Chương 68: Đêm trước khi báo công an Cả hai chào ông bà già rồi ra về. Lục Lục và Chu Xung rảo bước ra cổng chính của xưởng dược phẩm Hoa Đức. Đây là khu tập thể rất cũ kỹ xập xệ, tất cả đều màu xám xám, nhà cửa chen chúc, nhân khẩu rất đông, gần như có sân vườn hay công viên làm gian cho người tập thể dục và trẻ vui chơi. đứa bé gồi xổm dưới ánh đèn đường mờ mờ, nghịch thứ gì đó. Hai người qua, nhận ra nó cầm con dao gọt bút chì cứa vào con sâu. phụ nữ thò đầu ra từ cửa sổ gác, gọi nó về nhà. Đứa bé cất con dao vào túi, nhìn lại con sâu bị cắt thành hai đoạn rồi hùng hục chạy về. Lục Lục và Chu Xung ra khỏi cổng chính, lên tắc xi. Nửa giờ sau họ về đến nhà. Vào nhà rồi, Chu Xung bỗng hỏi: “Tối nay chúng ta vẫn chưa ăn gì cả.” “Em thấy đói.” “ ra mua mấy gói mì ăn liền.” “Vâng. Em phải viết lúc .” “Lúc này mà em còn có thể ngồi viết lách?” “Hôm nay em viết về vụ án kinh thiên động địa này và tung tin lên mạng.” “Rất hay!” Sau đó Chu Xung mua mì ăn liền. Lục Lục bước vào thư phòng. bật máy tính, mở trang word mới. bỗng do dự. Đôi mắt kia chắc chắn nấp trong máy tính, nó chấp nhận đứng nhìn phanh phui bí mật hay sao? Rất có thể vừa viết xong tất cả bị xóa sạch… Lục Lục mở trang web “Lưới tình”, đăng nhập diễn đàn, lập thread nội dung mới, tiêu đề là “Người bất tử ở ngay bên cạnh bạn.” định viết xong đoạn nào đăng luôn đoạn ấy. Viết xong đoạn thứ nhất, đưa lên diễn đàn suôn sẻ, mạng vẫn chạy bình thường, diễn đàn cũng từ chối, từ ngữ cũng bị biến thành các chữ số vô nghĩa… Lục Lục cảm thấy vui, hăm hở định viết tiếp. Tung được bí mật này lên mạng cũng tức là thông báo cho toàn thế giới biết. Nhưng dừng lại, nhìn quanh bốn bề. ngỡ rằng gã quái vật ấy thu đôi mắt trong máy tính lại, và chính gã mò đến tận đây. Biết đâu lúc này gã đứng ngoài cửa sổ theo dõi ! đưa mắt nhìn từng cửa sổ, ngoài kia tối nhờ nhờ, thấy khuôn mặt trắng nhợt của gã. Lục Lục yên tâm, trở vào thư phòng định viết đoạn thứ hai. Nhưng đến cửa dừng bước. Lục Lục vốn nhạy cảm. Đó là cái nhạy cảm cố hữu của dân chuyên viết lách. Đôi khi người ta chết vì nhạy cảm này, nhưng đôi khi chính nhạy cảm lại cứu người ta khỏi mối nguy hiểm. xoay người lại bước vào toilet, bật đèn. Lỗ cống, nắp vẫn đậy, tất cả vẫn bình thường. lại nhìn lên cái cốc đựng bàn chải đánh răng, cái bàn chải xanh nhạt của vẫn còn nhưng cái bàn chải màu đỏ của Chu Xung biến mất! lập tức nhìn khắp toilet, nhìn kỹ từng chỗ có lỗ thoát nước, cái hốc tối ở chỗ cái quạt thông gió bị tháo – đều thấy gì khả nghi, vòi nước vẫn chui xuống tường, nước trong bệ xí vẫn trong suốt, nhì vào sâu hơn cũng chỉ thấy tôi tối, có gì khả nghi. Bỗng Lục Lục nghe thấy tiếng “cách” ở la-va-bô, nhìn vào miệng vòi nước, vừa kịp nhìn thấy có vật màu đỏ thụt vào rất nhanh. Chân tay bỗng lạnh toát! Lục Lục biết, đó chính là con quái trùng vừa chui vào! biết nó tha cái bàn chải răng của Chu Xung đâu. Nó muốn ngụy tang thành cái bàn chải đỏ của Chu Xung rồi “đứng” vào cái cốc, nhưng khi nó vừa chui ra khỏi vòi nước nhìn thấy Lục Lục, nên nó lại trốn vào đó. Gã quái vật kia thò ngón tay vào trong nhà này rồi! vội bước ra và lập tức gọi điện cho Chu Xung: “ ở đâu?” “ ở hiệu tạp hóa.” “ về ngay! Trong toilet lại xuất con sâu quái dị ấy!” “ về ngay.” Lục Lục dám vào toilet và vào thư phòng đề viết bài nữa, thấp thỏm bất an đứng sau cửa ra vào chờ Chu Xung. Chừng 20 phút sau, có tiếng bước chân ở ngoài hành lang. mở cửa. Chu Xung tay cầm hai gói mì sợi và còn xách túi nilon đừng gì. Nhưng Lục Lục ngửi thấy mùi nồng hắc của thảo dược. “ mua thảo dược à?” Chu Xung đóng cửa lại, rồi : “Sau khi nghe em gọi điện, vội chạy ngay ra hiệu thuốc bắc.” “Liệu có tác dụng nhỉ? “Cứ thử xem sao.” “Em ngẫm nghĩ và càng tin rằng gã quái vật ấy là sinh vật hóa học! sinh ra trong xưởng thuốc tây, sợ thảo dược. Thuốc tây có sống, thảo dược là vật chất hữu cơ có sống…” “Mặc xác là gì. Chắc chắn đêm nay đến! nấu mì.” “Em muốn ăn đâu.” “Phải ăn, ăn no rồi chờ !” rồi Chu Xung vào bếp. Lục Lục lại ngồi trước máy tính tiếp tục viết bài. Vẫn là buổi tối, đêm vẫn chưa về khuya. Phía dưới sân vọng lên tiếng trẻ con nô đùa hồn nhiên, thỉnh thoảng có tiếng xe chạy qua bấm còi. Chu Xung bưng ra hai bát mì, cả hai ngồi ăn. Sau đó Chu Xung : “Em cứ tiếp tục viết !” “Được, đâu hết!” Lục Lục tiếp tục viết bài. Đoạn hai. Đoạn ba. Đoạn bốn… Trẻ con ở dưới sân khu chung cư lần lượt trở về nhà, cũng nghe thấy tiếng ô tô nữa. Hẳn người người bắt đầu chìm sâu trong giấc ngủ. Đêm càng về khuya càng yên tĩnh, chìn còn tiếng gõ bàn phím của Lục Lục “lách cách, lách cách…” như những tín hiệu điện đài bí mật trong thời khủng bố trắng phát ra thế giới bên ngoài. Cả căn nhà vẫn có dấu hiệu gì khác thường. Khi Lục Lục viết xong đoạn cuối cùng là hơn 2 giờ sáng. viết cả thảy hơn vạn chữ và đưa tất lên diễn đàn, để lại địa chỉ email của mình. viết hẳn ra tên Điền Phong, mà thay bằng XX. Lục Lục ngoảnh nhìn Chu Xung, : “Em viết xong. Có lẽ đêm nay xảy ra chuyện gì đâu. Ta ngủ thôi!” Chu Xung vẫn căng tai lắng nghe, rồi : “Đúng! Ngủ cho sung sức, mai chúng ta đến công an mới có thể trình bày mạch lạc được.” Lục Lục tắt máy tính, đứng dậy, cùng Chu Xung vào phòng ngủ. Họ lên giường, tắt đèn. Lục Lục : “Thế là phí tiền mua thảo dược.” “Cũng chẳng tốn là mấy.” “ mua những thứ gì? Biết đâu mai chúng ta ốm dùng đến nó cũng nên.” “Thảo dược phải biết phối hợp mới gọi là thuốc. chỉ mua bừa mấy thứ…” Trong căn nhà yên tĩnh bỗng vang lên tiếng “cạch…” hình như có người gõ cửa. Cả hai im bặt gì hết. “Cạch, cạch!” Đúng là có người gõ cửa, gõ hai tiếng! Nhưng người ấy gõ vào cánh cửa sắt chống trộm mà là gõ vào cửa kính. Lục Lục giọng run run: “Cửa toilet…” Chu Xung gật đầu, im lặng. Các cánh cửa trong nhà đều là cửa gỗ, chỉ có cửa toilet … lắp kính. Lục Lục run run giọng: “… vào à?” Chu Xung khẽ: “Lúc này ngón tay gõ.” Lục Lục hỏi: “Ý là… con sâu?” Chu Xung đáp: “Ừ.” lát sau tiếng gõ cửa lại vang lên: “Cạch, cạch, cạch.” Lầ này là ba tiếng! Lục Lục thào đứt quãng: “Gói thảo dược, để đâu?” “Ngay bên cạnh .” “Chắc ăn thua…” “Cứ chờ thêm xem sao.” “Cạch, cạch, cạch, cạch, cạch!” Lục Lục bám riết cánh tay Chu Xung. Nếu lúc này mà có hàng xóm từ tầng dưới ngang qua, chắc chắn Lục Lục mở cửa sổ ra kêu cứu. Nhưng bên ngoài im ắng tuyệt đối, cả khu chung cư ngủ say. “Cạch, cạch, cạch, cạch, cạch, cạch!” Bây giờ biến thành sáu tiếng! Nhưng nhịp gõ vẫn rất chậm như trước, hề vội vàng. Cả hai cùng nằm bất động, hít thở khẽ, căng tai lắng nghe. Lát sau tiếng gõ ấy lại vang lên, mỗi lần đều thêm tiếng. Cuối cùng, nghe giống như người cần mẫn băm nhân thịt bánh gối.” Cạch, cạch, cạch, cạch, cạch, cạch, cạch, cạch,…” thanh ấy bỗng ngừng lại. Cả hai chờ hồi lâu vẫn thấy nó tiếp tục. Lục Lục càng thấy căng thẳng, khẽ: “Hay là… nó bò ra rồi? Ta bật đèn xem sao.” Chu Xung lắc đầu: “Bật đèn sáng chúng ta bất lực.” Lục Lục im lặng. Chờ sau hồi nữa, bỗng cửa phòng ngủ “kẹt” tiếng rồi mở ra! Lục Lục kêu “a…” tiếng, Chu Xung nhìn chăm chăm ra cửa phòng ngủ. Nhờ ánh trăng rất yếu rọi vào, họ có thể nhìn thấy sàn nhà phòng khách lờ mờ loang loáng. có ai bước vào. Đối phương khống chế cửa phòng ngủ, hai người thể ra, bây giờ cái giường là căn cứ phòng ngự cuối cùng của họ. Bỗng có thứ gì đó lướt qua cánh tay Lục Lục, mềm mềm, mát mát! Cố hét lên “Rắn!” Rồi ngồi phắt dậy ôm chặt Chu Xung. Chu Xung cũng run run, lập tức bật đèn. Ở cửa có cái đuôi thon dài nhanh chóng rút ra ngoài, rồi mất hút. Cả hai đều sợ tái mặt. Tuy nhìn thấy thân hình nhưng họ có thể khẳng định nó chính là con quái vật trông rất giống đứa trẻ sơ sinh! Vậy gã quái vật kia thò hai ngón tay vào tận nhà họ! Phòng ngủ sáng lên ngoài kia trở nên tối hơn. Lục Lục lời nữa: “Di động đâu?” Chu Xung thầm: “Của để ở phòng khách. Của em đâu?” Lục Lục : “Hình như để ở thư phòng…” Điện thoại cố định cũng để trong phòng ngủ, mà là đặt cạnh tivi. Lúc này họ mất cả quyền gọi điện thoại cầu cứu! Thời gian vẫn từng giây trôi . Phòng khách tối om ngoài kia cũng im ắng. Nhưng Lục Lục và Chu Xung đều hiểu cái gì đến nhất định đến. Quả nhiên, ngoài phòng khách bỗng vỡ òa tiếng cười he hé của đàn trẻ sơ sinh! Quá bất ngờ! Cả hai ngồi giường run cầm cập. phải do tiếng cười mở đầu kích thích những tiếng cười khác tiếp nối, mà là tất cả cùng cười vang, rất đều. Giống như có ai đó trong bóng tối giơ tay bắt nhịp cho bọn trẻ sơ sinh ấy cùng cười sằng sặc. Ở ngay trong phòng khách! Đúng thế, ở ngay trong phòng khách! Cứ thế cười, cười hehe… cười mãi… rồi tiếng cười trở nên đều nữa, có đứa cười chậm lại, có đứa tiếp tục cười lâu hơn. Nhưng có điều tiếng cười vang càng lúc càng to. cho công bằng, thanh tiếng cười này rất non nớt ngây thơ, nghe có vẻ vui tai. Nhưng trong lúc khuya khoắt của đêm rất bình thường, những tiếng cười từ đâu ấy lại khiến người ta kinh hồn bạt vía. Cuối cùng, tiếng cười cũng ngưng bặt. cầu thang sắt uốn lượn bỗng vang lên tiếng bước chân. Có người xuống! Lục Lục co rúm người: “Chu Xung, đến!” Chu Xung cầm ngay túi thảo dược để bên cạnh, thực ra cũng biết tiếp theo nên làm gì. Tiếng bước chân xuống nửa chừng nó lại từ từ bước lên. Lục Lục nhìn Chu Xung. Chu Xung vẫn chăm chú nhìn ra cửa phòng ngủ. Sau môt hồi lâu, họ còn nghe thấy tiếng bước chân ấy nữa, hình như người kia biến mất gác. Chu Xung nhàng bước xuống giường. Lục Lục kéo lại: “ đâu?” Chu Xung : “ ra xem sao.” “Đừng ra.” “ lấy di động vào đây.” Lục Lục buông tay. Chu Xung rón rén bước ra cửa, thò tay ra sờ thấy công tắc đèn phòng khách, bật lên. Phòng khách sáng trưng. Chu Xung đứng ở cửa, bất động. Lục Lục sợ hãi gọi: “Chu Xung.” Chu Xung ngoảnh lại. nhìn thấy thứ gì đó! Lục Lục run run xuống giường, chân trần lập cập bước đến sau lưng Chu Xung, nhìn ra phòng khách. tái mặt bủn rủn suýt ngã sụp xuống bàn. Phòng khách xuất vô số những con quái trùng giống như những chiếc bàn chải đánh răng dày đặc, chen chúc, đuôi của chúng đều dựng thẳng đứng. tay vịn cầu thang, có hai con vật rất giống trẻ sơ sinh ngồi chễm chệ, lạnh lùng nhìn xuống cửa phỏng ngủ. Gã quái vật ngồi bậc cầu thang, mỉm cười nhìn Lục Lục và Chu Xung. Hình như nhiều đêm ngủ, sắc mặt trắng nhợt trông phát sợ nhưng ánh mắt vẫn toát lên nét vui mừng cố hữu. Cả bọn quái vật này từ đâu mọc ra? Gã quái vật chậm rãi : “Tôi vẫn tìm hai người. Mấy hôm nay đói quá. Vừa nãy tôi vào toilet ăn bột giặt, kem dưỡng da, kem đánh răng của các người, và còn uống cả chai thuốc sát trùng nữa… Rất xin lỗi!” Chu Xung nắm chặt tay Lục Lục, từng bước lùi lại. Gã quái vật đứng dậy, từ từ bước xuống cầu thang, mỉm cười tiến về phía họ: “Tôi rồi: trong hai người phải chết.” Chu Xung đẩy Lục Lục về phía giường, cứ như thầy phù thủy phù phép để trừ tà ma. Gã quái vật bước đến cửa phòng ngủ dừng lại, tựa cửa, nhìn chằm chằm vào đám thảo dược, ánh mắt càng trở nên vui mừng hơn. Lục Lục cảm thấy mình sắp chết, phải bị giết chết, mà là chết vì sợ. Liệu đám thảo dược này có chặn nổi ? bước đến tận cửa phòng ngủ! Nhìn thấy thảo dược, biết ngay là họ định dùng các thứ này để đánh vào tử huyệt của , hẳn là càng điên tiết hung hăng gấp bội! Gã quái vật vừa nhìn thảo dược vừa : “Các người biết tôi sợ thảo dược chứ gì? Ha ha… thực ra tôi chỉ sợ có cây thuốc, tên cây thuốc đó là “Điền Phong”. Hai người có mua về ?” Lục Lục vội nhìn Chu Xung có ý hỏi . Chu Xung sững sờ nhìn gã Điền Phong đứng cửa. Gay rồi! biết Điền Phong chỉ sợ cây thuốc “Điền Phong”! Nhưng cũng thể trách ông Vương Hải Đức, khi Điền Phong theo ông đến hiệu thuốc bắc, vừa bước vào ngất xỉu, lúc đó có vô số mùi thảo dược bay ra, ông Hải Đức thể biết chỉ có mùi cây “Điền Phong” mới khiến sợ hãi… Điền Phong lại : “Hay lắm! thấy ở đây có vị thuốc ấy, nhưng nó cũng thể có nữa, vì nhiều năm nay nó bị tuyệt chủng rồi! Ha ha ha… thế giới này, có thứ mới sinh ra phải có thứ cũ lụi tàn, chắc chắn là thế…” đến đây từ từ ngẩng đầu lên. Bỗng ta ngưng bặt tiếng cười, sắc mặt vô cảm nhìn Chu Xung rồi lại nhìn Lục Lục, giọng hiểm độc: “Nào các người trả lời … ai chết?” Chu Xung cũng sắp rụng rời. bốc thảo dược ném tới tấp vào Điền Phong: “Thằng bệnh hoạn! Tao giết mày!” bất ngờ. Các thứ thảo dược vừa ném vào mặt vào người Điền Phong, bỗng mở to mắt, tay bám chặt khung cửa… hình như bị chóng mặt. Chu Xung sửng sốt, tiếp tục bốc thảo dược ném vào Điền Phong. Cơ mặt bắt đầu vặn vẹo…, mồm mấp máy phều phào “… phải chết người…” Rồi loạng choạng lui lại mấy bước, lùi khỏi tầm nhìn của Lục Lục và Chu Xung. Lục Lục nhìn Chu Xung, Chu Xung … cái ra hiệu đừng động đậy, sau đó cầm túi thảo dược, xuống giường, từ từ bước ra cửa phòng ngủ. Lục Lục nín thở nhìn Chu Xung. Chu Xung bước đến cửa, nhìn ra ngoài. lại sững sờ, động đậy. Lục Lục run run hỏi “Sao thế?” Chu Xung đờ đẫn: “ thấy… tất cả thấy đâu nữa.” Chương 69: kết cục bi thảm thấy Điền Phong. thấy hai đứ trẻ sơ sinh bốn chân có đuôi dài. thấy đám quái trùng hình bàn chải đánh răng. Căn nhà trở lại như trước, mọi chuyện vừa xảy ra cứ như cơn ác mộng. Nhưng mùi thảo dược vẫn rất đậm, chứng tỏ chẳng phải họ sống trong cơn mơ. Xem ra, gã quái vật dối chỉ sợ thảo dược “Điền Phong”, thực ra sợ mọi thứ thảo dược. Lục Lục và Chu Xung cứ thế ngồi thức cho đến sáng. thấy gã quái vật xuất , các “ngón tay” của gã cũng xuất nữa. Mặt trời sớm mai lên nhanh, cả thành phố thức dậy, ngoài kia có người qua lại, bắt đầu nghe thấy tiếng ôtô chạy. Chu Xung thu đám thảo dược lại nhét vào hai túi nilon, sau đó và Lục Lục mỗi người xách túi, ra khỏi nhà. Sau đêm mệt mỏi thức trắng, họ vào quán gần khu chung cư ăn quẩy và uống sữa đậu nành no bụng, khiến cả người nóng rực. Sau đó họ lên tắc-xi đến khu tập thể xưởng dược Hoa Đức. Hai vợ chồng ông bà Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi đứng chờ ở cổng, họ ăn mặc chỉnh tề như chuẩn bị dự buổi lễ trang trọng, Lục Lục và Chu Xung đưa họ đến Sở công an, gặp tổ trọng án. Tiếp họ là công an rất trẻ, họ Hồng, giọng hơi giống giọng miền đông bắc. Nếu có bộ sắc phục công an người, trông ta rất giống diễn viên điện ảnh Tôn Hồng Lôi. Chu Xung rất biết cách kể lại các tình tiết việc. kể mọi chuyện theo trình tự mà kể ngược dòng thời gian, bắt đầu từ hơn 1 giờ sáng hôm nay Chủ tịch hội đồng quản trị trang mạng “Lưới tình” là Điền Phong xuất quỷ nhập thần ra trong nhà , đe dọa và Lục Lục, tức là hành vi “ban đêm đột nhập nhà công dân”. Tiếp theo, kể về ngày 3 tháng 1 cả hai bị lừa bịp, bị bắt đưa đến ngôi nhà cũ, Điền Phong ép trong hai người phải chết, tức là “có mưu phạm tội”; tiếp đến, kể Điền Phong khống chế tự do của hai người, tức là tội “bắt cóc”; còn việc ta định giết người, tức là tội “giết người bất thành”. Sau đó Chu Xung lại kể về hai vụ mất tích ở Bắc Kinh, rằng đó là thí nghiệm bệnh hoạn của Điền Phong. giờ nạn nhân bị tâm thần, nhưng ít nhất có thể tìm được người đứng ra làm chứng. Lục Lục hiểu rằng Chu Xung muốn tới Hồ Tiểu Quân. Tiếp theo Chu Xung về xuất thân của Điền Phong, giới thiệu với công an Hồng: “Hai ông bà Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi ngồi đây, là cha mẹ nuôi của Điền Phong. Hai vị này có thể chứng thực rằng những lời tôi là .” Công an Hồng tỏ ra rất chuyên nghiệp, chỉ ngồi nghe kể chuyện mà còn chăm chú ghi biên bản rất tỉ mỉ. Chu Xung kể rất ràng về xuất thân của Điền Phong để hai vợ chồng Vương Hải Đức phải kể lại nữa. Hai ông bà bác lại điều gì, tức là hoàn toàn công nhận. Cuối cùng, công an Hồng : “Vụ án này rất nghiêm trọng, các vị chờ lát, tôi vào báo cáo với lãnh đạo.” rồi ta cầm biên bản vừa ghi chép vừa bước . Cả bốn người yên lặng ngồi chờ. Vợ chồng Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi ngồi ghế dài, họ rất căng thẳng, hầu như dám động đậy. Lục Lục muốn hai người họ cảm thấy nhõm hơn, đến chỗ bình nước rót hai cốc đưa cho họ, họ thận trọng đỡ lấy rồi đặt lên bàn, uống ngụm. hơn 40 phút trôi qua, chưa thấy công an Hồng quay lại, Lục Lục cảm thấy lo lắng, nhìn Chu Xung: “Nếu họ lờ , quan tâm sao?” Chu Xung : “Cách đây ít hôm, nghe bản tin, họ rằng ở khu vực thuộc địa phận Tứ Xuyên xuất con thú lạ, toàn thân đen tuyền, dài hơn 1m, có bốn răng dài, thường nằm im cây, hẽ người đến gần nó nhảy xuống cắn, tấn công rất nguy hiểm. Dân chúng báo 110. Sau đó công an dùng súng bắn thuốc mê khống chế nó, rồi đem đến cho cơ quan chuyên môn. Vụ việc chúng ta gặp rắc rối hơn vụ con thú lạ rất nhiều, nếu công an vào cuộc ai vào cuộc?” Sau gần giờ công an Hồng mới trở lại, ta chưa kịp gì di động của Vương Hải Đức đổ chuông, ông nhìn di động rồi : “Con trai tôi gọi…” Công an Hồng luôn: “Bác ơi, bác đừng mình ngồi ở sở công an để ta yên tâm, và hỏi xem ta ở đâu. Bác nghe .” Vương Hải Đức càng căng thẳng, lưỡng lự, hình như ông sợ mình làm được. Công an Hồng : “Bác cứ nghe !” Ông làm theo, giọng trở nên rất bình thường: “A lô…” Mọi người chăm chú nhìn ông. Mắt ông nhìn thẳng về phía trước, nhưng miệng chỉ thảng thốt kêu lên “A… a… a…” Lát sau ông bỗng ngoảnh nhìn Chu Xung, và lại vào máy “Ừ…” sau đó ông đưa máy cho : “Con trai tôi muốn chuyện với .” Chu Xung sững sờ. Lục Lục run rẩy. Công an Hồng ngây đờ. Chu Xung cầm lấy máy, bình tĩnh : “Tôi đây.” Giọng của Điền Phong: “Tôi biết và cha mẹ tôi ngồi với nhau ở Sở công an. Nhưng sao, tôi chỉ muốn gặp mặt cha mẹ tôi lần cuối, phiền đưa họ đến đây được ?” Chu Xung hỏi: “Đến đâu?” Điền Phong : “Tôi ở thị trấn Đa Minh chờ họ. Nơi đó là khu nghỉ dưỡng Song Nhĩ Sơn, thuộc địa phận huyện Y Long, cách huyện 48km về phía nam, cách Đồng Hoảng 22km về phía tây bắc. Cảm ơn .” Điền Phong chủ động tắt máy luôn. Nơi đó cách Đồng Hoảng 22km! Chu Xung từng mở rộng bán kính tìm kiếm từ 14 km lên 20km, chỉ kém 2km. Công an Hồng hỏi: “ gì?” Chu Xung trả lời: “ muốn tôi đưa hai bác đây đến thị trấn Đa Minh, là muốn gặp cha mẹ lần cuối…” Vợ chồng ông Hải Đức hiểu ý câu đó là gì, hai ông bà đều sững sờ. Công an Hồng lại hỏi: “Các vị có thể tìm thấy thị trấn Đa Minh đó ?” “ cho tôi mượn máy tính.” “Được!” Chu Xung bước đến bàn máy tính, tra cứu bản đồ Quý Châu. ra là phía nam huyện Y Long có vùng đất nhô lên cao, ba mặt bị huyện Đồng Hoảng vây lại, đối chiếu các cự ly, “thị trấn Đa Minh” nằm ở điểm cực nam của vùng đất nhô lên này. Chu Xung chỉ vào bản đồ, : “Nó ở đây. Gọi là khu nghỉ dưỡng Song Nhĩ Sơn. Thuộc địa phận huyện Y Long.” Công an Hồng : “Chiều nay chúng ta lên đường Quý Châu. Các vị có vấn đề gì ?” Chu Xung đáp: “.” Công an Hồng nhìn sang đôi vợ chồng già. Ông Vương Hải Đức nặng nề gật đầu. Công an Hồng : “Tôi bố trí người và xe.” Ngày 6 tháng 1 năm 2011, Chu Xung và Lục Lục lại miền tây nam lần nữa. Lần đầu họ bằng ôtô của Sở công an. Tổ trọng án bố trí hai xe công an. Chu Xung và Lục Lục ngồi cùng xe với công an Hồng, vợ chồng ông Vương Hải Đức ngồi cùng xe với hai công an khác. Dọc đường, công an Hồng hỏi thêm về tình hình Điền Phong. Họ chuyện cởi mở thoải mái hơn lúc ở Sở công an, Lục Lục cũng kể về những việc khách quan, chủ quan xảy ra trong những ngày qua. Xe qua Hồ Bắc… Hồ Nam… rồi vào đến địa phận Quỳ Châu. Chu Xung bỗng nghĩ ra điều, cầm túi thảo dược đưa cho công an Hồng: “ nên cầm thứ này.” “ cần đâu!” “Súng của có tác dụng với .” Công an Hồng trả lại Chu Xung túi thảo dược: “Hai người cứ tự bảo vệ cho mình là tốt rồi.” Chu Xung ép nữa, : “ Hồng ạ, tôi khẳng định gã Điền Phong thuộc loài người, bắt được , các cho xét nghiệm ADN biết ngay là thứ gì.” Công an Hồng im lặng. Hai xe cứ chạy suốt ngày đêm, 8 giờ sáng ngày 7 tháng 1 họ đến công an huyện Y Long, dừng ở đó gần nửa giờ. Công an huyện Y Long cũng cử xe và ba công an phối hợp hành động cùng công an Bắc Kinh. 8 giờ 45 phút cả đoàn đến khu nghỉ dưỡng Song Nhĩ Sơn. Nhìn khung cảnh trước mắt, Chu Xung và Lục Lục đều tròn mắt kinh ngạc, “thị trấn Đa Minh” chỉ còn là vùng hoang tàn đổ nát! Mùi khói thuốc nổ TNT tràn ngập trong khí, khét lẹt. Quán ăn, quán trà, quán bi-a, hiệu làm đầu, ngân hàng, bưu điện, nhà trẻ, cửa hàng bán ngư cụ, cửa hàng công nghệ phẩm, ngôi nhà ở khu đất cao, các khu mộ ven thị trấn… đều bị san phẳng, vài mảng tường nham nhở còn sót lại bốc khói đen. thấy xác người. Có lẽ xác “diễn viên” được Điền Phong thuê được chuyển trước khi phá hủy nơi này. Xa xa, ở vị trí cũ của khách sạn, thấy có bóng người. Chắc là Điền Phong! Chu Xung và Lục Lục dẫn vợ chồng ông Vương Hải Đức theo những người công an tiến về phía đó. Điền Phong đứng chỗ đất bằng phía trước khách sạn, bốn phía chất đầy củi, mùi xăng nồng nặc bay khắp chốn. Xung quanh ta là vô số quái trùng trông rất giống bàn chải đánh răng, lại có hai con vật rất giống đứa trẻ sơ sinh nằm, bọn chúng đều bất động, cứ như đám trò chơi. Khách sạn biến thành cái hố khổng lồ sâu hút, cái thế giới trong lòng đất ấy sụp đổ, có lẽ mãi mãi ai có thể làm cấu tạo và nguyên lý hoạt động của nó ra sao. Mọi người dừng lại cách Điền Phong vài chục mét. Công an Hồng hiểu Điền Phong định làm gì, với công an đứng bên: “Mau gọi xe cứu hỏa và cứu thương!” này : “E kịp nữa!” Công an Hồng ra lệnh: “Chúng ta cần ADN của . Mau lên!” này vội chạy về xe công an dùng bộ đàm gọi xe cứu hỏa và cứu thương. Công an Hồng gọi to: “ Điền Phong! Chúng ta nhất thiết phải đối đầu! Chúng ta có thể hợp tác! nôn nóng manh động!” Điền Phong thản nhiên : “Nếu bàn hợp tác, cứ về văn phòng gặp trợ lý của tôi.” Sau đó ta trào nước mắt, nhìn vợ chồng ông Vương Hải Đức : “Thưa cha mẹ, được gặp cha mẹ, con rất mãn nguyện. Kiếp sau con vẫn xin làm con trai của cha mẹ! Vẫn là địa điểm nhà kho xưởng dược Hoa Đức, nếu nhìn thấy con cha mẹ phải bế con về nhà!” xong ta tay run run lấy bật lửa ra. Bà Diệp Tử Mi kêu lên thảm thiết: “Con trai của mẹ!” Rồi bà định chạy đến, nhưng bị ông Vương Hải Đức kéo lại ôm chặt. Bà gục đầu vào ngực ông khóc nức nở, rồi ngất lịm. Công an Hồng tiếp tục kêu gọi: “ Điền Phong đừng làm bừa! Chúng ta cần chuyện!” Điền Phong ngoảnh mặt về phía Chu Xung và Lục Lục, ngậm ngùi : “Hai người thắng! Hãy nhớ điều này: tôi bị tình của hai người đốt cháy!” Sau đó ta lại nhìn vợ chồng ông Vương Hải Đức, : “Con xin cảm ơn cha mẹ. Kiếp sau chúng ta lại gặp nhau.” Mọi người chưa kịp hành động ngọn lửa khổng lồ bùng lên, thấy mái tóc của Điền Phong đâu nữa, quần áo của ta cũng bốc cháy. ta loạng choạng bước lên mấy bước rồi lại lùi lại, gào lên thảm thiết: “Cha mẹ ơi… con cha mẹ… con…” Rồi ta đổ vật xuống, đau đớn vật vã lăn lộn… Điều kỳ lạ là đám quái trùng và hai con vật giống trẻ sơ sinh kia vẫn bất động, mặc kệ cho lửa thiêu đốt, chúng chỉ giống như các đồ vàng mã dùng để hiến tế. Gió thổi về hướng tây bắc, ngọn lửa cũng tạt về hướng tây bắc, khói đen và tro bụi bốc lên khắp bầu trời xanh, tất cả chỉ còn lại những thanh “lép bép…” và tiếng kêu “a… ha ha ha…” của Điền Phong phát ra từ đám khói lửa. Lục Lục đưa tay bịt mắt. Ông Vương Hải Đức ôm bà vợ, ngây nhìn đứa con trong đám lửa, đôi mắt ông giọt nước mắt. Đám lửa cháy liền nửa giờ mà vẫn còn rất dữ dội, ai có thể tiếp cận. Điền Phong biến thành cái xác đen thui, biến dạng, càng lúc càng giống hình người, cuối cùng chỉ còn là đám xương đen, dần dần sụp xuống. Khi xe cứu hỏa và cứu thương phóng đến nơi tất cả muộn. Nhân viên y tế chẳng thể cứu vãn được gì, họ chuyển bà Diệp Tử Mi lên xe rồi truyền dịch. Lính cứu hỏa dập lửa, phải mất giờ mới dập xong. Xác Điền Phong chỉ còn là đám tro đen, tro đen là chất vô cơ, thể giám định AND. Chu Xung và Lục Lục chỉ có thể đứng xa nhìn. hồi lâu sau Chu Xung khẽ : “Kết thúc, tất cả kết thúc!” Lúc ra về, Chu Xung và Lục Lục lại nhìn thấy tấm biển màu xanh dựng ở đầu con đường vào “thị trấn Đa Minh”, nó khẽ rung rung trong gió, bên viết dòng chữ: “Mã vùng bưu chính địa phương: 142857”. Nó là vật hoàn chỉnh duy nhất còn sót lại. Chương 70: Niềm vui tân hôn Ngay sau khi về đến Bắc Kinh, Chu Xung và Lục Lục dẫn công an Hồng đến chỗ ở của người mù. Họ bước vào cân nhà cũ nát ở ngoại ô phía đông Bắc Kinh. Cửa chính và phụ đều khóa. Công an Hồng đạp cửa gian phụ bước vào, bên trong có giường, chỉ thấy đống đồ lặt vặt. Hỏi các nhà lân cận, họ nhà đó lâu có ai ở. Cũng ngờ các bài phóng của Lục Lục đăng “Lưới tình” chẳng thu hút chú ý của dư luận. Số lần truy cập vượt quá 1000! Thế mà Lục Lục gần như phải mạo hiểm cả tính mạng để khám phá ra những bí mật động trời đó. Chẳng khác gì buộc phải đồng hành với ma quỷ trong kinh hoàng tột độ, khi đến bãi rộng gặp rất rất nhiều người, bỗng chỉ tay vào con ma kêu lên “nó phải là người” nhằm cảnh báo, nhưng mọi người chỉ hờ hững nhìn , họ bận tâm. Sau đó, ai chuyện, ai dạo, ai bán hàng, ai thả diều, ai trượt pa-tanh, ai múa hát… tất cả vẫn tiếp tục việc mình làm. Có thể có hai khả năng: là, mọi người tin chuyện này là có , hai là mọi người gặp quá nhiều chuyện quái dị trong cuộc sống, nên chuyện gì có thể kích thích hệ thần kinh mạnh mẽ của họ nữa, việc gì liên quan đến họ họ phớt lờ. Vài hôm sau, Lục Lục và Chu Xung nghe trang mạng “Lưới tình” lựa chọn được Chủ tịch hội đồng quản trị mới, họ Đông; vì ông ta liên quan gì đến cau chuyện này nên cần nhắc đến. Tất cả kết thúc, Chu Xung và Lục Lục bắt tay vào chuẩn bị cho hôn lễ. Ngày 15 tháng 1 là ngày nắng đẹp. Sau khi vô số gian nan trắc trở qua , hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt. Đám cưới của Chu Xung và Lục Lục tổ chức tại khách sạn Đại Bắc Kinh, mẹ Chu Xung cùng chồng và cha mẹ Lục Lục đều từ tỉnh xa về dự, đông đảo bạn bè của hai người đều có mặt, cả các fan trung thành của Chu Xung cũng đến dự. Họ đặt năm bàn tiệc, cuối cùng phải cần đến 10 bàn. Chu Xung mặc bộ vest trắng muốt, Lục Lục mặc bộ váy cưới màu đen tuyền, trông họ đặc biệt. hiểu sao Hồ Tiểu Quân đến, Lục Lục gọi điện thấy tắt máy. Theo lệ thường, đám cưới kết thúc trước giờ trưa, Lục Lục và Chu Xung chờ đến hơn 11 giờ vẫn thấy bóng Tiểu Quân đâu, họ đành tiến hành mà có phù dâu. Trình tự tương đối đơn giản, người chủ trì đọc giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, sau đó chú rể trao nhẫn cho dâu, rồi cả hai bái thiên địa. Chu Xung và Lục Lục chưa được nhận giấy đăng ký kết hôn trong buổi lễ, họ chỉ được nhận khối pha lê tím tựa như quyển sách mà người chủ trì hôn lễ trao cho, đó khắc chữ “Chu Xung – Lục Lục”. ai biết rằng, khi Chu Xung và Lục Lục cùng nhau bái thiên địa Hồ Tiểu Quân khỏi nhà, lên chiếc xe buýt chạy ra ngoại thành, khách xe thưa thớt. mặc chiếc áo nhung giản dị, trang điểm, nên cũng ai chú ý đến . Xe chạy càng xa khu trung tâm, hành khách càng vắng. Xe chạy đến bến cuối cùng rồi vòng trở lại. Tiểu Quân bước xuống, trở về theo xe nữa. mãi mãi trở về. bước , tìm điểm dừng chân cuối cùng của mình. Khi đến dốc núi hoang vắng, xung quanh hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vây quanh. Chính là nơi cần tìm! Tiểu Quân cởi áo nhung, rồi mở ba lô lấy ra bộ áo cưới trắng tinh khôi, tà áo buông dài quét đất. từ từ mặc vào. có ai mặc giúp nên loay hoay mãi mới cài được hàng khuy sau lưng. Rồi lại mở ba lô lấy ra lọ thuốc ngủ, chai nước khoáng. nhìn bầu trời trong xanh đầu mình lần cuối, rồi dốc tất cả số thuốc ấy vào miệng. Sau đó nằm xuống, đặt chiếc di động bên tai, để cho giọng hát của Chu Xung vang mãi dứt. Đôi mắt Tiểu Quân nhàng khép lại. Ở chỗ xa, có con chim rừng “chích chích chích…” kêu lên mấy tiếng rồi bay vụt . Bầu trời sâu thẳm. Mặt đất rất lạnh, bộ áo cưới người Tiểu Quân khẽ lay động. Tương lai quá dài và hồi ức quá đẹp. Tiếng hát sâu lắng của Chu Xung vang bên tai Tiểu Quân. Dù người , bỏ căn phòng hoang hóa, cũng để chìa khóa lại cho . Dù người , để tình mọc rêu xanh, cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế. Dù người mang nhan sắc cho nhân thế, cũng xin gửi lại chiếc gương soi. Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi, cũng để bóng hình xưa ở lại. Dù thế giới của người giờ xa mãi, cũng lưu cột mốc để hay. Dù người theo ai bước đến tương lai, quá khứ cứ gửi trọn vẹn. Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn, Sau vĩnh viễn người lại thuộc về . Dù người hẹn với có lai sinh, kiếp này cũng cho kỷ niệm. Chương 71: Bức thư bí hiểm Ngày thứ hai sau tân hôn, Chu Xung mới biết tin Hồ Tiểu Quân tự sát. Người đầu tiên phát ra là lái xe tải. Lúc đó thi thể Tiểu Quân đông cứng. Nghe , cảnh tượng lúc đó vô cùng bi thương thê thảm, đất bụi và cỏ rác bám đầy bộ váy cưới, bên cạnh Tiểu Quân là lọ thuốc trống và nửa chai nước khoáng, di động vẫn phát phát lại bài hát… Chu Xung suốt ngày trời lầm lì năng gì. Hôm sau Chu Xung và Lục Lục đưa tang Tiểu Quân. Điều bất ngờ là Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh cũng có mặt. Chu Xung và Lục Lục nhìn thấy họ nhưng họ nhìn thấy hai người. Hình như Thiêm Trúc bình phục, khoác tay Triệu Tĩnh, sắc mặt nặng nề. thấy Trường Thành. Vợ chồng Chu Xung tắc-xi về nhà, Chu Xung ngồi nhìn mãi ra ngoài cửa kính xe, im lặng. Lục Lục lắc tay , khẽ : “ ấy rồi, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống. Nên lạc quan hơn.” Chu Xung ngoảnh lại, đôi mắt rơm rớm, : “Từ nay chúng ta hãy thương con cá vàng ở nhà hơn nữa, được ?” Lục Lục gật đầu. Tối ngày thứ ba sau khi cưới, Lục Lục nhận được email gửi từ Singapore. “Tôi là Abel, sau khi đọc bài viết của diễn đàn của “Lưới tình”, tôi nhớ đến người bạn của trai tôi ngày trước, ấy tên là Điền Phong. Điền Phong dong dỏng cao, rất xinh đẹp, nhưng bị thiếu mất hai ngón tay. ấy từ Trung Quốc sang Singapore, quen tôi, rồi hai người nhau. Nửa năm sau, hôm tôi gọi điện cho tôi rằng Điền Phong bình thường, lần đầu tiếp xúc với thân thể Điền Phong, tôi nhận ra ấy phải nữ cũng phải nam. Lúc đó tôi vô cùng sửng sốt và biết nên làm gì. Về sau tôi lại nhận thấy ấy có cái tật kỳ quặc giống ai: ấy rất hay ăn vụng thuốc tân dược, có thể ăn được cả lọ. Điều đáng sợ nhất là, trước đó mấy hôm họ chơi công viên, ấy bị đứt tay, tôi đưa ấy vào viện băng bó, nhưng chưa ra khỏi công viên vết thương của ấy liền lại, còn dấu vết gì nữa. tôi về đến nhà, càng nghĩ càng thấy sợ. Hôm sau tôi gọi điện cho Điền Phong, là hai người chia tay. ấy chẳng bảo sao, chỉ là muốn gặp tôi. Khi tôi gọi điện cho tôi ấy đứng trước cửa nhà, tôi bèn dừng điện thoại. ngờ ba tiếng sau, Sở công an gọi điện cho tôi báo tin nhà trai tôi bị hỏa hoạn, và bạn đều chết cháy! ta hại trai tôi, ta liều mạng cùng chết với …” Lục Lục ngây đờ. Nếu bức thư này phải trò đùa, mà Abel đến chính là Điền Phong! Hai vợ chồng ông Vương Hải Đức từng kể, tốt nghiệp đại học, Điền Phong Singapore hai năm. ngờ, khi sang nước khác ta lại xuất trong hình hài của nữ giới, và còn thử đương nữa! Khi bị đối phương phát ra bất thường, đòi chia tay “ ta” lại tự thiêu để cả hai cùng chết… Lục Lục lập tức liên tưởng đến việc ta tự thiêu ở “thị trấn Đa Minh”. Liệu ta có chết ? bước ra khỏi thư phòng. Chu Xung ngồi trước bể cá lặng lẽ ngắm con cá vàng bơi bơi lại. đứng phía sau choàng tay ôm , cả hai cùng ngắm nhìn. Lát sau bỗng : “Chu Xung, nếu gã Điền Phong lại quay lại sao?”