Cưới ma - Chu Đức Đông (71C)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 15 - ĐỒ CŨ
      Chu Xung rồi, chỉ còn mình Lục Lục ở nhà. thẫn thờ ngồi -văng phòng khách. Hình như thể suy nghĩ gì được nữa. Bên tai văng vẳng câu của Chu Xung: thứ gì cũng thế, là đồ second hand dễ khiến người ta gặp rắc rối.

      Điều này khiến nhớ đến câu chuyện cách đây năm. hôm trời mát, nhìn thấy cửa hàng bán máy tính cũ gần thôn Trung Quan treo tấm biển "Chuyển nhà – đại hạ giá!" bèn bước vào. Cửa hàng rất vắng vẻ, chủ hàng ngồi xem phim truyền hình, vẻ mặt lãnh đạm chẳng buồn để ý đến Lục Lục.

      Lục Lục ngắm những chiếc máy tính trước mặt, cuối cùng ưng chiếc Laptop này. Trông nó còn khá mới, giá rất rẻ. quyết định mua, tuy nhiên cũng thử nài mấy câu xem sao: "Chị ơi, liệu giá cả có bớt được ?" chủ nhìn Lục Lục rồi hỏi: " định trả bao nhiêu?"

      Lục Lục có phần e dè: "Giảm giá 20%!"

      chủ tiếp tục xem phim truyền hình, buông luôn câu: "Xách !"

      Lục Lục lập tức nghi ngờ, hay là chiếc Laptop này có vấn đề gì đó, nhưng trả giá, họ cũng ừ rồi, còn gì được nữa? bảo chủ hàng cắm điện, bật máy, xem xét hồi, thấy có vấn đề gì, bèn trả tiền xách nó về.

      Bây giờ Lục Lục thể nhớ ra khuôn mặt bán hàng đó nữa. Vả lại, khu vực đó bị di dời, cửa hàng cũng chuyển đâu biết. Và tất nhiên lại càng thể biết ai là người chủ đem bán chiếc máy tính này cho cửa hàng...

      Đúng là nên mua bất cứ thứ đồ cũ nào. Máy tính, đồ gỗ, quần áo, đồ chơi... đều có quá khứ riêng của nó mà ta thể biết. Quá khứ luôn " náu" bên trong mỗi đồ vật. Chúng mang hơi chủ cũ, ta có cách gì xóa bỏ được.

      Căn nhà này cũng là nhà cũ...

      Lục Lục miên man suy nghĩ.

      Cùng thời điểm – căn hộ hai tầng cũ kỹ - có thể xuất nhiều khung cảnh khác nhau. Chu Xung ngồi ở ban công chơi ghi-ta, Lục Lục vào bếp làm cơm; ông già ngồi hút thuốc ở ban công, phụ nữ ngoài bảy mươi tuổi ngồi -văng xem tivi, người đàn ông dáng người vừa phải ngồi ở góc tường cầm chiếc kìm vặn xoắn dây thép, phụ nữ ngoài ba mươi tuổi để tóc ngắn bưng món ăn đặt lên bàn, cậu bé 12—13 tuổi ngồi dưới sàn hò reo với chiếc ô tô đồ chơi chạy pin... những người này có quan hệ thân thuộc ra sao, có thể họ là gia đình chứ chỉ là cặp như Chu Xung và Lục Lục. Cả căn nhà nồng nặc mùi khói bếp khét lẹt dầu mỡ. Lại có thiếu nữ 17-18 tuổi đứng gác thò đầu xuống mắng mỏ cậu bé nghịch ngợm gây tiếng ồn...

      Và... ngay cả Chu Xung cũng là đồ second hand.

      ấy từng , say đắm, từng chung sống với bạn ấy nửa năm trời. Có lẽ hồi đó đêm nào cũng ôm chặt ta nằm ngủ. Sau này hai người chia ly, đau xót, ứa máu... hẳn người Chu Xung cũng bị ám mùi ta, dù mỗi ngày tắm gội chục lần cũng thể tẩy hết mùi.

      Nghĩ đến đây, Lục Lục bỗng nhìn sang con cá vàng bàn, nó vẫn lặng lẽ bơi bơi lại. cầm cái hộp thức ăn cá rắc mấy hạt vào bể cá, nó há cái mồm xinh xắn đớp lấy rất nhanh. Sau đó nó dúi đầu vào vách kính, ve vẩy đuôi, cứ thế đứng nhìn Lục Lục. Tại sao Chu Xung thích Lục Lục nhắc đến ấy?

      Lục Lục vốn biết khi đơn rất nên suy nghĩ lan man. Nhưng thể nghĩ, sau đó là phỏng đoán, tiếp theo là vào chỗ bế tắc. Có phải ấy mắc bệnh hiểm nghèo? Có phải Chu Xung và ấy tổ chức đám cưới ma ?

      Nghĩ đến đây Lục Lục rùng mình. Nhưng vẫn thể ngăn mình tiếp tục tưởng tượng.

      Sau khi mất người bạn . Chu Xung thấy đời mình trống vắng, buồn bã nguôi, cách duy nhất để tự an ủi là... làm đám cưới ma với ta.

      Rồi thời gian làm thay đổi tất cả.

      Ngày lại ngày trôi , Chu Xung dần thoát ra khỏi nỗi bi thương. Đám cưới ma trước đây chỉ là nghi thức thể tình cảm sâu nặng của dành cho người bạn , chứ phải tờ đăng ký kết hôn, nó có giá trị ràng buộc về mặt pháp lý. Chu Xung thể sống độc thân suốt đời, cho nên mới nhờ trang web "Lưới tình" giới thiệu cho mình nào đó. đầu tiên mà họ giới thiệu là Lục Lục. vừa gặp ưng ngay, thực ra đó chỉ là gật đầu tùy tiện rất dễ hiểu của người từng đổ vỡ tình cảm...

      Vậy ... họ tổ chức đám cưới ma ở đâu? Có phải ở trong căn nhà này ?

      Lục Lục nhìn cái cầu thang dẫn lên gác tối om, rất ít khi lên đó. Có lẽ căn phòng gác là phòng tân hôn của đám cưới ma. Dù sao đó vẫn cứ là "đám cưới." Xét từ góc độ này, Chu Xung là người có vợ. Giờ đây, cũng tại ngôi nhà này, Chu Xung lại sống chung, trò chuyện, ăn cơm, cãi nhau, làm tình với Lục Lục. Họ biết rằng trong căn nhà này còn có mặt người khác, đó là dâu ma. Rất có thể ta nhập vào trong con cá vàng kia, ngày ngày uất hận nhìn chằm chằm gã phụ tình Chu Xung và vợ bé Lục Lục... Nếu , tại sao cuộc sống của hai người bỗng dưng xuất tấm ảnh cưới ma?

      Lục Lục càng nghĩ càng thấy sợ. thận trọng bưng cái bể cá lên gác đặt xuống sàn. Rồi xuống, vào thư phòng, xách chiếc Laptop lên gác, cũng đặt xuống sàn.

      Xong xuôi, lại xuống, cúi nhìn mũi bàn chân mình, rón rén bước vào phòng ngủ. Bao giờ cũng vậy, mỗi khi thấy sợ, lại muốn chui vào chăn. Khi ai đó mình, họ thường lại thoải mái, nhưng Lục Lục khác, thường rất cẩn trọng, cứ như là xung quanh có vô số người nhìn vào mình.

      Vào phòng ngủ rồi chốt chặt cửa, nhàng nằm xuống giường, lắng nghe mọi động tĩnh trong nhà. Chỉ thỉnh thoảng nghe thấy vài giọt nước tí tích ở đường ống dẫn khí sưởi. biết chiếc Laptop gác lúc này thế nào.

      Nếu sáng mai bạn Hà đến khám phá ra đôi mắt nấp trong máy tính chỉ là vi-rút, nhưng nó chịu đầu hàng, có lẽ đêm nay nó nghĩ cách đối phó...

      gác tiếng động, vẫn tĩnh lặng. Nếu bất ngờ xảy ra chuyện gì đáng sợ.

      Nhưng xảy ra chuyện gì cả lại càng đáng sợ hơn.

      Thực ra Lục Lục sợ cái gì?

      Chẳng sau bao lâu, Lục Lục mơ hồ nhìn thấy chiếc Laptop từ gác theo cầu thang gác xuống!

      Nó lôi theo chuột và bàn phím, trông rất quái dị. Trong bóng tối nhờ nhờ thấp thoáng, nhìn thấy bàn tay cầm chuột, rồi thấy hai bàn tay nhàng gõ bàn phím. Bàn tay cầm chuột rất to, là bàn tay nam giới. Hai bàn tay bàn phím , là nữ. Lục Lục thấy sợ hãi, chỉ băn khoăn hỏi: "Sao lại là ba bàn tay? đúng!" Hình như câu này đụng đến cái gì đó, bàn tay bàn phím biến mất, tất cả chỉ còn lại hai bàn tay tiếp tục thao tác máy tính. Nhưng Lục Lục vẫn cảm thấy ổn, vì cả hai bàn tay đều là tay phải!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 16 - CAO THỦ
      Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Lục tỉnh dậy, Chu Xung ngồi bên giường nhìn . Nhớ lại giấc mơ đêm qua, hiểu sao Lục Lục rất muốn bật cười. Ánh nắng chiếu vào sống mũi cao cao của Chu Xung, đường nét trông rất đẹp. cảm thấy tràn trề hạnh phúc.

      Chu Xung cười, : "Sao tối qua em lại bưng cả bể cá và máy tính lên gác?"

      Lục Lục : "Em ở nhà mình, thấy sợ..."

      Chu Xung nâng mặt lên, tặng nụ hôn nồng nàn: "Em vốn rất can đảm kia mà?"

      Lục Lục: "Đúng thế, nếu , em đâu dám hai lần bê chúng lên gác tối om?"

      Chu Xung: "Tại sao em lại sợ con cá vàng ấy?"

      Lục Lục đưa mắt đảo tròn, muốn Chu Xung giận, bèn : "Cứ tối đến là em sợ đôi mắt."

      Hôm nay "Lưới tình" gọi điện mời Chu Xung đến, biết là về việc gì.

      Lục Lục ở nhà xem tivi. chờ đến xâm xẩm tối vẫn chưa thấy Chu Xung về.

      Chuông cửa reo. Lục Lục nghĩ là Chu Xung, nhưng phải, ra là cao thủ máy tính Hà, vội mở cửa. ta trạc tuổi Lục Lục, người gầy gầy thó, vai khoác chiếc túi màu bộ đội, trông rất giống tay thợ khóa.

      Lục Lục : "Phiền quá, phải lặn lội đến tận đây."

      Cao thủ Hà : "Tôi cũng rỗi mà."

      Lục Lục lên gác bê chiếc Laptop xuống đem vào thư phòng. Cao thủ Hà bước vào, đặt cái túi xuống, ngồi trước máy tính hỏi: "Nó làm sao?"

      Lục Lục: "Tôi cứ cảm thấy trong máy có đôi mắt..."

      Hà mỉm cười: " cụ thể xem?"

      Lục Lục tóm tắt các việc gần đây. Cao thủ Hà bật máy điều tra, màn hình màu xanh lên với vô số hàng chữ tiếng dày đặc. Lục Lục hồi hộp nhìn giao diện trước mắt, có cảm giác mình theo vị bác sĩ vào nội tạng của con bệnh, có thể nhìn thấy tim, gan, phổ nóng hổi. Lúc này cần tìm ra đôi mắt náu kia.

      Cao thủ Hà gõ lạch xạch hơn mười phút, rồi khởi động máy chạy bình thường.

      Lục Lục nhìn ta, thận trọng hỏi: "Có vấn đề gì?"

      Cao thủ Hà : "Kỳ lạ! Hai người hề biết cập nhật phần mềm diệt vi-rút mới nhất, thế mà máy này cũng bị nhiễm vi-rút. Giỏi đấy!"

      Câu này khiến Lục Lục càng sợ: "Ý là máy này vấn đề gì?"

      Cao thủ Hà khẳng định: " vấn đề gì hết!"

      Lục Lục bỗng thấy kinh hãi đến cùng cực. Có cảm giác luôn bị người suốt ngày bám theo rời nửa bước, làm gì cũng gì hết. Bây giờ mời đại sư dương đến xua đuổi , nhưng đại sư chỉ loanh quanh mấy vòng rồi phán rằng ở đây có kẻ lạ mặt nào cả! Còn vẫn đứng ngay gần đây lẳng lặng nhìn , và vẫn làm gì, gì.

      Cao thủ Hà : "Hình như chưa yên tâm. Thế này vậy: tôi cài đặt lại windows, mọi thứ như mới!"

      Lục Lục gật đầu lia lịa: "Được, được, được!"

      Dù đôi mắt kia nấp ở đâu và trốn thoát được cuộc khám nghiệm, nhưng nếu bây giờ bị xóa sổ sạch ngươi cũng hết đất sống!

      Cao thủ Hà lấy ra đĩa CD, bắt đầu cài đặt lại hệ thống. Hơn mười phút sau hoàn thành. Lục Lục nhìn màn hình với các giao diện mới tinh, thấy yên tâm hơn rất nhiều. biết đôi mắt kia đâu, nhưng chắc chắn nó bị tan thây, thể tác oai tác quái được nữa.

      Việc hoàn tất, cao thủ Hà chào ra về, "Thực ra việc này đơn giản, chỉ cần gọi thợ máy tính làm là xong ngay."

      Lục Lục có phần ngượng nghịu. Nếu mạng chính phủ bị tin tặc xâm nhập, họ mời cao thủ Hà đến còn có lý; còn lại mời ta đến chỉ để cài đặt lại hệ thống...

      Lục Lục: "Tôi cứ tưởng là nghiêm trọng..."

      Hà cười nhõm như : "Cần gì, cứ gọi điện cho tôi."

      Tiễn cao thủ Hà rồi, Lục Lục vội quay vào bật máy thử xem sao. vẫn thấy thấp thỏm. Laptop bị hacker tấn công, vậy các chuyện xảy ra nên giải thích thế nào?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 17 - KHÚC THIÊM TRÚC TRỞ VỀ
      Cao thủ Hà khỏi lúc Chu Xung về, vừa vào cửa hỏi ngay: "Cao thủ máy tính có đến ?"

      Lục Lục từ thư phòng bước ra, vừa giúp Chu Xung treo áo lên mắc vừa : "Có."

      "Có tìm ra vi-rút ?"

      "."

      "Thế phải đập bỏ máy."

      "Cứ để xem sao . Vừa rồi ta cài đặt lại window."

      "Em sợ nó nữa à?"

      Lục Lục hơi do dự, : "Nếu lại phát ra điều bất ổn... vứt nó !"

      "Được. Máy của em, tùy em."

      "Trang web "Lưới tình" tìm có việc gì?"

      "Họ muốn mở cuộc họp báo về bài hát của , địa điểm tại Thượng Hải, họ mời đến dự."

      "Tức là phải . Bao giờ ?"

      "Ngày 17 tháng 12, thứ Năm."

      "Cũng tốt. Đây là cơ hội rất hay. mấy ngày?"

      "Hôm sau quay về luôn."

      Lục Lục hơi buồn buồn: "Em lại ở nhà mình..."

      Chu Xung hôn vào má , : "Nếu em thấy sợ gọi bạn đến ở cùng."

      "Mấy hôm tới chúng ta nên ra phố, cần mua vài bộ quần áo. Dự họp báo, nên ăn mặc cho đàng hoàng chút."

      " mua quần áo em đừng góp ý gì là được."

      "Được! Em chỉ cùng thôi. nên mua cặp kính râm nữa. Ngôi sao phải có phong cách của ngôi sao."

      Chu Xung: "Vớ vẩn!"

      Ngày 16 tháng 12, trời râm mát.

      Buổi sáng, Lục Lục nhận được cú điện thoại từ số máy lạ. ra là của Hảo Thiên Trúc. Cách đây ít hôm gọi cho Thiên Trúc về tình hình Khúc Thiêm Trúc, ta lưu lại số di động của Lục Lục.

      Giọng Hảo Thiên Trúc có vẻ gấp gáp: "Tôi cho chị biết tin này."

      "Tin gì?"

      "Khúc Thiêm Trúc trở về!"

      "Trở về?" Lục Lục vừa mừng vừa thất vọng. "Từ bao giờ?"

      "Cách đây hai hôm, ngày 14. Chị biết là ngày gì ?"

      "Là ngày gì?"

      "Chị ấy và bạn trai kết hôn ngày 11, theo tập quán dân gian, ngày 14 chị ấy trở lại nhà mẹ đẻ. Vậy là chị ấy trở lại . Nhưng chỉ có mình..."

      "Còn Triệu Tĩnh sao?"

      " biết."

      " biết à?"

      "Về hôm trước sáng hôm sau đến quán trà làm việc. năng bình thường như mọi ngày, nhưng hễ ai hỏi rằng vừa rồi đâu Thiêm Trúc bắt đầu trở nên kỳ quặc, toàn linh tinh. Công an đưa chị ta về sở điều tra. Chị có quen bên công an phải ? Chị cứ hỏi họ xem sao."

      "Được! Cảm ơn nhé!"

      "Chị hỏi Thiêm Trúc xem khi nào chị ấy trở lại làm việc. Tôi rất nhớ chị ấy."

      "Được, tôi hỏi hộ."

      Đặt di động xuống, Lục Lục bắt đầu suy nghĩ về vụ việc này. Lúc trước chỉ là hai người sắp cưới mất tích, đó là phần mở đầu của bài báo, thêm thông tin hôm nay coi như được viết được nửa bài, còn thiếu phần kết luận... hoặc còn gọi là còn thiếu đáp án.

      Liệu công an có khai thác được đáp án từ miệng Khúc Thiêm Trúc ?

      Lục Lục liền gọi điện cho người quen ở Sở công an để thăm dò tình hình về Khúc Thiêm Trúc. Người này giới thiệu với điều tra viên phụ trách vụ án này. ngờ việc lại phức tạp như vậy.

      Công an gọi Khúc Thiêm Trúc đến, hỏi điều gì ta cũng trả lời trôi chảy, nhưng hễ hỏi: vào Triệu Tĩnh đâu, Thiêm Trúc mắt trợn tròn như ngủ mê gặp ma, rồi năng lung tung chắp vá, sao hiểu nổi.

      Triệu Tĩnh mất tích, Thiêm Trúc cùng , cho nên ta là nghi phạm đầu tiên. Cảnh sát chưa tìm ra manh mối, đương nhiên rất cần lời khai của ta, và ít ra đây cũng là người trong cuộc. Nhưng dù hỏi kiểu gì cũng khai thác nổi bất cứ thông tin nào, họ chẳng khác gì đối thoại với kẻ mê sảng có thần kinh bình thường.

      Công an bí quá đành đưa Thiêm Trúc giám định thần kinh. Nhưng các bác sĩ kết luận được, vì trường hợp này quá đặc biệt. Khám các chỉ số theo thông lệ, Thiêm Trúc rất bình thường, rất đủ "năng lực chịu trách nhiệm", nhưng hễ hỏi "Triệu Tĩnh đâu?" tư duy của ta lập tức rối loạn, thậm chí mất cả khả năng ngôn ngữ. Chuyển sang đề tài khác ta lại trở về trạng thái bình thường. Các chuyên gia thể đưa ra kết luận, đây là việc chưa từng có trong lịch sử giám định thần kinh tư pháp.

      Lục Lục cảm thấy khâm phục các vị chuyên gia ấy, vì họ rất tôn trọng y đức nghề nghiệp, tuyệt đối tùy tiện đưa ra kết luận nào đó cho xong chuyện; họ sẵn sàng thừa nhận rằng mình thể đưa ra kết luận giám định chính xác. Đó mới là tinh thần trách nhiệm cao nhất! Hệ thần kinh của con người là thế giới vô cùng bí hiểm, có nhiều trường hợp các chuyên gia cũng thể giải mã được.

      Khúc Thiêm Trúc càng thể về tung tích của Triệu Tĩnh ta càng là đối tượng tình nghi số .

      Sau đó công an thẩm vấn lại, họ dùng máy kiểm tra dối. Các nhân viên điều khiển máy gắn các bộ cảm ứng vào ngón tay, ngực, cổ tay Khúc Thiêm Trúc, đo các thông số điện trở da, thay đổi của nhịp thở, của huyết áp... Lúc đó Thiêm Trúc ở trạng thái rất tỉnh táo, ta biết mình bị kiểm tra dối. Nhưng dường như ta lại hiểu công an cần tìm hiểu điều gì.

      Trước khi tiến hành kiểm tra, nữ cảnh sát tuổi ngoài 40, giàu kinh nghiệm về lĩnh vực này trò chuyện "rất tự nhiên" với Thiêm Trúc.

      "Hôm nay Thiêm Trúc bao nhiêu tuổi?"

      "Hôm nay ư?"

      "Xin lỗi. Năm nay?"

      "26."

      "Trông rất xinh."

      Thiêm Trúc sao, chỉ lặng lẽ, cảnh giác nhìn người nữ cảnh sát và chờ đợi.

      " thích công việc pha trà ?"

      "Có."

      " làm ở đó bao lâu rồi?"

      "Đến tháng 2 sang năm vừa tròn năm."

      " có nhiều bạn ?"

      "Nhiều! Tính cách tôi giống con cho nên có nhiều rất thích tôi."

      "Có nhiều bạn nam ?"

      "Cũng rất nhiều."

      " ấy ghen à?" Nữ cảnh sát này muốn lái câu chuyện sang Triệu Tĩnh nhưng chị ra tên ta.

      "Ai cơ?" Thiêm Trúc cảnh giác.

      "Bạn trai của !"

      Hai chữ bạn trai chẳng khác gì lời nguyền khiến Thiêm Trúc đờ đẫn, rồi ta bắt đầu trở nên bình thường nữa. Nhưng ta hoàn toàn có vẻ gì là giả vờ điên dại, sắc mặt vẫn nghiêm chỉnh: "Bạn trai là cái gì? Là cái chậu sắt tráng men, đồ phản bội, tôi cực ghét bao giờ chấp nhận! Tôi chỉ muốn lấy bùn nhão trát lên mặt , cho biến thành con lợn..."

      Các bộ cảm biết truyền tín hiệu vào máy chủ để kiểm tra khả năng dối. Nhân viên điều khiển máy xác nhận: cả khi Thiêm Trúc ở trạng thái bình thường hoặc bình thường, các chỉ số đều ổn định. cách khác, Thiêm Trúc dối câu nào.

      Người cảnh sát viên nhìn kỹ màn hình máy tính. Rồi bất thình lình tung ra câu hỏi nhạy cảm: "Triệu Tĩnh đâu?"

      Khi Thiêm Trúc đến chữ "con lợn" nét mặt vẫn tươi cười; nhưng khi nghe câu hỏi ấy của cảnh sát nét cười có vẻ trẻ con biến mất, rồi với ý tán đồng: "Về vóc dáng chàng họ Triệu là số , nhưng chẳng có vật nào là tuyệt đối cả. Ví dụ bản thân tôi hồi rất ngoan, nhưng lại rất thích cầm mũi dao rạch đường đùi giáo..."

      Máy tính cho biết các tham số sinh lý của Thiêm Trúc vẫn rất bình thường. Hình như ta kể về những ngày thơ ấu, trở lại với những ký ức rất đẹp. Nữ cảnh sát mỉm cười, ngắt lời: "Chúng ta nên về bố mẹ !"

      Thiêm Trúc nghĩ ngợi, rồi : "Mẹ tôi... rất đanh đá nhưng cũng rất chịu thương chịu khó. Nếu chị về nhà tôi chơi, bà mời chị ăn nhiều món ngon..."

      Nếu Thiêm Trúc là bình thường, lúc nào đó lại bình thường; nếu ta bình thường, lúc nào đó lại thấy ta tuyệt đối bình thường.

      Tuy nhiên, trong quá trình kiểm tra dối, cảnh sát sàng lọc ra được từ quan trọng: phản bội. Có phải Khúc Thiêm Trúc phát ra Triệu Tĩnh có hành vi phụ tình, sau đó giết ta ?

      Nhưng đó chỉ là từ, thể coi là chứng cứ. Cảnh sát thấy bí, biết nên xử lý nghi phạm đặc biệt này ra sao. Cuối cùng họ đành phải thả ta về nhà nhưng cấm khỏi thành phố, hễ cảnh sát triệu phải có mặt ngay lập tức. Nghe sau khi Khúc Thiêm Trúc ra khỏi sở công an lập tức rẽ vào quán tạp hóa mua cây kẹo dài ngậm luôn.

      Triệu Tĩnh mất tích chỉ có Khúc Thiêm Trúc biết, nhưng hình như ta bị cái gì đó chặn họng, hoặc là, bị ai đó rút mất trí nhớ...

      Lục Lục quyết định tạm thời phỏng vấn Khúc Thiêm Trúc. ta vừa bị công an phỏng vấn mấy lần, lúc nhạy cảm lại đến phỏng vấn tiếp thể khai thác được gì, chỉ khiến ta càng hoang mang mà thôi. ta ở trạng thái kỳ quái như thế, ngay công an còn thẩm vấn được điều gì, Lục Lục lại càng thể tìm ra thông tin. đoán chắc chắn Khúc Thiêm Trúc bị cú sốc ghê gớm nào đó, có lẽ ít hôm nữa dần bình phục.

      Lục Lục gọi điện cho Hảo Thiên Trúc, hỏi được số di động của Khúc Thiêm Trúc. muốn làm quen trước , rồi tiếp cận như người bạn, như thế có hiệu quả hơn. Hảo Thiên Trúc cũng cho biết người quản lý quán trà cũng biết tin tức Khúc Thiêm Trúc được thả về, và cho rằng ta bị bệnh tâm thần hiếm gặp, tiếp xúc bình thường thể nhận ra. Người quản lý quán trà gọi điện đến nhà Thiêm Trúc, rằng bỏ việc dài ngày nên bị sa thải.

      Lục Lục bèn gọi cho Khúc Thiêm Trúc, chuông reo rất lâu mới thấy ta nghe máy. giọng nữ rất trầm.

      "Ai đấy?"

      "Là Khúc Thiêm Trúc phải ? Tôi là Lục Lục, bạn của Hảo Thiên Trúc."

      " là ai?"

      Lục Lục chợt nhớ rằng Hảo Thiên Trúc từng tên Hảo Thiên Trúc là tên cũ, tên mới đổi là Hảo Thiên Dực, ở khách sạn Tây Sơn đều gọi ta bằng tên mới. Lục Lục bèn cải chính: "Tôi là bạn của Hảo Thiên Dực."

      "Chào ."

      "Thiên Dực hay nhắc đến , tôi rất muốn làm quen với . Tôi thế này có... đường đột quá ?"

      " sao."

      "Tôi mới về thủ đô vài năm nay, rất ít bạn bè, bạn cùng dạo phố cũng chẳng có. Hôm qua tôi hiệu mua hai cái mũ, cái màu đỏ, cái màu đen, đều rất đẹp. Thiên Dực rất thích mũ, tôi muốn gửi bưu điện tặng cái."

      "Thế ngại quá. Tôi có rất nhiều mũ. Cảm ơn nhé!"

      "Mũ của con đâu phải để đội, mà là để ngắm nghía. Tôi tặng chiếc màu đỏ, nhắn tin vào di động cho tôi biết địa chỉ ?"

      "Được! Đúng là tôi rất thích mũ."

      ngờ hai bên chuyện rất ổn, từ chuyện mũ, giày dép... câu chuyện dần trở nên thân thiết. Nhưng Lục Lục vẫn rất thận trọng để giữ chừng mực, tuyệt đối nhắc đến hai chữ bạn trai. Sắp ngừng điện thoại, Khúc Thiêm Trúc có phần quyến luyến, : " đừng quên, là chúng ta hẹn nhau chơi phố đấy nhé."

      "Được."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 18 - NGƯỜI MÙ
      Buổi chiều, Lục Lục và Chu Xung cùng ra ngoài.

      Ngày mai là ngày 17 tháng 12, Chu Xung họp báo ở Thượng Hải. Lục Lục đưa mua sắm quần áo.

      Cả hai rất ít khi ra phố, Lục Lục rất mong trời đẹp, nhưng chiều nay bầu trời tối sầm đầy mây đen. Mọi ngày trẻ con chạy nhảy nô đùa khắp sân, nhưng hôm nay trời lạnh, chúng bị cha mẹ giữ ở nhà.

      Chung cư của họ được sơn màu ghi, đứng sừng sững dưới bầu trời u, chúng như chìm lẫn vào màu trời. Trong số các cửa sổ cao, Lục Lục nhìn thấy có ô cửa dán chữ Song Hỷ bạc màu.

      Chu Xung định gọi tắc-xi, nhưng Lục Lục nên tàu điện ngầm, vì lúc này là giờ làm nên đường rất đông. Chu Xung đồng ý. Muốn tàu phải xuống hầm để vào ga. Cả hai xuống và ngờ lại gặp người ấy.

      Lối xuống ga đông người. thanh niên thấp bé chơi ghi-ta và hát; hai phụ nữ bày bán găng tay, bít tất và bán các loại kẹp văn phòng phẩm; người đàn ông ngồi ở gần lối lên, tuổi ngoài bốn mươi, tóc hơi dài, bù xù, mặc áo gió màu xanh, đeo kính râm kiểu cũ, bên cạnh dựng cây gậy trúc, đầu gậy treo lá cờ viết mấy chữ gì đó.

      Lục Lục hỏi Chu Xung: "Ông ta ngồi đó làm gì nhỉ?"

      Chu Xung bước lại gần cậu bé chơi đàn, đặt tờ tiền vào cái hộp sắt đặt trước mặt cậu ta. Sau đó quay lại bên Lục Lục: "Em ai?"

      Lục Lục khẽ : "Người đàn ông ngồi kia kìa..."

      Chu Xung ngoảnh sang, rồi : " nhìn thấy."

      Lục Lục: "Người đeo kính râm, chưa thấy à?"

      Chu Xung: "Em ơi, mắt em sao thế? Đó là người phụ nữ."

      Lục Lục lại nhìn lại, ràng là người đàn ông, bèn : "Người mặc áo gió màu xanh, nhìn lại ! Là phụ nữ sao được?"

      Lục Lục ngỡ Chu Xung đùa , nhưng trông rất nghiêm túc. "Chính xác là phụ nữ."

      Lục Lục hơi choáng. Vẫn là người đó, nhìn là nam, Chu Xung nhìn là nữ.

      : " đừng đùa em nữa, em sợ đấy!"

      "Sao lại nhát thế? Được! Ừ nam."

      "Ông ta là ăn mày à?"

      "Thầy bói."

      "Sao biết?"

      "Là người mù. Đeo kính râm, lại có cây gậy kia nữa."

      Đúng thế, khi cả hai bước lại trước mặt người đó, ông ta : "Hai người có định nghe mấy câu ?" Giọng ông ta trầm cao, hơi khó phân biệt giới tính, lại tiếng phổ thông, nên rất khó nghe. Chu Xung thẳng, đáp: "."

      Lục Lục dừng lại, nhìn lá cờ treo cây gậy trúc, cây gậy ấy viết mấy chữ thường gặp như là "Thiết khẩu trực đoán" hay "Thông thiên hiểu địa[1]... mà là câu rất dễ hiểu: chúng ta mới chỉ biết nửa thế giới.

      [1] Nghĩa là: phán là trúng, hiểu lẽ trời đất.

      Câu này níu chân Lục Lục.

      : "Bác ơi bác có thể giải thích hàng chữ viết lá cờ này ?"

      Chu Xung : "Em làm gì thế?"

      Lục Lục nắm tay Chu Xung ra hiệu.

      Người mù : "Chỉ là câu . Sống là ban ngày, chết là ban đêm. Chúng ta mới hiểu ban ngày thôi."

      Lục Lục: "Tức là... bác hiểu về ban đêm?"

      Người mù: "Đương nhiên. Thế giới của tôi là ban đêm mà?"

      Lục Lục: "Bác thử miêu tả chút, tôi rất muốn nghe."

      Người mù: "Người chết tựa như ngọn đèn tắt, nhưng có nghĩa là còn gì nữa, chỉ là bỗng nhiên biến thành bóng tối, trong cái thế giới tối đen, thể xác ta còn nhưng ý thức vẫn tồn tại... tựa như... để tôi nghĩ thêm... tựa như trạng thái nằm mơ. hiểu rồi chứ?"

      Chu Xung đứng bên quan sát người mù, ông ta có vẻ rất hài hước. đưa tay lật mặt sau lá cờ, thấy viết chữ gì.

      Lục Lục: "Tôi muốn biết về tương lai – bác có đoán được ?"

      Người mù: " muốn biết về gì?"

      Lục Lục: "Ví dụ... bạn trai tôi có phản bội tôi ."

      Chu Xung ngẩn ra nhìn người mù, rồi lại nhìn Lục Lục. ngờ Lục Lục lại hỏi câu này.

      Người mù lắc đầu, : "Điều này tôi chịu đoán được. Nhưng tôi có thể cho biết điều khác, nếu muốn nghe." Rồi ông ta, bằng giọng rất kỳ dị, ra câu khiến người ta phải lạnh gáy. " và chồng , ai chết trước."

      Chu Xung lập tức kêu lên: "Này, thầy bói đừng ăn linh tinh! Nếu nể thầy là phụ nữ tôi phải đá cho thầy phát đấy!"

      Lục Lục kinh ngạc ở chỗ Chu Xung ông ta là phụ nữ, mà ông ta hề cải chính, vẫn nhắc lại với Lục Lục và cũng là để cho Chu Xung nghe: "Nếu muốn nghe."

      Lục Lục đưa ra tờ tiền mười đồng đặt vào tay người mù, : " muốn. Cảm ơn bác." Rồi với Chu Xung: "Chúng ta thôi!"

      Chu Xung gạt tay Lục Lục ra, rồi ngồi xổm trước mặt người mù, chẳng lịch gì hết, đưa tay đụng vào cái kính râm của thầy bói: "Hôm nay tôi mua kính râm, thầy bán cho tôi được ?"

      Người mù đáp, chỉ mân mê tờ mười đồng, cẩn thận gấp lại rồi cất vào túi áo; ông ta lại rút ra mảnh giấy giơ về phía Lục Lục, : "Tôi biếu cái này."

      Lục Lục cầm mảnh giấy, thấy có chữ gì hết.

      Người mù : "Lời giải ở trong đó, nên giữ cẩn thận."

      Lục Lục khẽ : "Cảm ơn..." rồi khoác tay Chu Xung bước .

      qua chỗ rẽ, Chu Xung hỏi: " đó viết những gì?"

      Lục Lục đưa mảnh giấy, : " viết gì cả."

      Chu Xung dừng lại, lật lật lại xem. Mảnh giấy rất dày, rất trắng, bóng láng, phản chiếu ánh đèn dưới tuyến đường tàu điện ngầm. Nhìn nhìn lại, rồi Chu Xung bỗng : "Có đấy!"

      Lục Lục ngạc nhiên: "Sao em nhìn thấy nhỉ?"

      "Sờ thử xem!"

      Lục Lục cầm mảnh giấy, xem kỹ... quả nhiên đó có khoảng tròn tròn hơi lồi lên, nó như hình vẽ phải.

      ngờ ngợ nhìn Chu Xung: "Thế này là sao?"

      "Mật mã Da Vinci."

      " nghiêm túc chút !"

      "Chắc chắn là họ đưa ra thứ mà em hiểu, nếu , tờ giấy bán những mười đồng quá đắt."

      "Chắc là hình vẽ này phải chứa đựng thông tin gì đó."

      "Em cho rằng có thể là thông tin gì?"

      "Em sao biết được?"

      "Thế ai biết?"

      "Em cũng chịu."

      Chu Xung quay lại, Lục Lục đuổi theo, hỏi: " đâu thế?"

      " chuyện với bà ta."

      " chuyện gì?"

      "Hỏi xem, như thế là ý gì."

      Lục Lục nghĩ là Chu Xung quay lại đánh người thầy bói, bèn cố kéo lại: "Chúng ta mua quần áo!" Nhưng được, đành theo .

      Cả hai trở lại chỗ cũ thấy người mù ấy đâu nữa, chỉ còn lại hai người bán hàng tạp hóa chuyện với nhau và cậu thiếu niên đàn hát.

      Lục Lục nhìn quanh bốn phía, băn khoăn: "Có lẽ người ấy muốn chuyện với chúng ta."

      Chu Xung: "Những kẻ chuyên bày trò bịp bợm bao giờ chả có tật giật mình."

      Lục Lục: "Em có cảm giác vừa nãy ông ta ngồi đây chỉ là để chờ chúng ta."

      Chu Xung: "Em lại bắt đầu nghi ngờ tưởng tượng đủ thứ rồi!"

      Cả hai về phía tàu điện ngầm.

      Chu Xung: "Em dễ tin! Thời nay chỉ có các ông bà già mới nghe bọn họ tán nhăng tán cuội thôi!"

      Lục Lục im lặng. Họ bước đến chỗ máy bán vé tự động. Chu Xung : "Liệu có phản bội em , chi bằng em cứ hỏi thẳng ."

      Lục Lục vẫn im lặng. Họ mua vé rồi ra sân ga chờ tàu đến. Chu Xung lại : "Hay là... mua cho em cái ống nhòm nhìn cực xa, để em lên nóc nhà mà nhìn tương lai?" Chu Xung nhận ra tâm trạng Lục Lục ổn, bèn tìm đánh lảng sang chuyện khác.

      Lục Lục nhìn vào đường ngầm hun hút tối om, vẫn gì.

      Chu Xung nén được nữa: "Kìa sao thế? Em bị bà thầy bói yểm bùa rồi à?"

      Rốt cuộc cũng mở miệng: "Em nghĩ chuyện..."

      "Chuyện gì?"

      Lục Lục hơi do dự, rồi : "Trong máy tính nhà chúng ta có đôi mắt, còn người thầy bói vừa rồi khiếm thị..."

      Chu Xung chưa kịp hiểu ý Lục Lục là gì, ngẫm nghĩ, rồi hít vào làn khí lạnh: "Thế đấy! Phụ nữ rất hay liên tưởng đủ thứ! Em lại dọa rồi?"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 19 - ĐÊM Ở CÙNG KHÚC THIÊM TRÚC
      Sáng hôm sau Lục Lục ra sân bay tiễn Chu Xung. lên máy bay rồi, Lục Lục vẫn ngồi lại ở phòng chờ, cảm thấy rất trống trải. Liệu Chu Xung ngồi máy bay có cảm thấy trống trải ? Đột nhiên, Lục Lục muốn làm hành động lãng mạn như bạn trai của Hồ Tiểu Quân...

      muốn mua ngay vé máy bay, rồi bí mật cùng chuyến bay với . Chờ khi máy bay cất cánh, Lục Lục nhàng bước đến bên Chu Xung, hỏi: " cần đồ uống gì ạ?" Chu Xung phản ứng thế nào nhỉ? Chắc rất ngạc nhiên, rồi hỏi tại sao lại làm thế? Lục Lục tươi cười suy nghĩ của mình. Có thể càu nhàu: "Em định cũng nên trước với , đừng làm thế này!"

      Nghĩ vậy thôi chứ Lục Lục hành động. chậm rãi ra khỏi phòng chờ, đứng ngoài cửa ngẩng nhìn bầu trời xanh, nhìn các chuyến bay lên xuống... Chu Xung ngồi máy bay nào?

      Có ba người kéo va-li bước vào phòng chờ, người đội mũ lưỡi trai – trông quen quen, ta là ai nhỉ? À, đó là nhà sản xuất phim Cố Trường Vệ - nhân vật nổi tiếng.

      Lục Lục lại nhìn bầu trời. tưởng tượng bất chợt có người vỗ vai . Và khi ngoảnh lại nhìn, người đó là Chu Xung. vội hỏi tại sao lại xuống máy bay? Chu Xung cười : " muốn xa em." Lục Lục : "Chỉ vì thế thôi à?" Chu Xung: "Ừ..."

      ... Chuyện đó thể xảy ra, Lục Lục có cảm giác tình giữa và Chu Xung tựa như thảm cỏ đầu mùa đông, xanh tốt đấy, nhưng ai biết chắc trong đó có những con côn trùng chuyên phá hoại thảm cỏ đẹp đẽ đó? Và, nếu nghĩ từ góc độ khác, nếu Chu Xung là chàng trai luôn phục tùng, luôn thỏa mãn mong muốn của Lục Lục, liệu nữa ?

      Lục Lục đứng thêm lúc nhìn mấy chục chiếc máy bay lên xuống... sau đó mới lên xe buýt trở về.

      Buổi chiều, ngồi trong thư phòng mải miết viết bài. Kể từ khi cài lại windows, máy tính chạy nhanh hẳn. Bên ngoài hành lang văng vẳng tiếng trẻ con chạy nhảy nô đùa, còn nghe cả tiếng mấy bà già nhắc nhở chúng.

      viết về nhân vật nữ cấp tiến, phỏng vấn xong từ tháng trước nhưng chưa viết ngay, vì thấy hứng thú với vụ án mất tích.

      Lục Lục phải nhà báo chuyên nghiệp, thích viết bài từ góc độ người ngoài cuộc, muốn thể vai trò của người có tham gia việc thậm chí tác động đến việc, thể những cảm nhận của người trong cuộc.

      Tối qua Lục Lục lại chuyện điện thoại với Khúc Thiêm Trúc, cả hai về mũ thời trang, giầy dép, thắt lưng rồi đến khăn quàng... Lục Lục luôn tránh các từ nhạy cảm như du lịch, xe lửa, tập thể hình, huấn luyện viên, câu lạc bộ Mu Us Desert, tình , sở công an, mất tích, máy kiểm tra dối...

      Cả hai trò chuyện rất vui vẻ, nhưng vẫn có thể nhận ra tiếng cười của Khúc Thiêm Trúc có nét buồn bã.

      vừa viết xong bài Chu Xung gọi điện về, rằng đến khách sạn, 8 giờ tối nay dự cuộc họp báo...

      "Chu Xung, nếu lúc máy bay cất cánh, em bỗng có mặt bên thế nào?"

      " rất mừng. Lúc máy bay bắt đầu cất cánh, nghĩ lẽ ra nên đưa em cùng."

      " ?"

      "! Ngồi ghế bên cạnh trông rất giống người mù xem bói hôm nọ, mồm cứ bô lô ba la bắt chuyện với , ngán quá thể."

      "Vì ngán ta nên mới nhớ đến em chứ gì?"

      "Đúng là phụ nữ chỉ nghĩ lung tung."

      chuyện điện thoại xong, Lục Lục cảm thấy rất vui. gọi bánh pizza, suất súp Nga, ăn xong trời dần tối.

      Lục Lục định chơi game "World of Warcraft". Trước khi chơi, lên gác nhìn qua lượt. Gác rất hẹp, chỉ khoảng hai chục mét vuông. Lục Lục ngại rằng để đến khuya mới lên cảm thấy sợ. Lúc này, khi ngoài kia vẫn có tiếng trẻ con nô đùa cứ lên quan sát trước cho yên tâm.

      Cầu thang bằng sắt uốn khúc khá dốc. Mỗi khi lên xuống Lục Lục đều cảm thấy nguy hiểm. Cầu thang chếch vươn lên nóc nhà, nóc có tum hình vuông, mở cửa tum là có thể nhìn ra ngoài.

      Lục Lục thận trọng lên tầng hai bật đèn rồi nhìn khắp lượt. Đàn ghi-ta điện, bộ chỉnh , các thùng loa lớn , những mớ dây điện rối mù, các giá đỡ, những mảnh giấy vương vãi... nhìn khắp lượt.

      Rồi Lục Lục xuống cầu thang, thầm nghĩ, nếu bịt được cái tum kia tốt.

      Sau đó bước đến toilet. Rất sạch ngăn nắp, thấy con sâu nào. Hôm trước cốc bị đổ, bàn chải răng bị rơi xuống sàn, mua bàn chải màu tím. Lục Lục nhìn nó kỹ, rồi cầm lên. Vẫn là chiếc bàn chải đánh răng chứ phải là con sâu ghê tởm. Lục Lục thấy yên tâm.

      Trời tối hẳn, lũ trẻ con về nhà, gian trở lại yên tĩnh. vào thư phòng, đóng cửa lại, chuẩn bị lên mạng chơi game.

      bỗng tròn mắt: trong thùng rác lại có thêm file! Tim bỗng đập thình thịch. Lẽ nào đôi mắt ấy vẫn tồn tại?

      Cao thủ Hà làm mới hệ thống, tựa như thay hết lục phủ ngũ tạng của con người, thế mà đôi mắt kia lại bắt đầu chớp chớp! Toàn thân Lục Lục như bị đóng băng. Chu Xung vắng, phải làm gì bây giờ?

      Nghĩ hồi, bèn rút dây điện nguồn, bê chiếc Laptop lên, rảo bước đến gần cửa sổ định quăng cho nó tan thành trăn mảnh. Phần cứng tan tành ngươi đâu còn chỗ mà nấp? Từ cửa sổ tầng năm nhìn xuống thấy ông già và ba bà già tập thái cực quyền dưới ánh đèn đường, rất thư thả, có vẻ như cả tiếng đồng hồ nữa chưa chắc kết thúc.

      Lục Lục lại bưng Laptop vào đặt lên bàn, bật máy, nhìn vào thùng rác lúc, rồi quyết định mở nó. Chắc lại là tấm ảnh cưới ma, đâu có lạ? tìm thấy nó ở chỗ khuất trong thùng rác, rồi mở xem, nhưng lại là hàng chữ: các người mới chỉ hiểu nửa thế giới này!

      Dòng chữ của người mù! Người mù thoắt thoắt ! Tức là, đôi mắt của người mù ấy nấp trong máy tính!

      Tim Lục Lục "thịch thịch thịch..." đập dữ đội như sắp vỡ tung. có cảm giác dòng chữ này viết sau lưng tấm ảnh, có thể lờ mờ nhìn thấy những đường vân ở đáy tờ giấy ảnh; có lẽ tấm ảnh này là tấm ảnh cưới ma! Nhưng lần này là chú rể nhắm mắt, còn dâu lại mở mắt, cả hai quay lưng về phía Lục Lục, hoặc đúng hơn lúc này Lục Lục đứng sau lưng tấm ảnh cũ kỹ chụp hai người.

      Lục Lục "close" nó, rồi chợt nhận ra thùng rác lại mọc ra file nữa, run rẩy mở ra, vẫn là dòng chữ sau tấm ảnh, nhưng là dòng chữ mới: muốn biết mật mã của tấm ảnh cưới ma ? Ta cho biết. Cắm tai nghe vào máy, nghe thấy giọng của ta.

      Lục Lục có cảm giác như mình bay mây, bụng thắt lại. Đôi mắt náu trong máy tính muốn chuyện với .

      cần mở phần mềm công cụ nào, nó vẫn chuyện được? Cũng tức là dù cắm tai nghe hay , nếu nó muốn máy tính truyền của nó!

      Nhưng tại sao nó lại dặn Lục Lục đeo tai nghe vào?

      Có lẽ là vì nó muốn bất cứ ai khác nghe thấy giọng của mình. Nếu Lục Lục cắm tai nghe nó chỉ với mình Lục Lục.

      Nhưng Lục Lục dám đeo tai nghe. sợ việc mình nghe giọng chẳng của người hay ma; đeo tai nghe rồi, cách biệt với thanh cuộc sống thực, thế giới chỉ còn lại và nó, độc, tuyệt vọng và kinh hãi đến đâu! Chỉ thoáng nghĩ đến điều đó, lạnh toát sống lưng.

      Tay Lục Lục run run chộp lấy di động gọi cho Chu Xung. Tắt máy. À! Chắc là Chu Xung dự họp báo. Lúc này buộc phải mình đối mặt với tất cả.

      Lục Lục nghĩ ngợi. Rồi cẩn thận bưng chiếc Laptop lên cứ như nó là quả bom hẹn giờ và bước ra ngoài cửa.

      Cầu thang hẹp rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Lục Lục. cúi nhìn chiếc Laptop gắn bó với mình hơn năm nay, hình như nó biết định làm gì nhưng nó có phản ứng nào hết, chỉ im lặng như ngủ say.

      xuống tầng trệt, rồi bước đến cái thùng rác, nhìn quanh bốn phía. Đèn đường rất sáng, nhưng tuyệt đối vắng lặng. nâng chiếc Laptop lên rồi ném mạnh xuống mặt đường xi-măng. Lẽ ra đây là việc của Chu Xung, nhưng bây giờ lại là người thực . hơi run rẩy. tiếng va đập mạnh, chiếc Laptop vỡ tan tành...

      Điều khiến ngạc nhiên là ràng vừa rồi thấy bóng ai, nhưng sau tiếng động đập vỡ máy tính lập tức có bà già xuất . Bà đứng phía sau cái thùng rác, ánh mắt quàu quạu, gióng run run: "Nó tốt như thế sao lại đập bỏ?"

      Lục Lục biết bà ta là ai, chỉ ngẩn người nhìn. Tại sao bà ta lại đứng sau cái thùng rác? Lẽ nào bà ta chui ra từ cái máy tính vỡ?

      Bà già lại giọng run run: "Con người thời nay toàn là ăn tàn phá hại!" rồi bà ta bỏ . Lục Lục cho rằng bà già là người ở chung cư này, bới rác. cũng hiểu nên tôn trọng người già nhưng đôi khi người già cũng quá đáng, hay cậy tuổi già để lên mặt chỉ trích người khác.

      Bà già đến chỗ ánh đèn lờ nhờ thấy bóng đâu nữa. Lục Lục cúi nhìn đám linh kiện máy tính tan hoang ngổn ngang dưới mặt đường, thấy đôi mắt chớp chớp nào hết. Gọi là đôi mắt, chỉ là cách trừu tượng, nó như cảm nhận tồn tại trong ý thức của con người chứ thể phô bày mặt đất như vật. Vậy nó ở đâu? Tất nhiên là vẫn ở nhà.

      Có lẽ khi Lục Lục bưng chiếc Laptop ra để đập bỏ khôn ngoan bay ra, men theo cái cầu thang sắt bay lên, luồn qua cái ô vuông nóc rồi chui vào thiết bị thanh nào đó...

      Lục Lục nhặt các mảnh máy tính vỡ bỏ vào thùng rác, rồi nhìn lên tầng năm của khu nhà, bỗng sợ dám lên nữa. đập nát chỗ trú ngụ của nó, nó thể nằm trong máy tính để quấy rối, cũng thể đối thoại với thông qua tai nghe. Nhưng trời lạnh thế này thể cứ đứng dưới sân này suốt đêm. Lục Lục lấy di động ra gọi cho Hồ Tiểu Quân đến làm bạn với , nào ngờ giọng trong điện thoại vang lên đều đều: "Thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Tiểu Quân biến đâu biết?

      Thôi đành. chầm chậm bước trở về căn hộ. Đêm nay sống ra sao đây? Nếu mình nuôi con chó tốt, người và chó đều là "có sinh khí", ở bên nhau chắc đỡ sợ. Nhưng nhà có chó, chỉ có và cái của nợ có sinh khí kia.

      Lục Lục theo cầu thang lên tầng năm. Cầu thang tối om, bước chân vang lên đơn lạnh lẽo, nhưng thấy sợ. Nỗi sợ chờ ở trong nhà.

      Lục Lục rất chậm, vừa vừa suy nghĩ mông lung.

      tự trách mình, vì mình quá nhạy cảm, dễ phát ra những tình tiết vô cùng rồi sau đó tưởng tượng thêm về nó. Lúc đầu khi cảm nhận thấy tồn tại của đôi mắt, tại sao lại dại dột ra? Nhưng, nếu rằng đôi mắt trong máy tính, con cá vàng kỳ dị, hay việc và Chu Xung tàn sát nhau... chỉ là giả tưởng, phải thực, tấm ảnh cưới ma trong máy tính và tấm ảnh xuất trong thùng rác ở thư viện lại hoàn toàn là , có phải tưởng tượng ra đâu? Vậy nên làm thế nào?

      Lục Lục lại nhớ đến người đàn ông mù xem bói. Ông ta bảo có thể cho và Chu Xung biết ai chết trước, nhưng mọi người thường ít nghĩ đến điều này, mà chỉ quan tâm đến việc đối phương có mình , có phản bội mình , hai người tổ chức lễ cưới ở nhà thờ nào, phải làm gì để sau này kiếm ra nhiều tiền mà hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc...

      Cũng giống như chuyện ai cũng phải chết, rồi phải được chôn, nhưng ta chưa biết chỗ nào là nơi chôn ta sau này. chung, đôi chân ta thể tiếp xúc với nơi ấy, kể cả khi ta vô tình bước qua nó ta cũng thể nhận biết. Lục Lục còn nhớ ông bà ngoại của mình. Khi về già, hai ông bà được các con thay nhau chăm sóc. Ông ngoại đến nhà Lục Lục, bà ngoại ở nhà cậu Lục Lục ở quê, người ở miền bắc, người ở miền nam cách nhau cả ngàn cây số. Về sau ông ngoại già quá, mắt lòa, tai điếc, hàng ngày cứ rờ rẫm mọi thứ bằng đôi bàn tay. Khi học lớp 5 tiểu học bà ngoại qua đời.

      Có người báo tin này cho gia đình Lục Lục. Mẹ rất đau buồn, nhưng vài hôm sau mới báo tin này cho ông ngoại . Ông cụ phải vất vả lắm mới nghe , rồi ông to: "Bà ấy chết rồi à?" Mẹ Lục Lục khẽ gật đầu. Ông lại hỏi: "Bà ấy bị đau đớn gì chứ?" Mẹ ra sức gật đầu. Ông bèn cười hà hà: "Chết rồi, chết rồi..." Ông cười rất lâu, hai hàng lệ mờ đục chảy dài theo các nếp nhăn má ông.

      Lục Lục bỗng nghĩ xem và Chu Xung ai từ giã cõi đời trước? Chuyện đau buồn này thể xảy ra. Nhưng dù ai chết trước, Lục Lục vẫn thể chịu đựng nổi, thế là cố nén nghĩ đến nữa.

      về đến nhà. Lúc cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, hình như thấy đôi mắt kia nhìn mình qua lỗ mắt thần gắn ở cánh cửa, chỉ khác là nó nhắm mắt, giống như đôi mắt dâu hơi lồi trong tấm ảnh cưới ma.

      Lục Lục tra chìa vào ổ khóa rồi lại rút ra. bỗng nhớ đến người: Khúc Thiêm Trúc.

      Hay là gọi Khúc Thiêm Trúc đến ở qua đêm với ?

      Lục Lục mở di động gọi Khúc Thiêm Trúc. ngờ ý nghĩ này lại gây nên chuyện lớn...

      Di động được kết nối.

      "Khúc Thiêm Trúc phải ?

      "Lục Lục à?"

      "Tôi muốn chuyện này..." Lục Lục vốn định : "Bạn trai tôi công tác" nhưng lại đổi lại: "Nhà chỉ có mình tôi, tôi rất sợ, có thể đến với tôi ?"

      Cho đến giờ cả hai vẫn chưa gặp mặt nhau, lời đề nghị của Lục Lục khiến Khúc Thiêm Trúc hơi ngớ ra, rồi xởi lởi : "Được! Tôi cũng mình chẳng biết trò chuyện với ai."

      Lục Lục bỗng có cảm giác Khúc Thiêm Trúc là người thân nhất của đời này.

      "Tôi ở Đông Thành, nhà ở đâu? Có xa ?"

      " sao, tôi vẫy tắc-xi là đến ngay thôi, nhắn tin cho tôi biết địa chỉ !"

      "Được! Tôi đón ở cổng chung cư."

      Tôi ra hơi muộn chút, mặt mũi lem nhem quá, phải trang điểm ."

      "Tôi đâu phải chàng trai, trang điểm làm gì?"

      "Lần đầu gặp , tôi muốn mình xấu như ma! Hì hì..."

      Con trang điểm trước khi làm, hoặc trong các dịp lễ Tết là cầu mong mình luôn xinh đẹp và rạng rỡ; trước khi chết người ta cũng cần trang điểm chút để sang thế giới bên kia mình vẫn xinh đẹp...

      Lục Lục biết lần trang điểm này quan trọng như thế nào đối với Khúc Thiêm Trúc.

      Lục Lục nhắn tin, báo địa chỉ của mình cho Khúc Thiêm Trúc. Rồi xuống tầng trệt, lững thững lại lại. Nửa giờ sau, Khúc Thiêm Trúc gửi tin nhắn: Lục Lục, tôi sắp đến nơi.

      Lục Lục vội ra cổng chính của khu chung cư, lúc này thấy sợ nữa, chỉ cảm thấy bất ngờ mời Khúc Thiêm Trúc đến làm bạn vào giữa đêm hôm thế này có phần thỏa đáng. Nhưng ta đến, cứ coi như dịp để mình phỏng vấn khéo cũng được.

      bước ra ngoài cổng chính. chiếc tắc-xi chạy đến, dừng lại, đèn trong xe bật sáng, khách trả tiền. Lục Lục chú ý quan sát, để tóc ngắn, chưa nhìn mặt. Lát sau xuống xe nhìn quanh bốn phía. mặc áo Jacket màu tím, váy bò ngắn, bít tất dài liền quần màu tím, bốt cao cổ cũng màu tím. Rất mốt. Khuôn mặt trang điểm . Có lẽ là Khúc Thiêm Trúc. Lục Lục bước lại gần.

      "Thiêm Trúc phải ?"

      "Lục Lục!"

      Khúc Thiêm Trúc cười khanh khách bước đến, nhìn Lục Lục từ đầu đến chân: " xinh quá!"

      Lục Lục: "Cũng từng có chàng rằng tôi thuộc tốp đứng đầu. Cảm ơn."

      Lục Lục làm ra vẻ rất bỗ bã, thực ra quan sát ánh mắt của Thiêm Trúc.

      Khúc Thiêm Trúc: "Cha mẹ đâu?"

      Lục Lục hơi ngớ ra, rồi đáp: "Đây là nơi tôi và bạn tôi sống chung, nhưng ấy công tác."

      Khúc Thiêm Trúc bỗng cười, : " sợ gì?"

      Lục Lục hơi ngượng nghịu: "Tôi cũng biết nữa... chỉ cảm thấy nhà quá trống trải."

      "Còn tôi từ bé rất gan dạ, hồi học cấp II từng đánh nhau. Tôi vốn là bé rất hung dữ."

      "Nhưng trông có vẻ như thế."

      "Khi học đại học tôi lại trở thành thục nữ."

      Cả hai vừa vừa chuyện. lên đến nhà Lục Lục.

      Lục Lục vào bếp pha hai tách cà phê bưng ra, thấy Khúc Thiêm Trúc đứng ngắm bể cá.

      " thích cá cảnh à?"

      " từng nuôi, nhưng rồi nó chết. Tôi nuôi con gì cũng chết."

      Cả hai ngồi xuống -văng.

      Lục Lục: "Buổi tối Thiêm Trúc thường ngủ mấy giờ?"

      "Chưa bao giờ ngủ trước 12 giờ đêm. Tôi cầm tinh cú mèo, nửa đêm vẫn tỉnh như sáo, suy nghĩ rất mạch lạc, uống thuốc an thần cũng ngủ được."

      "Tôi cũng thường ngủ muộn, hay chơi game."

      Khuya rồi, chẳng biết nhà nào ở ngoài kia lại đốt pháo nổ đùng đoàng hồi lâu mới dứt. Rồi tất cả trở lại yên tĩnh. Lục Lục rất tỉnh táo nhớ rằng ngồi trước mặt mình từng mất tích rồi trở về rất bí hiểm, các chuyên gia cũng xác định được ta có mắc bệnh thần kinh gì ...

      Vì thế Lục Lục rất chú ý ánh mắt của Khúc Thiêm Trúc. hy vọng có thể nắm bắt được nét gì đó bình thường. Ví dụ thất thần, ngẩn ngơ, mất tập trung, hay hưng phấn khác thường... Đồng thời, Lục Lục cũng chú ý sàng lọc lời của ta xem có ra câu nào kỳ quặc lạc lõng , có ra những câu rất phi logic ...

      Lục Lục: "Thiêm Trúc sinh ngày nào?"

      Khúc Thiêm Trúc: "Ngày 24 tháng 8, cung Xử Nữ. Tính cách rất cố chấp. Còn ?"

      Lục Lục: "Tôi cung Ma Kết."

      Khúc Thiêm Trúc: "Ha ha... cung Ma Kết rất lý tính."

      Lục Lục: "Thiêm Trúc có vẻ thạo về cái chòm sao nhỉ?"

      Khúc Thiêm Trúc: "Tôi toàn đọc mạng. Đối chiếu với những người xung quanh, thấy rất đúng. Tôi thích cung Nhân Mã."

      Lục Lục: "Tại sao?"

      Khúc Thiêm Trúc : "Vì họ lãng mạn."

      Câu chuyện giữa hai người hoàn toàn có gì bất thường.

      Lục Lục: " thử kể về hồi học cấp II xem, tôi thấy rất thú vị."

      Khúc Thiêm Trúc: "Hồi đó cha mẹ tôi chưa ly hôn, ngày nào họ cũng cãi nhau ầm ĩ, chẳng khác gì hai con thú đực cái bị nhốt chung chuồng, hễ nhìn thấy nhau là xông vào cắn xé. Lẽ ra, thể sống chung giải tán cho xong, nhưng họ lại giải tán, họ nhất định muốn giam hãm để làm khổ nhau, còn tôi quá chán ngán. Hồi đó thầy giáo chủ nhiệm lớp rất tốt với tôi. Với tôi, ký ức về thầy luôn là điều đẹp đẽ."

      Lục Lục: "Về sau sao?"

      Khúc Thiêm Trúc: "Về sau cha mẹ tôi ly hôn, tôi ở với mẹ."

      Lục Lục: "Ý tôi là thầy giáo chủ nhiệm..."

      Khúc Thiêm Trúc: "Hì hi... quái ! Tôi biết thầy ấy thích tôi, tôi cũng thầm thầy vì thầy rất tốt bụng, thế rồi dần dà tôi biến thành bạn của thầy, nhưng chúng tôi công khai mối quan hệ. Khi tôi học lên cấp III, mẹ tôi thích ông chú kinh doanh, ông ta rất tốt, ông cũng biết tôi muốn về nhà bèn thuê cho tôi chỗ ở, hàng tháng còn cấp cho tôi kha khá tiền tiêu vặt. Thầy giáo chủ nhiệm cũ tìm đến tôi, biết tôi làm gì ?" Khúc Thiêm Trúc tủm tỉm cười hóm hỉnh.

      Lục Lục: " làm gì?"

      Khúc Thiêm Trúc: "Tôi cho thầy mười ngàn đồng, rằng chúng ta chấm dứt quan hệ, đây là tiền em bồi thường tuổi thanh xuân cho thầy!"

      Lục Lục phì cười.

      Cuộc chuyện vẫn diễn ra bình thường.

      Nhưng cảm thấy nên chuyển đề tài, kéo cứ đà này đụng đến vùng "cấm địa" của ta là tình nay.

      Lục Lục: "Chắc hẳn hồi rất nghịch ngợm?"

      Khúc Thiêm Trúc: "Tôi hay làm đỏm. Hồi tám chín tuổi, lần mẹ tôi uốn tóc về, tôi thấy rất đẹp nên cũng đòi uốn tóc, mẹ tôi mắng, cho." đến đây Khúc Thiêm Trúc nhìn sang cái tủ nước nóng lạnh của nhà Lục Lục, đưa tay sờ quanh cái bình nước. Lục Lục chú ý đến điều này, tại sao ấy vừa vừa sờ mũi như thế để làm gì? Thiêm Trúc bỏ tay xuống, tiếp tục : " hôm mẹ tôi vắng, tôi bèn nhét cái kìm cắp than vào lò than cháy hồng, nung lên, sau đó gí vào tóc để uốn tóc, hậu quả là tóc cháy thành than, xấu ơi là xấu... nhưng nào mà chẳng thích làm đỏm?"

      Mọi chuyện vẫn hoàn toàn bình thường. Riêng việc chuyện, ta cứ đưa tay sờ mó cái bình nước, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên. Cứ thế cả hai chuyện đến nửa đêm, dường như thế giới đều ngủ, chỉ còn Khúc Thiêm Trúc, Lục Lục và con cá vàng thức, cả chiếc đồng hồ treo tường nữa cũng ngủ.

      Khúc Thiêm Trúc : "Xin lỗi, tôi vào toilet lát."

      Lục Lục chỉ về phía toilet, : "Ở đằng kia, công-tắc đèn ở phía trong."

      Khúc Thiêm Trúc đứng dậy bước , : "Cảm ơn."

      Lục Lục nhìn theo Thiêm Trúc, thầm nghĩ: ta năng và hành động đều rất bình thường, có điểm nào bất thường cả. Nhưng ta càng bình thường Lục Lục càng thấy sợ, liệu ta có bị tâm thần ?

      Lục Lục rất hối hận vì gọi ta đến. Cả đêm phải ở bên người có phải bệnh nhân tâm thần là đáng sợ.

      phỏng đoán Khúc Thiêm Trúc bị tâm thần nhưng ở dạng rất bí hiểm, khoa học chưa xác định được. Bí hiểm như con sâu xuất trong toilet chăng?

      Từ toilet vọng ra tiếng xả nước, Lục Lục ngồi ngay ngắn. Thiêm Trúc trở vào, lần này ta ngồi gần Lục Lục hơn. Lục Lục thận trọng... chưa biết chừng lúc này mắt ta bất ngờ lóe lên những tia quái dị, rồi gào rú khóc lóc, cuối cùng chồm lên người dùng hai tay bóp cổ cũng nên...

      Lục Lục ngồi nhích ra. Thiêm Trúc nhìn xuống đất, cười : "Sao lại né tránh tôi?"

      Lục Lục: "... tôi thấy hơi mệt, nên muốn ngồi tựa lát." Rồi Lục Lục ngả người sang tay vịn -văng.

      "Nếu mệt ngủ ."

      " sao, tôi buồn ngủ. Thiêm Trúc buồn ngủ à?"

      "Tôi cũng buồn ngủ."

      Khi chưa biết chắc ta có bị tâm thần , Lục Lục dám nằm chung giường với ta. Thà rằng thức qua đêm còn hơn.

      "Mọi ngày rất ít khi trang điểm à?" Khúc Thiêm Trúc chủ động mở đề tài.

      "Sao biết?"

      "Tôi thấy ở gian toilet có phấn sáp gì."

      Đề tài "trang điểm" khá gần với "tập thể hình", Lục Lục thấy căng thẳng. muốn đụng đến "vùng cấm địa" nhưng rất sợ Khúc Thiêm Trúc lại ngẫu nhiên khơi ra.

      Khúc Thiêm Trúc tiếp: " có nhan sắc trời cho, lại có làn da rất đẹp, khối người phải ghen tỵ."

      Lục Lục : "Ghen tỵ gì chứ? Lâu nay soi gương tôi thấy mình bắt đầu có nếp nhăn rồi..."

      Lục Lục bỗng nín lặng, vì thấy Khúc Thiêm Trúc chợt trở nên bình thường. ta nhìn chằm chằm vào mắt Lục Lục, hình như vừa nhớ ra chuyện gì đó, hai tay đặt đùi bỗng động đậy rất kỳ quái. Sắc mặt ta rất nhanh chuyển sang tái nhợt. ta sắp lên cơn! Lục Lục ngớ ra, ngồi thẳng dậy chuẩn bị tháo chạy. vừa nghĩ xem nãy mình trót sai câu gì chăng, vừa khẽ hỏi: "Thiêm Trúc, sao thế?"

      ta gì, vẫn tiếp tục nhìn Lục Lục. Rồi toàn thân ta run lên.

      "Kìa, sao thế? Thấy khó chịu ở đâu?" Lục Lục nhớ ra vừa nãy mình là "soi gương", khiến ta liên tưởng đến Triệu Tĩnh[1].

      [1] Hai từ "soi gương" và "Triệu Tĩnh" đồng .

      "Ai khó chịu? Nếu khó chịu bôi kem dưỡng da." Khúc Thiêm Trúc buông câu kỳ cục.

      Lục Lục cảm thấy mình sắp phát điên, nhìn thẳng vào Khúc Thiêm Trúc, và lảng sang chuyện khác: "Này, có thích nhạc ?"

      ta cố nghĩ ngợi, rồi : "Ai cơ?"

      Lục Lục: "Tôi người nào, tôi nhạc."

      "À... có thích... tôi thích nghe ca nhạc. Gần đây tôi rất thích nghe Từ Giai Oanh hát bài ' lưng bạch mã'."

      Đúng. Người hát phải Trương Nghệ Mưu, hay Lưu Tường, mà là Từ Giai Oanh. Xem ra, cứ được "trở về quỹ đạo" Khúc Thiêm Trúc lại trở lại bình thường.

      Lục Lục thở phào, có lẽ mối nguy hiểm qua . Nhưng lúc này lại sợ điều khác: có thể khẳng định này thỉnh thoảng lên cơn. Trong nhà giờ chỉ có Lục Lục và ta, cửa khóa, cửa sổ đóng im ỉm, đêm nay thế nào đây? Lục Lục và Chu Xung chỉ có cái giường. Có lẽ đành chấp nhận tán gẫu qua đêm với ta vậy.

      " thích nghe bài hát gì?"

      Lục Lục: "Tôi thích ..." định là thích nghe bạn trai tôi hát, nhưng lập tức dừng lại, vì muốn né tránh cái từ nhạy cảm ấy.

      Khúc Thiêm Trúc: "Bài... ...?"

      Lục Lục: "Đó là bài ' khó mà xa em' do Trần Tuệ Nhàn hát."

      Khúc Thiêm Trúc: "Tôi chưa được nghe. Có đĩa , mở ?"

      Lục Lục: "Khuya rồi, ta đừng làm phiền hàng xóm. Để ngày mai."

      Khúc Thiêm Trúc: "Được!"

      Lúc này là 1 giờ 24 phút sáng. Còn 17 phút nữa có chuyện. Chuyện gì? Lục Lục và Khúc Thiêm Trúc đều biết. Chỉ có con cá vàng trong bể cá biết. Nó lặng lẽ bơi và chờ đợi.

      Khúc Thiêm Trúc: "Tôi rất thích đoạn này trong bài ' lưng bạch mã'. ta ê a hát luôn: " cưỡi bạch mã vượt qua ba cửa ải, thay áo trắng trở lại Trung Nguyên, bỏ lại Tây Lương vắng vẻ, chỉ lòng nhung nhớ Vương Bảo Xuyến..."

      Giọng Khúc Thiêm Trúc nghe khá hay. Lục Lục gượng cười, : "Tôi nghe hiểu."

      Khúc Thiêm Trúc : "Đó là ca sĩ Đài Loan, tôi phải tập mãi đấy! Hì hì..."

      Cả hai tiếp tục tán chuyện về ca hát. Lục Lục : "Tôi pha thêm hai cốc trà nữa nhé!"

      Khúc Thiêm Trúc đưa cốc cho Lục Lục, : "Cảm ơn."

      Lục Lục mỉm cười, đứng dậy bước . vào bếp nhìn lượt. cái thớt có con dao, phía có miếng thịt sống treo. chọn thứ này. lại tìm kiếm. Và nhìn thấy quả lô gỗ để cán mỳ - trước đây và Chu Xung bỗng nổi hứng muốn tự làm bánh gối, nên mới mua nó về, thực ra họ chưa cán lần nào – dùng nó làm vũ khí rất tốt. Nhưng cái của nợ này quá dài, giấu trong người sao được? Cuối cùng Lục Lục bưng cái máy pha cà phê ra đặt bàn trà. cố tình để nó rất gần mình. dự định vừa pha cà phê vừa tán chuyện với Khúc Thiêm Trúc. Nếu Thiêm Trúc bất chợt chồm vào lập tức bê cái máy pha cà phê lên đập vào đầu ta.

      Khúc Thiêm Trúc nhìn cái máy pha cà phê màu nâu sẫm, : "Nó rất nặng nhỉ?"

      Lục Lục nhạy cảm né tránh ánh mắt của ta, : "Trông có vẻ nặng, thực ra lại rất ."

      Đúng thế, cái máy pha cà phê to xác nhưng thực ra rất . Lục Lục xong lại thấy hối hận, lẽ ra mình nên tiết lộ này mới phải. Khúc Thiêm Trúc nhìn vào mắt Lục Lục, cười : " quen thức đêm, mắt đỏ lên rồi kìa!"

      "Thế à?"

      "Ừ."

      Lúc này là 1 giơ 37 phút sáng. Còn bốn phút nữa xảy ra chuyện.

      Khúc Thiêm Trúc: "Hay là ta ngủ ?"

      "Đừng! Cứ chuyện tý nữa."

      "Này, tôi đến nhà , sợ nữa phải ?"

      "Đúng thế."

      "Tôi dương khí nặng nên sợ ma, và càng sợ râu xanh." Khúc Thiêm Trúc câu tiếp theo khiến Lục Lục cảm thấy như bị điện giật.

      Khúc Thiêm Trúc tiếp: "Thực ra thế giới này có gì đáng sợ, ngoại trừ bệnh tâm thần."

      Lục Lục ngẩng đầu nhanh nhìn Khúc Thiêm Trúc.

      ta rất nghiêm chỉnh hỏi Lục Lục: "Tôi đúng hay sao? Ma quỷ có gì đáng sợ! Chúng chuyên nấp ở chỗ tối, trốn tránh con người, cớ gì phải sợ! Người ta vẫn có câu: mềm sợ thằng cứng, cứng sợ thằng ngang, ngang sợ thằng liều, liều sợ thằng điên. Ha ha..."

      Lục Lục dường như thở được nữa, như hóa dại nhìn Khúc Thiêm Trúc.

      Khúc Thiêm Trúc tiếp tục: "Tất nhiên những ai mắc bệnh tâm thần lại càng khiếp, vì họ toàn nhìn thấy những thứ mà người khác nhìn thấy... ôi chao, tôi dám nghĩ nữa!"

      Lúc này là 1 giờ 40 phút, còn vài chục giây nữa.

      Đầu óc Lục Lục gần như tê liệt, hiểu sao bỗng nhớ đến tấm ảnh cưới ma. Tuy có mối liên hệ logic nào nhưng Lục Lục lại ngờ rằng vụ Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh mất tích có liên quan đến tấm ảnh ấy.

      Thế rồi nảy ra ý nghĩ khiến phải hối hận đến chết: thử thăm dò ta xem sao...

      Lục Lục bất chợt hỏi: "Thiêm Trúc nhìn thấy tấm ảnh cưới ma chưa?"

      Khúc Thiêm Trúc bỗng run rẩy: "... gì?"

      "... Tấm ảnh cưới ma."

      Sắc mặt Khúc Thiêm Trúc dần trở nên rắn đanh, nhìn chằm chằm Lục Lục, người run lên bần bật dữ dội hơn hẳn lúc nãy, hình như toàn thân có thể tan rã bất cứ lúc nào! Lục Lục hoảng hốt quên hẳn cái máy pha cà phê, định lùi lại nhưng đôi chân lại chịu nhúc nhích.

      "Thiêm Trúc!"

      Khúc Thiêm Trúc nhìn xoáy vào , tiếp tục run bắn.

      "Này, có uống cà phê ?" Lục Lục định chuyển sang đề tài khác.

      Dường như Khúc Thiêm Trúc nghe thấy gì, thân thể như bị sức mạnh nào đó khống chế, hoàn toàn phải chính mình nữa. Lục Lục run run đứng lên định chạy ra ngoài cửa!

      Khúc Thiêm Trúc bất ngờ tỉnh táo, run rẩy nữa, sắc mặt xám xịt bỗng chuyển sang trắng bệch, nhìn vào bàn chân mình. ta đôi dép lê màu hồng của Lục Lục, bên vẽ hình con mèo đen.

      Lục Lục ngỡ ta trở lại bình thường, bèn thử thăm dò: "Thiêm Trúc có thấy lạnh ?"

      ta từ từ ngẩng đầu, ánh mắt hết sức mừng rỡ, rất : "! ! Hai !" Giữa đêm khuya, ta lại hô khẩu hiệu bước đều với giọng rất bí hiểm lạ lùng thế này, khiến Lục Lục kinh hồn bạt vía!

      Hình như Lục Lục nhìn thấy những đôi chân bé đủ các loại giày khác nhau lướt qua cửa sổ, nhưng nhìn thấy mặt bất cứ ai, những đôi chân ấy nghe theo khẩu lệnh, nhịp nhàng bước tăm tắp qua màn đêm tối đen...

      Khúc Thiêm Trúc tiếp tục hô khẩu hiệu, ta đứng dậy và lần lượt nâng đầu gối, chân nện rất chuẩn như người lính, bước ra phía cửa sắt chống trộm: "! ! Hai !"

      Lục Lục hiểu rằng Khúc Thiêm Trúc chắc chắn hóa điên, đứng ngây người lúng túng biết nên làm gì. Tại sao vừa nhắc đến tấm ảnh cưới ma ta hóa điên? Tấm ảnh ấy có liên quan gì với khẩu hiệu đều bước?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :