1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưới chui với trung tá - Ám Dạ Lưu Tinh (Full - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Beta: tử đinh hương

      Khi máy bay đến thành phố G hơn tám giờ tối, trong bóng đêm hun hút, thành phố G được bao phủ trong màn sương mù dày đặc. Từ khoang máy bay nhìn xuống có thể thấy được ánh đèn xinh đẹp của thành phố lóe lên trong bóng đêm, nối liền mảnh với bầu trời đêm đầy sao.

      Bởi vì quá mệt, Từ Nhan ngủ thiếp máy bay, lúc máy bay hạ xuống, mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy khuôn mặt cưng chiều của Lưu Vũ ở sát trước mắt liền giật mình.

      " làm gì thế, có biết như vậy có thể hù chết người ta ?" Từ Nhan tức giận đấm cái.

      Lưu Vũ lên tiếng, chỉ vén tóc của ra sau tai. Ngón tay di chuyển mặt khiến ngứa ngáy tê tê, mở trừng hai mắt, thấy vẻ mặt dịu dàng của Lưu Vũ liền ngẩn người.

      "Bé ngốc, sao có thể hù em chứ, là em ngủ say quá, nỡ đánh thức em." Giọng của bay vào tai , thoải mái như làn gió mùa xuân ấm áp.

      Nhà Lưu Vũ ở ngoại ô thành phố G, cách nội thành khá xa. Cũng may là sân bay cũng xây ở ngoại ô nên từ sân bay đến nhà họ Lưu chỉ cần xe nửa giờ.

      Giai Giai biết suy nghĩ cái gì, tâm trạng nặng nề, cũng thấy cười, thấy bộ dạng này của , sao Lưu Vũ và Từ Nhan lại biết ý nghĩ trong lòng ấy, nhất định là lại nghĩ đến doanh trưởng Cao rồi.

      Thời tiết thành phố G lạnh, mặc dù là mùa đông nhưng ánh nắng vẫn rất tươi sáng. Vì trong sân bay có điều hòa nên Từ Nhan cũng cảm thấy khí hậu nơi đây quá khác thành phố N. Ở đại sảnh của sân bay, trong đám người đông đúc, Lưu Vũ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, vội vàng tiến đến nghênh đón.

      "Ba mẹ, tại sao hai người lại tới đón máy bay? phải con hai người cứ ở nhà chờ rồi sao?" mặt Lưu Vũ che giấu được kinh ngạc.

      Ba Lưu nghiêm mặt hỏi ngược lại: "Thế nào? Còn cho hai ông bà già chúng tôi xem mặt con dâu của mình sớm hơn à?" Lại nhìn sang Giai Giai, nghiêm mặt lại khiển trách, "Con , lúc đầu chỉ xem chị dâu chút thôi, thế mà con ở thành phố N bao lâu rồi? Hơn hai tháng, cũng biết đường về nhà nữa."

      "Ba!" Giai Giai lẩm bẩm gọi tiếng.

      " sao đâu, con thích Giai Giai, con còn muốn để con bé ở thành phố N với con lâu chút nữa." Từ Nhan lên tiếng giải vây cho Giai Giai khỏi khó xử.

      ra Từ Nhan cũng tới từ lâu, lúc này, chậm rãi tới bên người Lưu Vũ, lúc Lưu Vũ nghênh đón cha mẹ, liền đoán ra người đứng trước mặt mình là ai, nghe thấy ba Lưu khiển trách Giai Giai liền giải vây cho nàng. Vừa , vừa lặng lẽ quan sát bố mẹ chồng chưa từng gặp mặt của mình. Vóc dáng ba chồng cao lắm, khoảng mét bảy, có thể ít hơn, ăn mặc rất thoải mái, còn vóc người mẹ chồng lại rất cao, nhìn qua còn cao hơn ba chồng môt chút, có nụ cười mặt, cực kỳ nghiêm túc. Từ Nhan giật mình, nghĩ tới ba mẹ chồng của mình khỏi lo lắng, sợ bọn họ thích mình.

      Trước khi đến thành phố G, nghe LưuVũ qua, cha mẹ đều là giáo sư, giảng dạy ở trường đại học nào đó trong thành phố G. Đối với những con người đào tạo thế hệ trẻ như thế từ trước đến giờ Từ Nhan luôn rất kính nể, đơn vị của lại có quan hệ nghiệp vụ với giáo viên, mặc dù chưa từng gặp hai vị nhà họ Lưu nhưng sớm tôn kính trong lòng.

      "Tiểu Nhan, đây là ba và mẹ." Nhìn Từ Nhan có vẻ ngây người, Lưu Vũ giọng nhắc nhở.

      Lúc này Từ Nhan mới phục hồi tinh thần lại, há miệng gọi: "A. . . . . ba, mẹ." Gọi xong, mặt liền đỏ lên mấy phần.

      Ba Lưu còn chưa đáp lời, mẹ Lưu tiến lên, nắm tay Từ Nhan,

      vẻ mặt cười tươi, càng ngừng gật đầu: " xinh đẹp, còn xinh hơn cả trong hình."

      Lúc này Từ Nhan mới thấy mẹ Lưu, bà là phụ nữ trung niên rất ý vị, bà khoác chiếc áo đỏ thẫm, nhìn có vẻ hào phóng mà cao quý, Từ Nhan thầm nghĩ trong lòng: Mẹ chồng thời trang đấy.

      "Mẹ, mẹ cũng rất đẹp, nhìn thế nào cũng thấy giống bà mẹ bốn mươi năm mươi tuổi đâu." Lúc Từ Nhan nổi nóng cũng là con người rất ngọt ngào dịu dàng.

      Nghe Từ Nhan khen, mẹ Lưu rất vui, độ hài lòng với con dâu tăng lên cực nhanh.

      "Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, muộn rồi, Tiểu Nhan cũng mệt, chúng ta mau về nhà thôi." Ba Lưu câu khiến hai mẹ chồng nàng dâu khen ngợi nhau hoàn hồn.

      Từ xưa tới nay, quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn luôn là đề tài căng thẳng mà nhạy cảm, rất nhiều nàng dâu hiền thục cũng thể xử lý tốt quan hệ với mẹ chồng này. Lúc Từ Nhan còn chưa về nhà họ Lưu cũng lo lắng đến vấn đề này.

      Cho dù tương lai quan hệ với mẹ chồng mà cực kỳ căng thẳng, thiên chi kiêu nữa ra sao nữa cũng phải để tâm, huống hồ lúc ấy mẹ cũng cảnh cáo: "Mặc dù con là con của bí thư, nhưng con phải nhớ kỹ thái độ làm người tối thiểu của con dâu. Ở nhà con có thể làm nũng thế nào cũng được nhưng khi về nhà chồng phải đối xử tốt với ba mẹ chồng. Nếu để mẹ biết con đối xử tốt với nhà chồng, mẹ tha cho con đâu." Từ mẹ dạy như vậy, cũng với rất nhiều đạo lý khi ở nhà chồng, vì vậy mà Từ Nhan hiểu được chuyện về mẹ chồng nàng dâu từ rất sớm.

      còn nhớ mẹ , lúc trước khi mẹ gả đến nhà họ Từ, ba vẫn còn

      trong bộ đội, mặc dù bà là sinh viên đại học, gia cảnh trong nhà rất khá, vì đối xử với mẹ chồng như đối xử với mẹ ruột nên nhà chồng đối xử với bà rất tốt. Từ Nhan nghĩ, mẹ rất hạnh phúc, bởi vì bà gặp được bà mẹ chồng tốt, giống , chưa lấy chồng gặp phải bà mẹ chồng "cực phẩm" nên đến nay vẫn còn sợ hãi.

      Sau đó ba thăng chức, từ bí thư thành phố đến bây giờ là bí thư tỉnh ủy, mẹ cũng chuyển từ doanh nghiệp nhà nước sang làm ở doanh nghiệp tư nhân, trong lúc đó có bao nhiêu gian khổ, nhưng bà vẫn đối xử tốt với ông bà nội của như trước đây, ngay cả đứa con như cũng cảm động, từ bé sống dưới bầu khí gia đình như thế, quan hệ mẹ chồng nàng dâu bén rễ sâu trong lòng .

      Mẹ với rất nhiều lần: "Tiểu Nhan, nếu con chiếm được lòng bố mẹ chồng, địa vị của con trong gia đình bao giờ dao động. Đừng cho là có chồng chiều con có thể làm gì làm, cũng đừng giống mấy người hỏi chồng mình mấy câu nhàm chán như ‘Nếu em và mẹ cùng rơi xuống nước, cứu ai’, dù cậu ta có chiều con thế nào, mẹ cậu ta cũng là người dưỡng dục cậu ta hai mươi mấy năm, địa vị của con bao giờ bằng được bà ấy. Chỉ khi xử lý tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu, sau này ngộ nhỡ có lúc con bị uất ức, con mới có tư cách đứng ra." câu này, ghi tạc trong lòng.

      Mặc dù khí hậu ở thành phố G ấm áp ẩm ướt nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh, Từ Nhan tưởng trời nóng nên mặc áo khoác, lúc từ đại sảnh sân bay ra liền cảm thấy hơi lạnh.

      "Đến đây, khoác thêm ." Lưu Vũ thấy Từ Nhan rùng mình, liền vội vàng cởi quân trang người ra, khoác cho .

      Lúc này ba Lưu gọi chiếc taxi, bảo mọi người đừng thất thần ở đó, nhanh chóng lên xe về nhà.

      Điều kiện kinh tế của nhà họ Lưu khá tốt, thực ra mua chiếc xe con tốn bao nhiêu nhưng hai ông bà lại làm vậy. Bọn họ cho rằng xe chỉ là vật để thể địa vị xã hội, ngoài việc đó ra có bất kỳ tác dụng nào. Xe bảo vệ môi trường, lại tốn tiền, chính là công cụ đốt tiền, thời gian dài còn có thể dưỡng thành thói quen lười biếng, nếu con người vận động mỗi cơ quan trong thân thể cũng giống như máy móc, cũng rỉ sắt thiếu dầu. giờ hai vợ chồng bọn họ mua mỗi người chiếc xe đạp, cũng cần bình điện, ngày nào cũng đạp xe cùng làm, vừa bảo vệ môi trường lại có thể rèn luyện thân thể, rất tiện dụng, vẫn có thể coi là phương tiện giao thông rất tốt.

      xe, Từ Nhan và mẹ Lưu vừa vừa cười, người biết còn tưởng rằng hai người là mẹ con, bỏ mặc Lưu Vũ chán nản bên.

      Giai Giai ngồi yên bên cạnh trai, vẫn luôn lên tiếng, giống như lần này phải về nhà của mình mà là đến làm khách vậy. Mẹ Lưu thấy con dâu, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên mất con của mình, chuyện cùng con dâu cả buổi mới phát ra con mình có gì đó đúng.

      "Giai Giai, con làm sao thế?"

      Giai Giai uể oải : " sao ạ, chỉ là ngồi máy bay nên hơi mệt thôi."

      "Sớm biết vậy mẹ cho con đến thành phố N rồi, nhìn bộ dạng bây giờ của con ." Mẹ Lưu càu nhàu.

      Từ Nhan nhàng cười, người mẹ nào cũng như vậy, dù bên ngoài có con tốt thế nào trong lòng vẫn rất thương , loại thương này hề giống tình cảm mẹ chồng giành cho con dâu. Mẹ từng rằng, làm người phải khiêm tốn, mặc dù ban đầu để ý ràng/ phân giải tầng ý nghĩa, tỏ ra rất khoa trương nhưng sau khi xảy ra chuyện, lại chôn vùi mình trong khoa trương ấy, tính tình cũng trở nên nóng nảy, dùng tính cách nóng nảy đó để che giấu tổn thương trong lòng, trước kia cảm thấy đó là phương pháp rất tốt, nhưng hôm nay nghĩ đến, đây cũng là phương pháp cực kỳ ngu ngốc, bởi vì nó chẳng có chút tác dụng nào cả.

      Mẹ luôn luôn thương con của mình, giống như năm đó bỏ lời từ biệt, nhưng lúc trở lại mẹ lại chẳng trách lấy câu. nghĩ, mẹ chồng cũng đối xử với Giai Giai y như vậy.

      Nhìn vẻ mặt đau khổ của Giai Giai cứ như có người nợ tiền nàng ba năm chưa trả vậy, Từ Nhan che miệng cười khẽ, nghĩ tới bộ dạng nỡ rời xa của hai người kia trước khi lên máy bay, cũng nhớ về tình hình thực tế mối tình đầu của mình. Lúc đó chỉ đơn thuần, vì danh lợi mà chỉ vì rung động của trái tim. Bây giờ, còn cái loại tình cảm hồn nhiên ấy nữa, vứt bỏ hết tình thế tục chỉ còn trách nhiệm mà thôi.

      Nhìn sang chồng mình, người đàn ông này cho quá nhiều dịu dàng và bao dung, dù lúc trước bởi vì khẩn cấp mà kết hôn, nhưng thời gian lâu dài, ý chí có sắt đá hơn nữa cũng từ từ tan chảy.

      Hình như Lưu Vũ hơi mệt, dựa vào ghế ngủ thiếp nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, như cho người ta biết rằng ngủ cũng yên ổn.

      Xe lao rất nhanh, sương mù ban đêm bên ngoài cửa sổ khiến người ta chỉ thấy ánh đèn chuyển động, cũng thấy cảnh sắc bên ngoài lắm. Bởi vì đây là lần đầu tiên tới thành phố G, biết vị trí cụ thể của nhà họ Lưu, đến khi ba Lưu câu: "Đến rồi."

      Từ Nhan mới phát ra xe dừng trước cửa tiểu khu, nhìn từ ngoài vào thấy tiểu khu này có gì đặc biệt, có gì khác tiểu khu bình thường, có lẽ khác biệt duy nhất chính là —— trước cửa tiểu khu có lính gác!

      Tại sao tiểu khu này lại có lính gác? Từ Nhan kỳ quái nhìn Lưu Vũ, lại nhìn ba mẹ chồng, gương mặt mờ mịt.

      "Bởi vì đây là nơi ở của gia đình quân nhân." Lưu Vũ đáp lại rất đơn giản ràng.

      Lúc này Từ Nhan mới nhớ Lưu Vũ từng với rằng, ba mẹ là giáo sư đại học, nhưng tự bỏ bớt câu kế tiếp chính là —— ra ba mẹ chồng là giáo viên trường quân đội. Lưu Vũ sớm với chuyện này nhưng lại ghi nhớ trong lòng, hôm nay suýt chút nữa hỏi vấn đề ngu ngốc, may là hỏi, nếu ở trước mặt ba mẹ chồng, bây giờ có thể làm ra trò cười cho thiên hạ.

      Từ Nhan thầm lè lưỡi, cũng may là sau khi cưới mình từ từ sửa lại tính khí nóng nảy rồi.

      Vừa xuống xe, mẹ Lưu đột nhiên : " ấy về rồi." câu nhanh chậm giống như quả boom hẹn giờ được ném ra, nổ tung trong lòng Lưu Vũ.

      Bước chân Lưu Vũ hơi khựng lại, suýt chút nữa ngã nhào, nhưng ngay sau đó vẻ mặt của lại khôi phục tao nhã lịch lúc trước, bước nhanh về phía cổng tiểu khu.
      Last edited by a moderator: 26/4/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 41.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Beta: tử đinh hương

      Khi máy bay đến thành phố G hơn tám giờ tối, trong bóng đêm hun hút, thành phố G được bao phủ trong màn sương mù dày đặc. Từ khoang máy bay nhìn xuống có thể thấy được ánh đèn xinh đẹp của thành phố lóe lên trong bóng đêm, nối liền mảnh với bầu trời đêm đầy sao.

      Bởi vì quá mệt, Từ Nhan ngủ thiếp máy bay, lúc máy bay hạ xuống, mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy khuôn mặt cưng chiều của Lưu Vũ ở sát trước mắt liền giật mình.

      " làm gì thế, có biết như vậy có thể hù chết người ta ?" Từ Nhan tức giận đấm cái.

      Lưu Vũ lên tiếng, chỉ vén tóc của ra sau tai. Ngón tay di chuyển mặt khiến ngứa ngáy tê tê, mở trừng hai mắt, thấy vẻ mặt dịu dàng của Lưu Vũ liền ngẩn người.

      "Bé ngốc, sao có thể hù em chứ, là em ngủ say quá, nỡ đánh thức em." Giọng của bay vào tai , thoải mái như làn gió mùa xuân ấm áp.

      Nhà Lưu Vũ ở ngoại ô thành phố G, cách nội thành khá xa. Cũng may là sân bay cũng xây ở ngoại ô nên từ sân bay đến nhà họ Lưu chỉ cần xe nửa giờ.

      Giai Giai biết suy nghĩ cái gì, tâm trạng nặng nề, cũng thấy cười, thấy bộ dạng này của , sao Lưu Vũ và Từ Nhan lại biết ý nghĩ trong lòng ấy, nhất định là lại nghĩ đến doanh trưởng Cao rồi.

      Thời tiết thành phố G lạnh, mặc dù là mùa đông nhưng ánh nắng vẫn rất tươi sáng. Vì trong sân bay có điều hòa nên Từ Nhan cũng cảm thấy khí hậu nơi đây quá khác thành phố N. Ở đại sảnh của sân bay, trong đám người đông đúc, Lưu Vũ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, vội vàng tiến đến nghênh đón.

      "Ba mẹ, tại sao hai người lại tới đón máy bay? phải con hai người cứ ở nhà chờ rồi sao?" mặt Lưu Vũ che giấu được kinh ngạc.

      Ba Lưu nghiêm mặt hỏi ngược lại: "Thế nào? Còn cho hai ông bà già chúng tôi xem mặt con dâu của mình sớm hơn à?" Lại nhìn sang Giai Giai, nghiêm mặt lại khiển trách, "Con , lúc đầu chỉ xem chị dâu chút thôi, thế mà con ở thành phố N bao lâu rồi? Hơn hai tháng, cũng biết đường về nhà nữa."

      "Ba!" Giai Giai lẩm bẩm gọi tiếng. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn

      " sao đâu, con thích Giai Giai, con còn muốn để con bé ở thành phố N với con lâu chút nữa." Từ Nhan lên tiếng giải vây cho Giai Giai khỏi khó xử.

      ra Từ Nhan cũng tới từ lâu, lúc này, chậm rãi tới bên người Lưu Vũ, lúc Lưu Vũ nghênh đón cha mẹ, liền đoán ra người đứng trước mặt mình là ai, nghe thấy ba Lưu khiển trách Giai Giai liền giải vây cho nàng. Vừa , vừa lặng lẽ quan sát bố mẹ chồng chưa từng gặp mặt của mình. Vóc dáng ba chồng cao lắm, khoảng mét bảy, có thể ít hơn, ăn mặc rất thoải mái, còn vóc người mẹ chồng lại rất cao, nhìn qua còn cao hơn ba chồng môt chút, có nụ cười mặt, cực kỳ nghiêm túc. Từ Nhan giật mình, nghĩ tới ba mẹ chồng của mình khỏi lo lắng, sợ bọn họ thích mình.

      Trước khi đến thành phố G, nghe LưuVũ qua, cha mẹ đều là giáo sư, giảng dạy ở trường đại học nào đó trong thành phố G. Đối với những con người đào tạo thế hệ trẻ như thế từ trước đến giờ Từ Nhan luôn rất kính nể, đơn vị của lại có quan hệ nghiệp vụ với giáo viên, mặc dù chưa từng gặp hai vị nhà họ Lưu nhưng sớm tôn kính trong lòng.

      "Tiểu Nhan, đây là ba và mẹ." Nhìn Từ Nhan có vẻ ngây người, Lưu Vũ giọng nhắc nhở.

      Lúc này Từ Nhan mới phục hồi tinh thần lại, há miệng gọi: "A. . . . . ba, mẹ." Gọi xong, mặt liền đỏ lên mấy phần.

      Ba Lưu còn chưa đáp lời, mẹ Lưu tiến lên, nắm tay Từ Nhan,

      vẻ mặt cười tươi, càng ngừng gật đầu: " xinh đẹp, còn xinh hơn cả trong hình."

      Lúc này Từ Nhan mới thấy mẹ Lưu, bà là phụ nữ trung niên rất ý vị, bà khoác chiếc áo đỏ thẫm, nhìn có vẻ hào phóng mà cao quý, Từ Nhan thầm nghĩ trong lòng: Mẹ chồng thời trang đấy.

      "Mẹ, mẹ cũng rất đẹp, nhìn thế nào cũng thấy giống bà mẹ bốn mươi năm mươi tuổi đâu." Lúc Từ Nhan nổi nóng cũng là con người rất ngọt ngào dịu dàng.

      Nghe Từ Nhan khen, mẹ Lưu rất vui, độ hài lòng với con dâu tăng lên cực nhanh.

      "Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, muộn rồi, Tiểu Nhan cũng mệt, chúng ta mau về nhà thôi." Ba Lưu câu khiến hai mẹ chồng nàng dâu khen ngợi nhau hoàn hồn.

      Từ xưa tới nay, quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn luôn là đề tài căng thẳng mà nhạy cảm, rất nhiều nàng dâu hiền thục cũng thể xử lý tốt quan hệ với mẹ chồng này. Lúc Từ Nhan còn chưa về nhà họ Lưu cũng lo lắng đến vấn đề này.

      Cho dù tương lai quan hệ với mẹ chồng mà cực kỳ căng thẳng, thiên chi kiêu nữa ra sao nữa cũng phải để tâm, huống hồ lúc ấy mẹ cũng cảnh cáo: "Mặc dù con là con của bí thư, nhưng con phải nhớ kỹ thái độ làm người tối thiểu của con dâu. Ở nhà con có thể làm nũng thế nào cũng được nhưng khi về nhà chồng phải đối xử tốt với ba mẹ chồng. 4D~Đ-L~Q-Đ6 Nếu để mẹ biết con đối xử tốt với nhà chồng, mẹ tha cho con đâu." Từ mẹ dạy như vậy, cũng với rất nhiều đạo lý khi ở nhà chồng, vì vậy mà Từ Nhan hiểu được chuyện về mẹ chồng nàng dâu từ rất sớm.

      còn nhớ mẹ , lúc trước khi mẹ gả đến nhà họ Từ, ba vẫn còn

      trong bộ đội, mặc dù bà là sinh viên đại học, gia cảnh trong nhà rất khá, vì đối xử với mẹ chồng như đối xử với mẹ ruột nên nhà chồng đối xử với bà rất tốt. Từ Nhan nghĩ, mẹ rất hạnh phúc, bởi vì bà gặp được bà mẹ chồng tốt, giống , chưa lấy chồng gặp phải bà mẹ chồng "cực phẩm" nên đến nay vẫn còn sợ hãi.

      Sau đó ba thăng chức, từ bí thư thành phố đến bây giờ là bí thư tỉnh ủy, mẹ cũng chuyển từ doanh nghiệp nhà nước sang làm ở doanh nghiệp tư nhân, trong lúc đó có bao nhiêu gian khổ, nhưng bà vẫn đối xử tốt với ông bà nội của như trước đây, ngay cả đứa con như cũng cảm động, từ bé sống dưới bầu khí gia đình như thế, quan hệ mẹ chồng nàng dâu bén rễ sâu trong lòng .

      Mẹ với rất nhiều lần: "Tiểu Nhan, nếu con chiếm được lòng bố mẹ chồng, địa vị của con trong gia đình bao giờ dao động. Đừng cho là có chồng chiều con có thể làm gì làm, cũng đừng giống mấy người hỏi chồng mình mấy câu nhàm chán như ‘Nếu em và mẹ cùng rơi xuống nước, cứu ai’, dù cậu ta có chiều con thế nào, mẹ cậu ta cũng là người dưỡng dục cậu ta hai mươi mấy năm, địa vị của con bao giờ bằng được bà ấy. Chỉ khi xử lý tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu, sau này ngộ nhỡ có lúc con bị uất ức, con mới có tư cách đứng ra." câu này, ghi tạc trong lòng.

      Mặc dù khí hậu ở thành phố G ấm áp ẩm ướt nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh, Từ Nhan tưởng trời nóng nên mặc áo khoác, lúc từ đại sảnh sân bay ra liền cảm thấy hơi lạnh.

      "Đến đây, khoác thêm ." Lưu Vũ thấy Từ Nhan rùng mình, liền vội vàng cởi quân trang người ra, khoác cho .

      Lúc này ba Lưu gọi chiếc taxi, bảo mọi người đừng thất thần ở đó, nhanh chóng lên xe về nhà.

      Điều kiện kinh tế của nhà họ Lưu khá tốt, thực ra mua chiếc xe con tốn bao nhiêu nhưng hai ông bà lại làm vậy. Bọn họ cho rằng xe chỉ là vật để thể địa vị xã hội, ngoài việc đó ra có bất kỳ tác dụng nào. Xe bảo vệ môi trường, lại tốn tiền, chính là công cụ đốt tiền, thời gian dài còn có thể dưỡng thành thói quen lười biếng, nếu con người vận động mỗi cơ quan trong thân thể cũng giống như máy móc, cũng rỉ sắt thiếu dầu. giờ hai vợ chồng bọn họ mua mỗi người chiếc xe đạp, cũng cần bình điện, ngày nào cũng đạp xe cùng làm, vừa bảo vệ môi trường lại có thể rèn luyện thân thể, rất tiện dụng, vẫn có thể coi là phương tiện giao thông rất tốt.

      xe, Từ Nhan và mẹ Lưu vừa vừa cười, người biết còn tưởng rằng hai người là mẹ con, bỏ mặc Lưu Vũ chán nản bên.

      Giai Giai ngồi yên bên cạnh trai, vẫn luôn lên tiếng, giống như lần này phải về nhà của mình mà là đến làm khách vậy. Mẹ Lưu thấy con dâu, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên mất con của mình, chuyện cùng con dâu cả buổi mới phát ra con mình có gì đó đúng.

      "Giai Giai, con làm sao thế?"

      Giai Giai uể oải : " sao ạ, chỉ là ngồi máy bay nên hơi mệt thôi."

      "Sớm biết vậy mẹ cho con đến thành phố N rồi, nhìn bộ dạng bây giờ của con ." Mẹ Lưu càu nhàu.

      Từ Nhan nhàng cười, người mẹ nào cũng như vậy, dù bên ngoài có con tốt thế nào trong lòng vẫn rất thương , loại thương này hề giống tình cảm mẹ chồng giành cho con dâu. Mẹ từng rằng, làm người phải khiêm tốn, mặc dù ban đầu để ý ràng/ phân giải tầng ý nghĩa, tỏ ra rất khoa trương nhưng sau khi xảy ra chuyện, lại chôn vùi mình trong khoa trương ấy, tính tình cũng trở nên nóng nảy, dùng tính cách nóng nảy đó để che giấu tổn thương trong lòng, trước kia cảm thấy đó là phương pháp rất tốt, nhưng hôm nay nghĩ đến, đây cũng là phương pháp cực kỳ ngu ngốc, bởi vì nó chẳng có chút tác dụng nào cả.

      Mẹ luôn luôn thương con của mình, giống như năm đó bỏ lời từ biệt, nhưng lúc trở lại mẹ lại chẳng trách lấy câu. nghĩ, mẹ chồng cũng đối xử với Giai Giai y như vậy.

      Nhìn vẻ mặt đau khổ của Giai Giai cứ như có người nợ tiền nàng ba năm chưa trả vậy, Từ Nhan che miệng cười khẽ, nghĩ tới bộ dạng nỡ rời xa của hai người kia trước khi lên máy bay, cũng nhớ về tình hình thực tế mối tình đầu của mình. Lúc đó chỉ đơn thuần, vì danh lợi mà chỉ vì rung động của trái tim. Bây giờ, còn cái loại tình cảm hồn nhiên ấy nữa, vứt bỏ hết tình thế tục chỉ còn trách nhiệm mà thôi.

      Nhìn sang chồng mình, người đàn ông này cho quá nhiều dịu dàng và bao dung, dù lúc trước bởi vì khẩn cấp mà kết hôn, nhưng thời gian lâu dài, ý chí có sắt đá hơn nữa cũng từ từ tan chảy.

      Hình như Lưu Vũ hơi mệt, dựa vào ghế ngủ thiếp nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, như cho người ta biết rằng ngủ cũng yên ổn.

      Xe lao rất nhanh, sương mù ban đêm bên ngoài cửa sổ khiến người ta chỉ thấy ánh đèn chuyển động, cũng thấy cảnh sắc bên ngoài lắm. Bởi vì đây là lần đầu tiên tới thành phố G, biết vị trí cụ thể của nhà họ Lưu, đến khi ba Lưu câu: "Đến rồi."

      Từ Nhan mới phát ra xe dừng trước cửa tiểu khu, nhìn từ ngoài vào thấy tiểu khu này có gì đặc biệt, có gì khác tiểu khu bình thường, có lẽ khác biệt duy nhất chính là —— trước cửa tiểu khu có lính gác!

      Tại sao tiểu khu này lại có lính gác? Từ Nhan kỳ quái nhìn Lưu Vũ, lại nhìn ba mẹ chồng, gương mặt mờ mịt.

      "Bởi vì đây là nơi ở của gia đình quân nhân." Lưu Vũ đáp lại rất đơn giản ràng.

      Lúc này Từ Nhan mới nhớ Lưu Vũ từng với rằng, ba mẹ là giáo sư đại học, nhưng tự bỏ bớt câu kế tiếp chính là —— ra ba mẹ chồng là giáo viên trường quân đội. Lưu Vũ sớm với chuyện này nhưng lại ghi nhớ trong lòng, hôm nay suýt chút nữa hỏi vấn đề ngu ngốc, may là hỏi, nếu ở trước mặt ba mẹ chồng, bây giờ có thể làm ra trò cười cho thiên hạ.

      Từ Nhan thầm lè lưỡi, cũng may là sau khi cưới mình từ từ sửa lại tính khí nóng nảy rồi.

      Vừa xuống xe, mẹ Lưu đột nhiên : " ấy về rồi." câu nhanh chậm giống như quả boom hẹn giờ được ném ra, nổ tung trong lòng Lưu Vũ.

      Bước chân Lưu Vũ hơi khựng lại, suýt chút nữa ngã nhào, nhưng ngay sau đó vẻ mặt của lại khôi phục tao nhã lịch lúc trước, bước nhanh về phía cổng tiểu khu.
      Last edited by a moderator: 27/4/15

    3. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 42:

      Mẹ Lưu câu kia, khiến Lưu Vũ vừa sợ vừa kinh, giọng : "Mẹ, mẹ gì vậy? Tiểu Nhan ở phía trước, ấy nghe được sao?" xong, lại bước lên trước nhìn cái, cũng biết Từ Nhan có nghe hay .

      Lúc này Từ Nhan quay đầu lại ngó cái, lập tức làm bộ như có gì mỉm cười với , ánh mắt lại cảnh cáo mẹ của mình.

      "Mẹ quan tâm Tiểu Nhan, mới chuyện này cho con biết để con hiểu mà nhanh chóng xử lý chuyện này. Con trai, nếu như con làm ra chuyện có lỗi với Tiểu Nhan, đừng trách mẹ chưa cảnh cáo con." Mẹ Lưu ném xuống những lời này xong, liền sải bước rời .

      Lưu Vũ sững sờ ở đó, trong khoảng thời gian ngắn có phục hồi tinh thần lại, trong lòng suy nghĩ gì cũng ai biết, cho đến khi Từ Nhan vẫy tay về phía : "A Vũ, nghĩ gì vậy?" mới qua, nhưng trong lòng vẫn chứa đầy suy nghĩ. Câu của mẹ kích lên làn sóng rất lớn trong lòng , phải bởi vì trong lòng còn nhớ kia, mà là ta trở về để làm gì? Có mục đích gì?

      Nhà Lưu Vũ ở chỗ sâu nhất trong khu. Cái chung cư này, giống như thấy ở ngoài chỗ gác cổng, đây là khu người thân cho trường quân đội, bên trong đều là giáo viên trong trường quân và người thân đến thăm họ.

      Năm 2007 cải cách cấp bậc lẫn quân trang, biến hóa lớn nhất chính là sĩ quan dân . Trước kia là có hàm chức, hôm nay quân trang kiểu mới cũng bỏ cấp bậc vai của sĩ quan dân , đổi thành hình hoa, nếu như ngươi nhìn kỹ, còn tưởng là tướng quân đấy. ra cấp bậc tướng quân và cấo bậc dân là hoàn toàn khác nhau. Cấp bậc tướng quân là sao thêm cành ô liu tạo thành, mà sụ quan dân là hoa mai. Thứ duy nhất để có thể phân biệt cấp bậc cao thấp của sĩ quan dân là huy chương ngực, cả thuộc doanh hay đoàn cũng đều có thể nhìn ra từ đó, nhưng người bình thường có bao nhiều người biết chứ?

      Cha mẹ Lưu Vũ từ chức ở trường quân đội hơn hai mươi năm. Năm đó ba Lưu cũng là sĩ quan trong đoàn nào đó, thời bấy giờ trường quân đội còn chưa có nghiên cứu sinh khoa chính quy thậm chí trình độ học vấn cỡ bác sĩ như lúc này, lúc đó rất nhiều người đều chỉ học trung học, số người trình độ cao hơn là học đại học, ba Lưu thuộc về nhóm sinh viên khoa chính quy trong giai đoạn bắt đầu, sau đó ở lại trường luôn. Mẹ Lưu luôn ở trường quân đột này, tuổi nghề còn dài hơn ba Lưu, nhưng danh vọng cao như ba Lưu.

      Năm đó Lưu Vũ tốt nghiệp trung học, theo như ý của ba mẹ thi vào trường quân đội mà ba mẹ từ chức, nhưng cuối cùng Lưu Vũ lại lựa chọn trường học ở địa phương mình, lúc ấy xếp thứ tư trong các đại học ở Chiết Giang. Nhưng ba Lưu lại động tay chân sửa lại ý nguyện của con trai, để vào đại học quốc phòng của Chiết Giang.

      Lưu Vũ đạ từng tức giận về việc năm đó ba mình tự ý thay đổi ý nguyện, nhưng quân đội phải địa phương bình thường, phải muốn vào liền vào, muốn đổi ý liền đổi ý, mặc dù quốc phòng tính là quân nhân chân chánh, nhưng vẫn được quản lý kiểu quân . Huấn luyện viên năm đó của là học sinh cũ của ba, cho nên đặc biệt nghiêm khắc với , trong đau khổ và vùi dập, Lưu Vũ lớn lên, bởi vì bị huấn luyện viên chửi thành "thiếu gia kiểu mới", cuối cùng trở nên cứng đầu, muốn chứng minh với huấn luyện viên, nên mặc kệ là quân hay là thể năng, đều muốn tranh thứ nhất. hổ là quân nhân đời sau, rất là dẻo dai, trong vùi dập, từ thứ hạng thấp trong huấn luyện quân và huấn luyện thể năng, nhảy cái trở thành top 5 trong lớp, cuối cùng còn luôn đứng nhất lớp. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      Huấn luyện quân và quản lý khiến cho thành thục rất nhiều, nhưng mỗi thanh niên trẻ tuổi đều mơ ước gặp được trong mộng của mình, cũng ngoại lệ, mà và Chu Lâm gặp nhau trong giấc mộng tuổi trẻ đó. Họ gặp nhau trong trường rồi quen nhau bốn năm.

      Năm đó bọn họ rất làm cho người ta hâm mộ, vì bọn họ là cặp đôi người đại biểu trong các sinh viên, lại có ai nghĩ tới bọn họ rốt cuộc chia ly đây?

      "A Vũ, ngày mai dạo phố với em được ?" Từ Nhan từ trong phòng tắm ra ngoài, vừa lau tóc còn ướt, vừa thuận miệng hỏi Lưu Vũ.

      Trở lại nhà họ Lưu, vừa mệt lại mỏi, liền trực tiếp ném mình vào phòng tắm, tắm nước nóng thoải mái xong, tinh thần mới tốt hơn nhiều, đầu cũng bớt đau rồi. Lúc nãy mẹ chồng nấu bữa ăn khuya cho , bảo tắm xong ra ăn, nhưng tắm ngâm hồi lại quên mất chuyện ăn khuya.

      vừa bắt đầu lau tóc cũng phát ra khác thường của Lưu Vũ, liên tiếp hỏi nhiều lần, cũng nghe được trả lời, lúc này mới quay đầu lại nhìn sang, lại thấy Lưu Vũ ngồi ở giường ngẩn người, căn bản cũng nghe được chuyện.

      "A Vũ, suy nghĩ gì đấy?" tò mò tới, động tác lau tóc ướt cũng có dừng lại.

      Từ sau khi trở về, vẫn cứ ngẩn người thế, cũng biết suy nghĩ gì, vừa mới bắt đầu còn tưởng mệt mỏi, dù sao ngồi máy bay vài tiếng, mặc dù mệt mỏi như xe lửa, nhưng chuyến bay buổi tối khuya vẫn đủ dày vò người, bây giờ suy nghĩ lạ, hình như giống. Vẻ mặt của Lưu Vũ như gặp được chuyện gì to tát lắm, có chuyện gì gạt sao?

      " có gì." Thấy vợ dùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn , Lưu Vũ biết nên với Từ Nhan thế nào.

      Tính khí Từ Nhan trước đến giờ luôn nóng nảy, bây giờ mặc dù kết hôn, tính khí thay đổi ít, nhưng cũng là bởi vì chưa chân chính chạm đến ranh giới cuối cùng của ấy, khi để ấy biết tồn tại của Chu Lâm, ấy nghĩ sao? Có phải giống như trước, hai lời, liền nổi nóng với , rồi bỏ mất? biết, nhưng khẳng định là, Từ Nhan tha thứ .

      Hơn nữa cũng biết, lần này Chu Lâm trở về, lại muốn làm gì. Lúc trước ta theo bạn trai rùa vàng ra nước ngoài, có tin tức gì cả, hôm nay trở lại có mục đích gì chứ?

      "Em thấy rất có vấn đề." Từ Nhan lau tóc xong, trực tiếp cầm cái ghế, đặt xuống ngồi đối diện . =D!Đ?L!Q?Đ=

      "Xem chút, tóc còn nước nè, nếu cảm lạnh phải làm sao?" Lưu Vũ nắm lấy khăn lông ném đến rồi lau tóc cho .

      Từ Nhan lại đẩy tay ra, nhìn ánh mắt của : "A Vũ, nhìn em chuyện, trước tiên em hỏi , chúng ta có phải vợ chồng ?"

      "Sao em lại hỏi thế? Chúng ta phải vợ chồng là gì?" Lưu Vũ nhíu mày cái.

      "Nếu là vợ chồng, có gì thể với em?" Từ Nhan lại hỏi.

      " chỉ mệt mỏi, muốn ngủ thôi." Lưu Vũ muốn bàn về đề tài này, quả muốn tránh ra.

      Từ Nhan quan sát vẻ mặt của , thấy vẫn muốn , cắn cắn môi, nắm khăn lông đứng lên, ném ra câu : "Được, em ép , nhưng em trước, tốt nhất đừng có gì gạt em, nếu —— em tha cho ." Rồi thèm nhìn , liền trực tiếp ra khỏi phòng.

      "Tiểu Nhan. . . . . ." Lưu Vũ nghĩ tiêu rồi! muốn qua giải thích, điện thoại di động lại vang lên, lấy qua xem, sắc mặt liền thay đổi.

      Từ Nhan mới ra khỏi phòng, liền nhìn thấy mẹ chồng nấu cháo mỹ dung và vài món ăn đặc biệt cho . Mẹ Lưu thấy ra ngoài, vội chào hỏi: "Mau, Tiểu Nhan, mấy món này vừa nấu xong, con mau ăn lúc còn nóng. Ngồi máy bay mấy tiếng, nhất định mệt rồi?"

      Cháo toả mùi rất thơm, ăn muỗng liền thấy vô cùng ngon: "Mẹ, cháo này là thơm? Nấu thế nào vậy?"

      "Muốn học ?" Mẹ Lưu cười hỏi.

      Từ Nhan càng ngừng gật đầu: "Muốn ạ, mẹ dạy cho con có được ?"

      biết làm cơm, sau khi kết hôn đều là Lưu Vũ nấu cơm cho ăn, cảm thấy cuộc sống như thế rất thỏa mãn, nhưng có khi lại cảm thấy mình biết làm cơm cũng rất mất mặt, nếu như học nấu ăn, có thể khoe với Từ Lỗi rồi, hôm bữa ấy , nếu có thể học nấu ăn, thiên hạ còn ai biết nấu ăn.

      "Được được, nếu như con muốn học, ngày mai mẹ có thể dạy nấu cháo mỹ dung này." Mẹ Lưu càng xem càng cảm thấy con dâu trước mắt này khéo léo hiểu chuyện, kiêu ngạo ương ngạnh như cái kia. diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn

      Đến nay bà vẫn nhớ dáng vẻ lần đầu tiên ta vào cái nhà này, vẻ vênh váo hống hách kia khiến cả người bà thoải mái, nếu phải con trai mình thích, lúc ấy bà liền trở mặt rồi.

      "Mẹ, Giai Giai đâu? Sao em ấy tới ăn cháo, rất ngon mà."

      "Nó à, mới vừa ăn chút, vừa nghe điện thoại rồi, thần thần bí bí, còn trốn trong phòng mình, cho mẹ hỏi."

      Nhất định là doanh trưởng Cao gọi tới, hai người này đúng là ngọt đến khắc cũng chia ra. Từ Nhan vừa nghĩ tới Giai Giai và doanh trưởng Cao khó có thể tách ra ở sân bay, lại bật cười.

      "Mẹ, Giai Giai ." Từ Nhan cảm thấy cần thiết gạt mẹ chồng.

      "? Là ai coi trọng nó?" Mẹ Lưu lộ vẻ mặt đáng , nhìn như thèm để ý, nhưng khuôn mặt lại chớp động ánh sáng khiến người ta thấy bà rất để ý.

      "Giống như A Vũ, là quân nhân." Từ Nhan vừa ăn vừa trả lời.

      Mẹ Lưu vừa nghe, liền vui vẻ, đưa mặt lại gần hỏi: "Cậu ấy có ưu tú ? Quân khu nào?"

      "Trước kia là lính của A Vũ, bây giờ là doanh trưởng, họ Cao, tên Cao Phong. Hai người vừa gặp , bây giờ đến khó chia tay rồi, con thấy năm nay đến nhà họ Lưu cầu hôn đấy." Từ Nhan lơ đãng ném ra quả bom.

      "Nhanh như vậy? Lúc nào?" Mẹ Lưu nhìn như cau mày, chừng trong lòng cao hứng biết bao đấy.

      "Ai muốn đến nhà họ Lưu cầu hôn?" thanh đúng lúc vang lên.

      "Suỵt!" Mẹ Lưu chỉ vào phòng của Giai Giai, giọng , "Sao lớn tiếng vậy? Ngộ nhỡ để nó nghe được tiêu đó."

      "Em là Giai Giai? Chuyện khi nào?" hổ là vợ chồng, ba Lưu cũng hỏi ra vấn đề giống mẹ Lưu.

      Từ Nhan rốt cuộc giải quyết hết chén cháo trước mặt, no bụng. Sờ bụng cái liền thấy sáng mai có thể nặng thêm vài ký.

      " mau." Ba Lưu mẹ Lưu đồng thời mở miệng.

      "Ba mẹ, khi tình tới, thời gian phải vấn đề." Từ Nhan câu bí .

      Ba Lưu mẹ Lưu muốn hỏi cặn kẽ, trong phòng của Giai Giai đột nhiên truyền ra thanh của : " quyết định?" Sau đó thanh lại chuyển .

      Ba Lưu mẹ Lưu liền nhìn nhau, sau đó rón rén tới phòng của Giai Giai.

      Từ Nhan nhìn bộ dáng buồn cười của ba mẹ, đột nhiên nghĩ tới cha mẹ của mình, lúc ấy cha mẹ nghe được và Lưu Vũ kết hôn có phải cũng vừa hưng phần vừa lo lắng giống ba mẹ chồng hay ?

      Lưu Vũ. . . . . liền nghĩ tới khác thường của tối nay, cảm thấy rất bình thường, liền muốn hỏi . Vừa quay đầu lại, liền thấy Lưu Vũ đứng ở bên cạnh , cũng biết tới lúc nào mà cứ đứng nhìn .

      " tới khi nào?" Từ Nhan vỗ ngực cái, trừng mắt liếc cái.

      "Tới lâu rồi, ăn no chưa?" Lưu Vũ vẫn là Lưu Vũ đó, ánh mắt vẫn dịu dàng.

      "Ừ, ăn no rồi, lúc nãy chuyện với ba mẹ thôi." Nhìn ba mẹ chồng nằm ở trước phòng Giai Giai nghe lén, Từ Nhan cảm thấy nếu như Giai Giai biết, có trách ?

      Lưu Vũ lại giống như thấy cử động kỳ quái của cha mẹ, lúc này chuyện gì cũng làm lòng rung động như chuyện đáng ghét kia.

      "Thế nào? Mặt mày nhăn nhó, giống như người khác thiếu nợ vậy." Từ Nhan càng cảm thấy hôm nay Lưu Vũ có cái gì đúng. đúng, phải là sau khi xuống xe, mới thích hợp, chẳng lẽ do hành động quái dị trước đó?

      Lưu Vũ gì nhiều chỉ câu: "Trở về phòng, từ từ cho em biết." nghĩ lâu, vẫn cảm thấy chuyện này nhất định phải cho biết vì có quyền biết tất cả.

      Từ Nhan lặng lẽ theo Lưu Vũ vào phòng, mẹ Lưu vừa rồi còn nằm ở trước cửa phòng Giai Giai đột nhiên quay đầu lại, cảm thấy trời sắp sụp xuống rồi, khỏi thở dài cái.

      Sau khi Lưu Vũ vào phòng, Lưu Vũ nhàng đóng cửa phòng lại.

      Từ Nhan nhìn thấy xong, liền tỉnh táo hỏi: " rốt cuộc muốn nó gì cho em biết?"

      Lưu Vũ lại kéo đến bên giường, đầu tiên là ôm lấy hôn cái, rất chăm chỉ hôn , rồi mới hỏi : "Tiểu Nhan, em tin ?"

      "Vậy phải xem chuyện gì, trước mắt mà , còn chưa có gì lừa gạt ." Từ Nhan cảm thấy nụ hôn của hơi chút kinh hoảng, cảm thấy có chuyện gạt .

      Lưu Vũ buông ra, chân thành : "Trước kia có lừa em, về sau cũng lừa em." xong, móc cái điện thoại di động từ trong túi ra, nhấn mấy nút, sau đó đưa di động đưa cho .

      Từ Nhan biết cầm điện thoại cho làm gì. Từ khi kết hôn đến bây giờ, chưa từng điều tra điện thoại di động của , trong lòng tin tưởng là được rồi. Cho nên động chút là kiểm tra điện thoại chồng mình như mấy phụ nữ khác.

      nhận lấy điện thoại di động, mà hỏi: " muốn gì? Muốn gì cứ ."

      "Em xem tin nhắn này trước, sau đó lại cho em biết." Lưu Vũ cũng thẳng thắn, tay đưa di động có rụt về lại.

      Từ Nhan cảm thấy có việc gì có thể khiến tức giận, ít nhất từ sau khi bị mối tình đấu bỏ, rất ít chân chính tức giận, tính khí nóng nảy lại là chuyện khác. Nhưng lúc này cảm thấy mình sai lầm rồi, bởi vì đánh giá mình quá cao. Khi thấy Lưu Vũ tin nhắn trong điện thoại di động mà Lưu Vũ đưa tới quả cầu lửa liền lăn từ ngực lên não, biết mình bị chọc giận rồi. Tin tức này khiến đại não hoàn toàn nổ tung, biết mình sắp khống chế được lửa giận của mình.

      Trong điện thoại di động có tin nhắn, phía viết như vậy: A Vũ, em mang thai!
      Last edited by a moderator: 15/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43

      Tin nhắn đó, mấy chữ kia, giống như nổ ra, rồi nổ tung trong lòng Từ Nhan, khiến lý trí của cũng nổ tan tành.

      Đáng ghét! Quá ghê tởm! Mang thai, đây là chuyện châm chọc cỡ nào? Bà xã chính hiệu như còn chưa mang thai con của Lưu Vũ, con bồ bên ngoài lại mang thai con trước? Quả là chuyện cười lớn!

      "Lưu Vũ, giỏi, là giỏi!" Cắn răng nghiến lợi, Từ Nhan, cầm điện thoại di động ném vào mặt của , đứng dậy rời quay đầu lại.

      Lưu Vũ kịp để ý đau đớn mặt, liền vươn tay kéo lại.

      "Buông ra." thanh Từ Nhan lớn, nhưng trong thanh lại lộ ra lạnh lẽo và xa lánh, khiến cả người rung động.

      "Tiểu Nhan, em ngồi xuống nghe ." giọng của Lưu Vũ chứa cầu khẩn.

      có con rồi, còn gì? hỏi ra lời, nhưng lòng của đột nhiên rất đau, đau như chưa từng đau, như có thứ gì nghẹn ở ngực, cũng động đậy nổi nữa.

      Nhưng Lưu Vũ làm thế nào cũng chịu buông tay, lời nào, mà chỉ đứng dậy ôm lấy , xoay người qua, lại thấy nước mắt mặt , liền giật mình. có bao giờ thấy rơi nước mắt đâu chứ? luôn kiên cường, luôn thể vẻ quật cường của mình ra ngoài, chưa bao giờ nghĩ tới cũng có mặt yếu đuối.

      "Cục cưng, đừng khóc." Lưu Vũ nghiêng người, muốn dùng miệng hôn lên nước mắt mặt .

      Từ Nhan đột nhiên cảm thấy ghê tởm, cái miệng này của chừng hôn bao nhiêu người, lúc này lại muốn hôn lên mặt của , khiến ghê tởm vô cùng.

      "Buông tay!" thanh của Từ Nhan lớn hơn, chưa bao giờ căm hận như lúc này.

      Người đàn ông này lừa , vẫn cho là dù thương , cũng trung thành với hôn nhân, làm sao nghĩ được người đàn ông trung hậu đàng hoàng này lại lừa . kích động, muốn gọi điện thoại cho mình, sao lại giớit hiệu người đàn ông đáng ghét thế cho .

      "Cục cưng, em hãy nghe . . . ." Lưu Vũ càng ngừng ôm , biết khi buông tay, tiếp theo vĩnh viễn mất .

      Tính khí Từ Nhan nóng nảy lại thẳng thắn, làm sao nghĩ ra nguyên nhân chứ? Hôm nay nếu giải thích chuyện này, cả đời Từ Nhan có thể tha thứ cho .

      "Tôi nghe, tôi muốn trở về, tôi muốn về thành phố N. . . ." Trong khoảnh khắc đó, nước mắt của chảy xuống liên tục.

      Đau, tim đau. Sao phải nghe người đàn ông xấu xa này khua môi múa mép chứ? Chẳng lẽ phải chính tai nghe được đứa bé này là của sao? Vậy làm sao đối mặt với cha mẹ được?

      "Tiểu Nhan, em đừng như vậy, từ trước đến giờ chưa từng lừa em... ~d_đ-l~q_đ- em phải tin tưởng . . . . ." Lưu Vũ ôm , đôi môi nhiệt tình hôn

      Từ Nhan nghiêng nghiêng đầu, cắn răng : " cút , tôi muốn chuyện với ."

      Lúc này trong lòng rất loạn, ra rất muốn ngồi xuống để nghe ràng, nhưng lại sợ nghe kết quả. Nếu như chuyện trong tin nhắn là , nên làm thế nào? Trong ánh mắt của chưa được hạt cát, nhưng bây giờ hạt cát này rơi vào trong mắt của , nên lấy hạt cát này ra, hay vẫn để hạt cát này cộm mắt ?

      Lưu Vũ lúc nào, biết, trong lỗ tai tựa hồ nghe được : "Được, ra ngoài trước,em tỉnh táo chút, chờ chút lát vào giải thích với em."

      Ngồi ở giường hồi, từ từ cũng bình tĩnh lại, lại nhớ tới lời Lưu Vũ : "Trước kia hề lừa em, tương lai cũng lừa em." Lời của tin được ?

      Sau khi tỉnh táo, mới chậm rãi cảm thấy chuyện lúc nãy đúng, lúc xem tin nhắn hình như chỉ thấy có câu, phía sau còn gì đó nhưng lại giận ném trả cho . Giờ tỉnh táo rồi mới phát hình như bỏ lỡ điều gì đó.

      "Tiểu Nhan à, cãi nhau sao?" biết mẹ Lưu vào từ khi nào.

      Từ Nhan cuống quít lau nước mắt, nở nụ cười với bà: " có đâu, mới vừa rồi hạt cát rơi vào mắt."

      "Đừng gạt ta, lúc nãy hai con gây gổ mẹ nghe được hết. Tiểu Nhan, mặc dù mẹ phải mẹ ruột của con, nhưng con dâu như con là mẹ và cha nó chọn, nếu tiểu Vũ ăn hiếp con, mẹ nhất định bênh nó."

      Lúc này nước mắt của Từ Nhan khống chế được nữa mà chảy xuống, ôm lấy mẹ Lưu : "Mẹ, con biết mẹ tốt với con, nhưng A Vũ. . . . . , về sau con bao giờ gọi ấy là A Vũ nữa. Lưu Vũ làm lớn bụng uủa người khác, ấy có con rồi." Vừa nghĩ tới người kia gọi A Vũ ở trong tin nhắn, vừa nghĩ tới người kia mang thai, tim của liền đau đớn.

      Mẹ Lưu nghe thế, đột nhiên cười, hỏi : "Chuyện này sao con biết?"

      "Chuyện này giả, là chính bản thân ấy cầm điện thoại cho con xem, điện thoại di động ràng viết vậy."

      "Đứa ngốc, nếu như con làm chuyện đuối lý, con đưa chứng cứ cho người xem sao?" mẹ Lưu biết nên con dâu ngốc hay quá thông minh.

      " ấy vốn con, cho nên. . . ." Từ Nhan muốn phản bác, nhưng nửa, lại dừng lại. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn

      Đúng vậy, Lưu Vũ ngu hơn, cũng đưa tin nhắn chứng cớ cho xem, cũng phải ngu đến đầu óc nước vào.

      "Có lẽ ấy muốn sống với con nữa." lòng của Từ Nhan ra bình tĩnh lại, nhưng ngoài miệng vẫn muốn thừa nhận.

      "Tại sao con nghe nó giải thích chứ? Lúc nãy nó ngừng hút thuốc trong phòng khách, hỏi sao nó lại , mẹ biết ngay là chuyện củah Chu Lâm khiến hai đứa cãi nhau."

      "Mẹ, con. . . . ."

      "Muốn nghe chuyện của tiểu Vũ và Chu Lâm ?" mẹ Lưu lại hỏi.

      Từ Nhan chép miệng, : " muốn nghe." Lỗ tai lại dựng thẳng về phía mẹ Lưu.

      Mẹ Lưu biết dối, nên chỉ cười, cứ tiếp: " ra mẹ cũng chuyện của hai đứa nó lắm, chỉ biết ta là bạn thời đại học của tiểu Vũ, nhưng mẹ thích ta. ra, ta căn bản xứng vớix tiểu Vũ. Nghe sau đó nước ngoài, gần đây ta lại trở về rồi, đích thân tìm tới cửa, nhưng bị mẹ và cha con dỗ về, mẹ ngờ ta lại tìm tới tiểu Vũ."

      "Mẹ, mẹ cũng cần giải thích giùm ấy, chuyện như thế nào, con cũng muốn biết, qua rồi, chỉ cần ấy đối xử tốt với con, con truy cứu nữa." Từ Nhan muốn quá nhiều trước mặt mẹ Lưu, mặc dù mẹ chồng tốt với , nhưng dù sao phải mẹ ruột của mình, có nhiều chỗ nên tế nhị.

      Mẹ Lưu biết trong lòng Từ Nhan còn có gai, nên kêu lên với Lưu Vũ đứng ở cửa: "Con còn đứng ngây ra đó chi? Còn qua đây dụ dỗ bà xã con? Người lớn như thế rồi, làm việc vẫn còn hồ đồ quá, cho con biết, nếu như dụ dỗ Tiểu Nhan vui vẻ, mẹ là người đầu tiên
      tha cho con.”

      Thấy Lưu Vũ tới đây, ngọn lửa trong lòng Từ Nhan lại nổi lên, nhưng mẹ Lưu Vũ vẫn chưa , ở trước mặt mẹ chồng, nên tiện phát tác, chỉ có thể thầm nhìn chằm chằm, lấy ánh mắt cho biết, rất tức giận, vô cùng tức giận.

      Mẹ Lưu cũng làm kỳ đà cản mũi nữa, chỉ cười ha hả ra ngoài, còn đóng cửa thay bọn họ.

      Bước qua cửa, mặt của Từ Nhan liền xị xuống rồi, cầm gối ném về phía :” còn vào để làm gì? phải bảo ra ngoài sao?”

      được bà xã đại nhân tha thứ, nào dám ra ngoài?” Lưu Vũ bu lại.

      Từ Nhan dùng sức đấm quyền, miệng mắng:”Tôi tha thứ cho , nếu làm người ta lớn bụng rồi cưới ta .” Mặc dù biết đó có thể là hiểu lầm nhưng miệng của vẫn tha người, để trừng phạt lúc nãy khiến chảy rất nhiều nước mắt.

      làm lớn bụng ta, đó phải con .” Lưu Vũ muốn bổ đầu ra để xem bên trong chứa cái gì, sao lại hiểu lầm đó là con chứ?

      “Trong tin nhắn viết ràng.” gửi tin nhắn vậy rồi, mà còn ngụy biện.

      Lưu Vũ lấy điện thoại di động ra, lại xem tin nhắn chốc, vẫn nhìn ra ở viết là con , sao lại hiểu lầm vậy chứ?

      còn xem!” Từ Nhan giận đến lại muốn cầm điện thoại đập .

      Lưu Vũ bắt lấy tay của , lại bỏ vào lồng ngực của mình, mắt nhìn lom lom:”Tiểu Nhan, em là bảo bối của , là bảo bối cả đời này cần quý trọng, trước kia lừa gạt em, tại tương lai càng , em phải tin tưởng .”

      tin.” Vừa nghĩ tới việc còn chưa quên người phụ nữa kia, trong lòng liền khó chịu, vô cùng kím nén.

      Lưu Vũ ôm lấy , cho giãy giụa phản kháng, đôi môi ấn lên trán , tiếp:”Tiểu Nhan, và Chu Lâm là quá khứ rồi, có lẽ từng , nhưng bây giờ người là em, em đừng giận nữa, được ?”

      “Nếu có quan hệ, ta liên lạc với chi nữa?” Từ Nhan phải người thích dây dưa, nhưng nhịn được.

      Lưu Vũ thở dài cái, chậm rãi :” quen ta trong trường đại học, lúc đó chỉ là sinh viên vừa vào học. Bởi vì học quốc phòng, cho nên có thời gian cũng bị huấn luyện viên kéo ra ngoài huấn luyện, lăn lộn đất, ở trong mắt những sinh viên vừa vào trường như bọn đúng là rất đau khổ. Ở trong khoảng thời gian như địa ngục đó, rất khát vọng có ánh mắt trời làm ấm lòng , còn Chu Lâm tiến vào mắt khi đó. ta điềm tĩnh xinh đẹp, lại dịu dàng, mặc dù ta lớn hơn tuổi, nhưng vẫn có dáng vẻ trẻ con, khiến nghĩ muốn bảo vệ ta. Lúc ở trường học, và co ta luôn là đôi tình nhân được mọi người hâm mộ, lúc ấy được mọi người xưng là điên phạm trong cuộc tình sinh viên, nếu như sau đó xảy ra chuyện kia, có lẽ ta kết hôn rồi…”

      Từ Nhan rất muốn nghe tình sử của , nhưng lại kìm lòng được muốn nghe, mâu thuẫn này hạnh hạ trái tim kiên cường của , biết mình ghen tỵ, ghen tỵ với người phụ nữ được tình cảm thuần khiết nhất của Lưu Vũ. Tình ở đại học tốt đẹp nhất, năm đó phải cũng thế sao? Hôm nay, và Lưu Vũ kết hợp, cũng là bởi vì tuổi tác bức bách và thực tế, tình của Lưu Vũ dành cho còn ngây thơ như năm đó dành cho Chu Lâm.

      “Vậy tại sao cuối cùng hai người kết hôn? Là cha mẹ đồng ý sao?” Từ Nhan nghĩ tới những lời mẹ vừa với .

      phải vậy, ba mẹ mặc dù thích Chu Lâm, nhưng lúc đó cũng phản đối, bọn họ chỉ cần thích, bọn họ tán thành.” Lưu Vũ thở ra hơi, trước kia luôn muốn đối mặt chuyện cũ như vậy, nhưng hôm nay ra lại hề thấy đau đớn, mà lại có cảm giác nhõm.

      tiếp:”Năm tốt nghiệp, Chu Lâm sớm tốt nghiệp, ta ra trước , là luật sư, lúc ấy có chút danh tiếng xã hội. Sau đó tốt nghiệp lại thi nghiên cứu sinh, lúc ấy ý nghĩ của rất đơn giản, muốn học nhiều chút, như vậy có lẽ ngày nào đó quân khu cần nữa, vẫn còn tư cách. Nhưng từ khi ta ra làm việc, ta dần liên lạc ít , nhận ra thay đổi của ta, nhưng mà lại mực chờ đại ta cho biết chân tướng. Rốt cuộc khi học nghiên cứu sinh năm hai, ta chia tay với , nguyên nhân rất đơn giản, ta chịu nổi những ngày tháng mông lung, cũng chịu nổi những ngày tương tư vô hạn, ta qua lại với khách hàng. Sau đó hỏi thăm được, ta qua lại với con rùa vàng, nghe nhà rất có tiền, về sau nữa nghe ta theo con rùa vàng đó ra nước ngoài, sau đó còn tin tức.”

      ta quen con rùa vàng đó từ sớm sao?” Đối với loại người tham lam hư vinh này, Từ Nhan chưa bao giờ có hảo cảm.

      “Bọn họ quen nhau lúc nào, muốn biết nữa, lúc ấy bởi vì tôn nghiêm của đàn ông còn có hơn bốn năm tình cảm, xác thực đau lòng 1 hồi, nhưng sau đó nghĩ lại, có duyên phận, đau lòng nhiều hơn nữa cũng vô dụng. cũng rất ít hỏi thăm việc của ta, ta sống tốt hay thuộc phạm vi quản lý của . giờ trong sinh mệnh của chỉ có em, người khác ở trong mắt còn quan trọng, hôm nay nhận được tin nhắn của ta, ta mang thai con của con rùa vàng kia nhưng…”

      “Nhưng con rùa vàng đó đá ta?” Lúc này vẻ mặt của Từ Nhan bình tĩnh rồi, ở trong mắt của có bất cứ chuyện gì có thể khiến suy nghĩ quanh co nữa, nhưng mà đối với giả thiết này, vẫn nghĩ trong lòng : hay ho thế chứ?

      Lưu Vũ nắm tay Từ Nhan :”Bà xã, em phải tin tưởng tấm lòng dành cho em, trừ em ra người khác đều hợp nhãn, dù là người đầu tiên.”

      Từ Nhan chép miệng, hừ lạnh:”Ai biết hai người có tình cũ phục hợp hay .”

      “Nếu như mà muốn xảy ra cái gì với ta, còn kể hết đầu đuôi cho em nghe rồi còn đưa tin nhắn của ta cho em xem sao?” Lưu Vũ tiếp tục hỏi ngược lại.

      Từ Nhan á khẩu, nhưng vẫn cau mày :”Ai biết có phải con chứ? ta cũng đó là phải con , chừng lừa gạt để dỗ ngọt tôi. Nếu như muốn phục hợp với ta, vợ chính như tôi có thể nhường chỗ, nhưng tôi…”

      Lưu Vũ giận dữ muốn bổ đầu ra xem chứa gì, dở khóc dở cười :”Em xem kỹ tin nhắn à? Phía viết mà.” xong đưa điện thoại di động lại trước mặt .

      Chỉ thấy phái trừ cái câu mang thai thấy, phía sau còn có đoạn, viết là : em mang thai đứa bé của ta, nhưng hôm nay em hết đường . A Vũ, đừng quan tâm em.

      Ngọn lửa trong lòng Từ Nhan lại nổi lên, nhịn được nữa, mắng câu:”Cái đồ biết xấu hổ, chẳng lẽ còn muốn phụ trách a?”
      Last edited by a moderator: 14/5/15
      xixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44:

      Editor +beta: tử đinh hương

      Đêm hôm ấy, Từ Nhan lăn qua lộn lại ngủ được, Lưu Vũ nằm ngủ ở bên cạnh , nhưng chút tâm tình cũng có. Nếu hận Lưu Vũ, có thể hận bao nhiêu? Chuyện này có thể trách Lưu Vũ sao?

      "Vợ à, em còn tức giận hả?" Lưu Vũ ôm lấy , người cũng dán lên.

      Từ Nhan dùng sức đập ngực cái, trong miệng mắng : "Ai cho khắp nơi trêu chọc phụ nữ hả?"

      Lưu Vũ ghé miệng vào bên tai : " cần người khác, chọc em thôi." xong, tay bắt đầu giở trò, sờ soạng ở người .

      Mặt Từ Nhan đỏ lên, bị lăn qua lăn lại như vậy, người cũng dấy lửa lên, tay đánh về phía , hơi cáu lầm bầm câu: ", đáng ghét."

      "Chồng đáng ghét, đây là chồng em." Lưu Vũ xong, đôi môi hôn xuống phía dưới.

      Vừa mới bắt đầu Từ Nhan còn giãy giụa chút, bây giờ có tâm tình lăn qua lăn lại với giường, lý trí cho biết nhất định phải tỉnh táo, nhưng dưới vuốt ve còn có hôn môi của , thân thể từ từ hòa tan, cũng biết đôi tay vòng lên cổ từ lúc nào, cũng bắt đầu thở gấp hơn.

      Lưu Vũ rất hài lòng với biểu của vợ mình, tuy ngoài miệng ghét bỏ căm hận mình, nhưng thân thể của và mình cũng là kết hợp hoàn mỹ nhất, mỗi lần ở giường, đều nhiệt tình như lửa.

      "Tiểu Nhan, chúng ta có đứa bé ." Ở trong lòng của , muốn nhất chính là có đứa bé với Từ Nhan, phải có đứa bé thuộc về bọn họ.

      " cũng bao nhiêu lần, em lại chưa từng phản đối." Mặt của Từ Nhan càng ngày càng đỏ, cắn môi muốn để cho mình phát ra tiếng khó nghe, nhưng nhịn được lại rên rỉ tiếng.

      " chỉ muốn cho em, cả đời này chỉ muốn có đứa bé với em, những người phụ nữ khác trong lòng chỉ là mây trôi mà thôi." xong, hôn sâu, như hôn bảo bối trân quý vậy.

      Vướng mắc trong lòng Từ Nhan, cũng bởi từ từ tháo gỡ vì những lời này của .

      suy nghĩ, tại sao mình có thể nghi ngờ Lưu Vũ có đứa bé với người phụ nữ bên ngoài chứ? Lúc bọn họ vừa kết hôn, ôm , lúc ấy ngay cả cửa cũng tìm được, người đàn ông ngây thơ như vậy, làm sao có thể sinh con với phụ nữ bên ngoài? Giữa vợ chồng, nếu như ngay cả chút tin tưởng như vậy cũng có, vậy chuyện kết hôn làm gì? Gặp phải bạn trước dây dưa, đây chẳng lẽ là lỗi của Lưu Vũ sao? Đây là muốn sao? Lúc này quan trọng nhất phải sinh tức giận với Lưu Vũ, mà phải nghĩ biện pháp đối phó người phụ nữ này, người phụ nữ vô sỉ có mặt mũi này.

      và Lưu Vũ lăn qua lăn lại lâu, cuối cùng hai người cũng thỏa mãn, Lưu Vũ ôm chìm vào giấc ngủ, nhưng sao cũng ngủ được, trong đầu tất cả đều là đối phó kẻ thứ ba này như thế nào. D<Đ>L<Q>Đ Mình tuyệt đối thể tức giận, nổi trận lôi đình trước như vậy, đây chính là thứ kẻ thứ ba muốn nhìn thấy nhất, ta muốn nhìn thấy mình và Lưu Vũ gây gổ sau đó tình cảm tan vỡ, vậy mình thể để kẻ thứ ba như ý nguyện.

      Lưu Vũ ngủ rất sâu, ôm cánh tay của cũng rất chặt, giống như chạy trốn vậy.

      Đây là lần đầu tiên cẩn thận nhìn dáng vẻ ngủ say, trước kia đều là mệt mỏi ngủ, mỗi lần đều tỉnh lại ở trong lòng , mỗi lần đều là nhìn tỉnh lại sau đó đều in lại nụ hôn chào buổi sáng ở trán . Giống như bây giờ, dưới tình huống hề đề phòng chút nào, cẩn thận thưởng thức bộ dạng khi ngủ của , mới phát đây cũng là loại hưởng thụ.

      Kỳ thực thể Lưu Vũ đẹp trai, nhưng rất hợp mắt, để cho càng nhìn càng thích. Ở trước mặt , vĩnh viễn đều là loại ôn tồn nho nhã, mỗi lần đều lấy ánh mắt dịu dàng mà cưng chìu nhìn , giống như là vật quý giá nhất thế giới. cũng cực kỳ hưởng thụ loại cưng chiều này, mỗi lần cưng chiều, đều cảm giác mình được nâng niu thương trong lòng bàn tay.

      "Tiểu Nhan, em." biết Lưu Vũ nằm mơ thấy cái gì, cánh tay buộc chặt, cố định ở trong ngực mình, trong miệng lẩm bẩm mê sảng.

      nhàng ấn lên nụ hôn, ghé vào lỗ tai giọng : " Tiểu Vũ, em cũng ." Từ giờ khắc này, muốn gọi hai chữ "A Vũ" nữa, bởi vì hai chữ kia từng bị bạn trước đó kêu liên tục, muốn tên thuộc về mình.

      Ngày hôm sau thức dậy, tâm tình Từ Nhan tệ, vì chuyện ngày hôm qua mà buồn bực vui nữa. Hôm nay mặc cái áo khoác caro, cộng thêm cái váy, có vẻ điềm đạm nho nhã mà ngọt ngào, Lưu Vũ nhìn qua từ xuống dưới lần, giơ ngón cái lên : "Vợ rất xinh đẹp, bộ quần áo này cũng phác họa ra tất cả khí chất của em rồi."

      Từ Nhan đắc ý : "Tất nhiên, em mặc bộ quần áo nào khó coi hả? Thế gọi là làm nổi bật phong cách trang phục."

      "Nhìn xem, khen đôi câu liền hả hê lên, nhịn được khen ngợi." Lưu Vũ cười .

      Từ Nhan trừng mắt liếc cái: "Thế nào? Vợ có khí chất nên e ngại sao? Nhìn vui kìa."

      "Đâu có vui, đúng là vợ mặc quần áo gì cũng đều đẹp cả." Lưu Vũ vội vàng nịnh hót.

      "Ba hoa! Hôm nay phải theo em dạo phố, ngày hôm qua đồng ý với em rồi."

      Lúc Lưu Vũ và Từ Nhan ra, mẹ Lưu bày thức ăn làm xong ở bàn, ba Lưu ngồi ở ghế sofa xem báo, ngủ bộ dạng Giai Giai híp mắt giống như cũng chưa tỉnh ngủ, đánh răng ở trong phòng tắm.

      "Tiểu Nhan, thức dậy rồi hả? Ngày hôm qua con ngủ ngon ? Đến đây, bữa sáng làm xong, nhanh tới đây ăn cơm." Mẹ Lưu vừa thấy con trai và con dâu ra ngoài, vội gọi.

      "Con ngủ rất tốt, cám ơn mẹ." Miệng Từ Nhan cũng coi là ngọt, nhưng là nghe vào trong lỗ tai mẹ Lưu, chính là thoải mái.

      Thấy con trai và con dâu tya nắm tay ra ngoài, bà cũng biết hai người dã sớm đầu giường ầm ĩ cuối giường hợp, vợ chồng có bất hòa qua đêm, lời này chút cũng sai.

      Vừa nghĩ tới hai người bọn họ hợp được, trong lòng mẹ Lưu cũng vui vẻ so với bất kể cái gì, bà quên càu nhàu : “ Tiểu Vũ, Tiểu Nhan, các con cũng trưởng thành rồi, nên cân nhắc mang thai đứa bé, chúng ta cũng muốn ôm cháu rồi.”

      Mặt của Từ Nhan lập tức đỏ lên, nhìn Lưu Vũ cái, cúi đầu, cũng dám chuyện nữa.

      Lưu Vũ nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của vợ mình, cười : “ Mẹ, mỗi ngày chúng con đều cố gắng lắm, tranh thủ qua sang năm cho cháu của mẹ ra ngoài.”

      Từ Nhan xấu hổ chỉ thiếu chui đáy bàn xuống, lặng lẽ lấy chân đá dưới bắp chân Lưu Vũ, lại rước lấy trận cười ầm ầm của Lưu Vũ.

      Lúc này đúng lúc Giai Giai vừa từ toilet ra ngoài, bắt được đoạn đối thoại của mẹ và trai chị dâu, nhịn được chen vào câu: “ Mẹ, trong mắt mẹ cũng chỉ có cháu nội.” ra ý của Giai Giai là, mẹ của mình chỉ quan tâm cháu nội, cũng chẳng hỏi qua chị dâu mình có ý này hay ?

      Nhưng là lời của ấy cũng nhắc nhở mẹ Lưu, bà : “ Giai Giai, con sao?”

      “ Con cái gì?” Giai Giai cũng thèm để ý ba mẹ của mình nghĩ như thế nào như thế nào, cắm đầu cắm cổ ngồi xuống ăn xong bữa sáng.

      “ Giai Giai, lúc nào con mang bạn trai về nhà cho chúng ta xem chút hả?” biết ba Lưu để tờ báo ở bên từ khi nào, ngôi vào đối diện Giai Giai nghiêm túc hỏi .

      “ Ba, ba gì đó?” Giai Giai ăn bữa sáng, muốn trả lời câu hỏi của ông.

      phải người sao? Lúc nào con mang về nhà?” Ba Lưu lại hỏi.

      “ Con tự có sắp xếp, lúc nào con muốn mang về liền mang về.”

      “ Con đứa bé này, sao lại như vậy....” Ba Lưu còn muốn ấy đôi câu, Giai Giai câu: “ Con ăn đủ rồi.” Rồi trở về phòng.

      Từ Nhan nhìn bố mje chồng và Giai Giai cãi nhau, nhớ lại trước khi mình lấy chồng đúng là có tranh cãi chuyện tình với ba mẹ như vậy, nhưng kể từ sau chuyện mối tình đầu, lâu chưa vui vẻ ở chung chỗ với ba mẹ mình như vậy. Cảnh còn người mất, có lúc tâm tình người cũng ảnh hưởng đến tâm tình mọi người.

      “ Giai Giai, hôm nay em ra ngoài ?” Từ Nhan gõ cửa phòng Giai Giai.

      “ Em đâu, chị dâu.” Giai Giai mở cửa phòng.

      “ Cả ngày đều ở nhà, cũng sợ thôi . chút, nhanh thay quần áo khác, chúng ta dạo phố mua đồ , hôm nay tất cả mọi thứ để cho em khiêng, sợ mệt mỏi.” Từ Nhan thúc giục ấy.

      Cuối cùng, đoàn người trừ ba Lưu, tất cả đều tham gia rồi, phụ nữ mua đồ, đó là vì hứng thú, đàn ông dạo phố cùng, là vì làm khuân vác. Lúc này Lưu Vũ, là chân mà cảm nhận được hành hạ của việc dạo phố này, nhìn dáng vẻ mấy người phụ nữ hào hứng, tay của xách đầy túi lại túi gì đó, loại nét mặt đau khổ lại biết làm thế nào này, khiến mấy người phụ nữ hết sức vui vẻ.

      “ Thế nào? dạo phố với chúng ta, vừa ý hả?” bên lông mày ljnh nhạt của Từ Nhan quét qua.

      “ Bằng lòng, làm sao có thể muốn chứ?” Lưu Vũ vội vàng cười đền.

      Quét sạch cả khu phố buôn bán, dạo cửa hàng nhãn hiệu lớn , Từ Nhan mua cho bố chồng mẹ chồng của mình mỗi người bộ quần áo, cũng mua quần áo còn có túi xách cho Giai Giai, còn có Lưu Vũ, chỉ tự mua cho . Giải thích của là, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đường mua quần áo, nhưng bây giờ là mọi người mua, dĩ nhiên là muốn lựa chọn tốt.

      Lúc trở vè, vẫn xe taxi về, nhà họ Lưu thể mua xe, bình thường hai vị nhà họ Lưu đều xe đạp làm, cho nên hiển nhiên phải thuê xe taxi về nhà. Thời điểm sắp xếp chỗ ngồi, Lưu Vũ chạy tới ghế lái phụ, ba phụ nữ ngồi ở chỗ ngồi phía sau. Dĩ nhiên mấy người phụ nữ chính là tán gẫu chuyện của phụ nữ, ngược lại Lưu Vũ chán nản ở bên. sờ sờ lỗ mũi, chân cảm thấy lúc này mình thành bóng đèn, mình lại thành bóng đèn với vợ, loại tư vị nay dễ chịu, nhưng ta lại hiểu chuyện của phụ nữ, cũng chen miệng vào lọt.

      Lưu Vũ ngồi rất nhàm chán, nghe mấy người phụ nữ cơ cơ oa oa phía sau, chỉ có thể đống xả tây xả với tài xế. Giữa lúc chuyện tào lao, điện thoại di động của đột nhiên vang lên, nhìn dãy số, lại phát dãy số kia quen thuộc chướng mắt, chính là bạn trước Chu Lâm.

      nhướng mày, nghĩ thầm: Sao ta gọi điện thoại tới? Nghĩ nghĩ, nhưng vẫn nhận, ngay trước mặt mấy người phụ nữ phía sau, có khả năng tiếp lên là bom điện thoại: “ A lô.”

      “ A Vũ.....” trận khóc to bên kia điện thoại.

      Chân mày lưu Vũ nhíu chặt hơn, giọng nặng, cũng , : “ Chu Lâm, tìm tôi có chuyện gì?”

      Hai chữ “ Chu Lâm” khiến ba người phụ nữ vốn hi hi ha ha chuyện phiếm phía sau dừng chuyện lại, đều chuyển hướng nhìn về phía Lưu Vũ ngồi trước, lại thấy cau mày, gương mặt kiên nhẫn.

      “ Là ta? Người phụ nữ biết xấu hổ này?” Giai Giai đột nhiên bắt đầu kích động, năm đó lúc trai bị người phụ nữ này vứt bỏ, mặc dù còn , nhưng hiểu chuyện, biết lúc ấy trai bị vứt bỏ đau lòng, tại người phụ nữ này lại gọi điện thoại tới, có thể tức giận sao?

      Người phụ nữ này muốn làm gì? Muốn phá hư tình cảm của trai và chị dâu sao? tại tình cảm của chị dâu và vất vả mới co tiến triển, nếu như người phụ nữ này muốn phá hư, phải muốn ngăn cản hai người dễ dàng gì mới xuất ánh mặt trời chứ>

      “ Quá biết xấu hổ, , đưa điện thoại cho em, em muốn chửi mắng ta trận!” Giống như người tức giận nhất là Giai Giai, những người khác có bao nhiêu cảm xúc.

      Đặc biệt là Từ Nhan, tính tình của trước kia, lúc này sớm ồn ào tung trời rồi, nhưng bây giờ ngồi yên lặng, nét mặt cũng có gì, giống như chuyện này căn bản liên quan đến , chỉ là người đứng xem, giống như xem bộ phim điện ảnh.

      Lúc này mẹ Lưu cũng lên tiếng, bà quan sát Từ Nhan, muốn nhìn chút lúc này Từ Nhan có động tác gì nhưng mà lại để cho bà kinh ngạc chính là, Từ Nhan cũng có động tác gì cả.

      Lưu Vũ đưa tay ngăn lại Giai Giai hô to, chuyển ánh mắt “ Em nhúng tay ít thôi”, tiếp với trong điện thoại: “ Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì ? Nếu như có chuyện, tôi cúp đây.”

      “ A Vũ, đừng cúp điện thoại của em, hãy nghe em . Em biết hiên tại em tìm tạo thành phiền toái cho , nhưng mà em lại có biện pháp. Em mang thai, em cũng phải có người đàn ông ở bên cạnh mình, bằng .....” Người phụ nữ ở bên kia điện thoại lảm nhảm ngừng , lại bị Lưu Vũ cắt đứt:

      “ Có vẻ tìm nhầm đối tượng rồi? Chuyện này nên tới tìm bạn trai của tim ba của đứa bé, tại sao lại muốn tìm tôi?”

      “ A Vũ, em biết hận em, lúc đầu em nên bỏ rơi , em biết sai rồi. ra bạn trai của em có vợ, ta luôn gạt em, sau lại vợ ta tìm tới em, cón muốn đuổi tận giết tuyệt em, em có cách nào nên em mới.....” Người phụ nữ vẫn còn khóc.

      “ Tôi muốn nghe chút tình sử này của , tôi còn muốn bồi vợ mình dạo phố, xin lỗi tôi thể tiếp, quan trọng hơn là, tôi phải trạm thu hồi đồ bỏ .” xong, liền cúp điện thoại.

      Lưu Vũ vừa mới cúp điện thoại, Giai Giai liền hô: “ , quá tuyệt vời!”

      Nhưng Từ Nhan có lên tiếng, chỉ là nhìn cái, cũng kinh ngạc vì chuyện tuyệt tình.

      Lúc này, xe dừng ở trước cửa chung cư, vừa mới xuống xe, tin nhắn lại tới, phía chỉ viết hàng chữ: A Vũ, đừng cần em nữa.

      Lưu Vũ nhìn cái tin nhắn kia, chỉ cảm thấy đau cả đầu, ngón cái vừa động, chính là muốn xóa cái tin nhắn này , tính toán để ý tới ta, điên thoại di động lại bị Từ Nhan cướp , : “ Tại sao muốn xóa hả? Tin nhắn này giữ lại rất tốt.”

      “ Tiểu Nhan, đừng làm rộn.” Sắc mặt Lưu Vũ thay đổi lớn.

      “ Em có ầm ĩ, lời em . Đây chính là chứng cớ, xóa được.” Từ Nhàn rất nghiêm túc .

      Nếu như người phụ nữ này mực dây dưa , vậy tin nhắn này chính là bằng chứng, ta có thể chịu tội phá hư quân hôn.

      , điện thoại lại vang lên, lúc này Giai Giai mắng câu: “ Người phụ nữ này vẫn để yên rồi.”

      Lưu Vũ liếc mắt nhìn Từ Nhan, nhận điện thoại, nhưng mà giữ lại lòng nghi ngờ, lặng lẽ mở ra chức năng ghi giọng .

      Mẹ Lưu nhìn con dâu mình, vốn là bà còn lo lắng, nhưng nhìn đến nét mặt của Từ Nhan, bà cũng biết lo lắng hơi quá, hình như Từ Nhan tự có tính toán trong lòng, thậm chí ngay cả động tác đến gần cẩn thận nghe chồng mình và tình địch gì cũng có, tấm lòng này khiếm mẹ Lưu cũng thể bội phục.

      “ A Vũ, giúp em chút được ? mình em ở nơi thành phố xa lạ này, lại dám cho ba mẹ, tại em chỉ cho thôi, đừng vứt bỏ em.” Chu Lâm liên tục khóc trong điện thoại, mặc dù tiếng điện thoại lớn, nhưng Từ Nhan đứng ở bên cạnh vẫn nghe được.

      Nếu như tức giận, đó là giả, nhưng là tại trừ tỉnh táo có thể làm cái gì? Ngày hôm qua sau khi tức giận, cảm thấy mình thể rối loạn trận cước trước, chuyện này chỉ có thể tỉnh táo xử lý.

      “ Tôi phải trạm thu nhận, xin lỗi tôi thể giúp được.” Lưu Vũ chuyên rất tuyệt tình, dứt khoát cự tuyệt ta.

      “ A Vũ, nếu như ngay cả cũng quan tâm em, muốn giúp em, em chỉ có thể chết thôi. Bây giờ em ở trong bênh biện, nếu như mà em đợi được, ngày mau cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thể của em.” Nếu như phụ nữ sinh ra hung ác, trời cũng phải thay đổi sắc mặt. “ là quân nhâ, thấy chết mà cứu chứ?” xong, ta liền cúp điện thoại.

      Lưu Vũ hít vào hơi, muốn gặp lại người phụ nữ này, nhưng nếu như ta tự tử, thân là quân nhân có cách nào nhẫn tâm làm được, dù sao thân quân trang người cũng cho phép.

      Từ Nhan ở sau lưng nghe được kỹ càng, thầm nhổ ngụm: Người phụ nữ này phải loại biết xấu hổ thông thường!

      tự xử lý việc này hết, để cho Chu Lâm làm ra chuyện độc ác gì nữa.” Lưu Vũ những lời này, liền muốn ngăn xe taxi lại, chạy tới bênh viên mà Chu Lâm .

      “ Chồng à, chuyện này thể ra mặt.” Nhưng vào lúc nào, Từ Nhan ngăn cản . “ ra mặt, mặc kệ như thế nào ta cũng từ bỏ ý đồ, giống như mới vừa rồi, ta lấy cái chết đến bức , làm thế nào bây giờ? Chuyện của phụ nữ hãy để cho phụ nữ tới xử lý .”

      “ Vợ à, yên tâm , xử lý tốt chuyện này, chỉ muốn cho em biết, trong lòng vĩnh viễn đều chỉ có mình em.”

      “ Chính là bởi vì em biết, cho nên mới muốn ra mặt. Thời điểm người phụ nữ điên cuồng, chuyện gì ta cũng có thể làm được, thể để cho người điên ảnh hưởng đến nghiệp của còn có gia đình chúng ta. Chuyện như vậy, tuyệt thể xảy ra ở người của chồng em.”

      Mặc dù ngoài miệng như vậy, trong lòng vẫn suy nghĩ: Đúng lúc phải gặp qua người phụ nữ này rồi, muốn tới phá hư tình cảm giữa và Lưu Vũ, chỉ bằng người phụ nữ này, cũng dựa vào sao? Lúc này nếu như ra tay, vậy khiến cho Chu Lâm này quá khinh thường , cho là mềm yếu dễ bắt nạt sao?
      Last edited: 15/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :