1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưới chui với trung tá - Ám Dạ Lưu Tinh (Full - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7:

      Editor: Hân Min

      Beta: Tử Quân

      Quân nhân kết hôn là phải làm báo cáo, phải muốn kết kết, mặc dù Lưu Vũ là người ở ban thẩm tra, nhưng trình tự này cũng thể thiếu. Báo cáo của Lưu Vũ vừa được đưa lên tạo ra chấn động , các đồng nghiệp đều sợ ngây người, tháng thấy, ngờ người màng kết hôn lại có thể muốn kết hôn nhanh chóng đến vậy, chuyện này quá bất ngờ rồi.

      "Tôi Phó ủy viên Lưu, động tác nhanh chóng, chiêu binh trở về, cũng muốn kết hôn." chiến hữu chạy đến hỏi han.

      "Tất nhiên, đánh nhanh thắng nhanh là phong cách của quân nhân, tôi tự nhiên cũng muốn đem phong cách này khuếch trương lên." Lưu Vũ hả hê .

      “Nhìn bộ dáng đắc ý của cậu kìa. Nghe vị hôn thê của cậu rất xinh đẹp? Hôm nào cho em gặp mặt ?" Chiến hữu kia đột nhiên giọng .

      Lưu Vũ ngẩn người, rất sung sướng mà đáp đồng ý: "Có thể, đến lúc đó tôi thông báo cho các bạn học, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, những người bạn đó, sau khi tốt nghiệp chúng ta còn chưa tụ tập lần nào."

      "Chuyện này rất tốt, đến lúc đó cậu cũng thể đổi ý?"

      Lưu Vũ nghĩ tới chuyện mình muốn kết hôn, ngay các bạn học cũ cũng biết, mọi người rối rít gọi điện thoại tới hỏi thăm. Cũng khó trách những người đó hỏi thăm, dù sao vẫn luôn mình, trong trường quân đội ai thấy đương, bây giờ đột nhiên muốn kết hôn, các bạn học sao có thể niềm nở? Mấy ngày nay vẫn nhận được điện thoại của bạn học cũ trong trường quân đội, nghĩ lại sau khi tốt nghiệp đường ai nấy , cũng nhiều năm gặp, nghe cuộc sống của mọi người cũng tệ, nên gặp mặt rồi, mỗi trường đại học đều có hội sinh viên, trường quân đội của bọn họ cũng ngoại lệ, vì vậy bắt đầu báo cho những người có liên quan tổ chức họp lớp.

      Kể từ sau lần Lưu Vũ mặt mặt Từ Nhan đó, hai người lại muốn nghĩ cách gặp mặt lần nữa. Hai người cũng vội, công việc gần đây của Từ Nhan ở thư viện cũng rất bận, chủ yếu là tính chất bất ngờ của kì nghỉ đông, hơn nữa cuối năm lại phải tổng kết, cho nên loay hoay sứt đầu mẻ trán, mà Lưu Vũ cũng bận rộn, tân binh nhập ngũ, lão binh giải ngũ, những công việc này mặc dù có ban liên quan làm, nhưng là người ủy viên chính trị điều hành công việc, gần đây cấp thường xuyên kiểm tra, cho nên lượng công việc cũng tương đối lớn.

      Tới chủ nhật Lưu Vũ mới có thể được nghỉ ngơi, nhưng lúc thường nghỉ Từ Nhan lại rảnh rỗi, nhiều khi đổi ca cho đồng nghiệp. Hai người muốn kết hôn, cũng thể mua chút đồ, cho dù chỉ là đăng ký, nhưng ăn mừng vẫn nên có.

      Ở bên ngoài, Lưu Vũ rất ít khi mặc quân trang, quân trang chỉ khi thi hành nhiệm vụ mới mặc. ,D"Đ'L'Q"Đ! Quân nhân mặc quân trang ra ngoài, trong nhiều phương diện khá bất tiện, dù sao quân trang cũng quá chói mắt, khiến cho người khác dị nghị, chỉ có thể làm việc theo quy củ, hề tự do, cho nên mỗi lần ra ngoài đều mặc quần áo bình thường.

      Hôm nay mặc chiếc áo bông, dù sao mùa đông ở thành phố N cũng ấm áp, mặc dù cơ thể cường tráng, nhưng cũng thể chống lại với thời tiết, cho nên mặc áo bông. Nhìn bên cạnh, mặc chiếc áo khoác nhung màu đỏ rượu, dưới giày bốt cao gót. Từ Nhan vốn quá cao, nhưng cũng 1m7, thêm đôi giày cao gót, sấp xỉ bằng .

      "Mệt ?" Lưu Vũ quan tâm hỏi.

      nhìn đôi giày cao gót mười phân, trong lòng cảm thấy thể tưởng tượng nổi. Gót giày cao như vậy, mệt sao? bái phục dũng cảm của phụ nữ, vì xinh đẹp, có thể cà kheo, trong mắt giày cao gót với cà kheo khác nhau tí nào.

      " mệt." chỉ là chân hơi đau chút xíu, nhưng câu phía sau dù thế nào cũng ra, bằng chỉ làm chuyện cười cho Lưu Vũ thôi.

      “Nào, cõng em." Lưu Vũ dù sơ ý thế nào, cũng nhìn thấy chóp mũi rịn mồ hôi.

      "Cái gì?" Từ Nhan trợn mắt.

      " cõng em, có gì kì lạ sao?" Lưu Vũ hiểu nhìn .

      Từ Nhan thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng vẫn thầm kinh ngạc, vừa là cõng sao? chưa bao giờ nghĩ đến, người đàn ông nào dám cõng đường, chỉ đươn giản vì mệt. mặc dù đính hôn, nhưng dù sao nam nữ chỉ mới gặp nhau có hai lần, nếu như theo trình tự bình thường, hai người vẫn chỉ như người xa lạ, nhưng nếu muốn kết hôn, phải bỏ qua dè dặt này.

      Được cõng lưng, cầm trong tay giày cao gót của mình, nhìn ánh mắt của người đường, cảm thấy tương đối thỏa mãn. Được người đàn ông cõng, mà người đàn ông đó sắp trở thành chồng mình, loại cảm giác tự hào này thể coi . Mà người đàn ông muốn cõng người phụ nữ đường, với bản thân cần dũng khí rất lớn, nhưng mặt lại có chút khó chịu, nhiều nhất cũng chỉ thấy đau lòng, lo lắng cho , điều này khiến trong lòng thấy ấm áp, người đàn ông này tệ.

      "Tiểu Nhan, cuối tuần chúng ta mời hội bạn học, đến lúc đó em với được ?" Vừa cõng, Lưu Vũ vừa hỏi .

      "Cuối tuần lúc nào? Hình như em phải trực." Từ Nhan nghĩ, hội bạn học nhất định tổ chức vào chủ nhật, lại vừa đúng lúc phải trực ban.

      Lưu Vũ đứng lại, quay đầu lại nhìn , trong khi Từ Nhan cúi đầu suy nghĩ, để ý quay đầu lại, môi hai người cứ như vậy mà chạm vào nhau.

      Hai người cũng ngẩn ra, sau đỏ mặt đỏ như lửa đốt. Lưu Vũ ho khan tiếng, cố gắng lảng sang chuyện khác: "Hội bạn học mọi người đều dẫn theo bạn , đến vợ chưa cưới cũng có rồi, nếu đưa em tới, về tình về lý thể cho qua." Miệng vô thức động, trong đầu tất cả đều là cảm giác khi nãy hai người chạm môi... Kích thích cảm xúc con người.

      Từ Nhan mặt đỏ tới tận mang tai, ngờ vô tình hôn môi như thế, mặc dù đây tính là hôn môi, nhưng chính là đụng chạm thân mật nhất của hai người. Cảm giác đụng chạm lành lạnh ban nãy, khiến tim run rẩy thôi.

      "Được rồi, em nghĩ cách đổi ca trực với động nghiệp, chỉ là hội bạn học này lời qua tiếng lại nhàm chán." Từ Nhan vùi đầu vào cổ , thào .

      Động tác vô ý nhất của , lại khiến cho hô hấp Lưu Vũ nặng hơn, nhịp tim đập nhanh, điên cuồng nhảy loạn.

      Bình tĩnh, Lưu Vũ mày nhất định phải bình tĩnh, chẳng qua ấy chỉ vùi đầu vào cổ mày thôi, được có suy nghĩ lung tung. Nhưng hơi thở của vẫn cứ kích thích thần kinh của , làm cách nào cũng bình tâm lại được, cảnh hai người mới vô tình đụng chạm thân mật lại xuất trong đầu khiến mặt càng nóng.

      "Để em xuống đây, tự em được." Từ Nhan bò xuống khỏi lưng , mang giày cao gót vào, cách xa chút.

      "Em làm sao vậy?" Lưu Vũ nghĩ là thoải mái, tới dìu .

      "Em rồi, tự em ." Từ Nhan đỏ mặt gạt tay ra, vội vã bước trước.

      Nhưng hình như ông trời cố ý chống đối , mới được hai bước, hai chân đột nhiên vắt vào nhau, đau đớn dồn xuống chân, bị trẹo chân rồi.

      "Sao vậy?" Lưu Vũ vội vàng chạy tới, thấy đau đến nhíu mày.

      "Chân của em . . . . . Đau quá." Từ Nhan nghĩ tới trước mặt lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng như này, nhưng chân của thực rất đau.

      Lưu Vũ ngồi xổm xuống đỡ lấy chân bị thương của , thấy cổ chân sưng lên. cũng sợ, thêm câu nào trực tiếp cõng lên.

      "Em muốn ở lưng , tự em ." Nhưng vừa mới được bước, cảm thấy tan nát cõi lòng, căn bản bước nổi.

      Lưu Vũ cau mày : "Bị thương còn cậy mạnh, cõng em thế nào? Em là vợ sắp cưới của ! Bây giờ cõng em bệnh viện, nếu em muốn cõng lưng, liền bế em."

      Cõng đủ mất thể diện, còn bế , Từ Nhan bị dọa mặt trắng bệch, vội vàng : "Được được, em để cõng."

      Trong bệnh viện, Từ Nhan khổ sở ngồi ghế, khi bác sĩ nắm cổ chân đau đến kêu cha gọi mẹ.

      "Nếu như em thấy đau quá, cắn vào tay ." Lưu Vũ nhìn đau đớn tim cũng như bị dao khoét vậy

      " kiên nhẫn chút." Bác sĩ xong, tay đè chặt chân của , vặn cái kêu.

      Từ Nhan đau đến muốn ngất , cắn mu bàn tay của Lưu Vũ, răng cũng cắn ngập thịt. Lưu Vũ chịu đau, kêu dù chỉ tiếng.

      "Tốt lắm, xương khớp về vị trí cũ, để hở vết thương ra chút, mấy ngày sau nhất định được đụng đến nước lạnh, nhớ thoa thuốc đúng giờ." Bác sĩ căn dặn, sau đó viết đơn thuốc.

      Lấy thuốc, cõng trở về, Lưu Vũ : "Sau này đừng giày cao gót nữa."

      "Tại sao thể ?" Từ Nhan hỏi ngược lại.

      "Em xem mình chút, bởi vì đôi giày rách này, chân cũng bị thương thành ra như vậy, em còn dám mang?" tức giận Lưu Vũ biết lấy ở đâu, căm ghét giày cao gót này cực kì.

      "Cái gì cũng được ? Giày cao gót là món đồ đẹp đẽ, phụ nữ nó cũng giống như quân nhân các mang súng vậy."

      "Nhưng thứ này khiến em bị thương, cũng thể để em nữa."

      "Tại sao? Đừng nghĩ em muốn gả cho rồi, có thể ra lệnh cho em." Từ Nhan mạnh miệng .

      "Hôm nay em dọa chết rồi, đồ cao như vậy, chân có thể bị thương sao? Sau này em phải thường xuyên giày thấp thôi, đừng khiến mình bị thương, bây giờ em cũng phải người." Giọng của Lưu Vũ mặc dù rất cứng rắn, nhưng trong lời tràn đầy quan tâm lọt vào tai , Từ Nhan đột nhiên im lặng.

      lâu có ai quan tâm như vậy, giọng than thở: "Ai mới phải người? Em từ trước đến giờ vẫn là Từ Nhan, như cũ. . . . . ."

      "Em lặp lại lời khi nãy lần nữa?" Lưu Vũ quay đầu lại, lại thấy khuôn mặt ngượng ngùng của Từ Nhan, cũng thể phát điên nữa."Về sau đừng khiến người khác lo lắng như vậy, đau lòng." thào , thắt chặt vòng tay, lực nâng mông mạnh hơn.
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      TrâuMizuki thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8:

      Edit: Min Ngốc

      Beta: Tử Quân

      Khi hôn ước vừa được xác định, Lưu Vũ lập tức gọi cho cha mẹ cách xa cả ngàn cây số: "Ba, con muốn kết hôn."

      " để cho ba mẹ xem qua, con được tự tiện quyết định." Ba Lưu cho rằng, kết hôn là chuyện lớn, cũng thể làm qua loa.

      "Ba, ba cũng biết ấy, chính là trong tấm ảnh lần trước con đưa ba xem đó, là Tiểu Nhan."

      "Là bé đó? Con theo đuổi được bé đó?" Mẹ Lưu ngồi bên cạnh vừa nghe thấy giọng con trai muốn kết hôn với người trong lòng, vội vàng cướp lấy điện thoại.

      Tin tức này, khiến nhà họ Lưu chấn động. ra trước khi Lưu Vũ còn chưa gặp mặt Từ Nhan, đưa tấm hình của cho ba mẹ, lúc ấy mẹ Lưu tương đối hài lòng về bé này, ngờ con trai lại có thể theo đuổi được con nhà người ta.

      Nhà họ Lưu lập tức mở hội nghị khẩn cấp, quyết định cuối cùng, trước khi kết hôn, nhất định họ phải gặp được người con dâu này, ảnh và người dù sao cũng có khác biệt.

      "Ba, trước hôn lễ, con đưa Tiểu Nhan về nhà, nhưng bây giờ con với ấy đều có thời gian, cuối năm, công việc rất nhiều." Nghe đề nghị của ba mẹ, Lưu Vũ lập tức đồng ý, trong lòng suy tính lúc làm lễ mừng năm mới nhất định dẫn Từ Nhan về gặp cha mẹ.

      Bởi vì lễ mừng năm mới phải dẫn Từ Nhan về gặp cha mẹ, cho nên trước đó Lưu Vũ bắt đầu tính toán, quân nhân muốn nghỉ phép đều phải xin, cho nên sớm trình đơn lên . ngờ lãnh đạo so với còn gấp hơn, lập tức phê chuẩn đề xuất nghỉ phép của .

      Tiệc gặp mặt bạn học của Lưu Vũ được tổ chức vào chủ nhật, trước đó, Từ Nhan bận tối mày tối mặt, chủ yếu là tổng kết cuối năm, cũng biết có thể tới dự buổi tiệc của hay ?

      Báo cáo kết hôn vừa nộp, rất nhanh được phê chuẩn, so trình tự bình thường nhanh hơn nhiều.

      Đăng ký trước, sau đó là kiểm tra chính trị, kiểm tra sức khoẻ, sau loạt kiểm tra, hai người quyết định cuối tuần kiểm tra sức khỏe, nhưng bộ phận kiểm tra sức khỏe chủ nhật làm việc, cho nên hai người quyết định vào thời gian nghỉ ngơi của Từ Nhan, dù sao Lưu Vũ cùng đều phải xin nghỉ.

      Hai người vẫn liên lạc hằng ngày như bình thường, bình thường vẫn là Lưu Vũ chủ động, đa số gọi vào lúc làm việc, bởi vì khi bận ghét nhất bị người khác quấy rầy, lúc này lựa chọn nghe điện thoại, nếu chửi mắng người ta thậm tệ.

      Sau cơm trưa, Từ Nhan có thời gian nghỉ, bình thường khi đó là thời gian hai người chuyện, Từ Nhan cho biết, đổi được ca với đồng nghiệp, chủ nhật có thể tham gia hội bạn học với .

      "Tiểu Ngư, hôm nay tan tầm dạo phố với tớ được ?" Từ Nhan gọi Tiểu Ngư chạy qua.

      Tiểu Ngư tên là Thu Tranh, là bạn học thời đại học của Từ Nhan, sau khi tốt nghiệp hai người lại làm cùng cơ quan. Gia đình Tiểu Ngư cũng được coi là cán bộ cao cấp, cha là Cục trưởng Cục Công an, mẹ trước kia làm ngân hàng, sau đó theo quân ở nhà làm bà nội trợ. Tiểu Ngư vô cùng ưu tú, vừa vào đơn vị, năm thứ hai liền được thăng chức làm chủ nhiệm, mà Từ Nhan vẫn ở trong đám nhân viên. Từ Nhan từng cười : "Tiểu Ngư à, cái chớp mắt, cậu là lãnh đạo của tớ." Tiểu Ngư lại trả lời: "Đó là cậu muốn tranh vị trí này, nếu như cậu muốn, vị trí này nào có thể là của tớ chứ?"

      Hai người làm, phòng làm việc kề nhau, sau khi tan việc, luôn cùng nhau dạo phố, dĩ nhiên thể thiếu được Đồng Diệp.

      "Thế nào, phải gặp bạn trai?" Tiểu Ngư nháy mắt với .

      "Là hội bạn học của ấy, là phải mang bạn đến, tớ phải liều mình theo thôi." Từ Nhan chút để ý .

      "Như vậy ăn mặc cũng phải đẹp, thể để bạn của bạn học ta hạ thấp được."

      Ánh mắt Từ Nhan lơ đãng lướt qua màn hình máy tính, lại thấy bức ảnh chân dung nhấp nháy. Cơ quan bọn học giống những nơi khác, có lúc cho phép nhân viên mở QQ , bởi vì trong công việc cũng thể thiếu internet, cũng là cách liên lạc với khách hàng.

      Nhưng Từ Nhan bỗng kinh ngạc, khi nào thêm bạn bè này rồi? Sao biết? Có lẽ trong lúc bận rộn để ý mà thêm vào, cũng thấy quá quan trọng, tiện tay mở ra, chuyện với người nọ.

      Lưu Vũ chưa bao giờ nghĩ đến, có ngày bão táp phủ xuống mình.

      Bởi vì phải mở tiệc, cho nên những bạn học ở nơi khác khác đều nhân dịp nghỉ phép mà đến, làm chủ nhà, Lưu Vũ thể hết bận được, sắp xếp chỗ nghỉ cho bạn bè.

      "Tiểu tử cậu lại muốn kết hôn, thần bí như vậy, mau mau trả lời, tại sao lại quen biết dâu?" Tham mưu Triệu trong đám bạn học lên tiếng..

      "Cũng có gì, người quen giới thiệu." ra chuyện xưa giữa hai người bọn họ rất đơn giản, trừ xem mắt chính là xem mắt.

      Sắp xếp cho đám bạn xong, bởi vì ngay mai tổ chức tiệc, cho nên Lưu Vũ quyết định sau khi tan việc tìm Từ Nhan. Nhưng lúc này, gọi đến, vẫn trong giờ làm việc, hơn nữa còn là lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại, điều này khiến Lưu Vũ vừa mừng vừa sợ, vội vã nhận điện thoại, lại nghe được giọng ngọt ngào bên kia: "Lưu Vũ, biết Giai Giai sao?"

      Lưu Vũ ngẩn ra, cũng nhớ quá nhiều, trả lời: "Biết, bọn lớn lên cùng nhau." Trong lòng nghĩ: sao lại hỏi vấn đề kì lạ như vậy? biết Giai Giai, còn biết ai nữa?

      " ấy ấy là người thân nhất của ." Từ Nhan nghiến răng nghiến lợi câu này.6dđ8lqđ8

      Lưu Vũ cảm thấy Từ Nhan hôm nay hơi lạ, nhưng vẫn thành trả lời: "Đúng vậy, ấy là người thân nhất của ."

      Từ Nhan vẫn nhắc nhở mình, nhất định nên nổi giận, nhưng mà khi nghe thấy câu kia, cơn giận của bùng lên, làm sao cũng kiềm nén được, cắn răng : "Tốt, rất tốt. Họ Lưu kia, xem ra đúng là người đàn ông thâm tình, Từ Nhan tôi nhìn lầm rồi! Hội bạn học ngày mai tự tham gia , cũng tìm người khác kết hôn , bản nương đây theo nổi!" Bộp tiếng, tắt điện thoại.

      Lưu Vũ cả kinh, cảm giác tình huống này rất nghiêm trọng, vội vã gọi lại, nhưng bên kia lại truyền đến giọng nữ lạnh lẽo: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

      Xem ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của , vội vàng bấm dãy số, đầu bên kia nghe máy, lập tức hỏi: "Giai Giai, rốt cuộc em gì với ấy?"

      "Với ai?" Bên đầu kia truyện tới giọng nữ ngọt lịm.

      "Em đừng giả vờ, em biết người là ai." Nhẫn nại của Lưu Vũ đến cực hạn.

      Giai Giai bên kia cũng nghĩ tới tính tình luôn điềm đạm lại có lúc tức giận như thế, sợ hãi vội : "Em gì, chỉ là ra thân phận của mình thôi, đúng rồi, còn muốn tìm chị ấy, mời chị ấy ăn cơm, muốn gặp chị dâu tương lai thôi mà."

      " có tương lai, ấy vừa chia tay, chị dâu tương lai của em chạy mất rồi, đều là em gây họa đó!" Lưu Vũ nghĩ đến đây liền nhức đầu.

      "Tại sao có thể như vậy? Em lập tức tìm chị ấy." Bên kia Giai Giai cũng gấp.

      Từ Nhan cũng biết Lưu Vũ gấp đến độ muốn nổi điên, chuyện điện thoại xong liền tắt điện thoại. Tâm trạng hôm nay của vốn tốt lại bị cái người tên Giai Giai làm hỏng, còn có tên Lưu Vũ kia nữa, có phụ nữ bên ngoài rồi, còn tới trêu chọc , Từ Nhan dễ chêu trọc như vậy sao?

      "Tiểu Nhan, có người tìm ." Đồng nghiệp gọi .

      vùi đầu trong đống sách, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, thấy xinh đẹp đứng đó, mặc chiếc váy màu hồng, lo lắng nhìn xung quanh. Trực giác đầu tiên của , này nhất định là người tên Giai Giai đó, cũng quan tâm có phải hay , với đồng nghiệp: " cho ta biết, tôi rất bận, rảnh tiếp bất kì ai hết."

      Vừa nhìn thấy ta, lửa giận trong lòng Từ Nhan lại bùng lên, người này đúng là hồn bất tán, lại còn tới tận cơ quan tìm .

      "Tiểu Nhan, chúng ta cùng nhau sang Phục Thành bên kia ăn , sớm chút mới mong chọn được quần áo đẹp." Tiểu Ngư hưng phấn chạy tới, "Tớ nhất định khiến cậu mặc đẹp nhất, nhất định phải làm giảm phong độ của đám bạn kia mới được."

      " có tâm trạng, ." Từ Nhan vừa sửa lại đống sách, vừa tức giận .

      "Thế nào? Ăn phải thuốc nổ rồi?" Tiểu Ngư cười.

      Từ Nhan lườm , lẩm bẩm : "Về sau đừng tới tên Lưu Vũ này trước mặt tớ, bây giờ tớ vô cùng ghét, vô cùng ghét ta."

      "Thế nào? Hai người phải muốn kết hôn sao? Sao đột nhiên lại ghét ta thế?" Tiểu Ngư ngạc nhiên hỏi.

      "Đừng nữa, ta có phụ nữ bên ngoài, hôm nay tìm tới cửa." Vừa nghĩ tới tên Giai Giai kia, hận đến cắn răng nghiến lợi.

      "Tiểu Nhan, đừng xúc động, chừng là hiểu lầm cũng nên."

      "Làm sao có thể là hiểu lầm, tớ hỏi ta, ta cũng thừa nhận, còn bọn họ lớn lên bên nhau, bọn họ là người thân, nghĩ lại tớ thấy ghê tởm, tớ làm sao lại quen biết người như thế chứ."

      Từ Nhan cho rằng ta rồi, nhưng vừa ra khỏi tòa nhà thư viện, thấy người đứng bên đường đợi , vừa nhìn biết ban nãy tìm . Vừa nhìn thấy , tất cả trí nhớ đều trở về, bọn họ chào hỏi QQ, còn có những lời soi mói của ta.

      Rốt cuộc chúng ta cũng có chung đề tài. Đây là hàng chữ ban sáng gõ ra.

      Lúc ấy Từ Nhan có cảm giác gì, cũng quá để ý, nhưng câu tiếp theo của ta chọc giận : Chúng tôi gần gũi nhất, ấy rất thương tôi, nghe ấy muốn kết hôn, cho nên tôi tới xem thử là như thế nào mới có thể hấp dẫn ấy, để ấy có suy nghĩ cưới chui.

      Từ Nhan biết, lúc này rất nóng tính, muốn đắc tội với tên Giai Giai này , thể chọc vào chẳng lẽ cũng trốn được sao? Nghĩ tới, quay đầu bỏ , định cầu thang bộ.

      "Chị dâu!" mới vừa mấy bước, liền có tiếng đằng sau gọi.

      Từ Nhan cũng quay đầu lại, bị Giai Giai chạy tới ngăn cản, : "Chị dâu, làm sao gặp em lại quay đầu ?"

      "Chị dâu? Ai là chị dâu ?" Từ Nhan rất muốn lộ ra vẻ dịu dàng, nhưng là người dễ dàng ngụy trang bản thân.

      Giai Giai giật mình, nửa ngày cũng phục hồi tinh thần lại.

      "Tiểu Nhan … " lúc này, Lưu Vũ cũng chạy tới.

      Đơn vị của Lưu Vũ, cách chỗ làm của Từ Nhan cũng xa, xe buýt cũng chỉ mất tiếng, bởi vì Lưu Vũ cực kì nhớ , cho nên mới dùng chiếc xe quân dụng chạy tới.

      Nhưng nhìn thấy bên cạnh giật mình: "Giai Giai, sao em lại tới? Em phải là. . . . . ."

      "Làm sao lại tới? phải trong đơn vi có chuyện ra ngoài được sao?" Giai Giai cũng đồng thời thốt lên.

      Từ Nhan nhìn hai người bọn họ, đột nhiên nở nụ cười lạnh, rất tốt! Đây đúng là chuyện tốt!
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      Mizuki thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9:

      Editor: ChiMy

      Beta: Tử Quân

      Từ Nhan tức giận bỏ tay của Lưu Vũ ra, giây cũng muốn nhìn thấy đôi nam nữ này lắc lư ở trước mặt . Bây giờ còn chưa kết hôn mà bên ngoài có người phụ nữ khác, điều này sao có thể khiến yên lòng mà gả cho ta? Hung hăng lườm bọn họ, vào trong, định lái xe từ tầng hầm ra ngoài. Vốn là hôm nay có ý định lái xe, muốn bộ quanh thành phố với Tiểu Ngư, hưởng thụ cảm giác dạo phố tuyệt vời, kết quả viễn cảnh tốt đẹp này bị ta làm hỏng.

      Các đồng nghiệp cũng từ trong lầu ra ngoài, thấy tư thế đứng của ba người, đều dùng những ánh mắt tò mò nhìn bọn họ.

      Từ Nhan vừa thẹn vừa tức, đẩy mấy đồng nghiệp vây lại xem ra, xuống dưới tầng hầm.

      "Chị dâu!" Giai Giai ngẩn ra, dùng sức đẩy Lưu Vũ còn ngây ngốc đứng ở đó cái, kêu: " hai, còn đứng đó làm gì, mau đuổi theo ."

      Lúc này Lưu Vũ mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng đuổi theo hướng mà Từ Nhan biến mất.

      Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ nhân viên tầng lầu này đều nhìn quanh, toàn bộ có giải tán. Giai Giai hô tiếng: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy qua vợ chồng gây gổ à? Tất cả giải tán ."

      Các đồng nghiệp của Từ Nhan bị Giai Giai hét đều vui vẻ rời , chỉ có Tiểu Ngư còn đứng tại chỗ, biết suy nghĩ cái gì.

      Từ Nhan nhanh chóng chạy xuống dưới tầng hầm, tiếng giày cao gót giẫm xuống đất phát ra thanh vang dội. cũng nghe được tiếng kêu của Lưu Vũ ở phía sau, nhưng vào giờ phút này, muốn gặp lại người đàn ông này, cho nên chạy thục mạng, nhưng mà chạy mau hơn nữa cũng bằng Lưu Vũ tham gia trong quân ngũ, chẳng mấy chốc bị đuổi kịp rồi.

      Trong lòng quýnh lên, chạy nhanh hơn, nhưng đôi giày cao gót giống như cố ý đối nghịch lại với , chân của trẹo cái, té lăn đất, vẫn là cái chân bị thương lúc trước.

      "Tiểu Nhan, em sao chứ?" Lưu Vũ đuổi theo, đỡ Từ Nhan ngã mặt đất dậy, đau lòng xoa chân của , " em đừng mang giày cao gót, nhưng em vẫn nghe, nhanh lên, cõng em đến bệnh viện."

      "Tôi cần lo, tìm Giai Giai của ." Từ Nhan dùng sức đẩy ra, lảo đảo bước , chân cũng bị trật, còn có thể được. Xe của dừng ngay ở phía trước, chỉ cần mấy bước nữa là có thể tới.

      "Tiểu Nhan, đừng giận dỗi nữa. Trước đây chân của em bị thương, còn chưa hoàn toàn hồi phục, vừa rồi em lại mới ngã nữa, nhất định ảnh hưởng tới chân, nhanh theo đến bệnh viện tra kiểm tra." Lưu Vũ chạy lên ôm lấy .

      Lúc này, Giai Giai cũng chạy tới, còn có Tiểu Ngư cũng chạy theo tới. Giai Giai lo lắng hỏi: " à, chị dâu sao rồi?"

      "Bị ngã, mang ấy đến bệnh viện kiểm tra, chân của ấy từng bị thương, thể lại có vấn đề."d:đ:l:q:đLưu Vũ suy nghĩ chút, với Giai Giai, "Em đỡ chị dâu của em , lái xe đến đây."

      ", vậy ôm chị dâu ra ngoài , em lấy xe." Giai Giai xung phong nhận việc .

      Lưu Vũ nghi ngờ nhìn : "Em có bằng lái xe sao?"

      "Em có cũng lâu rồi, chỉ là có cơ hội thử mà thôi."

      Lưu Vũ cau mày : "Mới vừa thi bằng lái em cũng dám chạy sao? cũng thể lấy tính mạng của mình ra để cho em tập luyện, ôm ra ngoài, xe tự lái."

      Hai em chỉ lo chuyện, thấy lúc này gương mặt của Từ Nhan đỏ như quả hồng. Toàn bộ cuộc chuyện của bọn họ truyền vào trong lỗ tai của sót chữ, Giai Giai gọi là " trai", sai, ấy đúng là gọi trai. len lén đưa mắt nhìn hai người, quả mặt hai em có chút giống nhau, lần này xem như hiểu lầm lớn, hiểu lầm lớn rồi.

      "Chị dâu, chị làm sao vậy? Sao mặt đỏ vậy, có phải là bị bệnh hay ?" Đột nhiên Giai Giai đưa bàn tay lên cái trán của .

      " có, có, chị chỉ là . . . . ." Từ Nhan vùi vào trong ngực Lưu Vũ, lại suy nghĩ chút rồi , " cần ra ngoài lấy xe, xe của em ở trong tầng hầm này rồi." xong, từ trong túi lấy chìa khóa xe ra.

      Bởi vì Lưu Vũ chuyện bé xé ra to, kiên quyết phải đưa đến bệnh viện, cho nên kế hoạch dạo phố với Tiểu Ngư hoàn toàn phá sản, Tiểu Ngư cười : " sao, cậu bệnh viện trước , chân quan trọng hơn, chuyện dạo phố sau này hãy ."

      Ngồi ở trong xe của mình, xe do Lưu Vũ lái, và Giai Giai ngồi ở hàng ghế sau. Trong chiếc xe Hummer rộng rãi, hề làm cho các cảm thấy căng thẳng, Lưu Vũ mở nhạc lên.

      Từ Nhan nhìn sau lưng của Lưu Vũ, giọng hỏi Giai Giai: "Hai người em sao?" phải là tin, có điều chuyện này thay đổi quá nhanh, trong khoảng thời gian ngắn thích ứng kịp.

      "Chị dâu, sao chị có thể nghi ngờ được, ấy đúng là ruột của em." Giai Giai ra sức bảo đảm.

      "Vậy tại sao trước đây em quan hệ của hai người cho chị biết, làm chị. . . . . ." Rất hiếm khi cảm thấy lúng túng và khó chịu, dù sao nghi ngờ lung tung người khác là đúng, còn phát cáu với Lưu Vũ nhà người ta.

      Giai Giai mở trừng hai mắt, rất vô tội : "Em rồi, chính vào lúc nghiệm chứng bạn tốt viết là em của Lưu Vũ, chị thông qua, em cho rằng chị biết rồi."

      Từ Nhan cảm thấy mình mất mặt, lúc ấy bởi vì vội vàng, cho nên cũng có nhìn Giai Giai viết cái gì, nên bây giờ mới tạo thành chuyện xấu hổ thế này. Nhìn lại Giai Giai, gương mặt lo lắng và đơn thuần của ấy, như thế làm sao có thể khiến cho người ta thích được?

      "Nếu phải do em chuyện lấp lửng, Tiểu Nhan hiểu lầm sao?" Lưu Vũ vẫn luôn yên lặng lái xe, rốt cuộc nhịn được lên tiếng.

      Bị trai như vậy, Giai Giai giống như quả bóng cao su xì hơi, nhất thời lặng yên xuống, trong lòng thầm : "Em còn phải là vì sao?" Nhưng dám lớn tiếng, chỉ là bĩu môi, câu nào nữa.

      Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra lúc, có gì đáng ngại, có điều lúc ngã xuống khiến các khớp xương bị lệch chút, nhưng sao, chỉ cần mang giày cao gót nữa là được. Sau khi trở về, Lưu Vũ : "Ngay cả bác sĩ cũng như vậy, giày này em thể mang rồi. Giai Giai, ném giày này ." thù hận ra lời với giày cao gót, đều tại nó mới khiến cho bị thương, cho nên làm thế nào cũng thích đôi giày này được.

      " làm gì vậy? Em có giày sao đây?" Từ Nhan ngăn cản hành động lỗ mãng của . diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn

      Lưu Vũ nhìn , câu: " ôm."

      Giai Giai ở phía sau che miệng cười, trai nóng lạnh và chị dâu nóng nảy, đúng là trời sinh đôi, mài ra lửa cũng khó.

      "Em cười cái gì?" Từ Nhan và Lưu Vũ đồng thời nhìn về phía Giai Giai, trăm miệng lời . Lời vừa ra khỏi miệng, hai người nhìn mặt nhau.

      " trai, chị dâu, chúng ta có thể lên đường được chưa?" Giai Giai nhịn cười, hỏi rất nghiêm túc.

      Lưu Vũ hai lời, ôm lấy Từ Nhan, tùy tiện cởi giày cao gót chân ra, ném cho Giai Giai, : "Vật này tạm thời cho em giữ."

      "Lưu Vũ làm gì vậy? Em có cho ôm sao?" Từ Nhan kháng nghị.

      "Bắt đầu từ bây giờ, chồng chưa cưới đây phụ trách vấn đề lại của em." Lưu Vũ cũng mặc kệ thèm để ý giãy giụa của , vững vàng ôm lấy , ước lượng cân nặng của , nhiều nhất cũng chừng 100 cân (50kg), trong lòng nghĩ: quá gầy, phải bồi bổ cho tốt.

      Từ Nhan kêu la: "Lưu Vũ, thể cợt nhã em như vậy, nếu em thèm để ý tới nữa!"

      "Đây là chuyện chồng làm với vợ, sao có thể gọi là cợt nhã? Đây gọi là chuyện thiên kinh địa nghĩa (*)." Lưu Vũ trả lời như chuyện đương nhiên.

      (*): thiên kinh địa nghĩa: lẽ bất di bất dịch, lý lẽ chính đáng, đạo lý hiển nhiên.

      "Chúng ta còn chưa kết hôn, còn chưa phải là vợ chồng." Từ Nhan phản bác.

      "Sắp rồi, chỉ còn chờ tờ giấy chứng nhận kết hôn thôi." Lưu Vũ cho cơ hội phản bác.

      "Em còn chưa có đồng ý gả cho , bây giờ em đổi ý. . . . . ." Từ Nhan giận đến chỉ muốn cắn .

      Lưu Vũ dừng lại, cúi đầu nhìn , sắc mặt rất tệ, nhưng giọng bình tĩnh: "Em lại lời vừa rồi lần nữa? Em muốn gả cho ai?"

      Từ Nhan dũng cảm chống lại ánh mắt của , so xem mắt ai trừng to hơn, ai sợ ai chứ, trừng mắt to, sau đó trả lời câu: "Em gả cho ."

      "Ngay cả báo cáo kết hôn cũng gửi rồi, em lại với em gả? Có tin bây giờ lập tức kéo em đến Cục Dân chính hay ?" Lưu Vũ giận đến thiếu chút nữa cúi đầu ngăn miệng của lại rồi.

      " dám!" Từ Nhan dùng sức trừng mắt lại.

      Giai Giai ở phía sau bọn họ, đầu nổi đầy gân xanh, đây chính là bệnh viện, bọn họ gây gổ như vậy, ngại mất thể diện sao.

      "Em còn em gả, lập tức dùng miệng ngăn em lại." Lưu Vũ bất thình lình ném xuống câu như vậy, quả nhiên thành công khiến im lặng. D>Đ<L>Q<Đ

      Từ Nhan giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng dám tiếp nữa. Mặc dù thời gian quen biết với lâu, chỉ mới nửa tháng, nhưng mà biết người dám dám làm, ngộ nhỡ hôn ngoài đường, vậy mặt mũi của ném đấu chứ.

      Lưu Vũ rất hài lòng nhìn bộ dạng yên lặng của , lại hỏi Giai Giai: " phải bây giờ em nên ở thành phố G sao? Sao lại tới thành phố N rồi."

      "Là ba với mẹ muốn đến gặp con dâu, em sợ bọn họ đường mệt nhọc, cho nên xung phong nhận việc tới đây." Giai Giai rất uất ức.

      Từ Nhan suy nghĩ chút, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Vũ, : "Lưu Vũ, bằng chúng ta đăng ký xong rồi hãy gặp ba mẹ ."

      " và em đều phải làm, làm sao được?" Lưu Vũ cảm thấy đề nghị này ổn, hơn nữa với ba mẹ, năm mới dẫn Từ Nhan về.

      " tại xe lửa đến thành phố G cũng chỉ mất nửa ngày thôi, em và đồng nghiệp vừa tan tầm là đến nơi, mà cũng xin phép lãnh đạo, chủ nhật chúng ta ." Từ Nhan phải đến gặp hai người lớn, đây là chuyện phải làm.

      " lại cũng mất 2 ngày, xin nghỉ tối thiểu cũng phải 3 ngày, chuyện này xin được. vội, đợi đến kỳ nghỉ tết, chúng ta về cũng muộn." Lưu Vũ có suy nghĩ của Lưu Vũ, hy vọng Từ Nhan vội vã, giày vò cơ thể.

      Giai Giai cũng : "Chị dâu, ba mẹ cũng là bởi vì cảm thấy công việc của hai người bận rộn, cho nên mới muốn sang đây xem hai người, nếu phải bị em ngăn lại, tại đứng ở trước mặt hai người chính là bọn họ rồi."

      Giai Giai ngủ ở trong phòng Từ Nhan, nằm cái giường lớn với . Nhà của Từ Nhan là năm đó ba mẹ mua, năm đó qua nếu như kết hôn, nhà này coi như nhà cưới rồi, mặc dù thề trở về nhà họ Từ nữa rồi, nhưng mà vẫn ở lại căn nhà này, có rời . đêm, hai hàn huyên với nhau rất nhiều, chỉ hận gặp nhau sớm, sau khi tiếp tục trò chuyện, chịu nổi, hai người mới từ từ thiếp .

      Bởi vì nguyên nhân bị ngã, cho nên Lưu Vũ đồng ý cho dạo phố, sợ phản kháng, còn mang lời của bác sĩ ra . muốn tham gia bữa họp lớp, chỉ cần mang giày cao gót cũng có gì, nhưng mặc đầm dạ hội mà mang giày cao gót rất khó coi.

      "Vậy đừng mặc lễ phục, mặc bộ váy đẹp mắt là được." Lúc ấy Lưu Vũ .

      "Nhưng mà là buổi họp lớp của , em thể mặc quá giản dị, như vậy sao có thể tôn lên và em? Em sợ đến lúc đó làm mất mặt trước mặt bạn học thôi." Từ Nhan có suy nghĩ của .

      Cuối cùng tham khảo ý kiến mọi người, chọn cái váy công sở Chanel màu trắng đen xen kẽ, cổ áo rộng, quấn chiếc khăn quàng cổ màu trắng, váy dài, chỉ đùi 2cm, nhưng lại có vẻ trang trọng và hấp dẫn. Bởi vì hoa văn của áo và váy liền kề, cho nên nếu nhìn kỹ, cho rằng là chiếc đầm. Lúc ra ngoài sợ lạnh có thể ở khoác chiếc áo khoác, vai mang chiếc túi xách Chanel 2.55 màu đỏ sậm, bởi vì thể mang giày cao gót, cho nên mang đôi giày đế bằng cùng màu. Nhìn xuất trong gương Từ Nhan cũng rất hài lòng với bản thân.

      Khi Từ Nhan xuất ở trước mặt mọi người, con mắt của Lưu Vũ đều muốn trừng ra ngoài. Lúc này Từ Nhan vô cùng sặc sỡ loá mắt, chiếc áo đầm mặc ở người của phác họa vóc người đến hoàn mỹ và hấp dẫn của , ngay cả hô hấp của cũng bị cướp . có thể tưởng tượng, lúc xuất ở trong buổi họp lớn, nhất định đưa tới chấn động , cũng có thể tưởng tượng đến ánh mắt hâm mộ của mọi người.

      Chậm rãi đứng lên, từng bước tiến lên, tới trước mặt , mắt ngừng nhìn chằm chằm, khóe miệng lúc đầu vốn căng thẳng, từ từ nở nụ cười.

      "Tiểu Nhan, em là đẹp." kìm lòng được cảm thán.

      Trong mắt , Từ Nhan của vĩnh viễn đều là người xinh đẹp nhất, hôm nay lại càng thêm xinh đẹp, xinh đẹp như vậy, làm cho có chút muốn mang ra ngoài.

      Từ Nhan ngượng ngùng đứng ở trước mặt của , mặt đỏ, nhưng bởi vì khen ngợi mà tim đập nhanh như muốn bay khỏi lồng ngực, trán cũng bởi vì lời khen của mà mặt mày hớn hở.

      "Bộ đồ của em xinh đẹp." tự đáy lòng mà khen.

      "Là quần áo đẹp, hay là người xinh đẹp đây?" Từ Nhan bĩu môi, bất mãn kháng nghị.

      Lưu Vũ mau : "Quần áo đẹp, người còn xinh đẹp hơn."

      "Ba hoa." Trong lòng Từ Nhan vui mừng, ngoài miệng lại mắng.

      Là phụ nữ đều thích nghe người khác khen ngợi, huống chi là chồng sắp cưới của , cho nên khi Lưu Vũ thấy dáng vẻ tươi đẹp của , trong lòng loại cảm giác thỏa mãn, cảm giác uổng phí khi mình thay nhiều bộ quần áo như vậy.

      " à, sao khen em câu ? Quần áo là do em và chị dâu cùng lựa, em cũng tốn ít sức đó." Giai Giai lập tức kháng nghị .

      Lưu Vũ lúc này mới : "Đúng, ánh mắt em đúng tệ, khiến chị dâu em mặc như tiên nữ."

      Giai Giai học trang điểm, trang điểm cho Từ Nhan rất nhạt cứ như trang điểm, rất thoải mái, kết hợp với quần áo người, có vẻ ưu nhã mà thoát tục, như Lưu Vũ , giống như tiên nữ.

      " thôi." Lưu Vũ vươn tay, để Từ Nhan kéo cánh tay , hai người ra khỏi phòng.

      Xe do Lưu Vũ lái, là xe việt dã ở trong quân đội của , chiếc xe quê mùa này phối với tinh tế của Từ Nhan, đúng là có tư vị đặc biệt.

      Vốn là Giai Giai cũng muốn , là muốn biết phong thái của các quân nhân, nhưng mà Lưu Vũ lại sau này có cơ hội nữa mang , bây giờ quan trọng là Từ Nhan, các bạn học đặc biệt muốn gặp Từ Nhan. Nhìn mặt Giai Giai giống như quả bóng cao su bị xì hơi, Từ Nhan an ủi : "Chị gọi Tiểu Ngư tới đây với em nha? mình em ở nhà rất chán."

      Giai Giai mặt mày hớn hở : "Vừa rồi là em chọc hai người thôi, em mới muốn đâu, về sau em cũng người bạn trai rất thích em, đến lúc đó cho hai người hâm mộ chết luôn."

      Bữa họp lớp được cử hành ở trong khách sạn, mọi người đều tới tương đối sớm, đều ở đây ăn mừng uống rượu và trò chuyện. Khi Lưu Vũ kéo Từ Nhan vào khách sạn, sân chơi náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, vốn là mọi người chuyện phiếm, uống rượu đều dừng ly rượu trong tay, nhìn về phía bọn họ.

      Từ Nhan phải là quá chói mắt, ở đây cũng thiếu bạn , nhưng mà thực có thể so sánh được với cũng nhiều, ít nhất ở trong mắt Lưu Vũ, là đẹp nhất.

      "Cậu được đấy Lưu Vũ, tiếng nào, thế nhưng tìm bạn xinh đẹp như vậy, thằng nhóc cậu đúng là có phúc." người đàn ông đồng là trung tá tới đây đấm lên vai của Lưu Vũ.

      "Tất nhiên, có khi nào mà tôi xuất sắc chứ?" Lưu Vũ dắt tay Từ Nhan, giới thiệu, "Tiểu Nhan, để giới thiệu, đây là bạn học của – tiến sĩ Trương Thô, mọi người thường gọi là Tinh Hầu Tử (con khỉ khôn), bởi vì ta rất tinh thông mọi thứ lại rất gầy, cho nên có biệt danh này. Tiểu Trương, đây là bạn của tôi Từ Nhan."

      Trương Thô trừng mắt liếc cái, mắng: "Ai kêu cậu giới thiệu tôi như vậy?" Tiếp đó đưa tay với Từ Nhan, "Xin chào, tôi chính là Trương Thô, chính là Tinh Hầu Tử trong miệng cậu ta, rất vui được gặp ."

      Từ Nhan đưa tay lên bắt tay với , khách sáo : "Em cũng rất hân hạnh được biết , em cũng thường nghe Lưu Vũ nhà em nhắc tới , còn có các chuyện lý thú trong trường học của bọn ."

      Lưu Vũ lại dẫn làm quen với số bạn học, giới thiệu lượt, việc tham dự tụ hội là chuyện mệt mỏi, có sức là được.

      "Này, sao Tiểu thạch đầu (Hòn đá ) còn chưa tới? phải 8 giờ bắt đầu sao?" bạn học khác .

      Từ Nhan tò mò ‘Hòn đá ’ trong miệng bọn họ là ai, là hạng người gì, ngay cả họp lớp cũng đến trễ? lúc tò mò, " Tiểu thạch đầu " trong miệng mọi người mang theo bạn tới rồi.

      "Nha đầu?" giọng nữ quen thuộc, vang lên ở sau lưng Từ Nhan.

      Giọng này rất quen thuộc, phải là. . . . . . ? Từ Nhan lại cảm thấy thể, sao Đồng Diệp có thể xuất ở chỗ này, đây là buổi họp lớp của Lưu Vũ, sao ấy có thể tự tiện xuất ở đây?

      Nghĩ như vậy, Từ Nhan vẫn chậm rãi xoay người lại, nhìn người ở trước mắt sợ ngây người. chính là Đồng Diệp, sao ấy xuất ở đây? Khi ánh mắt nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng đó hiểu, hóa ra là Đồng Diệp đến với người khác để tham gia buổi họp lớp này.

      " là cậu sao, mình còn tưởng là nhìn nhầm rồi." Đồng Diệp hưng phấn ôm lấy .

      Hôm nay Đồng Diệp mặc bộ đầm màu đỏ rượu, có vẻ thanh thuần hoạt bát, sức quyến rũ hề thua kém .

      " ra là Lưu Vũ và Từ Lỗi là bạn học." Đồng Diệp lại tiếp câu.

      Từ Nhan cảm thấy đầu như muốn nổ tung, có thể tưởng tượng được người tốt lấy giọng điệu như thế nào để với rồi, nhất định giễu cợt. Chuyện đời này, làm sao mà trùng hợp như vậy?

      Lúc này, " trai tốt" trong miệng thế nhưng quay đầu lại, thân thiện cười với tiếng, giơ ly rượu tới, cảm thán tiếng: "Thế giới này mà."

      "Đúng vậy, thế giới này ." Từ Nhan cũng lẩm bẩm, giọng có chút bất đắc dĩ.

      Lúc này, Lưu Vũ tới, thấy hết vẻ mặt ngây ngô của Từ Nhan, lên nắm tay của , khích lệ , giọng ở bên tai : "Đừng sợ, tất cả có ."

      xong, nhìn Từ Lỗi, đột nhiên cười, hai người nhìn nhau cười tiếng, sau đó ôm nhau: "Tiểu thạch đầu, lâu gặp."

      "Đúng vậy, chúng ta bao lâu gặp mặt rồi hả ? năm hay là hai năm?" Từ Lỗi cũng vui mừng , trong đám bạn học này, quan hệ của và Lưu Vũ là tốt nhất.

      " đúng sao, sau khi chúng ta tốt nghiệp chưa gặp lại, khoảng 3 năm."

      "Đúng đúng đúng, 3 năm rồi, thời gian trôi qua thực nhanh, chớp mắt cái qua ba năm rồi." Từ Lỗi cảm thán, tiếp đó lại liếc mắt về phía em Từ Nhan, nụ cười mặt càng tươi, câu, " phải em tìm đám bạn học xấu của sao? Quen thân với ‘Tiểu Thạch Lưu’ (Cây Lựu ) từ khi nào thế? Ban đầu là ai sống chết đồng ý gặp mặt người ta, biết là người nào nữa."

      Gương mặt của Từ Nhan bởi vì lời của Từ Lỗi mà đỏ bừng, chỉ thiếu nước tìm cái hang dưới đất chui xuống. cũng biết, trong nháy mắt nhìn thấy biết, nhất định giễu cợt , thế giới này rất .

      Đợi nào...! mới vừa cái gì? Tiểu Thạch Lưu? Từ Nhan trợn to hai mắt, mang theo nghi vấn nhìn về phía Từ Lỗi, lại thấy đối phương quăng lại cái ánh mắt "Đúng là như em nghĩ", trùng hợp như vậy chứ?
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      TrâuMizuki thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10:

      Editor: ChiMy

      Beta: Tử Quân

      Từ Nhan cảm thấy thế giới này quá , cứ nghĩ tới Lưu Vũ chính là bạn học trai định giới thiệu cho chỉ thiếu nước kiếm cái lỗ mà chui xuống.

      Thấy ánh mắt cười nhạo của Từ Lỗi, cũng biết sớm muộn gì mình cũng bị ông này chế nhạo, nhưng mà có lúc nghĩ, duyên phận là kì diệu, xoay vòng, đổi người giới thiệu, thế nhưng vẫn có thể gặp được như cũ.

      Lưu Vũ cũng có kinh ngạc quá lớn, biết là do trấn định hơn , hay là sớm biết chuyện này, câu: "Từ Nhan, sao em lo lắng nhiều như vậy? Chẳng lẽ mặt mũi quan trọng như vậy sao? Có lúc hạnh phúc người mới là quan trọng nhất."

      sai, tại sao phải lo lắng chuyện mặt mũi chứ, nếu quả vì mặt mũi mà buông tha hạnh phúc của bản thân, cần gì chứ? Mặc dù trước mắt biết Lưu Vũ có thể cho hạnh phúc hay , nhưng mà tính tình Lưu Vũ rất tốt, phải là bởi vì thích tính cách của nên đồng ý quen với sao?

      "Em đừng nghĩ vì vậy mà bỏ suy nghĩ kết hôn, nếu kéo em công chứng." Hình như Lưu Vũ đoán được có thể hủy hôn, vội vàng ở trước khi trong đầu nảy lên suy nghĩ này liền bóp chết nó .

      Từ Nhan gắng gượng nuốt hết suy nghĩ này vào trong bụng, xem ra còn rất hiểu , biết muốn làm gì, nghĩ cái gì.

      Bởi vì cuối tuần bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, cho nên hai người định thứ hai kiểm tra sức khoẻ. Mà vừa đúng, Từ Nhan quen biết với giám đốc bệnh viện thành phố, là chiến hữu cũ của cha . Vừa nhìn thấy , bác sĩ Hứa tươi cười đầy trời, ông nhìn nhóc này lớn lên từ , ngờ cái chớp mắt kết hônd]đ[l[q[đ.

      Từ Nhan có thể tưởng tượng được, sau khi kiểm tra sức khoẻ xong, khẳng định hai người lớn trong nhà cũng biết chuyện muốn kết hôn rồi. Biết rồi thôi, cũng phải là việc gì ghê gớm, sớm muộn cũng biết, bây giờ nhìn thấy chủ nhiệm Hứa, cũng giúp chuẩn bị tâm lý đến lúc đó phải làm sao để đối phó với cha mẹ.

      ra kiểm tra sức khoẻ cũng có gì đặc biệt, cũng chỉ là tiến hành quy trình kiểm tra bình thường mà thôi. Lúc ấy luật hôn nhân mới được đưa ra, quy định bây giờ tân hôn có thể cần kiểm tra sức khoẻ, tất cả đều do từ nguyện, nhưng mà bộ đội vẫn bắt buộc kiểm tra sức khoẻ, về phần nguyên nhân tại sao, Lưu Vũ cũng .

      " là lãnh đạo chính trị, tại sao phải bắt kiểm tra sức khoẻ chứ?" Đây là chỗ Từ Nhan , cho là lãnh đạo chính trị có thể cần kiểm tra sức khoẻ.

      "Lãnh đạo chính trị thế nào? Phải chấp hành quy định vẫn phải chấp hành, hơn nữa so với chiến sĩ bình thường còn phải nghiêm khắc hơn, đây là nguyên tắc làm người của ." Lưu Vũ nghiêm túc .

      "Nhưng mà em lại thấy có vài người cần kiểm tra sức khoẻ, mặc dù chỉ là số ít, nhưng vẫn có tình huống này." Từ Nhan suy nghĩ chút rồi .

      "Tiểu Nhan, đây là người khác, em ép vi phạm kỷ luật chứ? Hay là em sợ?" Lời của Lưu Vũ trêu đùa, nhưng mà giọng luôn nhàng như vậy.

      "Được rồi..., em ép , kiểm tra sức khoẻ, phải là kiểm tra sức khoẻ sao? Từ Nhan em sợ cái gì chứ?" Từ Nhan rất kiêu ngạo mà ngẩng đầu ưỡn ngực vào bệnh viện thành phố.

      Kết quả kiểm tra sức khoẻ rất nhanh có, buổi sáng bọn họ kiểm tra sức khoẻ, buổi chiều có kết quả, nghe nếu như xế chiều tới, phải buổi chiều hôm sau mới có kết quả, cho nên xem như bọn họ tình cờ đúng rồi.

      Đăng ký kết hôn cần phải có hộ khẩu, lúc này Từ Nhan mới nhớ tới hộ khẩu của mình bị mẹ giữ. Nếu muốn lấy lại hộ khẩu, trước hết phải liên lạc với mẹ. Chuyện này đúng là phiền phức, nhưng mà lại thể liên lạc, bằng được cưới.

      có cách nào, nhất định phải gọi điện thoại thôi. hít sâu hơi, bấm dãy số quen thuộc, bên kia lập tức bắt máy, câu đầu tiên của mẹ Từ là: "Tiểu Nhan, là con sao?"

      "Là con." Lẩm bẩm lâu, mới ra hai chữ này. diễn✱đàn-lê-quý✱đôn

      "Tiểu Nhan, là con sao?" Bên kia mẹ Từ kích động đến nước mắt đều rơi xuống.

      Bao nhiêu lâu rồi, con có gọi điện thoại cho bà? Sau chuyện mối tình đầu kia, nó cũng có liên lạc với người trong nhà, sau đó bà để con trai thăm dò xem, nghe giọng điệu còn cứng rắn như trước nhưng mà vẫn có gọi điện thoại về nhà. Cái con bé bướng bỉnh này, về nhà là về nhà, cũng nghĩ tới, sao cha mẹ có thể có tin tức của con bé đây?

      "Là con, mẹ." Từ Nhan cũng hơi xúc động, kể từ sau chuyện kia, lâu rồi mình vẫn chưa về nhà.

      "Được được, rốt cuộc con cũng chịu gọi mẹ, tốt. . . . . ." Mẹ Từ biết nên cái gì cho phải, lại nghĩ tới cái gì, , "Tiểu Nhan, nghe bác Hứa của con con sắp kết hôn?"

      Từ Nhan ngờ tin tức truyền nhanh như vậy. Tin tức sớm muộn cũng truyền vào trong tai cha mẹ, điều này nằm ngay trong dự liệu của , nhưng mà mới 1 ngày truyền đến, tuyệt đối ngờ rằng lại nhanh như vậy, xem ra chủ nhiệm Hứa thể chờ để ăn bánh kẹo cưới.

      "Dạ, đúng vậy, con sắp kết hôn rồi." Lần này giấu diếm, giấu giếm đối với mình cũng có lợi, nhưng phải đòi hộ khẩu từ mẹ, sớm muộn cũng phải .

      "Là con trai nhà ai may mắn vậy?" Mẹ Từ quan tâm hỏi.

      "Mẹ, mẹ cũng biết ấy, chính là bạn học của hai, tên Lưu Vũ." Từ Nhan suy nghĩ chút, vẫn tên tuổi của Lưu Vũ ra, trong lòng nghĩ, chắc lại bị mẹ chế nhạo, cho nên chuẩn bị tâm lý tốt rồi.

      "Là nó sao?" Ngược lại mẹ Từ chế giễu như trong tưởng tượng mà chỉ lộ ra kinh ngạc và dám tin, nhưng mà trừ câu này, mẹ Từ cũng gì thêm.

      Từ Nhan cho là mẹ giống trai, nhưng mà ngờ lại có nghe được bất kỳ câu oán trách nào của mẹ, trong lòng rất là vui mừng.

      "Mẹ ơi, con cần hộ khẩu." Từ Nhan ra mục đích của cuộc điện thoại này.

      Mẹ Từ cũng hỏi muốn hộ khẩu làm cái gì, cũng có khả năng bà sớm đoán được, ừ tiếng, : "Về nhà , nếu muốn kết hôn, trong nhà phải tổ chức đàng hoàng cho hai con."

      " cần đâu mẹ, cần phiền phức như vậy, bây giờ chúng con chỉ muốn đăng ký, những chuyện khác, còn chưa nghĩ tới." biết ý của mẹ, nhưng mà cảm thấy cái đó rất phiền toái. dien.dan.le.quy.don

      "Phải làm mới được, chuyện tổ chức hôn lễ, con cần phải quan tâm quá nhiều, mẹ sắp xếp ổn thỏa cho các con."

      "Được rồi, mẹ, trai còn chưa cưới, sao đến phiên con được, chờ làm rồi hãy ."

      Lại nghe mẹ Từ bên kia càm ràm mấy câu, lúc này Từ Nhan mới cúp điện thoại.

      Chung cư của Từ Nhan cách nhà họ Từ cũng khá xa, lái xe cũng cần 3 tiếng, lúc về đến nhà, gần hoàng hôn, lúc ấy ba Từ tan việc, ngồi ở trong sân xem báo.

      Nhà họ Từ là loại nhà kiểu xưa, là năm đó chính phủ chia cho bọn họ, ba Từ vẫn muốn chuyển ra, Từ Nhan biết ba có tình cảm. Bên ngoài nhà rất cũ kĩ, có điều bên trong lắp đặt thiết bị mới hoàn toàn, trong ngoài khác biệt rất lớn.

      "Ba." Từ Nhan vừa mới vào nhà gặp được ba Từ nằm ở ghế, vội vàng gọi tiếng.

      Ba Từ chỉ "Ừ" tiếng, cũng ngẩng đầu, ánh mắt chớp nhìn chằm chằm tờ báo. Từ Nhan rất lúng túng, ba lại hoan nghênh mình về nhà như vậy.

      Ba Từ ở trong mắt của trai luôn luôn nghiêm túc như vậy, cười tùy tiện, kiên trì, dường như có chuyện gì có thể làm ông kích động. Nhưng mà từ , rất thích bám dính lấy ba, cũng chính vào lúc làm nũng, ba mới có thể lộ ra mặt cười, nhưng mà hôm nay cũng lạnh nhạt như vậy, biết là mình làm tổn thương trái tim ba.

      Lúng túng lúng túng, nhà vẫn phải vào, biết là, trong nháy mắt bước vào nhà, ba Từ tháo kính lão xuống, quay đầu lại nhìn về phía , nhàng lau hốc mắt cái.

      Về nhà cầm hộ khẩu, Từ Nhan ra ngoài, mẹ Từ kéo lại : " về nhà rồi, ăn cơm xong rồi ."

      Từ Nhan liếc mắt ra ngoài sân, giọng : "Ba hoan nghênh con về."

      " gì vậy, về nhà mình còn phải khách sáo như vậy sao? Trong khoảng thời gian con về, ba con vẫn luôn nhắc tới con...con cũng biết ba con ít , còn so đo với ông ấy làm cái gì?" Vừa vừa gọi tiếng ra ngoài cửa: "Lão già, con về rồi, sao ông câu nào?"

      "Về về, kêu la cái gì?" Ba Từ cầm xấp báo, đắp lên mặt, nằm ở ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần.

      Từ trong nhà có thể nhìn thấy tất cả bên ngoài, thấy bộ dáng này của ba, tính bướng bỉnh của Từ Nhan cũng nổi lên, im lặng chạy ra khỏi nhà.

      "Người cũng về rồi, sao còn muốn chạy ra ngoài?" Ba Từ nhanh chậm .

      "Ba hoan nghênh con trở về." Từ Nhan bĩu môi.

      "Bạn già, tôi có hoan nghênh sao?" Ba Từ cầm tờ báo, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Từ.

      Mẹ Từ sững sờ, sau đó cười : "Có sao? Sao tôi nghe thấy?"

      Từ Nhan giẫm chân: "Ba, ba quá gian xảo rồi."

      Từ Nhan vẫn ở lại dùng cơm, trong phòng ăn trừ ba Từ ít chuyện, từ đầu đến cuối chỉ hai câu: "Khi nào dẫn nó trở về đây gặp mặt." "Kết hôn là chuyện lớn của đời người, đừng giống như trẻ con, phải học cách bao dung."

      Sáng sớm ngày hôm sau, là mẹ Từ đưa Từ Nhan về, bởi vì mẹ Từ vừa đúng lúc có chuyện đến thành phố N, phải biết tổng công ty của bà ở thành phố N. Ở nơi này, mẹ Từ gặp được Lưu Vũ, đây coi như là lần đầu tiên gặp mặt? Trước đây vẫn chỉ nhìn qua hình, lúc ấy Từ Lỗi lấy hình bạn học của ra, để cho cha mẹ chọn, lúc đó hai người chọn trúng Lưu Vũ, cảm thấy Lưu Vũ thích hợp với Từ Nhan, nào biết sau đó Từ Nhan đồng ý xem mắt, hai người đều vui, nào biết đổi người khác giới thiệu, lại trói hai đứa chung chỗ rồi, cái này đúng là duyên phận.

      "Chào dì." Thấy mẹ Từ, Lưu Vũ rất hồi hộp, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, có nghĩ đến mình gặp mặt mẹ Từ như vậy, chẳng hề chuẩn bị gì cả.

      "Sắp kết hôn rồi còn gọi dì sao?"

      Đột nhiên gương mặt của Lưu Vũ đỏ bừng, ấp úng gọi tiếng "Mẹ."

      "Cái này đúng rồi, buổi tối cùng Tiểu Nhan về nhà ăn bữa cơm, mẹ kêu dì Trương chuẩn bị."

      Lưu Vũ nhanh chóng : "Hay là con làm chủ, mời ba mẹ ăn bữa."

      "Được rồi, cũng đừng khách khí với mẹ, bọn họ còn bận việc, khách khí như vậy ngược lại bọn họ thích."

      Dù sao đăng ký là chuyện của hai người, mà mở tiệc là chuyện của hai gia đình, lấy giấy hôn thú rất dễ dàng, đứng đợi xếp hàng, điền vào đơn, đóng phí, hai người xác nhận thành công, chỉ cần bỏ ra 9 đồng nộp phí là xong. ra quân nhân kết hôn còn cần nhiều hơn nghi thức tuyên thệ, điều này cũng rất mới mẻ, nhưng mà Từ Nhan và Lưu Vũ luyện nhiều lần mới được thông qua, ra chuyện này cũng rất giày vò người.

      Lúc ra khỏi Cục Dân chính, Từ Nhan hít thở khí bên ngoài, cảm thấy khí lúc vào và lúc ra giống nhau, có thêm mùi vị vướng bận và trách nhiệm.

      "Cứ dễ dàng bán mình như vậy, suy nghĩ lại thấy rất thiệt thòi." Từ Nhan cảm thán.

      Lưu Vũ nhìn : "Thế nào? Đổi ý? còn kịp rồi, bây giờ em mang họ Lưu rồi, bà Lưu."

      Từ Nhan hơi nhíu mày: "Em vẫn là em, theo họ của ai hết, em vẫn tên Từ Nhan, chỉ là có nhiều hơn cái tên gọi, đó chính là ông xã của Từ Nhan. Ông xã, còn sững sờ làm gì, nhanh lên, đỡ bà xã của ."

      "Sao lại có cảm giác giống như mình trở thành người giúp việc." Lưu Vũ có vẻ cân nhắc.

      " tại biết kịp rồi, phải đàn ông các phải có tam tòng tứ đức(*) sao?"

      (*)tam tòng tứ đức (Giáo lý phong kiến: phụ nữ phải tuân thủ tam tòng: khi còn ở nhà phải nghe cha, lấy chồng phải theo chồng, chồng chết phải theo con trai. Tứ đức: công, dung, ngôn, hạnh).

      "Cái gì tam tòng tứ đức?"

      "Bà xã ra cửa phải theo, bà xã ra lệnh phải phục tùng, bà xã sai lầm phải mù quáng nghe theo; bà xã trang điểm phải đợi, sinh nhật của bà xã phải nhớ, bà xã tiêu tiền phải chi, bà xã đánh chửi phải nhịn."

      "Đây là suy luận gì?"

      "Đây là suy luận logic, nhất định phải nghe đấy, nếu dùng gia pháp xử lý."

      ". . . . . ."
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      TrâuMizuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11:

      Editor: tuilakonrua

      Betaer: nhok tinh nghich

      Đột nhiên Từ Nhan cảm thấy bên cạnh có thêm người, hơi quen. Sống ở đâu, ngủ như thế nào, đều là vấn đề, chưa từng nghĩ kỹ. Nhưng là vợ chồng, nếu ở chung cái phòng, có thế nào cũng thể nào nổi.

      Bởi vì kết hôn rồi, cho nên Lưu Vũ cũng trở về. Cơm tối là do Lưu Vũ làm. Điều Từ Nhan ngờ chính là Lưu Vũ vậy mà lại biết nấu cơm, hơn nữa lại còn có tay xào thức ăn rất ngon. Giai Giai vẫn chưa . Con nhóc này muốn nếm thử mùi vị ở thành phố N. muốn tìm việc ở thành phố N, muốn cắm rễ ở đây. Từ Nhan còn giỡn với Lưu Vũ, : '' tìm đối tượng cho Giai Giai trong đơn vị, như vậy em ấy có thể danh chánh ngôn thuận sống tại thành phố N rồi.''

      Mặt Giai Giai đỏ lên, kháng nghị mà : ''Chị dâu, câu này sai rồi. Chẳng lẽ em tìm đối tượng nào em chính là danh chánh ngôn thuận ạ? Nào có cái đạo lý như vậy, người sống ở thành phố N, toàn bộ phải có đối tượng mới có thể ở.''

      ''Người ta là người ta, em là em, thể vơ đũa cả nắm được.''

      ''Chị dâu, chị trêu đùa em? '' Giai Giai dậm chân, hơi cáu, .

      ''Ai dám bắt nạt em. Lúc đó chị còn suýt chút nữa bị em dẫn vào tròng ấy.'' Từ Nhan cũng thừa nhận bắt nạt em ấy.

      '', chị dâu bắt nạt em, cũng giúp em.''

      Lưu Vũ lại ý vị bới cơm, rất lâu mới : ''Hai người, người là em , người là vợ , em xem nên giúp ai? giúp ai cả.''

      '' đúng là vô dụng.'' Từ Nhan và Giai Giai đồng thời mở miệng.

      ''Đàn ông vô dụng nhất định có tiền đồ.'' Lưu Vũ lại bới hai miếng cơm.

      ''Đàn ông thông minh khiến ai có thể phản bác lời của ta.'' Từ Nhan tiếp tục phản bác lời của .

      Bữa cơm này ăn khá vui vẻ, trong lời có vẻ như tranh luận này, kết thúc bữa cơm. Nhà của Từ Nhan là biệt thự mà năm đó mẹ Từ mua cho . Lúc đó em bọn họ mỗi người căn. rất ít ở đây, phần lớn thời gian ở trong ký túc xá. Bây giờ kết hôn rồi, thể chuyển về ở nhà này.

      Bởi vì và Lưu Vũ kết hôn cho nên nhất định phải đối mặt với vấn đề, đó chính là tối hôm nay hai người chung giường. Phòng ngủ của bọn họ ở tầng hai, vì có làm tiệc rượu, cho nên chỉ trang trí gian phòng chút, đổi giường lớn. Chiếc giường là hai người bọn họ mua vào chủ nhật. Những đồ trang trí khác là Giai Giai mua với .

      Lúc này Từ Nhan an vị mép giường, đôi tay căng thẳng mà xoắn vạt áo, biết phải làm gì.

      ''Nhanh tắm , mệt mỏi ngày rồi. Tắm cái giảm bớt mệt nhọc chút.'' Lưu Vũ nhìn dáng vẻ căng thẳng của , hiểu ít nhiều.

      Từ Nhan lặng lẽ đứng dậy, đến phòng tắm đột nhiên nhớ ra là chưa cầm quần áo, lại vội vã mở tủ treo quần áo, chọn bộ áo ngủ bằng tơ quá hở hang. Buổi tối ngủ quen mặc áo lót cho nên rất tự nhiên cũng cầm tho. Trong tầm mắt của Lưu Vũ, vội vàng đóng tủ quần áo rồi chạy đến phòng tắm, ''Rầm'' đóng cửa lại.

      "Đừng nóng vội, ai tranh phòng tắm với em, cứ từ từ.'' Giọng Lưu Vũ truyền đến.

      Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, thấy dáng vẻ mình đỏ mặt thở hổn hển gương lớn trong phòng tắm, tựa như đóa hoa, nở rộ rồi.

      Mình cũng từng kết giao bạn trai, hai lần rồi, cũng phải là chưa từng thấy đàn ông. Trước kia cũng chưa từng thấy có bao nhiêu xấu hổ, nhưng vì sao hôm nay lại khác thế?d,đ.l.q,đ' Có lẽ vì tâm trạng giống nhau, có lẽ là bởi vì nguyên nhân và Lưu Vũ mới sống chung tháng, tóm lại bây giờ chính là dám đối mặt với .

      Chậm rãi cởi quần áo ra, lại nhìn thấy người con có khuôn mặt trắng nõn rồi đỏ bừng trong gương. Từ Nhan hài lòng với vóc người của mình, nên lõm lõm, nên lồi lồi, lung linh hấp dẫn. Lúc nước chảy người, cảm thấy tâm tình thả lỏng. Ngày này luôn phải đến. Nếu chọn cưới chui phải chuẩn bị tốt để đối mặt với tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay. Lưu Vũ là người đàn ông tốt, là người đàn ông tốt xứng đáng để lấy, cũng giống như mẹ , tính khí nóng nảy của nên có người đàn ông tính khí ôn hòa tới trung hòa.

      Còn nhớ khi bọn họ qua lại, thời gian đó cũng gặp mặt, tương đối thẳng thắn, liền hỏi câu: '' phải là mối tình đầu của tôi, điểm này tôi muốn giấu giếm, chỉ muốn hỏi , có để ý ?''

      Khi đó trả lời như thế này: '' ưu tú xinh đẹp như em, có ai theo đuổi mới gọi là bình thường. Hơn nữa chưa từng , lại có tư cách gì chỉ trích em từng hay chưa? để ý quá khứ của em như thế nào. để ý là tại và cả tương lai. Đó mới là thứ thuộc về .''

      Đáp án của khiến rất hài lòng. Đúng, có nào nghe được đáp án như vậy mà cảm động chứ? Cũng quan tâm lời này có phải lời lòng của hay , cho nên khi đó liền tràn đầy thiện cảm với , đây cũng là sau đó hai người chuyện cũng tồi, cầu gặp mặt cũng thành tự nhiên rồi.

      Cũng biết tắm bao lâu, cuối cùng ngay cả chính cũng cảm thấy xấu hổ nên tắm sạch, tắt nước lau khô người, mặc quần áo ngủ. Lúc vào, cứ cảm thấy quên món đồ, nhưng vì động tác theo thói quen cho nên nghĩ như thế nào cũng nhớ ra mình quên chuyện gì. Lúc thay đồ, mới phát chuyện khó xử mà mình quên. Đó chính là cầm áo lót. Áo ngủ vốn mỏng, mặc lên người, viên tròn chạm vào lớp áo ngủ hình thành chấm tròn, hấp dẫn như vậy. Bộ dáng thế này ra, trong mắt , tất nhiên tạo ra núi lửa và động đất. Nhưng mặc như vậy ra ngoài, cũng dẫn tới động đất do núi lửa sao? Đáp án có thể nghĩ là biết, là khẳng định, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết chuyện, điều này và mặc quần áo gì căn bản liên quan.

      ''Tiểu Nhan?'' Lúc suy nghĩ lung tung, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhàng, còn có giọng quan tâm của Lưu Vũ.

      Từ Nhan hít sâu hơi, mở cửa, cố ý lấy giọng hung dữ mà : ''Làm sao?''

      '' có gì, chỉ là em vào lâu như vậy, cho rằng em bị sao rồi.'' Trong khoảnh khắc Lưu Vũ nhìn thấy ra ngoài, hô hấp đột nhiên thắt chặt, ánh mắt cũng thâm trầm xuống, giọng càng thêm rối loạn.

      ''Tắm còn có thể có chuyện gì? biết con tắm cần thời gian sao?'' Giọng của Từ Nhan rất dữ nhưng thanh cũng mềm nhũn. cố gắng dùng phương thức này để xoa dịu căng thẳng trong lòng mình nhưng nghe vào tai Lưu Vũ lại như mèo cào. đẩy ra, định lướt qua bên cạnh , còn , ''Bây giờ đổi thành tắm.'' Em ngại tắm lâu chút. Nhưng những lời này chỉ dám lẩm bẩm trong lòng.

      Nhịp tim Lưu Vũ lúc này rất nhanh. Lúc qua người mình, mùi thơm ngát sau khi tắm xông vào mũi , khiến có cảm giác kích động. Vừa rồi lúc vào phòng tắm, nằm giường xem tivi, nhưng xem cái gì cũng vào, trong lòng luôn nghĩ đến Từ Nhan. tắm cái rất lâu. ra biết chưa chuẩn bị xong. Tuy chuẩn bị xong rồi, cũng khao khát nhưng đêm nay là đêm tân hôn, hồi hộp là thể nào. Đừng tưởng rằng đàn ông hồi hộp. căng thẳng của đàn ông chỉ là biểu lộ ra ngoài mà thôi. Lòng bàn tay của cũng ra mồ hôi, tim đập cũng nhanh hơn, chỉ là bề ngoài còn phải duy trì vẻ mặt chững chạc và bấn loạn mà thôi.

      tự biết qua gõ cửa là việc tính sai. Bởi vì trong nháy mắt ra ngoài từ phòng tắm đó, hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, bước ra ngoài như tiên nữ, đồ ngủ mỏng manh, cũng thể che chắn cái gì, ngược lại là mờ mờ ảo ảo, là mồi hỏa dẫn lửa.

      Từ Nhan nằm giường, buồn chán mà chuyển kênh truyền hình. Trong lúc vô tình nghiêng đầu, lại phát việc lúng túng và xấu hổ, đó chính là ở chỗ này có thể nhìn bên trong mồn . Lúc này mới nhớ lại, khi sửa phòng tắm là dùng cửa kính, bên trong có cái rèm. Bởi vì bình thường có mình ở, cho nên kéo cái rèm này theo thói quen. Dáng vẻ tắm rửa ở bên trong vừa nãy, phải tất cả đều trong mắt Lưu Vũ sao? Mới nghĩ đến đây, mặt của đỏ như đánh máu gà, đỏ hết ngay lập tức. Đều là động tác thói quen đáng chết, khiến hôm nay mất mặt ít.

      phát này khiến trợn mắt há mồm, cũng khiến nhìn thấy dáng vẻ Lưu Vũ tắm trong phòng tắm. Nhìn thấy cảnh tượng đàn ông tắm rửa trong hoàn cảnh lờ mờ, đó là khá kích thích người ta. Từ Nhan chỉ cảm thấy máu vọt đến đầu, nhịp tim đập nhanh như tên lửa, làm thế nào cũng thể khống chế được.

      suy nghĩ, cửa phòng tắm mở ra, luồng khí nóng tràn ra ngoài, tiếp theo là mỹ nam ra từ hơi nóng. Cơ bắp cường tráng, cơ ngực này cơ bụng này, đều hoàn mỹ như vậy, nhưng mà nhìn lại cường tráng như vậy. Bình thường mặc quần áo càng nhìn ra, cho là rất gầy, nhưng bây giờ phủ định lại ý nghĩ trước đó. Lưu Vũ gầy mà là rất vạm vỡ. Bên dưới chỉ quấn cái khăn tắm, tóc còn nước, tôn lên khuôn mặt đen của , lại đẹp trai như vậy trong mắt Từ Nhan.

      chưa từng nghĩ đến đột nhiên nhìn thấy màn sinh hương hoạt sắc như thế, cũng chưa từng nghĩ tắm lại thần tốc như thế. mới chuyển qua mấy kênh truyền hình mà ra rồi, cho nên trong lòng hoàn toàn có bất kì chuẩn bị gì. Khí huyết dâng trào, cảm thấy có chất lỏng ấm áp chảy từ mũi xuống, lấy tay quệt, hóa ra là máu. lúng túng vội vàng quay mặt . là hết sức xấu hổ, thế mà nhìn thấy bức tranh mỹ nam ra từ phòng tắm là phun máu mũi ngay, tám trăm đời chưa nhìn thấy đàn ông à? Có thể kích thích đến mức này sao? mất mặt nghiêng người, định lấy khăn giấy ở đầu giường.

      ra căn bản Từ Nhan cũng biết, hóa ra bởi vì nhìn thấy rèm của phòng tắm còn chưa kéo, nhìn thấy cảnh tượng Lưu Vũ tắm bên trong đầy nóng bỏng, lờ mờ, nhưng vẫn nhìn thấy ràng. Vốn là đánh máu gà lên mặt rồi, lại đột nhiên nhìn thấy bức tranh mỹ nam ra từ phòng tắm, sinh hương hoạt sắc như vậy, có thể khống chế được khí huyết trong lòng mình mới là lạ.

      ''Sao vậy?'' Lưu Vũ cho rằng bị bệnh, thấy đột nhiên quay đầu, sắc mặt rất kém, liền chạy nhanh tới.

      "... đừng tới đây.'' Từ Nhan kêu to, đầu cũng dám quay lại nhìn , sợ nhìn thấy hình ảnh kích tình lần nữa lại làm ra chuyện mất mặt.

      Khăn giấy chết tiệt này, sao lại khó lấy thế? Người nghiêng qua nghiêng lại, nhưng tâm hoảng ý loạn nên lấy được. Tay quơ loạn xạ, mắt lại nhắm lại, cũng dám mở ra. Cuối cùng lấy được, thầm kích động, định vui mừng lại cảm thấy người nghiêng . kiềm được mà kêu lên tiếng: ''A....''. Hóa ra chỉ lo lấy khăn giấy, lại nhắm mắt quơ loạn hồi cho nên hề để ý đến thân thể mình nghiêng đến mép giường. trảo này dùng sức quá mức, người liền rơi xuống giường.

      Nhưng cũng đau đớn như dự liệu. bị người nào đó chộp vào trong ngực, cảm giác ấm áp. Cánh tay kia như cái kềm vòng qua hông , khí nóng phả ra ở ngực , ngẩng đầu lên lại nhìn vào đôi mắt thâm thúy, mặt đỏ đến tận cổ ngay lập tức.

      Hóa ra Lưu Vũ nhìn thấy chỉ lát nữa là bị rơi xuống giường liền nhào tới, dùng sức ôm chặt , sau đó kéo lên, liền rơi vào ngực . Đây cũng là phản ứng tự nhiên dưới tình thế cấp bách.

      ''.... thả em ra...'' Từ Nhan chỉ cảm thấy tư thế tại của hai người mập mờ quá mức, khiến suy nghĩ lung tung cũng được.
      TrâuMizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :