Cưới ma - Chu Đức Đông (71C)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 20 - TÌM KIẾM
      Khúc Thiêm Trúc nhanh nhẹn mở cửa, chân vẫn bước đều, ra ngoài, miệng ngớt lặp lặp lại: "! ! Hai !"

      Vì giọng ta nên rất nhanh còn nghe thấy tiếng hô nữa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang "cộp, cộp, cộp..." xuống.

      Tất cả, chỉ còn lại màn đêm, cái giá lạnh đầu mùa đông, và tiếng trống ngực của Lục Lục đập thình thịch. dám đuổi theo gọi Khúc Thiêm Trúc quay lại, chỉ lại lại khắp trong phòng, biết nên làm gì. Rồi bỗng nhớ ra nên gọi điện thoại cầu cứu! Nhưng Khúc Thiêm Trúc đến nhà chơi, rồi hóa điên, rồi mất... chuyện này là thế nào? Phải gọi điện cho ai? nghĩ đến Chu Xung nhưng ở tận Thượng Hải, nước xa cứu được lửa gần, và chỉ khiến càng lo lắng!

      Gọi 110? đúng việc. À, gọi 119. đúng, 119 là cứu hỏa. Gọi 112, cũng đúng, 112 là báo sửa chữa điện thoại. Gọi 120! Khúc Thiêm Trúc là bệnh nhân tâm thần, gọi cấp cứu y tế là phải!

      bấm 120. Giọng run run: "Các vị mau đến..."

      " hãy từ từ. ở đâu?"

      Lục Lục líu lưỡi, chỉnh sửa mãi mới ra được địa chỉ cụ thể.

      " chậm thôi, tình hình bệnh nhân thế nào?"

      "Tôi có bạn, đến nhà tôi chơi, chuyện ấy phát điên rồi chạy ra ngoài..."

      "Trường hợp này phải gọi cho bệnh viện tâm thần."

      "Tôi biết số điện thoại của họ."

      "Tôi cho ."

      "Nhưng bệnh nhân chạy mất rồi."

      " phải gọi bệnh viện tâm thần, chứ chúng tôi xử lý tình huống này..."

      Lục Lục gọi điện cho bệnh viện tâm thần, vì là, khi họ đến nơi chắc chắn Khúc Thiêm Trúc biến mất; hai là, Lục Lục phải người nhà của Khúc Thiêm Trúc, thể quyết định để cho bệnh viện tâm thần đưa Khúc Thiêm Trúc .

      Nhưng có số điện thoại gia đình Khúc Thiêm Trúc. Lục Lục đành đuổi theo ta.

      Lục Lục nhìn xuống dưới sân, nhìn quanh bốn phía. Cả khu vực vắng tanh, chỉ có những ánh đèn đường đơn, thấy bóng dáng Khúc Thiêm Trúc đâu.

      Lục Lục dừng lại cố lắng nghe tiếng hô khẩu hiệu. Xung quanh im lặng như cõi chết. bỗng nhìn sang bãi cỏ bên cạnh, cỏ ở sát hàng rào sắt của khu chung cư mọc rất cao, liệu Khúc Thiêm Trúc có trốn ở đó ? Rất có thể Lục Lục vừa bước ta như con mèo nhảy vọt ra chồm lên lưng , rồi cắn gáy ...

      Lục Lục nhặt cành cây, từ từ bước lại, thọc vừa vào đám cỏ, cành cây khá chắc thọc vào cổ khô cứng. thấy gì.

      Tìm hồi thấy Khúc Thiêm Trúc, Lục Lục đành trở về nhà, bấm di động gọi ta. Có tín hiệu! Lục Lục giật mình, nghe thấy tiếng chuông di động ở rất gần, bước về hướng đó và nhìn thấy túi xách của Khúc Thiêm Trúc. Di động nằm trong túi réo chuông. Gay rồi. Di động của ta để ở nhà Lục Lục.

      Lục Lục đặt điện thoại xuống nghĩ ngợi. Chỉ còn cách hỏi xem Hảo Thiên Trúc có biết số điện thoại của gia đình Khúc Thiêm Trúc , phải báo cho cha mẹ ta về tình hình này. giờ là 2 giờ 23 phút sáng. Nước sôi lửa bỏng, cần giữ kẽ làm gì. Nhưng Hảo Thiên Trúc tắt máy. Hết cách rồi! Đành chờ đến sáng vậy, Lục Lục thức suốt đêm. hay thức khuya, nhưng đây là lần đầu tiên thức trắng đêm, có cảm giác đầu trĩu nặng, chân bỗng.

      8 giờ 23 phút hôm sau, Lục Lục gọi được cho Hảo Thiên Trúc. ta biết số điện thoại của gia đình Khúc Thiêm Trúc. Lục Lục gọi ngay lập tức. Bà mẹ Khúc Thiêm Trúc nghe. Hảo Thiên Trúc dặn rồi, bà già này rất ghê gớm.

      " tìm ai?

      "Bác ơi, cháu là bạn của Khúc Thiêm Trúc..."

      "Nó có nhà."

      "Cháu biết ạ. Hôm qua ấy đến nhà cháu chơi, bây giờ vẫn chưa về nhà à?"

      là sao?"

      "Bác ạ, chúng cháu chuyện ấy bất ngờ bỏ , lúc đó... ấy bình thường. Cháu lo quá."

      " bình thường như thế nào?"

      "Cứ như bị bóng đè, năng rất lạ, các động tác cũng rất kỳ cục..."

      "Đêm hôm như vậy sao để nó ra ngoài mình? Và, tại sao báo cho tôi biết ngay?"

      "Mãi đến sáng nay cháu mới hỏi được số điện thoại của nhà ta... Bác ơi, túi xách của ấy vẫn để ở nhà cháu, cháu cầm đến đưa bác và tiện thể bàn cách xem sao..."

      " cứ gửi chuyển phát nhanh là được." Giọng bà ta lạnh tanh.

      "Vâng, được ạ."

      Lục Lục cũng hiểu rằng lúc này bà mẹ Thiêm Trúc rất bối rối.

      Hơn 5 giờ chiều ngày 18 tháng 12, Lục Lục ra sân bay đón Chu Xung.

      đeo kính râm, sau đám hành khách trở ra. Lục Lục chưa nhận ra Chu Xung cho đến khi Chu Xung bước đến bên vỗ vai , : " em chờ ai thế?"

      Lục Lục giật mình: "Đồ quỷ sứ ạ!"

      định xách hộ va ly nhưng Chu Xung cho. tay kéo va ly, tay bá vai Lục Lục, cùng bước ra ngoài.

      Lục Lục : "... chắc có rất nhiều phóng viên chụp ảnh , và rất nhiều fan chạy đến xin chữ ký phải ?"

      Chu Xung trả lời chẳng ăn nhập gì cả: "Con Thượng Hải đẹp !"

      Cả hai lên xe buýt hàng hướng về thành phố. Lục Lục kể lại câu chuyện xảy ra đêm qua, rất lộn xộn, Chu Xung nghe ù cả tai. Lục Lục phải rất tốn sức mới giải thích Khúc Thiêm Trúc là ai, tại sao lại đến nhà mình.

      "Em rất khổ sở, cảm thấy tại mình khiến cho ấy phát điên."

      "Đúng, đúng là tại em."

      " thể an ủi em câu à?"

      " nghĩ, tại sao nhắc đến tấm ảnh cưới ma ta lại đâm ra loạn óc."

      "Có lẽ là trùng hợp. ấy ở trạng thái chơi vơi dễ suy sụp, tấm ảnh đó biến thành ngòi thuốc nổ. Chắc chắn ấy nhìn thấy tấm ảnh mạng và rất sợ."

      Chu Xung nhìn sang Lục Lục: " cho rằng có thể có mối liên hệ nào đó... Em nghĩ mà xem: máy tính nhà ta vài lần xuất tấm ảnh ấy, sau đó em quen Khúc Thiêm Trúc, tối qua lại gọi ta đến nhà, khi em nhắc đến tấm ảnh ta phát điên..." đến đây Chu Xung ngoảnh nhìn ra ngoài cửa kính xe buýt. "Cuộc sống này sắp biến thành Sherlock Holmes cũng nên, mà chỉ là ca sĩ."

      Lục Lục : "Bây giờ ta nên làm thế nào?"

      Chu Xung nghĩ ngợi, rồi : "Đêm qua, có kẻ muốn chuyện với em qua máy tính chứ gì? Đáng lẽ em cứ nên nghe xem gì..."

      " vắng, em đâu dám nghe?"

      "Phải hiểu đối phương muốn gì, ta mới có cách đối phó. Em đập máy tính rồi lúc này chúng ta chẳng biết định làm gì. Em nên nhớ rằng biến mất, chỉ tạm khỏi tầm mắt của chúng ta mà thôi. Điều này càng đáng sợ."

      "Bây giờ ta nên làm gì?"

