Chương 45
Editor: Thiến Tiếu Tiếu
Beta: tử đinh hương
Sau khi đưa Từ Nhan lên xe taxi, Lưu Vũ hề rời , mà lập tức ngăn chiếc taxi khác, đuổi theo vợ đến bệnh viện, trốn vào quầy hàng bán đồ ăn vặt cách bệnh viện xa, ngừng hút thuốc.
Từ góc độ này, hoàn toàn có thể thấy chuyện trước cửa bệnh viện, lúc này, Từ Nhan và Chu Lâm đứng trước cửa trò chuyện. biết, Từ Nhan những điều gì, nhưng cũng biết chèn ép quá đáng. Tính tình Từ Nhan được tốt, nhưng bản tính thiện lương, mà tính khí nóng nảy này, cũng phải bản tính trời sinh của như thế, kể từ khi thất tình, tính cách nóng nảy mới từ từ tích lũy. Vì hiểu rất , cho nên mỗi lần tức giận xong, chỉ mỉm cười hỏi: "Vợ à, bớt giận chưa?"
Chuyện Chu Lâm lần này, nằm ngoài dự đoán của , kể từ khi hai người chia tay, còn gặp ta. Ngày hôm qua, từ trong miệng mẹ, mới biết đến tồn tại của ta, trong lòng có bao nhiêu là giật mình, phải là bởi vì , mà bởi vì kinh ngạc.
Lần này theo , trốn vào quầy hàng bán đồ ăn vặt, phải tin tưởng Từ Nhan, cũng sợ làm gì Chu Lâm, mà ngược lại là sợ Chu Lâm gây tổn thương đến Từ Nhan của . Tám năm gặp, Chu Lâm biến thành hình dáng gì biết, từ hôm qua nghe được điên cuồng trong điện thoại, ra sợ ta làm gì với Tiểu Nhan của .
Chồng lo lắng và thấp thỏm, nhưng Từ Nhan biết. ra lo lắng Chu Lâm làm ra hành động gì.
sai, người phụ nữ này là có chút điên cuồng, nhưng là ngấm ngầm điên cuồng, kỳ cũng là loại bi ai, người phụ nữ này tham lam hư vinh, là ta bỏ tình trong sáng thời đại học, vừa muốn tiền bạc, vừa muốn hư vinh, kết quả là nhận lấy bi kịch như vậy.Như vậy trách ai được? Lưu Vũ ở trong mắt ta đáng giá đồng, trong mắt Từ Nhan lại là báu vật, đây chính lựa chọn của hai người phụ nữ có tính tình khác nhau, kết quả nhận được cũng khác nhau.
Người phụ nữ kia đứng trước cửa, thân thể có chút mỏng manh, có thể là do mang thai, sắc mặt có chút tái nhợt, mặt có ánh sáng, Từ Nhan thầm nghĩ: Lưu Vũ rốt cuộc ta ở điểm nào? Nghĩ nghĩ, nhưng vẫn tới, đứng vững trước mặt ta.
"Chu tiểu thư." Từ Nhan khẽ mỉm cười, nhìn ra vui hay là giận.
Người phụ nữ kia bắt đầu nhìn quanh, có lẽ đợi Lưu Vũ , cũng biết trước mặt mình xuất người. Nghe được giọng của Từ Nhan, ta ngẩng đầu, hình như sắc mặt tái nhợt thêm.
" là ai? Tôi biết ." Ánh mắt của người phụ nữ có ánh sáng, lúc này thấy Từ Nhan, hình như đoán được cái gì, con ngươi co rúc lại.
" biết tôi, nhưng tôi lại biết nha. Trước đây lâu, là người gọi điện thoại cho chồng tôi, sao quên nhanh như vậy?" Từ Nhan vẫn mỉm cười như cũ.
Mặc dù người phụ nữ đoán ra thân phận của đối phương, nhưng Từ Nhan trực tiếp trả lời như vậy, ít nhiều cũng nằm ngoài dự đoán của ta, ta ngờ vợ của Lưu Vũ tới tìm mình nhanh như vậy.
"Tôi muốn chuyện với , Lưu Vũ đâu?" Giọng của người phụ nữ như hét lên.
"Chồng tôi , chuyện mang thai của phụ nữ, ấy là đấng mày râu cái gì cũng hiểu, vẫn là phụ nữ chúng ta dễ dàng chút, cho nên toàn quyền ủy thác tôi tới xem chút, tôi có thể giúp đỡ gì ?" Từ Nhan nhanh chậm ra, như cho người phụ nữ cái tát.
Người phụ nữ có chút tin, : " thể nào, Lưu Vũ làm sao có thể..."
"Chồng tôi tin tôi có thể giúp , tôi biết chuyên gia trong khoa phụ sản, nhưng mà may, ấy vừa nước ngoài, phải qua thời gian nữa mới trở về, chờ chút, được ? Về phòng bệnh, đừng lo, tôi có thể tìm người chuyển tới phòng bệnh tốt, đừng lo lắng gì cả, là bạn học của Lưu Vũ, chúng tôi cố gắng giúp ." Từ Nhan nhàng xong, ánh mắt bình thản.
Sắc mặt của người phụ nữ càng trắng hơn. Đối với phụ nữ mà , mình bị đá về nước, muốn tìm lại mối tình đầu, muốn có người đàn ông bảo vệ mình. Kết quả người đàn ông này lại dễ dàng chuyện của cho vợ của mình, còn để vợ tới "nhục nhã" ta. sai, ở trong mắt ta, mỗi câu của Từ Nhan đều mang ý nhục nhã, nhìn hời hợt, nhìn như dịu dàng chăm sóc, kì thực đẩy ta vào hầm băng, cho ta biết quan hệ “bạn học” chỉ là quan hệ rất mỏng. Nếu như Lưu Vũ coi ta là mối tình đầu , dễ dàng chuyện này với vợ mình như thế? Mà người phụ nữ này, nếu như biết ta là mối tình đầu của chồng , sao có thể bình tĩnh như vậy?
" biết trước đây tôi và A Vũ rất nhau?" Người phụ nữ bất thình lình ra câu, ta quan sát nét mặt của Từ Nhan, ta muốn đối phương tức giận.
sai, ta đối phó được người phụ nữ nước ngoài kia, đối phó được người phụ nữ kia đuổi cùng giết tận, chẳng lẽ ta đối phó được người phụ nữ có bối cảnh, có địa vị, thậm chí bề ngoài rất mềm yếu, có thể dễ dàng bắt nạt? Nếu như ngay cả người phụ nữ như vậy mà ta đối phó được ta lăn lộn vô ích ở trong giới luật sư rồi, mặc dù ta lâu chưa tới sở luật sư làm việc. Sau khi về nước, ta liền điều tra tình hình hôn nhân của Lưu Vũ, biết vợ của chỉ là nhân viên thư viện, quyền thế, có thân phận, có địa vị, ta tin mình đối phó được người phụ nữ có gì cả.
"Hừ?" Từ Nhan hừ tiếng từ trong chóp mũi.
" còn biết trước kia tôi và A Vũ có bao nhiêu ân ái, phải ?" Người phụ nữ nâng mi hỏi.
"A…?" Vẻ mặt của Từ Nhan chưa từng thay đổi, giọng điệu cũng chưa từng thay đổi, rất bình tĩnh.
" muốn biết chuyện đương của tôi và A Vũ trước kia sao?" Người phụ nữ ép hỏi.
"Tại sao tôi phải biết? Hơn nữa, sao gấp như vậy? phải muốn khoe khoang với tôi trước đây chồng của tôi mê muội như thế nào sao? .D/Đ!L|Q;Đ] Nhưng mà, tại sao lưu lạc đến tình cảnh ngày hôm nay? Ngày xưa, là hoa khôi của trường, sao hôm nay làm mặt dày khóc sướt mướt, lấy chết uy hiếp người khác cơ chứ?" Giọng của Từ Nhan lớn, nhưng mỗi câu như giẫm trúng chỗ đau của đối phương, khiến mặt của người phụ nữ trở nên khẩn trương.
Từ Nhan vốn còn hơi bận tâm gì đó, nhưng hôm nay gặp được, thấy ta đứng trước mặt của mình, như con thỏ . Nhưng nhìn thấy con thỏ thiện lương, mà là con thỏ khiếp đảm, còn gầy yếu, thầm hừ lạnh tiếng.
"Ai tôi lấy cái chết ra uy hiếp? Tôi cần phải làm như vậy sao? Tôi mang thai đứa bé của A Vũ, tôi hạnh phúc còn kịp, tại sao muốn tìm chết? Ngược lại là , nên nhường ngôi rồi. Người A Vũ từ đầu đến cuối là tôi, mà chỉ là công cụ làm ấm giường giúp ấy bớt tịnh mịch khi tôi mang thai mà thôi." xong, ta kìm lòng được mà sờ sờ cái bụng nhô lên, như muốn khoe hạnh phúc của mình với Từ Nhan.
Người phụ nữ này rất phách lối, phách lối đến mức Từ Nhan muốn tát ta cái. Nhưng là ngươi phụ nữ có tri thức, hành động thô tục như thế để phát tiết bất mãn trong lòng. Người văn minh phải dùng cách văn minh để giải quyết.
"Ôi chao, là muốn chúc mừng Chu tiểu thư. Chu tiểu thư trở về nước khi nào? Sao về nước mà gọi tiếng, để tôi và chồng tốt của tôi tới sân bay đón ?"
"Ai A Vũ tới đón tôi. . . tôi. . . tôi mới trở về vào tuần trước, A Vũ…" Hình như người phụ nữ này muốn khoe khoang cái gì đó, nhưng được nửa câu, đột nhiên ngừng lại, sắc mặt có thay đổi lớn.
"Chu tiểu thư, đúng là kỳ tích, vừa trở về nước liền biết đứa bé này là của Lưu Vũ nhà chúng tôi hay sao? Vừa trở về nước, bụng lớn như đủ ba bốn tháng? Xem ra Chu tiểu thư được chăm sóc rất cẩn thận, ngay cả bụng cũng khác với người bình thường. Đúng rồi, tôi quên cho biết, tôi có quen biết bác sĩ xét nghiệm y học, tôi có thể giúp tìm người xét nghiệm ADN, bây giờ y học phát triển như vậy, nếu như biết cha đứa bé rốt cuộc là ai, chuyện này tôi có thể giúp. Hửm?"
Sắc mặt của người phụ nữ lúc này hoàn toàn có thể dùng câu thê thảm nỡ nhìn để miêu tả, người phụ nữ bị chèn ép đến mức này, vốn tưởng rằng có thể tìm về chút tự tin người người vợ của tình đầu, kết quả đối phương lại nhàng mỉm cười đối mặt như thế, lời được ra, mỗi câu nhìn như rất tao nhã, rất dịu dàng, rất quan tâm, nhưng sau từng chữ là châm chọc ta khó chịu và yếu đuối.
"A Vũ là của tôi, chẳng qua muốn lợi dụng cuộc hôn nhân này để cột chặt ấy mà thôi." Người phụ nữ này đến đường cùng, mực này nhấn mạnh quan hệ của ta và Lưu Vũ , muốn kích thích Từ Nhan, muốn Từ Nhan tức giận, muốn Từ Nhan nổi điên, như vậy, ít nhất có thể làm ta bớt tức giận.
"Ôi chao, ra Chu tiểu thư biết hôn nhân của tôi và chồng tôi là quân hôn." Từ Nhan nở nụ cười rạng rỡ.
"Đừng lấy quân hôn ra dọa tôi, cho biết, tôi sợ! Khoản 1 điều 259《 Luật pháp Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa》quy định: ‘Biết người đó là vợ hoặc chồng của quân nhân vẫn ở chung hoặc kết hôn, bị tạm giam hoặc tù dưới 3 năm.’ Cái này mới là phá hoại quân hôn, có lý do gì để kiện tôi phá hoại quân hôn." Người phụ nữ hình như rất hả hê, lời thẳng thắn như thế, ràng là muốn giành chồng với , lại cảm thấy nhục nhã.
Từ Nhan đột nhiên vỗ tay, khen: "Chu tiểu thư hổ là luật sư, còn biết nội dung cặn kẽ của phá hoại quân hôn, xem ra ở trong giới luật sư cũng uổng phí, chuẩn bị tốt đường lui."
" cho biết, muốn đối phó tôi còn non lắm." Chu Lâm hình như để Từ Nhan vào mắt.
"Vậy có thể thử." Ánh mắt Từ Nhan như cười, nhưng sâu trong nụ cười lại có loại cảnh cáo.
"Họ Từ , tôi sợ . Thỏ bị chọc còn cắn người được, nếu như cứ ép tôi, tôi cùng ngọc nát đá tan. Bây giờ, có lẽ tôi làm gì được , nhưng tôi có thể hủy hoại chồng của , ấy là quân nhân, muốn hủy hoại cũng là chuyện dễ dàng." Người phụ nữ phun ra lời đáng sợ.
Người phụ nữ đáng sợ, phụ nữ cùng đường nổi điên càng đáng sợ hơn. Ở trong mắt của Chu Lâm, Từ Nhan đáng sợ bằng người phụ nữ ở nước Mỹ kia. Hơn nữa, ta là đầu trọc sợ nắm tóc, vua cũng thua thằng liều, Muốn đối phó ta? có cửa đâu. Nếu như chết, cũng phải kéo theo người chịu tội thay.
Từ Nhan nhàng cười tiếng, : "Đây là xã hội pháp chế, xã hội pháp chế cần lí lẽ **, có chứng cớ, vậy nó ở đâu? Dĩ nhiên, xã hội pháp chế này chưa hoàn thiện, cái cần là các cơ quan có quyền lực, có sức ảnh hưởng. Mặc dù tôi làm việc ở các cơ quan đó, nhưng có nghĩa là tôi có người thân làm giám sát viên. Hơn nữa, tôi nhắc cho biết, vu cáo phỉ bang người khác là phạm pháp."
Từ Nhan ưu nhã xoay người, thèm nhìn gương mặt vặn vẹo của người phụ nữ điên sau lưng, nhanh chậm : "Quên cho biết, trước cửa bệnh viện này có camera, chuyện giữa tôi và được quay lại, còn nữa, cuộc chuyện giữa tôi và được tôi ghi . Chu tiểu thư, tôi hi vọng tự giải quyết cho tốt, đừng để mất công việc luật sư."
Sắc mặt của Chu Lâm tái nhợt. Sao ta lại quên trước cửa bệnh viện có camera? ta càng vội càng có phòng bị, trách được người phụ nữ này luôn đứng trước cửa mà vào. Càng ngờ là, ta mang theo máy ghi , ghi lại nội dung chuyện của bọn họ, chuyện này khác bị người ta lợi dụng, sao ta lại phạm vào sai lầm thấp kém này? là ở nước ngoài quen sống trong nhung lụa, ta quên cách đề phòng người khác như thế nào.
Nét mặt của ta vặn vẹo, cơ mặt co quắp. Tại sao ai cũng ép ta? Bị người phụ nữ ở nước Mỹ kia đuổi cùng giết tận, gần mất mạng mới trốn về nước được, dám gặp cha mẹ, len lén tới thành phố G, vốn tưởng người ôn hòa như Lưu Vũ giúp , ngờ vợ còn đáng sợ hơn, vài ba lời , tuy hời hợt, nhưng còn đáng sợ hơn so với người phụ nữ ở nước Mỹ bức ta đến đường cùng. ta cam lòng, tại sao Chu Lâm bị đối xử bất công như vậy?
"Đồ phụ nữ ác độc, tôi liều mạng với !" ta cắn răng nghiến lợi, bất chấp tất cả mà nhào tới, muốn cắn xé Từ Nhan.
Mặc dù Từ Nhan có phòng bị, nhưng từng luyện thuật phòng thân, cần tốn nhiều sức mà tránh Chu Lâm nhào tới là chuyện rất dễ dàng. Nhưng biết Lưu Vũ ở gần đây, theo dõi bọn họ, với tính tình của Lưu Vũ, để mặc tới đây mình, nhất định theo đuôi tới. Đột nhiên muốn thử lòng của , muốn thử dò xét trong lòng của Lưu Vũ rốt cuộc có , giữa và mối tình đầu, rốt cuộc bảo vệ ai? Cho nên tránh, cố ý phát gì mà về phía trước, nhưng mặt lại có nụ cười khó đoán.
ra Từ Nhan làm như vậy, chỉ thử dò xét Lưu Vũ, đây chỉ là nguyên nhân rất trong đó, mục đích chủ yếu là: biết bệnh viện có Camera, muốn trị tận gốc người phụ nữ này, có lúc phải dùng chút thủ đoạn cám dỗ, thậm chí là khổ nhục kế.
Mắt Chu Lâm đỏ lên. Lúc này, ta cực kỳ giống con quỷ, con quỷ vì cùng đường mà nổi điên. Ở trong mắt ta, chỉ cần loại bỏ người phụ nữ trước mắt này, ta có thể lấy được Lưu Vũ, lấy lại những ngày khi khi còn coi ta là bảo bối. Nếu năm đó ta người nước Mỹ kia mà ở chung chỗ, bằng ta làm vậy vì tiền. Lăn lộn trong xã hội lâu, ta biết tiền là thứ rất quan trọng, nhưng mà ở trong lòng của ta, vẫn luôn quý Lưu Vũ, trong lòng cũng ao ước Lưu Vũ quên ta, chỉ cần ta trở lại, Lưu Vũ tiếp nhận ta mà có chút ghét bỏ. Nhưng chính người phụ nữ trước mắt này cướp hết tất cả của ta. Lúc ta tới đường cùng, có người thân, bạn bè nào giúp đỡ, có lấy lòng tốt, lại giống con dao găm bén nhọn, cắm vào trái tim của ta, cướp hết hi vọng của ta.
ta hận người phụ nữ ưu nhã này, lúc trước ta cũng nở mày nở mặt như thế, được những người đàn ông theo đuổi, nhưng hôm nay ta chẳng còn gì, chỉ có sỉ nhục, cho nên ta hận!
ta nhanh chóng xông tới, đẩy Từ Nhan chút phòng bị, ta có được, người khác cũng đừng mơ tưởng!
"A. . ." tiếng thét từ trong miệng người phụ nữ vang lên.
Chương 46
Editor: Thiến Tiếu Tiếu
Beta: tử đinh hương
Lưu Vũ núp ở trong quầy hàng, vừa mới bắt đầu hút thuốc, bởi vì từ bên này nhìn qua, hình như hai người phụ nữ chuyện rất bình tĩnh, cũng phát sinh xung đột gì. Mặc dù nghe được cuộc đối thoại của hai người, nhưng vẫn chăm chú theo dõi bọn họ, trong lòng lại lo lắng cho vợ, vừa mới sóng yên gió lặng, thể bỏ băn khoăn và lo lắng trong lòng, mặc dù tin tưởng vào năng lực xử lý chuyện này của Từ Nhan. hiểu Từ Nhan rất , phải sau khi cưới mới bắt đầu hiểu, mà là vào năm năm trước, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, vì người phụ nữ nóng nảy này mà cảm thấy đau lòng.
hiểu vợ của mình rất . Năm đó, mặc dù chỉ chuyện với cách hời hợt, có lẽ quá chú ý , chỉ coi là đối tượng dốc bầu tâm , nhưng làm sao biết được, vào lần gặp nhau năm năm trước, để sâu, thậm chí sau nhiều năm, mỗi lần xem mắt, đều nghĩ: Tại sao phải ? Hôm nay rốt cuộc như nguyện mà cưới được , cả đời cũng phải bảo vệ cuộc hôn nhân này, sao có thể để người phụ nữ từng tổn thương phá hủy cuộc hôn nhân này của ? Cho dù đó là người phụ nữ từng , vậy thế nào?
Thấy Từ Nhan xoay người, thẳng người lên, muốn tiến tới đón , nhưng ngay sau đó sắc mặt của đại biến. nhìn thấy vẻ mặt Chu Lâm trở nên đáng sợ, đây là vẻ mặt vặn vẹo vì muốn trả thù, chuông báo động trong lòng vang lên. ta muốn làm gì? có nhiều thời gian để nghĩ vẻ mặt đáng sợ của Chu Lâm là có ý gì, chỉ nghĩ ta có thể xuống tay với Tiểu Nhan của , suy nghĩ dừng ở phỏng đoán đáng sợ kia, người xông ra ngoài.
Quầy hàng bán đồ lặt vặt cách cửa bệnh viện xa, nhưng lại cách con đường lớn. Lối bộ có xe tới xe lui, hết sức dày đặc, nhưng lòng của Lưu Vũ đều tập trung vào Từ Nhan, còn có Chu Lâm từ từ tới gần . thể nghĩ đến điều gì khác, mà những chiếc xe kia đối với mà chỉ là vật thể di động mà thôi, bắt đầu băng ngang qua đường. Phía trước bệnh viện cũng có xe, ra cũng nhanh, dù sao trong bệnh viện cũng có người ra ngoài, có lúc băng ngang qua đường, cho nên mỗi khi đến đoạn đường này xe giảm bớt tốc độ theo quán tính.
Lưu Vũ cứ xông ra ngoài như vậy, nhanh như đạn, bên cạnh có chiếc xe xông tới, thế nhưng hình như nhìn thấy, trong mắt chỉ có vợ của , mắt thấy xe đụng vào .
Từ Nhan ở phía đối diện thấy Lưu Vũ xông tới, cũng nhìn thấy chiếc xe vận tải chạy như bay bên phải Lưu Vũ.
"Lưu Vũ. . ." Từ Nhan Giác biết mình phạm vào sai lầm trí mạng, nên dùng cách này để dò xét Lưu Vũ.
Mặc dù biết cách như thế có thể làm cho Chu Lâm vĩnh viễn thể lật người, cũng biết cách này có thể thử dò xét tấm lòng chân của Lưu Vũ, nhưng nhìn thấy thân thể Lưu Vũ sắp bị xe vận tải đụng trúng, trái tim của gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ra bước chân chậm rãi của cũng bắt đầu trở nên gấp rút.
Khi tất cả xảy ra, đột nhiên như vậy, cho phép người ta có chút suy nghĩ và cân nhắc.
Chu Lâm cũng nhìn thấy tình cảnh của Lưu Vũ, nhưng suy nghĩ của ta hoàn toàn khác với Từ Nhan. ta suy nghĩ: Tại sao lại xuất ở đây? Nếu đến, tại sao tới gặp ta? Mà muốn cho vợ của tới đây nhục nhã ta? Chẳng lẽ ở trong lòng của , mình chịu nổi kích? Loại hận ý này từ từ thăng hoa, từ lồng ngực đến đại não, cuối cùng trí thông minh, tình cảm cũng mất hết, trong mắt của ta chỉ có thù hận! ta chiếm được, người khác đừng hòng mơ tưởng, ta chẳng những muốn phá hủy Từ Nhan, còn muốn phá hủy Lưu Vũ. Dù sao trong tay Từ Nhan có tất cả chứng cớ của ta, nếu Từ Nhan truy cứu ta, ta vĩnh viễn có cách nào an tâm sống qua từng ngày, bởi vì ta biết tất cả nhược điểm của mình đều nằm trong tay Từ Nhan, tùy tiện lấy lý do có thể làm cho ta vĩnh viễn thể lật người, thậm chí giấy phép hành nghề luật sư của ta cũng có khả năng bị thu hồi và huỷ.
" chết , người phụ nữ này!" ta nảy sinh ác độc, biết từ lúc nào, ta lấy dao cắt móng tay từ trong túi ra, mắt đỏ ngầu, ta muốn phá hủy Từ Nhan.
sai, ta muốn phá hủy gương mặt của Từ Nhan, để gương mặt xinh đẹp của trở nên xấu xí, từ đó về sau, Lưu Vũ lưu luyến người phụ nữ này nữa.
Ngược lại ta muốn nhìn chút, Lưu Vũ bị xe bao vây, sao có thể bay tới cứu vợ của , trừ phi có đôi cánh dài, mặc dù cách các xa.
Lúc này, Từ Nhan muốn đóng kịch nữa, trong mắt của chỉ có Lưu Vũ, cũng quên phía sau còn kẻ điên như sói nhìn chằm chằm, làm hành động điên cuồng với , cho nên chút phòng bị, chỉ nhằm vào Lưu Vũ trong dòng xe cộ.
Giữa dòng xe cộ, Lưu Vũ thấy thanh dao cắt móng tay kia, sắc mặt nhất thời đại biến. Tim của bị bóp chặt, càng bất chấp xe cộ xung quanh mà chạy nhanh qua.
"Két!" tiếng thắng xe vang lên, xe vận tải kia dừng lại bên cạnh Lưu
Vũ.
Cũng may là Lưu Vũ được huấn luyện trong đơn vị quân xung kích, mặc dù tình hình chính trị yên ổn, nhưng bản lĩnh của vẫn nhanh nhẹn như cũ, thân thể của nhảy qua tránh, để cho xe vận tải dừng lại đụng vào mình. Nhưng khi xe vận tải thắng lại xuất dòng khí lưu, đánh vào mặt của , ngờ lại rất đau.
Ngay sau đó, lại chuỗi tiếng thắng xe vang lên, rất nhiều xe dừng lại bên cạnh .
"Này, kiểu gì vậy? biết băng ngang qua đường rất nguy hiểm. . ." Tài xế thò đầu ra từ trong cửa xe, định mắng .
Lưu Vũ cũng để ý tới, chỉ câu "Xin lỗi!", người chạy ra khỏi dòng xe chạy, chạy về phía Từ Nhan. Động tác của rất nhanh, hoàn toàn phát huy tốc độ 5km việt dã chạy trốn.
Khoảng cách từ đường lớn chạy đến chỗ Từ Nhan tính là xa, nhưng cũng gần, nhưng Lưu Vũ xông về phía vợ của mình, lấy tốc độ nhanh như chớp, ôm lấy Từ Nhan.
Dao cắt móng tay xẹt qua cánh tay Lưu Vũ.
Mặc dù dao cắt móng tay bén, nhưng Chu Lâm tàn nhẫn dùng sức, lại nảy sinh ác độc, hơn nữa, độ bén của dao cắt móng tay phải là , cánh tay Lưu Vũ nhất thời bị cắt, xuất vệt máu lớn.
Đau đớn đánh úp tới cánh tay của , nhưng mày nhíu, mặt cũng nhăn.
Trong khắc kia, Chu Lâm sợ ngây người, ta ngờ tốc độ của Lưu Vũ nhanh như vậy, cho tới bây giờ, ta chưa từng nghĩ mình tổn thương Lưu Vũ, cho dù lần đó mình cùng người đàn ông Mỹ kia, ta biết lòng của Lưu Vũ bị thương rất nặng, nhưng ta chưa từng nghĩ tổn thương người Lưu Vũ.
"A. . ." ta hét lên tiếng, như tỉnh táo, lại như chưa tỉnh táo, trong mắt của ta đều là hình ảnh Lưu Vũ bảo vệ Từ Nhan, còn dư lại chỉ có thét chói tai, tiếng thét chói tai phát ra từ đáy lòng.
Lòng của ta bị kích động, kích động sâu, ta thể nhìn Lưu Vũ thích người phụ nữ khác như vậy, lúc còn học đại học, Lưu Vũ
đối xử với ta giống như đối xử với Từ Nhan.
Từ Nhan bị Lưu Vũ ôm chặt vào trong ngực, nghĩ đến tình cảnh của mình, trong mắt chỉ có Lưu Vũ, câu đầu tiên là: "Lưu Vũ, sao chứ?" biết có bị thương ở trong dòng xe cộ , tiếp đó, nhìn thấy vết thương cánh tay Lưu Vũ, sắc mặt thay đổi lớn, hô: " bị thương?"
" sao." Lưu Vũ kiểm tra Từ Nhan từ xuống dưới, xem có bị thương , đối với mình vết thương cánh tay mình, thèm nhíu mày cái.
thường ở trong sân huấn luyện, bị thương là chuyện thường tình, cho nên vết thương ngoài da này đối với mà , khác gì bị muỗi cắn. kiểm tra thân thể Từ Nhan, thấy bị thương, lòng mới thả lỏng, chỉ cần Từ Nhan của bị thương là được.
"Lưu Vũ!" Chu Lâm như phát điên mà xông lên, muốn đẩy Từ Nhan được Lưu Vũ ôm vào lòng ra.
giờ, ta chẳng còn gì nữa, sau khi trốn về từ nước Mĩ, ta mất tất cả, hôm nay ta mong Lưu Vũ hồi tâm chuyển ý, có thể trở lại bên cạnh ta, đây là cửa duy nhất mà ta có thể đặt cược. Nhưng khi ta nhìn thấy Lưu Vũ cực kỳ quan tâm với Từ Nhan, còn có tình cảm nồng nàn sau đó, ta liền sụp đổ, ta chưa từng bị đả kích như vậy.
Ông trời công bằng, tại sao đối xử với ta tàn nhẫn như vậy? ta luôn nghĩ Lưu Vũ có tương lai gì, sau khi ta trở về Trung Quốc, lặng lẽ điều tra Lưu Vũ, mới biết Lưu Vũ hôm nay giống với ngày xưa, địa vị và tương lai giống với người ta quen vào tám năm trước, đây là điều duy nhất ta nghĩ tới. ta vẫn cho rằng trong lòng Lưu Vũ còn có ta, mặc dù lúc ấy ta tuyệt tình rời khỏi , ta vẫn nghĩ Lưu Vũ còn là người đàn ông hồn nhiên mà ngây ngốc trong sân trường vào tám năm trước. ta chưa từng nghĩ, tám năm gặp, Lưu Vũ lại càng đẹp trai, còn có trưởng thành và tương lai của , làm ta khỏi động tâm. Thế nhưng khi ta nhìn thấy người phụ nữ trước mắt này tất cả hi vọng của ta đều bị hủy.
Lưu Vũ ôm Từ Nhan, nhảy ra, ánh mắt rất lạnh, giọng rất tuyệt tình, khóe miệng khẽ động, lời ra như dao găm đâm vào trái tim Chu Lâm: "Tôi đánh phụ nữ, nhưng đừng ép tôi ra tay, tôi hy vọng lần đầu tiên phá lệ của tôi là ở người ."
"Lưu Vũ, chưa từng với em như vậy." Lòng của người phụ nữ nặng trĩu.
"Đừng ép tôi ra tay, đừng làm bẩn tay của tôi, cút!" Lưu Vũ lạnh lùng ra những lời này, khom người ôm lấy Từ Nhan.
Ánh mắt của Chu Lâm bị màn trước mắt đả kích. từng, Lưu Vũ từng ôm ta như vậy, khi đó Lưu Vũ rất trẻ tuổi, ta cũng rất thuần khiết, ôm ta chạy đường lớn. từng, và ta là đôi làm người hâm mộ trong trường, là người mẫu mực của tất cả mọi người. từng với ta: "Lâm, buông em ra, trừ phi em cần ." Nhưng mà tại thế nào? buông ta ra, ôm người phụ nữ khác vào ngực, còn thân mật như thế, thâm tình như thế, thậm chí vì người phụ nữ này mà tàn nhẫn với ta.
"Lưu Vũ, đừng ép em, đừng ép em!" Chu Lâm kêu khóc.
Lòng của ta bị câu kia của Lưu Vũ mà tan vỡ, hung hăng vỡ ra, từng giọt máu. ta quỳ khóc mặt đất, đôi tay ôm mặt, khóc rất đau lòng, chỉ hy vọng Lưu Vũ quan tâm mà hỏi ta câu, cho dù quay đầu lại liếc nhìn ta cái.
Nhưng chẳng có gì cả, Lưu Vũ quay đầu lại, thậm chí ngay cả phản ứng với ta cũng , căn bản muốn trả lời ta, trong lòng bây giờ chỉ lo lắng cho vợ của , chỉ có vợ của mới nhận được được tình cảm sâu sắc và quan tâm của .
Từ Nhan nằm trong ngực của chồng, màn vừa rồi, vừa bắt đầu là cố ý muốn tránh, sau đó toàn tâm chú ý tới Lưu Vũ, chú ý tới khác thường của Chu Lâm phía sau. phạm sai lầm, bằng này đây là cơ duyên xảo hợp.
Vừa rồi Lưu Vũ bất chấp tất cả xông tới, nhớ lại màn nguy hiểm như vậy, Từ Nhan cảm thấy mình dò xét cũng có tác dụng.
Nếu nghĩ đến hậu quả, có lẽ dò xét, cũng để Chu Lâm có cơ hội tổn thương Lưu Vũ, càng khiến Lưu Vũ đứng trong dòng xe cộ nguy hiểm.
Dao cắt móng tay của Chu Lâm vốn muốn vạch người mình, là Lưu Vũ chạy như bay tới đỡ thay . biết Chu Lâm liều mạng như vậy là tới đường cùng, có thể Chu Lâm lúc ấy coi như đâm chết, cũng muốn làm bị thương, nếu bị thương nặng, cũng bị dao cắt móng tay phá hủy khuôn mặt.
Câu cuối cùng của Lưu Vũ khắc sâu vào lòng . chưa từng thấy Lưu Vũ tức giận như vậy, nét mặt như muốn ăn thịt người. Đúng như , đánh phụ nữ, nếu như có nguyên tắc này, có lẽ giơ nắm đấm, có lẽ tại Chu Lâm nằm mặt đất.
Đối với Chu Lâm, có bất kỳ đồng tình nào, thậm chí có chút vui sướng. Đối với người thứ ba này, thể đồng tình, bởi vì đối phương cướp người đàn ông của .
biết ta bỏ qua cho mình, lúc trước chưa từng muốn đuổi cùng giết tận, nhưng hành động điên cuồng lần này của ta chọc giận Từ Nhan.
"A Vũ, mới vừa rồi làm em sợ muốn chết." chuyện chạy như bay vào dòng xe.
" ai có thể tổn thương em, mặc kệ là ai, đều lưu tình." Lưu Vũ cho là hỏi chuyện đối xử với Chu Lâm.
Từ Nhan vùi đầu sâu vào trong ngực của , giọng rầu rĩ truyền ra từ trong ngực: "A Vũ, mới vừa rồi em rất sợ hãi, em rất sợ. . ."
"Đừng sợ, có ở đây, để ai gây tổn thương cho em." Lưu Vũ bảo đảm.
"Chúng ta bệnh viện , vết thương tay của cũng ."
"Được."
"Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy."
"Đối với chuyện của em, ở trong mắt phải là chuyệnngốc."
Hai người ngọt ngọt ngào ngào , nhưng biết ánh mắt Chu Lâm bắn
ra tia ác độc sau lưng, đối thoại của hai người bọn họ, toàn bộ truyền vào tai ta.
"Lưu Vũ, Từ Nhan, tôi bỏ qua cho hai người, tuyệt đối bỏ qua!" ta gào thét trong lòng, nhưng nước mắt cũng chảy xuống từ trong đôi mắt trống rỗng.
Có lẽ tương lai lâu, nghênh đón đến trận bão táp, về phần trận bão táp này gây tổn thương cho ai, đến cuối cùng là người nào, cũng thể biết được.
Last edited by a moderator: 29/5/15