1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưới chui với trung tá - Ám Dạ Lưu Tinh (Full - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3:

      Ở trong căn phòng chiêu binh, Lưu Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào máy vi tính, nhìn cái đầu tối kia, trong lòng rất mê mang.

      Tới thành phố này ba ngày rồi, nhưng công việc chiêu binh còn chưa mau chóng kết thúc, ra công tác ở đây cũng có thể thả lỏng tâm trạng, dù sao lâu chưa buông lỏng rồi. Ở trong thành phố này, có rất nhiều phương thức thả lỏng, nhưng lại lựa chọn phương thức làm việc.

      Trước kia ở cơ tầng, quản nhiều lính, chuyện vụn vặt cũng đống lớn, nhưng vẫn tương đối đơn điệu, sau đó được quân khu cũ điều về, tiến vào đoàn cơ quan, nên đây là may mắn hay nhỉ? Nhưng tiến vào quân khu, cũng tốt hơn cơ tầng, bởi vì công đặc biệt nhiều. Tựa như lần chiêu binh này, theo lý thuyết cần phòng chính trị của họ ra mắt, kết quả bởi vì những cán khác trong đoàn đều bận, cho nên Phó Xử Trưởng là phải tự mình ra mặt.

      Sống hơn 30 năm, phải chưa được ai giới thiệu xem mắt, nhưng chân chính thích hợp nhiều lắm, các chiến hữu trong đoàn luôn : "Lưu Vũ, còn muốn loại nào? Quá soi mói, có phải trong lòng có ai rồi ?"

      Lưu Vũ lại phản bác: " bậy, cái gì trong lòng có ai, tôi làm gì có tinh lực để đương chứ."

      Lúc thi tốt nghiệp trung học Lưu Vũ có lựa chọn trường quân đội, lúc ấy thi đậu đại học trọng điểm Chiết Giang, hơn nữa thành tích ngay lúc đó lại là số số hai, tất cả mọi người cho rằng tương lai làm lớn ở trong xã hội, nhưng ai cũng ngờ, lại lựa chọn môn quốc phòng, tiếp đó lại lên nghiên cứu sinh, lúc tốt nghiệp, lựa chọn đến quân khu bộ binh ở thành phố X. Lúc đó điều kiện tốt lắm, được tăng tiền lương giống bây giờ, cuối cùng làm việc ở quân khu vài năm, đột nhiên muốn thi bác sĩ. Đúng, bạn muốn có tương lai tốt ở quân khu, nếu có trình độ học vấn cao được, cho nên mới chọn thi bác sĩ, rất thuận lợi vào quốc phòng bách khoa, trở thành bác sĩ chỉ huy chuyên nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, đến quân khu ở thành phố khác hơn năm, kết quả năm thứ ba lại bị quân khu cũ gọi về làm việc ở phòng chính trị.

      Ở trong quân khu, có gì được, thứ tốt duy nhất, chính là tìm đối tượng khó khăn, trong quân khu trừ lính vẫn là lính, phụ nữ đều là chị dâu hoặc bạn của các chiến sĩ, phụ nữ chân chính độc thân nào có mấy ai? Cho nên làm trễ chuyện lớn cả đời, phải là vấn đề của người, đây là vấn đề nghiêm trọng của cả quân khu.

      Cứ thế hơn năm, các chiến hữu ở tuổi , phần lớn cũng kết hôn, có người có con biết biết chạy, duy chỉ có vẫn độc thân. phải chưa từng , lúc học đại học, cũng từng lần, nhưng sau đó tham gia quân khu nên dần dần chia tay rồi. Cũng phải chưa từng xem mắt, nhưng lại chưa gặp ai hợp mắt. Bây giờ phụ nữ có rất nhiều người ham lợi, rất thực tế rất vật chất, phải muốn xe chính là muốn nhà, vất vả mới có người thực tế, nhưng lại rất yểu điệu, thích vẻ mềm yếu đó, cũng có bạn học giới thiệu cho , nhưng người thấy được lại nhìn trúng , cho nên chuyện lớn cả đời mới chậm trễ đến giờ.

      Rốt cuộc vào ngày chiêu binh, chị dâu Chu nhà đoàn trưởng gọi điện thoại tới cho biết, giới thiệu đặc sắc cho : "Tiểu Lưu à, tiểu Nhan là tốt, cậu mà bỏ lỡ chắc chắn hối hận. Cậu trước đừng gấp gáp phản đối, tiếp xúc rồi hãy ." Chị Chu ở bên kia giống như Vương bà buôn dưa[1], nhất quyết phải thuyết phục được Lưu Vũ.

      Lưu Vũ lại : "Chị dâu, tại em bận chiêu tân binh, có nhiều thời gian đương, hay là chờ em về rồi liên lạc sau?"

      Về chuyện này, cũng gấp gáp, bây giờ ở bên ngoài chiêu binh, dù coi trọng thế nào, rồi cũng về quân khu từ nửa tháng đến hơn tháng, chỉ dựa vào điện thoại liên lạc, làm sao mà được?

      Chỉ điện thoại liên lạc, có thể sinh ra tình cảm gì? Tình qua điện thoại, thể phong phú như gặp mặt, cho nên cảm thấy chờ về rồi liên lạc lại cũng muộn, dù sao tại công việc của quá nhiều. Lần này nếu như chiêu được lính có trình độ học vấn cao, trở về chắc chắn bị đoàn trưởng phê bình, nhiệm vụ lần này rất là quan trọng, thể qua loa.

      "Tiểu Lưu à, chị liên lạc với ấy, ấy muốn qua lại thử xem, em cũng đừng lạnh lùng với con người ta." Chị Chu lại bắt đầu .

      "Chị dâu, em có tinh lực tìm người , chờ em về có được hay ?" Lưu Vũ vừa vội vàng đánh tài liệu vào máy vi tính, vừa kẹp điện thoại di động vào bên tai .

      " được, vấn đề cá nhân của cậu chưa giải quyết, đừng hòng chậm trễ. Trong đoàn của cậu còn mấy người bằng tuổi cậu mà chưa lập gia đình chứ? Vấn đề cá nhân của cậu là đốm lửa trong lòng đoàn trưởng, ấy vẫn càu nhàu bảo tôi tìm đặc sắc cho cậu. Lần này cậu nhất định phải liên lạc." Chị Chu người nôn nóng.

      "Chị dâu, em đồng ý liên lạc, nhưng đợi em hoàn thành công việc trong tay rồi hãy ." vừa nghe, vừa nhìn chằm chằm máy vi tính, trong lòng vẫn nghĩ chuyện chiêu binh.

      "Vậy được, hôm nay cậu phải gọi điện thoại cho ấy, thời gian thể kéo qua buổi trưa hôm nay, nếu cậu đừng tới gặp tôi nữa." Chị Chu xong liền cúp điện thoại cái cạch

      "Chị dâu, em. . . . ." Lưu Vũ còn muốn gì, nhưng điện thoại bên kia truyền "Tút tút tút", lắc đầu thở dài, lại bắt đầu làm việc.

      Vừa mới để điện thoại xuống, điện thoại di động lại vang lên, bấm nghe, vẫn là chị Chu: "Đúng rồi, tôi gửi hình tiểu Nhan qua tin nhắn cho cậu, cậu xem hình lại , chị dâu khiến cậu thất vọng, Tiểu Nhan là mỹ nhân khó được."

      " cần đâu chị dâu, đợi em về rồi hãy cho xem hình, tại em rất là bận, có. . . . . ." Còn chưa hết, chị Chu bên kia lại cúp.

      Chị Chu luôn hùng hùng hổ hổ, tính tình vội vàng, nhưng hề biết chính là bởi vì nguyên nhân này, cho nên dù chị Chu hơn Từ Nhan mười tuổi, lại có thể trở thành bạn bè tốt gì giấu nhau, bởi vì tính tình tương tự.

      Nhìn cái điện thoại lặng yên, Lưu Vũ kinh ngạc trong phúc chốc, tiếp đó hết cách nở nụ cười, lại bắt đầu bắt tay vào chuyện tân binh. Thành phố chiêu binh nằm ở ven biển, đời sống vật chất ở thành phố này này khá cao, muốn cho thanh niên ra ngoài làm lính, đúng là phải chuyện dễ dàng. là nhân viên làm công tác chính trị, trước kia lại có kinh nghiệm cầm binh ở cơ tầng, cho nên cũng khá hiểu tâm của họ, đây cũng là nguyên nhân tại sao lần này trong đoàn cho chiêu binh.

      Lúc lên xe lửa, đoàn trưởng còn nắm tay của : "Tiểu Lưu à, nhiệm vụ của cậu lần này rất quan trọng, năm trước đưa đến đều là mấy người lính có văn hóa, lần này cậu phải chiêu về cho tôi số người có trình độ cao mới được."

      "Yên tâm đoàn trưởng, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ, nhất định giúp đoàn tìm lính có trình độ học vấn cao." Lúc ấy bảo đảm như vậy.

      Đúng, nhiệm vụ lần này của rất nặng, đoàn bộ ra lệnh, thể chiêu về mấy người lính như trước, phải nghĩ cho tương lai của đoàn sau này, cho nên lần này cần phải chiêu người có trình độ học vấn cao, nhưng người chân chính có trình độ học vấn cao bộ đội, vì người ta có trình độ học vấn, tốt nghiệp có thể có gian phát triển tốt hơn, sao có bộ đội chịu khổ?

      mới vừa đến thành phố này, trước tiên tiến hành quan sát thành phố giống những cán bộ khác, mà là vội vã tiến hành tất cả công việc điều tra, rất nhanh số danh sách, sau đó tiến hành nghiên cứu, tự tay đưa từng dữ liệu vào máy vi tính, rồi lại tiếng hành chuyện riêng với từng người trong danh sách, chỉ hy vọng bọn sinh viên có thể gia nhập vào trong đội ngũ vinh quang thần thánh này.

      Mà chị Chu lại gọi điện tới ngay lúc này, sau khi ra lệnh cho biến mất.

      Lưu Vũ cũng để chuyện này trong lòng, xem mắt xem, nhưng thà thiếu chớ lạm, đây là quy tắc sống của , cũng là nguyên tắc tình của .

      đánh tên, tin nhắn điện thoại di động vang lên, thấy có tin nhắn, liền yên lòng mở ra, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, tiếp tục nghiên cứu những danh sách, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên mất vụ hình. Lần này tính toán thăm hỏi học sinh giỏi ưu tú ở đại học kia, tranh thủ tận lực khiến cậu ta tham gia bộ đội.

      suy nghĩ, điện thoại lại vang lên, lại là chị Chu, vừa bấm nghe liền nghe được thanh của chị: "Tiểu Lưu à, chị gửi hình cho cậu rồi, cậu xem chưa?"

      " xin lỗi, chị dâu, em bận việc, còn chưa xem đấy." Lưu Vũ lộ vẻ áy náy, mặc dù biết chị dâu nhất định nổi giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn .

      " cho cậu biết Lưu Vũ, cậu có cần cơ hội xem mắt lần này nữa , có muốn gặp con người ta ? muốn sớm thẳng với tôi, tôi có thời gian lãng phí với cậu, cậu cần người khác cần, cả đội ngũ xếp hàng chờ đấy, cậu phải hiểu ràng, đến lúc đó đừng nên hối hận." Chị Chu chuyện dứt khoát, cậu mà cần, tôi tìm người khác.

      "Đừng, chị dâu, em xem, em lập tức xem." Lưu Vũ vội vàng .

      Khi mới vừa vào đại học quốc phòng, huấn luyện viên với : "Chúng ta làm lính, phải được từ bỏ, mặc kệ là cơ hội nào, chỉ cần cậu cảm thấy được, thể bỏ qua, đây mới là quân nhân."

      Điều này cũng giống như tìm người , mặc kệ đối tượng hẹn hò của mình có để mắt hay , tựa như chị Chu , cứ chung đụng trước xem, cảm thấy hài lòng có thể rút lui mà, nhưng chưa thử buông tha rồi, là đáng tiếc. Cho nên, quyết định mặc kệ công việc bận cỡ nào, cũng muốn thử qua lại xem sao.

      mở điện thoại di động ra, bấm xem hình của mà chị Chu vừa gửi tới, lúc đầu còn híp mắt, nhưng khi thấy tấm hình kia mắt của từ từ mở to. . . . . .

      ~~~~~~~~~~~~~

      [1] Vương bà buôn dưa: Vương bà ra là đàn ông, tên gọi Vương Pha, vì dẻo mồm dẻo miệng lại thích nhiều chuyện nên được đặt biệt danh là Vương bà. Vương bà sống ở thời Tống là người chuyên bán dưa của người Hồ. Dưa của người Hồ tuy rất ngon nhưng vì xấu xí nên người Trung Nguyên mua. Do đó, Vương bà ngừng tự khen dưa của mình, xẻ cho mọi người ăn thử. Cuối cùng có người ăn thử thấy rất ngon, từ đó danh tiếng dưa của Vương bà truyền xa. Đời sau dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tự khen mình theo ý tốt, chứ phải là khoe khoang khoác lác
      Mizuki thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 4:

      Lúc này Lưu Vũ có ý định để ý đến danh sách và việc lấy tư liệu gì nữa, lập tức gọi điện cho chị Chu: "Chị dâu, em. . . . em muốn. . . . . . . . . ."

      "Chị đàn ông như em mà ấp úng gì chứ! chậm chút, thở cho đều rồi tiếp. Em muốn cái gì?" Chị Chu bên kia nhịn được .

      ra chị Chu sớm đoán ra vội vã gọi điện thoại tới là vì chuyện gì, nhất định là xem hình của Tiểu Nhan rồi, bị vẻ quyến rũ của Tiểu Nhan cảm phục. phải chị thổi phồng, tướng mạo của Tiểu Nhan như thế, người đàn ông nào nhìn mà động lòng, tuy tính khí của ấy hơi dữ dằn và nóng nảy, nhưng cũng có khuyết điểm gì khác.

      Chị từ nhìn xuống, lại từ dưới nhìn lên, cũng chỉ có Lưu Vũ xứng với Từ Nhan nhất, người tính khí nóng nảy, người tính tình ôn hòa, bên là núi lửa, còn bên kia là lửa dập nước, tương sinh tương khắc, phải quá hợp sao?

      "Chị dâu, em muốn biết tình huống của ấy, lập tức, lập tức, em muốn biết ngay, chị dâu em biết được ?" Lúc này Lưu Vũ nóng nảy, giọng cũng có chút mạch lạc.

      "Thế nào? Bây giờ muốn biết về con người ta rồi hả? Lúc nãy làm gì? cho cậu biết, chị thay đổi người xem mắt, con người ta sớm xem mắt với người khác." Bên kia truyền đến thanh kích thích của chị Chu.

      "Ai dám giành xem mắt trước em? Em liền diệt kẻ đó! Dám cướp bà xã của Lưu Vũ em, lá gan quá lớn." Lưu Vũ phải lúc nào cũng ôn hòa, thỏ nóng nảy còn cắn người mà, huống chi quân nhân.

      Chị Chu cảm thấy buồn cười trong lòng, xem ra cậu ấy nóng nảy, nhưng vẫn cố ý : "Cậu rống cái gì chứ? Hơn nữa, người ta còn chưa có thành bà xã cậu mà? Lúc đầu phải cậu con trọng người ta sao, cái gì công việc quan trọng, nếu công việc quan trọng như vậy, cậu còn cần bà xã chi nữa? Từ Nhan đổi người rồi."

      Lưu Vũ vô cùng gấp gáp nhưng lại thể gấp với chị Chu, bèn mềm giọng: "Chị Chu, xem như em van chị, cho em biết phương pháp liên lạc với Tiểu Nhan được ? Em chờ mong ngày này lâu." Trong lòng vừa vội vừa gấp, nhưng thể nổi giận, chỉ có thể cầu người ta.

      Chị Chu đột nhiên cười, Lưu Vũ này, bình thường nhìn cực kì lịch , vào lúc mấu chốt cũng gấp gáp, lực lượng này, tính khí này giống Tiểu Nhan, : "Chị có thể cho cậu cách liên lạc, nhưng cậu phải nhất định bắt được Từ Nhan cho chị, em ấy phải mấy như gối thêu hoa, nếu có có thể bắt được Tiểu Nhan, chị tặng món quà lớn vào hôn lễ của cậu."

      Lưu Vũ tiếp nhận mệnh lệnh: "Được, chị dâu, em nhất định bắt được Tiểu Nhan." Trong lòng lại nghĩ, bắt lại ấy đúng lúc.

      Trong khoảnh khắc lấy được cách liên lạc, trong lòng Lưu Vũ liền mừng rỡ như hoa, nhưng nhìn đến dãy số kia, cũng sợ ngây người, số này. . . . ?

      đột nhiên cảm thấy, chuyện thế giới này khó , cho là thể nào, ngờ quẹo khúc quanh, lại chuyển trở lại rồi, đây là duyên hay may mắn?

      Tim của bình tĩnh lại, nằm giường bắt đầu suy nghĩ nguyên do chuyện này, nghĩ nghĩ lại, đột nhiên liền cười.

      Từ Nhan, tên này đẹp, tại sao trước kia em cho biết chứ? Tiểu Nhan à, em chạy thoát, trước kia em cũng đồng ý với , nếu như có bất kỳ trở ngại, có lẽ em gả cho , tại muốn quang minh chánh đại đứng ở trước mặt của em.

      Nhìn xem thời gian, vẫn chỉ là 10h sáng, còn chưa tới thời gian ăn cơm, nghĩ, nên gọi điện cho rồi.

      Nhưng làm việc thuận, cú điện thoại đầu tiên, bị người ta chặn ngoài cửa hạ hết uy phong.

      " nhảm à? tìm tôi, tôi tên Từ Nhan, gọi cho tôi chi?" vừa ra liền có thể khiến người sặc gần chết.

      cười khổ trong lòng, ấy đúng là thay đổi chút nào, vẫn hùng hùng hổ hổ, lúc nào mới sửa tính cách lại đây? Đầu tiên tia lửa ngất trời rồi, biết tính tình của ấy có lẽ trách ấy, nhưng biết còn tưởng rằng hỏa tiễn tới rồi. Lúc này có thể tưởng tượng ra được nét mặt Từ Nhan thế nào, nhất định là trừng mắt, nhưng cũng rất đáng .

      "Từ tiểu thư, chúng ta có tính quen nhau ?" cười yếu ớt hỏi.

      Từ Nhan bên kia hình như bận cái gì, ý vị gật đầu: "Xem như, xem như."

      "Vậy chúng ta có thể chính thức qua lại ?" lại hỏi.

      Bên phía càng ngừng uh, Lưu Vũ cảm thấy buồn cười, biết nhất định là bận mới có thể đồng ý lung tung như vậy, như vậy, vậy cũng khách sáo nữa, vội vàng ra mấy điều kiện có lợi cho mình.

      Điện thoại bị cúp rồi, Lưu Vũ cảm thấy sớm kết thúc công việc mới được, công việc quan trọng, nhưng mà gia đình cũng quan trọng, nếu như giải quyết hoàn mỹ hết, vậy phải tốt hơn sao?

      Nhớ lại tính tình nóng nảy của Từ Nhan, liền cười. suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn thấy số của cán Trương, liền nghe: "Chuyện gì?"

      "Phó phòng Lưu, mấy sinh viên chúng ta liên lạc được đổi ý, muốn làm lính nữa." Trong điện thoại cán Trương rất gấp, bên kia cũng rất huyên náo, giống như ở trạm xe.

      "Cái gì? Được, mấy người hãy trước, tôi lập tức tới đó, mọi ngươi đừng vội, tôi tìm họ chuyện." Lưu Vũ vội vàng cúp điện thoại, gở áo khoác quân tranq xuống mặc vào, ra khỏi phòng.

      Chuyện về sinh viên, là chuyện lớn, khi rời khỏi đoàn, vỗ ngực bảo đảm với đoàn trưởng, nhất định chiêu lính có trình độ học vấn cao về đoàn, nếu như chuyện này làm tốt, sao có thể giao phó với đoàn trưởng?

      vội vàng tiến đến trường học, tìm được mấy sinh viên giỏi cũng là đối tượng trọng điểm của lần chiêu binh này, những người này đều là ưu tú nhất trong số sinh viên tốt nghiệp, có khoa chính quy cũng có nghiên cứu sinh, thậm chí còn có học bác sĩ, ban đầu bọn họ đồng ý rồi, là nguyện ý bộ đội, kết quả còn chưa đến bộ đội trình diện, hợp đồng còn chưa ký, lại đổi ý, đây là chuyện gì?

      tìm những sinh viên kia đến phòng làm việc trong trường chuyện hết ba tiếng, về xây dựng quân đội, đến vinh dự quốc gia, sau khi tiến hành giáo dục hai tiếng, cuối cùng những sinh viên giỏi kia rốt cuộc cũng đồng ý bộ đội, Lưu Vũ với họ, bọn họ là được chiêu dụng đặc biệt, bộ đội đối đãi như các chiến sĩ thường, mà đối xử như ở trường quân đội, hơn nữa tại tiền lương ở bộ đội đề cao, giống lúc vừa bộ đội, bị bộ đội bạc đãi vô cùng.

      Tiếp lại qua trường cao đẳng khác thăm hỏi mấy sinh viên giỏi, nghe xong họ cũng đều đồng ý.

      lập tức hồi báo tình huống với đoàn trưởng, đoàn trưởng ở bên đầu điện thoại kia biểu dương , khi sắp cúp điện thoại đoàn trưởng đột nhiên hỏi: "Tiểu Lưu, nghe chị dâu cậu chuyện với kia rồi?"

      " rồi, nhưng con người ta căn bản nhận tình cảm của em." Lưu Vũ lại tuyệt biết mất thể diện.

      " sợ ấy biết, chỉ sợ nhận được. Tôi nè tiểu Lưu, chúng ta là quân nhân, truyền thống của quân nhân là gì? Đó chính là dũng cảm tiến tới, tranh thủ đánh bại đỉnh núi này." Đoàn trưởng bên kia điện thoại dạy Lưu Vũ theo đuổi con như thế nào.

      "Dạ, đoàn trưởng, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ."

      "Đây mới là lính của tôi. Tiểu Lưu, nếu cậu chiêu đủ lính có trình độ cao rồi nhanh chóng trở lại, chuyện đón lính cứ để cho tham mưu và cán cấp dưới làm là được, cậu mau về theo đuổi tiểu Từ, đây cũng là chánh , vấn đề cá nhân của cậu là chuyện lớn hạng nhất trong đoàn đấy."

      Lưu Vũ lại : "Vậy được, em thể làm nửa rồi chạy về, thể bởi quen bạn liền ném công việc . Dù sao chuyện chiêu binh cũng trong tháng thôi, vội, sau khi trở lại em kiên quyết bắt Tiểu Nhan lại, đợi thêm nữa."

      Sau khi cúp điện thoại, nhìn thời gian, nên tan việc rồi, có nên gọi điện qua .

      Khi do dự, Từ Nhan bên kia cũng do dự.

      nhớ lại lời chị Chu vừa với : "Tiểu Nhan à, tiểu Lưu người ta rất hài lòng với em, tánh tình nóng nảy của em thể lộ ra nữa đâu, chớ dọa tiểu Lưu chạy mất đó." Lúc ấy, chị Chu chuyện điện thoại xong, liền gửi hình Lưu Vũ tới.

      Trong hình Lưu Vũ mặc đồ rằn ri, cầm súng đứng trước thân cây, hết sức oai hùng. Xem xong, Từ Nhan liền tương đối thỏa mãn, thể thích, nhưng cũng có chút hảo cảm.

      "Từ Nhan, nghĩ em là cầm được buông được, ngờ em trông khá mà dùng được, ba năm rồi em còn quên được thằng nhóc kia." Đây là lời cả Từ Lỗi trước đây lâu.

      Đúng, và tiểu Triệu kết thúc rồi, chia tay ba năm, nghe ta cũng có đối tượng, sắp kết hôn, dù phục phải làm thế nào đây? Ít nhất còn có việc có thể thắng được ta, đó chính là kết hôn.

      "Chị, lần này em chú ý, chỉ cần ta cho em leo cây, ta đồng ý gặp mặt." Đây là lời của Từ Nhan.

      nhìn điện thoại di động, vẫn luôn có động tĩnh, chẳng lẽ chị Chu gạt ? phải chị ấy , lập tức gọi điện thoại tới sao? Tại sao lâu như vậy, mà có chút tin tức nào?

      suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên liền vang lên, là dãy số xa lạ, suy nghĩ lát, bấm nghe: "A lô, ai đó?"

      "Là Tiểu Nhan phải ?" Bên kia có vẻ tương đối hưng phấn.

      " nhảm à?" Từ Nhan vừa , liền phát mình lại tái phát sai lầm trí mạng, lại há mồm dữ dằn rồi.

      cho là Lưu Vũ bên kia nhất định tức giận, bởi vì quen cách chuyện này, nhưng đối phương nhất định hiểu, nếu mà hư chuyện, làm sao giao phó với chị Chu?

      "Tiểu Nhan à, em vẫn như cũ, luôn dữ dằn thẳng thắn, có gì thay đổi cả, nhưng thích tính tình này của em." Lưu Vũ bên kia đột nhiên cười.
      Mizukihonglak thích bài này.

    3. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      ta cung thick quan nhan aaaaaaaa

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5

      Editor: Hân Min

      Beta: Tử Quân

      Hôm nay là ngày Lưu Vũ chiêu binh từ thành phố duyên hải trở về, cũng là ngày mà gặp mặt Từ Nhan.

      Trong tháng công tác bên ngoài, giữa và Từ Nhan vẫn gián đoạn liên lạc. bất ngờ lần này Từ Nhan từ chối chuyện với , ngược lại, hình như còn rất hài lòng về . Càng đến gần thành phố N, càng thấy khẩn trương, trong lòng mực nghĩ nếu gặp nên mình những gì?

      Trước lúc xuất phát, gọi cú điện thoại, thận trọng : "Từ Nhan, muốn gặp em, để xác định quan hệ sau này của chúng ta."

      "Xác định cái gì? Người ?" Giọng Từ Nhan lộ vẻ lạnh nhạt, giống như rất bình thản.

      " phải, xác định quan hệ kết hôn của chúng ta."

      Từ Nhan có chút giật mình: "Lưu Vũ, điên rồi! Chúng ta ngay cả người cũng phải, muốn nhảy lên phát triển tới mức kết hôn rồi sao?"

      "Chúng ta là người rồi, cho nên sau này gặp mặt chính là suy tính chuyện kết hôn." Lưu Vũ hề nhảm.

      "Tôi chưa có thừa nhận! Gặp mặt chỉ là xác định có thích hợp đương thôi." Từ Nhan tương đối dứt khoát.

      " mặc kệ em có thừa nhận hay , trong lòng thừa nhận là được. Trong lòng sớm coi em là bạn , cho nên việc sau này gặp mặt chính là có nên suy tính cho việc kết hôn hay . Từ Nhan, chúng ta còn nữa, phải chịu trách nhiệm với tình của mình, chúng ta chơi nổi chiến thuật kéo dài. Xác định, trong lòng có nhau chính là thương." Mặc dù giọng của Lưu Vũ khi chuyện rất dịu dàng, nhưng lời vô cùng kiên định.

      Tính khí nóng này của Từ Nhan lại bùng lên, : "Lưu Vũ, tôi cho biết, tôi giống những yếu đuối kia, càng có thừa nhận quan hệ đương giữa tôi và , đồng ý làm bạn của . dám tự cho như vậy là đúng, bà đây vẫn chưa đồng ý, có muốn gặp hay , đây là quyền lợi của tôi!" xong, lập tức cúp điện thoại.

      Sau khi bị cúp điện thoại, Lưu Vũ nghĩ lâu, sau đó nhắn cho tin: Từ Nhan, biết em phải ngày ngày hai, trong cảm nhận của , sớm xác định em rồi. ép buộc em làm cái gì cả, đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của , suy nghĩ của mình cho em biết, về phần em có đồng ý hay đó là suy nghĩ của em. Có suy nghĩ gì cứ ra, ra phải muốn đạt được ngay kết quả, mà là để cho em hiểu mà thôi, đây chỉ là quá trình. Kết hôn là chuyện lớn, có đồng ý hay phải cần em đồng ý mới được, thể nào thay em suy nghĩ, phải sao?D7Đ3L4Q1Đ' , chúng ta cũng nữa, rất hài lòng về em, cho nên tự nhiên cũng xem em là bạn , thích em, vô cùng thích em, cho nên suy nghĩ muốn cưới em làm vợ hình thành trong lòng , sau khi gặp mặt càng chắc chắn với suy nghĩ này. Nếu như em muốn, em cũng có thể ra, mọi người đều ra suy nghĩ của mình, sau đó thương lượng, đưa ra đáp án cuối cùng, em ? Em cần trả lời vội, nếu như em đồng ý gặp , hãy trả lời tin nhắn , biểu thị em đồng ý qua lại với , nếu như thấy tin nhắn của em, như vậy biết mình nên làm thế nào rồi. Nhưng mà cho em biết, buông tha em, xác định nhất quyết phải kiên trì tới cùng.

      Sau khi tắt điện thoại, Từ Nhan hối hận. Chị Chu từng với , Lưu Vũ rất ưu tú, thể nóng nảy như vậy được, gặp được đúng người dễ, bảo sửa bớt cái tính nóng nảy , cũng răm rắp làm theo, kết quả vì câu của mà hủy toàn bộ thay đổi của , lại lần nữa bộc phát tính khí nóng nảy. , tương đối hài lòng với Lưu Vũ, chỉ bởi vì quân nhân ưu tú, hơn hết đó chính bởi quân nhân có tính tình tốt, thích đàn ông lịch nhã nhặn, nhưng mà ở trong quân nhân tìm người đàn ông như vậy, dễ dàng, nhiều nhất cũng chỉ tìm được người như trai Từ Lỗi của mà thôi. Lần đầu tiên nghe được giọng của Lưu Vũ, ngay lập tức bị giọng ấy hấp dẫn, tiếng phổ thông rất chuẩn, giọng của từ trước đến nay đều dễ nghe, đặc biệt là đối với giọng phổ thông pha lẫn tạp vô cùng mâu thuẫn, cho nên từng định tiêu chuẩn cho mình, tìm bạn trai tuyệt đối được giọng địa phương, mà rất vừa ý . Nhưng kết quả trước khi gặp mặt, lại ra chuyện như vậy, chủ nghĩa đàn ông của cứ như vậy bộc lộ ra ngoài.

      "Đồng Diệp, cậu tớ có nên gặp ta ?" Trong khoảng thời gian ngắn Từ Nhan thể quyết định được.

      "Vậy cậu nghĩ như thế nào?" Đồng Diệp cũng đáp án trực tiếp.

      Lần đầu tiên Từ Nhan lộ ra vẻ mịt mù: "Tớ cũng biết, tớ muốn buông tha, nhưng lại luyến tiếc. Trước mắt Lưu Vũ là người đàn ông tớ rất vừa ý, ôn hòa lại ưu tú, nhưng thái độ vừa rồi của ta khiến tớ rất tức giận, ta lại có thể ra lệnh cho tớ...Từ Nhan tớ là cái gì? Là người nhận lệnh sao ? ta còn chưa hỏi ý kiến của tớ, cứ như vậy quyết định?"

      "Vậy tớ hỏi cậu, cậu muốn kết hôn ?" Đồng Diệp trọng tâm.

      "Muốn." Từ Nhan chút suy nghĩ .

      "Muốn kết hôn với ta?" Đồng Diệp lại hỏi.

      "Cái người này còn nhảm?" Từ Nhan liếc mắt.

      "Cậu muốn kết hôn, lại muốn kết hôn với ta, đề nghị của ta phải rất hợp ý sao?" Đồng Diệp thấy kì lạ tại sao lại phản đôi.

      "Đồng Diệp, cậu phải biết, tớ phải là ghét kết hôn, chỉ là ghét ta lấy giọng đó chuyện với tớ, đây là cái gì, chính là giọng ra lệnh, khi đó ta là cái gì chứ?" Từ Nhan giận nhất chính là chỗ này.

      Đồng Diệp cười "phốc" tiếng, Từ Nhan trừng : "Cậu còn cười, tớ buồn muốn chết rồi."

      "Nha đầu, khi nào cậu học thói do dự rồi hả? Cảm thấy ta được, dũng cảm găp, nếu bỏ lỡ tiếc đó, đừng bởi vì chủ nghĩa đàn ông của người ta mà bỏ lỡ hạnh phúc của mình, đây phải là tác phong của cậu. Nếu như cậu cảm thấy ở chung với ta có gì hay, vậy sớm buông tay , đừng chậm trễ người ta, hai người cũng đâu còn ."

      Lúc này tin nhắn của Lưu Vũ cũng tới nơi, sau khi Từ Nhan đọc tin nhắn, liền quyết định thử chút, thể vì nguyên nhân như vậy mà buông tha được, giống như Đồng Diệp , ngộ nhỡ bỏ lỡ , có lẽ hối hận. , trừ việc kết hôn trong điện thoại ra, ở những phương diện khác của Lưu Vũ khiến thực hài lòng.

      Từ Nhan nhắn tin, nội dung như sau: Tôi có thể đồng ý gặp , nhưng phải thu lại cái chủ nghĩa đàn ông kia cho tôi, tôi phải lính của , có quyền ra lệnh cho tôi!

      Lưu Vũ: dạ, em như thế nào chính là như thế, nhưng mà vẫn phải , mục đích gặp mặt của chúng là chính là kết hôn làm cơ sở, điểm này vẫn giữ nguyên ý kiến.

      Từ Nhan: còn , có tin tôi thay đổi quyết định ngay bây giờ ?

      Lưu Vũ: Bà của tôi ơi, sợ em rồi còn được sao? chôn suy nghĩ này sâu trong lòng, được chưa? Em cũng thể đổi ý, nếu trực tiếp giết cả nhà em.

      Từ Nhan: dám!

      Lưu Vũ: có gì là dám, là quân nhân, là làm mới là tác phong quân nhân nên có, quân nhân chính là tốc độ.

      Thấy tin nhắn cuối cùng của Lưu Vũ, Từ Nhan đột nhiên cười, lập tức nhắn lại: Tôi là thủ trưởng của , phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, cho nên phải nghe lời tôi.

      Gửi xong tin nhắn, chống cằm lên suy nghĩ, đây rốt cuộc là người như thế nào? Khi dịu dàng, khi lại bá đạo? Sau khi gặp mặt, có thể hài lòng hay ? Có thể tốt như trong tưởng tượng hay ? tháng liên lạc qua lại, vẫn luôn nhường , trừ chuyện gặp mặt có chút bất đồng.

      suy nghĩ, điện thoại di động lại sáng lên, là tin nhắn Lưu Vũ gởi tới, chỉ có câu: Thủ trưởng trong nhà chính là vợ, em đồng ý làm vợ rồi sao ?

      Thấy tin nhắn ngắn này, bật cười, thủ trưởng? Xưng hô này tệ. Giống như từng có người gọi là thủ trưởng, nhưng vật đổi sao dời, tất cả đều thay đổi, giống như ông , người đó là quá khứ rồi, cầm được buông được, đó mới là tác phong của .

      Trong thời gian này, cả Từ Lỗi vẫn thường gọi cho , hỏi khi nào gặp mặt , lập tức : "Em có bạn trai, dập tắt ngay cái suy nghĩ ấy ."

      "Bạn trai? Chuyện khi nào? tháng trước em còn chưa có, bây giờ có rồi?" Từ Lỗi hề tin lời .

      "Thế nào? Trong mắt , em này ai muốn? cho biết, bạn trai em cũng là quân nhân, người ta ưu tú lắm, hề thua kém , về sau bớt lấy người kia ra làm phiền em, phá hỏng quân hôn là phạm pháp."

      " có? Người ở đâu? Tên gì? Em giống như đứa ngốc, đừng để người ta lừa." Vừa nghe thực có bạn trai, Từ Lỗi lập tức hỏi.

      "Tại sao em phải cho biết? Tự em chọn bạn trai, đương nhiên là ưu tú nhất, so với bạn học gì đó của còn ưu tú gấp trăm lần."

      "Vậy cũng được, để gặp mặt , giúp em nắm chặt."

      "Dừng, là tìm chồng hay em tìm chồng? cho biết, em với ấy quyết định rồi, quyết định tháng sau kết hôn, mọi người cũng đừng lo chuyện của em nữa." Từ Nhan ném ra quả bom hẹn giờ.

      "Cái gì? tháng sau kết hôn? Từ Nhan, có phải em điên rồi , hay là đầu óc có vấn đề?" Từ Lỗi gần như nhảy dựng, rất khó tưởng tượng đây đây là lời em ra.

      "Chuyện này em quyết định rồi, đồng ý cũng được, đồng ý cũng được, em vẫn muốn kết hôn." xong, liền cúp điện thoại.

      Nhìn màn hình tối thui, Từ Lỗi bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này, cho tới bây giờ đều tùy tiện như vậy, lúc nào mới có thể bình thường chút?

      "Nha đầu cùng chuyện của ta, cũng đừng quản, cả, có thể lo được chuyện người ta kết hôn động phòng sao? Em cảm thấy con người Lưu Vũ tệ, lần này nha đầu này quyết tâm rồi." Đồng Diệp khuyên Từ Lỗi.

      Mắt Từ Lỗi sáng rực lên, sau đó cười hì hì : " lo chuyện người ta kết hôn động phòng, nhưng lo chuyện cùng em động phòng." xong tay giơ lên như sói vồ lấy , tiếng Đồng Diệp thét chói tai, sau đó chính là thanh thở dốc kiều.
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      TrâuMizuki thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6:

      Editor: Hân Min

      Beta: Tử Quân

      Lưu Vũ ngồi xe lửa đêm tới, khi đến thành phố N hơn tám giờ tối rồi, lại phải báo cáo tình hình chiêu binh trong tháng qua, cho nên liền hẹn Từ Nhan gặp mặt vào sáng mai, mà hôm đó lại đúng là Chủ Nhật.

      Hai người hẹn trong quán cà phê ở Thành Đông, Lưu Vũ tới trước, đến sớm hơn vài phút. mình Từ Nhan dám gặp người, còn cố sống cố chết viện lý do, phải vấn đề gan to gan , để Đồng Diệp cùng .

      Hôm nay Từ Nhan mặc đồ công sở, bởi vì cho dù là ở cuối tuần cũng có lúc phải trực, hôm nay chỉ đổi ca với đồng nghiệp thôi. Lúc bọn họ tới quán cà phê, Lưu Vũ sớm tới, mặc quân trang, mà mặc bộ tây trang. Trời tháng 12 lạnh, nhưng chỉ mặc chiếc sơ mi cộng thêm áo vest, trong lòng Từ Nhan nghĩ, ta lạnh sao? Nhưng bên trong quán cà phê có máy điều hòa, dù ở bên ngoài lạnh run, vừa bước vào được hơi ấm bao lấy.

      " ngại quá, đường bị kẹt xe nên tới chậm."

      Từ Nhan và Đồng Diệp mới vừa vào, Lưu Vũ lập tức đón tiếp, nghe Từ Nhan giới thiệu: "Để tôi giới thiệu chút, đây là bạn tốt của tôi, đồng thời cũng là chị dâu tương lai của tôi. Đồng Diệp, đây là Lưu Vũ."

      "Xin chào, mời ngồi." Lưu Vũ nhấc ghế giúp các , thái độ lịch thiệp tiếp đón, sau đó gọi phục vụ, "Cho tôi hai tách cà phê."

      Lúc cà phê được mang lên, Lưu Vũ có rất nhiều điều muốn với Từ Nhan, nhưng bên cạnh có người, những lời muốn đều phải nuốt vào cổ họng.

      Lưu Vũ nhìn trang phục ngày hôm nay của Từ Nhan, bộ trang phục công sở mặc người vừa vặn, khiến vóc người nóng bỏng của được khắc họa hoàn mỹ, toàn bộ đều là màu đen, làm người khác thấy được nghiêm tuc và thần bí. Lúc nhìn thấy người ở trước mặt, lại phát ra người so với hình đẹp hơn biết bao nhiêu lần, ra lại xinh đẹp như vậy, chính có nghĩ tới.D4Đ3L7Q8Đ" Mỗi khi , là phong thái điềm tĩnh, dĩ nhiên cũng biết mỗi khi nổi giận có dáng vẻ gì, chỉ nghe qua giọng của , mà được cảm nhận qua nổi giận thực . Nghĩ đến đây, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười vừa dịu dàng lại thất lễ.

      Lúc quan sát , Từ Nhan bên này cũng lặng lẽ nhìn . Người với hình có chút giống, trong hình mặc quân trang cầm súng, cho người ta cảm giác hoang dã, mà lúc này lại thân tây trang, lại làm cho người ta thấy cảm giác nhã nhặn dịu dàng, người nào biết rất khó để hình dung tại với tấm hình kia là . Khuôn mặt có chút đen, nhưng so với trong hình trắng hơn ít, mái tóc con nhím, nhưng khóe miệng chứa nụ cười làm cho người ta có cảm giác bình yên. Đối với người đàn ông này tương đối thỏa mãn, Từ Nhan ngừng tán thành.

      Đồng Diệp ngồi bên, cảm thấy bản thân như cái bóng đèn dư thừa. Từ Nhan gọi tới đây, ra chính là muốn giữ cửa, xem người đàn ông này có thích hợp hay , nhưng bây giờ thấy hai người họ nhìn nhau chăm chú coi như người tàng hình, loại cảm giác làm kỳ đà cản mũi này cũng dễ chịu gì. Thấy tình hình của hai người này, nhiệm vụ hôm nay của xong, đến lúc rời khỏi, nhường gian lại cho hai người tình vừa mắt nhau này.

      Đồng Diệp đứng lên, xin lỗi với hai người: " xin lỗi, bạn trai tôi nhắn tin tới, có chuyện tìm tôi, thể ở đây với hai người được, tôi trước."

      Từ Nhan bắt lấy tay Đồng Diệp: "Đồng Diệp, cậu làm cái gì? phải hôm nay tớ làm thêm giờ sao? Lúc nào rảnh rỗi thế?"

      " cậu vừa nhắn tin tới, làm xong việc, hiếm khi là chủ nhật, là thời điểm tốt để hẹn hò." Đồng Diệp trợn mắt dối.

      Từ Nhan cũng đứng lên: " tớ ở đâu? Nếu tớ đưa cậu tới đó?"

      " cần, tớ gọi taxi được rồi, cũng làm phiền cậu, cậu nên hẹn hò với Lưu tốt mới đúng." xong, Đồng Diệp liền vội vàng ra khỏi quán cà phê.

      Vừa ra phòng, lập tức gọi điện cho Từ Lỗi: "Từ Lỗi, em đến chỗ bây giờ. . . . . . . Đúng, nha đầu gặp Lưu rồi. . . . . . . Em cũng biết bọn họ chuyện thế nào. . . . . . được, em muốn làm bóng đèn, muốn tự , em đến đây." Cúp điện thoại, đón chiếc taxi.

      Đồng Diệp vừa , hai người ngồi đó cũng lúng túng, biết nên cái gì cho phải.

      "Như thế nào? Đắng sao? Nếu đắng, có thể cho thêm sữa." Lưu Vũ lên tiếng phá vỡ khí yên lặng, cầm lấy ly sữa bên cạnh, thay cho vào tách.

      Từ Nhan đẩy sữa trong tay ra: "Tôi có thói quen uống cà phê đắng."

      Mọi việc cũng đều có thói quen, mặc dù trước kia khi uống cà phê đều thêm đường với sữa, nhưng uống cà phê rồi, phải thích ứng, biết cà phê này đắng, phải chuẩn bị tâm lý chịu đắng, thể bởi vì nó đắng mà thêm đường, sữa vào. Dĩ nhiên, thêm chút ngọt cũng là điều dễ hiểu, chẳng qua khi uống cà phê nhất định phải đắng để khiến nội tâm mạnh mẽ hơn.

      "Từ Nhan, em suy nghĩ như thế nào?" Lưu Vũ vừa quấy cà phê, vừa hỏi.

      "Suy nghĩ cái gì?" Từ Nhan chút để ý hỏi.

      "Suy nghĩ chuyện kết hôn." Lưu Vũ , có thể tưởng tượng khi vừa xong lời này, nhất định phải chịu cơn giận dữ của , nhưng thể .

      Quả nhiên Từ Nhan nổi giận, đứng lên, : "Lưu Vũ, chúng ta vừa mới gặp mặt, liền đề nghị chuyện kết hôn? có phải quá đáng lắm hay ?"

      "Tiểu Nhan, em đừng gấp, nghe hết . là quân nhân, có nhiều thời gian để hẹn hò, chúng ta với lần đầu tiên chúng ta gặp mặt giống nhau, chúng ta chuyện được tháng rồi, tương đối hài lòng về em, tin tưởng em đối với cũng rất hài lòng, nếu như hài lòng lấy lý do để rời rồi. Giống như khi trước , tuổi của chúng ta cũng , cảm thấy đối phương thích hợp nên kết hôn. Nếu như em hài lòng về , hoặc là chán ghét , em có thể từ chối , thậm chí rời khỏi , nhưng mà đây là lời nghiêm túc của , cũng rất nghiêm túc cầu hôn em." Lưu Vũ chân thành, nếu thực bỏ , để mặc bỏ sao? Câu trả lời là .

      Từ Nhan đứng đó, cắn răng nghiến lợi, nhưng cũng thể bỏ . ra sai, tuổi hai người cũng còn , cũng sắp 30 rồi, quả nên sớm quyết định tiến tới hôn nhân, giống như trước kia , sớm quyết định sớm an tâm, có thể nhớ thương lẫn nhau. thực hài lòng về sao? Đáp án dĩ nhiên là phủ định, đối với tương đối vừa lòng, lịch thiệp, nhã nhặn, đều nhường nhịn , người đàn ông này đáng giá để gả.

      Nhớ tới lời ông già : "Như em? Đừng hòng lừa ? xem em có thể kết hôn được hay , bằng hãy chờ xem mắt sau đó kết hôn với bạn học của ."

      " tháng sau, tháng sau cứ chờ mà xem bọn em bước vào lễ đường." Ngay lúc đó ném ra câu như vậy, sau đó liền tắt điện thoại.

      tháng, thời gian chỉ có tháng, nếu như muốn để hiểu, tháng cũng thể hiểu người, chuẩn bị chu đáo còn bằng đuổi khéo. cắn răng, lại ngồi xuống: "Kết hôn, có thể, nhưng phải cầu hôn tôi, mà là tôi cầu hôn , thời gian là tháng sau." dứt khoát.

      Nhìn bộ dạng kiên quyết nghe lời kia của , Lưu Vũ đột nhiên cười, trong mắt , lúc kiên quyết trông cũng rất đáng , ngừng kích thích lồng ngực của , quả nhiên là biết, vẫn là phân cao thấp với , ba năm thấy, hề có chút thay đổi nào.

      "Được, tất cả đều nghe lời em." Lưu Vũ cười trả lời.

      Cả hai ra khỏi quán cà phê, Lưu Vũ dẫn tới rạp chiếu phim. vốn định bắt taxi, nhưng Từ Nhan lại chạy tới chiếc xe Hummer bên cạnh, xe này là của Từ Lỗi, nhưng bình thường luôn do Từ Nhan . thích những chiếc xe phóng khoáng, cho nên có thể lái Hummer, cho tới bây giờ đều thích những loại xe tinh tế. Thấy chiếc Hummer kia của , Lưu Vũ ngẩn người, nhưng hề do dự bước lên xe.

      Phim điện ảnh mới nhất là Transformers 2, Từ Nhan thích thể loại hành động, từng có phim hoạt hình Transformer , chính là ước mơ cả đời của .

      Trong rạp chiếu bóng rất tối, ánh sáng tập trung ở màn ảnh, xung quanh dường như cũng thanh.

      Từ Nhan và Lưu Vũ ngồi ở hàng ghế cuối, Từ Nhan ăn đồ ăn vặt, đồ ăn vặt là mua, bắp rang bơ thơm ngon.

      " có muốn ăn ?" Từ Nhan nhìn màn hình huỳnh quang, vừa đem bắp rang đưa về phía .

      Lưu Vũ vốn muốn cần, nhưng nghĩ kĩ lại, cũng học bộ dáng của , nhúm lấy chút bắp rang, ngồi ghế, vừa nhai bắp vừa nhìn .

      Trong bóng tối, ánh sáng đủ, cũng thể chiếu sáng khuôn mặt Từ Nhan, nhưng trong mơ hồ, còn thấy được ánh mắt trong veo của . Gần như vậy, dường như còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

      nghĩ đến, ngày ngồi cùng trong rạp chiếu bóng này, lấy tư cách là vị hôn thê, đây là chuyện dù có nằm mơ cũng dám nghĩ, nhưng chuyện này lại là .

      Ông trời đối với Lưu Vũ tệ, khiến chuyện hư ảo ở trước mắt, lại chân như vậy.

      lặng lẽ vươn tay ra, nắm lấy bàn tay bé của vào, khi làn da thô rám đụng chạm với làn da mềm mại tim đập nhanh hơn.

      " làm gì đấy?" Từ Nhan bị hành động này của làm cho kinh ngạc, quay đầu lại trừng , vùng vằng muốn thoát khỏi bàn tay .

      Nhưng Lưu Vũ chẳng những buông tay, còn nắm chặt hơn, ổn định lại nhịp tim dồn dập, kiên định : " buông tay, nếu như nắm lấy, cả đời này dễ dàng buông tay."
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      TrâuMizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :