Cưới ma - Chu Đức Đông (71C)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 25 - CÂU CHUYỆN GIỮA ẤY VÀ TA
      Có ai đó tắt đèn, cả toa xe bỗng tối om. Lục Lục nằm giường mở to mắt nhìn bóng tối. Con tàu nhưng đứng tại chỗ ngớt rung lắc "xọc xạch... xọc xạch..." đồng thời với tiếng hô của Khúc Thiêm Trúc " hai , hai ..."

      ra Tiểu Quân là bạn cũ của Chu Xung! Lục Lục bỗng hiểu tất cả.

      phải người nổi tiếng, người quan tâm đến blog của phần lớn là các bạn học trước đây, các đồng nghiệp cũ, và vài người bạn. Năm ngoái, bỗng có thêm fan, là Hồ Tiểu Quân.

      Lục Lục nhớ lại, hồi đó và Chu Xung mới quen nhau thông qua "Lưới tình". Hồ Tiểu Quân biết Lục Lục là bạn của Chu Xung, nhưng biết Tiểu Quân là ai. cách khác, Lục Lục ở vùng sáng còn Tiểu Quân nấp trong bóng tối. Tiểu Quân mình ở góc máy tính, ngày đêm lẳng lặng quan sát từng câu chữ, từng biến động của Lục Lục blog...

      Trong số người quan tâm đến blog của ta, rất có thể có người cũ và cả kẻ thù nay nữa.

      Lục Lục còn nhớ lần đầu và Tiểu Quân gặp nhau, do Tiểu Quân chủ động đề xuất. Hôm đó cả hai mua sắm, hình như tâm tư của Tiểu Quân để ở áo quần, ta chỉ lặng lẽ quan sát Lục Lục. Bây giờ nhớ lại ánh mắt của Tiểu Quân, Lục Lục nhận ra đúng là rất kỳ lạ. Lục Lục hỏi: "Cậu họ Hồ à?" Tiểu Quân đáp: "Đúng, họ này rất hiếm." Lục Lục còn nhớ lại lần và Chu Xung cãi nhau, rủ Hồ Tiểu Quân uống cà phê và mua sắm, lúc chia tay Lục Lục mời ta đến nhà chơi ta đùa: "! Nghe Chu Xung rất đẹp trai, tớ sợ mình ấy mất!"

      Lục Lục lại nhớ đến cái lần với Chu Xung rằng Tiểu Quân sắp cưới, Chu Xung nín lặng rất lâu...

      Lục Lục hiểu nổi tại sao Tiểu Quân phải che giấu thân phận để làm quen với ? Tại sao Chu Xung bao giờ nhắc đến Tiểu Quân? Hay ta vẫn nhau? Nếu thế, tại sao lại gắn bó với và tại sao Tiểu Quân lại phải kết hôn với người khác? Dù là nguyên nhân gì, Lục Lục vẫn là người bị qua mặt. bỗng cảm thấy con người Hồ Tiểu Quân và cả Chu Xung đều rất thâm hiểm.

      Tiểu Quân và Trường Thành cưới vào ngày 15 tháng 1, gần tháng nữa đến ngày cưới, thế mà cả hai lại mất tích! Tạm gạt bỏ mọi thứ liên quan đến tình , cảm thấy thế giới này sắp có loạn, tựa như tấm thảm bắt đầu mục nát ở góc, và dần dần lan ra phần còn lại. Tại sao nó lại mục nát? Tại vì nó che đậy bên dưới mình những con vật lúc nhúc bẩn thỉu mà mọi người biết, vì ai lật lên để nhìn; còn Lục Lục và Chu Xung ngồi ở góc gần đó – rất gần.

      Tàu hỏa về ga muộn hơn giờ, nhưng cuối cùng cũng cập bến. Lục Lục xuống tàu, thành phố lên đèn sáng trưng. Lần đầu tiên có cảm giác thủ đô ấm áp thân thiết. Lục Lục có hành lý gì, nên nhân viên soát vé ngỡ đón người nhà.

      Vừa ra khỏi ga nhìn thấy Chu Xung trong đám đông. Mới sau hai ngày, trông dường như gầy đáng kể. bước lại ôm choàng Lục Lục, : "Em gầy đấy!"

      " gầy có!"

      " dẫn em ăn cơm Pháp."

      "Được! Em đói meo đây."

      "Em mang theo chứng minh thư à?"

      "."

      "Mà khách sạn vẫn cho ở?"

      "Em phải giải thích hồi họ mới đồng ý."

      Cả hai vừa chuyện vừa lên tắc-xi. Lục Lục chủ động hỏi về Hồ Tiểu Quân, chờ Chu Xung tự .

      Chỉ lát sau họ vào hiệu ăn Pháp ở gần khu chung cư, ngồi vào bàn và gọi các món ốc, gan ngỗng, tôm hùm... đều là những món Lục Lục rất thích.

      Rồi Chu Xung cũng đến Hồ Tiểu Quân.

      Hồi trước Tiểu Quân là fan hâm mộ của Chu Xung, mọi người thường gọi là "Quả mi-ni". Chu Xung hay hát ở phòng trà "Khai Hoa", Tiểu Quân là khách thường xuyên ở đó.

      buổi tối mùa hạ, sau khi Chu Xung biểu diễn xong, lưng khoác ghi-ta đứng ven đường chờ tắc-xi Hồ Tiểu Quân xe máy đến đỗ trước mặt , : "Em đưa về!"

      Chu Xung hơi ngạc nhiên.

      "Em là fan rất trung thành của ."

      "Thảo nào trông hơi quen quen." nhìn chiếc xe máy của Tiểu Quân, : "Xe này chở được hai người ?"

      "Được chứ!"

      Chu Xung ngồi lên. Chiếc xe máy lao vọt , suýt ngã. Tiểu Quân : "Ôm chặt lấy em!" Chu Xung ôm eo . Trông Tiểu Quân thó, nhưng ôm mới thấy người rất đầy đặn. Gió đưa hương tóc Tiểu Quân khiến Chu Xung ngay ngất, thầm nghĩ: đêm nay là đêm tuyệt đẹp.

      Tiểu Quân vừa lái xe máy vừa hỏi: "Chúng ta đâu?" "chúng ta đâu" chứ phải "em phải đường nào".

      Chu Xung nhận ra ngụ ý, đáp: " chợ đêm."

      "Được!"

      Họ đến khu chợ đêm, ngồi ăn thịt nướng và uống bia. Chu Xung ngờ cả hai chuyện rất hợp nhau, vỏ lon bia vứt xuống đất càng lúc càng nhiều, dường như sắp ngập cả mắt cá chân họ. bà già đứng xa xa chờ họ đứng lên ra về.

      Chu Xung hơi chuếnh choáng, đầu nặng, chân chơi vơi, hỏi: "Em đâu?"

      "Về nhà. sao?"

      "Em đâu cũng đó."

      " sợ cha em ra tay à?"

      "Chỉ cần nhà em nuôi chó dữ, ngoài ra sợ gì hết."

      "Nhưng em sợ."

      "Sợ à?"

      "Sợ bạn của ."

      " có bạn ."

      Tiểu Quân cười: "Thế em yên tâm rồi. hơi say đấy. Nào, ta về nhà em."

      Chu Xung mơ hồ cảm thấy đêm nay rất tuyệt vời.

      Chiếc xe máy chở Hồ Tiểu Quân và Chu Xung đến khu chung cư cao cấp. Thực ra nhà Tiểu Quân chỉ có mình , cha mẹ Tiểu Quân sang Canada thăm con lớn, vài tháng nữa mới về nước. Điều mà Chu Xung ngờ, là Tiểu Quân hề tùy tiện, dễ dãi: Chu Xung quá khao khát, chỉ mong vào cuộc ngay nhưng bị Hồ Tiểu Quân nghiêm túc từ chối. nấu canh táo tàu và bột sắn dây cho uống để giã rượu, sau đó thu dọn giường cho Chu Xung. cười : "Em xin nhắc thần tượng điều này: được ngủ giường của em. Chúc ngủ ngon." Rồi sang phòng khác.

      Có lẽ từ giây phút đó Chu Xung Hồ Tiểu Quân, mê mệt.

      Lục Lục hỏi: "Hai người lên giường với nhau khi nào?"

      Chu Xung: "Khoảng bốn tháng sau."

      Họ nhau vô cùng say đắm. Chu Xung thường ngồi ở ban công hát cho Tiểu Quân nghe. Tiểu Quân đó là những ngày hạnh phúc nhất đời mình. micrô, thiết bị tăng , chỉ nghe người hát cùng tiếng đàn ghi-ta gỗ mới xúc động làm sao...

      Lục Lục hiểu ra tại sao Chu Xung luôn thích ngồi ban công để luyện giọng. thấy chua chát. tự nhắc mình: đó là câu chuyện tình quá đẹp nhưng chết yểu, có người thứ ba chen vào...

      Tiểu Quân có rất nhiều bạn mạng, phần lớn là nữ. Trong đó có bạn nam với nét mặt như của người miền đông bắc, viết văn kiếm sống, Tiểu Quân thường đọc văn mạng. đơn thuần, rất hay tin vào những thứ mà Chu Xung tin. Có lần hào hứng với Chu Xung: "A trả lời em blog của ấy." A là tên nhà văn đó.

      Chu Xung rất ghét blog, cho rằng đó là "cái ống nhổ" của đám người, còn Tiểu Quân mê blog. cũng mấy để tâm, miễn là Tiểu Quân thấy thích là được. Nửa năm sau Tiểu Quân nhắc đến nhà văn đó nữa, Chu Xung thậm chí quên béng ta.

      hôm Tiểu Quân đến nhà Chu Xung, tâm trạng hình như bất ổn, Chu Xung hỏi tại sao, Tiểu Quân "đến tháng" nên người mệt mỏi... Chu Xung ngồi ở ban công hát cho Tiểu Quân nghe ca khúc mới sáng tác, nhưng ánh mắt cứ thẫn thờ nhìn về miền xa vắng... Rất muộn, Chu Xung tiễn về nhà. Lúc chia tay, Tiểu Quân thường hôn , lần này cũng thế, sau đó cúi đầu quay bước.

      Chu Xung trở về phòng, cảm thấy yên tâm bèn gọi điện cho Tiểu Quân. Nhưng chuông di động của đổ chuông trong nhà . để quên di động ở -văng. cầm lên xem, trong đó có cuộc gọi nhỡ, là vừa gọi. định gọi đến nhà Tiểu Quân tín hiệu tin nhắn vang lên; Chu Xung nghĩ chắc là Tiểu Quân để quên di động, nhắn để hỏi . bèn mở xem, nhưng đó là do người tên là Mao Mao gửi đến: "Cưng ạ, gần đây vẫn ở Nga."

      Chu Xung nghĩ chắc họ gửi nhầm địa chỉ. Nhưng phải thế, vì máy của Tiểu Quân có lưu tên người này. bèn đọc các tin nhắn khác. Chân tay dần lạnh buốt. Qua các tin nhắn của hai người trao đổi với nhau, Chu Xung biết Mao Mao chính là nhà văn A; cách đây hơn tháng ta đến Bắc Kinh, hôm đó Tiểu Quân thăm ta; ngay lần đầu gặp mặt, cả hai quan hệ với nhau ở khách sạn. Và... Tiểu Quân có thai!

      Chu Xung bước ra ban công, nơi vẫn ngồi hát cho Tiểu Quân nghe, đôi mắt trào lệ.

      Cảm giác Chu Xung lúc ấy chẳng khác gì hồi được mẹ mua cho chiếc kẹo ngon, nhưng lại bị con chó tha mất mà chẳng biết làm gì để lấy lại. Lòng đầy băn khoăn, điều băn khoăn nhất là tại sao sau bốn tháng trời Tiểu Quân mới chiều , còn với gã A kia, Tiểu Quân có thể lần đầu gặp mặt lập tức ngủ cùng? Gã có những thủ đoạn gì, có sức hút gì?

      Hơn giờ sau Tiểu Quân gọi điện đến, cuống lên hỏi: " ơi có phải em quên di động ở nhà ?"

      "Đúng!"

      "Sao gọi cho em biết?"

      " rất xin lỗi."

      "... sao thế?"

      " đọc tin nhắn của em."

      Tiểu Quân bỗng nín lặng. Chu Xung cũng gì nữa. Cả hai đều ngừng lại chờ đối phương cất lời.

      Câu vừa rồi của Chu Xung đẩy tình của họ đến bên bờ vực thẳm, lúc này dường như cả hai nghĩ rất nhanh xem ai là người nhảy xuống trước.

      Sau hồi rất lâu, Hồ Tiểu Quân : "Chu Xung, chúng ta chia tay vậy. Em xin lỗi ."

      Giọng Chu Xung hơi nghẹn ngào: "Chúng ta đến với nhau... cả thảy được bao lâu nhỉ?"

      "16 tháng."

      "Ta quen nhau vào mùa xuân."

      "Hình như thế."

      " ... đưa em viện giải quyết cái thai?"

      " cần. Cảm ơn . Em tự thu xếp được."

      "Còn cái máy di động..."

      "Phiền gửi chuyển phát nhanh cho em."

      "Được."

      " ngủ ."

      "Được."

      "Chúc ngủ ngon."

      "Ừ."

      Hồ Tiểu Quân đặt điện thoại xuống.

      Chu Xung lại bước ra ban công ngồi xuống chỗ cũ. Cứ thế, ngồi suốt đêm ròng.

      Trời vừa hé sáng Chu Xung trở vào thư phòng mở máy tính tra cứu các thông tin về gã nhà văn kia. tìm thấy blog của gã với tấm ảnh người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi, hơi béo, chỉ có thể trông ta khó chịu. Chu Xung nhìn tấm ảnh ấy, cười khẩy, rồi tắt trang đó .

      Sau khi gửi trả Tiểu Quân chiếc di động, gọi mấy người bạn đến, cho họ xem ảnh của gã A, rồi bảo: "Các cậu giúp tôi xử lý thằng này trận !"

      Họ : " nên nguôi giận hơn."

      "Nó chửi tôi."

      "Chưa cần nóng thế."

      "Nó quỵt nợ tôi."

      "Vẫn chưa đến nỗi..."

      "Nó... ngủ với bạn của tôi."

      "Thế phải xử lý."

      Hôm đó hai "chiến hữu" khởi hành đông bắc. Chu Xung tiễn họ ra ga tàu. người hỏi: " à?"

      "Tôi muốn nhìn mặt nó."

      " cầu gì ?"

      "Vặt sạch lông của nó."

      Hai người nọ chớp mắt, gì nữa, lên tàu.

      Hai ngày sau họ trở về Bắc Kinh. Chu Xung đọc blog của gã kia, gã mình bị đâm, than thở rằng bị đồng nghiệp đố kỵ vì viết bài phanh phui bọn xấu nên gã bị trả thù, suýt nữa bị đẩy đến vấn đề chính trị. Gã nhờ phía cảnh sát truy tìm hung thủ để giải oan cho gã. Chu Xung bật cười. Hai chiến hữu kia có dùng dao nhưng đâm, mà là cạo sạch lông!

      Nửa tháng trôi qua, vết thương lòng của Chu Xung cũng dần bình phục. lại nhớ Hồ Tiểu Quân da diết, thường ngồi ở ban công đàn hát, trước mặt là cái ghế bỏ trống. Đó cũng là thời kỳ sáng tác được nhiều nhất, các ca khúc đều liên quan đến tình phản bội. Về sau, thể chịu nổi giày vò nữa, chủ động gọi điện cho Hồ Tiểu Quân: "Tiểu Quân, nhớ em." Tiểu Quân thở dài: "Hai chúng ta tựa như cái gương vỡ mất rồi."

      "Nếu em trở lại với , quên tất cả."

      "Nhưng em thể quên."

      "Chúng ta gắng sức, vượt qua được."

      ". Em nữa."

      rồi Tiểu Quân dập máy.

      Kể từ hôm đó Tiểu Quân nghe điện thoại của Chu Xung nữa. Chu Xung cũng hát, tối nào cũng ngồi dưới nhà Tiểu Quân chờ gặp . Tiểu Quân biết ở ngoài đó nhưng nhất định xuống. Xem ra ý quyết. Chu Xung ngồi bên luống hoa đến gần nửa đêm mới lủi thủi ra về, và tối hôm sau lại đến...

      Cha mẹ Tiểu Quân rất mến Chu Xung, họ biết hai người chia tay nhau nhưng nguyên nhân. Họ khuyên nhủ Tiểu Quân nhưng nghe. Họ chỉ biết thở dài mỗi khi nhìn thấy Chu Xung ở dưới nhà.

      Bấy giờ là cuối mùa hè, Chu Xung chờ Tiểu Quân hơn hai mươi ngày cho đến đầu mùa thu. Cuối cùng bỏ cuộc.

      Ít lâu sau được cha mẹ Tiểu Quân cho biết, thông qua trang web "Lưới tình" quen và chàng thanh niên tên là Trường Thành.

      Kể đến đây Chu Xung bỗng : "Lục Lục, muốn tìm ấy."

      Lục Lục chỉ im lặng nhìn .

      Chu Xung : "Cứ tin , và Tiểu Quân còn tình nữa, chỉ coi ấy như đứa em , ấy gặp nguy hiểm và cần đến ." Lục Lục cúi đầu, cầm cái thìa khuấy bát canh.

      Chu Xung lại : " giờ công ty của Trường Thành và nhà trẻ đều tìm họ, cha mẹ Tiểu Quân lo sốt vó, nếu họ chẳng gọi điện cho . Hôm qua công an gặp để hỏi số chuyện, họ cũng coi như là nghi phạm... Kìa em chứ?"

      Lục Lục ngẩng đầu: "Em gì?"

      Chu Xung: " định tìm Tiểu Quân, em có bằng lòng ?"

      Lục Lục: "Em nghĩ vấn đề khác."

      Chu Xung: "Là gì?"

      Lục Lục nhìn ra cửa sổ, hồi lâu sau mới : "Có lẽ... lần sau đến lượt chúng ta cũng nên."

      Chu Xung: "Sao em lại thế?"

      Lục Lục: "Trực giác mách bảo."

      Chu Xung: " đoán rằng họ bị thứ gì đó cám dỗ, rồi dần vào ngõ cụt. Chúng ta cảnh giác rồi nên thể mắc bẫy, trừ phi bị bắt cóc."

      Lục Lục quay trở lại, nhìn Chu Xung : " định bắt đầu từ khâu nào?"

      Chu Xung: "Làm gì có đầu mối nào? chỉ là người ca sĩ."

      Lục Lục: "Rất có thể Hồ Tiểu Quân và Khúc Thiêm Trúc đều đến nơi, em đoán nơi đó thuộc địa phận Quý Châu. Vừa rồi em theo Khúc Thiêm Trúc đến thị trấn Đồng Hoảng, nhưng ấy lại tìm thấy gì... có lẽ chúng ta nên báo cảnh sát."

      Chu Xung: "Thôi ! Cảnh sát thể huy động lực lượng xuyên qua mấy tỉnh để truy tìm dấu vết của kẻ điên."

      Lục Lục: "Vậy nên làm gì?"

      Chu Xung: "Để nghĩ thêm ..."

      Lục Lục: " còn nhớ gã thầy bói mù ?"

      Chu Xung: "Sao?"

      Lục Lục: "Gã từng đưa cho chúng ta mảnh giấy..."

      Chu Xung: " giờ sắp loạn óc đến nơi, em đừng nêu cái chuyện quá hão huyền ấy ra nữa."

      Lục Lục: "Rất có thể trong đó chứa đựng bí mật quan trọng."

      Chu Xung: " tin."

      Lục Lục: "Nếu nghĩ kỹ các việc xảy ra gần đây, ta có thể nhận ra mối liên hệ nào đó. Vài ba lần máy tính của chúng ta xuất tấm ảnh cưới ma; Khúc Thiêm Trúc mất tích rồi lại trở về, khi nghe đến tấm ảnh cưới ma ta hóa điên; nay Hồ Tiểu Quân và bạn trai mất tích, giống hệt Khúc Thiêm Trúc..."

      Chu Xung: "Em còn giữ mảnh giấy đó chứ?"

      Lục Lục: "Vẫn để ở nhà. Chúng ta tìm người thành thạo giải mã hộ xem sao."

      Chu Xung: "Phải, ta nên làm như thế."

      Thực ra Lục Lục chỉ có ý nghĩ cầu may. Thế rồi cả lẫn Chu Xung đều ngờ mảnh giấy đó lại có thể cho họ thông tin bí hiểm, thông tin ấy khiến họ càng kinh hãi và rối trí...

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 26 - DIỄN VIÊN
      Về đến nhà, Lục Lục bật đèn, đập vào mắt trước tiên là cái bể cá vàng. thay dép lê rồi vào -văng ngồi, nghiêng đầu nhìn con cá. Nó là thành viên của nhà này, Lục Lục vắng mấy hôm, cũng nên chào hỏi nó. Nó vẫn lặng lẽ bơi bơi lại, hình như nó hơi gầy , hai con mắt lồi lại càng lồi ra hơn. Trước khi hai người về, khi mà nhà tối om, làm gì?

      thốt lên: "Hiểu ra rồi!"

      Chu Xung sắp vào tắm, đứng ở cửa toilet ngoái lại hỏi: "Gì cơ?"

      Lục Lục ngoảnh ra đáp: "Con cá vàng này là Tiểu Quân tặng ."

      Chu Xung hơi do dự, rồi cũng công nhận: "Đúng!"

      Lục Lục: " nuôi nó, để có cảm giác ấy luôn ở bên ..."

      Chu Xung: "Cũng hẳn là thế, nó chỉ là kỷ niệm." rồi bước vào, đóng cửa, tiếng nước xối xả vọng ra.

      Lục Lục tiếp tục quan sát con cá vàng... rồi bỗng cảm nhận có điều gì đó ổn, thấy rất khó chịu.

      Có chuyện gì nhỉ? nghĩ đến giấc mơ. mơ thấy mình nơi rất xa, rồi trở về nhà. Cha mẹ rất vui mừng nhưng vẫn rất băn khoăn, vì cứ cảm thấy mẹ mình lại phải là mẹ mình nữa. Trông rất giống bà nhưng từng cử chỉ hay cười lại là của người khác hẳn; lẽ nào trong người bà lại chứa con người khác? ngờ cha phản bội mẹ , nhưng mẹ đâu? rất tức giận, kêu ầm lên. Cha bỗng khóc nức nở : mẹ con chết rồi, cha sợ con buồn nên tìm phụ nữ rất giống mẹ con về, để lừa con... Thấy cha khóc lóc khổ sở, rất đau xót. Người phụ nữ kia cứ đứng đó và im lặng. Đúng là hình như con cá vàng này phải con cá hôm nọ, tuy nó cũng to bằng cái ngón tay cái, thân nó cũng trăng trắng, nửa bên mặt cũng màu đỏ ôm lấy con mắt lồi... Lục Lục có cảm giác nó bị đánh tráo.

      Chu Xung trở ra. Lục Lục : "Nó... có phải là con cá trước đây ?"

      Chu Xung ngạc nhiên, rồi ngồi xuống bên cạnh choàng tay lên vai : "Mắt em hơi tinh đấy!"

      Lục Lục ngoảnh sang: "Có phải nó hay ?"

      Chu Xung buồn rầu : "Con kia chết rồi."

      Lục Lục: "Con này ở đâu ra?"

      Chu Xung: " ra chợ cá cảnh hai lần mới tìm được con này, rồi mua về."

      Lục Lục im lặng hồi lâu. Phải rất nặng lòng với người ấy, mới quan tâm đến con cá vàng mà người ấy để lại như vậy! Và, đời này sao lại có hai con cá vàng giống nhau đến thế!

      Lát sau hỏi: "Con kia chết như thế nào?"

      Chu Xung: "Tối hôm em , lúc định vào toilet nhìn thấy nó nổi lềnh bềnh mặt nước."

      Lục Lục nhìn : "Liệu có phải là... điềm báo gì ?"

      Chu Xung cau mày: "Điềm gì chứ? Đừng linh tinh."

      Lục Lục im lặng, tiếp tục nhìn con cá vàng. Vẫn là cái bể ấy, con cá vàng mới bơi trong nấm mồ của con cá vàng cũ

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 27 - TRƯỚC KHI HỒ TIỂU QUÂN MẤT TÍCH
      Ngày 22 tháng 12, Chu Xung định dẫn Lục Lục đến nhà Hồ Tiểu Quân để hỏi thăm tình hình.

      Sáng dậy, Lục Lục vào toilet đánh răng rửa mặt, thấy cái nắp cống vẫn bịt chặt, im ắng. nhìn xung quanh... tường có cái hốc vốn để lắp quạt thông gió, quạt hỏng, lâu nay chưa tìm được cái quạt cùng kích cỡ để lắp vào. Hốc đó tối om, gió lạnh thổi vào. lại nhìn cái vòi nước. Liệu con sâu kia có thể từ trong vòi nước chui ra ? Nghĩ đến đây rùng mình, tưởng như có vô số con sâu bò trong đó vậy. thận trọng lấy cái bàn chải đánh răng, chỉ sợ cầm nhầm vào cái đuôi con sâu. Cũng may, nó vẫn là cái bàn chải của . Chưa yên tâm, lại nhìn kỹ bàn chải của Chu Xung, cũng vẫn là cái bàn chải đánh răng.

      Chu Xung ở ngoài gọi to: "Mau lên chứ!"

      Lục Lục vội đánh răng rửa mặt rồi bước ra. Chu Xung đứng ngoài cửa chờ . thay quần áo rồi cùng . Lúc xuống cầu thang, Lục Lục bỗng : " ạ, em thích căn nhà này."

      Chu Xung ngoảnh sang nhìn , hỏi: "Tại sao?"

      Lục Lục nghĩ ngợi, rồi đáp: "Kể cũng khó cho ... nhưng đúng là em thích."

      Chu Xung: "Vì nhà cũ quá à? Khi nào kiếm được khoản lớn, mua căn nhà khác cho em. Em thích Thanh Đảo ? Ta mua nhà ở đó, sát biển."

      Lục Lục: "Căn nhà này đem cho thuê."

      Chu Xung: "Sao lại cho thuê? Dỡ bỏ, bán gạch cho gọn."

      Lục Lục bật cười: "Thế phải thương lượng với các hộ xung quanh !"

      Nhà Hồ Tiểu Quân gần khu hoa viên Lưu Tĩnh. Chu Xung rất thuộc đường, dẫn đến thẳng khu nhà ấy. Trong sân có luống hoa nhưng hoa và cỏ trồng ở đó héo úa xác xơ. Lục Lục quan sát kỹ cái nơi ngày trước Chu Xung từng ngồi chờ Tiểu Quân.

      Họ lên tầng ba, ấn chuông. phụ nữ trung niên ra mở cửa, trông bà hơi tiều tụy, chắc là mẹ Tiểu Quân. Chu Xung bà từng là cán bộ Cục kiểm toán.

      "Chu Xung?"

      "Cháu chào bác. Cháu đến hỏi về tình hình của Tiểu Quân." Rồi chỉ sang Lục Lục. "Đây là bạn cháu."

      Lục Lục nhạy cảm nhận ra: Chu Xung giới thiệu là "bạn ". Mẹ Tiểu Quân : "Vào nhà !"

      Nhà Tiểu Quân rất đẹp.

      Ba người lúc này... có mối quan hệ hơi kỳ lạ: bà mẹ vợ hụt, chàng rể hụt Chu Xung, và Lục Lục bạn mới của . Mẹ Tiểu Quân ngừng quan sát Lục Lục. Ngồi xuống rồi, Chu Xung : "Chắc vẫn chưa có tin gì phải bác?"

      Bà ta buồn bã gật đầu: "Mấy hôm nay tôi căng thẳng quá, nếu cũng gọi điện cho cậu."

      " bao lâu rồi ạ?"

      "Kể từ hôm chúng đến nay là 13 ngày. Chỉ e lành ít dữ nhiều... tôi và nhà tôi đều mong chỉ là bắt cóc tống tiền, dẫu chúng đòi bạc tỷ, chúng tôi cũng bán nhà để cứu con về. Nhưng có ai gọi điện cả."

      "Vẫn thể gọi điện cho Tiểu Quân phải ạ?"

      "Rất kỳ lạ, tổng đài luôn bảo bà thuê bao ở ngoài vùng phủ sóng, tức là nó tắt máy. Pin di động của nó nếu nạp đầy chỉ chờ được bảy ngày, xem ra có ai đó vẫn nạp điện hộ nó."

      "Bác gọi điện cho Trường Thành chưa?"

      "Gọi rồi, cũng như thế thôi."

      "Bác cảm nhận thế nào về tình cảm của Tiểu Quân và Trường Thành?"

      "...Tôi rất tiếc cho cậu và nó..." đến đây bà lại nhìn Lục Lục, ngập ngừng: "Sau đó nó tìm ai, tôi và nhà tôi cũng quan tâm lắm. Hình như cậu Thành rất tốt với nó, nó thường nó hay bắt nạt cậu ta nhưng cậu ta vẫn luôn nhường nhịn. Hình như vấn đề phải ở hai đứa..."

      "Bên công an có bước tiến gì chưa ạ?"

      "Họ lập chuyên án và điều tra. Hôm nay nhà tôi đến sở công an hỏi tình hình."

      "Trước khi Tiểu Quân mất tích, có tượng gì khác thường hả bác?"

      "Nó chơi với Trường Thành hai hôm về. Lúc nó chỉ có cái túi khoác vai. Trước đây, cứ vào ngày nghỉ Trường Thành lái ôtô đến đưa nó chơi quanh Bắc Kinh vài hôm. Chúng tôi cũng mấy bận tâm."

      "Cả hai bằng ôtô à?"

      "Lần này . Các đồng nghiệp ở công ty vẫn thấy xe của Trường Thành đỗ trong bãi để xe. Nếu chúng lái xe tốt, công an kiểm tra các băng hình camera ít ra cũng biết chúng theo hướng nào. Công an cũng hỏi sân bay, nhưng có thông tin gì về hai đứa. Họ cũng kiểm tra các băng hình ở ga tàu hỏa và bến xe đường dài của ba ngày kể từ hôm Tiểu Quân mất, cũng hề thấy bóng dáng. Tôi ngờ rằng chúng khỏi Bắc Kinh."

      Lục Lục bỗng hỏi: "Bác có biết về tấm ảnh cưới ma ?"

      Bà mẹ Tiểu Quân ngạc nhiên: "Ảnh cưới ma là ảnh gì?"

      "Tiểu Quân trước khi có lần nào nhắc đến tấm ảnh cưới ma ?"

      "."

      Lục Lục im lặng. Trước khi đến đây, tin rằng Tiểu Quân đến vùng Khúc Thiêm Trúc đến, nhưng bây giờ xem ra tình huống của hai người có lẽ khác nhau. Nếu Tiểu Quân Đồng Hoảng chỉ có thể có ba cách. là bay đến sân bay Động Bảo thuộc Quý Dương, từ đó ôtô đến Đồng Hoảng; hai là tàu hỏa, hơi lâu nhưng đến tận nơi; ba là tự lái xe . Bây giờ có thể loại trừ ba khả năng này. Vậy chỉ còn cách trông vào bên công an.

      Chu Xung vẫn hỏi tiếp: "Bác cố nhớ xem gần đây trong cuộc sống của Tiểu Quân có xuất ai đó hơi đặc biệt, hoặc thứ gì đó lạ lùng ?"

      Bà cau mày nghĩ ngợi... rồi lắc đầu: " có."

      Chu Xung: "Nếu bác ngại gì, bác cho cháu vào phòng Tiểu Quân nhìn lát được ?"

      Bà đáp: " sao. Cậu cứ vào ."

      Lục Lục theo Chu Xung vào phòng của Tiểu Quân. lập tức cảm thấy mình sống rất luộm thuộm, phòng của Tiểu Quân quá sạch và ngăn nắp. Tường và rèm cửa đều màu tím nhạt, tủ tường màu vàng bày rất nhiều đồ chơi xinh xắn đẹp mắt; góc phòng kê chiếc bàn màu vàng kết hợp với chiếc ghế xoay nho cùng màu, bàn đặt chiếc máy tính Đài Loan. Giường hình tròn, rất rộng, rất êm ái. Tiểu Quân dọn dẹp trước khi hay là sau đó mẹ vào sắp xếp hộ, chăn đệm gấp rất vuông vức phẳng phiu. Lục Lục thấy sống mũi hơi cay cay.

      Chu Xung bước đến trước cái tủ nhìn kỹ đám đồ chơi. cái hộp nhạc rất , có thể bấm lỗ năm dòng kẻ nhạc ở băng giấy, sau đó nhét vào máy rồi lắc tay, máy vang lên giai điệu mà ta "sáng tác". tấm "thẻ tâm lý", nếu ấn ngón cái lên nó, nó ra các màu sắc lên tâm trạng của ta giờ vui buồn ra sao. cái hộp đựng tiền thủy tinh trong suốt, nhưng nếu thả tiền vào lại thấy bóng dáng đâu nữa. Ba búp bê nhựa trong "World of Warcraft": phù thủy tư thế đầu trâu, pháp sư vong linh, kỵ sĩ quái linh huyết tinh... Chu Xung cầm tập album lên giở xem.

      Lúc này Lục Lục đứng trước máy tính, thầm nghĩ liệu Hồ Tiểu Quân có nhận được tấm ảnh cưới ma ? Bên cạnh máy tính là máy in rất gọn và tập giấy in trắng tinh. nhận thấy tờ giấy dưới cùng hơi khác kích cỡ của cả tập giấy bèn rút ra. Tờ giấy này rất dày, rất trắng, rất bóng. thử sờ tay vào... rồi bỗng kêu lên: "Chu Xung!"

      Chu Xung vội bước lại.

      Lục Lục : " thử xem tờ giấy này..."

      Chu Xung lập tức nghĩ đến điều gì đó, sờ tờ giấy... và nhận ra đó có bức vẽ kỳ quái.

      Lục Lục: "Giống hệt tờ giấy của chúng ta!"

      Chu Xung ngẩn người: " tin chắc người mù kia có vấn đề..." Rồi quay sang với bà mẹ Tiểu Quân: "Cháu muốn cầm tờ giấy này ."

      Hình như cảm thấy có tia hy vọng, bà thận trọng hỏi: "Đó là cái gì?"

      Chu Xung: " giờ chưa thể nó là gì, nếu có kết quả cháu đến với bác."

      "Ừ, được!"

      Cầm được tờ giấy này, Chu Xung và Lục Lục chỉ muốn ra về ngay, bà mẹ Tiểu Quân nài ở lại ăn cơm trưa, họ mực từ chối. Bước ra khỏi cửa, Chu Xung với bà: "Cháu hứa với bác cháu nhất định tìm thấy Tiểu Quân." Bà rơm rớm nước mắt, gật đầu với .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 28 - TÌM RA MẬT MÃ
      Ra khỏi nhà Tiểu Quân, Lục Lục nhìn Chu Xung, Chu Xung cũng nhìn . Tim Lục Lục đập rất nhanh, phải xúc động mà là vì sợ hãi. thể mình sợ cái gì, nhưng ít ra đến giờ cũng biết rằng tờ giấy này phải chứa những bí mật ghê gớm. Nó phải tờ rơi quảng cáo phát ở đầu phố, nó từng xuất trong cuộc sống của Lục Lục, Chu Xung và bây giờ lại có mặt trong phòng Hồ Tiểu Quân. Tuyệt đối phải ngẫu nhiên.

      Lục Lục : "Ta nên làm gì?"

      Chu Xung: "Em từng phỏng vấn nhiều nhân vật kỳ lạ, có ai giỏi về mật mã ?"

      Lục Lục lắc đầu, : "Chúng ta lên mạng tìm."

      Chu Xung: "Được! Bây giờ ta về nhà luôn."

      Lục Lục: "Ta vào quán net."

      Chu Xung nhìn : "Sao phải thế?"

      Lục Lục: "Em tin máy tính nhà mình nữa."

      Chu Xung: "Nó là máy mới kia mà?"

      Lục Lục: "Có trời mới biết đôi mắt nào nấp trong đường dây mạng!"

      Chu Xung: "Cũng được. Vào quán net."

      Cả hai trở về, vào quán Net gần khu chung cư và lên mạng tìm "Chuyên gia mật mã". Họ tìm thấy vài người thuộc chính phủ, nhưng họ đều ở Bắc Kinh. Tiếp tục tìm kiếm ở Diễn đàn Đồng Thành, tìm thấy bài kêu gọi giúp đỡ, ký tên Vũ Thanh. Người đó rằng bạn của bị hại, là nghi phạm số , rất nhiều chứng cứ đều bất lợi cho . Cảnh sát thẩm vấn vài lần, tạm cấm rời khỏi nơi cư trú. bạn bị chết được bốn ngày nhận được email trong đó có dãy chữ số tạo thành bởi số và số hai; cả thảy có 120 hàng số. Người viết thư tự xưng là hung thủ, dãy chữ số này gồm năm tầng mật mã gộp vào nhau, nếu giải được mật mã biết là ai. Vũ Thanh để lại nick chat QQ ở diễn đàn, mời các cao thủ giải mã ra tay để bắt được hung thủ, giải oan cho bạn cũng được loại ra khỏi diện nghi vấn. có rất nhiều phản hồi, ý kiến rất khác nhau và chưa ai khám phá ra được. Cuối cùng Vũ Thanh mừng rỡ viết cái thiếp cảm ơn tất cả mọi người, tìm được cao thủ giải được mật mã giúp , hung thủ bị sa lưới!

      Lục Lục gọi Chu Xung lại để xem cái thiếp. Chu Xung : "Chúng ta cũng tìm gặp cao nhân này thử xem sao."

      Lục Lục bèn liên lạc theo nick chat của Vũ Thanh. Im lặng, nhưng đầy 10 phút sau được chấp nhận. Cuộc trò chuyện mạng bắt đầu.

      Lục Lục vào đề luôn: "Tôi gặp số rắc rối, muốn tìm vị cao nhân đó, mong giúp tôi liên lạc với họ. Cảm ơn ."

      Vũ Thanh: "Họ thu phí."

      Lục Lục: "Cũng được."

      Hai phút sau ta gửi cho Lục Lục số điện thoại của cao nhân, kèm theo mấy chữ "ông ta họ Khương."

      Lục Lục dùng di động gọi cho người đàn ông tên Khương: "Bác Khương phải ?"

      "Ai đấy?"

      "Cháu lên mạng tra cứu, rồi biết số điện thoại của bác. Cháu muốn nhờ giải mật mã, phí tổn thế nào ạ?"

      "Còn tùy vào mật mã khó dễ ra sao."

      "Hôm nay cháu đến gặp bác, được ?"

      "Cứ đến ! Tôi ở Đại Khê Địa."

      Chu Xung và Lục Lục ở phía đông Bắc Kinh, Đại Khê Địa ở phía tây. Cả hai ngồi xe buýt hơn giờ mới đến nơi. Đó là khu chung cư xập xệ, biển số nhà bạc phếch rất khó nhìn. Vất vả lắm mới tìm thấy tòa nhà người đàn ông tên Khương ở. Hành lang chất đầy xe đạp và đủ thứ bát nháo, có cả con mèo hoang gầy da bọc xương giương mắt nhìn hai người.

      Chu Xung nghi ngờ, : "Nơi này mà lại..."

      Lục Lục: "Nơi như thế này mới có khí thần bí chứ!"

      Họ lên tầng bốn, gõ cửa nhà cao nhân.

      Cửa mở, họ nhìn thấy người đàn ông cũng gầy ngẳng như con mèo hoang nọ, đeo kính gọng trắng, nhìn Lục Lục và Chu Xung đứng phía sau, giọng nghiêm túc: "Vào !"

      Nơi này giống nhà ở, mà giống phòng làm việc hơn. Phòng khách kê cái bàn rẻ tiền, tivi cũ, giá sách chất đầy sách. Giá sách của mọi người thường gồm cả sách cũ lẫn sách mới, dày mỏng, to đủ các cỡ; nhưng giá sách của ông ta lại toàn sách mới, bìa cứng màu ghi, trông tựa như "kinh thánh", khiến người ta cảm giác giá sách này chỉ dùng để trang trí. Khương tiên sinh ngồi bên bàn cầm ra hai tấm danh thiếp đưa cho Lục Lục và Chu Xung. Danh thiếp ghi: Cố vấn đặc biệt của Phòng thông tin an ninh Bắc Kinh. Rồi ông đưa tay ra: "Mời hai vị ngồi." Lục Lục và Chu Xung ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện.

      "Mật mã đâu?"

      "Đây ạ." Lục Lục lấy ra mảnh giấy đưa cho ông ta. Ông ta ngồi sau bàn làm việc, cầm chiếc kính lúp lên soi các vết lồi lõm tờ giấy, hồi lâu ngẩng đầu lên.

      Lục Lục thận trọng : "Thực ra chúng tôi xác định nó có phải mật mã ..."

      Khương tiên sinh : "Tiêu chuẩn duy nhất để coi thứ gì đó là mật mã, là từ nó ta có thể khai thác ra thông tin gì đó hay ."

      Lục Lục : "Bên có chữ viết, chữ số hay chữ cái, thông tin nằm ở đâu?"

      Khương tiên sinh rời mắt khỏi tờ giấy, nhìn Lục Lục, lần đầu tiên ông ta mỉm cười: "Tờ giấy này chia thành vài khu vực, mỗi khu vực gồm các chấm tròn nhiều ít khác nhau, tức là có chữ số; chúng ngầm thể vị trí của 26 chữ cái. Có thể là tiếng hoặc chữ cái phiên tiếng Hán, tức là chữ Hán. Nếu nối các chấm tròn này lại ta bản đồ. Những chữ số bên có thể ám chỉ , có những chấm có thể liền hoặc thể nối liền; chữ tiếng cũng có thể ám chỉ . Sau khi nối các chấm này lại, ta phải nhìn ngược từ sau lưng tờ giấy; những chữ Hán cũng vẫn có thể ám chỉ . Nhưng như thế bản đồ vẫn chưa đầy đủ, ta phải liên kết chéo các chấm tròn lại, được các chữ tượng hình – nó bổ sung cho chú thích của bản đồ..." Cuối cùng Khương tiên sinh kết thúc bằng cau: "Quá bí hiểm!"

      Đến lúc này, Lục Lục bắt đầu tin Khương tiên sinh.

      Chúng ta thường nhận ra rằng mình cố chấp và thường quá tin ở trực giác của bản thân. Ví dụ khi ra phố, nhìn thấy người bới rác mặt mũi người ngợm cáu bẩn, răng vàng khè, quần ống thấp ống cao... ta dễ cho rằng đó là người nhặt rác tầm thường... chứ bao giờ nghĩ rằng thực ra đó là công an ngầm. Ví dụ khác: ở khu chung cư, nếu ta thấy tóc dài óng ả ngồi ở góc vườn đọc sách, ta dễ nghĩ ta sắp thi thạc sĩ tiến sĩ, nhưng ngờ đó chỉ là điếm...

      Khương tiên sinh tiếp tục cắm cúi quan sát tờ giấy. Lục Lục sốt ruột, hỏi: "Chắc là... rất khó phải bác?" Thực ra có ý hỏi giá cả.

      ngờ tiên sinh buông ra câu xanh rờn: "Bình thường thôi." Rồi ông cầm bút viết gì đó vào tờ giấy.

      Cuối cùng ông đứng dậy trả tờ giấy cho Lục Lục, : "Tôi ngờ rằng đây là trò đùa của tay thích nghiên cứu mật mã. Nếu tôi đoán nhầm ta còn trẻ, sinh sau năm 1990."

      Lục Lục ngạc nhiên: "Sao bác lại thế?"

      Khương tiên sinh: "Thông tin chứa ở đây rất mơ hồ; hướng đông bắc, tầng năm dưới đất. Chỉ có thế thôi."

      Chu Xung có phần xúc động: "Đó là điều chúng tôi cần, bác ạ."

      Lục Lục lừ mắt nhìn , câu này tức là "chuẩn" để Khương tiên sinh hét giá còn gì! Rồi hỏi: "Hướng đông bắc, có hạn chế phạm vi ?"

      "Chỉ thành phố này."

      "Bác có thể mấy câu về nguyên lý giải mã của bác ?" Lục Lục có vẻ chưa tin.

      Khương tiên sinh cũng nhận ra, nhưng hình như ông mấy bận tâm: " vấn đề gì. Nếu các vị có giờ, tôi giải thích cho mà nghe. Cần độ vài tiếng đồng hồ."

      Lục Lục nhìn Chu Xung. Chu Xung : "Thôi, chúng ta ra về."

      Lục Lục gật đầu, rồi hỏi: "Cháu xin gửi bác tiền công ạ?"

      Khương tiên sinh: " ngàn."

      đợi Lục Lục , Chu Xung rút ví ra trả luôn: "Bác vất vả quá." Khương tiên sinh đếm lại, bỏ luôn vào ngăn kéo bàn làm việc, rồi bỗng buông ra câu: "Hai vị nên cẩn thận."

      Lục Lục ngạc nhiên, hỏi lại: "Tại sao ạ?"

      Đôi mắt Khương tiên sinh lim dim sau cặp kính, ông đáp: "Nếu người tung ra cái mật mã này nhằm trêu đùa, sao?"

      Lục Lục và Chu Xung rời khỏi nhà Khương tiên sinh, rồi lại đến quán net tra cứu các thông tin liên quan. Khắp thành phố có tòa nhà nào có năm tầng hầm, chỉ có tòa nhà có bốn tầng hầm: Kịch viện văn hóa Bắc Kinh. Đó là kịch viện sâu nhất trong lòng đất, đồng thời cũng rộng nhất, với chỗ ngồi nhiều nhất châu Á. Vừa khéo, nó nằm ngay ở khu Kim Thủy đông bắc thành phố.

      Lục Lục : "Hay là Khương tiên sinh giải mã nhầm? Bốn tầng lại là năm tầng..."

      Chu Xung: " nhớ đến câu chuyện rất đáng sợ, xảy ra ở trong kịch viện."

      Lục Lục hỏi ngay: "Như thế nào?"

      Chu Xung: "Có thành phố rất hay có người bị mất tích, họ đều là nữ, đều là sau khi vào rạp xem phim mất tích. Ai cũng biết rằng chỗ ngồi của họ đều thuộc hàng và số ghế nào đó, nhưng chính xác chỗ nào ai biết... hôm có ngồi đúng vào số ghế ấy, khi tình tiết trong phim gay cấn dưới sàn bỗng thò ra hai bàn tay trắng bệch lôi ta xuống..."

      Lục Lục nhìn chằm chằm Chu Xung, hỏi: "Rồi sao nữa?"

      Chu Xung tiếp tục: "Trước năm 1949, đó là rạp tư nhân, ông chủ rạp cho xây tầng hầm bên dưới, gian kích cỡ giống hệt bên , coi như tài sản để dành cho người con trai sứt môi. Về sau rạp đó bị sung công, người con trai ấy biến thành người bảo vệ ở cổng rạp, tuổi dần cao rồi cũng thành ông già. ai biết bên dưới rạp còn có tầng hầm nữa. Tầng hầm rộng lớn có lối ra vào được ghép ván đóng chặt kín mít. Cha ông của người gác cổng quyền thế nhưng rất giàu, năm thê bảy thiếp, nhưng ông ta lại có vợ, cứ thế sống độc thân suốt đời; chính ông ta lôi các xuống hầm, bắt làm vợ, sau đó bóp chết, rồi lại đưa xác lên chỗ ngồi của rạp hát. Sau khi bị bắt, ông ta với cảnh sát rằng mục tiêu của mình là giết đủ 666 xác chết bằng đúng số ghế ngồi của rạp chiếu phim này."

      Lục Lục hỏi: "Ý là..."

      Chu Xung: "Kịch viện văn hóa thủ đô có mấy tầng hầm?"

      Lục Lục rùng mình.

      Chu Xung: "Bỏ qua câu chuyện đáng sợ kia. Chúng ta cần tìm tầng hầm thứ năm. Và, cũng chỉ có kịch viện thủ đô là có vẻ đúng hơn cả."

      Lục Lục cảm thấy việc phát triển quá xa, khó bề kiểm soát; nó ngày càng tách rời các chuyện đôi mắt trong máy tính, con sâu trong toilet, tấm ảnh cưới ma, hay Đồng Hoảng... Bây giờ chỉ còn cách nghe theo Chu Xung.

      Chu Xung: " muốn đến kịch viện văn hóa thủ đô xem có lối xuống hầm ngầm ."

      Lục Lục: "Chúng ta phải chuyện với người quản lý ở đó ."

      Chu Xung: " cần. muốn bí mật."

      Lục Lục: "Làm như thế nào?"

      Chu Xung: " xem hát, khi tan rạp trốn ở lại, chờ họ đóng cửa điều tra; bằng mọi giá phải tìm bằng được lối xuống hầm ngầm."

      Lục Lục: "Em cũng thích làm như thế."

      Chu Xung: "Được! Hai ta là ."

      Lục Lục: "Ngay hôm nay à?"

      Chu Xung: " thể chần chừ phút nào nữa."

      Cả hai ăn trưa qua loa, rồi siêu thị. Chu Xung mua đèn pin LED, cái búa, miếng thảm trơn, hai chai nước khoáng, cho tất cả vào cái túi đeo vai. Sau đó họ tắc-xi đến kịch viện văn hóa thủ đô ở khu Kim Thủy. Ba tầng hầm ở đây đều mở các ki-ốt bán sách báo, tạp hóa... rất đông người chen chúc qua lại, ồn ào. Phòng bán vé đặt ở góc tầng hầm thứ ba. xuống cầu thang là rạp hát. Hôm nay chiếu bộ phim "Đạo tặc thèm khát", họ mua hai vé xem suất chiếu muộn nhất. Sau đó Chu Xung dẫn Lục Lục dạo các sạp bán quần áo.

      Buổi tối, hai người ăn McDonald's, sau đó trở vào cửa rạp. Khán giả xem suất chiếu muộn lục tục đến. Cầu thang tầng ba xuống tầng bốn khá dài và dốc, phải bước thận trọng. Cuối cầu thang bỗng mở ra gian rất rộng. Bên trong rạp rộng thênh thang, có gần 2.000 chỗ ngồi đều là ghế mềm màu đỏ sẫm. Khi hai người tìm chỗ ngồi, Chu Xung luôn giậm chân nghe ngóng xem có tiếng "bồm bộp" phát ra . Chỗ của họ ở hàng gần nhất, cả hai ngồi xuống quan sát khắp xung quanh.

      Thế giới bên ngoài luôn có ánh mặt trời chiếu rọi, chỉ nơi kịch viện này phải bật đèn điện quanh năm, dù nó là chốn công cộng đông đúc khí vẫn rất nặng nề. Chu Xung và Lục Lục đều ngửi thấy thứ mùi riêng của lòng đất.

      Chu Xung khẽ : " cảm thấy mình ở rất gần người đó..."

      Lục Lục: "Ai?"

      Chu Xung: "Ơ kìa, chúng ta tìm ai?"

      Lục Lục tiếp tục nhìn khắp xung quanh. Toàn là những khuôn mặt xa lạ. Rồi nhìn xuống sàn, sàn lát gạch men xanh lá cây sẫm, thử dậm chân, hình như nó đặc, cứng ngắc.

      Phim bắt đầu chiếu, Lục Lục cảm thấy đây là bộ phim rất ngớ ngẩn của Hollywood. Khi phim chiếu được hai phần ba, cả hai bấm nhau đứng lên giả vờ vệ sinh, lúc trở lại, họ tìm chỗ vắng rồi ngồi xuống. Lục Lục bắt đầu thấy hồi hộp, chẳng khác gì hồi bé lẻn sang nhà hàng xóm vặt trộm nho của họ.

      Khoảng nửa giờ sau kết thúc bộ phim, hàng chữ điện tử bật lên. Cả hai vội co người nằm im dưới ghế. lát sau đèn rạp bật sáng, hình như sáng hơn hẳn lúc mới vào. Khán giả ra về. Nấp dưới gầm ghế, Lục Lục rất muốn phì cười. Cứ tưởng có nhân viên kiểm tra rạp, nhưng lại chẳng hề có ai. Rồi đèn điện vụt tắt, Lục Lục và Chu Xung đều nhìn thấy nhau, sau đó là tiếng đóng cửa "kẹt kẹt..."

      Lúc này là hơn 11 giờ đêm, cả ba tầng hầm bên đều đóng kín, các chủ ki-ốt đều đóng cửa ra về. Dưới này là tầng bốn, yên tĩnh và ngột ngạt sao tưởng tượng nổi.

      Lục Lục im lặng dỏng tai lắng nghe xem Chu Xung ở đâu. bỗng có ý nghĩ đáng sợ: có lẽ Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh, cả Hồ Tiểu Quân và Trường Thành nữa, đều vì đến đây để khám phá bí mật, rồi cùng thể thoát ra... Xung quanh tối om, mất cảm giác về phương hướng, đầu hơi ong ong. vội đưa tay bám chặt cái chân ghế, rồi khẽ gọi: "Chu Xung..."

      thấy trả lời.

      Tim bỗng thắt lại: "Chu Xung..."

      Trong bóng tối phía trước có tiếng "Suỵt..."

      Chu Xung vẫn còn ở đây.

      Lục Lục : " bật đèn pin ! Tối quá."

      "Chờ thêm ."

      "Đừng chờ nữa, em thấy sợ."

      "Sợ gì?"

      "Sợ... sợ biến mất."

      Chu Xung mò trong cái túi khoác lấy đèn pin ra bật lên. Đèn mới pin mới, ánh sáng rất tốt, chiếu về phía Lục Lục. nhìn thấy gì hết. Chu Xung đứng lên, cùng bắt đầu kiểm tra sàn nhà từ hàng ghế thứ nhất trở . sành, rọi đèn, tìm chỗ khả nghi, thỉnh thoảng lại cầm búa gõ gõ.

      Khi họ xem đến hàng ghế thứ ba hàng ghế thứ hai cũng chìm vào bóng tối...

      Trong rạp hát thênh thang này, chùm ánh sáng đèn pin hết sức độc, tiếng búa gõ nghe như đập vào màng nhĩ.

      Lục Lục khẽ : "Ngày mai, suất chiếu phim sớm nhất là khi nào?"

      "10 giờ 30 phút."

      "Chúng ta phải ở đây chờ hơn chục tiếng đồng hồ nữa, liệu đèn có còn pin ?"

      " biết nữa."

      Chu Xung quan tâm đến những chuyện này, dồn chú ý vào mặt đất.

      Sau hai tiếng đồng hồ họ kiểm tra hết hàng ghế cuối cùng. Các khe lát gạch men đều khít như sợi chỉ, có dấu vết gì lạ. Chu Xung đứng lên, có phần chán nản. thể bỏ cuộc, nhìn khắp xung quanh, nhìn về phía sân khấu, rồi sải bước lên đó. Chu Xung cầm đèn pin, Lục Lục theo sát, nếu bị rớt lại trong bóng tối.

      Họ vén tấm phông che bên ngoài rồi trèo lên sân khấu. Đây là lần đầu tiên Lục Lục lên "sàn diễn", cảm giác rất lạ lùng. Chu Xung lia đèn pin rọi khắp bốn phía. Có rất nhiều tấm rèm dài màu đỏ, xanh... buông xuống; phía sau chất rất nhiều thứ kỳ quái: chậu thủy tinh, các cánh tay giả, tường và cửa bằng bìa cát-tông... chắc là đạo cụ để diễn kịch. sành chằng chịt hàng đống dây điện.

      Chu Xung xem xét từng viên gạch lát sân khấu, vẫn thấy gì khả nghi. lẩm bẩm: " có cảm giác càng lúc càng đến gần ấy, nhưng tìm thấy lối vào."

      Lục Lục nhìn sang hai bên sân khấu, có hai thùng loa màu đen cao ngang đầu người, nếu giấu người vào trong đó chắc ai có thể phát ra. Nhưng, mật mã rằng "ở tầng hầm thứ năm", và Chu Xung đến đây là để tìm ra gian thứ năm ấy... cho nên, chỉ im lặng. Cả hai đứng bên thùng loa rồi nhảy xuống dưới, ngồi nghỉ ở hàng ghế đầu tiên.

      Chu Xung ném cái búa xuống đất, văng tục: "Khốn kiếp! Tiếc rằng ông đây chỉ là gã ca sĩ quèn!"

      vừa xong đèn pin vụt tắt, xung quanh tối đen như mực.

      Lục Lục gắt: "Bật lên !"

      Chu Xung: "Tự nó tắt đấy chứ!" bật tắt công-tắc liền mấy lần, vẫn sáng.

      Lục Lục hỏi: "Hay là hết pin?"

      Chu Xung: "Vừa rồi vẫn sáng quắc mà! Chắc phải tại pin. Đèn hỏng rồi."

      Sao oái ăm thế này? Ngồi trong cái rạp kỳ quái, đèn pin mới mua hỏng! Lục Lục lần sờ thấy cánh tay Chu Xung, cũng nắm chặt tay . Đây là tầng bốn dưới lòng đất, ba tầng bên treo đầy áo quần với đủ màu sắc, kích cỡ, kiểu dáng phong phú, bao con người mặc chúng; cao nữa là mặt đất hẳn hết người lại, dưới ánh đèn đường, con chuột chạy qua rồi chui tọt xuống lỗ cống. Nó cũng gian bên .

      Lát sau Chu Xung hỏi: "Mấy giờ rồi?"

      Lục Lục nhìn di động, : "Hơn 2 giờ sáng." nhận ra ở đây có sóng di động. Nếu có ai gọi điện cho chắc chắn nhận được cuộc gọi.

      Càng lúc càng thấy sợ.

      Chu Xung lần tìm chai nước đưa cho Lục Lục: "Chúng ta ra khỏi đây..."

      Lục Lục: "Liệu chúng ta có ra được ?"

      Chu Xung: "Chỉ vớ vẩn!"

      Lục Lục: "Em ngờ rằng ta cũng mất tích."

      Hình như Chu Xung hơi sững sờ, khẽ gắt lên: " tối mù tối mịt em đừng linh tinh được ?"

      Lục Lục im lặng. nhìn về phía hai cái thùng loa, dỏng tai lắng nghe. Hình như có tiếng "u u ..." như tiếng gió thổi qua lỗ thùng.

      Chu Xung: "Em cho rằng nơi này làm việc gì là thích hợp nhất?"

      Lục Lục: "Chắc định hát chứ gì?"

      Chu Xung: " nhau?"

      Lục Lục: "Đừng làm thế!"

      Chu Xung bật đèn ở di động, lấy miếng thảm trơn ở túi khoác ra trải xuống đất, rồi ấn Lục Lục nằm xuống. Lục Lục định gì đó nhưng đôi môi Chu Xung áp chặt vào miệng .

      9 giờ sáng hôm sau, tầng bắt đầu có tiếng bước chân lại. 10 giờ rạp hát bật đèn, tiếp đó là tiếng mở cửa. Chu Xung và Lục Lục đàng hoàng ngồi hàng ghế cuối cùng, giống như khán giả vừa mới vào rạp.

      Người đầu tiên vào rạp là đôi nam nữ trẻ tuổi, họ chẳng để ý đến Chu Xung và Lục Lục. Lát sau, khán giả vào đông dần, Chu Xung dắt tay Lục Lục cùng ra. Họ lên tầng ba, tầng hai, tầng .

      lên đến mặt đất. Cảm giác đầu tiên của Lục Lục là ánh mặt trời sao mà ấm áp thân thiết đến thế. Có ki-ốt bán đồ ăn sáng còn mở cửa, họ vào đó ăn no.

      Chu Xung vừa ăn vừa : " ngờ rằng Khương tiên sinh là kẻ bịp bợm."

      Lục Lục: "Có thể là gã đại bịp có chân tài thực học."

      Chu Xung: "Em có thể thử ông ta."

      Lục Lục: "Thử như thế nào?"

      "Nhờ gọi điện đến, rằng rất sùng bái ông; vừa nãy có bạn mạng cho số điện của ông... sau đó tìm cách lấy được nickname QQ của Khương tiên sinh."

      Lục Lục hiểu ngay ý của Chu Xung: "Được!"

      đường ngồi tắc-xi trở về, Lục Lục gọi điện cho Hảo Thiên trúc ở khách sạn Tây Sơn, và giao nhiệm vụ này cho ta.

      Lục Lục hỏi Chu Xung: "Vậy chúng ta bỏ qua kịch viện văn hóa thủ đô à?"

      Chu Xung: " nghĩ thêm... hướng đông bắc... tầng năm dưới lòng đất... Hay là vẫn còn phần mật mã nữa chưa giải? Miền đông, hướng bắc, tầng năm, tầng dưới... đúng! Đất phía đông, dưới phía bắc, năm hướng, tầng hướng... Vẫn đúng! Chà chà, mình chỉ là gã ca sĩ."

      Lục Lục khẽ : "Hay là ngoại ô đông bắc thành phố? Ở đó có mỏ than..."

      Chu Xung ngẫm nghĩ, rồi : "Ừ nhỉ! Mai chúng ta xem sao."

      Lục Lục nhìn , bất chợt : "Nếu em mất tích liệu tìm như thế này ?"

      Chu Xung ôm choàng , hạ giọng : "Bất kể lúc nào, nếu rời , em đừng quá xa. Nhớ chưa?"

      Lục Lục cảm thấy ấm lòng, gật đầu mạnh.

      Họ về đến nhà Hảo Thiên Trúc gọi điện đến, xin được nick chat QQ của Khương tiên sinh. Lục Lục vội ghi lại. Sau đó lên mạng đối chiếu. Khỉ ! Lại là nick chat QQ của Vũ Thanh! lại cùng Chu Xung lên mạng tìm "Phòng thông tin an ninh Bắc Kinh" hề có đơn vị này.

      Chu Xung chửi bới: "Hướng đông bắc, tầng hầm tầng năm cái mả cha nhà nó! phải đến tẩn cho lão trận!"

      Lục Lục can ngăn: "Thôi, cho qua cho mình, ta nên nghĩ sau đây nên làm gì."

      Chu Xung: "Đầu mối duy nhất của chúng ta là tờ giấy, chúng ta vẫn cần tìm người để giải mật mã."

      Lục Lục: "Được! Ta ngủ giấc , chiều lại tiếp tục."

      Cả hai tắm gội rồi trở vào phòng, chưa kịp nằm có tiếng gõ cửa.

      Chu Xung bước ra nhìn qua mắt thần, hỏi: "Ai đấy?"

      giọng nữ rất thân thiện: "Hàng xóm. Mở cửa !"

      Chu Xung mở cửa, chị ta bước vào, giận dữ luôn: "Các người định làm gì?"

      Chu Xung ngạc nhiên : "Chúng tôi... định ngủ, sao ạ?"

      Chị ta cười nhạt, : "Các người làm loạn suốt đêm, bây giờ ngủ bù, còn chúng tôi ra sao?"

      Lục Lục bước ra đỡ lời: "Chị ơi, có việc gì chị vào nhà rồi ."

      Chị ta tức tối trợn mắt nhìn Lục Lục: "Tôi ở tầng dưới, phải nuôi con hai tuổi, đêm qua các người ngủ, đập gõ gì đó khiến mẹ con tôi sao ngủ được."

      Lục Lục kinh ngạc: "Chúng tôi đập gõ gì chứ?"

      Chị ta : "Gõ xuống sàn! Đêm khuya các người sửa nhà hay sao?"

      Lục Lục toàn thân nổi da gà. Đúng là nửa đêm qua Chu Xung cầm búa gõ, nhưng gõ xuống sàn kịch viện văn hóa thủ đô; vậy chỉ có thể là... Chu Xung nửa đêm ngủ mê nhổm dậy rồi cầm búa đập xuống sàn nhà mình; hoặc là Chu Xung có đến kịch viện, còn Lục Lục ở nhà nửa đêm ngủ mê, cầm búa đập xuống sàn nhà mình!

      Nhưng phải thế, đêm qua cả hai cùng vào kịch viện kia mà!

      Lục Lục : "Chị ạ, đêm qua hai chúng tôi đều vắng nhà, vừa nãy mới về; có thể là tiếng động từ căn hộ từ nữa vọng xuống nhà chị..." Lục Lục đến đây bỗng nhớ ra rằng bên căn hộ của và Chu Xung chỉ là khoảng ! vội : "Có thể là căn hộ đối diện với chúng tôi sửa nhà. Nếu chị có ý kiến gì nên gặp đúng người..."

      Chị ta thèm nghe giải thích nữa, ngán ngẩm xua tay, : "Mặc kệ! Nếu đêm nay các người còn gõ nữa tôi báo công an! Chờ đấy rồi xem!" Rồi chị ta bước , gót chân nện mạnh.

      Lục Lục khẽ đóng cửa lại, nhìn khắp nhà lượt, rồi lại nhìn Chu Xung: "Thế là sao nhỉ?"

      Chu Xung: "Có trời mới biết được!"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 29 - HÌNH NHƯ LÀ ĐÁP ÁN
      Lục Lục tỉnh giấc hoàng hôn, thấy Chu Xung giường bèn gọi: "Chu Xung!"

      thấy trả lời.

      xuống giường, vào thư phòng rồi ra ban công. có. lại vào toilet cũng có. lên gác gọi to: "Chu Xung!" Im lặng.

      ấy đâu nhỉ?

      Lục Lục cầm di động gọi: " chạy đâu thế?"

      Chu Xung: " tìm các chiến hữu."

      "Chiến hữu nào?"

      "Có ra em cũng biết họ đâu."

      "Để làm gì?"

      "Giải mật mã tờ giấy này. Em cứ ngủ thêm . Phụ nữ thiếu ngủ da dẻ nhăn nheo."

      " về sớm nhé, em sợ lắm!"

      "Được! về đến nhà trước khi trời tối."

      Lục Lục đặt di động xuống, rồi ra -văng ngồi.

      Đêm nay và Chu Xung đều ở nhà, liệu hàng xóm bên dưới có còn nghe thấy tiếng gõ sàn nhà nữa ? Nghĩ ngợi vẩn vơ hồi, Lục Lục vào thư phòng bật máy tính. Kể từ hôm mua về chưa dùng nó lần nào.

      nhiều ngày chơi game "World of Warcraft", thấy nhớ nó làm sao.

      Trong này có miền đất thánh Kalimdor, có vương quốc Đông Đô, có vùng ngoại vực, có vùng băng hà Northrend. Đó là thế giới rất đặc biệt. Ví dụ vùng ngoại vực địa hình rất dốc, tựa như đời người gian nan. số khu vực bồng bềnh trong vũ trụ có thể bay lượn; có khu vực lại tràn ngập tiên khí thanh cao, Lục Lục có cảm giác đó là tổ ấm tình . Cũng có khu vực chập chờn khí tà độc, hết sức bí hiểm. Nhưng đừng sợ, chỉ cần dốc sức tác chiến ta có thể đánh bại bất cứ thế lực hắc ám nào. Điều quan trọng nhất trong thế giới này là nếu chết ta có thể được tiên nữ cứu cho sống lại, ta luôn trường sinh bất tử...

      Màn hình sáng, để ý xem thùng rác. Trong đó lại xuất file! mở thùng rác, thấy tấm ảnh ở dạng JPEG; trước khi mở, nó là biểu tượng mặt trời đỏ ối, lại có cả núi sông, thuyền buồm chẳng biết ở thế giới nào. Lúc này ánh mặt trời hắt vào cửa sổ. Lục Lục đăm đăm nhìn cái biểu tượng, còn tâm trạng nào để xóa nó nữa. còn nghi ngờ gì, nó vẫn là tấm ảnh cưới ma, chẳng nó lặng lẽ quay trở lại cuộc sống của từ lúc nào.

      Lục Lục thấy sợ cái thùng rác trong Laptop này, bỗng nghĩ đến vấn đề: có thể xóa bỏ thùng rác hay ? nhấp chuột vào thùng rác: có lựa chọn Delete, cũng tức là bất cứ thứ gì trong máy cũng có thể xóa nhưng cái thùng rác chứa mọi thứ bị xóa lại thể xóa bỏ. Như thế nó mãi mãi là trạm tiếp nhận tấm ảnh cưới ma. Lục Lục còn bụng dạ nào để chơi game nữa. hiểu rằng kể từ hôm trót "trong máy tính có đôi mắt" bị thứ gì đó đeo bám, như cơn ác mộng vĩnh viễn thể thoát khỏi nó trừ phi tỉnh giấc. Vậy phải làm gì để tỉnh giấc trong cuộc đời thực? ai có thể cho Lục Lục đáp án. Trốn tránh, phải là biện pháp. Chỉ còn cách đối thoại với đôi mắt trong máy tính mới biết nó muốn gì, và qua đó mới biết những người mất tích ra sao?

      Trời tối hẳn, Chu Xung vẫn chưa về. Căn nhà yên tĩnh hết mức. Lục Lục biết hàng xóm dưới xung quanh có ai ở nhà . Những bức tường ngăn cách nhau thể xuyên qua, chúng chia cách thế giới thành muôn mảnh , bên trong mỗi mảnh chứa đựng tình của các gia đình và các cặp đôi.

      Ngồi trước máy tính, lẩm bẩm: "Ta biết ngươi nhìn ta ngớt."

      Máy tính im lặng.

      "Ta muốn nghe ngươi ."

      Vẫn im lặng.

      "Ngươi từng bảo ta đeo tai nghe có thể nghe thấy ngươi chuyện. Bây giờ ta đeo đây."

      Nó vẫn im lặng.

      Lục Lục đeo tai nghe lên, rồi cắm giắc vào ổ cắm của Laptop. Chờ lúc lâu, chỉ có tiếng lạo xạo của tai nghe chứ thấy gì khác: "Ta muốn biết ngươi muốn ta làm việc gì?"

      Máy tính im lặng.

      Lục Lục dừng lát, tiếp: "Ngươi là người trong tấm ảnh cưới ma chứ gì?

      Hình như câu này phạm húy, tai nghe bỗng "tu tu" rít lên rất chói tai, Lục Lục vội giật phắt tai nghe ra rồi ném nó xuống sàn nhà. Rồi nghe thấy di động đổ chuông gấp gáp. nhìn vào máy tính và lùi dần ra khỏi thư phòng, sang phòng khách cầm di động bàn lên. Chu Xung gọi. bỗng thấy lo lắng, muộn thế này mà vẫn chưa về, có chuyện gì xảy ra chăng?

      "Chu Xung!"

      " biết những hình vẽ này là gì rồi!"

      Lục Lục ngạc nhiên: "Ai giải mã cho ?"

      Chu Xung: " người quen là giáo viên. Nó phải mật mã gì cả, gã họ Khương toàn láo. Nó chỉ là chữ nổi dành cho người khiếm thị thôi."

      Lục Lục hiểu ra ngay: người mù kia đưa cho mảnh giấy đó, ngờ nó chính là chữ nổi! Có những lúc tư duy của ta rất ngớ ngẩn, mất tỉnh táo vốn có.

      Lục Lục hỏi: " ấy biết nó có ý nghĩa gì?"

      Chu Xung: " đến trường dành cho người khiếm thị, nhờ thầy giáo phiên dịch ra, ta ba chữ ấy... em thử đoán xem?"

      Dường như thần kinh của Lục Lục sắp đứt hết: " !"

      Chu Xung: "Kế đoạt mệnh!"

      Lục Lục: "Kế đoạt mệnh, nghĩa là sao?"

      Chu Xung: " cũng chịu. Về nhà sau."

      Lục Lục ngồi xuống văng, đầu óc bỗng lên hình ảnh. mặc áo cưới đầy màu sắc ngồi ngay ngắn ghế, nhắm mắt, khuôn mặt trắng như trát phấn, ngọ nến bên cạnh nhảy nhót tỏa sáng; phụ nữ có tuổi mặt áo chẽn màu sáng, giày đen thêu hoa trang điểm cho . Bà bắt đầu kẻ lông mày đen, đánh mí mắt xanh, vẽ lông mi dài, tô môi son... tiếp đó, bà ta cài cái trâm dài lên mái tóc , mái tóc sao mà dài và đen mượt! Nhìn kỹ, chuôi cái trâm tinh xảo ấy lại ở phía bên phải đầu ta, mũi trâm dài nhọn thò sang bên trái... nếu bước lại gần mới thấy đó phải là cái trâm mà là cái kim rất dài. Kim cắm vào tóc – đó chỉ là nhìn nhầm – mà cắm vào lỗ tai bên này của ta rồi chui sang lỗ tai bên kia.

      Lục Lục đờ đẫn, dám nghĩ nữa.

      Ba chữ "Kế đoạt mệnh" dễ khiến người ta nghĩ đến tiểu thuyết võ hiệp thường "Kế nghịch thiên đoạt mệnh", "Kế thiên cang đoạt mệnh", hoặc "Kế tỷ ngọ đoạt mệnh"... nó có liên quan gì đến Khúc Thiêm Trúc và Hồ Tiểu Quân ?

      Lục Lục lập tức vào mạng, tra thấy vài thông tin liên quan đến "Kế đoạt mệnh". thầy thuốc lang thang dùng bơm tiêm nhiễm khuẩn tiêm cho bệnh nhân, dẫn đến cái chết; phòng khám chui thử phản ứng trước khi tiêm Pénicilin cho con bệnh, con bệnh bị sốc thuốc rồi chết; tiểu thương ra bán "kim chọc huyết tụ" cắm vào đầu, hậu quả là ba người thiệt mạng...

      Hơn 9 giờ tối Chu Xung về đến nhà, bước vào hôn lên trán Lục Lục, rồi : " nghĩ ra chưa?"

      Lục Lục lắc đầu: "Chưa. hỏi người ấy liệu có đáng tin ?"

      Chu Xung: "Người ta chuyên dạy chữ nổi mà!"

      Lục Lục bỗng nhìn vào ống tay áo của Chu Xung: " sao thế?"

      Chu Xung: "Làm sao?"

      Lục Lục: "Cổ tay áo dính máu."

      Chu Xung giơ cổ tay lên nhìn, mỉm cười: "Em đoán xem?"

      Lục Lục gặng hỏi mãi, Chu Xung mới khai ra rằng vừa nãy tìm Khương tiên sinh tính sổ với gã. Vào cửa, độp luôn: "Nó chỉ là chữ nổi, ông lừa tôi!"

      Khương tiên sinh ngẩn người, "Tôi quan sát từ góc độ mật mã họ, đó đơn giản là chữ nổi!" Rồi ông ta chỉ vào bàn làm việc. "Tiền của vẫn nằm đây, có thể cầm về."

      Chu Xung thèm nhìn tiền, xấn đến cho gã quả đấm: "Ta phải cho trung tâm thông tin an ninh của ngươi đòn!"

      Gã lừa đảo kêu lên: "Dám đánh ta à?"

      Chu Xung táng cho quả nữa: "Thêm cố vấn đặc biệt đòn!"

      Gã nhấc điện thoại. Chu Xung giật ngay xuống, đấm luôn hai quả nữa. "Hướng đông bắc đòn, tầng năm hầm ngầm đòn!"

      Gã lùi vào tường, tay ôm đầu.

      Chu Xung dừng tay, bước đến bàn làm việc của gã cầm 1.000 đồng tiền, đếm ra 900 đồng ném xuống trước mặt gã, : "Cho ngươi để chữa thuốc." Rồi lại cho gã quả đấm nữa: "Người dùng nốt 100 cuối cùng!" xong Chu Xung phủi hai tay, khệnh khạng bước ra.

      Lục Lục: " chỉ thích hả dạ thôi! Đánh làm gì chứ? nên cầm tiền về hơn."

      Chu Xung: " bắt chúng ta ngu xuẩn hì hục cả đêm trong kịch viện!"

      Lục Lục: "Thôi cho qua. Để nghĩ xem ba chữ đó nghĩ là gì."

      Chu Xung ngồi xuống -văng, : "Em là dân cầm bút, em cố nghĩ !"

      Lục Lục : "Nếu có chú thích ba chữ này chẳng khác gì đánh đố nhau."

      Chu Xung: "À, thầy giáo dạy chữ nổi rằng chữ nổi này có dấu thanh điệu, phải dựa vào ngữ và văn cảnh để hiểu nghĩa. Thầy giáo này cho rằng ba chữ ấy chỉ có thể là kế đoạt mệnh."

      Chữ nổi có dấu thanh điệu, điều này khiến Lục Lục ngờ ngợ.

      Lúc trước thấy bế tắc, bây giờ bỗng thấy bắt đầu có manh mối. Ba chữ Hán đều có thể có bốn dấu, tức là có rất nhiều cách đọc hiểu, có nhiều từ đồng ; nếu lần lượt ghép lại có rất nhiều nhóm ý nghĩa...mồm Lục Lục liên tục nhẩm các từ ngữ, cứ như đọc bảng cửu chương.

      Chu Xung nhìn : "Em làm gì thế?"

      Lục Lục xua tay, bảo đừng làm phiền. Rồi tiếp tục nhẩm. Chu Xung đứng bên chờ đợi.

      Vài phút sau Lục Lục bỗng : "Chữ đầu tiên phải chữ Kế, mà là chữ Trấn."

      Chu Xung trợn tròn mắt: "Trấn gì? Thị trấn đoạt hồn ư?"

      Lục Lục lập tức đứng dậy bước vào thư phòng, "Chúng ta lên mạng tra cứu."

      bật máy tính, đánh chữ "thị trấn" rồi lần lượt cộng thêm các chữ liên quan na ná với hai chữ "đoạt mệnh".

      mất hơn giờ, tra khắp cả nước tìm thấy địa danh nào có vẻ hợp lý. Vẻ mặt Lục Lục lúc này giống lúc bám theo Khúc Thiêm Trúc rồi xuống tàu ở ga Đồng Hoảng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :