Cưới ma - Chu Đức Đông (71C)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 35 - MỖI LÚC GẦN
      Tối qua Tiểu Quân nhìn thấy tường của khách sạn có tấm bảng ghi giờ tàu hỏa, nhận ra rằng chuyến tàu 1655 Bắc Kinh – Quý Dương dừng ở ga Tần Thị. đếm, từ Tần Thị đến Đồng Hoảng qua 12 ga xép.

      Hôm nay thứ Bảy họ rời Tần Thị, nếu Quý Châu Chủ nhật đến nơi. Người mù phải chụp ảnh ngày Chủ nhật mới linh ứng. trùng lặp ngẫu nhiên quá, Tiểu Quân càng cảm thấy tin tưởng ở kế hoạch của mình.

      Khi ra khỏi thang máy, Trường Thành làm xong thủ tục trả phòng, ôm choàng Tiểu Quân bước ra khỏi khách sạn.

      "Cưng à, xin lỗi, vì em thể xem biểu diễn."

      Tiểu Quân : "Đâu phải tại ."

      dừng lại, nhìn : "Chúng ta đừng về Bắc Kinh vội, với em đến thị trấn Đa Minh được chứ?"

      Trường Thành: "Đa Minh, là ở đâu?"

      Tiểu Quân: "Quý Châu."

      Trường Thành: "Xa quá!"

      Tiểu Quân: " ?"

      Trường Thành: "Đến đó để làm gì?"

      Tiểu Quân vốn định mọi chuyện với Trường Thành nhưng lại đổi ý. nghĩ, Trường Thành nhát gan, nếu biết đó là nơi rất bí hiểm do dự. Vả lại câu chuyện khá dài dòng, nếu ra, chắc chưa thể tin ngay. Mặt khác, cũng muốn cả hai đều biết trước đáp án, nếu thế tức là cuộc đời biến thành bộ phim xem; ít ra cứ để cho mình Trường Thành tự khám phá bộ phim ấy.

      bèn đáp: " mạng thị trấn đó rất cổ, còn giữ được nhiều phong tục xưa, em muốn đến xem."

      Trường Thành nghĩ ngợi, rồi : "Được! Nếu em muốn tháp tùng."

      Tiểu Quân reo lên: " tốt bụng!" Rồi nhiệt tình hôn .

      Hai người vẫy tắc-xi ra ga Tần Thị.

      Vậy là chúng ta biết tại sao công an tìm khắp sân bay, ga tàu hỏa hay bến xe liên tỉnh vẫn thấy bóng đôi bạn này lên đường khỏi Bắc Kinh.

      Dân phe vé bán cho họ hai vé giường nằm Quý Châu, nhưng cùng toa.

      Chuyến tàu 1655 chạy từ Bắc Kinh, đến Tần Thị lúc 17 giờ 04 phút. Cả hai lên tàu, Trường Thành thương lượng với hành khách để đổi chỗ, nhưng được. dẫn Tiểu Quân đến toa nhà bếp để ăn tối, sau đó đến toa của Tiểu Quân cùng ngồi chơi bài. Họ chơi đến lúc tắt đèn, Trường Thành hôn rồi trở về toa của mình.

      Con tàu lao , bên ngoài tối om, thỉnh thoảng mới thấy vài ánh đèn đơn le lói, đêm tối rất khó nhận ra đó là cột đèn ở xa xa hay chỉ là ánh đèn pin của khách bộ hành.

      Tiểu Quân nằm xuống, nhắm mắt lại. lờ mờ cảm thấy hành động của mình quá đường đột. Lúc này xuyên hai tỉnh lạ hoắc Hồ Bắc, Hồ Nam để đến thị trấn mình chưa từng biết...

      mảnh giấy người mù đưa cho có 16 chấm lồi tròn tròn, là chữ nổi "thị trấn Đa Minh"; nếu nối liền các chấm tròn lại là bản đồ tuyến đường Bắc Kinh – Đa Minh; chuẩn xác của nó khiến thấy sợ. Nhưng còn chưa biết; chữ nổi có dấu, cho nên ngần ấy ký hiệu còn có cách hiểu khác: Thị trấn đoạt mệnh. Tiểu Quân đến nơi "đoạt mệnh" mà hề hay biết. vốn dễ tin tưởng vào những điều tốt đẹp mà quên rằng phải luôn đề phòng với những bất trắc. là nguy hiểm.

      Nằm giường bên cạnh là nam trung niên, ông ta ngáy o o, thỉnh thoảng trở mình thôi ngáy nữa nhưng lại ú ớ mê. Ông ta tiếng địa phương, giọng rất giống giọng của người mù. Tiểu Quân trằn trọc mãi, đành lấy di động ra, cắm tai nghe, nghe nhạc. tải bài hát chủ đề của trang web "Lưới tình" mà Chu Xung soạn. có cảm giác viết bài hát này dành cho riêng mình.

      Dù người , bỏ căn phòng hoang hóa,

      cũng để chìa khóa lại cho .

      Dù người , để tình mọc rêu xanh,

      cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế.

      Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,

      cũng xin gửi lại chiếc gương soi.

      Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,

      cũng để bóng hình xưa ở lại.

      Dù thế giới của người giờ xa mãi,

      cũng lưu cột mốc để hay.

      Dù người theo ai bước đến tương lai,

      quá khứ cứ gửi trọn vẹn.

      Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,

      Sau vĩnh viễn người lại thuộc về .

      Dù người hẹn với ai cả lai sinh,

      kiếp này cũng cho kỷ niệm.

      Tiểu Quân thường thức khuya, dậy muộn. Khi thức dậy mặt trời lên cao từ lâu, Trường Thành lặng lẽ ngồi bên ngắm .

      : " dậy sớm thế làm gì?" Rồi trở mình, định ngủ tiếp.

      Trường Thành khẽ đáp: "10 giờ rồi! Dậy , ăn sáng!"

      Tiểu Quân ngơ ngác: "Sao lại thế được?"

      Trường Thành : "Em tưởng là còn sớm vì ngoài kia có sương mù."

      Tiểu Quân dụi mắt, nhìn ra của sổ, đúng là sương mù dày đặc, con tàu dường như lao vào trong mây.

      ngáp dài, rồi khoác chăn ngồi lên: " dậy lúc mấy giờ?"

      "Khoảng 7 giờ rưỡi."

      "Và cứ ngồi đây à?"

      "Đúng!"

      Tiểu Quân khẽ hỏi: "Em có bị chảy dãi ?"

      Trường Thành: "Có! May sao tàu có máy bơm nước, nhân viên toa xe làm sạch rồi."

      Tiểu Quân bật cười, co chân đá Trường Thành. sang toa bên rửa mặt đánh răng, rồi cùng Trường Thành sang toa nhà bếp ăn bữa trưa luôn. Sau đó hai người gọi ấm trà, tiếp tục ngồi trò chuyện.

      Trường Thành hỏi: "Em xem, nơi ấy là thị trấn gì?"

      Tiểu Quân trả lời: "Đa Minh."

      Trường Thành lại hỏi: "Ta ở đó bao lâu?"

      Tiểu Quân đáp: "Còn tùy cảm nhận."

      Trường Thành nảy ra ý: "Hay là ngày du lịch kết hôn của ta làm sớm lên, ta từ Đa Minh thẳng đến Đại Lý?"

      Tiểu Quân ngạc nhiên: "Sao phải thế?"

      Trường Thành có vẻ vui vì dự định của mình: "Lúc này ta đến địa điểm ở hường tây nam, rất gần Vân Nam."

      Tiểu Quân đồng ý: "! Chúng ta chưa chuẩn bị gì cả. Kết hôn, thể làm qua loa thế được."

      Trường Thành băn khoăn: "Hay là, ta đổi địa điểm du lịch kết hôn?"

      Tiểu Quân hỏi: "Ta đâu?"

      Trường Thành trả lời: "U Trấn, ở phía đông."

      Tiểu Quân hưởng ứng: "Được! Em cũng thích nơi đó."

      Trường Thành nhìn : "Nhất trí nhé?"

      Tiểu Quân khẽ cười: "Được!"

      Sương bên ngoài càng lúc càng dày đặc, hơi nước đọng đầy cửa sổ. Thời tiết xấu thế này, chắc máy bay hoặc ô tô đều dám chạy, chỉ có tàu hỏa vẫn chậm chạy đường ray.

      Mọt lúc sau bỗng Trường Thành : "Tiểu Quân, em có chuyện gì đó giấu phải ?"

      "."

      "Chắc chắn có!"

      " mà."

      "Có thể là tại sương mù dày đặc..." Trường Thành nhìn ra bên ngoài: "Thời tiết này rất dễ khiến người ta nghi ngờ."

      " cứ yên tâm . Đến thị trấn Đa Minh, ta chụp kiểu ảnh làm kỷ niệm. Sau đó quay về."

      Trường Thành nhìn , hỏi: "Cái gì... sao lại chụp kiểu ảnh?"

      " sao?"

      "Em vẫn rất thích chụp ảnh, chúng ta rất xa mới đến được nơi đó... nên chụp thêm. Máy của em có thể lưu cả nghìn tấm ảnh kia mà?"

      Tiểu Quân bỗng ngờ ngợ, có phải lúc sáng Trường Thành ngồi bên cạnh, mê gì đó ?

      "Được! Thế ta chụp nhiều."

      Trong màn sương đục bỗng xuất bóng đen nhờ nhờ, rất gần con tàu. Tiểu Quân chưa kịp nhìn là gì vụt qua.

      Đồng hồ trong toa chỉ thời gian 13 giờ 22 phút. Còn 13 giờ nữa xảy ra chuyện.

      Lúc sẩm tối, con tàu số 1655 sắp vào đến ga Đồng Hoảng.

      Tiểu Quân : "Chúng ta xuống tàu!"

      Trường Thành vội thu xếp hành lý, rồi hỏi: "Xuống tàu, rồi bằng gì?"

      Tiểu Quân: " tắc-xi, chắc cũng sẵn thôi."

      Trong sương mù, con tàu thận trọng chạy về phía trước, cứ như nó sợ đường ray bất chợt bị đứt. Vài phút sau nó tiến vào ga Đồng Hoảng, rồi dừng lại.

      Trường Thành dắt Tiểu Quân xuống tàu. Thấp thoáng vài người đứng bên thềm, nhìn thấy nhân viên nhà ga. Thềm đá nhâp nhô lởm chởm, cả hai bước ra ngoài cửa nhà ga, Trường Thành bị vấp suýt ngã, Tiểu Quân kịp đỡ .

      Ra rồi, họ đường cái, sương mù rất đục, nhìn nhà cửa phố xá ra sao. Bên đường có rất nhiều quán hàng treo biển nguệch ngoạc: Mì đậu hoa Tuân Nghĩa, Phở ngan Hoa Khê, Cá nấu dấm Khải Lý... Giọng dân địa phương rất nhanh líu ra líu ríu, Tiểu Quân và Trường Thành chịu hiểu. Với họ, ngôn ngữ ở đây cũng là màn sương kì bí.

      Tiểu Quân đến bên xe tắc-xi hỏi: " ơi, chúng tôi thị trấn Đa Minh, bao nhiêu tiền?"

      lái xe giọng địa phương: "Đa Minh... tôi chưa từng nghe cái tên này."

      Tiểu Quân chưng hửng, lái xe tắc-xi còn biết thị trấn Đa Minh là nơi nào làm sao mà tìm được! thấy hối hận vì trước khi lên mạng tra xem huyện Đồng Hoảng có thị trấn Đa Minh . Nhưng lại nghĩ: ngần ấy chi tiết ngẫu nhiên chứng tỏ rằng Đa Minh thể tồn tại. Dựa các ký tự chữ nổi mà người mù đưa cho, có thể thấy rằng nó ở rất gần Đồng Hoảng; nhưng cũng có thể chỉ là đánh dấu phương vị, thực tế nó ở rất xa, cho nên lái tắc-xi biết.

      Trường Thành đứng bên nhìn Tiểu Quân.

      nản, tiếp tục bước đến hỏi tắc-xi "dù". lái xe hơi đứng tuổi hơn. Tiểu Quân hỏi: " có biết thị trấn Đa Minh ?"

      ta hỏi lại: "Thị trấn gì?"

      Tiểu Quân từng tiếng: "Thị... trấn... Đa... Minh. Ở phía bắc Đồng Hoảng."

      ta lắc đầu: "Tôi biết."

      Lúc này còn 8 tiếng nữa xảy ra chuyện.

      Nếu Tiểu Quân thay đổi ý định tìm "thị trấn Đa Minh", cùng Trường Thành ở lại Đồng Hoảng đêm nay, sáng mai trở về Bắc Kinh có chuyện gì xảy ra. Tất cả giống như người trong đêm tối bước đến gần thần chết, định đưa tay ra sờ bỗng người thấy mùi lạ bèn rụt tay lại, lùi bước...

      lái xe khác chủ động bước lại hỏi: "Hai người muốn đâu?"

      Tiểu Quân , mấy hy vọng: "Thị trấn Đa Minh."

      ta : "Tôi chở các vị !"

      Tiểu Quân mừng rỡ: " biết nó ở đâu ?"

      Lái xe: "Biết chứ! Cách đây 14 km, hướng bắc."

      Trường Thành cũng thấy mừng: "Hết bao nhiêu?"

      "80 đồng."

      Trường Thành: "14 km mà những tám chục? Quá đắt. Chúng ta tính tiền theo công-tơ-mét vậy?"

      "Đường ấy rất khó . Tính theo công-tơ-mét tôi chịu thôi!" rồi ta trở về xe của mình ngồi xuống.

      Tiểu Quân bước đến, tiếp tục mặc cả: "Tính rẻ , bốn chục?"

      "Bảy chục."

      "Năm chục."

      "Rẻ nhất phải bảy chục."

      Tiểu Quân ngoái nhìn Trường Thành, : "Ta thôi!"

      Thế rồi họ lên xe. lái xe tuổi ngoài 20, mặc áo Jacket màu đồng, để ria mép. Tiểu Quân nhìn vào tấm gương chiếu hậu treo bên phải ta. Trán ta có vết sẹo. lập tức cảnh giác.

      Xe khởi động, Tiểu Quân hỏi: "Thị trấn Đa Minh cách đây 14 km tại sao các kia lại biết?"

      "Đường xấu, nên họ muốn ."

      Trường Thành cười, hỏi: "Vậy tại sao lại ?"

      "Nhà tôi ở Đa Minh, nên tiện thể về thăm nhà luôn."

      Tiểu Quân hỏi: "Vùng này thường xuyên có sương mù à?"

      "Rất hiếm khi thấy trời nắng. Khỉ , khó chịu muốn chết..." ta bỗng giận dữ tuôn ra tràng tiếng địa phương, Tiểu Quân chỉ hiểu độc câu "khó chịu muốn chết".

      Cửa kính xe rất sẫm, gần như lọt ánh sáng, ngồi trong xe có cảm giác trời tối mịt. Nhìn qua kính chắn trước mặt mới biết ra trời vẫn rất sáng. Chiếc xe chỉ bật đèn vàng trong sương mù, tầm nhìn xa mấy, nhưng có thể trông thấy mặt đường nhựa rất hẹp, hai bên đường trồng nhiều cây xanh tốt, nhìn trong sương cảm thấy như khu rừng sâu hút. Xe dám chạy quá nhanh. chừng hơn 20 phút vẫn thấy nhà cửa gì hết, chỉ toàn là cây cối.

      Trường Thành sốt ruột: "Này , thực ra là bao xa?"

      " rồi mà, 14 km."

      "Sao mãi chưa đến?"

      "Tôi lái xe kiếm sống chứ như khách sạn lôi kéo khách, thể xa thành gần. Sắp đến nơi rồi."

      Chiếc xe tiếp tục thận trọng hướng về phía trước.

      Tiểu Quân ngả đầu vào vai Trường Thành, nhận ra lái xe liếc vào gương chiếu hậu nhìn và Trường Thành. hiểu sao ánh mắt ấy khiến toàn thân rất khó chịu. ngả người sang bên tránh ánh mắt ta qua cái gương ấy.

      Trường Thành cúi đầu, miệng ghé sát tai Tiểu Quân, : "Chúng ta nên ngủ lại Đồng Hoảng đêm. Mai hãy ..."

      Tiểu Quân khẽ đưa tay véo đùi , ra hiệu đừng nữa. Thực ra thần kinh rất căng, thậm chí còn đoán rằng hề có thị trấn Đa Minh nào cả; người mù, chữ nổi, và cả lái xe này nữa lừa từng bước đến vực sâu...

      Phía trước có ngã ba. Vùng này có quá nhiều ngã ba, khiến người ta dù nhạy cảm về phương hướng cũng phải hoa mắt ù tai. lái xe rẽ sang, phía trước lại có khúc gỗ nằm chắn đường, hình như là cành cây gãy rơi xuống văng ra, nhưng cũng giống như có người cố ý đặt ở đó.

      Người lái xe dừng xe, ngoảnh lại nhìn Tiểu Quân và Trường Thành, giọng hiền hòa: "Hai vị giúp cho được ? ta chỉ vào khúc gỗ phía trước: "Giúp tôi khiêng nó sáng bên."

      Tiểu Quân bỗng sững sờ, lập tức nghĩ rằng... đến chỗ rồi! ta đưa và Trường Thành đến đây, bảo cả hai xuống xe, rồi hai bên đường có mấy tên xông ra giết luôn...

      lái xe vẫn mỉm cười nhìn họ. Tiểu Quân hồi hộp nhìn ta, tay khẽ cấu Trường Thành cái, ra hiệu đừng nên xuống xe.

      Trường Thành : "Khúc gỗ to tướng thế kia, ba người khuân sao nổi?"

      Người lái xe vẫn cười: "Ta cứ xuống thử xem sao."

      Tiểu Quân lại cấu Trường Thành cái.

      Trường Thành cười rất gượng: "Bọn tôi chi tiền để xe chứ đâu phải để làm phu khuân vác?"

      ta vẫn nhe răng cười, quay , rồi mình xuống xe. Tiểu Quân chú ý đến chi tiết: ta tắt máy, rút chìa khỏi ổ cắm. Xung quanh bỗng im ắng lạ thường, bóng ta chập chờn bước đến bên khúc gỗ, cúi xuống nhấc lên nhưng khúc gỗ nhúc nhích. Hình như bàn tay bị dằm gỗ cắm phải, ta đưa tay lên nhìn, nhe răng nhấm vào nó mấy cái. Tiểu Quân căng thẳng nhìn sang bên trái bên phải con đường. Màn sương dày đặc, cây rừng thâm u, lòng người khó đoán...

      Hình như lái xe nhổ được cái dằm ra, rồi tiếp tục nhìn khúc gỗ. Nó dài bảy tám mét, to hơn người ôm. chịu đầu hàng, ta hít hơi sâu, cúi xuống. Tay bám đầu khúc gỗ, vận hết sức ta nhấc được nó lên! Sau đó loạng choạng bước mấy bước, "uỵch" tiếng hất đầu khúc gỗ ấy sang bên đường.

      Tiểu Quân và Trường Thành ngây người nhìn. lái xe phủi vạt áo, quay trở lại chui vào xe, nổ máy rồi tiếp tục .

      Tiểu Quân thấy sợ, : " ơi, xa quá, chúng tôi quay lại vậy. Chúng tôi vẫn trả đủ tiền."

      ta ngoái lại, giọng rất bình thản: "Ở ngay trước mặt kia rồi!" Tiểu Quân im lặng.

      Xe chạy chừng hơn mười phút nữa, hai bên đường vắng tanh bóng người. Tiểu Quân nén nổi nữa: " chở chúng tôi quay về !"

      ta vẫn nhìn thẳng, vẫn giọng đều đều: " đến rồi."

      Tiểu Quân khẽ hỏi: "Ở đâu?"

      Người lái xe trả lời: "Ngay trước mặt."

      Tiểu Quân nhìn lên phía trước, giữa hai bên cây cối có số phiến đá, phải tảng đá tự nhiên mà là đá hình chữ nhật đứng, được đẽo gọt cẩn thận. mở to mắt. Là các tấm bia đá. Bên khắc họ tên những ai đó. Chữ đó khắc chìm. Trong màn sương, chúng mới u ám làm sao!

      Trường Thành nhìn thấy chúng, bực tức với thái độ của lái xe: " làm ăn kiểu gì thế? Nghe hiểu à? quay xe chạy về ngay !"

      lái xe cực bình tĩnh: "Kia là khách sạn, hiệu ăn, trường học..."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 36 - THỊ TRẤN ĐA MINH
      Tiểu Quân như sắp sụp đổ. đưa Trường Thành vào câu chuyện ma quái. biết ai đạo diễn những trò này? Người mù và lái xe tắc-xi chỉ là những vai phụ. Cái bẫy này quá thâm hiểm. Phải chăng rừng cây xung quanh cũng là bối cảnh họ dựng lên, màn sương dày đặc là hiệu ứng khói mây mà họ tạo ra?

      Trường Thành cáu gắt với lái xe nữa, hình như nhận ra điều gì đó, khẽ hích Tiểu Quân cái, : "Hừ! Đúng là đến rồi..."

      Tiểu Quân sững sờ nhìn ra ngoài. lái xe bật đèn pha sáng trắng. Trong màn sương quả nhiên nhìn thấy nhà cửa thấp thoáng! Đúng là đến nơi rồi ! Tiểu Quân sao hiểu nổi, đất đai mênh mông, có thể chôn cất người chết xa hơn, sao lại chôn sát thị trấn như vậy?

      ra điều nghi ngờ này: " ạ, tôi vừa nhìn thấy rất nhiều bia mộ, thế là sao?"

      Người lái xe : "Xung quanh thị trấn Đa Minh đều là nghĩa địa, đây là phong tục của địa phương chúng tôi. Chôn người chết ở gần được họ phù hộ." Vẻ mặt ta lạnh tanh. Có vẻ như ta vẫn giận Tiểu Quân và Trường Thành lúc nãy xuống giúp ta khuân khúc gỗ. Tiểu Quân hơi thấy nhõm.

      lái xe lại : " hôm nào đó tôi cũng phải chọn trước cho mình chỗ mới yên tâm."

      Tiểu Quân rất kinh ngạc. ta mới ngoài 20 tuổi!

      Dù sao cũng nên thấy rằng, suốt dọc đường và Trường Thành lo xa cần thiết. Nhưng ở nơi xa lạ, vào lúc trời đất tù mù, với lái xe lạ hoắc, ai có thể nghi ngờ này nọ?

      Vào thị trấn Đa Minh, ta đỗ xe sang mép đường, hỏi: "Hai vị đâu?"

      Tiểu Quân : "Bọn tôi dạo xem sao." Rồi đưa ta tờ 100 đồng. "Trời sương mù, đường xấu. cầm , khỏi phải trả lại nữa."

      ta giơ tờ tiền ra soi trước đèn pha, giằng mấy cái rồi bỏ tiền vào túi áo. "Vâng, cảm ơn."

      Trường Thành hỏi: "Đường chúng ta vừa là quốc lộ gì?"

      Lái xe: "Quốc lộ?"

      Trường Thành: "Ý tôi là, nó là đường cấp quốc gia hay cấp tỉnh, cấp huyện?"

      Lái xe: "Tôi hiểu. Chúng tôi quen gọi là đường Vô Miên."

      Tiểu Quân hiểu ý Trường Thành, hay lái xe, cần tìm hiểu mã đường này là G, là S hay là X, hoặc mã số của nó là bao nhiêu, để nắm được phương vị của nó. Ở Trung Quốc, tên các con đường lớn đều viết tắt từ địa danh, nghe khô khan, nên thơ gì cả. Ví dụ cao tốc Kinh Thẩm, cao tốc Du Trường, cao tốc Quảng Triệu... con đường này tên là Vô Miên, Tiểu Quân thấy thích, tên này quá đẹp[1].

      [1] Vô Miên: nghĩa là ngủ.

      Họ xuống xe. Chiếc tắc-xi quay đầu, trở lại đường Vô Miên phóng về phía Đồng Hoảng, nhanh chóng mất hút trong màn sương. Tức là ta "về quê".

      Rốt cuộc Tiểu Quân đến thị trấn Đa Minh bí hiểm. Nơi này nằm dưới chân núi, khí rất trong lành, da mặt ươn ướt, man mát. Phía xa vọng đến tiếng nước chảy róc rách, chảy bao nhiêu ngàn vạn năm. Tiểu Quân vốn tưởng nơi đây là nhà cửa phó xá cổ xưa, nhưng phải thế, hai bên phố toàn là những tòa nhà sáng sủa đẹp mắt, cao nhất là ba tầng. Hiệu ăn, quán trà, quán bi-a, hiệu cắt uốn tóc, ngân hàng, bưu điện có đủ cả. Bên đường dựng cọc tiêu bằng đá, viết "Ngõ Dao Găm"

      Các địa danh ở dây nghe rất hay, khiến Tiểu Quân có cảm giác lạc vào thế giới thoát tục.

      Thị trấn Đa Minh rất , đường phố lác đác mấy chiếc ô tô, vài chiếc xe đạp, ít người bộ. Hầu như mọi người qua đều nhìn Tiểu Quân và Trường Thành với ánh mắt hiếu kỳ, nhìn áo quần hai người biết ngay là người tỉnh khác.

      bà già đẩy chiếc xe nôi dọc theo phố, Tiểu Quân bước đến hỏi: "Bà ơi, khách sạn ở đâu ạ?" Bà già chỉ về phía xa, : "Phía sau bưu điện." Bà tiếng phổ thông khiến Tiểu Quân rất ngạc nhiên.

      "Cám ơn bà."

      Bà già lại bước , Tiểu Quân nhìn theo chiếc xe nôi, thấy chăn đắp kín, bên dưới là mảnh vải hoa xanh, thấy đưa bé. Trời quá lạnh, chắc người ta sợ đưa bé rét cóng nên mới đắp chăn kín mít như thế.

      Bà ta rồi, Tiểu Quân : " ạ, chúng ta dạo phố xem sao, biết đâu lại mua được thứ gì đó hay hay."

      Trường Thành trả lời: "Tùy em."

      Bên đường có sạp hàng, treo tấm biến mộc bằng sợi dây thừng, viết: "Cửa hàng thủ công mỹ nghệ." Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn nhưng sạp hàng bật đèn sáng. Hai người bước vào.

      Người bán hàng là trẻ chơi game, đứng dậy chào mời khách. Tiểu Quân thích chủ hàng quá nhiệt tình, khiến khách hàng lúng túng. Vào đây thấy nhõm, có thể xem ngắm thoải mái. Họ bày nhiều thứ đồ đẹp, có các loại túi vải in hoa, số tay bìa da , các đồ đựng mây tre đan, các loại dao kéo thủ công... thanh niên bước vào : "Chị Hồng, bình xịt của nhà chị đâu?"

      Chủ hiệu đáp: "Bên dưới cửa sổ."

      Cậu thanh niên: "Cho em mượn, lát nữa gửi lại."

      Chủ hiệu: "Cứ cầm ."

      Cậu ta ra. Tiểu Quân ngắm lúc, thấy ứng bao diêm to bằng bao thuốc lá, bên vẽ hình con gà trống; nét vẽ màu đen, mào và lông dưới cổ màu đỏ, rất sinh động. " ơi hộp này bao nhiêu tiền?"

      Chủ hiệu: "10 đồng."

      Tiểu Quân lẩm bẩm: "Đắt quá."

      Cả hai xem vòng, rồi mua bao diêm ấy. Tiểu Quân nhận ra dân chúng ở thị trấn này đều tiếng phổ thông, kể cả bà già đẩy xe nôi, chủ cửa hàng và cậu thanh niên vừa rồi...

      Kể từ lúc lên chuyến tàu số 1655, toàn nghe tiếng địa phương ù cả tai, đến Đồng Hoảng, người ta hơi nhanh gần như hiểu gì; bây giờ đến thị trấn Đa Minh này bỗng còn cảm giác cách biệt về ngôn ngữ nữa, nhõm hơn, tuy vẫn cảm thấy là lạ.

      Cả hai nhanh chóng dạo hết thị trấn, Trường Thành : "Bây giờ ta vào khách sạn nghỉ, mai sương tan hết lại chơi."

      Tiểu Quân đáp: "Được!"

      Họ theo chỉ dẫn của bà già kia, vòng ra phía sau bưu điện, nhìn thấy cột đá chỉ dẫn: "Ngõ Tối". Tiểu Quân rất thích những cột mốc này, chỉ tiếc rằng thể khuân chúng về nhà. con ngõ ngoằn ngoèo dốc dần lên cao, hai bên có rãnh thoát nước, nước chảy róc rách; hai bên đường là những bức tường cũ bám rêu xanh đậm nhạt. Đoạn cuối con ngõ có ngôi nhà hai tầng màu xám nhạt, nóc có biển hiệu đèn nê-ông "Khách sạn", nó giống như biệt thự tư nhân, có khoảng ba chục phòng. Trước cửa khách sạn là bãi trống.

      Trường Thành nhìn Tiểu Quân: "Ta vào đây chứ?"

      "Vâng."

      Cả hai bèn bước vào.

      Còn 7 giờ 14 phút nữa xảy ra chuyện.

      Có hai cao thấp, đứng ở quầy lễ tân mặc đồng phục màu xanh sẫm. Khi Trường Thành và Tiểu Quân bước vào, họ hơi cúi đầu chào, cao hơn : "Xin chào quý khách." ta cũng tiếng phổ thông.

      Trường Thành : "Tôi muốn thuê phòng đầy đủ tiện nghi."

      ta nhanh chóng làm thủ tục, rồi đưa chìa khóa phòng cho Trường Thành, mỉm cười: "Chúc chị vui vẻ." Trường Thành lịch : "Cảm ơn."

      Đó là ngày 12 tháng 12, Chủ nhật.

      Trường Thành dẫn Tiểu Quân dọc hành lang tìm phòng 109. Thảm hành lang màu đỏ sẫm, rất dày và êm, chân bước tiếng động, nhưng cũng đồng thời tạo cảm giác chơi vơi. Các phòng dọc theo hai bên khóa cửa, hình như có khách. Rất ít người du lịch đến vùng hẻo lánh này. Phòng 109 của họ nằm cuối hành lang. Trường Thành tra chìa khóa mở cửa "xạch" tiếng.

      Cả hai bước vào bật đèn. Đèn hơi mờ. Họ thấy phòng bố trí rất lạ: thứ gì cũng chia đôi tách biệt, giường, tivi, tủ áo, toilet, bàn, ghế, đèn bàn, tủ lạnh... cứ như là hai phòng dồn làm . Giường rất hẹp, chỉ người nằm được. Tiểu Quân thích giường rộng rãi, giường tân hôn của và Trường Thành phải đặt làm chứ mua sẵn, vì họ muốn giường rộng hơn bình thường.

      Tiểu Quân đặt túi xách lên bàn rồi ngồi xuống giường nhún thử, rất êm; nằm úp người xuống, : "Mệt quá. đấm lưng cho em với!"

      Trường Thành ngồi bên, vừa đấm lưng hộ vừa : "Thị trấn này đặc biệt, ngay khách sạn cũng khác lạ. Xem ti vi đỡ phải tranh nhau, em cứ việc xem ca nhạc, xem tình hình cổ phiếu."

      " thấy thích rồi chứ?"

      "Này, ta vào tắm chung, rồi ngủ. Mai dẫn em leo núi."

      " tắm . Lát nữa em xuống tìm vài món ăn lạ."

      " cùng em."

      " đói ?"

      " đói."

      "Thế cứ vào tắm, em mua, lát quay lên."

      "Được!"

      Được đấm lưng, Tiểu Quân thấy rất dễ chịu. Trường Thành tắm. đứng dậy cầm chìa khóa rồi ra.

      Lúc ra khỏi khách sạn, trời tối hẳn nhưng sương mù vẫn nặng. Nhà nhà đều lên đèn. Đèn gắn tường bên ngoài khách sạn hắt ánh sáng đỏ thắm, át cả màu sơn vôi, nó biến thành ngôi nhà màu đỏ.

      Tiểu Quân qua Ngõ Tối, rồi ra phố. biết mình đến đây để làm gì. muốn tách khỏi Trường Thành để dò hỏi nơi tổ chức đám cưới ma. Ngoài ra còn vấn đề băn khoăn: tấm ảnh cưới ma chụp cách đây hàng trăm năm, tức là thị trấn này tồn tại ít ra là trăm năm, tại sao lại toàn là nhà cửa mới xây?

      phụ nữ bước đến, chị ta mặc trang phục dân tộc thiểu số, màu sắc phối hợp rất cổ lỗ. Tiểu Quân mỉm cười, : "Chào chị!"

      Chị ta dừng lại, cũng mỉm cười, độc tiếng: "Ừ!"

      Tiểu Quân hỏi: "Tôi từ tỉnh khác đến, muốn hỏi thăm chị, nhà cửa ở đây phá dỡ hết cả à?"

      Người ấy đáp: "Ừ! Phần lớn đều dỡ bỏ, chỉ còn số ở sau mặt phố." Chị cũng tiếng phổ thông rất chuẩn, vừa vừa chỉ tay về phía cao hơn. Tiểu Quân nhìn theo. Đúng thế, phía sau mặt phố, là khu đất hơi cao, có số ngôi nhà cũ. Trong màn sương mờ đục vẫn lờ mờ nhìn thấy chúng, tường vàng ố lở lói, lộ ra những viên đá màu xám. Có hai ngôi nhà sàn, ván cột phết dầu trấu cũng bong từng mảng loang lổ, nhưng mái nhà vẫn vươn cao trong màn đêm nặng nề, như muốn vỗ cánh bay lên.

      Tiểu Quân lại hỏi: "Nghe ở đây có cụ già thọ 120 tuổi, đúng thế ?"

      Chị ta đáp: "Ý là Chu tổ tông chứ gì? Cụ ấy vẫn còn sống. Kia kìa..." Chị ta chỉ tay về phía những ngôi nhà cũ: "Căn nhà treo tấm vải đó là nhà cụ ấy."

      Màn sương dường như càng lúc càng dày đặc, có tiếng mèo gào ré lên ở nơi nào đó xa xăm. Tiểu Quân lặn lội từ xa đến đây để tìm đáp án cuộc đời, tất nhiên mong lời của người mù ấy là giả dối, nhưng câu trả lời của người phụ nữ này khiến cảm thấy nặng nề. ngoảnh nhìn sang, đúng thế, cửa sổ ngôi nhà ấy treo tầm vải đỏ, bên trong lờ mờ ánh đèn.

      "Ai chăm nuôi cụ ấy? Nhà nước à?"

      "Cụ ấy rất đông cháu chắt."

      Tiểu Quân bỗng hỏi: "Cụ ấy có người cháu bị mù phải ?"

      "Có! Mới sinh ra hỏng mắt, may. Rồi lại gặp chuyện..."

      Tiểu Quân lập tức chăm chú nhìn vào mắt chị ta: "Là chuyện gì?"

      "Bốn năm trước, ông ấy dò dẫm kiếm sống, bị ngã xuống vực."

      "Có được cứu lên ?"

      "Cứu gì mà cứu? Vực sâu bốn năm trượng, rơi xuống chết luôn."

      Tiểu Quân thấy chưng hửng. Người mù vẫn ngồi xem bói ở ngoài cổng khu chung cư của chết cách đây bốn năm! bị oan hồn ông ta dụ đến cái thị trấn này sao?

      Tiểu Quân rùng mình. hỏi tiếp: "Trong đám cháu chắt của Chu tổ tông, còn ai bị hỏng mắt ?"

      Chị ta đáp: "Chỉ có mình ông này."

      "Khi còn sống ông ta đâu kiếm sống?"

      " Trung Nguyên."

      Bắc Kinh là trung tâm của vùng Trung Nguyên.

      Nhà nhà phố đều sáng đèn, có ô cửa sổ bỗng tối om, nó ở ngay bên cạnh Tiểu Quân. Cũng tức là, khi và người phụ nữ này chuyện người bên trong nghe hết. Có thể là chủ nhà tắt đèn ngủ? Nhưng cánh cửa gỗ vẫn chỉ khép hờ, bên treo cái lốp xe cũ, chắc đây là hiệu sửa chữa xe. Tiểu Quân nghĩ rằng, có lẽ vì người phụ nữ này hơi nhiều, chủ nhà thấy khó chịu bèn tắt đèn.

      Tiểu Quân nghĩ đến vấn đề nhưng lại im lặng ra. dám hỏi vì sợ nghe được lời đáp khẳng định.

      Người phụ nữ : " còn việc gì nữa ?"

      Lúc này Tiểu Quân mới nhớ đến chủ đề, liếc nhìn cánh cửa gỗ khép hờ, : "Chị ơi, chị có biết rất nhiều năm về trước thị trấn này từng tổ chức đám cưới ma ?"

      "Các cụ già có thế."

      "Căn nhà ấy có còn ?"

      "Dỡ bỏ từ lâu rồi."

      "Vị trí của nó hồi xưa ở đâu?"

      "Ở ngay Ngõ Tối này, sau khi dỡ bỏ xây khách sạn."

      Tiểu Quân kinh ngạc, khách sạn mà và Trường Thành vào ở chính là nơi năm xưa làm đám cưới ma! Ngẫu nhiên đáng sợ. Kể cũng lạ, cửa sổ bên cạnh bỗng lại bật đèn.

      Tiểu Quân thẫn thờ : "Cảm ơn chị..."

      Chị ta mỉm cười rồi bước .

      Vừa được mấy bước, Tiểu Quân lại gọi: "Chị ơi!"

      Chị ta dừng bước, ngoảnh lại nhìn . lấy hết lòng can đảm để hỏi cái câu lúc nãy dám hỏi: "Chị là Chu tổ tông rất đông cháu chắt, giờ nhà họ có bao nhiêu người, chị có biết ?"

      Chị ta lắc đầu: "Tôi chịu biết." rồi chị ta gọi vào căn nhà có cánh cửa gỗ khép hờ: " Dương ơi!" Có vẻ như chị ta quen khắp thị trấn này.

      giọng nam vọng ra rất ràng: "Gì thế?"

      " có biết nhà Chu tổ tông có bao nhiêu người ?"

      ta đáp: "Mười ."

      Tiểu Quân lại rất kinh ngạc. nhớ như in người mù "mười người nhà chờ tôi về ăn cơm". cho rằng "mười người" là câu đố chữ, ám chỉ họ Cát của Trường Thành, nào ngờ nhà ông ta có mười người ! Khi Tiểu Quân định thần trở lại người phụ nữ xa. Tiểu Quân ngoảnh nhìn cái cửa sổ đỏ treo mảnh vải đỏ, nhận ra, bên hàng xóm đều tối om, chỉ mình nhà ấy thắp đèn.

      Chu tổ tông vẫn sống, như ngọn đèn bao giờ tắt. Nến hoặc đèn dầu đều có lúc cạn nhiên liệu, đèn điện cũng có lúc mất điện... vậy đèn gì có thể sáng mãi?

      Tiểu Quân định tìm đường đến đó, đẩy cửa vào nhìn xem ông già mà trời đánh mất sổ sinh tử, con người từng làm đám cưới ma cách đây hàng trăm năm, nay già đến đâu, chắc bộ dạng ông ta cực kỳ đáng sợ...

      Nhưng chỉ nghĩ vậy thôi chứ dám đến, vì sợ rằng vừa đẩy cửa ra nhìn thấy người mù kia kiếm được tiền ở "Trung Nguyên" và trở về nhà. Ông ta cần tàu hỏa, hồn ông ta luôn nhớ mười người nhà chờ ông ta về ăn cơm.

      Tiểu Quân chầm chậm theo Ngõ Tối trở về khách sạn. Tâm trạng rất nặng nề, vì có thể khẳng định 100% mình gặp ma rồi.

      xâu chuỗi lại các kiện, thấy rằng người mù kia ngay từ đầu bình thường, hễ máy tính của xuất tấm ảnh cưới ma đầy khí ấy ông ta cũng xuất , nhưng Tiểu Quân chưa từng nghi ngờ ông ta phải là người. Lá cờ của ông ta viết: chúng ta mới chỉ hiểu nửa thế giới, thực tế là ông ta hiểu tất cả, nửa nửa dương, giống như Thái cực đồ. Thứ đáng sợ nhất đời này phải tấm ảnh cưới ma mà là con cá dương đan xen nhau trong cái hình vẽ này[2].

      [2] Thái cực đồ: [ gồm hai nửa - dương, tựa hình hai con cá xoắn vào nhau.

      Bây giờ nên làm gì? thể đến đây rồi tay trắng trở về. Tiểu Quân định quay lại khách sạn động viên Trường Thành chụp chung tấm ảnh với , sau đó, sáng sớm mai hai người tắc-xi về Đồng Hoảng, từ đó lên tàu hỏa chuyến 1655 quay về Bắc Kinh.

      Nhưng biết lúc này còn năm giờ và bốn mươi chín phút nữa xảy ra chuyện.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 37 - KHÁCH SẠN
      Ở đầu Ngõ Tối có hiệu bán tạp hóa, vào mua chai nước khoáng, uống hụm thấy ngọt lịm, chắc là nước khoáng . đậy nút lại, cầm nó tay rồi rảo bước trở về khách sạn. vẫn do dự có nên kể cho Trường Thành biết tất cả mọi việc . Nghĩ mãi, quyết định giữ im lặng.

      Thềm cửa khách sạn có vài bậc, bước lên là cửa kính. tấm thảm đỏ thắm, bước đến cửa phòng 109, lấy chìa khóa ra mở cửa, bước vào. Nhưng thấy Trường Thành đâu. mở cửa toilet nhìn, thấy sàn ướt, tấm gương cũng mờ mờ, thấy . chàng này đâu rồi?

      lấy di động ra định gọi cho thấy di động im bặt, ra vùng này mất sóng di động! Chắc lúc nãy Trường Thành gọi điện cho , biết vấn đề này rồi; yên tâm nên ra ngoài tìm . nhìn quanh phòng, thấy có máy cố định.

      đặt chai nước khoáng xuống, bước ra cửa, vừa định đóng cửa nhớ ra... và sờ túi áo, rồi lại quay vào phòng cầm chìa khóa, sau đó ra. Ở đây có lắp cánh cửa chống trộm, may quá, quên chìa khóa trong phòng.

      đến quầy lễ tân, vẫn là hai lúc trước. hỏi: "Bạn tôi ra ngoài à?"

      dong dỏng cao đáp: "Vâng, ấy vừa ra."

      " ấy bao lâu rồi?"

      "Ngay trước khi chị trở về đây. Chỉ vài phút thôi."

      Ra khỏi khách sạn là Ngõ Tối, hết Ngõ Tối ra đến con đường Dao Găm, Trường Thành ra nhất định phải gặp Tiểu Quân. Có lẽ lúc đó mua chai nước khoáng Trường Thành qua mà biết.

      lại hỏi: "Sao phòng chúng tôi có điện thoại?"

      ta đáp: "Các phòng đều có."

      Tiểu Quân hỏi: "Khách muốn gọi điện thoại sao?"

      ta trả lời: "Quầy lễ tân chúng tôi có điện thoại, có thể gọi trong nước và quốc tế; gọi đến Đồng Hoảng vẫn tính là gọi trong khu vực."

      Tiểu Quân thở dài: "Thế quá bất tiện..." rồi rảo bước ra ngoài. May mà thị trấn này bé tẹo, dù bị lạc nhau cũng vẫn dễ tìm ra.

      Ra khỏi cửa, lờ mờ trong màn sương có bóng người bước đến. Chính là Trường Thành. Ánh đèn sáng hắt xuống, mặt đỏ hồng. cũng nhìn thấy Tiểu Quân bèn vội bước đến: " ra ngoài tìm em."

      "Em cũng định ra tìm ."

      "Em ăn gì chưa?"

      "Chưa."

      " mua cho em bánh ga-tô mousse đây."

      "Hay quá!"

      Trường Thành đưa bánh cho Tiểu Quân, ôm ngang lưng về phòng. Hai trầm trồ, mỉm cười nhìn theo.

      Khi qua quầy lễ tân, Tiểu Quân : "Khách sạn này kỳ cục , có điện thoại."

      "Ừ."

      "Ở đây có sóng di động."

      "Em nghĩ mà xem, chúng ta ở đây khác nào cách biệt với thế giới bên ngoài."

      Câu này khiến Tiểu Quân thấy căng thẳng, khẽ : "Em thấy dân ở đây rất chất phác, chắc có chuyện gì..."

      Trường Thành cảnh giác : "Tốt nhất là nên cẩn thận. Mai chúng ta nên trở về Đồng Hoảng. nhé, thấy ở Đồng Hoảng yên tâm hơn, cảm thấy đó là nơi bình thường..."

      " nghĩ... ở đây bình thường à?"

      " cũng khó mà được."

      "Ừ! Này, lát nữa chúng ta chụp mấy bức ảnh làm kỷ niệm, được chứ?"

      "Chụp ở đâu?"

      "Chụp ngay trong phòng."

      "Trong phòng có gì đáng chụp? Ánh sáng quá yếu, nếu chớp đèn flash trông người rất gầy. Ta chụp ở dọc đường."

      "! Em muốn chụp ở khách sạn."

      "Cũng được. Tùy em."

      Cả hai vào phòng, Trường Thành cẩn thận khóa cửa chống trộm, móc cả xích vào. Rồi bước đến cửa sổ, "soạt" kéo rèm cửa lại. Rèm cửa sổ nền xanh đen với những đốm hoa trắng trang trí.

      Tiểu Quân đặt bánh ga-tô xuống, lấy máy ảnh ra. Tim đập thình thịch. Ống kính. Đèn flash. và Trường Thành ai chết trước. có đáp án ngay thôi...

      bỗng còn can đảm làm tiếp nữa. Trường Thành bước lại vỗ lên vai Tiểu Quân, : "Nào, em chọn vị trí !"

      Tiểu Quân nhìn xung quanh, : "Ánh sáng yếu quá. Có thể làm cho sáng hơn ?"

      Trường Thành trả lời: " bật hết các đèn rồi."

      Tiểu Quân : "Cứ thế này... cũng được."

      đặt chế độ chụp tự động, rồi cố định nó bàn, kéo Trường Thành ngồi xuống bên giường, khẽ ôm , mắt nhìn vào ống kính...

      Ống kính, giống như con đường hầm đen ngòm khó lường mà ngủ mê thấy. bỗng có cảm giác trong phòng này chỉ có đôi mắt mà còn có đôi mắt khác nấp trong ống kính máy ảnh, nó lặng lẽ nhìn vẻ mặt của hai người lúc chụp ảnh.

      Thời gian chờ tự động chụp là 10 giây, đây là 10 giây chậm nhất trong đời Hồ Tiểu Quân.

      biết có nên lè lưỡi pha trò hoặc có nên cười như mọi ngày chụp ảnh . Có lẽ lúc này thích hợp. Giờ đây chờ phán xét của vị thần linh nào đó trong cõi u minh, dám tùy tiện. Vì quá căng thẳng nên cơ mặt Tiểu Quân hơi giật giật. Nếu đúng như người mù : trong ảnh, ai mở mắt chết trước, ai nhắm mắt chết sau, và, ngừng chớp mắt, đáp án là... Trường Thành chết trước. muốn thế! Và, dù liên tục chớp mắt hay mở to mắt vẫn là cố ý, đáp án chuẩn. Cho nên phải gạt ý nghĩ về sinh tử sang bên, cố gắng chụp như bình thường. Nhưng, càng nghĩ lại càng thể quên...

      Hình như máy ảnh trục trặc, chắc đủ 10 giây mà nó vẫn động tĩnh gì, ống kính đen ngòm vẫn nhìn vào hai người.

      Tiểu Quân biết vẻ mặt Trường Thành như thế nào, ngồi im, ánh mắt cứng đơ, đầu óc trống rỗng.

      "Xạch!"

      Tiểu Quân hơi run rẩy.

      Trường Thành lập tức đứng lên bước đến chỗ máy ảnh. Tiểu Quân động đậy. Lúc nãy có cam đảm chụp, bây giờ cũng có can đảm đứng lên nhìn.

      Trường Thành cầm máy ảnh lên, câu chẳng đâu vào đâu: " bảo đảm, đây là tấm ảnh mà nét mặt trông dễ chịu nhất." lấy tấm ảnh ra. "Em nhìn !"

      Tiểu Quân ngồi mép giường, chăm chú nhìn Trường Thành: "Ảnh thế nào rồi?" chờ, chờ Trường Thành "Chết dở! nhắm mắt!" hoặc "Gay rồi, em nhắm mắt."

      Nhưng lại : "Sao trông em như sắp khóc thế?"

      Tiểu Quân: "Có ai nhắm mắt ?"

      Trường Thành: "."

      Tiểu Quân hoang mang khó hiểu, ràng người mù ấy rằng "nếu và bạn trai đến cái nơi làm đám cưới ma để chụp ảnh nhất định có người nhắm mắt."

      bức xúc : " thể!"

      Trường Thành nhìn : "Sao lại thể?"

      Tiểu Quân vội lấp liếm: "À, có gì..."

      Trường Thành vẫn nhìn : "Tiểu Quân, sao em kỳ cục thế?"

      Tiểu Quân nhìn Trường Thành: " kỳ cục có!" rồi giật lấy tấm ảnh xem. Quả nhiên, cả và Trường Thành đều nhắm mắt. : " ổn! Ảnh chụp rất đẹp, chụp em rất xấu. Ta phải chụp lại."

      Trường Thành : "Cưng ơi, ngồi trong cái khách sạn xập xệ này, chụp lắm ảnh để làm gì?"

      "Em muốn chụp nữa."

      "Cũng được."

      Tiểu Quân lại bố trí máy ảnh tự động chụp, rồi kéo Trường Thành ngồi xuống giường, chăm chú nhìn vào ống kính đen ngòm. bỗng có cảm giác trong phòng này chỉ có ba đôi mắt. Ngoài đôi mắt trong ống kính ra còn có rất nhiều đôi mắt khác theo dõi họ từ mọi hướng...

      "Xạch!" chụp. Trường Thành lại đứng dậy bước đến chỗ máy ảnh, Tiểu Quân vẫn ngồi bất động.

      Nếu ảnh lần này vẫn có ai nhắm mắt, tức là thần linh muốn rằng cả hai sống bên nhau ai chết trước cả; và như Trường Thành : nếu chết tự sát để đồng hành với ...

      Trường Thành bỗng kêu lên: "Gay rồi!"

      Tiểu Quân kinh hãi: "Sao?"

      Trường Thành : " nhắm mắt!"

      Tiểu Quân đờ đẫn hồi lâu, rồi mới đứng lên cầm cái máy ảnh xem. Sống lưng lạnh buốt. Trong ảnh, Trường Thành nhắm mắt, bộ dạng rất kỳ quái.

      Trường Thành hiểu việc, : "Bỏ qua ảnh này. Ta chụp lại!"

      Tiểu Quân nhìn chằm chằm cái máy ảnh.

      Trường Thành : "Xóa ! Chụp lại."

      Tiểu Quân hạ thấp giọng: "Ảnh đầu tiên trông rất được. Khỏi cần chụp lại nữa..."

      Rồi rút nguồn điện, cất máy ảnh vào túi xách. "Ta nghỉ thôi! Em tắm đây." rồi rảo bước vào toilet.

      Tiểu Quân muốn chạy trốn. Lòng rối bời, muốn bình tĩnh trở lại. khóa cửa lại, cởi quần áo, mở vòi hoa sen mạnh hết cỡ, như đứng dưới trời mưa rào, tiếng nước phun xối xả.

      còn nghi ngờ gì nữa, đó là đáp án.

      chết trước Trường Thành, đó là năm nào nhỉ? Năm 2047? hiểu sao trong óc lại ra con số 2047. Năm nay 25 tuổi, năm 2047 62 tuổi. chết rồi, Trường Thành có lấy vợ khác ? lấy ai? Người phụ nữ ấy chắc chắn sống đời này. Người đó là ai? người ấy sống với người đàn ông nào? Bao lâu sau khi chết Trường Thành cưới vợ? Ba tháng? Sáu tháng? Chín tháng? Mười hai tháng? Hay mười tám tháng? Rồi có ngày Trường Thành chết, sang thế giới bên khác gặp Hồ Tiểu Quân, lúc đó lấy người kia rồi, vậy và Hồ Tiểu Quân có được coi là vợ chồng nữa ? Nếu cả hai vẫn gắn bó nồng nàn, rồi hôm người vợ kia đến, cả ba đối xử với nhau ra sao?

      Tiểu Quân tắm hơn giờ mới xong, đầu óc rối ren nữa, lau khô người, mệt mỏi bước ra.

      Lúc này là 22 giờ 34 phút. Còn 3 giờ và 47 phút nữa xảy ra chuyện.

      Trường Thành nằm chiếc giường cạnh cửa sổ, ngủ mất rồi. chàng này chán ! Tiểu Quân cảm thán.

      Tiểu Quân cố gây tiếng động, ngả mình xuống chiếc giường kia, tắt đèn đầu giường. Rèm che cửa sổ kéo kín, trong phòng tối om. Tiểu Quân ngoảnh đầu nhìn khắp trong bóng tối. Chỉ là động tác mang tính bản năng, vì chẳng thể nhìn thấy gì. Nhưng vẫn cảm thấy trong phòng này nấp rất nhiều đôi mắt, và vừa nãy tắm xong bước ra, người mảnh vải... Nếu đúng là có rất nhiều đôi mắt vấn đề phải ở chỗ khỏa thân hay . Nghĩ đến đây Tiểu Quân rùng mình, liệu đêm nay xảy ra chuyện gì? Chắc chắn có chuyện gì đó. hẳn là vì trực giác của nữ giới chuẩn xác. Bất kì người nào, khi thần chết thầm bước đến, ai cũng có thể cảm nhận được rất .

      Thị trấn Đa Minh quá yên tĩnh, tiếng máy bay, tiếng tàu hỏa chạy qua, cũng còi ôtô, tiếng máy móc thi công xây dựng, người cãi nhau, tiếng chó sủa, côn trùng kêu... Thời gian vẫn từng giây trôi , hết sức thận trọng, như rất sợ đụng phải môt thời khắc này đó.

      Tiểu Quân lại suy nghĩ miên man, có lẽ cả thị trấn này đều chìm vào màn đêm, chỉ còn ngôi nhà cũ của Chu tổ tông vẫn sáng khác thường thực ra ông ta ngủ, ánh đèn hắt vào khuôn mặt nhăn nheo như miếng da trâu vứt người đồng hoang chẳng ai buồn nhìn. Có lẽ ông ta nằm mơ thấy đứa cháu hiếu thảo kia ngồi ở nơi xa xôi xem bói cho thiên hạ...

      Cứ thế chẳng Tiểu Quân chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Cũng chẳng bao lâu sau bỗng tỉnh dậy. Lúc này là 23 giờ 39 phút, cũng biết tại sao mình lại thức giấc, định sang nằm chung với Trường Thành. Nhưng chưa kịp ngồi lên bỗng nghe thấy thanh trong đêm tối, sợ run bần bật.

      "Chào !" Là giọng nữ.

      Tiểu Quân choáng váng, tay nắm chặt cái chăn. Trong phòng này có người nữa! Người đó là ai? Vào đây từ khi nào? Tiểu Quân nhớ rất Trường Thành khóa cửa, móc cả cái xích sắt lên cửa chống trộm.

      thể phán đoán thanh đó phát ra từ hướng nào, hình như nó lơ lừng , hơi giống tiếng loa vọng đến, hơi vang hơn tiếng người bình thường, rất nét rất , và hề nghe thấy tiếng "xèo xèo" của loa điện. cũng thể đoán giọng này là ác ý hay thiện chí; đối phương chỉ độc câu "Chào !" Điều kinh ngạc hơn nữa là, giọng nữ này hơi nghèn nghẹn run run, hình như rất sợ hãi hoặc rất lạnh.

      Tiểu Quân vẫn run rẩy, định gọi Trường Thành nhưng lại dám lên tiếng. ngờ rằng mình ngủ mê gặp ma.

      Giọng nữ ấy run run : "Các người ở nhầm chỗ rồi..." xong người ấy dừng lại, hình như chờ phản ứng của Tiểu Quân. vẫn dám , chuẩn bị sẵn sang nhảy ào sang giường của Trường Thành. Nhưng lạ quá, có tiếng ràng như thế mà vẫn thức giấc. Hay là, thức dậy nhưng sợ quá, cũng nằm im để nghe.

      Giọng ấy tiếp tục: "Đây phải là khách sạn..." Tiểu Quân chợt nghĩ, liệu người phụ nữ trong bóng tối này có phải là trong tấm ảnh cưới ma? Đây là nơi họ làm đám cưới ma, đây là nhà của họ, về sau bị người ta phá dỡ rồi xây khách sạn?

      Giọng nữ run run thở dài, : "Tấm biển đèn nê-ông ngoài cửa bị sứt mẻ, nên rất dễ nhìn nhầm. Các người cảm thấy chữ Tân quá gầy à? Thực ra là chữ bị thiếu nửa; các người thấy hai chữ Tân và Quách cách nhau quá xa ư? Thực ra bị mất chữ ở giữa..."

      Tiểu Quân lập tức nghĩ ra ba chữ đó là gì[1]. sắp hóa điên!

      [1] Ý : biển đèn nê-ông chỉ còn sót hai chữ Tân Quán = khách sạn; đúng ra ba chữ đầy đủ là Tần Nghi Quán = Nhà tang lễ, nhà quan. (chữ Tần nhiều nét hơn chữ Tân).

      Giọng nữ tiếp tục : " nhận được tấm ảnh cưới ma, rồi đưa ta tới đây, muốn biết ai chết trước ai chết sau, đúng ?"

      Tiểu Quân thể trả lời, hiểu rằng đối phương dù năng lịch nhưng người này đến đây để giao lưu mà là đến để lấy mạng. vừa nghe vừa cố phán đoán giọng phát ra từ đâu.

      Giọng nữ càng lúc càng run khiếp hơn: "Ta cho mà biết: đừng sợ, thực ra hai người trong tấm ảnh cưới ma là đôi trai lần trước đến đây để tìm đáp án..."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 38 - ĐÊM ĐEN HÃI HÙNG
      Sương vẫn dày đặc, bao phủ khắp thị trấn Đa Minh. Con đường Dao Găm dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng người, hết sức yên tĩnh, cứ như những con người xuất lúc ban ngày chỉ là ảo ảnh. Các cửa hàng đều tắt đèn, căn nhà có cánh cửa gỗ khép hờ cũng tối om. Ở khu đồi cao, nơi có các căn nhà cũ kỹ cũng tắt đèn, kể cả ngôi nhà với ô cửa sổ treo vải đỏ của Chu tổ tông cũng thế.

      Chỗ vòng qua nhà bưu điện, cái cột mốc bằng đá vẫn đứng nguyên đó. Rãnh thoát nước hai bên lối lát đá ngoằn ngoèo xa xa, nước vẫn róc rách chảy, ban đêm nghe càng . Nếu sâu vào Ngõ Tối, thấy "Tân Quán" lúc lúc trong sương mờ.

      Trong phòng 109, cái giọng nữ kia vẫn run run trong bóng tối: " nghe đây, đừng sợ, thực ra hai người trong tấm ảnh cưới ma là đôi trai lần trước đến đây để tìm đáp án..."

      Nghe xong câu này, hình như máu trong người Tiểu Quân dồn cả lên đầu, thấy chóng mặt. Đôi trai lần trước? Sao họ lại vào tấm ảnh cưới ma quái kia? Có phải có nhiều đôi trai đến thị trấn này? Và kết cục của họ đều như nhau?

      Giọng nữ tiếp: " muốn biết ai chết trước ai chết sau chứ gì? Khỏi phải đợi, có câu trả lời ngay thôi. Trong đêm nay trong hai người phải chết; hoặc hại ta; hoặc tôi giết , chọn ! Nếu lựa chọn ta chết, tôi giúp . Cứ yên tâm, ta đau khổ gì hết..." hiểu sao mụ ta càng lúc càng sợ hãi, lúc này mụ run lên tiếng nữa: "Dù ai chết trước, tôi cũng giúp các người làm nghi thức đám cưới ma..."

      Lúc này, Tiểu Quân sờ đúng cái công tắc đèn đầu giường, ấn mạnh, nhưng căn phòng vẫn tối om. Mất điện! lăn xuống sàn, nhào sang giường Trường Thành gọi: "Trường Thành!" ngờ xô phải bức tường lạnh cứng, "hự" tiếng, bật lùi trở lại mấy bước rồi ngã ngồi lên giường mình.

      Giọng nữ kia im lặng, hình như mụ nhìn từng động tác của Tiểu Quân. chợt run rẩy nữa, hiểu sao bỗng trở nên hết sức tỉnh táo.

      thầm nghĩ, phải hoặc Trường Thành bị ai đó đánh tráo phòng, mà là giữa hai người bỗng mọc ra bức tường kỳ quái! bỗng hiểu ra tại sao căn phòng này mọi vật đều có hai...

      Giả sử bạn phải lựa chọn giữa tình sống, bạn làm gì? Chúng ta thường do dự lựa chọn tình . Nhưng đó chỉ là giả sử. Nếu giả sử mà là thực tế, nếu bạn lựa chọn tình bạn phải chết. Như lúc này đây, bạn có do dự hay ?

      Tiểu Quân cứng cỏi hẳn lên, : "Tôi tuyệt đối hại ấy!"

      Giọng nữ kia chờ đợi.

      Tiểu Quân tiếp: "Ngươi cứ giết ta !"

      Mụ bỗng gào lên, khóc lóc. Ở nơi xa lạ, trong cái đêm như thế này, gian tĩnh mịch ghê người, tiếng khóc của mụ khiến Tiểu Quân rùng mình sởn gai ốc.

      Mụ kia khóc lóc hồi, rồi nín lặng, khẽ : "Khá lắm! Nhưng chỉ cần xem đoạn băng này đổi ý. Chắc chắn là thế. Trong này có 18 cách chết, mỗi cách được thiết kế mô phỏng cực hình ở địa ngục. phải chọn lấy cách. Trước đây cũng có kẻ ngang ngạnh như , nhưng sau khi xem băng, họ đều lựa chọn cách chết thứ 19: giết người mình."

      Mụ vừa dứt lời tivi tự động bật.

      Nhân ánh sáng màn hình hắt ra, Tiểu Quân kinh hãi nhìn khắp gian phòng thử tìm người phụ nữ giấu mặt. hề có ai. Và, đúng là căn phòng bị bức tường ngăn đôi!

      chỉ nhìn thấy duy nhất màn hình tivi.

      màn hình xất cảnh giết chóc thứ nhất: ngũ mã phân thây. Vật thí nghiệm là con hắc tinh tinh.

      Đầu và tứ chi của nó bị buộc thừng to và cố định vào năm cỗ xe ngựa; có vài người bịt mặt cầm gậy đánh vào mông ngựa, ngựa chạy ra năm hướng khác nhau. Tứ chi của hắc tinh tinh vốn dài, bị kéo ra trông lại càng dài hơn. Nó rú lên thảm thiết. chân, rồi tay của nó bị kéo đứt; thân thể biến dạng nhưng nó vẫn còn rên rỉ. Tiếp đó là đầu, tay và chân nó cũng bị kéo ra các hướng, "bựt" tiếng, cái đầu bị kéo đứt phăng, con ngựa ấy phi , cái đầu bị văng rất xa. Hai con ngựa còn lại tiếp tục giằng co...

      Cảnh giết chóc thứ hai là bỏ vạc dầu. Vật thí nghiệm vẫn là con hắc tinh tinh. Nó bị trói chặt, treo lên cành cây khô. Dưới nó là cái nồi to đựng dầu, đáy nồi là đống củi khô cháy đùng đùng, dầu sôi sùng sục bốc khói đen ghê rợn. Hình như con hắc tinh tinh biết số phận nó sau đây là gì, nó kêu gào và giãy giụa. Có người từ từ thả nó xuống gần dầu sôi, ống kính quay hai bàn tay tàn độc của họ. Con hắc tinh tinh bắt đầu rú lên nhưng thanh rùng rợn. Lát sau nó chìm hẳn trong nồi dầu sôi; sau hồi lục sục, khói đen bốc lên mù mịt, tất cả trở lại im ắng...

      Cảnh giết chóc thứ ba là, muôn đao chặt chém. Lại con hắc tinh tinh được đưa ra. Nó bị buộc cố định cái bệ bằng sắt, tựa như bàn mổ ở bệnh viện. người bịt mặt tay cầm con dao lưỡi cong, cực sắc nhọn; ta đứng bên con hắc tinh tinh, rồi quay nhìn sang ống kính như muốn hỏi: chuẩn bị xong chưa? Sau đó ta bắt đầu ra tay, thận trọng rạch thịt con vật khốn khổ. Hình như nó đau lắm, nó chỉ khẽ rên rỉ, đôi mắt sâu hoắm của kinh hãi nhìn kẻ xẻo thịt nó; mỗi miếng thịt được xẻo ra, gã đao phủ đều đưa ngang qua mắt con hắc tinh tinh cho nó xem...

      Tiểu Quân dám nhìn nữa, kéo chăn trùm kín đầu.

      Giọng nữ kia lại vang nên, Tiểu Quân văng vẳng nghe thấy: "Tôi nhắc lại lần nữa: nếu muốn ta chết phải chết trước khi trời sáng. Nếu lựa chọn cách chết chúng tôi lựa chọn giúp . Thời gian còn nhiều nữa, hai người cứ tạm ở lại bên nhau..."

      Chẳng sau đó bao lâu, Tiểu Quân từ từ kéo chăn xuống. Căn phòng vẫn tối đen, tivi tắt, giọng nữ kia cũng im bặt. Tiểu Quân biết tiếp theo mình nên làm gì, đành tiếp tục chờ đợi trong bóng tối. Bên cạnh là bức tường rất dày, cửa sổ có chấn song sắt, chỗ này biến thành buồng giam dành cho người.

      Giọng nữ kia còn nữa, thời gian lặng lẽ trôi , Tiểu Quân nằm bất động chờ đợi chừng mười phút, nghe thấy gì hết.

      thử sờ tay sang bên... thấy bức tường đâu nữa! lập tức gọi to: "Trường Thành!"

      Trường Thành nằm chiếc giường kia, giọng rất tỉnh táo: "Sao thế?"

      Tiểu Quân lập tức nhào sang ôm chặt lấy . Toàn thân run bắn. " có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì ?"

      Trường Thành: "Có chuyện gì à?"

      Tiểu Quân mếu máo : " biết ư?"

      Trường Thành: " vẫn ngủ mà! Em xem?"

      Tiểu Quân: "Vừa nãy chúng ta bị tách ra."

      Trường Thành: "Em... ngủ mê à?"

      Tiểu Quân: "Em vẫn thức suốt. Lúc nãy ở giữa căn phòng này bỗng dưng mọc ra bức tường ngăn cách chúng ta. Sau đó em nghe thấy giọng nữ chuyện với em."

      Trường Thành ngờ rằng thần kinh của Tiểu Quân có vấn đề, chỉ im lặng, tiếp tục nghe.

      Tiểu Quân: "Mụ ấy bảo em hại , nếu mụ giết em! có nghe thấy ? Trường Thành! Em hại , bao giờ."

      rồi ôm Trường Thành, khóc òa.

      Trường Thành ôm chặt , : "Em hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh trở lại..."

      Tiểu Quân trong nước mắt: "Có lẽ chúng ta thể trở về Bắc Kinh nữa..."

      Trường Thành day huyệt thái dương cho Tiểu Quân, lát sau : "Em ạ, dù đó phải giấc mơ em cũng đừng sợ, ..."

      Tiểu Quân ngồi thẳng lên, to: "Trường Thành! phải giấc mơ, phải! Mà là có chuyện rồi, hiểu ? Chúng ta gặp nguy hiểm! phải chết em chết! Sao vẫn bình thản thế này?"

      vừa vừa đưa tay ra sau lưng Trường Thành, xem xem có kẻ nào uy hiếp , gí dao gí súng vào lưng . có. lại : " mau nghĩ cách !"

      Trường Thành ngồi dậy, bật đèn, đèn sáng. ghé sát tai Tiểu Quân : "! Bây giờ đưa em khỏi đây ngay!"

      Tiểu Quân nhìn lên phía , có cảm giác cái giọng nữ kia đứng cao theo dõi hai người. khẽ : "Liệu chúng ta có thoát ?"

      Trường Thành: "Sao lại ? Mặc quần áo vào ." vừa vừa bước ra kéo rèm cửa sổ. Ngoài kia vẫn tối mịt, trời chưa sáng. Tiểu Quân nghe thấy lay chấn song cửa sổ, nó rất kiên cố. Xem ra phải mụ kia vào phòng qua cửa sổ.

      Trong bóng tối, Tiểu Quân vừa khóc vừa mặc quần áo: "Trường Thành, em rất hối hận, lẽ ra em nên đưa đến nơi này..."

      Trường Thành : "Bây giờ thế có tác dụng gì!"

      Tiểu Quân im lặng.

      Áo ngực và quần lót đều để ở gian toilet, kịp vào lấy nữa, đành chỉ mặc quần dài áo dài vậy.

      Trường Thành hỏi: "Mặc xong chưa?"

      "Chưa..."

      càng cuống càng thể xỏ chân vào đôi bốt da màu tím. Trường Thành ngồi xuống sờ thấy chân , giúp Tiểu Quân bốt. lại sờ tìm cái túi xách, thấy. Trường Thành : " cần túi nữa, thôi!"

      có người dự báo Tiểu Quân thể sống quá đêm nay, đâu có thể dễ dàng chạy trốn? Tiểu Quân lúc này như đứa bé ở nhà trẻ, ngây ngô theo Trường Thành, hy vọng có thể ra khỏi khách sạn, khỏi cái thị trấn này, khỏi vùng tây nam...

      Trường Thành lần sờ tháo được sợi xích chống trộm, gây tiếng động "lách cách". Xem ra, cũng phải người phụ nữ kia vào nhà bằng cửa chính.

      Rồi mở khóa, mở cửa, rất khẽ. Hành lang của khách sạn lẽ ra bật đèn thâu đêm, nhưng lúc này lại tối om. Hai người ra khỏi phòng, rờ rẫm bước được quãng, Tiểu Quân bỗng cảm thấy dưới chân mình trơ cứng. Lạ ! Tấm thảm đâu rồi?

      dừng lại, : "Trường Thành! ổn..."

      "Sao?"

      " có cầm di động ra ? Thử soi đèn !"

      "..."

      " cảm thấy đây phải hành lang của khách sạn."

      Hình như Trường Thành cũng nhận ra, nghĩ ngợi. "Thế ... đây là đâu?"

      "Hình như chúng ta ra bên ngoài rồi."

      Trường Thành nghe ngóng quanh bốn phía: "Đúng là bên ngoài."

      Tiểu Quân sợ hãi: "Nhưng ta chưa qua cửa chính của khách sạn?"

      Trường Thành băn khoăn: "Hay là, nó mở?"

      "Ta nhìn thấy gì, rồi ngẫu nhiên qua lúc cửa mở? Có thể như thế ? Nhưng ta cũng chưa bước xuống mấy bậc thềm!"

      "Nhưng ràng là ta ở bên ngoài."

      " nhìn , trời quá tối, xung quanh lạ lắm."

      "Chắc là tại trời nhiều mây."

      "Tại sao thấy ánh đèn nào cả?"

      "Có lẽ nhà nào cũng ngủ. Ta cứ !"

      Tiểu Quân nhúc nhích: " ổn, ổn..."

      Tiểu Quân vẫn bất động, bỗng hỏi: "Sau khi xuống tắc-xi, chúng ta có nhìn thấy trụ sở ủy ban thị trấn ?"

      Trường Thành ngẩn người, im lặng.

      "Đồn công an nữa?"

      Trường Thành vẫn im lặng, chắc là nhìn thấy.

      "Bây giờ đưa tay ra mà xem, thấy sương mù phải ?"

      "Ý em là gì?"

      "Trước khi trời tối, sương mù dày đặc, sao bây giờ lại thấy gì nữa?"

      "Chắc là sương tan."

      " phải."

      "Thế em cho là gì?" Giọng Trường Thành bắt đầu run.

      " nhìn lên mà xem..."

      Trường Thành ngẩng đầu: "Gì thế?"

      Rồi Tiểu Quân câu mà chính cũng phải rùng mình: " xem... có phải còn bầu trời nữa đúng ?"

      Trường Thành tỉnh táo : "Đen ngòm... em đừng linh tinh hơn."

      Tiểu Quân cảm thấy phải bầu trời mà là cái nắp tối đen úp xuống.

      khẽ : " theo em..." Rồi kéo Trường Thành, cả hai mò mẫm bừa như người mù, dò dẫm mục đích. Bốn bề trống vắng có gì hết! Rồi họ quay trở lại quãng, mò đúng cửa phòng 109. Cả hai sờ tìm xung quanh và nhận ra rằng cả ngôi nhà biến mất, chỉ còn lại độc nhất căn phòng số 109. Hoặc có thể là, cả ngôi nhà khách sạn vẫn còn ở chỗ cũ, chỉ riêng phòng 109 bị chuyển đến nơi lạ hoắc biết ở phương nào!

      Cả hai đứng nghệt ra.

      Trường Thành kinh hãi : "Chúng ta lên phía trước, xem có thể tìm thấy con phố Dao Găm ..."

      "Được!"

      Cả hai trong con hẻm Ngõ Tối, cảm giác là thể, dọc đường rất thuận lợi, mặt đường bằng phẳng, vấp chân cũng có bàn tay nào bất chợt thò ra nắm lấy họ.

      Trường Thành trước, Tiểu Quân theo sau. Cả hai mò mẫm giữa đêm đen. Rồi Trường Thành dừng lại. Tiểu Quân vội hỏi: "Sao thế?" Trường Thành im lặng đưa tay ra lần sờ... rồi : "Đây là bức tường nào nhỉ?" Tiểu Quân giật mình, cũng đưa tay ra sờ. Trước mắt quả nhiên có bức tường xi măng! Trường Thành : "Tối quá... hay là chúng ta sai hướng?"

      Lúc này Tiểu Quân hoàn toàn mất hết cảm giác về phương vị, chỉ còn biết trông cậy ở Trường Thành.

      Trường Thành tay kéo Tiểu Quân, tay sờ bức tường bước . Tiểu Quân hiểu rằng tìm cửa ra.

      Họ tiếp tục bước . Chân tay Tiểu Quân càng lúc càng mất cảm giác, nhận ra bức tường này dài vô tận thể hết, nó chạy vòng tròn!

      Trường Thành cũng nhận ra điều này, dừng lại, nín lặng. còn nghi ngờ gì nữa. Tâm trạng tụt dốc.

      Tiểu Quân lần theo bức tường, sờ mãi thấy điểm dừng, cũng biết nó cao đến đâu.

      Cả hai dường như rơi vào cái thùng sắt khổng lồ. đầu phải là bầu trời mà là cái nắp! Mở nắp ra mới nhìn thấy sương mù, ánh đèn hoặc những vì sao lấp lánh...

      Trường Thành bỗng nổi giận chửi đổng: "Con mẹ nó! thể tin cái chuyện tà ma này!" Rồi dắt tay Tiểu Quân tiếp tục bước lên. Lần đầu tiên Tiểu Quân thấy văng tục.

      Cả hai hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng dừng lại. Trường Thành phát điên đạp vào bức tường xi măng "Uỳnh...Uỳnh...". Những thanh rất bí, Tiểu Quân có cảm giác đó phải là tường mà là lớp đất bị xi măng bịt kín. Đây là dưới lòng đất! Trường Thành đạp mấy phát rồi thôi. Cả hai đứng ngây ra.

      Sau lúc lâu, Tiểu Quân : "Phải làm gì bây giờ?" lắc cánh tay Trường Thành, sắp khóc: "Phải làm gì bây giờ?"

      Trường Thành giọng nghẹn ngào: "Chắc chắn thể ra nổi, ta trở lại phòng vậy."

      "Về phòng?"

      "Về và chờ xem sao."

      "Chờ cái gì?"

      "Chúng ta chỉ còn cách chờ đợi."

      Lúc này Tiểu Quân thể đưa ra quyết định gì, đành nghe theo . dẫn lần mò về phía trung tâm. nắm tay nữa. Tiểu Quân chú ý đến cái chi tiết này, trách , hiểu rằng lúc này tâm trạng rất nặng nề. Nếu tùy tiện làm theo ý mình cả hai rơi vào tình thế tuyệt vọng như thế này. lê bước theo .

      Cả hai từ từ bước , rồi trở về căn phòng 109 trơ trọi, Trường Thành chốt cánh cửa chống trộm lại. Hai người lần mò, ngồi lên giường. Tiểu Quân ôm chặt lấy .

      "Trường Thành..."

      "Gì cơ?"

      "Người phụ nữ ấy trong hai chúng ta phải chết. tiếp tục sống, còn em thể trở về..."

      rồi Tiểu Quân áp mặt vào ngực Trường Thành, cảm thấy rất run rẩy.

      Lát sau Trường Thành : "Em đừng bừa. Ta nhất định có cách..."

      Tiểu Quân : "Đúng thế đấy, mụ ta bảo em được sống đến lúc trời sáng... Bây giờ em với : em đưa đến đây là vì chuyện tấm ảnh cưới ma. Em gặp người mù, ông ta : đám cưới ma đó tổ chức ở thị trấn này; bất cứ đôi trai nào, nếu đến đây chụp ảnh chung biết sau này ai chết trước ai chết sau; người nào mở mắt người ấy chết trước. Trước khi ngủ, chúng ta chụp hai kiểu ảnh, kiểu nhắm mắt đúng ? Tức là em chết trước . Xem ra, đây là số phận sắp đặt..."

      Trường Thành im lặng hồi lâu mới : "Lẽ ra em nên đưa đến đây."

      "Em xin lỗi ..."

      Trường Thành nín lặng, chỉ thở dài thườn thượt, rồi ôm ghì Tiểu Quân chặt.

      Tiểu Quân : " và em nhau, có hối hận ?"

      Trường Thành trả lời, chỉ giọng trầm trầm: "Em để yên lát."

      Tiểu Quân gì nữa. Trường Thành lặng lẽ, bất động, ngồi trong bóng tối. Tiểu Quân nhìn thấy vẻ mặt . như đứa trẻ con mắc lỗi, nín lặng câu. mong chờ Trường Thành bình tĩnh trở lại, rồi nghĩ cách để thoát ra.

      Hơn nửa giờ, Trường Thành vẫn im lặng. Nửa giờ ấy sao mà dài dằng dặc. Tiểu Quân chịu nổi nữa, nắm cánh tay lắc mạnh: "Trường Thành..."

      Trường Thành lại : "Em để yên tĩnh lát được ?"

      Tiểu Quân rất muốn rất muốn chuyện với , đoán rằng mình còn nhiều thời gian nữa. Nhưng hiểu Trường Thành nghĩ gì, dường như có tâm trạng nào để chuyện. Tiểu Quân trào nước mắt, rất buồn.

      Lại gần nửa giờ nữa trôi qua, hình như Trường Thành ra khỏi trạng thái đờ đẫn, ôm choàng Tiểu Quân, khẽ : "Sao có thể hối hận gì chứ?" Khiến cảm thấy vừa hạnh phúc lại vừa xót xa, hôn , rồi lẩm bẩm: "Thế là em thỏa mãn rồi." ngả lên vai , nhắm mắt lại.

      Lát sau bỗng hỏi: "Mấy giờ rồi nhỉ?"

      Trường Thành: "Chắc là hơn 2 giờ sáng."

      Tiểu Quân buồn bã : "Em còn nhiều thời gian nữa... Trường Thành, em rất hạnh phúc, chút thời gian cuối cùng vẫn được ở bên ..." đến đây nước mắt tuôn rơi lã chã.

      Trường Thành nghẹn ngào: "Tiểu Quân, chắc chắn có chuyện gì hết, mà..."

      Tiểu Quân lau nước mắt, rờ rẫm trong bóng tối. "Chiếc bánh ga-tô mua cho em đâu?"

      Trường Thành: "Em đói rồi à?"

      Tiểu Quân cười cay đắng: "Em muốn ăn no."

      Trường Thành dịu dàng: "... tìm."

      Rồi đứng dậy, lần tìm mặt bàn gần cửa sổ, cầm cái bánh ga-tô lên, quay lại đặt vào tay Tiểu Quân.

      Tiểu Quân mở hộp, cầm cái bánh, ăn lấy ăn để. nhìn thấy khuôn mặt Trường Thành lúc này trào hai hàng lệ. Ăn xong. Tiểu Quân kéo luôn vạt áo lau tay, rồi : "Em vẫn thấy đói."

      Trường Thành khẽ : "Hết mất rồi..."

      "Cho em ít nước."

      " lấy nước cam nhé?" Trường Thành từ từ mở cánh cửa tủ lạnh.

      Tiểu Quân bỗng kêu lên như bị kim châm: "Em uống nữa."

      Trường Thành: "Sao thế?"

      Tiểu Quân hơi do dự, rồi : "Em uống các thứ của họ! đưa em chai nước em mua."

      Trường Thành lại lần tìm hồi, rồi cũng tìm thấy chai nước khoáng, đưa cho Tiểu Quân.

      2 giờ 18 phút.

      Tiểu Quân cầm chai nước khoáng, mở nắp, giơ lên uống ừng ực. Nước mát lịm. Trường Thành cố căng mắt nhìn .

      2 giờ 20 phút.

      Ăn rồi, uống rồi, Tiểu Quân thấy đầu óc chơi vơi, tựa vào đầu giường, từ từ nằm xuống. có cảm giác như bị tiêm thuốc mê, rất nhanh chóng, tứ chi điều khiển được nữa, miệng khẽ lẩm bẩm: "Sao em lại chóng mặt thế này? Trường Thành... ôm em ..."

      Trường Thành bước lại. Tiểu Quân gọi, giọng rất yếu: "Trường Thành..."

      nghe thấy tiếng "khục..." Trong bóng tối, Trường Thành quỳ xuống, rồi gào khóc. Lần đầu tiên nghe thấy khóc, biết xảy ra chuyện gì, định hỏi nhưng đôi môi chỉ khẽ mấp máy, thể được nữa.

      " xin lỗi Tiểu Quân. Thực ra người đàn bà ấy cũng với , rằng trong hai chúng ta phải chết! Em hãy tha thứ cho , ích kỷ; dù hại em, em cũng lựa chọn để sống, em chết, đúng ? Em hận chứ? Tiểu Quân , em hận chứ..."

      Tiểu Quân thể phẫn nộ hay đau buồn gì nữa, trong óc xuất xoáy lốc khổng lồ màu trắng, xoay tít với tốc độ cực lớn, ý thức của dần loãng tan và đó, gắng sức nhoài ra ngoài...

      chỉ có thể nghe thấy Trường Thành khóc lóc kể lể, nhưng nhìn thấy quỳ ở bên. Vào thời khắc này rất muốn nhìn thấy : người đàn ông luôn rất mực chiều chuộng , người đàn ông từng với cùng giã biệt cõi đời, người đàn ông sắp cùng tổ chức hôn lễ... rất muốn nhìn khuôn mặt, vẻ mặt, và đôi mắt của .

      Tất cả tối đen. Tiểu Quân càng lúc càng thở gấp. chỉ còn lại làn ý niệm cuối cùng đung đưa, văng vẳng nghe thấy tiếng hát từ đâu đó rất xa xôi vọng đến.

      Dù người , bỏ căn phòng hoang hóa,

      cũng để chìa khóa lại cho .

      Dù người , để tình mọc rêu xanh,

      cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế.

      Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,

      cũng xin gửi lại chiếc gương soi.

      Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,

      cũng để bóng hình xưa ở lại.

      Dù thế giới của người giờ xa mãi,

      cũng lưu cột mốc để hay.

      Dù người theo ai bước đến tương lai,

      quá khứ cứ gửi trọn vẹn.

      Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,

      Sau vĩnh viễn người lại thuộc về .

      Dù người hẹn với ai cả lai sinh,

      kiếp này cũng cho kỷ niệm.

      Trường Thành bước lại gần, trong nước mắt: "Vừa nãy rất muốn đưa em thoát ra, nhưng em cũng thấy rồi: bốn bề đều là tường vây kín, có lối thoát... Người đàn bà ấy nếu để em chết phải chết. cũng xem băng hình của họ, những cách chết vô cùng đáng sợ, vượt quá sức chịu đựng tâm lý người thường. thấy sợ! Người đó cũng bảo, nếu làm cho em chết em được chết an lành hề đau đớn! bỏ thuốc mê vào nước của em, nó giúp em mất hết tri giác, bây giờ tiêm Cianiding cho em, em được nhàng giải thoát... Tiểu Quân, em , em hận , đúng ? biết em thể được nữa nhưng lòng em thầm: em hận ..."

      Lúc này là 2 giờ 21 phút.

      Trường Thành tiêm cho Tiểu Quân xong, ném bơm tiêm , rồi ôm choàng Tiểu Quân khóc lóc thảm thiết.

      Tiểu Quân như khúc gỗ vô tri, thể bất kỳ thái độ nào.

      Khóc hồi rồi, Trường Thành ngẩng đầu lên hét to: " ấy chết! Ngươi tha cho ta về nhà !"

      Giọng nữ băng giá vang lên trong bóng tối: "! Hai người phải làm đám cưới ma !"

      Trường Thành kéo góc cái chăn lau nước mắt.

      Giọng nữ ấy tiếp tục: "Ta là người làm chứng cho hai người. Ta tên là Khúc Thiêm Trúc!"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 39 - KHI KHÚC THIÊM TRÚC CHƯA HÓA ĐIÊN
      đời vẫn thế, mỗi người tính.

      Chu Xung và Lục Lục thích những chàng tập thể hình, nhưng Khúc Thiêm Trúc lại thích, Triệu Tĩnh là niềm kiêu hãnh của trước mặt các bạn nữ.

      Triệu Tĩnh là người rất đôn hậu, có tâm địa; Thiêm Trúc rất ghét đàn ông xảo quyệt. Rất có thể Triệu Tĩnh ra ngoài dễ bị thua thiệt nhưng Khúc Thiêm Trúc nghĩ rằng chỉ cần để mắt đến là ổn cả. Điều quan trọng là Triệu Tĩnh rất chịu nghe lời . Thực tế, từ năm trước họ chung sống như vợ chồng, mọi việc lớn trong nhà đều do Thiêm Trúc quyết định. Mô hình gia đình như thế khá giống bà mẹ và ông chú dượng; bà mẹ rất ghê gớm, đưc ông chồng luôn nghe lời bà.

      Điều khiến cho Thiêm Trúc rất ngạc nhiên là, lần đầu tiên họ lên giường với nhau chàng Triệu Tĩnh lại... thạo việc, khiến cho cả hai thể làm gì được!

      Thiêm Trúc nén được, hỏi: "Đây là lần đầu tiên của à?"

      Triệu Tĩnh đỏ mặt: "Ừ"

      Khúc Thiêm Trúc dở khóc dở cười, xem ra, cơ bắp như vô dụng!

      Rồi Triệu Tĩnh hỏi lại hệt như đứa trẻ: "Em sao?"

      Thiêm Trúc đáp: "Em muốn trả lời cái câu hỏi này!"

      bèn hỏi nữa. Sau vài lần, chuyện quan hệ tình dục của họ mới dần êm thấm. chàng có thể lực rất tuyệt, luôn đem lại cho Thiêm Trúc khoái cảm vô bờ bến. Dù có những lời xì xào rằng vài bà giàu có, tuổi sồn sồn rất "quan tâm chăm sóc" Triệu Tĩnh, Thiêm Trúc vẫn rất yên tâm về .

      Ngày 16 tháng 11, hôm đó trời nổi gió. Khúc Thiêm Trúc vĩnh viễn thể quên cái ngày này.

      Buổi tối, câu lạc bộ của Triệu Tĩnh có cuộc họp. Thiêm Trúc ở nhà mình, lên mạng, rồi mở hộp thư QQ. Có bức thư mới gửi đến, ghi là " Trương" gửi. Lúc ban ngày ở quán trà, có người đàn ông rất phong độ vào uống trà, Thiêm Trúc là người phục vụ. Cả hai trò chuyện khá nhiều. Rồi biết ta họ Trương, là Giám đốc công ty nọ. Khi ra về, Trương muốn có tấm danh thiêm của Khúc Thiêm Trúc, rất ngượng nghịu vì có danh thiếp. Cuối cùng cho ta số di động và số mã chat QQ. Thiêm Trúc bè mở ra xem. có nội dung gì, chỉ đính kèm tấm ảnh.

      mở tấm ảnh. Và rùng mình. Là tấm ảnh cưới ma!

      Chiếc bàn cổ, ghế bành cổ, nam nữ đứng ngay ngắn, nam mặc áo dài áo chẽn, nét mặt ngượng nghịu; nữ mặt áo đen váy đen, đầu tóc trang trí rất kỳ quái, bên dưới lộ ra đôi chân thon ...

      Thiêm Trúc từng nghe về tấm ảnh cưới ma; rằng nên nhìn ảnh quá lâu, kẻo trong ảnh mở mắt, ai nhìn thấy ta mở mắt người đó chết. vội xóa luôn bức ảnh này.

      Bên ngoài gió mạnh như bão tố, có tiếng "rầm rầm..." như pháo nổ, thứ gì đó bị gió quật đổ.

      Thiêm Trúc càng nghĩ đến tấm ảnh lại càng thấy sợ, gọi điện cho Triệu Tĩnh, nhưng thấy nghe máy. thấp thỏm chờ đợi, rồi lại gọi lại, lần này tắt máy. Tình huống rất hiếm khi xảy ra. dám ngồi mình trong nhà nữa, bèn mặc áo gió, vai đeo túi, ra khỏi nhà và gọi tắc-xi. Xe phóng như bay đến câu lạc bộ thể hình Mu Us Desert. Lúc này là hơn 11 giờ đêm.

      Đại sảnh tầng của câu lạc bộ vẫn sáng đèn, tầng hai tối om.

      hỏi bảo vệ ở cổng: "Huấn luyện viên Triệu Tĩnh có đây ?"

      ta đáp: "Chắc vẫn trong đó. Tôi chưa nhìn thấy ấy ra về."

      Thiêm Trúc bước vào, khắp tầng , thấy Triệu Tĩnh đâu, cũng thấy ai khác. ta đâu rồi? nhìn lên cầu thang xoáy tối om, đắn đo... rồi bước lên tầng hai.

      Tầng hai cũng có ai.

      ngang qua từng phòng tập, bỗng nghe thấy phía trước có tiếng động khe khẽ. dừng lại lắng nghe. Hình như có gì đó lay động, loạt soạt, và lại có tiếng người thở gấp, thở mạnh... bỗng cảnh giác, rồi từ từ bước lên, xác định thanh đó phát ra từ cảnh cửa nào. tay đẩy hé cảnh cửa. Ánh trăng hắt vào, nhìn thấy tấm ván hình cung ưỡn cong, Triệu Tĩnh hì hục... bên dưới là người phụ nữ đứng tuổi.

      Thiêm Trúc sững sờ. lời gào thét. Đứng đó chừng phút, từ từ lùi ra. Đầu óc như đóng băng, phẫn nộ, oán hận, cũng bi thương. Chỉ có cảm giác - để làm tình, cái ghế chuyên dùng để nằm ngửa ấy là công cụ được việc nhất rồi còn gì!

      Thiêm Trúc tắc-xi về nhà. Vào phòng ngủ, nằm úp mặt xuống giường khóc nức nở. Lúc này quên hẳn tấm ảnh cưới ma kia.

      Chừng hơn giờ sau có tiếng kẹt cửa, Triệu Tĩnh về. bỗng nhận ra mình rất hận ta, hận thấu xương. Lúc nãy ở câu lạc bộ bị tê liệt hay sao? Giống như ai đó bị cắt phăng chân, ngay tức cảm thấy gì hết, lát sau mới thấy đớn đau chết ngất.

      Khi Triệu Tĩnh bước vào phòng ngủ, Thiêm Trúc giả vờ ngủ say. rón rén cởi quần áo rồi lên nằm cạnh . giở mình, giả vờ tỉnh giấc: "Sao về muộn thế?"

      Triệu Tĩnh nhoài người sang bên hôn Thiêm Trúc. ngửi thấy mùi nước hoa Chanel rất đậm, bỗng thấy ghê tởm.

      : "Nhiều sếp quá, họ lần lượt phát biểu, chỉ tổ mất thời gian!"

      Ai là Triệu Tĩnh biết dối? Thiêm Trúc cố nén giận, : "Mau ngủ ." Triệu Tĩnh nằm xuống, gì.

      đúng ra, Thiêm Trúc muốn xa Triệu Tĩnh. Tuy rất thích đàn ông lãng mạn, Triệu Tĩnh lại là cung Ma Kết rất lãng mạn nhưng lại rất thích hợp để làm người chồng. quyết định bao giờ "vạch trần" vụ này nhưng dịp nào đó thích hợp trả thù ta vố đau. rất ghét đàn ông xảo quyệt lắt léo, nguyên nhân chính là thể chấp nhận phản bội.

      trả thù ra sao? Mình gã rất đặc sắc, mình tòm tem, bắt gã phải nếm trải mùi vị của việc bị cắm sừng. , mình nên tìm gã rẻ rách nhất, rồi ngoại tình nhiều lần, thế mới gọi là độc. Mà , làm thế mình quá thiệt thòi. Mình từ từ nghĩ sau. Trả thù, có bao giờ là muộn đâu?

      Hôm sau, trước khi cả hai người làm, Khúc Thiêm Trúc bình tĩnh trở lại rất nhiều, nhắc đến tấm ảnh cưới ma. Triệu Tĩnh : "Lần sau, nếu là thư lạ nên xem làm gì."

      Tối ngày 19 tháng 11, Triệu Tĩnh gửi tin nhắn rằng phải ở lại họp về được. Thiêm Trúc sinh nghi. tuần làm ca ngày, tuần làm ca tối, tại sao Triệu Tĩnh toàn bận việc ngoài giờ vào tuần làm ca ngày, là quy luật gì đây? Chỗ làm và câu lạc bộ của rất gần nhau, ngờ rằng sợ bất chợt đột kích.

      ngồi trước máy tính, vừa lên mạng vừa ngẫm nghĩ: có nên xem thực ra làm gì? Nếu nhìn thấy mình thế nào? muốn làm ầm ĩ tại trận, thế chỉ có thể ngấm ngầm uất ức...

      vào hộp thư, sợ lại nhìn thấy tấm ảnh cưới ma; mở game "Hôn lén nơi công sở" để chơi. Bỗng có tín hiệu tin nhắn máy di động, ngỡ là Triệu Tĩnh nhắn tin, cầm máy lên nhìn, ra là tin nhắn thông thường. Khỏi cần nghĩ ngợi, mở xem luôn và choáng váng! Lại là tấm ảnh cưới ma! xóa luôn. Tâm trạng bỗng u ám tột cùng.

      Gã này là ai? Gã chỉ biết email của mà còn biết số di động của nữa. Tại sao gã ngớt gửi tấm ảnh khốn kiếp ấy cho ? Lẽ nào có ý gì chăng? thấy sợ. Lúc này rất mong Triệu Tĩnh ở bên mình. Lúc đầu trở thành bạn của cũng vì cơ bắp của người tập thể hình khiến có cảm giác an toàn.

      gọi điện cho Triệu Tĩnh, phải vài hồi chuông mới thấy nghe máy.

      "Bao giờ về?"

      Giọng Triệu Tĩnh rất khẽ: "Chưa họp xong. Cứ chờ . Cưng à!"

      Kết thúc cuộc gọi, Thiêm Trúc nhìn xung quanh. Phòng này mới tân trang, sơn vôi rất sáng sủa, hai người chuẩn bị làm phòng tân hôn, đồ đạc cũng mới mua. càng nhìn càng cảm thấy nơi này xa lạ và rất chống trải. đứng lên mặc áo, khoác túi, lại đến câu lạc bộ Mu Us Desert.

      Lúc này 10 giờ 30 phút tối. Vừa bước vào đại sảnh tầng câu lạc bộ, nghe thấy ở phòng họp có tiếng ồn. lặng lẽ bước đến, nhìn qua khe cửa, đúng là mọi người họp.

      ra khỏi câu lạc bộ, lại lại, chờ Triệu Tĩnh ra.

      Hơn mười phút sau, tan họp, các nhân viên lục tục ra về. Triệu Tĩnh nhìn thấy Thiêm Trúc, hơi ngạc nhiên: "Sao em lại ở đây?"

      "Em lại nhận được tấm ảnh cưới ma, sợ gần chết! Em dám ngồi nhà mình nên chạy đến đây..."

      "Thế em đưa email của vào diện thư rác ."

      "Lần này gửi ảnh vào di động của em."

      "Em đưa số máy của vào danh sách chặn cuộc gọi."

      " ăn thua đâu. Em cảm thấy có đôi mắt nấp ngay trong nhà chúng ta..."

      Triệu Tĩnh bỗng nghĩ ra điều gì đó, : "Em đưa số di động của , gọi cho ."

      "Em xóa mất rồi."

      "Lần sau đừng xóa, hẹn ra, nện cho mọt trận."

      " chỉ biết đấm đá à? Nên nghĩ cách gì đó !"

      "Thế ... mai mua cho em sim mới, vứt sim cũ !"

      Tối ngày 22 tháng 1, trời lại nổi gió to, câu lạc bộ của Triệu Tĩnh lại có cuộc họp, thể về, nhà chỉ có mình Khúc Thiêm Trúc. Chắc hôm nay bị gửi ảnh cưới ma nữa. làm động tác chặn email, di động cũng thay số mới, gã kia thể bám riết nữa. Thiêm Trúc thấy cả mình, dồn sức chú ý vào Triệu Tĩnh, liệu hôm nay dối ?

      Ngoài cửa có tiếng bước chân. về? lắng nghe, và bước xuống cầu thang chân, rồi dừng lại trước cửa ra vào. Do dự. Người này là ai? Tim đập thình thịch.

      Lúc này là 22 giờ 51 phút.

      Ngoài cửa có động tĩnh gì. Hình như người ấy biến mất. Thiêm Trúc rón rén bước đến cửa, nhìn qua mắt thần lắp ở cửa chống trộm. Đèn hành lang vẫn sáng, nhưng nhìn thấy căn hộ đối diện, hình như giữa chừng bị cái gì đó chư khuất. Là cái gì nhỉ? Nó giống như hai cái răng nanh choãi ra hai bên! biết đó phải là răng nanh mà là phần của vật gì đó, to bằng cái mắt thần, cái vật ấy quá lớn, nó từ cao từ từ hạ xuống dưới! Tiếp đó nhìn thấy hình vẽ ba màu đen, trắng, hồng, và hai cái đuôi sam màu đỏ thắm, cuối cùng, bỗng nhìn thấy cái mặt tô màu, bông hoa đen!

      Thiêm Trúc kêu lên và chạy ào vào phòng ngủ. Tấm ảnh cưới ma được đưa đến tận cửa nhà ! Hai cái "răng nanh" thực ra là đôi bàn chân , hình vẽ đen trắng hồng là cái váy của ta, hai cái đuôi sam đỏ thắm là cái dải lụa buông trước ngực ta.

      Ngoài cửa im lìm như cõi chết. Thiêm Trúc tì tay vào tường từng bước vào phòng khách, run rẩy cầm di động lên gọi cho Triệu Tĩnh. lại tắt máy! biết trông cậy vào đâu nữa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa chống trộm. Có ai đó bước vào tòa nhà này, mở cửa hành lang rất mạnh, sau đó rảo bước lên. Bước chân người ấy rất đường hoàng, chắc là người sống ở chính tòa nhà này. Tiếng bước chân ngoài đó lại chậm rãi bước xuống. Thiêm Trúc mong người bước lên ấy là Triệu Tĩnh, nhưng người ấy vẫn tiếp tục xuống. lại chờ đợi hồi lâu, nghe thấy bước chân của ai ngoài kia nữa. lại gọi cho Triệu Tĩnh, vẫn tắt máy. Lúc này là 23 giờ 06 phút.

      khoác túi lên vai, bước ra cửa, nhòm qua mắt thần nhìn ra bên ngoài. Lần này nhìn thấy cửa căn hộ đối diện. Cũng tức là, kẻ giơ tấm ảnh cưới ma cho xem khỏi đây. Thiêm Trúc bước ra, xuống cầu thang, định tìm Triệu Tĩnh.

      Ra khỏi khu chung cư, Thiêm Trúc nhìn thấy góc đường có người mù đeo kính râm, chống gậy trúc, ngược chiều gió trông rất chật vật. Ông ta mặc chiếc áo gió màu xanh, có vẻ phong phanh giữa trời gió lạnh.

      Thiêm Trúc nhìn hai bên, có chiếc tắc-xi nào, bồn chồn lo lắng. Khi người mù ấy qua trước mặt dừng lại, hình như cảm nhận được đứng đây. Rồi ông ta ngoảnh về phía , : " ơi, chờ ấy à?" Giọng người mù nghe là lạ. Bản năng phụ nữ khiến Thiêm Trúc cảnh giác, im lặng. Người mù lại , có vẻ bí hiểm: "Ba chục năm sau soi gương, nhìn thấy Từ nương..." Thiêm Trúc ngớ ra, nghĩ bụng có lẽ ông ta là người điên. ngoảnh nhìn về phía cổng khu chung cư, có bảo vệ đứng ở đó nhìn về phía họ, thấy hơi yên tâm. Người mù thấy gì, lắc đầu rồi tiếp tục bước ngược chiều gió, Thiêm Trúc lại đứng chờ xe tắc-xi. Vẫn có. gọi điện cho Triệu Tĩnh, vẫn tắt máy, cất di động rồi ngoảnh nhìn người mù. Ông ta xa... và, đúng lúc này bất chợt nhận ra điều: câu cuối cùng của người mù đầy ý. Soi gương! Ám chỉ Triệu Tĩnh[1] hay sao? Ông ta còn đến Từ nương, Từ nương còn là đại từ chỉ bà già. Phải chăng ý ông ta là, tối nay Triệu Tĩnh dan díu với bà đứng tuổi? Tuy nhiên, bản thân câu này cũng có logic của nó: ba chục năm nữa soi gương, bà già...

      [1] Từ soi gương và Triệu Tĩnh đồng .

      chiếc tắc-xi chạy qua, Thiêm Trúc giơ tay vẫn, xe bật đèn hiệu "xe trống", nhưng nó vẫn dừng lại bên . Rồi Triệu Tĩnh chui ra, : "Thiêm Trúc, em đứng đây làm gì?"

      : "Em định tìm ." Triệu Tĩnh bước lại thân mật choàng vai : "Vài sếp ham rượu, chuyện mãi dứt, mệt mỏi quá. Nào, ta về thôi!"

      Thiêm Trúc ngửi thấy mùi rượu, mà chỉ thấy mùi nước hoa Chanel rất đậm.

      "truy kích", cũng nhắc đến tấm ảnh cưới ma, quyết định từ nay mình đối phó tất cả mọi chuyện. Gió càng mạnh hơn, làm như có chuyện gì xảy ra, nó: " phải mặc áo len vào!" Triệu Tĩnh : " vâm như thế này, dù nhảy xuống hố băng bơi lặn cũng sao hết! Em ạ, hôm nay lãnh đạo biểu dương vì tháng này khách hàng phản ánh về rất tốt..."

      Thiêm Trúc bận tâm, việc duy nhất khiến nghĩ đến là... tối nay vừa gặp vị thần nhân

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :