CHƯƠNG 45 - SAU NỬA ĐÊM Trẻ sơ sinh giả, nhà trẻ giả, ngân hàng giả. Gió càng lúc càng mạnh, thổi ù ù. Lục Lục đờ đẫn lúc rồi mới được: "Chúng ta báo công an." Chu Xung: "Em cho rằng tay công an lúc nãy là chắc?" Lục Lục phân vân: "Ta quay lại báo công an Đồng Hoảng." Chu Xung trầm giọng: "Nếu ở đây toàn là ngụy tạo có xe chở em hay sao?" Lục Lục bỗng hiểu rằng đại họa bủa vây lấy họ. Chu Xung vừa nhìn quanh bốn bề vừa : "Chắc chắn nơi này có vấn đề. Chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng. Tuy nhiên, dù sao cũng phải tìm cho ra Tiểu Quân, em biết rồi đấy." Lục Lục gật đầu, rơm rớm nước mắt. Chu Xung rút ra con dao nhét vào túi Lục Lục: "Em ạ, chúng ta sát cánh chiến đấu. Nếu đúng là xảy ra chuyện, mà chúng ta lạc nhau, em phải cố mà tự vệ." Lục Lục thò tay vào túi sờ con dao găm rất cứng cáp. Chu Xung lại : "Bưu điện kia rồi, ta vào khách sạn." Hai người bước lối lát đá lồi lõm nhấp nhô, rồi nhìn thấy ở cuối Ngõ Tối có căn hộ nho , màu xám nhạt, nóc cao cao có hai chữ "Khách Sạn" bằng đèn nê-ông. Họ leo lên mấy bậc thềm trước cửa rồi đẩy mạnh cánh cửa kính của khách sạn, bước vào. Bên ngoài, gió vẫn thổi rất mạnh. Hai đứng ở quầy lễ tân, mặc đồng phục màu xanh, thấy khách vào họ lập tức mỉm cười. dong dỏng cao : "Kính chào quý khách!" Chu Xung bước đến trước mặt họ, hỏi thẳng: "Đơn vị chủ quản của các là ai?" dong dỏng cao : "Ủy ban thị trấn. Trước kia nơi này là Ban Lễ tân thị trấn Đa Minh, sau chuyển thành khách sạn." Chu Xung lại hỏi: "Ủy ban thị trấn ở đâu?" Vẫn ta đáp: " sườn núi, cũng gần thôi." Lục Lục cũng hỏi: "Đồn công an ở đâu?" ta đáp: "Đồn công an ở ngay sát bên cạnh. chị tìm đồn công an có việc gì? Có thể gọi điện cho họ." Chu Xung nhìn điện thoại, : " cần. Cảm ơn." Rồi lại hỏi: "Nhà trẻ ở vùng này đóng cửa, phải thế ?" Vẫn dong dỏng cao : "Tôi ." thấp đáp: "Đóng cửa rồi. Năm ngoái phòng giáo dục huyện xuống kiểm tra, rằng họ có chứng chỉ gì đó, nên cho mở." Chu Xung lại hỏi: "Trường tiểu học và trung học sao?" dong dỏng cao : "Ở đây dân số ít, nên đều phải ra Đồng Hoảng học." Chu Xung nhìn Lục Lục, Lục Lục cũng nhìn . Cả hai đều thở phào nhõm. Chu Xung lại hỏi: "Ngân hàng ở đây vẫn mở cửa đều chứ?" dong dỏng cao đáp: "Vâng, hàng tháng chúng tôi vẫn ra đó lĩnh lương." Chu Xung: "Nhưng ghi là Ngân hàng Công thương, sao lại treo logo Ngân hàng Trung Quốc? Các thấy thế à?" Cả hai đều tỏ ra kinh ngạc. dong dỏng cao bỗng cười sằng sặc khiến Lục Lục giật mình, miệng ta còn phun cả nước bọt, ta cúi xuống lấy khăn giấy chùi mồm, rồi tiếp tục cười. kia cũng cười theo, ta cười về chuyện logo hay cười bạn đồng nghiệp phun nước bọt. Cả hai đều cười ngặt nghẽo. ràng họ quá kém về trình độ nghiệp vụ. Rũ ra cười hồi lâu, rồi cao hơn khẽ : "Xin lỗi...nhưng tôi buồn cười quá..." Hình như hai cười như nắc nẻ lại khiến cho Chu Xung tin tưởng hơn. : "Nếu lãnh đạo của họ biết sai sót ấy, chắc tự xin thôi việc để về nhà bế con." Lục Lục có cảm giác hai này cười, thể điều gì đó, hình như là muốn chế nhạo người của địa phương mình trước mặt người ngoài. Lục Lục càng cảm thấy sâu xa khó lường. cao hơn : " chị có thuê phòng ?" Chu Xung: "Có! Cho tôi xem phòng trước được ?" ta đáp: "Đương nhiên là được ạ!" thấp hơn : "Tôi dẫn chị lên xem." Chu Xung: "! Để tôi tự xem." ngoảnh sang Lục Lục: "Em ngồi kia chờ lát." rồi bước . Lục Lục sang bên cạnh ngồi lên ghế bành kê bên cạnh vừa khéo đối diện với hai nhân viên. thấy hơi lúng túng đành nhìn ra xung quanh, tránh luồng mắt của họ. Nửa giờ sau, Chu Xung trở lại với nhân viên cao: "Chúng tôi ở phòng Standard." ta mỉm cười làm thủ tục, rồi đưa chìa khóa phòng cho Chu Xung. Phòng 109. Chu Xung và Lục Lục vào phòng, bật đèn, ánh sáng hơi yếu. Bên trong mọi thứ đều có hai, khiến Lục Lục thấy băn khoăn. Có những thứ vốn dĩ thành đôi ví dụ bộ ngực, giày dép, câu đối... nếu chỉ còn ta khó chịu. Hãy tưởng tượng phụ nữ chỉ còn bên ngực, hay lên đường với chiếc giày cao gót hoặc tường chỉ có vế câu đối... Nhưng có những thứ vốn dĩ chỉ có lại được bày thành hai cũng khiến người ta thấy khó chịu. Ví dụ cặp vợ chồng nọ ở chung nhà, nhưng lại có hai giường, hai tủ quần áo, hai bàn ăn, hai điện thoại cố định, hai vòi nước, hai cửa ra vào... Nếu thế có thể đoán hai vợ chồng họ ly hôn. Chu Xung lần lượt mở hai cửa toilet xem, rồi lại mở hai cái tủ áo ra nhìn. có gì khác thường, kiểm tra xong xuôi, : "Máy ảnh đâu?" " định chụp à?" "Ta thử xem người mù có đúng ." "Thực ra cũng hơi tin..." "Có thể là thế." "Em hơi sợ..." "Sợ gì?" "Sợ nhìn thấy kết quả." " sao. Em cứ nhắm mắt mà chụp." Lục Lục mở túi xách lấy máy ảnh ra, để chế độ chụp tự động, đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống mép giường, : " lại đây." Chu Xung hỏi: "Đặt chuẩn rồi chứ?" Lục Lục : "Ổn rồi." Chu Xung ngồi bên bả vai Lục Lục, cả hai cùng nhìn vào ống kính. 10 giây sau, "tách" tiếng, chụp xong. Chu Xung bước lên cầm máy ảnh, : "Có được đâu." Lục Lục hơi sững sờ, bước lại nhìn. Ảnh chỉ chụp được nửa dưới hai khuôn mặt của họ, chụp được mắt. Lục Lục : "Có lẽ đây là ý trời." Chu Xung đề nghị: "Ta chụp lại!" Lục Lục lập tức lắc đầu: "." Chu Xung đành đồng ý: "Ừ, chụp nữa." Lục Lục tiếp tục quan sát căn phòng, bỗng : " nhân viên rằng ở đây có đồn công an. Chúng ta nên đến nhờ họ giúp đỡ." Chu Xung lắc đầu: "Em ấu trĩ quá. Dù ta có tìm thấy đồn công an , đó cũng là đồ ngụy tạo." Lục Lục sợ hãi: "Thế ... liệu chúng ta có thoát khỏi vùng này ?" Chu Xung nâng khuôn mặt Lục Lục lên, lát sau mới : " cũng nữa. Thực ra cũng rất băn khoăn. mong xảy ra chuyện gì, vì có em ở đây, nhưng cũng muốn thế... vì nếu đêm nay bình yên trôi qua chúng ta tìm thấy tung tích của Tiểu Quân..." " thể bình yên được. nghĩ mà xem, chắc chắn Tiểu Quân kéo Trường Thành đến đây để tìm câu trả lời: đến rồi, họ phải vào khách sạn này. Và điều bất hạnh phải xảy ra ở đây..." Chu Xung nghĩ ngợi rồi : "Đêm nay chúng ta tắt đèn. Nếu buồn ngủ em cứ ngủ, thức canh." Lục Lục: "Bây giờ là mấy giờ?" Chu Xung: "Chưa đến 10 giờ." Lục Lục : " tắm !" Chu Xung trả lời: " cần." Lục Lục thở dài: "Em tắm vậy." Chu Xung đáp: "Ừ." Lục Lục đứng dậy bước đến cửa, nhìn qua mắt thần. Hành lang yên tĩnh. Yên tĩnh cách giả tạo. vào toilet ở sát cửa, cầm bàn chải đánh răng dùng lần lên, khó khăn lắm mới xé được bọc nilon ra. Vừa định bóp kem đánh răng vào bỗng thấy cái bàn chải động đậy, rùng mình ném vội xuống đất, gọi to: "Chu Xung!" Chu Xung chạy vào ngay. " nhìn xem!" "Cái gì?" "Dưới đất... có phải bàn chải đánh răng ?" Chu Xung từ từ ngồi xuống, chưa kịp nhìn kỹ cái bàn chải ấy ngọ ngoạy rồi nhanh chóng chui tọt xuống lỗ thoát nước. đứng lên cầm ngay cái bàn chải khác giơ lên ánh đèn xem xét. Nó vẫn im ắng, nguyên vẹn nằm trong nilon bao bì, thấy gì khác thường. Lục Lục đờ đẫn : "Nó từ nhà chúng ta theo đến tận đây..." Chu Xung chợt nghĩ ra: "Chưa biết chừng nó xuất phát từ đây bò ra." Rồi vứt cái bàn chải xuống đất, co chân đạp mạnh. Gãy vụn. Nó bằng nhựa. Lục Lục đánh răng nữa, quay ra ngồi lên chiếc giường kê sát cửa sổ, toàn thân run bắn. Chu Xung ngồi bên ôm chặt lấy . "Đưa em di động." " có sóng." "Em muốn nghe nhạc." Chu Xung lấy di động ra đưa . Lục Lục mở bài hát chủ đề của trang web "Lưới tình". Giọng hát của Chu Xung. Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn. Sau vĩnh viễn người lại thuộc về . Dù người hẹn với ai cả lai sinh. kiếp này cũng cho kỷ niệm. "Em khóc gì thế?"Lục Lục im lặng, vẫn khóc. "Khi nào về nhà, soạn riêng bài hát chỉ dành cho riêng em, hát ở quán bar, đưa lên mạng. Chỉ hát cho em nghe mà thôi." Lục Lục đưa ống tay áo lên lau nước mắt, ngả đầu vào vai Chu Xung. Hình như thời gian ở trấn Đa Minh trôi chậm hơn hẳn mọi nơi khác. Cả hai im lặng ngồi đó nghe nghe lại bài hát của Chu Xung mãi cho đến nửa đêm. Chỉ có tiếng gió vù vù ngoài kia, còn trong khách sạn tiếng động, cũng xảy ra chuyện gì kì quái. Chu Xung : "Em ngủ lát !" Lục Lục lắc đầu: "." Chu Xung dỗ dành: "Nghe lời ." Rồi buông ra, bước đến chiếc giường bên kia nằm xuống : " nằm đây trông em." Lục Lục bèn nằm xuống, ngả đầu lên gối, nhắm mắt lại tiếp tục nghe hát. Chu Xung nắm chặt con dao găm trong túi áo, lắng nghe động tĩnh ngoài cửa chính và cửa sổ. Chừng hơn nửa giờ, Chu Xung ngoảnh lại nhìn Lục Lục, ngủ say. nhàng xuống giường bước sang đắp chăn cho , rồi tắt di động. Căn phòng trở lại yên tĩnh. lại sang giường bên kia chờ đợi, sẵn sàng. Trong căn phòng số 109 này, Lục Lục ngủ say, mơ thấy Hồ Tiểu Quân. Hình như Chu Xung và cãi nhau, Tiểu Quân và ngồi ở quán cà phê trò chuyện. Ánh sáng ngoài cửa sổ rất u. Tiểu Quân lại nhắc đến Trường Thành, : "Tớ chỉ mong tớ và Trường Thành khỏe mạnh yên vui sống đến già. Có lúc tớ rất bất an khi nghĩ xem ai tớ và ấy ai chết trước? Tớ muốn người ấy là tớ. Bởi vì nếu ấy chết trước tớ đau khổ và đơn sao chịu đựng nổi... tớ rất mâu thuẫn." đến đây, Tiểu Quân trào nước mắt, đôi mắt nhìn thẳng vào Lục Lục, rất đau đớn. : "Lục Lục, bây giờ tớ chết rồi. Tớ muốn Trường Thành phải đau khổ và đơn..." Lục Lục giật mình tỉnh dậy, mở mắt. Gió bên ngoài ngừng thổi. trong phòng tối đen như mực, im ắng kinh người. Có phải Chu Xung tắt đèn? gọi: "Chu Xung..." có người trả lời. ấn công tắc đèn, có điện. Lục Lục hoảng sợ, xuống giường, bước sang phía giường Chu Xung, nhưng chỉ sờ thấy bức tường ngăn kiên cố. Đôi chân bỗng mềm nhũn bất lực, đành phải lùi lại ngồi xuống giường. Sau đó nghe thấy giọng nam từ khoảng vọng xuống: "Vậy là các người đến." vô cùng kinh hãi: "Ai?" Giọng nam vang lên: "Các người muốn biết ai chết trước ai, đúng ? Ta cho các người câu trả lời." Lục Lục im lặng, cố nghĩ xem đó là giọng ở vùng nào. Giọng nam này tiếng phổ thông, hơi run run, hình như đứng ở nơi rất lạnh. Gã tiếp tục : "Đêm nay có câu trả lời. trong hai người phải chết!" lòng can đảm từ đâu đến, Lục Lục hỏi vặn gã câu: "Ngươi sát hại Hồ Tiểu Quân đúng ?" Người nam im lặng. Hồi lâu sau mới mở miệng nhưng gã đáp, chỉ tiếp tục : "Hoặc ta chết, hoặc chết. chọn !" Đôi khi đầu óc con người có phản ứng kỳ quái nào đó, giống như phố chợt nhặt được chiếc chìa khóa, rồi tra vào ổ khóa nào đó trong thành phố và "tách" cái bất ngờ cửa được mở ra... Lục Lục ra câu hỏi: "Ngươi là Trường Thành chứ gì?" Căn phòng im lặng. Tại sao lại hỏi thế? Chẳng có căn cứ nào cả. Về sau, nhớ lại rằng có thể đó là thứ logic nằm trong tiềm thức: gã này hoặc Lục Lục hoặc Chu Xung phải chết. Trường Thành và Tiểu Quân cùng khỏi Bắc Kinh, nếu Tiểu Quân chết Trường Thành còn sống, rất có thể Tiểu Quân chết trong khách sạn này và Trường Thành ở lại đây, vì ta hề có mặt ở Bắc Kinh... Sau hồi lâu, giọng nam lại lên tiếng nhưng sang vấn đề khác: " yên tâm, ta được chết an lành, đau đớn gì hết. Ngăn của tủ áo có viên thuốc mê, hãy nghĩ cách cho ta uống, ta bất động, ở đó còn có bơm tiêm khử trùng, trong bơm tiêm là thuốc độc Cyaniding, tiêm cho ta, chỉ sau phút ta ra êm ái..." Lúc này Lục Lục ngờ rằng đây chỉ là đoạn băng ghi vì lời này chẳng ăn nhập gì với đối thoại của cả. cười nhạt, và tung ra câu: "Ngươi chết !" Hình như gã hơi ngớ ra, : "Nếu để ta chết phải chết. Chúng tôi cho biết 18 cách chết để lựa chọn. Tôi dám chắc cách chết nào cũng đau đớn hơn ngàn vạn lần. muốn xem băng ghi hình ?" Lục Lục tiếp tục tìm cách đối thoại với gã: "! Ngươi , các người đưa Chu Xung đâu?" Lần này giọng nam trả lời câu hỏi của : " ta ở ngay sát vách. Lát nữa trở lại với . Trước khi trời sáng phải đưa ra lựa chọn, nếu , xuất cảnh tượng thế này: vài người ngồi ăn sáng, họ ăn bánh bao và đậu hũ. Nhưng thực ra phải bánh bao mà là cái vú của vừa bị cắt ra, còn món kia cũng phải là đậu hũ mà là hộp sọ của bị khoét lỗ, họ dùng thìa múc não của để ăn. Đừng nghĩ cách bỏ . Lúc này các người còn ở thị trấn Đa Minh nữa rồi." ghê tởm cùng cực và nỗi sợ hãi dâng lên nghẹn cổ. Lục Lục thấy buồn nôn. ở thị trấn Đa Minh nữa, đây là đâu? Lục Lục ôm chặt hai đầu gối, toàn thân run rẩy. chỉ có ý nghĩ: tìm Chu Xung! Nhưng đâu rồi? Chu Xung đâu? đâu? rút con dao găm trong túi ra, nắm chặt trong tay, rồi sờ tìm di động. tìm thấy. bật đèn soi bốn phía, thấy bất cứ ai, chỉ thấy giữa hai cái giường đơn có bức tường ở đâu mọc ra, nhìn bức tường lúc. Rồi tỉnh táo bước ra phía cửa căn phòng. muốn ra quầy lễ tân để hỏi hai người nhân viên kia. Nhưng liệu họ có còn đó ? Có lẽ ở quầy lễ tân cũng tối đen và chẳng có ai. Nhưng khi rọi đèn về phía đó vẫn thấy hai cao thấp nhìn mỉm cười... Nhưng nào ngờ cánh cửa chống trộm bị khóa ngoài, tiếng trong trung lại vang lên: "Đừng lo, tôi mở giúp." Lục Lục thất thần. Dù gã mở cho vẫn thể thoát. Cánh cửa ấy "xạch" tiếng. vặn tay nắm, mở cửa. Rồi bước ra hành lang. Tối đen như mực. Lục Lục giơ di động soi khắp, nhìn thấy xung quanh trống trải, thấy khách sạn đâu nữa! chỉ còn lại độc nhất căn phòng 109. Bây giờ đứng bên ngoài, đầu như có cái nắp ụp xuống, hề thấy tia sáng bầu trời. m khí ngập tràn xung quanh, có cảm giác mình ở hầm ngầm trong lòng đất. Đây là nơi nào thế này? ngờ mình ngủ mê nhưng biết phải làm gì để tỉnh lại. tỉnh lại được ác mộng lại tiếp tục. Lục Lục giơ di động, dò dẫm bước , ánh sáng từ di động quá yếu chỉ nhìn thấy được khi lại gần, còn lại xung quanh tối đen như địa ngục. biết tiếng kia có theo , cứ thế bước . Bỗng nhiên, trước mặt chợt xuất ngôi nhà cũ trông rất quái dị, kinh hãi kêu lên: "Á!" làm rơi luôn di động, quay người bỏ chạy. Phía trước là màn đêm thăm thẳm. Chạy được mấy bước, bản năng khiến phải dừng lại, hai tay đưa thẳng phía trước, căng mắt, dò dẫm từng bước rất ngắn, đôi chân run run như thể ngã sụp xuống bất cứ lúc nào. Khi Lục Lục sờ thấy bức tường, rồi men theo rất lâu, hình như hết vòng nhưng sở thấy cửa. định quay lại cửa sổ phòng 109. Chắc Chu Xung vẫn ngủ, gọi tỉnh dậy. Nhưng Lục Lục kiệt sức, ngồi bệt xuống tựa lưng vào tường, nước mắt trào ra. Lát sau, thét lên với bóng tối: "Chu Xung! Chu Xung!" sợ chết. Nhưng nếu và chỉ có thể người được sống sợ chết nữa, chỉ cần Chu Xung đến bên trước khi chết. Tiếng khóc và tiếng thét của khiến bị lộ vị trí. Trong bóng tôi có tiếng chân bước nhanh về phía , lập tức im lặng, kinh hãi dỏng tai lắng nghe. Kẻ đó chạy đến gần , đưa tay ra sờ sờ... sờ thấy tai . rùng mình hét lên: "Ai?" bỗng ôm chặt lấy , "suỵt..." ra là Chu Xung. Lục Lục ôm chặt. áp tay lên mặt , khẽ : " dặn mãi rồi: nếu bỏ , em đừng quá xa..." Lục Lục lại tuôn trào hai hàng nước mắt. Hai người ôm chặt lấy nhau hồi lâu, rồi Chu Xung : " đến, rồi với rằng, trong hai chúng ta phải chết; bảo hãy lựa chọn..." Tim Lục Lục bỗng thắt lại. Chu Xung tiếp: " thể biết đứng ở đâu, nếu biết, đấm chết luôn." Lục Lục : " trong tủ áo có thuốc độc phải ?" Chu Xung ngạc nhiên: "Sao em biết?" Lục Lục thổn thức: "Vì cũng với em y hệt như thế." Chu Xung ngạc nhiên: "Tức là cả hai tủ áo đều có thuốc độc?" Lục Lục vẫn khóc: "... nếu chúng ta thể thoát, liệu có để em chết ?" Chu Xung gắt : " vớ vẩn! Nếu thể ra ngoài, để cho lấy mạng , chứ đâu có thể để em phải chết." Lục Lục ôm chặt, cảm thấy Chu Xung có gì phải hối tiếc. Chu Xung khẽ : "Vừa nãy nghe ..." Lục Lục ngẩng đầu nhìn trong bóng đêm: " gì?" Chu Xung nhắc lại lời gã kia: " rằng: bây giờ trở về phòng ta cho các người cơ hội sinh tồn. Nghe có vẻ phải lừa dối..." "Thực ra là ai? muốn hại chúng ta, lại cho chúng ta cơ hội?" " làm sao biết được!" " ạ, cửa sổ có chấn song sắt, sao lại chạy ra được?" "Chấn song sắt bỗng tự mở ra, cũng hiểu tại sao." " là chúng ta hãy trở lại căn phòng?" "Đúng." "Thế chúng ta quay lại." ", phải quan sát xem sao !" "Quan sát gì?" "Xem đây là nơi nào. Khách sạn bỗng dưng biến mất đâu, tại sao phòng 109 lại ở đây sao hiểu nổi." " xem xung quanh tối đen như địa ngục, làm gì có lối ra? Gã ấy trở về phòng có cơ hội sống. Có lẽ gã cố ý giúp chúng ta..." "Chúng ta nếu chỉ vì muốn sống đâu cần phải đến đây! Chúng ta đến để tìm Hồ Tiểu Quân kia mà." "Đúng thế." "Lúc nãy sờ thấy ngôi nhà khác, hình như rất cũ kỹ, ở ngay đây thôi. Ta cứ vào xem sao." "Vừa rồi em cũng nhìn thấy nó." "Chưa biết chừng kẻ đầu sỏ bày ra các trò này nấp ở trong đó cũng nên. Nào, ta !" Lục Lục nhận ra, vào lúc hệ trọng, Chu Xung rất cứng cỏi, điềm tĩnh, vững vàng. cũng cầm cả di động ra. dám tưởng tượng, nếu có Chu Xung ở bên ra sao, có lẽ tuyệt đối suy sụp và hoảng loạn như Khúc Thiêm Trúc. Chu Xung bật đèn sáng di động, cả hai từ từ bước lên. Quả nhiên hai người nhìn thấy cách căn phòng 109 xa, có ngôi nhà cũ u, đầy tử khí. Ánh sáng của di động quá yếu, ngôi nhà trông cực ghê rợn. Thực ra nó có hai gian chính phụ kề sát nhau, gian chính cao hơn, trông cả hai nhấp nhô khấp khểnh. Gian chính là tường đá, ô cửa sổ méo mó xiêu vẹo, dán giấy trổ bạc màu. Gian phụ tường đất, quét vôi, lở lói lem nhem bẩn thỉu, đầu thanh xà gỗ chìa ra ngoài treo vải, giỏ đan bằng tre, bên kia dựng cái guồng gieo hạt cổ lỗ. Chu Xung khẽ đẩy cửa gian nhà chính, bước vào. Ánh sáng từ chiếc di động soi cũng đủ khiến Lục Lục nhìn mà giật mình, hít vào hơi lạnh: cảnh bài trí ở đây rất giống trong tấm ảnh cưới ma! Cái bàn cổ chạm trổ, cái gương vuông khung gỗ, đèn nến và hoa quả rất giống đồ cúng, bên cạnh bạn là hai cái ghế bành sạch sáng bóng; tường treo bức tranh cổ vẽ hai vị thần tiên, đôi câu đối viết những chữ cổ quái, sàn trải thảm nâu đỏ, bốn cạnh vẽ các ô trắng... Ở cửa dựng cái máy ảnh cổ lỗ cao hơn đầu người, bên trùm miếng vải đen, dưới cái giá ba chân lắp bánh xe. Lục Lục hồi hộp hỏi: "Đây là nơi chụp tấm ảnh cưới ma đó à?" Chu Xung chỉ : "Tìm người!' Cả hai sục sạo lượt thấy người, cũng thấy cái xác nào. Rồi Chu Xung kéo Lục Lục bước vào gian nhà phụ. Các thứ đặt trong này càng khiến kinh sợ: nhiệt kế, thuốc rửa ảnh, hình, khay chậu, găng tay cao su, những cái kẹp phim... Lục Lục : "Đây là buồng tối." Chu Xung vẫn chỉ : "Tìm người!" Lục Lục im lặng. Chu Xung tiếp tục tìm khắp. Vẫn thế, người, xác chết. Vẫn chưa chịu thôi, bò xuống đất soi đèn di động để tim khe nắp hầm ngầm. Lục Lục lo lắng: " ạ, ta phải thoát khỏi đây , rồi báo công an. Công an đến khám phá ra tất cả! Nếu ta thoát ra được mọi bí mật vĩnh viễn nằm trong bóng tối..." tìm thấy dấu vết gì lạ, Chu Xung đứng lên, kéo Lục Lục bước lùi dần ra ngoài. Họ trở lại căn phòng 109 đơn độc, thấy bức tường ngăn biến mất. Chu Xung cất di động . Cả hai mình trong bóng tối. để Lục Lục ngồi vào góc căn phòng, ngồi chắn trước mặt , tay nắm chặt con dao găm trong túi, sắn sàng đối phó. Bốn bề vẫn im như cõi chết. Sau vài phút, Lục Lục có cảm giác chóng mặt, hình như gian di chuyển lên . Lát sau, bỗng nghe thấy tiến gió thổi ù ù. ra gió vẫn ngừng thổi! Lúc trước nghe thấy tiếng gió vì họ ở trong lòng đất, chẳng sâu bao nhiêu! Chu Xung kéo Lục Lục từ từ bước ra. Họ thấy căn phòng này lại gắn liền với khách sạn thành khối. Họ lại nhìn thấy đèn đường, nhìn thấy tấm thảm màu đỏ sẫm. Lúc bước đến quầy lễ tân thấy hai nữ nhân viên cao thấp, có ma nào biết hai ấy đâu! Cả hai bước ra ngoài cửa kính mặt tiền, nhìn khắp xung quanh. Gió mạnh, thị trấn Đa Minh có vài ánh đèn thấp thoáng lúc mờ lúc tỏ. Lục Lục có phần xúc động: "Chúng ta thoát ra được rồi!" Chu Xung khẽ : "Chưa chắc đâu!" tiếp tục ngó nhìn bốn phía, dắt Lục Lục bước xuống các bậc thềm của khách sạn. nhận ra Chu Xung đeo cả ba lô du lịch! Cả hai khỏi Ngõ Tối, đến con phố Dao Găm rồi chạy về hướng nam, Đồng Hoảng ở phía đó. Đèn đường đung đưa trong gió, đường bóng người. Họ chạy qua cửa hàng ăn, quán trà, quán bi-a, hiệu làm đầu, ngân hàng... Các ô cửa đều đóng im ỉm, tối đen. Lục Lục chạy sau, bỗng kêu lên: "Chu Xung!" Chu Xung ngoái lại: " khẽ thôi!" Lục Lục sợ hãi : " nhìn phía sau !" Chu Xung nhìn lại, lập tức dừng bước. Bà già kia lại xuất , vẫn đẩy xe nôi trong gió, từ từ về phía hai người. Mái tóc bà chải rất gọn gàng, mặt mũi sáng trắng. Con phố quá sạch , bà già cũng quá sạch , thời khắc và cảnh tượng đều tạo ấn tượng đặc biệt, tất cả ghê rợn. Bà già bước đến gần. Lục Lục nhìn cả cái áo bông chiếc xe nôi. kéo Chu Xung: "Chạy thôi." Chu Xung nhúc nhích, tay thò vào túi nắm chặt con dao găm, dằn từng tiếng: "Sao phải chạy? muốn xem xem bà ta có thể làm gì?" Lục Lục nấp sau lưng Chu Xung, ghé mắt nhìn bà già. Bà già bước lại, mỗi lúc gần. Lục Lục sắp phát điên. Chu Xung gườm gườm nhìn thẳng vào mắt bà già. vẫn đứng bất động. Khi cả hai bên chỉ còn cách nhau hơn chục mét bà già bỗng rẽ ngoặt, rẽ vào con hẻm bên cạnh ngân hàng, thấy đâu nữa. Lục Lục kêu lên: "Bà ta đến chỗ chúng ta." Chu Xung : " thôi!" khoác tay Lục Lục tiếp tục về hướng nam. Lục Lục vừa vừa ngoái nhìn lại, thấy bóng bà già ấy nữa. : " đúng, chúng ta thể cứ thế mà ..." Chu Xung gắt khẽ: "Em đừng léo nhéo nữa." Lục Lục nín lặng. Lúc này mới nghĩ ra rằng, nên cầm theo mấy thứ thuốc độc để ở tủ áo trong phòng, mình thoát rồi, nó là vật chứng quan trọng... Chu Xung dừng lại. Lục Lục nhạy cảm nhìn quanh, quả nhiên thấy người đứng trong con hẻm, đó là người công an dáng cao cao. Con hẻm có đèn đường, ta đứng trong đó tối om, sắc mặt xám xịt. Chu Xung sững người, Lục Lục cũng lúng túng. nên đến báo công an? Hay là cố gắng chạy? Hai bên nhìn nhau lúc, công an lên tiếng trước: "Đêm hôm khuya khoắt lượn lờ đâu? Lại đây! Lại đây!" Chu Xung nhúc nhích. Lục Lục cũng đứng im. Họ đứng chỗ sáng, dại gì bước vào chỗ tối. Người công an lại : "Tôi gọi , có nghe thấy ?" Chu Xung vẫn bất động, cũng gì. Cuối cùng, người công an cất bước về phía họ. Chu Xung khẽ đẩy Lục Lục ra, thò tay vào túi lấy con dao găm rồi giấu ra sau lưng. Lục Lục run run : "Nếu đó là công an sao? Tấn công công an, phải chuyện thường." Chu Xung nhìn chằm chằm vào đối phương. dằn từng tiếng: " định lấy mạng chúng ta." Người công an bước đến càng gần thêm. Chu Xung khẽ : "Lục Lục chạy , chặn . Chúng ta ít ra cũng còn người sống sót. Em chạy , cũng vướng bận nữa, nếu cả hai ta cùng chết đó..." Lục Lục vẫn đứng im. Chu Xung gắt lên: "Nghe lời !" Lục Lục do dự, rồi lùi dần từng bước. Lúc này người công an bước đến đầu ngõ, ta bỗng dưng dừng lại nghiêm giọng với khoảng trước mặt: "Chứng minh thư đâu?" ta với ai? Lục Lục ngẩn người, lúc này mới nhận ra ta toàn hỏi là ""chứ hỏi "các , các người"! Lẽ nào đứng giữa , Chu Xung và công an còn có người vô hình nào đó? Lẽ nào công an này nhìn thấy và Chu Xung? Hình như "người" kia chìa chứng minh thư ra, công an "cầm" lấy xem rất kỹ, sau đó "trả lại" đối phương và : "Mau về nhà ngủ !" Sau đó ta thận trọng quan sát xung quanh rồi lại quay người, từ từ vào con hẻm rồi biến mất. Chu Xung ngây người, lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, đúng là gặp ma rồi..." Lục Lục kéo tay : "Mặc kệ họ. Ta thôi." Vài phút sau hai người ra khỏi cái thị trấn nửa người nửa ma này. Dưới trăng mờ, nhìn thấy tấm biển chỉ đường đặt bên đường, ghi: "Đồng Hoảng 14 Km" Gió vẫn to, nhưng tấm biển vẫn đứng im, rất vững. Lục Lục nhìn sang bên đường, khẽ : "Có nhiều bia..." Chu Xung nheo mắt nhìn, quả nhiên trong đám cây cối rải rác rất nhiều bia mộ. nắm tay Lục Lục ra khỏi đường cái, về phía rừng bia mộ ấy. Lục Lục: "Kìa, làm gì thế?" Dưới ánh trăng, Chu Xung xem kĩ đám bia mộ, rồi : " muốn nhìn xem có tên ấy ." Ý là Hồ Tiểu Quân. Lục Lục im lặng bước theo sát , thỉnh thoảng lại ngoái nhìn về phía thị trấn xem có ai đuổi theo . Từ bé đến giờ lần đầu tiên nhìn thấy nghĩa trang và bước vào, tim đập thình thịch. Nhất là nơi này gió quá to, cỏ rất dày. Chu Xung kéo tay : "Em xem." Lục Lục nhìn vào, đó là nấm mồ đắp bằng đất, lở lói, bên có tấm bia rất nhưng chữ viết khá đều. lấy hết can đảm xáp lại gần, và đọc các chữ khắc bia: "mộ hợp táng Vương Hải Đức, Diệp Tử Mi" mạng Diệp Tử Mi và Vương Hải Đức quê ở Dư Hàng, đài truyền hình giải mã tấm ảnh cưới ma có nguồn gốc ở miền quê Sơn Tây... ngờ và Chu Xung lại tìm thấy mộ hợp táng của họ ở miền tây nam này! Các bia mộ khác viết họ tên, danh phận, quê quán, ngày sinh, ngày mất của người nằm dưới mộ, còn viết hướng đặt mộ theo quan niệm phong thủy, ngày an táng, họ tên người lập bia... Nhưng tấm bia này quá đơn giản, đơn giản đến nỗi khiến người ta cảm thấy bất an. Chu Xung nhìn vào ngôi mộ, : "Hai vị tiền bối hãy yên nghỉ. Về đến Bắc Kinh tôi đốt vàng mã cho hai vị!" Câu của khiến Lục Lục nổi da gà. Hình như có ai đó muốn nghe lời Chu Xung , gió bỗng hẳn , cả khu mộ trở nên yên tĩnh lạ thường. Chu Xung cũng cảm thấy kì lạ, nhìn xung quanh rồi : "Tôi xin hai vị tiền bối hãy yên nghỉ, về đến Bắc Kinh tôi đốt vàng mã cho hai vị." vừa dứt lời bỗng có tiếng trẻ sơ sinh "oe, oe...oe, oe..." từ bên hay từ dưới đất vọng lên. Lục Lục sợ quá, nhảy ào vào lòng Chu Xung. Chu Xung ôm chặt, nhìn chằm chằm vào tấm bia. Đám cỏ ngôi mộ bỗng sột soạt, rồi có con vật gì đó bò ra. Nó có lông, trông giống đứa bé con bò lổm ngổm, bốn chân, phía sau có cái đuôi rất dài. Dưới ánh trăng, nó đứng nhìn Lục Lục và Chu Xung. Ánh mắt nó rất giống mắt khỉ, đượm nét sâu xa cách trở gì đó rất khó diễn tả. Quái vật! Chu Xung kéo Lục Lục bỏ chạy. Cả hai chạy lên đường cái rồi chạy thục mạng về phía trước! Dân chúng ở thị trấn Đa Minh là người hay ma? Nhân vật trong đêm tối chỉ đường cho Chu Xung và Lục Lục là ai? Con vật bốn chân trông như đứa trẻ sơ sinh ấy là thứ gì? kịp nghĩ nữa, họ chỉ cố chạy bán sống bán chết! ngôi sao băng lặng lẽ kéo thành vệt sáng tuyệt đẹp bầu trời. Cả hai cũng nhìn thấy. Chẳng chạy bao xa, Lục Lục thở dốc, mệt rũ chạy nổi nữa: "Chu Xung, em sắp chết đến nơi..." Chu Xung ngoảnh lại nhìn, dưới ánh trăng, con đường lặng lẽ trải dài xa xa, có ai bám theo họ. chạy nữa, ngồi bệt ngay xuống đất, vừa thở hồng hộc vừa : "Nghỉ lát ..." Lục Lục ngồi tựa vào : "Nước, có ?" Chu Xung lắc đầu: "Cố chịu đựng! Sắp đến Đồng Hoảng rồi." "Ta có đúng hướng ?" " nữa... nhưng có thể khẳng định điều này, khi ra khỏi cái chốn ma quỷ ấy, chúng ta chạy thẳng hơi, ta cách xa khỏi nó rồi." Lục Lục nhận ra sắc mặt Chu Xung khác lạ, rất nhợt nhạt, cũng quá sợ và quá mệt. Nghỉ hồi, Lục Lục đứng dậy : " thôi!" "Để cõng em." " cần đâu." Chu Xung lấy con dao găm ra khỏi túi , và cả con dao trong túi nữa, ném vào bãi cỏ ven đường: " được 2kg." "400 đồng cũng vứt à?" "Lúc này tiếc của làm gì nữa!" Bỏ bớt con dao, Lục Lục thấy dễ chịu hơn . Đúng. Đường xa chỉ nên gọn là tốt nhất. Chu Xung vừa vừa : "Nếu đúng là thể bước nổi nữa ba lô này cũng vứt luôn." Lục Lục hỏi: "Nếu vẫn thể bước nổi?" Chu Xung nhìn , : " hiểu ý em rồi. Ý em là nếu bước nổi nữa, có vứt em ở lại chứ gì? ngờ rằng Tiểu Quân bị Trường Thành rũ bỏ!" Lục Lục thở dài: "Mong sao phải là thế." Lúc này gần 4 giờ sáng. Gió , nghe thấy tiếng vù vù nữa, chỉ có tiếng cây bên đường sột soạt. Trăng chênh chếch trời, hình như nó sắp ngủ. Đêm nay, Lục Lục trải qua những giây phút ghê rợn nhất trong đời, cho nên khi nhìn thấy phía trước có những ánh đèn của nhân gian, rất xúc động. "Có nhà dân." bỗng kêu lên. Chu Xung nhìn về phía trước, quả nhiên thấy có nhà ở đó! hào hứng: "Chà! Em sắp có nước uống rồi!" Lục Lục hỏi: "Đó là Đồng Hoảng à?" Chu Xung : "Chưa chắc. Vì Đồng Hoảng rộng lớn. Có lẽ đây chỉ là cái thôn. Nhưng chắc chắn phải có nước uống." lập tức rảo bước nhanh hơn. Lục Lục từ trong ác mộng trở về với đời sống thực. : " xem xem có sóng di động chưa?" Chu Xung giơ ra nhìn: "Chưa! Vùng này xa, núi cao. Chắc phải đến Đồng Hoảng mới có." "Em rất muốn gọi điện về nhà... em để di động ở khách sạn..." "Mất toi 2000 đồng! Sao em cầm ra?" "Lúc chạy ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy ngôi nhà cũ ấy, em sợ quá bỏ chạy, vứt béng cả di động." " sao. Lát nữa vào gặp công an, em nhớ nhắc đến cái di động, họ tìm giúp em cũng nên." "Được." Phía trước phải thôn xóm mà là thị trấn , nhưng dân chúng vẫn ngủ, chỉ có đèn đường soi lờ mờ. Hai người vừa vừa ngó nhìn, mong sao nhìn thấy cửa hàng tạp hóa bán thâu đêm. Lục Lục khát khô cổ họng, mệt lử. Họ thấy có quán cơm, quán trà, quán bi-a, hiệu làm đầu, ngân hàng...nhưng thấy hiệu tạp hóa nào. Lục Lục bỗng dừng bước. Chu Xung ngoảnh lại hỏi : "Sao thế?" "Đừng nữa. Chu Xung! Đừng nữa." "Sao thế?" Lục Lục thở gấp, run run : "Đây... đây vẫn là thị trấn Đa Minh." Chu Xung rùng mình, quay phắt lại, nhìn về phía trước. Trời đất ơi, hoàn toàn đúng! Họ lại trở về thị trấn Đa Minh! Sẩm tối qua họ từ hướng nam vào Đa Minh, sau lúc nửa đêm họ tiến ra theo hướng nam rồi chạy thẳng về phía trước, sao có thể quay trở lại Đa Minh được? Tức là ở đây mọc ra thêm thị trấn Đa Minh nữa. Vì hai người vào từ phía bắc của thị trấn Đa Minh này, nên tiến vào rất sâu rồi mới nhận ra. Chu Xung hỏi : "Hay là... nhà cửa ở miền này xây dựng na ná nhau?" Lục Lục bỗng chỉ tay sang bên kêu: "Nhìn kìa!" Chu Xung ngoảnh sang, thấy bà già kỳ quái kia lại xuất , mái tóc chải ngay ngắn, sắc mặt trắng sáng, đẩy xe nôi từ từ bước lại, chiếc áo bông phủ xe nôi...
CHƯƠNG 46 - CHẾT GỐI ĐẦU Trở lại ngày 28 tháng 11 năm 2010, phòng 109 khách sạn Đa Minh. Trong tình thế bị uy hiếp, Khúc Thiêm Trúc sát hại Triệu Tĩnh. Sau khi bị tiêm thuốc Cyaniding, Triệu Tĩnh càng lúc càng thở gấp, rồi bỗng ngừng hẳn. Lúc này Khúc Thiêm Trúc bỗng thấy hối hận nhưng mối nguy hiểm đến quá nhanh, thể kịp nghĩ cách đối phó. ngồi đờ đẫn sàn nhà hơn giờ, rồi mới nhớ đến cái việc phải tìm giọng bí hiểm kia. cầu gã thân. khẽ : " sẵn sàng chưa?" Khúc Thiêm Trúc sợ quá dám nữa. Gã hỏi liền ba lần. Cuối cùng gã bảo mở cửa cho gã. Đèn trong phòng bỗng bật sáng lòa, Thiêm Trúc phải lim dim mắt. Rồi mặc áo, từ từ bước ra cửa, lấy hết lòng can đảm, mở cửa. thanh niên trẻ, sắc mặt trắng như bột. Thiêm Trúc từ từ bước lùi lại, rồi tựa vào bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm kẻ lạ mặt. Đối phương chầm chậm bước vào, đóng cửa lại, sau đó khẽ : "Tôi ngồi được chứ?" Thiêm Trúc định : "Mời ngồi" nhưng lại im lặng. Lúc này, nơi này cần lịch làm gì. Gã trẻ tuổi bước đến bên cái giường kế bên trong, nhàng ngồi xuống. Giữa ta và Thiêm Trúc cách nhau thi thể của Triệu Tĩnh. Gã băn khoăn nhìn nhanh cái xác rồi hỏi : "Có thể ... che ta được ?" Thiêm Trúc chưa kịp ta kéo mảnh vải trải giường rồi đậy lên mặt Triệu Tĩnh. khí bên dưới mảnh vải thoát ra, mảnh vải lập tức xẹp xuống, khuôn mặt Triệu Tĩnh nhô lên. Rồi ta : " đừng sợ. Thực ra tôi cũng như , tôi cũng đến đây để tìm đáp án sinh tử. Tôi từ miền Đông Bắc, tôi dẫn bạn đến đây". Lúc này Thiêm Trúc mới cảm thấy chàng người đông bắc này hơi quen quen. ta là ai? cố nghĩ... rồi bỗng nhớ ra ta là người đàn ông trong tấm ảnh cưới ma. Thiêm Trúc choáng váng, hồi lâu sau mới rón rén khẽ hỏi: " ấy đâu?" ta đưa mắt nhìn sang chỗ khác, chớp chớp để nước mắt trào ra. Nhưng dưới ánh đèn vẫn trông thấy mắt ta ướt. Lát sau ta run run : "Cũng giống như và bạn chúng tôi cũng nhận được lệnh trong hai người phải chết. Thế rồi tôi để ấy ra ..." Thiêm Trúc bỗng hét lên: "Nhưng tại sao lại ra lệnh cho chúng tôi?". ta thở dài, rồi : "Đây gọi là chết gối đầu hiểu ? Trước chúng tôi cũng có đôi nam nữ đến đây, họ cũng chết , chết. ai có thể thoát. kia sống và ở lại chờ đôi trai tiếp theo. Ít lâu sau tôi và bạn đến. nay tôi ở lại chờ và bạn ..." Thiêm Trúc ngắt lời: "Khoan , tại sao kia lại ở lại?" ta đáp: "Bây giờ cứ tính từ tôi cho dễ hiểu. Tôi giết bạn rồi mới chỉ làm xong nửa nhiệm vụ; tôi phải ở lại uy hiếp và bạn trai để người phải chết, tôi mới làm xong việc của mình. Nếu tôi bị giết dã man như bọn hắc tinh tinh trong băng hình. Vả lại dù tôi có chạy thoát khỏi trấn Đa Minh vẫn có kẻ đem băng hình tôi giết bạn tôi cho công an, tôi tù mọt gông. Điều này là do tay thanh niên giết bạn trước tôi truyền đạt lại cho tôi. ta buộc phải ở lại chờ chúng tôi đến, ép chúng tôi phải chết . Nếu làm thế ta bị thảm sát như kiểu giết hắc tinh tinh. Nếu ta trốn thoát có kẻ gửi băng hình ghi tội sát nhân của ta cho công an..." Thiêm Trúc hoàn toàn choáng váng. hạ thấp giọng: "Trước đây có bao nhiêu đôi trai đến đây... ý tôi là có bao nhiêu người chết ở đây?" ta : "Tôi biết". Rồi ta chỉ tay lên tràn nhà: "Có nhìn thấy bộ cảm ứng báo cháy kia ? Ở đó giấu camera quay ban đêm. Người trước tôi quay toàn cảnh tôi giết bạn , tôi quay toàn cảnh giết bạn trai; tất cả video đều được lưu trong máy tính đặt ở phòng 108 bên cạnh, có muốn xem ?" Thiêm Trúc hận rằng thể nhào sang tát vào mặt ta. Hình như ta nhận ra điều gì đó, bèn khẽ : "Hãy tha thứ cho tôi, chúng ta thù oán, đều là người bị hại cả. Tôi chỉ làm theo trình tự người trước truyền lại. Tôi hỏi " có muốn xem video ?" chỉ là lời thoại buộc phải thôi. Sau này cũng phải lời thoại như thế. phải ở lại chờ cặp trai tiếp theo, buộc họ phải chết người; chưa làm được thể khỏi thị trấn Đa Minh, nếu bỏ trốn bị chết thê thảm, dù trốn thoát vẫn bị người ta gửi băng hình của cho công an, lúc đó trốn đâu được nữa? Công an toàn quốc truy nã ... Cho nên chỉ còn cách nghe theo lời người trước truyền đạt lại mà làm. Cũng đơn giản thôi, khỏi bị cực hình, vẫn còn sống mà phải tù..." Dường như Khúc Thiêm Trúc bị cuốn vào guồng máy tàn khốc thể thoát ra, các mắt xích nối với nhau rất chặt, dù có chỗ sơ hở cũng còn đủ trí lực để tìm thấy, đành theo nó vậy... Chàng trai miền đông bắc lại : "Đương nhiên, nếu sợ bây giờ có thể khỏi đây" Thiêm Trúc mất sức đề kháng, khẽ : "Cụ thể, tôi phải làm gì?" ta : "Tôi làm gì làm nấy. Hãy nhớ các trình tự. Có thể mới có thể thoát thân. Nào theo tôi." ta đứng dậy bước ra, Thiêm Trúc thoáng nhìn cái giường rồi cũng bước ra Và lúc này đầu ngừng lặp lại các con số 142857, 142857, 142857, 142857.... ta dẫn Thiêm Trúc sang phòng 108 sát vách, nhìn thấy chiếc giường và dàn máy thao tác rất phức tạp. ta ngồi trước máy, hướng dẫn : "Nút này điều khiển camera." ta ấn nút, toàn cảnh lên căn phòng 109, Triệu Tĩnh vẫn nằm giường hệt như cảnh trong phim kinh dị. "Nút này điều khiển bức tường". Thiêm Trúc bỗng hiểu ra tại sao phòng 109 bất ngờ xuất bức tường ngăn! "Nút này điều khiển căn phòng lên xuống. Phòng 109 tựa như cái thang máy, hiểu chưa? Sau khi và bạn trai ngủ say, tôi hạ căn phòng xuống dưới đất. Vừa nãy muốn gặp tôi, tôi hỏi ba lần " sẵn sàng chưa?", lúc đó căn phòng lên. Sau này cũng phải thao tác như thế. Khi đôi nam nữ ngủ say, hạ căn phòng xuống dưới sâu, họ hết đường chạy trốn và chỉ còn cách chấp nhận người phải chết, nếu nâng căn phòng lên. Thiêm Trúc nhớ lại, Triệu Tĩnh trước khi chết với rằng chạy ra thấy xung quanh toàn là tường. ra phòng 109 có thể lên xuống. ta tiếp: "Nút này điều chỉnh màn hình video". nhớ lại chương trình tivi về thị trấn Đa Minh đêm qua, chắc chắn phải của đài truyền hình mà chỉ là băng ghi hình thiết kế sẵn. "Nút này là micro, sau khi hạ tường ngăn xuống, gạt cần này sang trái để chuyện với nửa căn phòng bên trái, gạt sang phải để chuyện với nửa căn phòng bên phải." ra ta toàn ngồi trong phòng này để chỉ huy giết người! "Đây là cầu dao đóng ngắt điện toàn khách sạn". ta gạt phát, đèn lập tức tắt ngấm sau đó lại đóng điện trở lại. "Hai nút này điều khiển cửa ra vào và cửa sổ. Có thể điều khiển từ xa để khóa ngoài cửa sắt chống trộm, và nâng hay hạ chấn song sắt cửa sổ." Tiếp đó, ta đưa cho Thiêm Trúc cuốn sách, rồi : "Trong này là các lời thoại, phải làm quen ." Cuốn sách tên, tác giả, mã số xuất bản; chẳng bao nhiêu người đọc nó, các trang giấy quăn hết cả. Vẻ ngoài của nó khiến Thiêm Trúc cảm thấy bi ai, hình như thấy bao nhiêu oan hồn rên rỉ khóc trong khách sạn này. còn rất nhiều kí ức cần làm , còn rất nhiều câu hỏi cần giải đáp. Nhưng thôi, nghĩ nữa phải nắm các trình tự trước khi chàng người đông bắc này . ta lại : "Các đôi trai đến đây chỉ có thể ở phòng 109." Thiêm Trúc hỏi: "Nhân viên ở đây đều là đồng bọn với à?" ta bật cười: " nên hỏi là đồng bọn của 'chúng ta' à mới đúng! Nhưng tôi cho biết, tôi từng thăm dò họ, hình như họ chẳng biết gì cả, họ biết hay chỉ giả vờ biết." Thiêm Trúc gần như loạn óc, giờ đây dù muốn gì cũng chỉ là bế tắc. Dừng lát, lại hỏi: " còn dặn dò gì nữa ?" "Sau đây phải chụp với bạn trai tấm ảnh." "Chụp ảnh?" "Ảnh cưới ma." Thiêm Trúc rùng mình, dù cái chết của Triệu Tĩnh là bất đắc dĩ cũng bao giờ muốn cùng chụp ảnh cưới ma. rất buồn, sau này phải cố quên để sống cho yên ổn. Với , cái nghi thức nửa sống nửa chết ấy quái dị và kinh khủng, tuyệt đối thể lòng chung thủy hay vĩnh hằng, mà nó chỉ thể bệnh hoạn của thứ tình cảm bệnh hoạn. Huống chi chính tay giết Triệu Tĩnh, bây giờ lại làm đám cưới ma với , đâu phải đám cưới của cặp đôi mà là đám cưới của kẻ giết người và chính nạn nhân... hiểu tại sao họ lại ép chụp ảnh cưới ma với Triệu Tĩnh. Chính bị tấm ảnh chàng người đông bắc này và bạn thu hút đến nơi này, sau đây ảnh cưới ma của và Triệu Tĩnh lan truyền và dụ đôi trai khác đến.... "Tôi chụp ảnh cưới ma được ?" "". ta chắc như đinh đóng cột: "Trời sắp sáng rồi, chúng ta nào" Thiêm Trúc ngồi im, ta nhìn rồi : " nào!" Lúc này mới đứng dậy theo ta sang phòng 109. Triệu Tĩnh vẫn nằm giường, khuôn mặt nhô lên càng hơn. chàng người đông bắc bước vào toilet, kéo cái gương lộ ra công tắc. "Để tiện làm việc, ở đây cũng bố trí công tắc điều khiển phòng lên xuống." Rồi ta ấn nút. Thiêm Trúc cảm thấy chơi vơi chóng mặt, vội thầm đếm 1, 2, 3, 4, 5, 6,... chừng 18 giây sau đó cảm giác này mới hết. Tính theo tốc độ bình thường của thang máy là giây ba mét, phòng này xuống sâu 54 mét! Tương đương ngôi nhà 18 tầng. Sâu dưới đất 18 tầng chẳng phải địa ngục là gì? Căn phòng 109 xuống đến đáy rồi ta bước đến bên xác Triệu Tĩnh. Thiêm Trúc nén nổi hỏi: "Làm gì thế?" "Cõng ta đến trường đám cưới." Thiêm Trúc toàn thân nổi da gà: " trường... ở đâu?" "Lát nữa biết," ta lật tấm vải che Triệu Tĩnh ném xuống đất, Thiêm Trúc lại nhìn thấy : Khuôn mặt vẫn trắng trẻo, các múi cơ người hình như chùng xuống. chàng người đông bắc hỏi: "Chắc ta tập thể hình phải ?" Thiêm Trúc im lặng. ta lẩm bẩm: "Khổ thân tôi rồi..." ta nắm hai chân Triệu Tĩnh lôi xuống đất, rồi kéo hai tay , dựng ngồi tựa vào thành giường, tiếp đó ta xoay lưng đổi tay và cõng Triệu Tĩnh lên: " thôi." Thiêm Trúc như tê dại, theo ta ra khỏi phòng 109. Bên ngoài tối đen biết đây là nơi nào, vì rất sợ lạc đường nên đành bám sát ta. Họ đến căn nhà tối om. ta đẩy cửa mạnh bước vào, buông Triệu Tĩnh xuống đất như thả cái bao gạo. Rồi ta sờ công tắc đèn bật lên. Bóng đèn tròn chỉ khoảng 60W, ánh sáng vàng nhờ nhờ. Thiêm Trúc có thể nhận ra đây là căn nhà quá cũ kỹ, bên cạnh có gian xép tường đất, cửa đặt vài thứ nông cụ. từ từ bước vào và trợn tròn mắt, cứ như bước vào tấm ảnh cưới ma! chàng người đông bắc ngồi bệt dưới đất thở hồng hộc. Thiêm Trúc nhìn khắp căn nhà rồi lại nhìn xác Triệu Tĩnh. Tư thế rất kỳ quái: đầu nghẹo sang bên, chân duỗi chân co. hỏi chàng người đông bắc: " tên là gì?" ta hơi ngẩn người rồi đáp: "Sau khi việc kết thúc, chúng ta ai ai quen ai nữa, tôi thể cho biết." Thiêm Trúc hiểu ngay: ta cũng như , đều là hung thủ giết người, ta thể cho biết họ tên của mình. ta tiếp: "Trong hòm kia có quần áo, lấy ra; tự thay trang phục, tôi mặc trang phục cho bạn ." Thiêm Trúc nhìn sang bên, thấy cái hòm cũ kỹ, bốn góc bịt đồng, ở giữa có khóa. bước lại mở nắp hòm, lấy các thứ ra: mũ phớt đen, áo chẽn nam đỏ sẫm, áo dài nam màu đen, đôi ủng, bông hoa hồng và cành lá đen; bộ áo dài nữ tay thụng, váy dài đen thêu viền vàng, cái đai thất tinh tựa như cái mũ đội khi diễn tuồng cổ, hai dải lụa dài đỏ sẫm, đôi giày thêu mũi nhọn, bông hoa hồng cành lá đen dành cho dâu. chàng "vô danh" kia ngớt nhìn Thiêm Trúc, vẻ mặt như cố nén nét cười: " em ạ, tôi cho rằng ở đây chụp rất nhiều ảnh cưới ma, toàn là nam giới cưới ma nữ, hôm nay là lần đầu dâu cưới chồng chết." Thiêm Trúc đương nhiên hiểu gì, nhưng mặc kệ, nhớ chuyện khác. Từ lâu nghe mạng lan truyền tấm ảnh cưới ma rất ghê rợn, tấm ảnh cưới ma mà nhận được chỉ là tấm ảnh của chàng đông bắc này và bạn , nhưng chắc chắn là tấm ảnh ban đầu có . Có phải nó được chụp ở chính căn nhà này? Khi và Triệu Tĩnh đến hỏi lái xe taxi, ta địa chỉ của nơi cưới ma chính là khách sạn nay, nhà cũ dỡ bỏ rồi. Bây giờ xem ra nó vẫn tồn tại, nhưng nằm dưới lòng đất! Băng hình ở khách sạn "Có lẽ Diệp Tử Mi bị Vương Đức Hải giết, nhưng lời thoại chàng người đông bắc lúc nửa đêm lại là "Đức Hải và Tử Mi phạm điều đại kỵ, hậu quả là Tử Mi phải chết...". Dù thế nào ở đây vẫn chập chờn những oan hồn tan, có phải các oan hồn ở trong gian khác thao túng tất cả ? Nếu , tại sao cái chuỗi chết gối đầu này lại tinh vi chuẩn xác đến thế, và ai biết nó bắt đầu ở đâu kết thúc ở đâu... nếu phải tại các oan hồn mà là có những kẻ giấu mặt thao túng, vậy chúng làm thế vì mục đích gì? Các đôi nam nữ đến từ mọi miền, các oan hồn hề quen biết, vậy mối hận thù của chúng bắt nguồn từ đâu? sao hiểu nổi. chàng vô danh ngồi nghỉ nữa, ta đứng dậy : " thay quần áo . Tôi ra ngoài 10 phút". Rồi ta bước ra đóng cánh cửa gỗ lại. Thiêm Trúc nhìn đám quần áo cũ kỹ, nghĩ bụng, chắc là những thứ mà Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi mặc cách đây trăm năm, lúc này vẫn bốc mùi tang tóc. dám mặc. nhìn sang Triệu Tĩnh vẫn nằm đó chân co chân duỗi, đầu nghiêng sang bên. nhớ đến căn phòng tân hôn của hai người bố trí xong xuôi chỉ chờ hơn chục ngày nữa làm đám cưới, hai hàng nước mắt tuôn lã chã. do dự hơn nữa, ta sắp quay vào. vội lau nước mắt, cởi áo ngoài, cởi giày, mặc bộ đồ nữ lên, chân xỏ giày thêu hoa, chụp lên cái đai kỳ quái. Bây giờ biến thành dâu trong ảnh cưới ma. định ra soi gương nhưng lại thôi. muốn nhìn mình nữa. chàng kia nhanh chóng quay vào, nhìn rồi hỏi: " hay tôi mặc cho ấy." Thiêm Trúc khẽ đáp: "Để tôi." Đôi chân Triệu Tĩnh như hai khúc gỗ, chật vật lắm mới mặc được bộ áo dài cho . kia bước đến đỡ Triệu Tĩnh lên để Thiêm Trúc choàng nốt áo chẽn và đội mũ phớt. lén nhìn cái xác, trông khác với Triệu Tĩnh hàng ngày. Rồi kia đem theo cái giá gỗ và dây thừng đến : " chàng trước tôi buộc bạn tôi như thế này rồi dựng lên." ta lật úp Triệu Tĩnh, buộc cái giá gỗ vào người , sau đó dựng tất cả đứng lên. Phía dưới giá gỗ có đế tam giác đỡ, cái giá rung lắc rồi cũng đứng vững. Tất cả xong ta ra đứng bên máy ảnh, với Thiêm Trúc: "Nào em ra bái đường". Thiêm Trúc chần trừ rồi cũng bước ra đứng cạnh cái xác, nhìn thẳng vào ống kính. Nước mắt bỗng tuôn trào. kia hơi khó chịu, : "Em hãy chịu khó nếu chụp sao được? Tôi còn phải về miền đông bắc, tôi đợi em hơn chục ngày rồi đấy." Thiêm Trúc nhìn vào ống kính, vẫn kìm được nước mắt. ta bước ra ngồi lên cái hòm cổ, châm thuốc hút rất đáng sợ. Thiêm Trúc khóc hồi rồi lau nước mắt, : "Được rồi... chụp ." ta tắt thuốc lá, bước đến máy ảnh, làm vài thao tác chỉnh trang, rồi giật miếng da che ống kính "xạch!" cái. Sau đó : "Thay quần áo !" rồi ta ra ngoài. Thiêm Trúc nhanh chóng trút bỏ bộ quần áo xúi quẩy ấy, rồi mặc đồ của mình. Khi người kia quay trở vào gỡ Triệu Tĩnh ra và cũng thay xong quần áo. ta : "Bây giờ tôi hướng dẫn sử dụng cái máy ảnh này để chụp đôi trai tiếp theo." Điều khiển cái máy ảnh cổ lỗ này còn phức tạp hơn máy ảnh kỹ thuật số. Nhưng rồi Thiêm Trúc cũng vẫn nắm được. ta lấy tấm phim ra rồi dẫn Thiêm Trúc sang nhà phụ kế bên, đóng cửa lại rồi bật cái đèn đỏ trông hơi rờn rợn. nhìn cái buồng tối cũ kỹ này. Sau đó ta vừa thao tác vừa giảng giải các bước. Tấm ảnh cưới ma chụp với Triệu Tĩnh dần dần ra dưới ánh sáng u quái dị. bỗng cảm thấy nhìn thấy Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi. Tráng phim rửa ngốn mất gần tiếng đồng hồ. chàng đông bắc treo ảnh lên hong cho khô. Rồi : "Việc này xong, thôi!". ta dẫn Thiêm Trúc sang gian chính rồi lại cõng Triệu Tĩnh lên : "Về". Thiêm Trúc theo sau hỏi : "Sau đây phải làm gì nữa?" "Giải quyết cái xác" kinh ngạc: "Giải quyết ra sao?" "Khách sạn có cả thảy 32 phòng ngoài phòng 109 và phòng sát vách ra, các phòng khác đều dùng để chứa xác chết" Thiêm Trúc giật mình kinh hãi! Khách sạn này chứa bao nhiêu xác chết rồi? ta tiếp: "Chúng ta thử đẩy các cửa, cửa nào đẩy ra được xếp cái xác bạn trai vào đó, đóng cửa lại là được. có người khác xử lý sạch còn hạt bụi. chàng trước tôi dặn tôi như thế. Đôi trai đến sau, dù ai giết ai cũng đều giải quyết kiểu này." Thiêm Trúc ấp úng: "Tôi đem xác bạn tôi được ?" ta đáp: " được!". Rồi ta bổ sung: "Giả sử cho đem về giải quyết ra sao?" Đúng thế, nếu Thiêm Trúc đem xác Triệu Tĩnh về giấu ở đâu? Cõng cái xác Triệu Tĩnh vạm vỡ quả là việc quá sức; chàng đông bắc cõng cái xác vào phòng 109 đặt lên giường, ta chống tay vào tường thở hồng hộc. Lát sau mới có vẻ hơi khó chịu: " đừng đợi tôi nữa, ấn nút để lên ." Thiêm Trúc vội vào toilet ấn cái nút cũ kỹ sau cái gương. Gian phòng từ từ lên. Sau 18 giây nó trở lại vị trí ban đầu. Thiêm Trúc nhìn ra ngoài thấy trời vẫn còn tối. bỗng hỏi: "Hai nhân viên kia đâu?" "Chắc ngủ." "Họ ngủ ở đâu?" "Tôi biết." ta thở dài: "Ai gặp tình huống này tức là mấy đời vô phúc, tuy nhiên người ta cõng toàn xác nữ tôi ..." Thiêm Trúc hiểu ý ta: Nếu Triệu Tĩnh giết ta chỉ phải cõng xác , cân dễ chịu hơn nhiều nhưng chỉ im lặng... ta ra ngoài để kiểm tra từng phòng, lát sau chửi đổng câu rồi quay lại. Xem ra các phòng đều khóa chặt. ta lại cõng xác Triệu Tĩnh ra, Thiêm Trúc theo lên tầng . Tầng rất yên tĩnh, hành lang cũng trải thảm đỏ sẫm, dày và êm. ta đặt cái xác xuống, tiếp tục từng phòng 201, 202, 203,... đến phòng 209 két tiếng cửa mở ra. ta thấy vui vui, nhưng con tim Thiêm Trúc thấy đau thắt. thể khỏi đây, buộc phải ở lại chờ đôi trai khác, Triệu Tĩnh nằm ở gian này... ta lại cõng cái xác lên vào phòng 209. Lát sau ta thò đầu ra : "Tôi phải khóa cửa, có muốn nhìn mặt ấy lần cuối ?" Thiêm Trúc sững sờ biết có nên vào nhìn Triệu Tĩnh , rất sợ nhìn thấy nét oán hận khuôn mặt , đó là cơn ác mộng đồng hành suốt đời . ta hỏi lại: "Tôi khóa nhé?" Thiêm Trúc hoang mang gật đầu. ta bèn khóa cửa lại. Sau đó bước đến nhìn sắc mặt , đưa cho cái chìa khóa, : "Đây là chìa khóa phòng 108, có thể thoải mái ra vào. Tôi làm xong việc cần làm, tôi đây." Thiêm Trúc bỗng thấy rất sợ hãi nhìn quanh bốn phía, biết tìm cái gì. Cuối cùng nhìn đối phương với ánh mắt nài nỉ, khẽ : "... có thể ở lại giúp tôi ?" Bộ dạng rất "ngọt ngào" nhưng chàng đông bắc vẫn kiên quyết từ chối: "Nếu tôi ở lại đây thêm ngày tôi chắc chắn phát điên". Rồi : "Rất xin lỗi, chúc em may mắn." xong ta vội vã bước ra chạy xuống tầng dưới, tiếng bước chân xa dần, ra cửa kính mặt tiền. Thiêm Trúc nghe thấy tiếng bước chân của ta nữa.
CHƯƠNG 47 - CUỘC SỐNG LÀ BẢY NGÀY NỐI TIẾP BẢY NGÀY BẤT TẬN Hành lang trống trải chỉ còn lại mình Thiêm Trúc. nhận ra tường của khách sạn này sơn trắng bóng. À đúng, ngoài ra còn có người nữa bị khóa trong phòng 209: Triệu Tĩnh. biết lúc này mình nên đâu. Cuối cùng rảo bước về phòng 109 cầm tiền, ra. Lúc này trời vừa hé sáng muốn quanh lát. Đêm qua như cơn ác mộng bất tận, cần tỉnh táo trở lại. qua quầy lễ tân thấy hai kia đâu. ra khỏi cửa kính, bước xuống thềm. Bên ngoài vẫn u, rất lạnh, rùng mình, hình như vừa cảm nhận ra điều gì đó. Nguy rồi! Sau đêm thế giới này bỗng bị sụp đổ biến dạng. đờ đẫn đứng con phố Dao Găm, cố hồi tưởng lại cái động tác mà Triệu Tĩnh làm với bà già sồn sồn ấy, cố nhớ lại cái mùi nước hoa Chanel buồn nôn... mong mình được an ủi phần nào. Nhưng trong đầu cứ chập chờn cái hình ảnh khuôn mặt trắng bệch của Triệu Tĩnh sau khi chết. Trời sáng dần phố có vài người lại. Họ là ai? Họ có biết cái sau khách sạn kia ? Trực giác mách bảo Thiêm Trúc chớ tưởng những người kia chỉ mãi , chỉ cần có ý định chạy trốn, ví dụ vẫy xe để Đồng Hoảng họ lập tức xông vào ngay, chắc chắn là thế. Phía trước có quán ăn, bước vào. Việc cấp bách lúc này là phải tìm chỗ ở. dám ở lại khách sạn nữa, đó là cái nhà xác khổng lồ. Người phụ nữ là chủ quán mặc váy hoa lúi húi làm. Vẫn còn quá sớm chưa có khách vào ăn. Thiêm Trúc : "Chào bác, bác cho cháu bát mì đậu hoa." Chủ quán trả lời: "Vâng". Sau đó nhìn Thiêm Trúc hỏi: "Sao sắc mặt trông thiểu não thế?" Thiêm Trúc gượng cười: "Đêm qua khó ngủ ạ." Chủ quán gì nữa vào bếp đun nấu, lát sau bưng bát mì đậu hoa nóng hổi đặt lên bàn cho Thiêm Trúc. ăn ngấu nghiến, ngon lành, loáng cái hết veo. Rồi trả tiền nhưng chưa vội, hỏi: "Bác vào khách sạn trong ngõ tối bao giờ chưa?" Bà ta trả lời: "Tôi là người ở đây, ở khách sạn vào đó làm gì?" "Tôi là người Bắc Kinh đến đây du lịch. Xưa nay bác vẫn sống ở thị trấn này à?" " tôi từ Đo Tập dọn đến đây năm ngoái, ở nhà tôi chỉ làm ruộng, nghèo quá đến đây mở quán." Có lẽ nữ chủ quán này là người bình thường, Thiêm Trúc có ý rất mong có thể nhờ cậy, bèn : "Nhà ta có mấy người ạ?" "Ba người. Chồng tôi và con trai tôi Bắc Kinh làm mướn." Thiêm Trúc phấn chấn: "Cháu muốn hỏi bác việc". "Cứ !" "Cháu muốn ở lại khách sạn nữa, bác cho cháu nghỉ ở nhà ta được ? Giá phòng khách sạn bao nhiêu cháu cũng gửi bác bấy nhiêu." Chủ quán nghĩ ngợi rồi hỏi: " định ở bao lâu?" "Chưa biết ạ, có thể hoặc hai tuần..." "Nhà tôi chẳng rộng rãi gì, nếu chê cứ ở lại đây. Nhưng ngày 12 tháng sau ông xã và con trai tôi về...." "Được ạ, cháu trước khi các vị ấy về." Có vài khách lục đục bước vào quán. Chủ quán khẽ : "Tối đến đây là được." "Vâng, vâng." Vấn đề chỗ ở xong. quay lại khách sạn thu xếp hành lý. Bước vào cửa, hai nhân viên đứng quầy lễ tân mỉm cười: "Chào chị". Thiêm Trúc gượng gạo chào lại: "Vâng." qua bên họ từ từ dừng bước rồi quay lại hỏi họ: "Khi nào các hết giờ làm?" cao hơn đáp: "Chúng tôi trực ca đêm 7h tối đến 7h sáng, sắp tan ca rồi." Thiêm Trúc bỗng hỏi: "Các chỉ có phòng cho khách là phòng 109 phải ?" cao hơn có vẻ lúng túng đáp: "Vâng.... chỉ có phòng 109." "Các phòng khác để làm gì?". câu này Thiêm Trúc nhìn chằm chằm vào mắt ta. ta chép miệng: "Tôi cũng chịu biết, nghe cho người khác thuê nên chúng tôi quản lý nữa." Thiêm Trúc thể đoán được ta hay dối, hỏi thêm: "Các vào đó bao giờ à?" ta đáp: "Cho thuê rồi vào đó làm gì." Ngừng lát, Thiêm Trúc lại hỏi: "Chủ khách sạn của các là ai?' Đáp: "Chủ khách sạn tôi chưa gặp bao giờ". Rồi ta nhìn sang đồng nghiệp thấp . này : "Tôi cũng chưa." Thiêm Trúc nén nổi cười nhạt: "Thế ai gọi các vào làm?" cao : "Cách đây 2 tháng tôi thấy treo biển tuyển nhân viên nên tôi đến." ta chỉ sang bạn: " này cũng cùng đến phỏng vấn cùng tôi." Thiêm Trúc : "Ai đứng ra phỏng vấn hai ?" cao đáp: "Hai chị làm ca ban ngày." Thiêm Trúc: "Sao họ vào được đây làm?" cao đáp: "Tôi cũng chịu... à họ đến đây thay ca" Thiêm Trúc nhìn ra cửa, có hai bước vào, ngăm ngăm, trắng trẻo. nhân viên cao hỏi hai này: "Các cậu vào đây làm trước bọn tôi, hồi đó ai phỏng vấn các cậu?" ngăm ngăm : "Hai chị làm ca đêm. sao?" Thiêm Trúc bèn chỉ vào hai sắp tan ca: "Chính hai này làm ca đêm rồi còn gì?" ngăm ngăm : " phải hai người này, hai chị trước kia trực ca đêm, về sau họ xin nghỉ việc Quý Châu. Lúc sắp họ bảo chúng tôi phụ trách tuyển người, chúng tôi bèn dán quảng cáo tuyển người." ta chỉ vào hai cao thấp: "Sau đó tuyển được họ." Thiêm Trúc phát ớn, đó là vòng luẩn quẩn, đẩy qua đẩy lại khiến người ta biết đầu đuôi ra sao nữa. Hai bên bàn giao xong, Thiêm Trúc vội hỏi ngăm ngăm đen: "Các gặp chủ khách sạn bao giờ chưa?" ta lắc đầu rồi nhìn sang trắng trẻo, này cũng lắc đầu. Thiêm Trúc thấy khó hiểu: "Vậy ai phát lương cho các ?" ngăm ngăm đen : "Chúng tôi có thẻ ngân hàng, chỉ cần ra ngân hàng lĩnh." Thiêm Trúc biết nên hỏi thêm gì nữa. Hai trực ca đêm chào hai trực ca ngày rồi bước ra ngoài cửa kính. Thiêm Trúc vội đuổi theo hỏi cao: "Các biết khách sạn này có vấn đề gì à?" ta ngạc nhiên: "Có vấn đề gì?" Thiêm Trúc: "Bên dưới nó là khoảng và còn hai gian nhà cũ nữa." ta trợn tròn mắt: "Bà chị đừng dọa nhau như thế!" thấp lẩm bẩm: "Hai tháng nay tôi thấy khách sạn này bình thường, đêm khuya cứ văng vẳng những thanh lạ lùng." cao : "Cậu thế tớ sợ dám đến làm nữa cũng nên." thấp : "Tớ gan lì sợ, cậu cứ làm cùng tớ, sợ gì mà sợ?" Cả hai vừa chuyện vừa xa dần. Thiêm Trúc đứng nghệt ra, ngờ rằng những kẻ bí hiểm thao túng tất cả mọi chuyện đều có ở thị trường, hoặc là, họ chết từ lâu, chỉ để lại số thiết bị và những lời dối trá, và các cuộc giết chóc ở đây vẫn tự động tiếp diễn, là vòng tuần hoàn,... cặp đôi D bị những lời dối trá đe dọa rồi giết người , sau đó truyền những lời khốn nạn ấy cho cặp đôi E, cặp đôi E bị đe dọa giết người , rồi sau đó đe dọa lại cặp đôi F, cặp đôi F cũng giết người .... Nhưng nếu truy ngược lại những ai là A, B, C? ai biết. Nếu đúng như thế quá ư hoang đường. Khúc Thiêm Trúc nghĩ ngợi, khi xảy ra vụ giết người lần trước, cả khách sạn chỉ có ba người liên quan, thanh niên giết bạn mình, thanh niên đông bắc và bạn ta, còn đêm qua có thanh niên đông bắc, Khúc Thiêm Trúc, Triệu Tĩnh, lần sau đây có Khúc Thiêm Trúc và đôi trai đến.... Thiêm Trúc chợt nghĩ hay là phá ngang, chạy thẳng đến Bắc Kinh? Nhưng dám. bèn trả phòng, ra nhà bà chủ quán ăn. Bà ta thuê hai gian nhà ở phía sau quán ăn. Lúc hoàng hôn, bà ta vẫn rất bận việc, mình thẫn thờ ngồi ngoài sân ngẫm nghĩ. Bằng giờ này chiều qua và Triệu Tĩnh khoác tay nhau vào thị trấn, lúc trong Ngõ Tối, còn kể cho nghe mấy mẩu truyện vui đọc di động: Vương Trịnh là bạn thân hôm Vương bị vợ mắng nhưng dám cãi, Trịnh biết chuyện bèn chế nhạo "nam nhi mà lại sợ vợ à? Vợ tôi hễ nhìn thấy tôi là sợ y như nhìn thấy hổ", nhưng lúc đó vợ Trịnh nghe thấy, bèn đến kéo tai , quát: "Ông là hổ hay tôi là hổ?", Trịnh xử nhũn mềm mỏng : "Bà là ... Võ Tòng". Kể xong Triệu Tĩnh cười ha hả, cười chảy nước mắt, Thiêm Trúc chỉ lầm lì, cuối cùng chịu được nữa : " có thể lên tivi" Triệu Tĩnh hỏi: "Tại sao?" Thiêm Trúc lạnh lùng: " có thể lên tivi em có thể tắt luôn." Triệu Tĩnh ngớ ra, rồi lại cười, chỉ vào xúc động : "Chi tiết này kể.... kể cho em nghe." Thiêm Trúc nghĩ ngợi rồi bỗng òa khóc nức nở. Bà chủ quán rất tháo vát, sáng sớm ra quán làm việc, rất muộn mới về nhà. Tính bà rất cởi mở, hễ bà có mặt ở nhà Thiêm Trúc cảm thấy đơn nữa. Bà hay và thích kể chuyện gia đình, chuyện bà và mẹ chồng, chuyện chồng và con trai bà... Nhà bà có treo ảnh chồng và con trai, ông chồng rất đôn hậu, cậu con trai cũng khôi ngô. Phần lớn thời gian chỉ có mình Thiêm Trúc ở nhà, mỗi ngày sao mà dài lê thê. Đây là nhà người ta. rất muốn gọi điện cho mẹ, chắc bà vô cùng lo lắng, nhưng dám gọi, vì lỡ mẹ hỏi Triệu Tĩnh ra sao cứng lưỡi. sốt ruột đợi đôi trai tiếp theo lò dò đến để sớm thoát khỏi nơi ma quỷ này. tuần trôi qua. Ngày 5 tháng 12 là ngày chủ nhật. Sau khi trời tối Thiêm Trúc đến khách sạn trong tâm trạng rất căng thẳng. Vẫn là hai , cao thấp trực ban. Thiêm Trúc nhìn qua cửa kính thấy hai tranh luận gì đó, cười rất vui. bước vào, họ lập tức thôi đùa cợt, đứng thẳng và nở nụ cười nghiệp vụ. bước đến hỏi: "Hôm nay có khách trọ ?" cao đáp: "" Tâm trạng Thiêm Trúc vừa bỗng lại vừa nặng nề. Khi quay người bước ta bỗng gọi: "Chị ơi..." Thiêm Trúc dừng bước, ngoái lại nhìn. ta mỉm cười: "Chị trả phòng hôm 29 đến giờ vẫn chưa rời thị trấn này à?" Thiêm Trúc đáp: "Chưa." Vẫn ta: "Thế chị ở đâu?" Thiêm Trúc: "Ở nhà người họ hàng." ta nghĩ ngợi rồi lại cười : "Bạn trai chị đâu?" Thiêm Trúc choáng váng, mắt chớp liên hồi : " ấy về hôm 29 à , số 209." ta mỉm cười rồi cau mày: "Số 209?" Thiêm Trúc cũng cảm thấy mình sai nhưng biết nên cải chính thế nào, chỉ hạ thấp giọng : "Tôi ... hiểu lắm." rồi vội vã bước . giờ hình như thần kinh của hơi rối loạn
CHƯƠNG 48 - LẠI LÀ BẢY NGÀY hay ngồi ngoài sân thẫn thờ nhìn lên bầu trời.Thời gian qua khiến nhớ lại rất nhiều chuyện. nhớ đến tấm ảnh cưới ma gửi đến hòm thư, di động của , và còn có ai đó giơ nó trước ô mắt thần ở cửa nhà . Kẻ nào làm những chuyện đó? lại nhớ đến người mù, ông ta có phải tên lừa đảo ? Nếu là lừa đảo, những tượng kỳ dị nên giải thích thế nào? Chữ nổi "thị trấn Đa Minh" lại chính là bản đồ tuyến đường sắt Bắc Kinh – Đa Minh; chữ tịch trong đó chỉ tận cùng của thời gian, chữ nhật chữ nguyệt thể dương, ngần ấy chi tiết ghép thành thị trấn Đa Minh; chẳng lẽ cái tên Đa Minh phải do con người đặt ra. Trong tấm ảnh cưới ma chứa con số 142857, tổng các chữ số là 27; nếu đem các chấm lõm trong chữ nổi ấy tính toán theo quy tắc nào đó kết quả cũng được 27! Còn nữa, từ bất cứ thành phố nào đến thị trấn Đa Minh bằng đường tàu hỏa số km đều nằm trong phạm vi các chữ số 142857 (về sau Khúc Thiêm Trúc tự chọn các thành thị khác để đo cự ly, cũng đều rất chuẩn!) Ngoài ra, đem con số này lần lượt nhân với 1 cho đến 6 cũng cho kết quả chỉ gồm các chữ số này. Nhưng nếu nhân với 7 lại xuất con số 999999! Những điều này hoàn toàn hiếm gặp! Thiêm Trúc nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi có phỏng đoán: có lẽ mình bị người mù ấy thôi miên, những chữ nổi "Thị trấn Đa Minh", thực ra là những chấm tròn bất quy tắc, khi nhìn vào, lại tưởng rằng chúng là bản đồ tuyến . Có lẽ chữ Đa do hai chữ Triệu và chữ Tĩnh ghép thành liên quan gì đến chữ tịch; chữ Minh do hai chữ Thiêm và chữ Trúc ghép thành cũng liên quan gì đến dương ngũ hành. Có lẽ con số 142857 nhân với 7 bằng 999999 mà là bằng yên. Tiếc thay, Thiêm Trúc biết tư duy bệnh thần kinh len lỏi trong óc , tự hỏi mình có phải 142857 x 1 = 142857 hay ? Rồi tự trả lời là "phải", nhưng lại tin ở mình. đứng lên, chầm chậm bước ra con phố . nhận ra vài khuôn mặt trông quen quen, hình như quen. Thế này là sao? đứng giữa nắng chiều, suy nghĩ rồi bỗng nhiên hiểu ra: những người này cứ xuất lặp lặp lại. Tại sao họ xuất lặp lặp lại? Tại vì họ là diễn viên. Tại sao họ làm diễn viên? Tại vì họ muốn kiếm tiền. Tại sao họ muốn kiếm tiền? Tại vì họ cần tiêu tiền. Tại sao họ cần tiêu tiền? Tại vì họ phải chi tiêu để làm diễn viên... Nghĩ đến đây, Thiêm Trúc rùng mình, cảm thấy mình thể nghĩ ra. Đây chẳng phải là chuyện quá phức tạp hay sao? tự hỏi, rồi lại thấy nên tự hỏi nữa vì vấn đề này quá đơn giản – và đương nhiên lại quá phức tạp! là quá đơn giản tại sao lại "đương nhiên quá phức tạp"? Cái đầu của thêm lần nữa bị rối loạn. Đúng lúc này có bé tung tăng chạy đến, nó khoảng 11-12 tuổi, có đôi mắt to tròn, người mảnh khảnh, rất xinh xắn. Thiêm Trúc ngăn nó lại, : "Em ơi chị muốn hỏi câu này..." Bé đứng lại gật đầu. "Em tên là gì?" "Thủy Triệu Đồng." "Viết như thế nào?" "Chữ Thủy là nước, chữ Triệu là dự báo, chữ Đồng là nhi đồng." "Hay quá. Em học lớp mấy?" "Lớp sáu." Thiêm Trúc nhìn quanh rồi khẽ hỏi: "Em ơi, 142857 nhân với 1 được bao nhiêu?" Bé : "Vẫn là 142857." "Thế à? Cảm ơn em." Bé lại chạy . Thiêm Trúc thở phào. Vậy là người mù kia phải kẻ lừa đảo! Ông ta dự đoán và Triệu Tĩnh thể chung sống đến già, cũng ly hôn, cho nên Triệu Tĩnh chết đấy thôi! Hôm nay cũng như mọi ngày, rất muộn bà chủ quán mới về nhà. Thiêm Trúc nằm. Ở gian trong, có nghe thấy bà gẩy bàn tính để tính tiền. lại nghĩ đến con số kia, có lẽ nên nhờ bà xác định lại xem sao. : "Bác ơi..." Bà chủ bước đến bên cửa nhìn : " vẫn chưa ngủ à?" Thiêm Trúc giở mình nằm sấp, : "Bác gảy bàn tính hộ cháu xem, 142857 nhân với 1, nhân với 2, nhân với 3, nhân với 4, nhân với 5, nhân với 6 được bao nhiêu? Rồi bác viết ra hộ cháu." Bà chủ biết định làm gì, nhưng cũng làm theo, sau đó đưa mảnh giấy: "Cầm !" Thiêm Trúc : "Các kết quả này có chỗ nào giống nhau ? Bà chủ nhìn tờ giấy rồi đọc: "142857, 285714, 428571, 571428, 714285, 857142... giống nhau." Tim Thiêm Trúc đập mạnh. Hình như bà chủ nhận ra điều gì đó, ngỡ ngàng kêu lên: "A, nhận ra rồi, quanh quẩn lại vẫn là mấy chữ số đó." Lúc này Thiêm Trúc mới tin rằng mình là người bình thường. Bà chủ : "Thế này là sao?" Thiêm Trúc cười: "Chỉ là trò chơi các chữ số." Ngày mai là 12 tháng 12, rất có thể có đôi nam nữ đến đây để tìm hiểu xem ai chết trước ai chết sau. Nghĩ đến đây, Thiêm Trúc rất xúc động. Lúc hoàng hôn, nhà chỉ còn mình , chẳng có việc gì làm, lại nghĩ ngợi lung tung. Lúc này thi thể Triệu Tĩnh ở đâu? Có còn trong căn phòng 209 ? chàng đồng bọn có người xử lý, còn lại dấu vết gì nữa. Triệu Tĩnh chết được tuần, chắc họ xử lý xong. nhớ đến lúc mới đến thị trấn này, thấy bên ngoài có nghĩa trang, có lẽ họ chôn Triệu Tĩnh ở đó như những người bị hại khác... muốn xem. Có những ý nghĩ nên có hơn. hoàn toàn ngờ lại nhìn thấy cái tên ấy ở đời, và còn có số việc khiến suýt nữa hóa điên trước khi về đến Bắc Kinh. Thiêm Trúc hoàn toàn biết gì, chầm chậm ra ngoại vi thị trấn. Cửa hàng điện tử bên phố mở đĩa hát: " lưng bạch mã" của Từ Giai Oanh: " cưỡi bạch mã vượt qua ba cửa ải, thay áo trắng trở lại trung nguyên, bỏ lại Tây Lương vắng vẻ, chỉ lòng nhung nhớ Vương Bảo Xuyến..." vừa vừa nghĩ đến rất nhiều ưu điểm của Triệu Tĩnh. Có nhiều người tưởng rằng Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh làm ở gần nhau nên quen biết và nhau, thực ra phải thế, họ cũng nhờ vào trang web "Lưới tình" giới thiệu. Lần đầu gặp mặt, Thiêm Trúc biết Triệu Tĩnh làm ở câu lạc bộ thể hình Mu Us Desert, rất ngạc nhiên. Rất có thể cả hai từng trông thấy nhau vào giờ làm nhưng chú ý cũng nên. Sau khi đăng ký tìm bạn "Lưới tình", Thiêm Trúc lần lượt gặp ba nam giới. Người thứ nhất hơi đứng tuổi, người thứ hai quá trẻ, họ đều gầy mảnh nên ưng. Gặp Triệu Tĩnh lần lập tức rung động. Rồi họ đến với nhau, Triệu Tĩnh như người mới lần đầu, rất ân cần với . Nam giới thường tặng hoa nữ giới vào ngày sinh nhật, nhưng Triệu Tĩnh như thế, sinh nhật Thiêm Trúc là 24 tháng 8 ngày 24 hàng tháng đều tặng hoa , khiến rất cảm động. đến nghĩa trang, Thiêm Trúc chầm chậm rời khỏi đường cái và bước đến gần đám bia mộ. mong nhìn thấy tên Triệu Tĩnh để biết rằng được an táng. Nếu , giả sử ngày mai đến ngủ ở khách sạn khác nào canh xác ? Mặt khác, cái xác to tướng như thế nếu chôn cất có ngày bị lộ... Nhưng lại mong nhìn thấy tên ở đây, vì nếu nhìn thấy tức là khẳng định chết rồi. Thiêm Trúc qua các hàng bia với những họ tên xa lạ, hề nhìn thấy hai chữ "Triệu Tĩnh". định vòng sang mé bên kia thị trấn này ánh mắt bỗng dừng lại ở tấm bia có gì nổi bật: "Mộ của ái nữ Thủy Triệu Đồng." Cái tên này nghe quen quen, ta là ai nhỉ? Bia ghi năm sinh năm mất 1997-2008. Tính ra bé này mới 12 tuổi, chết được hai năm. Thiêm Trúc bỗng choáng váng. Chiều qua, gặp bé 11-12 tuổi, mắt to tròn, hơi gầy, tên là Thủy Triệu Đồng. Hay là trùng họ trùng tên? thể! từ từ bước ra đường cái. biết nên hỏi ai. Nết cho rằng mọi việc xảy ra ở khách sạn đều là hành vi của con người lúc này đúng là gặp ma! Trở về thị trấn, Thiêm Trúc đứng phố tỉ mỉ quan sát từng người qua lại. Bà già từng chỉ đường cho , bây giờ đẩy xe nôi. bước đến hồi hộp : "Bà còn nhớ tôi ?" Bà già dừng lại nhìn , lắc đầu. "Cách đây tuần tôi và... hỏi đường bà." "Thế à?" "Xin hỏi, bà họ gì ạ?" "Tôi? Họ Mễ!" "Quý danh của bà?" Bà ta lưỡng lự, rồi : " hỏi để làm gì?" "Tôi..." Thiêm Trúc chẳng biết gì. Bà ta lắc đầu rồi : "Tên tôi xấu lắm..." rồi bà ta đẩy xe nôi bước . Thiêm Trúc chưa chịu thôi, tiếp tục chạy nhìn khắp phố. Ngay bên cạnh là xưởng sửa chữa cơ khí, chiếc tắc xi màu trắng chạy đến đỗ trước cửa, người lái xe trạc ngoài 30 tuổi chui ra, rảo bước vào xưởng. Thiêm Trúc vội : " ơi..." ta dừng lại nhìn , chưa cần gì. Thiêm Trúc: " tên gì?" ta ngạc nhiên: " hỏi tên tôi à?" Thiêm Trúc: "Vâng. Tôi thấy rất giống người bạn học cấp II với tôi..." ta mỉm cười: "Tôi giống bạn học cấp II của ư? Tôi ít ra cũng hơn 20 tuổi đấy!" Thực ra trông ta chỉ hơn Thiêm Trúc 10 tuổi là cùng. Thiêm Trúc: " cứ tên xem nào?" ta đáp: "Vương Hiển Đông." Thiêm Trúc: "À... tôi nhìn nhầm, xin lỗi ." ta : " sao, chứng tỏ trông tôi quá trẻ." ta vừa vừa bước vào xưởng, gọi: " Dương ơi, sửa giúp tôi bộ côn..." Thiêm Trúc rảo bước, lại ra khu lăng mộ ở ven thị trấn. bắt đầu tìm từ phía tây nam. tìm thấy cái tên ấy. Rồi lại sang phía đông nam, nhìn thấy tấm bia khá cũ, bên viết: "Mộ của người chồng thân Vương Hiển Đông, năm sinh – năm mất 1964-1993". Mặt trời chiều khuất dần sau núi, ánh sáng bỗng trở nên mong manh, những con dơi trong rừng cây bắt đầu vù vù bay ra. Lúc này là thời khắc tận cùng của ngày, Thiêm Trúc vẫn đứng ngây trước ba chữ "Vương Hiển Đông" tấm bia "Vương Hiển Đông" cũng lặng lẽ nhìn như : tôi ít ra cũng hơn 20 tuổi. Đêm, Thiêm Trúc nằm giường, ngớt trở mình trằn trọc. ngờ rằng mình thể trở về Bắc Kinh được nữa. Lúc đó bia mộ của cũng dựng ở bãi tha ma ven thị trấn này, liệu có thể lại xuất trong thị trấn ? Đêm khuya, văng vẳng nghe thấy tiếng bà chủ nhà trở về. Bà ngồi gian ngoài dùng bàn tính tính toán tiền nong, sau đó tắt đèn, nghỉ. Thiêm Trúc thấy căng bụng muốn vệ sinh, bèn xuống giường khoác áo ra. "Bác đấy à?" " chưa ngủ ư?" "Chưa." "Tôi làm thức giấc đấy chứ?" " ạ, cháu muốn vệ sinh." "Bật đèn lên kẻo vấp ngã." " cần ạ." Nhà vệ sinh đặt bên ngoài. Xong xuôi, quay vào, nhàng qua gian của bà chủ rồi bước đến cửa gian trong, dừng lại hỏi: "Bác vẫn chưa ngủ à?" "Chưa. Hôm nay làm mệt quá, lưng đau..." "Cháu muốn chuyện này, bác đừng sợ..." "Cháu càng thế tôi lại càng sợ đấy!" "Hôm qua cháu ra phố, gặp bé tên là Thủy Triệu Đồng, hôm nay cháu lại nhìn thấy bia mộ ghi tên của bé đó ở nghĩa trang phía tây bắc thị trấn. Cháu quay về gặp người lái tắc-xi tên là Vương Hiểu Đông, sau đó cháu lại chạy ra bãi tha ma xem, lại nhìn thấy bia mộ ghi tên ta. Thế ..." đến đây, Thiêm Trúc im bặt. nhận ra bà chủ quán chỉ im lặng. Lúc này nhìn thấy sắc mặt của bà ta, chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi mắt của bà chớp sáng trong đêm tối. chăm chú nhìn hai đốm sáng ấy, tim chính mình đập như điên. Cứ như thế rất lâu, Thiêm Trúc im lặng, bà chủ cũng gì. Rất bình thường. Thiêm Trúc chịu nổi, run run hỏi: "Bác ơi... bác tên là gì?" Bà ta bỗng cười vang. Thiêm Trúc bủn rủn ngồi sụp xuống đất. Bà ta vừa cười vừa : " ở chỗ tôi ngần ấy hôm, bây giờ mới nhớ ra cần phải hỏi tên tôi à?" Thiêm Trúc chống tay vào tường, cảm thấy đến ngày tận thế. Bà ta vẫn cười: "Đừng hỏi làm gì. Cứ gọi tôi là bác hay là cũng được. Yên tâm, ngoài đó có bia mộ của tôi đâu." Bà ta vẫn ra họ tên! Thiêm Trúc nghĩ bụng rất có thể hôm nay mình nhìn thấy tấm bia của bà ta rồi! Bà chủ cười nữa, giọng bà ta có vẻ nghiêm túc. " có thể nghi ngờ cả tôi! ở với tôi, nếu tôi là ma tôi hại chết rồi!" Thiêm Trúc thấy bà ta cũng có lý. sợ nổi gai ốc, dần bình tĩnh trở lại. Bà ta lại : "À, tôi còn chưa xem chứng minh thư của . tên là gì nhỉ?" Thiêm Trúc hơi do dự, rồi : "Khúc Thiêm Hương..." Bà ta im lặng lúc, rồi bỗng giọng rất bí hiểm: "Ngủ ! Thiêm Trúc! Ngày mai nên trở lại khách sạn..."
CHƯƠNG 49 - KHÚC THIÊM TRÚC VÀ TRƯỜNG THÀNH Trở lại trường ngày 12 tháng 12. Trường Thành giết hại Hồ Tiểu Quân. Tiểu Quân quá nông nổi. Trường Thành cho rằng cái thị trấn ở tây nam truyền thuyết đến rất hấp dẫn thế là theo từ Tần Thị đến đó. ngờ rằng Tiểu Quân lại đến tìm cái đáp án trời ơi đất hỡi đó. Đến thị trấn Đa Minh, màn sương dầy đặc khiến Trường Thành có linh cảm chẳng lành. Nhất là sau khi Tiểu Quân vào khách sạn, sốt sắng chụp ảnh với ngay, khiến rất nghi hoặc. Chụp rồi, lại chụp lại. Tấm ảnh thứ hai bị hỏng, tấm ảnh thứ nhất chấp nhận được nên thôi chụp nữa... Sau đó Tiểu Quân tắm, tắm rất lâu, Trường Thành nắm giường kê sát cửa sổ ngủ say. sau đó bao lâu bỗng thức dậy, nghe thấy giọng nữ lạ: "Chào ." Có thể lúc đó Trường Thành rất điềm tĩnh, nghĩ ngay rằng trong có thể nhà này đặt giàn máy và truyền thanh đến chỗ . im lặng, chờ đôi phương tiếp. Đúng thế. "Bây giờ các người bị tách ra, ấy và đều nghe thấy nhau gì. Các người đến đây du lịch, lúc này các người ở tầng 18 dưới lòng đất. Nếu muốn ngắm cảnh địa ngục, nếu sợ, bây giờ có thể ra theo lối cửa sổ để nhìn. Tôi mở chấn song sắt giúp và luôn ở đây chờ ." Trường Thành vẫn im lặng. tin rằng đối phương dối, ngửi thấy mùi chết chóc tràn vào từ ngoài cửa sổ, từ sàn nhà, từ tường vách, và thấm vào tận xương tủy . Giọng đối phương có nét lúng túng, tin mình chiếm ưu thế, hình như ta ở dưới địa ngục . Đối phương tiếp tục ngập ngừng, năng rườm rà: "Xem ra mấy hứng thú, tôi tiếp vậy. Tuy chúng tôi chi tiền lộ phí để các người ngàn dặm đến đây, tuy kia là nhà nước pháp quyền, nhưng ai có thể phát ra cái thế giới địa ngục này; dù mất điện chúng tôi vẫn nhìn thấy từng cử chỉ của các người... tôi mong nếu phải đồ ngu hãy nghe kỹ từng câu sau đây của tôi: trong hai người, có người phải chết!" Trường Thành run bắn, nghĩ ngay rằng chắc Hồ Tiểu Quân phạm vào điều cấm kỵ hoặc xúc phạm thế lực nào đó, bây giờ họ trả thù tàn khốc. Giọng nữ tiếp tục : "Bạn nhận được tấm ảnh cưới ma, sau đó dẫn đến đây để tìm đáp án ấy. Bất kỳ đôi trai nào đến đây, đều phải chết người: đó là đáp án! Tôi ám chỉ gì cả, tôi chỉ cho biết ; những người từng chết ở đây đều là nữ, lần này nếu bạn chết phải chết, tôi cam đoan rằng thể sống đến khi trời sáng." Đầu óc Trường Thành như đông cứng. Bây giờ mới biết mục đích của Tiểu Quân đưa đến đây để làm gì. Nhưng bây giờ chuyện đó quan trọng nữa, mối nguy hiểm ở ngay trước mắt. Tâm lý sợ chết khiến tiêu tan ý nghĩ kháng cự, chỉ còn lại bản năng sinh tồn. lập tức nghĩ luôn: nếu để cho Tiểu Quân chết ấy nên chết như thế nào? "Yên tâm, ấy đau đớn gì hết." đến đây, giọng đối phương run rẩy, líu lưỡi, rất bình thường. "Tầng của tủ áo có viên thuốc mê và xi-lanh thuốc độc, lát nữa gặp bạn , hãy tìm cách cho ta uống, ta bất động. Sau đó, dùng bộ bơm tiêm nạp sẵn thuốc độc Cyaniding, tiêm cho ấy, chưa đầy phút sau ấy ra êm ái... Ở Trung Quốc, chết êm ái là hợp pháp, có ai được hưởng ưu đãi như thế đâu. Cũng có nghĩa là ấy gặp may mắn. Tôi cũng hiểu rằng rất đau khổ. Từ giờ đến trước lúc trời sáng, buộc phải lựa chọn. Tôi thêm câu này: nếu để ấy chết được chọn chết êm ái. chết ra sao? Chúng ta cùng xem băng hình." Tivi tự động bật lên, màn hình u. Trường Thành nhìn xung quanh, thấy bức tường, nhưng thấy người phụ nữ kia. Màn hình chiếu 18 cảnh con hắc tinh tinh bị thảm sát, vô cùng rùng rợn, dã man. Xong xuôi, tivi lại tự động tắt, căn phòng lại chìm trong bóng tối vô tận. Giọng nữ lại tiếp tục vang lên: "Tôi tin rằng chọn bất cứ cách chết nào. Được, tôi tạm lui. tự biết mình nên làm gì." Giọng đó biến mất. Trường Thành dần bình tĩnh trở lại, đờ đẫn suy nghĩ xem đây là chuyện gì? Nhưng lập tức kết luận mình thể hiểu nổi, giống như đứa bé ở nhà trẻ đứng trước đề toán bậc đại học. thể lãng phí thời gian! đứng dậy lần mò bước đến tủ áo... quả nhiên sờ thấy thuốc mê và xi-lanh thuốc độc. Tim thắt lại. Rồi run run cầm viên thuốc bước đến tủ lạnh, tìm thấy lon nước ngọt Vương Lão Cát mà Tiểu Quân vẫn thích uống. định bật nắp, rồi lại đặt xuống, nghĩ ngợi. thấy chai nước khoáng mà Tiểu Quân mua. mở nắp rồi thả viên thuốc vào, sau đó đậy lại, lắc mạnh. Thực ra cần lắc vì tay run ghê gớm, thuốc tan ra dễ dàng. Sau đó ngồi nghệt giường, nghĩ ngợi. Giọng nữ ấy trong hai người phải chết, cũng tức là ai chết cũng được. Rất có thể kẻ bí hiểm này cũng như thế với Tiểu Quân... Liệu Tiểu Quân lựa chọn như thế nào?" Chẳng sau đó bao lâu, trong bóng tối Trường Thành bỗng nghe thấy tiếng Tiểu Quân gọi . run rẩy : "Sao rồi?" ngờ rằng sau đấy Tiểu Quân cầm cho nước, giả vờ tử tế bảo hãy uống . Trường Thành nghĩ nhiều nữa, chờ xem Tiểu Quân gì. Con mụ bí hiểm kia nấp ở đâu đó, theo dõi và Tiểu Quân. phải giấu mình, đưa Tiểu Quân vào thế bị động. biết quá , cả về tuổi đời, về chỉ số IQ, về kinh nghiệm trường đời, Tiểu Quân đều thể bằng . nắm chắc phần thắng. Tiểu Quân có giọng nữ bảo hãy làm hại , dù chết cố cũng làm thế... Chính Trường Thành cũng hiểu nổi tâm trạng lúc này là gì. Đành vậy, ngay Tiểu Quân cũng nghĩ thế cứ tùy ý ấy vậy. cũng có tính đến khả năng chạy trốn. Nếu thử hành động, cứ thế này chấp nhận để cho con mụ kia lấy mạng bạn quá oan uổng. Dù sao, kết cục xấu nhất là Tiểu Quân chết, chết, thế tại sao cố cưỡng lại phen? Nhưng khi dắt Tiểu Quân ra khỏi phòng thấy khách sạn đâu nữa, tất cả tố đen như cái thùng sắt khổng lồ tối đen, Trường Thành hiểu ngay dù có cố nữa cũng chỉ là vô ích. Cả hai lại trở vào phòng 109. đưa chai nước khoáng cho Tiểu Quân uống, lập tức mềm nhũn, nằm vật ra... Hồ Tiểu Quân chết, Trường Thành ném bộ bơm tiêm xuống, ôm choàng Tiểu Quân khóc nức nở. Lát sau, ngẩng đầu vọng lên: " ấy chết! Thả tôi ra." Giọng nữ lạnh buốt lại vang lên trong bóng tối: "Các người phải làm đám cưới ma !" Trường Thành kéo vạt áo lau nước mắt, đờ đẫn. Đối phương tiếp tục: "Ta là người làm chứng cho! Ta tên là Khúc Thiêm Trúc!" Bóng tối vô tận. Trường Thành thể nhìn thấy ai trước mặt, tất nhiên càng thể biết ai là kẻ chủ mưu bày đặt ra tất cả. mới chỉ biết tên người: Khúc Thiêm Trúc! bình tĩnh trở lại, hỏi: "Ngươi là ai?" Giọng nữ bỗng òa khóc nức nở, hệt như lúc nãy. Tiếng khóc thảm thiết, đớn đau đến cùng cực. Trường Thành hoang mang hiểu ra sao. Kẻ ấy khóc lóc rất lâu, rồi mới nghẹn ngào : "Tôi cũng như các người, tôi từ Bắc Kinh tới đây... tôi xin lỗi..." Trường Thành ngắt lời: "Ngươi ra đây! Ngươi có ra được ? Hai người chuyện trực tiếp!" Giọng nữ lại vang lên: " chờ lát." Trường Thành bỗng thấy chóng mặt, lát sau mới trở lại bình thường. Căn phòng bỗng sáng lòa, lại có điện. Có tiếng giọng nữ: "Mở cửa cho tôi!" Trường Thành sợ hãi nhìn sắc mặt Tiểu Quân. Hình như còn hồng hào hơn trước, sắc mặt cũng rất an lành. Lúc này mấy buồn bã, chỉ thấy kinh hãi và lo âu, hình như nhìn thấy người nhà Hồ Tiểu Quân với những căm hờn muốn ăn tươi nuốt sống , nhìn thấy đám đông ghê tởm tránh xa , nhìn thấy cái huy hiệu mũ quan tòa và những họng súng lạnh lùng chĩa vào ... dám nhìn Tiểu Quân nữa, bước ra mở cửa. Nhìn thấy khung cảnh vẫn bình thường như trước và trông rất thiểu não đứng trước cửa bằng ánh mắt bi thương. "Tôi là Khúc Thiêm Trúc." Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Trường Thành là giết luôn kẻ này... ta là nhân chứng vụ việc. ta đứng nép sang bên, tránh nhìn vào cái xác Hồ Tiểu Quân. ta : "Chúng ta sang gian bên chuyện được ?" Trường Thành theo ta sang phòng mới, nhìn thấy các thứ thiết bị điều khiển. Cả hai đứng chuyện Khúc Thiêm Trúc run run kể lại tất cả mọi tình tiết. Trường Thành nhìn ra cửa sổ, ngoài kia vài ánh đèn le lói, chỉ im lặng. quan tâm mọi chuyện ở đây là do ai tạo ra, đến nay có bao nhiêu người bỏ mạng, sau đây có bao nhiêu người chết? chỉ quan tâm đến vấn đề: tiếp theo ra sao đây? Bây giờ là kẻ sát nhân. Từ bé đến giờ chưa từng thực đánh nhau với ai, thế mà nay chỉ sau đêm biến thành tội phạm giết người. Khi và Tiểu Quân từ Bắc Kinh đến thị trấn Đa Minh, hề để lại dấu hiệu gì. muốn trở về Bắc Kinh nữa, ở lại Đa Minh, nếu có động tĩnh gì trốn vào trong rừng núi, sống trọn đời như con thú hoang. Chỉ cần sống là được. Khúc Thiêm Trúc: "Nào, bây giờ chụp ảnh." Cả hai lại sang phòng 109, rồi hạ xuống bên dưới. Trường Thành cõng Tiểu Quân, theo Thiêm Trúc để chụp ảnh. Bốn bề tối đen, giống như đêm tối, cũng giống như bóng tối trước mắt người khiếm thị, nó u như thế giới xa xăm. Nếu có Thiêm Trúc dẫn đường thậm chí ngờ rằng mình bị Hồ Tiểu Quân đưa . Thiêm Trúc bước vào gian nhà xập xệ, cũ kỹ, bật đèn. chỉ đạo Trường Thành thay trang phục chú rể thời xưa, sau đó cả hai cùng "chăm sóc" dâu mặc bộ đồ cổ quái, buộc lên giá gỗ, rồi chật vật dựng lên. " dâu" Tiểu Quân luôn gục đầu xuống, mặc kệ họ làm gì làm. Tiểu Quân giống như người ngủ say. Thiêm Trúc giật máy "tạch" cái, chụp xong. Sau đó Thiêm Trúc dẫn Trường Thành sang buồng tối để tráng phim rửa ảnh. Bên này ánh sáng quá yếu, Trường Thành khóc sưng cả mắt, chỉ nhìn thấy lờ mờ. Ảnh rửa xong, Trường Thành nhìn thấy dâu mở mắt. Đầu như nổ tung. bỗng có linh cảm: dù nghi thức đơn giản đến mấy, chỉ cần làm đám cưới ma Tiểu Quân vĩnh viễn bao giờ xa ... Đôi khi linh cảm của con người rất chuẩn xác, ai có thể lý giải được. Họ trở về phòng 109, vẫn là Trường Thành cõng Tiểu Quân. Xung quanh vẫn tối đen như mực. Ngày trước Tiểu Quân hay nũng nịu bắt cõng , ngờ cõng người sống và cõng người chết khác nhau rất xa. Người sống mềm mại, người chết cứng đơ; cõng người sống thấy rất ấm, cõng người chết lại thấy lạnh; khi cõng Tiểu Quân sống, hơi thở, tim đập, tuần hoàn máu của cho cảm giác xúc động, cõng người chết chẳng khác gì cõng tấm bia mộ đầy tử khí; cõng người sống cảm thấy mắt họ nhìn khắp xung quanh, cõng người chết mắt họ sau mí mắt và nhìn chằm chằm vào gáy mình... Căn phòng 109 lên, trở lại mặt đất. Thiêm Trúc ra hành lang tìm chỗ cất thi thể Hồ Tiểu Quân. tay đẩy từng căn phòng ra, đều thấy bị khóa. vẫy Trường Thành theo, rồi cùng lên tầng hai. đẩu cửa phòng 201, 202, rồi 203 đều bị khóa chặt. Bước chân chậm dần, phòng phía trước là phòng 209 mà rất sợ, rất buồn. Nhưng vài căn phòng trước nó khóa. Thiêm Trúc bỏ qua phòng 209, đẩy cửa phòng 210, rồi 211, 212... đều khóa chỉ có phòng 209 là khóa? Thiêm Trúc đứng ngây giữa hành lang dám bước vào phòng 209. Cách xa, Trường Thành cõng Tiểu Quân đứng chờ. chỉ tay vào phòng 209, : "Phòng này!" Trường Thành cõng Tiểu Quân đến, đá vào cánh cửa, cửa mở ngay. Thiêm Trúc rùng mình. nghe thấy tiếng Trường Thành vào, đặt xác Tiểu Quân xuống giường, sau đó "tách" bật đèn lên. Rồi bước ra. Thiêm Trúc tưởng nhìn thấy Triệu Tĩnh, nhưng ngờ chỉ độc câu: "Trình tự xong chưa?" Thiêm Trúc gật đầu: "Xong rồi." Trường Thành : "Đêm nay là đêm tân hôn của tôi và ấy, tôi muốn ở lại với ấy." Đêm tân hôn? Đúng, họ vừa làm nghi thức đám cưới ma. Thiêm Trúc : "Được... phải ra trước khi trời sáng và khóa cửa lại." Trường Thành : "Được!" Thiêm Trúc bỗng hỏi: "Trong đó có ai khác à?" Trường Thành hỏi lại: "Là ai?" Thiêm Trúc trả lời, thay vào đó hỏi câu khác: "Chỉ hai người thôi à?" Trường Thành đáp: "Chỉ có hai chúng tôi." Triệu Tĩnh gật đầu: "Được!" Trường Thành tay đóng cửa lại. Từ đầu đến cuối Thiêm Trúc nhận ra phòng 209 rất khác so với phòng 109: phòng này có tivi, tủ áo, toilet, cũng có bàn ghế, đèn bàn, tủ lạnh... chỉ có cái giường kê chính giữa, đầu giường có ngọn đèn mờ tối. còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là ngọn đèn Trường Minh Đăng mà truyền thuyết vẫn đến. Cửa sổ che rèm kín mít, rèm màu đen. Giờ đây Hồ Tiểu Quân nằm ngay ngắn giường, Trường Thành có chỗ ngồi, đứng bên cúi đầu, khoảng cách này giống "vợ chồng tân hôn" chút nào, mà giống như cảnh mặc niệm vĩnh biệt người ra . Hôm nay là ngày 13 tháng 12, còn 13 ngày nữa đến ngày họ dự định kết hôn. Trường Thành hai hàng lệ tuôn rơi, đứng nhìn khuôn mặt hiền từ của Tiểu Quân. vừa khóc vừa : "Tiểu Quân, em vốn rất thích rèm cửa sổ màu đen đúng ... em nhìn xem... hôm nay chúng ta kết hôn, rèm cửa màu đen..." "Em cũng rất thích bạn trà bằng gỗ, cũng mua về thay cái bàn kính đó rồi, trót bán rẻ lần sau chỉ bán rẻ 10% thôi, em rất vui. mong em thấy vui, chỉ muốn em vui..." "Tiểu Quân, em vẫn thích ban nhạc "90" đúng , bao giờ họ ra album mới mua cho em, sau đó ra ngã tư gửi cho em, được ?" "Tiểu Quân, em hay rất có con mắt thẩm mỹ về quần áo phụ nữ, sau này thường xuyên shopping, hễ thấy đồ đẹp và vừa cỡ em mua ngay cho em..." "Em ạ, kể từ nay dùng tài khoản của em để lên mạng chơi game "World of Warcraft", chơi hộ em, cũng tức là em có thể sống lại trong game, có thể tiếp tục làm nhiệm vụ, tiếp tục giao lưu với các bạn trong trò chơi..." "Em từng , em thể quên lần em công tác cảm thấy rất đơn... ngờ bỗng xuất bên em chuyến tàu đó... Lần này em rất xa, chắc cảm thấy rất đơn, nhưng thể xuất bên em nữa, em hãy tha thứ cho . Chúc em lên đường bình an..." Trường Thành nức nở thành tiếng nữa. Khúc Thiêm Trúc có phần xúc động, vậy là hoàn thành nhiệm vụ, có thể về nhà! Nhưng trời vẫn còn tối, thể đâu. muốn quay lại phòng 108, nhìn các thiết bị mình từng thao tác, thấy ghê tởm. Sát vách là phòng 109, vừa chết ở đó, Triệu Tĩnh cũng chết ở đó... Toàn bộ tầng này trống trải vắng lặng. Thiêm Trúc rất sợ hãi. Lúc này chỉ tầng hai có người sống, ta đứng khóc than trong phòng 209, Thiêm Trúc lại lại bên ngoài phòng 209 chờ trời sáng. Hành lang cực yên tĩnh, hình như có tiếng kẹt cửa, Khúc Thiêm Trúc lắng nghe và bỗng trơn tròn mắt. Bên trong vọng ra tiếng nam nữ trò chuyện với nhau. Giọng nam vừa khóc vừa : "Tiểu Quân, em vốn rất thích rèm cửa sổ màu đen đúng ... em nhìn xem...hôm nay chúng ta kết hôn, rèm cửa màu đen..." Giọng nữ : "Đừng lòe nhau nữa, đó là đồ cũ! Em gọi điện về cho mẹ em, bà gửi cho em cái mới..." Giọng nam: "Em cũng rất thích làm bàn trà bằng gỗ, cũng mua về thay cái bàn kính đó rồi, trót bán rẻ, lần sau chỉ bán rẻ 10% thôi. Em vui. mong em thấy vui, chỉ muốn em vui..." Giọng nữ: " cần mua làm gì, cậu em là thợ mộc, cậu ấy ở quê, mai kia em bảo cậu ấy gửi cho chúng ta." Giọng nam khóc : "Em vẫn thích ban nhạc "90" đúng , bao giờ họ ra album mới mua về cho em, sau đó ra ngã tư gửi cho em, được ?" Giọng nữ: "Được, được! Đừng quên gửi cho em các tờ áp-phích quảng cáo của họ nữa!" Giọng nam khóc : "Em hay rất có con mắt thẩm mỹ về quần áo phụ nữ, sau này thường xuyên shopping, hễ thấy đồ đẹp và vừa cỡ em mua ngay cho em..." Giọng nữ : " nhớ gửi cho em cái tủ áo nữa, con đều có vài cái tủ áo." Giọng nam khóc : "Em ạ, kể từ nay dùng tài khoản của em để lên mạng chơi game "World of Warcraft", chơi hộ em, cũng tức là em có thể sống lại trong game, có thể tiếp tục làm nhiệm vụ, tiếp tục giao lưu với các bạn trong trò chơi..." Giọng nữ: "Được! nhớ thường xuyên mở hòm thư của em, nếu em có thư gửi cho em đọc." Giọng nam khóc : "Em từng , em thể quên lần em công tác cảm thấy rất đơn... ngờ bỗng xuất bên em chuyến tàu đó... Lần này em rất xa, chắc cảm thấy rất đơn, nhưng thể xuất bên em nữa, em hãy tha thứ cho . Chúc em lên đường bình an..." Đến đây giọng nam nghẹn ngào được nữa. Giọng nữ cười rất kỳ lạ: "Cưng à, sao gửi luôn cả cho em?" Khúc Thiêm Trúc choáng váng. nhận ra trong đối thoại của họ có từ đầy ngụ ý, có thể hiểu theo hai cách. Đó là từ gửi: bảo mẹ em gửi cho em cái rèm cửa mới, bảo cậu em gửi cho cái bàn gỗ, đừng quên gửi áp-phích của họ cho em, gửi cho em cái tủ áo, nếu em có thư gửi cho em đọc, sao gửi cả cho em...[1] [1] Từ gửi đồng với từ đốt (vàng mã, hình nhân...) (Nguyên văn: hai chữ SHAO khác nhau) Rồi Khúc Thiêm Trúc nghe thấy giọng nam kêu lên: "Ngươi là ai?" Phòng 209 bỗng yên tĩnh. ta ai??? Sau lúc lâu, từ phòng 209 vọng ra giọng của người thứ ba, vui vẻ chớt nhả. Là giọng Triệu Tĩnh! ta : "Hai người tân hôn, tôi nấp gầm giường nghe động tĩnh... hì hì hì..." Thiêm Trúc sợ hết hồn, tựa vào tường loạng choạng cố lết xuống tầng dưới. Thần kinh của Thiêm Trúc chập mạch rối mù. Ngoài kia trời sáng. Thiêm Trúc vừa ra đến con phố Dao Găm có người bước lại. Người ấy trạc ngoài 40 tuổi, mặc áo jacket màu đồng, để ria mép, trán có vết thẹo. Chính là lái tắc-xi hai tuần trước chở và Triệu Tĩnh đến thị trấn Đa Minh này. ta tủm tỉm: "Có cần xe ?"