1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưới chui với trung tá - Ám Dạ Lưu Tinh (Full - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Beta: tử đinh hương

      Sau khi đưa Từ Nhan lên xe taxi, Lưu Vũ hề rời , mà lập tức ngăn chiếc taxi khác, đuổi theo vợ đến bệnh viện, trốn vào quầy hàng bán đồ ăn vặt cách bệnh viện xa, ngừng hút thuốc.

      Từ góc độ này, hoàn toàn có thể thấy chuyện trước cửa bệnh viện, lúc này, Từ Nhan và Chu Lâm đứng trước cửa trò chuyện. biết, Từ Nhan những điều gì, nhưng cũng biết chèn ép quá đáng. Tính tình Từ Nhan được tốt, nhưng bản tính thiện lương, mà tính khí nóng nảy này, cũng phải bản tính trời sinh của như thế, kể từ khi thất tình, tính cách nóng nảy mới từ từ tích lũy. Vì hiểu rất , cho nên mỗi lần tức giận xong, chỉ mỉm cười hỏi: "Vợ à, bớt giận chưa?"

      Chuyện Chu Lâm lần này, nằm ngoài dự đoán của , kể từ khi hai người chia tay, còn gặp ta. Ngày hôm qua, từ trong miệng mẹ, mới biết đến tồn tại của ta, trong lòng có bao nhiêu là giật mình, phải là bởi vì , mà bởi vì kinh ngạc.

      Lần này theo , trốn vào quầy hàng bán đồ ăn vặt, phải tin tưởng Từ Nhan, cũng sợ làm gì Chu Lâm, mà ngược lại là sợ Chu Lâm gây tổn thương đến Từ Nhan của . Tám năm gặp, Chu Lâm biến thành hình dáng gì biết, từ hôm qua nghe được điên cuồng trong điện thoại, ra sợ ta làm gì với Tiểu Nhan của .

      Chồng lo lắng và thấp thỏm, nhưng Từ Nhan biết. ra lo lắng Chu Lâm làm ra hành động gì.

      sai, người phụ nữ này là có chút điên cuồng, nhưng là ngấm ngầm điên cuồng, kỳ cũng là loại bi ai, người phụ nữ này tham lam hư vinh, là ta bỏ tình trong sáng thời đại học, vừa muốn tiền bạc, vừa muốn hư vinh, kết quả là nhận lấy bi kịch như vậy.Như vậy trách ai được? Lưu Vũ ở trong mắt ta đáng giá đồng, trong mắt Từ Nhan lại là báu vật, đây chính lựa chọn của hai người phụ nữ có tính tình khác nhau, kết quả nhận được cũng khác nhau.

      Người phụ nữ kia đứng trước cửa, thân thể có chút mỏng manh, có thể là do mang thai, sắc mặt có chút tái nhợt, mặt có ánh sáng, Từ Nhan thầm nghĩ: Lưu Vũ rốt cuộc ta ở điểm nào? Nghĩ nghĩ, nhưng vẫn tới, đứng vững trước mặt ta.

      "Chu tiểu thư." Từ Nhan khẽ mỉm cười, nhìn ra vui hay là giận.

      Người phụ nữ kia bắt đầu nhìn quanh, có lẽ đợi Lưu Vũ , cũng biết trước mặt mình xuất người. Nghe được giọng của Từ Nhan, ta ngẩng đầu, hình như sắc mặt tái nhợt thêm.

      " là ai? Tôi biết ." Ánh mắt của người phụ nữ có ánh sáng, lúc này thấy Từ Nhan, hình như đoán được cái gì, con ngươi co rúc lại.

      " biết tôi, nhưng tôi lại biết nha. Trước đây lâu, là người gọi điện thoại cho chồng tôi, sao quên nhanh như vậy?" Từ Nhan vẫn mỉm cười như cũ.

      Mặc dù người phụ nữ đoán ra thân phận của đối phương, nhưng Từ Nhan trực tiếp trả lời như vậy, ít nhiều cũng nằm ngoài dự đoán của ta, ta ngờ vợ của Lưu Vũ tới tìm mình nhanh như vậy.

      "Tôi muốn chuyện với , Lưu Vũ đâu?" Giọng của người phụ nữ như hét lên.

      "Chồng tôi , chuyện mang thai của phụ nữ, ấy là đấng mày râu cái gì cũng hiểu, vẫn là phụ nữ chúng ta dễ dàng chút, cho nên toàn quyền ủy thác tôi tới xem chút, tôi có thể giúp đỡ gì ?" Từ Nhan nhanh chậm ra, như cho người phụ nữ cái tát.

      Người phụ nữ có chút tin, : " thể nào, Lưu Vũ làm sao có thể..."

      "Chồng tôi tin tôi có thể giúp , tôi biết chuyên gia trong khoa phụ sản, nhưng mà may, ấy vừa nước ngoài, phải qua thời gian nữa mới trở về, chờ chút, được ? Về phòng bệnh, đừng lo, tôi có thể tìm người chuyển tới phòng bệnh tốt, đừng lo lắng gì cả, là bạn học của Lưu Vũ, chúng tôi cố gắng giúp ." Từ Nhan nhàng xong, ánh mắt bình thản.

      Sắc mặt của người phụ nữ càng trắng hơn. Đối với phụ nữ mà , mình bị đá về nước, muốn tìm lại mối tình đầu, muốn có người đàn ông bảo vệ mình. Kết quả người đàn ông này lại dễ dàng chuyện của cho vợ của mình, còn để vợ tới "nhục nhã" ta. sai, ở trong mắt ta, mỗi câu của Từ Nhan đều mang ý nhục nhã, nhìn hời hợt, nhìn như dịu dàng chăm sóc, kì thực đẩy ta vào hầm băng, cho ta biết quan hệ “bạn học” chỉ là quan hệ rất mỏng. Nếu như Lưu Vũ coi ta là mối tình đầu , dễ dàng chuyện này với vợ mình như thế? Mà người phụ nữ này, nếu như biết ta là mối tình đầu của chồng , sao có thể bình tĩnh như vậy?

      " biết trước đây tôi và A Vũ rất nhau?" Người phụ nữ bất thình lình ra câu, ta quan sát nét mặt của Từ Nhan, ta muốn đối phương tức giận.

      sai, ta đối phó được người phụ nữ nước ngoài kia, đối phó được người phụ nữ kia đuổi cùng giết tận, chẳng lẽ ta đối phó được người phụ nữ có bối cảnh, có địa vị, thậm chí bề ngoài rất mềm yếu, có thể dễ dàng bắt nạt? Nếu như ngay cả người phụ nữ như vậy mà ta đối phó được ta lăn lộn vô ích ở trong giới luật sư rồi, mặc dù ta lâu chưa tới sở luật sư làm việc. Sau khi về nước, ta liền điều tra tình hình hôn nhân của Lưu Vũ, biết vợ của chỉ là nhân viên thư viện, quyền thế, có thân phận, có địa vị, ta tin mình đối phó được người phụ nữ có gì cả.

      "Hừ?" Từ Nhan hừ tiếng từ trong chóp mũi.

      " còn biết trước kia tôi và A Vũ có bao nhiêu ân ái, phải ?" Người phụ nữ nâng mi hỏi.

      "A…?" Vẻ mặt của Từ Nhan chưa từng thay đổi, giọng điệu cũng chưa từng thay đổi, rất bình tĩnh.

      " muốn biết chuyện đương của tôi và A Vũ trước kia sao?" Người phụ nữ ép hỏi.

      "Tại sao tôi phải biết? Hơn nữa, sao gấp như vậy? phải muốn khoe khoang với tôi trước đây chồng của tôi mê muội như thế nào sao? .D/Đ!L|Q;Đ] Nhưng mà, tại sao lưu lạc đến tình cảnh ngày hôm nay? Ngày xưa, là hoa khôi của trường, sao hôm nay làm mặt dày khóc sướt mướt, lấy chết uy hiếp người khác cơ chứ?" Giọng của Từ Nhan lớn, nhưng mỗi câu như giẫm trúng chỗ đau của đối phương, khiến mặt của người phụ nữ trở nên khẩn trương.

      Từ Nhan vốn còn hơi bận tâm gì đó, nhưng hôm nay gặp được, thấy ta đứng trước mặt của mình, như con thỏ . Nhưng nhìn thấy con thỏ thiện lương, mà là con thỏ khiếp đảm, còn gầy yếu, thầm hừ lạnh tiếng.

      "Ai tôi lấy cái chết ra uy hiếp? Tôi cần phải làm như vậy sao? Tôi mang thai đứa bé của A Vũ, tôi hạnh phúc còn kịp, tại sao muốn tìm chết? Ngược lại là , nên nhường ngôi rồi. Người A Vũ từ đầu đến cuối là tôi, mà chỉ là công cụ làm ấm giường giúp ấy bớt tịnh mịch khi tôi mang thai mà thôi." xong, ta kìm lòng được mà sờ sờ cái bụng nhô lên, như muốn khoe hạnh phúc của mình với Từ Nhan.

      Người phụ nữ này rất phách lối, phách lối đến mức Từ Nhan muốn tát ta cái. Nhưng là ngươi phụ nữ có tri thức, hành động thô tục như thế để phát tiết bất mãn trong lòng. Người văn minh phải dùng cách văn minh để giải quyết.

      "Ôi chao, là muốn chúc mừng Chu tiểu thư. Chu tiểu thư trở về nước khi nào? Sao về nước mà gọi tiếng, để tôi và chồng tốt của tôi tới sân bay đón ?"

      "Ai A Vũ tới đón tôi. . . tôi. . . tôi mới trở về vào tuần trước, A Vũ…" Hình như người phụ nữ này muốn khoe khoang cái gì đó, nhưng được nửa câu, đột nhiên ngừng lại, sắc mặt có thay đổi lớn.

      "Chu tiểu thư, đúng là kỳ tích, vừa trở về nước liền biết đứa bé này là của Lưu Vũ nhà chúng tôi hay sao? Vừa trở về nước, bụng lớn như đủ ba bốn tháng? Xem ra Chu tiểu thư được chăm sóc rất cẩn thận, ngay cả bụng cũng khác với người bình thường. Đúng rồi, tôi quên cho biết, tôi có quen biết bác sĩ xét nghiệm y học, tôi có thể giúp tìm người xét nghiệm ADN, bây giờ y học phát triển như vậy, nếu như biết cha đứa bé rốt cuộc là ai, chuyện này tôi có thể giúp. Hửm?"

      Sắc mặt của người phụ nữ lúc này hoàn toàn có thể dùng câu thê thảm nỡ nhìn để miêu tả, người phụ nữ bị chèn ép đến mức này, vốn tưởng rằng có thể tìm về chút tự tin người người vợ của tình đầu, kết quả đối phương lại nhàng mỉm cười đối mặt như thế, lời được ra, mỗi câu nhìn như rất tao nhã, rất dịu dàng, rất quan tâm, nhưng sau từng chữ là châm chọc ta khó chịu và yếu đuối.

      "A Vũ là của tôi, chẳng qua muốn lợi dụng cuộc hôn nhân này để cột chặt ấy mà thôi." Người phụ nữ này đến đường cùng, mực này nhấn mạnh quan hệ của ta và Lưu Vũ , muốn kích thích Từ Nhan, muốn Từ Nhan tức giận, muốn Từ Nhan nổi điên, như vậy, ít nhất có thể làm ta bớt tức giận.

      "Ôi chao, ra Chu tiểu thư biết hôn nhân của tôi và chồng tôi là quân hôn." Từ Nhan nở nụ cười rạng rỡ.

      "Đừng lấy quân hôn ra dọa tôi, cho biết, tôi sợ! Khoản 1 điều 259《 Luật pháp Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa》quy định: ‘Biết người đó là vợ hoặc chồng của quân nhân vẫn ở chung hoặc kết hôn, bị tạm giam hoặc tù dưới 3 năm.’ Cái này mới là phá hoại quân hôn, có lý do gì để kiện tôi phá hoại quân hôn." Người phụ nữ hình như rất hả hê, lời thẳng thắn như thế, ràng là muốn giành chồng với , lại cảm thấy nhục nhã.

      Từ Nhan đột nhiên vỗ tay, khen: "Chu tiểu thư hổ là luật sư, còn biết nội dung cặn kẽ của phá hoại quân hôn, xem ra ở trong giới luật sư cũng uổng phí, chuẩn bị tốt đường lui."

      " cho biết, muốn đối phó tôi còn non lắm." Chu Lâm hình như để Từ Nhan vào mắt.

      "Vậy có thể thử." Ánh mắt Từ Nhan như cười, nhưng sâu trong nụ cười lại có loại cảnh cáo.

      "Họ Từ , tôi sợ . Thỏ bị chọc còn cắn người được, nếu như cứ ép tôi, tôi cùng ngọc nát đá tan. Bây giờ, có lẽ tôi làm gì được , nhưng tôi có thể hủy hoại chồng của , ấy là quân nhân, muốn hủy hoại cũng là chuyện dễ dàng." Người phụ nữ phun ra lời đáng sợ.

      Người phụ nữ đáng sợ, phụ nữ cùng đường nổi điên càng đáng sợ hơn. Ở trong mắt của Chu Lâm, Từ Nhan đáng sợ bằng người phụ nữ ở nước Mỹ kia. Hơn nữa, ta là đầu trọc sợ nắm tóc, vua cũng thua thằng liều, Muốn đối phó ta? có cửa đâu. Nếu như chết, cũng phải kéo theo người chịu tội thay.

      Từ Nhan nhàng cười tiếng, : "Đây là xã hội pháp chế, xã hội pháp chế cần lí lẽ **, có chứng cớ, vậy nó ở đâu? Dĩ nhiên, xã hội pháp chế này chưa hoàn thiện, cái cần là các cơ quan có quyền lực, có sức ảnh hưởng. Mặc dù tôi làm việc ở các cơ quan đó, nhưng có nghĩa là tôi có người thân làm giám sát viên. Hơn nữa, tôi nhắc cho biết, vu cáo phỉ bang người khác là phạm pháp."

      Từ Nhan ưu nhã xoay người, thèm nhìn gương mặt vặn vẹo của người phụ nữ điên sau lưng, nhanh chậm : "Quên cho biết, trước cửa bệnh viện này có camera, chuyện giữa tôi và được quay lại, còn nữa, cuộc chuyện giữa tôi và được tôi ghi . Chu tiểu thư, tôi hi vọng tự giải quyết cho tốt, đừng để mất công việc luật sư."

      Sắc mặt của Chu Lâm tái nhợt. Sao ta lại quên trước cửa bệnh viện có camera? ta càng vội càng có phòng bị, trách được người phụ nữ này luôn đứng trước cửa mà vào. Càng ngờ là, ta mang theo máy ghi , ghi lại nội dung chuyện của bọn họ, chuyện này khác bị người ta lợi dụng, sao ta lại phạm vào sai lầm thấp kém này? là ở nước ngoài quen sống trong nhung lụa, ta quên cách đề phòng người khác như thế nào.

      Nét mặt của ta vặn vẹo, cơ mặt co quắp. Tại sao ai cũng ép ta? Bị người phụ nữ ở nước Mỹ kia đuổi cùng giết tận, gần mất mạng mới trốn về nước được, dám gặp cha mẹ, len lén tới thành phố G, vốn tưởng người ôn hòa như Lưu Vũ giúp , ngờ vợ còn đáng sợ hơn, vài ba lời , tuy hời hợt, nhưng còn đáng sợ hơn so với người phụ nữ ở nước Mỹ bức ta đến đường cùng. ta cam lòng, tại sao Chu Lâm bị đối xử bất công như vậy?

      "Đồ phụ nữ ác độc, tôi liều mạng với !" ta cắn răng nghiến lợi, bất chấp tất cả mà nhào tới, muốn cắn xé Từ Nhan.

      Mặc dù Từ Nhan có phòng bị, nhưng từng luyện thuật phòng thân, cần tốn nhiều sức mà tránh Chu Lâm nhào tới là chuyện rất dễ dàng. Nhưng biết Lưu Vũ ở gần đây, theo dõi bọn họ, với tính tình của Lưu Vũ, để mặc tới đây mình, nhất định theo đuôi tới. Đột nhiên muốn thử lòng của , muốn thử dò xét trong lòng của Lưu Vũ rốt cuộc có , giữa và mối tình đầu, rốt cuộc bảo vệ ai? Cho nên tránh, cố ý phát gì mà về phía trước, nhưng mặt lại có nụ cười khó đoán.

      ra Từ Nhan làm như vậy, chỉ thử dò xét Lưu Vũ, đây chỉ là nguyên nhân rất trong đó, mục đích chủ yếu là: biết bệnh viện có Camera, muốn trị tận gốc người phụ nữ này, có lúc phải dùng chút thủ đoạn cám dỗ, thậm chí là khổ nhục kế.

      Mắt Chu Lâm đỏ lên. Lúc này, ta cực kỳ giống con quỷ, con quỷ vì cùng đường mà nổi điên. Ở trong mắt ta, chỉ cần loại bỏ người phụ nữ trước mắt này, ta có thể lấy được Lưu Vũ, lấy lại những ngày khi khi còn coi ta là bảo bối. Nếu năm đó ta người nước Mỹ kia mà ở chung chỗ, bằng ta làm vậy vì tiền. Lăn lộn trong xã hội lâu, ta biết tiền là thứ rất quan trọng, nhưng mà ở trong lòng của ta, vẫn luôn quý Lưu Vũ, trong lòng cũng ao ước Lưu Vũ quên ta, chỉ cần ta trở lại, Lưu Vũ tiếp nhận ta mà có chút ghét bỏ. Nhưng chính người phụ nữ trước mắt này cướp hết tất cả của ta. Lúc ta tới đường cùng, có người thân, bạn bè nào giúp đỡ, có lấy lòng tốt, lại giống con dao găm bén nhọn, cắm vào trái tim của ta, cướp hết hi vọng của ta.

      ta hận người phụ nữ ưu nhã này, lúc trước ta cũng nở mày nở mặt như thế, được những người đàn ông theo đuổi, nhưng hôm nay ta chẳng còn gì, chỉ có sỉ nhục, cho nên ta hận!

      ta nhanh chóng xông tới, đẩy Từ Nhan chút phòng bị, ta có được, người khác cũng đừng mơ tưởng!

      "A. . ." tiếng thét từ trong miệng người phụ nữ vang lên.
      Chương 46

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Beta: tử đinh hương

      Lưu Vũ núp ở trong quầy hàng, vừa mới bắt đầu hút thuốc, bởi vì từ bên này nhìn qua, hình như hai người phụ nữ chuyện rất bình tĩnh, cũng phát sinh xung đột gì. Mặc dù nghe được cuộc đối thoại của hai người, nhưng vẫn chăm chú theo dõi bọn họ, trong lòng lại lo lắng cho vợ, vừa mới sóng yên gió lặng, thể bỏ băn khoăn và lo lắng trong lòng, mặc dù tin tưởng vào năng lực xử lý chuyện này của Từ Nhan. hiểu Từ Nhan rất , phải sau khi cưới mới bắt đầu hiểu, mà là vào năm năm trước, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, vì người phụ nữ nóng nảy này mà cảm thấy đau lòng.

      hiểu vợ của mình rất . Năm đó, mặc dù chỉ chuyện với cách hời hợt, có lẽ quá chú ý , chỉ coi là đối tượng dốc bầu tâm , nhưng làm sao biết được, vào lần gặp nhau năm năm trước, để sâu, thậm chí sau nhiều năm, mỗi lần xem mắt, đều nghĩ: Tại sao phải ? Hôm nay rốt cuộc như nguyện mà cưới được , cả đời cũng phải bảo vệ cuộc hôn nhân này, sao có thể để người phụ nữ từng tổn thương phá hủy cuộc hôn nhân này của ? Cho dù đó là người phụ nữ từng , vậy thế nào?

      Thấy Từ Nhan xoay người, thẳng người lên, muốn tiến tới đón , nhưng ngay sau đó sắc mặt của đại biến. nhìn thấy vẻ mặt Chu Lâm trở nên đáng sợ, đây là vẻ mặt vặn vẹo vì muốn trả thù, chuông báo động trong lòng vang lên. ta muốn làm gì? có nhiều thời gian để nghĩ vẻ mặt đáng sợ của Chu Lâm là có ý gì, chỉ nghĩ ta có thể xuống tay với Tiểu Nhan của , suy nghĩ dừng ở phỏng đoán đáng sợ kia, người xông ra ngoài.

      Quầy hàng bán đồ lặt vặt cách cửa bệnh viện xa, nhưng lại cách con đường lớn. Lối bộ có xe tới xe lui, hết sức dày đặc, nhưng lòng của Lưu Vũ đều tập trung vào Từ Nhan, còn có Chu Lâm từ từ tới gần . thể nghĩ đến điều gì khác, mà những chiếc xe kia đối với chỉ là vật thể di động mà thôi, bắt đầu băng ngang qua đường. Phía trước bệnh viện cũng có xe, ra cũng nhanh, dù sao trong bệnh viện cũng có người ra ngoài, có lúc băng ngang qua đường, cho nên mỗi khi đến đoạn đường này xe giảm bớt tốc độ theo quán tính.

      Lưu Vũ cứ xông ra ngoài như vậy, nhanh như đạn, bên cạnh có chiếc xe xông tới, thế nhưng hình như nhìn thấy, trong mắt chỉ có vợ của , mắt thấy xe đụng vào .

      Từ Nhan ở phía đối diện thấy Lưu Vũ xông tới, cũng nhìn thấy chiếc xe vận tải chạy như bay bên phải Lưu Vũ.

      "Lưu Vũ. . ." Từ Nhan Giác biết mình phạm vào sai lầm trí mạng, nên dùng cách này để dò xét Lưu Vũ.

      Mặc dù biết cách như thế có thể làm cho Chu Lâm vĩnh viễn thể lật người, cũng biết cách này có thể thử dò xét tấm lòng chân của Lưu Vũ, nhưng nhìn thấy thân thể Lưu Vũ sắp bị xe vận tải đụng trúng, trái tim của gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ra bước chân chậm rãi của cũng bắt đầu trở nên gấp rút.

      Khi tất cả xảy ra, đột nhiên như vậy, cho phép người ta có chút suy nghĩ và cân nhắc.

      Chu Lâm cũng nhìn thấy tình cảnh của Lưu Vũ, nhưng suy nghĩ của ta hoàn toàn khác với Từ Nhan. ta suy nghĩ: Tại sao lại xuất ở đây? Nếu đến, tại sao tới gặp ta? Mà muốn cho vợ của tới đây nhục nhã ta? Chẳng lẽ ở trong lòng của , mình chịu nổi kích? Loại hận ý này từ từ thăng hoa, từ lồng ngực đến đại não, cuối cùng trí thông minh, tình cảm cũng mất hết, trong mắt của ta chỉ có thù hận! ta chiếm được, người khác đừng hòng mơ tưởng, ta chẳng những muốn phá hủy Từ Nhan, còn muốn phá hủy Lưu Vũ. Dù sao trong tay Từ Nhan có tất cả chứng cớ của ta, nếu Từ Nhan truy cứu ta, ta vĩnh viễn có cách nào an tâm sống qua từng ngày, bởi vì ta biết tất cả nhược điểm của mình đều nằm trong tay Từ Nhan, tùy tiện lấy lý do có thể làm cho ta vĩnh viễn thể lật người, thậm chí giấy phép hành nghề luật sư của ta cũng có khả năng bị thu hồi và huỷ.

      " chết , người phụ nữ này!" ta nảy sinh ác độc, biết từ lúc nào, ta lấy dao cắt móng tay từ trong túi ra, mắt đỏ ngầu, ta muốn phá hủy Từ Nhan.

      sai, ta muốn phá hủy gương mặt của Từ Nhan, để gương mặt xinh đẹp của trở nên xấu xí, từ đó về sau, Lưu Vũ lưu luyến người phụ nữ này nữa.

      Ngược lại ta muốn nhìn chút, Lưu Vũ bị xe bao vây, sao có thể bay tới cứu vợ của , trừ phi đôi cánh dài, mặc dù cách các xa.

      Lúc này, Từ Nhan muốn đóng kịch nữa, trong mắt của chỉ có Lưu Vũ, cũng quên phía sau còn kẻ điên như sói nhìn chằm chằm, làm hành động điên cuồng với , cho nên chút phòng bị, chỉ nhằm vào Lưu Vũ trong dòng xe cộ.

      Giữa dòng xe cộ, Lưu Vũ thấy thanh dao cắt móng tay kia, sắc mặt nhất thời đại biến. Tim của bị bóp chặt, càng bất chấp xe cộ xung quanh mà chạy nhanh qua.

      "Két!" tiếng thắng xe vang lên, xe vận tải kia dừng lại bên cạnh Lưu

      Vũ.

      Cũng may là Lưu Vũ được huấn luyện trong đơn vị quân xung kích, mặc dù tình hình chính trị yên ổn, nhưng bản lĩnh của vẫn nhanh nhẹn như cũ, thân thể của nhảy qua tránh, để cho xe vận tải dừng lại đụng vào mình. Nhưng khi xe vận tải thắng lại xuất dòng khí lưu, đánh vào mặt của , ngờ lại rất đau.

      Ngay sau đó, lại chuỗi tiếng thắng xe vang lên, rất nhiều xe dừng lại bên cạnh .

      "Này, kiểu gì vậy? biết băng ngang qua đường rất nguy hiểm. . ." Tài xế thò đầu ra từ trong cửa xe, định mắng .

      Lưu Vũ cũng để ý tới, chỉ câu "Xin lỗi!", người chạy ra khỏi dòng xe chạy, chạy về phía Từ Nhan. Động tác của rất nhanh, hoàn toàn phát huy tốc độ 5km việt dã chạy trốn.

      Khoảng cách từ đường lớn chạy đến chỗ Từ Nhan tính là xa, nhưng cũng gần, nhưng Lưu Vũ xông về phía vợ của mình, lấy tốc độ nhanh như chớp, ôm lấy Từ Nhan.

      Dao cắt móng tay xẹt qua cánh tay Lưu Vũ.

      Mặc dù dao cắt móng tay bén, nhưng Chu Lâm tàn nhẫn dùng sức, lại nảy sinh ác độc, hơn nữa, độ bén của dao cắt móng tay phải là , cánh tay Lưu Vũ nhất thời bị cắt, xuất vệt máu lớn.

      Đau đớn đánh úp tới cánh tay của , nhưng mày nhíu, mặt cũng nhăn.

      Trong khắc kia, Chu Lâm sợ ngây người, ta ngờ tốc độ của Lưu Vũ nhanh như vậy, cho tới bây giờ, ta chưa từng nghĩ mình tổn thương Lưu Vũ, cho dù lần đó mình cùng người đàn ông Mỹ kia, ta biết lòng của Lưu Vũ bị thương rất nặng, nhưng ta chưa từng nghĩ tổn thương người Lưu Vũ.

      "A. . ." ta hét lên tiếng, như tỉnh táo, lại như chưa tỉnh táo, trong mắt của ta đều là hình ảnh Lưu Vũ bảo vệ Từ Nhan, còn dư lại chỉ có thét chói tai, tiếng thét chói tai phát ra từ đáy lòng.

      Lòng của ta bị kích động, kích động sâu, ta thể nhìn Lưu Vũ thích người phụ nữ khác như vậy, lúc còn học đại học, Lưu Vũ

      đối xử với ta giống như đối xử với Từ Nhan.

      Từ Nhan bị Lưu Vũ ôm chặt vào trong ngực, nghĩ đến tình cảnh của mình, trong mắt chỉ có Lưu Vũ, câu đầu tiên là: "Lưu Vũ, sao chứ?" biết có bị thương ở trong dòng xe cộ , tiếp đó, nhìn thấy vết thương cánh tay Lưu Vũ, sắc mặt thay đổi lớn, hô: " bị thương?"

      " sao." Lưu Vũ kiểm tra Từ Nhan từ xuống dưới, xem có bị thương , đối với mình vết thương cánh tay mình, thèm nhíu mày cái.

      thường ở trong sân huấn luyện, bị thương là chuyện thường tình, cho nên vết thương ngoài da này đối với , khác gì bị muỗi cắn. kiểm tra thân thể Từ Nhan, thấy bị thương, lòng mới thả lỏng, chỉ cần Từ Nhan của bị thương là được.

      "Lưu Vũ!" Chu Lâm như phát điên mà xông lên, muốn đẩy Từ Nhan được Lưu Vũ ôm vào lòng ra.

      giờ, ta chẳng còn gì nữa, sau khi trốn về từ nước Mĩ, ta mất tất cả, hôm nay ta mong Lưu Vũ hồi tâm chuyển ý, có thể trở lại bên cạnh ta, đây là cửa duy nhất mà ta có thể đặt cược. Nhưng khi ta nhìn thấy Lưu Vũ cực kỳ quan tâm với Từ Nhan, còn có tình cảm nồng nàn sau đó, ta liền sụp đổ, ta chưa từng bị đả kích như vậy.

      Ông trời công bằng, tại sao đối xử với ta tàn nhẫn như vậy? ta luôn nghĩ Lưu Vũ có tương lai gì, sau khi ta trở về Trung Quốc, lặng lẽ điều tra Lưu Vũ, mới biết Lưu Vũ hôm nay giống với ngày xưa, địa vị và tương lai giống với người ta quen vào tám năm trước, đây là điều duy nhất ta nghĩ tới. ta vẫn cho rằng trong lòng Lưu Vũ còn có ta, mặc dù lúc ấy ta tuyệt tình rời khỏi , ta vẫn nghĩ Lưu Vũ còn là người đàn ông hồn nhiên mà ngây ngốc trong sân trường vào tám năm trước. ta chưa từng nghĩ, tám năm gặp, Lưu Vũ lại càng đẹp trai, còn có trưởng thành và tương lai của , làm ta khỏi động tâm. Thế nhưng khi ta nhìn thấy người phụ nữ trước mắt này tất cả hi vọng của ta đều bị hủy.

      Lưu Vũ ôm Từ Nhan, nhảy ra, ánh mắt rất lạnh, giọng rất tuyệt tình, khóe miệng khẽ động, lời ra như dao găm đâm vào trái tim Chu Lâm: "Tôi đánh phụ nữ, nhưng đừng ép tôi ra tay, tôi hy vọng lần đầu tiên phá lệ của tôi là ở người ."

      "Lưu Vũ, chưa từng với em như vậy." Lòng của người phụ nữ nặng trĩu.

      "Đừng ép tôi ra tay, đừng làm bẩn tay của tôi, cút!" Lưu Vũ lạnh lùng ra những lời này, khom người ôm lấy Từ Nhan.

      Ánh mắt của Chu Lâm bị màn trước mắt đả kích. từng, Lưu Vũ từng ôm ta như vậy, khi đó Lưu Vũ rất trẻ tuổi, ta cũng rất thuần khiết, ôm ta chạy đường lớn. từng, ta là đôi làm người hâm mộ trong trường, là người mẫu mực của tất cả mọi người. từng với ta: "Lâm, buông em ra, trừ phi em cần ." Nhưng mà tại thế nào? buông ta ra, ôm người phụ nữ khác vào ngực, còn thân mật như thế, thâm tình như thế, thậm chí vì người phụ nữ này mà tàn nhẫn với ta.

      "Lưu Vũ, đừng ép em, đừng ép em!" Chu Lâm kêu khóc.

      Lòng của ta bị câu kia của Lưu Vũ mà tan vỡ, hung hăng vỡ ra, từng giọt máu. ta quỳ khóc mặt đất, đôi tay ôm mặt, khóc rất đau lòng, chỉ hy vọng Lưu Vũ quan tâm mà hỏi ta câu, cho dù quay đầu lại liếc nhìn ta cái.

      Nhưng chẳng có gì cả, Lưu Vũ quay đầu lại, thậm chí ngay cả phản ứng với ta cũng , căn bản muốn trả lời ta, trong lòng bây giờ chỉ lo lắng cho vợ của , chỉ có vợ của mới nhận được được tình cảm sâu sắc và quan tâm của .

      Từ Nhan nằm trong ngực của chồng, màn vừa rồi, vừa bắt đầu là cố ý muốn tránh, sau đó toàn tâm chú ý tới Lưu Vũ, chú ý tới khác thường của Chu Lâm phía sau. phạm sai lầm, bằng này đây là cơ duyên xảo hợp.

      Vừa rồi Lưu Vũ bất chấp tất cả xông tới, nhớ lại màn nguy hiểm như vậy, Từ Nhan cảm thấy mình dò xét cũng có tác dụng.

      Nếu nghĩ đến hậu quả, có lẽ dò xét, cũng để Chu Lâm có cơ hội tổn thương Lưu Vũ, càng khiến Lưu Vũ đứng trong dòng xe cộ nguy hiểm.

      Dao cắt móng tay của Chu Lâm vốn muốn vạch người mình, là Lưu Vũ chạy như bay tới đỡ thay . biết Chu Lâm liều mạng như vậy là tới đường cùng, có thể Chu Lâm lúc ấy coi như đâm chết, cũng muốn làm bị thương, nếu bị thương nặng, cũng bị dao cắt móng tay phá hủy khuôn mặt.

      Câu cuối cùng của Lưu Vũ khắc sâu vào lòng . chưa từng thấy Lưu Vũ tức giận như vậy, nét mặt như muốn ăn thịt người. Đúng như , đánh phụ nữ, nếu như có nguyên tắc này, có lẽ giơ nắm đấm, có lẽ tại Chu Lâm nằm mặt đất.

      Đối với Chu Lâm, có bất kỳ đồng tình nào, thậm chí có chút vui sướng. Đối với người thứ ba này, thể đồng tình, bởi vì đối phương cướp người đàn ông của .

      biết ta bỏ qua cho mình, lúc trước chưa từng muốn đuổi cùng giết tận, nhưng hành động điên cuồng lần này của ta chọc giận Từ Nhan.

      "A Vũ, mới vừa rồi làm em sợ muốn chết." chuyện chạy như bay vào dòng xe.

      " ai có thể tổn thương em, mặc kệ là ai, đều lưu tình." Lưu Vũ cho là hỏi chuyện đối xử với Chu Lâm.

      Từ Nhan vùi đầu sâu vào trong ngực của , giọng rầu rĩ truyền ra từ trong ngực: "A Vũ, mới vừa rồi em rất sợ hãi, em rất sợ. . ."

      "Đừng sợ, có ở đây, để ai gây tổn thương cho em." Lưu Vũ bảo đảm.

      "Chúng ta bệnh viện , vết thương tay của cũng ."

      "Được."

      "Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy."

      "Đối với chuyện của em, ở trong mắt phải là chuyệnngốc."

      Hai người ngọt ngọt ngào ngào , nhưng biết ánh mắt Chu Lâm bắn

      ra tia ác độc sau lưng, đối thoại của hai người bọn họ, toàn bộ truyền vào tai ta.

      "Lưu Vũ, Từ Nhan, tôi bỏ qua cho hai người, tuyệt đối bỏ qua!" ta gào thét trong lòng, nhưng nước mắt cũng chảy xuống từ trong đôi mắt trống rỗng.

      Có lẽ tương lai lâu, nghênh đón đến trận bão táp, về phần trận bão táp này gây tổn thương cho ai, đến cuối cùng là người nào, cũng thể biết được.
      Last edited by a moderator: 29/5/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 47:

      Từ Nhan luôn luôn theo châm ngôn: người phạm tôi tôi phạm người, người phạm ta ta tất phạm người.

      phải biết mờ ám của Chu Lâm, chỉ là làm bộ như biết thôi.

      Từ Nhan cũng có chuyện gì làm, mỗi ngày dạo phố chuyện phiếm với ba mẹ chồng, ngày tháng rất nhàn nhã nên dường như quăng hết chuyện của Chu Lâm ra khỏi đầu. Vết thương cánh tay Lưu Vũ, ra coi là nghiêm trọng, chỉ là chút ngoại thương da thịt, tựa như tổn thương nặng hơn trong khi huấn luyện cũng bị. Nhưng mà luôn mượn việc cánh tay có thương tích bảo tắm cho , còn là: vết thương thể đụng vào nước.

      Đối với hành động khác thường của Chu Lâm, lúc ấy Từ Nhan nửa đùa nửa mỉa mai: "Năm đó sao lại ta chứ?" Ý là người phụ nữ điên cuồng như vậy, sao còn như si như cuồng.

      "Năm đó ta phải như thế." mặc dù Lưu Vũ rất muốn thừa nhận, nhưng lại thể thừa nhận bây giờ Chu Lâm có loại cảm giác làm cho người ta sợ hãi.

      "Rất thuần khiết? Vậy sao năm đó còn bỏ ?"

      "Đừng nữa Tiểu Nhan. Cũng qua rồi, em còn nữa làmgì." Lưu Vũ rất muốn hồi tưởng lại chuyện cũ năm đó.

      "Chỉ hiểu người điên cuồng như thế lúc đầu sao mà ngây thơ được." Từ Nhan trước giờ nhanh mồm nhanh miệng, mặc dù sau khi kết hôn, dưới giúp đỡ của Lưu Vũ sửa lại ít, nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.

      Lưu Vũ lời nào, lông mày chỉ hơi nhăn lại.

      , ngay cả cũng ngờ, huống chi là Từ Nhan? Chu Lâm thay đổi rất nhiều, có thể kể từ sau khi ta ra làm việc, con người trở nên xa lạ, còn Chu Lâm thuần khiết trước kia rồi. Trí nhớ của chỉ dừng lại ở Chu Lâm thời đại học, còn Chu Lâm ra làm việc còn là mối tình đầu của rồi.

      Thấy nét mặt Lưu Vũ, Từ Nhan biết lần này mình có chút quá mức, ai chưa từng có mối tình đầu, ai chưa từng có trí nhớ tốt đẹp, Lưu Vũ có, cũng có, thể khiến Lưu Vũ quên quá khứ, nhưng bây giờ và tương lai là , người mấy chục năm sau làm bạn với , chỉ có Từ Nhan .

      nhàng ôm lấy , thương xót than tiếng trong lòng, hề về Chu Lâm nữa.

      Nhưng biết, tha cho Chu Lâm.

      Ngày thứ nhất, điện thoại di động có tin nhắn: ta khắp trong bệnh viện, hình như rất phiền não.

      Còn có rất nhiều hình, đủ loại, có hình Chu Lâm ngủ, cũng có hình ta cáu kỉnh, có hình ta ở khắp nơi, còn có hình chụp sát mặt. Xen hình, Từ Nhan cảm thấy rất hài lòng.

      Ngày thứ hai, điện thoại di động có tin nhắn: ta muốn lao ra khỏi bệnh viện, nhưng bị người ta ngăn lại.

      Người phụ nữ trong hình có vẻ mặt như muốn ăn thịt người, làm cho người ta buồn cười nhưng cười ra được.

      Ngày thứ ba, ta la to lớn, bắt đầu đập đồ ở trong bệnh viện.

      Vẫn là hình, nhưng lúc này người phụ nữ trong hình dù vẫn dữ dằn, vẻ mặt lại mệt mỏi vô cùng.

      Ngày thứ tư, ta bắt đầu gọi điện thoại, hình như có hành động phá rồi.

      Trong hình, người phụ nữ gọi điện thoại, cũng tra máy vi tính, còn viết thư nặc danh. Từ Nhan cau mày, rồi lại giãn ra.

      Từ Nhan vĩnh viễn chỉ trả lời lại câu: giám thị chặt chẽ, cho ta có hành động quá khích.

      Lần đầu tiên, Từ Nhan có khoái cảm vì là con của cán bộ cao cấp, thân phận khiến thấy mâu thuẫn này lại có chỗ tốt của nó. Từ rất nhiều báo cáo được gửi tới, biết Chu Lâm muốn hành động, thậm chí muốn gọi điện thoại đến quân khu của Lưu Vũ, nhưng điện thoại này từ đầu đến cuối đều gọi ra được, ta luôn bị theo dõi.

      Giai Giai , chị dâu, người phụ nữ có da mặt dày thế này, tuyệt đối thể tha ta, được thả ra ngoài rồi ta cắn người.

      Đúng, nếu như mình tha cho Chu Lâm, ta từ bỏ ý đồ sao? Người phụ nữ này quá biết xấu hổ, khi ta điên cuồng muốn tổn thương , cũng quyết định đánh ra. Tàn nhẫn phải thủ đoạn của , cũng muốn bị trả thù nhiễm đỏ cặp mắt, nhưng thế giới này, khi bạn nhân từ muốn tha cho người khác, đối phương lại cảm kích bạn. Từ Nhan từng có ranh giới cuối cùng, chỉ cần Chu Lâm làm chuyện tổn thương Lưu Vũ, tha cho ta, quên hành động quá khích trước đó của ta, bởi vì phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ, nhưng người phụ nữ này hề có ý từ bỏ, thể trách rồi.

      Mặc kệ người phụ nữ này làm gì mờ ám sau lưng, tất cả đều trong suy nghĩ và dự đoán của Từ Nhan, nên từ từ bắt đầu kế hoạch.

      Nhưng ngoài mặt, vẫn như thường, bình thường đến thể nhìn ra gì khác thường, nên náo liền náo, nên chơi liền chơi, bọn họ còn ra bờ biển. Bờ biển ở thành phố G có phong cảnh xinh đẹp, lữ khách tới đây nghỉ phép hàng năm đặc biệt nhiều, mặc dù thời tiết rất lạnh, gió biển khá mạnh, nhưng vẫn có cảm giác mỹ diệu nên lời.

      Còn nhớ Lưu Vũ từng với , trước đây lâu nơi này từng cử hành đại hội tỷ võ trong quân khu, lính của đạt được vô địch ở đây, còn được phá cách đề cử.

      Mấy ngày trước Lưu Vũ còn cho biết, lính của sắp tốt nghiệp ra trường lính. tò mò về người lính đó, kiểu người gì mới được Lưu Vũ liên tục tán thưởng chứ? Nghe cậu lính này vượt qua tất cả trở ngại, rốt cuộc cùng kết hôn với bạn nhau nhiều năm của mình, việc này khiến nhớ lại cuộc hôn nhân của mình và Lưu Vũ, và mối tình đầu vào năm năm trước.

      "Em gặp được cậu ấy và bà xã ở trong hôn lễ của chúng ta." Lưu Vũ đưa tay mơn trớn mặt của , phất sợi tóc của ra.

      Lúc này Từ Nhan mới nhớ tới, mặc dù bọn họ đăng ký, nhưng hôn lễ bởi vì chưa gặp bố mẹ chồng, cho nên vẫn chưa tổ chức. Mấy ngày trước nghe mẹ chồng muốn làm hôn lễ náo nhiệt, có lúc cảm thấy, đăng ký tốt, hôn lễ lại phiền toái.

      Trong điện thoại mẹ Từ : "Ngốc, chuyện kết hôn là cả đời, cả đời người phụ nữ chỉ mặc áo cưới lần, sao có thể qua loa?"

      Người già có ý của người già, người trẻ tuổi ý của người trẻ tuổi, ra chuyện hôn lễ, trừ phiền toái chút, cũng khá là hay.

      "Cũng đâu cần các con phải làm gì, đến lúc đó con và tiểu Vũ chỉ cần đến là được, tất cả đều có mẹ và mẹ chồng con làm hết." Bên tai của vang lên lời mẹ lúc ấy.

      suy nghĩ điện thoại vang lên, xem số, là chú Vương gọi đến. Chú Vương là cấp dưới trước kia của ba , hôm nay cũng đảm nhiệm chức vụ ở thành phố G. Bấm nghe xong, nhàng hô tiếng: "Chú Vương."

      "Tiểu Nhan à, chuyện làm xong rồi." Trong điện thoại vang lên giọng hào phóng của chú Vương.

      "Cám ơn chú Vương, cháu biết ai ở thành phố G hết, chỉ đành phải làm phiền ngài."

      Khi cúp điện thoại, Từ Nhan cảm thấy đầu rất đau, nên cau mày nhàng ấn trán của mình, mệt mỏi.

      Lúc này, trong phòng tắm truyền đến tiếng của Lưu Vũ: "Bà xã, nâng tay lên được, em giúp tắm phía dưới ."

      Từ Nhan bình tĩnh lại, bỏ điện thoại vào trong túi xách rồi chạy dô phòng tắm. Dừng ở ngoài phòng tắm liền thấy Lưu Vũ dùng cái tay bị thương nắm tóc, cái tay khác lại đáng thương đặt bên người, khiến thấy vừa buồn cười vừa hết cách. Mấy ngày nay Lưu Vũ vẫn luôn như vậy, biết tay của sớm khỏi rồi, nhưng cố ý bắt gọi đầu cho , mỗi lần giúp tắm, luôn đánh lén , kéo vào trong nước, mỗi lần tức giận muốn đánh , lại dùng cặp mắt vô tội nhìn , khiến xuống tay được.

      Người đàn ông này, mỗi lần đều có biện pháp trị , biết tính khí tốt, còn luôn chọc phát điên, phát điên sau rồi lại dùng miệng chận miệng của , hôn nhau nóng bỏng trong nước.

      "Bà xã, ông xã đáng thương mà." Giọng của Lưu Vũ truyền tới từ trong phòng tắm.

      "Vết thương của lành từ sớm, còn muốn em gội đầu cho?" Từ Nhan đứng đó hề làm gì.

      "Bà xã, bị em phát rồi." Lưu Vũ cười hì hì.

      Nhưng Từ Nhan vẫn tới, tự động gội đầu cho . ra gội đầu cho ông xã cũng là niềm vui, loại tình thú, có thể tăng tiến tình cảm giữa vợ chồng. Kể từ sau khi Chu Lâm xuất , Từ Nhan sửa lại tính tình của mình ít, cảm thấy mình tính khí nóng nảy của mình sớm muộn xảy ra chuyện, ra rất hoài niệm mình trước kia, năm năm trước thay đổi mình đến mức có lúc mình cũng nhận ra.

      Lần đầu tiên đối mặt tiểu tam, ra rất muốn tát ta hai cái, nhưng thể làm như vậy. thể như người đàn bà chanh chua, mất thân phận trước mặt chồng mình. Cho nên phải dùng kế, khi Chu Lâm nhào về phía , cố tình dựa vào Lưu Vũ, càng làm cho Lưu Vũ nhiều hơn. Đàn ông đều đồng tình người yếu, nếu như lúc ấy biểu mạnh mẽ, mặc dù Lưu Vũ cái gì, nhưng có thể đồng tình Chu Lâm, cho nên phải dập tắt khả năng này hoàn toàn, mặc dù biết trong lòng của Lưu Vũ chỉ có .

      Hành động của Chu Lâm hoàn toàn ở trong dự liệu của , càng bình tĩnh, Chu Lâm càng khẩn cấp nhảy tường, có lúc còn rất châm chọc.

      Kể từ có chuyện Chu Lâm mang thai, Từ Nhan càng cảm thấy, mình quả nên có con rồi, có đứa bé đồng nghĩa với hoàn toàn bắt được trái tim của chồng và ba mẹ chồng, mà tình của chồng dành cho vợ con vượt xa điều mà muốn rất nhiều.

      "Bà xã, em tốt." Lưu Vũ xoay người, hôn sâu.

      Vòi phun trong tay Từ Nhan rơi xuống đất, đôi tay ôm chặt cổ Lưu Vũ, cũng thâm tình đáp lại.

      Khi bị đặt lên giường, Từ Nhan đột nhiên nghĩ tới điều gì, câu: "A Vũ, cái đó của em chưa tới."

      Lưu Vũ hôn , nghe được câu đầu đuôi này, liền hỏi câu: "Cái gì chưa tới?"

      "Bạn tốt của em quá tuần vẫn chưa tới." Từ Nhan tăng cao thanh của mình.

      Lưu Vũ giật mình, nửa ngày phục hồi lại tinh thần, lầm bầm hỏi: "Có phải mang bầu ?"

      "Em biết, trước kia cũng từng quá tuần chưa tới, sau đó lại tới, nghe bác sĩ , khi có áp lực lớn thời gian kéo dài."

      Lưu Vũ bò xuống giường, vội vã mặc quần áo, liền trực tiếp chạy ra ngoài, Từ Nhan kêu: " đâu?"

      "Mua giấyChương 48:

      Nhưng, vào ngày hôm sau, Từ Nhan biết mình cần xác định việc có thai hay nữa, bởi vì cái đó của tới. Nhìn vết máu như hoa mai drap giường, mặc dù nhiều, nhưng cảm thấy hy vọng trong lòng mình rơi vào khoảng .

      Bên cạnh giường sớm có bóng dáng của Lưu Vũ, sau khi dậy sớm kêu tiểu để kiểm tra mất rồi. tại Từ Nhan có cảm giác hận thù, là loại căm hận dành cho giấy thử đó. Khi hoàn toàn tin tưởng giấy thử, nó lại dùng phương thức đặc biệt này tuyên bố xảo trá và lừa gạt của nó.

      Còn nhớ lúc sáng sớm tiểu, mặc dù mơ màng cầm giấy thử kiểm tra, nhưng khi thấy giấy thử này ra hai vạch, bộ não mơ màng của hoàn toàn tỉnh táo.

      "Mang thai?" lúc ấy Từ Nhan thào .

      " tốt quá, bà xã, tốt quá." Lúc ấy Lưu Vũ hưng phấn đến biết biểu đạt thế nào, chỉ dùng sức ôm xoay quanh.

      Sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp , dù hưng phấn khi kiểm tra thấy hai vạch, nhưng bị kêu dậy quá sớm khiến mí mắt ngừng đánh nhau, rốt cuộc khống chế được, nên lại ngủ nữa, tỉnh lại còn bóng dáng của Lưu Vũ. nghĩ nhất định chạy cho bố mẹ chồng cái tin tức tốt này rồi.

      Nhưng vết máu dưới người là sao chứ? Nếu như mang thai, sao cái đó của lại tới?

      Vậy có phải đặc biệt châm chọc ?

      Khi cảm thấy phía dưới mình dinh dính, thấy vết máu drap giường còn chưa phục hồi tinh thần lại, lâu mới nghĩ ra là cái đó của mình tới.

      Nhưng biết Lưu Vũ báo cho cả thế giới rồi.

      Nếu quả mang thai, báo cho mọi người biết cũng bình thường, đây là tâm trạng đặc biệt của người làm ba mẹ. Lưu Vũ luôn muốn đứa bé, cũng khó trách khát vọng thế, hơn ba mươi tuổi rồi, hai người cũng chuẩn bị hai tháng, có bất kỳ biện pháp ngừa thai gì, chỉ muốn có thể trúng thưởng vào buổi sáng, hôm nay rốt cuộc ra kết luận, có thể vui mừng sao?

      ra cảm giác của Từ Nhan cũng vậy thôi. Khi thấy được hai vạch đỏ giấy thử hưng phấn và vui sướng của còn mạnh hơn Lưu Vũ nhiều, bởi vì muốn đứa bé này hơn bao giờ hết, nhưng vết máu loang lổ giường hôm nay, phải giải thích thế nào?

      còn nhớ lúc mơ mơ màng màng ngủ, Lưu Vũ ở bên tai : "Bà xã, bảo bối của , vĩnh viễn em." Hình như còn nghe lầm bầm "năm năm" gì đấy, nhưng lúc đó buồn ngủ quá, nên có nghe .

      Nếu như trước đó còn hoài nghi tình của Lưu Vũ, kể từ sau chuyện của Chu Lâm, còn nghi ngờ nữa.

      Phụ nữ có lúc rất quái lạ, ràng có thể nhìn ra tấm lòng của đàn ông từ hành động của họ, nhưng lại vẫn muốn dò xét, muốn ta chính miệng ra, nhưng dù đàn ông ra, phụ nữ vẫn hoài nghi.

      phải cũng là người phụ nữ như vậy sao? hoài nghi thử dò xét cũng chỉ để làm sáng tỏ nghi ngờ, để mình thấy an toàn hơn.

      Khi ngẩn người, mẹ Lưu tiến vào, bà biết con dâu mang thai, nên cười khép miệng được.

      quá ý của mẹ rồi, nhà họ Lưu vẫn luôn mong đợi đứa bé này, mặc dù và Lưu Vũ mới kết hôn hai tháng, nhưng Lưu Vũ sắp ba mươi lăm tuổi, vào tuổi này mà có con là chuyện vui sướng cỡ nào, nhưng hôm nay đứa này lại đến chậm rồi.

      "Tiểu Nhan à, tại có thai, thể suy nghĩ những chuyện khác nữa, phải an tâm dưỡng thai, tất cả chúng ta chuẩn bị xong, con chỉ cần lo dưỡng thai thôi." Mẹ chồng ngừng bên tai .

      Từ Nhan miễn cưỡng nở nụ cười, biết làm sao chuyện này với bố mẹ chồng. Chẳng lẽ : " xin lỗi, mẹ, con có thai, chỉ là hiểu lầm thôi." Như vậy có thể đả kích mẹ chồng ?

      Đều do Lưu Vũ, chuyện còn chưa hoàn toàn xác định, sao lại việc này cho bố mẹ chồng? Đúng, chuyện này đáng giá cao hứng, nhưng tối thiểu cũng phải đến bệnh viện xác định chứ? Chỉ bằng tấm giấy thử, mà khẳng định mang bầu? di-en da-n l-e qu-y d-on

      tệ, trước đó cũng tin giấy thử, cho là chỉ cần que kiểm ra dấu hiệu mang thai, nhất định mang thai. Trước khi bạn tốt đến, cũng giống như Lưu Vũ, cho rằng mình mang thai. Nếu như phải dưới thân thể có vệt đỏ, cũng xác định mình mang thai.

      Lưu Vũ đứng ở bên cạnh mẹ Lưu, nhìn mẹ mình bận này bận kia, khóe miệng của lộ ra nụ cười ngốc nghếch. Thấy vợ mình còn ngồi ngây ngốc giường, : "Tiểu Nhan, có phải mệt mỏi hay ?"

      Từ Nhan phục hồi tinh thần lại, thấy mẹ chồng còn trong phòng, lại thể , liền kéo Lưu Vũ lại gần, giọng ghé vào lỗ tai : "Em có chuyện muốn với ."

      "Chuyện gì?" khóe miệng Lưu Vũ vẫn lộ ra nụ cười.

      Từ Nhan nhìn nhìn mẹ chồng bận rộn cách đó xa, cắn cắn môi, tựa vào lỗ tai Lưu Vũ : "Em có mang thai."

      "Sao có thể!" Lưu Vũ trợn to hai mắt, chút suy nghĩ liền chối bỏ lời của Từ Nhan.

      Nếu như ngày hôm qua bọn họ kiểm tra thể nhận định, sáng nay kiểm lại sao có thể sai được? biết vợ mình còn nghi ngờ, nhưng giấy thử xác định chuyện mang thai rồi mà?

      "Em có mang thai." Từ Nhan rất khẳng định cho chồng biết.

      Lưu Vũ còn muốn phản bác, nhưng bị động tác kế tiếp của Từ Nhan làm giật mình. nhàng vén chăn lên, chỉ cho mình nhìn vết máu drap giường dưới chăn. dùng động tác im ắng này để cho biết việc mình mang thai.

      Nhưng động tác này của , lại làm cho Lưu Vũ nghĩ tới chuyện khác —— vợ của bị thương.

      Vết máu bắt mắt đó, lại liên tưởng đến chuyện mang thai, người làm cha lần đầu như liền bối rồi. Máu? Có phải thai nhi trong bụng bị tổn thương ? Tối ngày hôm qua đâu có ấy ấy với , càng có bất kỳ hành động quá khích, chẳng lẽ do lần trước Chu Lâm đẩy ngã ? Nhưng đúng, chuyện đó qua bảy tám ngày rồi, nếu có tổn thương, ngày đó có, thể nào mấy hôm sau mới chậm rãi phát tác.

      Lưu Vũ cách nào suy nghĩ gì, ý niệm duy nhất của là, vợ của vô cùng có khả năng sẩy thai! cũng kịp nghĩ gì khác, chỉ vội vã ôm lấy vợ chạy ra ngoài cửa, cũng lo vợ mình chỉ mặc áo ngủ, chạy ra ngoài đường lạnh lẽo.

      "Tiểu Vũ, con sao thế?" Mẹ Lưu mới vừa phục hồi tinh thần lại, Lưu Vũ ôm Từ Nhan xuống lầu.

      Lúc này, bà cũng thấy được vũng máu giường, hề suy nghĩ, bà liền cầm quần áo của Từ Nhan chạy theo.

      Đối với nhà họ Lưu, vết máu dính drap của Từ Nhan, giống như tiếng sấm giữa trời quang, nét mặt mỗi người đều khác, ý tưởng cũng giống nhau.

      Ý của Lưu Vũ vô cùng đơn giản, vợ của nhất định bị chảy máu, nguy hiểm đến sinh mạng con của .

      Còn ý của mẹ Lưu là: xem ra cháu trai còn cần thời gian mới đến, cháu à, cháu nghịch ngợm, trước khi đến còn chơi trốn tìm.

      Ba Lưu lại nghĩ, chuyện gì thế nhỉ? Mang thai? Hay mang thai?

      Giai Giai ngáp, buồn ngủ quá, muốn bò vào chăn ngủ tiếp. Chị dâu bị gì thế? Tại sao ai cho biết chuyện gì xảy ra?

      Từ Nhan ở trong phòng cấp cứu lại cảm thấy bó tay, mình có mang thai, chỉ là dì cả tới thôi, sao ai cũng tưởng ngã bệnh chứ? Cần kinh động mọi người vậy sao?

      "Bác sĩ, tôi có mang thai." Từ Nhan nhìn bác sĩ, cảm thấy ra vậy hơi tức cười.

      "Lại chuyện gì nữa?"

      "Là như vậy, bác sĩ. Cái đó của tôi rất lâu chưa tới, liền cho rằng mang bầu, ngày hôm qua dùng giấy thử, lại thử ra mang thai, sáng sớm hôm nay thử nữa, vẫn thấy mang thai, cho nên chồng tôi liền nghĩ tôi bị chảy máu là bình thường, chỉ lo bế tôi chạy, mặc kệ tôi giải thích với ấy thế nào, ấy cũng nghe." Từ Nhan biết giải thích chuyện này với bác sĩ thế nào, may bác sĩ là phụ nữ, nếu như bác sĩ là nam, nhất định mắc cỡ đến mức chui xuống lỗ.

      Bác sĩ cau mày, có gạt bỏ lời của nhưng cũng chấp nhận nó, mà gọi y tá bên cạnh: "Chuẩn bị thử máu."

      Bác sĩ thể nào bởi vì câu của Từ Nhan cho rằng có việc gì, cũng thể bởi vì Lưu Vũ điên cuồng đưa người tới liền cho là có chuyện, tại đầu tiên phải xác định có mang thai hay , chỉ cần xác định điểm này, sau đó cần làm gì nữa.

      Lúc ra phòng cấp cứu, Từ Nhan cảm thấy mình mất hết thể diện, mà tất cả là do Lưu Vũ.

      " hồ đồ." Bác sĩ chỉ câu như vậy, liền lắc đầu muốn rời khỏi.

      "Bác sĩ, ngài còn chưa vợ tôi có bị gì nặng ." Lưu Vũ kéo nác sĩ lại hỏi ngay.

      " có mang thai, sao lại có chuyện?"

      " mang thai? thể nào, chúng tôi dùng giấy thử. . . . . ." được nửa câu, Lưu Vũ liền dừng lại.

      Chẳng lẽ, bọn họ bị quy thử lừa? thể nào, nếu giấy thử vô dụng tì quốc gia này còn sản xuất chi nữa?

      " mang thai." Bác sĩ bỏ xuống những lời này liền mất.

      Trong khoảng thời gian ngắn Lưu Vũ vẫn chưa trở lại bình thường, làm sao có thể mang thai? Giấy thử quỷ quái lừa họ sao?

      "Xem , hại em mất hết thể diện trước mặt bác sĩ." Từ Nhan trừng mắt liếc cái.

      "Nhưng giấy thử. . . . . ." Lưu Vũ vẫn quẹo qua ngõ rẽ được.

      "Giấy thử đó tin được." Từ Nhan cũng cảm thấy, lúc này như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

      Ngày hôm qua nửa nửa giả, mang thai rồi mang thai. Sáng sớm nay kiểm lại thấy mang thai. Rồi sau đó dì cả đến, làm vỡ vụn mang thai, cảm giác chợt cao chợt thấp này, còn kích thích hơn tàu lượn, cũng khiến hy vọng và vọng của người ta tăng gấp đôi.

      " mất thể diện, còn chưa có xác định, sao lại trực tiếp đưa chị dâu đến bệnh viện bảo là sảy thai." Sáng sớm kêu người ta, kéo thân thể đứng ngay ngắn ở bệnh viện, kết quả lại gây ra chuyện nực cười.

      Ý tưởng duy nhất của Lưu Vũ bây giờ là về nhà phải giục hết toàn bộ mấy giấy thử.

      ràng là hành hạ người khác mà. có việc gì lại sản xuất ra thứ đồ gieo họa đó chi? Khi tuyên cáo vợ mình mang thai với khắp thế giới, kết quả lại tạt chậu nước lạnh, cho biết tất cả đều là hiểu lầm do giấy thử gây ra.

      Mẹ Lưu cũng gì, chỉ có chút thất vọng rời . Ba Lưu lại vỗ lên bả vai con trai, câu: "Tiểu Vũ à, ba biết con muốn con đến điên rồi, nhưng. . . . Con đừng hành hạ người khác vậy chứ."

      Lưu Vũ khổ mà được, muốn con, nhưng đâu có muốn đến mức lấy giả làm chứ? Ai cho biết, chuyện gì xảy ra ? Lại nhìn Từ Nhan, mặt cũng có vẻ thất vọng, nhưng vẻ trầm tư càng nhiều hơn, biết vợ mình cũng mong con, nhưng chuyện hiểu lầm này làm cho người ta dở khóc dở cười.

      Lưu Vũ cảm thấy đầu sỏ gây nên chuyện này là giấy thử, là nó khiến người lúng túng. tại việc duy nhất phải làm là, về nhà xử lý những "Đầu sỏ gây nên" kia.

      Về đến nhà, liền chạy vào phòng lấy hết giấy thử ra, ném toàn bộ vào trong thùng rác. Trong mắt , những giấy thử đó chính là sỉ nhục của , hình như mỗi tấm giấy thử đều cười nhạo lỗ mãng của .

      Nhưng, vừa mới ném vào, giấy thử lại lên hai vạch đỏ.

      Nhìn lại đáy thùng rác, có nửa chai sữa tươi biết ai uống còn dư, lúc này đổ ra ngoài, vừa đúng rơi vào giấy thử.

      Tiếp đó nhìn nhãn hiệu của que, chính là hiệu mà sáng nay và lần thứ hai ngày hôm qua mà thử.

      phải mỗi cái đều chỉ mua hai que thôi sao? Sao lại có thêm cái nữa?

      " ra là sữa tươi cũng mang thai." Giai Giai đột nhiên câu.
      thử." Lưu Vũ ném xuống những lời này, người chạy ra khỏi gian phòng.

      Khi Lưu Vũ chạy ra ngoài, vừa đúng đụng phải ba Lưu, gì, chỉ trực tiếp vọt ra khỏi cửa. Ba Lưu kỳ quái nhìn con trai, thầm trong lòng: tiểu Vũ sao thế? Nhưng lại nghĩ nhiều, chỉ lo trở về phòng.

      Sau đó, trở về ôm theo đống giấy thử, bày khắp góc giường.

      Từ Nhan nhìn đống giấy thử giường, ngẩng đầu kinh ngạc hỏi : " mua nhiều vậy chi?"

      " biết loại nào tốt, nên mua mỗi loại hộp, kết quả mua nhiều vậy đó."

      " ngốc quá, giấy thử này dù đắt hay rẻ, cũng giống nhau thôi mà, mua loại là được." Từ Nhan hơi khẩn trương.

      Lúc kinh nguyện đến trễ, hoài nghi mình có mang thai, nhưng trong lòng dám xác định. Nếu quả mang bầu, và Lưu Vũ đều kiên định hơn, dưới nhà họ Lưu cũng vui mừng, dù sao đứa bé này đều được tất cả mọi người mong đợi, nhưng nếu như mang thai sao? Nếu như trước kia kinh nguyệt chưa đến chỉ là do áp lực sao? Chuyện xảy ra gần đây tình vốn nhiều, chuyện của Chu Lâm khiến thấy quá mệt mỏi, nên kinh nguyệt đến chậm cũng có thể giải thích được.

      "Còn lo lắng làm gì, mau thử xem." Lưu Vũ còn gấp hơn .

      Từ Nhan hơi hồ đồ lờ mờ, cũng biết phải làm như thế nào. thanh buồn buồn của truyền tới từ phòng vệ sinh: "Em biết dùng."

      "Xem hướng dẫn xem, vào giúp em." Lưu Vũ còn gấp hơn Từ Nhan, rất muốn làm cha đấy.

      " cần, em tự làm được, đừng vào." Mặc dù hai người sớm quen thuộc mỗi bộ phận người nhau, nhưng chuyện này là chuyện khác.

      Để Lưu Vũ giúp tiểu? Đánh chết cũng làm, chuyện mất mặt như vậy, dù là chồng cũng được.

      Nhưng càng gấp, lại càng tiểu được, gấp đến độ mặt cũng đỏ bừng. Cuối cùng vất vả tiểu ra nửa ly, vội vàng bỏ giấy vào trong để kiểm tra.

      "Xong chưa?" Lưu Vũ đợi kịp, hỏi tiếng, người xông tới rồi.

      Từ Nhan nhìn giấy thử, có động tác gì cả. Lưu Vũ liền bu lại, hỏi : "Kiểm chưa? Có mang thai ?" Trong giọng lộ ra nóng nảy.

      Từ Nhan chỉ đưa giấy cho xem, tờ giấy kia ra vạch đỏ, hề có vạch thứ hai, dù nhạt cũng có. Trong mắt Lưu Vũ lộ vẻ thất vọng, tin mấy, hỏi : "Em kiểm kỹ chưa? thể nào có vạch đỏ, hay là em làm sai hướng dẫn?"

      "Hay là em thử lần nữa?" Từ Nhan cũng dám bảo đảm, cảm thấy có lẽ làm đúng hướng dẫn.

      " lấy giấy thử cho em." Lưu Vũ vội vàng chạy lấy hộp giấy thử hiệu khác, nếu giấy thử hiệu lúc nãy thử ra, phải bỏ hiệu đó rồi.

      Trong ánh mắt đầy mong chờ của Lưu Vũ, Từ Nhan tâm thần thấp thỏm cầm lấy giấy thử trong tay , sau đó nghiêm túc cẩn thận kiểm tra lần nữa theo hướng dẫn, lần này bên cạnh vạch đỏ đó, có vạch đỏ vô cùng nhạt khác.

      "Vậy là mang thai à?" Từ Nhan rất xác định hỏi.

      Lưu Vũ rất khẳng định : "Mang thai, mặc dù ràng, nhưng cũng vẫn có vạch, cho nên nhất định là mang thai."

      "Em thấy sáng sớm ngày mai nên kiểm lại, hướng dẫn ghi kiểm lúc sáng là tốt nhất." Từ Nhan vẫn cảm thấy có phần thể nào.

      "Chớ hoài nghi, nhất định là mang bầu. phải cho ba mẹ biết, hai người họ nhất định mong đợi đứa bé này đến hơn bất kỳ ai." Lưu Vũ quá đỗi vui mừng nên ngôn hành cử chỉ đều có vẻ trẻ con.

      "Đừng, A Vũ. Chuyện này chúng ta chưa xác định, sao có thể với ba mẹ, hay là chờ sáng ngài mai tiểu rồi kiểm lại hãy ." Từ Nhan kêu lại.

      "Nhưng giấy ràng. . . . . ."

      "Nhưng tờ giấy thử thứ nhất có gì cả." Mặc dù cũng muốn, nhưng Từ Nhan vẫn quên nhắc nhở.

      "Tờ giấy kia bị hư." Lưu Vũ chút suy nghĩ liền xử "tử hình" tờ giấy thử kia.

      "Nhưng có thể tờ giấy thứ hai hư sao." Từ Nhan mặc dù nhẫn tâm ra suy đoán này, nhưng vẫn đả kích tin tưởng của .

      Lưu Vũ lập tức phủ quyết: " thể nào, tờ giấy thứ nhất hư. . . . Được rồi, ngày mai kiểm tra lại rồi ." đến sau, mặt Lưu Vũ có vẻ thất vọng, và rất là lo lắng.

      Từ Nhan cũng có cảm giác như . Trong lòng cũng mong đợi sinh mệnh này đến như chồng , muốn hơn bất cứ thứ gì, nhưng đứa này đến lúc nào, phải coi duyên phận.

      Từ Nhan kìm lòng được vuốt bụng của mình: mình mang bầu sao?

      vui mừng cũng nghi ngờ, tất cả chỉ có thể đợi đáp án ngày mai.
      Last edited by a moderator: 28/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48:

      Nhưng, vào ngày hôm sau, Từ Nhan biết mình cần xác định việc có thai hay nữa, bởi vì cái đó của tới. Nhìn vết máu như hoa mai drap giường, mặc dù nhiều, nhưng cảm thấy hy vọng trong lòng mình rơi vào khoảng .

      Bên cạnh giường sớm có bóng dáng của Lưu Vũ, sau khi dậy sớm kêu tiểu để kiểm tra mất rồi. tại Từ Nhan có cảm giác hận thù, là loại căm hận dành cho giấy thử đó. Khi hoàn toàn tin tưởng giấy thử, nó lại dùng phương thức đặc biệt này tuyên bố xảo trá và lừa gạt của nó.

      Còn nhớ lúc sáng sớm tiểu, mặc dù mơ màng cầm giấy thử kiểm tra, nhưng khi thấy giấy thử này ra hai vạch, bộ não mơ màng của hoàn toàn tỉnh táo.

      "Mang thai?" lúc ấy Từ Nhan thào .

      " tốt quá, bà xã, tốt quá." Lúc ấy Lưu Vũ hưng phấn đến biết biểu đạt thế nào, chỉ dùng sức ôm xoay quanh.

      Sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp , dù hưng phấn khi kiểm tra thấy hai vạch, nhưng bị kêu dậy quá sớm khiến mí mắt ngừng đánh nhau, rốt cuộc khống chế được, nên lại ngủ nữa, tỉnh lại còn bóng dáng của Lưu Vũ. nghĩ nhất định chạy cho bố mẹ chồng cái tin tức tốt này rồi.

      Nhưng vết máu dưới người là sao chứ? Nếu như mang thai, sao cái đó của lại tới?

      Vậy có phải đặc biệt châm chọc ?

      Khi cảm thấy phía dưới mình dinh dính, thấy vết máu drap giường còn chưa phục hồi tinh thần lại, lâu mới nghĩ ra là cái đó của mình tới.

      Nhưng biết Lưu Vũ báo cho cả thế giới rồi.

      Nếu quả mang thai, báo cho mọi người biết cũng bình thường, đây là tâm trạng đặc biệt của người làm ba mẹ. Lưu Vũ luôn muốn đứa bé, cũng khó trách khát vọng thế, hơn ba mươi tuổi rồi, hai người cũng chuẩn bị hai tháng, có bất kỳ biện pháp ngừa thai gì, chỉ muốn có thể trúng thưởng vào buổi sáng, hôm nay rốt cuộc ra kết luận, có thể vui mừng sao?

      ra cảm giác của Từ Nhan cũng vậy thôi. Khi thấy được hai vạch đỏ giấy thử hưng phấn và vui sướng của còn mạnh hơn Lưu Vũ nhiều, bởi vì muốn đứa bé này hơn bao giờ hết, nhưng vết máu loang lổ giường hôm nay, phải giải thích thế nào?

      còn nhớ lúc mơ mơ màng màng ngủ, Lưu Vũ ở bên tai : "Bà xã, bảo bối của , vĩnh viễn em." Hình như còn nghe lầm bầm "năm năm" gì đấy, nhưng lúc đó buồn ngủ quá, nên có nghe .

      Nếu như trước đó còn hoài nghi tình của Lưu Vũ, kể từ sau chuyện của Chu Lâm, còn nghi ngờ nữa.

      Phụ nữ có lúc rất quái lạ, ràng có thể nhìn ra tấm lòng của đàn ông từ hành động của họ, nhưng lại vẫn muốn dò xét, muốn ta chính miệng ra, nhưng dù đàn ông ra, phụ nữ vẫn hoài nghi.

      phải cũng là người phụ nữ như vậy sao? hoài nghi thử dò xét cũng chỉ để làm sáng tỏ nghi ngờ, để mình thấy an toàn hơn.

      Khi ngẩn người, mẹ Lưu tiến vào, bà biết con dâu mang thai, nên cười khép miệng được.

      quá ý của mẹ rồi, nhà họ Lưu vẫn luôn mong đợi đứa bé này, mặc dù và Lưu Vũ mới kết hôn hai tháng, nhưng Lưu Vũ sắp ba mươi lăm tuổi, vào tuổi này mà có con là chuyện vui sướng cỡ nào, nhưng hôm nay đứa này lại đến chậm rồi.

      "Tiểu Nhan à, tại có thai, thể suy nghĩ những chuyện khác nữa, phải an tâm dưỡng thai, tất cả chúng ta chuẩn bị xong, con chỉ cần lo dưỡng thai thôi." Mẹ chồng ngừng bên tai .

      Từ Nhan miễn cưỡng nở nụ cười, biết làm sao chuyện này với bố mẹ chồng. Chẳng lẽ : " xin lỗi, mẹ, con có thai, chỉ là hiểu lầm thôi." Như vậy có thể đả kích mẹ chồng ?

      Đều do Lưu Vũ, chuyện còn chưa hoàn toàn xác định, sao lại việc này cho bố mẹ chồng? Đúng, chuyện này đáng giá cao hứng, nhưng tối thiểu cũng phải đến bệnh viện xác định chứ? Chỉ bằng tấm giấy thử, mà khẳng định mang bầu? di-en da-n l-e qu-y d-on

      tệ, trước đó cũng tin giấy thử, cho là chỉ cần que kiểm ra dấu hiệu mang thai, nhất định mang thai. Trước khi bạn tốt đến, cũng giống như Lưu Vũ, cho rằng mình mang thai. Nếu như phải dưới thân thể có vệt đỏ, cũng xác định mình mang thai.

      Lưu Vũ đứng ở bên cạnh mẹ Lưu, nhìn mẹ mình bận này bận kia, khóe miệng của lộ ra nụ cười ngốc nghếch. Thấy vợ mình còn ngồi ngây ngốc giường, : "Tiểu Nhan, có phải mệt mỏi hay ?"

      Từ Nhan phục hồi tinh thần lại, thấy mẹ chồng còn trong phòng, lại thể , liền kéo Lưu Vũ lại gần, giọng ghé vào lỗ tai : "Em có chuyện muốn với ."

      "Chuyện gì?" khóe miệng Lưu Vũ vẫn lộ ra nụ cười.

      Từ Nhan nhìn nhìn mẹ chồng bận rộn cách đó xa, cắn cắn môi, tựa vào lỗ tai Lưu Vũ : "Em có mang thai."

      "Sao có thể!" Lưu Vũ trợn to hai mắt, chút suy nghĩ liền chối bỏ lời của Từ Nhan.

      Nếu như ngày hôm qua bọn họ kiểm tra thể nhận định, sáng nay kiểm lại sao có thể sai được? biết vợ mình còn nghi ngờ, nhưng giấy thử xác định chuyện mang thai rồi mà?

      "Em có mang thai." Từ Nhan rất khẳng định cho chồng biết.

      Lưu Vũ còn muốn phản bác, nhưng bị động tác kế tiếp của Từ Nhan làm giật mình. nhàng vén chăn lên, chỉ cho mình nhìn vết máu drap giường dưới chăn. dùng động tác im ắng này để cho biết việc mình mang thai.

      Nhưng động tác này của , lại làm cho Lưu Vũ nghĩ tới chuyện khác —— vợ của bị thương.

      Vết máu bắt mắt đó, lại liên tưởng đến chuyện mang thai, người làm cha lần đầu như liền bối rồi. Máu? Có phải thai nhi trong bụng bị tổn thương ? Tối ngày hôm qua đâu có ấy ấy với , càng có bất kỳ hành động quá khích, chẳng lẽ do lần trước Chu Lâm đẩy ngã ? Nhưng đúng, chuyện đó qua bảy tám ngày rồi, nếu có tổn thương, ngày đó có, thể nào mấy hôm sau mới chậm rãi phát tác.

      Lưu Vũ cách nào suy nghĩ gì, ý niệm duy nhất của là, vợ của vô cùng có khả năng sẩy thai! cũng kịp nghĩ gì khác, chỉ vội vã ôm lấy vợ chạy ra ngoài cửa, cũng lo vợ mình chỉ mặc áo ngủ, chạy ra ngoài đường lạnh lẽo.

      "Tiểu Vũ, con sao thế?" Mẹ Lưu mới vừa phục hồi tinh thần lại, Lưu Vũ ôm Từ Nhan xuống lầu.

      Lúc này, bà cũng thấy được vũng máu giường, hề suy nghĩ, bà liền cầm quần áo của Từ Nhan chạy theo.

      Đối với nhà họ Lưu, vết máu dính drap của Từ Nhan, giống như tiếng sấm giữa trời quang, nét mặt mỗi người đều khác, ý tưởng cũng giống nhau.

      Ý của Lưu Vũ vô cùng đơn giản, vợ của nhất định bị chảy máu, nguy hiểm đến sinh mạng con của .

      Còn ý của mẹ Lưu là: xem ra cháu trai còn cần thời gian mới đến, cháu à, cháu nghịch ngợm, trước khi đến còn chơi trốn tìm.

      Ba Lưu lại nghĩ, chuyện gì thế nhỉ? Mang thai? Hay mang thai?

      Giai Giai ngáp, buồn ngủ quá, muốn bò vào chăn ngủ tiếp. Chị dâu bị gì thế? Tại sao ai cho biết chuyện gì xảy ra?

      Từ Nhan ở trong phòng cấp cứu lại cảm thấy bó tay, mình có mang thai, chỉ là dì cả tới thôi, sao ai cũng tưởng ngã bệnh chứ? Cần kinh động mọi người vậy sao?

      "Bác sĩ, tôi có mang thai." Từ Nhan nhìn bác sĩ, cảm thấy ra vậy hơi tức cười.

      "Lại chuyện gì nữa?"

      "Là như vậy, bác sĩ. Cái đó của tôi rất lâu chưa tới, liền cho rằng mang bầu, ngày hôm qua dùng giấy thử, lại thử ra mang thai, sáng sớm hôm nay thử nữa, vẫn thấy mang thai, cho nên chồng tôi liền nghĩ tôi bị chảy máu là bình thường, chỉ lo bế tôi chạy, mặc kệ tôi giải thích với ấy thế nào, ấy cũng nghe." Từ Nhan biết giải thích chuyện này với bác sĩ thế nào, may bác sĩ là phụ nữ, nếu như bác sĩ là nam, nhất định mắc cỡ đến mức chui xuống lỗ.

      Bác sĩ cau mày, có gạt bỏ lời của nhưng cũng chấp nhận nó, mà gọi y tá bên cạnh: "Chuẩn bị thử máu."

      Bác sĩ thể nào bởi vì câu của Từ Nhan cho rằng có việc gì, cũng thể bởi vì Lưu Vũ điên cuồng đưa người tới liền cho là có chuyện, tại đầu tiên phải xác định có mang thai hay , chỉ cần xác định điểm này, sau đó cần làm gì nữa.

      Lúc ra phòng cấp cứu, Từ Nhan cảm thấy mình mất hết thể diện, mà tất cả là do Lưu Vũ.

      " hồ đồ." Bác sĩ chỉ câu như vậy, liền lắc đầu muốn rời khỏi.

      "Bác sĩ, ngài còn chưa vợ tôi có bị gì nặng ." Lưu Vũ kéo nác sĩ lại hỏi ngay.

      " có mang thai, sao lại có chuyện?"

      " mang thai? thể nào, chúng tôi dùng giấy thử. . . . . ." được nửa câu, Lưu Vũ liền dừng lại.

      Chẳng lẽ, bọn họ bị quy thử lừa? thể nào, nếu giấy thử vô dụng tì quốc gia này còn sản xuất chi nữa?

      " mang thai." Bác sĩ bỏ xuống những lời này liền mất.

      Trong khoảng thời gian ngắn Lưu Vũ vẫn chưa trở lại bình thường, làm sao có thể mang thai? Giấy thử quỷ quái lừa họ sao?

      "Xem , hại em mất hết thể diện trước mặt bác sĩ." Từ Nhan trừng mắt liếc cái.

      "Nhưng giấy thử. . . . . ." Lưu Vũ vẫn quẹo qua ngõ rẽ được.

      "Giấy thử đó tin được." Từ Nhan cũng cảm thấy, lúc này như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

      Ngày hôm qua nửa nửa giả, mang thai rồi mang thai. Sáng sớm nay kiểm lại thấy mang thai. Rồi sau đó dì cả đến, làm vỡ vụn mang thai, cảm giác chợt cao chợt thấp này, còn kích thích hơn tàu lượn, cũng khiến hy vọng và vọng của người ta tăng gấp đôi.

      " mất thể diện, còn chưa có xác định, sao lại trực tiếp đưa chị dâu đến bệnh viện bảo là sảy thai." Sáng sớm kêu người ta, kéo thân thể đứng ngay ngắn ở bệnh viện, kết quả lại gây ra chuyện nực cười.

      Ý tưởng duy nhất của Lưu Vũ bây giờ là về nhà phải giục hết toàn bộ mấy giấy thử.

      ràng là hành hạ người khác mà. có việc gì lại sản xuất ra thứ đồ gieo họa đó chi? Khi tuyên cáo vợ mình mang thai với khắp thế giới, kết quả lại tạt chậu nước lạnh, cho biết tất cả đều là hiểu lầm do giấy thử gây ra.

      Mẹ Lưu cũng gì, chỉ có chút thất vọng rời . Ba Lưu lại vỗ lên bả vai con trai, câu: "Tiểu Vũ à, ba biết con muốn con đến điên rồi, nhưng. . . . Con đừng hành hạ người khác vậy chứ."

      Lưu Vũ khổ mà được, muốn con, nhưng đâu có muốn đến mức lấy giả làm chứ? Ai cho biết, chuyện gì xảy ra ? Lại nhìn Từ Nhan, mặt cũng có vẻ thất vọng, nhưng vẻ trầm tư càng nhiều hơn, biết vợ mình cũng mong con, nhưng chuyện hiểu lầm này làm cho người ta dở khóc dở cười.

      Lưu Vũ cảm thấy đầu sỏ gây nên chuyện này là giấy thử, là nó khiến người lúng túng. tại việc duy nhất phải làm là, về nhà xử lý những "Đầu sỏ gây nên" kia.

      Về đến nhà, liền chạy vào phòng lấy hết giấy thử ra, ném toàn bộ vào trong thùng rác. Trong mắt , những giấy thử đó chính là sỉ nhục của , hình như mỗi tấm giấy thử đều cười nhạo lỗ mãng của .

      Nhưng, vừa mới ném vào, giấy thử lại lên hai vạch đỏ.

      Nhìn lại đáy thùng rác, có nửa chai sữa tươi biết ai uống còn dư, lúc này đổ ra ngoài, vừa đúng rơi vào giấy thử.

      Tiếp đó nhìn nhãn hiệu của que, chính là hiệu mà sáng nay và lần thứ hai ngày hôm qua mà thử.

      phải mỗi cái đều chỉ mua hai que thôi sao? Sao lại có thêm cái nữa?

      " ra là sữa tươi cũng mang thai." Giai Giai đột nhiên câu.
      Last edited by a moderator: 28/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49:

      Kể từ sau sóng gió mang thai, Lưu Vũ liền làm dữ hơn nữa, vừa đợi cái đó của Từ Nhan , liền bắt đầu làm thí nghiệm ở người , còn tỏ ý: miếng đất này tôi nhất định phải gieo giống lên được.

      "Ghét, xem em là mảnh ruộng để thí nghiệm à?" Từ Nhan nằm trong lòng , xấu hổ vỗ ngực .

      Kế hoạch có con phá sản phải là mong muốn của hai vợ chồng họ, tất cả mọi người đều ngóng nhìn đứa bé giáng sinh, nhưng chuyện này cần duyên phận, càng muốn nó đến càng thất vọng.

      Mẹ Lưu : " có việc gì, chỉ mới hai tháng thôi mà. Vẫn còn sớm, chờ làm đám cưới xong chừng có thai đấy." Mặc dù bà như vậy, nhưng vẻ thất vọng mặt vẫn lời nào diễn tả hết.

      Lưu Vũ ý vị : "Mẹ, chúng con cố gắng. Con và Tiểu Nhan cũng còn trẻ tuổi, ngoài năm, chúng con có con của mình thôi."

      Mẹ Lưu vẫn luôn thương lượng với mẹ Từ về việc làm tiệc kết hôn cho hai nhà. Cả hai bên đều có nhiều việc bận, bởi vì hai bên đều có thân thích và bạn bè quan trọng, Lưu Vũ còn muốn làm trong quân khu lần nữa, dù sao trong chiến hữu lãnh đạo trong quân khu đều chờ uống rượu mừng của họ.

      "Thời gian hai con ở nhà nhiều, nên tổ chức hôn lễ vào ngày 18 tháng 1." Mẹ Lưu lật lật hoàng lịch.

      Mẹ Lưu tin Hoàng Lịch, nhưng đây là hôn lễ của con, nên có lúc mê tín cũng cần thiết, ai muốn cho con những ngày tháng hạnh phúc chứ? Còn định ngày vào 18 tháng là do tháng giêng ai cũng phải thăm người thân bạn bè, có nhiều thời gian ntới tham gia hôn lễ, nhưng ngày 18 mọi người làm lại rồi, ngày đó còn là chủ nhật, cho nên cũng có thể nhín chút thời gian. d(đ)lq(đ) Lưu Vũ có ngày nghỉ dài, Từ Nhan cũng được nghỉ đông, bởi vì lần đầu tiên đến nhà họ Lưu nên cần phải thăm viếng họ hàng, dù sao đây cũng là lần đầu mừng năm mới ở nhà họ Lưu.

      Nhà họ Lưu ăn mừng năm mới cũng chỉ ăn uống rồi thăm thân thích. Từ Nhan hiểu đây là quá trình bắt buộc, là ngày lễ truyền thống vào mùa xuân của Trung quốc, trắng ra đúng là ngày thăm người thân thăm bạn bè, là ngày lễ cần phải có khí lễ tết.

      Thân thích của nhà họ Lưu rất nhiều, có phần lớn ở quân khu, tạo nên thế hệ quân nhân cho nhà họ Lưu, chỉ là chức vụ lớn lắm thôi.

      số người là giáo viên ở trường quân đội như ba mẹ Lưu, còn những người khác nghiên cứu khoa học hoặc giữ chức vụ quan trọng mấy. Còn Lưu Vũ thuộc về tiền tuyến, mặc dù làm ở phòng chính trị, nhưng so với những người họ Lưu khác xem như gần với tiền tuyến rồi.

      Ở trong mắt mọi người, Lưu Vũ rất xuất sắc, bọn họ với Từ Nhan, đứa này từ khi học ưu tú, mãi cho đến lúc tốt nghiệp vào quân khu, đều dựa vào phấn đấu của mình.

      Từ Nhan nhìn Lưu Vũkhông ngừng uống rượu, cũng biết chồng mình rất ưu tú. Ở trong mắt chỗ Lưu Vũ chân chính hấp dẫn là tính cách của , có thể nhân nhượng , bởi vì tính khí nóng nảy của bình tĩnh.

      " ra trong nhà còn có thể thêm quân nhân." Trong lúc vô tình, Từ Nhan câu.

      Người Từ Nhan chỉ đương nhiên là Cao Phong.

      Cao Phong muốn tới thăm nhà họ Lưu, nhưng lâu rồi vẫn chưa có tin tức. Mấy ngày nay vẫn bận ứng phó thân thích, nên quên hỏi Giai Giai chyện Cao Phong tới nhà.

      " ấy chưa muốn tới." giọng của Giai Giai bình tĩnh, nghe ra chút sóng lớn.

      phải cậu ta tới tìm em à?” Từ Nhan giật mình.

      Giai Giai gì, chỉ trầm mặc vội vã ăn cơm rồi trở về phòng.

      “Giai Giai sao thế?” Lưu Vũ uống rượu, nên mặt hơi hồng.

      biết em xem chút” Từ Nhan cũng biết gần đây Giai Giai thế nào, lời cũng ít .

      yên lòng về Giai Giai, cho nên gõ cửa phòng của Giai Giai, lại thấy ấy gạt lệ.

      “Sao thế? Tại sao khóc?” Kể từ lần Giai Giai mình thất tình, Từ Nhan còn thấy ấy khóc nữa.

      “Chị dâu, em đãmấy ngày liên lạc được với ấy, điện thoại của ấy vẫn luôn tắt máy” Giai Giai rốt cuộc nhịn được nữa, nằm trong ngực Từ Nhan khóc lên.

      cho chị biết, chuyện gì xảy ra?” Từ Nhan hỏi. Trước đó phải tốt sao? Sao giờ lại thế?

      Giai Giai lại vẫn lắc đầu, biết nên gì.

      “Hai người cãi nhau?” Từ Nhan nghĩ tới khả năng này, “Người nào có ai gây gỗ, chị và của em cũng gây nhau mỗi ngày nhưng vẫn tới với nhau”

      “Chúng em có gây gổ” Giai Giai cố gắng hồi tưởng cuộc điện thoại cuối của bọn họ, trong điện thoại hai người còn cười, nên hiểu sao giờ lại thế này.

      có gây gổ sao cậu ta để ý đến em?”

      “Chị dâu, em biết. biết nguyên nhân xảy ra ở đâu.” Giai Giai vẫn khóc.

      “Có phải cậu ta đột nhiên có nhiệm vụ rồi ? Cậu ta là quân nhân, quân nhân có lúc thể tự chủ, em quên lúc chị và của em vừa kết hôn sao, ấy cũng nghe điện thoại mà? Chị còn hoài nghi của em có bồ, sau đó cũng biết ấy họp đó thôi. Em đừng lo lắng, Cao Phong phải là người đàn ông vô trách nhiệm, em đừng nghĩ đến khía cạnh xấu” Từ Nhan an ủi.

      Giai Giai gật đầu cái nhưng tâm trạng vẫn có cách nào bình tĩnh lại.

      Từ Nhan cũng biết an ủi thế nào, Giai Giai cầm được cũng buông được giống , Giai Giai có lúc thẳng thắng vui vẻ, nhưng nhiều khi lại mê mang và ngây thơ. thể xác định Cao Phong có phải vì làm nhiệm vụ cho quân khu nên mới tắt máy hay , an ủi là việc, nhưng lại là chuyện khác. Chuyện này nên với Lưu Vũ, dù sao Cao Phong cũng từng là lính của Lưu Vũ, Cao Phong thể gài bẫy Giai Giai, nếu như cậu ta là người như vậy, Từ Nhan là người đầu tiên bỏ qua cho cậu ta.

      Ra khỏi phòng quay đầu lại nhìn ấy cái, Từ Nhan đột nhiên cảm thấy Giai Giai tiều tụy, thích chuyện nữa, luôn líu ríu trước kia còn nữa, chẳng lẽ tình có thể thay đổi người?

      Cao Phong đáng chết! Từ Nhan đột nhiên hối hận ban đầu giới thiệu Cao Phong cho Giai Giai biết, nếu Giai Giai nữa chết nữa sống như bây giờ.

      Trở lại chỗ ngồi, Từ Nhan ghé vào bên tai Lưu Vũ giọng vài lời, Lưu Vũ vốn cụng ly, nghe xong con ngươi mém xíu trừng rớt ra ngoài.

      ?” Lưu Vũ hỏi.

      , tại em ấy khóc trong phòng đấy” Từ Nhan chỉ chỉ căn phòng. Lo lắng .

      biết chuyện này với Lưu Vũ, Lưu Vũ thương em thế nhất định đánh Cao Phong, nhưng nếu nhu , ngộ nhỡ xảy ra chuyện, đến lúc đó Lưu Vũ trách .

      “Thằng nhóc thúi đó, xem trừng trị cậu ta thế nào.” Có thể do uống rượu, nên mắt Lưu Vũ cũng đỏ lên.

      Từ Nhan rồi, Giai Giai suy nghĩ rất nhiều, trong đầu đều là kỷ niệm giữa và Cao Phong.

      Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là lúc xem mắt với Tiểu Ngư, đảm đương nhân vật quấy rối mà trước đó hai thương lượng. Ngày đó, Cao Phong cũng có mặt, cùng với em của ấy. cố ý tìm lý do gây , náo loạn với họ. biết là chân trợt hay có người thiết kế, mà lại bị trượt chân, cuối cùng nhào vào lên người của Cao Phong , đôi môi của hai người cứ vậy mà đụng vào nhau. ai từng nghĩ tới, nụ hôn đầu của mất như thế.

      “A……” kêu to, sau đó tát cái.

      bị đánh, cũng giận, chỉ dùng ánh mắt cổ quái nhìn , hô tiếng” Giai Giai….”

      Lần xem mắt đó dĩ nhiên bị thất bại, đây cũng là kết quả tiểu Ngư mong muốn trước đó. Chỉ cần có thể ngăn cản cuộc xem mắt này, khiến đối tượng hẹn hò đó xem trúng ấy, đập phá như thế nào đều sao.

      Nhưng ngày đó, lại để mất trái tim mình, giao trái tim cho người đàn ông hôn , mặc dù nụ hôn đó ngoài ý muốn, nhưng đó là nụ hôn đầu của .

      Lần thứ hai gặp nhau, là hai chị dâu cứng rắn lôi kéo gặp mặt Cao Phong, lúc ấy căn bản biết Cao Phong chính là đối tượng xem mắt. muốn xem mắt vì ra muốn quen bất kỳ người đàn ông nào. Nhưng ngờ, lại gặp phải ấy, lần này ấy vẫn hôn , mà còn là cố ý.

      Hơi thở của ấy vẫn luôn bao quanh , đầu lưỡi của ấy cũng rất bá đạo, vẫn luôn mạnh mẽ tiến công mỗi tất da thịt non trong miệng .

      Sau đó, vẫn tát ấy cái.

      Nhưng lại đổi lấy câu của ấy” Em thích , mà cũng thích em.”

      ấy trực tiếp khiến thở hốc vì kinh ngạc. Ánh mắt của ấy rất tinh khiết, trong đôi mắt của ấy có tình ràng, xen lẫn thứ gì khác.

      ấy ấy thích , từ thích đó chính là từ em tai nhất mà từng nghe.

      chưa bao giờ nghĩ gả cho quân nhân, nhưng duyên phận lại điên cuồng đột kích.

      Nụ hôn thứ balai5 chần chừ mà tới rồi, ấy còn ra câu” Em muốn cưới ấy” lời này ấy với hai, lại ngọt vào tận lòng .

      Trong phi trường, chính miệng ấy đồng ý, đến nhà họ Lưu. Nhưng cũng sắp hết tết rồi mà ấy còn chưa xuất .

      Trong điện thoại, ấy chính miệng đồng ý rồi, nhưng sau cuộc điện thoại đó, thể liên lạc với ấy nữa.

      Chị dâu từng , đàn ông là sinh vật rất kỳ quái, thứ càng dễ có được biết quý trọng, càng phí sức theo đuổi lại càng nâng niu trong lòng bàn tay.

      Chẳng lẽ do quá dễ theo đuổi sao? Giai Giai tự hỏi ở trong lòng.

      nhớ lại hai và chị dâu mình, hai người bọn họ chỉ quen tháng kết hôn như tia chớp, theo ly thuyết hai cũng lấy được rất dễ dàng, nhưng tình cảm của hai dành cho chị dâu làm cho người ta cảm động.

      Quá khứ ôm giường, giọng vơi :” Giai Giai, tốt với em”

      Lời hứa năm đó, hôm nay nơi nào?

      Chẳng lẽ đây chỉ là câu đùa sao? Vừa nghĩ tới viêc Cao Phong đột nhiên tắt máy, Giai Giai liền bắt đầu suy nghĩ lung tung.

      biết lời Từ Nhan có thể là , nhưng nếu như Cao Phong chỉ làm nhiệm vụ, chẳng lẽ thể trước với tiếng sao? Đột nhiên biến mất, ấy rốt cuộc muốn làm gì?

      Ban đầu còn khuyên Từ Nhan, hôm nay gặp được, lại hoàn toàn rối loạn, lý trí gì cũng còn.

      “A…..” Đột nhiên, cảm giác buồn nôn vọt lên từ trong dạ dày, thẳng hướng cổ họng của .

      rốt cuộc nhịn được, xông về nhà vệ sinh, nôn mửa vào trong bồn cầu, trong lòng lại tuyệt vọng như chết…..
      Last edited by a moderator: 29/5/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50:

      Khi nhà họ Lưu vui mừng đón xuân, có người lại gấp muốn khóc.

      Cao Phong mất tích, tạo thành tổn thương rất lớn cho Giai Giai.

      Hơn nữa, còn mang thai, nên trong lòng càng u buồn, cũng càng thích suy nghĩ lung tung.

      Kể từ ngày đó trở , vẫn luôn núp ở trong phòng của mình, chỉ lúc ăn cơm mới ra ngoài chút, nhưng ăn cơm luôn rất vội vàng, giống như người khác giành với .

      Vừa mới bắt đầu, vẫn luôn gạt người trong nhà chuyện mang thai, có thể lừa gạt bao lâu liền lừa gạt bao lâu.

      nghe hai cũng gọi điện thoại liên hệ Cao Phong rồi, nhưng vẫn có bất kỳ tin tức gì.

      Cao Phong, lòng của ác quá! tuyệt vọng mà Giai Giai dành cho Cao Phong, càng ngày càng tăng.

      Lúc đầu giấu giếm vẫn luôn rất thành công, nhưng mà vào bữa ăn tối hai ngày sau, rốt cuộc nhịn được, che miệng chạy về phía nhà cầu trong lúc ăn cơm, rồi lập tức ói vào bồn cầu.

      Lần nôn ọe này giống như trái bom nổ tung ở nhà họ Lưu.

      "Giai Giai, em mang thai à?" Từ Nhan vọt vào nhà cầu, nhìn Giai Giai nôn ọe, chân mày liền nhíu chặt.

      hiểu rất bào thai này của Giai Giai ảnh hưởng đến nhà họ Lưu lớn cỡ nào, nhất định vỡ tổ. Đặc biệt là Lưu Vũ, ấy nhất định bỏ qua cho Cao Phong.

      Giai Giai rốt cuộc ngừng nôn, thấy Từ Nhan quan tâm nhìn , nước mắt lập tức rơi xuống, ôm lấy Từ Nhan khóc : "Chị dâu, em. . . . ."

      "Lưu Giai, em ra ngoài!" Ngoài cửa truyền đến thanh của Lưu Vũ.

      Lưu Vũ cơ hồ muốn điên, chuyện Giai Giai nôn mửa tất cả, phải kẻ ngu ngốc, tất nhiên biết lính ngày trước của làm cái gì với Giai Giai. Mang thai, đây phải việc tiếp xúc bình thường gây ra. 0D:Đ;L"Q'Đ0 Ban đầu muốn bảo vệ Giai Giai, nên buổi tối cho qua đêm ở bên ngoài, muốn phòng ngừa thằng nhóc Cao Phong biến thành sói xám lớn ăn Giai Giai. tin tưởng Giai Giai, nhưng yên lòng Cao Phong, người đàn ông đói khát, chuyện gì làm được?

      Nhưng ngàn phòng vạn phòng, vẫn thể phòng sói xám lớn ăn trộm, còn tạo ra con con, chuyện mất mặt này lại xảy ra ở nhà họ Lưu, chưa kết hôn mà có con, đây là chuyện gì chứ?

      Cha mẹ giao Giai Giai cho , ở thành phố N này, xảy ra chuyện như thế, tội của quả là lớn. chưa thực tốt trách nhiệm của người làm , để lính của mình có cơ hội tổn thương Giai Giai, trách nhiệm của lớn nhất.

      "Tiểu Vũ, con làm gì đấy?" ba Lưu quát .

      Mặc dù ba Lưu cũng tức giận, nhưng chuyện này phải là trách mắng có thể giải quyết, chuyện này nhất định phải nghĩ biện pháp xử lý tốt, thể để cho Giai Giai bị tổn thương lớn hơn nữa.

      Giai Giai càng ngừng run rẩy ở trong nhà vệ sinh, biết lúc này hai rất tức giận. mang thai, chưa kết hôn mà có con, đây là chuyện rất mất mặt. Nhà họ Lưu rất nghiêm, thân là gia đình quân nhân, vấn đề tác phong rất nghiêm trọng, từ cha mẹ giáo dục , con phải biết dè dặt, phải biết bảo vệ mình, nhưng hôm nay mang thai con của Cao Phong, chính là bôi tro trát trấu vào nhà họ Lưu.

      biết, chỉ hai tức giận, cha mẹ nhất định cũng rất thất vọng với , lúc ấy váng đầu rồi, mới chịu đồng ý với Cao Phong, mới có thể khống chế được mình, làm ra chuyện sai lầm này.

      "Chị dâu, em sợ." Giai Giai khóc rất đau lòng.

      sợ chỉ hai và cha mẹ trách cứ , càng bởi vì Cao Phong mất tích. sợ Cao Phong biến mất luôn đứa bé trong bụng phải làm sao?

      Khi tưởng chị dâu có thai, hai bế chị ấy đến bệnh viện, trong lòng rất hâm mộ, bởi vì trong bụng có đứa bé, nhưng có được đối đãi sâu đậm đó của Cao Phong thề ấy đối xử tốt. Lúc ấy là bị tình cảm làm hôn mê đầu, cũng nỡ để ấy khổ sở, dục vọng của đàn ông lúc tới rất đáng sợ, bọn họ căn bản khống chế được dục vọng ương bướng từ người mình. ấy , chỉ cần đồng ý, ấy nhất định nhịn được, nhưng thương ấy, cho nên nỡ để ấy hành hạ mình, liền đồng ý.

      Nhưng, tại sao lại phòng hộ gì chứ? cho là dễ dàng mang thai, hơn nữa ở kỳ an toàn, nào biết đứa bé này đột nhiên tới thế kia, lần liền trúng, là may mắn hay ác mộng?

      “Chị dâu, em phải làm thế nào? Lúc này trừ sợ hãi, còn tâm tình gì khác.

      Từ Nhan vỗ lưng của , an ủi: “Đừng sợ, có chị dâu ở đây, em làm gì em đâu.”

      Lưu Vũ giận đến mực kêu ngoài cửa: “Lưu Giai, có gan làm, có can đảm ra ngoài à?”

      “Tiểu Vũ, Giai Giai gặp phải chuyện như vậy, nhất định cũng sợ hãi, con đừng hù nó nữa.” Mẹ Lưu dù sao cũng thương con cái.

      “Mẹ, chuyện mang thai phải chuyện .” Chưa kết hôn mà có con chuyện này quá lớn. càng nghĩ càng tức giận, lại kêu: “Lưu Giai, em mau ra ngoài, ràng mọi chuyện .”

      Giai Giai càng ngừng run rẩy, mỗi lần Lưu Vũ hô tiếng, liền sợ run lần, khóc đến giọng cũng sắp khàn rồi.

      hai mắng em.” Giai Giai sợ nhất hai mắng , bình thường Lưu Vũ hay nổi giận, khi nổi giận lên, lại kinh trời.

      Lúc này Lưu Vũ vọt tới cửa, Giai Giai sợ đến tránh sau lưng Từ Nhan, dám đối mặt Lưu Vũ.

      Từ Nhan nhìn Giai Giai ngừng run rẩy sau lưng, liền chắn trước mặt chồng, quát : “ làm cái gì thế? Xem làm Giai Giai sợ kìa.”

      “Bây giờ nó biết sợ, ban đầu sao lại ?” Lưu Vũ trợn mắt như sắp lồi ra.

      “Đừng mắng nữa, mắng Giai Giai có ích ? tại việc cấp bách là tìm ra Cao Phong, cậu ta mất tích mới là chuyện lớn.” Từ Nhan nhắc nhở Lưu Vũ.

      Giai Giai mang thai, chuyện này thành , mắng nữa cũng vô ích, tại chuyện duy nhất phải làm chính là làm sao giải quyết bào thai này. Mà biện pháp giải quyết duy nhất, chính là tìm được Cao Phong, sau đó cho bọn họ mau chóng kết hôn, phá thai phải biện pháp tốt nhất.

      “Đúng rồi, sao lại quên thằng nhóc kia.” Lưu Vũ rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, xông ra muốn gọi điện thoại, trước khi còn hung hăng trợn mắt nhìn Giai Giai cái, : “Trở lại xử lý em.”

      Lúc này Giai Giai ngoại trừ sợ hãi, còn tuyệt vọng.

      Khi ra từ nhà vệ sinh, cha mẹ Lưu lời, biết nghĩ cái gì, có thể làm làm sao cũng nghĩ đến con mình bình thường ngoan ngoãn mà lại có thể có thai trước khi kết hôn.

      ra bọn họ cũng muốn hù dọa Giai Giai, nhìn cả người phát run, cũng biết mất hết hồn vía rồi. Trách có ích lợi gì đây? Con giữ mình trong sạch, tất nhiên nên trách cứ, nhưng người đàn ông đoạt lấy thể xác của sao? Đầu sỏ gây nên là người đàn ông này.

      “Giai Giai, đừng sợ, chuyện này chị và hai em giải quyết cho em.” Từ Nhan trừ an ủi cũng chỉ có thể an ủi, nghĩ ra gì khác.

      Lưu Vũ cứ tới lui trong phòng khách, cầm điện thoại di động gọi liên tục.

      Tắt máy, vĩnh viễn là tắt máy!

      Thằng Cao Phong này, làm cái gì chứ!

      Tiếp đó Lưu Vũ lại gọi điện cho đoàn tham mưu, gọi cho tham mưu Hứa: “Lão Hứa, là tôi… Đúng, tôi có việc tìm … Ừ, gần đây quân khu có huấn luyện à?... Đúng, đúng đúng, chính là doanh trưởng Cao… phải, năm xưa cậu ta là lính của tôi, sếp cũ như tôi chỉ quan tâm lính cũ của mình thôi… Cái gì? tập huấn? Gần sang năm mới sao còn huấn luyện… Hiểu…”

      ở phòng chính trị, đối với chuyện quân , cũng đặc biệt ràng, cho nên mới phải gọi số điện thoại này.

      “… Được được, vậy cảm ơn… Ha ha, hôm nào mời ăn cơm… cái gì, tôi với mà còn khách sáo thế à, được được.”

      Lưu Vũ “cạch” tiếng, cúp di động.

      thanh kia hết sức vang dội trong phòng khách yên tĩnh, cũng đồng thời gõ vào trong lòng của mỗi người, đặc biệt là Giai Giai.

      Giai Giai muốn lên hỏi hai chuyện có liên quan tới Cao Phong, nhưng chân dời hai bước, lại dừng lại, cúi đầu, dám làm gì cả.

      Từ Nhan vỗ vỗ lưng Giai Giai, rồi lên hỏi Lưu Vũ: “Như thế nào?”

      “Cậu ta tập huấn, phải vô cớ mất tích.” Lưu Vũ nhìn Giai Giai cái, lời này trả lời Từ Nhan, đồng thời cũng cho Giai Giai nghe.

      Trái tim phập phồng của Giai Giai này, rốt cuộc nhanh chóng buông xuống rồi.

      ấy phải cố ý quan tâm mình, ấy có quên cam kết ngày xưa. Giai Giai vui mừng đến thiếu chút chảy nước mắt.

      “Ngày mai đến doanh tập huấn.” Lưu Vũ trầm ngâm chốc lát rồi .

      Lúc này, ba Lưu ngồi ở ghế salon vẫn luôn gì bèn : “Chuyện này thể cứ tính như thế.”

      “Ba, ba yên tâm, con xử lý tốt chuyện này, thằng nhóc Cao Phong này, con khiến nó trả giá lớn.” Lưu Vũ hung hăng xong, tha cho thằng nhóc Cao Phong này.

      Tim của Giai Giai giống như tiến vào hầm băng, lạnh nóng tự biết, càng bị lời của Lưu Vũ chấn cho sợ hết hồn hết vía, muốn , lại dám chuyện.

      “Tiểu Vũ, chớ gây động tĩnh quá lớn, Cao Phong dù sao cũng là bạn trai của em con, chừa chút mặt mũi, cũng cho Giai Giai lưu chút thể diện”, mẹ Lưu nghĩ tới vẫn là vấn đề về trong sạch của con .

      “Con biết rồi, mẹ, con quá làm khó cậu ta.” xong, Lưu Vũ lại nhìn Giai Giai cái.

      Giai Giai muốn lại thôi, rất muốn xông tới vài lời hay với Lưu Vũ, nhưng chân lại nặng như đeo chùy, vẫn còn sợ.

      Nhìn hai và cha mẹ đàm luận lâu, cứ đứng ở bên gì.

      biết ngày mai hai tìm Cao Phong, nhất định làm khó Cao Phong, muốn hai đối xử Cao Phong như thế.

      Nghĩ nghĩ lại, nỗ lực lâu, khi Lưu Vũ muốn về phòng, rốt cuộc lấy dũng khí kêu: “, tha cho Cao Phong .”

      “Hả?” Lưu Vũ quay đầu lại, lại thấy gương mặt trắng bệch của Giai Giai.

      quá ràng trong lòng em suy nghĩ gì, nó vẫn thương tình lang của nó, sợ đối phó Cao Phong, nhưng nó biết, chính mình tức giận thế là vì ai à?

      bé ngốc.” Lưu Vũ gì khác, chỉ thở dài ra câu này.

      , ngày mai… Em muốn chung quanh …” muốn gặp Cao Phong, nửa tháng nhìn thấy ấy rồi, trong lòng rất nhớ ấy.

      Lưu Vũ lại có trả lời, chỉ : “ ngủ sớm chút , bây giờ em phải mình rồi.”

      Nhưng Giai Giai vẫn lo lắng, lúc này làm sao có thể ngủ được? Ngày mai, rốt cuộc như thế nào? hai tha cho Cao Phong sao?

      trợn tròn mắt nhìn trần nhà, tay lại kìm lòng được sờ lên bụng của mình.
      Last edited: 29/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :