1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưới lại vợ trước - Tỉnh Tinh (2.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.1:

      "Em muốn . . . . . ." Tống Vĩ Hân cau mày, chắc chắn .

      " mà, học trưởng, từ bé đến nay em chưa đến đó bao giờ, như trong phim Nhật vậy, trước mặt mọi người trong PuB uống rượu sảng khoái, loại cảm giác đó thích cực kỳ, người ta cũng rất muốn thử chút. . . . . . Xin dẫn em mà. . . . . . Tháng sau em kết hôn rồi, càng hiếm cơ hội thử, van giúp em hoàn thành tâm nguyện này." Mạc Nhu Nhu chắp tay trước ngực, khuôn mặt khổ sở cầu xin Tống Vĩ Hân.

      Tống Vĩ Hân nhíu mày, nghĩ thế nào cũng ra, vì sao này đề nghị cầu này với , có nên đồng ý với ?

      "Học trưởng. . . . . . Làm ơn. . . . . ." Mạc Nhu Nhu bám lấy ống tay áo Tống Vĩ Hân, lắc lắc lại, bộ dáng điềm đạm đáng khiến thể từ chối mong muốn của .

      "Chuyện này. . . . . . Được rồi, nhưng em phải đồng ý với điều."

      "Đừng , mười điều em cũng nhận!" Mạc Nhu Nhu nhanh nhảu cướp lời.

      " chỉ muốn em hứa với , được động đến rượu hoặc đồ uống có cồn."

      " đến PuB, lại kêu em được động đến rượu, vậy còn có cái gì có thể uống đây." Mạc Nhu Nhu nhếch cao khuôn mặt nhắn nũng nịu.

      " nhớ là còn có nước trái cây, trà, …, tóm lại nếu em muốn dẫn em , phải ngoan ngoãn nghe lời của ." Tống Vĩ Hân khẽ vuốt khuôn mặt nhắn của Nhu Nhu, giọng đầy cưng chiều.

      " biết rồi." Mặc dù tình nguyện, nhưng Mạc Nhu Nhu nhận lời.

      chưa bao giờ uống rượu, thử qua tửu lượng của mình, chỉ muốn nhìn thử xem thế giới mới mà chưa từng đến đó như thế nào, từ đến lớn, Mạc Nhu Nhu luôn là bé ngoan, đừng là rượu, ngay cả hạ lưu hành bọt Hồng Trà điếm nàng cũng qua, mẹ thích đến những nơi phức tạp, nơi duy nhất mà có thể đến chính là quán cà phê. Nhưng, lúc mà sắp kết thúc cuộc sống độc thân, đột nhiên rất muốn điên cuồng chút, nhưng điều kiện kiên quyết là. . . . . . Nhất định thể để cho Thánh Vũ biết chuyện này, người bảo thủ như ấy nhất định vui.

      "Học trưởng. . . . . . hứa với em , đừng cho Thánh Vũ biết là em rủ PuB được ? Nếu ấy mà biết nhất định rất tức giận! Đây chỉ là bí mật giữa hai ta thôi." Nhu Nhu lại giả bộ đáng thương cầu xin.

      khuôn mặt điểm những nếp nhăn khi cười của Tống Vĩ Hân vì những lời này của Nhu Nhu mà lạnh nhạt rất nhiều.

      vô cùng để ý đến hai tiếng Thánh Vũ này phát ra từ miệng của Nhu Nhu, có lẽ là bởi vì đủ quân tử, cho nên làm được những chuyện vĩ đại như nguời khác.

      "Nhỡ đâu ta cũng hay tới hộp đêm rồi sao." Tống Vĩ Hân lạnh lùng .

      Lần này, đổi lại là khuôn mặt nhắn của Mạc Nhu Nhu trở nên xám ngắt.

      "Thánh Vũ như vậy đâu! ấy là người đàn ông tốt nhất đời này, ấy muốn đến nơi đó! ấy thích nhất chính là đọc sách trong thư phòng, hoặc là nghe nhạc . . . . . . Ai da! Tóm lại đừng với người khác chuyện chúng ta PuB là được rồi."

      Nhắc tới Nhiễm Thánh Vũ, khuôn mặt của Mạc Nhu Nhu liền trở nên rạng rỡ, mặt mày hớn hở, lần nữa tổn thương trái tim bị thương của Tống Vĩ Hân.

      Nhu Nhu. . . . . . Nếu có ngày, em có thể hiểu được tình của đối với em, em hiểu được giây phút này trái tim của đau khổ đến nhường nào! Tống Vĩ Hân nghĩ thầm trong lòng.

      Lúc màn đêm buông xuống, đường, các quán đèn đỏ bắt đầu mở cửa, mọi tấm biển rực rỡ được bật lên.

      Vì mong muốn của Nhu Nhu, Tống Vĩ Hân cố ý tìm PuB hỗn loạn nhất, tránh khỏi nơi rồng rắn lẫn lộn, mang theo Nhu Nhu tới hộp đêm đông đúc mới nổi.

      Mặc dù phải là ngày nghỉ, nhưng "Roxy" chật kín người, phong cách thiết kế mới mẻ quả làm cho Mạc Nhu Nhu trố mắt chắc lưỡi hít hà, ra bên trong PuB trông như vậy, nhạc rộn rã, ầm ĩ khiến người ta như muốn nhảy luôn, khiến cảm xúc vui hẳn lên.

      Nhiều loại người qua chỗ Nhu Nhu đứng, có những người trông rất đứng đắn, hay những thiếu niên phản nghịch, cùng với nhiều loại người khác. . . . . . Đột nhiên cảm thấy mình hình như mặc quá nhiều. . . . . . Nhìn bên cạnh chút, tất cả đều nồng nặc mùi son phấn, mặc trang phục mát mẻ là chính, chỉ có . . . . . . Khuôn mặt nhắn sạch như tờ giấy, hơn nữa người là bộ váy dài đến gần đầu gối, giống như quá hòa hợp với nơi này.

      Ha ha. . . . . . Vậy coi như mình là tới tham quan vậy!

      Tống Vĩ Hân dẫn đến góc khuất của quầy rượu rồi ngồi xuống, chỗ ngồi tuy khiêm tốn nhưng cũng có thể khiến quan sát được cả quang cảnh hộp đêm.

      Đây quả nhiên là nơi thú vị thú vị, trong lòng Mạc Nhu Nhu thầm nghĩ.

      "Thích ?" Sau khi thay Nhu Nhu gọi ly nước trái cây, Tống Vĩ Hân hỏi.

      "Ừ, vui nhất từ trước tới nay, khó trách mọi người thích đến nơi này sau những giờ làm việc đầy căng thẳng, đừng rượu cồn mang tới động lực, em thấy khí nơi này giúp mọi người cảm thấy thoải mái rồi." khuôn mặt Mạc Nhu Nhu mang theo nụ cười thỏa mãn, trong ánh mắt lóe lên hưng phấn .

      "Thưa qúy , em nơi này quá thần kỳ rồi! Chẳng qua là hộp đêm đơn giản, em lại so sánh nó giống như là thánh địa của thần tiên!" Tống Vĩ Hân cốc cái lên đầu Nhu Nhu, cưng chìu .

      "Người ta là lần đầu tiên tới chứ bộ!" Mạc Nhu Nhu ngây thơ le lưỡi, vẻ mặt rất mê người.

      Nhìn khuôn mặt nhắn, mê người của Nhu Nhu, lại lần nữa, Tống Vĩ Hân say đắm trong quyến rũ của .

      Chỉ mấy ngày nữa thôi, bé xinh đẹp này vĩnh viễn thuộc về người đàn ông khác. . . . . .

      Có thể trách là do biết nắm chặt cơ hội sao? Hay Nhu Nhu vốn thể thuộc về , cảm xúc chua xót chậm rãi nổi lên dưới đáy lòng , nhưng chỉ có thể đè nén tình cảm mãnh liệt này xuống, bình tĩnh đối mắt với Nhu Nhu.

      “ Học trưởng! ngẩn người nhìn em làm gì! nhìn kia kìa. . . . . . Oa? ! ấy quá xinh đẹp. . . . . . Trừ trong TV, em chưa từng nhìn thấy xinh đẹp như thế bao giờ!" Đột nhiên, như phát châu lục mới, Nhu Nhu khẽ chỉ vào xinh đẹp, mảnh khảnh gần đó.

      Theo Nhu Nhu nhìn lại, Tống Vĩ Hân nhìn thấy quyến rũ, chỉ là, vẻ đẹp kia hề lay động được , mà thích chính là những có vẻ đẹp tự nhiên, trong sáng, động lòng người như Nhu Nhu, vậy nên hứng thú của cũng lớn.

      " quyến rũ như vậy, bên cạnh nên có những chàng trai tuấn tú làm bạn mới đúng!" Nhu Nhu mơ mộng tới hình ảnh xinh đẹp như nàng công chúa, bên cạnh là chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng. . . . . . Tự dưng, trong đầu của thoáng lên hình dáng của Thánh Vũ.

      ! Thánh Vũ là của ! Vì sao nghĩ tới hình ảnh Thánh Vũ đứng với ấy chứ? Trời ạ! Nhất định là do quá nhớ Thánh Vũ!

      "Học trưởng! Hay là, em giúp đến chỗ cố đó xin số điện thoại nhé?" Mạc Nhu Nhu đột nhiên .

      Tốt nhất là nên tìm chút chuyện để làm, suy nghĩ lung tung nữa.

      "Cái gì?" Lời của Nhu Nhu khiến Tống Vĩ Hân ngẩn ra.

      " xinh đẹp như thế rất xứng với học trưởng đẹp trai là , đừng xấu hổ, để em làm bà mối nối dây tơ hồng cho hai người!" Lòng tràn đầy hưng phấn, Mạc Nhu Nhu .

      Biết nhau nhiều năm như thế, vậy mà bên cạnh học trưởng vẫn xuất bạn nào, nhất định là bởi vì ấy quá nhút nhát, cho nên mãi vẫn nào để ý, vì vậy, nhất định phải ra tay, tìm cho học trưởng nửa xứng đôi! Nếu chính cũng có hạnh phúc, mà học trưởng vẫn là người độc! nhất định thể cho học trưởng FA cả đời được!

      "Nhu Nhu đừng nghịch ngợm! hề có chút hứng thứ nào với ta!" Tống Vĩ Hân vui .

      "Học trưởng! đừng xấu hổ! là đàn ông phải đầu đội trời, chân đạp đất, phải có chí khí mới có người để ý! Yên tâm , em nhất định giúp xin số điện thoại cho bằng được!" xong, Mạc Nhu Nhu nhảy xuống đất, trừng mắt nhìn Tống Vĩ Hân cái, thẳng tới chố ngồi của xinh đẹp kia.

      "Nhu Nhu! Trở lại!"

      “Chào buổi tối." mặt Mạc Nhu Nhu tràn đầy vui vẻ, khẽ nở nụ cười chào hỏi trước mắt.

      liếc cái, lạnh lùng : "Tôi phải bán hoa."

      "Hiểu nhầm rồi, tôi chỉ muốn giới thiệu với người thôi mà, nhất định rất thích." Mạc Nhu Nhu cười tươi, tiếp: " nhìn chàng trai kia kìa, ấy rất thích , muốn kết bạn với . . . . . . Xin hỏi có thể cho ấy biết số điện thoại được ?"

      Nhìn theo hướng Nhu Nhu chỉ, vẻ mặt nhạt nhẽo của Tất Ngưng Nhi sau khi nhìn thấy người đàn ông ngồi ghế cao trong góc, vẻ mặt quả nhiên thay đổi trong nháy mắt.

      người đàn ông đẹp trai!

      Mặc dù tìm được thành thục, chững chạc của Nhiễm Thánh Vũ, nhưng lại nhiều hơn sức sống tuổi trẻ. Lúc này, Tất Ngưng Nhi mới nhìn Mạc Nhu Nhu nhắn trước mắt.

      này trông rất quen. . . . . . Hình như từng nhìn thấy ở đâu rồi phải?

      Tống Vĩ Hân tới, khẽ nắm lấy tay Nhu Nhu.

      "Tí nữa đưa em về." Tống Vĩ Hân cưng chiều .

      "Ngưng Nhi, chúng tôi trước. . . . . ." Mạc Nhu Nhu bắt đầu có chút phòng bị đối với Ngưng Nhi, về quan hệ của ta cùng Thánh Vũ cũng muốn hỏi nhiều tới nữa.

      sợ nếu hỏi nhiều nghe thấy kết quả mà thể chịu đựng . . . . . . Cho nên tốt nhất là im lặng hơn.

      Biết nhóc này chính là vợ chưa cưới của Thánh Vũ, ngay cả cái liếc mắt thôi Tất Ngưng Nhi cũng lười.

      Chỉ là sau khi họ rời khỏi, Tất Ngưng Nhi như chợt nhớ tới chuyện gì, cầm điện thoại lên, ấn dãy số rất quen thuộc. . . . . .

      "Hello. . . . . . Thánh Vũ quý, có biết em nhìn thấy ai ở Roxy . . . . . . Từ từ, đừng cúp máy vội. . . . . . Em đảm bảo rất muốn biết chuyện này. . . . . ."


      Chương 2.2:


      " cảm thấy tên Ngưng Nhi đó chắc chắn phải là người tốt, em đừng tiếp xúc nhiều với ta." Thấy Nhu Nhu vì tốt bụng mà móc tim móc phổi cho người ta, Tống Vĩ Hân khỏi lo lắng .

      Vì kinh nghiệm sống chưa nhiều mà Nhu Nhu tựa như tờ giấy trắng tinh, ở trong mắt , người người giống nhau, đều tốt bụng như thế.

      " chưa hề tiếp xúc với ấy làm sao lại biết người ta là người xấu! Hơn nữa như vậy có thể tốt tới đâu được?" Mạc Nhu Nhu trừng mắt nhìn học trưởng Vĩ Hân, có chút để ý .

      "Em biết . . . . . . Độc nhất là lòng dạ đàn bà." Tống Vĩ Hân .

      "Vậy em cũng rất xấu xa?" Mạc Nhu Nhu trêu ghẹo chỉ vào mình, đối với Tống vĩ nghe nháy mắt mấy cái .

      "Thỉnh thoảng giống như loại độc dược ngọt như mật. . . . . . Hương vị ngọt ngào mê người nhưng lại thể đụng vào. . . . . ."

      "Ha ha, miêu tả buồn cười quá . . . . . ." Mạc Nhu Nhu ôm bụng cười lăn lộn.

      ", là ." Tống Vĩ Hân đột nhiên nghiêm túc.

      Lúc này trong gian vang lên bản tình ca êm ái, giống như khắc họa hình ảnh này trong lòng .

      thâm tình nhìn Nhu Nhu, nhưng Nhu Nhu lại vô tình hay cố ý tránh khỏi ánh mắt của , giống như sợ nhìn thấy nơi sâu nhất trong thế giới nội tâm của .

      "Nhu Nhu, muốn uống chút rượu ?" Vẫn luôn cấm cho Nhu Nhu tiếp xúc với đồ uống chứa cồn, lúc này Tống Vĩ hân đột nhiên nhắc tới.

      "Có thể ư? Em có thể uống chút?" Hai mắt Mạc Nhu Nhu sáng lên nhìn học trưởng hỏi.

      "Ừ, nhưng em chỉ có thể nhấp ngụm ." Tống Vĩ Hân lấy cái ly trong tay mình đưa cho Nhu Nhu, từ đầu tới cuối, ánh mắt sáng trong của Nhu Nhu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu hổ phách trong cái ly.

      "Em uống nhiều." Mạc Nhu Nhu nở nụ cười thỏa mãn nhận lấy cái ly lạnh như băng, để ý đó là cái ly mà Tống Vĩ Hân vừa uống, uống ngụm lớn.

      "Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." cảm giác nóng bỏng trôi qua cổ họng của , cảm giác quen khiến ho lên liên tiếp.

      " sao chứ? bảo em đừng uống nhiều quá rồi, nhìn em ho kinh như vậy. . . . . ." Tống Vĩ Hân vội vàng vỗ lên lưng Nhu Nhu, tiện thể mà dựa đầu lên vai của , cả khuôn mặt nhắn hồng hồng, đầu lưỡi cay đến nỗi lên lời.

      " cay. . . . . . Em cứ tưởng là ngọt. . . . . ." Mạc Nhu Nhu thành tiếng.

      "Để nhìn chút. . . . . ." Đáy lòng Tống Vĩ Hân đầy đành lòng nhìn khuôn mặt nhắn của Nhu Nhu, thấy mắt hồng hồng, lỗ mũi ngàn ngạt, khỏi cưng chìu xoa xoa đầu , muốn ôm vào trong ngực mình, nhưng hiểu. . . . . . Hành động này nằm trong phạm vi mà có thể làm.

      "Em sao đâu. . . . . . Chỉ là độ cồn của ly rượu này mạnh, em bắt đầu cảm thấy cả người nóng hừng hực, choáng váng rồi. . . . . ." Hai gò má Mạc Nhu Nhu đỏ bừng, trắng hồng, cặp mắt sáng lúc này hơi mơ hồ, rất mê người.

      "Em uống được rượu, để đưa em trở về trước." Trong lòng Tống Vĩ Hân tự mắng mình tiếng, Sao lại có thể để Nhu Nhu uống rượu mạnh chứ? đúng là điên rồi.

      "Nhưng em vẫn muốn ở đây, nấc ~ lát nữa, nhìn kìa. . . . . . Vì sao tất cả mọi người lúc lúc . . . . . . Bọn họ cũng uống say à?" Mạc Nhu Nhu chỉ chỉ đám người đung đưa theo nhạc trong sàn nhảy, nấc cái .

      Tống Vĩ Hân biết Nhu Nhu chưa từng chạm vào đồ uống có cồn, nhưng cũng nghĩ tới tửu lượng của kém như vậy, trong lòng tự trách mình nên đồng ý để Nhu Nhu uống rượu.

      " nên đưa em trở về thôi, em xem, em cũng thể tự đứng lên được đứng lên được." Tống Vĩ Hân đỡ Nhu Nhu đứng dậy, giọng tràn đầy lo lắng.

      "Em sao. . . . . ." Cho đến khi xuống khỏi ghế cao, Nhu Nhu mới phát mình vốn lại vững vàng nay như nhũn ra, hơn nữa đầu nặng chình trịch, vì sao mới uống hớp rượu như thế mà lại có phản ứng mạnh như thế này?

      “Ngoan nào. . . . . ." Tống Vĩ hân để Nhu Nhu dựa vào người , cầm lấy tay cẩn thận từng li từng tí, giống như chỉ là con búp bê sứ dễ vỡ cần che chở.

      Người khác nhìn hai người bọn họ tựa như cặp tình nhân nhau, có ai biết ở nơi nào đấy, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt lấp lánh có thần, chớp cũng chớp mà nhìn chằm chằm họ.

      Nhiễm thánh Vũ nhìn màn trước mắt, tự dưng trong lòng nóng như lửa đốt.

      Khi Tất Ngưng Nhi gọi điện thoại thông báo với chuyện này chỉ cho đó là chiêu trò của ta, bởi vì Nhu Nhu luôn là tốt khéo léo hướng nội, sao có thể chạy đến nơi phức tạp này vui đùa. ngờ rằng người vợ sắp cưới mà vẫn cho là khéo léo như mèo chạy đến hộp đêm tìm vui, hơn nữa còn cùng gã đàn ông khác kề vai sát cánh! Xem ra hề coi trọng cuộc hôn nhân của họ chút nào.

      Từ ánh mắt nên lời kia nhìn ra, tên đàn ông xa lạ kia khá bảo vệ vợ sắp cưới của , chắc đó chính là vị học trưởng trong miệng Nhu Nhu! Ý đồ của tên đàn ông này dành cho Nhu Nhu biết rất , có lẽ chỉ có Nhu Nhu chậm lụt nhìn ra thứ tình cảm dấu kia!

      Chết tiệt, nhìn bộ dạng bọn họ ôm nhau rời , Nhiễm Thánh Vũ có thứ cảm giác bị phản bội cảm giác.

      đứng lên, theo hướng bọn họ rời . . . . . .





      Chương 2.3:

      "Nhu Nhu, xin lỗi nên để cho em uống rượu. . . . . . Bây giờ em chắc chắn thoải mái phải ? lập tức đưa em về nghỉ." Nhìn bộ dáng Nhu Nhu toàn thân vô lực, Tống Vĩ Hân cảm thấy có lỗi mà .

      " sao. . . . . . Chỉ là kinh nghiệm này, chứng minh em có tửu lượng. . . . . ." Mạc nhu Nhu mờ mịt mà .

      "Nhu Nhu, em dịu dàng." Hai người đứng im ngã tư, dưới ánh đèn đường chiếu xuống, Tống Vĩ Hân đột nhiên cảm thấy Nhu Nhu xinh đẹp, xinh đẹp. . . . . .

      muốn nâng khuôn mặt nhắn hình trái tim của Nhu Nhu lên, nhìn đôi môi mềm mại này. . . . . . muốn hôn . . . . . . . . . Đây là chuyện mà khao khát lâu. . . . . . Nhu Nhu mà mến nhất ở trước mặt , giống như bông hoa chói lọi như vậy mê người như vậy. . . . . .

      "Nhu Nhu. . . . . . muốn hôn em. . . . . ."

      "Hả?" Vì nghe Mạc Nhu Nhu ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy mê hoặc nhìn Tống Vĩ Hân vẫn luôn ngắm .

      Tống Vĩ Hân kìm lòng được cong người xuống, muốn được gần hơi thơm. . . . . .

      "Mạc Nhu Nhu!" Đột nhiên giọng nam cứng rắn vang lên sau lưng họ, lúc này Tống Vĩ Hân ý loạn tình mê mới hiểu được thiếu chút nữa gây ra sai lầm lớn, vội vàng buông Nhu Nhu ra, cách xa năm bước.

      Cùng lúc, ý thức Mạc Nhu Nhu cũng tỉnh táo rất nhiều, giọng quen thuộc này. . . . . . Là chồng sắp cưới của —— Nhiễm Thánh Vũ!

      giống với dịu dàng lúc trước, khi gọi tên của thanh lạnh lùng như thế, khiến Mạc Nhu Nhu có cảm giác sợ hãi vô cùng.

      "Thánh Vũ. . . . . . Làm sao biết chỗ này?" Mạc Nhu Nhu nhìn Nhiễm Thánh Vũ cách đó xa, giống như đứa bé mắc lỗi, trong mắt chan chứa nhiều sợ hãi. Nhiễm Thánh Vũ từ từ về phía bọn họ, mỗi khi đến gần bước, đầu Mạc Nhu Nhu càng cúi xuống thấp hơn.

      Lần đầu tiên, cảm giác hốt hoảng biết làm sao khi đối mặt với .

      "Thời gian này em nên xuất tại nơi này, dâu sắp phải bước vào lễ đường nên có hành vi phóng đãng trong đêm để theo đuổi kích thích." thanh Nhiễm Thánh Vũ nguội lạnh, trong giọng lộ vui.

      "Giữa chúng tôi trong sạch, có bất kỳ dơ bẩn." Tống Vĩ Hân ngăn đằng trước Nhu Nhu; giống như con gà mẹ muốn bảo vệ gà con, nhưng động tác của cũng để cho Nhu Nhu cảm nhận được chút cảm giác an toàn nào, ngược lại sợ khiến cho Thánh Vũ hiểu lầm lớn hơn nữa.

      "Thánh Vũ, em nghĩ hiểu lầm. . . . . ." Mạc Nhu Nhu muốn giải thích, nhưng Nhiễm Thánh Vũ vòng qua Tống vĩ hân, bước bước dài kéo Mạc Nhu Nhu sang bên cạnh mình, sức nhanh mà hung ác, cùng lúc làm đau Mạc Nhu Nhu.

      "Nhiễm Thánh Vũ, xin đừng hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Nhu Nhu, đừng bởi vì tư dục của mình mà tổn thương Nhu Nhu, em ấy vô tội." Nhìn thấy hành động dã man của Nhiễm Thánh Vũ, trong lòng Tống Vĩ Hân tràn đầy thương xót thôi.

      "Học trưởng, đừng nữa. . . . . ." Mạc Nhu Nhu cảm thấy học trưởng giải thích nhiều hơn nữa, mọi biện hộ cũng chỉ làm kích thích lửa giận của Thánh Vũ, cho nên dịu dàng xin đừng tiếp.

      "Nhu Nhu. . . . . ." Trong lòng Tống Vĩ Hân rất chua, vì sao có cách nào thay Nhu Nhu làm những chuyện gì có ích?

      Nhiễm Thánh Vũ quên mất sửa giọng hướng về phía Nhu Nhu, điệu như vậy chênh lệch khá xa cùng với lịch nho nhã của ngày thường, cũng làm cho Nhu Nhu biết, lúc này rất tức giận.

      Ánh mắt Mạc Nhu Nhu tràn đầy xin lỗi nhìn học trưởng cái, sau đó xoay người đến chỗ chiếc xe của Nhiễm Thánh Vũ dừng ở phía sau xa.

      Hai người đàn ông đối mặt với nhau, Nhiễm Thánh Vũ mở miệng trước.

      "Tôi hi vọng về sau đừng có bất kỳ tiếp xúc gì với vợ chưa cưới của tôi, chuyện ngày hôm nay coi như xong, về sau cũng đừng liên lạc nữa." Nhiễm Thánh Vũ khí phách mười phần .

      "Tình cảm mấy năm của tôi cùng với ấy cần người ngoài như chen vào, có quyền quyết định ấy được hay được tiếp xúc với bạn bè, tôi cũng vậy, thể vì câu của mà tuyệt giao với ấy." Tống Vĩ Hân chịu yếu thế .

      "Chỉ bằng tôi là chồng sắp cưới của ấy, vài ngày nữa ấy trở thành vợ của tôi, tôi tất nhiên phải lọc qua bạn bè của ấy, để tránh kết giao với bạn xấu mà biết." Nhiễm Thánh Vũ hai tay ôm ngực, đôi mắt sắc lẻm như lưỡi dao nhìn chằm chằm Tống Vĩ Hân, giống như có điều ngụ ý .

      "Tại sao lại chắc chắn tôi là bạn xấu!" Tống Vĩ Hân tự chủ dò số chỗ ngồi.

      "Chỉ bằng động tác nhân lúc cháy nhà hôi của đầy cợt nhả của vừa rồi đối với ấy." Nghĩ đến động tác của bọn họ vừa rồi, Nhiễm Thánh Vũ cũng cảm giác mà nắm chặt tay thành quả đấm.

      Cho tới nay, cho là nắm giữ Nhu Nhu rất tốt, ngờ kín đáo như thế nào mà cũng xảy ra chuyện như vậy, đây phải là bộ phận trong kế hoạch của , cũng thể xem chuyện tối nay thành đoạn nhạc đệm vô vị.

      "Tôi có bất kỳ ý nghĩ cợt nhã nào đối với ấy, tôi thừa nhận tối nay tôi hơi quá lửa chút, nhưng đó là cách thể tình cảm giữa tôi và ấy, có quan hệ gì với chứ?" Lúc này Tống Vĩ Hân hận thấu mình phải là người đàn ông có thể bảo vệ Nhu Nhu?

      "Những động tác cợt nhã kia, lại là thể tình cảm? Chẳng lẽ phải xảy ra chuyện khó có thể dọn dẹp, mới chịu thừa nhận mình chiếm tiện nghi của ấy? Tôi đúng là chồng của ấy, nửa kia của ấy, chủ nhân của ấy, tất cả của ấy để cho tôi quyết định, tất cả tự do cũng được nắm giữ trong tay tôi, cho nên, nghe , sau này tôi hy vọng chút quan hệ nào với ấy, nếu tôi để cho ta biết hậu quả phản bội tôi thảm thiết như thế nào." Đôi mắt sáng rỡ của Nhiễm Thánh Vũ bỗng nhiên đông lạnh, vô tình trong nháy mắt, những câu này đều cảnh cáo Tống Vĩ Hân.

      " uy hiếp tôi?" Mặt của Tống Vĩ Hân trong nháy mắt chuyển sang màu xanh mét.

      " sai, tôi uy hiếp , tin thấy tiếp tục dây dưa Nhu Nhu, thử xem, tôi chắc chắn hậu quả khiến cho chịu nổi." Nhiễm Thánh Vũ phát mình để ý người vợ này hơn sức tưởng tượng, vì tất cả cơ hội phá hư cuộc hôn nhân này của , phải bảo vệ.

      " đơn giản là thương ấy. . . . . . chỉ đơn thuần muốn lợi dụng ấy, đoạt lấy ấy mà thôi!" Tống Vĩ Hân đau lòng .

      " sai! Tôi thương ta, chỉ là vậy như thế nào? Sau mấy ngày nữa, ta chính là vợ của Nhiễm Thánh Vũ tôi, chỉ có mình tôi có thể có được ta." Coi như có tình cảm khác đối với ấy, Nhiễm Thánh Vũ cũng thể thừa nhận vào lúc này.

      " hoen ố, lợi dụng tình của Nhu Nhu đối với ." Lúc này Tống Vĩ Hân mới nhìn nhân cách kém cỏi của Nhiễm Thánh Vũ.

      "Hôn nhân vốn chính là đoạn giao dịch, tôi cũng ngại có tình tồn tại hay , nhưng ta chắc chắn phải trung thành với tôi. . . . . . Ngày hôm nay, lại phá hủy hài hòa này. . . . . ." Lời mang theo tình cảm của Nhiễm Thánh Vũ khiến Tống Vĩ Hân thất vọng, đau khổ vì Nhu Nhu.

      " tha cho ấy . . . . . . Nhu Nhu lòng, xin nên lợi dụng tình của ấy dành cho ! Nếu ấy, thả ấy ! Để cho ấy có thể có được người đồng ý vì ấy mà che chở. . . . . ." Tống Vĩ Hân thống hận Nhiễm Thánh Vũ biết coi trọng.

      "Người kia là sao?" nhếch cao lông mày hỏi.

      "Tôi thừa nhận tôi Nhu Nhu, mặc dù tôi còn thể bỏ cái gì vì ấy. . . . . . Nhưng ít ra tôi lòng với ấy, khác với loại người trong ngoài khác nhau, vô tình như ."

      "Đủ rồi, dừng lại ở đây thôi! Nếu như tiếp tục dây dưa với Nhu Nhu, tôi để biết rằng, người bị thương chỉ mình . Từ khi Nhiễm Thánh Vũ có trí nhớ tới nay, đây là lần đầu tiên cảm xúc mất khống chế. muốn tìm hiểu nguyên nhân, có lẽ chỉ là bởi vì vật luôn ỷ vào bị người khác đụng chạm!

      Nhìn bộ dáng Nhiễm Thánh Vũ như vậy, Tống Vĩ Hân càng thêm oán hận bất lực của mình.

      Nhìn ta bước nhanh trở về xe, lái xe chở Nhu Nhu ồn ào rời , lòng Tống Vĩ Hân càng trầm hơn. . . . . .

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :