Phó Hữu Minh, trong mắt là ánh sáng rực rỡ, nhìn thấy ánh mắt kiên định của , bóng hình trong mắt Phó Hữu Minh phóng to vô cùng.

      Sờ sờ bụng, mặc dù tại đứa chỉ bé như con tằm, nhưng lâu sau nó từ từ thành hình, sau đó tự nhiên có tay, có chân, có miệng, có tai, còn có khuôn mặt nhắm mập mạp… Sinh mạng, là thần kỳ!

      lòng muốn cưới em? hối hận?” Cố Thiển Hi ngẩng đầu nhìn thẳng Phó Hữu Minh, bỏ qua lần rồi, muốn sai lần thứ hai!

      Nếu như có thể lựa chọn, tình nguyện trở lại đêm đó, làm cho chuyện gì cũng xảy ra!

      Phó Hữu Minh hôn lên trán , giọng rù rì: “Trừ em ra, là ai cũng muốn!”

      Cố Thiển Hi hết sức kinh ngạc, có chút hiểu lời của Phó Hữu Minh. Thu lại tầm mắt: “ , em cảm hình như gặp ở đâu rồi, chẳng qua mỗi lần nghĩ tới, lại cảm thấy đầu đau như búa bổ!”

      “Vậy cần suy nghĩ, dù sao nữa bây giờ em biết là được rồi!” Phó Hữu Minh mỉm cười, nhịn được đùa giỡn: “Cho dù em muốn biểu lộ với , nhưng cách này có phải quá cũ hay ?”

      Cố Thiển Hi nhăn mày: “ thường hay dùng cách này sao?”

      Phó Hữu Minh nghĩ tới bị Cố Thiển Hi đáp trả, vội cười hắc hắc làm lành: “Liên tục luyện tập, nhưng có cơ hội thực ! Mới vừa nghĩ tới, lại bị em giành trước rồi!”

      Cố Thiển Hi nhịn được bật cười, cười đến vô cùng thích ý. Giống như, Phó Hữu Minh đều có biện pháp quấn quanh thoát khỏi những chuyện vui. Mỗi lần gặp lại, luôn có thể xuất giống như thiên sứ, giải quyết từng vấn đề khó khăn!

      Cố Thiển Hi chủ động vòng tay ôm eo Phó Hữu Minh, câu: “Cảm ơn !”

      phải vì chuyện gì khác, chỉ vì mang đến vui vẻ cho em!

      Mọi người thấy chuyện viên mãn, vội vàng tản ra đường của mình!

      Cả thế giới mỗi ngày có bao nhiêu người gặp nhau, kề vai, nhưng quay đầu lại rời rồi?

      Cuộc sống luôn có những cuộc gặp gỡ khó quên, lắng đọng trong tâm hồn in lại vết sẹo mãi mãi.

      Phó Hữu Minh, cuối cùng có thể trở thành sinh mạng của em khiến em vượt qua vết sẹo đó được ?

      Em biết, nhưng giờ phút này em hy vọng vết sẹo ấy vĩnh viễn bao giờ lặp lại nữa!
      Phiên Nhiênhirari thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 20

      Trải qua chuyện này, Cố Thiển Hi cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận bước vào Phó gia.

      Bà nội cùng Phó Hữu Minh hẹn mà gặp, rối rít đứng trước truyền thông công bố chuyện này, hai người đều cảm thấy chuyện này gấp được. Vạn nhất ngày nào đó người trong cuộc đổi ý, chẳng phải là đến miệng rồi còn bay mất sao?

      Tô Tuyết ngồi trong phòng khách, hai tay chống hông lưng thẳng đứng chỉ chỉ Cố Thiển Hi.

      Cố Thiển Hi bị nhìn đến phát ngượng, vội vàng cười làm lành ngồi cạnh Tô Tuyết: “Tiểu Tuyết à, chuyện này phải mình cố ý giấu diếm cậu! Mình đây phải định cho cậu biết đấy sao?”

      “Đừng gọi mình là Tiểu Tuyết, cậu cho mình là chó mèo nhà cậu sao!” Tô Tuyết hiển nhiên vẫn còn tức giận! Cùng Cố Thiển Hi bênh vực, thân thiết, lớn lên, bạn cùng phòng, tại sao chuyện này biết chút nào! Vẫn là phải xem tin tức tạp chí mới biết được! Tô Tuyết liền cảm thấy, kể từ sau khi ly hôn, trí thông mình của Cố Thiển Hi ràng cao lên mấy bậc nha!

      Tình đêm chỉ cùng người đẹp trai giàu có, mà còn phát trực tiếp vinh dự trở thành vợ nhà giàu luôn rồi!

      Tô Tuyết lườm lườm, khiêu mi : “Cố Thiển Hi, cậu xem rốt cuộc đầu óc Phó Hữu Minh bị lừa đá hay bị cửa kẹp? Mình nghĩ mãi cũng hiểu, ta xem trọng cậu ở điểm gì, còn dám dùng chiêu tiên hạ thủ vi cường* này! Còn tuyên bố ràng thân phận của cậu với thế giới, để cậu kịp có cơ hội hối hận luôn!”

      *Ra tay trước chiếm được lợi thế.

      “Mình cũng cảm thấy Phó tiên sinh có chút quen mắt!” Thái độ Cố Thiển Hi có chút nghiêm túc, suy nghĩ rất lâu. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Phó Hữu Minh, cảm giác như từng gặp ở đâu đó. Nhưng bất luận thế nào Cố Thiển Hi cũng thể nghĩ ra, chính là nửa phần cũng đoán ra!

      Tô Tuyết lật ra cái liếc mắt: “ , cậu tính kết hôn sau sinh con cho ta luôn à? Cố Thiển Hi, cậu ta sao?”

      Cố Thiển Hi có chút run sợ: ? phải chứ, dù sao cũng chỉ gặp mới mười ngày! lắc đầu : “Mình chỉ cảm thấy Phó tiên sinh là người tệ! Ít nhất ấy có thể khiến mình cười! hay , mình biết!”

      “Vậy gả luôn !” Tô Tuyết thở dài, đứng lên tới trước cửa sổ, liền phát xe Phó Hữu Minh vừa mới tới. Người đàn ông kia đứng dưới ánh mặt trời, cử chỉ tao nhã phân phó cái gì đó cho tài xế. Tô Tuyết quay đầu lại: “Tiện thể chọc tức cái tên Quý Vĩ cùng với kẻ thứ ba biết xấu hổ kia , để cho ta biết ai mới là người đáng trân trọng!”

      “Tiểu Tuyết!” Cố Thiển Hi đứng dậy kêu: “Cậu phải muốn Mỹ sao, khi nào bay?”

      Tô Tuyết nhăn mày: “Ngày mai! Ông già , nếu mình đem gia sản để lại cho vợ và con ông ta! Cậu biết mình rồi đấy, thà đem tiền đốt, cũng muốn nó rơi vào tay người khác. Cho nên, Thiển Hi, có thể hôn lễ của cậu mình thể tham dự! Nhưng mà cậu có thể quay phim chụp hình lại toàn bộ, đến lúc mình trở về là có thể xem lại được rồi!”

      Cố Thiển Hi biết chuyện nhà của Tô Tuyết, tiến lên ôm lấy Tô Tuyết an ủi: “Ở đây có việc gì! Cậu cứ yên tâm , nhớ đem cho mình hồng bao lớn là được!”

      “Này, Cố Thiển Hi, cậu gả cho ông chủ giàu có như vậy còn muốn tiền của mình nữa à!” Tô Tuyết hừ hừ, liếc xéo!

      Cố Thiển Hi : “Trước khi mình cùng Phó tiên sinh công chứng kết hôn cùng tài sản, cậu biết đấy, mình vẫn còn nghèo rớt mồng tơi! Khó được lần bóc lột cậu, cậu phải cam chịu !”

      Tô Tuyết tức giận đến mức khóe miệng co quắp, mưu tính toán trong đầu giúp Cố Thiển Hi tẩy não… Mặc dù, trong tiềm thức Tô Tuyết cho rằng dù cho có tẩy rửa đầu óc Cố Thiển Hi nữa nó cũng tự động reset lại, sau đó cứ như vậy tiếp tục dựa vào nó mà sống.

      Chuông cửa vang lên, Tô Tuyết biết là ông chủ giàu có của Cố Thiển Hi đến. liền đứng lên chào tạm biệt, sau đó ra mở cửa phất tay cái với Cố Thiển Hi: “Cố Thiển Hi, đừng làm mình thất vọng! Nếu mình lập tức bay về dẫn cậu bệnh viện phẫu thuật mở sọ đấy!”

      quay đầu, nhìn thấy Phó Hữu Minh hết sức lễ độ tránh ra, liếc Phó Hữu Minh cái hạ giọng cảnh cáo: “Này ông chủ lớn, tôi cho biết, nếu như Thiển Hi nhà tôi có nửa điểm ủy khuất, tôi mang vợ con của cao chạy xa bay đấy! Còn nữa, cảnh cáo cái gì Mike kia, lời và hành động của ta chút cũng lãng mạn. Ở trong mắt tôi, chỉ là những thứ dối trá. ta sau này đừng đến tìm tôi, nếu quả đấm của tôi cũng phải để trưng đâu!”

      Tô Tuyết cũng để lại mặt mũi cho Phó Hữu Minh, thực tế cho tới bây giờ chưa từng cấp cho bất cứ người đàn ông nào sắc mặt tốt. Mấy ngày qua, Mike đeo bám ráo riết ép phát điên lên rồi… Cho nên mới quyết định Mỹ sớm chút!

      Khóe miệng Phó Hữu Minh chứa đựng nụ cười, còn chưa kịp trả lời thấy Tô Tuyết quẹo còn bóng dáng.

      vào phòng, nhìn Cố Thiển Hi đem đồ đạc nhiều lắm thu dọn lại, lúc này mới tiến tới thay xách cái vali. Cố Thiển Hi vội vàng tiến lên : “Em có thể tự cầm được mà!”

      “Ừ, tất nhiên! Chẳng qua bà nội ở lầu dưới, cũng muốn bị giáo huấn trận!” Phó Hữu Minh vẫn cười như cũ, sau đó xách vali lên: “Hơn nữa bây giờ em là đối tượng quan trọng cần bảo vệ!”

      “Đối tượng quan trọng cần bảo vệ?” Cố Thiển Hi lặp lại lần, có chút biết gì. Bụng của phải vẫn còn rất bình thường sao, như vậy phải khoa trương quá chứ?

      “Ừ! Biết gấu trúc , em với nó cũng khác nhau lắm!” Phó Hữu Minh xách thêm cái vali: “Chúng ta thôi, bà nội còn chờ ở phía dưới!”

      Mới vừa lên xe, điện thoại Cố Thiển Hi vang lên, là Diệp Thư Nghiên gọi tới. có chút thấp thỏm, nghĩ tới có thể Diệp Thư Nghiên biết tin, cho nên gọi tới để giáo huấn !

      Trong khi do dự việc bắt máy hay bắt máy, nghe Phó Hữu Minh : “Bắt máy , trốn tránh phải là biện pháp! Nên đối mặt, luôn phải dũng cảm đối mặt!”

      Cố Thiển Hi gật đầu, lo lắng nhận điện thoại: “Mẹ!”

      Bất ngờ, Diệp Thư Nghiện gọi điện tới phải tìm Cố Thiển Hi mà chỉ mặt gọi tên muốn gặp Phó Hữu Minh!

      Cố Thiển Hi cố gắng che điện thoại, nhưng dù mở loa ngoài, giọng của Diệp Thư Nghiên vẫn lọt vào tai Phó Hữu Minh và bà nội. Bà nội ngồi ở bên trái Cố Thiển Hi, giả bộ nhắm mắt nghe thấy, tiếp đó chỉ nghe thấy Phó Hữu Minh nhận điện thoại: “Là cháu!”

      Trời ạ, mẹ gì vậy? Cố Thiển Hi bất an ngồi im, lộ ra mấy phần nôn nóng. Nhớ tới lần trước mẹ nhận khoản tiền kia, bỗng dưng có có cảm giác như sắp có động đất đến nơi rồi!

      Diệp Thư Nghiên nghe vậy, lập tức giọng điệu khá hơn nhiều: “Hữu Minh à! Là như vầy, mẹ cùng ba nó muốn hỏi chút chuyện đứa Thiển Hi này có mang thai ấy mà?”

      ràng, Diệp Thư Nghiên hỏi vấn đề này là có thâm ý khác. Bà có thể tự mình hỏi Cố Thiển Hi, lại hết lần này tới lần khác muốn chính Phó Hữu Minh mở miệng!

      “Đúng vậy! , các người muốn gì?” Phó Hữu Minh trực tiếp vào thẳng vấn đề. Tính tình con người khi trở nên tham lam, dục vọng cũng tăng lên…

      Cha dượng của Cố Thiển Hi ngồi bên cười hắc hắc làm lành, ông ta tiếp lấy điện thoại của Diệp Thư Nghi, lên tiếng cười làm cho Cố Thiển Hi cảm thấy buồn nôn: “Cậu cũng biết, Thiển Hi nhà chúng tôi bây giờ mang thai… Cái thai trong bụng thực là bảo bối quý giá. Phụ nữ mang thai mười tháng cũng vô cùng gian nan vất vả, điểm này mẹ của Thiển Hi ràng nhất! Mẹ của nó lúc sinh nó, bác sĩ đứa bé hơi bị dây rốn quấn ba vòng vào cổ, rất khó sinh, tất cả bác sĩ đều rằng hai đứa chỉ có thể bảo vệ đứa…”

      Phó Hữu Minh chữ cũng nghe lọt, thanh trở nên có chút tức giận: “Tôi thích nghe nhảm!”

      “Tôi biết cậu thân bận rộn! Nhưng cậu cũng biết Nhược Tuyết nhà chúng tôi đến tuổi kết hôn rồi, gần đây tìm được đối tượng. Nhưng đối phương nhà tôi cần phải có năm trăm vạn mới đồng ý hôn này! Nhà tôi lúc đó cũng còn cách nào, nghĩ cậu coi như là rể Nhược Tuyết… Điều này chắc cậu khoanh tay đứng nhìn đâu nhỉ!”

      Phó Hữu Minh ấn vào phím mở loa ngoài lên, trong xe đều là giọng buồn nôn của Tạ Khánh còn có Diệp Thư Nghiên đệm hát ở bên. Cố Thiển Hi tựa hồ như chính bản thân có thể nhìn thấy da mặt dày của mẹ cùng cha dượng, đều nhanh dày như bức tường luôn rồi!

      Cố Thiển Hi nắm chặt nắm đấm, rồi đột nhiên buông tay ra định rống tiếng như muốn san bằng đất, nhưng bà nội nắm lấy tay .

      “Tin tưởng Minh nhi!” Bà nội , mặt còn mang theo nụ cười.

      Trong mắt Cố Thiển Hi chợt dâng lên tầng nước mắt, cắn môi dám trực tiếp nhìn bà nội!

      muốn xin lỗi, nhưng cảm thấy đều là dư thừa!

      Tính nhẫn nại của Phó Hữu Minh có hạn, ghét cay ghét đắng loại người như vậy. hừ tiếng, châm chọc vừa cười vừa : “Các vị nên biết, cả thế giới này đều có cả tá phụ nữ nguyện ý sinh con cho tôi, thậm chí oán hối, hơn nữa còn cầu bất kỳ thù lao gì! Tôi lúc nào cũng có thể đổi đối tượng kết hôn, cũng có thể tùy lúc tùy chỗ mà bắt các vị trả lại trăm vạn kia… Về sau nếu tôi còn nghe thấy các vị lấy điểm này để sai khiến Thiển Hi, tôi để các vị sống yên ổn ở đây đâu!”

      Cúp điện thoại, Phó Hữu Minh cũng có giải thích lời mình vừa rồi là có ý gì.

      Phó Hữu Minh gì, chỉ quay đầu lại cắm chặt tay Cố Thiển Hi, cho nụ cười ôn hòa làm yên lòng .

      Mà trong lòng có tính toán!
      Phiên Nhiên thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21

      Mấy ngày liên tiếp đề bận bịu chuyện Cố Thiển Hi, cuối cùng dẫn đến tình cảnh Phó Hữu Minh ngồi trong phòng làm việc, bàn là đống văn kiện chất thành núi. có chút đau đầu day day thái dương, thở dài hơi.

      Tôn Nghệ rót ly nước ấm cho : “Tổng giám đốc, đúng như dự đoán. Trầm gia đúng là có giúp đỡ về phương diện tài chính cho Quý tiên sinh nhưng chỉ là vụn vặt. Xem ra, bên phía ông ta cũng định thu về bất cứ khoản tài chính nào, trước mắt nếu như đến trợ giúp Quý tiên sinh mạo hiểm! Còn có em Cố tiểu thư, ấy an phận, quản lý bên công ty kia tại công ty của ông ta bây giờ gần như sắp trở thành thánh địa luôn rồi! xem xét việc này…”

      “Lão Hứa cũng có lúc đau đầu?” Phó Hữu Minh nhíu mày, thực ngờ Cố Nhược Tuyết lại làm ra chuyện lớn như vậy. do dự lát : “ ấy hoạt bát hiếu động như vậy, cậu gọi điện cho lão Hứa, đem ta điều đến bộ phận PR mở rộng thị trường ! Hơn nữa, cần phải nể mặt tôi, muốn làm thế nảo làm thế ấy!”

      Tôn Nghệ gật đầu tính ra, Phó Hữu Minh tựa hồ nghĩ đến cái gì vội vàng gọi ta lại: “Tôn Nghệ, bà xã của cậu sắp sinh đứa thứ hai phải ?”

      “Đúng vậy! Dự tính là vài ngày nữa sinh!” Tôn Nghệ ông chủ của mình tại sao lại quan tâm đến vấn đề cuộc sống của ta, nhưng mà nội tâm cũng rất vui vẻ bởi vì Phó Hữu Minh ràng nhớ chuyện này!

      Phó Hữu Minh nghĩ cần phải đưa Cố Thiển Hi xem con của Tôn Nghệ chút, đứa bé mới sinh đáng như vậy, toàn bộ đều rất đẹp đẽ và kỳ diệu. Đứa bé tuy còn chưa biết , chỉ biết quờ quạng chân tay múa may, có lẽ còn tiểu tiện lên người… Nhưng cho dù như vậy, sinh mệnh đều rất thần kỳ. Biết đâu cho xem, làm càng thể nghĩ đến chuyện bỏ đứa con trong bụng mình được nữa.

      “Ngày nào sinh gọi cho tôi, tôi cũng muốn đến nhìn thằng nhóc chút!” Phó Hữu Minh mở miệng câu như rất tùy ý, những vẫn làm Tôn Nghệ sợ đến trợn mắt há mồm: “Ý tổng giám đốc là muốn tới bệnh viện?”

      Phó Hữu Minh gật đầu: “Hôm nay Thiển Hi mang thai, tôi muốn đưa ấy xem sinh mệnh kỳ diệu ra đời. Các cậu cần chuẩn bị gì hết, mọi việc cứ như bình thường là được!”

      “Vâng tổng giám đốc!” Tâm tình Tôn Nghệ ràng rất tốt, tranh thủ thời gian lui xuống.

      Phó Hữu Minh nhìn chồng văn kiện chất như núi, trong đầu lại nghĩ nhóc Cố Thiển Hi bây giờ chắc là ăn cơm? Trong trí nhớ của Phó Hữu Minh, Cố Thiển Hi hẳn là biết xuống bếp. Dĩ nhiên Cố Thiển Hi cũng thử qua lần, đáng tiếc kết quả cũng thê thảm!

      gọi cuộc nội tuyến, đem toàn bộ văn bản tài liệu công tác bàn giao cho người khác xử lý, lúc này mới gọi cú điện thoại.

      Lúc ấy Cố Thiển Hi ở trong phòng bếp, vừa đập quả trứng gà. Người làm tạm thời có việc, xin phép nghỉ, Cố Thiển Hi chút nghĩ ngợi liền đồng ý. Bà nội cùng mấy người bạn già ra ngoài, là muốn trải nghiệm cuộc sống, sau đó nhanh như chớp mang theo vú Trần rời còn bóng người.

      Phó Hữu Minh nghe đập trứng gà, chuẩn bị chiên trứng, muốn nhảy cẫng lên rồi, hấp tấp : “Chúng ta hay là ra ngoài ăn , đặt nhà hàng rồi, lát nữa Tôn Nghệ đến đón em!”

      “Kỳ em có thể từ làm được mà! Chiên trứng chỉ là chuyện !” Lúc ấy Cố Thiển Hi trả lời như vậy.

      Thế nhưng Phó Hữu Minh tin, còn liều chết lộ ra bộ dạng tin : “Vậy bây giờ phải làm sao, Tôn Nghệ vừa mới đặt xong thức ăn, tiền cũng giao rồi!”

      “Được rồi!” Cố Thiển Hi thỏa hiệp, đứng dậy ra khỏi phòng bếp, lên lầu thay bộ quần áo khác.

      ♥♥♥

      ngàn nghĩ vạn tính, chỉ ngờ được ở nhà hàng gặp Quý Vĩ cùng Trầm Tùy Tâm! Mà vị trí Phó Hữu Minh đặt vừa hay lại ở đối diện Quý Vĩ!

      “Thiển Hi!” Phó Hữu Minh nhìn Cố Thiển Hi ngơ ngẩn bất động, điềm nhiên như có chuyện gì vẫy .

      cũng thực ngờ Quý Vĩ và Trầm Tùy Tâm lại ở chỗ này, chỉ nhớ năm đó lần đầu tiên Quý Vĩ đưa Cố Thiển Hi đến ăn cơm là ở nhà hàng này! Lúc ấy, Quý Vĩ còn rất nghèo, nhưng vì muốn có bầu khí lãng mạn, để cho Cố Thiển Hi khăng khăng lòng với , chắp vá mượn tiền khắp nơi gom góp lại, sau đó liền mang Cố Thiển Hi đến nơi này tiêu.

      Đó cũng là lần đầu Phó Hữu Minh nhìn thấy Cố Thiển Hi rúc vào trong ngực Quý Vĩ, cười hạnh phúc mà thân mật, ngọt ngào!

      Nếu đây là nơi khởi đầu, vậy cũng coi như đây là nơi chấm dứt !

      Vì thế Phó Hữu Minh đổi nhà hàng khác, mà muốn ngồi bàn gần Quý Vĩ.

      Quý Vĩ cùng Trầm Tùy Tâm hiển nhiên cũng nhìn thấy Cố Thiển Hi, hai người đều khẽ giật mình. Nhưng mà Trầm Tùy Tâm nhanh chóng phản ứng, hừ lạnh tiếng cũng có làm gì quá lắm! Phó Hữu Minh ngồi cách vách với ta, mà Trầm Tùy Tâm cũng muốn gây chuyện với người đàn ông có vẻ ngoài thuần lương, kỳ thực là bụng dạ đen tối kia.

      “Vâng!” Cố Thiển Hi vô thức đáp lại Phó Hữu Minh tiếng, nhưng cả người vẫn cảm thấy hoảng hốt. thấy Quý Vĩ và Trầm Tùy Tâm ngồi ở kia, chính là nơi mà năm đó hai người bọn họ thề non hẹn biển, mọi thứ dường như trở lại từ nơi xa xăm!

      Chỉ có khác biệt là người bên cạnh Quý Vĩ thay đổi, mà người đó còn mang thai, vẻ mặt cao ngạo nhìn tuyên bố lãnh thổ!

      Phó Hữu Minh đứng lên, thẳng đến bên người Cố Thiển Hi, chiều chuộng : “Nhìn cái gì nhập thần như vậy? chọn giúp em loại sữa trước kia em thích nhất, mau tới thử xem!” Phó Hữu Minh cầm tay Cố Thiển Hi qua trước mặt Quý Vĩ, giống như nhìn thấy ta.

      galang thay Cố Thiển Hi đẩy ghế, sau đó dùng thanh rất chỉ cho mình Cố Thiển Hi nghe thấy: “Càng nhiều chuyện em xóa bỏ, người khác càng cảm thấy em để ý. Đừng đem miệng vết thương của mình mua vui cho người khác!”

      Cố Thiển Hi nhìn thoáng qua Phó Hữu Minh: Miệng vết thương ư? Nhưng cảm thấy trong lòng có chút dấu hiệu đau khổ nào, chỉ là cảm thấy có chút… có chút ngoài ý muốn!

      Ngay cả chính Cố Thiển Hi cũng rất hiếu kỳ, đối với bảy năm tình cảm với Quý Vĩ lại có thể tiêu nhạt nhanh như vậy!

      , chúng ta đổi nhà hàng ! Nơi này có những người nhìn phiền, cục cưng cũng thấy tức giận đây này!” Bên tai truyền đến giọng nũng nịu của Trầm Túy tâm, ràng ám chỉ Cố Thiển Hi.

      Cố Thiển Hi quay đầu lại, uống sữa Phó Hữu Minh đưa cho . cảm thấy tò mò nhìn Phó Hữu Minh: “Sao biết em thích vị ô mai?”

      Lời lúc nãy của Phó Hữu Minh ràng là cho Quý Vĩ và Trầm Tùy Tâm nghe thấy. cười : “Buổi tối hôm qua nửa đêm em mớ, ngược đãi em cho em uống sữa này. Cái này phải bây giờ cho em rồi sao!”

      Cố Thiển Hi nhìn khóe miệng Phó Hữu Minh nổi lên vui vẻ, chịu được có chút run rẩy: Phó tiên sinh, đêm qua chúng ta từng ngủ chung sao? Trầm Tùy Tâm nhìn ánh mắt Quý Vĩ ràng đặt người Cố Thiển Hi, nhịn được liền tức giận bốc hỏa: “Vừa ly hôn cùng đàn ông khác qua lại, nhìn ra có chỗ nào cao quý! cho cùng, khinh thường mà đồng ý ly hôn, còn phải bởi vì muốn trèo cành cao!”

      “Tùy Tâm!” Quý Vĩ trầm giọng quát Trầm Tùy Tâm tiếng, lời của ta có chút quá đáng. Dù sao đây cũng là nơi công cộng, để cho người ta nghe thấy cũng phải chuyện tốt đẹp gì!

      “Làm sao!” Trầm Tùy Tâm nhìn Quý Vĩ trách cứ mình, lửa giận càng bốc cao ném đũa trong tay : “Như thế nào, tôi vừa thuận miệng hai câu liền đau lòng! Chẳng lẽ điều tôi đúng , người như ta đơn thỏa thuận ly hôn thèm nhìn xem viết cái gì ký luôn. Giả vờ trong sạch vô tội, còn phải là cái loại thấp hèn bại hoại hay sao!” Dù câu sau cùng Trầm Tùy Tâm rất giọng lầm bầm, nhưng vẫn rơi vào tai Cố Thiển Hi.

      hiểu nổi, vì điều gì mà dù ly hôn rồi, Trầm Tùy Tâm đối với vẫn giống như là thấy kẻ thù giết cha của ta vậy.

      Mặt Phó Hữu Minh thoáng cái trở nên trầm tốt, vừa định mở miệng nghe thấy giọng cười như trong mộng mớ: “Có vài người trước nay luôn sống trong nhung lụa, lại tình nguyện ở sau lưng người khác lặng lẽ làm kẻ thứ ba, chia rẽ gia đình người ta, còn bày ra bộ dạng đạo đức tốt đẹp! cũng phải lại, em vẫn phải cảm tạ ta, cho em thấy bộ mặt của người nào đó!”

      Phó Hữu Minh thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm, thể tưởng tượng hóa ra Cố Thiển Hi cũng có vẻ mặt cay độc này. mặt treo vẻ tươi cười, lại cắt cho Cố Thiển Hi miếng bò bít-tết đưa tới trước mặt , chiều : “Bảo bối, ăn nhiều thịt chút! Em nhìn em kìa, sao lại gầy như vậy, tương lai làm sao cục cưng trưởng thành được?”

      “Được!” Cố Thiển Hi khách sáo há mồm để Phó Hữu Minh đưa bò bít-tết vào bụng.

      Ly hôn với Quý Vĩ, lựa chọn rời khỏi nhà, thực ngờ Trầm Tùy Tâm lại truy đuổi đến cùng như vậy. Cố Thiển Hi vẫn , rốt cuộc làm sai cái gì!

      lần lại lần tha thứ, Cố Thiển Hi cảm thấy có phải quá mức nhân từ rồi hay ?

      “Họ Cố kia!” Trầm Tùy Tâm tính cách đại tiểu thư, làm sao chịu được Cố Thiển Hi mình như vậy. Hơn nữa Quý Vĩ lại có vẻ như muốn giúp , Trầm Tùy Tâm cảm thấy khẳng định là đối với Cố Thiển Hi vẫn chưa dứt tình, bất chợt càng cảm thấy bốc hỏa. ta dứt khoát đứng lên, tới bên cạnh nhìn Cố Thiển Hi, chỉ thẳng Cố Thiển Hi: “Chính thể sinh con, còn trách ai? Chẳng lẽ muốn cắt đứt hương khói Quý gia mới vừa lòng! Làm sao, bây giờ hối hận ký đơn ly hôn sao, cho nên nghĩ mình mang thai, muốn quay lại với A Vĩ sao?”

      “Câm miệng!” Giọng Phó Hữu Minh trầm thấp nặng nề, mang theo vài phần tàn ác thể chống đối lại. ngẩng đầu, ánh mắt mang theo tia cảnh cáo: “Nghe ông chủ Trầm đánh bài ở Ma Cao thua đến thê thảm! Trầm tiểu thư còn có tâm tư ở đây vui chơi giải trí, xem ra Trầm gia ra rất vững chắc.”

      Mặt Trầm Tùy Tâm bỗng chốc trắng bệnh, lúc nảy mới chú ý tới bên người Cố Thiển Hi còn có Phó Hữu Minh!

      Ánh mắt Quý Vĩ khỏi trầm xuống, chẳng qua lại thở phào nhõm. còn tưởng rằng Trầm gia lấy cớ để từ chối , cho nên mới muốn trích món ra món tiền lớn đầu tư vào, hóa ra là bởi vì ông Trầm đánh bạc thua rất nhiều tiền!

      “Còn nữa, đứa con trong bụng Thiển Hi là của tôi. Tôi hảo tâm nhắc nhở Trầm tiểu thư, về sau nhớ uốn lưỡi bảy lần trước khi !” Phó Hữu Minh thu hồi tầm mắt, nắm tay Cố Thiển Hi chặt: “Tôi càng hiếu kỳ, Quý tiên sinh ở phương diện này phải có vấn đề đấy chứ, đứa bé trong bụng của Trầm tiểu thư… là của ai?”

      Lời vừa ra, Cố Thiển Hi cảm thấy kinh ngạc.

      Khuôn mặt Trầm Tùy Tâm hoàn toàn biến sắc, lão đảo hai bước thiếu chút nữa là ngã. Quý Vĩ vội vàng đỡ lấy ta, ràng đối với đứa con trong bụng Trầm Tùy Tâm là của ai trong lòng có câu trả lời!

      dìu Trầm Tùy Tâm, chợt đứng trước mặt Phó Hữu Minh, trước mặt mọi người lớn tiếng hô câu: “ trai, ra cũng thích đưa gia đình tới nhà hàng này ăn cơm!”
      Phiên Nhiênhirari thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :