Chương 34:
Edit: Tyvy
Beta: Miu
Từ Nhan ngờ ta lại xuất ở thư viện.
Đối với ta, có lẽ có , nhưng cũng có thương hại, tổn thương đến từ chính cha mẹ ta.
Lúc trước khi bị tổn thương, đột nhiên muốn cha mẹ của mình cũng có thể phản đối mối tình đầu của như vậy. ra hề tức giận, mặc dù lúc ấy cũng có chút bực mình bởi vì thế lực của cha mẹ , còn nhớ từng câu chữ mà cha mẹ với lúc đó: " nhân viên thư viện nho như , làm sao có thể kết hôn với con trai tôi được chứ? Con tôi là sĩ quan, tương lai của nó có rất nhiều lựa chọn, hoặc ít nhất cũng có thể chọn được nhân viên nhà nước, mà nhiều nhất chỉ là nhân viên quèn trong xí nghiệp thôi.Tôi cho con tôi tìm hiểu nữ cảnh sát, người ta xuất sắc hơn nhiều, cho nên sau này đừng quấy rầy con tôi nữa, dù cho con trai tôi có thích nữa tôi và chồng tôi cũng thừa nhận là con dâu nhà họ Triệu đâu." Lúc ấy những lời mẹ Triệu còn sờ sờ ở trước mắt, năm đó dứt khoát rời . Tiểu Triệu là đứa con trai ngoan, cha mẹ phản đối lúc đó ta cũng chia tay với , sau này cũng chưa từng liên lạc với , rồi lại nghe ta xem mắt người nữ cảnh sát kia, còn chuyện cụ thể phát triển như thế nào biết.
Những chuyện này làm nhớ lại mối tình đầu của mình, nếu như sử dụng những lời của mẹ Triệu thành cha mẹ của có thể tưởng tượng được lúc ấy họ đối xử như thế nào với mối tình đầu của mình, có lẽ họ như vầy: " thằng công nhân nho như cậu, làm sao có thể lấy con tôi được chứ? Chỉ bằng vào cậu là học sinh của trường đại học danh tiếng sao? Bây giờ đại học danh tiếng nhiều vô số kể, cậu có thể cho con tôi được bao nhiêu hạnh phúc?" Nếu sao năm đó ấy lại đột nhiên chia tay với , vẻ mặt đau đớn kia làm cho đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, qua bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn thể quên bất đắc dĩ khi ra những lời kia.... : "Cha mẹ về hưu rồi, chỉ hy vọng có thể cho bọn họ cuộc sống êm đẹp, mà phải lo lắng sợ hãi gì cả."
cho là với thân phận nhân viên quèn của mình thể tự mình lựa chọn tình , cho nên khi sau khi ra , học theo những người khác, nhắc tới cha mẹ mình trước bất kỳ ai, nhưng kết quả lại vẫn bị người làm tổn thương như vậy. ra là thế giới này, ở ngóc ngách nào cũng tồn tại thế lực, chỉ là lớn hay mà thôi. Mãi cho đến khi gặp được Lưu Vũ, mới biết là hướng về . Có lẽ có người thắc mắc, có thể Lưu Vũ cũng biết gia thế nhà , dù sao cũng là em của Từ Lỗi, nhưng biết trai mình là người rất biết điều, có lẽ có loại khả năng kia, nhưng tình nguyện tin tưởng Lưu Vũ của phải người nghiêng về thực tế và thế lực như vậy, bởi vì tin vào hai mắt của mình.
Khi nhớ lại chuyện cũ qua, cho là mình có thể sống cuộc sống bình yên, có thể vui vẻ sinh hoạt chung chỗ với Lưu Vũ, nhưng cuối cùng vẫn là gió mà nổi sóng, người đàn ông trước mắt lúc này, sau 1 năm biến mất đột nhiên lại thần kỳ xuất ở trước mặt . Lần nữa đối mặt với , có bất kỳ xao động nào khác, chỉ có loại cảm giác bất đắc dĩ, còn có suy nghĩ xem thường đối với cái người gọi là đứa con trai ngoan này.
" tới đây làm gì?" Sắc mặt của Từ Nhan phải xấu bình thường, mà giọng điệu lại càng thêm kém đến cực điểm.
Bạn đồng nghiệp đứng chờ ở bên cạnh , có rất nhiều người nhìn qua bên này, có số mang theo ánh mắt thắc mắc, có số lại thậm chí còn chỉ chỉ chõ chõ.
Từ Nhan chỉ cảm thấy đau đầu. Trong đơn vị có rất nhiều người biết Tiểu Triệu, bởi vì lúc bọn họ nhau ta thường xuyên đến cơ quan đón , lâu dài mọi người cũng biết ta.
"Nhan Nhan, chúng ta tìm chỗ chuyện chút ." Triệu Thượng cảm giác được khó chịu và tức giận.
" cần đâu, chồng tôi còn chờ tôi ở dưới lầu." Từ Nhan rất thẳng thắn từ chối.
"Chồng? Em kết hôn rồi?" Triệu Thượng giật mình, tháng trước còn nghe ngay cả bạn trai cũng có, sao bây giờ chỉ mới có tháng ngắn ngủn mà lại kết hôn?
Từ Nhan muốn để ý đến ta, xem đồng hồ chút, đến giờ tan sở, cầm túi xách lên định ra ngoài. Lưu Vũ của chờ ở dưới lầu, còn có chuyện vui chờ , thể chờ đợi, về phần cái người chướng mắt đứng ở trước mặt này cứ để cho ta tiếp tục đứng ở đây là được rồi.
"Nhan Nhan, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của mà? Em kết hôn lúc nào vậy, tại sao chút tin tức cũng có nghe thấy vậy?" Triệu Thượng nóng nảy, bắt được cánh tay vội hỏi.
Từ Nhan vô cùng chán ghét hành động này của ta, dùng sức vung, cố gắng hất cánh tay ta nắm lấy tay ra, trong miệng lại : "Tôi có kết hôn hay chưa có liên quan gì tới chứ? Xin hỏi lấy tư cách gì mà tới hỏi chuyện kết hôn của tôi? Mời sau này đừng xuất ở trước mặt tôi nữa, ok?"
Nhưng cánh tay ta nắm lấy tay cũng vì những lời này mà buông ra, nét mặt của ta đau đớn. Chia tay năm rồi, lúc ấy vừa mới chia tay cha mẹ liền quyết định cho xem mắt, đối tượng chính là nữ cảnh sát, nhưng ấy cũng phải là đối tượng mà thích. Người nọ vừa đen vừa lùn lại còn đô con, thứ duy nhất có thể được xem là xinh đẹp cũng chỉ có đôi mắt kia thôi. Cha mẹ thích, nhưng phải thích, cố gắng thích ứng, nhưng kết quả cuối cùng cho biết, thích ứng cũng phải chuyện dễ, bởi vì chung sống nửa năm, căn bản vẫn thể thích ứng được nữ cảnh sát mập lùn kia, mặc dù ấy rất thích , nhưng cái từ này thể xảy ra ở người .
Tiếp đó, lại phải nghe theo sắp xếp của cha mẹ, xem mắt mấy , nhưng cũng ai có thể lọt vào mắt được, nếu phải cảm thấy đẹp chính là cảm thấy vóc người ổn, phải cảm thấy vóc người ổn chính là cảm thấy tính khí chịu nổi, ra trong lúc vô tình, quen với tính tình nóng nảy kia của Từ Nhan, mà những người khác ở trước mặt , rốt cuộc vẫn hấp dẫn được .
Lúc đầu gần gũi với Từ Nhan, cũng chịu nổi tính tình của , nhưng dần dần lại bị hấp dẫn, bởi vì trừ tính tình của có chút nóng nảy ra có phát khuyết điểm nào khác. Thói quen là thứ tốt, khi quen với thứ nào đó rất khó lại tiếp nhận cái gì nữa.
Mặc dù luôn xem mắt, nhưng vẫn mực quan sát , chỉ là nghe vẫn luôn độc thân, có quen bạn trai. cho là chỉ cần mình hài lòng đối tượng xem mắt từ từ cha mẹ cũng buộc nữa, vậy là vẫn có thể tìm đến Từ Nhan, bọn họ có tương lai. lâu sau đó, nghe được mà bấy lâu nay luôn bị Từ Nhan giấu kín, đó là có trai làm quan chức cấp cao trong quân đội. Tin tức này, khác gì người khác tát vào mặt cái tát, tại sao trước đó chưa từng phát ? vui mừng vội vã tin tức này cho cha mẹ, cha mẹ cũng thấy ngoài ý muốn, ngờ nhìn tầm thường như vậy lại có bối cảnh hùng hậu như thế? Sau khi biết được , cha mẹ Triệu dĩ nhiên là thúc giục con trai trở về theo đuổi Từ Nhan rồi.
Nhưng cũng có ngờ được, ngay lúc muốn tin tức này cho Từ Nhan biết lại nghe được tin tức chấn động lòng người như thế —— Từ Nhan kết hôn rồi sao? Hay là lừa ? Tại sao trước đó chút tin tức cũng có nghe qua, mặc dù ở trong quân đội, nhưng vẫn luôn thông qua chiến hữu trong đơn vị hỏi thăm tin tức của , thậm chí là chồng của Tiểu Xá. Sở dĩ giới thiệu chiến hữu cho Tiểu Xá, ra cũng vì có lòng riêng, bởi vì làm như thế có thể nghe được tin tức mới nhất của Từ Nhan từ trong miệng chiến hữu. Nhưng ngay cả người chiến hữu cũng dò ra tin tức này, đây là sao?
rất nghi ngờ! Cực kì nghi ngờ chuyện này phải là !
" có mau buông tay tôi ra hay ? Nếu buông tay cũng đừng trách tôi khách sáo." Từ Nhan trầm mặt thấp giọng khiển trách.
Từ lúc nào mà cái tên Triệu Thượng này lại to gan như thế rồi hả? Ở trong đơn vị của mà vẫn còn nắm lấy cánh tay chịu buông, bị chọc giận rồi.
Lúc này có số đồng nghiệp vây quanh, có người hỏi: "Từ Nhan, có chuyện gì vậy?"
Từ Nhan trả lời, chỉ cảm thấy mọi người nhìn giống như nhìn chuyện cười, cảm thấy mặt mũi của cũng bị Triệu Thượng ném hết. Người đàn ông này, năm trước khiến ở trước mặt đồng ngốc đầu lên được, tất cả mọi người bị người đàn ông vứt bỏ cũng bởi vì có bối cảnh hùng hậu, vậy mà hôm nay người đàn ông này lại xuất lần nữa ở trước mặt , còn bằng cách khó chịu như thế sao làm tức giận cho được?
Lúc này, Tiểu Ngư cũng tới, nhìn thấy Triệu Thượng, vẻ mặt giống như thấy quỷ, tiếp theo có người vọt tới, bắt lấy cánh tay ta: "Triệu Thượng, mau buông Từ Nhan ra."
Triệu Thượng lắc đầu xin lỗi ấy: " xin lỗi, Thu Tranh, đây là chuyện riêng của tôi và Nhan Nhan, đừng nhúng tay vào."
Tiểu Ngư cảm thấy hôm nay Triệu Thượng hơi kì lạ, trước kia mặc dù ta cũng phải là người ôn hòa gì, nhưng cũng đến nỗi nắm chặt Từ Nhan thả như vậy, cũng biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì. Trong lúc vội vã, nhớ tới phải gọi điện thoại cho người, lại đột nhiên nhớ tới mình cũng có số điện thoại của ta.
"Từ Nhan, đưa điện thoại cho mình... Mình giúp cậu. . . . . ." Tiểu Ngư đưa tay ra trước mặt .
"Tiểu Ngư, đừng gọi, mình muốn để cho ấy biết." Từ Nhan lắc đầu mà từ chối Tiểu Ngư.
Từ Nhan biết Tiểu Ngư muốn gọi điện thoại cho Lưu Vũ, Lưu Vũ ở dưới lầu, nếu như gọi điện thoại có lẽ ấy lên đây rất nhanh, nhưng lại muốn để cho Lưu Vũ biết lúng túng và khó chịu của mình lúc này. Đây là chuyện giữa và Triệu Thượng, cũng nên để Lưu Vũ biết, như vậy chỉ tăng thêm phiền phức cần thiết mà thôi.
"Triệu Thượng? Sao lại tới đây?" Tiểu Xá nghe thấy tiếng ồn cũng chạy lại xem, thấy người đàn ông kéo tay Từ Nhan giật mình.
người phụ nữ và người đàn ông dây dưa , mà người đàn ông còn là bạn trai cũ của người phụ nữ đó, làm cho người ta nghĩ này nọ mới là lạ. Lúc này Từ Nhan chỉ có suy nghĩ, Lưu Vũ ngàn vạn đừng mất kiên nhẫn mà lên đây. Mặc dù và Triệu Thượng cũng có những chuyện dây dưa kia, nhưng cũng muốn để cho chồng của mình thấy trường hợp chịu được như thế của , cũng muốn để cho chồng mình có chút nghi ngờ.
" kéo tay Từ Nhan làm gì?" Tiểu Xá lại hỏi tới vấn đề thứ hai.
Tiểu Xá thấy kỳ quái, tên Triệu Thượng này biến mất năm, tại sao lại xuất ? Nhìn thấy , trừ kinh ngạc ra, còn có chút cái khác đoán ra được, cảm thấy xuất tốt hơn. Nhìn lại Từ Nhan, mặt trướng đến tím bầm, biết với tính tình của Từ Nhan nổi giận chỉ là chuyện sớm hay muộn, còn đối với người đàn ông này, trong lòng Từ Nhan nghĩ như thế nào, ra vẫn có thể đoán được chút. Ngoài miệng luôn có tình cảm với ta, nhưng cũng bởi vì quan hệ lạnh nhạt của ta và ấy, cái này cũng phải là biết.
Đồng nghiệp bu lại càng ngày càng nhiều, trong đơn vị có số người quan hệ với Từ Nhan rất tốt, nhưng có số người quan hệ cũng phải là đặc biệt tốt, dĩ nhiên nhiều nhất chính là loại bình thường chỉ hi hi ha ha hoặc là chỉ là gõ nhau..., lúc này, có số đồng nghiệp rất quan tâm , có số lại là ôm tâm trạng xem kịch vui, thậm chí có người còn xì mũi coi thường, mặt Từ Nhan khó chịu đỏ lên. Với tính tình nóng nảy này của Từ Nhan, ở trong đơn vị tự nhiên cũng đắc tội với ít người, từ trước đến giờ luôn nhanh mồm nhanh miệng, có sao vậy, có vài người có thể ngoài miệng , nhưng trong lòng có hận hay cũng ai biết, lúc này gặp phải chuyện như vậy, có thể đại khái nhìn ra được ai là lòng với , người nào là mang tâm trạng xem náo nhiệt.
Bị Tiểu Xá hỏi như vậy, Triệu Thượng khó có thể buông lỏng tay ra, gật đầu chào hỏi với ấy: "Tiểu Xá, ăn cơm chung , và Nhan Nhan hẹn nhau ăn ở nhà hàng Tây dưới lầu. . . . . ."
Từ Nhan ở bên kia, vừa thấy tay của ta buông lỏng ra, đợi ta hết lời liền xách túi , chỉ muốn rời khỏi cái nơi làm cho mất thể diện này, vội vàng trở lại bên cạnh chồng của .
Triệu Thượng còn chưa hết lời, chỉ thấy Từ Nhan cắm đầu cắm cổ rời , gật đầu tiếng xin lỗi với Tiểu Xá, liền đuổi theo.
"Xem náo nhiệt cái gì, tất cả mau giải tán ." Tiểu xá thấy đồng nghiệp cũng đều vây quanh, liền xua đuổi.
Đồng nghiệp xem chuyện vui lúc này mới giật mình rời , Tiểu Xá cũng trở về chỗ của mình định cầm thứ gì về nhà, nhưng lúc ngang qua số đồng nghiệp nghe được mấy tiếng :
"Còn tưởng rằng có nhiều trinh tiết chứ, ra là bên này chuyện, bên kia lại dây dưa."
"Đúng vậy, bình thường nhìn bộ dạng ta giống như rất thuần khiết và trong sạch, nhưng ra là loại hàng này."
"Đúng đúng, quan hệ tốt với quán trưởng sao? Còn phải là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông khắp nơi, chừng còn cùng quán trưởng. . . . . ."
"Suỵt, giọng chút, đừng để cho những người khác nghe thấy, cậu muốn bị đuổi việc à?"
Những tiếng kia đột nhiên liền im bặt, mấy người ngẩng đầu nhìn xung quanh cái, vừa vặn ánh mắt giao nhau với ánh mắt của Tiểu Xá, liền cúi đầu, tránh ra bên.
Bên kia Từ Nhan giống như chạy nạn thoát khỏi phòng làm việc của mình, nghe phía sau gào thét tên của , đầu của càng lớn hơn nữa rồi.
Từ Nhan giầy cao gót, có thể chạy trốn Triệu Thượng như thế nào, là là bộ đội huấn luyện hàng năm ở quân đội, chạy được mấy bước liền bị ta đuổi kịp, lúc này hận mình tại sao lại mang giày cao gót hơn bất kì lúc nào, nếu mình cũng rơi vào thế bị động như vậy.
tóm lấy cánh tay hỏi: "Sao em lại chạy?"
"Buông tay!" Từ Nhan nhìn ta chằm chằm giận dữ mắng.
"Nhan Nhan, hình như em trốn tránh , sợ ... Rốt cục làm gì sao, để cho em ghét bỏ như vậy?" Hình như Triệu Thượng vĩnh viễn cũng biết mình sai ở đâu.
Từ Nhan muốn với người đàn ông tự cho mình là đúng đứng ở trước mắt này nữa rồi, thừa dịp ta chưa chuẩn bị, dùng cái tay khác đột nhiên bắt lấy bả vai ta, lại dùng sức lui về phía sau, ném ta qua với cú quăng ngã tuyệt đẹp.
Nếu như đổi lại là ngày bình thường đẩy được ta, mặc dù ta là lính kỹ thuật trong bộ đội, có được huấn luyện, dù có học chút thuật phòng thân, cũng thể khiến ta nhúc nhích . Nhưng lúc này, ta hoàn toàn có phòng bị, nên chui cá vào chỗ trống, đồng nhất đẩy ta xuống đất.
Từ Nhan dùng sức đá ta cái, liền phóng tới cửa thang máy.
Triệu Thượng bị đẩy ngã mặt đất, mặc dù còn đến mức té thành tàn phế, nhưng cũng là rất đau, cộng thêm đạp cuối cùng của , cảm giác bị giày cao gót giẫm ở người dễ chịu. Bên cạnh có nhân viên thư viện qua, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cũng che miệng cười khẽ rồi mới lướt qua . Chờ phản ứng kịp, đứng dậy đuổi theo Từ Nhan vọt vào thang máy. dùng sức ấn nút thang máy, nhưng thang máy xuống, lại ấn nút thang máy bên cạnh, vừa nhìn thấy thang máy vẫn còn ở 18 tầng, kịp đợi nên liền chạy về phía cửa cầu thang bộ.
Khi Từ Nhan vọt vào thang máy, lúc cái bóng người đó xông tới khi thang máy đóng lại, ở trong thang máy nhắm hai mắt lại, cảm thấy hốt hoảng cấp tốc thang máy xuống lầu dưới. Trong thang máy, đột nhiên cảm nhận được vô dụng của mình, cảm giác vô lực rất giải thích được, dù bề ngoài có mạnh mẽ thế nào nữa, ngụy trang thế nào nữa ngay lúc này đây trong lòng lại vẫn yếu ớt chịu nổi. ra cho tới bây giờ cũng chưa từng mạnh mẽ, cái loại ngụy trang muốn để cho người khác nhìn thấy trái tim yếu ớt kia của , ra đúng là thể chịu được chút đả kích như vậy.
nghĩ tới, sắp hết năm còn gặp phải chuyện làm cho người ta nhức đầu như vậy. Mặc dù biết cái tên Tiểu Triệu này làm được chuyện gì, nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tình cảm giữa và Lưu Vũ, tuy chuyện như vậy chỉ có tỷ lệ rất nhưng cũng muốn để cho Lưu Vũ biết, tránh cho đến lúc đó lại dây dưa .
Mới ra cửa thang máy, liền đụng phải người, tốc độ lao ra rất nhanh, cũng có thấy bóng người, lấy tốc độ như đạn bắn va vào trong ngực người kia.
Chương 35
Editor: Reioan
Beta: Cua Rang Me
Từ Nhan cứ như vậy mà vào, cơ thể bất ổn, lảo đảo lùi về phía sau, khỏi "A" lên tiếng.
tưởng rằng cái mông của mình sắp phải gặp hoạ rồi, được cánh tay kịp thời kéo lại, cánh tay kia vừa dùng lực, ôm vào trong lòng, bên tai truyền đến giọng dịu dàng đầy lo lắng: "Tiểu Nhan?"
Nghe được giọng quen thuộc đó, nước mắt của Từ Nhan lại lần nữa thể khống chế, đem toàn bộ uất ức của mình phát tiết lên người , cũng thèm màng đến việc nước mắt của mình có làm bẩn quần áo của hay .
Ở phía bên , mặc dù Triệu Thượng cũng làm gì , chỉ làm cho cảm thấy khó chịu ở trước mặt đồng nghiệp thôi, nhưng là biết vì sao, ở trước mặt của Lưu Vũ, thể ra hết uất ức của mình, chỉ muốn ở trong lòng mà khóc to.
Lồng ngực của Lưu Vũ ấm áp, làm cho cảm thấy rất an tâm, cũng chỉ có ở trong lòng của , mới có được cái cảm giác an toàn đó, chỉ khi hướng về phía , mới có thể tỉnh táo trở lại. Có lẽ là do là chồng của mình, cho nên khi ở trước mặt mới cảm thấy yên tâm như vậy, tựa như chim tìm được cây đại thụ, có chỗ dựa vững chắc.
"Tiểu Nhan, sao vậy?" Thấy vợ khóc, Lưu Vũ rất đau lòng.
chưa bao giờ thấy Từ Nhan mạnh mẽ lại trở nên yếu đuối như vậy? vẫn luôn cố gắng kiên cường, muốn bất luận kẻ nào thấy nội tâm mềm yếu của mình, rốt cuộc là ai mà lại có thể làm cho mất khống chế đến như vậy? rất tò mò, thậm chí cảm thấy mình vì tên đó mà ăn phải dấm chua, Từ Nhan chưa từng mất khống chế vì bao giờ cả.
"Chúng ta thôi, phải muốn dẫn em đâu sao?" Rốt cuộc Từ Nhan cũng ngẩng đầu lên, xoa xoa nước mắt, nở nụ cười sáng lạn với .
Nước mắt kia làm tim đau nhói, đồng thời nụ cười kia lại làm mắt bị mê hoặc, hơi ngây người trong khoảng thời gian ngắn.
"Rốt cuộc thế nào?" Lưu Vũ cảm thấy hôm nay Từ Nhan rất bình thường, nhất định là lúc làm việc phải chịu uất ức gì rồi?
"Rốt cuộc có hay ?" Trước còn đó còn nhu nhược giống như chú mèo , bây giờ lại biến thành con cọp mẹ rồi.
Lưu Vũ đột nhiên bật cười, người phụ nữ này, mưa gió thất thường, biết dịu dàng như thế nào sao? vuốt mũi , cưng chiều : "Được rồi, nghe lời em, chúng ta ." xong, dắt tay của về phía xe đậu.
Từ Nhan vui vẻ hôn lên mặt cái, kéo cánh tay của bước , khóe mặt chợt nhìn thấy, Triệu Thượng bước từ lầu xuống.
Ngay lúc đó, Lưu Vũ cũng ngây người, mặc dù bọn họ là vợ chồng hợp pháp, nhưng chưa bao giờ Từ Nhan chủ động hôn hết. Trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, bị Từ Nhan lôi .
"Nhan Nhan ——" sau lưng có người gọi.
Lưu Vũ cảm thấy thân thể Từ Nhan cứng đờ, càng ra sức kéo hơn, cảm thấy kỳ quái, liền nhìn lại phía sau, thấy người đàn ông đứng đó, mặt bộ tây trang màu xanh nhạt.
"Tiểu Nhan, có người gọi em kìa." Lưu Vũ cảm thấy người đàn ông đó rất chói mắt, nên nghi ngờ nhìn ta.
Rốt cuộc người này là ai vậy? Là người đàn ông khiến Từ Nhan mất chế sao? Chẳng lẽ. . . . . . Là tình đầu của ? Lưu Vũ hít vào hơi, cũng biết chuyện tình đầu đời của Từ Nhan, từng lể chuyện này cho nghe, cũng biết Từ Nhan đối với người này tình thâm nghĩa nặng, ghen đó là giả, nhưng lúc này là vợ của , ai cũng đừng hòng có ý khác với người phụ nữ của . Bất kể cậu ta có là tình đầu đời, bất kể cậu ta có tình thâm hay tình thâm, vẫn là chồng hợp pháp, ai cũng đừng hòng giành quyền sở hữu với .
"Đừng để ý đến ta, chúng ta ." Từ Nhan quay đầu lại, cắm đầu cắm cổ lôi .
Nhưng lúc này Lưu Vũ lại kéo tay ra, xoay người nhìn về phía người đàn ông kia, Từ Nhan giọng hô: "Lưu Vũ, sao vậy?"
Lưu Vũ nhưng chỉ đưa tay vỗ lên mu bàn tay của , ánh mắt ra hiệu bảo "Yên tâm ", tiếp tục nhìn người kìa, rất nghiêm túc nhìn cậu ta, phát dung mạo của người kia cũng rất đẹp, mặt rất trắng, vóc dáng cao, khoảng chừng mét bảy, thân thể mỏng manh, thích hợp với từ —— Tiểu Bạch. Mặc dù tính tình của Lưu Vũ dịu dàng, nhưng bản thân lại thuộc dạng cao lớn khỏe mạnh, mặt cũng phải có ích, cho nên vừa nhìn thấy loại đàn ông trắng trẻo đó, đều xếp vào loại “Tiểu Bạch” hết. Đối với những loại đàn ông tiểu bạch này, Lưu đều để ở trong mắt, mặc dù các cũng rất hay bị những tên như thế này hấp dẫn.
"Xin chào, tôi là Lưu Vũ, là chồng của Tiểu Nhan." Mặc dù trong lòng Lưu Vũ chất đầy bình dấm chua, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ ôn hòa, rất kiên trì.
Triệu Thượng ngẩn người, nhìn bàn tay đưa ra của , trong khoảng thời gian ngắn biết phản ứng ra sao.
Đúng, có nghe lầm, người đàn ông trước mặt này mình là chồng của Từ Nhan. Đánh giá người đàn ông này, cao hơn , khoảng chừng 1m8 trở lên, vóc người rất khôi ngô, nhưng hề thô kệch chút nào, mà là tương đối cân xứng. Mặt chữ quốc, lông mày rất dày, toàn thân tỏa ra sức quyến rũ của đàn ông. Nhìn ta, trong lòng Triệu Thượng thể nào cảm thấy ghen ghét được.
"È hèm?" Lưu Vũ vẫn chưa thu tay lại, nhướng mày nhìn ta, giống như có ý chế giểu ta có phép lịch .
Lưu Vũ bị Từ Nhan nắm, hề nhìn người đàn ông đó, với Lưu Vũ: " bắt tay với ta làm gì, phải dẫn em đến nơi thần bí sao? Tại sao còn , lại còn đứng ở đây bắt tay với người quen biết làm gì?"
Lưu Vũ lại : "Tiểu Nhan, người ta có lễ phép, nhưng chúng ta thể có phép lịch được, đây là vấn đề giáo dục."
Lưu Vũ nhìn như dạy dỗ Từ Nhan, nhưng phàm là người thông minh có thể hiểu được, lời này là với Triệu Thượng. Vừa rồi mặc dù tay có hơi lúng túng trong khí, nhưng lại vờ thấy, cố ý hạ thấp ta, nhưng vẻ mặt của Lưu Vũ vẫn sao cả, lại còn cho là Triệu Thượng biết lễ phép, giống như Lưu Vũ , đây là vấn đề về giáo dục, ngược lại chính Triệu Thượng là người có nuôi dạy.
Triệu Thượng vẫn còn bị chấn động vì chuyện Từ Nhan kết hôn, trong khoảng thời gian ngắn phản ứng kịp. Ngay lúc này, Lưu Vũ cảm thấy người này phải tình đầu của Từ Nhan, cũng bởi vì cái suy đoán này mà thấy yên tâm. Chỉ cần phải là tình đầu, cái gì cũng sợ, có người đàn ông nào ưu tú hơn được chứ? So với ta càng thích hợp với Từ Nhan hơn? Coi như là tình đầu sao? Hôm nay là chồng của Từ Nhan, tình đầu chỉ có thể cút thôi.
Bởi vì trong lòng còn đề phòng với người kia nữa, cho nên trong mắt người nọ cũng còn uy hiếp gì, khóe miệng giương lên, mỉm cười với Từ Nhan: "Vợ à, chúng ta thôi."
Bọn họ vừa mới xoay người, trước mắt đột nhiên hoa lên, bóng dáng quơ quơ trước mặt họ, đúng lúc kêu lên: ", chị dâu." ra là Giai Giai.
Từ Nhan bị bất thình lình gọi nên bị giật mình, hơi cáu : "Nha đầu chết tiệt kia, định hù chết chị hả, tim của chị sắp bị em hù mà chạy mất rồi."
"Chị dâu, từ lúc nào mà chị lại nhát gan như vậy hả ?" Giai Giai hi hi ha ha, vẻ mặt rất vui vẻ.
"Giai Giai, sao em lại tới đây?" Lưu Vũ cau mày nhìn em , kinh ngạc vì nó lại đột nhiên tới chỗ làm của Từ Nhan.
Giai Giai bĩu môi : "Em chán quá, ơi."
"Cho nên em liền chạy đến đây hả ?" Lưu Vũ rất hoài nghi.
Giai Giai cười hì hì tiếng, trừng mắt nhìn : ", đừng có nghiêm túc như vậy có được ?"
"Bởi vì tin em chỉ vì nhàm chán mà xuất rất đúng lúc ở đây." Lưu Vũ hiểu rất tính quỷ quái của em nhà mình.
"!" Giai Giai dậm chân cái, lại xông lên gọi Từ Nhan, "Chị dâu, chị xem ấy kìa, lại khi dễ em rồi, chị mau quản chồng mình ."
Từ Nhan che miệng cười khẽ, dường như quên mất quấy nhiễu của Triệu Thượng, giảo hoạt : "Em đồng ý xem mắt, chị giúp em, nếu . . . . . . Giữa chồng và em chồng chị chỉ có thể chọn người, chị dĩ nhiên giúp chồng mình rồi."
"Chị dâu, chị rất hiểm." Giai Giai đột nhiên cảm thấy chị dâu nhà mình cũng hề đơn giản như bề ngoài đơn giản nhìn thấy.
Ba người hi hi ha ha về phía xe, hoàn toàn quên mất Triệu Thượng.
"Đứng lại!" Sau lưng đột nhiên có người gọi, ba người ngẩn ra, quay đầu lại, lại thấy người đàn ông giận dữ.
Triệu Thượng cảm thấy mình hoàn toàn bị phớt lờ, nghe thế kia gọi Từ Nhan là chị dâu, biết chuyện Từ Nhan kết hôn là , trong lòng vừa nóng vừa giận, sao lại có thể chậm bước như vậy?
xông lên, muốn kéo Từ Nhan, nhưng lại bị Lưu Vũ đẩy ra, hỏi Từ Nhan: "Tại sao em lại lấy ta?"
Lưu Vũ phủi phủi bụi bậm người, buồn cười nhìn về phía Triệu Thượng nổi điên kia, hỏi ta: "Tại sao ấy thể gả cho tôi? ấy gả cho tôi, chẳng lẽ gả cho hả?"
Từ Nhan vốn định tiến lại, nhưng lại bị tay của Lưu Vũ nhàng kéo lại, ngẩng đầu đón nhận cặp mắt dịu dàng của , mỉm cười với , trong nụ cười đó đầy bao dung và cưng chiều.
"Tôi hỏi , tôi hỏi ấy. Nhan Nhan, tại sao em muốn gả cho ta?" Triệu Thượng tìm được đáp án, trong lòng bắt đầu điên cuồng.
Ở trong mắt của Lưu Vũ, hiểu được thứ, đó chính là bảo vệ cho . Cảm giác có chồng quá tuyệt vời, cái gì cũng cần mình ra tay, ấy cũng có thể vì mình mà giải quyết tốt. Vào giờ phút này, thu lại tâm trạng cáu kỉnh của mình, trong lòng chỉ có mình Lưu Vũ, tựa đầu vào bả vai của Lưu Vũ, nhàng : "Bởi vì tôi ấy." Lời này tựa như cũng phải là , như quả bom ném vào lòng của mọi người.
Lưu Vũ cũng cúi đầu, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của , biết hay dối, là vì ứng phó người nên mới lời trái với lương tâm, hay là ? Lúc này cũng quản đáp án này là hay giả, sớm bị những lời này của Từ Nhan làm cho động lòng, cảm giác ngọt ngào khuyết tán khắp người, gường như muốn chui sâu vào trong tâm hồn của , trướng đến tràn đầy.
" thể nào, em , em thể người khác được. Mới có mấy ngày gặp, em sao có thể người khác, tin, tuyệt đối tin. . . . . ." trong khoảng thời gian ngắn Triệu Thượng thể nào tiếp thu được này.
có thể tiếp nhận việc Từ Nhan bởi vì áp lực mà kết hôn, nhưng thể nào chấp nhận việc Từ Nhan người khác.
"Này, cái người này người kỳ quái, chị dâu của tôi đương nhiên phải trai tôi." Giai Giai đứng bên .
"Việc này thể nào!" Triệu Thượng đột nhiên gào kêu.
Khóe miệng Lưu Vũ mỉm cười, thanh nặng nhanh chậm hỏi ta: " ấy tôi, chẳng lẽ lại ? Vị tiên sinh này, mời về sau đừng dây dưa với vợ tôi nữa, quân nhân cưới vợ được pháp luật bảo vệ, là quân nhân, cho nên càng hiểu việc này hơn tôi. Đúng , Triệu tiên sinh?"
Lưu Vũ cũng thể khẳng định đối phương có phải họ Triệu hay , hai người mà Từ Nhan đều biết, nếu như người này phải là tình đầu, vậy chính là tên đàn ông hèn yếu đó. Lời này vừa ra, liền thấy đối phương thể nào kiềm nén được kinh ngạc, xem ra đoán đúng, người này chính là bạn trai thứ hai của Từ Nhan. Nếu quả như là người này, vậy càng cần phải lo lắng, vì người này căn bản hề tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho .
"Làm sao biết tôi?" Triệu Thượng giật mình hỏi.
"Chuyện của Tiểu Nhan, có gì mà tôi biết? Giữa chúng tôi có bí mật. Đúng , vợ ?" mặt Lưu Vũ nở ra nụ cười ôn hòa hơn trước.
Triệu Thượng cảm thấy mình như sắp chết, bị cảnh ngọt ngào trước mắt này làm cho kích động.
Quân hôn, việc thần thánh như vậy, vậy mà tại sao lúc này lại cảm thấy nó châm biếm?
Last edited by a moderator: 20/4/15