      "Xuống xe, chúng ta mua chiếc máy tính mới. Nó lại xuất cho mà xem."

      "Có thể như thế ?"

      "Nó nấp trong máy tính, máy tính chỉ là phương tiện để giao lưu mà thôi."

      Cả hai xuống xe, trời tối, họ thẳng đến cửa hàng điện máy Tô Ninh mua chiếc Laptop mới. Sau đó vào nhà hàng ăn bánh bao, rồi khoác tay nhau trở về trong làn gió lạnh.

      Chiếc máy tính mới khiến tâm trạng cả hai đều dễ chịu, thậm chí quên cả lý do tại sao phải mua máy mới. Từ nay Lục Lục dùng nó chơi "World of Warcraft", còn Chu Xung dùng để soạn ca khúc, tốc độ máy này rất nhanh.

      Về đến nhà, cả hai lập tức bật thử, thấy vấn đề gì. Rồi Chu Xung lại tắm, xong xuôi trở ra, tắt hết đèn. Đêm nay trăng, cả căn hộ tối om, bên ngoài gió to rú rít cứ như hùng hổ muốn tìm ai đó.

      Chu Xung ấn Lục Lục xuống giường, biến thành con báo , thở dồn dập, : " đây!"

      Lục Lục khẽ : "Em thấy..."

      Giọng Chu Xung dứt khoát, khiến Lục Lục hơi mơ hồ.

      Chu Xung: "Sao! Em nhớ à?"

      Lục Lục nằm dưới, ngoảnh đầu sang bên, : "Em cứ cảm thấy có người nhìn chúng ta."

      "Khúc Thiêm Trúc à?"

      "Đôi mắt ấy... chắc chắn ở trong nhà chúng ta."

      "Tối thế này, nó nhìn thấy gì được?"

      "Biết đâu càng tối nó càng nhìn ?"

      " bất chấp! thích có người nhìn!" Động tác của Chu Xung càng trở nên mãnh liệt hơn.

      " quá đáng !"

      Rồi cả hai thân thể dần nóng bỏng, họ quên hết thảy, như thể cả thế giới này chỉ có hai người thỉnh thoảng khẽ ú ớ rên rỉ, cái mềm mại càng thêm mềm mại, cái cứng cáp càng thêm cứng cáp.

      Cả hai biết rằng sau khi Chu Xung tắt đèn con vật kỳ lạ kia đội chiếc nắp cống ngoi lên ra khỏi cái lỗ tối đen. Nó bò qua phòng khách, bò vào phòng ngủ, rồi bò lên giường. Nó bò vào giữa đôi chân của họ, ve vẩy đuôi, lẳng lặng đứng nhìn. Nó cùng màu với bóng tối.

      Ngày 19 tháng 12, gió trời đẹp. Chu Xung lại làm gia sư dạy đàn. Lục Lục vẫn nhớ đến Khúc Thiêm Trúc, bèn gọi điện đến nhà ta, chắc là ông chú dượng của Khúc Thiêm Trúc.

      "Chào chú, cháu là bạn của Khúc Thiêm Trúc, ấy về nhà chưa ạ?"

      Giọng nam thở dài, : "Mấy hôm nay chúng tôi huy động toàn bộ họ hàng bằng hữu tìm nó. Chiều qua bà xã tôi tìm thấy nó ở gần khách sạn Tây Sơn. Nhưng nay con bé hóa rồ hóa dại, nghe hiểu ai gì nữa rồi. Mẹ nó gọi tôi đến, phải vất vả lắm mới đưa được nó về nhà, nhưng nửa đêm hôm qua nó lại chạy mất rồi..."

      Lục Lục thở phào. Lần này Khúc Thiêm Trúc từ nhà của ta, Lục Lục vơi hẳn phần trách nhiệm. cũng biết mình nghĩ như thế này là ích kỷ.

      "Chú và đừng lo lắng quá, chắc chắn lại tìm thấy Thiêm Trúc thôi! Cháu rỗi, cháu cũng tìm giúp."

      "Chú rất cảm ơn cháu."

      "Nếu Thiêm Trúc về nhà phiền chú gọi điện cho cháu biết tin."

      "Được, được."

      Điện thoại xong, Lục Lục ra khỏi nhà. muốn tìm thấy Khúc Thiêm Trúc, chỉ vì ta mà còn vì chính mình nữa. Ra khỏi chung cư, Lục Lục thấy đường phố xe cộ đông nghẹt, xe nào cũng phóng với tốc độ rất nhanh, cứ như họ đuổi bắt hoặc trốn tránh thứ gì đó. Lục Lục ngẩn người. Thành phố rộng lớn đông đúc thế này, biết đâu để tìm Khúc Thiêm Trúc? Tìm người bình thường còn dễ, vì ta có thể đoán họ định làm gì, có thể đâu, chứ tìm người tâm thần hành động của họ chẳng có quy luật nào hết, rất có thể người ấy đứng loanh quanh ở hiệu thuốc tránh thai hoặc ngồi bên đống phân xanh ở ngoại thành, hoặc trèo lên nóc nhà Viện kiểm sát hay đứng ở dưới cống ngầm cũng nên...

      Lục Lục cứ thế lững thững mục đích, rồi đến gần khách sạn Tây Sơn lúc nào biết. Có lẽ vì lúc nãy ông chú dượng của Thiêm Trúc chiều qua bà mẹ tìm thấy ta ở đó.

      Con phố vắng tanh, thấy bóng ai. Hay là ta đến câu lạc bộ thể hình Mu Us Desert?

      vòng quanh khách sạn Tây Sơn, Lục Lục nhìn thấy ngay câu lạc bộ này. Đó là ngôi nhà độc lập hai tầng, treo tấm biểm rộng nền vàng chữ đen. bảo vệ đứng trước cửa, khá giống Hoàng Bột.

      bước đến cánh cửa quay, bước ra hỏi: "Chị muốn tập thể hình à?"

      ", tôi đến xem sao..."

      "Tôi giới thiệu với chị nhé!"

      "Khỏi cần. Cứ để tôi tự nhiên."

      "Tôi dẫn chị lên gác."

      " cứ làm việc , tôi chỉ muốn tìm người quen."

      "Vâng, tùy chị."

      Bứt khỏi nhiệt tình, Lục Lục nhìn khắp đại sảnh. thấy bóng dáng Khúc Thiêm Trúc đâu. cầu thang xoáy bước lên tầng hai.

      Nhìn thấy hơn chục khách hàng đa số là phụ nữ trung niên, phần lớn bụng phệ nặng nề làm các động tác do nam huấn luyện viên hướng dẫn. Chỉ có trẻ chạy máy tập chạy, mặt mũi vã mồ hôi. thấy bóng dáng Khúc Thiêm Trúc.

      Trước khi trở xuống, Lục Lục nhìn chàng huấn luyện viên: nước da màu đồng đun, cơ bắp cuồn cuộn, nổi cục trông rất quái. dám tưởng tượng nếu Chu Xung biến thành như thế, liệu có dám nghiến răng duy trì tình đến cùng hay . Chắc chết nghẹn mất thôi!

      Ra khỏi câu lạc bộ, lại nhìn thấy bảo vệ lúc nãy, đúng là quá giống Hoàng Bột. ngờ ngợ, hay chính ta là Hoàng Bột, muốn "trải nghiệm" thực tế cuộc sống? Lục Lục bèn bước lại gần, hỏi: " ơi, huấn luyện viên Triệu Tĩnh đâu?"

      ta liếc nhìn Lục Lục, rồi : " ấy có ở đây?"

      " có?"

      " ấy đâu."

      "Lâu nay về à?"

      "Tôi đoán rằng trở về nữa."

      "Cảm ơn ."

      Triệu Tĩnh vẫn mất hút, sống chết ra sao.

      Lục Lục bỗng nghĩ đến khả năng: có lẽ nếu tìm được Khúc Thiêm Trúc "dở người", bám theo ta, có thể tìm thấy Triệu Tĩnh mất tích. Tại sao lại có suy nghĩ ấy, chính Lục Lục cũng . Có lẽ Khúc Thiêm Trúc giết Triệu Tĩnh, rồi khéo léo giấu xác ở đâu đó ai có thể tìm ra; giờ ta hóa điên nhưng đầu óc vô thức nhớ được nơi ấy... nửa đêm, như người mộng du đến nơi... bưng cái xác đó ra, dựng cho ngồi lên để "trò chuyện". Khúc Thiêm Trúc ngồi đối diện với Triệu Tĩnh, hết chuyện mới rồi đến chuyện cũ, cuối cùng lại vác cái xác ấy giấu kín, sau đó bước ...

      Lục Lục vừa nghĩ ngợi lung tung vừa cất bước. Bên đường có quán cà phê trông quen quen. nhớ ra rồi: khi giận dỗi Chu Xung, và Hồ Tiểu Quân vào quán này ngồi tâm . À, lâu thấy Tiểu Quân nhắn gì cho qua máy tính, Tiểu Quân làm gì nhỉ? lấy di động ra gọi cho Tiểu Quân, định bảo Tiểu Quân nếu rỗi rãi mời ra quán cà phê tâm về những chuyện chẳng đâu vào đâu xảy ra gần đây. Nhưng vẫn là giọng đều đều "thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau" vang lên. Lục Lục bỗng nhớ ra hai hôm trước gọi cho Tiểu Quân mà cũng liên lạc được. sốt ruột gọi thêm vài lần nữa, kết quả vẫn thế. bạn này đâu nhỉ?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 21 - BÁM THEO
      Lục Lục xem giờ, 14 giờ 4 phút. cất di động, tiếp tục cất bước, vừa vừa nhìn xung quanh. Phía trước là ga tàu hỏa. Khúc Thiêm Trúc thể đến đây, và dù có đến cũng khó mà tìm thấy ta. Hành khách quá đông.

      Có phải là vận mệnh hoặc đôi mắt ấy thu xếp , hay do ma xui quỷ khiến Lục Lục vào sân ga. Đủ các thứ tiếng địa phương ồn ào rót vào tai . Có cả những người lấm lét chạy đến khẽ, gạ gẫm " cần vé ? Vé giường nằm Thẩm Dương..."

      Lục Lục tránh sang bên, ra đứng trước ô cửa bán vé. bỗng dừng lại. Có đứng trước ô cửa bán vé, cũng hành lý như Lục Lục, ngẩng nhìn. Chính là Khúc Thiêm Trúc! Tim đập dồn dập như hóa điên. định lập tức gọi điện cho ông chú dượng Khúc Thiêm Trúc, nhưng lại thôi. nên bám theo xem ta đâu. Khúc Thiêm Trúc giờ đây là bệnh nhân tâm thần nhưng cũng chứa những bí mật lớn.

      cẩn thận vòng ra phía sau Khúc Thiêm Trúc, đứng cách ta chừng 30 mét. Khúc Thiêm Trúc vẫn đứng đó, thỉnh thoảng ngơ ngác nhìn sang hai bên, hình như muốn tìm ai. ta vẫn mặc áo Jacket tím, váy bò ngắn, bít tất liền quần, chân ủng da đen, mặt vẫn trang điểm , hệt như cách đây mấy ngày đến nhà Lục Lục.

      người nam giới cao gầy, mặc Jacket màu tím bước đến gần ta, rón rén bắt chuyện làm quen. Khúc Thiêm Trúc ngoảnh sang nhìn, biết ta những gì, khiến chàng sửng sốt rồi từ từ bước giật lùi, sau đó bỏ , rất xa rồi dừng bước, quay lại nhìn Khúc Thiêm Trúc, rồi lại nhìn khắp xung quanh. Cuối cùng ta bật cười rồi biến mất vào đám đông.

      Lục Lục thể biết họ gì, tiếp tục theo dõi Khúc Thiêm Trúc. ta bước vào phòng bán vé! Mua vé hay sao? Định đâu? Trong người ta có tiền ? Lục Lục rảo bước, cũng vào theo.

      Khu vực bán vé đông người, khi Lục Lục bước vào Khúc Thiêm Trúc rời cửa sổ bán vé rồi ra. Lục Lục kịp tránh mặt, vội đứng vào cuối hàng người xếp hàng mua vé. Khúc Thiêm Trúc chầm chậm bước về phía .

      Lục Lục căng thẳng cực độ, gắng nghĩ nhanh nếu bị ta nhận ra mình nên ứng phó ra sao.

      Khúc Thiêm Trúc bước lại càng gần hơn.

      Lục Lục dù căng thẳng nhưng vẫn ngoảnh lại nhìn thẳng vào mặt Khúc Thiêm Trúc. Khuôn mặt ta rất sạch sáng sủa, chỉ đôi mắt là có vẻ mệt mỏi. Ánh mắt Khúc Thiêm Trúc chỉ lướt qua Lục Lục rồi nhìn ra xa. ta nhận ra . Nhưng rồi hình như được trí nhớ gợi mở điều gì đó, Khúc Thiêm Trúc lại ngoảnh lại nhìn Lục lục. Lục Lục định cười và bắt chuyện ánh mắt Khúc Thiêm Trúc lại chỉ thoáng lướt qua, cuối cùng ta chầm chậm bước ra khỏi phòng bán vé.

      Tức là ta vẫn nhận ra Lục Lục. Lục Lục cũng ra theo và tiếp tục bám đuôi. Lúc này là 14 giờ 19 phút.

      Khúc Thiêm Trúc loanh quanh ở sân hồi rồi trở vào phòng chờ, đứng trước màn hình rộng ở chính giữa chăm chú đọc các dòng thông báo. lúc sau ta thang máy lên tầng hai, bước vào phòng chờ số 4, theo lối sát bên cạnh rồi bước đến cửa soát vé. Lục Lục nhìn bảng điện tử treo cửa: chuyến tàu 1655, Thủ đô – Quý Dương. Khách chờ ở đây, 15 giờ khởi hành, ngừng soát vé trước năm phút.

      Đầu Lục Lục như muốn nổ tung!

      Chính Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh chuyến tàu này sau đó cả hai mất tích! Có phải ta định tìm Triệu Tĩnh ?

      bỗng cảm nhận mình sắp khám phá ra bí mật to lớn! Điều này khiến thở gấp.

      Lúc này là 14 giờ 33 phút, chưa soát vé. Khúc Thiêm Trúc đứng ngay ngắn trước lan can chờ mở cửa để vào.

      Nên làm gì đây? Lục Lục lấy di động ra gọi cho Chu Xung. bật máy, nghe thấy tiếng đàn ghi-ta còn vụng về, chắc Chu Xung dạy đàn cho cậu bé nào đó.

      "Chu Xung, em tìm thấy Khúc Thiêm Trúc. ấy ở ga tàu hỏa, hình như định đâu đó..."

      "Em báo ngay cho gia đình người ta, chứ gọi làm gì?"

      " ấy xếp hàng vào cửa để lên chuyến tàu 1655, tức là chuyến tàu ta và Triệu Tĩnh rồi mất tích. mau đến đây ?"

      " đến để làm gì?"

      "Chúng ta cùng bám theo."

      "Sau đó sao?"

      "Nếu bám theo, rất có thể ta tìm ra mọi bí mật! thấy những bí mật đó liên quan đến nhà chúng ta à?"

      " ta là con điên lang thang khắp nơi! Nếu em theo em cũng hóa điên như ta mất!"

      "Vậy có đến ?"

      " dạy đàn."

      "Thế mình em vậy."

      "Đừng có làm bừa, em phải quay về nhà ngay!"

      "Em liên tục gọi điện cho ."

      rồi Lục Lục dập máy. nhất định phải theo Khúc Thiêm Trúc để làm sáng tỏ những chuyện kỳ quái. phải chịu đựng quá nhiều rồi. Chuông điện thoại reo. Chu Xung gọi. Lục Lục lờ tịt.

      Khúc Thiêm Trúc vẫn nghiêm chỉnh đứng chỗ chờ tàu, thậm chí ngó nghiêng xung quanh.

      Lục Lục nhìn quanh. Có bà già ngồi ghế băng uống trà Bát Bảo, trông rất hiền từ. bèn bước đến, chỉ vào Khúc Thiêm Trúc và với bà già: "Bà ơi, kia là em cháu, nó hơi lẩn thẩn, bà để mắt giúp cháu, cháu vệ sinh mấy phút rồi quay lại ngay, được ạ?"

      Bà già : " mặc áo tím phải ?"

      "Đúng ạ!"

      "Được! Cứ ."

      Lục Lục vội chạy ra khỏi phòng chờ, xuống tầng dưới, chạy ào đến cửa bán vé.

      Điện thoại lại reo, vẫn là Chu Xung, nghe.

      Quá may, cửa bán vé vắng tanh, Lục Lục chạy đến : "Bán tôi vé giường cứng, Quý Dương, chuyến tàu 1655."

      Người bán vé tra máy tính, rồi : " hết vé giường nằm."

      " vé ngồi cũng được."

      cầm vé chạy ào về phía phòng chờ, cần tranh thủ thời gian, phòng trường hợp tìm thấy Khúc Thiêm Trúc vẫn còn giờ để trả lại vé.

      Lục Lục chạy vào đến phòng chờ số bốn, lúc này là 14 giờ 48 phút. Mọi hành khách đều đứng lên xếp hàng vào cửa. nhìn thấy bà già uống trà lúc nãy nhưng Khúc Thiêm Trúc vẫn đứng kia, ta đứng hàng đầu.

      bắt đầu soát vé, Lục Lục cố chen lên . Người soát vé chặn Khúc Thiêm Trúc lại hỏi: "Vé của đâu?"

      Đám đông hành khách bắt đầu ồn ào, ai cũng muốn được vào sớm. Lục Lục phát hoảng, lo rằng Khúc Thiêm Trúc có vé. Khúc Thiêm Trúc nhìn người nhân viên, rồi bắt đầu lục túi áo. Ông ta lớn tiếng: "Còn bao người chờ để vào cửa, sao cầm sẵn vé trong tay? Rách việc quá!"

      Lục Lục ngờ Khúc Thiêm Trúc chìa vé ra , lại có những hai vé! Người soát vé có vẻ tin, cầm lấy vé rồi nhìn rất kỹ. thấy dấu hiệu gì bất thường, ông ta mới bấm lỗ soát vé, rồi hỏi: "Người nữa đâu?"

      Khúc Thiêm Trúc trả lời, chỉ nhận lại vé rồi thẳng vào trong, khiến ông ta phải nhìn theo mãi và lẩm bẩm càu nhàu gì đó.

      Lục Lục qua cửa soát vé, vội đuổi theo Khúc Thiêm Trúc. Tại sao ta lại mua những hai vé? Còn người nữa cùng hay sao? Người ấy đâu?

      Khúc Thiêm Trúc cùng mọi người qua vài chỗ rẽ, đến thềm ga tàu. Đoàn tàu số 1655 lặng lẽ đứng chờ ở đó. ta lên toa số 12, Lục Lục nhìn vé của mình, cũng toa số 12. mua vé chỉ sau Khúc Thiêm Trúc lúc. thầm mong chỗ ngồi đừng quá sát nhau.

      Lên toa tàu, Khúc Thiêm Trúc ngồi ghế số 7. Lục Lục thở phào, ghế của số 17. Chỗ của họ đều ở ghế đôi sát lối , cách nhau hàng ghế, cho nên Lục Lục có thể nhìn gáy Khúc Thiêm Trúc. xác định vị trí ràng, Lục Lục liền cúi đầu, giấu mặt, phòng trường hợp Khúc Thiêm Trúc đứng lên ngoái lại có thể nhìn thấy mình.

      Lúc này là 15 giờ 16 phút, còn bốn phút nữa tàu chuyển bánh.

      Điện thoại lại đổ chuông, lại là Chu Xung gọi. Lục Lục vẫn im lặng.

      Hành khách lên tàu mỗi lúc đông, chỉ lát sau ngồi kín cả toa. Hình như có hành khách người Bắc Kinh, mọi người toàn tiếng địa phương, Lục Lục nghe hiểu, cảm thấy rất đơn. cũng từng nhiều nơi nhưng có lẽ đây là chuyến dở hơi nhất của .

      Ngồi cạnh Lục Lục là nam giới to béo, "chèn" rất khó chịu, đành ngồi nhích ra, như thế có thể nhìn thấy cánh tay và chân của Khúc Thiêm Trúc. Điều kỳ lại là chỗ ngồi bên cạnh ta vẫn bỏ trống, bác nông dân xách cái túi to bước đến, chỉ vào chỗ trống, giọng nặng chịch: "Chỗ kia có người ngồi ?"

      Khúc Thiêm Trúc khẽ : "Có rồi!"

      Bác nông dân nhìn quanh, các ghế kín cả, bèn nài nỉ: "Cứ cho tôi ngồi tạm, nếu họ đến tôi đứng dậy."

      Khúc Thiêm Trúc the thé rít lên: "Người ta ngồi rồi, ông nhìn thấy à?"

      Bác nông dân dám gây thêm rắc rối, vội xách túi bước . Lục Lục tròn mắt nhìn, tại sao điên này lại mua hai vé, và cứ bỏ trống chỗ ngồi đó? nghĩ ngợi nhức cả đầu. Chẳng lẽ ghế đó dành cho người bạn trai Triệu Tĩnh?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 22 - CHUYẾN XA LẮC
      "Xịch..." tàu chuyển bánh. Được thôi, ít ra trước khi đến ga xép tiếp theo, Khúc Thiêm Trúc vẫn trong tầm mắt của Lục Lục. rời chỗ ngồi, ra gọi điện cho Chu Xung. Cuối toa, chỗ tiếp giáp với toa sau rung lắc khiếp quá. Có hai người đàn ông hút thuốc lá, phun khói sặc sụa. Những ngôi nhà cũ kỹ cao thấp lô xô và những đường sắt chằng chịt lướt nhanh ngoài cửa sổ.

      Lục Lục gọi cho Chu Xung.

      gắt ầm lên: "Làm trò gì thế? Sao em nghe điện?"

      Lục Lục bình tĩnh : "Em lên tàu, Quý Dương."

      Chu Xung ngạc nhiên: "Em khỏi nhà mà thèm bàn với câu đúng ?"

      "Em phải theo ta ngay kẻo ta mất hút. Em xin lỗi..."

      "Xin lỗi cái gì? bay Quý Dương ngay và chờ em ở đó."

      "... để làm gì?"

      "Làm gì à? Quý Dương xa như thế, mình em rất nguy hiểm."

      " đừng . Em chưa biết mình xuống ga nào."

      Chu Xung nín lặng.

      "Em sao đâu."

      "Nhớ thường xuyên liên lạc với , chưa?"

      "Được!"

      "Phải hỏi mã vùng địa phương, nếu có chuyện gì bấm số đó và gọi ngay cho 110 là gọi được về Bắc Kinh."

      "Được."

      "Nên khẩn trương rồi quay về."

      "Vâng."

      ... Cuộc gọi bỗng dưng bị ngắt đột ngột, Lục Lục nhìn di động, ra là hết pin. lập tức trở vào toa, nhìn khắp. có ổ cắm điện. Gay rồi, mất liên lạc hoàn toàn với người thân, trong khi đó lại phải ngồi giữa đám người quen biết chuyến tàu xa lạ.

      lặng lẽ trở lại chỗ ngồi cách Khúc Thiêm Trúc hàng ghế, nhìn về phía ta. ta vẫn còn đó, chỗ ngồi bên cạnh vẫn bỏ trống. Người đàn ông to béo ngồi cạnh Lục Lục có vẻ rỗi rãi, tìm cách bắt chuyện với : " đâu?"

      Lục Lục muốn chuyện, sợ Khúc Thiêm Trúc nhận ra giọng , nhanh trí chỉ tay vào mồm mình, lắc đầu tỏ ý xin lỗi. ta ngớ ra, hiểu ý Lục Lục là họng đau hay là bị câm, ta gật đầu, "vâng" tiếng rồi ngoảnh nhìn ra cửa sổ.

      Lúc này tàu ra khỏi thành phố, ngoài kia ruộng đồng bát ngát vụ thu hoạch, đất đai trơ khấc như những mảng đầu trọc của phạm nhân. Lục Lục nhớ lại cú phôn vừa nãy, thấy ấm lòng. vốn nghĩ Chu Xung ít quan tâm đến mình, nhưng lúc này đây, thấy mình nghĩ sai về . Vào những lúc hệ trọng, Chu Xung chính là người lo cho nhất. thấy nhớ da diết, cảm giác nhớ nhung này rất tuyệt nhưng lại khiến linh cảm chẳng lành: hay là sau chuyến này mình thể trở về nữa?

      Lục Lục lại nhìn Khúc Thiêm Trúc. ta vẫn ngồi đó.

      Chuyến tàu này quá ì ạch. Cứ như chỉ đứng tại chỗ và ngớt rung lắc "lọc xọc... lọc xọc...". Nó dừng lại ở mọi ga xép, thả số hành khách xuống ga, đón số khác lên tàu, rồi lại tiếp tục chạy. Nó như cơ thể già nua thể vận động mạnh, thỉnh thoảng phải dừng lại để hít thở.

      Lúc gần tối, trong toa tàu thoáng đưa mùi nước trà, mì ăn liền, dưa chuột, rau cần xào... Khúc Thiêm Trúc ăn tối, cũng vệ sinh. Lục Lục cũng vậy, di chuyển, thỉnh thoảng ngẩng nhìn mái tóc Khúc Thiêm Trúc để biết rằng ta vẫn còn đó.

      Toa tàu chẳng khác gì cái nôi khổng lồ, lúc trời tối hẳn, béo ngồi bên nhắm mắt ngủ khì đầu tiên, ngáy như sấm, hình như trong mũi ta lắp bộ tăng cực đại. Tiếp đó, rất nhiều người lần lượt gục xuống ngủ, chỉ còn lại số hành khách vẫn chuyện oang oang bằng tiếng địa phương.

      Khúc Thiêm Trúc ngủ, Lục Lục cũng cố mở to mắt chống lại cơn buồn ngủ. phải ở tư thế luôn sẵn sàng, rất có thể Khúc Thiêm Trúc bất ngờ đứng dậy rồi xuống ga nào đó. Đèn trong toa tàu luôn bật sáng, chiếu từng khuôn mặt bợt bạt ngủ với các tư thế khác nhau, có người hé mắt, có người há mồm to, có người rụt đầu xuống dưới cổ áo, có người gục mặt xuống bàn...

      Thời gian chầm chậm trôi , hầu hết mọi người đều ngủ, chỉ còn hai người là Khúc Thiêm Trúc và Lục Lục vẫn thức, cả hai đều nhìn vào gáy người ngồi phía . , có lẽ còn ba người ngủ. Đó là "người vô hình" ngồi cạnh Khúc Thiêm Trúc!

      Con tàu chạy vào vùng núi, rồi chui qua các đường ngầm. Hơn 2 giờ sáng tàu dừng ở ga xép. Lục Lục nhìn ra ngoài, nhìn thấy sân ga mờ tối treo hai chữ "Tương Phàm", ra đến địa phận Hồ Bắc.

      Khách xuống tàu nhiều, khách lên ít, ghế toa trống trải hơn. Con tàu tiếp tục chuyển bánh để về miền xa xôi. Đêm về khuya tối đen như mực. Chợt Khúc Thiêm Trúc mở miệng, mấp máy môi. Lục Lục thấy căng thẳng; hình như ta gì đó với "người vô hình ngồi sát cửa sổ", sau đó đứng lên thẳng. ta định xuống tàu hay sao? Lục Lục vội bám theo.

      Cuối toa tàu có hai gian vệ sinh, Khúc Thiêm Trúc vào, mà bước sang toa liền kề. Lục Lục vội đuổi theo. chạy qua chỗ nối toa và sang toa kia, thấy hành khách ngồi ngổn ngang, ngủ, ngáy ầm ầm. thấy Khúc Thiêm Trúc đâu nữa! hết toa này đến toa nhà bếp, hay là Khúc Thiêm Trúc ăn? Nhưng lúc này toa nhà bếp đóng cửa từ lâu. Vả lại, ta thể qua toa nhà bếp nhanh đến thế.

      Lục Lục từ từ bước về phía trước, quan sát các khuôn mặt ngủ say dưới ánh đèn, tất cả đều xa lạ. cúi xuống nhìn, thấy số người nằm co ro dưới gầm ghế, lấy giấy báo đắp lên người; gầm ghế hơi tối nên thể nhìn . Lục Lục cố tìm hồi lâu, thấy bóng cái áo Jacket màu tím của Khúc Thiêm Trúc. đứng thẳng lên, băn khoăn. Bỗng cửa nhà vệ sinh mở "kẹt...", Khúc Thiêm Trúc bước ra! Lục Lục vội ngồi lên ghế bỏ trống, lén nhìn Khúc Thiêm Trúc. ta trở lại chỗ ngồi. khó hiểu, tại sao rồ dại này phải sang toa khác để vệ sinh?

      Lục Lục theo sau Khúc Thiêm Trúc trở về toa của mình. Khúc Thiêm Trúc ngồi ngay ngắn ở chỗ cũ. Lục Lục cúi gằm bước qua bên ta, rồi cũng ngồi xuống chỗ mình. Liệu ta xuống ga nào? Càng xa Bắc Kinh, Lục Lục càng cảm thấy bất an.

      biết chuyến tàu dừng lại ở bao nhiêu ga dọc đường, lúc này trời tờ mờ sáng, Khúc Thiêm Trúc vẫn ngồi đó bất động. Lại đến ga nữa, Lục Lục nhìn ra ngoài, thấy ba chữ "Trương Gia Giới" dưới ánh dương buổi sớm. Tức là đến Hồ Nam! Khách tàu càng thưa hơn, có rất nhiều chỗ trống, Lục Lục gượng nổi nữa, phải chợp mắt lúc, nhưng lại sợ khi tỉnh lại rất có thể Khúc Thiêm Trúc biến mất. Vậy thế nào? Nghĩ nghĩ lại, đành nhờ béo ngồi bên cạnh vậy. ta ngủ sớm dậy sớm, đánh răng súc miệng, đây là cơ hội tốt, Lục Lục sang gian rửa mặt, chờ ta xong việc rồi, bèn : " ơi..."

      béo ngạc nhiên: " được à?"

      Lục Lục: "Tôi muốn nhờ việc: ngồi ở ghế số 7 là em tôi, thần kinh nó hơi thất thường, lát nữa tôi chợp mắt lúc, nhờ để ý nó hộ tôi, nếu nó xuống tàu gọi tôi ngay, được ạ?"

      "Được, cứ ngủ ."

      "Cảm ơn ."

      Cả hai trở về chỗ ngồi. béo cố ý bước quá lên mấy bước nhìn Khúc Thiêm Trúc, rồi gật đầu với Lục Lục. Sau đó ta chỉ vào chỗ sát cửa sổ, ý bảo Lục Lục cứ ngồi đó mà ngủ. Lục Lục cười cảm ơn, rồi ngồi nhích vào trong, gục đầu xuống bàn, nhắm mắt, đầu toàn là hình ảnh về mái tóc của Khúc Thiêm Trúc.

      ngủ mạch, lúc tỉnh dậy quá trưa. Có tiếng ngáy ầm ầm vang lên bên tai, ngoảnh sang nhìn thấy béo ngả người ba chỗ trống bên cạnh, đầu ngả lưng ghế, miệng há to, ta ngủ say. Gay rồi, vội nhìn lên phía trước. May quá, mái tóc Khúc Thiêm Trúc vẫn còn ở kia.

      Lục Lục khẽ đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt. mang theo bàn chải đánh răng, cảm thấy mồm đắng ngắt, súc miệng kỹ. Đầu óc dần tỉnh táo trở lại. Lúc này bụng réo sôi. Đói. Nhân viên tàu chỉ dẫn đến toa nhà bếp cách đây toa. vào đó ăn ngấu nghiến hai suất cơm.

      Con tàu xuyên qua vùng rừng núi lạnh lẽo, ngoài cửa sổ mờ mờ sương đục. số hành khách tay xách nách mang hành lý bước về phía cửa toa xe. Sắp đến ga nào đó. Lục Lục vội trở về chỗ ngồi, theo dõi Khúc Thiêm Trúc, ta vẫn bất động.

      Lục Lục nhìn ra ngoài, tàu chạy đến Ngọc Bình, tiến vào địa phận Quý Châu. Nó dừng lại chốc lát rồi tiếp tục lăn bánh. Tàu mỗi lúc vắng, càng vào vùng hẻo lánh, người càng thưa thớt, cảm giác thê lương thực khó tả.

      Ở đây chỉ toàn rừng núi cây cối rậm rạp um tùm, chắn hết tầm nhìn từ mọi hướng; sương mù càng lúc càng dày đặc, hình như vùng này biến thành thế giới cực kỳ bí hiểm khó lường.

      Lẽ nào Khúc Thiêm Trúc định Quý Dương? Lục Lục hy vọng như thế, vì đó là thành phố trung tâm, có sân bay; nếu có việc khẩn, Chu Xung có thể lập tức bay đến. rất lo Khúc Thiêm Trúc xuống ga xép vô danh nào đó...

      Giọng phát thanh viên vang lên: "Hành khách chú ý, 19 giờ 14 phút đến ga Đồng Hoảng, vị nào sắp xuống ga nên chuẩn bị xách hành lý. Chuyến tàu dừng ở ga Đồng Hoảng hai phút."

      Hình như cái tên "Đồng Hoảng" đụng đến sợ dây thần kinh nào đó của Khúc Thiêm Trúc, ta bỗng cựa quậy đầy vẻ bất an

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 23 - KHÁCH SẠN HỒNG PHÒNG
      Giọng người phát thanh viên vừa dứt, Khúc Thiêm Trúc lập tức trở nên lo lắng. ta đứng lên rồi bước đến cửa sổ bên trái nhìn ra ngoài, rồi lại ngoảnh sang cửa sổ bên phải nhìn ngó. Có vẻ như định xuống tàu. Rất có thể lần trước ta và Triệu Tĩnh xuống ga này! Tim Lục Lục đập thình thịch.

      Ngoài kia vẫn là rừng rậm nối tiếp. Tàu chạy thêm vài phút nữa vào ga Đồng Hoảng. Khúc Thiêm Trúc đứng dậy bước nhanh ra cửa toa xe. Hình như ta nóng lòng gặp ai đó. Lục Lục cũng đứng dậy bước theo.

      Xuống tàu. Lục Lục nhìn bốn phía, nhà ga này rất xập xệ, thềm nhà ga gồ ghề nhấp nhô, các bậc thềm lở lói như những hàm răng sứt mẻ. Chỉ có nữ nhân viên nhà ga, trạc 30 tuổi, hơi béo, mặt bộ đồng phục bó chặt lấy người, tay cầm cờ đỏ, rất tận tụy đứng đó làm việc. Chỉ có vài hành khách xuống tàu.

      Lục Lục rất xa lạ đối với vùng này, còn Khúc Thiêm Trúc tựa như "hướng dẫn viên", Lục Lục chỉ còn cách theo sát ta, ra khỏi ga, phía trước là khoảng sân rộng. Có lẽ đây là huyện lỵ. Sương mù khá dày thể nhìn xa, chỉ thấy gần cửa nhà ga có sạp hàng treo biển nguệch ngoạc: Mỳ đậu hoa Tuân Nghĩa, Phở thịt ngan Hoa Khê, Cá nấu dấm Khải Lý... Mùi các món ăn nóng hổi bay xộc vào mũi Lục Lục, cùng các thanh lao xao giọng địa phương mà hiểu. bỗng có phần xúc động thậm chí hơi thích chuyến mạo hiểm này, Khúc Thiêm Trúc quãng... rồi dừng lại nhìn quanh, hình như ta thấy băn khoăn. người lái xe tắc-xi tự do bước đến, chắc là hỏi ta định đâu. Lục Lục nghe thấy Khúc Thiêm Trúc gì, bèn bước lên gần chỗ bọn họ hơn chút. Tiếng ồn trong nhà ga quá lớn, thể nghe được họ gì nhưng lại dám tiến gần hơn nữa. Biết đâu Khúc Thiêm Trúc bất ngờ ngoảnh lại và nhìn thấy .

      lái xe trao đổi gì đó với Khúc Thiêm Trúc, cuối cùng ta lắc đầu, quay về xe của mình. Chỉ còn lại Khúc Thiêm Trúc tiếp tục nhìn quanh bốn phía. Lục Lục vòng sang phía lái xe, vừa quan sát Khúc Thiêm Trúc vừa hỏi ta: " ơi, ấy vừa những gì với ?"

      ta cảnh giác nhìn Lục Lục, bằng giọng địa phương: "Hỏi làm gì?" Lục Lục bịa luôn: "Lúc nãy tôi quen ta tàu, tôi e ta là kẻ lừa đảo.:

      lái xe : "Tôi hỏi ta đâu, ta muốn đến khách sạn Hồng Phòng. Vùng này chỉ có hai khách sạn, nhưng có khách sạn Hồng Phòng. Con bé này bình thường phải... định vào khách sạn , tôi chở đến?"

      "! Cảm ơn , tôi về nhà họ hàng." rồi Lục Lục bước . lẩn vào đám đông người, đứng đó tiếp tục giám sát Khúc Thiêm Trúc.

      "Khách sạn Hồng Phòng" là đầu mối quan trọng.

      Trời dần tối, các cửa hàng lên đèn, ánh đèn chẳng khác gì ma trơi trong màn sương mù mờ ảo. Khúc Thiêm Trúc đứng ở bãi rộng, hai chân lần lượt đưa lên đưa xuống, làm động tác "dậm chân tại chỗ", hình như đầu ta đội vật vô hình nặng trĩu, đến mức nhấc chân lên nổi. lái tắc-xi ngồi trong xe quan sát, số người qua bên Khúc Thiêm Trúc tò mò nhìn ta, trong đó có vài người mặc trang phục rất sặc sỡ, chẳng biết họ là dân tộc nào.

      Lục Lục rất lo lắng. Hình như Khúc Thiêm Trúc đến đây là hết đường, chưa biết tiếp theo là gì? Đêm nay Lục Lục thể ngủ, cứ phải đứng đây kèm ta hay sao? Nghĩ ngợi lúc, quyết định chơi bài ngửa, bước thẳng đến chỗ ta. Bước đến gần, Lục Lục thấy rằng Khúc Thiêm Trúc nhận ra mình.

      "Thiêm Trúc!" gọi to.

      ta vẫn dậm chân tại chỗ, chỉ thoáng nhìn Lục Lục rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh.

      " định đâu?"

      "Khách sạn Hồng Phòng."

      "Nó ở nơi nào?"

      "Khách sạn Hồng Phòng."

      Hồng Phòng, khách sạn Hồng Phòng... Lục Lục nghĩ ngợi rồi tiếp tục hỏi: "Sao muốn tìm khách sạn Hồng Phòng?"

      "Triệu Tĩnh ở đó."

      ta Triệu Tĩnh ở đó!

      đứng miền đất lạ, trời sắp tối, sương mù dày đặc như oan hồn tan, thỉnh thoảng có hai người nhìn mặt, trang phục kỳ quái qua... câu của Khúc Thiêm Trúc khiến Lục Lục thấy rờn rợn. gượng cười, hỏi: " ấy ở đó làm gì?"

      Khúc Thiêm Trúc đáp, tiếp tục nhìn bốn phía.

      Lục Lục bỗng : "Được! Tôi dẫn , được chứ?"

      Đôi mắt Khúc Thiêm Trúc ánh lên niềm vui, : " là người ở đây à?"

      "Tôi dẫn tìm." rồi Lục Lục thử cầm tay Khúc Thiêm Trúc, ta từ chối, rồi theo Lục Lục. Tay ta giá buốt.

      "Khách sạn đó tên là gì?"

      "Khách sạn Hồng Phòng, khách sạn phòng đỏ."

      Lục Lục vừa dọc con phố vừa nhìn xung quanh: " chắc chắn nó ở đây chứ?"

      "Đúng. Lần trước bọn tôi xuống tàu ở đây mà!"

      "Sao hai người lại đến vùng này?"

      Khúc Thiêm Trúc im lặng. Lục Lục nhìn ta. ta tiếp tục: "Phòng đỏ, phòng xanh, phòng xanh hoa đỏ..." đúng là lời của người điên.

      Lục Lục lại hỏi: " có biết đây là nơi nào ?"

      "Đồng Hoảng."

      "Đây thuộc tỉnh nào?"

      Khúc Thiêm Trúc lại im lặng. Xem ra ta chỉ nhớ mỗi cái địa danh Đồng Hoảng.

      Mấy hôm trước sau khi nghe hai chữ cưới ma, ta bỗng hóa điên. nơi hẻo lánh, lạc hậu, mây mù bao phủ, tiếng địa phương nghe lạ hoắc như thế này... đúng là rất hợp để tổ chức đám cưới ma!

      Lục Lục bất thình lình hỏi: " có sợ đám cưới ma ?"

      Khúc Thiêm Trúc hơi ngạc nhiên, rồi ánh mắt lộ nét vui vẻ. Lục Lục ngỡ ta hô " Hai !"

      Nhưng ta lại : "! Chính tôi và ấy đến để làm đám cưới ma!"

      Lục Lục cố kìm nén nỗi sợ, hỏi: "Ai... ai chết?"

      Khúc Thiêm Trúc nhìn vào mắt Lục Lục, nghĩ ngợi rồi hỏi: "Nếu tôi với tôi chết, có tin ?"

      Lục Lục rùng mình, vội tránh ánh mắt của ta. thể nhận ra bất cứ thông tin gì có logic ràng trong lời của người điên; nhưng lờ mờ cảm thấy dường như Triệu Tĩnh mất tích và Khúc Thiêm Trúc phát điên có liên quan đến tấm ảnh cưới ma! Khu vực Đồng Hoảng này rộng, nhưng Lục Lục dẫn Khúc Thiêm Trúc hết mọi ngõ phố cũng mất hơn giờ. nhìn thấy ba khách sạn, vài công ty du lịch, nhưng thấy khách sạn Hồng Phòng hoặc khách sạn nào đó sơn màu đỏ. thấy ngán ngẩm. Có lẽ kết quả chuyến này chỉ có thể là mệt mỏi và sợ hãi chứ thu lượm được gì khác.

      Trời tối mịt, đường phố vắng ngắt, hết sức lạnh lẽo, Lục Lục định đưa Khúc Thiêm Trúc vào khách sạn nghỉ ngơi, tiện thể sạc pin cho di động rồi gọi cho Chu Xung rằng vẫn bình an, sau đó báo tin cho gia đình Khúc Thiêm Trúc. Chứ hai thể cứ vật vờ ngoài đường như thế này suốt đêm được. Vừa rồi nhìn thấy nhà nghỉ của cơ quan nhà nước, khá khang trang, bèn dẫn Khúc Thiêm Trúc cùng vào.

      Nào ngờ, khi bước đến nhà nghỉ, Khúc Thiêm Trúc nhìn thấy tấm biển treo ở cổng bèn quay ra, hỏi Lục Lục: " định làm gì?" Lục Lục đáp: "Muộn quá rồi, chúng ta tạm vào đây nghỉ qua đêm, mai tôi lại đưa tìm."

      Khúc Thiêm Trúc lắc đầu: " vào."

      Lục Lục đành : "Ta chưa tìm thấy khách sạn mà , giờ làm thế nào?"

      Khúc Thiêm Trúc cứ như nghe thấy gì, ánh mắt bỗng dại đờ, nhìn xa xăm. Ở góc tối ven đường, nơi ánh đèn đường chiếu tới có cái thùng rác. Khúc Thiêm Trúc từ từ bước đến ngồi xuống, tựa lưng vào thùng rác ấy. Lục Lục bí quá biết làm gì. Ở nơi này, Khúc Thiêm Trúc là người thân duy nhất của , thể bỏ mặc ta giữa đường giữa chợ. bèn bước lại ngồi xổm trước mặt Khúc Thiêm Trúc, nhìn kỹ khuôn mặt ta. Có vệt nhơ bẩn mặt trông đáng thương. khẽ : "Này, sao Thiêm Trúc hỏi, tại sao tôi lại biết tên ?" Khúc Thiêm Trúc chẳng nhìn Lục Lục, chỉ im lặng.

      Lục Lục lại : " còn nhớ lần đầu chuyện điện thoại ? Tôi tôi rất ít bạn bè, tôi mua hai cái mũ, màu đỏ và màu đen, tôi muốn tặng cái màu đỏ; mình rất thích mũ màu đỏ..."

      Khúc Thiêm Trúc vẫn thờ ơ, im lặng.

      "Đêm nọ tôi bảo đến chơi, đến, và sinh nhật của là ngày 24 tháng 8, cung Xử Nữ, tính rất cố chấp; còn mình thích cung Nhân Mã..." đến đây Lục Lục trào nước mắt.

      Khúc Thiêm Trúc bình thản nhìn Lục Lục, rồi gục đầu xuống tỳ lên hai đầu gối của mình. Lục Lục đứng dậy, lau nước mắt. Đứng nhìn Khúc Thiêm Trúc lúc, lại : "Nào, Thiêm Trúc hãy theo tôi!"

      ta vẫn vùi đầu vào hai đầu gối, chẳng nghĩ gì. Lục Lục quá sốt ruột, rồi phát cáu: "Này, có ? Nếu chịu nghe tôi mặc kệ , rôi đưa vào đồn công an."

      Hình như Khúc Thiêm Trúc rất sợ hai chữ "công an", ta ngẩng nhìn Lục Lục, ánh mắt sợ sệt. Lục Lục kéo ta đứng lên, về phía nhà nghỉ. Khúc Thiêm Trúc cưỡng lại.

      Nhà nghỉ chỉ tầng, đơn giản, tường ốp gạch xanh, trông hơi cổ kính. Dù Khúc Thiêm Trúc vẫn im lặng nhưng nhân viên thường trực vẫn cảm thấy ta hơi bình thường, lúc vào sổ đăng ký, ta cứ nhìn chằm chằm Khúc Thiêm Trúc.

      Bước vào phòng rồi, Lục Lục thấy yên tâm rất nhiều, dù sao cũng có chỗ để dừng chân. dẫn Khúc Thiêm Trúc tắm, rồi ra căng-tin mua hai gói mỳ ăn liền, cùng ăn với Khúc Thiêm Trúc. Sau đó để ta nằm nghỉ. Lục Lục cầm di động ra quầy tiếp tân để mượn bộ sạc pin. Tiếc rằng họ có bộ sạc thích hợp. đành gọi điện thoại liên tỉnh bằng máy cố định vậy. Trước hết gọi cho cha mẹ Khúc Thiêm Trúc, : "Chú ơi, cháu tìm thấy Khúc Thiêm Trúc. Lúc này cháu và ấy ở Đồng Hoảng."

      "Đồng Hoảng là ở đâu?"

      "Quý Châu."

      "Sao nó lại tận Quý Châu?"

      "Chuyện dài lắm. Mai cháu đưa ấy về, biết có làm nổi nhưng cháu cố gắng hết sức."

      "Đừng! Cứ để chúng tôi đón nó."

      "Nếu thế chú chỉ có thể chuyến tàu 1655 khởi hành lúc hơn 3 giờ chiều mai từ Bắc Kinh."

      "Chúng tôi thuê ôtô, bây giờ ngay. Mẹ nó quá sốt ruột! Trăm nhờ cháu trông nom nó nhé!"

      "Được ạ!"

      Xem ra ông chú dượng của Thiêm Trúc là người rất tốt tính. Xong rồi, lại gọi cho Chu Xung.

      "Chu Xung..."

      "Lục Lục à?"

      "Di động của em hết pin..."

      "Em làm lo muốn chết! Em ở đâu?"

      "Ở Đồng Hoảng."

      "Em tắc-xi về ngay !"

      "Hơn nghìn cây số, mà tắc-xi ư?"

      "Thế sao?"

      "Mai em tàu hỏa về, đừng lo."

      "Xảy ra chuyện gì à?"

      "Em bám theo ta... thế rồi bế tắc. Lúc nào về em kể chi tiết. Lúc này em gọi điện ở quầy lễ tân, ta nằm trong phòng, em phải quay vào."

      "Số điện thoại phòng em là gì?"

      "Phòng có điện thoại. cứ chờ em vậy!"

      Rồi Lục Lục dập máy, trở về phòng. Khúc Thiêm Trúc nằm giường trùm chăn, thò đầu ra. ta ngủ say, nhìn cảnh này khiến Lục Lục nhớ đến Chu Xung. Phòng vẫn sáng đèn, sắc mặt Khúc Thiêm Trúc mệt mỏi nhợt nhạt, bộ dạng rất bất ổn. muốn khiến Khúc Thiêm Trúc thức giấc, Lục Lục khẽ tắt đèn rồi nhàng nằm lên giường. Thị trấn tĩnh mịch, thanh, đến mức có thể nghe thấy tiếng Khúc Thiêm Trúc thở . Lục Lục nhìn ra ngoài, hình như sương mù tan, cây cối dày đặc che kín cửa sổ, nhưng nhìn qua cành lá vẫn có thể thấy vầng trăng rất đẹp tỏa sáng. Hồi tưởng lại các việc từ sau khi xuống tàu, Lục Lục cho rằng vùng này có thể có khách sạn Hồng Phòng hoặc khách sạn "nhà màu đỏ", nếu Khúc Thiêm Trúc khăng khăng tìm nó. Trí nhớ của người bình thường có thể có lúc nhầm lẫn, nhưng người bình thường, nếu nhớ ai, hoặc điều gì, hoặc địa điểm nào... bao giờ sai. Cho nên chuyện này lại càng trở nên đáng sợ.

      Khách sạn Hồng Phòng, hay khách sạn nhà đỏ ở ngay thị trấn này nhưng hai người lại thể tìm thấy. Lẽ nào nó ở trời hay dưới địa ngục? Thời gian cứ lững lờ trôi . Có lẽ đêm nay thể là đêm bình yên.

      Quả nhiên, khoảng gần nửa đêm, Lục Lục thấy Khúc Thiêm Trúc động đậy giường. dỏng tai lắng nghe. Hình như ta mê... , ta khẽ hát ê a! Lục Lục sởn tóc gáy, liệu mình có nên bỏ chạy ra ngoài ? Khúc Thiêm Trúc hát với giọng rất quái dị: " cưỡi bạch mã vượt qua ba cửa ải, thay áo trắng trở lại Trung Nguyên, bỏ lại Tây Lương vắng vẻ, chỉ lòng nhung nhớ Vương Bảo Xuyên..." Hát xong, ta thở dài. Căn phòng trở lại tĩnh lặng như cõi chết.

      Lục Lục khẽ gọi: "Thiêm Trúc..."

      Thiêm Trúc im lặng nhắm mắt. ta nghe thấy hay là muốn trả lời? Lục Lục thôi gọi nữa, chỉ chú ý lắng nghe. Được lúc, cơn buồn ngủ ập tới. Đêm trước thức trắng, Lục Lục quá mệt mỏi, chẳng bao lâu sau, dần chìm vào giấc ngủ.

      Khoảng 2, 3 giờ sáng, Lục Lục bỗng tỉnh dậy, khuôn mặt trắng bệch xuất trước mắt! giật mình, kêu lên tiếng. Khuôn mặt ấy vẫn giữ nguyên vị trí cũ. Là Khúc Thiêm Trúc. Tiếp đó, Khúc Thiêm Trúc câu rất ràng. Thoạt nghe tưởng như câu vô nghĩa, nhưng nghĩ kỹ mới thấy là ghê rợn. Nếu Lục Lục kịp suy nghĩ nhận ra câu ấy rất có thể hé lộ bí mật về việc Triệu Tĩnh mất tích. Nhưng lúc đó Lục Lục sợ hết hồn, còn tâm trí để phán đoán lời của ta nữa.

      Khúc Thiêm Trúc gì?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 24 - ÁO TRẮNG TRỞ VỀ TRUNG NGUYÊN
      Dù đêm khuya có xảy ra chuyện gì sáng mai mặt trời vẫn mọc. Đồng Hoảng chỉ sáng muộn hơn Bắc Kinh lát mà thôi[1].

      [1] Lãnh thổ Trung Quốc trải dài từ đông sang tây, khu vực này ở phía tây Trung Quốc, bình minh muộn hơn Bắc Kinh.

      Lục Lục kể lại mọi việc với nhân viên quầy lễ tân, nhờ họ quan tâm đến Khúc Thiêm Trúc, cần ra phố mua sạc pin di động.

      Nhân viên lễ tân : " chúng tôi mới hiểu, chúng tôi ngờ là kẻ buôn bán phụ nữ, định báo công an!"

      Lục Lục chạy ra ngoài tìm khắp, cuối cùng cũng mua được ổ sạc pin. Cha mẹ Khúc Thiêm Trúc suốt đêm, buổi trưa họ đến Đồng Hoảng. Lúc đó Lục Lục dẫn Thiêm Trúc ngây ngô ra sân của nhà nghỉ để chờ. Mẹ Thiêm Trúc xuống ôtô, dừng lại ở chỗ khá xa, nhìn thấy con , bà òa khóc. Ông chú dượng Thiêm Trúc bước vào. Trông ông rất bình dị, người hơi gầy, ông đứng trước mặt Thiêm Trúc, : "Nào, theo chú về nhà!" Khúc Thiêm Trúc ngần ngừ, rồi chầm chậm bước lại với mẹ. Ông chú dượng quay sang với Lục Lục: "Cháu là Lục Lục phải ?"

      "Chào chú! Vâng ạ."

      "Việc cháu làm, đúng là cảm ơn cũng đủ. Bây giờ chúng ta ăn, sau đó cháu cùng ngồi xe chú để trở về Bắc Kinh."

      Lục Lục cười, : "Cảm ơn. Cháu còn có chút việc ở Đồng Hoảng."

      Chú dượng Khúc Thiêm Trúc nghĩ ngợi, rồi : "Được, khi nào cháu về Bắc Kinh, đến nhà chú ăn bánh gói nhé!"

      "Vâng."

      Bà mẹ Khúc Thiêm Trúc với Lục Lục câu nào, bà đỡ con vào xe. Họ ra về.

      Lục Lục quay vào nhà nghỉ trả phòng, rồi ra ga tàu hỏa. ngờ khách Bắc Kinh quá đông, vé bán hết. Cũng may mua được vé giường mềm của tay phe vé, giá cắt cổ cũng đành, vẫn còn hơn là tắc-xi về. ăn qua loa ở nhà ga rồi lên tàu.

      Trong toa này, ngoài ra còn có ba khách nam giới lên tàu từ Quý Châu, họ kịp làm quen với nhau, trò chuyện bằng tiếng địa phương, nghe hiểu.

      Lục Lục lên giường. Vừa ngả lưng liền nhớ đến khung cảnh đêm qua: biết Khúc Thiêm Trúc quan sát bao lâu rồi, khi mở mắt ra, Khúc Thiêm Trúc mới cái câu rất vu vơ ấy... bây giờ nhớ lại, vẫn thấy rùng mình.

      Khúc Thiêm Trúc : "Thực ra tôi giết Vương Bảo Xuyến rồi."

      Con tàu vẫn chạy ì ạch.

      Hôm nay là ngày 21 tháng 12, thứ Ba.

      Lượt trở về lần này Lục Lục phải căng thẳng theo dõi Khúc Thiêm Trúc như lượt hôm trước. có thể yên tâm nằm ngủ, ngủ cho đến ga cuối cùng – Bắc Kinh. Nhưng lại ngủ được. Lục Lục nhổm dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Núi cao chót vót, rừng rậm tre trúc chen nhau dày đặc... Đó là thế giới khác hẳn với thủ đô nơi sống. Miền đất suối sâu cỏ lau lút đầu này chắc phải có linh khí dị thường. Song song với đường sắt là con đường bộ cũ kỹ chạy về phương xa, chiếc xe du lịch màu đen chạy cùng chiều với tàu hỏa. Tàu chui vào đường hầm, bỏ lại con đường bộ tiếp tục vòng quanh núi. Khi ra khỏi đường ngầm, đường bộ song song với đường sắt, Lục Lục lại nhìn thấy chiếc xe màu đen.

      Hành trình quá đơn điệu nên cảm thấy cuộc chạy đua giữa con tàu và chiếc xe màu đen kia thú vị. thậm chí còn nhìn thấy cửa kính xe hạ xuống, người xe ngoảnh sang nhìn con tàu; chính xác hơn là nhìn về phía Lục Lục. bỗng ngờ ngợ, liệu có phải Khúc Thiêm Trúc ? Trời đất ạ, đúng là xe của gia đình Khúc Thiêm Trúc và đó là khuôn mặt ta! Lục Lục thấy lo sợ, bất giác rụt đầu vào. Sao lại có chuyện ngẫu nhiên kỳ lạ đến thế?

      Gia đình Thiêm Trúc rồi, sau hai tiếng đồng hồ Lục Lục mới lên tàu, trong thời gian đó họ ăn cơm rồi lên ôtô. Ôtô chạy chậm hơn tàu hỏa, họ phải khởi hành trước tàu hỏa, khi tàu đuổi kịp ôtô Lục Lục nằm, nếu nhổm dậy nhìn và Khúc Thiêm Trúc nhìn thấy nhau...

      lại nhìn ra đường bộ, thấy con tàu bỏ xa chiếc ôtô.

      Trời sắp tối, con tàu thở hồng hộc chạy . Lục Lục lấy di động ra gọi cho Chu Xung. Vừa bật máy Chu Xung gọi đến.

      "Em ở đâu?"

      "Chắc là sắp đến Hồ Nam."

      "Mấy giờ về đến Bắc Kinh?"

      "Có lẽ tối mai."

      " cụ thể , ra đón em."

      "Sao bỗng quan tâm đến em sát sao thế?"

      "... Mai gặp nhau tỉ mỉ."

      Lục Lục cầm di động bước ra đầu toa nhìn bảng báo giờ, : "7 giờ 14 phút đến Bắc Kinh. Ở nhà xảy ra chuyện gì à?"

      Chu Xung hơi ngập ngừng rồi : "."

      "Chắc phải có chuyện gì đó?"

      "Sao em rắc rối thế? Cứ ngủ , kẻo di động lại hết pin ngày mai liên lạc được nữa."

      Lục Lục hiểu tính Chu Xung, dù gặng hỏi nữa cũng vô ích, bèn : "Được, cũng ngủ !"

      Lục Lục trở về giường, bắt đầu nghĩ ngợi lan man đủ thứ. Ở nhà có thể xảy ra chuyện gì? Con sâu ấy có chui ra ? Đôi mắt ấy có xuất trong máy tính ?

      Ngoài cửa sổ tối đen như mực, con đường bộ vẫn song song với đường sắt; chiếc ôtô chạy đường, hai ngọn đèn thấp lè tè chiếu sáng mặt đường tối mịt. biết có phải là xe nhà Khúc Thiêm Trúc ? Nó cũng như đôi mắt của nợ kia chuyên nấp ở chỗ khuất, chỉ còn ánh mắt lóe ra trong màn đêm vô tận. Có lẽ sau đôi mắt ấy còn có đôi mắt khác lúc này nhìn Lục Lục, đó là đôi mắt của Khúc Thiêm Trúc. Trong toa tàu sáng, nó có thể nhìn thấy , còn thể nhìn thấy nó. kéo tấm rèm trắng che cửa sổ, rồi nằm xuống, gắng nằm thu mình lại như lẩn trốn, tiếp tục nghĩ ngợi ở nhà có thể xảy ra chuyện gì, nếu hỏi khó mà ngủ được...

      quyết định gọi cho Chu Xung. " ơi, sao chứ?"

      " sao."

      " ?"

      " phải chuyện về ."

      " là chuyện về ai?"

      Chu Xung im lặng lát, rồi : "Hồ Tiểu Quân thấy đâu nữa."

      "Hồ Tiểu Quân?"

      " ấy cũng mất tích na ná như Khúc Thiêm Trúc."

      "Cả ấy và bạn trai đều biến mất à?"

      "Đúng!"

      "Mấy ngày rồi?"

      "Họ khỏi nhà ngày 10 tháng 12, đến nay 11 ngày rồi."

      Lục Lục nhớ rằng gọi điện cho Tiểu Quân hai lần đều được! Nhưng Tiểu Quang là bạn Lục Lục, Chu Xung quen thậm chí chưa từng gặp mặt, tại sao lại biết Tiểu Quân mất tích?

      Trực giác của phái nữ mách bảo : giữa Chu Xung và Hồ Tiểu Quân có mối quan hệ bí mật nào đó!

      Dừng lại lát, Lục Lục hỏi: "Sao lại biết chuyện đó?"

      Chu Xung nín lặng.

      Lục Lục lập tức khẳng định giả thiết của mình, : " trả lời ?"

      Rốt cuộc Chu Xung cũng : " ấy quen em như thế nào?"

      "Thông qua blog."

      "Từ bao giờ?"

      "Từ năm ngoái phải."

      "Tại sao ấy quan tâm đến blog của em?"

      "Em biết sao được..."

      Chu Xung im lặng lát, rồi bất ngờ : " ấy là bạn của ngày trước."

      Lục Lục bỗng chết đứng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :